- Thôi được rồi.
Tên em là gì?
Nàng lướt qua nữ nhi, đảo mắt qua người em ấy, chờ đợi đối phương trả lời- Thưa ngài !
Tên con là Kaya !- Kaya?
Một cô gái hoạt bát và vui vẻ.
Nàng dừng lại một lúc, vẻ ngẫm nghĩ điều gì đó rồi lại thở dài- Ừm..haiz..em tiếp tục công việc của mình đi!
Ta sẽ đi nghỉ ngơi một chút!
Nàng ngồi xuống chiếc ghế mình của ba nghìn năm trước hay ngồi.
Ở đó nàng có thể ngắm nhìn cảnh vật ở Liyue.
Vốn dĩ nàng dựng Zhian'Ah ở nơi đây cũng là vì cảnh vật.
Nàng yêu thích những nơi yên bình và Liyue thì đáp ứng đủ điều kiện đó.
Nhìn quanh căn phòng, nó chẳng khác gì lúc mà nàng rời đi cả, vẫn rất sạch sẽ.
Nàng tự hào về những người làm dưới trướng của mình, thần cận, người hầu, nàng đều tự hào.
Là do họ trung thành với nàng và họ biết nàng cần gì, muốn gì.
" Chẳng thay đổi gì cả "
Đã lâu lắm rồi nàng mới quay trở lại đây, tự hỏi các bạn của nàng năm ấy thế nào?
Nói không ngoa, nàng có mối căm hận khá lớn với Celestia - năm ấy đã đẩy nàng xuống vực sâu.
" Giờ mọi người thế nào?
"
Những gì còn xót lại trong kí ức của nàng là thân ảnh của người đó, của người mà lần đầu tiên đến với trần thế, nàng nhìn thấy – Nham thần Morax.
Không có gì là lạ khi nàng nhớ tới Morax đầu tiên và lo lắng cho người đó.- Nếu bây giờ mình xuất hiện..thì Người có ngạc nhiên không?
Có chứ thiên thần bé bỏng của tôi ơi.
Chàng ta đã đợi nàng rất lâu, từ ba nghìn năm trước chỉ để gặp được nàng.
" có lẽ mình nên đi thăm mọi người "
Rồi nàng lại đứng dậy, nhìn mình trong gương
" vẫn rất đẹp "
Nàng bước ra khỏi đền, gọi Kaya đang quét sân trước cổng lại.- Nham Thần giờ vẫn ổn chứ?- Thưa, Nham Vương Đế Quân vẫn đang rất khỏe ạ.
Người ấy đang đợi ngài trở về!- Vậy chúng ta làm một chuyến, đi thăm các vị thần khác, đã lâu rồi ta không được đi đâu đó.- Em sẽ vào chuẩn bị, thưa ngài!
Kaya và Hutao tại Vãng Sinh Đường là hai người bạn thân với nhau.
Trong khoảng thời gian còn bị phong ấn dưới vực sâu, Đường chủ Hutao là người duy nhất chơi với em, biết đến em, và quan tâm đến em.
Vì thế mà em xúc động lắm.
- Kaya!
Hôm nay xuống núi đột xuất quá trời!- Mình đưa Người xuống đây thăm Zhongli tiên sinh!- Ngài ấy đã trở về rồi sao??? – Hutao mặt tái mét trước câu trả lời của em- Người đang đứng ở cửa ấy!- Trời ạ, lần sau bảo Wef đưa tin cho mình nhé!
Làm mình không kịp chuẩn bị gì!
Để mình ra mời cô ấy vào trong, tiên sinh đang ở trong kia!
Hutao chạy vội ra.
Cúi thấp người, cô nhẹ giọng mời nàng vào trong quán.
Một phần nàng là thần, một phần Zhongli cũng thế, hai người gặp nhau thì cần có sự riêng tư.
Cô nghĩ nếu mình chậm trễ với mệnh lệnh của thần, điều đó là đắc tội lớn.
Thế nên cô đã vận hết sức bình sinh bình tĩnh, cố tỏ ra mình không run rẩy trước nàng.
Cô đã nghe kể về nàng, về những điều nàng đã đóng góp cho Teyvat.
Đền thờ nàng ở khắp mọi nơi, sách báo đều in hằn tên nàng.
Vì nàng là một vị thần tuyệt vời, một vị thần quan trọng đối với sự phát triển của Teyvat.
Được đứng cạnh một nữ thần như thế, đó là niềm vinh hạnh của Đường chủ lần thứ bảy mươi bảy của Vãng Sinh Đường đây.
Vậy nên cô có phần hào hứng đến run rẩy cả chân tay đều là chuyện bình thường.
Còn nàng đang lạ lẫm với một Liyue khác xa so với trí nhớ của mình, ngày ấy Liyue vẫn còn thô sơ, không sầm uất như ngày nay.
Nàng là đang choáng ngợp bởi sự thay đổi của nó, trước phong cảnh của cảng Liyue.
Tiến vào sâu trong quán, nàng đã nhận ra, là Nham Vương Đế Quân, là ngài ấy thực sự.- Đế Quân!
Zhongli quay đầu lại theo hướng của tiếng nói, phát hiện chủ nhân của nó là người bây lâu nay mình mong mỏi, chờ đợi.
- Halcyon!
Là nàng sao..- Là ta đây!
Đã lâu không gặp Đế Quân!
Zhongli đứng dậy khỏi chiếc ghế mình đang ngồi, tiến về phía nàng mà ngắm nghía.- Đúng thật là nàng!
Đứng thế này dễ đau chân, để ta dìu nàng vào, nàng có muốn vào kia ngồi thưởng trà cùng ta chứ?
Rồi chúng ta sẽ cùng hàn huyên lại những kỉ niệm xưa cũ