Siêu Nhiên [fanta, bí ẩn] Đứa Trẻ Biến Mất - Dani SW

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396332016-256-k239647.jpg

[Fanta, Bí Ẩn] Đứa Trẻ Biến Mất - Dani Sw
Tác giả: TiuAries
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đứa trẻ biến mất
tác giả: Dani SW
thể loại: huyền bí,...

độ dài chương: chưa xác định
nguồn: fb Lười Team & DaniSW
nguồn ảnh: pinterest
nội dung:
Một câu chuyện cổ tích về thị trấn nọ nơi những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị đem bỏ vào rừng sâu và bị quái vật ăn thịt.

Trẻ con trong vùng rất sợ hãi về câu chuyện này và khi gia đình Walter chuyển tới không lâu thì đứa út nhà họ đã biến mất một cách đột ngột.
*đôi lời: đây là hệ liệt của bộ "Gia Đình Warr", phần này kể về tông đồ thứ sáu của đức mẹ Maria, người đúng đầu Cục.
#Dani_Ngủ_Đông
#Lườiteam_DaniSW Tags: daniswfanta​
#Dani_Ngủ_Đông#Lườiteam_DaniSW
 
[Fanta, Bí Ẩn] Đứa Trẻ Biến Mất - Dani Sw
Chương 1: Thị Trấn Rosemary


Chương 1: Thị Trấn Rosemary

27/08/2022Thị trấn Rosemary, một nơi yên bình đáng để lựa chọn nghỉ dưỡng.

Phía trước là biển bao la, phía sau là dãy núi rừng sâu.Gia đình Walter quyết định chuyển đến Rosemary sau khi con trai cả của họ dính tới một vụ ẩu đả lớn ở nơi ở cũ khiến lùm xùm xung quanh không để yên cho họ sinh sống.Michelle mặc váy búp bê màu trắng ngồi phía sau xe tải, trong tay cô bé đang ôm chú gấu bông màu nâu đeo một bên bịp mắt bằng da có hoạ tiết hình hoa hồng.

Michelle nhìn chằm chằm cảnh vật xung quanh thị trấn khi chiếc xe đang di chuyển.Khi gia đình đi qua khu cảng biển, Michelle ngửi rõ được hương vị biển tràn vào, bọn họ sẽ thích nghi với thị trấn này được chứ?Joseph ngồi ghế sau ô tô, tay chống cằm nhàm chán nhìn cảnh vật xung quanh.

Vụ ồn ào ở nơi ở cũ rõ ràng không liên quan gì tới cậu nhưng cậu lại trở thành người bị chỉ trích vì lỗi lầm của mấy thằng khốn lớp trên.Đúng là đen đủi.- Nếu con còn làm loạn ở nơi này ta sẽ đưa con tới trường quân đội.Stephen đang lái xe nhìn con trai lớn qua gương chiếu hậu rất nghiêm khắc lên tiếng.

Elisabeth ngồi ghế sau bên cạnh em trai thấy người ba vẫn liếc nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu liền lấy chân đá đá vào chân Joseph để thằng em trai ngỗ nghịch này nhanh chóng kết thúc câu chuyện.Joseph nhìn sang phía chị gái rồi mới để ý đến người ba đang nghiêm nghị phía trước.- Được.Elisabeth ôm vali nhỏ chuyên đựng đồ trang điểm của cô bước xuống khỏi ô tô nhìn căn nhà mới trước mặt.

Đúng phong cách nhà hộp hai tầng có gác mái truyền thống, còn nhỏ hơn căn nhà trước của bọn họ.Stephen đang cùng đội ngũ chuyển nhà ở xe tải phía sau lập tức khiêng những đồ vật vào trong căn nhà mới.

Joseph đi lại để ý xung quanh căn nhà.

Khu vực này thưa thớt hơn vị trí cảng và trung tâm thị trấn họ vừa đi qua.Jean bước về phía xe tải ôm lấy con gái nhỏ cùng đi vào trong nhà.

Ánh mắt của Michelle vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía sau của mẹ mình lại nhìn khung cảnh bên ngoài cánh cửa.

Cuộc sống mới bắt đầu rồi.- Mẹ, bọn họ không dọn hết đồ vật của chủ trước hay sao?

Bọn họ thờ cúng cái gì thế này.Elisabeth chọn lựa phòng đầu tiên nhưng mới bước vào căn phòng thứ hai trên tầng thì cô đã thấy rất nhiều thánh giá cùng những hình vẽ kì dị treo trên tường cùng một góc nhỏ còn tồn lại rất nhiều sáp nến đã bị sử dụng gần hết.Chủ nhân trước của căn nhà chẳng lẽ theo đuổi môn giáo phái tà đạo nào đó sao?Michelle được mẹ thả xuống đất, cô bé mới sáu tuổi đứng ngoài cửa nhìn vào căn phòng mà Elisabeth đang đứng.

Những hình vẽ treo trên tường chính là sự kết hợp kì lạ của những đường nét nghệch ngoạc không theo một quy luật nào cả.

Còn có cả những hình tròn lộn xộn tạo lên một cảm quan thực sự quái dị.- Con sẽ ở phòng này.Michelle vẫn ôm chặt chú gấu trong lòng nhẹ nhàng cất tiếng.

Jean nhìn con gái nhỏ mỉm cười tiến lên xoa đầu cô bé rồi rất nhanh tiến tới dọn dẹp căn phòng cho cô bé đầu tiên.Elisabeth tất nhiên sẽ mau chóng chọn một phòng khác trước khi Joseph tiến lên phá đám tất cả.Cả căn nhà được dọn dẹp và sắp đặt lại nhanh chóng.

Tối đó cả gia đình quyết định vào trong thị trấn tìm một nhà hàng trông ổn ổn và được yêu thích để thưởng thức.Sau khi chiếc xe bọn họ quay trở về nhà mới, Michelle bước xuống sau cùng, cô bé đi theo mọi người vào nhà nhưng đột nhiên dừng lại nhìn về căn nhà hàng xóm gần nhất vừa mới đó hình như có người nhìn về bên này.- Ngủ ngon Teddy.Michelle hôn nhẹ lên má chú gấu của mình sau đó ôm chặt lấy nó cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Bóng cây bên ngoài cửa sổ đang xào xạc do trận gió thổi qua chợt một bóng đen in dài trong căn phòng của cô bé.- Michelle...

Michelle...- Ưm.Michelle vẫn ôm chặt lấy gấu Teddy ngủ an ổn trên chiếc giường mà không biết giọng nói rời rạc đang phát ra từ bên ngoài căn phòng.Gia đình Walter rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống mới và họ cũng làm quen được với thị trấn xinh đẹp Rosemary này.

Elisabeth và Joseph đều nhanh chóng kết bạn và được rất nhiều người yêu thích vì cái mác người "thành phố" của bọn họ.Michelle vì bị bệnh nên vẫn được ở nhà và chưa cần đi học.

Dù sao cô bé vẫn rất quen với cảnh ở nhà một mình hoặc với một ai đó trong gia đình khi nhỡ việc ở cùng cô bé.Vẫn như thường lệ Michelle ngồi yên ở phòng khách xem tivi, vừa rồi mẹ cô bé mới từ trường về và còn đang đi siêu thị nên Michelle rất ngoan ngoãn ngồi nhà chơi một mình.Tiếng cười ròn rã phát ra từ tivi khiến Michelle chăm chú vô cùng cho tới khi có tiếng cạch cạch kì lạ phát ra từ trên gác.- Teddy.Michelle nắm chặt lấy cánh tay chú gấu bông vẫn để yên tivi trình chiếu, bàn chân nhỏ thả xuống sàn từ từ đi lên trên gác.

Âm thanh cạch cạch ngày càng gần và Michelle phát hiện nó từ trong phòng cô bé mà ra.Dường như không biết sợ là gì cô bé sáu tuổi từ từ bước tới căn phòng, một tay nắm chặt chú gấu một tay đưa lên cầm nắm cửa từ từ mở cánh cửa ra.Từ năm ngoái Michelle đã không sử dụng tủ quần áo, căn phòng cô bé ngay cạnh cây ngô đồng to lớn nên một nửa căn phòng như chìm vào bóng tối.

Phòng Michelle có hai cửa sổ, những rèm cửa màu kem điểm hoa vàng đang bay phần phật, cô bé đứng bên cạnh cánh cửa mở lớn nhìn vào căn phòng.- Tớ biết cậu đang ở đây.Michelle nhẹ nhàng cất tiếng.

Hai năm trước Michelle bị chuẩn đoán mắc chứng ảo giác, một triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt.

Cô bé rất kín tiếng khi nhắc tới vấn đề này nhưng Jean cho biết con gái mình luôn nhắc tới một "người" nào đó.

Thỉnh thoảng Michelle sẽ chia sẻ câu chuyện cho mẹ mình biết nhưng nếu hỏi rõ hơn thì cô bé lại im lặng.Michelle cũng đã được chữa trị trong hai năm nhưng không khá hơn và gia đình chỉ còn cách để ý cô bé nhiều hơn vì ngoài việc cô bé luôn nói có một người bạn tồn tại thì không hề làm ra hoặc nghĩ ra một sự điên rồ gì khác.Bác sĩ từng nói có thể do cô bé luôn một mình trong khoảng thời gian dài nên tâm lý hình thành loại ảo giác có một người bạn khác bên cạnh.Michelle bước từng bước về góc tối trong căn phòng, cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ tối.- Mẹ nói với tớ cậu không có thật nhưng... là cậu phải không?Cô bé vừa rứt lời một bóng đen bất ngờ bước dần về phía cô bé.

Michelle không rõ hình dạng vì bóng đen này được bao phủ bởi lớp áo choàng đen kín mít.Cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi vào căn phòng khiến tà áo choàng bay bay, một bàn tay gầy gầy với những móng tay sắc bén chìa ra, móng tay ghim vào cổ của Michelle khiến một tia m.áu rỉ ra, cô bé vẫn đứng đó ngước lên nhìn chằm chằm vào "người bạn" thân quen nhưng lần đầu gặp mặt.- Đúng là cậu có thật mà.- Không đau sao?Bóng đen cất giọng khàn khàn nhìn vào tia m.áu chảy ra của cô bé trước mặt.

Cô bé này không biết đau đớn gì là sao?

Kể cả khi đã chảy m.áu rồi.- Tớ không cảm thấy nỗi đau kể từ khi có nhận thức tới nay.

Thực sự sẽ đau sao?Michelle vẫn nhìn chằm chằm vào bóng đen từ tốn cất tiếng.

Lúc nào cô bé cũng luôn trong trạng thái bình tĩnh và chậm dãi làm mọi thứ kể cả lúc này móng tay đang từ từ ghim sâu vào cổ cô bé.Bóng đen im lặng một lúc sau đó từ từ ngồi xuống để ngang tầm với cô bé rồi từ từ nghiêng người lại gần cô bé hơn, người lạ này thè lưỡi ra liếm lên vết thương của cô bé và kì lạ là nó đang từ từ lành lại.- Nghe nói trong thị trấn có mấy câu chuyện về mất tích.- Là thật.- Cậu làm họ mất tích sao?Michelle vẫn rất bình tĩnh khi đối mặt với "người bạn" trước mặt.

Mấy hôm trước cô bé theo mẹ tới trường thì nghe thấy mấy câu chuyện người lớn thì thầm về mất tích gì đó.

Hơn nữa Michelle vẫn có cảm giác ai đó nhìn cô bé từ ngày chuyển tới đây.- Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ Michelle.- Ừ, tớ tin vào cậu.Michelle lần đầu mỉm cười tiến tới ôm lấy bóng đen.

Rất nhanh dưới lầu đã chuyền tới tiếng động cơ ô tô, có lẽ Jean đã quay trở lại.

Michelle nhìn bóng đen đã đột ngột biến mất, cô bé thu lại nụ cười rồi rời khỏi căn phòng đi xuống nhà tiếp tục xem tivi.Người nhìn cô bé là kẻ ở căn nhà kia sao?Hôm nay thị trấn có một trận thi đấu bóng bầu dục học sinh rất rầm rộ, Michelle theo gia đình đi xem vì nghe nói Joseph đã đăng ký vào câu lạc bộ bóng bầu dục của trường và rất có thể sẽ ra sân.Nhìn Elisabeth đang ôm hôn một anh chàng tóc vàng cao lớn phía sau dãy nhà, Michelle im lặng đứng không gây ra tiếng động, cô bé vẫn ôm chặt lấy chú gấu.Rất nhanh sau đó trận đấu đã diễn ra trong tiếng reo hò cổ vũ của mọi người thì Michelle lúc này đang đặt Teddy vào chiếc giỏ phía trước, bản thân ngồi lên chiếc xe đạp nhỏ dành cho những đứa trẻ như cô bé, Michelle đang đạp xe trở lại căn nhà hàng xóm khá gần nhà cô bé.Kính coong.Tiếng chuông cửa vang lên nhưng phải thật lâu sau đó mới có người ra mở cửa.

Michelle nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, thân hình gầy gò, bọng mắt thâm đen dấu hiệu của một kẻ thiếu ngủ.

Mùi rượu nồng nặc từ người phụ nữ này hơn nữa trong tay bà ấy một bên cầm chai rượu màu đen một bên đang cầm điếu thuốc rít lên vài lần.- Mày cần gì?- Cô là người đã nhìn tôi chằm chằm sao?Michelle rất trực tiếp cất tiếng hỏi nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.

Dù chênh lệch về tuổi tác hay sức lực nhưng cô bé vẫn không sợ hãi khi đối mặt với người trông có vẻ bất hảo này.Liz nhìn đứa bé trước mặt, tóc đen buộc hai bên, mặc váy công chúa đeo balo dễ thương còn ôm một con gấu với những đường may lộ chỉ và được đính những chiếc cúc đơn giản nhưng gây ám ảnh.- Điều gì khiến mày nghĩ rằng tao đang theo dõi mày?- Ô, vậy bức tranh phía sau là sao?Michelle chỉ chỉ vào bức tranh trong căn phòng vì lợi thế thấp bé nên cô bé đã trông thấy ở khoảng trống giữa người phụ nữ nguy hiểm và cánh cửa.

Liz nghe vậy liền vất điếu thuốc đi sau đó túm lấy Michelle lôi thẳng vào nhà, nhìn ngó xung quanh người phụ nữ cuối cùng cũng đóng rầm cửa lại.- Thắc mắc vì sao nhìn chằm chằm mày hả?

Tao chuyên b.ắt c.óc rồi đem b.án tr.ẻ c.on đó được chưa?Liz cười nham nhở sau đó túm lấy Michelle rút lấy sợi dây thừng trên ghế rồi trói chặt cô bé lại.

Michelle hoàn toàn không phản kháng, cô bé chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh vẽ cô bé trên kệ.- Tại sao lại vẽ tôi?- Người mua cần chân dung.

Bọn họ xem hàng trước.- Cô sẽ b.án tôi cho mấy kẻ đáng sợ sao?- Đâu có, tao sẽ b.án mày cho mấy đứa sùng đạo khét tiếng thôi.

Bọn nó chuyên th.u m.ua trẻ con để h.iến t.ế thì phải.Liz tu một hơi rồi vất chai rượu lên bàn sau đó lại châm điếu thuốc rít liền mấy hơi.

Cái giáo phái ngu ngốc đó h.iến t.ế không biết bao nhiêu đứa trẻ ở cái thị trấn này rồi.- Vậy cô sẽ xem bọn họ h.iến t.ế tôi chứ?- Con điên này.Liz khó chịu khi nhìn vào gương mặt của Michelle vì nó nhìn cô với thái độ rất dửng dưng và hỏi chuyện như không liên quan tới nó, cô đã vả Michelle rồi đi thẳng vào bếp kiếm đồ ăn.

Michelle nằm im trên sàn nhà, bàn tay vẫn còn nằm chặt lấy chú gấu Teddy không rời sau đó dần dần nở nụ cười mỉm thật tươi.
 
[Fanta, Bí Ẩn] Đứa Trẻ Biến Mất - Dani Sw
Chương 2: Hiện Tại


Chương 2: Hiện TạiGia đình Walter phát hiện Michelle mất tích khi trận đấu kết thúc vì họ quá phấn khích vào phần cổ vũ nên quên mất sự biến mất của con gái út.Họ tìm quanh khu thi đấu lại chạy xe về nhà nhưng vẫn không thấy cuối cùng đành tuyệt vọng báo cảnh sát.Thị trấn Rosemary lại xôn xao về sự mất tích của con gái gia đình mới chuyển tới đây không lâu.

Những tờ giấy dán tìm mất tích khắp nơi, cảnh sát điều động truy tìm khắp cả thị trấn nhỏ thậm chí cho cả người vào khu rừng tìm kiếm vẫn không thấy.Sự tuyệt vọng bao trùm lên cả gia đình Walter.

Sự tìm kiếm gần như ngày càng trong vô vọng.Một buổi tối trăng tròn, Michelle mở mắt ra nhìn chằm chằm lên bóng tối phía trên cao, cảm nhận những cơn gió đang xào xạc.

Ánh lửa đang bập bùng xung quanh và cô bé nghe thấy những tiếng xì xầm xung quanh đây.Michelle bình tĩnh ngồi dậy, cô bé lúc này đang ngồi trên một đống củi cây khô, xung quanh là những củi cây xếp vòng tròn và đang cháy rực lửa.

Một nhóm người mặc áo choàng đen đang cùng nhau quỳ lạy rồi lầm bẩm cái gì đó.

Cô bé ngước mắt nhìn thấy người phụ nữ đã bắt cóc mình trước đó.À thì ra cô ta có tới xem.- Cảnh sát không tìm được cháu sao?- Đứa trẻ tội lỗi, rất nhanh ngươi sẽ được giải thoát và xá tội.Một người đi đầu cất tiếng khi thấy Michelle đã tỉnh và đang đứng trên đống củi cao.

Đứa bé này không hề hoảng loạn và la hét như những đứa trước mặc dù ngọn lửa đã sắp bén đến chỗ nó đang đứng rồi.- Cháu chưa từng làm gì ác độc cả cũng không cần bất kỳ ai xá tội cho cháu nhưng... hãy để cháu thanh tẩy cho mọi người.Michelle vừa rứt lời cô bé đã lấy từ trong ba lô ra một con dao làm bếp bóng loáng và sắc lẹm khiến mọi người biến sắc.Một đứa bé sáu tuổi sao lại đem thứ sắc bén và nguy hiểm đến vậy trong balo?- Thực ra nơi ở trước đây của cháu khá khó chịu vì có mấy kẻ xấu xa rình rập căn nhà của cháu.

Sau đó thì cháu đã thanh tẩy cho bọn họ rồi, vậy bây giờ... tới lượt chúng ta thôi.Quá trình sau đó Liz mê man và không nhớ gì cả.

Điều duy nhất còn đọng lại trong ký ức của cô chính là nụ cười tựa như ác quỷ đó và sau đó, không còn sau đó nữa.Vụ án mất tích ở Rosemary còn chưa kết thúc thì tin tức rúng động hơn đã xảy ra.

Một vụ th.ảm s.át lớn diễn ra trên núi phía sau thị trấn.

Hơn mười th.i th.ể được phát hiện, cái ch.ết rất dã man khi đều bị r.ạch b.ụng.Người sống sót duy nhất chính là Liz, một phụ nữ thất nghiệp luôn chìm đắm trong men rượu.

Ở hiện trường chỉ còn người phụ nữ đang bị thương tả tơi và trên tay cô ta vẫn đang cầm con d.ao h.ung kh.í.Cơn ác mộng trong truyền thuyết của Rosemary cuối cùng cũng kết thúc tại đây nhưng đứa bé mất tích thì mãi không có thông tin và không thể tìm thấy.****- Nơi này làm gì có bãi biển mà bọn họ tới mặc bikini chụp hình vậy chứ?Tina cầm cây kem đứng trên cảng nhìn xuống nhóm người đang té nước chụp hình không khỏi thắc mắc.

William đứng bên cạnh mắt chăm chú dõi theo từng đường cong của mấy chị gái xinh đẹp đang khoe dáng.- Hừ, nhìn dáng người của bọn họ kìa.

Chậc chậc, liệu sau này cậu có được như họ không Tina?- Cút.Tina cắn miếng kem liếc xéo người bạn bên cạnh.

Bọn họ còn chưa kịp chiến tranh nảy lửa thì bóng đen cao lớn ập đến từ phía sau.

Tina ngước lên nhìn người đàn ông đang ngược sáng không rõ gương mặt.- Ba.- Về nhà thôi mẹ con đang đợi.- Vâng.Tina ngoan ngoãn tạm biệt William sau đó theo sau người ba Joseph trở về căn nhà ở gần ngọn núi phía ngoài thị trấn.

Hôm nay gia đình của người bác Elisabeth cũng đến ăn trưa cùng bọn họ, nghe nói ngày mai là ngày người cô nhỏ của Tina đã m.ất t.ích cách đây hơn ba mươi năm trước.Nghe nói đó là thời kì đen tối của gia đình.

Cô nhỏ của Tina đột nhiên m.ất t.ích không một dấu vết khiến cả gia đình suy sụp.

Bà nội của Tina ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, lúc nào cũng ôm lấy ảnh cô nhỏ và khóc không hề màng tới chuyện xung quanh.Một thời gian sau bà nội đã ra đi nhanh chóng, ông nội bọn họ bị tai nạn ngay sau đó và đến bây giờ vẫn nằm liệt giường, ông Stephen dường như không còn nói chuyện từ ngày đó.- Chị muốn đưa ba đến bệnh viện trong thành phố sao Eli?- Em và vợ còn công việc rồi chăm sóc Tina đâu có thời gian để ý đến ba.

Đưa ông ấy đến đó là tốt nhất, có y tá chăm sóc vẫn hơn hiện tại.

Chị và Adam sẽ tri trả toàn bộ viện phí cho ba nên...- Được rồi, đều theo ý chị.Joseph muốn kết thúc câu chuyện nhanh chóng.

Bọn họ đã cố bên cạnh và trò chuyện cùng ông ấy nhưng chẳng hề có chuyển biến tốt đẹp trừ khi người em gái bị m.ất t.ích kia như một kì tích quay trở lại thì có lẽ.Tina nhìn theo chiếc xe của bệnh viện đem ông nội đi sau đó lại thấy người ba bận rộn của cô đang vội vội vàng vàng thay đồ chạy tới đồn cảnh sát trong thị trấn.Đúng vậy, ba cô đã trở thành cảnh sát trưởng mẫu mực và vô cùng bận rộn của thị trấn Rosemary.- Th.i th.ể của ba cô gái trẻ đã được tìm thấy sau sườn trái phía cảng biển.

Hiện nay cảnh sát Rosemary vẫn đang tiếp tục tìm hiểu và sẽ sớm...Tina kinh ngạc khi nhìn tin tức phát ra từ tivi.

Ba cô gái được trùm khăn trắng lên kia chính là người mà cô bé đã cùng William nhìn thấy lúc ở cảng.

Chỉ mới hôm qua thôi sao lại có chuyện này xảy ra?- Will?- Cậu xem tin tức rồi chứ Tina?

Ở cảng biển hôm qua...- Đi thôi nào, tới cảng xem chuyện gì xảy ra.Hai người quyết định cùng nhau trốn ra cảng biển xem xem chuyện gì đang xảy ra ngoài đó.

Chỉ mới hôm qua thôi mấy cô gái đó vẫn còn đang chụp ảnh, vui đùa mà hiện tại x..ác đã được tìm thấy ở những mỏm đá sắc bén bên cạnh cảng biển.- Ba tớ đang ở đó.- Còn ai dám tới Rosemary nghỉ dưỡng nữa?- Chúng ta mau về thôi.Tina túm tay William muốn trở về vì ba cô đã trông thấy cô.

Cả hai mau chóng vội vã đạp xe trở về nhà Tina.

Dựng xe lại bên cạnh cây ngô đồng trước cửa nhà, cả hai còn đang muốn bàn luận cùng nhau thì lúc này một tiếng coong coong như tiếng chuông xe đạp vang lên.Cả hai cùng nhau nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là hướng ngọn đồi gần nhà.

Từ xa xa, một chiếc xe đạp trẻ con màu hồng đang phi xuống dù không có một đứa trẻ nào đang điều khiển chiếc xe.

Phía trước chiếc xe là một cây chong chóng bảy màu đang quay tít theo chiều gió, còn tiếng chuông vẫn vang lên như ai đó đang ra sức gẩy chuông.- Chuyện quái gì thế này.Tina kinh hãi lùi về phía sau khi chứng kiến chuyện kì lạ bỗng xảy ra.

William thì gan to hơn, cậu ta nhanh chóng chạy về phía chiếc xe đang lao xuống và giữ nó lại.

Nhìn vị trí gẩy chuông xe vẫn không ngừng di chuyển khiến William tái mặt và cố giữ lại.Tina cũng vội vàng chạy tới nhìn, cả hai quay sang nhìn nhau kinh ngạc sau đó lại nhìn xung quanh xem có ai di chuyển gần đây không.- Chiếc xe này... hình như tớ đã thấy ở đâu đó.- Kiểu dáng này ở thị trấn đã ngừng nhập hàng rồi.

Có lẽ là rất lâu về trước nhưng nó dường như vẫn còn mới.William cũng nhìn chiếc xe và dần buông tay ở chỗ quả chuông thì nó đã ngừng sự việc kinh dị vừa rồi.

Tina đi vòng vòng nhìn chiếc xe sau đó như chợt nhận ra điều gì chạy vội về nhà tìm quyển album ảnh đặt ở phòng khách.William thấy vậy cũng bỏ lại chiếc xe chạy theo Tina.

Cả hai cùng nhau ở phòng khách lật xem quyển album về gia đình Walter.- Đúng là nó rồi, của cô nhỏ đã mất tích của tớ nhưng...- Chuyện này rắc rối rồi đây.Cả hai nhìn nhau rồi cùng nghiền ngẫm về sự việc lạ đã diễn ra.Lúc này, tại viện dưỡng lão trong thành phố, Stephen vẫn lặng im nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm lên trần nhà và không có phản ứng gì khác ngoài chớp mắt.

Trong sự tĩnh lặng hiện tại, tiếng bước chân nhẹ vang lên, bóng dáng nhỏ bé xuất hiện lướt qua trên hành lang sau đó lại từ từ mở cửa phòng bệnh rồi chầm chậm tiến tới bên cạnh Stephen đang nằm.- Nhìn ba xem, vẫn cố gắng sống sót sau nhiều năm như vậy.Giọng nói quen thuộc vang lên, bóng dáng nhỏ bé thân quen vẫn không hề thay đổi khiến Stephen bỗng mở lớn đôi mắt cố quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh.

Stephen muốn cất lời nhưng chỉ mở miệng ra mà không có bất kì âm thanh nào dù cố gắng ra sao.- Suỵt...

đừng cố gắng nói chuyện.

Con chỉ tới thăm ba lần cuối cùng thôi.

Tới thế giới bên kia hãy gửi lời hỏi thăm tới Jean.Cô bé mỉm cười vỗ nhẹ bàn tay già nua của Stephen sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Rất nhanh sau đó Stephen đã phát điên lên và đập phá đồ đạc xung quanh giường bệnh thậm chí còn muốn gây thương tổn cho chính bản thân ông.Y tá cùng các hộ sĩ rất nhanh chân vội vàng chạy tới cố gắng kiềm chế bệnh nhân.

Họ trước tiêm thuốc an thần sau phải gọi điện liên lạc cho người thân.- Họ nói ba đột nhiên phát điên muốn làm tổn thương chính bản thân.

Mọi chuyện đang an ổn, tại sao ba có thể phát điên được.Elisabeth ngồi trên ghế sofa nhìn em trai đang đi đi lại lại trong phòng khách.

Phải, sau bao nhiêu năm ông ấy nằm yên như vậy thì lí nào có thể bỗng dưng kích động đến thế.Vụ án ở cảng biển còn chưa tìm ra được chút manh mối nào thì ngay sau đó mọi người trong thị trấn như nhiễm phải bệnh cúm.

Dù cho tiêm hay uống thuốc cũng không thuyên giảm hơn nữa còn có chiều hướng lây nhiễm nhanh chóng khắp toàn bộ Rosemary.Thị trấn Rosemary của bọn họ cứ như đang dính phải một lời nguyền.
 
[Fanta, Bí Ẩn] Đứa Trẻ Biến Mất - Dani Sw
Chương 3: Tông Đồ Michelle


Chương 3: Tông Đồ Michelle- Phía trước chính là thị trấn Rosemary.- Đội chữa trị đến các địa điểm chỉ định, đội điều tra rà soát toàn thị trấn.Người đàn ông nhìn bức ảnh trong tay rất nhanh đưa ra mệnh lệnh.

Thị trấn Rosemary đột nhiên mắc bệnh dịch "cúm" và không thể chữa trị, tốc độ lây nhiễm cũng rất nhanh.

Mọi thứ diễn ra khá giống với thị trấn ở phía nam ngày đó.Rất nhanh từng chiếc xe quân dụng tiến vào thị trấn Rosemary, tới những điểm tập kết từ trước dựng trại khám miễn phí cho người dân.

Tình trạng lúc đầu là sổ mũi, nhức đầu lâu dần còn sốt cao rồi ho cả ra m.áu.Bước đầu xét nghiệm cho thấy kết quả tương đồng nên rất nhanh các bác sĩ mặc đồ bảo hộ đã tiêm cho người dân trong thị trấn những liều kháng sinh đặc biệt mà họ đem đến.

Tình trạng sức khoẻ chưa chuyển biến nhanh nhưng dấu hiệu lây nhiễm dường như đã ngừng lại.Trong khi đó đội điều tra cũng rà soát lại toàn bộ xung quanh thị trấn tìm manh mối.Joseph nhận được tin lên đã tới gặp vị đội trưởng mới tới.

Jason đưa cho Joseph giấy tờ cấp phép rồi cho người ra sức tìm kiếm dấu vết.- Mấy người không phải chỉ đến chữa bệnh thôi chứ?- Tất nhiên.

Công việc chính mà chúng tôi theo đuổi là truy tìm một thế lực đáng sợ hơn nhiều và cảnh sát mấy anh tốt nhất đừng xen vào nếu không muốn mất mạng.Jason đặt tờ giấy lên ngực Joseph muốn nhanh chóng rời khỏi đồn để truy tìm dấu vết.

Joseph đặt giấy tờ xuống bàn đuổi theo Jason muốn hỏi rõ tình hình lúc này.- Mấy anh muốn tìm thứ gì?

Tôi sống ở đây hơn ba mươi năm rồi chắc chắn sẽ giúp ích cho các anh.- Có lẽ các anh sẽ không tin nhưng chúng tôi đang truy tìm các tông đồ, bọn chúng tự nhận phụng sự cho chúa để làm việc và chúng sở hữu những dị năng có thể gây nguy hiểm cho nhân loại.

Tông đồ mà tôi theo đuổi nhiều năm qua là Michelle, tông đồ thứ sáu, kẻ đồ s.át.Jason vừa rứt lời liền đưa cho Joseph một tấm ảnh chỉ lớn hơn bàn tay người lớn một chút.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, cảm giác trong lòng Joseph đang dâng lên, sẽ không phải...Gương mặt ngược sáng nhìn không rõ toàn bộ nhưng nụ cười mỉm rợn người lại thấy rất rõ ràng, vẫn bộ váy công chúa và chú gấu teddy cùng balo đeo phía sau quen thuộc.

Đúng là bóng dáng mà suốt bao năm qua Joseph và mọi người trong nhà luôn tìm kiếm nhưng...Nhìn phản ứng của Joseph khiến Jason thoáng nghi hoặc.

Sẽ không phải trùng hợp là người quen của vị cảnh sát trưởng này chứ?- Anh quen người trong ảnh sao?- Không thể nhầm lẫn được... là em gái đã m.ất t.ích của tôi.Trước câu trả lời của Joseph khiến không chỉ Jason mà những người đang đứng cạnh xe cũng như ngồi trong xe đều kinh ngạc.

Bọn họ không chỉ phát hiện được dấu vết của Michelle còn biết được thân thế của tông đồ khát m.áu này.Tina ngồi ở cầu thang cố gắng nhìn ra phòng khách nơi bố cô và rất nhiều người mặc đồ quân đội đang nói chuyện với nhau.

Ánh mắt Tina chạm phải một cô gái đang đi vòng vòng quanh nhà Walter để xem xét mọi thứ.- Năm đó khi tôi được chọn dự bị trong đội bóng thì cả nhà đều rất hứng khởi đi xem vì mọi người cần một sự thư giãn sau quãng ngày chuyển nhà.

Vào trận thứ hai tôi được chọn ra sân nên cả nhà lại càng vui vẻ, nhiệt tình cổ vũ.

Trận đấu lúc đó được cả thị trấn cổ vũ sôi nổi nên mọi người trong gia đình tôi đã lơ là.

Lúc kết thúc trận đấu thì đã không thấy Michelle đâu cả, chiếc xe đạp của con bé cũng không còn và chúng tôi đã tìm kiếm con bé trong vô vọng.

Năm đó thậm chí còn có một trận th.ảm s.át xảy ra mà tin tức về Michelle thì không có một chút manh mối.Joseph đang thuật lại câu chuyện mất tích năm đó, ông đưa cho Jason quyển album của gia đình.

Ảnh của Michelle không nhiều chỉ có lúc sinh nhật mẹ bọn họ mới chụp cho con bé.

Bức ảnh gần nhất là sinh nhật sáu tuổi của Michelle chụp bên cạnh chiếc xe màu hồng trước khi con bé mất tích.- Em gái anh có từng biểu hiện khác lạ gì không?- Mẹ chúng tôi từng nói Michelle mắc chứng bệnh ảo tưởng và thường nhắc nhở mọi người trong nhà đừng cố bắt chuyện cùng em ấy.

Trong ký ức của tôi thì lúc nào em ấy cũng luôn bình tĩnh, chậm dãi làm tất cả mọi thứ và tôi chưa từng thấy em gái cười bao giờ.

Phần lớn cuộc sống của Michelle luôn là mẹ tôi lo liệu nên mọi người trong nhà ngoài ăn cơm cùng nhau thì rất ít khi tiếp xúc cùng con bé.Joseph càng ngày càng chìm vào quá khứ, cố gắng nhớ lại những ký ức về người em gái bé nhỏ.

Thực sự những thứ liên quan đến Michelle thì ngoài người mẹ đã mất của bọn họ còn lại những người khác trong gia đình hầu như đều không tiếp xúc quá nhiều.- Vậy gia đình anh có từng gặp chuyện gì kỳ lạ hay không?- Nếu nói tới kỳ lạ thì có lẽ là sự kiện năm đó chúng tôi phải chuyển nhà.

Tôi vẫn nhớ năm đó đám nam sinh lớp trên đánh nhau, có người đã ch.ết và tôi vô tình bị dính vào vụ đó dù không hề liên quan.

Hàng xóm cũng dần dần bàn tán về vấn đề này và ba tôi quyết định cả gia đình sẽ chuyển tới Rosemary.

Tôi nhớ rõ hôm đó lúc về nhà thấy Michelle đang ngồi ở sopha xem tivi như mọi hôm và khi tôi định đi tiếp thì Michelle đã nói rằng "hôm nay nếu ra khỏi nhà sẽ gặp vận rủi." mà lúc đó tôi chỉ nghĩ con bé lại đột nhiên phát bệnh nói lung tung gì đó thôi.

Sau đó đúng là tôi đã gặp vụ ẩu đả đó trong con hẻm lối đi sau nhà và lúc tôi bị một kẻ nào đó cầm gậy phang vào đầu thì hình như tôi đã hoa mắt nhưng tôi như trông thấy Michelle ôm con gấu của con bé đứng ngay ngoài vụ ẩu đả nhìn tôi.Càng nhớ về ký ức hôm đó Joseph càng sáng tỏ.

Lúc đó ông chỉ nghĩ mình bị đánh nên choáng váng sinh ảo giác nhưng bây giờ nhớ lại đúng là bóng dáng nhỏ bé của Michelle rõ ràng xuất hiện ở con hẻm đó.- Vậy chị gái của anh có thông tin gì khác về em gái của hai người chứ?Jason vẫn muốn biết thêm những câu chuyện về Michelle.

Bọn họ cần thông tin về tông đồ luôn gây rắc rối ch.ết người này.Elisabeth đến nhà Walter ngay sau cú điện thoại của em trai.

Lần này rõ ràng bà chỉ tới một mình và không đem chồng theo.

Dù sao đây vẫn là vấn đề gia đình năm đó.- Ấn tượng về Michelle sao?

Em ấy lúc nào cũng ngồi ở phòng khách xem tivi, lúc nào cũng chỉ xem duy nhất một chương trình thiếu nhi gây cười vào mỗi sáng chủ nhật vì mẹ chúng tôi có thu lại đầu dvd cho em ấy.

Michelle không thích nói chuyện cũng không thích cười, em ấy luôn bình tĩnh làm mọi thứ.

À, Michelle không có cảm thấy những cơn đau, tôi từng thấy em ấy ngã chảy m.áu nhưng không hề khóc cũng không phát hiện cho đến khi mẹ chúng tôi nhìn ra và băng bó cẩn thận cho em ấy.Điều làm tôi nhớ rõ nhất về em ấy là chiếc tủ quần áo.

Mẹ chúng tôi từng mua cho em ấy chiếc tủ quần áo còn lớn hơn cả của tôi khiến tôi từng tức giận rất lâu nhưng Michelle chỉ dùng chiếc tủ đó hơn một năm thì em ấy đột nhiên phát điên và muốn bỏ tủ quần áo.

Chúng tôi chỉ nghĩ em ấy muốn một chiếc tủ khác nhưng mỗi lần mẹ tôi chuyển một chiếc tủ nào về thì em ấy đều muốn phá hỏng chiếc tủ đó.

Sau đó phòng của Michelle không bao giờ có tủ quần áo nữa.Tôi nhớ Michelle nhận được món quà là chú gấu Teddy vào năm em ấy lên bốn tuổi trước sự kiện chiếc tủ quần áo không lâu.

Người gửi không ghi tên cũng như địa chỉ nhưng mẹ chúng tôi đã kiểm tra hoàn toàn ổn nên đã để Teddy lại cho em ấy.

Michelle rất thích Teddy còn tự mình nhờ mẹ chúng tôi may cho Teddy một miếng bịt mắt bằng da có thêu hình bông hoa hồng đỏ trên đó.

Mẹ tôi còn mua cho Michelle một chiếc balo mà em ấy dùng cho tới ngày bị mất tích.Thỉnh thoảng tôi cảm giác như em ấy đang nhìn chằm chằm tôi hoặc những người khác trong gia đình.

Nhưng có thể do tôi bị ảo giác vì sau đó chỉ thấy em ấy ngồi xem tivi.

Nếu muốn biết rõ chuyện của Michelle có lẽ chỉ có mẹ tôi và vị bác sĩ từng điều trị cho em ấy.- Cô biết tên bác sĩ đó chứ?- Tôi từng tìm bác sĩ đó cho mẹ tôi nhưng nghe nói bà ấy đã bị tai nạn qua đời không lâu khi chúng tôi vừa chuyển nhà.- Bố...Mọi người còn đang nói chuyện thì Tina đã lên tiếng phá tan bầu không khí làm bao nhiêu con mắt đều tập trung về phía cô.

Tina tiến lên bên cạnh Joseph chỉ vào bức ảnh chiếc xe đạp của cô nhỏ Michelle có chút sợ hãi lên tiếng.- Chiếc xe đạp đó... hôm phát hiện mấy cô gái đó... chiếc xe của cô nhỏ từ trên ngọn đồi phi xuống dù không có ai điều khiển cả.- Cái gì?

Vậy chiếc xe đó đang ở đâu?Jason là người đầu tiên lên tiếng.

Tina cảm thấy mọi chuyện đang nghiêm trọng nhưng rất nhanh chỉ về hướng nhà kho của bọn họ.

Nhà kho lớn ngay bên trái căn nhà nằm gần hướng cây ngô đồng.Nhóm người Jason cùng nhau xem xét chiếc xe đạp, bọn họ kiểm tra đủ loại dấu vết với những thiết bị máy móc riêng.Joseph và Elisabeth đều nhận ra chiếc xe đạp quen thuộc của em gái.

Ngày hôm đó Michelle m.ất t.ích, chiếc xe cũng biến mất theo không một dấu vết.- Joseph...

Elisabeth...Đột nhiên âm thanh trẻ con vang lên khiến mọi người giật mình quay đầu lại nhìn về nơi phát ra giọng nói chính là hướng về ngọn đồi.

Âm thanh tiếp tục vang lên, bóng dáng nhỏ bé mập mờ thoắt ẩn thoắt hiện cho đến khi xuất hiện bên cạnh ngôi nhà hàng xóm ngày đó.- Joseph...

để bố rời đi nào, để ông ấy tới gặp Jean thôi.Giọng nói vẫn tiếp tục văng vẳng cho tới khi nhóm người của Jason đuổi tới ngôi nhà thì tàn ảnh đã biến mất.

Tina đứng đó vẫn kinh hoảng cho đến khi Joseph chợt nhận ra.- Căn nhà đó... của người đàn bà đã gi.ết người năm đó...Jason nghe vậy quay qua nhìn cô gái đứng phía sau gật đầu.

Ít nhất bọn họ đã có một chút manh mối tiếp theo rồi.
 
Back
Top Bottom