[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,305
- 0
- 0
Eo Thon Nhỏ - Khương Chi Ngư
Chương 60
Chương 60
Nguồn: diendanlequydon
Editor: Trà Đá.
Chưa đầy một ngày, tên tuổi của Lục Trì và Đường Nhân đã được truyền đi khắp nơi.
Sau ba cuộc thi thử ở tỉnh, thì đã có rất nhiều người ấn tượng với hai người họ, bởi vì thứ hạng qua ba lần thi đều không hề thay đổi.
Bây giờ hai người bọn họ lại đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi đại học vừa qua càng khiến nhiều người ấn tượng hơn nữa.
Hàng năm khi công bố thành tích thủ khoa thi đại học thì những từ khóa tìm kiếm nổi nhất đều liên quan đến thủ khoa.
Mặc dù truyền thông cũng đề cập đến nhưng chỉ viết bài chứ không lấy hình ảnh trực tiếp từ trường học.
Sau khi đài truyền hình phát sóng đoạn phỏng vấn thì các trang mạng báo chí khác cũng mau chóng lấy tư liệu hình ảnh từ đài để đưa lên.
So với việc đọc báo chay, thì mọi người vẫn thích xem hình ảnh hơn, ai cũng muốn xem thủ khoa năm nay mặt mũi như thế nào.
Tin tức thủ khoa vừa tung ra thì cũng khiến Lục Trì nổi tiếng hơn ở tỉnh.
Có lẽ vì trông đẹp mắt, cho nên lúc Đường Nhân ngồi bên cạnh Lục Trì khi phỏng vấn cũng được bọn họ viết báo với tiêu đề 'Á khoa là một cô gái nhỏ xinh đẹp'.
"Thủ khoa năm nay đẹp trai vậy, đừng nói là diễn viên chứ?"
"Nữ sinh ngồi bên cạnh cười lên trông đáng yêu cực, hai người trông cực kỳ xứng đôi."
"Với thành tích này thì tha hồ mà hưởng thụ mùa hè!"
Không ít học sinh trường tư nhân Gia Thủy cảm thấy tự hào vì trường mình vừa có thủ khoa lẫn á khoa, bình luận ào ào phía dưới.
"Đây là học trưởng và học tỷ trường mình nè, siêu bướng bỉnh!"
"Hai người họ là một đôi đó!
Lúc còn đi học, ngày nào cũng cho mọi người ăn thức ăn cho chó!"
"Bọn họ toàn làm chuyện động trời ở trường thôi, công khai thổ lộ tình cảm trước toàn trường, tình cảm của hai người cực kỳ khắng khít!"
Bình luận khen ào ào, khiến lượng tìm kiếm cũng tăng lên không ít, vượt qua những tin tức khác.
Nhưng tin tức thi đại học chỉ sôi nổi một hai ngày đầu, sau đó cũng bị chìm xuống rất nhanh chóng, cũng không còn bao nhiêu người chú ý.
Đường Nhân cũng không quan tâm nhiều, cô cảm thấy không có hứng thú.
Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày điền bảng nguyện vọng chính thức.
Cô và Lục Trì không ngồi cùng nhau, Đường Nhân ưu tiên điền nguyện vọng chuyên ngành trước, cuối cùng điền hai trường đại học ở thủ đô.
Điền xong, cô đưa mắt nhìn Lục Trì, anh đang ngồi đó, đưa lưng về phía cô, lưng anh rất thẳng.
Cô nhìn mấy giây, cuối cùng ra ngoài đứng chờ anh, sau khi anh ra thì ngước đầu hỏi: "Rốt cuộc cậu điền cái gì?"
Lục Trì trả lời: "Giống như tớ nói bữa trước."
Ban đầu chỉ điền một nguyện vọng, nhưng rốt cuộc vẫn điền hai trường đại học ở thủ đô.
Nghe thấy anh nói, Đường Nhân cười rộ lên, trong mắt lộ ra vẻ phong tình lung linh khiến người đối diện không rời mắt được.
Lục Trì ngây người, chuyển dời tầm mắt đi một cách cứng nhắc.
Chủ nhiệm lớp Chu Thành đứng bên ngoài phòng học, thấy bọn họ đi ra cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Là chủ nhiệm lớp, ông ta đương nhiên có thể biết được nguyện vọng đăng ký của hai người, theo như những gì ông ta suy đoán, từ thành tích đến độ phù hợp thì nguyện vọng này có hy vọng rất cao.
Thời gian thật sự trôi qua nhanh như chớp, không lâu trước đây ông ta còn đang lo lắng chuẩn bị cho kỳ kiểm tra.
Ánh mắt Chu Thành nhìn xuống dưới lầu, dõi theo bóng dáng hai người đang sánh vai đi cùng nhau, thầm bùi ngùi về một quãng thanh xuân tốt đẹp.
Lúc trước, trong văn phòng lúc nào cũng náo nhiệt, các thầy cô giáo bàn tán sợ rằng tâm tư của hai người bọn họ không đặt cho việc học, sẽ ảnh hưởng đến thành tích, còn nghiêm khắc trừng phạt.
Nhưng bây giờ điểm thi đã được công bố rồi, có lẽ cảm thấy hơi bẽ mặt, cho nên các thầy cô trước đây hay có thành kiến lại mở miệng chúc mừng, Chu Thành cảm thấy thành tích lần này đúng như những gì ông ta dự đoán.
Thật sự không khiến Chu Thành thất vọng.
Ông ta dõi theo cho đến khi hai chấm đen dần biến mất ở cửa trường học, trong lòng ông ta âm thầm hy vọng tương lai sau này của hai đứa bé càng sáng lạng hơn nữa.
Đầu tháng bảy đã có thể biết được thông tin trúng tuyển.
Những người khác phải chờ đến cuối tháng, nhưng bọn họ lại được nhận thư thông báo trước.
Trong khoảng thời gian này, Đường Nhân liên tục ở trong trạng thái kích động, chốc lát lại lo lắng Lục Trì không điền cùng trường với cô, lát sau lại lo lắng bản thân mình không trúng tuyển.
Lo lắng đến nỗi ban đêm đi ngủ cũng nằm mơ thấy.
Tối hôm qua cô còn mơ thấy mình bị trượt cả ba trường, cuối cùng phải về trường học lại một năm.
Buổi sáng tỉnh dậy phát hiện toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Trong lòng Đường Nhân hồi hộp, thử tra xét thông tin xét tuyển của bản thân, sau khi đã thấy dòng chữ "Đã trúng tuyển" thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Môn chuyên ngành vẫn là cái kia.
Ban đầu cô định đăng ký vào ngành điều chế thuốc, nhưng lại sợ nhiều người đăng ký, lỡ như trượt thì làm sao, nên mới đổi ngành.
Cô nhảy tưng tưng trên giường, thiếu chút nữa là hét ra tiếng.
Tưởng Thu Hoan đẩy cửa vào: "Bị điên hả?
Phá giường thì mẹ cũng không mua giường mới cho con đâu, hư giường thì nằm đất."
"Mẹ!"
Đường Nhân cười, "Con đậu đại học S rồi."
"Thật hả?"
Trong nháy mắt, Tưởng Thu Hoan quên luôn cơn giận ban nãy, "Chuyên ngành gì, tiếng anh hả?"
"Dạ, tiếng anh."
Tưởng Thu Hoan ngồi xuống: "Tốt quá!
Ai da, mẹ nhịn không được rồi, phải gọi điện báo cho ba con biết mới được."
Bà vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, trong họ hàng bà con có rất nhiều người quan tâm đến Đường Nhân, bây giờ phải thông báo cho mọi người biết, đỡ phải đến lúc công bố thì lại trách bà không suy nghĩ.
Nghĩ đến bên bà con dòng họ bên chồng, Tưởng Thu Hoan cười lạnh.
Năm ngoái một cô cháu gái bên nhà chồng thi được hơn 680 điểm, đậu một trường đại học sư phạm nổi tiếng, khoe khoang khắp chốn.
Sau này Tưởng Thu Hoan mới biết được, gia đình cô cháu gái đó đã từng nói với người khác là thành tích hiện tại của Đường Nhân không tốt, không chừng thi rớt đại học.
Lúc trước bà quên thông báo điểm thi của con gái mình cho bà con biết, bây giờ đã có giấy trúng tuyển của trường đại học coi như càng tự tin, để xem mặt mũi nhà bên kia thế nào.
Đường Nhân đóng cửa lại, vén hết tóc ra sau tai.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt ở đầu giường đổ chuông báo tin nhắn, cô lập tức nằm xuống mở khóa.
Lục Lục Lục: hình ảnh.
Đường Nhân hít một hơi thật sâu, nhấn vào, tay run run, nếu không cùng một trường, thì cô lập tức lao đến nhà Lục Trì, đánh anh một trận trước rồi nói chuyện.
Hình ảnh được mở ra, là giấy báo trúng tuyển của anh.
Đại học S, chuyên ngành y khoa.
Sau khi biết được tin tức trúng tuyển của anh, tâm tình cô hưng phấn lạ thường.
Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió càng khiến con người ta thêm vui vẻ.
Ngày hôm sau thời tiết cũng không tệ, cô quyết định tới nhà họ Lục, trước kia cô đã từng đến một lần.
Tưởng Thu Hoan liên tục bận rộn gọi điện thoại: "Nào có, thành tích này rất bình thường, đại học S, cảm ơn chị."
Sau khi cúp máy lại tiếp tục điện thoại cho một người khác.
Trong lúc Đường Nhân mang giày thì có nghe thấy, mặc dù ngoài miệng thì liên tục nói bình thường, nhưng nghe ra ý tứ rất tự hào.
Cô âm thầm mỉm cười, có thể khiến tâm tình mẹ cô vui vẻ cũng rất tốt.
Cô ngồi xe đến thẳng khu nhà Lục Trì, sau đó đi bộ vài phút đã đến.
Xem ra khu nhà anh cũng không khác biệt lắm so với khu nhà cô, Đường Nhân có cảm giác nơi đây quá sức yên tĩnh.
Cô gởi tin nhắn cho Lục Trì: "Tớ đang đứng trước nhà cậu nè."
Có lẽ tin nhắn này quá mức kinh người, chưa đầy vài giây sau cô đã nghe có tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa sổ tầng hai được mở ra, sau đó cô thấy nửa thân trên của Lục Trì.
Có điểm giống hoàng tử đến cứu công chúa bị nhốt.
Đường Nhân bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, vẫy vẫy tay với anh, không dám lớn tiếng, sợ người lớn nghe thấy lại không hay.
Chưa được bao lâu, Lục Trì đã xuất hiên trước cửa nhà.
Anh chần chừ nói: "Sao...
Sao cậu lại đến đây?"
Đường Nhân cười: "Đương nhiên là nhớ cậu rồi."
Hai tai Lục Trì hơi ửng đỏ, có lẽ bởi vì đang ở nhà, cho nên đầu tóc anh có chút loạn, làm nổi bật lên vẻ lười biếng mê người.
Có lẽ bởi vì trêu chọc nhau khá nhiều, nên không khí ám muội xung quanh cũng tăng lên.
Đường Nhân vỗ vỗ anh: "Vào nhà thay quần áo đi, bọn mình đi chơi."
Lục Trì gật đầu, nói từ tốn: "Cậu muốn vào nhà không?"
Lần này đến lượt Đường Nhân chần chừ: "Mẹ cậu không ở nhà hả?"
Lục Trì lắc đầu: "Không có."
Kể từ sau khi ly hôn, mẹ anh trở nên nhiệt tình ra ngoài tìm việc làm, hiện tại mỗi ngày đều tập trung vào công việc, thời gian rảnh rỗi cũng đi dạo phố.
Không còn những cử chỉ điên rồ khác thường như trước đây nữa.
Thấy mẹ mình như vậy, Lục Trì cũng trở nên vui vẻ hơn.
Cuối cùng mẹ anh cũng thoát ra khỏi bộ dáng trước kia, không còn ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào một điểm nữa, thay vào đó là ánh mắt sinh động và bộ dáng hiện đại.
"Được, vậy tớ đi tham quan một chút."
Đường Nhân đi vào trong cùng với anh, đưa mắt quan sát xung quanh.
Phòng khách nhà anh bày biện rất ít đồ, cực kỳ đơn giản, có cảm giác hơi lạnh lẽo.
Đường Nhân đi theo anh lên lầu, tiến vào phòng ngủ của anh.
Phòng ngủ của anh hoàn toàn khác so với phòng ngủ của cô.
Cách trang trí nhà cô đều là ý tưởng của cô, bản thân thích gì làm nấy, không thích thì thẳng tay loại bỏ ngay, hơn nữa sự trang trí trong nhà cũng rất bất đồng.
Ít nhất mỗi lần mẹ cô nhìn thấy con bọt biển màu vàng trên trần nhà đang nhe răng cười cũng khiến bà giật mình.
Phòng ngủ của Lục Trì cũng giống như con người anh, trông cực kỳ đứng đắn, mọi thứ được sắp xếp rất quy củ, giá sách ở bên cạnh được phân chia thể loại rất rõ ràng.
Mọi thứ đều cực kỳ ngăn nắp.
Giống y như lúc anh mặc áo sơ mi thì phải cài đến nút trên cùng của áo.
Trên bàn có một khung ảnh.
Ngón tay Đường Nhân chạm vào, khung cảnh ở trường Nhất Trung, khuôn mặt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô hỏi: "Cậu chụp lúc nào vậy?"
Ánh mắt Lục Trì khẽ động, nhỏ giọng nói: "Khai giảng lớp 10."
Khi đó gương mặt anh trông rất non nớt, so với bây giờ là một sự khác biệt rất lớn, Đường Nhân vừa xem ảnh vừa nghĩ.
Trong lúc cô đang nhìn ngó xung quanh, thì Lục Trì đã đi ra từ phòng tắm, anh đã thay quần áo chỉnh tề, gấp quần áo đã mặc xếp ngay ngắn trên giường.
Đường Nhân lén đi tới phía sau lưng anh, nhìn chằm chằm anh.
Lúc Lục Trì xoay người lại cũng là lúc Đường Nhân nhướn người tới trước, Lục Trì bị giật mình, lập tức ngã ra giường.
Đường Nhân thầm cười trộm một cái, nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nằm lên người anh.
Sức nặng của hai người bị vùi trên giường nệm.
Lục Trì không ngờ sự việc lại tiến triển đến mức này, nhất là khi cả thân thể Đường Nhân nằm đè lên người anh, da thịt chạm nhau khiến anh có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Tình huống cực kỳ nguy hiểm, giống như cái đêm anh nằm mơ.
Đường Nhân nằm trên người anh, nhịp tim Lục Trì đang đập rất nhanh, dễ dàng truyền đến bên tai Đường Nhân.
Thật sự rất đáng yêu.
Gò má cô áp lên ngực anh, nói: "Tim cậu đang đập rất nhanh nè."
Tiếng nói chấn động trên người anh, Lục Trì cảm thấy không thể thở nổi, căng thẳng lại nói lắp: "Dậy...
Dậy mau."
"Không."
Đường Nhân lắc đầu.
Cô vươn tay sờ sờ môi anh, nhỏ giọng nói: "Tớ muốn hôn cậu."
Vừa dứt lời, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi cô hoàn hồn lại thì phát hiện ra mình đang nằm đúng vị trí Lục Trì vừa mới nằm.
Đường Nhân cũng không hoảng loạn, ngược lại cười tươi với anh.
Cô nhướn mày khiêu khích: "Có bản lĩnh thì hôn tớ đi."