Siêu Nhiên Fairy Tales

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
363124074-256-k400443.jpg

Fairy Tales
Tác giả: Haitenhaiten
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện vô tri về chủ đề cổ tích, tắt não trước khi đọc.​
 
Fairy Tales
Story 1: Sleeping Beauty (part 1)


Tôi là hoàng tử của vương quốc Burdy.

Khi còn nhỏ, tôi đã nghe những người xung quanh kể một truyền thuyết:Ở vương quốc láng giềng... không, không còn là vương quốc nữa, trong một khu rừng rất lớn có một lâu đài cổ, và trong lâu đài có một nàng công chúa tuyệt đẹp đang say ngủ.Công chúa bị nguyền rủa bởi một Fairy độc ác rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy cho đến khi một tình yêu đích thực đến và hôn cô.Hàng trăm năm sau, vẫn không có ai tiến vào được khu rừng gai góc chằng chịt đó."

Được rồi, vậy tôi sẽ là người giải thoát cô ấy khỏi lời nguyền!"

Tôi đã quyết định như vậy."

Không được đâu, thưa hoàng tử, trong rừng có rất nhiều nguy hiểm!

Thú dữ, quái vật và yêu tinh,...

Không ai có thể sống sót khi tiến vào đó."

Các trưởng lão ngăn cản tôi."

Đừng lo lắng, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ.

Sau đó tôi sẽ cứu cô ấy!"

Từ đó, tôi bắt đầu tập luyện hàng ngày.

Đấu kiếm, cưỡi ngựa và đấm bốc,... tôi đã học mọi thứ từ các bậc thầy của tôi.Mỗi ngày, tôi chạy bộ, hít đất, bật nhảy, nâng những tảng đá, tập vung kiếm, đấm vào thân cây.

Dù trời nắng hay mưa tuyết, tôi vẫn không bỏ một buổi tập nào cả.Vào năm thứ ba của đợt huấn luyện, tôi đã có thể nghiền nát một tảng đá chỉ bằng nắm đấm."

Không được đâu, thưa hoàng tử, ngài vẫn không thể sống sót trong khu rừng."

Các trưởng lão lắc đầu."

Tôi sẽ luyện tập chăm chỉ hơn nữa!"

Tôi chạy xa hơn, nâng những tảng đá lớn hơn, tập vung kiếm nhiều hơn nữa.Vào năm thứ tư, tôi có thể chiến đấu với 100 hiệp sĩ một lúc và giành chiến thắng."

Vẫn chưa đủ đâu, thưa ngài."

"Được, tôi sẽ luyện tập thêm!"

Vào năm thứ năm, tôi có thể hạ gục một con Wyvern trong vòng một phút."

Hoàng tử, ngài khá mạnh mẽ, nhưng khu rừng còn đáng sợ hơn nhiều."

"Không sao đâu, tôi sẽ tập luyện thêm, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cứu cô ấy."

Vào năm thứ sáu, tôi có thể giết một con Chimera mà không cần vũ khí.

"Làm tốt lắm, hoàng tử, ngài rất mạnh mẽ!"

"Cám ơn."

Vào năm thứ bảy, tôi có thể đánh bại một người khổng lồ chỉ bằng một cú đấm.

"Hoàng tử đã rất mạnh mẽ rồi!"

"Cám ơn mọi người.

Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ!"

Ở năm thứ tám, tôi đã có thể nâng được một ngọn núi."

Đủ rồi!

Hoàng tử, không cần huấn luyện nữa!"

"Tôi cảm thấy mình vẫn có thể mạnh hơn nữa.

Tôi sẽ tiếp tục luyện tập."

"Không cần đâu!

Hoàng tử, đã đến lúc ngài phải đi tìm cô ấy rồi!"

Các trưởng lão đều thúc dục tôi lên đường."

Nếu đã vậy!

Tôi sẽ đi và quay lại cùng với công chúa."

Tôi mặc áo giáp, đeo thanh kiếm bên hông, cắp theo cái khiên và cưỡi một con ngựa lên đường.Sang đến ngày thứ ba, sau một quãng đường dài, tôi đến một khu rừng lớn."

Đây chính là khu rừng mà các trưởng lão nói sao?"

Tôi nghĩ bụng.Những thân cây cổ thụ rất to lớn, dây leo chằng chịt và hoang sơ.

Có vẻ như đã lâu rồi không có con người nào ở đây.

Không có đường mòn nên tôi phải đi bộ giữa những hàng cây."

Dừng lại ở đây, Con Người, nơi này rất nguy hiểm."

Tôi bỗng nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện.

Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả."

Ai đó?

Hãy xuất hiện đi!"

Tôi gọi lớn."

Hãy nhìn lên trên."

Tôi nhìn lên và thấy một thứ gì đó kỳ lạ đang bay phía trên.

Nó trông giống như một con người tí hon với đôi cánh giống như cánh bướm."

Ngươi là... một Fairy?"

"Đúng vậy, con người các ngươi không được chào đón ở đây.

Hãy rời khỏi đây ngay đi."

"Nhưng tại sao?"

"Khu rừng này có rất nhiều quái vật, nếu chúng phát hiện ra, chúng sẽ đến và ăn thịt ngươi."

"Không sao đâu, tôi không dễ chết đâu."

"Nhiều người đã nói như vậy, nhưng chẳng có ai trở lại cả."

"Tôi biết.

Nhưng tôi không thể quay lại!"

"Tại sao?"

"Bởi vì có một công chúa đang bị nguyền rủa ở trong rừng và tôi sẽ cứu cô ấy."

"Ngươi?

Ngươi chỉ là một con người.

Xung quanh đó đầy rẫy quái vật, ngươi sẽ không thể cứu được cô ấy đâu!"

"Nếu tôi không cứu cô ấy thì ai sẽ làm?

Đừng lo lắng, tôi đã luyện tập chăm chỉ để có thể đánh bại bất cứ thứ gì cản đường mình."

"Nhưng... cậu có chắc mình có thể làm được điều đó không?"

"Đúng vậy, tôi nhất định sẽ cứu được cô ấy.

Xin hãy dẫn đường giúp tôi."

"Thôi được, nhưng trước đó, cậu phải vượt qua một thử thách."

"Thử thách gì?"

"Hãy đi theo tôi!"

Fairy bay đi, len lỏi qua những cành cây và tôi bước theo.Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi gặp một tảng đá lớn.

Có một thanh kiếm được trang trí cầu kỳ cắm vào bên trong.Fairy chỉ vào đó và giải thích:"Đây là Thánh Kiếm trong truyền thuyết, chỉ có người anh hùng được chọn mới có thể sử dụng được.

Nếu là anh hùng đích thực thì cậu hãy thử rút nó ra."

Tôi nắm chuôi kiếm và thử kéo nó.

Thanh kiếm không di chuyển chút nào."

Điều đó chứng tỏ rằng cậu không phải là một anh hùng thực sự.

Hãy trở về nhà đi!"

"Khoan đã, đây mới chỉ là khởi động thôi!"

Tôi vặn cơ bắp ở hai cánh tay và sau đó thử lại lần nữa.Mặt đất rung chuyển và tảng đá đang run rẩy.

Tôi ghì chân lên tảng đá, nắm chuôi kiếm chặt hơn và tăng thêm lực ở cánh tay.CRẮCCC!!!Một âm thanh khô khốc vang lên.Thanh kiếm gãy thành hai mảnh.

Chỉ còn lại phần chuôi kiếm nằm trong tay tôi."

Ôi không, Thánh Kiếm!

Cậu đã làm gì vậy!"

Fairy hốt hoảng la hét bay xung quanh tôi."

Ồ?

Có lẽ nó đã quá cũ rồi, hình như truyền thuyết không đúng."

"Nó được chế tạo bởi thợ rèn người lùn vĩ đại nhất.

Làm sao có thể..."

Fairy sững sờ nhìn thanh kiếm gãy."

Không sao đâu, tôi sẽ chiến đấu bằng khả năng của mình.

Chúng ta hãy đi thôi."

"Ừm, ờ...

Thôi được rồi, quên thanh kiếm đi, tôi sẽ dẫn đường."

Fairy bối rối một lúc, sau đó đồng ý dẫn tôi đi.

Chúng tôi tiếp tục lên đường tiến sâu vào khu rừng.
 
Fairy Tales
Story 1: Sleeping Beauty (part 2)


Tôi đang trong hành trình tìm đến lâu đài cổ trong rừng để cứu công chúa bị lời nguyền, Fairy đang bay ở phía trước dẫn đường.Fairy chợt cảnh báo:"Cẩn thận đấy, hang ổ của lũ quái vật ở gần đây.

Phía trước có một đầm lầy, chúng đang say ngủ dưới nước.

Đừng gây ồn ào nếu không chúng sẽ thức giấc."

"Được rồi."

Tôi đi theo Fairy nhưng vô tình đá phải một tảng đá làm nó lăn xuống nước.'GRÀOOOO!!!!!!!!!!!!!!!!!'Các con thú thức dậy và nhô lên khỏi mặt nước."

Wow, một con rái cá lớn!

Có cả rùa cổ dài và cá sấu nữa!"

"Đồ ngốc, hãy chạy mau!"

Fairy hét lên."

Đừng lo, trông chúng không mạnh mẽ lắm."

Tôi bước tới và giơ nắm đấm về phía trước.

Con rái cá cắn mạnh vào tay tôi."

Ừm, hơi nhột."

Tôi xoáy nắm đấm làm thổi bay đầu của nó.Fairy có vẻ bị sốc, nhìn trừng trừng vào tôi."

L-làm sao... cậu làm được điều đó?"

"Như thế này?"

Tôi nhảy lên và đấm thủng mai con rùa lớn.

Sau đó nắm đuôi con cá sấu và ném nó vào gốc cây."..."

Fairy bay lơ lửng trên đầu tôi, không phản ứng."

Đi tiếp thôi, Fairy, cần đến nơi càng sớm càng tốt!"

"Ồ, được rồi..."

Tiếp theo, chúng tôi đến một cái hang lớn, Fairy lại cảnh báo:"Cẩn thận đấy, đấy là hang ổ của Vua Troll, hắn có cánh tay rất khỏe có thể bóp nát bất cứ sinh vật nào..."

Sau khi bóp nát đầu của Vua Troll bằng cánh tay của mình, tôi cùng Fairy vượt qua cái hang và tiếp tục di chuyển.Fairy dẫn đường, và tôi chiến đấu với lũ quái vật.

Cứ như thế chúng tôi tiếp tục tiến tới phiá trước.

Cây cối trở nên rậm rạp hơn, dây leo và gai góc đâm ra chằng chịt, không thể nhìn thấy gì phía trước."

Từ giờ di chuyển sẽ khó khăn hơn."

Fairy nói."

Đừng lo, tôi có cách rồi!"

Tôi rút thanh kiếm của mình ra, vung nó lên."

Slash!"

Bằng một đường kiếm duy nhất, hàng ngàn thân cây bị đốn hạ, mở ra một con đường."

Sao cậu mạnh dữ thế!"

"Bởi vì tôi đã tập luyện vung kiếm hàng ngày kể từ khi còn nhỏ."

"Tập luyện?

Tôi không nghĩ trên thế giới này có ai mạnh như cậu."

"Cám ơn, tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể cứu được công chúa ngủ trong rừng."

"Ừm, hy vọng điều đó sẽ thành sự thật..."

Sau một hồi đi bộ, chúng tôi tới một lòng chảo rộng lớn, ở giữa lòng chảo là một lâu đài cổ bị những dây leo khổng lồ bao phủ."

Đó là lâu đài mà truyền thuyết đã nói tới phải không?"

Tôi hỏi Fairy."

Đúng vậy, nhưng hãy cẩn thận, có một con rồng đáng sợ đang canh giữ nơi này."

"Rồng ư?

Được, tôi sẽ đánh bại nó."

"Không dễ đâu, đó là hậu duệ cuối cùng của Chúa tể Rồng, lửa của nó có thể làm tan chảy cả kim loại!"

"Không sao đâu, tôi sẽ có cách để đánh bại nó."

"Cậu có chắc không?

Cậu là người mạnh nhất tôi từng gặp, nhưng rồng là sinh vật mạnh mẽ nhất trong số các quái vật."

"Tôi nói rồi, đừng lo lắng."

"Nếu cậu đã nói vậy..."

Chúng tôi trèo xuống vách đá và hướng tới lâu đài.

Bỗng một tiếng gầm lớn vang vọng khắp thung lũng."

Hắn đang đến, con rồng!"

Fairy hét lên thất thanh."

Ở đâu?"

"Bên trên kìa!"

Tôi nhìn lên và thấy một cái bóng khổng lồ đang bay lượn trên bầu trời."

Là hắn!

Hậu duệ của Chúa tể Rồng, kẻ canh giữ lâu đài!"

Fairy sợ hãi bay đến nấp sau lưng tôi."

Ồ, lớn quá, tôi chưa bao giờ thấy con gì lớn như vậy."

Con rồng thậm chí còn lớn hơn tòa lâu đài, những cú vỗ cánh của nó làm cho cây cối ngã rạp."

Graaaaaaaaaaao, Con Người!

Sao ngươi dám đến lãnh địa của ta, chuẩn bị chết đi!"

Con rồng phát ra tiếng nói."

Wow, nó thậm chí còn có thể nói được tiếng người!"

"Tất nhiên, rồng là chủng tộc rất thông minh."
 
Fairy Tales
Story 1: Sleeping Beauty (part 3)


Sau một hành trình dài thì chúng tôi đã đến được lâu đài.

Tuy nhiên lại gặp phải kẻ canh giữ cuối cùng là một con rồng khổng lồ.Con rồng bay xuống tiếp cận chúng tôi.

Gió từ những đợt vỗ cánh của nó thổi vào mặt tôi mang theo hơi mát của buổi chiều tối khá dễ chịu.

Nó mở miệng, một luồng sáng đỏ rực bừng lên từ cổ họng."

Ha, Con Người ngu ngốc, đây là ngọn lửa mạnh nhất.

Nếu trúng phải thì cả xương cốt ngươi cũng tan thành tro bụi!"

"Được, tới đi!"

Fairy hoảng hốt kéo áo tôi."

Cậu làm gì vậy!

Mau tránh né đi!

Nguy hiểm lắm!"

"Không sao đâu.

Tôi có cách rồi!"

"Chết đi!

Kheèè!!!"

Một quả cầu lửa khổng lồ từ miệng con rồng phóng tới.Tôi ưỡn ngực hít một hơi và thổi mạnh ngay khi ngọn lửa sắp chạm đến."

PHUUÙÙ!!!!!!"

Ngọn lửa lập tức bị thổi ngược về phía con rồng.

"Gaaaaaaaaaaaa!!!!"

Đôi cánh của con rồng bốc cháy, và lớp vảy của nó nóng đỏ lên, rụng từng mảng.

Tiếng nó gầm thét vang vọng cả khu rừng.

"Nhân loại khốn kiếp, ta sẽ xé xác ngươi!"

Lần này con rồng hạ cánh, làm rung chuyển cả mặt đất.

Nó vung bàn chân khổng lồ để đè bẹp tôi.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy móng vuốt con rồng và ngăn nó lại."

Cái quái gì...!?

Ngươi!!"

"Có vẻ như ngươi không mạnh như ta nghĩ nhỉ, rồng."

"Cái gì!

Ta là hậu duệ của Chúa tể Rồng vĩ đại, ta là sinh vật mạnh nhất trên đời này!"

"Đó là ngươi tự cho rằng thế thôi!"

Tôi xoay cánh tay, hất con rồng văng lên không trung, xoay tròn như một cái bông vụ.

"GROOOOOAAARR!!!"

"Hãy kết thúc ở đây nào, rồng!"

Tôi dậm chân và bật nhảy lên, cao hơn cả con rồng.

Tung một cú đấm vào giữa bụng nó."

GGAAAAAAAAAAAAAA!"

Con rồng bị đánh bay đi, va vào vách núi tạo ra một cái hố lớn sâu thăm thẳm.Tôi đáp xuống trước mặt Fairy, phủi hai bàn tay vào nhau."

Dễ hơn tôi nghĩ."

"S-Sao cậu có thể đánh bại con rồng dễ dàng thế!?"

Fairy ngơ ngác hỏi tôi."

Bởi vì nó chưa đủ mạnh, chỉ dựa vào danh tiếng của tổ tiên là không đủ, phải thường xuyên luyện tập mới có thể trở nên mạnh hơn."

"..., có lẽ cậu nói đúng."

"Vậy, đi thôi, hãy đánh thức công chúa nào!"

Chúng tôi tiến vào lâu đài, bên trong rất yên tĩnh.

Nhưng dây leo gai to lớn tràn ngập khắp các căn phòng, tôi dùng tay xé đứt các dây leo để mở lối."

Fairy, công chúa đang ở đâu?"

"Cô ấy đang ở trên ngọn tháp cao nhất.

Cầu thang ở đằng kia."

"Được rồi."

Chúng tôi leo lên cầu thang xoắn ốc lên đỉnh tháp và bước vào căn phòng, trên một cái giường lớn, có một cô gái rất xinh đẹp đang say ngủ.

Làn da trắng như tuyết và mái tóc vàng rực của cô ấy nổi bật trong bóng tối."

Đó là công chúa à?

Cô ấy đẹp thật!"

"Đúng vậy, đó là công chúa Briar Rose, cô ấy bị Fairy hắc ám nguyền rủa nên sẽ không tỉnh lại cho đến khi tình yêu đích thực đến và hôn cô ấy."

"Ừm, nhưng tôi hôn cô ấy mà không được phép, liệu có ổn không?"

"Không sao đâu, điều này là để hóa giải lời nguyền, cô ấy sẽ tha thứ cho cậu."

"Được rồi."

Tôi đến gần, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của công chúa, bộ ngực cô ấy phập phồng thở đều, nói lên rằng cô ấy vẫn đang sống."

Hãy tỉnh dậy nào, công chúa."

Tôi nhẹ nhàng trao cho cô ấy một nụ hôn.
 
Fairy Tales
Story 1: Sleeping Beauty (part 4)


Một luồng sáng đủ màu sắc xuất hiện bao phủ công chúa, sau đó cô ấy từ từ mở mắt ra."

Ư."

"Cô ấy đã tỉnh dậy!"

Fairy và tôi vui mừng thốt lên."

Ôi, tôi đang ở đâu?

Anh là ai?"

Công chúa ngồi dậy, kinh ngạc nhìn xung quanh.

"Tôi là hoàng tử của vương quốc bên cạnh, tôi đến để cứu cô."

"Cứu tôi?

Khỏi cái gì?"

"Khỏi lời nguyền, một Fairy hắc ám đã nguyền rủa để cô không thể tỉnh dậy."

"Thật sao?

Tôi không nhớ gì cả.

Ôi không, thế còn chuyện gì xảy ra với cha mẹ tôi vậy!?

Và những người hầu nữa!?"

Tôi và Fairy đã giải thích cho cô ấy tình hình.

"Đã hàng trăm năm trôi qua rồi.

Tôi không chắc lắm, nhưng có thể họ đã..."

"Ôi không, điều đó không thể là sự thật được, không, không, không, không!"

Cô ấy òa khóc.

Công chúa thật đáng thương, trái tim tôi đau nhói khi nhìn cô ấy như vậy.

Tôi liền an ủi công chúa:"Đừng lo, tôi sẽ tìm cách mà, tôi hứa!"

"Thật sao?"

"Đúng vậy.

Có thể lời nguyền có một sơ hở nào đó, nhất định chúng ta sẽ có cách."

"Vậy làm ơn... hoàng tử.

Làm ơn hãy giúp tôi, đem mọi người trở lại!"

"Hãy yên tâm!

Nhưng trời đã tối rồi, chúng ta nên ăn uống, nghỉ ngơi.

Sáng mai chúng ta sẽ tìm kiếm manh mối xung quanh đây."

"Vâng..."

Để công chúa ngồi đó, tôi với tay cầm lấy cây đèn cũ ở trên giá sách và thắp lên.

Khói bốc lên nghi ngút.

Một người đàn ông khổng lồ da ngăm đen xuất hiện từ làn khói, cất giọng ồm ồm.

"Chủ nhân, ngài có ba điều ước, xin hãy nói cho ta biết điều ước của ngài, ta sẽ thực hiện."

"Ông là ai?"

Tôi hỏi ông khổng lồ trong khi công chúa sợ hãi nấp sau lưng tôi."

Ta là La Jinn, vị thần huyền bí của cây đèn.

Ta đã bị một lời nguyền giam giữ trong cây đèn và sẽ ban ba điều ước mỗi khi gặp được một chủ nhân xứng đáng."

"Ồ, vậy ông có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào của tôi phải không?"

"Tất nhiên, chỉ cần nói một lời, điều đó sẽ xảy ra."

"Được rồi, tôi ước nơi này sẽ trở lại bình thường."

"Như ngài đã ước."

La Jinn giơ tay lên và vẫy vẫy.

Lâu đài cũ kĩ bỗng trở nên sạch sẽ và sáng sủa, dây leo biến mất.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả khu rừng cũng thu lại nhường chỗ cho nhà cửa, đồng ruộng."

Wow, nhanh thật đấy."

"Đó là điều ước dễ dàng nhất mà ta đã thực hiện.

Xin hãy nói điều ước thứ hai."

"Tiếp theo, đưa những người xung quanh của công chúa trở lại!"

"Rất dễ dàng!"

Thần đèn lại phẩy tay.

Những tiếng ồn ào náo nhiệt tràn ngập khắp lâu đài."

Ôi, thật không thể tin được!

Cám ơn, cám ơn thần đèn!"

Công chúa vui mừng rơi nước mắt."

Còn một điều ước nữa, xin hãy nói ra.

Sau đó ta sẽ phải trở lại cây đèn cho đến khi gặp được vị chủ nhân tiếp theo."

Tôi quay sang công chúa, "Nàng còn cần điều ước gì nữa không?"

Công chúa ôm lấy tôi và khóc.

"Cảm ơn!

Chỉ cần mọi người trở lại là tôi đã rất hạnh phúc rồi!"

"Còn Fairy?"

Tôi ngước lên hỏi cô ấy."

Các Fairy không cần bất cứ điều ước nào."

"Được rồi, thần đèn, vậy điều ước cuối cùng là tôi giải thoát ông khỏi cây đèn, ông được tự do."

"Như ngài đã ước."

La Jinn biến thành làn khói và bay lên trời, có tiếng nói lớn vọng lại."

Cảm ơn vì đã trả tự do cho ta.

Một ngày nào đó ta sẽ trả ơn cho ngài."

"Tạm biệt!"

Công chúa vẫn đang xúc động, tựa vào lòng tôi."

Cảm ơn, hoàng tử, chàng là anh hùng của em!"

"Không sao đâu, tôi cũng rất vui vì những nỗ lực của mình đã không trở nên vô ích."

Fairy bay phía trên chúng tôi cũng nói: "Công chúa nói phải đấy, anh ấy là một anh hùng thực sự, mặc dù không giống như truyền thuyết lắm!"

"Có lẽ truyền thuyết không phải bao giờ cũng đúng."

"Không sao cả, miễn là có một cái kết hạnh phúc cho mọi người là được.

Tôi sẽ kể cho những Fairy khác câu chuyện này!"

"Cám ơn!

Rất vinh hạnh!"

Nắm lấy tay tôi, công chúa mỉm cười dịu dàng:"Hoàng tử, chúng ta hãy xuống bên dưới và gặp mọi người thôi."

"Rất sẵn lòng!"

Sau đó, một bữa tiệc lớn mừng sinh nhật của công chúa đã được tổ chức trong lâu đài.

Mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc, ngân nga theo những tiếng đàn:Trong lâu đài cổ có một nàng công chúaVới mái tóc vàng dài đến thắt lưngCô bị nguyền rủa bởi một fairy độc ácVà ngủ quên trong rừng sâuCho đến khi tình yêu đích thực của cô tìm đếnCô đã ngủ một trăm nămCô vẫn đang chờ hoàng tử.

Đây là câu chuyện về ý chí và lòng quyết tâmHoàng tử đến từ phương xaAnh vượt núi cao vượt sông sâuAnh chiến đấu với mọi hiểm nguy Anh đã giết con rồng khổng lồHoàng tử cuối cùng cũng đến được với công chúaAnh đánh thức cô bằng nụ hôn dịu dàngTừ đó về sau, họ sống hạnh phúc bên nhauMãi mãi...
 
Fairy Tales
Story 2: Snow White (part 1)


Tôi là một thợ săn của hoàng gia, nhưng đột nhiên hôm nay nữ hoàng cho gọi tôi và giao một nhiệm vụ kỳ lạ:"Công chúa Bạch Tuyết là một đứa trẻ bị nguyền rủa, nó sẽ phá hủy vương quốc của chúng ta, anh phải giết nó cho ta!"

Tôi hết sức bối rối, tại sao nữ hoàng lại muốn giết chính con của mình?"

Nhưng thưa nữ hoàng, cô ấy chỉ là một đứa trẻ!"

Nữ hoàng tức giận, lặp lại mệnh lệnh một cách gay gắt hơn."

Anh phải làm vậy, nếu không nó sẽ trở thành mối đe dọa lớn trong tương lai.

Hãy giết và mang trái tim của nó đến cho ta."

'Nữ hoàng điên rồi!' Tôi thầm nghĩ.

Hoặc là bà ấy ghen tỵ với sắc đẹp của công chúa.Tuy nhiên, tôi không thể chống lại mệnh lệnh của nữ hoàng.

Nên tôi đành đưa công chúa đến khu vực nguy hiểm nhất của Rừng Đen để hoàn thành công việc của mình.Công chúa Bạch Tuyết mới 13 tuổi nhưng rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, tóc đen như lông quạ, môi đỏ như máu, tuy nhiên biểu cảm của công chúa lại lạnh lùng như băng vậy.

Cô ấy không hề sợ hãi khi ở trong rừng, giống như công chúa đã quen thuộc với nơi này.

Tôi rất lấy làm kỳ lạ.Tôi theo cô ấy và chờ đợi một cơ hội để ra tay, công chúa đang tiến đến nơi sâu nhất của khu rừng.

Cuối cùng, cô ấy dừng lại và nghỉ ngơi trên một tảng đá.

Tôi do dự một lát trước khi quyết định thực hiện mệnh lệnh của nữ hoàng.Khi tôi chuẩn bị bắn mũi tên để hoàn thành công việc thì chợt một con gấu khổng lồ từ trong bụi cây nhảy ra.

Tuy vậy, công chúa Bạch Tuyết không hề tỏ ra sợ hãi mà thậm chí rất vui mừng."

Anh đã giữ lời hứa!

Đã bốn năm rồi!

Không thể tin được anh vẫn còn sống!"

Công chúa ôm con gấu lớn và hôn lên mũi nó.

Con gấu dường như có thể hiểu ý công chúa nên ôm lấy, nhẹ nhàng xoa lưng cô ấy.

Bàn chân của con gấu rất to, đến mức có thể che phủ toàn bộ phần lưng nhỏ bé của công chúa.Tôi hạ mũi tên xuống, lẳng lặng quan sát họ từ chỗ nấp, cứ thế này thì tôi không thể ra tay được.

Một lúc sau, công chúa và con gấu đang bày trò chơi gì đó."

Chúng ta chơi trốn tìm nhé, tôi trốn trước."

Công chúa chạy đi và biến mất sau những bụi rậm, con gấu quay mặt vào gốc cây và bắt đầu đếm.Chuyện này là thế quái gì vậy nhỉ?

Trên đời đúng là có nhiều điều kỳ lạ.

Tôi nghĩ bụng.Tôi không biết xử trí thế nào, nhưng không thể cứ đứng đây mãi được.

Tôi quyết định mạo hiểm rời khỏi chỗ ẩn nấp để đi theo công chúa.

Nhưng thật lạ, tôi cảm thấy không khí ngày càng lạnh hơn, bụi cây phủ đầy sương giá.

Mặt đất trở nên trơn trượt, tôi bỗng trượt ngã gây nên tiếng động lớn.

Con gấu đã mở mắt và nhìn thấy tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì nó đã lao tới và dùng bàn chân to lớn đánh mạnh vào ngực tôi.Toàn thân đau đớn giống như xương bị nghiền nát, tôi nằm đó không thể cử động.

Trong ý thức mơ hồ, tôi nghe có tiếng công chúa, " Dừng lại đi... không phải lỗi của người này!"

Tôi thở khó khăn, cảm nhận được sự sống đang dần rời khỏi cơ thể mình.Vậy ra đây là kết cục của tôi, có lẽ các vị thần đã trừng phạt tôi vì tội ác của mình.

Những suy nghĩ yếu ớt lóe lên trong đầu tôi trước khi ý thức của tôi mờ dần.

Điều cuối cùng tôi biết được là công chúa đang nói gì đó, và rồi mọi thứ đều tối đen như mực...
 
Fairy Tales
Story 2: Snow White (part 2)


Khi tôi mở mắt ra, cơn đau đã biến mất, công chúa đang ngồi trên một thân cây mục bên cạnh tôi, con gấu lớn cũng không thấy đâu nữa."

Xin lỗi, ta không muốn anh chết như vậy."

Công chúa lên tiếng với biểu cảm lạnh băng không thay đổi.Tôi mở miệng định nói nhưng chỉ phát ra tiếng gầm gừ.

Tôi nhìn vào đôi mắt trong vắt như pha lê của công chúa và thấy hình ảnh phản chiếu của một con sói trong đó.Bây giờ tôi là một con sói?

Làm sao chuyện này lại xảy ra được?Tôi cố gắng giao tiếp nhưng không có lời nào được phát ra ngoài những tiếng gừ của loài sói.

Công chúa nói tiếp:"Ta không thể biến anh trở lại như cũ được, nếu lựa chọn hình dạng này, anh sẽ phải sống trong rừng cả đời.

Tuy nhiên, nếu trở thành linh thú, anh sẽ được chia sẻ sức mạnh và ở bên cạnh ta mãi mãi.

Anh có chấp nhận lời đề nghị này không?"

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Vì vậy tôi đồng ý.Công chúa nhẹ nhàng ôm tôi và thì thầm vào tai: "Từ nay, anh là linh thú của ta , chúng ta hãy chăm sóc lẫn nhau nhé."

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể tôi nóng bừng như bị đốt cháy, cơn đau dữ dội.

Từng thớ thịt đang co rút mãnh liệt trong cơ thể tôi.Sau khi cơn đau qua đi, tôi nhận thấy sự khác biệt so với lúc trước.

Tôi đứng trên hai chân, và cao gấp nhiều lần công chúa, có lẽ là từ hai đến ba thước.

Bộ lông màu xám bao phủ toàn thân và móng vuốt mọc dài trên tay."

Người sói" là thuật ngữ hiện lên trong đầu tôi.Tôi cảm nhận được sức mạnh của công chúa đang chảy bên trong và tôi như có thể hiểu được ý muốn của cô ấy."

Đi thôi, về nhà thôi, ta mệt rồi."

Công chúa tỏ ra mệt mỏi, cô ấy nhảy lên lưng tôi ôm chặt, và thiếp ngủ đi.Tôi bắt đầu chạy về phía lâu đài và lần đầu tiên tôi cảm thấy tự do.

Tôi không còn phải nghe lời nữ hoàng nữa, và điều tuyệt nhất là tôi có thể bảo vệ được công chúa.Công chúa muôn năm!

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì được ở bên chủ nhân của mình.

Và có thể một ngày nào đó, chúng ta sẽ thống trị thế giới!Tôi chạy với vận tốc chóng mặt, khu rừng đã biến mất, nhường chỗ cho đồng ruộng và lâu đài đã hiện lên trong tầm mắt.

Chúng tôi đến cổng lâu đài và lính canh ngay lập tức phát hiện ra."

Đó có phải là công chúa Bạch Tuyết không?

Tại sao cô ấy lại ở trên lưng một con quái vật?!"

"Quái vật!

Dừng lại ngay!"

"Cung thủ!

Chuẩn bị!"

Tôi gầm lên, vung móng vuốt vào bọn lính canh, cắt chúng thành từng mảnh."

Không, cứu với!"

Máu nhuộm đỏ trên tường thành.

Tôi phá tung cổng, chạy qua khu vườn, giết chết tất cả lính canh trên đường.Cuối cùng tôi cũng đứng trước phòng thiết triều ở trung tâm của lâu đài.

Nữ hoàng đang ngồi trên ngai, kinh hoàng trước sự xuất hiện của chúng tôi."

Bạch Tuyết?

Các ngươi đã làm gì vậy?!"

Nữ hoàng tức tối rút thanh kiếm bên hông ra để đâm tôi.

Tôi giữ khoảng cách với bà ta và gầm gừ.

Nữ hoàng lại vung kiếm lên, lần này bà ta đã cắt được một đường trên cánh tay của tôi.Lúc này công chúa bỗng tỉnh dậy trên lưng tôi."

Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?!"

"Bạch Tuyết, ngươi..."

Công chúa nhảy ra khỏi lưng tôi và đứng trước mặt nữ hoàng.

"Dừng lại, anh ấy hiện tại là linh thú của con, con sẽ không để người tổn thương anh ấy!"

"Im đi, Bạch Tuyết!

Lẽ ra ta nên giết ngươi khi có cơ hội!"

Nữ hoàng vung kiếm nhắm vào công chúa, kiếm chém trúng vào cổ, máu bắn tung tóe khắp nơi."

Mẹ ơi, vô ích thôi."

Máu quay ngược trở lại.

Cổ của công chúa đã được chữa lành trong giây lát, cô ấy mỉm cười với nữ hoàng."

Ngươi!?

Ngươi là thứ quái quỷ gì!"

Nữ hoàng sợ hãi thối lui, huơ thanh kiếm trước mặt."

Con là con gái của người!"

"Không!

Đồ ác quỷ!

Tránh xa ta ra!"

"Con sẽ không làm hại mẹ đâu, mẹ hãy ở lại đây."

Công chúa đưa cánh tay ra, không khí trong căn phòng trở nên lạnh giá.

Thân thể của nữ hoàng dần dần đóng băng."

Mẹ ơi, tại sao mẹ lại ác ý với con như vậy?

Mẹ không bao giờ cho con ra ngoài, cũng không bao giờ dành thời gian cho con.

Và tại sao mẹ lại cố gắng giết con?"

Vẻ mặt nữ hoàng méo mó vì kích động, tay và chân bà ta đang bị bao phủ trong băng không thể cử động."

Bởi vì ngươi là đứa trẻ bị nguyền rủa, Bạch Tuyết!

Ngươi có sức mạnh không ai có thể tưởng tượng được!

Và một ngày nào đó ngươi sẽ hủy diệt cả vương quốc!

Ta không thể để điều đó xảy ra!"

"Vậy là mẹ quyết định giết con vì sợ hãi?

Nếu con nói con chỉ muốn sống yên bình và giúp đỡ mọi người thì sao?

Tại sao mẹ không thể tin tưởng con?"

"Im đi Bạch Tuyết!

Ngươi không phải là con gái của ta!"

Nữ hoàng điên loạn hét lên."

Ngày nào ta còn sống, ta nhất định phải giết ngươi!"

"Vậy là mẹ đã buộc con phải làm điều này, mẹ à."

Công chúa buồn rầu, vẫy bàn tay.

Nữ hoàng lập tức bị đông cứng trong băng, và toàn bộ lâu đài cũng chìm trong băng giá."

Con sẽ tạm thời giữ mẹ trong giấc mơ, và sau đó chúng ta lại có thể sống cùng nhau."

Công chúa hôn lên má hoàng hậu."

Mẹ, ngủ ngon nhé, khi mẹ thức dậy mọi chuyện sẽ khác, con hứa."

Từ biệt nữ hoàng, công chúa quay lại và bước về phía tôi."

Đi thôi, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.

Hãy biến thế giới thành sân chơi của chúng ta!"

Tôi nhìn nữ hoàng đang bị giam giữ trong băng, và lần đầu tiên tôi cảm thấy thương hại bà ta.

Nhưng, tôi không thể không đồng tình với công chúa, cô ấy là chủ nhân yêu quý của tôi, và tôi sẽ theo cô ấy đến cùng trời cuối đất.
 
Fairy Tales
Story 3: Little Red Riding Hood


Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé sống ở một ngôi làng nhỏ bên kia khu rừng.

Cô thường đội mũ trùm đầu màu đỏ vì thế mọi người gọi cô là "Cô bé quàng khăn đỏ".

Dân làng thường nói với Khăn Đỏ: "Nếu gặp sói, hãy kêu thật lớn, mọi người sẽ đến cứu."

"Được rồi!

Cháu biết rồi!"

Một hôm nọ, Khăn Đỏ buồn chán và nghĩ ra một trò đùa, cô giả vờ hét lên: "Sói, sói!"

Dân làng tức tốc chạy tới nơi phát ra tiếng kêu thì thấy Khăn Đỏ đang ôm bụng cười lớn.

Biết mình bị lừa, dân làng tức giận trách mắng."

Đừng có đùa giỡn nữa, đó là một trò đùa ngu ngốc!"

"Cháu xin lỗi!

Mọi người có thể trở lại làm việc!"

Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần, lần nào cũng khiến Khăn Đỏ cảm thấy rất buồn cười.Một ngày nọ, Khăn Đỏ đến thăm nhà bà ngoại.

Cô bé vào nhà thì thấy bà đang nằm trùm chăn trên giường."

Bà ngoại, bà sao vậy?"

Khăn Đỏ lo lắng hỏi."

Ừ, bà ổn, bà chỉ hơi mệt thôi."

"Sao vậy bà, sao tai bà to thế?"

Khăn Đỏ thắc mắc."

Tai bà to để nghe được cháu rõ hơn."

"Sao tay bà to thế?"

"Tay bà to để bà ôm lấy cháu chặt hơn."

"Sao miệng bà cũng to, và răng bà nhọn thế?"

"Miệng của bà to và răng của bà nhọn để ăn thịt cháu dễ hơn!"

Bà ngoại hất tung tấm chăn, nhảy ra khỏi giường."

Á!"

Khăn Đỏ hét lên thất thanh."

Đừng có chạy!

Ta sẽ ăn thịt ngươi!"

"Không, không, xin bà đừng ăn thịt con!"

Bà ngoại liền ôm bụng cười lăn lộn."

A ha ha ha, bà chỉ đùa thôi!

Trông cháu thật buồn cười khi sợ hãi, Khăn Đỏ!"

Khăn Đỏ đứng nghệt mặt ra.

"Bà ơi, chuyện này không vui đâu, bà làm cháu sợ hết hồn đấy!"

"Bà xin lỗi, nhưng cháu luôn bày trò trêu chọc người khác nên bà phải làm thế để cho cháu một bài học."

"Cháu biết rồi, bà ngoại ơi, cháu xin lỗi.

Nhân tiện thì tại sao miệng và tai của bà lại như thế này?"

"Ồ, đó là dụng cụ hóa trang mà các Pixie tặng cho bà, họ gọi đó là bộ đồ cosplay 'cô gái sói'."

Bà ngoại vừa nói vừa tháo những dụng cụ hóa trang ra, gồm tai, đuôi và răng giả."

Pixie?"

"Đúng vậy, họ là những sinh vật nhỏ bé sống trong rừng và rất tốt bụng."

"Thật sao?

Cháu có thể gặp họ được không?"

"Tất nhiên rồi, nhưng trước hết cháu phải là một cô gái ngoan, sau đó họ sẽ lộ diện ra với cháu."

"Cháu biết rồi!

Bà ngoại."

Tạm biệt bà, Khăn Đỏ vui vẻ rời khỏi nhà bà để trở về làng.

Trên đường đi, bỗng có tiếng nói cất lên phía sau Khăn Đỏ: "Này, cô bé!"

Khăn đỏ nhìn xung quanh và thấy một con sói lớn đứng đó."

Ôi không!

Sói!"

Khăn Đỏ hoảng sợ kêu lên lớn tiếng: "Sói, sói!"

Cô mong đợi dân làng sẽ chạy đến giúp đỡ nhưng vì họ nghĩ đây là một trò chơi khăm khác của Khăn Đỏ nên không ai đến."

Hả?

Lạ thật, họ thường đến ngay lập tức mà!"

Khăn Đỏ hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra."

Cứu!

Cứu với!"

Cô bé bắt đầu chạy, con sói liền đuổi theo."

Này!

Đừng chạy nữa!"

"Cứu với!"

Con sói chạy rất nhanh, vượt qua Khăn Đỏ và chắn trước mặt cô."

Sao cậu lại chạy trốn?

Tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu."

"Thật sao?

Nhưng cậu không phải là sói sao?"

Khăn Đỏ run rẩy hỏi."

Sói không ăn thịt người, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi."

"Chuyện gì vậy?"

"Các con của tôi muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ mà tôi không biết câu chuyện nào hết, cậu có thể kể cho tôi nghe một câu chuyện được không?"

"Ồ, dĩ nhiên rồi."

Khăn Đỏ thở phào nhẹ nhõm."

Cảm ơn nhiều!"

Khăn Đỏ bắt đầu kể chuyện, câu chuyện về một cô gái bị lời nguyền giam giữ trên một tòa tháp cao.

Sói nghếch mõm chăm chú lắng nghe."...

Một hoàng tử đến cứu cô nhưng anh cũng mắc phải lời nguyền.

Anh phải ở trong ngọn tháp mãi mãi!"

"Sau đó, chuyện gì xảy ra với họ?"

"Họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau!"

"Wow, đó là một câu chuyện tuyệt vời!

Cám ơn nhiều!"

"Không có gì."

"Vậy tạm biệt, tôi phải về nhà, các con tôi đang đợi."

"Tạm biệt."

Sói rời đi và Khăn Đỏ trở về nhà.

Từ đó Khăn Đỏ thay đổi, trở thành một cô bé ngoan và nghe lời mọi người.
 
Back
Top Bottom