Chương 5: Huấn Luyện7:00 PM, ngày 4 tháng 4, tại nhà ăn, mọi người ngồi ăn cơm tối mà ồn ào cả lên.
Đang lúc bọn họ còn ăn vui vẻ thì cánh cửa liền mở ra, Chun đang trong trạng thái thảm hại, cả người quấn băng chằng chịt phải đeo lạng đi vào nhà ăn làm cả bọn người thì cười, người thì nhíu mày chẳng hiểu gì cả."
Chun, chú mày bị gì thế này?"
"Là tôi vô dụng thôi."
Chun khổ sở lên tiếng rồi đi tới chỗ trống ngồi xuống còn chưa kịp cầm thìa lên thì một đĩa toàn đùi gà và thịt cừu được đặt trước mặt cậu ta."
Khẩu phần ăn của anh cũng phải thay đổi.
Từ nay chúng ta sẽ ăn cùng nhau, hôm nay thì anh cứ ở đây đi."
Yui đột ngột lên tiếng sau đó liền xoay người rời đi.
Đây là một nửa bữa trưa của Yui mà cô dành cho Chun.
Dù sao thì món ưa thích của Yui cũng chẳng phải là thịt.Cả nhóm binh tù ngồi trong nhà ăn mắt tròn, mắt dẹt nhìn theo mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.
Quả thật đội trưởng của họ rất quan tâm đến Chun."
Đội trưởng, ngày mai cũng..."
"Phải nhưng ngày mai hãy đến phòng giám sát tìm tôi.
Từ ngày mai tôi sẽ nâng cao mức độ lên nữa.
Vậy nhé, dù hơi sớm nhưng chúc ngủ ngon."
Yui nói rồi liền rời đi nhanh chóng để lại mọi người nhìn Chun với ánh mắt vừa sát khí vừa ghen tị nhưng không thể làm gì cậu ta được vì thương tích khắp người cậu ta kia."
Chun, chú mày với đội trưởng - chan đã làm gì vậy?"
Shiro đột ngột tới chỗ Chun, ngồi xuống mà khoác vai cậu ta nhếch miệng cười.Ba người bạn của Shiro cũng từ từ tiến tới đặt suất ăn của mình lên bàn nhìn với đĩa thức ăn của Chun khác nhau một trời một vực.Chun quay sang nhìn Shiro cười ngốc nghếch.
"Ah, đội trưởng tấn công còn tôi phải tránh né và tìm cách tấn công lại."
"Ra là vậy.
Nhưng chú mày có phải quá kém không vậy?"
Daito vừa gặm bánh bao vừa lên tiếng.Mọi người cũng đều là gật đầu đồng tình với ý kiến của Daito, thằng nhóc này kém thật.Chun nghe vậy thở dài nhìn bọn họ.
"Quả thật là đội trưởng rất mạnh.
Đòn tấn công của đội trưởng như lưỡi dao vậy, nó rất sắc bén lại vô hình.
Đội trưởng chỉ đứng một chỗ không hề di chuyển gì cả.
Tôi thậm chí còn không thể lại gần đội trưởng chứ chưa nói tới tấn công cô ấy."
"Chà, xem ra đội trưởng thực sự vô cùng mạnh."
Bọn họ ngồi đó xoa xoa cằm mà bắt đầu suy tính kế hoạch trong khi Dan ngồi một chỗ gần đó cũng đang suy kế riêng.Tối hôm đó, khi mọi người đã đi ngủ, lính canh gác luân phiên thay ca trong im lặng, ánh đèn trên hành lang chập chờn, chập chờn.
Yui cầm theo gói snack khoai tây hờ hững di chuyển sang khu S (khu ngục tù đặc biệt chỉ dành cho các binh tù nguy hiểm nhất từ cấp độ O+ trở nên) Ngay từ đầu đáng lẽ Chun sẽ phải vào đây nếu cậu ta không quên đi tất cả những gì mình đã gây ra."
Tôi ngửi thấy mùi của cô cai trưởng Murasaki.
Cô đã rời đi nơi này quá lâu rồi."
Một giọng nói ồm ồm vang lên cùng với đó đèn trong dãy biệt giam này bừng sáng.Yui đi dọc theo con đường với hai bên là các buồng giam song sắt liên tiếp nhau không để ý tới người vừa lên tiếng kia."
Cai trưởng, chúng tôi rất nhớ cô, nhớ vô cùng."
Một cậu nhóc tóc bạc khoảng chừng 16 tuổi đứng bên song sắt, đôi mắt mở lớn nở nụ cười quỷ dị nhìn theo Yui.Yui đang đi bỗng dừng lại bên buồng giam có gắn số 8 ngay bên cạnh buồng giam của cậu nhóc tóc vàng.
Đứng tại đó, Yui bóc snack khoai tây ra và bắt đầu ăn sau đó mới chào hỏi.
"Dazai-san, đã lâu không gặp."
"Yui, ngươi trở lại rồi."
Người được gọi là Dazai kia ngồi trên chiếc giường đơn của mình mà nhếch miệng cười nhìn Yui.Yui vẫn tiếp tục ăn, một chiếc ghế liền đó bay tới, dừng lại ngay ngắn phía sau Yui để cô bé ngồi xuống.
Đã 6 năm kể từ ngày lên làm cai ngục, Yui đã không hề quay lại khu vực này, các bữa ăn thường ngày của họ luôn là Yukito lo cho hết."
Sắp tới cuộc họp đầu tiên rồi, tôi nghĩ họ sẽ đưa binh tù ở đây ra chiến trường và tôi thì không tìm được lí do để ngăn cản họ."
"Bọn họ chẳng phải thí nghiệm ra loại vũ khí từ cô sao cai trưởng?"
Người ở buồng giam số 2 ngồi trên ghế đáp quả bóng chày qua lại lên tường, nhếch miệng cười mà lên tiếng.Yui quay sang, cô nhìn người đó.
"Họ gọi nó là Tanbi, bọn Tanbi đó đúng là mang ngoại hình mô phỏng từ tôi.
Hay tôi lên thao túng bọn chúng?"
"Yui, ngươi sẽ ch.ết nếu làm vậy."
Dazai ngước đầu lên nhìn Yui lạnh giọng nhắc nhở.Tất cả những người ở đây đều biết sức mạnh của Yui như thế nào.
Bọn họ đã sống cùng nhau hai năm tại nơi này, hơn thế còn bị đem ra thử nghiệm không biết bao nhiêu lần đến nỗi một vài người đã hóa điên, tính cách biến thái có vấn đề.
Điển hình như Kongoku Sai (cậu nhóc tóc bạc ở buồng giam số 6) lúc đầu cậu ta rất hiền lành, có phần nhút nhát không khác với Ishikawa Chun hiện tại là bao nhưng sau đó, qua nhiều lần bị thí nghiệm cậu ta trở lên điên cuồng, luôn bám lấy Yui mà gương mặt lúc nào cũng tràn đầy nguy hiểm với nụ cười đáng sợ cùng ánh mắt khát m.á.u vô cùng."
Tôi đã đánh dấu tất cả các binh tù."
"Ngươi sẽ lại đau nữa Yui."
Dazai thực lòng khuyên nhủ cô bé trước mặt này, lúc nào cũng làm mấy cái việc ngu ngốc.Sai ở buồng giam số 6 ngay bên cạnh buồng giam của Dazai đứng bên song sắt nhìn Yui.
"Yui, cô sẽ đau vì cô cảm nhận được nỗi đau của tất cả những người mà cô đã đánh dấu.
Lần trước cô chưa rút ra được gì sao?
Nhớ lại lần đó cô đã đau suốt hơn một tháng."
"Sai, họ là binh tù của tôi."
Yui nhìn Sai, cô bé từ từ tiến tới đứng bên cạnh cậu ta mà đưa tay lên chạm vào gương mặt của Sai.
"Tôi sẽ không ch.ết được đâu Sai-chan.
Tôi là Murasaki Yui, là cơn ác mộng của Nora."
Dazai bỗng dưng lên tiếng cắt ngang hai người bên cạnh.
"Yui, nếu có thể cai trưởng cô hãy thả bọn ta ra.
Nhóm 13 người chúng ta nay cũng chỉ còn lại 6 người."
"Tôi không thể làm trái lại mong muốn của oniisama nhưng tôi sẽ không để họ mang mọi người ra chiến trường."
Yui nói rồi quay lại nhìn Dazai mỉm cười.
"Dazai-san nếu tôi thất bại, hãy giúp tôi dạy họ làm thế nào để sống sót trên chiến trường."
"Yui, lần này ngươi tuyệt đối đừng ra đó, hiểu chứ?"
"Gặp lại sau."
Yui nói rồi liền rời khỏi phòng giam đặc biệt này, cô nhanh chóng đi về khu giám sát trước khi ai đó phát hiện ra điều khác lạ.
Từ lâu đã có lệnh cấm Yui tới khu S này.Ngày hôm sau, mới sáng sớm ra, mặt trời còn chưa tỏ mà nhóm 6 người gồm 4 binh tù cùng tân binh và Chun đã đứng trước cửa phòng giám sát gõ cửa ầm ĩ cả lên."
Ai...
Ai... có chuyện gì sao?"(ở đây chị main nói lạc đi của từ "hai hai" - "vâng vâng")Giọng nói ngái ngủ của Yui truyền đến cùng với đó cánh cửa mở ra, cả 6 người nhìn chằm chằm vào cô nhóc đang mặc bộ pijama hình gấu trúc có chút không ngờ tới."
Đội trưởng chúng tôi đến để mong đội trưởng dạy dỗ."
Chun vội vàng lên tiếng mà toàn thân run cầm cập sợ Yui nổi đóa.Tuy nhiên, ngoài dự đoán của họ, Yui đứng nhìn cả 6 người chằm chằm một lúc lâu sau đó mới đi ra ngoài đóng cửa phòng giám sát lại.
"Đi thôi, hôm nay tôi chỉ trông coi được buổi sáng, buổi chiều tôi phải đi họp rồi."
Yui nói rồi ngáp ngắn ngáp dài, chân vẫn bước đều về phía trước.Sáu binh tù nhìn nhau rồi mau chóng đi theo Yui.
Đây đúng là cơ hội hiếm có mà, không nghĩ đội trưởng đáp ứng dễ dàng như vậy.Bọn họ là lần đầu tiên được thấy sân tập lớn như vậy.
Sân tập này ở ngay sát khu S, khu vực cấm, xem ra chỉ có được cấp trên cho phép mới được tới đây."
Các anh đã ăn sáng chưa?
Tôi còn đang đói nên cho các anh ngồi nghỉ ngơi để chuẩn bị vài phút."
Yui nói rồi đi tới phía bức tranh thêu thiên thần mở ra lấy một gói snack khoai tây ngồi ăn ngon lành, cô bé vẫn cứ nhìn chằm chằm vào sáu người phía trước mặt.
"Tôi đoán nhé, bốn người kia các anh chỉ tò mò nên theo tới đây.
Còn tân binh, anh muốn hỏi xem tôi có tham gia chăng?"
"Haha, bị cô phát hiện rồi."
Ba tên ngốc nào đó cười ngây ngô nhìn Yui.Ngay sau đó, Yui đứng dậy đi ra giữa phòng, cô mỉm cười càng đậm hơn nữa.
"Quy luật vẫn như cũ, các anh tìm mọi cách tránh đòn tấn công của tôi và có thể hãy tấn công tôi.
Không cần phải khách khí."
"Đội trưởng, mong cô nương tay."
Chun vừa rứt lời liền tấn công, cậu ta vừa chạy vừa né nhưng đột nhiên bị thương càng làm 5 người phía sau hiểu ra đó là đòn tấn công ẩn."
Chun, tập trung vào."
Yui vừa rứt lời Chun liền bị bay đập vào tường ngay vị trí cũ, cậu ta gập người lại mà ho ra máu.
Yui nhìn những người còn lại.
"Lên cùng lúc đi."
"Đội trưởng, cô mạnh thật phải không?"
Shiro nhếch miệng cười hỏi một câu mà như khẳng định.Ngay sau đó, nhóm bốn người cùng lúc tấn công, họ hoàn toàn là luyện tập thể thuật không hề dùng tới sức mạnh siêu nhiên của mình.
Dan đúng phía sau đỡ Chun đứng dậy mà quan sát bốn tên ngốc đang xông lên tấn công Yui.
Thậm chí bọn họ còn không thể lại gần Yui trong vòng 1m."
Xung quanh cơ thể của tôi có vũ khí vô hình cắt được mọi thứ, nó luôn trong trạng thái bảo vệ tôi mà không cần tôi đưa ra mệnh lệnh.
Các anh thậm chí còn chưa làm tôi di chuyển."
"Vậy sao đội trưởng?
DAITO...
" Akito đột nhiên hét lên thì Daito đứng phía sau gật đầu.Yui ngay lúc đó đứng yên một lúc, khi cô chớp chớp mắt trở lại liền kinh ngạc nhìn Chun đang xông tới hướng nắm đấm trực diện vào cô.
Xem ra cô đã quá coi nhẹ năng lực của binh tù của mình."
Tới rồi."
Shiro cười lớn vui vẻ.Bọn họ chờ đợi khoảnh khắc mà Yui bị Chun tấn công.
Tuy nhên họ thấy Yui đang cười cũng là lúc Chun đánh xuống, ngay lập tức cậu ta đã bị đánh bật lại trước khi chạm vào người Yui.