Lãng Mạn [F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
129,692
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
379324677-256-k736465.jpg

[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Tác giả: Uyn_GF
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại : nhân thú
Truyện có chi tiết nam × nam có thể sinh con, lưu ý trước đi đọc nhé.

Kết : HE
Cp : GeminiFourth , JoongDunk , PondPhuwin
Và một số cp phụ khác.​
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 0: Giới thiệu


Văn án Phuwin - một chút mèo anh lông ngắn xinh đẹp và dễ thương, cậu bé mang trong mình một khao khát được sống trong vòng tay của sự yêu thương, thứ niềm vui đơn thuần.

Nhưng vào ngày đầu tiên đến trường đại học, Phuwin lại vướng vào rắc rối với một nhân thú ăn thịt - gấu bắc cực trắng.

Pond, hắn ta vừa gặp Phuwin đã bán theo như hình với bóng, một mực khẳng định cậu bé là nhân thú đã hứa hôn với mình năm xưa.

Từ ngày hôm ấy, mọi người trong trường có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh một chú mèo cong đuôi chạy vọt khỏi con gấu bắc cực to lớn kia.Phuwin có một người anh họ tên là Dunk - nhân thú ăn cỏ mang trong mình một trái tim đầy vết xước, là nạn nhân của bạo lực gia đình và cả trong học đường Dunk sớm đã chẳng còn hứng thú, khao khát được sống tiếp nữa, nói cách khác rằng y bị trầm cảm nặng, cứ tưởng những tháng ngày chìm trong bóng tối mãi chẳng thể thoát ra ấy sẽ cứ thế tiếp diễn thì Dunk gặp được Joong - nhân thú ăn thịt.

Sau cái đêm nồng nhiệt vì bị trúng dược, Joong bắt đầu tiếp cần Dunk, hệt như đang tiếp cận một con mồi vậy...

Cuộc sống của Dunk cũng vì thế mà bị đảo lộn hoàn toàn Là một nhân thú ăn thịt, vua của muôn loài - Gemini từ bé đã chẳng thể tìm được một người bạn đúng nghĩa, các nhân thú khác thấy hắn luôn có ý nghĩ muốn tránh xa, Gemini khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn và hiền lành, ấy thế nhưng chính sự xa lánh kia của mọi người khiến hắn khi lớn lên như biến thành một người hoàn toàn khác, dễ nóng giận, không thế kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Hắn bắt đầu xa đà vào những trận đánh nhau đến nỗi sứt đầu mẻ trán, mãi cho tới khi Fourth xuất hiện, trở thành bạn cùng bạn của Gemini, ngày ngày cất tiếng liền gọi bạn ơi, khuôn miệng cứ bi bô bi bô không ngớt, khiến hắn cuối cùng cũng cảm nhận được tình bạn.

Gemini ngoài mặt như rất ghét Fourth, nhưng thật tâm bên trong lòng đã bị sự dễ thương của em làm cho đổ gục mất rồi.--------------------------------------------Giới thiệu nhân vật

Dunk Natachan - 20 tuổiĐộng vật ăn cỏ: Thỏ trắngSinh viên năm ba trường Chulalongkorn, với vóc dáng mảnh mai, thon thả cùng nước da trắng sứ khiến bao người phải ngây ngất.

Nhưng cậu lại mắc bệnh rối loạn trần cảm, sự tự ti và nhút nhát đã dần dần bao bọc lấy con người tài sắc vẹn toàn này."

Ngày em có anh, thế giới trong em đã trở nên rực sáng và tươi đẹp hơn"

Joong Archen - 31 tuổiĐộng vật ăn thịt: Sói xámSói xám luôn được biết đến là một loài ăn thịt khét tiếng trong giới săn mồi.

Với sự thông minh, nhạy bén và đặc biệt là mưu mô, sói xám luôn là loài khiến động vật ăn cỏ phải khiếp sợ mà tránh xa.

Bởi vậy mang trong mình dòng máu loài sói, Joong đang là một ông chùm khét tiếng trong giới Mafia, cùng khối tài sản kếch xù và nhiều công ty lớn nhỏ."

Có tôi ở đây, xem ai dám bắt nạt em !"

Phuwin Tang - 18 tuổi Động vật ăn cỏ: Mèo Anh lông ngắnSinh viên năm nhất trường Chulalongkorn.

Cậu là em họ của Dunk.

Như tập tính của loài mèo anh lông ngắn, Phuwin rất dễ khóc, sở hữu một ngoại hình có phần nhỏ con, với bộ lông trắng mền mại và đôi mắt tròn trong veo.

Phuwin rất lười di chuyển, so với việc chạy nhảy nô đùa như chú chuột nào ấy cậu lại thích ngồi mỗi góc vẽ tranh hơn nhiều.

" Đừng bám theo em nữa, em không phải người anh đang tìm đâu "

Pond Naravit - 20 tuổi Động vật ăn thịt: Gấu bắc cựcĐang là sinh viên năm cuối trường Chulalongkorn.

Sinh ra trong gia tộc gấu bắc cực Lertratkosum hùng mạnh, Pond thừa hưởng tính cách dữ tợn và thuộc top động vật ăn thịt nguy hiểm.

Ngoài ra với thân hình to lớn, đồ sộ cùng khứ giác nhạy bén, tốc độ vượt trội, Pond sớm đã trở thành một nhân vật khiến ai cũng phải dè chừng.

Em họ của Joong" Cuối cùng cũng gặp lại được em rồi, bé mèo chảnh "

Fourth Nattawat - 18 tuổi Động vật gặm nhấm: Chuột hamster Sinh viên năm nhất trường Chulalongkorn, bạn thân của Phuwin, vì một vào lý do nên em phải nhập học muộn so với các tân binh khác.

Sở hữu một khuôn mặt bầu bĩnh cute, hai chiếc má bánh bao trắng hồng và chiếc răng chuột ngộ nghĩnh, Fourth khiến mọi người yêu quý ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Tuy hậu đậu nhưng được cái là lùn tịt."

Sao bạn cứ bắt nạt em hoài vậy ạ "

Gemini Norawit - 18 tuổi Động vật ăn thịt: Sư tử Gemini là một điển hình cho câu nói " sinh ra đã ngận thìa vàng ", hắn là con một của gia tộc Thiticharonerak, vừa mới chào đời đã được nuông chiều hết mực, muốn gì phải được nấy.

Gemini là em họ của Joong, nhờ đó hắn có quen biết và là anh em thân thiết với Pond.

Bởi vậy không lạ gì mà tính cách của hắn lại cục súc và dễ nổi nóng tới vậy.

" Chỉ có tao mới có quyền bắt nạt nó thôi, hiểu chưa !"

--------------------------------------------Lưu ý về truyện mong mọi người tham khảo trước khi đọc truyện nha1.

Câu chuyện trên hoàn toàn là trí tưởng tượng của Uyn_GF nên không áp dụng vào người thật 2.

Truyện có những yếu tố bạo lực, bắt nạt học đường, t.i.n.h d.u.c 🔞, vậy nên mong mọi người cân nhắc trước khi đọc 3.

Nếu không hoặc chưa có sự đồng ý của Uyn_GF, đừng chuyển ver, sao chép hay bê truyện xang app khác nhé 4.

Bởi một số lý do các nhân mà mình không thể có lịch đăng chap chính thức 5.

Đặc biệt là mình bị mắc lỗi chính tả rất nhiều và vẫn đang trong thời gian cải thiện, vậy nên mong mọi người thông cảm.--------------------------------------------Trước tiên, mình thực sự cảm ơn tất cả mọi người vì đã dành chút thời gian để đọc chiếc fic nhỏ này của mình.

Mong rằng mọi người sẽ yêu thích và ủng hộ, đặc biệt là cho mình xin chút lời nhận xét về các chap mới nhé 💋🤟Và cuối cùng, chúc tất cả mọi người có một trải nghiêm đọc chuyện tuyệt vời và vui vẻ nhé.

I love you 💗💗
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 1: Ngày đầu đến trường


Anthropomorphic World là một thế giới của nhân thú, nó cách biệt với thế giới loài người và đã tồn tại từ hàng nghìn thập kỷ trước.

Nơi đây được chia chủ yếu làm ba loài, đứng ở thứ hạng cao nhất là động vật ăn thịt tiếp theo đó là động vật ăn cỏ và thấp nhất là động vật gặm nhấm.

Ở những thập kỷ trước, vấn nạn động vật ăn thịt thường xuyên săn mồi và ăn thịt những động vật ăn cỏ hay gặm nhấm xảy ra rất thường xuyên.

Ngày ấy người ta còn cho rằng động vật ăn thịt chính là nhưng anh hùng, vị vua tối cao được mọi người yêu quý, còn các loài khác đặc biệt là gặm nhấm chỉ là thứ nhân thú vô dụng, thấp hèn.Nhưng rồi mọi người nhận ra rằng, dân số các loài ăn cỏ và gặm nhấm ngày càng giảm mạnh, có một số loài rơi vào nguy cơ cao bị tuyệt chủng.

Không thể chứng kiến chủng loại của mình dần dần biến mất khỏi thế giới, các nhân thú ăn cỏ cùng gặm nhấm trên toàn thế giới đã chung tay biểu tình, công khai chống lại động vật ăn thịt.

Xung đột càng tăng thì người đổ mạng càng nhiều, đến mức có một thời điểm xác nhân thú rải đầy trên mặt đất, không còn chỗ chôn.

Cuối cùng cả hai phe đã phải bắt buộc làm hoà để tránh số lượng nhân thú thiệt mạng ngày một tăng.

Các bộ máy nhà nước phải đưa ra điều lệnh, cấm động vật ăn thịt săn bắt và ăn thịt động vật ăn cỏ và gặm nhấm.

Từ đó các loài động vật có thể yên tâm sống chung và làm việc cùng nhau.Nhưng có lẽ vì ảnh hưởng tư tưởng cổ hủ từ thời xa xưa, nên đến tận ngày nay tuy vấn nạn ăn thịt kia đã giảm mạnh, nhưng ở đâu đó trong kí ức của mỗi nhân thú, động vật ăn thịt vẫn là loài tối cao nhất, được coi trọng trong xã hội.

Còn các loài nhân thú ăn cỏ và gặm nhấm vẫn là loài vô dụng, thấp kém.

Hiện trạng đó xảy ra nhiều ở các thành phố lớn, vậy nên không ngạc nhiên gì khi loài ăn thịt thường giàu có và quyền lực hơn hai loài còn lại.--------------------Tại thủ đô Bangkok Thái Lan xa hoa và nhộn nhịp, cũng giống như thế giới con người, nơi đây cũng có các toà nhà cao đồ sộ, các công trình kiến trúc và công nghệ hiện đại chẳng kém gì.

Chỉ khác rằng Anthropomorphic World chuộng cây cỏ hơn là các đồng bằng trơ trọi, bởi vậy ta có thể dễ dàng bắt gặp những khu rừng nhỏ rải rác khắp nơi.

Tại một ngôi nhà hai tầng xen kẽ trong các toà nhà ở thành phố Bangkok.

Có một chiếc mèo anh lông ngắn vẫn đang chùm chăn ngủ khò khò, mặc cho hôm nay là ngày đầu tiên cậu học tại đại học Chulalongkorn.

" Phuwin, dậy đi con sắp muộn học rồi " Gun - ba nhỏ của Phuwin đã tiếp cận đến bên chiếc ổ nhỏ, lay lay mèo lười cho em tỉnh.

Phuwin trong cơn say giấc nồng bỗng bị làm phiền liền Meo Meo mấy tiếng tỏ ý không muốn dậy.

" Dậy ngay Phuwin, không ba đánh đòn đấy " Phuwin nghe vậy liền ra sức ưỡn người ra, Meo Meo mấy tiếng làm lũng ba nhỏ rồi lại úp mặt vào gối.

Và rồi ngay sau đó một tiếng " Bép " vang lên đi kèm theo là tiếng hét thân thương vọng khắp căn nhà."

Oaa, ba Off ơi ba nhỏ đánh con, hicc " Mèo lười xụt xịt dùng hai tay ôm mông mình xoa xoa, vừa mếu vừa méc ba lớn để tìm đồng minh đứng về phe mình.

" Ba Off cái gì, con xem xem lớn đầu rồi chứ có phải còn nhỏ đâu mà phải để ba gọi dậy theo cách như này " Đúng rồi Phuwin năm nay đã 18, là độ tuổi chưởng thành và phải biết chịu trách nhiệm về những việc mình làm, nhưng mèo lười không muốn làm người lớn chút nào, em chỉ muốn mãi mãi là một đứa trẻ sống hạnh phúc trong vòng tay của cha mẹ mà thôi.

" A a thôi thôi, mình bớt giận con nó cũng dậy rồi mà, nào chúng ta xuống nhà nướng cá nhé " Ba Off từ đâu xuất hiện, nhìn thấy tình huống trước mặt cũng không mấy làm lạ, liền ôm lấy Gun vẫn còn đang tức giận vào lòng thủ thỉ nói đỡ cho Phuwin.

Cậu ở trên giường vừa nhìn thấy ba lớn đôi mắt liền sáng rực như đèn pha ô tô."

Hứ, anh mà cứ như vậy thì bao giờ phuwin mới lớn được đây " " Anh biết rồi, để tối về anh sẽ mắng nó một trận nhé, nào xuống nhà thôi "Nói rồi Off liền nhanh chóng kéo vợ yêu ra khỏi phòng, trước khi đi còn quay lại nháy mắt với Phuwin.

Ôi có ông bố mát lòng mát dạ, hai ba vừa đi cậu đã nhanh chóng vscn, mặc quần áo đồng phục gọn gàng rồi phi xuống nhà."

Ba ơi, anh Dunk chưa đến ạ" " Hôm nay Dunk có việc bận không đến được đâu, anh nhắn con là cứ đến trường đi nhé, đến nơi gọi điện cho anh ra đón " " Dạa, vậy con chào hai ba con đi học " Mèo lười với lấy miếng bánh mì gối trên bàn sau đó nhanh chóng bai bai hai ba rồi chạy đến trường."

Này đi đứng cẩn thận đấy nhé !"

Tiếng nói của ba nhỏ gọi với theo bước chạy của Phuwin, mèo nhỏ chỉ quay lại vừa cười vừa vẫy tay với ba nhỏ thay cho lời nói " con nhớ rồi ạ ".

--------------------Trường Chulalongkorn, một ngôi trường có tuổi đời cổ nhất và đứng đầu tại Thái Lan.

Nơi mà các sinh viên tài năng, giỏi giang theo đuổi.Phuwin đứng trước khuôn viên trường rộng lớn, cậu vẫy nhẹ chiếc đuôi trắng mềm mại, đôi mi cong dài bắt đầu chớp chớp.

Cậu không biết tiếp theo mình nên đi đâu hết, cũng tại trường to lớn quá, báo hại mèo trằng phải chạy qua chạy lại muốn mệt bở hơi tai.

Tinh...tinh...tinhĐiện thoại Phuwin bỗng rung lên khiến cậu giật mình mà lật đật rút máy từ túi quần ra.

A hoá ra thỏ trắng Dunk gọi đến."

P' Dunk, anh đang ở đâu thế, đến rước em đi " " Phuwin ơi, em đến nhà xe của trường đợi anh nhé, anh sẽ ra ngay đây " " Dạ " Trong trường người ra kẻ vào tấp nập, Phuwin chìm trong dòng người vẫn đang tìm kiếm đường đến bãi đỗ xe, sau bao nhiêu sự cố gắng lần mò nhưng không đáng kể cậu đã đến được một con đường vắng người, nói đúng hơn là mèo lười đã lạc mất rồi.

Phuwin bắt đầu rơi vào trạng thái sợ hãi nhẹ, nhưng lỡ rồi thì thôi tới luôn đi.

' Đúng rồi, lỡ mà có động vật ăn thịt vồ tới thì...' Nghĩ đến đây, Phuwin ngay lập tức quay đầu từ bỏ con đường vắng hoe này.

Nhưng không nghĩ thì thôi, chứ nghĩ đến rồi nó lại thành thật.

Ở đằng sau mèo nhỏ không biết từ bao giờ xuất hiện hai con báo hoa mai dữ tợn đang từ từ tiến đến.

Trực tiếp làm Phuwin hoảng sợ, cả người bắt đầu run lên khi nhìn thấy chiếc răng lanh sắc nhọn của chúng chìa ra...-------------------------------------------
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 2: Mèo bị doạ


Trong không gian tĩnh lặng, tiếng gầm gừ của hai con báo hoa mai vang lên, theo sau đó móng vuốt sắc nhọn cũng từ từ chìa ra, mặc dù hai nhân thú kia chưa lên tiếng hù doạ nhưng nhịp tim của Phuwin đã muốn bay ra ngoài.

Đối phương cứ tiến một bước, cậu lại sợ hãi mà lùi dần về sau.

" Haha tân sinh viên à, nhìn béo như thế này chắc là nhiều thì lắm " Nghe xong câu nói của hai tên gian sảo trước mặt, Phuwin bỗng chốc đóng băng tại chỗ, ngay sau đó hai má bắt đầu đỏ lên hừng hực, đuôi mèo nãy giờ cụp xuống cũng vểnh hẳn lên trời."

Các anh nói ai béo đấy !"

Hai con báo hoa mai khựng người lại ngay sau câu nói của Phuwin, chúng quay mặt lại nhìn nhau rồi cười phá lên.

" Haha mày nhìn xem, nó xù lông rồi kìa "Điều này trực tiếp làm con mèo đanh đá tức giận, móng vuốt chìa ra vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Thấy thế hai người đối diện được thể lại cười lớn hơn.

Bọn chúng đã từng thấy qua nhiều động vật ăn cỏ chống chả lại loài ăn thịt rồi nhưng đối với trường hợp này thì thực sự hết cứu."

Lùn cỡ này thì chống chả được gì hả nhóc ?"

Bị xúc phạm tới lần thứ hai, mèo lười tức đến nổi đom đóm mắt, chẳng thèm sợ sệt gì nữa mà lao vào quyết chiến với hai người truớc mặt.

Nhưng còn chưa chạm được vào người chúng, cậu bị hai tên đó hung hăng mà đẩy mạnh ra đất."

Shiaa !

Con mèo lông ngắn này, mày muốn chết à " " Aa !

" Bị đẩy, Phuwin theo bản năng nhắm nghiền hai mắt lại, nhưng được một lúc sau cậu vẫn chưa cảm thấy được cơn đau khi va chạm với nền đất, ngược lại mèo nhỏ lại nhận ra có một thứ gì đó mềm mềm và có hơi... săn chắc đang áp vào chiếc má bánh bao màu hồng nhạt.

" Tựa vào người tôi đủ chưa ?"

Phuwin hoang mang, Phuwin sợ hãi, Phuwin sốc ing ngay sau khi biết bản thân đang bình thản tự mặt vào ngực trai lạ, mà nhìn kĩ mèo nhỏ lại tá hỏa hơn khi người to lớn trước mặt là động vật ăn thịt, mà còn là một con gấu bắc cực loài nhân thú nguy hiểm cấp cao nữa chứ.

" E em xin lỗ...

Aa !"

Chưa để cậu nói hết câu, con gấu to xác kia không thương tiếc gì mà túm lấy gáy của mèo nhỏ mà nhấc lên, vì lực tay của hắn không nhỏ, trực tiếp làm Phuwin đau đến rưng rưng nước mắt."

Đại ca Pond, anh mau cho nó một trận đi, nãy nó còn dám đánh lại tụi em " " K không.. có hức..mà " Khóc thì khóc, sợ thì sợ nhưng Phuwin vẫn ra sức cãi lại hai tên bao hoa mai đáng ghét kia.

Pond lúc này nhìn chằm con mèo nhỏ trước mặt, đột nhiên anh bị thu hút bởi chiếc khuyên tai hình thánh giá màu đen nhỏ lủng lẳng trên tai mèo.

Bỗng chốc sắc mặt hắn dịu xuống gọi hỏi Phuwin với vẻ nghi hoặc."

Chiếc khuyên tai này chỉ có một ?"

" V..vâng " Sở dĩ Pond hỏi vậy bởi hắn cũng có một chiếc khuyên tai giống vậy, à nói đúng hơn thì chúng là một cặp đi liền với nhau.

Phuwin ngay sau đó cũng được thả xuống với bộ mặt lấn len nước mắt.

" Anh làm em sợ à, xin lỗi nhé"Mặc dù từng lời nói, hành động cử chỉ của Pond đều chở lên nhẹ nhàng một cách kì lạ nhưng với cái bộ mặt như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế kia thì ai mà không sợ cho nổi.

Phuwin vốn đã nhát gan, nãy giờ bị doạ khóc cho lên bờ xuống ruộng, giờ đây được thả ra cậu không còn suy nghĩ được nhiều, ba chân bốn cẳng chạy biến đi trước ánh nhìn của ba người bị bỏ lại."

Đại ca, sao anh lại để nó đi dễ dàng vậy chứ " " Im đi, mau vào lớp không tao cho lên phòng giám hiệu ngồi hết " " Dạ anh Pond " Đại ca đã nói vậy rồi thì đàn em cũng đành ngậm ngùi cáo lui về lớp.

Cuối cùng chỉ còn lại mình Pond đứng đó chẳng nói chẳng rằng, hắn cứ nhìn mãi về hướng mèo nhỏ chạy đi, khoé miệng cũng từ từ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Không ai biết được Pond đang nghĩ gì, chỉ biết rằng hắn đứng đó như đang suy tư điều gì đó một hồi rồi mới rời đi.--------------------Về phía Phuwin, cậu chạy một hồi quay ngược về khuôn viên trường, đến lúc đừng lại thì hai má đã đỏ ửng, hồng hộc không ra hơi.

Mèo lười lấy tay vỗ vỗ lồng ngực mình, lâu lắm rồi mới có dịp chạy đã cỡ vậy đó."

Phù, thoát rồi cám ơn trời phật " Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Phuwin khiến cậu giật thót nhảy dựng lên.

Hai móng vuốt mèo lại lần nữa vào tư thế chiến đấu.

" Phuwin nãy giờ em đi đâu thế, anh tìm em mãi " " Aa p' Dunk " Sau cuốc điện thoại hẹn đến nhà xe kia, Dunk nhanh chóng hoàn thiện công việc cùng các bạn học rồi xin phép rời đi.

Vậy mà đứng hơn nửa tiếng cũng chẳng thấy Phuwin đâu, vì lo sợ em đi lạc nên thỏ trắng cũng ngay lập tức đi tìm mèo nhỏ.

Vừa thấy Dunk, Phuwin như tìm được nguồn sống mà nhào đến bám víu lên người y.

Mồm không ngừng kêu than về những chuyện vừa sảy ra, làm Dunk nghe đến não ruột."

Chuyện là vậy đó anh " " Thôi anh thương, chốc về dắt Phuwin đi ăn bánh cá nhé" Thấy chất giọng cùng khuôn mặt ủ rũ, buồn rười rợi của Phuwin, Dunk liền lên tiếng

dỗ dành người em bé nhỏ.

Không hổ danh là anh em thân thiết, chỉ với một câu nói Dunk đã thành công dỗ mèo nhỏ cười hớn hở, khuôn mặt lại tươi tắn, háo hức trở lại.--------------------------------------------Chap 2 tới rồi đây, ủng hộ mình bằng một votes nheBắn tim bắn tim 💓❤️
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 3: Chuột sắp về rồi


Tại thủ đô Berlin tại đất nước Đức xa xuôi, có một chú chuột nhỏ đang nằm ườn trên chiếc giường lớn êm ái, hai tay hai chân giang rộng hết cỡ đã chiếm toàn bộ diện tích chiếc đệm, một tay em cầm điện thoại áp vào tai, tay kia lại đưa lên miệng cắn cắn."

Dạ mom, con dọn đồ sắp xong rồi, chỉ còn mấy thứ lặt vặt thôi " " Chốc nữa tranh thủ dọn nốt nhé con " " Con lười lắm mom ơi, còn tận một tuần nữa con mới về cơ mà " Bà Pui cũng đến bất lực với cái tính lười biếng của Fourth mất thôi, đúng là tuần sau em mới phải cất cánh bay về Thai Lan, nhưng bà còn lạ gì tính của con chuột nhắt này nữa, thể nào em nhỏ cũng lăn ra ngủ chảy thây đến ngày cuối mới bắt đầu lúi húi dọn đồ."

Không được, con mau dậy dọn luôn cho mẹ " " Momm~ " " Fourth !"

Thấy mẹ Pui đã căng, chuột nhỏ cũng không giám làm càng nữa, em ỉu xìu chào mẹ trước khi tắt máy rồi lại xuống giường dọn dẹp đồ đạc tiếp.

Fourth lôi ra một chiếc vali to bự, cảm tưởng có thể nhắt cả chuột nhỏ vào bên trong.

" Có nên mang hết quần áo về không nhỉ " Fourth nhìn đi nhìn lại chồng quần áo chất đống lên như núi kia, em đang phân vân không biết có nên mang hết chúng về Thái không nhỉ.

Làm công tác tư tưởng một hồi, đầu Fourth liền nảy số lôi ra hai chiếc hộ carton, dự định sẽ lọc ra những bộ mà bản thân em không thích.

Sau 1 tiếng hì hục, tất cả các bộ quần áo đã đồng loạt quay vào ô về Thái cùng chuột Fourth, em nhìn qua thùng ghi chữ bỏ lại trống rỗng, rồi lại nhìn qua bên chiếc vali đầy quần áo.

Ôi bé nó đã làm hết sức rồi nhé mẹ Pui, nào về đừng có mắng nhỏ nữa đó."

Thôi kệ đi đã đầy rồi thì phải đầy cho chót " Fourth dùng tay ấn mạnh đống đồ xuống, nhưng cái nắp như muốn phản kháng lại chuột nhỏ, dù cho em có nhồi nhét cỡ nào cũng không thể kéo khoá vali lên được.

Cuối cùng do hết cách, Fourth đành ngồi thẳng lên rồi đè xuống mới khoá được chiếc vali kia."

Những lúc như này mà có một anh cao to ở bên thì có phải hay không " Fourth buông ra những câu đối với em như là chiết lý cuộc đời, còn lấy tay vuốt nhẹ chiếc má trắng hồng mền mịn không tì vết tỏ vẻ mệt mỏi.

Thế nhưng ở phía bên kia tại đất nước Thái Lan, có một chàng trai cao to thực sự đã hắt xì hơi.

Gemini đứng cùng đám đàn em trong trường đang áp sát một bạn học vào tường, nắm đấm đã dơ lên sẵn sàng thì bỗng nhiên.

" Hắt xì !"

Đán đàn em liền nhìn về phía đại ca Gemini, khuôn mặt chúng dơ ra một lúc sau đó mới xúm xít hỏi han."

Anh ốm à Gemini " " Có lẽ vậy, tao hết hứng rồi đi về thôi " Và nhờ thế bạn học là động vật ăn cỏ kia may mắn thoát được một ải lớn.--------------------" Bai nhé tôi về trước " Đã hết một ngày học đầu tiên của các sinh viên năm cuối tại Chulalongkorn.

Dunk đang thu tài liệu vào ba lô của mình, chuẩn bị đến chỗ làm thêm thì đột nhiên có hai sinh viên nam đi đến."

Dunk, giờ bọn tớ có chút chuyện gấp không thể ở lại trực nhật được, cậu làm giúp tôi nhá " " Ơ..ơ nhưng mà tớ sẽ muộn làm mâ...

" Chất giọng yếu ớt của y vang lên trong phòng học, bận cái gì chứ, từ khi còn là sinh viên năm nhất Dunk đã trực nhật hộ họ không biết bao nhiêu lần.

Lấy lý do nào là bận về cho mèo ăn, mẹ tớ ốm rồi, hay như tôi đang mệt,...

Dunk biết rõ tất cả chỉ toàn là lời bịa đặt để nhờ mình trực hộ, nhưng y không lên tiếng.

Trước nay Dunk vẫn luôn là người nhút nhát, tự ti, luôn lo lắng rằng sẽ làm rạn nứt quan hệ bạn bè cùng khoa, bởi vậy y luôn chọn cách nhẫn nhịn cho qua.

" Thế nhé, bọn tôi đi đây "Nhìn theo bóng lưng của hai người kia rời khỏi lớp, Dunk im lặng và vội vã dọn dẹp nhanh chóng để chạy đến chỗ làm.

Dunk là nhân viên của một quán bánh ngọt có tiếng tại khu này, khách đến ăn bánh rất đông đặc biệt là vào những ngày nghỉ.

Tinh...tinh...tinhLà Phuwin gọi tới, Dunk đang dở tay nhưng nhìn thấy tên của người ở đầu dây bên kia liền vội vàng nghe máy."

A lo lo, p' về chưa ạ, rước em với " " Đói rồi à mèo trắng, đợi chút nhé anh qua đón đến quán bánh anh làm "" Dạ " Nhanh chóng Dunk đã hoàn thành công việc trực nhật, vội vàng chạy đến khoa của Phuwin.Từ xa xa Dunk đã nhìn thấy Phuwin với dáng người nhỏ nhắn đang dựa vào tường và còn có một người khác to lớn cũng đang đứng ở đó.

Dunk nheo mắt vừa tiến tới vừa nhìn, y thực sự muốn xem chàng trai to lớn đang đứng cùng em trai mình kia là ai.

Tưởng rằng chỉ là bạn cùng khoa mới quen của mèo trắng, nhưng càng đến gần lại thấy sai sai."

P..Pond " Hoá ra vửa nãy trong lúc đợi Dunk đến, Phuwin rảnh rỗi nên dùng chân đá nhẹ mấy viên sỏi gần đó, không may lại bay trúng vào chân Pond.

Cứ nghĩ chỉ là sự vô ý của mình lên Phuwin ngay lập tức cúi mặt xin lỗi, mong muốn được bỏ qua.

Nếu là người khác thì sẽ nhanh chóng bỏ đi, nhưng gấu Pond nào có để cơ hội tiếp cận mèo trắng bị vụt mất dễ dàng vậy chứ.

Chưa kể khi thấy Phuwin rụt rè, sợ hãi núp vào góc tường khi nhận ra mình, gấu bắc cực lại được thể muốn chêu bé."

Giờ cậu tính sao đây, chân tôi hình như là nứt xương rồi" Kèm theo đó là hiệu ứng nhăn mặt, ôm chân, ngay lập tức mèo nhỏ liền rơi vào trạng thái lo lắng, lắp bắp từng chữ, Phuwin cụp chiếc đuôi dài, bàn tay nhỏ bé mon men muốn chạm vào chân người to lớn đố diện."

Phu..

Phuwin xi-n lỗi mà.."

--------------------------------------------Ủng hộ mình với nha 💋
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 4: Ăn vạ


Phuwin bị ăn vạ đến rưng rưng nước mắt, cậu cúi gằm mặt xuống đất hai tay vò chặt vạt áo sơ mi, trông đáng thương vô cùng.

Pond nhìn một hồi liền không nỡ để mèo trắng khóc, vì vậy cơ mặt cũng dãn ra đáng kể.

Cho đến khi từ xa xa có bóng người chạy đến, còn gọi tên hắn."

P..pond " Tiếng gọi có chút bất ngờ xen lẫn sự nghi hoặc của người trước mặt.

Phuwin nghe chất giọng này có chút quen quen liền ngước nhìn, trước mắt cậu Dunk như một vị cứu tinh.

Phuwin định lao đến phía y, nhưng vừa đi được hai ba bước đã bị Pond túm lại, tay hắt giữ chặt eo mèo nhỏ mà khéo lại gần mình, thấy con mồi đã ở trong tay Pond lúc này mới từ từ quay về hướng Dunk.

" Anh ơi, cứu Phuwin với " " Mày là anh của nhóc này sao ?"

Dunk nhìn Phuwin đang bị dữ chặt lại bởi Pond, mắt mèo nhỏ sợ hãi nhìn về phía cậu, nước mắt cũng từ từ chảy xuống, Dunk vốn nhút nhát nay rơi vào hoàn cảnh này liền cảm thấy trong người nóng rang.

Cậu rất muốn lao đến cứu Phuwin, nhưng cái tên to lớn đang giữ em trai y kia cũng không phải dạng dễ đụng, chẳng may có đắc tội thì ngày tháng sau này của hai anh em coi như bỏ."

E..em tôi nó còn nhỏ, anh đừng đánh nó được không " " Nó có làm gì sai thì...t- thì để tôi chịu thay cho nó " Dunk đưa mắt về phía Pond, vẫn là tông giọng nhẹ nhành ấy nhưng xen lẫn bên trong là sự quả quyết khác với mọi ngày của y.

Từ đầu đến cuối, Pond chỉ chú tâm vào mèo trắng trong tay vẫn đang run nhẹ, nghe thấy lời đề nghị này của Dunk liền bất giác nhìn y một cái."

Tôi không cần cậu phải chịu trách nhiệm, chỉ cần nhóc này là đủ " " A..anh tha hic.. cho Phu đi " Phuwin nghe tới câu " chỉ cần nhóc này là đủ " liền không nhịn được nữa mà khóc lớn, rõ ràng bạn thân chỉ vô tình làm người ta bị thương thôi, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi vậy mà cái tên gấu bắc cực to xác này lại nhất định không tha cho em.

Đến đây hàng nghìn câu hỏi vì sao hiện liên trong đầu Phuwin.

Dunk nhìn em mình khóc ngày một lớn cũng rối hết lên, ngôn từ cũng lẫn lộn đi.

" Anh..anh muốn làm gì em tôi " Pond nhếch nhẹ viền môi, cơ hội của hắn tới rồi.

" Hai người đang định đi đâu sao ?"

" Ừm tôi muốn đưa em ấy đến quán bánh tôi làm " " Tao muốn đi cùng "" Hả !"

Dunk hoài nghi nhìn Pond một lượt, này đây có phải cái tên lão đại cao cao tại thượng mà y biết đến không vậy, chẳng tự nhiên mà một người như hắn lại bỗng dưng muốn bán đuôi theo hai anh em nhà động vật ăn cỏ được' Tên này lại tính giở trò gì ?'Dunk chỉ có thể nghĩ thầm chứ nào dám nói ra, y nhìn Pond đang mân mê hai chiếc má bánh bao tròn trịa của Phuwin, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ có phải tên to xác này đã trúng tiếng sét ái tình với mèo trắng nhà mình rồi không."

Anh chắc chắn là muốn đi chứ " " Đương nhiên " Hết cách Dunk đành phải đồng ý cho Pond đi theo cùng, à mà đúng hơn là không còn cách nào khác bởi nhìn thái độ cương quyết của hắn thế kia cũng đủ hiểu " không cho anh mày cũng nhất định phải đi ".Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, tốn bao nhiêu nước mắt Phuwin cũng đã được thả ra, yên vị ngồi trên ghế phụ nhưng mà là ghế phụ của chiếc xế hộp sang trọng nào ấy, thẳng tiến đến quán bánh nơi Dunk làm việc.

Ban đầu, Phuwin vốn đã theo ra xe của y, nhưng ngay lập tức đã bị Pond chặn lại nằng nặc bắt cậu lên xe của mình.

Sau đó còn ga lăng thắt dây an toàn cho Phuwin khiến cậu ngại ngùng đến đỏ mặt, chóp mũi cũng vì thế mà ửng hồng lên, chốc lát chiếc đôi trắng muốt kia lại ngoe nguẩy' eo ôi đáng yêu chết mất thôi'Pond phải nhịn dữ lắm mới không đè em ra mà hôn hít đấy.

Chiếc siêu xe của Pond dừng bánh ngay trước quán, phía sau là xe của Dunk.

Thấy anh trai của mình đã xuống xe mà đi gần đến cửa, Phuwin liền có ý định ra khỏi xe, nhưng từ lâu Pond đã nhấn nút chốt cửa.

Để rồi mèo trắng phải ngậm ngùi nhìn Dunk đã đi vào quán trước, cậu với ánh mắt ủy khuất quay lại nhìn Pond, nhưng lại sợ sệt quay đi vì bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình.

Pond tất nhiên vẫn không có ý định dừng việc chêu trọc bé mèo nhỏ lại.

Ngay sau đó hắn dùng tông giọng nhẹ nhàng hỏi Phuwin."

Em cần gỉ ở anh sao ?

" Thấy Phuwin hơi hé môi, nhưng rồi lại mím chặt lại rụt rè cúi mặt xuống, Pond liền giả bộ quay đi, định bước ra khỏi xe."

Thế thì thôi vậy " " A-anh ơi..mở cửa cho...cho Phuwin với " Pond nghe đến đây liền không giấu nổi nụ cười, đạt được mục đích liền vui vẻ ra khỏi xe mở cửa cho Phuwin.--------------------------------------------Ủng hộ mình với nhó >⁠.⁠
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 5: Bánh cá


" Cho em một bánh cá nha " Tiếng Phuwin háo hức order cho mình một đĩa bánh cá khiến Pond ở bên cạnh nhìn vẻ mặt ấy của mèo khoé môi cũng bất giác nhếch lên.

Chẳng phải vừa nãy có con mèo nào ấy khóc um xùm, ngọ nguậy đủ hướng lên sao, vậy mà giờ được mua cho đĩa bánh cá liền cười toe toét."

Đúng là mèo con, miệng còn hơi sữa " Pond nói nhỏ, vừa cho cả anh lẫn Phuwin nghe thấy.

Vậy mà chỉ có từ " Sữa " là lọt vào tai cậu thôi.

Mèo nhỏ nghiêng đầu, lén lén quay lại nhìn Pond mấy cái.' Sữa ?, hắn thích uống sữa á 'Phuwin ánh mắt nghi ngờ kèm hoang mang nhẹ, cậu nghĩ thầm thử xem hay là hắn thích uống sữa nhỉ.

Pond thấy Phuwin cứ lén lén quay lại nhìn mình, không biết cái đầu ngố ấy lại đang nghĩ ra cái gì đây.

" Với cho em một cốc sữa ạ " " Ok, em ra ghế ngồi đợi anh chút nhé " Dunk bấm bấm hoá đơn, mỉm cười bảo Phuwin ra bạn ngồi còn mình vào trong lấy bánh.

Ở tiệm bánh này, Dunk chính là nhân viên duy nhất, bởi chủ quán ở đây chính là bà ngoại của Dunk, bà tuy đã già nhưng rất thích làm bánh, bởi vậy bà đã biến căn nhà của mình thành một tiệm bánh nho nhỏ.

Chính nhờ vào hương vị ngọt ngào, cách trang trí bắt mắt, vậy nên tiệm bánh nhỏ ngày nào đã trở thành nơi lí tưởng để mọi người trong khu phố thường xuyên lui tới mỗi buổi sáng, hay những ngày nghỉ.

Thỏ trắng vì thấy khối lượng khách hàng ngày một đông, bà lại lớn tuổi nên Dunk đã quết định tan học sẽ đến phụ bà làm việc.

Trong lúc đợi bánh, Phuwin cùng Pond ngồi ở một góc khuất trong quán, trái ngược với Phuwin ngượng ngùng quay đông quay tây thì Pond lại tự nhiên một cách kì lạ.

" Em thực sự không nhớ anh là ai sao " " Dạ ?"

Giọng Pond trầm ấm lọt vào tai mèo khiến nó đỏ lên, biến thành màu cả chua.

Anh cố gắng giãn cơ mặt mình ra hết sức có thể, khoé môi cong lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ.

Nếu như có mấy em nữ sinh trong trường ở đây chắc chắn là sẽ chết ngộp với cái vẻ điển trai kia.

Nói đến Pond, ngoài việc anh là động vật nguy hiểm khiến ai cũng phải dè chừng khi nhắc đến tên, thì hắn còn được biết đến nhiều nhờ vào vẻ đẹp nam tính, học lực cao chót vót đúng chuẩn gu của các chị em.

Bởi vậy, việc Pond có rất nhiều người theo đuổi cũng không có gì là lạ.

Nhưng chỉ duy nhất, duy nhất một mình Phuwin là khiếp sợ trước vẻ mặt hiện tại của Pond, không hiểu tại sao trong mắt mèo trắng lại xuất hiện hình ảnh một con gấu to lớn có hai cái sừng dài ngoằng, còn có cả bộ răng nhọn hoắt đang nhếch mép như muốn ăn thịt mình.

" P' Dunk ơi..hức oaa..Phuwin sợ " Xong rồi, mèo lại khóc rồi, Pond với ba dấu hỏi chấm to đùng, cùng một ngàn câu hỏi vì sao.

Con mèo này có phải quả bóng nước không vậy, tại sao lại có nhiều nước mắt đến thế chứ.

" Em sao lại khóc rồi " Cùng lúc đó, Dunk đã bưng đĩa bánh cá nóng hổi và li sữa đến bàn.

Y nhìn thấy em mình khóc lập tức định cất tiếng dỗ dành, nhưng Pond đã nhanh tay cầm lấy đĩa bánh cá cùng li sữa đặt lên bàn, sau đó vẫy tay muốn Dunk rời đi.

Tuy không muốn nhưng y lại chẳng dám nói gì, nhìn Phuwin vẫn đang khóc mà lo lắng rời đi.

" Chẳng phải Phuwin rất thích ăn bánh cá sao, nào không khóc nữa ăn bánh nhé" Nhắc tới bánh cá, khuôn mặt Phuwin liền hớn hở trở lại, cậu nhanh nhảu cần lấy một chiếc bánh nhỏ, đưa lên miệng cắn, chẳng biết có ngon không nhưng nhìn cái vẻ mặt hài lòng, tươi cười kia là hiểu rồi.

Cái đuôi mèo đằng sau cũng ngoe nguẩy nhè nhẹ rồi quấn vào thành ghế.

Nhìn cảnh này Pond chỉ gật gù, đúng là trẻ con mà, nhìn Phuwin lúc này chắc chắc không ai biết cậu vừa mới khóc xong đâu.

Đến đây Pond mới ngẫm lại một chút, mèo trắng hiện tại mới 18 tuổi - là độ tuổi vị thành niên, nhưng nếu tính tuổi cậu trên mốc tuổi của loài mèo thì Phuwin mới vừa tròn 8 tháng tuổi thôi - còn là độ tuổi mèo mới bắt đầu phát triển.

Thể nào trông Phuwin lại non mền tới vậy, chẳng khác một em bé là bao hết.

Đĩa bánh cá ngày một vơi đi nhưng cốc sữa bên cạnh lại chưa có dấu hiệu được động tới.

Thấy lạ Pond liền hỏi Phuwin."

Em không uống sữa sao " Lúc này Phuwin mới nhìn xuống li sữa bên cạnh mình, một hồi sau mới rụt rè nhìn Pond."

A-anh nói..anh thích uống sữa mà " " Ha ha vậy là cái này Phuwin cho anh sao " Phuwin gật nhẹ đầu khiến Pond cười 3 phần bất lực vì chẳng hiểu sao tai mèo lại nghe thành anh thích uống sữa, 7 phần nuông chiều còn lại chính là do sự đáng yêu khiến người ta phải mềm lòng của Phuwin.

Cái sự dễ thương ấy giờ đây lấn áp toàn bộ tâm chí của Pond luôn rồi."

Cảm ơn mèo nhé " Thực chất Pond không hề thích uống sữa, nhưng đây là mèo trắng Phuwin cho anh cơ mà, sao lại lỡ không uống chứ.

Nhìn li sữa nóng trên bàn, Pond dứt khoát cầm lên uống cạn.' Phải uống chứ, uống mới lấy lòng được mèo '--------------------------------------------
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 6: Bạn thân


Ting...ting...tingTiếng nhạc điện thoại vang lên vá vỡ bầu không khí bình yên của Pond, quả nhiên tên này nhân lúc mèo trắng đang ăn bánh, liền ngắm nghía cậu một hồi.

Vậy mà cái tiếng nhạc đáng ghét kia đã khiến Phuwin phát hiện mà ngài ngùng chạy biến vào nhà vệ sinh.

Pond cầm điện thoại mình trong tay mà chỉ muốn một phát quẳng nó đi thật xa, nhưng khi nhìn tên người gọi anh mới miễn cưỡng nghe máy."

Alo !, gọi tao cái gì hả thằng quần !?"

" Mẹ, bọn sinh viên trường mày đòi đánh hội đồng tao đây, mau đến nhanh lên " Cuối cùng, Pond vẫn phải nuối tiếc mà rời khỏi quán bánh, trước khi đi còn không quên để lại cho Phuwin một tờ giấy nhắn rồi mới yên tâm rời đi.-------------------Ở một con hẻm nhỏ tối tăm, lạnh lẽo, từ bên trong có thể dễ dàng nghe thấy nhưng tiếng động lớn như thể đang có một cuộc ẩu đả rất lảy lửa, được một lúc sau một con gấu bắc cực to lớn chậm rãi đi vào, khung cảnh bên trong thực sự rất giống một mớ hỗn độn, thỉnh thoảng còn có cả vết máu nhem nhuốc trên vách tường.

Nhìn xung quanh một hồi, Pond dễ dàng tìm thấy tên đã gọi mình đến ban nãy.

" Gemini " " Mày đến rồi à " Trước mắt, từng tên đàn em trong trường hiện ra đang nằm la liệt dưới nền đất, mặt đứa nào đứa nấy bầm tím hết cả.

Gemini từ từ đi đến gần Pond, ngoài cái khuôn mặt cáu gắt kia thì từ trên xuông dưới hắn hoàn toàn lành lặn, chẳng có một dấu vết gì như hắn đã đánh nhau cả.

" Mày một mình cân cả đám thế này rồi, thế gọi tao đến làm mẹ gì nữa ?!

" Gemini khoanh tay, hếch nhẹ vai mình tỏ vẻ bản thân cũng không biết tại sao lại gọi Pond đến, chỉ nhớ lúc trước khi cuộc ẩu đả diễn ra, bọn đàn em này liên tiếp xỉ vả hắn, vậy nên trong cơn tức giận Gemini mới gọi cho Pond.Ngay từ đầu Pond đã nghĩ ngờ cuộc gọi ấy rồi, anh biết rõ bọn đàn em của mình không là gì so với cái tên chúa sơn lâm kia hết, càng biết rõ Gemini dư sức tiễn bọn chúng lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.

Pond day day thái dương, sắp không nhịn được mà muốn lao vào cho thằng bạn chí cốt của mình một trận."

Sao thế, tao làm hỏng chuyện tốt gì của mày à " " Ờ !

" " Thôi thôi, tối tao đẫn đi bar coi như chuộc lỗi " Vì tình anh em thắm thiết bấy lâu, Pond mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, còn nhắc Gemini gọi thêm Joong đi cùng, coi như một buổi tụ tập, ăn mừng ngày đầu Gemini nhận lớp.

--------------------Quay về phía tiệm bánh kia, Phuwin trốn trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới ngó đầu ra, mắt mèo đề phòng liếc nhìn xung quanh quán, nhận ra Pond không còn ở đây nữa cậu mới thở phào mà quay về ghế ngồi.

Đĩa bánh cá giang dở còn nằm trên bàn và cốc sữa được uống cạn, Phuwin định bụng sẽ chén sạch chỗ này rồi mới ra về, nhưng vừa cầm một con cá trên tay, cậu lại bị thu hụt bởi một mẩu giấy note được kẹp dưới đĩa bánh.

Đọc nội dung trong tờ giấy, khuôn mặt Phuwin bốc chốc đỏ ửng lên, hai tai mèo trắng hồng cũng đần chuyển qua màu đỏ cà chua.

Nội dung nó chỉ là lời nhắn hẹn gặp lại và số điện thoại của Pond, nhưng cũng đủ khiến một chú mèo trắng non mền như Phuwin sấu hổ đến nổi cả da gà.

" Anh ơi, em về trước nhé " " Au, đã ăn xong rồi à, anh còn nhiều việc quá lần sau sẽ đưa em về nhé " " Dạ " Trước khi đi, Phuwin còn vẫy vẫy măng cụt hồng hồng của mình, tươi cười ra khỏi tiệm bánh.

Tuy còn đang dở việc, nhưng Dunk vẫn đi theo Phuwin ra ngoài, nhìn cậu em trai dần đi khuất mới yên tâm thở phào.

Bởi lẽ Phuwin còn quá nhỏ, cần nhiều sự quan tâm từ gia đình, người thân.

Hơn ai hết, Dunk biết rõ sự cô độc kéo dài một thời gian sẽ dẫn đến tác hại đáng sợ tới nhường nào.Con người y nhút nhát, tự ti vì có quá nhiều viết xước trong cuộc sống, những việc xảy ra ở quá khứ khiến Dunk dần mặc cảm với mọi thứ xung quanh, dần dần tự tạo cho mình một vỏ bọc ngăn cách bản thân với xã hội.

Người khác nhìn vào đâu biết Dunk ra sao, chỉ bản thân y biết mình đang dần không ổn, ngày một nhấn chìm vào hố sâu tối tăm, đáng sợ như không có đáy.

Có một thời điểm Dunk từng nghĩ đến chuyện hay là mình chết đi, kết liễu cuộc đời mình càng nhanh càng tốt, bởi như thế sẽ không còn phải dằn vặt bản thân mỗi ngày nữa, cũng chẳng ai để ý đến sự biến mất của Dunk đâu.

Nghĩ lại, đầu Dunk lại hơi choáng nhẹ sống mũi đã dần đỏ lên, y dùng tay vỗ mạnh vào đầu mình mấy cái để lấy lại tỉnh táo, quay người định đi vào quán thì từ xa một chú sóc nâu phi như bay đến nhảy bổ lên người y."

Bạn ơi, tôi nhớ bạn quá " " Aa lưng tớ, Satang mau xuống đi " Satang là bạn thân của Dunk hồi mới vô trường, cậu bằng tuổi nhưng khác khoa với y.

Vì đại học năm cuối có quá nhiều việc phải hoàn thành vậy nên đã hơn một tuần Satang chưa được gặp Dunk."

Cuối cùng thì tôi cũng làm xong cái đống tài liệu kia rồi bạn ơi, tối nay tôi dắt bạn đi chơi nhá chịu không " " Tối nay á, nhưng đi đâu mới được " " Bí mật nhé, đảm bảo là sẽ rất vui" Nhìn bạn mình năn nỉ ỉ ôi, hai mắt sóc nâu cứ chớp liên hồi làm Dunk không nỡ không đồng ý."

Được rồi, vậy tối cậu qua đón tớ nhé " " Chốt kèo " --------------------------------------------Còn mỗi Achen là chưa xuất hiện thoi, có ai hóng ko nè 😋😆Ủng hộ tui với nhoa, moa moa 💋
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 7: Trái ngược


Buổi tối tại Bangkok nhộn nhịp, tấp nập lạ thường, hai dãy đèn tại các con đường lớn đã được thắp sáng, rực rỡ cả một thành phố xa hoa.

Đây cũng là thời điểm những quán bar lớn nhỏ nháy đèn để thu hút khách hàng.

Có thể nói buổi tối tại Bangkok là để dành riêng cho các nhân thú ăn thịt giàu có thoả thích vung tiền cho những món họ thích.

Tại khu biệt thự của giới nhà giàu, có một toà nhà cao tầng bên ngoài được trang trí và diêu khắc rất nhiều những hoa văn tinh xảo, toàn bộ nó được sơn bởi một màu trắng muốt khiến nó trở lên sang trọng, nổi bật nhất tại nơi này.

Nó giống như một băn biệt phủ, với diện tích không nhỏ bên ngoài được bao quanh một lớp hành rào cứng chắc khó có thể phá vỡ, điểm nhấn chính là chiếc cổng lớn lấp lánh bởi được đúc từ vàng thật.Ở phòng khách của căn biệt thự, có một con hổ lớn ngồi chễm trệ trên chiếc ghế sopha mền mại, gã vốn là đang thư giãn đọc sách vậy là bỗng đưng vợ yêu lại từ trên lầu đi xuống, trên người mặc một chiếc áo sơ mi có phần cổ khoét sâu, lộ ra phần ngực trắng nõn, bên dưới là quần ghi dài ôm sát bộ đào căng mẩy.

Winny đưa mắt quét từ đầu đến cuối thân hình của vợ mình, cuốn sách đã không còn trên tay từ lâu, gã đứng dậy đi đến gần chú sóc con vẫn đang ngắm nghía bản thân mình trong gương.Một tiếng Bép căng mẩy vang lên giữa cái nhìn xấu hổ của người làm trong nhà, tiếp sau đó là khuôn mặt đỏ bừng vì ngại của người nhỏ hơn.

Satang bị vỗ đào liền giật mình quay người lại đánh nhẹ và cơ bụng rắn chắc của Winny.

" Sao anh đánh em ?

" " Là anh hỏi em mới đúng, đi đâu sao lại ăn mặc hở thế này ?!

" Người to lớn gằn giọng, thuận tay ôm lấy vòng eo của Satang khiến cậu lọt thỏm trong lòng gã.

" Em đi chơi với Dunk mà, với bộ đồ này có hở đâu anh" Satang với đôi mắt long lanh nhìn chồng yêu của mình.

Trước đây cậu còn mặc hở hơn thế rất nhiều đấy, lần gặp đầu tiên của hai người cũng chính là trong quán bar, nhưng sau khi yêu nhau với tính chiếm hữu của Winny, sóc nhỏ đã không còn được mặc mấy bộ đó ra đường nữa.

" Như vậy mà không hở sao " Một tay Winny mò mẫn vào bên trong thân thể Satang qua phần cổ áo được khoét sâu, gã không kiêng dè gì mà bóp nhẹ hạt đậu hồng đang nhô lên qua lớp áo mỏng khiến Satang giật mình, phát ra âm thanh ư ử nhẹ trong cổ họng.

Thôi xong, cứ như thế này thì không ổn rồi, Satang liền vội vàng đẩy Winny ra, môi chu chu lên để lấy lòng ông xã."

Cho em đi chơi đi mà, chốc về em cho anh sau nhé " " Được thôi, 10 giờ nhé em yêu, trễ một phút thêm một số không nhé " Satang mím môi, cậu hiểu thêm một số không nghĩa là gì, nghĩ ngợi một chút tuy có hơi rén nhưng mà vì muốn đi chơi với Dunk nên cậu lần này chơi lớn, gật đầu xem thế giới có trầm trồ, huyệt nhỏ có nở hoa.Làm xong thủ tục hôn hít chồng yêu trước khi rời nhà, Satang chọn một con siêu xe Ferrari màu đen trong gara, với châm ngôn của chồng cũng là của vợ, còn của vợ thì mãi mãi là của vợ thôi nên từ lâu dàn siêu xe của Winny đã thuộc quyền sở hữu của sóc nhỏ.

Satang bon bon phi như bay trên đường lớn, một mạch đến nhà Dunk đã thấy thỏ trắng đứng ở ngoài cổng.

Dunk vẫn đơn giản như vậy, chỉ vỏ vẹn một chiếc áo phông và quần ngắn qua đầu gối một chút.

Thế nhưng không ít người vẫn phải cảm thán về vẻ ngoài của thỏ trắng, cảm giác vừa ngây thơ nhưng lại vô cùng quến rũ."

Đố bạn làm sao để bộ đồ này bớt chán " Satang nhìn Dunk với bộ đồ đơn giản liền muốn ghẹo y một chút.

Dunk dường như đã quen với chuyện này, thậm chí cậu còn biết tiếp theo nếu mình trả lời rằng " phải làm sao ?" thì người kia chắc chắn sẽ kéo y tới trung tâm mua sắm, sau đó là màn quẹt thẻ tẹt ga của sóc nhỏ.

Còn nhớ có một lần Satang xém chút nữa là mua luôn cả quán quần áo của người ta khiến Dunk đứng bên cạnh phải ra sức ngăn cản.

" Thôi đi, tớ mặc vậy là ổn rồi Satang " Dunk ngồi vào ghế phụ, cười cười nhìn Satang đang xị mặt ra thấy rõ."

Nhưng mà giờ còn sớm lắm bạn, hay tôi dẫn bạn đi mua sắm tý nhé " " Đống quần áo lần trước cậu mua cho, tớ còn chưa mặc hết kìa " Hai mắt Satang chớp chớp tỏ mẻ đáng thương, ay da khó nói quá làm gì có ai đi bar mà mặc quần đùi áo phông không chứ.

Satang và Dunk tuy là bạn thân từ lâu nhưng lại có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Sóc nhỏ thuộc kiểu ngông cuồng, đanh đá, là động vật gặm nhấm nhưng từ nhỏ đã khó có ai có thể động vào cậu, bây giờ lại được thêm Winny chống lưng bởi vậy lại càng thêm tự tin.

Còn thỏ trắng lại là người tự ti, rụt rè vì thế nên thường xuyên bị coi thường và bắt nạn.

Không ít lần Satang đã đứng ra bảo vệ y trước mấy tên sinh viên đáng ghét trong trường rồi.--------------------------------------------
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 8: Rượu mạnh


Chiếc siêu xe Ferrari màu đen sang trọng sau một hồi vi vu trên đường lớn, cuối cùng đã dừng lại tại quán bar ON, Satang đánh xe vào bãi đỗ của quán sau đó liền nhìn Dunk đang loay hoay tháo dây an toàn.

" Xuống xe đi em yêu, hôm nay anh sẽ bao nuôi em " " Sến quá đó Satang, nhưng...đây là đâu vậy " Dunk ngay sau khi xuống xe liền không khỏi choáng ngợp về vẻ ngoài rộng lớn, sang trọng của nơi đây, y hoài nghi túm lấy tay áo sóc nhỏ, ngăn cho cậu bước vào bên trong."

Ể, tớ chưa nói với bạn rằng hôm nay chúng ta đi bar sao ?"

" Bar ?!

" Dunk ngẩn người, nghe đến từ bar liền quay đầu muốn vào lại trong xe.

Satang thấy vậy liền vội vã ngăn cản, nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm rõ rệt trên khuôn mặt thỏ nhỏ, lúc này cậu mới ngờ ngờ ra rằng có lẽ nào y không dám vào bar."

Cậu sao thế, sao lại quay về xe " " Thôi tớ không dám vào đây đâu Satang " " Không sao đâu Dunk, tôi bảo kê bạn, đi chúng ta vào nhé chứ chả nhẽ đã đến rồi lại về " Dunk nhìn Satang rồi lại nhìn vào chiếc cửa kính ra vào to lớn ở tiền sảnh, bên trong còn lấp ló những ánh đèn xanh đỏ mờ ảo.

Đôi mắt y hơi nheo lại, đôi tai thỏ cũng theo đó mà cụp xuống, khuôn mặt tỏ rõ vẻ sợ sệt, e dè nhưng nhìn con sóc nâu đang hớn hở trước mặt, Dunk lại không nỡ từ chối, cuối cùng đành phải gật đầu cho Satang vui."

Hí hí, tôi yêu bạn nhất trên đời " Satang thấy Dunk gật đầu liền vui sướng mà nhẩy cẫng lên, dơ tay muốn ôm ôm thỏ trắng, nhưng ngay sau đó lại bị bàn tay thon dài trắng nõn màu hồng phấn của y ngăn lại.

" Thôi bới xạo đi nhé, Winny mà nghe được là ghen xù lông lên cho coi " " Con hổ đó tạm thời vứt qua một bên, hôm nay anh sẽ cùng em thoả thích bay nhảy nhé, nào vào thôi " Satang nhanh nhảu khoác tay Dunk kéo thẳng đến quầy nhân viên tiếp tân."

Thẻ thành viễn của tôi đây" " Dạ, quý khách đi hai người ạ " " Vâng " Nhân viên tại bar ON đã quá quen mặt Satang, bởi vậy không mất quá nhiều thời gian để họ kiểm tra thông tin thành viên của sóc nhỏ.

Nhanh chóng đã đưa cho cậu một chiếc thẻ khác, bên trên bề mặt nó là những hoa văn tinh xảo, nhưng thứ gây ấn tượng, thể hiện được địa vị cao quý của người cầm thẻ có lẽ là chữ VIP được mạ vàng tinh tế trên chiếc thẻ đen tuyền.

Quả không hổ danh là bar ON, nó luôn khiến con người ta choáng ngợp về vẻ đẹp và sự đầu tư, chỉnh chu đến từng chi tiết.

Cũng phải thôi, bởi nơi đây là khu tập chung chính của các nhân thú cấp cao khi về đêm, đồng thời các cuộc buôn bán, đấu giá ngầm phi pháp cũng thường xuyên diễn ra tại bar ON.

Không chỉ đa dạng về những mặt hàng quý giá, thậm chí thường xuyên có một số nhân thú ăn cỏ, gặm nhấm bị bắt vào đây và trở thành một mặt hàng được săn đón, tất nhiên chỉ có nhân thú nắm trong tay thẻ thành viên mới được phép tham gia những buổi đấu giá thú vị ấy."

Satang ơi, ồn quá " Tai thỏ vốn rất nhạy cảm, chỉ cầm tiếp xúc với âm thanh cỡ lớn một chút liền đỏ lên mà cụp xuống, Dunk không quen với tiếng nhạc xập xình, cộng thêm những ánh đèn xanh tím mờ ảo khiến mắt thỏ con nhíu lại."

Không sao đâu, chút nữa sẽ quen thôi Dunk " Hai người ngồi ở một vị trí trống, được một lúc sau sóc nâu bỗng dưng đứng phắt dậy, kéo kéo tay Dunk."

Chúng ta vào quẩy thôi " Dunk e è nhìn khung cảnh xung quanh, một lúc sau lại lắc lắc đầu tỏ ý không muốn đi."

Hay cậu để tớ ngồi đây cũng được, tớ hơi ngại " Thấy Dunk vậy Satang liền không nơi ép thỏ nhỏ nữa, sóc nâu nán lại một lúc dặn dò y đủ điều rằng nếu gặp chuyện gì thì phải gọi mình đến ngay, sau đó mới hoà vào điệu nhạc sập sình phía trên sân khấu.Từ khi vào đây Dunk luôn cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, thỉnh thoảng còn cảm thấy có cánh tay ai đó lướt qua cơ thể mình khiến thỏ nhỏ rụt người lại.

Cũng phải thôi, ngay khi Dunk bước vào mọi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người y, bao gồm cả những thành phần xấu xa khác."

Anh ngồi đây được không người đẹp " " D-dạ tôi..tôi " " Sao là lắp bắp vậy, anh mời em cốc nước nhé " Người đàn ông lạ mặt đặt lên bàn một ly rượi, trên tay hắn cần một ly khác giơ lên không trung.

Dunk thấy có người lạ ngồi gần mình, khuôn mặt y tái đi, bản năng của một chú thỏ khơi gợi Dunk phải nhanh chóng đuổi người.

Vậy nên y không chần chừ gì thêm, nâng ly rượu còn lại trên bàn một hơi uống sạch.

Tên lạ mặt kia có hơi bất ngờ, nhưng sau đó cũng mỉm cười đắc ý rồi rời đi.

Tửu lượng của Dunk thực sự rất kém, ly rượi kia lại là loại mạnh nhất, chưa bàn tới việc tên kia có cho thuốc vào không, nhưng cũng đã đủ làm thỏ trắng rơi vào trạng thái say mèn, Dunk bắt đầu cảm thấy sự đắng chát trong cổ họng mà rượi gây ra.

Một lúc sau, cảm thấy bản thân bắt đầu không ổn nữa, thỏ nhỏ vội vã tìm khiếm sự giúp đỡ từ người bạn thân, thế nhưng lúc này Satang đã chôn sâu trong nhóm người cuồng nhiệt trên đó rồi.

Hết cách Dunk bèn đứng dậy, tìm đại một con đường mà đi vào...--------------------------------------------Ý là muốn cho ông Joong xuất hiện luôn nhưng mà tui sợ đăng muộn mấy bà không đọc nữa 🤒.

Thoii hẹn chap sau nhoá😉Mấy bồ ơi, đọc đến chap này rồi mấy bồ có thấy truyện cấn chỗ nào không😢, có thì bình luận cho sốp biết sốp sửa với ạ 💋💋💋
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 9: Người của ai ?


Dunk trong cơn say, mơ hồ lại vô tình lạc vào khu phòng nghỉ của bar ON.

Từ đằng sau, tiếng bước chân dồn dập đã sớm vang lên, dần dần tiến lại gần y.

Dunk đầu đau như búa bổ, đôi tai thỏ nhạy bén giúp y nhanh chóng nhận ra có người đang đến gần mình, thỏ trắng lúc này chẳng còn nghĩ được gì nhiều nữa, vội vàng chọn đại một căn phòng mà đập cửa liên hồi, mong rằng người bên trong sẽ thương tình mà cứu giúp.

Không ngờ cánh cửa ấy lại thực sự mở ra, vì quá đột ngột nên Dunk cũng theo đà mà ngã thẳng vào lòng chàng trai kia."

Xin lỗi ngài, con thỏ này là của tôi, vửa nãy không cẩn thận lại bị xổng mất, đã làm liền ngài rồi " Joong với thân hình to lớn bao trọn lấy cơ thể mảnh khảnh của Dunk, đang thắc mắc chú thỏ này đến từ đâu thì từ xa có một con cáo chạc tuổi 40 đi đến, gã vừa cúi người cung kính chào Joong, tay còn lại túm lấy Dunk kéo lại phía mình" Ưm..này ai là người của ông chứ lão già " Dunk khi say lại trở lên đanh đá đến kì lạ, cảm nhận bản thân đang bị tên cáo già kia kéo đi liền vùng vằng hất tay gã rã khỏi người mình, ngay sau đó lại chạy đến nấp sau tấm lưng to lớn của Joong.

Hành động này của thỏ trắng trực tiếp làm tên cáo già kia sững sờ, về phía hắn mặc dù không biểu lộ ra khuôn mặt nhưng Joong thực sự đã rất ngạc nhiên vì sự to gan của chú thỏ nhỏ này."

Này con thỏ kia, mày láo lắm rồi, mày biết mày đang làm phiền ngài Joong không, nhanh theo tao về !"

Tay Dunk lại lần nữa bị giật mạnh về phía trước, nhưng lần này gã kia chưa kịp kéo y đi đã bị cặp mắt sắc bén, lạnh tanh của Joong làm cho rùng mình mà thả tay ra."

T- tôi không phải...người của lão đấy, c.cứu tôi..với " Mắt thỏ long lanh ngấn tên một tầng nước khiến tầm nhìn của em trở nên mờ ảo, đôi tai dài cụp xuống, bàn tay thon dài, mền mịn kia cứ liên tục kéo kéo vạt áo sơ mi của sói xám, thật sự mấy ai kiềm lòng được trước vẻ ngoài này chứ.

" Cứu em thì tôi được gì đây " " Bảo tôi..làm gì t-tôi cũng làm " Joong nhướn mày, khoé môi cong lên lộ ra chiếc răng lanh sắc nhọn.

Người đẹp đã ngỏ lời thì ai dám từ chối chứ.

Ngay sau đó, thỏ con được Joong bế sốc lên theo kiểu bồng em bé, trực tiếp quay người bỏ vào trong phòng trước sự ngơ ngác của tên cáo già bên ngoài.

Trước khi đóng cửa phòng Joong còn thuận miệng buông ra một câu."

Tôi bỗng dưng thấy hứng thú với người của lão, vấn đề tiền long ngày mai liên lạc với trợ lý của tôi " Joong bế Dunk đang ngoan ngoãn úp mặt vào lòng mình quay vào chiếc giường lớn được bố trí ở chính giữa căn phòng.

Gã đưa mu bàn tay mình áp nhẹ vào má thỏ con, nhận ra em chỉ là đang say chứ không phải do bị bỏ thuốc mới từ từ thả xuống giường.

Chiếc áo phông rộng trên người Dunk trở nên xộc xệch làm lộ ra đường xương quai xanh quyến rũ chạy dọc trên vai y.

Đôi chân thon dài, trắng nõn lộ ra dưới lớp quần đùi mỏng.

Mọi thứ trên người con thỏ trắng này hoàn hảo tới nỗi khiến Joong nuốt nước bọt, hắn cười nhẹ, thầm nghĩ xem hôm nay có phải mình may mắn quá rồi không."

Ưm ôm..ôm " Dunk đưa hay tay mình lên cao, vẫy vẫy nhẹ tỏ ý muốn con sói to lớn kia ôm lấy.

Thuận theo ý thỏ nhỏ, Joong liền bế xốc Dunk lên, đặt y ngồi gọn trong lòng mình, hai chân trắng mền của người bé quấn chặt qua hông Joong.

Vì đạt được ý mình, Dunk khoái chí vùi mặt vào sâu bên trong phần ngực săn chắc của Joong, phía bên dưới còn tinh nghịch dùng mông lắc qua lắc lại.

Nhưng chẳng biết Dunk lắc thế nào, vô tình lại cạ trúng thứ gì đó cứng cứng, nhô lên dưới đũng quần Joong, thỏ trắng ngây thơ liền nhìn lên thắc mắc thì đã thấy con sói xám kia tối sầm mặt.

" Em mà làm vậy thì đừng trách tôi mạnh tay nhé " Joong mạnh bạo túm lấy một bên má mông của Dunk, không thương tiếc gì mà bóp mạnh.

Tay phía bên kia chớp nhoáng đã đẩy gáy y vào một nụ hôn sâu.

Có lẽ khi say, Dunk lại càng trở lên quyến rũ hơn, mọi hành động của y đều khiến người ta mê đắm, không thể nào cưỡng lại được.Joong cố tình mút mạnh cánh môi hồng chúm chím của thỏ nhỏ, cậu lúc này chủ động mở miệng dùng lưỡi mình từ từ luồng vào trong khoang miệng hắn.

Thế nhưng vì là một người chưa có trong mình bất kì một kĩ năng nào về chuyên này, Dunk nhanh chóng đã bị Joong áp đảo ngược trở lại, hắn mạnh bạo khám phá mọi nơi, mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng y."

Ưm..ưmm " Dunk vì hết dưỡng khí, liền vội vã vỗ bốp bốp vào vai Joong, làm tên sói sám kia phải tiếc muối rời khỏi đôi môi ngọt lịm, khi nhả ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh, hắn vẫy đuôi, cật giọng khàn đặc."

Người đẹp, tôi khó chịu quá, em giúp tôi nhé " Joong vuốt nhẹ đôi tai thỏ trắng muốt khiến Dunk rùng mình, cậu chẳng hiểu giúp ở đây là như thế nào đâu, nhưng thấy hắn có vẻ khó chịu trong người, thỏ nhỏ không đề phòng gì nữa mà ngoan ngoãn giật đầu."

D-được ạ.."

--------------------------------------------Chap sau mới H mà mấy pà
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 10: JoongDunk 🔞


Tiếng thở dồn dập của thiếu niên vang lên trong căn phòng sang trọng.

Tuy có bật điều hoà nhưng Dunk vẫn luôn cảm nhận thân nhiệt của mình ngày càng nóng lên, tất nhiên Joong cũng nhận ra điều này, bấy giờ mới lần nữa đưa mu bàn tay áp lên má thỏ trắng.

" Kh..khó chịu q-quá " Quả nhiên lão cáo già ban nay thực sự đã dở trò vào ly rượu của Dunk, có lẽ do thuốc chứa một số chất lạ khiến đến thời điểm này mới bắt đầu có tác dụng.

Dunk túm lấy cổ áo sơ mi của Joong, không ngại ngùng gì mà dùng tay tháo từng chiếc cúc áo, cho đến hết dãy cúc đó y mới dừng lại.Joong nhìn con thỏ trắng nhỏ nhắn đang ngồi trong lòng mình làm loạn, khoé miệng hắn nhếch nhẹ lên một đường.

Từng múi sầu săn chắc lộ ra ngay sao lớp áo sơ mi mỏng, nước da ngăm sạm màu bánh mật cành làm tăng thêm vẻ cuốn hút, điển trai của con sói sám này.

Dunk mải mê nhìn ngắm bộ ngực kia, bản thân cũng không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ vào."

Sờ đủ chưa, bây giờ đến lượt tôi nhé " Joong mạnh mẽ lật người Dunk xuống giường, còn mình thì đè lên người cậu, sau đó còn thuận tay chỉnh lại tóc mái cho y.

Hai tay Joong luồn vào trong eo Dunk, túm lấy hai mép góc áo, không thương tiếc mà một đường xé toạc.

Chiếc áo phông đáng thương chớp nhoáng đã bị xé thành hai nửa."

Từ..tu..thôi~" Tông giọng Dunk mền mại, nhẹ nhạng pha thêm chút mũng nịu, hai tay sớm đã bị Joong cố định lên trên đầu giường.

Thân thể thiếu niên nhỏ nhắn bấy giờ đã không còn mảnh vải che thân nào, cơ thể Dunk lộ ra ngay trước mắt Joong, nước da trắng đến phát sáng trong không gian mờ ảo từ ánh đèn, đôi tai thỏ màu hồng phấn đỏ rực như quả cả chua, cộng thêm đôi chân thon dài khép hờ khiến Joong cũng phải cảm thán.

" Trông em lúc này thật quyến rũ đấy " Dunk mấp máy đôi môi, đôi mắt nhìn thẳng đến khuôn mặt tràng trai có ngũ quan hoàn hảo trước mặt.

" D-dạ..?"

Chưa kịp ú ớ gì thêm Dunk liền cảm thấy nhột nhột ở phần cổ, tên sói xám gian manh kia nhân lúc thỏ trắng không để ý mà vồ vập tới.

Joong mân mê, liếm mút khắp cơ thể Dunk, bàn tay to lớn gân guốc kia bắt đầu lần mò, trượt xuống phần ngực của cậu, cuối cùng phát hiện một hạt đậu nhỏ hồng đang nhô cao liền sấu xa mà bóp nhéo."

Ưm..a..a~" Dunk rên nhẹ trong cổ họng khi cảm nhận được khoái cảm đang dâng trào, tuy là con trai nhưng ngực y tương đối lớn, đủ để một người có thể dễ dàng xoa nắn.

Không để cho phần ngực bên còn lại rảnh rỗi, Joong nhanh chóng cắn mạnh vào ti hồng đáng thương.

Cảm nhận được sự đau nhói đột ngột, Dunk liền không chịu được mà la lớn."

A..a !

đ-đau..ưm " " Nếu tôi mút thêm chút nữa thì có ra sữa không nhỉ " Đối với câu nói chêu đùa này của Joong, y nghiêng đầu nhìn về phía khác, tránh cho hắn thấy khuôn mặt ngại ngùng đến sắp rơi nước mắt."

Em đang lơ là đấy à ?"

Joong cắn mạnh vào ti hồng, ép Dunk đang quay mặt xang hướng khác về phía mình, hắn nhận ra con thỏ bé đã này sắp khóc rồi liền không kìm được mà muốn đỗ đành."

Sao lại khóc rồi " Tay Joong lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng trẻo, hàng lông mi đen dài cùng đôi môi đỏ mọng, sưng tấy vì bị hôn quá mạnh bạo.

Hắn vuốt vuốt mái tóc Dunk, sau đó liền nhẹ nhàng hôn xuống mí mắt đang rưng rưng kia."

K-không..sao, ưm..tôi khó chịu quá "Dunk cắt nhẹ môi dưới, ánh mắt thỏ trắng ngây thơ xin sự giúp đỡ từ Joong, mà không biết rằng mình đã rơi vào hang sói."

Khó chịu ở đâu, em phải nói rõ cho tôi chứ " Joong nhướn mày, muốn nhìn xem tiếp theo con thỏ trắng ngốc nghếch này sẽ trả lời như thế nào.

Vậy mà hắn không để ý, hiện tại ngay cả cơ thể Dunk đều đã đỏ lên, nóng rát như lửa đốt, sự khó chịu ấy dần dần sộc lên khoang mũi của người nhỏ hơn, nước mắt cũng vì thế mà tuôn trào."

H-hức..o..ở dưới " Dunk ưỡn người, gấp gáp tìm khoái cảm để giải toả bản thân, nước mắt cũng cứ không ngừng rơi xuống lã chã.

Joong ngay lúc này liền bị chọc cho hoảng nhẹ, hắn nào nghĩ nhân thú gợi tình dưới thân này sẽ lại bị mình làm cho khóc nấc chứ."

Để dành nước mắt của em cho đêm nay đi, cuộc vui còn chưa bắt đầu mà " Dunk ngốc nghếch không hiểu được ẩn ý sâu bên trong câu nói của Joong đã bị hắn đột ngột nâng hai chân lên cao, đủ để gác lên vai hắn.

Nơi tư mật cũng như thế mà lộ ra trước mắt con sói sám, Joong ngắn nghía nhũ hoa phớt hồng đang co bóp trước mặt, không nhịn được liền đưa tay lên chạm nhẹ.

" Ưm...a..!"

Dunk giật mình khi cảm thấy có một thứ gì đó đang tiến vào bên trong cúc hoa nhạy cảm của mình.

Hoá ra Joong nhân lúc Dunk lơ là, liền đưa một ngón tay vào hậu huyệt.

Hắn có thể cảm nhận rõ sự chật hẹp, khít chặt mà nó mang lại.

Cũng phải thôi, trước nay Dunk chưa từng đụng tới nơi ấy, chạm nào lại càng không.

Joong hơi nhíu mày, khó khăn đưa thêm một ngón nữa vào bên trong cậu, nhận được khoái cảm khiến Dunk cảm thấy thoải mái."

T-tiếp nữ..a~ " Thế như khi Joong cho ngón thứ ba vào, hậu huyệt liền căng ra, chuyền thẳng sự đau rát tới não bộ y.

Dunk nhắn chặt mắt, nhăn nhó chịu đựng cơ đau ập tới, lỗ hậu cũng vì thế mà thít chặt."

Thả lỏng !, em chặt như vậy lát nữa làm sao tôi vào được đây " " Ư..m..a..hứ-c " Âm thanh trầm ấm, khàn khàn của người to lớn lọt vào tai y, bỗng chốc cả cơ thể Dunk lại chở mềm nhũn.

Sau khi cảm thấy hậu huyệt đã dãn ra được một chút, Joong mới yên tâm rút ngón tay ra khỏi cậu.

Hắn cởi bỏ tất cả những gì còn lại trên người mình, dương vật thô to, gân guốc sớm đã cương cứng đến phát đau lộ ra."

To..to q-quá, kh..không nổi..đâu " " Yên tâm sẽ vừa thôi, em cứ việc nằm im hưởng thụ " Joong lướt cây gậy thô to của mình xung quanh lỗ huyệt, vậy mà lại không thương hoa tiếc ngọc, một lượt rút cán khiến Dunk lần đầu trải nghiệm cảm giác lạ này hét lên."

D-đau..oa..hức !"

Lỗ huyệt đã nhỏ bé, khít chặt vậy mà lại bị cây gậy của tên kia nong đến xuất hiện tia máu đỏ, em khóc nấc lên, hay tay túm chặt lấy ga giường trắng.

Ngay lúc này, Dunk biết mình đã sai lần khi tìm sự giúp đỡ từ hắn rồi."

A..tôi xin lỗi, mau thả lỏng ra, ngoan thả lỏng nào " Dương vật của Joong bị Dunk kẹp chặt, khuôn mặt hắn nhíu lai tỏ rõ sự khó chịu.

Chỉ còn cách chấn an nhóc nhỏ dưới thân để em thả lỏng ra thôi.

Joong vẫn dữ nguyên tư thế, không động đậy để đợi Dunk bình tĩnh, cảm thấy thỏ trắng đã dần dần dịu xuống mới bắt đầu động nhẹ một chút."

A..a.hức lạ..lạ quá " " Một chút nữa sẽ quen thôi " Ban đầu, Dunk vẫn có thể theo kịp nhịp đâm rút của Joong, thế nhưng một hồi sau hắn lại mạnh mẽ nhấp đôn dập, tốc độ nhanh lên làm em không thể theo kịp được nữa.

Vì thế đành phải mặc cho Joong đưa đẩy.

" S-sướng..ứm.nhanh..nhanh hơn..nữa " Hai tay Dunk bám chặt lên gáy Joong, hấp tấp tìm điểm tựa.

Thuận theo ý người đẹp, hắn bắt đầu tăng tốc, những cú thúc như trời giáng vào hậu huyệt sưng tấy, đỏ rát.

Joong thuần thục đổi tư thế cho Dunk nằm úp xuống nệm, đào mọng được nâng ở tư thế nhô cao.

Dương vật vì thế cũng chìm càng sâu vào bên trong hậu huyệt."

Sâu..sâu q-quá..ứm.a" Đuôi thỏ tròn tròn sau mông Dunk cứ ngoe nguẩy thu hút sự chú ý của Joong, tên sói sám nhếch miệng, dùng tay bóp lấy đuôi thỏ trắng khiến Dunk giật thót, cơ thể y run run đón nhận từng cú thúc đi vào sâu bên trong cơ thể, thậm chí sắp chạm đến tử cung của y."

Tên gì, mấy tuổi rồi ?"

Joong mạnh bạo đưa đẩy phía bên dưới, khuôn mặt góc cạnh phả ra từng hơi thở vào tay thỏ trắng.

Mí mắt cậu hơi rưng."

D-dunk,..20.tuổi ưm " ' Bép 'Joong dùng tay tát mạnh vào má mông Dunk khiến nó đỏ ửng, cậu hoang mang nghiêng mặt nhìn Joong, ánh mắt lại lần nữa đỏ ngầu."

Xưng hô đành hoàng, tôi lớn hơn em đấy " " A..ứm hic..á "Bên dưới vẫn tiếp tục đưa đẩy, Dunk sớm đã xuất ra một lần lên cơ bụng săn chắc màu bánh mật của Joong, vậy mà tên châu bò này vẫn chưa có dấu hiệu gì.

Y mới xuất ra chưa được bao lâu, cơ thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, vậy mà tên kia vẫn không ngừng đẩy nhanh tốc độ."

Hừm !, tôi sắp ra " " A..hu-c ..á nhanh..nhanh..quá " Sau mấy cú thúc nữa, một luồn tinh dịch ấm nóng chuyền thẳng vào sâu bên trong huyệt nhỏ, nhiều tới mức tràn ra bên ngoài.

Thỏ trắng ưỡn người, tiếng rên nỉ non vang vọng khắp căn phòng.

" B-buồn..ngủ.."

Hay mắt Dunk nhíu lại, có lẽ sau trận làm tình vừa rồi, y đã rất mệt và thực sự cần nghỉ ngơi, thế nhưng..."

Tỉnh táo đi thỏ trắng, đêm nay còn dài lắm " " Hức...~ " --------------------------------------------Rạo rực điểm...nha
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 11: Lo lắng


Những tia nắng ban mai le lỏi qua ô cửa sổ, thận tiện lại chiếu thẳng xuống khuôn mặt trắng hồng của thỏ nhỏ, ánh sáng đủ để khiến Dunk mơ màng tỉnh dậy, nhẹ nhàng cử động trong chiếc chăn ấm áp.

Cảm thấy eo mình nhói lên theo từng nhịp cử động, lúc này Dunk mới giật mình tỉnh giấc.

Y đưa mắt nhìn xung quanh không gian tĩnh mịch, bất chợt nhận ra bên cạnh mình vẫn còn một người nữa, theo phản xạ, Dunk nhanh chóng lùi ra xa.

Chẳng hiểu sao, sống mũi của thỏ trắng bắt đầu hơi cay cay, khoé mắt phủ lên một làn sương mỏng tưởng chừng như chỉ cần chớp nhẹ, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Dunk vốn rất nhạy cảm, giờ lại rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng, khó nói này khiến y rơi vào bế tắc đến mỗi muốn khóc lớn."

Nín " Bỗng chốc, gương mặt xinh đẹp của Dunk được bao bọc bởi một bàn tay thô ráp, to lớn.

Joong không lạnh lùng cũng không quá gay giắt, lời nói ra lệnh nhưng tông giọng lại rất trầm ấm, vang lên trong căn phòng.

Dunk vì tiếng nói này, cả cơ thể bỗng chốc run lên, nhịp tim tăng cao khiến y rơi vào hoảng loạn, tay chân càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn nữa như chỉ muốn thoát ra khỏi nơi này.Joong căn bản không muốn nói gì, trước hành động này của Dunk chỉ mạnh mẽ kéo y lại gần mình đủ cho khuôn mặt của thỏ trắng áp vào cơ ngực săn chắc.

Bị kéo lại đột ngột, Dunk ban đâu lại càng chống cự hơn nữa, thế nhưng sức y làm sao đọ lại bằng lực tay của hắn chứ.

Cuối cùng đành phải mặc cho tên sói xám to lớn giữ chặt mình trong lòng."

Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi không đảm bảo em sẽ an toàn bước ra khỏi đây đâu " Ánh mắt to tròn của thỏ trắng ban nãy còn nhìn Joong như kẻ thù, chớp mắt đã bị câu nói của hắn doạ cho mềm nhũn, phải rúc vào trong chăn tìm nơi trú ẩn.

Nhìn Dunk nhút nhát trong lòng mình, Joong lại nhớ về cái khung cảnh ân ái đêm qua, phải nói rằng hắn thực sự chưa bao giờ được thoả mãn tới vậy, bống chốc suy nghĩ muốn giữ cậu lại bên mình thoáng qua trong đầu Joong.Nói đến đây, tên sói xám mới kéo mạnh chiếc chăn bông trắng xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Dunk lên ngắm nghía, nhìn thừ góc này thỏ nhỏ nhà ta thực sự đẹp như một thiên thần, mái tóc rũ xuống khuôn mặt trắng xứ, đôi mắt to tròn lấp ló những giọt lệ chảy dài, nó ánh lên sự lo lắng, sợ hãi của một chú thỏ nhút nhát.

Dunk mím chặt môi, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt to lớn của người trước mắt.Đột nhiên tiếng lạch cạch lớn vang lên bên ngoài cánh cửa phòng, thu hút sự chú ý của hai con người đang nằm trên giường.

Joong vuốt tóc, nhìn thẳng ra cửa với vẻ cáu gắt, hắn muốn xem ai lại dám phá không gian riêng tư của mình và thỏ nhỏ.

Thấy có người đang cố gắng mở cửa phòng, Dunk liền hoảng hốt rúc vào người Joong."

Dunk, tớ đến cứu bạn đây, tên nào giám động vào người cậu !!"

Cánh cửa bị đá văng, chú sóc nâu thậm chí còn không thèm xem tình hình bên trong, xồng sộc đi vào la lối um xùm khiến nhân viên lễ tân cũng cản không kịp.

Dunk nghe cái giọng điệu này có chút quen quen, liền ló đầu ra khỏi ngực Joong."

Satang...?

" " A Dunk cậ...CHÚ !"

Satang phút chốc sững người, thầm nghĩ xem mình có nên chạy khỏi đây ngay không.

Hoá ra Joong là chú ruột của sóc nhỏ, cũng chính là người Satang sợ nhất trên cuộc đời này.

Phải biết rằng từ bé cậu đã được dạy dỗ cực kỳ khắt khe dưới bàn tay của Joong, cứ mỗi lần Satang hư chắc chắn sẽ bị ba mẹ gửi qua ở với hắn một tuần, mỗi lần như vậy cậu đều cảm thấy mình như đang ở dưới địa ngục.

Mãi cho đến khi cậu được Winny rước về nhà, thì mới không phải chịu những hình phạt khắt khe của Joong nữa."

Ta làm sao ?"

" C-chú sao bạn cháu...lại ở với chú vậy ?"

Trước câu hỏi đầy vẻ bất ngờ của Satang, Joong khống nói gì mà nhìn ra phía cửa, nơi mà sớm đã có một chàng trai cao lớn đứng dựa vào bức tường, cao ngạo khoang tay đứng nhìn."

Mày còn không mau đưa vợ mày về " Winny cười nhẹ, hắn cũng không ngờ người bên trong là Joong.

Nhìn Dunk đang nằm gọn trong lòng hắn, thân trên trần chuồng lộ ra những dấu hôn đỏ chót, còn thân dưới lại được chăn bao bọc lấy.

Thật không dám tưởng tượng đêm qua đã diễn ra những gì."

Chuyện này nói sau đi, nào chúng ta về thôi " " Nhưng mà..."

Satang nắm lấy cánh tay Winny đang định đưa mình đi, khuôn mặt cậu tỏ rõ sự lo lắng.

Từ sáng sớm khi mới thức dậy, sóc nhỏ đã gào toáng lên đòi đi tìm Dunk, sợ y sẽ sảy ra chuyện gì.

Ban nay còn muốn làm lớn chuyện dưới quầy lễ tân.

Bởi lẽ tối qua, trong cơn say mèn Satang đã được Winny đưa về mà quên mất còn Dunk vẫn đang trong quán.

Giờ đây nhìn thấy y vẫn luôn ngây thơ, trong sáng như một tờ giấy trắng bỗng chốc sau một đêm lại bị chú ruột của mình ăn sạch, sóc nhỏ liền cảm thấy có lỗi, không kìm được mà muốn khóc lớn."

T-tớ không sao đâu...Satang cứ về trước đi " Dunk nhìn hốc mắt Satang đang đỏ lên sắp khóc, y liền nhanh chóng trấn an, thật chất bản thân thỏ trắng còn đang hoảng loạn gấp bội lần sóc nhỏ.

Thế nhưng nhìn bạn mình như vậy, Dunk lại không nỡ để Satang day dứt trong lòng...--------------------------------------------Hế lu hế lu mọi người, tui lại quay lại ời đây.

Nhớ ủng hộ và cho tui xin một góp ý nhoa 🥰💋
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 12: Cảm giác lạ


Sau khi đôi vợ trồng kia rời đi, Dunk lại lần nữa rúc đầu vào trong chăn, cảm giác đau buốt ở vùng dưới vẫn mãi không ngớt, khiến người trong chăn phải oặt người chống chọi.

Joong lúc này cũng đã xuống giường, hắn khoác lên người chiếc áo tắm trắng có sẵn trong phòng, thản nhiên ngồi dựa lưng xuống chiếc ghế sopha gần đó."

Hụ..h-ụ."

Nhận thấy cục chăn bông trên giường hơi run lên, với thính giác nhạy bén của một con sói xám, Joong dễ dàng nghe thấy những tiếng ho thều thào của chú thỏ kia.

Hắn tiến lại gần giường, đùng tay hất văng chiếc chăn ra, Dunk vừa mới tìm thấy nơi chú ẩn không được bao lâu đã phút chốc không còn cảm thấy hơi ấm, cả cơ thể trần truồng bị phơi bày ra bên ngoài khiến y đỏ mặt.Joong không nói gì, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ uy nguyêm, lạnh lùng.

Hắn dùng hai tay bế Dunk lên đi vào phòng tắm.

Vì quá đột ngột, thỏ trắng nhất thời muốn chống chả, liền ra sức đẩy Joong ra.

Thế nhưng ngay sau đó lại bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, đôi mắt rưng rưng ủy khuất không dám ngẩng lên, rụt rè nhìn xuống nền đất."

Em làm sao nữa ?"

Dunk được thả xuống bồn tắm, trước câu hỏi của Joong y không hề có ý định trả lời, chỉ lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý bản thân không sao.

Thế nhưng tay thỏ đã sớm cụp xuống, nhìn chẳng còn một chút sức sống nào hết.

Con thỏ này thực sự rất biết cách làm người ta động lòng đấy, Joong đưa tay định đích thân chà rửa cho Dunk, thế nhưng cậu lại không có một chút hợp tác nào, cả người co lại nhìn sói xám lắp đặt nói."

T-tự làm được.."

" Em thích xưng hô trống không như vậy sao ?!"

Joong hơi gằn giọng, hai bên lông mày nhíu lại, phải nói rằng khuôn mặt hắn vẫn luôn rất đáng sợ, bây giờ lại chưng ra loại biểu cảm này thực sự đã làm Dunk sợ chết kiếp.

Tên sói xám này biết y nhút nhát thế nên lại càng được thể chêu ghẹo, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm thỏ trắng, trực tiếp dồn cậu vào thế bí, làm nước mắt y cứ trực chờ đợi lúc rơi xuống."

C-chú..tôi tự..làm đ-được " Dunk khó khăn nói ra từ chú, sở dĩ y nào biết tuổi của tên sói xám này, từ đêm qua đến giờ thậm chí cả tên hắn cậu còn chưa hay.

Vậy nên thỏ trắng đành đoán bừa, vừa nói dứt câu đã đưa hai tay lên chắn trước mặt, gọi là để giảm sát thương chăng.

Toàn bộ hành động ngốc nghếch này của y bị Joong thu hết vào tầm mắt, khoé môi hắn cong lên tạo ra một nụ cười hoàn mỹ, thậm chí còn để lộ chiếc răng lanh sắc nhọn.

" Tốt lắm " Joong đưa tay đặt lên đỉnh đầu Dunk xoa xoa khiến nó rối mù.

Dunk đã lâu không được trải nghiệm cảm giác dịu dàng như vậy, bỗng chốc cả người y cứng đờ, đôi mắt thỏ to tròn long lanh cứ nhìn Joong mãi như đang thắc mắc điều gì đó.

" Được rồi, ngoan tôi giúp em tẩy rửa, để lâu sẽ ảnh hưởng đến dạ dày " Lần này Dunk không còn nháo nữa, ngoan ngoãn để yên cho Joong kì cọ cơ thể mình.

Cho đến khi tay hắn bắt đầu đưa xuống cúc hoa nhỏ, Dunk ngồi trong bồn tắm có chút ngại ngùng mà dùng tay che đi khuôn mặt sớm đã đỏ ửng màu cà chua."

Đưa mông ra đây để tôi lấy ra cho em " Dunk được đặt úp người xuống bồn tắm, hai tay chống xuống làm điểm tựa.

Nghe thấy lời đề nghị của Joong, y nhẹ nhàng nâng mông mình lên cao.

Sói xám nhếch miệng gian sảo, thầm nghĩ xem con thỏ trắng này có quá trong sáng rồi không.

Sau một hồi hì hục, cuối cùng Dunk được Joong khoác lên mình chiếc áo choàng trắng còn lại trong nhà tắm.

Chiếc giường kia trong lúc Joong bận tắm cho Dunk, hắn liền tiện tay gọi cho nhân viên lên dọn dẹp, trả lại đáng vẻ như ban đầu.

Nhìn giường đã gọn gàng, sạch sẽ, chăn thảm đều được là cẩn thận khiến Dunk ban đầu có ý định ngồi xuống liền lẳng lặng chuyện hướng ra sopha.

" X-xin lỗi...chú nhiều ạ " Trong không gian yên tĩnh của căn phòng, tông giọng nhẹ nhàng pha chút khàn khàn vang lên.

Dunk ngập ngừng nói lên lời xin lỗi, y chỉ dám cúi gằm mặt nhìn nền nhà, hai chiếc tay thỏ trắng mềm rũ xuống, trông đáng thương như đang bị chủ nhân trách mắng vậy.

Nhưng có lẽ vì thế mà Dunk không thể nhìn thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt của con sói xám to lớn kia."

Em nói gì ?"

Joong bất giác hỏi lại trong vô thức, khuôn mặt hắn trước nay luôn nghiêm nghị, lạnh lùng đến rợn người, vậy mà chỉ chưa đầy một ngày ở cùng với thỏ trắng, hắn đã trưng ra không biết bao nhiêu biểu cảm, thậm chí còn suýt bật cười thành tiếng.

" X-xin lỗi vì...đã làm phiện ạ" Nghe rõ câu trả lời, Joong liền day nhẹ thái dương bất đắc dĩ phải suýt xoa hai ba tiếng.

Điều này khiến Dunk hơi run nhẹ, y nghĩ rằng hắn như vậy là đang không muốn chấp nhận lời xin lỗi của mình, cảm giác tội lỗi lại dâng trào trong tiềm thức của thỏ trắng, y bèn mon men nhìn lên, ai mà ngờ lại chạm mặt Joong cũng đang nhìn về phía mình."

Không sao, em có muốn về nhà không " Thỏ trắng gật đầu, ngay sau đó căn phòng lại quay về khoảng không tĩnh mịch, chẳng còn ai nói với ai câu nào.

Joong ban đầu còn có ý định giữ Dunk lại làm công cụ thoả mãn cho bản thân, thế nhưng bây giờ có lẽ hắn phải xem xét lại.

Đứng trước một người ngây thơ, ngốc nghếch đến đáng thương như vậy ai lại nỡ làm điều không tốt trên cơ thể y chứ.

Chẳng mấy chốc chiếc siêu xe Lamborghini màu đen tuyền của Joong đãng dừng lại trước cửa nhà Dunk, y mang tâm trạng năng trĩu của bản thân nán lại trong xe một chút khiến Joong bên cạnh thắc mắc."

Không phải đến nhà em rồi sao " " C-chú..chú..tên gì ạ " Dunk ngập ngừng mãi, cuối cùng liền lấy hết dũng khí hỏi tên Joong.

Hắn hơi nhướn mày, nhìn chú thỏ con trong xe vừa hỏi xong đã nhắm tịt mắt lại, chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên một chút cảm giác mới lạ.

Joong dùng một tay vuốt vuốt nhẹ tai thỏ trắng."

Nêu có duyên gặp lại lần nữa, tôi sẽ nói cho em biết tên tôi " Trước nụ cười xinh xinh mãn nguyện của thỏ nhỏ, Joong rời đi với một tâm trang khó tả, không biết rằng cảm giác ấy là gì nhỉ...?--------------------------------------------Hí lu cả nhà 🥰 Mấy nay sốt quớ nên là hong có ra chap mới đc 😢Nên là mấy pồ đừng có quên tui nha, nhớ cho sốp một bình chọn với ạ 💋💋💞
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 13: Ngốc nghếch


Chẳng mấy chốc, một tuần học đầu tiên của các sinh viên trường Chula đã trôi qua một cách êm đềm.

Hôm nay, khoa thiết kế đồ hoạ năm nhất đón chào một tân sinh viên mới, khỏi phải nói từ sáng sớm mọi người trong phòng học đã xôn xao, bàn tán về chủ đề này.

" Nghe nói là động vật gặm nhấm đấy " " Không biết là nam hay nữ nhỉ ?"

Tiếng chuông thông báo vào học vang lên, nối tiếp là sự tò mò của mọi người trong phòng, ngay sau đó một cậu nhóc nhìn nhỏ con bước vào, nổi trội với cặp tai chuột xinh xinh màu sữa, hai chiếc má bánh bao tròn phúng phính phớt hồng."

Em ơi, em có đi nhầm trường không thế " " Dạ ?"

Fourth nghiêng đầu hoang mang nhìn cả lớp đang hướng ánh mắt chấm hỏi về phía mình, nay là ngày đi học đầu tiên của bé chuột hamster, thế nhưng vừa ban nãy còn háo hức chạy thật nhanh vào phòng học, bây giờ em lại chôn chân trước cửa, lúng túng tìm thẻ sinh viên của mình.

May sao ngay sau đó, cô giáo bước vào đã lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng của cả lớp.

" Không nhầm đâu, đây là bạn học mới của lớp ta, em giới thiệu về bản thân đi " " Chào cả lớp ạ, mình là Fourth nhập học muộn, mong mọi người sau này sẽ giúp đỡ mình nhiều nhé "Sau mấy giây im lặng, cả lớp mới bắt đầu vỗ tay, thân thiện chào đón Fourth.

" Ừm..., lớp chỉ còn một chỗ trống...em ngồi tạm cùng bạn Gemini nha "Bỗng chốc, không gian trong phòng học lại trở lên im bặt, giáo viên đứng lớp cũng mím môi nhìn về phía cuối lớp, nơi có một sinh viên đang gục mặt xuống bàn học, dường như không hề quan tâm đến những gì đang diễn ra.

Cả cơ thể chàng trai toát ra một mùi sát khí nồng mặc, vì đang nằm xuống bàn nên Fourth chỉ có thế nhìn thấy chiếc tai tròn tròn lấp ló sau bộ bờm sư tử.

" Dạ...vâng cô " Fourth khẽ nuốt nước bọt, chậm rãi bước về chỗ của mình, Gemini to lớn đến nỗ chỉ cần nằm xuống là chiếm gần hết bàn học, thậm chí đến chỗ ngồi của Fourth cũng chỉ còn một chút xíu.

Phải mất một lúc để Fourth loay hoay ngồi xuống, sắp xếp sách vở.

Tiết học cứ trôi qua như thế cho đến khi hết tiết học, Gemini vẫn nằm khư khư trong lớp trông không có vẻ nào là muốn thức dậy.

" B-bạn...

ơi" Fourth cúi người thì thầm vào tai Gemini, em không giám nói to sợ sẽ chọc tức con sư tử bên cạnh, thế nhưng chuột nhỏ nào đâu biết Gemini rất ghét những người làm phiền hắn ngủ.

Con sư tử hung dữ kia chẳng nói chẳng rằng ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt cau có kia trực tiếp làm Fourth tái mặt, em bèn lúng túng tìm cách lảng tránh đi ánh mắt sắc như dao của Gemini."

Aaa!, đ-đau tớ...tớ xin lỗi " Gemini dùng tay túm lấy một bên tai Fourth mà kéo mạnh lên, lực tay của hắn không hề nhẹ, chưa đầy hai giây đã làm em kêu oai oái, vội vã nắm lấy cánh tay hắn xin tha.

Thế nhưng Gemini trước giờ nóng nảy nào có tha cho ai dễ dàng, hắn ghé sát mặt vào tai Fourth..."

Grừuu !

" Tiếng gầm lớn phóng thẳng vào lỗ tai nhạy cảm, cộng thêm lực tác động mạnh khiến Fourth giật bắn mình, sợ hãi chui tọt xuống gầm bàn, khuôn mặt đáng thương, ủy khuất vừa liếm vừa vuốt ve chiếc tai tội nghiệp của bản thân.

Gemini lại không quan tâm nhiều đến thế, hắn liếc xuống gầm bàn học, nhìn cục bông nhỏ màu kem sữa cuộn tròn, lọt thỏm bên dưới liền không nhịn được mà đạp mạnh vào mông xinh."

Giờ mày có lên không, muốn tao cho mày ngồi dưới đấy từ giờ đến lúc về hả " " Tớ...tớ lên đây " Fourth cuống quýt ngoi lên thì lại hậu đậu va mạnh vào gầm bàn, bây giờ không những tai đỏ, mông đau mà đầu cũng sưng lên một cục u lớn trông đến là thương.

Các bạn học trong lớp sớm đã để ý đến Fourth bị bắt nạt, thế nhưng tuyệt nhiên không có ai muốn đứng ra giải vây hết, phần vì họ cũng chỉ à một động vật thường nhút nhát, phần nữa rằng chẳng ai trong lớp lại có cái gan to lớn để đối đầu với Gemini hết.

" Mua cho tao chai nước đi " Fourth vội vàng chạy ra khỏi lớp học, mấy bạn nữ trong phòng thấy vậy liền lập tức theo sau."

Fourth !, Fourth ơi " " Bạn gọi tớ sao " Loài chuột hamster vốn rất lùn, chân có một mẩu chút xíu khiến Fourth ngay từ nhỏ đã thấp hơn các bạn đồng trang lứa, thậm chí em chỉ cao bằng một số bạn nữ cùng khoa thôi.

Chẳng trách sáng nay mọi người lại tưởng rằng em đi nhầm trường.

" Đúng rồi, bọn tớ gọi cậu đấy " " Nãy bọn tớ không đứng ra giúp cậu được, xin lỗi Fourth nhé, tại tên Gemini đó hung dữ quá " "Hì hì...tớ không sao hết á " Fourth cười cười, gãi đầu tỏ ý không sao hết, ngay sau đó lại nhớ ra rằng mình quên mua nước cho con sư tử cục xúc trong lớp, vậy là chuột nhỏ lại vội vã chạy đi mua.

--------------------Buổi học đầu tiên của Fourth tại Chula cuối cùng cũng kết thúc sau tiếng chuông reo, không mất nhiều thời gian để mọi người rời khỏi phòng học, thế nhưng cái tên ngồi bên cạnh Fourth vẫn chẳng có giấu hiệu tỉnh giấc.

Chuột nhỏ đang loay hoay cất đồ vào cặp sách liền phát hiện Gemini vẫn đang nằm trên bàn, máu liều của em lại chạy ngược nên não, cặp mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào bạn học bên cạnh, thỉnh thoảng lại chớp chớp mấy cái, con chuột nhỏ màu kem sữa bỗng bị thu hút bở bộ bờm trông có vẻ mượt mà của Gemini, măng cụt bé xíu sớm đã nuôi ý định chạm vào."

Aa !"

" Mày lại muốn ăn đòn đúng không " " Tớ...tớ.."

Fourth bị phát hiện, măng cụt nhỏ hồng hồng bị dữ chặt trên không chung.

Có vẻ như em đã quên mất rằng thính giác của loài sư tử rất thính, chỉ cần một cử động nhẹ cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc.

Gemini hướng ánh mắt hung dữ của một con sư tử bị phá đi giấc ngủ ngon về phía Fourth, răng lanh sắc nhọn lộ ra cùng nhưng tiếng gầm gừ tức giận.

Fourth ơi là Fourth, nói về độ ngốc nghếch thì ai qua nổi ẻm đây."

Tớ...a.tớ muốn gọi cậu dậy, tan học rồi...hì hì " Fourth nhanh chóng bịa ra một lý do để thanh minh cho hành động của mình, vậy mà vẫn còn cười toe toét được đấy.

Gemini xem xét chuột nhỏ một hồi, đột nhiên lại buông tay em xuống, hắn cất đồ vào ba lô sau đó ném mạnh vào người Fourth."

Ờ, có ý tốt vậy thì xách cặp cho tao luôn đi " " Ơ...ơ đợi tớ với " --------------------------------------------Xách đi hong ổng uýnh đó cưng 🙂) 🥰Ủng hộ mình với nho 💋
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 14: Mèo và chuột


" Mẹ ơi, Fot yêu của mẹ về rồi đây " Sau ngày đầu đi học nhìn chung là hơi bất ổn của Fourth thì bây giờ em đã về tới nhà rồi.

Chuột nhỏ rã rời quăng tạm chiếc cặp sách của mình xuống ghế sopha, sau đó mon men vào phòng bếp, nơi mà mẹ Pui đang hì hục xào nấu chuẩn bị cho bữa cơm tối.

" Chào con trai " Bà Pui không rời mắt khỏi nồi canh đang nấu dở, nghe thấy tiếng chào của cậu con trai trời đánh liền cất tiếng.

Bà cảm nhận Fourth vẫn đang đứng cạnh mình, nhưng tuyệt nhiên chẳng nói thêm câu nào, mẹ Pui lúc này mới thắc mắc, bình thường về tới nhà là miệng lưỡi không ngớt, lần nào cũng sẽ lải nhải bao nhiêu chuyện trên trời dưới biển với bà cơ mà.Quả nhiên, Fourth mà không nhiều chuyện thì chắc chắn chỉ có thể là đang làm chuyện mờ ám, nhưng đến khi bà Pui kịp nhận ra thì cũng là lúc đĩa salad trên bệ bếp trụi lụi còn lại mấy cộng rau, nhớ ban nãy còn đầy ắp cơ mà."

Ôi Fourth, con chuột ham ăn này " " Nào đâu phải conn.."

Đây chính xác là ăn vụng mà không chùi mép rồi, miệng còn đang nhai nhóp nhép mấy miếng rau xanh, vậy mà hỏi đến là chối đây đẩy.

Bà Pui đã quá quen với việc này, chỉ làm mặt giận hờn rồi quay đi."

Ôi mẹ, nay nàng chuột hamster xinh quá hà, còn biết nướng cá nữa " Chuột nhỏ lên tiếng nịnh nọt mẹ mình, nhưng cái tay lại luồn lách, với lấy con cá nướng thơm phức được đặt trên bàn.

Cuối cùng lại bị bà Pui vỗ mạnh vào tay cho một cái đau điếng."

Đừng động vào, đây là mẹ nướng cho bé mèo cưng của mẹ " Fourth bị tát vào tay liền giả bộ làm mặt mếu máu, đáng thương, hai cái má bánh bao hồng hồng xị ra như muốn ăn vạ, nghe mẹ mình mở miệng ra là " mèo cưng của mẹ " , đấy đấy các cô chú thấy không mẹ con có con trai cưng mới rồi.

Vừa nhắc tới xong thì từ ngoài cổng, tiếng bấm chuông vang lên.Tinh...tinh...tinh" Mẹ Pui ơi, mở cửa cho con với " " Đây đây đợi mẹ chút, Fourth ra mở cửa đi con " Fourth nghe thấy tiếng kêu meo meo ngoài cổng, chuột nhỏ liền dùng hết công suất vốn có của mình phóng ra.

Lấp ló sau chiếc cửa cổng lớn, có hai chiếc tai mèo màu trắng xinh xinh, cùng chiếc đuôi ngoe nguẩy.

" Fotfott !"

Cánh cửa vừa mở ra, con mèo anh lông ngắn đã phóng lên, ôm chọn chuột hamster bằng hai cái măng cụi bé bé.

Nối tiếp sự dỗi hờn với mẹ Pui ở trong bếp, Fourth làm mặt phụng phịu khoanh tay nhìn Phuwin, giọng chêu ghẹo."

Bạn bè vậy á, tao về được hai ngày rồi mà giờ mới qua kiếm " " Hì hì tại vì là tình bạn là khi cô đơn mệt nhoài..."

" Rồi có vào nhà không hả !"

Tiếng bà Pui vọng ra từ trong nhà làm một mèo một chuột giật nảy, vội vội vàng vàng kéo nhau vào trong nhà.

" Con chào mẹ Pui " " Bé mèo cưng của mẹ, vào đây ngồi đi con " Fourth nhìn mẹ mình cùng người bạn thân hở tý ra là con cưng, mẹ yêu, trong lòng liền giấy lên nghi vấn liệu mình có là con ruột của mẹ Pui không, tại sao lại thiên vị quá vậy chứ.

Mắt chuột nhỏ giựt giựt, cánh môi hồng hồng cũng nhếch lên tỏ ra bất mãn."

Ôiiii !, không có mẹ con gì hết, phuwin mau lên tầng với taoo " Gì chứ Fourth mà đã nghĩ gì trong đầu là ẻm làm liền, làm bất chấp luôn đấy.

Như bây giờ đây, em chuột nhỏ dùng cánh tay của mình quặp chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của Phuwin mà kéo đi, cậu mèo anh lông ngắn cũng nào có vừa, cũng ra sức túm lấy cái áo phông mỏng manh của Fourth.

Hình ảnh một mèo một chuột vật nhau lăn lộn, kéo nhau lên tầng khiến bà Pui cũng đến lắc đầu bất lực."

Cứ trêu nhau đi, chút nữa mà lăn ra khóc là mẹ không có chịu trách nhiệm đâu nha" " Dạa " Fourth và Phuwin là đôi bạn thân chơi với nhau từ hồi hai đứa còn chưa mọc răng, ngày ngày cùng nhau hết phá trường rồi đến báo mấy bác bán cá ở chợ.

Cả hai bên gia đình từ đấy cũng biết nhau, thỉnh thoảng baba Gun và papa Off sẽ có những buổi hẹn hò, lúc ấy mèo trắng sẽ được gửi xang nhờ bà Pui chăm sóc.

Vì khuôn mặt non mền, đáng yêu của Phuwin, cộng thêm cái tính ngố ngố, hậu đậu của Fourth mãi không thể bỏ, nên mẹ Pui đã sớm đá em ra chuồng gà, ngôi vị con cưng ngay sau đó được chuyển nhượng xang cho mèo trắng.

" Tao nhớ cái giường này của mày quá Fourth ơi "Năm Fourth 16 tuổi, ba em được chuyển công tác đến nước Đức xa sôi, lúc ấy nếu theo dự tính thì em và mẹ sẽ vẫn ở lại Thái sinh sống, thế nhưng với cái bản tính tò mò kèm thích chạy nhảy của Fourth, ngay sau khi biết ba mình sẽ chuyển đến Đức công tác liền dãy nảy, nằng nặc đòi đi theo.

Cuối cùng vì không thể cản bước được con chuột hamster màu kem sữa này, bà Pui liền thẳng tay tống khứ em xang Đức cùng ba.

" Ở bên bển tao nhớ này chết được " Fourth leo lên chiếc giường thân yêu của mình cùng Phuwin, em liếm liếm một bên tai mèo trắng, hai tay ôm lấy người bạn thân của mình.

Tính cách của mèo Phuphu lại thuộc kiểu thích nằm lì một chỗ, chẳng muốn chạy nhảy tung tăng, hóng chuyện tám phương như Fourth.

Người thì vô tri, người thì vô tích sự, bảo sao hai con mèo và chuột này có thể chơi với nhau lâu đến như vậy.Phuwin ưỡn người, móng vuốt mèo con lộ ra xong lại thụt vào, cậu cùng Fourth quấy lấy nhau nằm trên giường thưởng thức những tia nắng chiều tà còn sót lại qua ô cửa sổ, chẳng mấy chốc tiếng thở đều của hai chú nhân thú ăn cỏ và gặm nhấm vang lên.

Bà Pui đã nấu xong cơm tối, lên phòng gọi hai đứa xuống ăn cơm liền nhìn thấy cảnh hai cậu con trai cưng đang ôm nhau ngủ say, có lẽ lúc Fourth và Phuwin trông dễ thương, đáng yêu nhất chính là khi ngủ.

Em chuột kem sữa miệng ngậm lấy tai của mèo trắng, đôi môi hồng chúm chím của Phuwin kép hờ, nhịp thở đều đều trên chiếc giường ấm áp.

Nhìn cảnh này bà Pui cũng không nỡ đánh thức, cuối cùng với lấy chiếc chăn đắp lên người hai em.

--------------------------------------------Chin lỗi vì sự đăng muộn này nhưng mà tui nhiều bài quớ đi á 😢Ủng hộ tui với nho, cho tui xúi động lực ra chap nhe 💋😉
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 15: Lại nữa rồi


Lại một ngày mới bắt đầu, những tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu sáng, lọt vào ô cửa sổ nhỏ của gia đình nhà bé chuột hamster.

Bà Pui hôm nay thức dậy từ sớm để vào bếp làm bữa sáng, loay hoay một hồi ánh mắt bà bỗng liếc nhìn chiếc đồng hồ được treo trên tường.

" Hửm, mới thế mà đã 6 giờ rồi " " Fourth ơi, Phuwin ơi mau dậy thôi, sắp muộn học rồi !"

Fourth cùng Phuwin vẫn đang ôm nhau lờ mờ thức giấc, sáng sớm nên hai em không muốn dậy một chút nào, thế nhưng tiếng gọi lớn của mẹ Pui kèm thêm bốn chữ " sắp muộn học rồi" làm chú chuột hamster giật bắn mình, vội vội vàng vàng xuống giường vệ sinh cá nhân.

Trong khi đó Phuwin lại trái ngược hoàn toàn, nhìn Fourth cuống cuồng hết lên mà khinh thường, mèo chảnh ta đây còn chưa vội thì nhà ngươi cuống lên cái gì.

Cậu nằm trên giường, đưa hai tay lên dụi mắt, bình thản nhìn đồng hồ, quả nhiên bây giờ mới có 6 giờ thôi, chiêu này của các mẹ cậu đã quá quen rồi."

Fotfott từ từ !, mới có 6 giờ thôi " " Ể ?, thật á..., Shiaa mẹ lừa con !"

Nhìn Fourth vày chiếc áo đến muốn rách ra làm Phuwin ngứa mắt, liền không nhịn được mà túm lại, cậu vừa nói lớn vừa chỉ tay vào chiếc đồng hồ được đặt trên bàn học.

Chú chuột hamster ngốc nghếch chăm chú nhìn đồng hồ một lâu, như đang đơ ra vài giây sau đó mới ngỡ ngàng hét lớn.

" Dậy rồi đó hả hay đứa, ngồi xuống đây ăn sáng rồi đi học nè " " Dạ mẹe " Sáng hôm nay tâm trạng của mèo trắng rất rốt, vì vậy mới có hứng ngồi ăn sáng.

Nhìn Phuwin điềm đạm, từ tốn bao nhiêu, nhìn qua Fourth lại trầm cảm bấy nhiêu.

Mẹ Pui đến là bất lực với cậu con trai của mình, em ăn như kiểu chết đói ý, miệng nhỏ vì nhét quá nhiều đồ ăn nên phình ra thấy rõ, đúng là con chuột hamster ham ăn."

Fourth !, ăn uống đàng hoàng coi, nhìn Phuwin mà học tập kìa ' " Con biết rồi màaa " " Ôi ôi ôi, hết nói nổi con hà " Sau khi ăn sáng xong, Phuwin cùng Fourth liền xách cặp đến trường, trước khi đi còn không quên chào bà Pui.

" Mày học khoa gì thế ?"

" Còn phải hỏi, tất nhiên là thiết kế đồ họa rồi " Phuwin ồ lên một tiếng, cậu quên bén mất rằng Fourth từ trước đến nay rất thích mày mò làm thứ này thứ kia, chỉ là em chuột này ngố quá lên đến tận bây giờ vẫn chưa có bản thiết kế vĩ đại nào ra đời cả.

" A !, P' Dunk " Tuy Phuwin là người thấy Dunk trước, thế nhưng người đang cố gắng nhẩy lên để ôm lấy cổ y lại là Fourth.

Do quá đột ngột khiến Dunk bất ngờ, nếu không nhờ y giữ thăng bằng tốt thì hai người sớm đã lăn ra đất cùng nhau rồi."

Fourth, em về lúc nào vậy, sao không báo cho anh " " Em về được đến nay là ngày thứ ba rồi...mà em quên mất tiu " Vẫn là cái điều cười cười kèm cái gãi đầu ngớ ngẩn đó của Fourth, ngày trước khi còn ở Thái, ngoài chơi với Phuwin ra thì chuột nhỏ cũng rất bám người anh trai tên Dunk này đó nha.

Cũng phải thôi, y vừa hiền vừa đẹp, lại còn hay bênh vực, chiều chuộng hai cậu nhóc phá phách kia, bảo sao Fourth và Phuwin lại suốt ngày bám dính lấy Dunk.

Mấy ngày trước, lúc đang trên đường lên máy bay về nước, chú chuột kem sữa kia vốn là đã có ý định thông báo cho Dunk một tiếng, nhưng trí nhớ của em nào có tốt đến thế, chỉ vừa mới ký gửi hành lý Fourth đã quên sạch ý định ban đầu của bản thân.

Cũng may hôm nay lại phát hiện Dunk học trường Chula đó, nếu không thì chẳng biết khi nào Fourth mới nhớ ra."

Tan học anh có rảnh không, đi chơi với tụi em đi " " Ừm...có lẽ là không được rồi Phu, anh đang nộp đơn xin thực tập nên bận nhiều thứ quá " Đúng rồi nhỉ, thỏ trắng đang là sinh viên năm 3 rồi, đã đến lúc phải đi thực tập, một bước đệm quan trọng cho sinh viên khi bước vào môi trường làm việc thực tế.

Bảo sao lại bận rộn như vậy, Phuwin tuy có chút buồn nhưng em vẫn rất hiểu truyện, ngay lập tức tươi trả lời."

Vậy giờ ra chơi anh xuống căn tin cùng em với Fourth nha " " Chốt thế nhé " Dunk cười nhẹ, vội vàng xoa đầu hai nhóc tỳ rồi chạy đi ngay sau đó, hôm nay là ngày đẹp trời nên trong lòng thỏ trắng cũng tràn đầy nhiệt huyết, hai chiếc tai thỏ hồng hồng vểnh lên cao như muốn thay cho câu nói " hãy cố lên ", mong rằng trong số những công ty mà đã Dunk nộp đơn sẽ chấp nhận tuyển y vào thực tập.--------------------Fourth hiện tại đang rón rén từ từ bước vào chỗ ngồi của mình một cách nhẹ nhàng nhất, Gemini vẫn nằm trên bàn học không một chút động đậy, tưởng rằng con sư tử này đã ngủ say, thế nhưng mọi hành động của em hắn điều nắm trong lòng bàn tay.

Sau khi thành công ngồi vào chỗ của mình, Fourth liền nhanh chóng lôi sách vở của mình ra để chuẩn bị cho tiết học.

Thế nhưng có vẻ hôm nay giáo viên dứng lớp có chuyện đột xuất, có lẽ sẽ trống hết tiết này.

Fourth mừng thầm trong lòng, tay chân thoăn thoắt đã lôi ra cuốn sổ tay của bản thân, chuẩn bị sẵn sàng để tạo ra một bản thiết kế vĩ đại, thế như chưa kịp đặt bút, tiếng gầm phát ra từ bên cạnh đã vang lên."

G-gemini...hì hì cậu tỉnh rồi à " Gemini vẫn giữ nguyên nét mặt sắc lạnh của mình, bàn tay hắn lần mò trong túi áo một hồi, ngay sau đó ném bốp vào người em một túi hạt hướng dương to.

Fourth nuốt nước bọt nhìn túi hướng dương trong tay mình, ôi trần đời này ai chả biết bé chuột hamster màu kem sữa này rất thích ăn hạt sấy khô, đặc biệt là hạt hướng dương chứ, thế nhưng câu nói tiếp theo của Gemini mới khiến Fourth đứng hình."

Ngồi tách vỏ cho tao, từ giờ đến lúc chuông reo mà không tách xong đống này thì đừng trách tao ác " " Nh...nhưng Fourth cũng..."

Fourth ngập ngừng nhìn Gemini, ánh mắt em ánh lên tia tội nghiệp chiếu thẳng đến hắn, Gemini hơi nhăn mặt nhìn con chuột nhỏ to gan này, lại còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn, thỉnh thoảng còn chớp chớp nữa chứ."

Tiếp ?!"

" Fourth...cũng muốn ăn...a-aa tớ tự dưng hết muốn ăn rồi " --------------------------------------------Oioioi ba ka 🤡Nhớ vote cho tui với nho 💋💋
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 16: Ăn vụng


Fourth phụng phịu quay mặt đi, tay em vừa tách mất hạt hướng dương kia ra vừa lẩm bẩm trong miệng, đúng là cái đồ con sư tử vừa hung dữ mà vừa xấu tính.

Chuột nhỏ loay hoay tách vỏ hạt hướng dương ném xang một chỗ, còn phần hạt ăn được bên trong để gọn xang một khoảng trống khác, em còn cẩn thận lót giấy bên dưới vì sợ đặt trực tiếp lên bàn sẽ mất vệ sinh.' Hừmm...chỉ ăn một miếng chắc không sao đâu ha 'Fourth nghĩ thầm, đôi mắt to tròn cố liếc liếc xem Gemini bên cạnh đang làm gì, nhưng có vẻ con sư tử hung hăng này không còn ý định ngủ nữa, hắn trống tay lên bàn để đỡ lấy phần cằm của mình, tay kia lại rút điện thoại từ trong túi quần ra, ung dung lướt mạng xã hội.

Nhìn vào tưởng chừng như Gemini đang không để mắt đến Fourth, nhưng hãy nhớ kỹ nhé...thính giác của loài sư tử không phải dạng vừa, mọi chuyển động xung quanh hắn đều nắm trong lòng bàn tay.Chú chuột hamster ngốc nghếch nhà ta, thế mà lại tưởng Gemini đang mải xem điện thoại, không thể để ý đến mình được, vậy là Fourth cố tình quay mặt sang hướng khác, bắt đầu thực hiện âm mưu của bản thân...nhưng mà hình như em nhét quá lố rồi.

Cảm giác lạnh lạnh luồn qua cổ áo, chạy dọc xuống sống lưng Fourth, làm em giật thót mình, mặt mày tái mét từ từ quay đầu lại phía sau.

Tên Gemini từ sớm đã phát hiện có điều gì không ổn ở Fourth, hắn buông điện thoại xuống bàn, ngồi thẳng người sau đó phóng sát khí của mình đến con chuột hamster kia."

Ưm...t-tớ..

" Chuột nhỏ đây là đang muốn biện minh, miệng Fourth vì ban nãy nhét hạt quá nhiều nên đến nói cũng khó khăn, hai tai em cụp xuống, đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Gemini.

Hắn nhíu chặt hàng lông mày của mình, ánh mắt phóng thẳng đến cái miệng nhỏ xinh xinh của Fourth vẫn đang phồng lên.

Chuột nhỏ ơi là chuột nhỏ, bây giờ thì thanh minh kiểu gì đây."

Mở miệng !"

Gemini túm lấy cổ áo Fourth kéo lại gần mình khi thấy em có ý định chạy mất, hắn quát lớn ra lệnh cho Fourth mở miệng, bàn tay thô ráp to gần bằng mặt em của Gemini sớm đã kề chước miệng chú chuột nhỏ màu kem sữa này.

Fourth mếu máo lắc lắc nhẹ đầu mấy cái, bộ dạng như kiểu em bé làm việc sấu bị phát hiện, nhưng nhìn cái ánh mắt của Gemini đanh lại khiến em tái mặt, vội vàng hé miệng ra từ từ."

Hì hì...sao hạt hướng dương lại có trong miệng tớ nhỉ.."

Và thế là trong hai tiết buổi sáng ngày hôm nay, có một chú chuột hamster vì tham ăn mà bị con sư tử hung dữ bên cạnh bắt phải ngồi mát xa cho hắn.

Vị trí ngồi của Fourth cũng được Gemini chuyển vào bên trong, tránh cho chạy mất.

Fourth khóc thầm trong lòng nhiều chút, em muốn lên án, em muốn tố cáo."

Mạnh tay lên !

" " Dạ dạ " Gemini thoải mái gác chân lên bàn, ung dung tận hưởng cảm giác được xoa bóp trên bả vai, tay hắn với lấy chỗ hạt Fourth vừa tách, ngồi nhâm nhi như muốn chọc tức em.

Cho đến lúc Gemini thoả mãn kêu Fourth dừng lại thì hai chiếc tay xinh xinh của em đã đỏ ửng rồi.

Fourth mệt mỏi nằm úp mặt lên bàn, trông chẳng còn một chút sức sống nào hết.

Bỗng nhiên, tiếng sột soạt ở bên cạnh khiến Fourth tò mò, tai chuột vểnh lên như muốn nghe ngóng tình hình xung quanh."

Này !, không lấy hả ?"

Cho đến khi nhận ra Gemini đang gọi mình, Fourth mới chậm chậm ngẩng đầu lên.

Hai mắt em nhìn túi hạt hướng dương được đặt bên cạnh mình mà sáng rực như đèn pha ô tô.

Trông cái bộ mặt của Fourth kìa, còn giả bộ xúc động định lao đến Gemini nữa chứ, tiếc là hắn sớm đã rời khỏi chỗ ngồi mất rồi.--------------------" Em ăn gì Fotfot " " Dạ, một phần hamburger nhé anh " Giờ nghỉ trưa tại Chula, sinh viên đều tranh thủ xuống căn tin ăn trưa một chút.

Dunk, Phuwin cùng Fourth tới sớm, chọn một bàn trống gần lối ra vào mà ngồi xuống.

Dunk đã đi gọi món từ lâu, để lại Phuwin và Fourth ngồi yên vị trên ghế.

" Ê ăn hạt hướng dương không Phu ?"

" Ở đâu ra vậy ?"

Có vẻ sau mấy tiết buổi sáng hôm nay, Phuwin mệt lả người, cậu nằm ì trên bàn không nhúc nhích làm Fourth bên cạnh tò mò, em lấy tay hất hất, gẩy gẩy lỗ tai tai mèo đang cụp xuống.

Tay còn lại Fourth lắc lắc túi hạt hướng dương mà mình mới đước Gemini cho, ngỏ ý muốn chia sẻ với mèo trắng.

Phuwin ghé mắt nhìn túi hạt trong tay chuột nhỏ, trên đầu liền hiện ba dấu hỏi chấm lớn."

Tao nhớ là lúc đi mày có cầm túi hạt nào đâu, được trai cho à...è è cẩn thận bị lừa nha " " Sí không ăn thì thôi " Mèo nhỏ dở giọng chêu ghẹo bạn mình, vừa mới vào trường mà đã được trai tằng quà rồi, sướng hết nấc chứ còn gì nữa.

Phuwin ghé sát mặt mình đến khuôn mặt đang dần đỏ lên của Fourth, cậu cười cười, dùng tay nựng nựng lấy chiếc má bánh bao của chuột nhỏ."

Nè nè...trai gì chứ, công sức tao đấm lưng cả một buổi sáng đó " Fourth dỗi hờn đẩy phuwin ra khỏi người mình, em muốn thanh minh, em muốn phản bác.

Này là mồ hôi côn sức của ẻm cả buổi sáng mát xa, đấm lưng cho gã sư tử hung dữ cùng bàn đó.

Đôi tai màu hồng phấn sớm đã chuyển thành màu đỏ chót của cà chua, Phuwin thấy vậy chỉ cười lớn, tông giọng chuyển sang dỗ dành bạn mình."

À à, là công sức của Fourth, thế cho tao xin miếng đi " " Tao không cho nữa !"

" Ơ mày nãy b...

" " Phuwin, em cũng xuống đây ăn trưa à ?"

--------------------------------------------Án tới rồi em mèo ơi 😋, chêu em fot làm chi

Vote cho tui nhe cả nhà Mãi iu 🥰
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 17: Gặp lại


" Phuwin, em cũng xuống đây ăn trưa à ?"

Chẳng mấy chốc, một cái bóng to lớn bao phủ hết cơ thể mèo trắng, chất trọng khàn khàn, trầm ấm vang lên từ đằng sau Phuwin.

Cục mèo trắng nhỏ tròn ủm đang ngồi ngay ngắn trên ghế, bỗng chốc cảm thấy chất giọng này có chút...vừa là mà cũng vừa quen.

Hình như Phuwin đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, chuột nhỏ bên cạnh cũng không khỏi tò mò, với bản tính sẵn có của một chú chuột hamster, em nhanh chóng quay người lại phía sau.

" G..gấu bắc cực !

" Nhất thời không thể kiểm soát được cảm xúc, Fourth liền la lớn lên, không để ý con động vật to lớn phía sau đã chĩa ánh mắt về phía mình.

Nhận ra mình đã bị lỡ lời, Fourth nhanh chóng quang người, em kéo hai chiếc tai nhỏ xinh của mình xuống, luống cuống chui vào người Phuwin, đương nhiên vẫn không quên ôm theo túi hướng dương lớn.

Toàn thân Phuwin cứng đờ, mèo trắng nhận ra rồi, lại quen quá đó đi chứ."

A-anh Pond.."

" Em nhớ tên anh sao ?"

" D-dạ" Pond tươi cười nhìn mèo nhỏ, khó khăn lắm mới bắt gặp Phuwin sau cái ngày đầu đi học lại đó.

Nhưng cái điệu cười này có gì đó không đúng thì phải.

Ừm...trong mắt Phuwin, cái nụ cười rạng rỡ đó của Pond lại vô cùng đáng sợ, người mèo nhỏ hơn run run, cậu dùng chiếc móng vuột be bé của mình nắm lấy phần cổ áo đồng phục của Fourth, một mạch kéo về tư thế ngồi thẳng lưng, sau đó lại chui rúc vào người em.

Chuột ngốc bị kéo lên đột ngột, khuôn mặt nhỏ không khỏi ngơ ra, trên đầu hiện rõ ba dấu hỏi chấm lớn."

Phuwin, mày chơi sấu, dám chơi chiêu tao " Một mèo một chuột lại lần nữa vồ lấy nhau, em véo tai cậu véo má, cứ thế nhanh chóng hai cục bông gòn này đã quên mất bên cạnh vẫn còn hai người nữa.

Pond đứng nhìn một lúc, chứng kiến hình ảnh đáng yêu của Phuwin liền không nhìn được mà cưng chiều, đều mà trước nay chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của hắn."

Tao không nghĩ mày còn có cái bộ mặt đó nữa đấy, Pond" Pond nhanh chóng nhận ra cái chất giọng khàn đặc này, hắn bình thảm quay người nhìn tên sói xám đang đứng đằng sau mình."

Đến đây làm gì, tao tưởng giờ này mày đang phải vùi đầu vào đống công việc trên công ty chứ " " Chỉ là một chút chuyện hợp tác làm ăn nhỏ thôi " " Với ?"

Pond nhướn mày, nhìn xem trên người Joong là bộ vest đen lịch thiệp, cà vạt được thắt chỉnh chu, cả người toát lên vẻ điển trai, trưởng thành của một người đàn ông.

Joong vốn là người rất cẩn thận và nề nếp, chính vì thế những bộ đồ hắn khoác lên người đều đã được xử lý sao cho hoàn hảo nhất có thể.

Chỉ có điều, nếu là mọi ngày, với tính cách của gã thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ chịu rời chiếc ghế tổng giám đốc trong phòng làm việc của mình nửa bước, mọi hợp đồng nhỏ đều luôn được giao lại cho trợ lý."

Với lão hiệu trưởng " " Ồ " Pond không có ý định muốn hỏi thêm, ngay sau đó liền chuyển hướng về Phuwin.

Hai em nhỏ nhà ta có vẻ đã nhận ra sự xuất hiện của Joong, thấy lại có thêm một nhân thú ăn thịt, thậm chí lại còn là loài sói xám hung dữ, Fourth cùng Phuwin có hơi dè chừng, thế nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn chấp tay chào gã.

" Chào...anh ạ " " C-chào anh " Fourth nhang nhảu lên tiếng trước, sau đó mới đến lượt Phuwin.

Nhưng ngay sau đó lại được Pond ân cần chỉnh lại."

Là chú mới đúng mèo con " Trước khuôn mặt hoang mang của chú mèo trắng nhỏ, Pond chỉ cười lớn nhìn về phía Joong.

Gã phóng cho hắn một ánh mắt sắc lẹm, này lâu lắm rồi mới thấy lại được biểu cảm này của Pond đấy, trước nay nêu như không phải là lạnh lùng sắc bén thì hắn cũng trưng ra bộ mặt hung dữ như muốn giết người, ít cười ít nói chẳng khác Joong là bao.

Cũng phải thôi, họ là anh em họ mà, Joong liếc qua Phuwin một lần, sau đó nhìn về phía Pond."

Giờ tao phải đi rồi " " Ờ, tối đi bar không ?"

" Tao không có rảnh " Sau khi Joong rời đi, Pond mới quay lại mục đích chính của bản thân."

Cho anh ngồi cùng được chứ"" Đ-được ạ " Phuwin rụt rè nhích người ra xa cho Pond ngồi xuống, nhưng nhanh chóng bị hắn kéo ngược trở lại.

Phút chốc, cậu cảm thấy quay cuồng, khuôn mặt non mền của mèo tráng đỏ bừng, chiếc mũi hồng phớt chuyển màu ửng đỏ.

Ánh mắt Pond va phải tai mèo nhỏ xinh, thỉnh thoảng lại vẩy nhẹ khiến chiếc khuyên tai kia cũng vù thế mà rung lắc theo từ hồi.

' khi nào thì em mới nhận ra anh đây ' Pond mân mê chiếc khuyên tai của bản thân trong túi áo, thứ đồ vật mà hắn vẫn luôn mang bên người, nâng niu và giữ gìn nó bấy lâu nay.

Khó khắn lắm nới tìm thấy em vậy mà em lại chẳng còn chút kí ức gì về chàng, ngay cả lời hứa năm xưa...--------------------Joong điềm tĩnh bước qua khu căn tin, thời điểm giờ nghỉ trưa làm căn tin trở nên đông đúc, ồn ào hơn bao giờ hết, giữa dòng người chen chúc cộng thêm dáng người to cao của bản thân, Joong dường như bị kẹt lại mà chẳng còn hướng đi.

Hắn khó chịu nhăn mặt, bộ vest cũng bị làm cho xê dịch đôi chút.

Phải mất một lúc lâu sau đó khi đám đông dần thưa ra, Joong nhanh chóng chỉnh lại trang phục, đôi chân dài miên man chuẩn bị bước tiếp, vậy mà trong giây phút ấy, một cậu nhóc nhỏ lướt qua khiến Joong khựng lại.

Cậu nhóc ấy có nước da trắng mềm, hàng mi cong dài đen nhánh, dáng người thon thả bước từng bước lướt qua gã, nhưng thứ làm Joong chú ý lại chính là đôi môi đỏ mọng, mềm mịn và...cặp tai thỏ trắng muốt kia.' Là em ấy ' Giây phút cả hai chạm mắt nhau, thế giới như dừng lại một nhịp, khoảng không yên tĩnh bao chùm lấy cả hai, ngay sau đó lại trở về như ban đầu.

Chỉ cần một ánh nhìn, Joong đã nhật ra Dunk, chỉ tiếc rằng y lại không thể nhận ra hắn.

Cuối cùng, nhìn bóng Dunk khuất dần vào đám đông, Joong cũng rời đi ngay sau đó.--------------------------------------------Nhìn lá me bay dưới kỉ niệm hai chúng mình 🥰

Đừng đùa với Fot, em có võ đó
 
[F6] Bé Con Là Động Vật Ăn Cỏ
Chương 18: Hiểu chuyện đến đau lòng


Chẳng phải, người ta thường nói gia đình luôn là mái ấm vĩnh cửu của mỗi một con người khi sinh ra, là nơi mà khi con vấp ngã, có vui có buồn đều có thể quay về để cảm nhận được tình thương, hạnh phúc hay sao ?.Đúng thế, hoàn toàn đúng thế !

Ấy vậy mà cuộc đời của Dunk Natachai lại chẳng thể tươi đẹp như vậy.

Khi mới lên ba, cái hồi Dunk chỉ mới vừa biết nghe, biết lắp bắp được vài ba chữ cái, gia đình y luôn xảy ra những cuộc cãi vã gay giắt mà chẳng có hồi kết.

Trong tiềm thức của một chú thỏ con non nớt ngày ấy, ở cái đội tuổi mà các bạn bé khác được gia đình tập cho cách đi, cách nói, rồi nghe những giai điệu vui nhộn, phim hoạt hình đầy màu sắc thì Dunk lại luôn phải chứng kiến những cuộc ẩu đả của ba mẹ.

Y nào biết gì chứ, chỉ có thể cụp đôi tai dài của mình xuống, dương đôi mắt tròn nhỏ nhìn ba mẹ.Đến khi lớn hơn được một chút, những cuộc tranh cãi ấu chuyển thành tiếng đập phá đồ đạc, khi thì bố, lúc thì mẹ và hình như...mọi cuộc cãi vã ấy đều chĩa về phía Dunk.

Y không hiểu, biết ba mẹ dễ nóng giận nên hiểu chuyện, ngoan ngoãn, vậy mà Dunk lại chẳng thể nhận về một chút tình thương nào từ hai người cả.Ừm...và rồi Dunk đã hiểu, thật ra y có mặt trên đời này không phải do tình yêu mãnh liệt của ba và mẹ tạo nên, mà lại chính là tai nạn của một lần quá chén.

Cả hai người đều không muốn có em xuất hiện trên đời, vì có Dunk mà họ không thế lấy được người mình thực sự yêu.

" Này cái thằng con hoang kia " Lúc em vào lớp 5, mẹ Dunk xảy ra xích mích với một vị phụ huynh khác, trong cơn móng giận họ không kiềm chế được mà chửi rủa nhau.

Mẹ Dunk tuy chỉ là một loài thỏ trắng thế nhưng miệng lưỡi lại chẳng loài lào trong làng đọ lại được.

Vị phụ huynh kia cứ thế mà bị mẹ Dunk làm cho cứng họng."

Này bà Nat, nhớ mặt tôi đấy !"

Cứ thế ôm nỗi hận trong lòng, vị phụ huynh ấy khi về đến nhà liền bắt đầu xăm soi đời tư của gia đình Dunk.

Thậm chí còn dặn các bạn nhỏ cùng lớp thường xuyên bắt nạt, chêu chọc Dunk."

Này, điếc à cái thằng con hoang này " " Hic..hức t-tớ không phải..hức con hoang mà !"

Bị túm lấy tai thỏ đau điếng, cộng thêm việc bị trêu trọc khiến thỏ trắng rưng rưng bật khóc, y dơ tay muốn phản kháng liền bị mấy bạn nam khác đẩy ngã, Dunk vốn đã bị còi xương, chậm phát triển hơn các bạn cùng trang lứa, việc bị ngã sõng xoài dưới đấy làm cơ thể y trầy xước khắp cả."

Hứ, cứ khóc đi, khóc to nên, chả ai đến bênh mày đâu " " Ba mẹ mày không cần mày nữa rồi " " K-không..hức..không phải..mà oaaa.."

Ôm toàn thân đau nhói về nhà, Dunk vội vàng chạy vào mách mẹ, mong rằng sẽ nhận được sự an ủi dù chỉ là một chút.

Vậy mà bà Nat trong người có men rượu, không nhữ không vỗ về mà thậm chí còn dánh Dunk một trận."

Mẹ..mẹ hic..mấy bạn bảo..hức mẹ không cần..con nữa " " Đúng đấy !, đứa nghiệt chủng như mày tao, tao đánh chết " " Mẹ..mẹ..oaaa " Sau ngày hôm ấy Dunk mới hiểu được tất cả, ở độ tuổi ngây thơ trong sáng ấy y đã buộc phải hiểu rất nhiều thứ.

Đứa trẻ ấy chưa từng nhận được tình yêu hay thậm chí là sự thương sót.Cho đến một ngày, bà Nat phát hiện ba Dunk ngoại tình bên ngoài, cả hai xảy ra một cuộc tranh cãi lớn nhất từ trước đến giờ, sau đó liền nằng nặc đòi ly hôn.

Trong phiên tòa, khi nhắc đến việc ai sẽ nuôi Dunk, bà Nat mà ông Pen đều im bặt, không khí của phiên toà cũng lặng dần đi khi cả hai đều kí giấy từ chối nuôi con.

Đến cả người luật sư cũng phải chua xót nhìn chú thỏ trắng vừa mới tròn mười tuổi ngồi ngoan ngoãn trong góc phòng, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn xuống nền đất.

Chẳng thể tưởng tượng nổi Dunk đã trải qua những gì.Nhưng cuối cùng, vì ông Pen sớm đã mua chuộc thẩm phán, quyền nuôi con cũng vì thế được đẩy xang cho bà Nat.

Sau phiên tòa, mẹ Dunk ôm sự bực tức về nhà dọn đồ, cùng y rời khỏi làng quê thanh bình, lên thành phố Bangkok sinh sống.

Cứ tưởng khi sống riêng với mẹ, Dunk sẽ không phải chịu những trận đòn roi đó nứa.

Thật vậy, bởi ngay sau khi ly dị ông Pen, bà nhanh chóng bén duyện với một nhân thú ăn thịt khác.

Cả hai người kết hôn và có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh, gia đình mới, cuộc sống cũng mới Dunk bỗng chốc trở thành người dưng trong ngôi nhà ấy.Bóng tối bao chùm, chẳng còn chút tia sáng nào le lói trong tâm hồn của một chú thỏ trắng nhỏ mong manh và non nớt, cứ thế Dunk đần chìm vào thế giới của riêng mình, đó chính là căn phòng không cửa sổ của bản thân, ban đầu khi được ba dượng sắp sếp ở trong căn phòng ấy, y cảm thấy chút xa lạ bởi nó không hề có cửa sổ, chẳng có một tia nắng nào có thể le lỏi vào bên trong mỗi buổi sáng, chỉ có ánh đèn chùm mập mờ được treo trên trần nhà.

Dần dần theo thời gian, Dunk mắc căn bệnh trầm cảm nằng, y trở nên nhút nhát, tự ti và thích bóng tối bởi chỉ khi ở trong bóng tối, y mới có thể là chính mình."

Mẹ con về rồi " " Về rồi à, cả nhà ăn cơm xong rồi, con xuống ăn đi " " Vâng " Dunk mệt mỏi bước vào nhà, cả ngày chạy qua chạy lại để nộp hồ sơ xin thực tập làm y rã người, vừa vào nhà bà Nat cùng ông Max đang ngồi xem phim trong phòng khách, còn em trai lại đang trong nhà tắm.

Bà Nat nói qua loa vài câu, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào ti vy."

A mẹ ơi !, con quên mang khăn tắm " " Ơi ơi mẹ đây, đợi mẹ chút " Một chú chó đốm chạy ra khỏi phòng tắm, nó lướt qua Dunk như thể y đang vô hình, bà Nat thấy con trai mình chạy ra phòng khách ngồi xuống cạnh ba cũng nhanh chóng đi đến."

Nè Kan, đi dép vào đi con, kẻo lạnh chân đấy " " Dạ ba " Kan theo gen của ông Max là loài chó đốm, vậy nên cậu rất bán ba.

Dunk nhìn một nhà ba người họ vui vẻ trong phòng khách, trong lòng lại chẳng có chút cảm xúc nào, bởi lẽ cảnh tượng này y đã quá quen rồi.

Dunk chỉ lẳng lặng quay về phòng của mình, không bật đèn mà một mạch nằm nên giường, cứ thế thiếp đi từ bao giờ.--------------------------------------------Tội ẻm, a chẻn mau mau rước em về đi nha Nhớ vote cho tui với nhe cả nhà 🥰
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom