Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 90



Lúc Thẩm Ý vào thì nhìn thấy Bùi Y Y đang cầm hai mảnh vỡ của cái bát, đứng đơ người. Ban đầu anh còn tưởng là cái bát bị vỡ, chờ đến khi qua xem hai mảnh vỡ, anh lại nhìn thấy một chén cơm bị nén lại như hòn đá, vừa nặng vừa gọn gàng, nháy mắt hiểu ra ngay.

"Bùi Y Y, em thật đúng là một thiên tài." Thẩm Ý đưa ra lời cảm thán từ tận sâu đáy lòng.

Anh vứt cái chén vỡ vào thùng rác, lại lấy một chén cơm khác, muốn đưa Bùi Y Y cầm đi ra nhưng cô lại không chịu đi, cô chán nản bưng mặt nói: "Xấu hổ quá đi, Thẩm Ý anh đừng cười em có được không."

"Anh có cười em đâu, nhưng nếu em lại không chịu đi ra thì anh sẽ bắt đầu cười em."

Bùi Y Y thật sự xấu hổ đến uể oải, thậm chí cô còn còn muốn ở một mình trong nhà bếp rồi ngẩn người ra đó ch** n**c mắt, cô quá mất mặt nên cũng chẳng còn thấy ngon miệng.

"Y Y, mau đến ăn cơm." Mẹ Thẩm gọi từ bên ngoài, âm thanh dịu dàng cực kỳ giống với cái bát thịt kho tàu mềm rục kia.

"A, dì ơi cháu đến đây." Bùi Y Y trả lời lại một tiếng, lại tới kéo Thẩm Ý, "Lát nữa em ăn nhiều đồ ăn, có khi nào dì thấy em ăn nhiều quá sẽ thấy khó nuôi không anh?"

Thẩm Ý nghe xong mỉm cười, "Bùi Y Y, tâm tư em nhiều thật, nếu mà dùng để học hành chắc chắn sẽ cùng anh giành hạng nhất."

"Vậy lát nữa anh gắp cho em nhiều đồ ăn chút có được không?" "Yên tâm đi, anh gắp hết đồ ăn vào chén em."

Chỉ nhìn bề ngoài, Bùi Y Y cảm thấy mẹ Thẩm nhất định không biết làm cơm. Dáng vẻ Thẩm Ý ít nhất có năm phần giống bà, mẹ Thẩm không chỉ xinh đẹp, gu ăn mặc cũng rất tốt, lần trước xuất hiện trong lớp học lập tức tách biệt cả một khoảng so với các bà mẹ khác. Trông bà rất trí thức, giống như người phụ nữ có sự nghiệp giỏi giang, mà trông cũng giống như nhà nghệ thuật, cực kỳ có khí chất, nếu nói biết nấu nướng thì đại khái cũng là kiểu làm mấy loại bánh kem.

Nhưng đồ ăn trên bàn này thật sự rất ngon miệng, vừa nhìn là biết ngay người hay nấu nướng.

Bùi Y Y nhớ lời Trâu Diễn, bắt đầu làm bộ làm tịch diễn trò, một miếng đậu que mà cắn ăn ba lần, cách nửa ngày mới gắp một miếng đồ ăn.

"Y Y, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của cháu? Cháu thích ăn món gì? Dì đi làm lại cho cháu."

Bùi Y Y vội vàng nói: "Không có đâu dì ơi, cháu thích ăn tất cả, chỉ là thói quen ăn uống từng miếng nhỏ của cháu, lúc ăn có hơi chậm."

"Ha." Thẩm Ý phát ra âm thanh kỳ lạ.

Vừa hay, chén cơm của Bùi Y Y đã nhìn thấy đáy, Thẩm Ý lườm mắt với cô, thấy mắt người kia đang lom lom vào chén thịt kho tàu, nhất thời hiểu ra, nói: "Bùi Y Y, ăn thêm một chén đi."

"Không cần đâu, em cũng hơi no rồi."

Thẩm Ý lại nói: "Em nhất định phải ăn thêm một chén, nếu không anh sẽ xử lý em."

Bùi Y Y hoảng sợ, nhanh chóng đi lấy thêm chén cơm.

Mẹ Thẩm nghe vậy thì nhíu mày, "Thẩm Ý, con nói bậy gì vậy, dọa Y Y rồi này."

Bùi Y Y đi ra ngoài rất nhanh, Thẩm Ý gắp cho cô rất nhiều thịt kho, tiếp tục dọa dẫm: "Ăn nhanh chút, ăn hết tất cả, nêu không hôm nay em đừng nghĩ về được nhà."

Bùi Y Y vội cúi đầu lùa cơm.

"A, Thẩm Ý con làm sao vậy..." Mẹ Thẩm không hiểu, xoay qua an ủi Bùi Y Y, "Y Y ăn chậm chút, không sao đâu cháu."

Mẹ Thẩm ăn không nhiều cơm, ăn xong thì nhìn hai đứa trẻ, vẻ mặt ấm áp lại hài lòng, một lúc sau lên tiếng: "Y Y à, dì muốn cảm ơn cháu lần trước đã giúp đỡ Thẩm Ý, nào, dì mời cháu một ly."

Bùi Y Y vội vàng đặt đũa xuống, bưng ly nước ép cụng với mẹ Thẩm, cô cụng ly với mẹ Thẩm xong lại cụng ly với Thẩm Ý.

"Thật ra lần này mời cháu ăn bữa cơm là có hai mục đích, thứ nhất là cảm ơn cháu, thứ hai là dì biết cháu và Thẩm Ý đang quen nhau."

Mẹ Thẩm nói tới đây rồi đột nhiên dừng lại, quả tim Bùi Y Y trong phút chốc bị treo cao.

Cảnh này cô thấy trong tiểu thuyết rồi, mẹ của nam chính phú nhị đại lấy bữa cơm làm cớ để mời nữ chính, ban đầu rất nhiệt tình, nhưng đến lúc sau, đột nhiên lấy ra tấm chi phiếu mấy triệu đẩy tới trước mặt nữ chính, lấy lý do là không thích hợp với nhau, để nam nữ chính chia tay.

Không được nha, cô không cần chi phiếu, cũng không muốn chia tay với Thẩm Ý.

Bùi Y Y cắn môi, nhìn chằm chằm mẹ Thẩm, vài giây sau mẹ Thẩm mới nói tiếp: "Nhưng cháu đừng lo lắng gì cả, dì và bố Thẩm Ý đều rất tiến bộ, thanh niên tuổi trẻ yêu thích nhau chẳng phải chuyện gì xấu xa. Dì nghe Thẩm Ý nói cháu là học sinh lớp năng khiếu múa. Y Y à, dì rất thích cháu, đồng thời cũng hy vọng hai đứa cố gắng vì nhau, cùng nhau thi đậu trường đại học tốt, có được không?"

Bùi Y Y vội vàng gật đầu và bày tỏ thái độ: "Dì ơi, cháu sẽ cùng đến Bắc Kinh học với Thẩm Ý."

Lúc này Thẩm Ý mới mở miệng, "Mẹ, chuyện học tập mẹ cứ an tâm đi ạ."

Bữa cơm kết thúc thì trời bên ngoài trời cũng đã tối, mẹ Thẩm cũng không giữ Bùi Y Y thêm nữa, bảo Thấm Ý nhất định phải đưa cô về tận cửa nhà.

Cặp đôi chờ khi cửa đóng lại mới dắt tay nhau, là Bùi Y Y không nhịn được trước, nói: "Thẩm Ý, mẹ anh dịu dàng quá, biết chúng ta quen nhau cũng không nói nặng một câu nào." Cô khen xong mẹ Thẩm, lại khen Chu Thu Vũ, "Thật ra mẹ em cũng có lúc mềm mỏng."

"Anh biết."

Trong thang máy không có người, Bùi Y Y yên tâm to gan dựa sát vào người Thẩm Ý: "Thẩm Ý, sau này em sẽ trở thành người giống như dì, thùy mị rộng lượng."

"Bùi Y Y, em không cần phải trở thành bất kỳ người nào cả, em muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, muốn xem tiểu thuyết thì xem tiểu thuyết. Anh không cần em làm vợ hiền mẫu mực, anh thích em, chỉ vì em là Bùi Y Y, là Bùi Y Y không giống bất cứ ai khác." Thẩm Ý nhéo khuôn mặt cô, "Bất kể như thế nào, sau này chúng ta nhất định ở bên nhau."

Lời này khiến Bùi Y Y cảm động quá chừng, cô ôm lấy Thẩm Ý, "Anh thật tốt, em thích anh quá đi mất."

"Bùi Y Y, cảm ơn em đã bảo vệ anh, sau này, đổi lại để anh bảo vệ em."
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 91



Đêm tối rất đẹp, muôn vàn màu sắc chiếu rọi trên mặt đất, cực kỳ giống như pháo hoa nổ bung ra.

Bùi Y Y nhìn một hồi lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, nói với Thẩm Ý: "Nếu như có thật nhiều sao thì còn đẹp hơn pháo hoa biết bao nhiêu lần."

"Thành phố càng rộng, ánh sao càng mờ." Thẩm Ý dắt tay Bùi Y Y đi về phía trước, "Nếu em muốn ngắm sao, sau này anh dẫn em đi, non xanh nước biếc, thảo nguyên thoáng đãng, chỗ nào anh cũng dẫn em đi."

Trong lòng Bùi Y Y lan tràn niềm yêu thích trước nay chưa từng có, "Thẩm Ý à, hôm nay anh không giống như bình thường.”

"Không giống chỗ nào?"

"Ừm..." Có một số thứ Bùi Y Y nói không rõ ra được, "Thì là... Trước đây anh sẽ không nói với em mấy lời này."

Thẩm Ý cười cười, "Lúc trước anh cũng đâu biết em thích mấy thứ này."

Bùi Y Y thật thích cảm giác này, rất hy vọng con đường đi từ nhà Thẩm Ý về nhà mình có thể dài thêm một chút, dài thêm một chút nữa, bọn họ có thể dắt tay nhau thật là lâu.

"Bùi Y Y, anh mua kem cho em, vị dâu tây có được không?"

Bùi Y Y giật mình, nói: "Em đâu có muốn ăn kem chứ." Đã vậy bây giờ buổi tối gió hiu hiu, ăn kem thấy hơi lạnh."

"Đột nhiên rất muốn mua cho em ăn."

Thẩm Ý đi vào một cửa hàng tiện lợi ngay bên đường, nhanh chóng cầm một cây kem vị dâu đi ra, anh tỉ mỉ xé mở túi giấy bọc phía trên của cây kem rồi mới đưa cho Bùi Y Y.

Miệng Bùi Y Y nói sợ cảm lạnh, nhưng cầm lấy đồ ăn vào tay rồi thì không có cách nào từ chối, cắn một miếng nhỏ, lại lạnh tới híp cả mắt.

Rồi một giây sau đó...

Thẩm Ý áp sát lại gần, hôn cô.

Miếng kem vị dâu ở đầu lưỡi còn chưa kịp tan hết, khi lưỡi Thẩm Ý thâm nhập, độ ấm trong khoang miệng nhanh chóng tăng lên, vị ngọt đó trong nháy mắt bao bọc lấy môi hai người, khi hai người dây dưa tràn lan, đầu lưỡi lại nuốt hết những tiếng động vào bên trong.

Bùi Y Y rất thoải mái, cũng rất hưởng thụ nụ hôn này, không hề mang theo chút tạp niệm d*c v*ng nào, ôm ấp hôn hít nhau, sự yêu thích tựa như ánh mặt trời đơn thuần của buổi chiều tà trong ngày thu, khiến tâm tình người ta hớn hở.

Ngay đầu đường, Bùi Y Y và Thẩm Ý đã chia sẻ xong cây kem với nhau.

Hai người suốt chặng đường cứ ăn ăn hôn hôn, trên ngón tay Bùi Y Y dính chút kem bị tan ra, sau khi cô phát hiện đang định lấy khăn giấy lau, Thẩm Ý bất thình lình ngậm m*t ngón tay dính kem đó.

Mấy ngón tay cầm cây kem cả buổi trời, mang theo cảm giác mát lạnh rõ ràng, lúc này được Thẩm Ý ngậm vào trong miệng, làn da cảm nhận rõ được sự ấm áp.

Có lẽ là Thẩm Ý cố ý, anh rõ ràng chỉ cần ăn sạch vết kem kia là được, nhưng anh không làm vậy, nhưng từng chút một, cảm giác hơi ngứa ngáy từ đầu ngón tay trở thành chút ngứa ngáy khắp cơ thể, ánh mắt của Bùi Y Y cũng theo đó mà thay đổi.

Thẩm Ý quá rành rẽ, Bùi Y Y cơ bản không kiên trì nổi, liếc nhìn dáng vẻ Thẩm Ý l**m láp ngón tay mình, thế mà tự nhiên nhớ tới cảnh mình làm t.ình bằng miệng cho Thẩm Ý.

Ngậm lấy, làm cả trên lẫn dưới...

Thẩm Ý đang ngầm ra hiệu cô làm t.ình bằng miệng cho anh sao?

Bùi Y Y mím môi, liếc nhìn xung quanh rồi nhanh chóng tập trung vào một chỗ.

Có một buồng điện thoại bỏ hoang ở trong con hẻm gần đó, ban ngày có rất ít người đi ngang qua, giờ này có lẽ càng ít người đến, nếu như bọn họ ở trong buồng điện thoại bỏ hoang đó... Cơ bản sẽ không có ai phát hiện.

Bùi Y Y đột nhiên rút ngón tay ra, dắt tay Thẩm Ý băng qua đường.

Vừa rồi Thẩm Ý khiêu khích Bùi Y Y, nhưng chính anh cũng đã cứng rồi, lúc này tự dưng không hiểu sao được Bùi Y Y đắt đi ra ngoài, anh nhanh chóng hiểu ra cô muốn làm gì.

Anh cho rằng Bùi Y Y muốn làm, nhưng lúc đóng lại cánh cửa cũ nát của buồng điện thoại bỏ hoang, Bùi Y Y lại kéo quần anh xuống, ánh mắt Thẩm Ý lập tức biến đổi.

Thì ra là cô muốn làm t.ình bằng miệng cho anh.

Tên nhóc trong đ*ng q**n hơi cứng, lúc tay Bùi Y Y nắm lấy bị k*ch th*ch dữ dội, nó lập tức trở nên cứng như gậy sắt, mặc dù Bùi Y Y chưa làm gì cả, nhưng đã có một luồng kh*** c*m từ vùng xương cụt men theo xương sống lan tỏa ra, sau đó...

Cổ họng Thẩm Ý không kiềm chế được buông ra tiếng hừ hừ, yết hầu anh chuyển động, gương mặt vì tràn đầy sự khoan khoái mà hơi ngửa ra, chờ sau khi khống chế được chút cảm giác mới cúi đầu xuống nhìn.

Tia sáng trong con hẻm nhỏ rất mù mờ, hơn nửa người Bùi Y Y gần như vùi trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ xa chiếu tới, Thẩm Ý cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy quy đ*u bị Bùi Y Y ngậm hết vào trong miệng.

Anh biết Bùi Y Y không rành chuyện làm t.ình bằng miệng, bèn dùng tay giữ lấy phần gáy của cô, eo từ từ chuyển động trước sau, đút gậy th*t vào trong khoang miệng cô.

Cứng rắn, căng chặt.

Khuôn hàm Bùi Y Y quá nhỏ, căn bản là không cách nào ngậm hết toàn bộ gậy th*t, cô chỉ đành gắng sức m*t mát phần quy đ*u và nửa gậy th*t, để làm cho Thẩm Ý thấy thoải mái.

"Ngậm vào thêm một chút nào Y Y..." Chắc là Thẩm Ý cũng thấy quá khoan khoái, giọng nói khác hoàn toàn với lúc bình thường. Anh nói chuyện nhỏ nhẹ, bàn tay khẽ vuốt mái tóc Bùi Y Y, chờ đến khi cô nghiêng người ngậm gậy th*t, tay anh đè xuống ngay tức khắc, để môi miệng Bùi Y Y cũng trượt một đường theo gậy th*t, đến tận cùng gậy th*t rồi vừa vừa hôn vừa l**m.

"Hôn sâu thêm chút..."

Bùi Y Y há to miệng hết cỡ, đến khi hôn gậy th*t sâu thêm, lại nghiêng đầu hướng xuống phía dưới, há miệng ngậm túi trứng vào miệng.

"Ưm..."

Cô nghĩ mình như đang ăn kem, đầu lưỡi vừa l**m láp vừa khuấy đảo một bên túi trứng trong miệng, miệng phát ra âm thanh "tấm tắc", dần dần cả

buồng điện thoại bỏ hoang bám đầy âm thanh mờ ám này.

Thời gian và địa điểm không thích hợp, thời gian cũng chưa đủ, Thẩm Ý không hưởng thụ quá lâu, chắc tầm mười phút, anh s* s**ng khuôn mặt Bùi Y Y, nhanh chóng rút gậy th*t ra rồi bắn ở bên ngoài.

Tiếng th* d*c sau khi b*n t*nh từ từ ổn định và giảm bớt, Bùi Y Y mới lấy khăn giấy lau sạch sẽ vết tinh d*ch. Đến khi đứng dậy, Thẩm Ý lại ôm cô vào lòng, hai người hôn nhau trong buồng điện thoại cũ nát tối tăm một hồi rồi mới dắt tay nhau rời đi.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 92



Trận thi đấu bóng rổ đầu tiên là vào chiều thứ bảy, lớp 12-8 đấu với lớp 12-

3. Tiết cuối cùng buổi chiều còn chưa kết thúc, Ngô Tư Khải đã bắt đầu xôn xao, thừa dịp giáo viên không chú ý thì liều mạng ném giấy bàn bạc chiến lược.

Bùi Y Y quả thật không hiểu có gì để mà hào hứng, không phải là cuộc thi đấu bóng rổ giữa các học sinh hay sao, cuối tuần sau cô sắp tốt nghiệp lớp bồi dưỡng mà còn chẳng hào hứng.

Khó khăn lắm mới tới giờ tan học, Ngô Tư Khải vội vàng đứng lên hô hào mọi người: "Lát nữa mọi người phải đến sân bóng rổ cổ vũ đó!"

Đội bóng rổ đi trước, bọn họ muốn tận dụng hết mọi khả năng để luyện tập một chút, có người thấy Thẩm Ý không đi, cất giọng hỏi: "Thẩm Ý, cậu không tham gia trận đầu tiên sao?"

Thẩm Ý cất sách trước, "Tớ là dự bị."

"Hả? Sao anh lại làm dự bị?" Bùi Y Y là người đầu tiên ngạc nhiên, lần trước ở sân bóng cô đã biết được Thẩm Ý tài giỏi biết bao nhiêu.

"Ngô Tư Khải nói là thăm dò lớp khác trước, giấu thực lực ở sau."

Gì chứ, chơi bóng rổ mà giống như ra chiến trường, làm thấy phức tạp ghê.

Mặc dù Bùi Y Y không vui, nhưng sự việc liên quan đến vinh dự của lớp, gần sắp sửa đến thời gian thì đi cùng với Thẩm Ý ra đó.

Trận đấu sắp bắt đầu, Thẩm Ý tập họp với đội bóng rổ, Bùi Y Y đứng cùng với những học sinh khác, đưa nước và áo khoác cho bọn họ.

Đa số học sinh trên lớp đều đến xem, lúc này mọi người đứng cùng với học sinh lớp 12-3 vây quanh hết một khoảnh sân thi đấu, mọi người bàn tán xôn xao, đều cảm thấy lớp mình nhất định chiến thắng.

Hôm nay có cả mấy lớp cùng thi đấu, lớp mười lớp mười một đều có, bên này còn chưa bắt đầu thì tiếng reo hò ở một bên khác đã vang lên.

"Lớp 12-3, 12-8 chuẩn bị." Thầy trọng tài hô lên một tiếng, lực chú ý mọi người lại quay trở về bên này.

Nghe nói đối thủ đều đưa người tiêu biểu ra thi, thắng rồi thì vào vòng trong, thi đấu cặp, chọn ra người đứng đầu từng khối. Sau đó lớp mười hai thi đấu với lớp mười và mười một, người chiến thắng cuối cùng là trong số này.

Bắt đầu thi rồi, Bùi Y Y chen ra ngoài, đi vòng qua chỗ của Thẩm Ý lại chen vào, ngồi chung một chỗ với anh.

Thật sự cô không hiểu thi đấu bóng rổ, nhưng khi lớp 12-3 ném lọt được một quả cô cũng biết là lớp 12-8 thua một điểm, lớp trưởng đi đầu hét lên một tiếng: "Không sao, tập trung tập trung."

Mọi người đều đang hô cố lên và tập trung, nhưng hình như tiếng reo hò cũng chẳng có tác dụng gì, lớp 12-8 vẫn cứ bị mất bóng, trong đó có vài lần khó khăn lắm mới đoạt được bóng, nhưng chưa lần nào ném thành công.

Bùi Y Y ngồi đó nửa ngày, mông dần dần giống như ngồi trên bàn đinh vậy, cô sáp lại gần nói với Thẩm Ý: "Em đi WC."

"Em đi đi."

Bùi Y Y chạy đi.

Cô chạy tới lớp 12-9 tìm Trâu Diễn, hôm nay lớp của cô ấy cũng tham gia, thi đấu với lớp 12-5.

Buổi trưa Bùi Y Y đã hỏi qua Trâu Diễn, Trâu Diễn nói không muốn xem thi đấu bóng rổ, lúc này Bùi Y Y đến lớp 12-9, Trâu Diễn đang đọc tiểu thuyết.

Khác với Bùi Y Y, Trâu Diễn đọc tiểu thuyết bằng app. Cô ấy cảm thấy đi thuê sách quá phiền phức, thể loại cũng không phong phú như trên điện thoại, phạm vi quá rộng lại còn có khả năng bị giáo viên hoặc phụ huynh tịch thu.

"Hôm nay tớ vừa đọc được một cuốn, chuyện về nữ minh tinh và cảnh sát, cậu thử không?"

Bùi Y Y liếc nhìn trang bìa là nhận ra ngay, "Web này là bữa trước tớ nói cậu nghe nè."

"Ừ, web này chủ đề khá rộng, nữ minh tinh trong cuốn này và cuốn mafia lần trước là chung một tác giả đó."

Hai người nói chuyện, đầu chụm lại cùng xem tiểu thuyết.

Chắc cũng qua một lúc rất lâu, Bùi Y Y cũng không biết là bao nhiêu lâu, đột nhiên nghe tới tiếng reo hò như sấm nổ vang lên, cô bừng tỉnh khỏi cuốn tiểu thuyết, hỏi: "Có phải là lớp nào thi đấu xong rồi không?"

Trâu Diễn không quan tâm, "Chắc là vậy."

Bùi Y Y muốn xuống lầu xem sao, nhưng biết làm sao khi tình tiết đang hấp dẫn người ta, lại đọc thêm một lúc, nghe thấy tiếng nói chuyện và bước chân từ xa tới gần, rơi vào lớp bên cạnh, bèn nhận ra là lớp mình đã thi đấu xong. Cô vội đứng dậy, chào tạm biệt Trâu Diễn xong thì quay về lớp mình.

"Bùi Y Y, bạn trai của cậu thật tài giỏi!" Có người nhìn thấy cô đi vào, lập tức nói to một tiếng.

Bùi Y Y rất vui, chờ sau khi mọi người bàn luận Thẩm Ý ném rổ điên cuồng như nào xong, mới ý thức được mọi người đang khen Thẩm Ý chơi bóng rổ giỏi, cô vội lôi kéo người bạn học kia hỏi: "Khi nãy Thẩm Ý lên thi đấu à?"

"Đúng vậy, cậu không xem à? Chúng ta thua nửa trận, nửa trận sau Thẩm Ý vào, lúc đó đúng là xoay chuyển tình thế, sát phạt đối phương kịch liệt luôn!" Cô ấy nói rồi ho húng hắng mấy cái, cười nói: "Cậu không biết hay tuyệt vời như thế nào đâu, cổ họng tớ hét khàn luôn rồi!"

Trời ơi, không phải nói để Thẩm Ý đấu sau cùng hả, cô còn tưởng là mấy trận sau cùng cơ chứ, thì ra lúc sau cùng của trận đầu tiên.

Hu...

Hình như cũng đúng, nếu trận đầu tiên không thắng, còn có trận sau cùng nào nữa...

Bùi Y Y có chút ảo não khi nãy mình không phản ứng lại, đang định ra ngoài tìm Thẩm Ý thì vừa khéo mấy người của đội bóng rổ đã trở về. Bọn họ mồ hôi đầm đìa, cao giọng bàn tán vì sao lớp 12-3 lại bị đánh cho tan tác như vậy.

Ngô Tư Khải dẫn đầu, vừa đặt mông ngồi xuống đã rút cuốn sổ trong ngăn bàn ra, "Các bạn, tiền cược mua phần thưởng quà ăn vặt to nhất sẽ được mua sau khi trận thi đấu cuối cùng kết thúc, tớ ghi chép lại điểm số của người ghi nhiều điểm nhất vào đây, tới lúc đó thì cùng cộng lại."

Thẩm Ý ngồi xuống, uống ừng ực nửa chai nước xong nghiêng đầu hỏi: "Tiền cược gì chứ?"

"À, là các bạn trong lớp tự mình chọn ra người ném rổ ghi được nhiều điểm nhất, đến khi kết thúc cuộc thi, lấy tiền thầy chủ nhiệm cho tụi mình mua nước đi mua đồ ăn vặt cho bạn nào chiến thắng." Ngô Tư Khải giải thích một hồi, lại nói: "Tớ tự đầu tư cho mình, nhưng mà bây giờ đã bắt đầu thi đấu, không còn được chọn lại đâu hô hô."

Thẩm Ý cười cười: "Không có gì, Bùi Y Y thắng thì tớ ăn của cô ấy."

"Thế thì không vui, Bùi Y Y bầu chọn tớ là người ghi nhiều điểm nhất, ôi, nhưng tiếc là suốt cả trận tớ chẳng ghi được điểm nào."

"..." Trong chớp mắt nụ cười của Thẩm Ý cứng ngắc.

Mặt anh không lộ ra biểu hiện gì nhìn sang Bùi Y Y, lại thấy cô đột nhiên trở nên rất bận, tìm kiếm gì đó trong cặp sách, lần mò trong ngăn tủ, rõ ràng là ngồi ở bên cạnh nhưng làm như không nghe thấy gì hết.

Ha, đồ ba xạo.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 93



Chủ nhật là một ngày đẹp trời, sáng sớm có chút sương mù, nhưng đã sớm tan hết, dưới bóng mây vạn dặm, mọi người đang giẫm lên ánh mặt trời bước lên xe buýt.

Hôm nay phải đi núi Nam, trường học đã thông báo trước đó một tuần rồi, nói là để giảm bớt bầu không khí học tập căng thẳng của trung học, đi leo núi một chút để rèn luyện thân thể cho mọi người.

Có một số học sinh không đồng ý, đặc biệt là học sinh lớp mười hai, dù gì năm sau cũng thi đại học rồi, có ai mà hy vọng làm lỡ thời gian chứ. Nhưng nhà trường nói là thả lỏng, cũng không quan tâm học sinh có đồng ý hay không, sắp xếp xe buýt, chở hết cả khối cùng đi.

Bùi Y Y bằng lòng đi, không chỉ bằng lòng mà còn rất phấn khởi, đeo theo một ba lô đầy đồ ăn vặt, tràn đầy hứng khởi ngồi kế bên Thẩm Ý.

Thẩm Ý từ lúc lên xe đã bắt đầu nghịch điện thoại, không biết tức giận vì Bùi Y Y làm phản hay vì không thích đi leo núi, từ sáng tới bây giờ chẳng nói chẳng rằng với Bùi Y Y.

Bùi Y Y cảm thấy có lẽ là vế sau, nhưng mặc dù vậy cô vẫn lấy kẹo m*t vị chanh trong ba lô ra, đưa qua anh lấy lòng: "Thẩm Ý, em đặc biệt mua kẹo m*t vị chanh cho anh nè."

"Không ăn kẹo m*t.” Thẩm Ý cũng không ngẩng đầu lên. Bùi Y Y mím môi, thầm thở dài.

Thật ra bầu chọn cho Ngô Tư Khải cũng không thể trách cô hết được, cô vốn cũng chọn Thẩm Ý, đều tại cái con bọ Ngô Tư Khải, nói Thẩm Ý chơi cả nửa buổi tới ném phạt cũng không vào trong được...

Được thôi, đều vì lập trường của cô không kiên định.

Bùi Y Y mò mẫm trong ba lô, mò mò, mò cả nửa ngày cũng lấy được chai nước đã uống rồi, sau đó xoay người lại, lấy toàn bộ sức bình sinh vặn nắp chặt thật chặt, xác định mình có chết cũng không mở được mới xoay người lại õng a õng ẹo nói với Thẩm Ý: "Khát nước quá à, Thẩm Ý, em mở không ra, anh giúp em với."

Thẩm Ý cũng chẳng từ chối cô, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tiện tay cầm chai nước qua. Trước tiên anh vặn vặn, không mở được, lại ra sức vặn vặn, cũng không mở ra, lúc này mới thu hồi ánh mắt quay qua nhìn chai nước, ra sức vặn mở lần nữa.

"Mở không ra." Thẩm Ý trả chai nước về, nhưng anh trả chai nước về rồi thì thôi đi, còn liếc nhìn Bùi Y Y, nói mỉa mai, "Em có thể đi tìm Ngô Tư Khải."

Bùi Y Y há miệng không tiếp được câu này.

Cô tính là khi Thẩm Ý mở chai nước ra cho cô, sau đó cô sẽ ôm lấy anh nói cảm ơn, hai người đưa đẩy, cười cợt, nếu không có ai nhìn thấy còn có thể hôn nhau, chuyện hôm qua cứ thế mà trôi đi, nhưng...

"Aiz, Thẩm Ý cậu gọi tôi làm gì vậy hả?" Ngô Tư Khải không biết từ đâu xuất hiện, hỏi xong thì nhìn thấy chai nước trong tay Bùi Y Y lập tức hiểu ra, "À, mở không ra hả? Được, đưa cho tớ."

Bùi Y Y vốn không muốn đưa, nhưng Ngô Tư Khải đã lấy chai nước đi, cậu ấy mặt mày dữ tợn vặn xoay chai nước vài lần, nhưng nắp vẫn không động đậy.

"Ngô Tư Khải có phải cậu yếu rồi không hả, tới cái nắp chai cũng mở không ra." Nam sinh ngồi kế bên cười.

Chuyện này cũng khiến Ngô Tư Khải bật cười, kêu to giọng y hệt gà trống: "Bùi Y Y có phải cậu lấy que hàn, hàn chết cái nắp này rồi không hả, đặc biệt để Thẩm Ý mở cho cậu? Nếu không thì vì sao không ai mở ra được?"

"Cậu phiền chết luôn á." Bùi Y Y giật chai nước lại, "Tớ mà lấy que hàn chết thì người đầu tiên tớ hàn là miệng của cậu."

Cô thở phì phò muốn ngồi xuống, hàng ghế sau có cô bạn kêu lên: "Muốn ăn que cay, ai đem theo que cay vậy?"

"Tớ mang tớ mang nè." Bùi Y Y không giấu giếm, lập tức ôm ba lô đi ra hàng ghế sau, "Tớ còn mang cả bò khô, các cậu ai muốn ăn không?"

Lúc cả đống người phân chia đồ ăn vặt, bạn nữ ngồi hàng ghế trước hơi liếc nhìn, mò tới ghế ngồi của Bùi Y Y.

Cô ta ôm một cuốn sách trong lòng, ngồi xuống xong rồi nhìn sang Thẩm Ý trước tiên, rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Ý, cậu có thể giảng cho tớ câu này được không?"

Là một câu hỏi môn toán, quả thật hơi khó, nhưng hiếm hoi mới có cơ hội này, Thẩm Ý nhìn xong trả lời cô ta: "Câu này trong kỳ thi Olympic, thi đại

học sẽ không ra đâu."

"Thật vậy sao... Ồ, hèn chi tớ không biết làm. Thẩm Ý, đây là các bước giải bài của tớ, cậu có thể xem giúp tớ sai ở đâu không?"

Thẩm Ý đặt điện thoại rồi đón lấy cây bút trong tay cô bạn, mặc dù anh đang nhìn các bước giải câu hỏi, nhưng liếc mắt có thể nhìn thấy bản thân mình chạm vào đuôi bút, còn cô bạn cầm phần đầu bút, nhưng không biết sao tay hai người đột nhiên lại cùng chạm chung một chỗ.

Thẩm Ý dời ánh mắt đi, nhìn sắc mặt cô bạn hơi đỏ, rõ ràng nhìn thấy tay hai người tiếp xúc nhưng lại không chuyển tay đi, anh nhoẻn miệng cười, trước tiên rút tay lại: "Cậu dùng công thức đầu tiên sai rồi."

Cô bạn đỏ bừng xem ra khá ngượng ngập, nhưng cơ thể lại dựa sát vào người Thẩm Ý.

Tay Thẩm Ý vẽ ra một đường trên tờ giấy, mắt lim dim nói: "Không được rồi, tớ thấy hơi buồn ngủ, chờ đến nơi hay là ngày mai về lớp tớ giảng cho cậu." Anh nói xong cũng không chờ cô bạn tỏ thái độ, quay ra sau hô to một tiếng: "Bùi Y Y."

Bùi Y Y chẳng biết gì cả, đang nói chuyện với người ta vui vẻ, bị điểm danh mới ôm ba lô chạy về, nhìn thấy cô gái đang ngồi chỗ của mình thì hỏi: "Các cậu đang làm gì vậy?"

Cô bạn thấy hơi xấu hổ đứng dậy: "Không có gì, hỏi một câu thôi."

Bùi Y Y quả là vô lo vô nghĩ, thở nhẹ: "Cậu cũng ham học quá đi, ngồi trên xe còn làm bài tập, tớ còn chẳng mang theo sách. À, cậu muốn ăn bánh quy

không? Nhân sô cô la hay chanh?" Cô bạn ngượng nghịu lắc đầu bỏ đi.

Cô quay về chỗ ngồi của mình, cô bạn ngồi kế bên nhỏ giọng hỏi cô ta: "Sao nào? Nói tới Wechat chưa?"

Cô bạn lắc đầu thất vọng: "Tới hỏi còn chưa kịp hỏi." Cô ta nói rồi cùng với cô bạn kế bên hơi nhìn ra sau, thấy Thẩm Ý nghiêng đầu tựa lên vai Bùi Y Y, hai người cực kỳ thân mật nói gì đó, nhất thời có chút đổ vỡ, hơi đau lòng hỏi cô bạn kế bên, "Không phải cậu nói bọn họ cãi nhau à?"

"Ngày hôm qua thi đấu xong quả thật thấy Thẩm Ý không vui cho lắm, sáng nay tớ còn thấy Thẩm Ý không quan tâm Bùi Y Y nữa kìa." Nói xong cô ta bèn an ủi cô bạn kia, "Thật ra tớ thấy có lẽ Thẩm Ý thích con gái học hành tốt, nhưng con người mà, cứ luôn bị dáng dấp xinh đẹp thu hút, cậu chờ chút đi hỏi lại rồi xin Wechat luôn."

Cô bạn nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm, gật gật đầu.

Cô ta thật sự không đẹp như Bùi Y Y, nhưng so về thành tích, cô ta luôn đứng top năm trong lớp.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 94



Từ trong thành phố đi cao tốc tới núi Nam, lúc này không kẹt xe, tầm hai tiếng đồng hồ thì đã đến.

Mọi người ngồi cả nửa ngày, lao nhao xuống xe hoạt động, Bùi Y Y đưa ba lô cho Thẩm Ý, đi WC trước.

Cô chỉ mang theo một chai nước, kết quả là ở trên làm trò mèo, không ai mở được chai nước đó. Thế thì cũng thôi đi, cùng lắm thì không uống, dù gì suốt chặng đường ngồi xe cũng không cần leo núi, có lẽ cũng không cần uống quá nhiều nước. Cơ mà núi không cần leo nhưng cô lại ăn nhiều que cay, không uống được nước của mình, cay đến nỗi lấy luôn bình nước của Thẩm Ý uống sạch sẽ.

"Mọi người đừng tản ra, đứng theo vị trí lớp, lớp trưởng cầm cờ đỏ đứng ở hàng đầu tiên." Thầy giáo lấy còi để kêu gọi.

Đi từ chỗ này còn phải leo một nửa sườn núi, phía trên có một cái vịnh Nguyệt Nha và miếu Quan Thế Âm, trên cùng đỉnh Quang Minh, cảnh vật ở đây tương đối rộng lớn, còn có vài điểm tham quan lẻ tẻ, nhưng đều ở phía trên.

"Lên tới phía trên thì mọi người hoạt động tự do, nhưng đừng đi xa quá, mười một giờ rưỡi đến chỗ này tập hợp, chúng ta đi ăn cơm."

Trước khi đến có không ít người bảo không muốn đi, nhưng bây giờ thật sự đến đây rồi, mọi người thật sự nhảy cẫng lên, non xanh nước biếc, không khí trong lành, rất khó để người ta không thích, các bạn nữ lao nhao tìm chỗ đẹp để chụp ảnh.

Trâu Diễn cũng tìm tới nơi, kéo Bùi Y Y rồi hào hứng nói: "Bên chỗ Vịnh Nguyệt Nha có một mảng hoa cúc rộng, chúng ta tới đó chụp ảnh đi!"

Bùi Y Y muốn đi, cũng không quên kéo theo Thẩm Ý.

Thẩm Ý không chụp hình, nhưng có thể chụp hình cho hai người chị em.

Con gái chụp hình cũng y chang như đi dạo phố, không biết mệt mỏi mà nhìn thấy cái gì cũng muốn chụp một tấm.

Biển hoa, chụp. Bãi cỏ, chụp. Rừng cây, chụp. Vịnh Nguyệt Nha, chụp.

Tới cả tấm biển chỉ dẫn của Vịnh Nguyệt Nha cũng phải có một người đứng cạnh bên để chụp một tấm.

Thẩm Ý khá buồn bực, "Cái này có gì mà chụp chứ?" "Đánh dấu chúng mình đã từng tới đây."

"Lấy cái tên Vịnh Nguyệt Nha này đẹp lắm chứ bộ, tới lúc đó có thể kèm theo vài câu văn vẻ rồi đăng trong vòng bạn bè, nhất định sẽ có nhiều like."

Thẩm Ý hiểu ra, nói: "Bên đó có cái thùng rác hình gấu mèo, các cậu có muốn chụp không?"

Bùi Y Y và Trâu Diễn: "Oa, dễ thương quá, chúng ta mau qua đó chụp một tấm."

Thẩm Ý: "..."

Miếu Quan Thế Âm ở cạnh bên Vịnh Nguyệt Nha, vừa vặn cùng trên đường chụp.

Bên này có rất đông học sinh, cũng chẳng biết ai nói Quan Thế Âm ở đây rất linh, mọi người đều chạy đến đó bái lạy.

Ban đầu các học sinh đều cầu xin thi có thành tích cao, sau đó thì có một nam sinh đi thẳng vào dập đầu nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cầu xin người ban phúc lành cho con và Cố Tư Mẫn được ở bên nhau."

Cô bạn tên Cố Tư Mẫn đứng ở bên ngoài, lời nam sinh vừa nói ra, khuôn mặt cô bạn lập tức đỏ lựng, nhưng có thể từ vẻ mặt nhận ra là rất thích, những bạn học khác nghe thấy thì lao nhao xôn xao.

Có người dẫn đầu, những học sinh khác can đảm hơn chút không kiềm chế được, bắt đầu dập đầu cầu xin một số chuyện không liên quan đến học tập.

Chờ khi có nhiều người bước vào rồi đi ra xong, rốt cuộc đến lượt mấy người Bùi Y Y.

"Ở đây mà cầu khấn thì phải nói ra miệng, để trong lòng Bồ Tát không nghe thấy, vả lại càng lớn tiếng càng linh nghiệm." Trâu Diễn giải thích một lượt.

Bùi Y Y bừng tỉnh, chả trách người nào cũng nói thẳng ra.

Thật ra Thẩm Ý không tin những chuyện này, và cũng không thích ký thác hy vọng vào người khác, nhưng Trâu Diễn kéo Bùi Y Y, Bùi Y Y lại kéo

anh, Thẩm Ý bèn cùng với hai cô nàng quỳ lên đệm cỏ. Anh cơ bản là chẳng nghĩ tới nguyện vọng gì, chỉ nghe Trâu Diễn ở phía ngoài cùng lớn tiếng nói: "Thưa Quan Thế Âm Bồ Tát, nếu người có thể để con sau này đừng gặp phải đàn ông cặn bã, tín nữ Trâu Diễn nguyện về sau sẽ bớt ăn thực phẩm rác rưởi."

Thẩm Ý vừa định cười, lại thấy Bùi Y Y thành kính dập đầu, chậm rãi nói: "Bồ Tát, chúc người khỏe mạnh bình an."

Ý cười dừng lại bên miệng, trong lòng như thể có một cơn chấn động dữ dội, trong chốc lát Thẩm Ý không nói nên lời bản thân có cảm nhận gì.

Anh nghiêng đầu, trước tiên là nhìn thấy ánh sáng chiếu từ bên sườn mặt của người kia, chùm ánh sáng vàng đó vặn chiếu vào đôi mắt Bùi Y Y, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi dài nhọn, khẽ hấp háy như đôi cánh loài côn trùng. Chờ khi Bùi Y Y ước nguyện xong mở mắt ra, từ trong mắt tỏa ra ánh sáng, thế mà còn trong suốt tươi đẹp hơn cả ánh mặt trời.

Sau khi ba người đi ra ngoài, Trâu Diễn thở dài trước: "Y Y, cậu đã lãng phí cơ hội tốt. Tớ nghe nói trong cuộc đời một người nguyện vọng đầu tiên cầu xin với Bồ Tát là sẽ linh nghiệm nhất, cậu nên nói thuận lợi thi đậu đại học, hoặc là trúng số các kiểu."

Bùi Y Y lắc đầu: "Điều tớ muốn tớ có hết rồi, mỗi ngày Bồ Tát bảo vệ bao nhiêu là người, nhất định là rất vất vả."

"Cũng phải ha." Trâu Diễn gật đầu, lại đi hỏi Thẩm Ý: "Thẩm Ý, sao khi nãy cậu không nói ra nguyện vọng?"

"Nói rồi." Thẩm Ý cười nhẹ, "Các cậu không nghe thấy, nhưng chắc chắn Bồ Tát nghe thấy."

Rời khỏi miếu Quan Âm, Trâu Diễn còn muốn đi đỉnh Quang Minh.

Thẩm Ý giữ Bùi Y Y lại: "Thế bọn tớ đi dạo bên bờ hồ, tới lúc đó thì tập họp ở phía dưới."

Trâu Diễn gật đầu, rồi đi cùng với mấy học sinh khác.

Có rất đông người đi đến Vịnh Nguyệt Nha chụp ảnh, nhưng chẳng có mấy ai đi dạo bên bờ hồ nhỏ không tên này, Thẩm Ý kéo Bùi Y Y đi thẳng một đường hướng tới nơi yên tĩnh, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.

Bùi Y Y tựa vào Thẩm Ý, bất chợt nhớ lại lúc ở miếu Quan Âm, vì vậy cô hỏi Thẩm Ý: "Khi nãy anh đã ước nguyện vọng gì vậy?"

"Anh nói với Bồ Tát, hy vọng có thể được hôn em." Thẩm Ý nói xong, môi lưỡi đã đè xuống.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 95



Trên đỉnh núi có một nhà hàng tự phục vụ rất to, nhà trường đã đặt trước từ sớm, khi nhóm Bùi Y Y đi vào thì đã có học sinh ăn uống xong xuôi.

Bùi Y Y ham ăn, suốt đường đến đây đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, lúc này ăn cơm lại lấy một mâm đầy ắp đồ ăn. Thế này còn chưa đủ, cô còn muốn đi lấy nữa, Bùi Thông giữ cô lại: "Mẹ bảo anh canh chừng em."

Cô sắp sửa tốt nghiệp rồi, sau đó là thi cấp chín, tháng ba năm tới còn thi nghệ thuật. Vốn là ngày thường Chu Thu Vũ cũng xót cô học hành vất vả, mắt nhắm mắt mở không kiểm soát lắm, nhưng không kiểm soát là quá đáng ngay.

Một phần thịt kho đông pha, thơm tới nỗi Bùi Y Y muốn ch** n**c bọt ra ngoài.

"Anh à, em đói."

Bùi Thông ngẫm nghĩ rồi rụt tay về, căn dặn cô: "Lát nữa phải leo núi nhiều chút, đừng để bị đánh rớt vì hình thể."

"Em biết rồi." Bùi Y Y ôm lấy cái đĩa chạy đi.

Cả đoàn người gặp nhau trên đường đến nhà hàng, lúc này mỗi người bưng theo đồ ăn của mình trở về ngồi xuống, Trâu Diễn nhìn một lượt, nói: "Thẩm Lộ, cậu ăn quá ít luôn."

Phần ăn như con mèo, chả trách sao ốm vậy, giọng nói chuyện luôn luôn nhỏ tí ti.

"Ừ, tớ trước nay không ăn quá nhiều."

Nghe bọn họ nói chuyện, Bùi Y Y nhét một cục thịt vào miệng, còn không quên chào hỏi người khác: "Các cậu ăn không đủ thì tớ có thể đi lấy giùm các cậu."

Giữa lúc nói chuyện, lại có người ngồi xuống, Bùi Y Y nhìn qua, liếc nhìn thấy đó là cô bạn đi hỏi Thẩm Ý ở trên xe, còn có bạn cùng bạn của cô ta.

Bàn ăn kiểu dài, Trâu Diễn ngồi ngoài cùng, Bùi Y Y ở giữa, Thẩm Ý kế bên cô, Bùi Thông ở đối diện Thẩm Ý. Lúc cô bạn kia và bạn cùng bàn cô ta đến, cô ta ngồi thẳng vào kế bên Thẩm Ý, bạn cùng bàn ngồi đối diện với cô ta.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, một lúc sau, cô gái đó tiến sát tới gần, nhưng cô ta không nói chuyện với Bùi Y Y mà nói với Thẩm Ý: "Khi nãy câu hỏi trên xe hình như tớ hơi hiểu ra rồi, nhưng công thức phía trước đổi xong thì tính toán xuống phía dưới, không biết sao đáp án vẫn sai."

Thẩm Ý "Ồ" một tiếng, thuận miệng nói: "Tớ cũng không biết."

Cô gái kia lén liếc nhìn Thẩm Ý, giọng càng thêm mềm mỏng: "Vậy ngày mai lên trường cậu xem giúp tớ nhé." Cô ta nói xong nghe Thẩm Ý "Ừ" một

tiếng, nhìn về bạn cùng bàn ngồi đối diện, thấy bạn cùng bàn nháy mắt với mình, c*n m** d***, lại đảo sang chủ đề nói chuyện khác, "Ôi chao Thẩm Ý này, khi nãy cậu có l*n đ*nh Quang Minh không? Nghe mọi người nói trên đó cảnh vật cực kỳ đẹp."

"Không đi."

Cô gái nghe vậy, giọng nói mang theo chút ý chờ mong và vui mừng: "Thế lát nữa chúng ta... Y Y và mọi người có muốn lát nữa cùng leo lên đó xem thử không?"

"Được á, Thẩm Lộ, chẳng phải các cậu cũng chưa đi sao? Lát nữa chúng ta cùng đi với nhau, còn có thể chụp hình chung nữa nè." Bùi Y Y tán thành.

Trâu Diễn đã đi một lần, thấy bọn họ đều muốn đi, bèn nói vậy đi thêm lần nữa.

Cô gái đều nhìn thấy mọi người tỏ thái độ, duy nhất Thẩm Ý không tiếp lời, thấy có chút mất mát, nhưng vẫn không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Thẩm Ý, buổi sáng các cậu đã làm gì? Những bạn khác trong lớp chúng ta hình như đều l*n đ*nh Quang Minh."

Lần này, Bùi Y Y không trả lời, Thẩm Ý mở miệng phá tan bầu không khí: "Cùng bạn gái hôn nhau bên bờ hồ."

Tất cả các thành viên: "..."

Bùi Y Y da mặt dày, nhưng cũng không chống đỡ được khi nói chuyện này ở trước mặt đông người như vậy, trong chốc lát cô cảm thấy vành tai nóng rực, vội vàng đẩy Thẩm Ý, lại lén nhìn Bùi Thông ngồi ở đối diện.

Khi nãy Bùi Thông còn ngồi cười với Thẩm Lộ, lúc này một câu của Thẩm Ý đã thành công khiến cậu lạnh mặt.

Hôn thì cũng thôi đi, nói thì cũng thôi đi, nhưng còn nói trước mặt anh trai người ta, đâu ra cái kiểu này chứ, quá đáng lắm luôn!

Không chỉ có Bùi Thông lạnh mặt, cô gái kia cũng hết sức thất vọng, trong chốc lát cũng không tìm ra lời gì để nói tiếp.

Trong lúc người khác còn im lặng, đột nhiên Thẩm Ý hỏi: "Bùi Thông, buổi sáng cậu với Thẩm Lộ đi đâu vậy?"

Thẩm Lộ vì câu nói "Cùng bạn gái hôn môi bên bờ hồ" mà mặt đỏ bừng, giờ này bị điểm danh càng xấu hổ hơn, cúi đầu không nói được câu nào.

"Thì đi dạo bên chỗ Vịnh Nguyệt Nha và biển hoa cúc." Nói tới đây, sắc mặt Bùi Thông hòa hoãn hơn nhiều. Cậu với Thẩm Lộ đang ở giai đoạn mờ ám, mặc dù còn chưa chính thức ở bên nhau, nhưng thỉnh thoảng mắt đối mắt, và vô ý tay chạm tay đều khiến trong người ngọt ngào không tả nổi.

Bây giờ Thẩm Ý tựa bên trên người Bùi Y Y, cũng không quan tâm người ta có mắc cỡ hay không, tiếp tục nói: "Thế lát nữa chúng ta có thể đi đến bên hồ nhỏ, bên đó rất yên tĩnh, làm gì cũng không bị người ta phá rối."

Đều không phải con nít, hơn nữa còn nhắc tới chuyện hôn môi, bây giờ Thẩm Ý nói ra câu này, Thẩm Lộ lập tức mặt đỏ tía tai, cô ấy mắc cỡ cơ bản là không dám nhìn bất kỳ người nào khác, bưng đĩa đồ ăn bỏ chạy.

Cô ấy vừa đi, Bùi Thông cũng bất thình lình không ngồi nữa, vội chạy theo sau.

Trâu Diễn cười ra tiếng: "Nói không chừng Bùi Thông và Thẩm Lộ đã hôn nhau rồi, dù gì cũng ở bên nhau lâu vậy mà."

Bùi Y Y cũng cười: "Thật hay giả vậy, Thẩm Lộ rất hay xấu hổ nha hahaha, anh tớ hình như cũng rất xấu hổ."

Chị em gái cười cợt, cô gái ngồi kế bên Thẩm Ý cũng tranh thủ cơ hội nói chuyện với anh: "Thẩm Ý, cậu thích ăn tôm không, hình như tớ lấy nhiều quá rồi, cậu có muốn tớ chia một ít cho cậu không?"

Thẩm Ý cười: "Cảm ơn, Bùi Y Y lấy đủ cho tớ ăn rồi."

Thời khắc vui vẻ là nhanh nhất, vội vàng cả buổi chiều, mọi người còn chưa đi thăm hết cảnh, giáo viên đã hét to tập hợp.

Dù trong lòng không muốn về sớm, nhưng rốt cuộc cũng chơi suốt cả ngày, sau khi lên xe mọi người ồn ào tựa vào nhau ngủ thiếp đi.

Bùi Y Y cũng không ngoại lệ, cả người uể oải gối lên đùi Thẩm Ý, ngủ say sưa. Chỉ là cứ ngủ một lúc thì lại cảm thấy g*** h** ch*n có thứ gì đó nhúc nhích, chờ đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới phát hiện thì ra Thẩm Ý đã luồn tay vào trong quần cô.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 96



Thoáng chốc Bùi Y Y đã tỉnh dậy, cô là người háo sắc, nhưng trong chuyện t*nh d*c, cô không đến mức h*m m**n cái lạ tới như thế này. Làm chuyện ấy trên xe đầy ắp người, vả lại thầy giáo còn ngồi ở đằng trước nữa kìa, đã vậy nếu như bạn học ngồi kế bên thức dậy nhìn qua, thế thì sao còn có thể làm người chứ...

Bùi Y Y muốn vươn tay ra đẩy mới phát hiện Thẩm Ý phủ áo khoác lên người cô. Cô nghiêng người nằm co ro, tay Thẩm Ý luồn từ dưới lớp áo của cô vào trong, nhưng từ bên ngoài, quả thật rất khó để nhận ra bọn họ đang làm gì.

Nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ quá...

Trong lòng ngạc nhiên vùng vẫy, bàn tay cọ xát trên bắp đùi đã đẩy q**n l*t qua rồi với tay vào trong..

Cảm xúc mãnh liệt như vậy khiến Bùi Y Y trong phút chốc nổi da gà, cả người không ngăn nổi cơn rùng mình, giống như có một luồng cảm xúc diệu kỳ lan tràn từ đầu xuống chân.

Trong xe rất yên tĩnh, nhìn từ ngoài cửa xe thấy vẫn đang trên cao tốc, cả chặng đường ổn định, dường như tất cả mọi người đều đang ngủ, thậm chí còn có tiếng ngáy nho nhỏ truyền đến.

Bùi Y Y cắn chặt môi, không nói chuyện với Thẩm Ý.

Mất hết mấy giây, ngón tay thon dài đã đút vào giữa hai cánh hoa, ngón tay Thẩm Ý đi từ sau mông ra trước, nên ngón tay giống cây gậy, khuấy động lên xuống giữa hai cánh hoa, vừa cọ xát viên trân châu vừa cọ xát h** h***t nhỏ xinh.

Tiếp xúc không xem là quá k*ch th*ch, nhưng Bùi Y Y đã nhạy cảm rỉ nước ra, tự cô cũng cảm nhận được, Thẩm Ý tất nhiên cũng cảm nhận được.

Có lẽ là anh cố ý, chờ khi h** h***t nhỏ xinh đã ch** n**c ra xong, một ngón tay cạ ngay lên cánh hoa nhỏ, đút từ miệng mật huy*t nhỏ đi thẳng vào trong.

Ngón tay không thô ráp, nhưng biết làm sao khi mật huy*t của Bùi Y Y quá chật, một ngón đi vào, vách th*t của mật huy*t đã m*t giữ ngón tay thật chặt chẽ, nương theo động tác cắm rút của ngón tay mà cảm giác ngứa ngáy cũng bắt đầu lan tràn từ trong vách th*t ra khắp nơi.

Trong xe quả thật quá yên lặng, thậm chí tới cả tiếng r*n r* Bùi Y Y cũng không dám bật ra, cô cắn chặt hàm răng, môi cũng mím thật chặt, không dám lộ ra bất kỳ tiếng động nào.

Nhưng Thẩm Ý xấu xa quá.

Cô càng kiềm chế trấn định, động tác tay Thẩm Ý ở bên dưới lại càng nhanh, mật huy*t bị ngón tay càn khuấy cắm rút kịch liệt, vì vậy Bùi Y Y chỉ có thể khẽ cử động hai chân, để Thẩm Ý đừng làm mình thêm nữa.

Hai chân vặn vẹo, mật huy*t không tự chủ được mà co rút lại, Thẩm Ý khuấy động phía dưới, cảm thấy vách th*t đang m*t ngón tay mình càng chặt hơn.

Một bàn tay khác của Thẩm Ý s* s**ng khuôn mặt Bùi Y Y, mềm mại trơn mịn, đặc biệt thoải mái.

Ngón tay rút ra khỏi mật huy*t, Bùi Y Y tưởng rằng Thẩm Ý không làm nữa, nhưng rồi tiếp theo, ngón tay đó cũng không rời khỏi hai cánh hoa, mà trượt thẳng một đường lên trên, rơi thẳng vào ngay viên trân châu.

Vừa chạm vào hạt đậu bé nhỏ mềm mại cả người cô đã run rẩy, Thẩm Ý cơ bản là không cho cô cơ hội hòa hoãn, bụng ngón tay vừa ấn đè xuống đã nhanh chóng cọ xát trái phải.

k*ch th*ch viên trân châu còn khoan khoái hơn cắm rút trong vách th*t, Bùi Y Y cũng không biết là do kiềm chế quá cực khổ, hay hiện tại quá sung sướng, một luồng khí ấm áp trượt thẳng lên khóe mắt, cô sững sờ, phản ứng lại thì biết mình vậy mà đã ch** n**c mắt.

kh*** c*m tới còn nhanh hơn dự kiến của hai người.

Cơ thể Bùi Y Y ngọ nguậy, hai chân kẹp chặt lại, ngón tay Thẩm Ý bị kẹp lại căn bản là không nhúc nhích được. Mà hơi thở Bùi Y Y nặng nề, tay cũng bám chặt quần của Thẩm Ý, cơ thể được áo khoác phủ lên trên giật giật, cô đã l*n đ*nh, giữa hoàn cảnh một xe các bạn học sinh đều không biết gì cả.

Bùi Y Y l*n đ*nh, Thẩm Ý cũng cứng không gì tả nổi.

Tên nhóc trong đ*ng q**n cứng ngắc vênh váo chống từ dưới quần lên, vì Bùi Y Y vừa hay nằm gối lên chỗ này, vì vậy cũng coi như nó chống vào sau gáy của cô. Sau khi dư vị lần l*n đ*nh của Bùi Y Y trôi qua xong mới

thong thả vặng vẹo cái cổ, cố ý đụng vào tên nhóc c**ng c*ng sưng phồng kia.

Sau vài lần, Thẩm Ý có phản ứng, tay anh giữ tay cô.

Bùi Y Y hơi nghiêng đầu nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, nhất thời thấy hơi xúc động, cũng không để ý đến chuyện gì khác, kéo áo khoác che lên đầu, tự xoay người lại co ro đối diện với Thẩm Ý. Dưới áo khoác, cô nhẹ nhàng kéo q**n l*t xuống, nắm lấy v*t n*m t*nh hơi mát mẻ, há miệng ngậm quy đ*u vào trong.

Nỗi đau khổ của Thẩm Ý cũng dần vơi bớt, lực tay cũng tăng thêm một chút, đồng thời di chuyển từ tay Bùi Y Y lên trên ngực cô, lúc bắt đầu chỉ là xoa bóp qua một lớp vải, rồi sau đó thì từ bên dưới lớp quần áo mò vào trong, ngón tay đi vào trong áo khều móc, vừa bóp đỉnh anh đào vừa nhào nặn b** ng*c sữa.

Cảm giác này có chút thoải mái, Bùi Y Y híp mắt, chuyên tâm ngậm nuốt cho Thẩm Ý.

"Ting ting ting..."

Có điện thoại ai đó reo lên, Bùi Y Y bị dọa một cái, nhanh chóng nhả gậy th*t ra khỏi miệng, rồi lại vội vàng kéo quần lại cho Thẩm Ý, kéo áo xuống vội vã nhìn ra ngoài.

Tim cô đập loạn nhịp, sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng nhìn hết một vòng dãy ghế sau không biết là điện thoại ai reo, mà bạn học kế bên vẫn đang ngủ, không thức dậy vì tiếng ồn ào.

Bùi Y Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn h*m m**n sắc dục đã bị thu về, không dám làm tiếp.

Thẩm Ý không được thoải mái, nhưng quả thật không phải lúc.

Anh nhẹ nhàng s* s**ng gương mặt Bùi Y Y, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, tới nơi anh gọi em."

Bùi Y Y mím môi, bò ngồi dậy, "Anh có lạnh không?"

"Anh không lạnh." Thẩm Ý lấy áo khoác phủ lên người cô, Bùi Y Y thuận thế tựa người qua, Thẩm Ý duỗi tay ra ôm cô.

Hai người tựa vào nhau thân mật, Thẩm Ý vừa mới khép mắt lại, bất thình lình nghe Bùi Y Y nói vào tai mình: "Em biết, cô ta thầm mến anh."

Thẩm Ý đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy ngón tay Bùi Y Y đang chỉ ra đằng trước, đối diện với cô gái sáng nay đến tìm anh hỏi về câu hỏi bài tập
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 97



Bùi Y Y thở dài, tiếp tục nhỏ giọng nói vào tai anh: "Lúc buổi trưa ăn cơm, có nhiều chỗ ngồi như vậy nhưng cô ta cứ cố chấp ngồi cạnh anh, nhưng

bình thường cô ta cũng đâu có thân thiết với anh đâu chứ. Rõ ràng lúc ăn cơm, cô ta lại cứ nhìn lén anh mãi, anh cũng tỏ vẻ rõ ràng là không muốn chú ý tới, cô ta vẫn gắng gượng tiếp lời, cũng quá rõ ràng rồi còn gì. Phải rồi, lại còn đỏ mặt, nói chuyện với anh vì sao lại đỏ mặt?

Thẩm Ý thoáng chốc kinh ngạc, từ sáng đến bây giờ Bùi Y Y tỏ vẻ bình thản, không hề giống với người trong lòng có tâm sự chút nào, đã vậy còn là chuyện này. Trong một lúc, anh nhìn Bùi Y Y bằng cặp mắt khác với lúc trước, anh cứ mãi không hay biết Bùi Y Y còn cất giấu sự tỉ mỉ này.

"Thẩm Ý, sau này anh đừng giảng bài cho cô ta, em sẽ ghen."

Thẩm Ý không nhịn được cong khóe miệng, lúc nụ cười nở rộ từ bên bờ môi, trong lòng khoan khoái lại dễ chịu, tay anh v**t v* mái tóc mềm mượt của Bùi Y Y, nói: "Em cũng quan sát tỉ mỉ đó."

Hả?

"Tại sao vừa mới đuổi một Lê Nhu chạy đi, thì lại có một nữ phụ chạy đến? Trong tiểu thuyết cũng không có nhiều đến vậy, haiz, chiến đấu với kẻ thứ ba mệt thật."

Thẩm Ý: "..."

Bùi Y Y thật sự rất mệt, tuần sau thi tốt nghiệp rồi, mỗi tối cô ngoài việc làm bài còn phải luyện tập, chưa tới mười một giờ chưa được đi ngủ.

Thi tốt nghiệp vào thứ bảy, Bùi Y Y vì chuyện này còn xin nghỉ nửa ngày rồi Chu Thu Vũ đi cùng với cô.

Học lực của Bùi Y Y chẳng ra làm sao, nhưng nhảy múa thì rất tốt, cùng lớp múa có rất nhiều người chuẩn bị thi cấp bảy cấp tám, Bùi Y Y thì đã cấp chín rồi. Lúc này xem xong bài thi tốt nghiệp của cô, Chu Thu Vũ cũng hiểu ra được đạo lý, đường lên trời thì đã khép lại nhưng nhất định vẫn vì cô mà mở ra một lối cửa sổ.

Mười mấy đứa trẻ, Bùi Y Y đứng hạng nhất.

Trên đường trở về, tuy Chu Thu Vũ vui vẻ nhưng cũng không lộ ra ngoài. Bùi Y Y không trầm tính như Bùi Thông, bà sợ mình hưng phấn khen vài câu thì Bùi Y Y sẽ bay bổng.

Cuối tháng còn thi cấp chín đây này, đây mới là trận đánh ác liệt của năm nay, tiếp theo là năm sau thi nghệ thuật, thi xong cái đó Chu Thu Vũ mới an tâm phần nào.

Đi thi chỉ mất nửa ngày, khi Bùi Y Y về lại trường, tiết một buổi chiều vừa bắt đầu, bước chân cô còn chưa đi vào lớp học, ánh mắt đã lo đi tìm Thẩm Ý trước.

Cho dù Thẩm Ý ngồi ở hàng ghế thứ hai của tổ bốn, nhưng Bùi Y Y vừa nhìn là đã thấy anh, cao lớn mảnh khảnh, mặt mũi sáng sủa, hết sức đẹp trai.

Một ngày không gặp như cách ba thu, nửa ngày không gặp, vậy thành ra là một mùa thu rưỡi rồi.

Khó khăn lắm mới tới giờ tan học, Bùi Y Y còn chưa kịp nói ra nỗi nhớ một mùa thu rưỡi với Thẩm Ý, bên ngoài đã có người gọi cô.

Là một nam sinh, Bùi Y Y không quen bèn hỏi: "Xin hỏi, cậu tìm tớ à? Nhưng hình như tớ không quen cậu."

Nam sinh cười cười, không ngượng không nghịu, "Tớ biết, tớ là Dương Khang của lớp 12-3, tuần trước lúc lớp cậu thi với lớp tớ thì tớ nhìn thấy cậu."

"À, là vậy sao, thế cậu tìm tớ có việc gì?" Bùi Y Y cũng không có hứng thú lắm, nhắc tới chuyện thi đấu thì càng không vui, chỉ đợi nam sinh nói xong, cô sẽ nhanh chóng quay trở lại bày tỏ tình cảm nhớ nhung với Thẩm Ý.

"Bùi Y Y, cuối tuần tớ muốn mời cậu đi xem phim."

Dương Khang vừa nói xong, mấy nam sinh đang đứng ngoài hành lang lập tức phát ra tiếng kì lạ.

Nam sinh, mời riêng, xem phim cuối tuần, những bạn học khác kêu lên kì lạ....

Lấy mấy chuyện này tập hợp lại một chỗ, đột nhiên đầu óc Bùi Y Y bừng tỉnh, từ từ mím môi.

Ô, Dương Khang này, chắc là nam phụ xuất hiện trong tiểu thuyết đi thích nữ chính đây mà...

Bùi Y Y còn chưa kịp nghĩ ra lời thoại cho nam phụ, bạn học nam nhiều chuyện đã chạy vào trong lớp mách lẻo: "Thẩm Ý, Bùi Y Y đang được người ta tỏ tình... Trời ơi, Thẩm Ý đâu rồi?"

Ngô Tư Khải đang chơi game nghe thấy vậy, nhất thời vẻ mặt khoa trương, "Gì chứ? Bùi Y Y ở bên người khác à?"

"Hả? Bùi Y Y bắt cá hai tay?"

"Không phải chứ, không phải cô ấy quen Thẩm Ý sao? Một chân đạp hai thuyền?”

Rõ ràng mọi người ở chung một không gian, nhưng không hiểu sao có thể nghe thành nhiều phiên bản khác nhau, cái sau còn khoa trương hơn cái trước, tin này tung ra trong lớp có không ít người lao nhao chạy ra xem.

Có lẽ Dương Khang rất thích vận động, da dẻ cậu ta có màu lúa mạch, lá gan rất to, bị nhiều người vây quanh nhìn xem nhưng không hề luống cuống chút nào, vẫn bình tĩnh chờ câu trả lời của Bùi Y Y.

Ngày Chủ nhật, hẹn đi xem phim.

Tất nhiên Bùi Y Y không muốn rồi, cô với Thẩm Ý còn chưa từng đi xem phim với nhau đây này, vì vậy lắc đầu: "Cảm ơn cậu nhé, nhưng chủ nhật này tớ cùng với bạn trai làm bài tập rồi, với cả tớ cũng đã đính hôn với bạn trai rồi, hai nhà cũng đã gặp mặt nhau, không thể nào đi xem phim cùng người con trai khác."

Lời vừa nói ra, người của Dương Khang lập tức bùng cháy.

Người trong cuộc Thẩm Ý vừa đi wc về, anh bước ra tay còn chưa lau khô đã bị Ngô Tư Khải chạy như điên tớ níu giữ: "Chúc mừng cậu nha người anh em!"

Thẩm Ý hơi khó hiểu, hất tay Ngô Tư Khải ra, nói: "Thời đại này tới đi wc mà cũng được người ta tới chúc mừng."

"Gì chứ, cậu còn không thừa nhận sao, mọi người đều biết chuyện cậu sắp sửa kết hôn với Bùi Y Y rồi."

Thẩm Ý: "..."
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 98



Lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống thì thành tích của kỳ thi tháng cuối cùng cũng đã có. Bùi Y Y cầm túi sữa nóng hút hai ngụm, tự chấm điểm bài thi ngữ văn của mình được một trăm mười điểm: "Tổng điểm của em vượt xa điểm trúng tuyển năm ngoái của học viện múa rồi, thật ra em cảm thấy mình không cần cố gắng quá nhiều nữa."

Thẩm Ý liếc mắt một cái, rút bài thi môn toán của cô ra, chỉ vào sáu mươi hai điểm cho cô xem.

Bùi Y Y cắn vào viên trân châu dẻo dai, thở một hơi nặng nề: "Được thôi."

Từ sau khi bản thân dần tiến bộ trong môn xã hội, Bùi Y Y đã bắt đầu có chút lơ là, chẳng qua Thẩm Ý luôn kịp thời kéo cô trở lại mặt đất.

"Ôi, tuần sau là kỳ nghỉ đông rồi, các cậu có muốn tham gia hoạt động check-in với bọn tớ không?" Ngô Tư Khải đưa đầu tới, lắc lắc tờ giấy trong tay.

Bùi Y Y giật lấy liếc mắt xem qua rồi chen vào đưa Thẩm Ý: "Chúng ta cũng đi đi Thẩm Ý, đi xem phim ăn lẩu hát K, em muốn tham gia hết mấy việc này."

Thẩm Ý lườm cô, nói: "Kỳ nghỉ đông anh về Bắc Kinh, anh chỉ có thể tham gia đi ăn lẩu hát K vào ngày nghỉ cuối tuần thôi."

Hộ khẩu của Thẩm Ý là ở trong vùng, nhưng vì công việc của bố mẹ, mấy năm trước gia đình đều đã chuyển hết về Bắc Kinh, họ hàng thân thích cơ bản cũng dọn hết lên trên đó rồi, cho nên Tết đến tất nhiên phải trở về, lúc trước Thẩm Ý cũng đã nói với Bùi Y Y rồi.

"Thế tớ cho tên hai cậu vào danh sách tham gia hoạt động vào ngày nghỉ cuối tuần." Ngô Tư Khải đẩy đầu Bùi Y Y đang tựa trên cánh tay Thẩm Ý ra, không hề thức thời mà chen vào giữa hai người, "Bùi Y Y, kỳ nghỉ đông có tổng cộng mười ngày lận đó, mấy ngày sau cậu có tham gia không?"

"Không tham gia."

Thẩm Ý cũng đi rồi, cô chẳng còn hứng thú đi chơi.

Chắc cũng do sắp sửa đến kỳ nghỉ đông, mấy ngày nay mọi người rõ ràng không có tinh thần học tập, thậm chí tới cả Bùi Y Y vì Thẩm Ý mà hăng hái tiến tới phía trước cũng bắt đầu lén lút xem tiểu thuyết.

Thời gian trước cô phụ đạo quá căng thẳng, bây giờ đã thi xong cấp chín, lần nào thi môn xã hội điểm cũng cao hơn lần trước, Thẩm Ý cũng mắt nhắm mắt mở với cô.

"Giáo viên đi xuống anh nhớ đụng em một cái."

Thẩm Ý "À" một tiếng, chẳng nói có hay không, Bùi Y Y cũng mặc kệ, xem như anh ngầm thừa nhận là được.

Tiệm sách cạnh trường nhập càng lúc càng ít thể loại, Bùi Y Y không thuê được cuốn tiểu thuyết nào hay, chỉ có thể tải app với Trâu Diễn, bắt đầu xem online.

Thể loại cô đọc cũng mở rộng từ thanh xuân vườn trường đến tổng tài bá đạo, loại truyện về tổng tài đúng thật là già một chút, nhưng mà đưa mặt Thẩm Ý vào đó thì vẫn có thể chấp nhận được, sau đó lại để mình sắm vai nữ chính, thỉnh thoảng xem tới đoạn mờ ám, bản thân còn có thể tự mình nổi lên ý muốn d*m loạn một hồi...

Bùi Y Y xem riết thành nghiện, tan học còn nói với Thẩm Ý: "Thì ra tổng giám đốc có ánh trăng sáng, anh ta kết hôn với nữ chính vì nữ chính giống với ánh trăng sáng, nhưng mà thế thì cũng cho qua đi, sau đó ánh trăng sáng từ nước ngoài trở về, anh ta còn ra ngoài dan díu với ánh trăng sáng, anh biết đáng giận nhất là gì không?"

Thẩm Ý không biết, Thẩm Ý cũng không muốn biết, anh chuyên tâm nghịch điện thoại, hỏi một câu cho lấy lệ: "Là gì?"

"Nữ chính có thai rồi! Sau đó ánh trăng sáng phải thay thận, vậy mà nam chính bảo nữ chính phá thai xong hiến một quả thận cho ánh trăng sáng!" Bùi Y Y suýt chút nữa tức giận như người trong cuộc, tình tiết này cô không cách nào dẫn mình và Thẩm Ý thâm nhập vào.

Thẩm Ý nghe xong không những không giận mà còn cười, "Bùi Y Y, em biết vì sao có loại tiểu thuyết như vậy không?"

"Tại sao chứ?"

Thẩm Ý bình tĩnh trả lời: "Bởi vì có độc giả não tàn giống em, có cung thì mới có cầu."

Bùi Y Y tức chết, ngoảnh đầu không thèm nói chuyện với anh, quá đáng thiệt chứ, chẳng có năng lực đồng cảm gì cả, bộ không thấy nữ chính thảm lắm à?

Truyện về tổng tài dài hơn thanh xuân vườn trường, trước đây Bùi Y Y mất một tuần là xem xong một cuốn, bây giờ cái bộ về tổng giám đốc này, cứ đọc như vậy cho tới thi cuối kỳ luôn.

Môn thi cuối cùng kết thúc, tranh thủ lúc chờ Trâu Diễn, Bùi Y Y còn mở điện thoại ra xem cho hết hai trang cuối.

Bình thường một bài văn hai trăm từ cô phải học thuộc lòng ngày đêm suốt một tuần mới nhớ được, đọc tiểu thuyết hơn hai triệu chữ, xem qua một lần nhưng tình tiết nào cũng nhớ rõ ràng kỹ lưỡng.

Đọc tới chữ "Kết thúc" cuối cùng, trong lòng Bùi Y Y vô cùng xúc động, kéo áo của Thẩm Ý, "Sau cùng nam nữ chính cũng ở bên nhau, thì ra trong cả quá trình, nam chính không biết mình đã yêu nữ chính từ lúc nào, ánh trăng sáng kia là người xấu, cứ luôn hãm hại nữ chính, cũng may cuối cùng đã bị trừng phạt."

Thẩm Ý "Ừ" một tiếng, "Cô ta trả thận lại cho nữ chính chưa?"

"Không có, nữ chính chỉ có một quả thận, đứa trẻ ban đầu cũng không còn, nhưng mà nam nữ chính tái hôn, sau này sẽ lại có con với nhau."

Thẩm Ý nghe cô nói xong vài đoạn, đối với loại tình tiết này đã không còn thấy kinh sợ nữa, lại "Ừ" một tiếng an ủi cô, "Em đừng đau lòng nữa, anh không có ánh trăng sáng, cũng không cần tới thận của em."

Giữa cuộc hội thoại của hai người thì Trâu Diễn đến, môn thi toán cuối cùng của cô ấy có lẽ thi rất tốt, lúc chạy tới trên mặt còn mang theo vẻ hớn hở, hỏi: "Mấy người Bùi Thông đâu?"

Trong hoạt động check in của Ngô Tư Khải thì tối nay đi ăn lẩu và hát K, bên Ngô Tư Khải có ba người, thi xong phải xả stress, mọi người đều thích náo nhiệt, Ngô Tư Khải bèn bảo Bùi Y Y gọi vài người có mối quan hệ khá tốt tham gia. Bùi Y Y gọi Trâu Diễn, còn kêu cả Bùi Thông và Thẩm Lộ.

Nếu là trước đây, Bùi Thông nhất định không tham gia loại hoạt động này, nhưng chắc vì muốn được ở cạnh Thẩm Lộ nhiều hơn, Bùi Thông trực tiếp đồng ý.

Một nhóm tám người tập họp ở trước cổng trường, Ngô Tư Khải có vé ăn lẩu, bọn họ chỉ cần ngồi taxi qua là được.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 99



Người miền nam đều không thể ăn quá cay, nhưng có vài người lại thích ăn cay, cho nên gọi phần lẩu uyên ương, tám người ngồi một bàn, xếp một bàn đầy đồ ăn, Ngô Tư Khải vẫn như quỷ đói đầu thai la to ăn không đủ no.

Bùi Y Y có thể ăn được độ cay hơi hơi, Thẩm Ý cũng vậy, nhưng Thẩm Lộ hoàn toàn không thể ăn cay nên cô ấy chỉ lấy đồ bên phần nước lẩu thanh đạm để ăn. Sau đó nhìn thấy mấy người Bùi Y Y la lên ăn cay đã quá, nhịn không được mới nếm thử một khối thịt viên trong nồi lẩu, kết quả vừa cắn một ngụm mặt đã đỏ bừng, vừa hít hà vừa muốn uống nước.

Ở phía trước là kem mà quán lẩu chuẩn bị miễn phí, Bùi Thông vội vã đi lấy một phần, còn tự mình đút cho Thẩm Lộ.

Nếu là lúc trước, sao Thẩm Lộ có thể chấp nhận chứ, cô ấy sợ xấu hổ nhất, nhưng bây giờ cay chịu không nổi, Thẩm Lộ cũng không thèm để ý tới, nhanh chóng để Bùi Thông đút cho một muỗng, sau đó... Trong bầu không khí mờ ảo nóng ẩm, hai người thâm tình đối diện nhau...

Thẩm Lộ vốn cũng bị cay tới mức khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng bừng, lúc này vô tình thân mật với Bùi Thông, mặt lại càng đỏ hơn không khác gì con tôm luộc trong nồi lẩu. Mặc dù Bùi Thông không nhiều lời, nhưng vẫn đưa muỗng kem trong tay tới gần, Thẩm Lộ lộ vẻ mặt ngượng nghịu tránh né,

nhưng cuối cùng tăng thêm một chút can đảm, dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Thông, sáp tới gần ăn miếng kem lạnh.

Bùi Y Y nhìn hết quá trình, không khỏi thở dài nặng nề, cô không ngờ Bùi Thông và Thẩm Lộ lại cầm trúng kịch bản thần tượng.

Thật là lãng mạn mà, những tình tiết lãng mạn cô xem trong tiểu thuyết đều diễn ra trên hai người bọn họ.

Vì vậy...

Bùi Y Y ăn miếng thịt bò trong nồi lẩu cay, sau đó dốc sức phẩy phẩy tay, "Cay cay cay, cay chết em rồi."

Cô quay sang hướng của Thẩm Ý mà la to, chờ đợi Thẩm Ý sẽ đi lấy một phần kem cho cô, giống như Bùi Thông và Thẩm Lộ vậy, đút cô ăn ngọt ngào cho chết người khác.

Nhưng Thẩm Ý không làm vậy, Thẩm Ý đang nghe Ngô Tư Khải bốc phét về trận đấu bóng rổ.

Bùi Y Y không hiểu nổi, cuộc thi mùa thu cũng đã qua rồi, đã vậy lớp 12-8 dựa vào Thẩm Ý mà giành được hạng nhất của trường trung học số một, giải thưởng đó còn dán trên bảng đen kìa, còn gì để mà bàn luận kia chứ.

"Thẩm Ý, em cay quá à."

Thẩm Ý nghe vậy, nhướng chân mày, "Không phải chứ, em ăn cả nửa nồi lẩu rồi."

"Nhưng đúng là cay thật mà, đầu lưỡi tê cứng luôn á." Bùi Y Y nói chút giọng người Đài Loan.

Thẩm Ý liếc nhìn cô một cái, rồi lại nhìn khắp bàn, cầm đôi đũa dùng chung đẩy miếng cá ba sa ra, chỉ chỉ vào cục đá nhỏ nằm bên dưới: "Ngậm một chút trong miệng là ổn ngay."

Bùi Y Y vừa nghe, suýt chút nổi cơn tam bành, ngay lập tức không quan tâm anh nữa, lại nghiêng đầu nhìn Bùi Thông và Thẩm Lộ ở đối diện, hai người này sao vẫn còn đối mắt nhìn nhau cất giấu mối tình thầm kín vậy.

Bực mình ghê.

Xét thấy Thẩm Ý biểu hiện kém cỏi, từ trong quán lẩu ra quán KTV Bùi Y Y đều mặc kệ anh, cô chọn một khúc tình ca sầu thảm, chuẩn bị lát nữa hát một cách bi thương.

"Bùi Y Y cậu chọn xong chưa, chọn xong thì tránh ra. Chào mọi người, tôi là siêu sao quốc tế Ngô Tư Khải, bây giờ xin hát ca khúc "Bản tình ca độc thân", hy vọng những bạn nào biết hát sẽ hát chung với tôi." Ngô Tư Khải không chỉ không biết ngượng còn hát cực kỳ khó nghe, khó nghe tới nỗi chút nữa khiến Bùi Y Y nôn hết mớ lẩu khi nãy vừa ăn xong.

Cô bịt tai lại, nhặt một cái mạng rồi chạy ra ngoài.

Thôi vậy, đi wc, đi về chắc Ngô Tư Khải cũng hát xong rồi.

Ánh sáng trong KTV mờ ảo, hành lang lại đông đúc, Bùi Y Y phải hỏi người ta thì mới đi được đến wc. Đợi khi cô ra khỏi mới nhận ra Thẩm Ý

cũng ở trong wc, vẻ mặt trong phút chốc vui vẻ, nhưng ngẫm lại khi nãy anh bảo mình ngậm đá cho bớt cay, vẻ mặt lại kiêu căng lạnh lùng.

Hừ, cơ bản anh chẳng phải nam chính ân cần dịu dàng.

Bùi Y Y lạnh nhạt đi băng qua, lại dùng giọng điệu lạnh lùng chào hỏi anh: "Trùng hợp ha, anh cũng đến..."

Cô còn chưa ra vẻ lạnh lùng nói cho xong, Thẩm Ý đột nhiên vẫy vẫy tay, tiến lên phía trước một bước áp sát mặt cô hôn một cái, lúc này Bùi Y Y không chỉ lạnh lùng cao ngạo mà còn rất lạnh.

Nhưng lạnh thì cứ lạnh thôi, trong lòng lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào. "Bùi Y Y, Bùi Y Y, Bùi Y Y..."

Thẩm Ý ôm mặt cô chỉ gọi tên chứ không nói chuyện, Bùi Y Y hiểu ý, nhỏ giọng hỏi anh: "Làm gì thế, có phải muốn lén đi wc... Ấy ấy ấy?"

"Ấy ấy ấy" là từ mà Bùi Y Y học được từ trong tiểu thuyết, cô từng nói với Thẩm Ý một lần, hai người ngầm hiểu nhau dùng từ này để ám chỉ nhu cầu của người kia.

"Bùi Y Y, làm người không thể quá ham d*m dục." Bùi Y Y trề môi.

Được thôi, cô cũng chỉ nói vậy thôi, dù gì hai người cũng đã rất lâu không làm rồi, mấy lần gần đây đều canh lúc không có ai, dùng tay hoặc miệng lưỡi để giải quyết, cô còn tưởng Thẩm Ý rất muốn nữa chứ.

Đang định ra ngoài, Thẩm Ý bất thình lình giữ chặt cổ tay, trong hành lang không người, đẩy Bùi Y Y vào trong wc nữ.

Một lầu có hai wc nữ, khi nãy phục vụ chỉ cho Bùi Y Y nói là bên kia xa phòng bao hơn một chút, nhưng ít người đến, lúc đó Bùi Y Y chỉ nghĩ ít người thì đỡ xếp hàng, không ngờ còn thuận tiện cho hai người bọn họ.

Chắc đúng là do lâu quá rồi chưa thật sự quan hệ với nhau, quá trình bị người ta đẩy vào trong buồng vệ sinh, Bùi Y Y đã nhạy cảm mà rỉ nước.

Nhưng cô vẫn rất già mồm, vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó nói: "Gì chứ, không phải anh nói làm người không được quá ham mê d*m dục à..."

Tay Thẩm Ý đã chui vào trong áo phao của cô, cách một lớp áo giữ nhiệt mà xoa bóp: "Bây giờ anh không phải là người, là sói háo sắc." Anh nhào nặn mấy lượt, giống như nói với Bùi Y Y, lại giống như nói một mình, "Hình như to thêm một chút rồi."

Bùi Y Y sướng chết đi được, bất chợt nhớ có một hôm xem clip s*x với Trâu Diễn.

Nhưng mà trong phim Nhật thích diễn cảnh này nhất, cái kiểu mà quấy rối t*nh d*c trên xe điện, quấy rối trong nhà vệ sinh, một hoặc nhiều người đàn ông thô bỉ vây ép một nữ sinh vào một góc, rồi lại... Ấy ấy ấy...

Vì vậy Bùi Y Y cũng yếu ớt nắm chặt tay lại, làm bộ chống cự, "Năn nỉ mà, xin hãy dừng tay, sẽ có người đến đó..."

Cơ thể Thẩm Ý hơi khựng lại, rút tay ra, "Được thôi." Anh cúi đầu hôn lên má Bùi Y Y, mở cửa dắt người đi ra.
 
Back
Top Bottom