Siêu Nhiên [fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396992326-256-k170517.jpg

[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Tác giả: TiuAries
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ
Nhóm tác giả: Kid, Angle ChiChi và Dolly
Summary:
"Tích tắc... tích tắc... tích tắc...

Tiếng đồng hồ ngân vang khắp cả căn biệt thự rộng lớn.

Những câu chuyện mà mẹ kể lúc nửa đêm luôn mang một cái kết có hậu.

Con ghét điều đó, con ghét điều đó hơn bất kì thứ gì trên đời này.

Sẽ không bao giờ tồn tại kết thúc có hậu như vậy."
***
Một câu chuyện về một gia đình kì cục vô tình chấp nhận lời mời tham dự bữa tiệc tại một lâu đài xa hoa tọa lạc ở một hòn đảo bơ vơ giữa đại dương.

Một thế giới mới mở ra cho tất cả những con người đặt chân lên hòn đảo khổng lồ này.

Họ đã nằm trong tầm tay của kẻ bí ẩn sở hữu hòn đảo đó.

- Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Sự trở lại của quý ngài Clock liệu có giúp những kẻ "lạc bước" này chiến thắng trong trò chơi tàn khốc.

- Cô là cái quái gì vậy?

- Hi hi... chào mừng cậu đến với thế giới của tôi Simon.

Một sự thật đã được khám phá, liệu họ có thể trở về với cuộc sống như trước kia?

Tất cả câu trả lời sẽ được giải đáp khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ.
*đôi lời: Đây là fic đầu tiên của KiChiDo cùng làm a, cảm ơn mn đã ghé qua fic
#KiChiDo
#Lườiteam_DaniSW Tags: chichiangledaniswdollyfantakid​
#KiChiDo#Lườiteam_DaniSW
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 1: Bắt đầu kỳ nghỉ


Chương 1: Bắt đầu kỳ nghỉVì sao trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể rằng công chúa luôn có một hoàng tử dành riêng cho họ.

Vì sao lúc nào cũng là một cái kết có hậu nhất rằng họ hạnh phúc mãi mãi về sau?Vì sao con không thể như họ?

Sao con không được hạnh phúc mãi mãi về sau vậy?Nếu mẹ không thể trả lời con thì con sẽ phá hủy hạnh phúc mãi mãi của kẻ khác.Nếu con đau khổ thì không một ai trên thế giới này được hạnh phúc.Tích tắc... tích tắc... tích tắc...Kìa đồng hồ điểm rồi mẹ, mẹ thấy không, cả lâu đài này đang rung lên cùng một tiếng thật vui tai.Con sẽ bắt đầu trò chơi của mình ngay đây.Chỉ khi đồng hồ điểm 12 giờ...Con sẽ đưa đáp án cho họ...Ta cùng chơi nào mẹ ơi.Hihi*2015.London.Anh.Ngồi trên các băng ghế chờ nhìn tàu Tube đi lại làm cho Simon cảm thấy buồn chán.

Chỉ vừa mới nghỉ hè là mọi thứ trong gia đình lại loạn cả lên.

Siera vừa đáp chuyến bay từ Mĩ về hôm qua, Tom thì sau khi sang sống với bà dì Isabella ở Liverpool cũng đã về nhà trước đó một tuần và sớm nhất trong mấy anh chị em đi xa.

Mà hiện tại thì Simon đang phải ngồi đây chờ đợi cô em út Jerry đi tham quan bảo tàng lịch sử mà cậu chẳng bận tâm."

Nhìn anh trông thật chán ngán đó Simon."

Một cô bé tầm 12 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, tóc tết đuôi xam, đầu đội mũ và mặc đồng phục thẳng tắp.

Cô bé cầm theo một bông hồng tươi tắn, đeo balo đứng ngay trước mặt Simon nhìn cậu với ánh mắt 'em biết mà'."

Sao em không ôm luôn cái đống bảo tàng đó mà khỏi về luôn đi Jerry."

Simon đứng dậy nhìn cô em gái bé nhỏ mà lòng càng thêm buồn chán."

Em biết Simon và mọi người sẽ lại nhớ em nên em mới không ôm cái bảo tàng mà ngủ cùng nó luôn."

Jerry mỉm cười hồn nhiên khoác lấy cánh tay Simon."

Chứ em muốn người ta cũng không cho em ngủ.

Siera và Tom đã trở về rồi, họ có vẻ mua rất nhiều quà cho em."

"Hihi" Jerry lè lưỡi cười đáng yêu với anh trai của mình.Cả hai anh em cùng nhau trở về nhà.

Jerry ngồi trên xe tay chống cằm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Cô bé vẫn nhớ ngày hôm đó Simon điên khùng bao nhiêu khi tự dưng chắn đường một chiếc ô tô lạ chỉ vì một chiếc đồng hồ.

Điều đó làm cho cô em út như Jerry bắt đầu lo sợ người anh trai quái dở này của mình có vấn đề."

Em không nghĩ gia đình chúng ta có thể sống một cách hòa bình trong thời gian này."

Jerry mỉm cười.Simon tập trung lái xe, cậu ta cũng chỉ vừa mới 19 tuổi, mới lấy được cái bằng lái mà thôi nhưng tay nghề lạng lách cũng chẳng kém ai vì Jerry biết Simon từng đua xe đường phố.

Đó là bí mật nhỏ của hai anh em.Simon quay sang nhìn Jerry "Căn bản là không ai trong chúng ta chịu nhường ai mà thôi.

Anh ước có ai đó giúp anh phát tiết điều này."

"Haha, cuối cùng anh cũng thốt ra được câu đó Simon."

Jerry cười phá lên.Suốt cả chặng đường về nhà hai anh em nói về những vấn đề khác rất sôi nổi và Jerry không một lời nhắc đến cái sở thích lịch sử quái dở của cô bé vì cô bé biết Simon ghét điều đó.Chiếc xe chạy thẳng vào trong gara nhà Walker, Jerry nhanh chóng xuống xe cùng Simon đi vào trong nhà.

Cả hai anh em chỉ mới đứng ở cửa thôi đã nghe tiếng cãi vã từ tận trên tầng hai rồi."

Mày nghĩ chị thèm động vào mấy cái mô hình quái dở của mày sao Tommy?"

"Tốt nhất là chị đừng động vào Siera.

Chị có biết em khó khăn lắm mới mua được mô hình đó từ mấy tay buôn không hả?"

"Chà, nghe mày nói mà xem, thật là phong cách của mấy thằng thương nhân.

Chẳng lẽ sống ở Liverpool làm mày trở nên như vậy?"

"Vẫn hơn cái đất Mỹ của chị."

"Mày nói cái gì hả?"

Tiếng cãi vã cứ thế không rứt được, Jerry cùng Simon đứng đó thở dài.

Trước khi những con người này rời khỏi nhà thì căn nhà cũng luôn đầy ắp âm thanh "vui nhộn" bởi họ.

Vắng lặng được bao năm nay lại bắt đầu bùng nổ khi mùa hè chỉ vừa bắt đầu."

Em nghĩ mình cũng mong có nơi để phát tiết đó Simon."

Jerry ngước lên nhìn ông anh trai của mình.

Cả hai dường như đều chung một suy nghĩ lúc này là nên tìm một nơi yên tĩnh thì hơn.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 2: Mr. Clock


Chương 2: Mr.

Clock- Hai đứa có thôi ngay đi không hả?Một gương mặt trẻ trung giận dữ, miệng hét lớn đứng ngay trước cửa phòng.[Và đó là Anna Brown Walker, bà chủ của căn biệt thự này, là người phụ nữ quyền lực nhất gia đình.

Lời của bà là tuyệt đối không thể có tương đối hoặc không đối nào.

Anna tuy đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn rất trẻ trung xinh đẹp.

Tài nấu ăn của bà cũng rất tuyệt.

Trên hết tính cách có phần kì quái.

Dễ hài lòng, dễ sống (đây là mặt trẻ con đáng yếu) tuy nhiên những lúc vượt quá sự chịu đựng sẽ là giận dữ và đáng sợ.]- Á, nữ vương mama, không phải con gây chuyện, là Siera.- Hả?Bà Walker trợn mắt liếc nhìn Tom đang loay hoay sợ hãi chỉ chỉ về phía Siera.

Simon vừa bước chân lên tầng hai này nhìn một lượt hiện trường.- Chúng ta chưa được ăn trưa sao nữ vương Anna?- Đừng gọi mẹ mày kiểu đó Simon.Bà Walker đứng ở cửa cầm chiếc dép đi trong nhà phi một phát giữa mặt Simon làm cậu ta ôm lấy chiếc dép mà xuýt xoa gương mặt điển trai có một không hai của mình.

Jerry cười cười đứng nghiêng sang một bên để tránh nạn.- Nữ vương mama, con đói rồi.- A, Jerry yêu quý.

Con đợi mama một chút nha, sẽ có bữa trưa cho con ngay.Bà Walker đã thay đổi bộ mặt một cách nhanh chóng trong khi vừa mới nổi giận với ba đứa lớn xong.

Jerry hí hửng cùng nữ vương mama của mình mà đi xuống dưới.

Simon nhìn cả hai cái "nguyên nhân" to đùng đoàng đang đứng kia.- Hai người nên biết kiềm chế một chút.- Mày đừng nói như bản thân không bao giờ gây ra chuyện.Siera nói rồi đấm cho Simon một cú song mới về phòng đóng rầm cửa lại.- Gãy cửa bây giờ.Tom hét lên rồi cũng quay vào phòng mình mà đóng rầm cửa lại.

Simon đứng đó xoa xoa cái bụng bị ăn đấm của mình kia.- Thật là hai kẻ quái dở.Cậu ta nói chị em mình quái dở trong khi không tự nhìn lại bản thân cậu ta đi.Bữa trưa của gia đình rất thịnh soạn với đầy đủ món ăn.- Roast turkey?Cả Simon, Siera và Tom cùng đồng thanh hét lên một lúc.

Siera nhìn nữ vương mama mà thắc mắc.- Không phải giáng sinh.- Cũng chẳng phải lễ tạ ơn.

- Tom cũng mắt tròn mắt dẹt.- Thế thì là ngày gì đây?Simon chốt hạng lại một câu.

Từ lúc kỳ nghỉ hè bắt đầu tới giờ thì gia đình Walker rất "thường xuyên" được ăn món gà tây đặc biệt này.

Không phải Siera, Simon và Tom ghét món này nhưng là tại vì ăn quá nhiều đâm ra chán ngán rồi.- Nữ vương Anna định ám sát con mình bằng roast turkey sao?Simon trợn tròn mắt nhìn nữ vương mama.

Vừa lúc đó một người đàn ông mặc vest lịch sự từ ngoài tiến vào phòng ăn nhìn cả nhà rồi lại nhìn đĩa gà tây thơm lừng kia liền mỉm cười lên tiếng.- Em không nên lúc nào cũng cho bọn trẻ ăn gà tây, chúng sẽ chán ngán.[Và đây là James Walker, ba của bọn trẻ nhà Walker này, làm văn phòng, với thu nhập ổn định.

Rất điềm tĩnh và luôn là người thuộc phe trung lập tránh xa mấy vụ cãi lộn của vợ và con cái.]- Không muốn ăn sao?Bà Walker mặc kệ lời của ba bọn trẻ mà tay bưng lấy cái đĩa, ánh mắt "chết người" nhìn 4 anh chị em.

Cả 4 nhanh chóng lắc đầu lia lịa.- Không, bọn con ăn.Cả bọn đồng thanh vì dù sao có ăn vẫn hơn là không có gì ăn.- Hôm nay anh về sớm ha.- Công việc dạo này cũng ít đi rồi.

Isabella cũng vừa gọi điện nói có gửi một món quà tới cho chúng ta.Ông Walker ngồi xuống ghế chủ, cả gia đình bắt đầu bữa cơm có đầy đủ các thành viên kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.- Đừng có tranh đùi gà với tao.- Không là của em lấy trước.Siera và Tom lại bắt đầu chiến tranh.

Simon ngồi đó bẻ hẳn một cái đùi quơ quơ trước mặt hai kẻ đang giành giật một cái đùi kia.- Hai người sao lại không có đầu óc nhỉ?

Có tận hai cái đùi gà mà.- Simon...Siera và Tom cùng lúc hét lên nhưng Simon đã đưa đùi gà cho Jerry cắn một miếng.

Cả gia đình nhà này đến bữa ăn cũng không yên làm ông Walker chỉ biết thở dài còn bà Walker chuẩn bị xắn tay áo cho mấy đứa này một trận nhưng còn chưa kịp ra tay thì chuông cửa đã vang lên khiến việc giành giật thức ăn ngừng lại hẳn.- Để con đi mở cửa.Jerry nhanh nhảu chạy như bay đi, Simon ngồi từ từ nhấm nháp cái đùi gà.

Bà Walker nhìn hai đứa con ngồi đối diện kia.- Có ai như hai đứa không, một đứa 21 tuổi đầu, một đứa 15 tuổi rồi mà còn phải giành giật thức ăn à.- Là....- MOM...

DAD...Tiếng hét của Jerry vang lên thu hút sự chú ý của gia đình.

Ông bà Walker đứng dậy đi ra phía ngoài phòng khách thấy Jerry đang chỉ chỉ vào ai đó ngoài cửa.- Cho hỏi ông là ai vậy?Ông Walker lên tiếng hỏi.

Trước mặt họ lúc này là một người đàn ông cao lớn mặc vest đen đuôi tôm, tay đeo găng trắng đầu đội mũ, đeo chiếc kính một mắt trông càng lịch lãm và bí ẩn hơn.

Người đàn ông đó đi đôi giày da bóng loáng, tay cầm một tấm thiệp mời rất đẹp với những nét chữ tỉ mỉ cùng một hương thơm nhè nhẹ không phân biệt được là loại nào.

Trên người vị khách lạ này có vài chiếc đồng hồ, vừa đeo tay, vừa cài ở áo sơ mi bên trong.

Người đàn ông lịch sự cầm lấy mũ hơi cúi đầu.- Xin chào, tôi là Mr.

Clock.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 3: Lời mời đến đảo thiên đường


Chương 3: Lời mời đến đảo thiên đường- Mr.

Clock?Jerry chẳng hiểu gì cả, cô bé chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt mình.- Chú cần gì sao, quý ngài Clock?- Đây.Mr.

Clock đưa cho ông bà Walker tấm thiệp mời đó.

Ông Walker cầm lấy tấm thiệp định mở ra xem thì Mr.

Clock đã lên tiếng ngăn lại.- Đây là giấy mời đến tham dự một bữa tiệc nhỏ tại đảo Heaven được chuyển nhượng từ quý cô Isabella Brown tới gia đình ngài.

Chúng tôi rất kính mong được đón tiếp gia đình.- H là gì vậy quý ngài Clock?Jerry tò mò khi thấy một chữ H rồng bay phượng múa ở con dấu bằng một loại sáp mùi ca cao kì lạ mà cô bé lần đầu hay biết.

Mr.

Clock nhìn Jerry và đội mũ lên.- Đó là kí hiệu của Heaven thưa tiểu thư.

Hãy mở ra khi có đầy đủ các thành viên trong gia đình.

Vậy tôi xin phép.- Cảm ơn cậu Mr.

Clock.- Tạm biệt quý ngài Clock nhé.Jerry hứng khởi vẫy tay rồi cùng ba mẹ mình đi vào trong nhà.

Khi cánh cửa gỗ đóng lại, ba người nhà Walker đã không thấy được ánh mắt khác lạ của Mr.

Clock.

Người đàn ông này dơ tay lên xem đồng hồ.- 12h trưa rồi sao?

Kuro... chắc đói rồi.Nói một câu kì lạ, Mr.

Clock đã rời khỏi đây.

Trong khi đó ba người nhà Walker đã quay trở lại nhà bếp, khi mọi người tọa lạc tại chỗ ngồi của mình thì ông Walker mới cầm lấy thư mời nhìn cả nhà.

Siera ngồi gay gần ông nên nhìn rõ nhất.- Nó là của ai vậy ba James?- Một lá thư mời được chuyển từ dì Isabella của mấy đứa.- Ồ, con có nghe dì nói về việc đến một hòn đảo nào đó vào hơn tháng trước.Tom ngồi ăn miếng bánh cũng lên tiếng khi vừa nghe Siera nói.

Simon ngồi chỗ đối diện tay chống cằm vẻ đăm chiêu suy nghĩ.- Ba mau đọc đi.- Phải đó, baba mau đọc đi.Jerry cũng thúc dục, tất cả mọi người đều rất tò mò về bức thư lần này.

Ông Walker đã bắt đầu bóc thư ra, con dấu đóng nứt làm đôi rơi xuống bàn.

Jerry chăm chú nhìn vào con dấu với chữ H đã vỡ đó, mùi cacao, đích thị đây là mùi cacao nhưng hình như nó còn có lẫn một mùi nào đó mà cô bé nhất thời không nhớ ra được.

Ông Walker nhìn một lượt rồi bắt đầu đọc to.- "Kính gửi gia đình Walker, tôi là Aneki K.Clock, nữ hoàng của những giấc mơ.

Tôi rất mong gia đình có thể tham dự bữa tiệc mừng trên hòn đảo Heaven của tôi.

Nếu mọi người đồng ý đi hãy viết tên các thành viên nên tấm thiệp mời sau đó 12h đêm nay hãy có mặt tại ga tàu điện ngầm, chuyến tàu sớm nhất sẽ đón các bạn.

Chúc cho ước mơ sẽ thành hiện thực.

"Đó là toàn bộ những gì có trong bức thư mời.

Rõ ràng bức thư mời này có sự ép buộc cùng một vài điều vô lí mà ai trong gia đình Walker cũng nhận ra.- Tại sao lại phải là 12 giờ đêm chứ?

Thật giống như làm chuyện phạm tội nào đó.Siera phàn nàn, Tom cũng ngừng lại hoạt động ăn uống của mình, cậu ta nhìn mọi người.- Viết tên các thành viên lên giấy mời sao?- Có lẽ họ muốn điểm quân số, nên điều đó là bình thường đó Tom.Jerry ngồi đối diện với người anh trai này mỉm cười lên tiếng.

Simon nhìn ba mẹ mình.- Ở đây có ba điểm cần làm rõ.

Thứ nhất dì Isabella quen với người này?

Thứ hai đây là bữa tiệc gì?

Và thứ ba họ không nói rõ thời hạn bao lâu, cách thức quay về, họ làm như chắc chắn chúng ta sẽ đến dù dùng mấy câu giả thiết.- Gọi điện cho dì Isabella hỏi là được mà.Tom vung vẩy cái thìa, bà Walker cầm điện thoại ngay lập tức gọi cho dì Isabella của bọn trẻ.

Sau vài tiếng tút tút đầu giây bên kia đã có người bắt máy nhưng là tiếng nhạc sập sình, và người nghe máy thì say nhèm.- A... lo... ai vậy?- Dì Isabella chúng tôi có vài điều cần hỏi rõ đây.- A... là chị gái yêu quý...

Chị... cứ nói đi.Dì Isabella cười cười lên tiếng.

Bà Walker thở dài rồi cũng vào vấn đề chính.- Dì quen người tên Aneki K.Clock sao?- A...

đó là khách... hàng của em...

Cô ấy mở tiệc... mừng mùa thu hoạch lớn...

Em bận rồi... nên nhường gia đình mình.

Hãy cố hàn gắn mối quan hệ của gia đình chị nhé.Câu cuối cùng dì Isabella mỉm cười cố nói cho tỉnh táo nhất.

Bà Walker nhìn gia đình mình đang đợi câu hỏi kia.- Dì ấy nói sao?Ông Walker sốt ruột lên tiếng hỏi.

Bà Walker khẽ mỉm cười.- Dì ấy chắc lại đi bar rồi.

Dì ấy nói đó là của khách hàng mở tiệc mừng vụ mùa thu hoạch lớn mà dì ấy lại bận nên nhường gia đình mình coi như một kì nghỉ hè.- Vậy sao?Simon hỏi với giọng chán nản mặc dù cậu nhóc biết vẫn còn mùi đáng ngờ phảng phất trong thông tin mà dì Isabella đưa ra.

Simon cầm lấy tấm thiệp mời lấy cây bút và viết tên mình lên đầu tiên.

Jerry ngồi cạnh cũng hí hửng viết lên.- Em nghĩ sẽ rất vui.

Đó là người quen của dì mà, sẽ không sao đâu.Vậy là các thành viên còn lại của gia đình cũng lần lượt viết tên.

Nhà Walker nhanh chóng xử lí bữa trưa rồi chuẩn bị hành lí cho chuyến tàu đêm nay.Quán bar Cavern.Liverpool.- Sao vậy?

Đừng nhìn tôi như thế Mr.

Clock.

Tôi đã làm mọi thứ theo yêu cầu của Queen rồi.- Queen sẽ hài lòng với tất cả những gì cô đã làm.Mr.

Clock mỉm cười, gương mặt đó thật ẩn hiện cuốn hút dưới cái mũ và chiếc kính một mắt đó.

Nhưng điều lạ lùng là tại sao Mr.

Clock lại ở đây trong khi vài phút trước còn đang ở London?- Mong là vậy...- Cô cũng nên tới đó Isabella, cuộc chơi của Queen chỉ vừa mới bắt đầu mà.- Họ đã là nhóm người thứ hai rồi.Isabella giọng buồn buồn lên tiếng.

Mr.

Clock không quan tâm, người đàn ông đó xoay người rời khỏi đây.

Cầm cốc rượu lên Isabella làm một hơi hết luôn.- Xin lỗi mọi người nhé, tôi không còn sự lựa chọn.

Nếu không làm vậy Queen sẽ giết hết tất cả mất.[Isabella Brown, năm nay mới có 27 tuổi, là bà dì trẻ của lũ nhóc nhà Walker.

Hiện đang làm nhà nghiên cứu thực vật tại hòn đảo thuộc quyền sở hữu của nhà Clock.

Có thể coi là người phụ nữ thu nhập cao và vẫn còn độc thân, tính tình hơi bất ổn chút nhưng vốn lại là một con người tốt bụng.]
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 4: Chuyến tàu đến đảo thiên đường


Chương 4: Chuyến tàu đến đảo thiên đườngĐúng 11:59 pm, cả gia đình Walker có mặt tại ga tàu điện ngầm.

Simon có chút buồn ngủ ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên ghế.

Siera và Tom vẫn luôn cạnh tranh nảy lửa ngồi ở hai phía bên cạnh Jerry.

Ông bà Walker đứng đó nhìn ngó xung quanh.

Hôm nay thật lạ, tầm này khá vắng vẻ, đúng lúc đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ thì một con tàu màu đen ngòm khác hẳn với những con tàu Tube vốn có xuất hiện.

Một người đàn ông tướng tá cao lớn, cơ bắp vạm vỡ mặc bộ quân phục màu xanh dương, đầu đội mũ cùng bộ, bàn tay người đó đeo găng trắng nhìn gia đình Walker.- Giấy mời.- Đây.Giọng ông ta khàn khàn nhưng rất ổn định, ông ta đưa bàn tay đến trước mặt ông bà Walker.

Bà Walker nhanh chóng đưa giấy mời cho ông ta.

Họ thấy ông ta mở tờ giấy ra nhìn một lượt các danh sách sau đó cầm một cái hộp kì lạ đút tờ giấy mời vào.

Simon đã nghe thấy một tiếng 'tinh' rất nhẹ vang lên mà nếu ai không để ý sẽ không thấy.

Rõ ràng âm thanh đó phát ra từ cái hộp nhỏ, nó là máy quét sao?

Nhưng tại sao phải quét những cái tên trong đó?

Chẳng lẽ... không phải đâu, làm gì có chuyện đó chứ, cứ như kiểu có phép thuật xuyên thấu vậy.

Bây giờ là thế kỉ 21 mà lấy đâu ra phép thuật, thứ chỉ có trong những câu chuyện cổ tích lãng xẹt đó.- Được rồi, xin mời lên tàu.

Toa của mọi người ở ngay phía sau.- Vâng, cảm ơn anh.Cả nhà Walker mau chóng lên tàu, nhìn họ xách cả vali cồng kềnh thì người đàn ông đó lên tiếng.- Cảm phiền hãy gửi hành lí ở trong kho phía trước, chỉ cầm theo vật dụng phụ như máy nghe nhạc hoặc máy chơi game hay sách.- Điện thoại cũng không được sao?Siera nhíu mày hỏi.

Người đàn ông đó gật đầu.- Đúng vậy thưa tiểu thư Walker.

Điện thoại không được cầm theo.- Aizzz...Tom lắc đầu rồi bước lên trước đi về phía toa đằng trước để gửi đồ.

Nhà Walker nhanh chóng đi gửi đồ sau đó quay về toa ngay đầu tiên mà ngồi yên vị.

Con tàu bắt đầu khởi hành.- Mọi người thấy chứ?

Con tàu này giống với tàu lửa.Jerry mỉm cười ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài màn đêm của đường hầm qua cửa kính.

Simon lúc này đã nằm trên chiếc giường êm ấm úp quyển sách lên mà ngủ.

Tom thì ngồi chơi game trong khi Siera nghe nhạc và đọc sách.

Ông bà Walker còn đang tính kêu Jerry đi ngủ thì cửa toa mở ra, một cô gái mặc đồng phục phục vụ đẩy một xe đầy thức ăn đến.- Xin lỗi vì đã làm phiền, đây là bữa khuya mà chúng tôi được dặn đem đến cho cả gia đình.- Vâng, cô cứ để đó đi.Bà Walker nhẹ nhàng lên tiếng, cô phục vụ đó mỉm cười chuyên nghiệp nhìn bà Walker.- Đội trưởng đã dặn dò chúng tôi đợi gia đình ăn xong mới rời đi.

Vì vậy làm phiền cả gia đình hãy dùng bữa khuya này.- Được...

được thôi.Họ bắt đầu thấy kì quái, có ai lại bắt hành khách ăn khuya thế này không?

Cả gia đình đang ngồi ăn, cô phục vụ để ý Simon đang nằm ngủ kia.- Cậu ấy không ăn sao?- Thằng bé ngủ mất rồi.- Ồ.Cô phục vụ chỉ mỉm cười rồi đứng yên đó.

Gần 30 phút sau đó, cả gia đình Walker đã xử lí xong bữa khuya, cô phục vụ đẩy xe đi mất.- Ngon thật đấy.- Đầu bếp ở đây rất được.Tom và Jerry cùng xoa bụng thỏa mãn nằm xuống giường.

Siera nhếch miệng cười mỉa thằng em "đáng kính" của mình.

Bỗng tự dưng họ thấy buồn ngủ quá.- Gia đình Walker đã ngủ rồi thưa ngài.Cô phục vụ ban nãy đứng đó lạnh lùng mà cần thận báo cáo với người đàn ông soát giấy mời ban nãy trong toa điều khiển.

Vẻ mặt và thái độ này khác hẳn với vẻ mặt vui vẻ mỉm cười ban nãy.

Người đàn ông ngồi đó nhìn vào màn hình.- Cặp song sinh kia thật là rách việc, chúng nó thậm chí ăn rồi mà vẫn không buồn ngủ.Cô gái phục vụ cũng nhanh mắt để ý vào màn hình.

Hai đứa bé song sinh chỉ tầm 5 đến 6 tuổi là cùng đang ngồi cười nói vui vẻ nô đùa với nhau trong một toa tàu rộng lớn.

Bỗng trên màn hình chính xuất hiện một không gian tối tăm và ít đốm sáng xa xa.- Đừng có lo lắng đội trưởng.

Hai anh em song sinh đó chẳng qua là có khả năng miễn nhiễm với các chất độc mà thôi.

Đó là lí to ta mời họ tới đảo.- Nữ hoàng.Cả vị đội trưởng và cô gái phục vụ cùng cúi đầu mà không dám nhìn thẳng.

Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện trên màn hình.- Hãy để ý kĩ gia đình Walker.

Thằng nhóc Simon đó vẫn chưa thực sự ngủ đâu.

Đội trưởng ông nên đẩy nhanh tiến độ đến đây, ta sẽ chờ các người ở Atlantic Ocean.- Bọn thần đã biết thưa nữ hoàng.Cả vị đội trưởng và cô phục vụ đều đồng thanh lên tiếng.

Màn hình lại trở về trạng thái điều khiển ban đầu.- Thưa ngài... tôi sẽ đến đó canh trừng ở cửa.- Nhớ cẩn thận.

Nói với Kofu, canh trừng phòng hai đứa nhóc đó.- Vâng thưa ngài.Cô gái đó cúi đầu rồi rời đi ngay lập tức.

Chuyến tàu này phải đẩy nhanh tốc độ rồi.

Trong vòng 4 tiếng đồng hồ tới có lẽ họ phải nhanh chóng rời khỏi đây và đến điểm đã hẹn trước.- A, không biết đã ngủ bao lâu rồi.Simon thức dậy, cậu ta nhìn đồng hồ trên tay mình.

Đã 2h sáng rồi sao?

Vậy là được 2 tiếng rồi.

Nhìn mọi người đang ngủ say cậu ta nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Không phải chứ?

Con tàu này đang đi trên mặt biển sao?Simon chạy ngay đến chỗ cửa kính, cậu ta nhìn xuống, 1 đường ray nhỏ ngay sát mặt nước.

Sao lại có chuyện này?

Chẳng lẽ có ma thuật thật sao hay đây là sự đánh lừa thị giác.

Bình tĩnh lại nào...

Simon quay sang Jerry cố đánh thức cô em gái, rồi lại quay sang những người khác nhưng ai cũng ngủ say như chết vậy.- Ăn...

ăn khuya... chẳng lẽ...Simon đã lờ mờ nhớ ra có một bữa ăn khuya trên tàu, lúc đó cậu ta vẫn chưa ngủ hẳn lên còn lờ mờ nghe được.

"Nếu họ cố tình để cho hành khách ngủ vậy thì sẽ có người canh cửa ngoài kia.

Mục đích là vì họ không muốn cho hành khách biết cách thức đến sao?

Vậy thì mình tốt nhất nên nhắm mắt như đang ngủ đi."

Nghĩ là làm, Simon lại nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp.Trong khi đó trên màn hình vị đội trưởng kia không nhận ra bất kì điều bất thường nào từ gia đình nhà Walker.- Hihi...

Simon... cậu nên biết ơn ta thì hơn.

Nào đến đây nhanh hơn nữa đi, ta muốn chơi... ta muốn chơi...
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 5: Hòn đảo thiên đường


Chương 5: Hòn đảo thiên đường4:00 am, sương mù bao quanh khắp nơi trên mặt đại tây dương.

Con tàu đen ngòm trong đêm tối phi nhanh vào trong đám sương mù dày đặc đó, một ánh sáng khá chói mắt lóe lên rồi lại tắt.

Phịch...Con tàu tốc hành đã dừng lại tại sân ga, vị đội trưởng đó đã rời tàu đầu tiên, một nhóm hầu gái mặc trang phục lolita đen trắng quen thuộc đã đứng dàn một hàng ngang ở đó.

Họ cúi chào vị đội trưởng rồi nhanh chân lên tàu lấy tất cả hành lí đặt lên những chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.

Xung quanh vẫn là một màn đêm khiến họ không rõ đó là gì cả.- Nữ chủ...Cả vị đội trưởng và những người khác đều cúi đầu trước một người con gái xinh đẹp rất cao.

Người con gái đó tóc màu đen mận búi hai bên và để xõa phần ở dưới như con gái trung quốc, đôi mắt màu đỏ long lanh trong veo như đá ruby, đôi môi anh đào hơi mím lại.

Người con gái này mặc một bộ sườn xám cách điệu, hoa văn tinh tế xẻ một đường dài từ đùi tới gần gót chân, cô ta đi đôi guốc màu đỏ cao chừng 7 phân cộng với bàn tay mịn màng với những ngón thon dài có đeo một chiếc nhẫn hình hoa hồng làm toàn bộ bằng kim cương ở ngón trỏ.

Cô ta kiêu ngạo bước tới.- Những kẻ nào còn thức?- Là cặp song sinh thưa nữ chủ.Vị đội trưởng thận trọng lên tiếng.

Cô gái được gọi là nữ chủ đó nhìn họ rồi quay sang Kofu, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt phúc hậu.- Kofu mau quay trở lại lâu đài chuẩn bị bữa sáng.- Vâng thưa nữ chủ.- Còn lại đưa tất cả bọn họ về phòng.

Hai đứa nhóc đó ta sẽ chăm sóc.- Vâng.Tất cả bọn họ đồng thanh cùng nhau làm việc.

Vị nữ chủ này một mình đi tới toa tàu cuối cùng, cô ta nhìn cửa toa tàu có đề tên Andy & Annie.Cạch.Cánh cửa được mở ra, hai đứa trẻ ngước lên nhìn người con gái trước mặt kia.- Aneki...

Aneki bế em...Cô bé Annie đưa tay về phía cô gái ý muốn được bế.

Cậu nhóc Andy tay chống sàn lấy sức đứng dậy nhìn cô gái này.- Aneki K.Clock... rất vui được gặp chị.- Rất vui được gặp cả hai Andy...

Annie.Aneki mỉm cười nắm tay cả hai đứa dắt đi.

Họ là cặp đôi khách mời đặc biệt của nữ hoàng.

Chính vì vậy đích thân một nữ chủ như Aneki mới phải tới tận nhà ga của đảo để đón hai đứa nhóc này.- Cái gì thế này?Mặt trời đã bắt đầu xuất hiện chiếu những hửng đông ấm áp lên hòn đảo to lớn này.

Simon ngay từ đầu luôn giả vờ nhắm mắt, cậu ta he hé nhìn những vật xung quanh.

Không thể tin được, đây là hòn đảo nào, sao lại to lớn và hùng vĩ tới vậy?

Có rất nhiều kiểu nhà lầu mang từng phong cách đa dạng trên thế giới, cây cối mọc xanh tốt đẹp mắt, ao sen có cả cá vàng đang bơi lội.

Thậm chí Simon còn thấy được cả những thực vật và động vật lạ.

A, họ còn trồng cả cây ăn thịt người to lớn như trong mấy bộ phim mà Simon từng xem.

Đây là đảo thiên đường sao?- Chà, cậu ta chẳng khôn ngoan tí nào hết.Một giọng nói trẻ con vui vẻ vang lên trong một căn phòng tối.

Nếu có ánh sáng thì đó là thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất chiếu từ màn hình máy tính.

Ngay lúc đó cô bé trong phòng mỉm cười thì một con bướm có cánh rất lớn đủ sắc màu bay lướt qua chỗ Simon kéo theo một lớp phấn làm cậu ta lịm dần lịm dần.- Mau chóng trở ra thôi.Vị đội trưởng lên tiếng, các hầu gái mau chóng đặt những vị khách này lên giường của họ rồi rời khỏi.- Sao lại phải mời cái tên to béo quay tròn này chứ?Một cô hầu gái than phiền, phải đến bốn người mới khiêng được một người đàn ông có tuổi to béo lên chiếc giường hoàng gia Royal State êm ái.

Ở đây phòng nào cũng được trang bị giống nhau chỉ có điều cách bài trí thêm vài chi tiết nhỏ là tùy từng người.

Nữ hoàng của họ muốn những vị khách này sống ở đây như là một ông, bà hoàng được hưởng thụ.- Aneki bế em đi.Annie vẫn đưa tay ra muốn được bế, Aneki nhìn cô bé còn định bế thì một hầu gái bước tới, cô hầu gái đó đã bế Annie giúp Aneki.- Nữ chủ...

Công tước Porcelain muốn gặp người.- Sau giấc ngủ sâu ông ta cũng tỉnh lại rồi sao?Aneki có chút mỉa mai lên tiếng.

Cô hầu gái cúi đầu không dám nói gì.

Andy đứng đó nhìn họ.- Aneki... họ đang đợi kìa.Cậu nhóc vừa rứt lời Aneki liền quay lại đã thấy một cô gái tóc búi ra sau mặc vest đen đuôi tôm ôm lấy cơ thể như tôn lên nét đẹp tuyệt hảo của cơ thể hoàn mỹ của cô gái.

Aneki nhìn Andy.- Andy... mong cậu đừng có chơi đùa quá chớn vì đây vẫn là lãnh địa của nữ hoàng.- Chị yên tâm đi Aneki.

Bọn này sẽ không quậy tưng bừng lên đâu.Andy mỉm cười chắc chắn.

Aneki tiến về phía cô gái quản gia mặc bộ đồ vest đang đứng phía con đường lát sỏi gần khóm hoa mặt trời kia.- Nữ chủ... xin mạn phép người.- Không sao, đi gặp ông ta thôi.- Ngài ấy vừa tỉnh dậy đã...- Ta biết.

Mau liên lạc với Clock báo anh ta về nhanh.- Vâng.Cô gái đó cúi đầu.

Aneki rảo bước về phía căn biệt thự mang phong cách châu âu hiện đại rất lớn.

Ông ta thật là rắc rối, một tên công tước háo sắc.

Nữ hoàng đáng lẽ không nên giữ lại mạng sống cho ông ta thì hơn.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 6: Tiểu Thần Chủ Nam Tộc


Chương 6: Tiểu Thần Chủ Nam Tộc- Ah, là nữ chủ Aneki xinh đẹp đó sao?- Công tước Porcelain.Aneki đưa tay phải lên trước ngực người hơi cúi trước công tước Porcelain.

Trên đảo thiên đường có tổng cộng 4 vị công tước quyền lực nhất, đôi khi còn cao hơn cả nữ chủ Aneki K.

Clock mà trong đó có Porcelain và Mr.

Clock.

Và điều đặc biệt là toàn bộ những công dân trên đảo đều mang họ Clock vì nữ hoàng của họ.Porcelain là một trong 4 công tước vô công rồi nghề nhất, ông ta đã chìm vào một giấc ngủ rất sâu, theo ước tính của Aneki có lẽ là đã được gần 100 năm.

Aneki không hiểu ông ta là một kẻ háo sắc mỗi ngày chẳng làm gì chỉ biết chơi đùa vậy nữ hoàng giữ ông ta lại làm gì không biết nữa.- Cô đâu cần cúi đầu trước ta đâu Aneki.

Dù sao thì...Ông ta kéo dài cái giọng ra mà đôi mắt dâm đãng híp lại dán lên người Aneki.

Ai chẳng biết Aneki chính là một mỹ nhân trên hòn đảo to lớn này.- ...cô lại là người thân cận được nữ hoàng yêu mến nhất chứ.- Có vẻ là vậy.Aneki mỉm cười thẳng thắn thừa nhận làm cho công tước Porcelain có chút bực bội.

Ông ta tuy ngồi đó nhưng vẫn còn đang ôm ấp một cô gái trong lòng.

Aneki chiếu ánh mắt về phía cô gái đó rồi lại nhìn ông ta.- Nữ hoàng đã cho bắt đầu tổ chức tiệc vào đêm nay, tôi nghĩ ngài cũng nên tới đó.

Chúng ta đều hiểu điều gì nên làm và không nên làm phải không công tước Porcelain?- Haha, tất nhiên ta biết điều đó nhưng ta có nhiệm vụ làm tăng sự kịch tính mà.- Vậy tôi xin phép.Aneki đã quay người cùng cô gái quản gia kia rời khỏi.

Người sống trên đảo rất nhiều và cũng theo từng thứ bậc khác nhau.

Cao nhất là nữ hoàng sau đó đến nữ chủ Aneki và 4 vị công tước.

Dưới đó là các tiểu thần chủ (Annie và Andy cũng được coi là tiểu thần chủ dù họ là khách) sau đó đến các quản gia, đội trưởng và cuối cùng là các hầu gái.

Điều kì diệu ở đây là trong số các hầu gái có rất ít là con người.- Tên khốn khiếp đó, vẫn cứ như sự miêu tả của nữ hoàng.- Nữ chủ... phía tiểu thần chủ nam tộc có chút vấn đề.Cô quản gia phía sau lên tiếng cắt ngang sự giận giữ của Aneki về công tước Porcelain.

Aneki vừa nghe quản gia nói liền đanh mặt lại.

Tiểu thần chủ nam tộc sao?

Đã lâu lắm Aneki không gặp cậu ta rồi.

Tiểu thần chủ nam tộc là một thằng nhóc phải nói là rất hiểu tâm trạng của nữ hoàng, cậu ta chưa bao giờ làm nữ hoàng thất vọng.

Tuy nhiên để cậu ta nghe lời có lẽ cũng chỉ có mình nữ hoàng thế nên khi xảy ra vấn đề ở phía của cậu ta đúng là rắc rối mà.- Đã có vấn đề gì sao Korona?- Louis có nói lại là ngài ấy đột nhiên muốn đi thăm các khách mời.

Người biết đó nữ hoàng sẽ không vui mà nam tộc chưa bao giờ làm trái ý người.- Cứ kệ cậu ta đi.

Baron không bao giờ làm gì đó mà chưa được sự cho phép của nữ hoàng.

Korona đi báo cho Yurasa mau gọi Clock về đi.- Vâng.Korona nhanh chóng đi làm nhiệm vụ của mình.

Cô nàng quản gia Korona luôn biết nữ chủ mà mình trực tiếp phục vụ có chút rắc rối nhỏ với Công tước Mr.

Clock, thật kì lạ khi nữ chủ lại yêu cầu cho gọi công tước trở về đảo.Lâu đài chính nằm ở trung tâm hòn đảo, cả lâu đài này là nơi khách ở và được xây dựng hoàn toàn theo kiến trúc gothic.

Xung quanh lâu đài được trồng rất nhiều loại hoa khác nhau theo từng ô một.

Nếu ai tinh ý sẽ nhận ra đó là những ô vuông trong trò caro và màu đỏ đang chiếm ưu thế.

Hiện tại, có rất nhiều hầu gái ra vào, đi lại tấp nập trong lâu đài bởi tối nay một bữa tiệc xa hoa sẽ được tổ chức tại đây.

Trên dãy hành lang tầng 4, một cậu nhóc khoảng 16 tuổi, cậu ta có mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh blue đặc trưng của người phương tây và đó chính là tiểu thần chủ nam tộc - Baron.

Theo sau cậu ta là quản gia riêng Louis.

Họ đang cùng nhau tiến tới phòng của một trong số các vị khách.- A, chiếc đồng hồ đó...Baron đã dừng lại khi nhận ra chiếc đồng hồ trong vô số những chiếc đồng hồ khác đang treo tại hành lang này có điểm lạ.

Louis theo trực giác ngước lên nhìn.- Tiểu thần chủ....- Báo cho Wamaker mau chóng sửa nó đi.

Sẽ thật là khó chịu khi mình nó không chịu chạy.- Vâng thưa ngài.Louis cúi đầu, đứng nghiêm chỉnh.

Baron vui vẻ đi tiếp trong khi Louis gọi điện kêu người báo cho Wamaker (thợ sửa đồng hồ của hòn đảo) đến vị trí này sửa ngay chiếc đồng hồ đã hỏng này trước khi bữa tiệc và trò chơi bắt đầu.- Nữ hoàng... người vui vẻ chứ?- Ta rất vui Baron.- Người đáng lẽ không nên thiên vị tên nhóc đó như vậy.- Sẽ vui mà Baron.Ở hai nơi nhưng họ như ngay trước mặt nhau mà cất tiếng.

Baron đứng trước cửa nhìn Simon đang ngủ say kia.

Trước 7.00 pm họ sẽ tỉnh dậy và người hầu sẽ đến giúp họ thay đồ để tham gia bữa tiệc.- Tiểu thần chủ...- Nhìn thằng nhóc đó xem, hắn ta có điểm gì thú vị sao?- Không thưa ngài.Louis cúi đầu, anh ta đã thấy Baron nắm chặt tay lại.

Có lẽ Baron đã bắt đầu cảm thấy Simon là một mối nguy hiểm, nữ hoàng đã quá ưu ái cậu ta làm Baron cảm thấy ghen tị với điều đó.- Không một ai được phép cướp mất nữ hoàng... người là của ta... của Baron ta.Baron gằn lên, sau đó cậu ta quay người rời khỏi.

Louis có chút run sợ, Baron chưa từng nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy.

Làm quản gia riêng cho Baron tất nhiên Louis biết Baron yêu quý và thân thiết với nữ hoàng như thế nào.

Có lẽ trên cái đảo thiên đường này Baron là người duy nhất tiếp xúc nhiều với nữ hoàng.

Mà tư tưởng của Baron rất chiếm hữu nên thấy nữ hoàng ưu ái kẻ khác làm cậu ta không sao chịu nổi.- Baron... rất vui được gặp anh.Hai giọng trẻ con khá giống nhau vang lên.

Baron quay lại nhìn cặp đôi song sinh Andy và Annie.- Chúng ta lại gặp nhau rồi.Andy mỉm cười, Annie nhìn Baron và Louis.- Bữa tiệc tối nay sẽ rất vui phải không?

Nữ hoàng đã rất mong chờ điều này.- Miễn hai người đừng làm gì cả Andy, Annie.

Sống đủ lâu hai người cũng đã thừa hiểu điều đó, phải không tiểu thần chủ ngoại tộc?Baron nói rồi lướt qua hai đứa nhóc đó mà rời đi.

Andy và Annie đều quay lại nhìn Baron, gương mặt của cả hai trông thật đáng sợ.

Cả hai đều bị tróc xuống lớp da nửa bên mắt trái để lộ một vùng trống rỗng bên trong như búp bê sứ bị vỡ mất bên mắt.

Annie quay sang nhìn anh trai mình, con mắt phải vẫn ánh lên chút long lanh, đôi môi nhỏ chúm chím đó đang mỉm cười.- Cùng chơi nào Andy.- Ừ, cùng chơi thôi Annie.Chuyện này là sao?

Andy và Annie sao lại như vậy?

Họ không phải con người?

Câu giải đáp sẽ nằm ở phía sau.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 7: Tokei*


Chương 7: Tokei**Tokei: có nghĩa là đồng hồ- Cũng đến lúc các vị khách mời nên thức giấc rồi.Aneki nhìn đồng hồ quả quýt được khắc hoa văn tỉ mỉ trên tay sau đó quay qua một nhóm hầu gái.- Bắt đầu đi, bữa tiệc đến 9 giờ mới chính thức bắt đầu nên họ có khoảng thời gian hai tiếng để thay trang phục và thắc mắc.- Vâng thưa nữ chủ.Đám hầu gái cúi đầu rồi rời đi.

Korona nhìn Aneki đang đứng đó nhìn xuống sân nơi anh em song sinh Andy và Annie đang chơi đùa.- Yurasa có nhắn lại rằng Công tước Clock...

đã sớm trở lại đây và cũng sớm rời đi rồi.- Tch... hắn ta có ý gì?Aneki nắm chặt tay lại.

Theo những gì cô thấy được thì ngoài Baron thân thiết hay gặp mặt nữ hoàng ra thì Mr.

Clock là người duy nhất trên hòn đảo này biết thân thế thực sự cũng như bí mật của nữ hoàng.

Hắn ta lúc nào cũng luôn miệng gọi nữ hoàng là Kuro khiến cho người khác rất khó chịu vì cảm giác đó như hắn là người thân thiết nhất với nữ hoàng mặc dù nữ hoàng lại chẳng nói gì cả.- Vậy phía hai công tước còn lại có...- Họ vẫn chưa tỉnh giấc từ giấc ngủ thứ 2 này.

Phía quản gia riêng của họ vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi.- Tiểu thần chủ thì sao?Nhắc tới tiểu thần chủ Aneki càng chăm chú nhìn anh em song sinh kia hơn.

Hai người này thậm chí còn nguy hiểm hơn 4 tiểu thần chủ ở trên đảo dù họ là tiểu thần chủ ngoại tộc.

Korona nhìn nữ chủ mà mình phục vụ rồi lại nhìn hai tiểu thần chủ ngoại tộc.- Họ đều đang trên đường tới lâu đài này.- Tốt.

Hãy chuẩn bị cho thật tốt, đây là trò chơi thứ hai của nữ hoàng trong năm nay, không thể để người thất vọng.- Vâng.Korona cúi đầu rồi rời đi.Trong khi đó, ngoài sân của lâu đài, anh em song sinh đang ngồi ngắt những bông hoa tươi tắn sặc sỡ sắc màu để túm lại thành một bó.

Annie đưa tay định ngắt bông hoa tulip đen thì một đôi mắt xuất hiện trên cánh hoa.

Andy đã chú ý tới, và rồi một giọng nói trẻ con vang lên.- Đừng có ngắt hoa Annie, nó sẽ làm hỏng vườn hoa của tôi mất.- Nữ hoàng - sama*, người vẫn khỏe chứ?(*sama: là kính ngữ dùng cho bề trên của người Nhật thường thêm đằng sau tên người, như san, chan, kun...)Annie mỉm cười, bông hoa đó tự động ngắt và bay lên ngang tầm với hai anh em.- Tôi không quen kính ngữ phương đông đó.

Và tất nhiên tôi luôn khỏe.- Hihi...- Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.Vừa rứt lời thì bông hoa tiêu biến dần trong không khí.

Annie mỉm cười đứng cùng Andy ngắm nhìn những loài sinh vật kì lạ đang lởn vởn xung quanh lâu đài.

Trên hòn đảo này có rất nhiều thứ hay ho mà anh em họ cũng nên đi khám phá thì hơn.- Andy, anh có nghĩ chúng ta nên đi du lịch một vòng quanh đảo?- Sẽ thích hợp hơn nếu đi cùng đoàn người mới này.Andy mỉm cười xoa đầu cô em gái.

Hai anh em đều biết rằng chắc chắn nữ hoàng sẽ cho phép đoàn người mới này tham quan cả hòn đảo rộng lớn của người.- Phục vụ thật là tốt.Simon nhìn những cô hầu gái đang thay trang phục cho mình.

Ban đầu cậu ta còn ngại nhưng mà do bị "ép buộc" cho nên cũng không thể làm khác được đành mặc họ.

Sau một lúc Simon nhìn mình trong gương lớn thì hoàn toàn kinh ngạc.

"Không ngờ mình đẹp trai như vậy.

Mình biết mình đã sẵn đẹp nhưng đẹp đến mức này thì...."

Simon đứng đó nhìn mình mãi, hiện cậu đang mặc bộ trang phục quý tộc hoàng gia giống như trong bộ anime mà Jerry từng xem.

Một cô hầu cúi đầu nhìn Simon.- Thừa ngài, vẫn còn hơn 1 tiếng nữa trước khi bữa tiệc bắt đầu, ngài có muốn đi dạo quanh lâu đài chứ?- À, mà người nhà tôi đâu?Simon ngắm ngắm mình mà tiện hỏi mấy cô hầu.

Cô gái khác nhìn cậu thận trọng lên tiếng.- Dạ, người nhà Walker đều đang ở phòng khác, có lẽ họ đã đi thăm lâu đài và bên ngoài kia rồi.- Được, vậy ta cũng đi xem sao, các cô không cần đi theo đâu.- Vậy, ngài hãy cẩn thận.Họ cùng đồng loạt cúi đầu rồi đi ra, căn bản họ không dặn Simon tuyệt đối không được phép đi lên căn phòng duy nhất trên tầng 8 bởi vì họ hiểu bản tính con người, càng cảnh báo họ càng tò mò mà muốn khám phá hơn nên tốt nhất không nói gì cho xong.Simon lúc này đi một lượt quanh lâu đài, cậu ta thấy lạ vì ở đâu cũng có đồng hồ, thay vì treo tranh như ở các lâu đài khác mà cậu ta từng thấy thì họ lại treo đồng hồ đủ loại khác nhau.

Và tất cả đồng hồ đều kêu tích tắc cũng tạo một cảm giác rùng rợn vô cùng.- Simon, nhìn không ra là anh đó.- Tom, Jerry...Simon mỉm cười với hai đứa em, cả hai đều mặc trang phục quý tộc châu âu giống cậu.

Xem ra chủ của hòn đảo này thực sự muốn biến họ thành các ông bà hoàng.

Cả ba anh em vui vẻ đi khám phá lâu đài vừa hay gặp được cặp đôi song sinh đang đứng ở cầu thang tầng 5.

Kì lạ là hai anh em song sinh này không hề mặc trang phục giống họ mà vẫn diện vest cùng áo yếm như bình thường.- A, là người nhà Walker, mọi người có muốn đi một vòng lên trên?Annie vui vẻ lên tiếng, ba anh em nhà Walker nhìn nhau rồi cũng gật đầu.

Cả nhóm 5 người cùng nhau đi khám phá hết lượt, càng những tầng trên họ càng không để đèn điện hình đồng hồ như ở các tầng dưới mà họ để nến hoặc đuốc như thời xưa.

Jerry có chút tò mò với cái việc quỷ quái này.- Chủ của hòn đảo này thật giàu có, họ cũng ưu ái chúng ta quá.- Aneki rất rất xinh đẹp đó Jerry.

Chị ấy cũng tốt bụng nữa, đúng không Andy?- Ừ.Andy gật đầu mỉm cười với Annie.

Tom liếc nhìn cặp đôi này mà bình thản lên tiếng.- Chúng ta chưa giới thiệu tên làm sao hai đứa biết được chính xác Jerry như vậy?- Bọn em có nhìn vào danh sách khách mời.

Simon, Tom, Jerry... em là Annie Queen.

Đây là anh song sinh của em Andy King.Annie mỉm cười hồn nhiên giới thiệu.

Cô bé tự nhận mình là nữ hoàng và Andy là vua, điều này thật có chút kinh ngạc.

Và cứ nói chuyện như vậy họ không biết đã lên tận tầng 8 và dừng trước căn phòng duy nhất từ lúc nào.

Cánh cửa phòng làm bằng gỗ gì rất kì lạ có màu đen lại tỏa ra một mùi hương cacao giống y hệt cái dấu trên bức thư mời mà Jerry gửi thấy.

Trên cánh cửa đen có đề một dòng chữ Tokei rất lớn mà hình như được làm bằng kim cương thì phải.

Ai lại có thể phô trương đến mức này chứ?- Là kim cương tự nhiên đó.Tom có vẻ hào hứng.

Jerry chăm chú nhìn cái chữ romaji đó mà suy nghĩ chút.- Tokei... có nghĩa là đồng hồ.

Phòng này có đồng hồ sao?- Ai mà biết được, nó có gì nhỉ?Annie tò mò nắm lấy tay Andy.

Simon bước lên, cậu ta đang từ từ định mở cánh cửa thì...- Xin hãy rời khỏi đây, mọi người chưa nghe có lệnh cấm lên tầng 8 sao?Một cô gái mặc bộ vest màu xanh dương, có điều là quần lửng khá bó tự dưng xuất hiện.

Cô gái này có mái tóc bạc ngắn ngang cằm và hơi xoăn, cô ta đang bưng một cái khay đựng toàn thức ăn trông rất ngon.- A, xin lỗi, chúng tôi chưa biết điều đó.Jerry vội vàng lên tiếng rối rít xin lỗi.

Cô gái đó nhìn họ rồi nhìn lên chiếc đồng hồ ở trên tay mình.- Đã 8 giờ hơn rồi, mọi người nên quay lại tầng 1 chuẩn bị tham gia bữa tiệc thì hơn.- Được rồi.Jerry lại cười cười sau đó lôi lôi kéo kéo hai ông anh rời đi.

Simon vẫn nhìn chằm chằm về cánh cửa đó, trong này nhất định có người thì cô gái kia mới mang thức ăn đến.

Nhưng tại sao lại cấm không cho ai đến mà cả tầng 8 này lại không hề có một cái đồng hồ nào được treo cả.

Rõ ràng cả lâu đài ở chỗ nào cũng có thể thấy được đồng hồ chỉ duy nhất tầng này là không có.

Tokei... chẳng lẽ tên người ở bên trong là Tokei, là khách hay chủ nhân ở đây?

Không thể người gửi thư là Aneki, chắc chắn đây là một người đặc biệt nào đó.

Mà tốt nhất là cứ tạm rời đi lần sau tìm hiểu vậy.Andy và Annie cũng chuẩn bị lối gót theo thì cô gái kia lại lên tiếng.- Tiểu thần chủ ngoại tộc, hai người nên ngăn cản họ chứ không nên để họ tới được phòng của nữ hoàng.- Tokei-sama...

à mà có nên gọi người như vậy không?- Xin lỗi vì đã thất lễ, mong người bỏ qua, nữ hoàng - sama.Andy mỉm cười túm cổ cô em gái kéo đi.

Cô gái tóc bạc chớp mắt một cái sau đó quay lại đi vào trong căn phòng đề tên Tokei kia.

Cánh cửa mau chóng đóng lại.

Phía sau cánh cửa đó là một căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ cái màn hình máy tính.

Ngồi trước màn hình ấy là một cô bé tóc rất dài cả ra trên sàn, cô bé đó mặc một bộ váy lụa hai dây mỏng manh đang ngồi ôm một con gấu bông đôi mắt chăm chú hướng vào màn hình.

Nếu ai tinh mắt sẽ thấy trong phòng là vô vàn gấu bông và đồ chơi cả thời cổ lẫn thời hiện đại.

Cô gái tóc bạc cúi đầu rồi từ từ tiến tới chỗ cô bé đó.- Bữa tối của người thưa Kurokku-sama.- Ta đã nói không quen kính ngữ phương đông mà Norayaki.Cô bé đó mắt vẫn dán lên màn hình chầm chậm lên tiếng.

Norayaki đứng đó có chút cứng nhắc, rất hiếm khi nữ hoàng gọi cả tên cô ra như vậy.- Cuộc vui của ta lại bắt đầu rồi Nora.

Sẽ có rất nhiều, rất rất nhiều niềm vui khác.- Vâng.

Vậy thần xin phép.Nora đưa tay phải lên trước ngực hơi cúi đầu rời khỏi.

Kurokku quay lại nhưng bóng đêm đã che đi gương mặt nhỏ nhắn ấy, cô bé với lấy cái khay và bắt đầu bữa tối tuyệt vời của mình.- Mọi người, sắp bắt đầu rồi.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 8: Bữa tiệc sa hoa


Chương 8: Bữa tiệc sa hoa- Norayaki...- Cô ta là quản gia thân cận của nữ hoàng.- Thậm chí Nora còn được xem có quyền lực ngoài vòng cấp bậc mà.

Ngoài nữ hoàng cô ấy không quan tâm tới mệnh lệnh của bất kì ai đâu.Annie mỉm cười nhìn Andy.

Ban nãy là Nora đã nương tay với hai anh em, nếu như không có nữ hoàng ở đó có lẽ hai anh em song sinh đã gặp rắc rối lớn.

Họ đụng ai chứ tốt nhất nên tránh Nora, cô ta là quái vật thực sự đó.- Cô gái đó là ai nhỉ?Jerry có chút tò mò, cô bé chưa từng thấy ai lại lạnh lùng và cũng đẹp như người con gái đó.

Cô gái đó để lại một ấn tượng tốt trong lòng Jerry, vẻ ngoài của cô ấy nhất là gương mặt nhìn rất quen như từng thấy ở đâu đó.- Đó là Norayaki, cô gái đó chính là quản gia ở đây đó.Annie mỉm cười nhìn ba anh chị này.

Andy khoác vai Annie nhìn ba người hơn tuổi kia mà nhắc nhở.- Anh chị nên đi tìm hiểu mấy cái cấp bậc chi tiết ở đây đi.

Có lẽ là ở thư viện đó, bọn em vừa từ đó về.- Thư viện?Tom nhíu mày, Annie cười cười gật gật đầu nhìn họ.- Thư viện nằm cách đây khá xa, nó thuộc quyền kiểm soát của tiểu thần chủ đông tộc đó.- Ồ.Simon nhoẻn miệng cười thích thú, xem ra thời gian ở hòn đảo này có thú vui để tìm hiểu rồi.

Khi cả 5 người cùng bước xuống tầng 1 thì có rất nhiều người ở đại sảnh này.- Mấy đứa đi đâu vậy hả?Bà Walker lo lắng vì tìm ba anh em suốt.

Cả ba chỉ cười cười cho qua sau đó tiến về phía gia đình mình.

Một vài người khác đã chú ý tới gia đình Walker và thậm chí là để ý cả anh em song sinh kia.- Nơi này phục vụ thật là xa hoa.- Có thể xem họ đang coi trọng khách mời như chúng ta không?Một người đàn ông và đàn bà đang đứng cách chỗ gia đình Walker không xa mà bàn tán, có vẻ họ quen nhau.

Tất cả khách mời cũng tầm gần 20 người, họ đều có mặt hết ở đây.

Vừa lúc đó, từ cầu thang chính được trải thảm lụa, Aneki xinh đẹp trong bộ sườn xám và khăn lụa choàng trông thật đầy quyến rũ, cô từ từ bước xuống.

Mọi người cũng đồng loạt ngước lên nhìn cô và Korona đi phía sau kia.- Chào mừng mọi người đến với hòn đảo thiên đường này.

Tôi là Aneki K.

Clock, người đã mời mọi người tới đây.

Đêm nay mọi người hãy cứ thỏa sức hưởng thụ, chúng tôi rất mong gửi tới mọi người sự phục vụ tuyệt vời nhất.- Ah...Một người con gái rụt rè lên tiếng, cô gái đó tầm khoảng mười mấy tuổi, mái tóc màu đen tuyền ngắn ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy được ẩn dưới chiếc kính cận.

Cô gái đó nhìn Aneki.- Chúng tôi sẽ ở đây bao lâu vậy?- Ừm, có lẽ là một tuần hoặc cũng hơn thế bởi vì chuyến tàu tiếp theo tới đây sẽ là khá lâu.

Nhưng mọi người đừng lo, chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Cũng sắp đến giờ rồi, mọi người nên đi vào phòng tiệc thôi.Aneki mỉm cười, các hầu gái đang đưa khách quý của họ vào phòng tiệc xa hoa phía bên phải.

Khi cánh cửa mở ra, mọi người ngỡ ngàng nhìn căn phòng này, vô cùng lớn, vô cùng lung linh và chỉ có thể chốt lại bằng một câu đó là xa hoa.

Đèn chùm vô cùng lớn, những ánh đèn vàng lung linh tăng độ huyền ảo và cao quý.

Thức ăn được phục vụ theo kiểu royal buffet cao cấp, giữa căn phòng lớn là khoảng chống để họ cùng khiêu vũ.

Toàn bộ sàn được trải thảm lụa cao cấp, mỗi góc phòng là một chậu hoa liti kì lạ.

Họ đi tới đâu là được mở mang tới đó, không nghĩ lại được phục vụ như vậy.- Thật tuyệt, căn phòng này tuyệt quá đi.Jerry phấn khích vô cùng, cô bé đã chú ý tới vài đồ cổ trong căn phòng này.

Tom và Simon cùng nhau đứng trước khu thức ăn mà mắt sáng long lanh.- Những món ăn này bình thường toàn thấy trên kênh ẩm thực, hiếm mới được thưởng thức như này...- Hai thằng ngốc, họ đã nói phục vụ chúng ta tốt nhất mà.Siera đến bên cạnh hai thằng em trai từ lúc nào.

Mọi người lúc này đều cùng nhau thưởng thức bữa tiệc này rất vui vẻ, trong khi đó tại một căn phòng ở phía đối diện là một bàn tròn cũng đầy ắp mỹ vị.

Aneki ngồi ghế chủ tọa nhìn mọi người đã đông đủ ngoại trừ hai vị công tước chưa thức dậy và tên Mr.

Clock đã sớm chuồn đi kia.- Xem ra đây là bữa tiệc xa hoa nhất rồi đó.Tiểu thần chủ bắc tộc mỉm cười lên tiếng.

Tiểu thần chủ tây tộc vừa cắt miếng bít tết của mình vừa lên tiếng.- Lần đầu tiên của năm nay cũng không thế này.- Điều này chỉ chứng tỏ nữ hoàng quá ưu ái đợt khách lần này mà thôi.Công tước Porcelain cười cười nhấp một ngụm rượu.

Đội trưởng Jordan nhìn họ.- Chúng ta sẽ cho họ tham quan cả hòn đảo sao?- Đúng vậy đó đội trưởng.

Nữ hoàng đã đồng ý.Aneki nhìn vị đội trưởng này.

Quả thực lần này nữ hoàng quá ưu ái những con người này đi.

Vừa lúc đó cánh cửa mở ra, Nora bước vào phòng làm mọi thứ bắt đầu trầm lặng.

Đi sau Nora là hai vị tiểu thần chủ ngoại tộc là Annie và Andy.Mỉm cười tươi rói hai anh em sinh đôi mau chóng nhảy đến chỗ ngồi còn trống mà vui vẻ thưởng thức bữa ăn.

Nora thì từ từ tiến tới chỗ ngồi cạnh họ.

Mọi người ở đây đều không nghĩ quản gia của nữ hoàng là Nora sẽ xuất hiện.- Nữ hoàng không hề ưu ái họ, người chỉ muốn lần này sẽ thật vui mà thôi.

Các người không thấy số lượng tăng lên sao?- Đây sẽ là một vụ thảm sát lớn trên toàn diện.Baron ngồi đó trầm ngâm lên tiếng.

Đúng vậy sao họ không nghĩ tới chứ?

Nữ hoàng của họ không phải người có tình thương ưu ái ai cả.

Nữ hoàng của họ là người lạnh lùng và tàn bạo nhất trên thế giới này.

Mạng sống của họ là được nữ hoàng ban, vì thế họ không được phép nghi ngờ hay thắc mắc về nữ hoàng của mình.

Tuyệt đối không thể.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 9: Người muốn làm gì?


Chương 9: Người muốn làm gì?Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ và khá lâu, những khách mời đặc biệt này đều đã dần làm quen với nhau, dường như họ đã quên mất thời gian cho việc này.

Trong đêm tối, trên dãy hành lang ở tầng một, ánh trăng chiếc qua cửa kính xuyên vào hành lang, một người đàn ông mặc vest đen đội mũ cao cao đứng đó nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.- 12 giờ...Anh ta lẩm bẩm mà mắt vẫn không rời chiếc đồng hồ, nhưng mà sự thật rằng những chiếc đồng hồ...- Cậu không nên đứng đó như vậy công tước.Một giọng nói trẻ con vang lên rất khẽ, cái bóng nhỏ nhắn ôm lấy con gấu in dài trên hành lang.

Mr.

Clock quay lại nhìn vị nữ hoàng đáng kính của mình, anh ta quỳ xuống đất cung kính với Kurokku.- Không nên ra ngoài như vậy Kuro.- Không biết bao nhiêu năm rồi ta chưa từng bước ra khỏi căn phòng đó.Kurokku mỉm cười từ từ tiến về phía trước.

Mr.

Clock xoay người đi theo Kurokku, họ cùng nhau đi ra bên ngoài lâu đài hoa lệ này.Đi bộ trong vườn hoa của lâu đài, Kurokku một tay ôm lấy con gấu, một tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mr.

Clock.- Tay của cậu vẫn mãi mãi không bao giờ ấm áp được sao Ao?- Người biết mà Kuro... nó lạnh đi là vì người.- Phải chăng ta đã làm sai sao Ao?

Nếu ta sai thì ta xin lỗi nhé.

Ta đáng lẽ không nên làm vậy...Kurokku mỉm cười mắt vẫn hướng về phía trước.

Mr.

Clock nhìn cô bé này, nhìn vị nữ hoàng mình đã đi theo bảo vệ suốt cuộc đời.- Người không nên nói như vậy.

Kuro luôn đúng, mọi điều Kuro làm là đúng.- Ao này... nếu như có một ngày trò chơi kết thúc và có người thắng cuộc... cậu sẽ vẫn theo ta chứ?- Tôi sẽ luôn theo người Kuro.Kurokku đã mỉm cười, cô bé đứng đó ngay trước mặt Mr.

Clock.

Anh ta tiến tới ôm lấy Kurokku vào lòng nhưng là Kurokku đã tan biến vào hư không.Đêm nay thật lạnh, cơn gió thổi qua làm tán cây xào xạc.

Mr.

Clock một mình đứng đó.

Một cơn gió khác thổi qua làm cánh hoa bay bay và Nora đã xuất hiện ngay phía sau anh ta.

Cả hai người quay lưng vào nhau, Nora đưa tay hứng lấy những cánh hoa mềm mại.- Đừng chạy trốn nữa Ao... anh không thể bỏ mặc Kurokku lại lâu đài này.- Nora... hãy chăm sóc cho Kuro.

Nếu Kuro rời khỏi hòn đảo cô cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đấy.- Kurokku là đứa bé đáng thương, người rất đáng thương...Nora vừa rứt lời thì liền biến mất.

Mr.

Clock quay lưng lại chỉ thấy những cánh hoa rơi xuống.

Anh ta nhìn lên tầng thứ 8 rồi sau đó xoay người rời đi.- Công tước...- Yurasa... hãy để ý tới sức khỏe của nữ hoàng.- Vâng.Yurasa cúi đầu nhìn vị công tước mà mình phục vụ đang rời đi kia.

Công tước của cậu luôn trở về vào ban đêm và cũng rất nhanh chóng rời đi.

Lần này thật lạ vì chủ nhân mới trở về vào hôm qua thôi.

Mà đặc biệt hơn là nữ hoàng lại ra ngoài mà không ở trong căn phòng đó.- Con xin lỗi... xin lỗi... hãy tha lỗi cho con...Tầng 8, một giọng nói run rẩy luôn vang lên từ căn phòng đó, một cảm giác tội lỗi bao trùm khắp cả tầng 8 lạnh lẽo này.

Nora một mình đứng ngoài mắt chăm chăm nhìn vào cánh cửa, cô không bước vào cũng không rời đi mà cũng không nói gì cả.

Nỗi đau của Kurokku ngày nào cô cũng là người phải chứng kiến.

Nữ hoàng của cô không nên như vậy, có lẽ ngày hôm nay Ao đã làm cho nữ hoàng của cô trở nên như vậy.

Suy cho cùng Ao là người đầu tiên ở bên cạnh nữ hoàng, anh ta là người duy nhất biết chuyện gì xảy ra với người trước đó rằng cơ thể đó tại sao chỉ là một đứa trẻ rằng tại sao người chỉ mãi mãi ở trong căn phòng này và không ra ngoài trừ đêm nay và tại sao họ lại...- Kurokku...----------------- Pain ngươi có nghĩ đã đến lúc cho nữ hoàng ngủ mãi hay không?Công tước Porcelain cầm lấy ly rượu vang đỏ lắc nhẹ mà ánh mắt thâm hiểm khó lường nhìn vào màn đêm phía ngoài hiên.

Quản gia riêng của hắn là Pain mặc âu phục đứng đó lặng lẽ không nói gì.

Bất kể kẻ nào phản lại nữ hoàng thì kẻ đó sẽ có kết cục không tốt đẹp gì.

Pain nghĩ có lẽ công tước Porcelain đã quên mất vì ai mà ông ta vẫn còn sống như vậy.

Đêm nay đúng là thật dài mà.Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, những vị khách bắt đầu thức giấc, họ vẫn được các hầu gái phục vụ chăm sóc như trước đó.

Dường như sự đãi ngộ này đã làm cho họ không hề muốn quay trở về nhà mà trên hết họ như đã quên mất nơi gọi là nhà dù bây giờ chỉ mới qua một ngày.Trong nhà ăn lớn có một bàn ăn hình chữ nhật rất dài được trải thảm cùng những chiếc ghế và đồ đạc cao cấp.

Những vị khách cùng Aneki đang dùng bữa.

Quản gia cùng các hầu gái đứng phía sau để phục vụ họ.

Aneki nhìn mọi người rồi bất chợt lên tiếng.- Mọi người, đây là quản gia Norayaki.

Mọi người có thể xem cô ấy là tổng quản gia ở đây.

Tôi đã nghe Norayaki nhắc lại rồi, tốt nhất tôi nên nói trước dù ai đó đã nghe hay chưa rằng tất cả mọi người không một ai được phép bước lên tầng số 8.

Nơi đó là tầng cấm của lâu đài vì một vài thứ bất tiện.

Rất mong mọi người hãy tuân thủ cho.

Mà sau khi dùng bữa sáng mọi người sẽ được phép đi tham quan đảo dưới sự hướng dẫn của Korona và sự tham gia của các tiểu thần chủ.- Thật tốt khi được tham quan.Mọi người vui mừng mà chẳng để ý tới vế trước.

Tuy nhiên dù sao Aneki đã nói vậy họ cũng chẳng muốn dính vào chuyện này làm gì để rồi phải chịu hậu quả không đâu.

Ba anh em nhà Walker nuốt nước bọt cảnh giác.

Có lẽ họ không nên tới nơi đó nữa thì hơn vì ánh mắt sắc lạnh của cô quản gia Norayaki kia đang nhìn họ rất gai người.Siera nhìn ba đứa em của mình có vẻ lạ liền thấp giọng mà hỏi.- Ba đứa mày có chuyện gì dấu nhau à?- Aha... không có gì đâu bà chị.Tom là người lên tiếng trả lời mà cậu ta cười trông rất khó coi.

Bữa sáng rất nhanh được xử lí, họ sẽ uống trà một chút rồi mới xuất phát.

Trong khi đó Nora đang cùng 4 tiểu thần chủ chính và 4 quản gia của họ cộng thêm cả Aneki, Korona và quản gia Pain đang tiến tới tầng số 8 này.

Nora lên tầng 8 để mang bữa sáng đến không nói nhưng xem ra những người khác đều có mục đích cả.Cánh cửa vẫn đóng im lìm, Nora còn chưa chạm vào tay cầm của cửa liền đó giọng của Kurokku đã từ trong vọng ra.- Mọi người xem ra không ngại đi thang bộ lên đây.- Nữ hoàng.Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cúi chào ngoại trừ Nora.

Kurokku mỉm cười mà từ từ tiến tới mở cửa cho họ.

Nora trực tiếp mang khay thức ăn vào trong rồi nhanh chóng trở ra.

Kurokku chăm chú nhìn những người đang cúi chào kia.- Không cần phải cúi chào lâu như vậy đâu.

Mà hôm nay hình như là chuyến tham quan hòn đảo của mọi người.Tất cả đều ngẩng đầu nhìn Kurokku, họ hiểu ẩn ý trong câu nói đó.

Xem ra nữ hoàng của họ đang cảnh cáo họ rằng đừng động vào khách của người.

Pain tiến lên phía trước đưa tay phải lên trước ngực, cúi đầu mà lên tiếng.- Nữ hoàng... công tước Porcelain...- Ta đã biết rồi.

Hãy cứ để ông ta muốn làm gì thì làm.

Các ngươi luôn thắc mắc rằng vì sao Porcelain lại là công tước và là người được ta chọn thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi câu trả lời.

Bởi vì quá dễ dàng làm ta cảm thấy nhàm chán nên ta muốn tìm kiếm niềm vui thú trong trò chơi này.

Nora ta muốn ngươi để mắt tới Andy và Annie, bọn chúng sẽ không chịu ngoan ngoãn đâu.

Còn về vấn đề của Porcelain ngươi cứ thuận theo đi Pain.

Đây sẽ là trò chơi, là niềm vui lớn của ta.

Như cuốn sách đó từng nói đây là Big Big Funny (niềm vui lớn).

Nhưng Big Big Funny của ta còn thú vị hơn rất nhiều lần, hahahaha...Kurokku mỉm cười, ánh mắt cô bé là một sự khát máu, là những tia sáng long lanh đáng sợ.

Một tay vẫn ôm chặt con gấu, một tay thì nắm chặt lại, Kurokku đang vô cùng kiềm chế cảm xúc của mình.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ mà quỳ xuống.- Vậy người muốn làm gì đây nữ hoàng?

Big Big Funny của người có cần...Aneki có chút lo lắng lên tiếng.

Kurokku nhìn nữ chủ duy nhất trên đảo mà cô bé trao quyền cho.- Không cần, đừng có đánh thức hai người họ dậy.

Chưa phải lúc họ tỉnh giấc.

Thôi ta buồn ngủ rồi, tạm biệt.Kurokku nói rồi đóng cửa lại.

Mọi người lúc này từ từ đứng dậy, Nora nhìn vào dòng chữ Tokei đó.- Người nên ăn sáng rồi hãy ngủ.

Sau đêm nay sẽ không còn thảnh thơi được nữa đâu nữ hoàng.- Các người nên đi ngay đi, từ bây giờ ngoại trừ Nora và cậu ấy thì không ai được phép tới đây làm phiền ta nữa.

Ngay cả cậu đấy Baron.Tiếng Kurokku cứ nhỏ dần và nhỏ dần rồi mất hẳn.

Mọi người nhìn nhau không ai nói gì đều rời đi.

Họ biết cậu ấy là ai, nữ hoàng của họ luôn gọi công tước Clock như vậy.

Mà trên hòn đảo này cũng chỉ có hai người duy nhất công khai mang họ Clock đó chính là nữ chủ Aneki và vị công tước đó.

Có lẽ vì hai người đó là hai người đầu tiên còn lại những người khác dù mang họ nhưng chỉ là tượng trưng mà thôi.

Tuy nhiên việc Baron bị ngăn cản tới đây xem ra là có điều gì đó không đúng rồi.

Nữ hoàng của họ đang muốn làm gì vậy?
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 10: Tham quan đảo thiên đường


Chương 10: Tham quan đảo thiên đườngNhững chiếc xe ngựa hoàng gia đã sớm được chuẩn bị, từng nhóm khách lên xe ngựa lại ngồi kèm với một cặp tiểu thần chủ và quản gia, khi họ đã yên vị thì những chiếc xe bắt đầu dịch chuyển mà đưa họ tới từng địa điểm tham quan một.

Tính ra để tham quan cả hòn đảo có lẽ cũng phải cả ngày may ra mới xong được.

Trên xe của gia đình Walker, bốn chị em ngồi cùng tiểu thần chủ Bắc tộc Norin và quản gia nữ Noir, ba mẹ của bốn chị em đã ngồi cùng xe với tiểu thần chủ Tây tộc rồi.- Nè nè, nói xem mọi người tên gì vậy?Norin mang ngoại hình một cô bé 10 tuổi với mái tóc màu vàng ống xoăn lọn buộc hai bên cùng đôi mắt xanh blue trong veo.

Norin rất ưa thích trang phục lolita búp bê, cô bé có một tủ lớn ở trong biệt thự riêng của mình ở phía Bắc.

Tính tình Norin cũng rất thân thiện, cô bé rất thích cười và nói chuyện với mọi người.

Nhưng ngược lại quản gia Noir của cô bé lại khác.

Noir hơn Norin 6 tuổi, là một nữ quản gia lạnh lùng mang ngoại hình của một người con phương đông rõ rệt.

Noir thực sự nói khi cần thiết còn thường ngày cô luôn im lặng mà ở bên cạnh Norin.Jerry vớ được người lơ lớ tuổi mình thì rất vui liền đó mỉm cười mà nhanh nhảu lên tiếng.- Xin chào, tớ là Jerry Walker năm nay đã 12 tuổi.

Rất vui được làm quen.- A, một cái tên thật dễ thương.

Còn ba người thì sao?Norin chăm chú nhìn ba người còn lại, vậy là từ trái qua phải lần lượt từng người giới thiệu một.- Chị là Siera Walker, 21 tuổi rồi.- Anh là Tom, đã 15 tuổi.- Anh là Simon, là anh của hai đứa nhóc này và em của chị gái kia năm nay đã 19 tuổi.

Rất vui được làm quen với em.Simon mỉm cười rạng rỡ mà giới thiệu.

Norin mỉm cười, tay trống cằm đầy vẻ hứng thú nhìn họ.- Mọi người là anh chị em ruột sao?

Thật tuyệt.

Em là Norin, em nhỏ tuổi hơn mọi người và em là tiểu thần chủ Bắc tộc.

Hiện mọi người đang trên đường tới biệt thự của em.Norin thân thiện lên tiếng.

Cả bốn đứa trẻ nhà Walker đều ngạc nhiên khi tiểu thần chủ còn nhỏ tuổi như vậy.

Tuy nhiên trên đường đi Norin cũng liên mồm nên họ cảm thấy rất gần gũi với cô bé này.Trong xe ngựa của tiểu thần chủ Nam tộc Baron, cậu ta còn chẳng buồn nhìn 4 vị khách chung xe kia.

Louis ngồi nhìn những vị khách này toàn là nữ giới từ tầm 15 16 tới 20 21 tuổi là cùng.- Mọi người giới thiệu được chứ?Louis lịch sự lên tiếng trước.

Bỗng dưng Louis lên tiếng phá tan sự yên lặng trong xe cũng phần nào làm họ giật mình cảm thấy áp lực.

Có lẽ áp lực này tới từ Baron.

Dù ở tuổi 16 nhưng Baron thực sự rất đẹp, một vẻ đẹp phương tây cuốn hút không gì có thể phủ nhận.- Tổi là Marry Wang, là người phương đông, tôi vừa tròn 16 tuổi.Vị khách nhút nhát ngày hôm qua có hỏi qua Aneki về thời gian ở trên đảo Vương Tiểu Bối hay còn biết với tên tiếng anh tự đặt là Marry Wang lên tiếng đầu tiên.

Ngồi bên cạnh cô là một cô gái tầm tuổi nhưng mang nét phương tây rõ rệt.- Tôi là Ruzu Mathaway bằng tuổi cậu ấy.Ruzu có chút bình thản lên tiếng, giọng đều đều làm Louis có chút đánh giá cao.

Tiếp theo đó là hai người con gái có vẻ lớn tuổi hơn cũng lần lượt giới thiệu.- Tôi là Nana Ikenawa, năm nay 19 tuổi, tuy là người phương đông nhưng tôi sớm rời quê nhà tới Pháp sống được gần 8 năm rồi.- Tôi là Yuri Hanope, lớn tuổi nhất 21.

Họ của tôi có chút khác biệt vì tôi là dân nhập quốc tịch.

Được mời tới hòn đảo này không biết có phải là do may mắn hay không đây.Yuri ánh mắt vẻ chán nản mà tay chống thái dương nghiêng đầu nhìn những người khác.

Cũng ở tuổi 21 nhưng cô ăn mặc sexy hơn Siera rất nhiều với một bộ váy lụa màu đỏ cao cấp có phần bó khoe đường cong cơ thể rất đẹp.Louis nhìn những vị khách nữ này, họ chắc chắn được chia về phía của tiểu thần chủ Baron nhờ giúp đỡ rồi.

Xem ra đây cũng có thể cho là một lí do mà nữ hoàng không muốn gặp mặt các tiểu thần chủ nữa.- Tôi là quản gia Louis, đây là tiểu thần chủ Nam tộc Baron.

Có chuyện gì xa lạ trên đảo hãy đến tìm hỏi tôi mà đừng ngại ngùng.

Trên hết là nên cảnh giác các vị công tước.Louis thận trọng nhắc nhở họ, tốt nhất họ nên làm vậy bởi vì không biết sẽ có chuyện điên rồ gì xảy ra hơn nữa.

Bốn cô gái không nói gì chỉ yên lặng mỗi người một vẻ một suy nghĩ.

Baron ngồi đó vẫn nhìn ra ngoài mà bất ngờ lên tiếng.- Chỉ cần tránh xa công tước Porcelain và hai anh em song sinh King Queen kia là được rồi.

Mà tốt nhất đừng tin tưởng ai ngoài các người.

Tuy nhiên hiện tại bốn người coi như là một đội dưới sự hướng dẫn của ta.- Ý của cậu là...Marry có chút tò mò rụt rè lên tiếng.

Baron nhìn bốn cô gái này mà vẻ mặt có chút không hào hứng gì.- Đây là một trò chơi chết tróc, các cô có thể hiểu như vậy nhưng cũng đừng có chia sẻ thông tin này vì nó tốt cho các cô mà thôi.

À quên, cảnh giác luôn Norayaki và Aneki đi.

Không tiếp cận họ càng tốt.Baron nói rồi im lặng chẳng quan tâm họ như ban đầu.

Bốn cô gái kia nhìn nhau mà cũng chẳng nói gì cả.Về phía xe ngựa của tiểu thần chủ Tây tộc Wendy và anh chàng quản gia Warin.Trong xe này là tổng hợp bốn vị khách lớn tuổi nhất gồm cặp đôi quen biết trước Helena Sulivans (27 tuổi) và Jack Anderson (30 tuổi) cùng vợ chồng Walker.

Wendy nhìn họ, cô là người không thích nói nhiều, cũng chẳng bận tâm bốn người này làm trò trống gì trong cái trò chơi của nữ hoàng.

Mọi việc cứ để Warin lo đi.- Các vị, chúng ta đang tiến tới phía bắc nơi ở của tiểu thần chủ Bắc tộc Norin.

Mọi người chắc sẽ thích nơi đó.Warin thân thiện lên tiếng nhắc nhở.

Cặp đôi quen biết trước kia yên lặng không nói gì trong khi vợ chồng Walker không ngừng tiếp chuyện, họ muốn mọi người có một mối quan hệ tốt đẹp hơn trong kì nghỉ này.Xe của tiểu thần chủ Đông tộc Easton và cô nàng quản gia Ella.Xem ra đội này của họ có nam giới áp đảo, hơn nữa độ tuổi của phân chia ra làm đôi luôn.

Từ trái qua là Suri Cultina (15 tuổi, cũng là dân nhập quốc tịch tự chọn họ giống với Yuri), Jimmy Potter (14 tuổi, một công tử nhà giàu có ở Mĩ) và anh em nhà Taylor là Will (23 tuổi) và Nich (25 tuổi).Khác với hai xe trước là do quản gia nhắc nhở thì hiện tại người lên tiếng là Easton.

Cậu ta chăm chú nhìn 4 vị khách thuộc nhóm mình.- Tôi là tiểu thần chủ Đông tộc Easton, trong trò chơi sắp tới mọi người sẽ thuộc đội của tôi.

Đừng thắc mắc nhiều về trò chơi mà hãy cứ tham gia.

Mọi người sẽ được rời khỏi đây chỉ khi trò chơi kết thúc và có người chiến thắng.

Đây là quản gia riêng của tôi Ella.- Trò chơi là sao vậy?Suri không hiểu lên tiếng.

Easton nhìn cô bé này.- Tôi vừa nói đừng thắc mắc nhiều, đó chỉ là một trò chơi mà thôi.

Hãy cứ tận hưởng khi có thể.

Mọi người nên kết bạn với những kẻ khác nhưng cũng đừng tin tưởng họ.- Chẳng lẽ đây là trò chơi chết chóc giống mấy bộ phim kinh dị đó sao?Jimmy đẩy gọng kính lên từ từ mà cất tiếng.

Ba người còn lại đều nhìn cậu bé khó hiểu.

Easton bật cười không nói gì chỉ im lặng càng làm họ thấy khó hiểu hơn.

Ella ngồi bên cạnh quan sát những vị khách này.

Bọn họ đều có thân thế rất tốt nhưng còn việc có thể thắng được hay không chưa hay.Ở xe cuối cùng, cặp đôi song sinh tiểu thần chủ ngoại tộc ngồi cùng Aneki và Korona, ngoài ra còn có công tước Porcelain và quản gia Pain.

Trong chiếc xe này, không khí vừa vui vẻ lại vừa hắc ám khác hẳn với bốn xe trước đó.

Rõ ràng là có vấn đề.

Tuy nhiên họ cũng sắp đến phía bắc của hòn đảo rồi.

Chuyến tham quan này cứ coi như là chút 'khuyến mãi' cuối cùng đi.- Trò chơi... bắt đầu rồi.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 11: Tham quan đảo thiên đường 2


Chương 11: Tham quan đảo thiên đường 2Phía bắc hòn đảo.- Chào mừng mọi người đến với phương bắc.

Đây là biệt thự của tôi, mọi người có thể tham quan thỏa thích duy chỉ có điều không nên đi vào căn nhà bên hồ đằng kia, đó là nhà thuộc sở hữu của công tước.

Chúc mọi người có chuyến tham quan vui vẻ.Norin nở nụ cười rạng rỡ mà giới thiệu thì những vị khách lần lượt đi theo nhóm của mình mà tham quan khắp phương bắc này.

Phương bắc này quả thực quá là đẹp với những cánh đồng hoa bạt ngàn mà còn có rất nhiều loài bướm với đủ màu sặc sỡ bay khắp nơi.

Simon đã chú ý tới căn nhà bên hồ kia.

Cọn nước bằng gỗ hình tròn kia cứ liên tục chuyển động mà trong đó hình như có khá nhiều đồng hồ tạo lên âm thanh thật hỗn tạp.

Hòn đảo này đúng là đâu đâu cũng có đồng hồ thì phải.- Andy nhìn kìa là bướm thôi miên.Annie mỉm cười vui vẻ chỉ chỉ những chú bướm với đôi cánh rất lớn bay đến đâu rắc phấn đến đó.

Andy kéo Annie đang chạy nhảy lăng quăng lại mà ánh mắt đầy sự cảnh giác.- Cẩn thận.- Haha nhiều hoa quá đi, đẹp quá.Annie đi giữa vùng hoa bạt ngàn thích thú ra mặt.

Mọi người cũng chia từng tốp từng tốp đi men theo những con đường nhỏ ngắm nhìn từng loại hoa một.

Phía bắc này chính là đặc trưng cho các loài hoa.- Đừng đi vào đó Simon.Norin đứng phía sau anh em nhà Walker đầy thành ý nhắc nhở khi Simon đang tính mở cửa căn nhà gỗ bên bờ hồ kia.

Nụ cười của cô bé vẫn còn hiện hữu nhưng ánh mắt hoàn toàn là sự lạnh lẽo và cảnh cáo.

Tom nhìn cô bé nhíu mày.- Bên trong có gì sao?- Căn nhà gỗ đó là nơi ở của bọn thú nuôi, chúng rất hung dữ.

Ở phương bắc bạt ngàn hoa này chỉ có chúng là thứ duy nhất xấu xí nhưng đáng sợ.

Sau này em sẽ nói rõ hơn cho mọi người biết.- Được rồi, vậy thì không cần vào nữa.Jerry mỉm cười lên tiếng sau đó kéo tay anh chị mình tránh xa căn nhà ra.

Noir đứng phía sau Norin nhìn theo bóng dáng bốn chị em nhà Walker sau đó hơi cúi đầu xuống.- Tốt nhất là ngài nên đặt kết giới lên căn nhà đó tiểu thần chủ.

Nơi đó không chỉ nguy hiểm bình thường.- Ta biết chứ Noir, đừng lo lắng quá.

Dù sao thì cuộc chơi cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta sẽ từ từ cho bọn họ biết.Norin đã nói vậy Noir không nói gì nữa im lặng đi theo Norin cùng đoàn tham quan.Ở lại tham quan chút nữa đoàn người lại tiếp tục di chuyển đi về phía đông, nơi ở của Tiểu Thần chủ Đông tộc Easton.

Phía đông này có những loài thực vật lớn hơn bình thường, một bầu không khí trong lành của tự nhiên, hơn nữa ở nơi này có tới hai biệt thự lớn nằm khá gần nhau.- Đó là nơi ở của ngài Công tước, mọi người đừng tới làm phiền ngài ấy.Aneki nhắc nhở mọi người trước khi ai đó tò mò đi lạc.

Ngài công tước vẫn chưa tỉnh giấc từ giấc ngủ này, ngài ấy ngủ thật lâu.Baron nhìn về phía biệt thự của công tước Duke, quản gia của ngài ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn về phía họ.

Sự chờ đợi này cũng thật sự quá lâu.Sau khi dừng chân tại phía đông này, họ tiếp tục xuống phía nam dùng bữa trưa, khu vực phía nam của Tiểu Thần Chủ Nam tộc Baron là thiên đường của các loài hoa trái, nơi này quanh năm luôn có hoa quả để ăn thậm chí là nơi cung ứng hoa quả trọng yếu của cả hòn đảo này.Jerry và Tom cùng nhau đi vặt rất nhiều thứ quả, hai anh em vô cùng vui vẻ không để ý tới bất kì ai cả.Marry đứng cùng với đồng đội của mình nhìn vườn dâu tây với những quả dâu chín mọng thật ngon lành lại có hương thơm hấp dẫn kia.

Sau này họ sẽ được ở lại đây sao?- Chuyến tham quan này thôi thì tận dụng để nghỉ ngơi vậy.Yuri cầm điếu thuốc lá thở ra làn khói trắng lại có mùi rất thơm nhìn ba cô gái kia nhiệt tình nhắc nhở.

Ruzu vặt lấy một quả dâu lau lau ở áo của mình sau đó bỏ vào miệng ăn ngon lành.- Quả thực trò chơi này rất đáng mong đợi, em chưa từng đặt cược cái gì lớn như vậy.

Xem ra lần này phải đặt cược cả tính mạng vào rồi.- Em nói đáng sợ quá đấy Ruzu.Nana cầm vài quả dâu mỉm cười lên tiếng.

Cả bốn người nhìn nhau đều hiểu ý nhưng không ai nói thêm câu gì nữa.Phía bên kia vườn nho đường, Jack vừa cầm một chùm nho vừa ăn vừa quay sang nhìn Helena.- Cô nghĩ cặp vợ chồng kia sẽ làm nên chuyện chứ?- Còn phải chờ xem sao, dù gì phía kia cũng là các con của họ.Helena mỉm cười vặt một quả nho trong chùm của Jack bỏ vào miệng.

Cô nàng liếc nhìn những người khác.- Nho này thật ngon.- Nếu thích cô có thể mang theo cô Sulivans.Louis xuất hiện phía sau hai người lúc này từ tốn lên tiếng.

Helena liếc nhìn vị quản gia này mỉm cười gật đầu tiện tay vặt lấy một chùm sau đó cùng Jack rời đi.Khi hai người cùng khuất bóng thì Baron đi từ đầu bên kia vòng tới bên Louis, cậu ta vặt lấy một quả nho bỏ vào miệng.- Các vị khách quả thực rất thích hoa quả nơi này.- Chúng ta có một thợ làm vườn rất giỏi.Louis đưa một tay lên trước ngực khẽ cúi đầu lên tiếng.

Đi theo Baron ngay từ đầu nên Louis hiểu hàm ý trong câu nói của chủ nhân mình, đâu phải ngài ấy đang nói tới vấn đề hoa quả chứ.

Xem ra lần này cạnh tranh giữa các Tiểu Thần Chủ là không tránh khỏi.Sau giờ ăn trưa, mọi người nghỉ ngơi thật khỏe họ mới tiếp tục đi tới khu phía tây, nơi ở của Tiểu Thần Chủ Tây tộc - Wendy.

Khu vực phía tây này có hệ thống sông nước rất hiện đại hơn nữa còn có cả một cánh đồng bạt ngàn lúc nào cũng có bong bóng nổi lên, đây là một trong những điểm đặc biệt của Tây tộc.- Nhìn kìa, như có phép thuật vậy, thật đẹp.Jerry hét lên với anh chị em mình nhìn về phía cánh đồng lớn nổi đầy bong bóng kia.

Những quả bong bóng nước này hoàn toàn bay lơ lửng trong không gian cánh đồng với độ cao tối đa là 2m và nếu vượt qua độ cao đó sẽ bị nổ ngay lập tức.- Nơi này luôn hấp dẫn người ta nhất.Norin mỉm cười ngọt ngào nhìn Wendy vẫn luôn hờ hững từ đầu tới giờ kia.

Quả thật Norin đã từng ghanh tị với nơi này bởi đây là một khu vực thư giãn rất tốt.

Tuy nhiên ở phía bắc của Norin cũng chẳng phải tệ chút nào, thôi thì được cái nọ mất cái kia.- Làm sao hấp dận được với khu vực đặc biệt chứ?

Đó mới là nơi hội tụ đầy đủ mọi thứ, mọi sinh vật sống của Heaven.Wendy liếc nhìn Norin lạnh nhạt lên tiếng.

Andy và Annie đứng gần đó nghe được đều nở nụ cười thích thú.

Khu vực đặc biệt sao?

Nói như vậy chẳng lẽ là nơi dành riêng cho nữ hoàng?

Như vậy thật khó để tới tham quan rồi.Chuyến tham quan ngày hôm đó quả thực để lại trong lòng các vị khách rất nhiều ấn tượng sâu sắc và họ cũng dần phát hiện ra, tại hòn đảo này rất nhiều thứ kì dị mà ngay cả khoa học cũng không chứng minh được.

Chẳng lẽ Heaven, nơi này có... dị năng sao?

Đó là câu hỏi lớn dành cho họ mà họ cần lời giải đáp cho vấn đề này.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 12: Quá khứ của Kurokku


Chương 12: Quá khứ của KurokkuTrong căn phòng Tokei đó, Kurokku đang ngồi ôm lấy chú gấu bông to ngang người cô bé mà đôi mắt chăm chú theo dõi màn hình trước mặt.

Ngày qua ngày, cô bé luôn một mình trong căn phòng tối có rất nhiều đồ chơi này mà theo dõi tất cả mọi thứ thông qua màn hình duy nhất của mình, đối với Kurokku, nó đã chẳng là gì hơn cả.Nora nhẹ gõ cửa sau đó đi vào bên trong căn phòng của Kurokku, đứng ở ngay sát cửa cô nhìn nữ hoàng của mình vẫn không rời mắt khỏi màn hình.- Nữ hoàng, thần không hiểu đến cuối cùng người muốn gì?- Ý của ngươi là những vị khách đó sao?

Nora ta đã luôn cảm thấy cô đơn nên ta muốn có người chơi cùng với ta.

Chưa từng có bất cứ ai thắng được trò chơi của ta, họ không thể làm cho đồng hồ chỉ 12 giờ, họ làm ta...

đau.Kurokku siết chặt chú gấu bông trong lòng mà nhỏ giọng lên tiếng.

Nora nhìn chằm chằm vào Kurokku, không phải, đây không phải lý do thực sự, nữ hoàng đang dấu tất cả mọi người điều gì đó.- Vậy Ao thì sao?

Anh ta rõ ràng khác chúng thần rất nhiều, tại sao chỉ mình Ao mới có thể có đặc quyền đó?- Ao sao?

Cậu ấy là người yêu thương ta nhất trên thế giới này, đối với cậu ấy sự an toàn của ta là tất cả.

Ao là một người đại diện cho công lí ngươi biết chứ Nora.Kurokku mỉm cười nhìn Nora, đối với cô bé thì Ao cũng là tất cả, vì Ao vì để cậu ấy ở lại bên cạnh cô mãi mãi thì cô không từ bất cứ phương pháp nào cả.- Ao luôn luôn làm theo cái đúng, trong tất cả mọi việc mà cậu ấy phải đối mặt thì cậu ấy luôn nhận định nó đúng hay sai sau đó mới hành động.

Việc đưa những vị khách này tới đây khiến ta vui thì Ao cho rằng đó là đúng nên không cản trở nhưng việc ta khiến bọn họ giết hại lẫn nhau là sai nên cậu ấy sẽ giúp đỡ bọn họ nếu cần.

Cậu ấy là công lí của ta, là tất cả của ta Nora, nhưng ngươi cũng vậy Nora, ngươi cũng rất quan trọng đối với ta.Kurokku mỉm cười đứng dậy tiến về phía Nora, cô bé cầm lấy tay chú gấu bông rồi vòng cả hai tay mình ôm lấy Nora kiến Nora không ngờ được hành động này của Kurokku.

Từ tối hôm đó, Kurokku đã hành xử rất kì lạ.- Nữ hoàng, thần muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với người, với cả cậu ấy.- Chuyện đã xảy ra sao?

Phải, cũng đến lúc cho ngươi biết rồi Nora.Kurokku mỉm cười quay lại chỗ ngồi của mình mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Quá khứ của cô, quá khứ mà cô bé muốn lãng quên nhất.- Ta không còn nhớ mình sinh ra vào thế kỉ nào nữa, chắc 15 hay 16 gì đó.

Gia đình của ta là một gia đình quý tộc giàu có và đầy quyền lực.

Khi ta hai tuổi, mẹ của ta vẫn thường xuyên kể cho ta những câu chuyện cổ tích về một kết thúc có hậu, những truyền thuyết về hoàng tử và công chúa hạnh phúc mãi mãi về sau, ta cảm thấy yêu thích điều đó vô cùng và ta cũng cảm nhận được bản thân ta đang được hưởng cuộc sống hạnh phúc vui vẻ như vậy.Nhưng rồi ta dần nhận ra rằng, hạnh phúc mà ta vẫn hằng nhận định đó thực ra chỉ là do ta nghĩ vậy.

Dưới lớp quý tộc đó là một sự lạnh lẽo vô cùng, bọn họ đều theo đuổi những hạnh phúc và mục đích riêng của mình mà dành cho ta một sự quan tâm giả tạo đầy hờ hững.

Ta đã thấy những cuộc vui và cả sự hoan ái của bọn họ.

Ta dần dần căm ghét sự hạnh phúc đó, ta căm ghét kết thúc có hậu mà bà ấy đã kể cho ta nghe.

Trên đời này không hề có hạnh phúc mãi mãi về sau, ai mà biết sau cái mãi mãi đó sẽ là một giông bão đáng sợ chứ?Dần dần ta phát hiện ra mình có một khả năng đặc biệt, mọi điều ta tưởng tượng và mong muốn đều có thể trở thành hiện thực.

Tuy nhiên ta đã không sử dụng khả năng đó của mình vì ta không muốn hoặc ít nhất chẳng có điều gì làm ta ham muốn nữa. khi họ phát hiện ta có nguồn dị năng kì lạ liền đem ta khép vào tội phù thủy và có ý định thiêu sống ta.

Ta vẫn còn nhớ ánh mắt cay độc mà họ nhìn ta nhưng ta lại chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì cả.Như ta đã nói đó, Ao là một người đại diện cho công lí, cậu ấy lúc đó là người của gia đình ta, cậu ấy chứng kiến tất cả quá trình ta sống.

Ta cũng thường xuyên chơi với cậu ấy, ta pha trà cùng thưởng thức với cậu ấy, ta đọc sách cho cậu ấy nghe.

Ta nói ta rất vui khi có cậu ấy ở bên nhưng cậu ấy cứ như tảng băng chẳng nói gì cả.

Lúc đó bàn tay của cậu ấy là thứ ấm áp nhất mà ta cảm nhận được, ta thích nắm tay cậu ấy.

Lúc ta sắp bị thiêu sống, đối với cậu ấy điều đó là sai nên cậu ấy muốn cứu ta.

Thời điểm mà ta bị buộc vào cột gỗ thì Ao xuất hiện và đánh trả họ chỉ vì cứu ta.Hãy thử nghĩ xem dù Ao rất mạnh nhưng một mình cậu ấy làm sao địch lại tất cả bọn họ được cơ chứ.

Cậu ấy cứ giết hết người này lại có người khác đi lên.

Ta chỉ biết nhìn cậu ấy mà không thể làm gì được, ta chỉ muốn cậu ấy hãy dừng lại mà thôi...

Và rồi cậu ấy đã chết trước mắt ta, Ao đã bị bọn họ giết.

Ta cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt vậy, ta không thể để cậu ấy chết như vậy được.

Ta đã thực hiện một loại phép thuật cổ đại hồi sinh huyền bí mà ta đã nghiên cứu từ rất lâu rồi, từ những ngày ta nhận ra mình có quyền năng đặc biệt.

Ta đã hồi sinh Ao để cậu ấy có thể ở bên ta mãi mãi và ta cũng giết tất cả bọn họ, ta đã thiêu rụi toàn bộ một vùng đất rộng lớn lúc đó chỉ trừ lâu đài này.Ta cùng Ao rời khỏi vùng đất đó, ta với cậu ấy đã nghiên cứu và tạo ra hòn đảo này từ chính lâu đài nguyên gốc của gia đình ta trước đó.

Ngươi có thể xem lâu đài này chính là lâu đài của gia đình ta đã bị ta đem đi trước khi thiêu rụi tất cả.

Ta đã tạo ra ngươi đầu tiên đó Nora, ta đã tưởng tượng ra ngươi sau đó là những người khác.

Ngươi cũng biết đó, những người trên hòn đảo này có một nửa đã từng là con người và một nửa là do ta tự tạo ra.

Những người được ta trao cho quyền sống lại phải ngủ rất nhiều năm và nhiều lần mới có tể thực sự sống bình thường nhưng ngươi thì khác, ngươi không phải trải qua giác ngủ nào cả Nora, ngươi là người đặc biệt nhất trong số họ.- Ao thì sao?

Cậu ta không ngăn cản người làm điều đó sao nữ hoàng?Nora nhìn Kurokku, thực sự cô đã kinh ngạc khi biết được quá khứ của nữ hoàng, đó là nguyên nhân của nỗi đau mà cô đã chứng kiến sao?- Ao khác mọi người, cậu ấy là do thuật hồi sinh của ta, cậu ấy là người duy nhất đã chết mà sống lại còn những người khác đều là thời điểm còn sống mà bị biến thành như vậy.

Đối với Ao việc ta tạo ra mọi người khiến ta vui vẻ không còn cô đơn nữa là đúng nên cậu ấy không phản đối gì cả.

Nhưng ta đã sai rồi, vì ta mà Ao đã... bàn tay của cậu ấy không còn ấm áp như ngày xưa nữa, nó lạnh lẽo vô cùng.

Ta cảm thấy sợ, ta thấy có lỗi với cậu ấy... tất cả đều là lỗi của ta.- Ao đã nói rồi nữ hoàng, người luôn đúng, mọi điều người làm là đúng nên đừng bao giờ tự trách mình, đừng bao giờ cảm thấy tội lỗi nữa nữ hoàng.Nora nắm chặt tay mình lại, giờ thì khi cô hiểu được mọi chuyện rồi cô sẽ không để bất cứ ai làm hại nữ hoàng của cô, Kurokku của cô sẽ được hạnh phúc, cô sẽ đem hạnh phúc tới cho Kurokku.- Nora, ta muốn cho ngươi xem điều này, Ao nói để ngươi xem cũng không có hại gì cả.Kurokku nói rồi đứng dậy đặt chú gấu bông sang một bên mà đi tới bức tường phía sau màn hình của cô bé kia.

Nora lập tức bước về phía Kurokku chờ đợi xem điều gì mà chỉ Kurokku và Ao biết.Kurokku đưa tay lên chạm vào bức tường thì nó đột ngột phát ra ánh sáng, những viên gạch đang từ từ di chuyển mà tách dần sang hai bên để lại khoảng trống đủ cho Nora và Kurokku đi qua được.

Nora đi theo Kurokku vào bên trong đó, phía sau bức tường này chính là một căn phòng công chúa sa hoa với tông màu pastel nhẹ nhàng tươi sáng, phía trần nhà là màu xanh bầu trời với những đám mây sống động như thật, phía dưới sàn nhà trải thảm cỏ xanh bắt mắt làm Nora bước đi mà cảm giác như đi trên cỏ thật sự.

Căn phòng này trang trí rất nhiều bình hoa xinh xắn cùng những đồ chơi đủ loại.Điều làm Nora thực sự chú ý chính là bốn chiếc giường hoàng gia dành cho trẻ em kia, bốn chiếc giường đặt chếch vào nhau tạo ra khoảng trống đa diện đều nơi Kurokku đang đứng.

Trên bốn chiếc giường đó là bốn đứa trẻ chỉ khoảng 7 đến 8 tuổi đang nằm ngủ, hai tay đặt trước người ngay ngắn, đôi mắt nhắm nghiền không hề có dấu hiệu của sự sống chỉ như những hình nhân đích thực.- Nữ hoàng...

đây là...Kurokku thích thú nhìn vẻ thoáng kinh ngạc của Nora kia, cô bé có thể hiểu Nora đang nghĩ cái gì.

Kurokku tiến tới đi một vòng nhìn bốn đứa bé lớn hơn bản thân cô bé một chút đang nằm đó.- Bọn họ là bốn tiểu thần chủ còn lại đang chìm vào giấc ngủ sâu chờ đợi tới ngày tỉnh giấc.

Họ là những tiểu thần chủ đặc biệt mà ta tạo ra Nora, dù đang ngủ nhưng họ cũng không có thở đều đều như những người lúc trước mà ngươi chứng kiến.

Ta đã tạo ra họ sau khi tạo ra cặp song sinh ngoại tộc kia.- Andy và Annie là hai kẻ nguy hiểm, thần không hiểu người muốn họ có mặt để làm gì nữ hoàng.Nora đã sớm trở lại vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của mình, cô nhìn chằm chằm vào bốn tiểu thần chủ đang chìm vào giấc ngủ cả ngàn năm kia.- Andy và Annie là cặp song sinh ta tạo ra kể từ khi ta đọc về cuốn sách "Cuộc phiêu lưu tới khu rừng thần bí" đó.

Ta không hề muốn kiểm soát cặp song sinh đó, bọn họ đều là những kẻ nguy hiểm như ngươi nói nhưng ta biết ít nhất hiện tại ngươi có thể đàn áp họ.- Vậy tại sao người lại không công khai bốn tiểu thần chủ này?- Ta muốn đặc biệt chăm sóc bốn tiểu thần chủ này, đại gia đình của ta vẫn chưa hoàn tất, cuộc vui của ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Năm nay là một năm bội thu, năm nay ta hy vọng đồng hồ sẽ điểm 12 giờ.Kurokku mỉm cười rồi đi về phía Nora, họ cùng nhau rời khỏi căn phòng này.

Trước khi đi, Nora còn quay lại nhìn bốn tiểu thần chủ kia lần cuối.

Ai mà biết nữ hoàng thực sự vui vẻ đến mức nào chứ.

Là kẻ nào trong số những khách mời khiến nữ hoàng kì vọng nhiều như vậy đến mức muốn đồng hồ điểm đúng 12 giờ mà họ chưa bao giờ được thấy trên hòn đảo này.- Nora, ta muốn đi thăm Duke và Machino, họ đã chìm vào một giấc ngủ sâu lần hai rồi.- Vâng thưa nữ hoàng.Nora đưa tay phải lên trước ngực khẽ cúi đầu sau đó rời khỏi căn phòng Tokei đi dặn dò người chuẩn bị xe ngựa đưa nữ hoàng đi thăm hai vị công tước còn lại kia.

Nora đang nghĩ liệu nữ hoàng có đang dấu thêm vị công tước nào nữa hay không vì số lượng người không hề phù hợp khi lẻ ra bốn tiểu thần chủ kia.

Có lẽ cô cần liên lạc với Ao.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 13: Tân quý tộc


Chương 13: Tân quý tộcChuyến tham quan của mọi người cuối cùng cũng kết thúc, đoàn xe ngựa đang từ từ trở về lâu đài trung tâm chuẩn bị cho một cuộc chơi lớn đầy bí ẩn phía trước.- Bữa tối sẽ rất nhanh được bắt đầu, cho đến lúc đó các vị có thể trở về phòng nghỉ ngơi tốt.Aneki nhìn mọi người mỉm cười lên tiếng.

Tất cả các vị khách không nói gì đều theo người hầu trở về phòng của mình để tắm rửa thay đồ rồi mới tới phòng ăn.Trong khi đó những người ở trên đảo này đều đến phòng ăn riêng của họ lúc trước nhưng khi hai cô hầu gái đứng hai bên mở cửa ra thì bên trong là bốn người đàn ông trong độ tuổi từ 16 tới 29 đang ngồi ở đầu bên kia bàn tròn đối diện với cửa ra vào.

Mọi người đều không biết bốn người này là ai, tại sao họ chưa từng thấy bốn người này?- Các ngươi là ai?Aneki nhíu mày nhìn bốn người đang ngồi trước bàn thức ăn lớn rất vui vẻ trò chuyện với nhau mà chỉ uống rượu vang chứ chưa động tới thức ăn.

Ngay lúc đó, Nora từ bên ngoài bước vào phòng, cô nhìn bốn người kia rồi lại nhìn mọi người.- Mau ngồi hết vào chỗ của mình đi, họ là bốn vị quý tộc mới tới.Nora vừa rứt lời làm cho mọi người đều nhíu mày nhưng không ai nói nhiều tự động về chỗ ngồi của mình.

Bàn tròn này rất lớn với tất cả 21 chỗ ngồi nhưng từ trước tới nay luôn trống tới 9 chỗ thì hiện tại có thêm bốn vị quý tộc mới vậy vẫn trống tới 5 ghế nữa.

Nora đã xác định được 5 ghế trống của ai và cả một ghế của Mr.

Clock.- Nữ hoàng đã định nói trước với mọi người nhưng người không muốn làm nỡ mất chuyến tham quan của các vị khách.

Thay mặt nữ hoàng tôi sẽ giới thiệu họ tới mọi người...Nora nhìn mọi người rồi lại nhìn bốn vị quý tộc mà gương mặt hoàn toàn không một chút biểu cảm nào, luôn hờ hững, lạnh nhạt như ngày nào.

Cô tiếp tục lên tiếng.- Đây là Hầu tước Alex, Bá tước Earl, Tử tước Vince, Nam tước Jenkins.

Họ đã tỉnh giấc từ rất lâu nhưng đi theo Công tước Mr.Clock cùng bốn quản gia của mình cho nên mọi người mới không biết đến sự hiện diện của họ.Nora nói đến tên ai người đó liền dơ tay mỉm cười để cho mọi người nhận dạng.

Alex lắc nhẹ ly rượu vang đỏ của mình, vị hầu tước 29 tuổi mỉm cười nhìn mọi người.- Bọn tôi đều đã nghe công tước Mr.

Clock nói rất nhiều về mọi người rồi nên chẳng còn gì xa lạ cả.

Nữ hoàng nói chúng tôi nên trở về đảo trước khi mọi thứ bắt đầu vui vẻ hơn nữa cũng là chào đón một vài thành viên mới sắp tới nữa.- Ý ngài là sao hả ngài hầu tước?

Thành viên mới nào nữa?Wendy không tự chủ được nhìn thẳng vào Alex cất tiếng hỏi.

Nữ hoàng cuối cùng là tạo ra bao nhiêu người vậy?

Hơn nữa những người vừa xuất hiện này địa vị hơn hẳn tiểu thần chủ như bọn họ.

Sẽ chẳng tốt đẹp gì khi ngày một phải chia sẻ tình yêu thương ra nhiều phần hơn.- Ý tại lời nói.Alex mỉm cười đưa ly rượu hướng phía Wendy rồi nhấp một ngụm thưởng thức.

Aneki sau khi quan sát một màn này cuối cùng mới nhìn Nora lên tiếng.- Norayaki, cô có thể chuyển lời rằng tôi muốn gặp nữ hoàng được chứ?- Nữ hoàng có dặn lại không muốn gặp bất cứ ai, người muốn cô làm tốt chức phận của mình và không nên quan tâm chuyện không liên quan.Nora không khách khí lên tiếng.

Ngoài nữ hoàng ra cô chẳng thèm để ai vào trong mắt hơn nữa địa vị của cô tính ra còn trên cả những người này dù cô chỉ là một quản gia.- Em luôn tò mò về trò chơi lần này, việc giết hại lẫn nhau là không thể tránh khỏi nhưng để làm gì chứ?Norin nở nụ cười ngọt ngào nhìn mọi người lên tiếng hỏi.

Quản gia của họ đứng phía sau đều im lặng cúi đầu không nói gì cả trong khi những người ngồi trên bàn tròn kia người nhìn về phía Norin, người thì chăm chú vào ly rượu vang trước mặt mình, không ai nói gì cả.

Norin là người nhỏ tuổi nhất trong số họ nhưng họ biết nụ cười thiên thần kia là thế nào.- Đơn giản là người chiến thắng cuối cùng sẽ tới được chỗ của nữ hoàng, đánh bại người và làm cho đồng hồ ở nơi này điểm chuẩn 12 giờ.Aneki không nặng không nhẹ lên tiếng nhắc nhở cô bé đang nở nụ cười trước mặt.

Nó hiển nhiên như vậy mà Norin còn muốn hỏi vậy thì nhất định cô bé có một mục đích khác.- Tôi nhớ là còn hai vị công tước nữa.Nam tước Jenkins cầm dao dĩa đang từ từ cắt miếng bít tết kia đột nhiên lên tiếng làm mọi người chuyển lực chú ý tới cậu nhóc tầm 16 tuổi này.

Annie sau một hồi theo dõi một màn mới lên tiếng.- Họ đều đang chìm vào giấc ngủ lần 2 đúng chứ?- Vẫn là ta nhanh nhẹn haha.Công tước Porcelain cười lớn cầm ly rượu uống ực một cái hết luôn.

Ông ta vẫn luôn không giữ hình tượng như vậy làm nhiều người phát ghét lại thêm cái vẻ đối đầu với nữ hoàng nữa thì...- Nữ hoàng đang ở chỗ hai vị công tước.Câu nói hờ hững của Nora hoàn toàn khiến những con người ở đây kinh ngạc mà không thốt lên lời.

Nữ hoàng đã ra ngoài lại còn đi thăm hai vị công tước nữa.

Họ không hề nghĩ rằng nữ hoàng sẽ rời khỏi tầng 8 đó.- Chúng ta phải tới gặp nữ hoàng để tặng quà cho người chứ nhỉ?Hầu tước nhìn ba người còn lại trong nhóm kia mỉm cười lên tiếng cũng như thức tỉnh lại mọi người.

Bọn họ khi trở về đây đã mang rất nhiều đồ chơi mới nhất theo để cho nữ hoàng chơi.

Nữ hoàng của họ luôn thích ở cùng đồ chơi hơn là cùng với bọn họ.- Chẳng phải nữ hoàng đã nói không gặp ai ngoài Norayaki và Mr.

Clock sao?Easton đang từ từ cắt thịt cũng góp đôi lời.

Alex nhìn cậu nhóc này, dáng vẻ hờ hững đó thật là đánh bay vẻ ngoài hiền lành trước đó của cậu ta.- Là ngài công tước ủy thác cho chúng tôi mà.

Tiểu thần chủ Đông tộc có điều gì không hài lòng sao?- Tôi đâu dám không hài lòng với ngài hầu tước chứ?- Haha, các cậu đang làm mọi thứ nghiêm trọng rồi đó, dùng bữa thì phải thật vui vẻ.Porcelain nhìn những người trẻ này mỉm cười híp mắt lên tiếng.

Ông ta cũng không bận tâm nhiều tới bốn người vừa tới kia, họ không hề uy hiếp đến quyền lực của ông ta.

Hiện nay hai vị công tước vẫn đang ngủ, người ngang hàng ông ta là Mr.

Clock thì lại không có trên đảo, ông ta chỉ cần để ý tới Nora một chút thì vẫn là ông ta to nhất.

Thực sự ông ta muốn lật đổ nữ hoàng để nắm toàn quyền.- Rei, gửi tin cho Yurasa nói lại với nữ hoàng là bốn vị quý tộc đã trở lại họ muốn đưa một chút quà cho người.Nora vừa nói xong thì cô liền đứng dậy nhìn mọi người một lượt sau đó xoay người rời khỏi căn phòng này mà một cô hầu mặc quần áo đồng phục chứ không phải váy lolita duy nhất trong phòng đi theo Nora rời khỏi đây.

Những người khác đều là im lặng mà tiếp tục bữa ăn của mình.Ra đến bên ngoài, Nora nhìn những vị khách đang đi về phía căn phòng đối diện kia, ánh mắt cô dừng lại ở Simon.

Cậu ta dường như rất được nữ hoàng ưu ái, người nữ hoàng chờ đợi có lẽ nào là cậu ta hay không?- Hôm nay thật sự rất vui, có rất nhiều thứ mới mẻ không thể tin được ở trên hòn đảo này.Tom không dấu nổi sự hào hứng của mình vừa ăn vừa nói với anh chị em của mình.

Marry ở bên kia liếc mắt nhìn về bàn của nhà Walker mà im lặng không nói gì.- May là đội của chúng ta không có ai ngốc nghếch đi.Yuri vừa thưởng thức rượu vang đỏ đắt tiền vừa mỉm cười quyến rũ nhìn ba cô gái cùng đội với mình.

Trò chơi này tuy cô không biết chi tiết nhiều nhưng ít nhất cô biết mình nên làm gì và cô tin ba cô gái nhỏ cùng đội đều hiểu điều đó.- Chúng ta sẽ cùng chiến thắng.Ruzu hy vọng là như vậy.

Họ sẽ cùng nỗ lực để sinh tồn trong trò chơi này.

Dường như họ đặt chân lên nhầm tàu rồi.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 14: Thợ làm vườn - Arin Garden


Chương 14: Thợ làm vườn - Arin Garden- Nhìn mà xem, sao cậu lại ngủ lâu như vậy chứ Machino, cậu từng nói sẽ bảo vệ và yêu thương ta mà.

Mau tỉnh dậy mà nhìn vị hôn thê của cậu đi Machino.Kurokku mỉm cười, cô bé cầm lấy chú gấu bông màu vàng mà đứng bên cạnh giường nơi công tước Machino đang ngủ.

Gương mặt xinh đẹp đó hoàn toàn không có ý cười mà là một mảng lạnh ngắt.

Yurasa đứng một bên im lặng không nói gì cả, biết được mối quan hệ của nữ hoàng và ngài công tước thực kinh ngạc nhưng là cậu ta không có quyền được kinh ngạc cũng như cho bất kì ai biết.- Ngươi nói xem Mikk, sao ngài công tước của ngươi lại chưa tỉnh lại.- Thứ lỗi thần không biết thưa nữ hoàng.Mikk mặc bộ vest đen, đồng phục riêng của các quản gia, cúi đầu lên tiếng không dám nhìn vào Kurokku.

Cả hai vị quản gia chỉ nghe tiếng cười khúc khích của Kurokku, họ cũng chẳng dám ngẩng đầu, cũng không dám tò mò.- Ta chỉ muốn năm nay tất cả mọi người đều được chơi vui vẻ mà.

Cả Duke và Machino, họ tốt nhất nên nhanh nhanh tỉnh giấc một chút.

Ta không muốn Nora yêu quý bị Porcelain tính kế.- Nữ hoàng.Cả Yurasa và Mikk sợ hãi vội vàng quỳ xuống, bọn họ không nên nghe những lời đáng sợ này.

Kurokku ngưng cười, cô bé nhìn chằm chằm vào Machino mà ngày càng trở nên đáng sợ hơn nữa, đám thực vật sống đang vươn mình qua cửa sổ kính nhìn bọn họ trong phòng đều sợ hãi mà thu mình lại vì chúng cảm nhận được sát khí của nữ hoàng.- Nữ hoàng, thần là hầu nữ Rei nhận lệnh của tổng quản gia Norayaki tới gặp người.Trong gian phòng sát khí đột ngột vang lên tiếng cầu khiến của một cô gái ở bên ngoài, Yurasa đứng gần cửa hơn Mikk, cậu ta mở cửa ra đứng về một bên cho Rei đi vào.

Kurokku liền đó xoay người nhìn Rei hờ hững lên tiếng.- Có chuyện gì?- Bốn vị quý tộc đã trở lại, họ xin được gặp người.- Nói lại với bọn họ tới cánh đồng kẹo gặp ta.

Tiện đó đem cả Arin tới cho ta.- Vâng, thần xin cáo lui.Rei nói rồi lùi lại người ra khỏi căn nhà của công tước sau đó xoay người đi mất.

Kurokku nắm chặt cánh tay của chú gấu đáng yêu của cô bé kia mà đi về phía giữa phòng.- Mikk, chăm sóc công tước cẩn thận, ngươi cũng nên điều thêm hầu cận tới đây.- Vâng thưa nữ hoàng.- Yurasa đi thôi.Yurasa nhanh chóng khép cửa lại rồi đi về phía Kurokku, khi cậu ta đến bên Kurokku thì lập tức cả hai người họ cùng biến mất.

Mikk nhìn vào vị trí mà nữ hoàng và Yurasa vừa mới đứng ban nãy không nói gì nữa quay lại nhìn công tước Machino vẫn đang chìm vào giấc ngủ.

Lúc trước công tước tỉnh lại chưa được một tiếng liền đó đã chìm vào giấc ngủ thật sâu và thật lâu rồi.

Lần này sẽ là bao lâu đây?Cánh đồng kẹo, nơi này là cả một vùng kẹo đủ loại mọc lên như hoa.

Hương thơm trái cây ngào ngạt, những đàn hắc linh nhỏ liti quấn lấy nhau từ chỗ này đến chỗ khác.

Trong đình xây theo kiến trúc phương đông với bốn bề là khoảng trống, bên trong đình có một bàn đá ngồi nghỉ, Kurokku đang ngồi trên mặt bàn ôm lấy chú gấu nhỏ trong khi Yurasa đứng phía sau.Bốn vị quý tộc kia rất nhanh xuất hiện, họ mang theo vô vàn đồ chơi đựng trong hộp lớn hộp nhỏ tới mà tặng cho Kurokku.- Ta mong cả bốn người các ngươi có thể chơi vui vẻ.- Chúng thần sẽ không làm người thất vọng.Bốn người đông loạt quỳ xuống sau đó liền lui đi để lại không gian yên tĩnh cho nữ hoàng nghỉ ngơi.

Đã lâu rồi họ mới lại được nhìn nữ hoàng tận mắt như vậy.

Thật không thể tin là người lại rời khỏi căn phòng Tokei đó.Khi bốn vị quý tộc vừa men theo con đường duy nhất nối bên ngoài cánh đồng kẹo với đình nghỉ ngơi đó thì liền nhìn thấy một màn màu xanh nhạt bắt mắt.

Một cô gái tóc vàng buông thả tự nhiên có dính rất nhiều dây lá hoa sặc sỡ, cô gái đó mặc bộ đầm màu xanh mát mắt cùng áo choàng và đôi giày đều là có dính liền tới hoa lá tự nhiên, đôi mắt xanh ngọc đó luôn hờ hững nhìn về phía trước, cô gái đó chỉ cúi chào bốn người họ một chút rồi liền đó đi ngược hướng họ về phía nữ hoàng đang ngồi trong đình.Màu xanh bắt mắt này đối với họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là thợ làm vườn của Heaven - Arin Garden.Nhìn vẻ lập dị khác thường nhưng cũng vô cùng xinh đẹp và thu hút đó làm họ càng thêm tò mò nhưng là không quên lời dặn của công tước.

Công tước Mr.

Clock từng nói với họ rằng nên tránh xa cô gái này ra mà không nói rõ nguyên nhân tại sao.

Họ nên rời đi thì hơn.Arin đưa một tay lên trước ngực cúi chào Kurokku sau đó liền đứng thẳng, gương mặt hờ hững chẳng khác Nora là bao, chỉ có điều Arin mang một nét buồn nào đó nhưng là rất khó nhận ra.- Nữ hoàng Kurokku, người cho gọi thần có việc gì sao?- Arin, ta muốn thêm nhiều thực vật nữa.

Ngươi có thể tạo ra một vài giống loài từ khu rừng đó chứ?- Vâng thưa nữ hoàng, nếu đó là điều người muốn.Arin lại đưa một tay lên trước ngực hơi cúi đầu mỉm cười lên tiếng.

Một nụ cười hiếm hoi làm sao.

Yurasa đứng phía sau cũng vô cùng kinh ngạc, Arin trong trí nhớ của cậu ta chưa bao giờ cười.

Đúng là mọi người trên đảo Heaven chỉ cần liên quan tới nữ hoàng là đều không giống bình thường.

Tuy nhiên ai ở Heaven cũng tò mò Arin rốt cuộc được tạo ra từ đâu hay là một con người bình thường?

Nhưng khả năng đáng sợ đó của Arin không thể nào từ con người được nên họ tin là ở vế trước hơn.- Andy và Annie đã tới đây rồi, ta muốn ngươi để yên cho hai đứa nó.- Vâng.

Vậy nữ hoàng còn muốn gì nữa không thì thần xin cáo lui.- Nhà kính đó, ngươi hãy chăm sóc thật tốt Arin còn lại cứ vậy mà làm ta sẽ tới thăm chỗ của ngươi sau.Kurokku mỉm cười phất tay thì Arin liền cúi đầu lần nữa, cô xoay người liền đó cả cơ thể cô hòa vào cơn gió tan thành những cánh hoa bay biến đi mất.

Yurasa nhìn thấy Nora xuất hiện sau những cánh hoa đó.

Khả năng của họ thật đáng sợ.- Nữ hoàng, Arin là...- Arin được tạo ra ngay sau cặp song sinh cùng lúc với bọn họ, ta đem con bé từ quyển sách đó ra.

Không một loại thực vật nào mà Arin không tạo ra được.

Arin là mẹ thiên nhiên đồng thời con bé đó cũng vô cùng đáng sợ.

Nora, ngươi và Ao cùng hợp lực may ra mới đánh bại được Arin.- Người không nói đùa đi.Nora cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng.

Ngay cả Yurasa đứng phía sau cũng không khỏi kinh ngạc.

Arin Garden thực sự mạnh vậy sao?

Ngay cả người cực mạnh như công tước Mr.

Clock và ác ma như tổng quản gia Norayaki hợp lại mới may ra đánh bại được.

Mà đó là "có khả năng" thôi chứ chưa chắc chắn.

Nữ hoàng có phải nói quá không hay Arin Garden thực sự vô cùng mạnh, vô cùng nguy hiểm?- Ta đã đánh bại Arin nên con bé mới chịu nghe lời ta.

Con bé đó khiến ta thật tốn công sức.- Nữ hoàng, nếu thực sự như vậy thì...- Ta hiểu điều ngươi lo lắng Yurasa.

Ta có lý do của ta, phải luôn có sự cân bằng tuyệt đối cho nên ta mới tạo ra họ.Nora hiểu họ mà nữ hoàng nói là ai, đó chính là bốn tiểu thần chủ kia.

Chẳng lẽ nữ hoàng của họ lại làm điều đó sao?

Nora không dám chắc chắn cho lắm nhưng nếu đúng là vậy thì cô không nghĩ Ao lại đồng ý để nữ hoàng làm vậy, điều đó là sai mà.- Thôi nào, hãy nghĩ đến điều tích cực nhất đi, những vị khách mời của chúng ta lần này có nhiều kẻ rất có năng lực, chỉ cần thêm cho họ ít trang bị là chiến tranh sẽ diễn ra thật hoành tráng.

Ta đang rất vui vẻ.Kurokku đứng lên trên bàn, cô bé dơ hai tay lên trời cực kì vui vẻ lớn tiếng hơn thường ngày.

Nora và Yurasa đều im lặng không nói gì cả.

Lần này nữ hoàng của họ thực sự đã rất vui vẻ rồi.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 15: Tham vọng của Porcelain


Chương 15: Tham vọng của PorcelainMàn đêm đã thực sự bao trùm lên cả hòn đảo Heaven, Simon ngồi ở cửa sổ phòng mình nhìn xuống khu vườn bên dưới được những ngọn đèn hình bông hoa thắp sáng, hòn đảo này có rất nhiều thứ thú vị khiến họ không rõ thực hay hư.

Liệu có công nghệ nào giải thích được điều đó chứ?Ngồi một lúc, Simon sực nhớ tới căn phòng trên tầng 8 đó, chắc chắn bên trong có người nhưng là ai?

Simon thực sự e ngại tổng quản gia Nora nhưng...

Cuối cùng cậu ta quyết định đi khám phá căn phòng đó.Một mình ngó trước ngó sau, Simon thận trọng đi lên trên tầng 8, đứng trước cửa phòng với dòng chữ Tokei lấp lánh, Simon chần chừ thật lâu không biết có nên bước vào hay không liền bị một giọng nói trẻ con làm giật mình.- Anh không nên vào đó Simon, bên trong đó là một thứ rất nguy hiểm.- Ah, em... em là ai?Simon quay lại nhìn cô bé mặc bộ váy ngủ màu trắng đơn giản đứng bên cầu thang nhìn cậu ta mà cất tiếng hỏi.

Kurokku tiến tới trước mặt Simon, cô bé mỉm cười.- Em tên là Maria, em sống ở hòn đảo này, ở cánh đồng kẹo.

Simon, mau theo em, em sẽ đưa anh đi xem vài thứ thú vị.- Được.Simon ngờ nghệch đi theo Kurokku hoàn toàn không nhận ra tại sao cô bé trước mặt lại biết tên của cậu ta và một cô bé sống ở hòn đảo này tại sao không thấy cô bé xuất hiện từ trước hơn thế thứ nguy hiểm trong căn phòng mà cô bé nói là sao?

Simon đã bị rời sự chú ý.- Anh biết chèo thuyền chứ?- Biết.Simon gật đầu trả lời Kurokku mà lúc này họ dừng lại trước một dòng sông bắc qua khu vực phía tây cách lâu đài trung tâm 40m.

Kurokku đã đưa Simon đi một đoạn khá xa rồi, cô bé đi lên chiếc thuyền gỗ màu nâu sậm duy nhất bên dòng sông nhỏ.

Simon thấy vậy liền tháo dây đang buộc vào cọc gỗ trên bờ sau đó bắt đầu lên thuyền ngồi đối diện với Kurokku mà chèo thuyền xuôi hướng dòng sông.- Đây là bí mật của chúng ta, anh đừng nói cho ai cả.- Được, anh biết.

Maria, tại sao em lại một mình ở ngoài này?- Em muốn đi dạo một chút, lúc này là thời điểm quang hương sẽ phát sáng mạnh nhất trong năm, chúng rất đẹp nên em muốn tới xem.

Quang hương là loài hoa đặc biệt, anh sẽ thích chúng.Kurokku mỉm cười vui vẻ hướng Simon lên tiếng.

Simon gật đầu tiếp tục chèo thuyền nhanh hơn nữa.

Simon cũng thật mong chờ được trông thấy quang hương đó là thế nào.Khoảng 30 phút sau, chiếc thuyền dừng lại bên một cánh đồng hoa bạt ngàn rất nhiều thứ hoa phát sáng.

Cánh hoa to như những chiếc lá với màu tím nhạt và hồng nhạt cùng phần nhị to lớn chính giữa như một viên ngọc lớn tỏa sáng mãnh liệt.

Đây chính là quang hương, loài thực vật chỉ đường.- Thật đẹp phải không Simon?Kurokku nhìn Simon đang mỉm cười kinh ngạc nhìn ngắm quang hương kia mà thầm bổ sung trong lòng một câu 'ta đã đợi bọn chúng phát sáng mãnh liệt nhất suốt 400 năm qua.'- Simon, nếu anh cảm thấy tuyệt vọng thì hãy đến đây, quang hương là loài cây không chỉ phát sáng mà còn dẫn đường chỉ lối cho anh, có quang hương anh sẽ không bị lạc lối.- Chúng thực sự vô cùng đẹp.Simon cúi xuống đang tính ngắt một bông quang hương liền đó đột ngột cảm thấy gáy có chút đau cùng lúc ngất lịm đi.

Kurokku đứng phía sau Simon nhìn cậu ta nằm đó cô bé liền xoay người nhìn người đàn ông mập mạp đứng đối diện một tay đang túm lấy một vị quản gia đã không nhìn rõ mặt mũi.

Người đàn ông đó đáp vị quản gia bị đánh rất tàn nhẫn kia về phía Kurokku.Kurokku nhìn Pain bị trọng thương đến cả gương mặt cũng biến dạng không nhận ra được, cả cơ thể cậu ta đã bị thương vô số, máu chảy rất nhiều.

Porcelain còn hơn cả mong đợi của cô bé.- Ngươi không nên để một tên quá mức vô dụng như vậy ở bên cạnh ta Maria, ngươi là người hơn ai hết hiểu rõ ta như thế nào.Porcelain lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt của ông ta khác hẳn ngày thường mà nếu ai nhìn thấy sẽ hoàn toàn kinh ngạc không ngờ một kẻ háo sắc vô dụng lại thực sự như vậy.- Đừng có để sát khí của ông phá hỏng không khí tại nơi này Porcelain.- Ngươi lại đi phá luật của chính mình đối với thằng bé đó sao Maria?

Ta vẫn nhớ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi là kẻ đáng sợ, ngươi khiến ta hoài nghi rằng mẹ của ngươi thật ngu ngốc.- Người mà ông hoài nghi ngu ngốc đó lại có thể thỏa mãn khiến ông vui sướng.

Ông nên cảm thấy may mắn vì ông là tình nhân của bà ta nên tôi mới để ông sống.

Tham vọng của ông từ ngày đó và ngay cả hiện tại cũng đừng hòng đạt được.

Porcelain hòn đảo này sẽ là mồ chôn cho tất cả mọi thứ kể cả ông.Kurokku nhếch miệng cười mà nói lớn.

Porcelain đứng đó nhíu mày nhìn cô bé tưởng như vô hại này nhưng dưới bộ mặt đó chính là một ác quỷ đáng sợ tột cùng.

Năm đó con bé đã nhìn ra mục đích của ông ta nhưng đã tha cho ông ta một mạng, hiện tại con bé cũng nhìn ra mục đích của ông ta nhưng sẽ quyết định thế nào đây.- Nếu ông phá luật của tôi...- Ngươi không có tư cách.Porcelain vừa rứt lời liền xuất hiện bên cạnh Kurokku mà đá cô bé bay ra xa nhưng trong khoảnh khắc đó Kurokku đã tự mình né được mà nhảy ra xa.

Đứng trên cánh đồng hoa quang hương, Kurokku vén tóc mình sang một bên, nở nụ cười vô cùng đáng sợ trong màn đêm đầy gió.- Nếu ông đã muốn chết sớm như vậy Porcelain...

So với việc đối phó với ông ta càng muốn tự tay giết Machino trước.

Tất cả các ngươi đều đáng chết, tất cả các ngươi đã khiến Ao bị giết... ta sẽ không tha thứ, không thể tha thứ...Kurokku hét lên mà trong khoảnh khắc đó cơ thể nhỏ bé đó bị xé toạc thay vào đó một thứ đáng sợ hiện hữu trước mắt Porcelain.

Chứng kiến cảnh này Porcelain không ngờ được muốn bỏ chạy nhưng đã quá muộn, mọi thứ đã quá muộn.****- Yurasa, mau đem Pain tới chỗ Nora và Rei, hai người đó sẽ chữa trị cho cậu ta.- Vâng thưa nữ hoàng.Yurasa run run lên tiếng sau đó lập tức ôm lấy Pain cùng biến mất.

Cậu ta đã chứng kiến cảnh nữ hoàng giết công tước Porcelain.

Cơn thịnh nộ của nữ hoàng là lần đầu tiên cậu ta thấy kể cả hình dáng đáng sợ đó.

Nữ hoàng của bọn họ thực sự rất đáng sợ.Kurokku nhìn xác của Porcelain nằm đó rồi quay sang Simon vẫn đang bất tỉnh, cô bé xòe tay ra một đàn bướm nhỏ màu trắng cứ vậy bay về phía Simon cuốn theo cậu ta bay lên.- Đem cậu ấy trở về phòng đi, xóa toàn bộ mùi trên đường đi vừa rồi.Mệnh lệnh được đưa ra, đám bướm nhỏ đó mang theo Simon trở về lâu đài để lại Kurokku một mình ở đó.

Nhìn cánh đồng phát sáng này, Kurokku thấy lòng mình lạnh ngắt.

Năm đó nếu không phải Porcelain báo động thì bọn chúng đã không kéo tới nhiều như vậy và Ao đã không bị giết cho nên cô bé đã muốn giết Porcelain từ lâu.

Còn về công tước Machino lại là cả một câu chuyện.- Kuro...Một giọng nói quen thuộc vang lên làm Kurokku thoáng kinh ngạc sau đó liền chạy tới bên người đàn ông cao lớn kia mà ôm chầm lấy hắn.- Ao... cậu lại về rồi.- Đêm nay người lại ra ngoài sao?

Porcelain làm người không vui?- Chỉ còn Machino nữa thôi.

Nếu như Machino không từng tra tấn cậu thì có lẽ cậu ta đã có thể tỉnh lại một cách an lành.Kurokku vẫn vùi mặt vào người Mr.

Clock, ôm thật chặt anh ta không có ý định buông ra.

Mr.

Clock cúi người nhấc bổng Kurokku lên rồi ôm lấy cô bé vào trong lòng để Kurokku tựa đầu vào ngực mình.

Đã lâu rồi Mr.

Clock không ôm Kurokku như vậy.- Machino là vị hôn phu của Kuro, cậu ta chỉ vì yêu Kuro...- Dù có là vậy cũng không thể tha thứ.Kurokku nói rồi khẽ nhắm mắt lại cảm thụ vòng ôm của Mr.

Clock.

Lần trước bọn họ nói chuyện được đôi câu thì Kurokku đành rời khỏi vì cô bé biết Mr.

Clock còn phải rời đi giải quyết vài việc.

Hôm nay về cậu ấy sẽ ở lại hẳn chứ?- Nếu có thể ta sẽ trả giá để bàn tay cậu được ấm áp, Ao.- Tôi sẽ giúp người không phải ở cơ thể bé con này nữa.

Tới lúc đó chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau Kuro.- Ừ, mãi mãi bên nhau.Kurokku gắt gao ôm lấy Mr.

Clock mà mỉm cười.

Mr.

Clock đã hứa sẽ ở bên cô, cậu ấy đã hứa.

Hôm nay Kurokku thực sự vui vô cùng.

Nhưng niềm vui này sẽ kéo dài mãi chứ?

Kurokku rất sợ sẽ mất đi hạnh phúc vì bản thân cô bé chưa bao giờ giữ lấy hạnh phúc thật lâu và cô bé cũng vô cùng chán ghét việc đó.- Porcelain vẫn chưa từ bỏ việc đó sao?Mr.

Clock nhìn chằm chằm vào cái xác của Porcelain mà ánh mắt sắc lạnh vô cùng, dã tâm của Porcelain vẫn lớn như vậy, sự tham lam của ông ta là không bao giờ dừng.

Bản thân ông ta đã nghĩ mình đủ mạnh để giết Kuro nhưng sự thật là chưa một ai có thể giết được Kuro vì thứ nhất Kuro rất mạnh và một lí do nữa là.... cơ thể chiếm giữ thật sự của Kuro đã được cất giấu rất kỹ dù cho bất cứ ai muốn tìm đi chăng nữa.

Mr.

Clock chỉ muốn đem Kuro về với bản thể chính của cô bé mà thôi.- Ông ta đã chiếm lấy biển hồi ức nhưng ông ta phải biết cái giá cho việc động tới nó.Kurokku vùi mặt vào người Mr.

Clock nhỏ giọng lên tiếng.

Mr.

Clock cúi đầu nhìn Kurokku chầm chậm đáp lại.- Bọn chúng tìm tới ông ta để hợp tác sao?

Nếu là vậy phải bảo Arin dựng tường rào vô hình lên.- Ừm, cậu hãy đi gặp Arin đi Ao.

Ta mệt rồi, ta muốn đi nghỉ.Nghe Kurokku nói vậy Mr.

Clock ôm cô bé lập tức hướng về lâu đài chính mà đi còn cái xác của Porcelain ở phía sau đang bị những sinh vật kì dị giống cục bông nhỏ có những dây tơ đang phát sáng bám lấy mà gặm nhấm mọi thứ của ông ta không bỏ sót bất cứ thứ gì kể cả máu.

Chúng là một trong những loài sinh vật chết chóc nguy hiểm của Heaven.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 16: Mr. Clock trở lại


Chương 16: Mr.

Clock trở lại- Các vị, các vị chắc đã nghe tới trò chơi của chúng tôi.

Để chuẩn bị cho trò chơi này thì từ hôm nay các vị sẽ đi theo các Tiểu Thần Chủ, ở cùng họ và nghe họ dẫn dắt các vị.

Phần quà cho người thắng cuộc là một điều ước.Aneki ngồi ở ghế chủ trong phòng ăn xa hoa mỉm cười ma mị lên tiếng.

Những vị khách ngồi đây đều kinh ngạc bắt đầu xôn xao.

Một điều ước thật sao?

Yuri đang ngồi uống rượu vang nghe vậy liền cất tiếng hỏi.- Bất kể chúng tôi ước gì cũng sẽ thành hiện thực sao?- Đúng vậy.

Chắc các vị đã để ý, trên hòn đảo này là một cuộc cải cách mới của loài người nên có rất nhiều thứ không tưởng.

Các vị tin vào phù thủy chứ?

Hãy coi chúng tôi là phù thủy và điều đó sẽ giúp đỡ các vị rất nhiều.

Sau bữa ăn này, các vị sẽ lên xe ngựa theo các Tiểu Thần Chủ trở về nơi ở của họ.

Mọi điều thắc mắc hãy hỏi các Tiểu Thần Chủ.Mọi người nghe Aneki nói vậy đều im lặng không nói gì thêm nữa.

Phù thủy có thật trên hòn đảo này sao?

Jerry thực sự thích thú mỉm cười ăn cho hết phần ăn của mình.

Simon ngồi một bên suy tư rất nhiều, tối hôm qua làm sao cậu ta trở về được nhỉ?

Hơn nữa Maria sẽ không sao chứ?- Công tước.Những người ngồi trong phòng ăn thuộc hàng cấp cao đang ngồi ăn sáng đột nhiên kinh ngạc nhìn cánh cửa vừa mở ra.

Mr.

Clock, người mà hàng trăm năm mới gặp được một lần ở trên hòn đảo lại đột ngột xuất hiện trước mắt họ.

Mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì từ phía sau công tước, nữ hoàng của họ, người đã từ chối gặp bất cứ ai cũng đã xuống đây.- Nữ hoàng.Mọi người cùng lúc đứng lên cúi chào trước nữ hoàng của mình.

Mr.

Clock cầm tay Kurokku đưa vào ghế trống dành cho họ ngồi xuống, những người khác cũng đứng lên ngồi vào chỗ của mình.

Kurokku nhìn một bàn thức ăn toàn là mỹ vị do Kofu làm liền đứng lên trên ghế với lấy món thịt cừu thơm ngon đặt tới trước mặt Mr.

Clock nở nụ cười tươi.- Đây là món thịt cừu mà cậu thích, ăn nhiều một chút.

Hôm nay, chúng ta sẽ đi thăm Duke.- Thứ lỗi cho thần Kuro, hôm nay thần phải phát quà cho những vị khách của chúng ta.Mr.

Clock mỉm cười nhìn Kurokku đầy yêu thương.

Mọi người đều nhìn một màn này nhưng không ai nói gì cả.

Aneki hướng vị nữ hoàng của mình lên tiếng thắc mắc.- Hôm nay chúng thần vẫn chưa thấy công tước Porcelain thưa nữ hoàng.- Đừng lo Aneki, ông ta đang được tái tạo lại ở chỗ Nora và Rei.

Các ngươi hãy làm mọi cách để cuộc vui lần này của ta phải thật thú vị vào.Kurokku nở nụ cười mà ánh mắt khát máu vô cùng làm những người ở đây giật mình cúi đầu xuống.

Nữ hoàng của họ chưa bao giờ đáng sợ hơn thế.

Hơn nữa tại sao công tước Porcelain lại được tái tạo chứ?

Đã có chuyện gì xảy ra vào đêm qua mà họ không biết sao?

Việc Mr.

Clock đột ngột trở lại cũng khiến bọn họ nghi hoặc vô cùng.- Allie, Mia, Hina, Berry bốn người các ngươi mau tới chỗ Arin giúp con bé hoàn thành rào chắn thật nhanh.- Vâng thưa nữ hoàng.Bốn vị quản gia của bốn vị quý tộc mới cúi đầu lập tức đi làm nhiệm vụ.

Kurokku đứng trên ghế của mình, cô bé nhìn khắp lượt mọi người mà lên tiếng cảnh cáo.- Ta đã chính thức thả toàn bộ các loài sinh vật nguy hiểm nhất ở trên đảo này ra, tất cả các ngươi nên cảnh cáo nhóm của mình trước khi bọn họ đều bị giết mà chưa kịp thưởng thức cuộc vui của ta.

Lần này ta hy vọng sẽ có người chiến thắng để đạt được điều ước tham vọng của bản thân bọn chúng.

Ta muốn hủy...- Kuro, ngồi xuống và ăn sáng thôi.Mr.

Clock đột nhiên ngắt lời của Kurokku làm mọi người giật mình.

Baron ngồi cách xa vài ghế nắm chặt tay lại.

Vẫn là Mr.

Clock, vẫn là ngài ấy được phép có ngoại lệ với nữ hoàng mà không phải là ai trong bọn họ.

Kurokku nhìn Mr.

Clock mỉm cười nhưng vẫn chưa ngồi xuống thì cặp song sinh kia đã hướng cô bé lên tiếng.- Nữ hoàng - sama, người nói Arin sao?

Là Arin Garden thật sao?- Đúng vậy.

Tuy nhiên hai ngươi yên tâm đi, Arin tới đây là làm vườn cho ta chứ không phải đối phó hai ngươi.

Andy, Annie hai ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.- Haha, thật tốt.Annie mỉm cười ma quái nắm tay anh trai song sinh của mình.

Bọn họ đã chỉ chờ đợi câu nói duy nhất này của nữ hoàng mà thôi.

Kurokku nhìn mọi người lần nữa lên tiếng.- Trong suốt thời gian này ta sẽ ở bên ngoài cùng các ngươi nhưng đừng ai tới làm phiền ta.

Hãy nhớ thời gian không có nhiều, cho tới khi bàn cờ bị thiêu rụi hết.Kurokku nói rồi nhảy xuống khỏi ghế đứng trên nền đá hoa cương nhìn bọn họ mỉm cười ma quỷ.

Lần này xuất hiện cô bé đã thay đổi ít nhiều làm không ít người thích ứng được.- Nữ hoàng, công tước Porcelain đã được tái tạo xong, có cần phải thêm kí ức gì cho ngài ấy hay không?Rei đột nhiên xuất hiện làm nhiều người nhíu mày nhìn cô.

Rei là một trong những hầu cận đặc biệt, gương mặt u ám của cô cùng với sự hiện diện luôn bị che lấp đó khiến nhiều người phải nghi ngại vô cùng.

Kurokku quay lại nhìn Rei.- Ta sẽ cùng ngươi tới đó.

Chúng ta phải thay đổi kí ức của ông ta để ông ta chỉ cần vui sướng sống ở trên hòn đảo này là được.

Như ta đã nói, đây là mồ chôn của ông ta.Kurokku quay lại nhìn Mr.

Clock tiến tới bên anh ta rồi đưa tay nắm lấy bàn tay của Mr.

Clock.- Ta nhất định sẽ làm cho bàn tay của Ao ấm áp trở lại dù có phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa.

Hãy đáp ứng nguyện vọng duy nhất của ta dù đó là điều sai trái.

Ta chỉ cần Ao ở bên cạnh ta thì cái gì ta cũng có thể chịu đựng và trả giá được hết.

Ta chỉ tin tưởng vào Ao.- Đừng quá dùng sức Kuro, mọi điều người làm luôn đúng, thần sẽ luôn đứng về phía của người.

Rei hãy kiểm soát cẩn thận.Mr.

Clock nhắc nhở xong thì Kurokku xoay người rời đi cùng Rei đi phía sau và hai hầu nữ đã đóng cửa lại.

Cánh cửa nặng nề đóng lại cũng kéo họ về thực tại nhưng đồng thời họ nhìn thấy gương mặt sắc lạnh của Mr.

Clock.

Người đàn ông này vô cùng thần bí họ cũng chưa thấy anh ta nổi giận bao giờ.- Hãy cẩn thận, khi hai vị công tước còn lại tỉnh giấc cũng là lúc mặt tối của Kuro bộc phát.

Kuro sẽ làm mọi thứ để hủy diệt tất cả, với Kuro sự tồn tại của những người khác không bằng một phần của tôi và cô ấy.

Tôi cũng đã đem quà tới cho các vị khách để giúp họ rất nhiều.- Ý ngài là sao?

Tại sao nữ hoàng lại phải quan tâm ngài như vậy?Baron lần này không nhịn được nữa phải cất tiếng hỏi.

Đây là điều vẫn luôn làm cậu ta khó xử trong suốt hàng trăm năm qua rồi.

Mỗi lần tỉnh giấc nhìn thấy nữ hoàng luôn lúc nào cũng chỉ dịu dàng với công tước Mr.

Clock làm cậu ta như muốn điên lên nhưng không thể phát tiết.- Cậu thấy sự yêu thương của nữ hoàng dành cho mình bị đe dọa sao Baron?

Kuro đã quá tốt bụng để đem sự sống cả ngàn năm tới cho các cậu rồi.

Khi các cậu còn chưa ra đời hoặc không biết đang ở đâu thì tôi đã chứng kiến Kuro lớn lên như thế nào.

Kuro đã có một cuộc đời bất hạnh nên tôi muốn chấm rứt chuỗi bất hạnh đó hiểu chứ.

Nếu các cậu không muốn có kết cục như Porcelain và cả Machino sắp tới thì đừng có làm gì dại dột mà chuyên tâm vào huấn luyện cho người của mình đi.

Bất kể ai có ý định làm hại Kuro hoặc ý nghĩ không an phận kẻ đó đừng hòng sống sót.- Bình tĩnh đi Ao, anh đang làm mọi người ở đây sợ hãi.Một phân thân của Nora chỉ có nửa người xuất hiện đột ngột làm cho sự giận dữ của Mr.

Clock vừa mới bộc phát liền đó dịu xuống.

Nora bay tới bên cạnh Mr.

Clock nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp hiếm có.- Sẽ không ai làm hại được nữ hoàng đâu, bọn họ cũng chỉ quá yêu thương nữ hoàng mà thôi.

Nữ hoàng có lệnh mới, người muốn anh tới chỗ công tước Duke đợi ông ấy tỉnh giấc.- Được rồi.

Tôi sẽ đi ngay khi phát quà cho khách mời của chúng ta.

Nora như tôi đã nói trước đó, hãy chăm sóc cho Kuro.- Nữ hoàng luôn ổn hơn bao giờ hết, người sẽ luôn sống tốt đặc biệt với việc lần này, người đã rất mong chờ thằng nhóc đó có thể chiến thắng.Nora nói rồi lập tức tan biến vào trong không gian.

Mr.

Clock khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng cầm lấy cái mũ của mình mà đứng dậy, anh ta cầm găng tay đeo vào sau đó nhìn Yurasa đứng phía sau nhắc nhở.- Yurasa từ hôm nay ngươi sẽ đi theo Kuro, ngươi cũng biết nhiều hơn về Kuro rồi nên sẽ dễ dàng thôi.

Hơn nữa...

đừng quá lại gần Rei hiểu chứ.- Vâng.Yurasa cúi đầu theo Mr.

Clock ra ngoài, mọi người ngồi trong phòng đều rơi vào một khoảng im lặng.

Bốn vị quý tộc mới kia nhìn nhau đầy ý vị.

Trước đây họ đều đi theo Mr.

Clock làm việc nên khá hiểu tính cách của ngài ấy nhưng chưa bao giờ thấy ngài ấy nói nhiều hay kích động như hôm nay.

Đúng là nữ hoàng đã ảnh hưởng rất nhiều đến ngài ấy rồi.- Như các vị đã biết trước, đây là công tước Mr.

Clock, ngài ấy vừa mới có chuyến đi dài trở về đảo.

Ngài ấy có một vài món quà muốn gửi tới các vị trước khi các vị theo các Tiểu Thần Chủ rời đi.- Oa, là chú đồng hồ.Jerry mỉm cười nhìn chú đồng hồ đã đưa thư mời cho cô bé.

Chú ấy sẽ có quà thật hay cho bọn họ sao?

Những vị khách đều đứng đó chờ đợi khi các hầu gái đang lần lượt mang những chiếc rương đến đặt trước mặt họ.

Khi rương được mở ra mọi người đều nhìn chăm chú vào trong đó, bên trong rương đều là những lọ dung dịch được đựng rất cẩn thận.

Mr.

Clock nhìn tất cả mọi người lên tiếng.- Nó là một phương thuốc có thể kích thích cơ thể của con người đạt tới một giới hạn nhất định.

Khi đó, con người có thể có những sức mạnh vật lí phi thường cũng là thuận lợi cho trò chơi sắp tới của mọi người.

Đừng lo lắng vì trò chơi này sẽ không kéo dài lâu đâu.

Hãy lần lượt nhận lấy và uống nó.Mr.

Clock vừa rứt lời thì nhóm hầu gái lần lượt lấy những lọ dung dịch đưa cho các vị khách của họ uống vào.

Sau khi uống họ cũng chẳng cảm nhận được sự biến đổi gì nhiều nhưng theo như ngài công tước này nói thì họ có thể sẽ có được một loại sức mạnh phi thường, cũng thật thú vị.Ngay sau đó, các vị khách theo đội trước đó lên xe ngựa cùng các Tiểu Thần Chủ trở về biệt thự của họ.

Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.- Mr.

Clock tôi nghĩ mình nên được biết nhiều hơn.Aneki nhìn Mr.

Clock lạnh nhạt lên tiếng.

Cô đã cảm thấy sự xuất hiện của nữ hoàng là một điểm báo nào đó rồi cả sự kích động của kẻ ngàn năm không biểu cảm gì này càng thêm bất an.Lần đầu tiên Aneki mở mắt, người đầu tiên cô thấy cũng là Mr.

Clock, anh ta luôn hờ hững với mọi thứ chỉ duy có mình nữ hoàng là khác biệt và đối với cả Norayaki cũng rất nhường nhịn.

Để Mr.

Clock chú ý tới mình thì Aneki đã luôn đối đầu với anh ta đến mức bướng bỉnh dần dần hình thành một kiểu cách không biết chịu thua là gì.

Nhưng cuối cùng Mr.

Clock vẫn chưa bao giờ chú ý tới cô một chút nào cả.- Aneki, cô là nữ chủ ở nơi này, cô phải biết được một số bí mật mà không phải ai cũng biết chứ?- Ừm, Arin đang bảo vệ một thứ quan trọng trên hòn đảo này.- Đúng vậy.

Có một số kẻ ngoài kia đang muốn chiếm lấy Kuro để phục vụ cho bọn chúng bởi Kuro có một sức mạnh khiến chúng khao khát.

Kuro nhiều năm qua luôn ham vui như vậy cũng như việc luôn ở tầng số 8 đó không phải không có lí do.

Aneki...Mr.

Clock vừa gọi tới tên Aneki liền dừng lại tiến tới ôm lấy cô vào lòng làm cho cô ngạc nhiên mở lớn mắt không biết nói gì.

Korona đứng phía sau im lặng cúi đầu không nói gì cả.

Mr.

Clock thì thầm vào tai Aneki đủ để hai người nghe thấy không có người thứ ba.- Hãy cảnh giác cao độ, có lẽ trên hòn đảo này có mật thám của chúng cài vào nhưng thực sự quá xuất sắc khiến cho ngay cả người của ta cũng không tìm được một kẽ hở.- Vậy là... tôi hiểu rồi.Aneki vừa rứt lời thì Mr.

Clock liền buông cô ra sau đó lập tức bước xuống bậc thềm biến mất vào cơn gió thổi qua.

Aneki đứng đó nhìn theo vị trí Mr.

Clock biến mất rất trầm ngâm.

Korona đứng phía sau liền tiến lên một bước.- Nữ chủ... ngài công tước...- Không cần để ý tới anh ta.

Mau chuẩn bị thôi, đêm nay chúng ta sẽ bắn pháo hoa khai mạc.Aneki nói rồi quay người đi vào trong lâu đài.

Korona đứng đó nhìn về phía vườn hoa trước lâu đài nơi cặp song sinh vẫn đang nô đùa mà nhíu mày sau đó mới quay vào trong.Cặp song sinh đang chạy nhảy liền đó nhìn theo bóng dáng Korona.

Annie nhoẻn miệng cười đầy ma quái với anh trai mình.- Chúng ta sẽ làm việc tốt chứ Andy?- Nữ hoàng - sama muốn bọn chúng sống thì hãy để sống thêm ít ngày đi.

Chúng ta phải theo đúng luật Annie.- Đúng vậy.

Lần này thật vui.Annie mỉm cười nhìn lên trên bầu trời đang có những tơ xanh bám vào nhau leo lên tạo ra những màn chắn vô hình kia.

Đây là năng lực ROOM đặc biệt của Arin Garden vừa có thể bảo vệ những thứ bên trong ROOM vừa ngăn kẻ bên ngoài vào đây.

ROOM hoàn toàn không thể bị phá vỡ vì chưa từng ai đánh bại được Arin Garden.

Nhớ lại lần đó anh em họ đã suýt chết dưới tay Arin cũng vì bị khóa lại trong ROOM.

Nữ hoàng thực sự nghiêm túc rồi mới dùng tới ROOM của Arin, một loại tường "bảo vệ" sống đáng sợ mà anh em họ chưa bao giờ muốn nghĩ tới thêm lần nào nữa.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 17: Thân phận của Rei


Chương 17: Thân phận của ReiCăn nhà nhỏ xây bằng đá có rất nhiều thảm thực vật phủ đầy tạo nên một màu xanh mát mắt, nằm một mình giữa cánh đồng kẹo ngọt thật nổi bật.

Trong căn phòng bị khóa kín với ánh đèn sáng lung linh, Nora và Rei đang tiến hành tái cấu tạo kí ức cho thân xác mới của công tước Porcelain.

Kurokku ngồi một bên uống trà chờ đợi.- Người không nên quá thân cận với thằng nhóc đó nữ hoàng.- Cậu vẫn cứ luôn khó khăn như vậy.

Chỉ cần chúng ta không rời khỏi hòn đảo này thì sẽ không có gì xảy ra cả.

Arin đang bảo vệ chỗ đó vô cùng an toàn.Kurokku mỉm cười nhìn vào công tước Porcelain.

Nora đang làm việc cũng phải nhíu mày suy nghĩ.

Từ trước tới nay Nora biết Rei luôn âm thầm được nữ hoàng triệu kiến và Rei là một trong những hầu cận đặc biệt không chỉ có cấp bậc như vẻ bề ngoài.

Hiện tại nhìn Rei nói chuyện tuy vẫn dùng kính ngữ nhưng lại như ngang hàng với nữ hoàng như vậy càng làm cho Nora thêm nghi hoặc.- Nora, cũng chưa biết chuyện này phải không?

Lại đây đi Nora để Rei làm một mình thôi.Kurokku đặt tách trà xuống nhìn Nora đầy vẻ dịu dàng.

Nora nghe lệnh dừng công việc lại để một mình Rei giải quyết.

Khi Nora vừa tới bên cạnh Kurokku thì Rei ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Nora với ánh mắt khó hiểu sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.- Ta sẽ để ngươi đi vào vùng kí ức của chúng ta.Kurokku nhếch miệng cười thích thú rồi đột nhiên túm lấy cánh tay của Nora thật chặt.

Trong khoảnh khắc đó, có ánh sáng lóe lên và Nora lập tức xuất hiện ở một loại không gian khác.

Đây là thế giới lúc trước mà nữ hoàng sinh sống.Cơn mưa không ngừng chút xuống mà cả vùng đất bốc cháy kia không hề bị dập tắt.

Nora nhìn xung quanh liền thấy đứng cách mình hơn 10m về phía bên phải là một lớn một nhỏ vô cùng quen thuộc.- Nữ hoàng.Nora vội vàng chạy tới bên nữ hoàng của mình và Mr.

Clock đang đứng cùng nhau.

Lúc tới gần cô mới để ý tới, lâu đài đang ở ngay phía sau họ.

Đây chẳng lẽ là lúc nữ hoàng vừa cứu sống Mr.

Clock mà vừa phá hủy cả vùng đất sao?- Ta muốn sống ở biển, tới lúc đó sẽ không ai có thể truy tìm chúng ta nữa Ao.

Ta xin lỗi vì đã khiến bàn tay của cậu lạnh lẽo như vậy.

Thứ lỗi cho ta.Kurokku mỉm cười nắm lấy bàn tay Mr.

Clock và họ đồng loạt biến mất cùng với lâu đài đang dần dần trở nên vô hình.

Nora vội vàng bay lên phần lâu đài còn lại và mọi thứ dần biến mất không còn lại gì.Lâu đài này thật lạnh lẽo, mùi máu tanh vẫn còn tràn ngập ở nhiều nơi.

Nora bước về phía đại sảnh liền đó nhìn thấy Kurokku đang ngồi trên bậc thang và Mr.

Clock đang đứng bên cạnh khẽ cúi đầu.

Ngay lúc đó Kurokku bước về phía trước, cô bé xoay người lại nhìn Mr.

Clock.- Sức mạnh này quá lớn cậu biết chứ?

Ta sẽ phân tách cơ thể mình ra làm ba phần.

Để làm được vậy ta phải hy sinh một phần cơ thể để sự sống đến với hai phần cơ thể còn lại có nghĩa là một phần cơ thể đó sẽ không thể lớn được nữa mà mãi mãi là ta hiện tại, nó sẽ là vỏ bọc tốt để bảo vệ sự hiện diện của hai phần còn lại.

Ao, chuyện này tuyệt đối không được nói với người khác.- Thần đã rõ.Mr.

Clock nhỏ giọng lên tiếng.

Ngay lúc đó cả cơ thể Kurokku phát sáng, những vòng tròn đồng hồ cứ liên tục quay xung quanh người Kurokku và rồi khi kim đồng hồ chỉ vào chuẩn 12 giờ thì ngay lập tức có thêm hai cơ thể giống y hệt Kurokku xuất hiện.- Nữ hoàng Maria, loại thần chú này sẽ không biến mất được.- Kurokku, ta thích cái tên đó hơn.

Hãy gọi ta là Kuro.Kurokku nhìn Ao mỉm cười lên tiếng mà một trong hai cơ thể kia đã mở mắt ra nhìn họ.

Người đó nhìn chằm chằm vào Kurokku như muốn nói điều gì đó lại thôi.- Cậu sẽ tên là Rei có nghĩa là số 0 là không gì cả cũng là bắt đầu từ con số 0.

Cậu sẽ là ta và ta là cậu, chúng ta là Queen Dream.

Rei, hãy bảo vệ người cuối cùng của chúng ta trước khi ta tạo ra một kẻ gác cổng mới.- Sẽ rất khó để cậu ta tỉnh lại.

Chúng ta phải đem sự sống cực đại lên để nuôi dưỡng cậu ta.Rei cúi đầu nhìn người đang nằm bên cạnh mà lên tiếng.

Kurokku gật đầu tiến tới nắm lấy bàn tay của Rei mà ngay lập tức những vòng tròn đồng hồ liền hóa vật chất thành đồng hồ thật sự phân tán đi khắp mọi nơi trong lâu đài phủ lên một màu mới cho lâu đài u tối tanh mùi máu này.Rei đã đem cơ thể kia cùng biến mất.

Kurokku cùng Mr.

Clock đứng một bên nhìn lên những chiếc đồng hồ đó.- Nó sẽ không còn điểm được 12 giờ cho đến khi Queen Dream cùng nhau hoàn thành ấn chú cuối cùng.

Ao, ta muốn mọi người cùng chơi với ta, ta sẽ tạo lên một mái nhà mới cho họ, ta sẽ yêu thương họ cũng như họ cũng yêu thương ta.

Nhưng trước hết chúng ta phải tạo ra một người có thể đảm đương mọi thứ trong căn nhà mới đó.Kurokku mỉm cười nhìn Mr.

Clock mà vẫn là nắm tay anh ta.

Bọn họ đều đứng thật lâu trước bức tường có vô vàn đồng hồ đó.

Nora tiến về phía cửa sổ phía sau họ nhìn ra bên ngoài lâu đài, đất đang tự nhân đôi lên tạo lên một hòn đảo rộng lớn như Heaven hiện tại.

Xem ra nữ hoàng đã phải bỏ rất nhiều tâm huyết và ma lực rồi.Nora đã được xem rất nhiều thứ, từ việc bản thân cô được tạo ra như thế nào đến việc các vị công tước cùng Aneki xuất hiện và cả một hệ thống sau này nữa.

Rất nhiều thứ đều được cô chứng kiến lại lần thứ hai.

Cô vẫn còn cảm giác như vừa mới hôm qua thôi, Mr.

Clock như một người thầy dạy cô rất nhiều thứ.- Ao cậu có biết Aneki để ý đến cậu chứ?- Con bé vẫn còn mang rất nhiều tâm tư của một con người bình thường.Mr.

Clock lạnh nhạt lên tiếng ngồi trong đình viện tham gia tiệc trà cùng Nora.

Nghe Mr.

Clock nói vậy Nora bật cười, cô đứng dậy tiến tới bên Mr.

Clock mà ngồi vào lòng của anh ta để anh ta vòng tay ôm lấy cô.- Hành động này đối với loài người là thân mật phải không?

Tôi chẳng cảm thấy điều gì cả.- Đừng có học theo Nora, không tốt chút nào đâu.

Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Kuro và khiến mọi thứ ở Heaven đâu vào đó.Mr.

Clock xoay người Nora lại đối mặt với mình mà lên tiếng nhắc nhở.

Nora nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mr.

Clock mà mỉm cười sau đó nhẹ lên tiếng.- Ao, cậu hôn tôi được chứ?- Thật là một cô gái tinh nghịch.Mr.

Clock khẽ mỉm cười cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Nora mà thần tốc chiếm đoạt.

Nora híp mắt mỉm cười vòng tay ôm lấy cổ Mr.

Clock.Nhìn cảnh trước mặt này, Nora đứng một bên nhìn bản thân mình và Mr.

Clock đang hôn nhau rồi lại nhìn tới Aneki đứng một góc kia.

Lần đó cô chỉ là muốn thử nghiệm mà thôi nhưng cũng không nghĩ tới Aneki có thể bị tổn thương.

Mà mặc dù cô cũng chẳng quan tâm.- Thật đúng chẳng có cảm giác gì.Nora mỉm cười lập tức muốn đứng dậy nhưng Mr.

Clock đã đưa tay giữ chặt cô lại kéo cô sát gần vào mình thì thầm bên tai cô.- Vậy thì cô có muốn thử một thứ gì đó có cảm giác hay không?- Giờ thì ai mới là kẻ tinh nghịch đây?

Dù cậu có làm gì thì tôi cũng chẳng cảm giác được đâu Ao.

Nhưng nếu cậu đã nói vậy tôi cũng không ngại gì thử đâu.Nora nhếch miệng cười đáp trả Mr.

Clock.

Đêm đó là bí mật giữa hai người họ mà ngoài nữ hoàng ra sẽ không một ai biết cả.

Tuy họ đã làm vậy nhưng quả thực chẳng có một cảm giác gì.- Rei, từ bây giờ đã có Arin bảo vệ cho cậu ấy nên cậu không cần ở đó nữa.

Thay vào đó hãy trở thành một công tước là được.- Nỗi căm hận Porcelain và Machino của cậu quá lớn nên tôi không thể giáp mặt ông ta nhiều.

Tôi sẽ làm hầu cận là được.

Kuro, hắn đang cho người tìm kiếm cậu.

Tôi đã cảm nhận được sự ham muốn đáng sợ của hắn.

Tuy hắn không làm hại chúng ta nhưng những người khác...Rei nhàn nhạt lên tiếng mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào bốn Tiểu Thần Chủ đang say giấc trong căn phòng phía sau phòng Tokei.

Kurokku tiến tới đứng chính giữa khoảng đa giác đều đó mà nhìn Rei.- Chúng ta đều sẽ tốt thôi Rei.

Thế giới pháp thuật luôn tham vọng và đó không phải lỗi của chúng ta.

Ngay cả Ao cũng chưa từng chứng kiến sức mạnh thực sự của chúng ta nên ta mới tách ra làm ba phần.

Cậu ấy sẽ nắm giữ nửa sức mạnh hắc ám cuối cùng của chúng ta và sẽ là người mạnh nhất.- Kuro, đừng quá bận tâm vào quá khứ.

Cái tên Maria biến mất rồi nên cậu đã được giải thoát.

Vì cậu tôi đã thay đổi kí ức của Duke.- Ta biết.

Rei, cậu cũng cứ từ từ thôi đừng quá ác liệt với bọn họ.Kurokku mỉm cười lên tiếng thì Rei xoay người rời khỏi.

Đi qua căn phòng đề tên Mr.

Clock ở tầng 7, Rei dừng lại nhìn hai người trong phòng kia.- Nora, ngươi sẽ không cảm nhận được gì đâu.

Kuro đã quá ác liệt khi tạo ra một thực thể không cảm xúc, không cảm giác là ngươi chỉ vì muốn ngươi không phải chìm vào các giấc ngủ.

Suy cho cùng là Kuro quá yêu thương ngươi hay là cậu ấy quá mức vô tình với ngươi.

Nora, Ao cũng không như ngươi biết đâu.

Cậu ấy tuy lạnh lùng nhưng cậu ấy vẫn còn cảm giác vì cậu ấy là người.

Mong là một ngày nào đó ngươi sẽ biết vì nếu điều đó xảy ra giữa hai ngươi Kuro sẽ tước đoạt điều đó vì cậu ấy là người nắm giữ phần hận thù đáng sợ nhất trong ba bọn ta.

Chúc may mắn Nora và có lẽ Ao thực sự có cảm giác với ngươi vì cậu ta là người nuôi lớn ngươi mà.Rei nói rồi lập tức rời đi.

Nora đứng đó nhìn vào trong phòng.

Rei đã biết trước nữ hoàng sẽ để cô xem phần quá khứ này nên mới tốn công nói nhiều như vậy sao?

Là nhắc nhở để cô biết sao?

Vậy thì lần đó khi nữ hoàng lấy đi đứa bé trong bụng cô là vì vậy sao?

Vì hận thù của nữ hoàng quá sâu sao?

Đứa bé đó chỉ mới bắt đầu còn chưa thành hình đó đã chết?Nora đang đứng đó còn muốn đích thân đi xem người cuối cùng đang được Arin bảo vệ kia lập tức cơ thể cô bị kéo về hiện thực.

Kurokku vẫn đang ngồi uống trà và Rei đã hoàn thành công việc từ lâu đang bưng đĩa bánh tới trước mặt Kurokku.- Đừng suy nghĩ về đứa bé đó nữa Nora.

Nó vẫn còn sống nhưng ngươi cũng đừng đi tìm nó.

Nếu muốn biết nó thực sự là ai và đang ở đâu hãy đi tìm Ao, cậu ấy sẽ cho ngươi câu trả lời.Kurokku nhìn Nora thực sự cho lời khuyên.

Theo như mọi thứ diễn ra Kurokku không muốn cho Nora biết nhưng sâu thẳm cô và cả Rei đều mong muốn Nora được biết sự thật.

Nhưng nếu gặp rồi thì phải làm gì đây?

Vốn dĩ đứa bé đó cũng chẳng biết Nora mới là mẹ ruột của mình?- Vì cơ thể của thần không nuôi dưỡng được đứa bé nên người đã đem đứa bé đi phải không?- Là Ao đã tới yêu cầu Kuro giúp đỡ.

Cậu ấy chính là người đã đem đứa bé đi.

Vì chuyện này mà ngươi thay đổi không ít Nora.Rei đứng đó nhìn Nora lên tiếng.

Đúng là từ ngày hôm đó Nora từ một cô gái hoạt bát đáng yêu trở nên vô cùng lạnh lùng không một chút cảm xúc.

Tuy nhiên ở đây có một khúc mắc, tại thời điểm đó cách hiện tại khá lâu vậy thì tại sao đứa bé lại...- Kuro đã nuôi dưỡng đứa bé trong một loài thực vật đặc biệt mà cậu ấy yêu cầu Arin tạo ra.

Loại thực vật đó giúp duy trì sự sống cho hạt giống đó đồng thời làm hạt giống đó ngưng đọng thời gian như điểm ban đầu.

20 năm trước, Ao đã đem nó rời đi vì cậu ấy muốn nó được sống, thực sự sống.

Có thể cậu ấy đã nghĩ tới ngươi.Rei nói ra sự thực cho Nora biết vì cô nhìn ra được điều thắc mắc trong mắt Nora.

Nora đứng đó không nói gì cả.

20 năm trước cùng những chuyện đang diễn ra này...

Có lẽ Nora đã đoán ra đứa bé là ai, hiện đang ở đâu.- Thần đã biết, có lẽ đứng như người nói không nên đi tìm đứa bé vì dù có nói gì thì đứa bé đó cũng không chấp nhận được sự thật.

Im lặng là điều tốt nhất dành cho nó.Kurokku và Rei nhìn nhau rồi lại nhìn Nora.

Quyết định của Nora không ngoài dự đoán của họ nhưng không nghĩ Nora lại chấp nhận dễ dàng như vậy.

Có lẽ Ao đã thực sự dạy cho Nora mọi cảm xúc là thế nào.- Đừng lo Nora, Rei sẽ giúp ngươi gạt bỏ cảm xúc này.Kurokku vừa rứt lời thì Rei đã tiến tới bên cạnh Nora và đưa tay lên ôm lấy đầu của Nora mà ngay lúc đó mọi cảm xúc Nora vừa mới cảm nhận đã biến mất hết.

Đúng vậy, cô không nên có cảm xúc, cô là tổng quản gia của nữ hoàng, cô phải là hoàn hảo nhất vì người.- Chuyện này sẽ chỉ ba người chúng ta biết.

Đừng để Ao biết gì hết.Kurokku nói rồi cũng đứng dậy.

Đây là điều không phải ai cũng có thể được biết, nó vốn dĩ đã là bí mật từ trước rồi.

Đứa bé đó chỉ bốn bọn họ biết không có người thứ năm.

Cho nên hãy để mọi thứ diễn ra bình thường.
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 18: Cẩm nang sinh giới Heaven


Chương 18: Cẩm nang sinh giới Heaven- Ở phía tây của lâu đài có một loại thực vật gọi là quang hương, đây là loài hoa có thể phát sáng cũng có thể tỏa ra một mùi hương mê hoặc nhẹ.

Quang hương bình thường sẽ là một loài chỉ đường hữu hiệu nhưng nếu như ham muốn quá sâu sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá đắt.

Còn đây là cánh đồng kẹo mà chúng ta đã từng đi qua trong chuyến đi ngày hôm qua, cánh đồng kẹo đó tuy rất đẹp nhưng lại có độc.

Loại độc đó ngoại trừ Arin Garden và người đó có thuốc giải thì không có kẻ thứ ba.

Hãy cẩn thận kẻo bị nó cám dỗ.Norin mỉm cười ngọt ngào nhắc nhở bốn người trong đội mình khi họ đang trên đường trở về biệt thự phía bắc của cô bé.

Noir đã phát cho bốn vị khách của họ sách cẩm nang trước khi chiếc xe bắt đầu xuất phát.Trong khi đó, ở xe của Tiểu Thần Chủ Nam tộc Baron, Louis đang ngồi truyền đạt nhắc nhở bốn cô gái.- Ở Heaven hệ sinh giới vô cùng phức tạp và cũng vô cùng nguy hiểm.

Trước hết phải nói đến loài Cretara, bọn chúng có bộ lông trắng muốt rất mềm lại nhỏ như mấy bông tuyết thậm chí nhỏ hơn, chúng có những dây tơ phát sáng.

Cretara lúc trước luôn sống trong nhà kính gần biệt thự của công tước Duke, bọn chúng vốn được cung cấp thức ăn hằng ngày nhưng tối hôm qua có người đã thả chúng ra.

Cretara một khi được tự do ra ngoài chúng sẽ bám lấy cơ thể sống mà rút cạn mọi thứ để nuôi dưỡng cơ thể mình, càng ăn nhiều chúng sẽ càng lớn.

Chúng là loài ăn thịt vô cùng nguy hiểm.

Nhìn thấy bọn chúng tốt nhất nên tránh xa vì chúng khá hiền lành nếu như bốn cô không động tới chúng thì sẽ không sao cả.

Đọc thêm đi.Louis đưa cho bốn cô gái bốn quyển sách với bìa đen có in dòng chữ nổi "Cẩm Nang Sinh Giới" rồng bay phượng múa, đây là cuốn sách liệt kê khá đầy đủ mọi loài ở trên đảo Heaven này.

Số lượng loài đã tăng lên nhưng họ chưa kịp thống kê lại và bổ sung vì quá bận rộn cho các cuộc vui của nữ hoàng.- Nó có ghi Cretara có hai nhóm lớn là Cretara trắng và đen.

Cretara đen sao lại không được nhắc tới chi tiết chứ?Ruzu khá thắc mắc liền cất tiếng hỏi.

Baron đang ngồi suy tính gì đó nghe Ruzu hỏi vậy liền ngẩng đầu nhìn bốn người họ mà nhàn nhạt lên tiếng.- Các cô không muốn gặp Cretara đen đâu, bọn chúng đã ngủ hàng trăm năm rồi.

Nếu may mắn có thể thấy chúng xuất hiện bên cạnh nữ hoàng.

So với Cretara trắng thì bọn chúng khá trầm nhưng một khi tấn công thì không gì ngăn cản được.- Vậy còn Pegasus?

Trong này chỉ ghi chúng là giống thần thoại biết bay.Nana dơ hình Pegasus với đối cánh đen tuyền đầy huyền bí cùng đường hoa văn màu trắng kì quái kia, chú ngựa này mang một nửa màu đen một nửa màu trắng thật sự đối lập.- Ở Heaven chỉ có bốn con Pegasus do bốn vị công tước sở hữu.

Bọn chúng là giống hiếu chiến sẽ không thân thiện gì, gạt bỏ mọi thứ các cô biết về loài Pegasus ở ngoài kia đi.Baron liếc qua con Pegasus vẻ hờ hững lên tiếng.

Pegasus không phải mối nguy thực sự trên hòn đảo này.

Baron cầm lấy quyển sách trên tay của Louis mà lật lật vài trang sau đó dừng lại ở hình ảnh của một đám bụi đen với đầu trang đề dòng chữ "Black".- Đây là sinh vật nguy hiểm bậc nhất trên hòn đảo này nên hãy nhớ kỹ.

Chúng tồn tại theo đàn và vì quá nhỏ nên bình thường nhìn bằng mắt sẽ thấy đó là một đám bụi đen lớn.

Black sẽ càn quét mọi thứ trên đường đi của nó không kể bất cứ ai.

Nữ hoàng đã đặc biệt nghiên cứu ra nó trong lúc rảnh rỗi.- Nguy... nguy hiểm vậy sao?

Vậy... vậy chúng tôi... có chết chứ?- Đây vốn đã là trò chơi sinh tử rồi quý cô Wang.Louis lên tiếng báo cho cô nàng nhút nhát Marry đó biết.

Đây không phải thứ trò chơi trẻ con mà họ vẫn nghĩ, nó là một trò chơi chết tróc buộc họ phải đặt cược tất cả mọi thứ vào.

Baron nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những dây tua đang lan tỏa khắp nơi.

Xem ra có chuyện đặc biệt nghiêm trọng đang diễn ra.Phía bên kia, Easton đang ngồi tính toán điều gì đó cuối cùng cũng nói chuyện với đội của mình.- Các vị đã lướt hết cuốn cẩm nang đó rồi chứ?- Những gì trong này có thật sao?Suri đọc xong mà dường như không tin nổi.

Những loài sinh vật trong này vô cùng kì dị, nhiều loài tưởng như không tồn tại nhưng sẽ thực sự tồn tại trên hòn đảo này sao?

Việc khám phá ra hòn đảo này có rất nhiều phù thủy vẫn khiến cô bé còn sốc không thôi.- Chúng có thật và đang ở ngoài kia.

Trước khi chúng ta bắt đầu đấu đá lẫn nhau thì phải học cách an toàn trước các loài sinh vật này.

Đông tộc chúng tôi có một vài loài đang sinh sống, khi về tới nơi có lẽ các vị nên nhìn qua một chút.Phía bên kia, Wendy đang ngồi uống trà trầm ngâm suy nghĩ, Warin thì phát cho bốn vị khách bốn cuốn cẩm nang để họ nghiên cứu.- Thứ mà các vị được uống lúc trước sẽ có tác dụng vô cùng to lớn, nó giúp ích rất nhiều tới các vị để giúp các vị sống sót trên hòn đảo này.- Nhưng kể cả có sức mạnh vật lí to lớn thì làm sao mà chúng tôi chống lại được những thứ này được.Helena dơ cuốn cẩm nang lên thắc mắc hỏi.

Dù họ có tăng cường được sức mạnh vật lí thì đối với những thứ nguy hiểm trong cuốn sách này quả là không đối phó nổi.

Bà Walker vừa đọc được vài trang nhìn hai người phía trước.- Tô không hiểu nếu các ngài mời chúng tôi tới đây nghỉ ngơi tại sao lại bắt buộc chúng tôi phải tham gia trò chơi này?

Hơn nữa các con của chúng tôi sẽ không bị nguy hại chứ?

Mà chúng tôi phải đối đầu với con mình thật sao?Wendy bỗng nhiên đặt mạnh tách trà xuống làm cho trà bên trong bắn cả ra ngoài.

Không khí trong xe ngựa bỗng chốc trở nên vô cùng u ám.

Warin lo lắng nhìn sang vị tiểu thần chủ nhà mình.- Chỉ cần hoàn thành việc của mình là được bà Walker.

Những đứa trẻ của bà sẽ được an toàn thôi.

Chúng tôi sẽ không làm hại bất cứ ai trong các vị cả.Wendy nhìn các vị khách lạnh nhạt lên tiếng.

Đúng vậy, bọn họ sẽ không làm hại bất cứ vị khách nào, chỉ là các vị khách tự hại nhau mà thôi.

Nữ hoàng đã rất kì vọng vào lần này nên bọn họ sẽ không để người thất vọng đặc biệt khi người nói ra như vậy.

Các vị khách cũng nên an phận một chút rồi, có lẽ nên dùng tới loại thay đổi kí ức một chút.Diana đứng ở trước ngôi nhà có nhiều thực vật bám lấy của công tước Duke ngạc nhiên vô cùng khi thấy Mr.

Clock đang đi về phía này, cô cúi đầu.- Công tước, ngài có chuyện gì sao?- Thời gian này ta sẽ ở lại đây cùng công tước Duke, ngươi không cần phải để tâm tới ta Diana.- Vâng.Diane nói rồi đẩy cửa mời Mr.

Clock đi vào trong.

Phía trong căn nhà nhỏ chỉ có một chiếc giường gỗ nơi một người đàn ông mang hoàn toàn vẻ đẹp phương tây đang nằm ngủ.

Họ vẫn đang đợi người đàn ông này tỉnh dậy.Phía trung tâm hòn đảo, cách lâu đài chính 2km đi về phía đông có một nhà kính xây mái vòm vô cùng lớn, từ bên ngoài nhìn vào nhà kính chỉ thấy một màu xanh bắt mắt rất nổi bật.

Kurokku đứng trước cửa nhà kính đang từ từ bước vào bên trong, nơi này ngày một xanh tốt hơn trước rồi, cô bé vẫn còn nghe đâu đó có tiếng suối róc rách chảy.- Người đến rồi sao nữ hoàng Kurokku?Arin đang đứng nhìn khóm hoa mới hé nở bên cạnh con suối nhân tạo liền quay đầu lại nhìn vị nữ hoàng mới gặp ngày hôm qua.

Kurokku đang từ từ tiến về phía chính giữa nhà kính nơi có một bộ bàn ghế làm hoàn toàn từ rễ cây quấn vào nhau nhìn rất đẹp, cô bé nhìn Arin.- Ta muốn gặp cậu ấy.- Nữ hoàng... thứ mà người muốn thần bảo vệ suốt hàng trăm năm qua quả thực rất đáng sợ.

Thứ đó mỗi ngày đều hấp thụ năng lượng trên hòn đảo này lại luôn nhận lấy hận thù mà người vô tình loại bỏ.

So với mọi sinh vật nguy hiểm trên hòn đảo Heaven này thì thứ đó mới chính là quái vật thực sự.

Thần không tò mò nó là gì nhưng thần khuyên người hãy cố gắng ẩn dấu sự hiện diện của nó thì hơn.Arin chưa bao giờ nói nhiều như vậy nhưng hôm nay cô thực sự muốn nhắc nhở nữ hoàng của mình.

Mỗi ngày ở nhà kính cô đều cảm nhận được thứ đáng sợ đó đang hấp thụ và nuốt chửng mọi thứ.

Đó có lẽ chính là mặt tối thực sự của Heaven hay chính xác là của nữ hoàng.- Ta đến với cậu ấy vì điều này.- Theo ý người.Arin khẽ cúi đầu, ngay lúc đó từ bộ bàn ghế giữa chính nhà kính đó bắt đầu chuyển động hiện ra một cánh cửa dẫn xuống dưới.

Kurokku còn chưa kịp bước xuống đó liền bị một bàn tay túm lôi lại.Arin khá kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện kia.- Đừng có lại gần cậu ấy nữ hoàng, tôi không đảm bảo được hậu quả lúc này đâu.- Rei...

đừng lo lắng, ta sẽ kiểm soát được.Kurokku mỉm cười nhìn Rei lên tiếng.

Nhìn Kurokku thật lâu, cuối cùng Rei cũng phải buông tay ra cùng Kurokku đi xuống căn hầm đó.

Arin đứng lại cửa xuống tầng hầm nhìn bóng hai người mất dần thì mới quay đi và bộ bàn ghế lại trở về như cũ.Cầm lấy bình tưới nhỏ, Arin đi về phía khóm hoa vừa nở kia tưới nhẹ nhàng cho bọn chúng.

Ngay lúc đó, một đám khói đen đang len lỏi qua khe cửa lan vào giữa nhà kính và dần hiện lên thành một người nhưng hoàn toàn là khói đen.- Arin...

Garden..."

Bịch..."

Arin làm rơi bình tưới xuống nền nhà, cả người cô bỗng phát run lên, ngay sau đó Arin từ từ quay người lại phía sau.Nhìn đám khói đen trước mặt, Arin chưa bao giờ sợ hãi đến thế trừ lần đó.

Đã từ rất lâu rồi Arin không cảm nhận được thứ gì đáng sợ.

Đám khói đen kì lạ vừa xuất hiện này rõ ràng còn gây ra cảm giác áp đảo hơn rất nhiều mà nữ hoàng từng mang lại cho cô.

Tại sao lại có thứ này ở đây?

Hơn nữa ROOM rõ ràng đã được hoàn thành.Chẳng lẽ trên hòn đảo này có...- Xem ra thứ ta đang tìm ở ngay đây.

Ta đến đây mang theo thiện ý, chỉ là có việc cần nói với cô mà thôi.- Ngươi là ai... ngươi...- Đừng sợ, ta đã nói là thiện ý.

Ta chỉ muốn biết Kuro vẫn mạnh khỏe hay không.

Ta mong cô hãy bảo vệ thật kĩ thứ bên dưới kia và nhớ đừng nói với Kuro ta đã đến đây nếu không nữ hoàng của cô cũng sẽ không an toàn được nữa đâu Arin.Làn khói đen đó vừa rứt lời liền đó tan biến như vốn không tồn tại trong nhà kính này.

Arin cúi người xuống nhặt bình tưới lên.

Đây là lí do mà nữ hoàng yêu cầu dựng lên ROOM sao?

Vì kẻ đáng sợ vừa rồi nhưng nữ hoàng có biết hắn đã ở trên hòn đảo này rồi chứ?- Nữ hoàng...Arin nhìn về phía chiếc bàn vô cùng lo lắng.

Trước đây cô vốn chưa từng có ý phục tùng ai nhưng với nữ hoàng thì khác, nữ hoàng cho cô một mái nhà thực sự, cho cô một tình yêu thương cô chưa từng có.

Bảo vệ nữ hoàng, cô sẽ làm bằng cả mạng sống này...
 
[Fanta] Khi Đồng Hồ Điểm 12 Giờ - Lười Team
Chương 19: Cô dâu quý tộc


Chương 19: Cô dâu quý tộcTrên con đường tối, khi Kurokku và Rei bước đi tới đâu thì những đốm sáng xuất hiện tới đó, một đám Cretara trắng đang phát sáng cả cơ thể chúng bay từng nhóm theo chân Kurokku và Rei đi về phía cuối đường hầm.- Cậu nhận ra rồi phải không nữ hoàng?- Hả?

Ta chẳng nhận ra gì cả.Kurokku mỉm cười nhìn Rei song tiếp tục đi về phía trước.

Rei cúi đầu nhìn Kurokku suy nghĩ điều gì đó, Kurokku chắc chắn đã nhận ra nhưng nếu đã nói như vậy Rei cũng không nói thêm gì nữa.

Xem ra họ đã đánh giá thấp hắn ta rồi.- Simon...

đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều nếu không hắn sẽ... chú ý tới cậu ta.- Sẽ không sao đâu.

Simon là người có thiên phú, cậu nhóc sau này sẽ rất mạnh, rất đáng mong chờ.Kurokku nhìn về cánh cửa phía trước bất chợt dừng lại.

Cretara trắng phía sau nhanh chóng bay lên phía trước bám đầy lên cánh cửa bằng thực vật quấn chằng chịt mà chỉ trong vòng vài giây chúng biến cánh cửa thực vật trống rỗng chẳng còn gì cả.Kurokku cùng Rei bước vào bên trong.

Căn phòng này khá rộng thành một hình tròn với xung quanh tường toàn bộ như một thảm thực vật xanh.

Có bốn cột trụ là những rễ cây to quấn đầy những dây leo nhỏ khác ở ngay giữa căn phòng.

Ở chính giữa bốn cột trụ cũng là chính giữa căn phòng có một chiếc giường bằng gỗ đơn giản, nằm trên đó là một cô gái với ngoại hình y hệt như Rei chỉ có điều tóc cô gái đó màu bạc ánh sao lấp lánh rất đẹp.

Cô gái đó đang chìm vào một giấc ngủ say, xung quanh cô gái là những làn khói đen mỏng, hắc ám vô cùng.- Rei, nhìn xem cậu ấy ngủ ngon chưa kìa.- Rin chưa từng có dấu hiệu tỉnh dậy, cứ tiếp tục như vậy không chỉ ảnh hưởng tới cậu ấy mà là cả chúng ta.Rei tiến về phía cô gái đang ngủ tên Rin kia mà gạt tay sang ngang khiến cho đám khói đen kia bỗng chốc như bị cắt làm đôi cùng lúc lui về phía Kurokku đứng phía sau.

Rei đưa tay chạm vào gương mặt của Rin mà mím môi lại.- Nếu một ngày cả ba chúng ta cùng hợp lại trở về một thể thống nhất sẽ thế nào đây Kuro?- Sẽ không thể nữa rồi Rei.

Ba chúng ta tuy là một người nhưng từ lâu đã như ba thực thể độc lập.

Cậu có suy nghĩ riêng của cậu, ta có cảm xúc riêng của ta, Rin cũng vậy dù cậu ấy đang ngủ.

Nếu miễn cưỡng quay trở lại thì chỉ khiến Maria mất kiểm soát mà thôi.Kurokku tiến tới bên cạnh Rei và Rin, cô bé đưa tay nắm lấy bàn tay của Rin mà cố gắng sưởi ấm cho bàn tay ấy.

Rei nhìn Kurokku mà rụt tay lại.- Vậy mà cậu còn có thể nói rằng muốn Simon giành chiến thắng để toàn bộ đồng hồ cùng chỉ 12 giờ sao?

Bốn tiểu thần chủ đó thực ra là ai, chỉ hai người chúng ta biết, đừng có nói điều đó cho ai kể cả Ao cậu biết chứ Kurokku.

Nếu cậu nói cả chuyện đó ra tôi sẽ không tha thứ cho cậu, nữ hoàng.Rei nói rồi xoay người bước ra khỏi căn phòng đứng bên ngoài đợi.

Đám cretara cũng bay theo Rei ra ngoài.

Kurokku vẫn đứng đó nắm tay Rin, cô bé mím chặt môi lại để ngăn tiếng khóc được bật ra.

Kurokku không thể kìm nén nước mắt của mình lại, đã bao lâu rồi cô mới thực sự khóc thế này?- Rin, ta sẽ đem hết hận thù tích tụ trong cậu đi, cậu chỉ cần yên tâm ở đây ngủ một giấc thật say, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ hoàn toàn tốt đẹp.Phía căn nhà ở cánh đồng kẹo, Yurasa đang đứng ở bên ngoài chờ đợi thì Pain bỗng bước từ trong căn nhà ra.- Cậu bình phục rồi sao?Yurasa nhìn Pain quan tâm cất tiếng hỏi.

Pain nhìn Yurasa đứng bên cạnh cậu ta nhìn về cánh đồng kẹo bạt ngàn này.- Vẫn ổn.

Nhưng tôi không thấy ai ở bên trong ngoại trừ công tước Porcelain.- Nữ hoàng cùng Rei rời đi rồi.

Tổng quản gia Norayaki có nói ngài công tước sẽ tỉnh lại trước tối nay, cậu chỉ cần chờ đợi là được.Yurasa nhìn Pain truyền đạt lại mà nhìn vào trong căn nhà nhỏ.

Ngài công tước lần này tỉnh lại sẽ như thế nào đây?

Ngài ấy vốn đã chết rồi, thân xác này chỉ là một sự tái tạo lại từ các sinh vật huyền bí của nữ hoàng nhưng tại sao nữ hoàng lại phải cho tái tạo lại vị công tước mà nữ hoàng căm ghét để làm gì?- Tối hôm qua, ngài công tước đã ngồi xem một cuộn phim về một đám cưới quý tộc.

Sau khi xem xong ngài ấy đã rất kì lạ và tôi thì bị đánh cho gần chết.

Chắc chắn trong đám cưới đó có điều gì bí ẩn gợi lại cho ngài ấy ký ức trước đây.- Vậy cuộn phim đó còn chứ?Yurasa nhìn Pain nhíu mày lên tiếng.

Xem phim sao?

Ở trên đảo này chẳng ai hứng thú với mấy cái phim ảnh bao giờ chỉ có ngài công tước Porcelain vẫn thường xuyên xem.

Mà ngài ấy bình thường cũng là xem phim về mấy người đẹp nào có hứng thú với đám cưới bao giờ chứ?- Lúc đó trong phòng còn có Elizabeth nên tôi nghĩ chắc cô ấy biết.- Được, vậy cậu đợi ở đây tôi sẽ đi tìm Elizabeth.Nói rồi Yurasa toan rời khỏi nhưng ngày lúc đó Pain đã túm cậu ta lại.- Lấy về đây cũng không được gì, chúng ta trực tiếp tới đó luôn.

Trên đảo này chỉ có chỗ ngài công tước Porcelain và nữ hoàng là có máy chạy phim.- Cũng đúng nhưng còn ngài công tước thì ai trông nom?Đây là vấn đề họ cần quan tâm lúc này.

Ngay khi họ còn đang nghĩ cách thì thấy Korona đang đi về phía ngôi nhà.

Gặp được Korona cả hai cùng nảy chung một ý nghĩ.

Yurasa tiến về phía Korona nhìn cô nàng quản gia lên tiếng.- Korona, cô có bận việc gì không?- Tất nhiên là không, tôi chỉ đang tìm Rei.Korona nhìn Yurasa rồi lại nhìn Pain phía sau lắc đầu.

Pain cũng tiến về phía họ nhìn cô nàng quản gia của Nữ chủ Aneki.- Tôi và Yurasa có việc phải xử lí gấp, cô giúp chúng tôi ở đây đợi nếu ngài công tước Porcelain tỉnh lại thì cho người đưa ngài ấy trở về biệt thự của ngài ấy được chứ?- Được, dù sao tôi cũng đang rảnh.Korona mỉm cười đồng ý.

Hai anh chàng quản gia kia vui mừng lập tức cảm ơn Korona sau đó cùng rời khỏi cánh đồng kẹo.Nhìn hai vị quản gia kia đi rồi, Korona rảo bước về phía căn nhà nhỏ cô độc giữa cánh đồng kẹo.

Đưa tay mở cửa, Korona bước vào bên trong căn nhà nhỏ nhìn vị công tước đang nằm ngủ trên một chiếc giường nhỏ, cô tiến lại gần.- Đã được tái tạo lại rồi sao?Nói rồi Korona cúi xuống, cô đưa tay chạm vào trán của công tước Porcelain.

Đúng là thật thú vị.Biệt thự mang phong cách Châu Âu đầy vẻ sang trọng của công tước Porcelain, trong căn phòng ngủ hoàng gia, một cô gái tóc vàng rất dài được buông thả tự do, cô gái đó chỉ mặc bộ đồ lót có mặc thêm một áo sơ mi trắng nhưng không hề cài cúc, cô gái nằm trên chiếc giường đang mân mê chiếc nhẫn bạch kim trên tay mình mà suy nghĩ sâu xa điều gì đó.- Nếu tính ra cô gái đó có vài nét giống Rei-san nhưng nhìn lại thì Rei lại như phiên bản lớn của nữ hoàng.

Cũng thật khó...- Elizabeth...Yurasa vừa đẩy cửa vào đã thấy Elizabeth đang nằm trên giường liền quay mặt đi.

Elizabeth nhìn về phía cửa thấy vị quản gia của công tước Mr.

Clock liền ngồi dậy mỉm cười.- Ngài quản gia đây có chuyện gì mà đến biệt thự của công tước Porcelain vậy?- Cô có biết ngài công tước để cuộn phim mà tối hôm qua ngài ấy đã xem ở đâu chứ?Yurasa vẫn không nhìn Elizabeth mà cất tiếng hỏi.

Elizabeth thấy vậy mỉm cười ma quái hơn nữa, cô bước xuống giường đi về phía Yurasa liền đó đưa tay đóng cửa lại sau đó dán người vào vị quản gia "nhát gan" này.- Nếu tôi biết thì sao mà không biết thì sao?- Cô... mau tránh ra, thật vô lễ.Yurasa xoay người lại, vội đưa tay muốn đẩy Elizabeth ra khỏi người mình liền không may chạm vào nơi mềm mại nào đó khiến cậu ta lập tức đỏ mặt muốn thu tay về nhưng lại bị người nào đó túm tay lại không cho phép thu tay.- Tôi không biết ngài quản gia đây cũng thích thú như vậy, mềm mại phải không?Nghe Elizebeth ghé tai thì thầm như vậy làm Yurasa bỗng cảm giác là lạ, vừa ngưa ngứa lại như có gì đó đang diễn ra trong cơ thể mình.

Ngay lúc đó Elizabeth nhón chân hôn lên đôi môi của Yurasa, cả hai người như cùng lúc chìm đắm trong nụ hôn của đối phương.Yurasa ôm lấy cơ thể của Elizabeth hôn ngấu nghiến đôi môi ấy mà không còn nhận biết được gì cả.

Lúc này cậu ta chỉ biết phải có được cô gái trước mặt này.

Cả hai cùng nhau ngã lên giường, Elizabeth tạo cơ hội cho Yurasa tiến tới.Cả hai còn đang chìm đắm thì cánh cửa bị đạp tung ra, Pain nhìn hai người đang nằm trên giường kia mà đưa tay bịt mũi lại.- Không ngờ ngài công tước lại dùng cái này lên cô Elizabeth.Pain nói rồi đi về phía chiếc bàn trong phòng gạt bình hoa hồng xuống khiến bình hoa vỡ tan tành cùng lúc những bông hoa đang bốc cháy chỉ để lại tro tàn đen trên sàn hoa cương.Yurasa đang hôn khắp cơ thể Elizabeth liền đó ngừng lại hoảng hốt đứng bật dậy còn Elizabeth thì mơ mơ màng màng nhìn về phía Yurasa vẫn chưa định hướng được.- Cậu bị trúng hương quyến rũ của ngài công tước, kể cả cô Elizabeth.Pain tiến về phía họ kéo chăn mỏng chùm lên người Elizabeth.

Xem ra đây là nguyên nhân nhiều hầu gái không thoát khỏi ngài công tước là vì vậy.

Nữ chủ Aneki đúng là thật tỉnh táo khi hít phải hương quyến rũ mà vẫn bình thường.5 phút sau, cả ba người cùng ngồi lại trong phòng khách, lúc này Elizabeth đã mặc trang phục lolita hầu gái, cô nhìn hai vị quản gia.- Cuộn phim đó vẫn còn ở trong phòng phim của ngài công tước.

Nhưng cô dâu trong cuộn phim đó...- Đến đó trước đã.Pain nói rồi dẫn đầu.

Yurasa nhìn Elizabeth rồi đi theo Pain, Elizabeth cúi đầu theo sau hai người họ.

Khi thoát khỏi hương quyến rũ rồi, cơ thể sẽ không ham muốn tình dục nữa nhưng kí ức thì vẫn còn.Ở trong phòng phim, ba người rất nhanh tìm được cuộn phim sau đó cho vào máy cùng ngồi xem.

Giữa căn phòng tối, trên màn hình chiếu phim, cả ba người cùng im lặng quan sát từ đầu tới cuối.

Đây chính là một đám cưới tử thần vô cùng khó quên trong đời.

Nhưng cô gái kia, cô dâu của đám cưới này lại vô cùng quen mặt, hơn nữa trong đám đông đó Pain và Yurasa đã tinh mắt nhận ra được... bóng dáng của những người quen.
 
Back
Top Bottom