Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 70



Tần suất thi sát hạch của trường trung học rất cao, tốc độ chấm đề cũng nhanh. Tới sáng thứ hai, mọi người đều nghe thấy toàn bộ đề thi đã được chấm hết, đã vậy thành tích của cả khối đều đã được thống kê xong.

Lúc này Bùi Y Y nửa buồn nửa vui, thích là vì cô không thẹn với lương tâm, không chép một đáp án nào của Bùi Thông, buồn vì sợ lần này lại đội sổ, cũng không biết về nhà nên giải thích như thế nào.

Ôi chao.

Trong lúc ủ rũ buồn bã thì bài thi môn ngữ văn được phát ra.

Bùi Y Y, chín mươi hai điểm.

"Haiz..." Lúc cầm bài thi có chút khó tin, thậm chí cô còn muốn hỏi thầy chủ nhiệm là có nhầm lẫn không vậy.

Ai cũng nói ngữ văn đơn giản, nhưng sau khi cô vào cấp ba, chưa bao giờ đạt được bảy mươi điểm môn ngữ văn.

Thầy chủ nhiệm hô lên một cái tên, thấy Bùi Y Y còn chưa đi, hỏi cô: "Sao thế? Em đang muốn lên phát biểu cảm tưởng hả?"

Mọi người cười ồ, Bùi Y Y vội vàng lắc đầu, cất kỹ bài thi.

Vừa ngồi xuống, bài thi ngữ văn đã bị Thẩm Ý đoạt lấy.

Anh nhìn điểm số trước, lại nhìn đến chỗ sai, Bùi Y Y lo anh hiểu lầm, vội giải thích: "Em không copy, toàn bộ đều là tự mình viết ra."

Lúc đó sau khi thi một môn, Thẩm Ý đến tìm Bùi Y Y, nhìn thấy Bùi Thông ngồi đằng trước cô, vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi hay nói gì cả.

"Anh biết em không làm vậy."

Sự chắc chắn và tin tưởng trong lời nói của Thẩm Ý, ngược lại khiến Bùi Y Y có chút kinh ngạc, cô khựng lại, nhỏ giọng hỏi anh: "Sao anh biết em không làm?"

"Em từng hứa với anh là không copy bài mà." Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn cô, "Bùi Y Y anh tin em."

Trong chớp mắt, trong lòng Bùi Y Y như thể có một loại năng lực, cô thấy may mắn vì vào ngay giây phút cuối cùng cô đã thực hiện lời hứa với Thẩm Ý, lúc này trong lòng có được sự sung sướng và thả lỏng, chỉ sợ có copy cũng chưa chắc được điểm cao.

Thẩm Ý kiểm tra bài thi giúp Bùi Y Y, cũng coi như vừa ý, "Câu phức tạp chút vẫn không nhớ nổi, nhưng mà đã tiến bộ rất nhiều, nếu như sau này ngữ văn mà đạt được một trăm điểm trở lên, thế thì môn này ổn rồi."

Thẩm Ý xem hết bài của Bùi Y Y, Bùi Y Y cũng xem hết bài của anh.

Thẩm Ý ngoại trừ bị trừ đi một điểm viết văn, những cái khác anh đều lấy được điểm.

Haiz, người so với người, đúng là muốn tức chết người ta.

Ngày thường Thẩm Ý ngoài nghe giảng trên lớp, tan học cũng chẳng thấy anh cố gắng chút nào so với người khác, tại sao anh lại có thể đạt thành tích tốt như vậy?

Buổi chiều sau khi ăn cơm xong quay lại, có người phát hiện bảng thứ tự xếp hạng đã được dán trên bảng đen, mọi người nhao nhao muốn đi xem.

Bùi Y Y cũng muốn đi xem, nhưng Thẩm Ý không có hứng thú cho lắm, anh lên tiếng: "Vậy tiện thể xem giùm anh nha." Rồi ngồi xuống nghịch điện thoại.

Bùi Y Y hăng hái là vậy, chủ yếu là vì muốn xem mình có đội sổ hay không, cô kiễng chân đứng bên ngoài đám đông, thừa dịp có người đi ra, nhanh chóng chen vào trong, giống như mọi lần, vẫn xem từ dưới lên trên.

Từ dưới đi lên... thứ mười...

Haiz, bảng xếp hạng quả nhiên vẫn giống tháng trước.

Ngữ văn chín mươi hai... Toán bốn mươi ba... Anh văn sáu mươi... Môn xã hội tổng hợp một trăm... Môn tự nhiên tổng hợp ba mươi tám...

Ôi trời, môn xã hội tổng hợp một trăm....

Từ tiểu học Bùi Y Y cũng chưa thi qua một trăm điểm.

Cô mím môi, dự định xem cho Thẩm Ý từ ngay phía đầu.

Ánh mắt lướt qua tờ giấy, hạng nhất... Thẩm Ý...

Trong lòng Bùi Y Y chấn động, vội vàng đi xem bảng xếp hạng ở mặt sau.

Trời ơi, Thẩm Ý không chỉ đứng nhất lớp mà còn nhất cả khối!

Bùi Y Y vui chết đi được, quay trở về đã ôm chầm người kia: "Thẩm Ý, anh đứng hạng nhất nha!"

Từ nhỏ đến lớn, lần nào thi Thẩm Ý cũng đứng nhất, anh sớm không còn quá vui vẻ về chuyện thành tích học tập, chỉ là lúc này được một cái ôm mềm mại bao bọc, vẫn không kiềm được mà nở nụ cười, hỏi cô: "Còn em thì sao?"

Bùi Y Y nói đúng thực tế, Thẩm Ý đặt ngay điện thoại xuống, nói: "Cho nên Bùi Y Y em xem, chỉ cần một người bằng lòng cố gắng, thì nhất định sẽ thu được kết quả."

Bùi Y Y gật gật đầu, nâng gương mặt Thẩm Ý: "Em nhất định tiếp tục cố gắng, Thẩm Ý, sau này anh đi đâu thì em theo đó."

Khoảng thời gian này mặc dù cũng có bù cho các môn tự nhiên, nhưng vẫn là một cục diện nhấp nhô đáng buồn, chẳng qua điều này không ảnh hướng đến tâm trạng của Bùi Y Y, cô hớn hở vui mừng tan học, năn nỉ Thẩm Ý hôm nay đừng chuẩn bị bài tập nữa, cô muốn đi xem anh thi đấu bóng rổ.

Thẩm Ý còn chưa đồng ý, Ngô Tư Khải đã đến thúc giục, những người khác cũng không thể chờ đợi được, nói hôm nay phải lựa ra người ở vị trí dự bị.

"Tớ thấy để Thẩm Ý làm dự bị đi, lần này cậu ấy đứng nhất toàn khối, chủ nhiệm lo ảnh hưởng đến thành tích của cậu ấy, không cho cậu ấy đi tập luyện." Có người đề nghị.

Cậu ta vừa nói ra, lớp trưởng đã nắm tóc kêu: "Thẩm Ý, thành tích cậu cũng quá cao rồi, tớ thật sự không nghĩ ra được sao lần trước cậu lại thất thủ để rớt khỏi lớp chọn vậy."

Câu này khiến cái tay đang thu dọn của Bùi Y Y khựng lại, cô mím chặt môi, chột dạ không dám ngoảnh đầu nhìn anh.

"Có thể là do ý trời ấy mà." Thẩm Ý cười, chìa tay ra là đã chuyển được quả bóng từ trong tay Ngô Tư Khải sang, ngón tay anh thon dài, lúc hơi ra sức đánh bóng, khớp ngón tay rõ ràng hơi nhô ra, vô cùng đẹp đẽ.

"Ông trời nhất định công bằng, người cao đẹp trai lại còn học giỏi, đủ khiến người ta ước ao rồi, bóng rổ kém một chút là đúng thôi. Năn nỉ cậu luôn đó Thẩm Ý, cậu làm dự bị đi, để mấy anh em bọn tôi một con đường sống, đến lúc đó dưới uy phong của bọn tôi, nói không chừng cậu còn có thể nhận được thư tình của mấy em lớp dưới." Có người nói đùa nửa thật nửa giả.

Đang nói cười, cửa lớp học bị đẩy mạnh một cái, đụng mạnh vào tường vang lên một tiếng va chạm nặng nề.

Mọi người đều bị làm cho giật mình, cả người Bùi Y Y cũng run lên, sợ tới nỗi dựa vào Thẩm Ý đứng bên cạnh. Cô lấy lại bình tĩnh nhìn chằm chằm, nhìn thấy Lê Nhu đứng ở ngay cửa, giọng nói the thé hô to: "Thẩm Ý cao to đẹp trai học lại giỏi của mấy người đã từng giết người!"
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 71



Cả thế giới như thể dừng lại ở ngay giây phút này, toàn bộ học sinh đều giương mắt đờ đẫn, trong khoảnh khắc này bọn họ đều nghĩ Lê Nhu đang nói đùa, nhưng ngay sau đó Lê Nhu lại lộ vẻ hung ác tiếp tục to tiếng nói: "Lúc trước vào lớp mười hai ở trường thực nghiệm, Thẩm Ý uống rượu gây sự đâm chết người. Khi đó anh ta vị thành niên, gia đình chỉ cần bồi thường một trăm năm mươi nghìn, nhưng anh tôi vừa đủ mười tám tuổi, chính vì cùng anh ta uống rượu, bị liên lụy phải ở tù ba năm! Anh ta nghỉ học nửa năm, không thể học ở trường trung học thực nghiệm nữa mới trường trung học số 1!"

Lúc này vừa tan học, cơ bản là mọi người cũng chưa đi, lời nói của Lê Nhu không khác gì một tiếng sấm, chấn động khiến tất cả mọi người sững sờ.

Thẩm Ý đâm chết người... Là tội phạm giết người... Bồi thường một trăm năm mươi nghìn... Ở ba năm tù...

Từng chữ từng chữ trước mắt đối với học sinh cuối cấp ba mà nói là cực kỳ xa lạ, trong những việc bọn họ từng tiếp xúc, tội ác ghê gớm chẳng qua chỉ là yêu sớm hay thức xuyên đêm mà thôi.

Mà ở một phút trước, có bao nhiêu học sinh đều kêu là thiên lý bất công, nói ông trời thiên vị Thẩm Ý, trong giọng điệu của bạn nam bạn nữ đều mang theo sự ngưỡng mộ. Nhưng chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, cậu thiếu niên mà toàn thể học sinh đều tán thưởng xuất sắc lại có liên quan đến chuyện giết người.

Có người bừng tỉnh lại, nhìn sang Thẩm Ý, những người khác cũng nhôn nhao xôn xao, rồi đồng loạt quay ra sau nhìn.

Trên mặt bọn họ đầy vẻ khiếp sợ không thể tin được, có người nhát gan trong mắt đã toát ra vài phần sợ hãi.

"Thẩm Ý chính là ma quỷ, anh ta có thể giết người, ai biết được một ngày nào đó con dao đó có c*m v** bụng mấy người hay không?" Lê Nhu cười lạnh một tiếng, hàng lông mi của cô ta không ngừng run rẩy, rõ ràng là sợ Thẩm Ý nhưng vẫn hất cao cằm, nói ra hết toàn bộ câu chuyện của Thẩm Ý.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, Thẩm Ý không biết là còn chưa có phản ứng hay như thế nào, chỉ là trên mặt đã mất đi nụ cười ban nãy. Nhưng anh không tức giận phẫn nộ, anh vẫn có vẻ như bình thường, dáng vẻ thờ ơ, bàn tay nâng quả bóng rổ, đứng ở góc chéo xa nhất nhìn về Lê Nhu.

Bùi Y Y là người lên tiếng đầu tiên trong lớp, cô tức giận hơn tất thảy những người khác, hét về phía Lê Nhu: "Cô nói bậy!" Cô phủ nhận mọi chuyện Lê Nhu nói, còn giữ chặt nấm đấm muốn đi qua đó, nhưng Thẩm Ý đưa tay ra kéo cô lại.

Lê Nhu nhịn không được cơn tức trong lòng nên mới tới đây, cô ta biết Thẩm Ý thi đứng hạng nhất cả khối, cũng biết anh sẽ tham gia thi đấu bóng rổ. Cô ta quen biết Thẩm Ý từ rất sớm, tất nhiên cũng biết rõ Thẩm Ý ưu tú biết bao nhiêu, giỏi giang hơn bất kỳ người nào.

Mặc dù lần trước trong cánh rừng nhỏ đã bị cảnh cáo mạnh bạo, nhưng cô ta vẫn không thể kiềm chế được mà quan tâm tới nhất cử nhất động hàng ngày của Thẩm Ý. Chỉ là bình thường không cam lòng còn thể tìm con đường khác để trút giận một chút, nhưng hôm nay lén lút qua đây, nhìn thấy Thẩm Ý cười với Bùi Y Y, cô ta ghen tức phát điên lên nên chẳng còn màng tới gì cả.

"Tôi không nói bậy, các người có thể đến trường trung thực nghiệm để hỏi, nhưng mặc kệ các người có tin hay không, Thẩm Ý cũng đã liên lụy khiến anh trai tôi phải ngồi tù vì tội giết người!"

Lê Nhu chạy đi.

Một giây, hai giây, ba giây...

Có thể là nửa phút trôi qua, mà cũng có thể là một phút trôi qua, là Thẩm Ý đập bóng xuống, âm thanh vang dội khiến những người khác bừng tỉnh, mọi người mới ý thức được tất cả đều đang nhìn chằm chặp vào Thẩm Ý.

Lớp trưởng hắng giọng, giả vờ ung dung nói: "Cô gái kia cũng không biết học lớp nào, vậy mà lại chạy tới lớp mình tuôn một tràng nói bậy."

Ý của cậu ấy là muốn xoa dịu bầu không khí, hướng ngữ cảnh câu chuyện thành cô gái kia nói bậy, nhưng cậu ấy nói xong cũng chẳng ai lên tiếng. Có vài người đối mặt nhìn nhau, có vài người nháy mắt với đối phương, chẳng ai nói tiếp lời này, và chẳng có ai lên tiếng nữa, mọi người túm năm tụm ba, cúi đầu xì xào bàn tán rời khỏi lớp học.

Bầu không khí trở nên đặc biệt nặng nề khác thường.

Có hai người kéo Ngô Tư Khải ra ngoài, cũng không biết bọn họ nói gì với nhau ở bên ngoài, hơn mười mấy giây sau, gương mặt Ngô Tư Khải đầy khó xử bị đẩy vào trong. Cậu ấy lại nhiều lần do dự, rồi bất chấp khó khăn bước tới nói: "Chuyện kia... Thẩm Ý, hay là cậu làm bài tập với Y Y đi nha, bọn tớ đi luyện tập trước..."

Cậu ấy không nói rõ, nhưng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói, có lẽ do mọi người sợ đối diện với Thẩm Ý thì xấu hổ, cũng có lẽ sợ hãi vì tin vào lời nói của Lê Nhu, tóm lại bọn họ không muốn tập luyện chung với Thẩm Ý.

Bùi Y Y rất giận dữ: "Ngô Tư Khải cậu có ý gì!"

Chỉ dựa vào lời nói như vậy, bọn họ đều tin hết sao? Có quá đáng lắm không vậy!

Ngô Tư Khải rất khó xử, môi mềm không nói nên lời, nhưng ngược lại Thẩm Ý ngước hàng lông mi, ném quả bóng cho Ngô Tư Khải, giọng nói không đổi: "Được, các cậu luyện tập cho tốt."

Thẩm Ý đẩy Bùi Y Y ngồi xuống, chính anh cũng ngồi xuống, rút bài thi môn tiếng Anh ra, hỏi cô: "Hôm nay giáo viên giảng em đều hiểu cả chứ? Có chỗ nào không hiểu không?"

Lúc này Bùi Y Y không quan tâm đến điều này, cô vô cùng gấp gáp, "Thẩm Ý anh nhanh chóng phủ nhận đi, Lê Nhu kia hư hỏng không thể tả, lần trước cô ta nói không để anh sống dễ dàng, không được, bây giờ em đi túm cô ta lôi trở lại, để cô ta làm sáng tỏ cho anh!"

Bùi Y Y tức giận hết sức, nhưng vừa đứng lên Thẩm Ý lại lên tiếng: "Bùi Y Y, cô ta không nói sai, đúng thật là anh từng giết người."
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 72



Thành tích Bùi Y Y không tốt không phải do cô ngu ngốc, mà vì nền tảng của cô kém cộng thêm không để tâm, bình thường mấy câu hỏi Thẩm Ý nói vài lần, cơ bản Bùi Y Y đều có thể hiểu được. Nhưng hôm nay một câu không gọi là khó, Thẩm Ý giảng hết lần này tới lần khác mà Bùi Y Y vẫn ngơ ngác.

"Thôi vậy, hôm nay tới đây thôi." Thẩm Ý biết cô không có tâm trạng, dứt khoát đặt bút xuống. Anh tùy ý đặt quyển sách sang một bên, đeo cặp sách lên một bên vai rồi đứng dậy, một bàn tay giống như ngày thường, đưa ra sau dắt tay Bùi Y Y rất tự nhiên.

Nhưng Bùi Y Y vẫn ngơ ngác, chờ Thẩm Ý gọi một tiếng mới hồi tỉnh lại, "À à" đáp lại, đang định đưa tay nắm tay Thẩm Ý, có bạn học ăn cơm xong quay lại lớp học, cô do dự một giây, lại rụt tay thu về.

Vào khoảnh khắc này mắt Thẩm Ý tối sầm lại, anh vờ như không nhận ra, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Có vài bạn học nhìn Thẩm Ý với ánh mắt kỳ lạ, bởi vì Bùi Y Y đi cùng với Thẩm Ý, tới cả ánh mắt mọi người nhìn cô cũng đã thay đổi.

Thẩm Ý thờ ơ với sự tò mò của bọn họ, chân nâng bước dần ra khỏi lớp học.

Khi đường chân trời mờ dần, đèn hai bên đường đã được bật lên từ sớm, đi sân tập có vài học sinh túm năm tụm ba mỉm cười đi qua, làm nổi bật tâm trạng nặng nề của Thẩm Ý và Bùi Y Y.

Ngoài cổng trường, trong xe buýt, trên con đường nhỏ, cả quãng đường không nói lời nào.

Cơn gió mát lúc chạng vạng hòa cùng ánh đèn mờ ảo vàng vọt, thổi qua mặt vừa mát mẻ dễ chịu vừa thoải mái.

Thành phố càng lớn, mây đen càng dày đặc bao phủ hết cả bầu trời sao, chỉ để lọt một tia sáng vàng duy nhất xuyên qua khe hở chiếu xuống, ở Bắc Kinh có lẽ càng khó ngắm sao hơn nơi này.

Thẩm Ý thu hồi tầm mắt.

Thật ra lúc ở trong lớp học anh đã có câu trả lời, nhưng suốt chặng đường vẫn cân nhắc hết lần này tới lần khác như vậy.

Thời gian anh ở bên Bùi Y Y cũng không phải là dài, nếu cô muốn chia tay, Thẩm Ý cũng có thể chấp nhận. Anh không phải là người vì chuyện tình cảm mà có quá nhiều vui buồn, nhưng anh cũng không phải người tùy tiện có tình cảm với người khác.

Bùi Y Y, kể từ lúc ban đầu khi anh trêu chọc cô cho tới bây giờ, là anh thật lòng yêu thích.

Thẩm Ý chưa từng cố gắng giấu giếm chuyện trước đây, chỉ là hôm nay quả thật có chút bất ngờ. Anh không để ý đến những người khác, nhưng thái độ của Bùi Y Y thì khó chấp nhận hơn so với trong tưởng tượng của anh. Suốt chặng đường Thẩm Ý trầm mặc, để Bùi Y Y cũng như bản thân mình được suy nghĩ, muốn xác định một số việc.

Có một hàng cây ở đối diện với tiểu khu, lá cây xanh vàng xen lẫn, gió mát thỉnh thoảng thổi vài chiếc lá, khiến Thẩm Ý bất chợt nhớ tới cảnh tượng đêm đó khi Bùi Y Y đứng chờ anh.

Đêm đó anh xác định ở bên cạnh Bùi YY, thậm chí còn muốn cùng lên Bắc Kinh đi học.

Nghĩ tới đây, Thẩm Ý mỉm cười, lên tiếng: "Nếu như em không thể chấp nhận..."

"Em nghĩ thông rồi!" Bùi Y Y đột ngột cắt ngang, gương mặt trầm tĩnh suốt cả chặng đường giờ đây phấn chấn trở lại, giọng nói của cô cất cao đầy hưng phấn, kéo tay Thẩm Ý rồi nhanh chóng nói, "Chúng ta cứ nói Lê Nhu và em tranh giành bạn trai, sau đó vì anh chọn em, cho nên cô ta đi khắp nơi gieo rắc tin đồn, lúc trước chẳng phải cô ta tìm người đánh em sao? Đây chính là bằng chứng tốt nhất cho việc yêu quá sinh hận phải không? Lát nữa em sẽ đi tìm Trâu Diễn, để cô ấy đi tung tin này ra ngoài giùm em! Anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ không để cô ta làm tổn thương anh!"

Cô mạnh mẽ gật gật đầu, dương dương đắc ý cho ý tưởng của mình, đảo mắt nhìn Thẩm Ý đang nhíu mày nhìn mình, không khỏi hất hàm, giọng nói có chút kiêu ngạo, "Trước kia em có xem qua một cuốn tiểu thuyết trạch đấu, học được một chút kỹ xảo phá bỏ chèn ép, anh xem anh kìa, thành tích rõ ràng giỏi hơn em cả vạn lần, nhưng mà..."

Lời vốn chưa nói xong, Thẩm Ý đã bất ngờ kéo cô một cái, áp đôi môi ấm áp kia xuống.

Nụ hôn không được chuẩn bị mà dữ dội, lại không mang theo một chút d*c v*ng nào, nhưng trong chớp mắt vành tai Bùi Y Y đã trở nên đỏ rực.

Đây là dưới lầu nhà cô, bất kỳ người nào trong số những người qua lại đều có thể là hàng xóm chung một khu nhà với cô, nói không chừng bố mẹ cô cũng đột ngột xuất hiện...

Cô vừa căng thẳng vừa không nỡ, trái tim đập bùm bụp, tay túm chặt áo khoác của Thẩm Ý, muốn đẩy anh ra, lại muốn kéo anh tới gần hơn...

Sao lại như thế này chứ, tại sao Thẩm Ý lại muốn hôn nhau ngay cổng lớn, tốt xấu gì cũng phải tìm một chỗ tối tối chứ... Ôi, nhưng mà môi anh vừa mềm vừa thơm, vị trong miệng cũng ngọt ngọt, hôn anh cô thấy thoải mái quá...

Qua một lúc lâu, cuối cùng sau khi Thẩm Ý m*t Bùi Y Y một hơi thật mạnh, anh mới buông tha cho đôi môi cô.

Hai người ôm nhau khẽ th* d*c, trì hoãn mấy giây, Thẩm Ý hỏi cô: "Từ lúc trong lớp cho tới bây giờ em luôn suy nghĩ cách để giải quyết chuyện này đó hả?"

"Đúng vậy, thật ra em nghĩ ra vài phương án, nhưng cái này là hợp lý nhất."

Vì lời nói này của cô mà trong lòng Thẩm Ý buông lỏng một cách khó hiểu, anh cứ luôn cho rằng cô bị chuyện này dọa phải, cảm thấy sợ sệt và có khoảng cách với anh.

"Bùi Y Y, em có sợ anh không?"

Lời này khiến Bùi Y Y mím môi, nói sao nhỉ, từ trước khi cô chưa biết tên của Thẩm Ý thì đã biết trước thân phận giết người của anh. Sau đó quen biết thân thuộc với nhau, trong lòng cô ba chữ tội phạm giết người (1) và Thẩm Ý càng lúc càng xa cách, thực tế thì Bùi Y Y không tin Thẩm Ý thật sự giết người, cô tin chắc đó là lời đồn đại. Nhưng khoảnh khắc khi sự việc được xác nhận từ miệng Thẩm Ý, quả thật cô cũng bị chấn động hai giây, nhưng sau khi cảm xúc ngắn ngủi đó qua đi, phản ứng đầu tiên của cô là làm sao để giải quyết chuyện này cho tốt, cơ bản không nghĩ tới sợ hay không sợ.

(1) Gốc 杀人犯.

"Em không sợ, Thẩm Ý à, em không biết vì sao anh giết người, nhưng em vẫn không tin anh từng giết người. Nhất định là còn có rất nhiều chuyện anh chưa nói ra đúng không? Em không biết, Lê Nhu không biết, thậm chí trên thế giới này ngoại trừ anh ra thì không một ai biết được sự thật." Giọng nói Bùi Y Y chắc nịch, ôm chặt Thẩm Ý.

Thẩm Ý cũng không trả lời những câu nói này một cách chính diện, chỉ là một lúc lâu, bất thình lình nói: "Bùi Y Y, anh cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích em."
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 73



Suốt cả đêm, tin tức Thẩm Ý giết người đã lan rộng hoàn toàn.

Cũng không biết do các học sinh trong lớp bàn tán lan truyền, hay do Lê Nhu đi tung tin khắp bên ngoài, buổi sáng vào khoảnh khắc Thẩm Ý bước chân vào cổng trường, dọc theo đường đi đã đón nhận bao nhiêu là ánh mắt khác thường, quen biết có mà không quen biết cũng có, đều biết được sự việc ngày hôm qua.

Lần này Thẩm Ý cũng không có quá nhiều ưu tư, anh mới đi đến hành lang, đã nghe thấy giọng Bùi Y Y vang vọng từ trong lớp, “Thế thì nhất định là cô ta đã đến đây từ rất sớm rồi, tớ phải đi tìm camera sân bóng, khiếu nại cô ta với giáo viên."

Thẩm Ý rẽ vào, đi vào từ phía trước lớp học, ánh mắt liếc nhìn nhanh chóng nhìn thấy mấy chữ "Tội phạm" còn chưa xóa hết trên bảng đen.

Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Lê Nhu đã đến trường từ rất sớm để viết mấy chữ "Thẩm Ý là tội phạm giết người".

Thẩm Ý vừa đến, những học sinh đang nhao nhao bàn tán xì xào ngừng âm thanh, trong chớp mắt bầu không khí trở nên kỳ quái.

Bùi Y Y nhanh chóng lau đi hai chữ cuối cùng, vỗ vỗ hai bàn tay bụi bặm, nhảy từ trên bục giảng xuống: "Thẩm Ý, chào buổi sáng!"

Nhìn thấy anh cô vẫn tỏ ra vui vẻ như lúc bình thường, nhưng lại không lên án anh chuyện gì, cũng không quát mắng những người khác, kéo anh đi về tổ 4 rất tự nhiên.

Lớp trưởng với tư cách là lớp trưởng, vô cùng khó xử vào thời điểm này, cậu ấy muốn hóa giải bầu không khí ngại ngùng này, nhưng quả thật không biết nói gì. Nếu nói nhảm giống hôm qua thì tới chính bản thân cậu ấy cũng có chút khó tin, không nói gì luôn thì lại giống như làm không hết trách nhiệm của lớp trưởng.

Đang lúc rối rắm, thì cặp tình nhân trẻ tuổi không coi ai ra gì tay nắm tay quay về chỗ ngồi.

"Hừ, em chẳng để tâm bọn họ nói gì, bởi vì lời nói của người khác hoặc là buồn hoặc là vui, mệt lắm luôn á." Bùi Y Y lật sách ngữ văn học thuộc lòng.

Thẩm Ý cười một tiếng, tay rũ xuống nắm lấy tay Bùi Y Y.

Sự việc dường như không phải vì người trong cuộc không để ý tới mà yên lặng, đợi hết giờ tự học sáng, số người đi qua đi lại ở cửa lớp 12-8 nhiều hơn gấp mấy lần bình thường. Lúc ban đầu mọi người còn không nhận ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt "nhao nhao" của những nam sinh nữ sinh nhìn vào trong lớp, sau cùng thì dừng lại trên người Thẩm Ý, ngay lập tức hiểu rõ những người này không phải người qua đường, mà là đặc biệt tới nhìn tội phạm giết người Thẩm Ý.

Đừng nói là Thẩm Ý, tới cả Bùi Y Y cũng nhận ra. Kế hoạch mà cô nghĩ ra suốt chặng đường ngày hôm qua bị Thẩm Ý can ngăn. Đối diện với những ánh mắt khác thường của đám người kia nhìn Thẩm Ý, cô rất tức giận, nhưng không thể làm gì.

"Đừng nhìn nữa, hai câu này còn chưa viết xong." Thẩm Ý chỉ chỉ tay.

Từ khi sự việc xảy ra cho tới bây giờ, Thẩm Ý bình tĩnh hơn bất cứ ai. Anh không sợ bạn cùng lớp xì xào bàn tán, càng không để ý đến những ánh mắt và những cái chỉ trỏ bên ngoài, ngày thường như nào, bây giờ y chang như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nhưng Bùi Y Y rất khó chịu, cô vẫn cảm thấy không thể ngồi im chờ chết.

Vào tiết học thứ hai, Bùi Y Y nói muốn đi nhà vệ sinh, nhưng sau khi rời khỏi lớp học thì đi thẳng một đường xuống dưới chạy đến lầu dạy toán.

Buổi sáng ra khỏi nhà còn có chút ánh nắng mặt trời, nhưng bây giờ trời lại tối sầm, Bùi Y Y kéo sát cổ áo, cắm đầu đi thẳng vào mảnh rừng nhỏ.

Cô nhớ chỗ đó, là nơi cô nhìn thấy Thẩm Ý lần đầu tiên. Lê Nhu hẹn cô đến đây, đại khái chắc là muốn cô nhớ lại khung cảnh của lúc ban đầu chứ gì.

Nhưng mà cô làm gì để ý đó là nơi nào chứ.

Chạy thẳng hết con đường nhỏ, tới nơi vậy mà đã nhìn thấy Lê Nhu ở đó rồi.

Nhìn thấy Bùi Y Y đi đến, Lê Nhu cười chế giễu một tiếng, nói châm chọc: "Hối hận vì đã ở bên Thẩm Ý rồi chứ gì? Có phải là thấy rất đáng sợ không? Tối hôm qua thấy ác mộng rồi phải không nào?"

Chỉ có thời gian hai mươi phút, Bùi Y Y không muốn nói nhảm, nói ngay vào điểm chính: "Làm người sao có thể như vậy, mời cô giải thích với tất cả mọi người Thẩm Ý không phải tội phạm giết người."

"Sao anh ta lại không phải chứ? Mày tưởng tao cố ý nói vậy à? Tao nói rồi, nếu như không tin, mày đến trường trung học thực nghiệm tìm lớp mười một mười hai tùy tiện nghe ngóng chút, khi đó anh ta giết người phải nghỉ học có rất nhiều người biết."

Bùi Y Y không quan tâm những chuyện này, nói lại lần nữa: "Cô làm sáng tỏ cho Thẩm Ý một chút, cô đừng hại anh ấy." Nói xong cô lại nói, "Hay là cô có cần tiền phải không? Tôi có thể đưa tiền cho cô."

"Ai cần tiền của mày." Giọng Lê Nhu rất bén nhọn, nhưng nói xong thì mắt đảo một vòng, lại cười, cô ta dạng rộng hai chân, "Thế này đi, nếu mày bằng lòng chui qua chui lại dưới chỗ này của tao ba vòng, vậy tao sẽ đến lớp của tụi mày, nói cho bọn họ biết hôm qua tao chỉ nói chơi mà thôi."

Bùi Y Y sững sờ, gãi gãi lỗ tai với vẻ khó tin.

Đây, đây không phải là tình tiết trong phim sao? Sao trong thực tế lại có người dùng cả chiêu này...

Mấy nhân vật phản diện thích nhất là bắt nam nữ chính chui qua đ*ng q**n, nhưng những người này chui xong thì mấy nhân vật lại xấu xa lại không giữ đúng lời hứa.

Bùi Y Y mím môi, mò hộp kẹo sing gum lấy ra hai viên cho vào miệng ngậm, không nhịn được hỏi: "Có phải cô thích xem phim cổ trang không?"

Chủ đề của cô nhảy quá nhanh, mạch não hận không thể đột ngột lượn quanh mười tám vòng, Lê Nhu cơ bản là không theo kịp, đã vậy bây giờ là đang thương lượng, ai mà muốn thảo luận phim cổ trang với cô!

Lê Nhu có chút mất kiên nhẫn, "Tao biết có rất nhiều người chạy tới cửa lớp tụi mày, nếu mày không muốn Thẩm Ý khó chịu thì nhanh chóng quỳ xuống chui qua đ*ng q**n tao, tao đảm bảo giữ đúng lời hứa."

Bùi Y Y không tiếp lời, miệng nhai kẹo sing gum, nhìn chằm chằm miệng đang nói lời vớ vẩn của Lê Nhu. Vài giây sau, cô nhắm ngay giữa mặt Lê Nhu, phun kẹo sing gum vừa nhai trong miệng: "Chui chân bà ngoại mày!"

Kẹo sing gum dính ngay mặt Lê Nhu, vì mới nhai mấy lần nên độ bám dính rất cao, bám chắc trên mặt không rơi xuống. Sau khi Lê Nhu đờ người thì cất lên tiếng thét chói tai, kinh tởm mà bóc kẹo sing gum xuống khỏi mặt, quơ quào tay muốn cào. Bùi Y Y vội thụt chân, lại nhấc chân lên nói: "Vẫn còn muốn nếm thử cảm giác ăn dép tao vào mặt hả? Lê Nhu, ai mà chẳng biết đi uy h**p hả, nhưng tao chẳng thèm làm, mày đừng tưởng bản thân mình ghê gớm lắm, trong mắt tao mày không khác gì cái rắm, cả người từ trên xuống dưới đều hôi chết đi được! Tao cứ thích Thẩm Ý, anh ấy có như nào tao vẫn thích, nếu mày còn tiếp tục nói càn, tao nhất định sẽ xé rách cái miệng thối của mày!"
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 74



Lê Nhu ngoại trừ la hét chói tai, chỉ còn một bản lĩnh khác là khóc lóc. Lần trước trong nhà vệ sinh nữ bị đẩy khóc, lần này bị phun kẹo sing gum đầy mặt cũng khóc, nhưng Bùi Y Y chỉ báo thù cho mình mà thôi, với lại cô cũng chẳng quan tâm Lê Nhu khóc hay không.

Hơn nữa là cô ta hại Thẩm Ý, sao còn có mặt mũi mà khóc kia chứ?

Bùi Y Y không thể hiểu nổi, vỗ vỗ tay rồi tiêu sái rời khỏi mảnh rừng nhỏ.

Rầu rĩ buồn bã quay lại lớp học, vừa mới đến đầu cầu thang thì trong tầm mắt lọt vào một đôi giày thể thao sạch sẽ, Bùi Y Y ngẩng đầu nhìn, trông thấy Thẩm Ý đang tựa vào tay vịn nhìn cô.

Dáng người cao và gương mặt này của anh, cho dù làm gì cũng đều là ưu thế của anh, chỉ tựa người như này mà cũng đẹp hơn người khác gấp bao nhiêu lần. Thoáng chốc trong lòng Bùi Y Y ngập tràn sự vui mừng, nhảy một bước hướng về phía trước kéo tay Thẩm Ý: "Sao anh lại ở đây?"

Trong trường cấm yêu đương, nhưng yêu nhau trong trường cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, hai người đi đến trước mặt các bạn học, thân thiết cùng dắt tay nhau.

Bỗng nhiên Thẩm Ý bật cười, giọng nói mang theo sự thích thú: "Đang chờ em."

"A... à... em, nhà vệ sinh trên này hơi đông, em đi xuống dưới lầu."

"Anh biết."

Bùi Y Y có chút kỳ lạ, nhưng không kịp suy nghĩ, bọn họ vừa đi lên thì lớp trưởng từ một bên khác đuổi theo: "Thẩm Ý, thầy chủ nhiệm bảo cậu đến phòng giáo viên một chuyến."

Vẻ mặt Thẩm Ý vẫn không thay đổi, nhưng ngược lại trong lòng Bùi Y Y "lộp bộp" một tiếng, đợi Thẩm Ý đi rồi, cô vội vàng đi hỏi lớp trưởng: "Thầy chủ nhiệm tìm Thẩm Ý vì chuyện ngày hôm qua phải không?"

Lớp trưởng lắc lắc đầu ý bảo không biết, ánh mắt bứt rứt hai giây, lại nói thì thầm: "Hình như cả trường biết chuyện này rồi, sáng nay tớ nghe mấy em lớp mười đang bàn tán. Đã vậy... còn có người nói khi đó không phải Thẩm Ý xin nghỉ, mà là ngồi tù..." Thật ra thì cái gì cũng nói, còn nói quá đáng hơn nữa ấy, chỉ là lớp trưởng nào có thể nói ra trước mặt Bùi Y Y.

"Quá đáng lắm rồi!" Bùi Y Y nắm chặt tay.

Lớp trưởng vội nói: "Loại tin đồn này vốn là càng lan truyền càng ác liệt."

Sau năm phút vào tiết học thứ ba, Thẩm Ý mới từ phòng giáo viên trở về, thầy giáo đang giảng bài, Bùi Y Y cũng không tiện hỏi anh nhiều. Được cái Bùi Y Y quan sát Thẩm Ý kỹ lưỡng, thấy vẻ mặt anh tự nhiên thì mới dần dần yên lòng một chút.

Có lẽ là không bị thầy giáo làm khó dễ hoặc ức h**p.

Khó khăn lắm mới nhịn tới lúc tan học, thầy giáo còn chưa đi, Bùi Y Y đã không kiềm chế được mà hỏi: "Thầy giáo tìm anh có phải vì chuyện ngày

hôm qua của Lê Nhu không?"

"Ừ, có hỏi anh, anh nói theo đúng sự thật."

Bùi Y Y vừa nghe là đã gấp gáp, "Cái gì theo đúng sự thật? Nếu anh nói vậy thì thầy nhìn anh như nào? Mấy người mà hễ hết tiết là lại đến lớp mình như nhìn đồ hiếm lạ, hay là anh nói với thầy chủ nhiệm là mấy lời đồn từ đó mà bị lan truyền, cả trường đều biết..."

"Anh không sợ." Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn cô, "Bùi Y Y, anh vốn không để tâm bọn họ nhìn anh như thế nào, hiện tại anh chỉ có một mục tiêu, đó là cùng em đến Bắc Kinh học đại học, những chuyện khác anh không quan tâm. Bọn họ muốn nhìn gì nói gì, thậm chí những chuyện kia có phải là bị bại lộ hay không, anh cơ bản không để ý tới."

- -

Sau buổi cơm trưa nên là giờ luyện tập của đội bóng rổ, nhưng buổi trưa Thẩm Ý giảng bài cho Bùi Y Y, anh không đi.

Là Bùi Y Y chủ động đưa ra yêu cầu giảng bài, đại khái là lúc sáng cô bị Thẩm Ý k*ch th*ch, cả buổi sáng nghe giảng cực kỳ nghiêm túc. Tan học rồi cô vẫn tự mình chỉnh sửa lại ghi chép, không hiểu là hỏi, giống học sinh tiểu học thuộc thành phần tích cực bám người vậy.

Cô tự mình tính tổng điểm thi cuối tháng, sau đó đi kiểm tra điểm trúng tuyển của những học viện khiêu vũ vào những năm trước, tự mình cân nhắc chỉ cần phát huy ở các môn xã hội, hơn phân nửa không thành vấn đề.

Nhưng ai biết được lúc thi đại học ra đề gì chứ, cô chỉ đành nỗ lực học tập, gắng sức làm bài, cố gắng không thất bại lúc thi đại học.

Đến chiều tan học, Bùi Y Y lấy ra một bịch bò khô từ trong cặp sách, nói với Thẩm Ý: "Vậy tự em ngồi làm bài một lúc, anh đi tập bóng đi."

Thẩm Ý ngồi đó không nhúc nhích, ngược lại Ngô Tư Khải ở sau lưng cứ muốn nói lại thôi. Cậu ấy nhìn thấy một nam sinh khác, người kia nháy mắt với cậu ấy một cái, Ngô Tư Khải ngượng ngùng không ngừng vò đầu bứt tóc, trì hoãn một hồi, giả vờ như bừng tỉnh nhớ ra điều gì nói: "À, đúng rồi Thẩm Ý... Tớ thấy nhiều lớp có năm thành viên, không có dự bị, dáng người của bọn tớ vừa hay ngang tầm nhau, tới lúc cùng nhau hợp lực thì có thể thuận tay hơn chút. Cậu học hành quá tốt, bọn tớ cũng sợ trễ nải việc học của cậu, chi bằng tới khi đó năm người bọn tớ đi thi là được rồi."

Kỹ thuật diễn của Ngô Tư Khải còn kém hơn Bùi Y Y, cậu ấy lắp bắp, lời nói cũng không hề hợp lý, nét mặt ánh mắt lại càng không được tự nhiên, khiến Bùi Y Y căm giận đứng dậy: "Ngô Tư Khải, các cậu cũng quá đáng lắm rồi, khi đó là các cậu muốn Thẩm Ý tham gia, bây giờ nói không cần, dựa vào cái gì chứ?"

Hai người là bạn tốt trong lớp, bình thường cũng tán gẫu nhiều với nhau, lúc này Bùi Y Y nổi giận, Ngô Tư Khải cũng rất khó xử. Thật sự thì cậu ấy cũng không quá để tâm tới chuyện Thẩm Ý, nhưng trong đội năm người thì cả bốn người khác đều không muốn Thẩm Ý tham gia, cậu ấy cũng không còn cách nào khác. Cái chức đội trưởng nhỏ bé rách nát này cũng thật khó làm, đúng là một lúc không thể nào làm vừa lòng cả đôi bên mà.

"Không sao, vậy các cậu cố gắng nhé." Phản ứng của Thẩm Ý thờ ơ, chỉ kéo Bùi Y Y ngồi xuống.

Ngô Tư Khải nhìn người trong cuộc đồng ý, cũng không biết nói gì hơn, đành chạy trối chết dưới cái nhìn đầy căm tức của Bùi Y Y.

Học sinh ngoại trú đi rồi, học sinh nội trú cũng túm tụm lại đi ăn với nhau, trong lớp học dần dần còn lại mỗi Bùi Y Y và Thẩm Ý, nhưng bên ngoài hành lang và cửa sổ, vẫn có không ít người giả vờ đi ngang qua để nhìn vào bên trong như cũ.

Thẩm Ý trì hoãn vài giây, quay đầu qua nhìn, gương mặt của các học sinh đang nhìn kia nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt. Bọn họ cứ tưởng Thẩm Ý chỉ liếc nhìn một cái, nhưng một lát sau khi bọn họ lại nhìn vào, Thẩm Ý vẫn đang nhìn ra ngoài. Có vài nữ sinh đối diện với ánh mắt của anh, gương mặt trước sau đỏ ửng, cậu đẩy tớ tớ đẩy cậu xong vội vã chạy đi mất, những người còn lại đoán chừng cũng cảm thấy ngại ngùng nên cũng rời đi.

Sau khi hành lang chỉ còn là một khoảng không trống trải, Thẩm Ý mới thu hồi tầm mắt. Anh nhìn bài tập trên trang giấy vẫn còn trống nguyên, bèn đưa tay sang gương mặt Bùi Y Y, "Tại sao còn..." Ngón tay anh chạm phải một dòng ẩm ướt, nhất thời thẫn thờ, sau đó anh nâng gương mặt Bùi Y Y lên nhìn, thấy cô thế mà đã rơi nước mắt.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 75



Rốt cuột gương mặt của Thẩm Ý vào khoảnh khắc này cũng có vẻ kinh ngạc và luống cuống, anh nhìn chằm chằm Bùi Y Y hồi lâu, nhìn nước mắt cô không ngừng tuôn rơi mới lên tiếng: "Là em giận Lê Nhu hay Ngô Tư Khải?"

Bùi Y Y lấy mu bàn tay lau nước mắt, bởi vì khóc mà lời nói chen tiếng hức hức: "Em không nghĩ bọn họ sẽ ăn h**p anh như vậy."

Cô đang khóc, nhưng Thẩm Ý thì cười, ngón tay quệt giọt nước mắt trên gương mặt cô, "Anh hiểu rồi, là em xót thương cho anh."

Bùi Y Y gật đầu, phóng khoáng thừa nhận.

Cô chính là đang xót thương cho Thẩm Ý, dựa vào đâu chứ? Thẩm Ý đã giết người, anh có tội, nhưng anh đã làm gì lớp 12-8 và các bạn học khác đâu chứ? Anh chẳng làm gì cả.

"Bùi Y Y, em thật đáng yêu." Thẩm Ý cười không chút nguyên tắc. Anh nên đầy lòng căm hận giống cô mới đúng, hoặc là an ủi cô, nhưng anh lại không làm gì hết, nụ cười nơi khóe miệng lan rộng đến ánh mắt, giọng điệu vui vẻ kéo dài, "Sao lúc em khóc mà cục mỡ trên mặt em lại lắc lư."

Bùi Y Y giận hết sức, cô vì anh mà khóc thương, sao anh lại cười nhạo cô!

"Anh quá đáng lắm nha!" Bùi Y Y giữ chặt tay làm nắm đấm định nhắm đánh lên mặt anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cười nhẹ nhàng của anh lại bất chợt cười thành tiếng, cái nắm đấm kia không thể đánh được, đành phải đưa lên dụi mắt.

"Đừng động đậy." Thẩm Ý bất thình lình nói một câu, không chờ cô kịp có phản ứng thì đã cúi đầu đặt một nụ hôn.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng mềm mại, chỉ lấy đôi môi mềm mượt dán sát vào Bùi Y Y, sau đó hôn từng cái một giống y hệt một chú cá đang đớp thức ăn, sau vài cái, hai cánh môi mới áp xuống, tách mở rồi m*t mát đôi môi xinh đẹp kia.

Bọn họ ở trong lớp học, dưới ánh tà dương, giữa cơn gió mát, thân mật hôn người kia mà không mang theo một chút h*m m**n nào.

Thẩm Ý nâng gương mặt Bùi Y Y lên, Bùi Y Y đưa bàn tay lau nước mắt xuống dưới nắm lấy bàn tay Thẩm Ý. Bọn họ đang cùng nhìn về nhau trong khoảng cách rất gần, cảm nhận được ánh mắt và tình cảm của đối phương, hơi thở cùng hòa quyện vào nhau, đầu lưỡi đang mân mê đầu lưỡi của đối phương, sau đó chậm rãi bao bọc, m*t mát và dây dưa.

Không trôi qua quá lâu, nhưng tâm trạng Bùi Y Y đã khôi phục rất nhiều.

Cô tựa vào người Thẩm Ý, vô cùng xúc động: "Nhưng mà em rất muốn thấy anh chơi bóng, Thẩm Ý, dáng vẻ lúc anh chơi bóng nhất định là rất đẹp."

Bùi Y Y không khỏi nhớ lại tình cảnh bọn họ trên xe buýt, lúc đó cô muốn xuống xe, quay đầu liếc nhìn Thẩm Ý. Bộ đồng phục anh mặc trên người đẹp hơn bất kỳ người nào, trên sống mũi cao vểnh là gọng kính viền bạc, ánh nắng nhỏ vụn từ trên đỉnh đầu chiếu xiêu vẹo xuống dưới, khiến anh càng thêm nổi bật vẻ khôi ngô anh tuấn.

Sau đó trong rất nhiều đêm, khung cảnh này đều xuất hiện trong giấc mơ của Bùi Y Y.

Thẩm Ý có rất nhiều khoảnh khắc khiến cô không cách nào quên được. Vừa gặp Thẩm Ý thì đã say mê cả đời.

Chính là ý nghĩ này rồi.

"Hôm nay tới đây, đi thôi em." Thẩm Ý bắt đầu dọn dẹp đồ.

Bùi Y Y có chút khó hiểu: "Nhưng mà còn sớm như vậy mà." Sớm tới mức mới vừa tan học, ánh mặt trời hoàng hôn vẫn còn mang màu da cam.

"Chúng ta đi chơi bóng."

Cuộc thi đấu bóng rổ là dành cho toàn trường, từ lớp mười cho tới lớp mười hai, cũng may sân bóng rổ rộng, có lớp tập từ buổi trưa tới chiều thì không tập nữa, cho nên lúc này vẫn còn sân bóng trống.

"Bùi Y Y, nhìn cho kỹ."

"Em đang nhìn nè." Bùi Y Y ôm hai cái cặp sách của hai người ngồi một bên. Trên sân bóng rổ có rất nhiều người, lớp nào cũng đang luyện tập, chắc là có rất nhiều điều không thuận lợi, thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng gào rú và mắng chửi, quả bóng đập thùm thụp trên nền sân, vô cùng ồn ào.

Tất nhiên, quan trọng nhất là bọn họ không đẹp trai như Thẩm Ý. Thẩm Ý chỉ đập bóng bình bịch mà Bùi Y Y đã cảm thấy cực kỳ ngầu.

Đang âm thầm mãn nguyện gật đầu, Thẩm Ý đã nhảy lên ném một quả bóng, Bùi Y Y lập tức vỗ tay.

Thật ra cô xem không hiểu bóng rổ, không phân biệt cái gì là tiên phong hậu vệ, nhưng mục đích chơi bóng là cho bóng lọt rổ mà, ừm, dù gì thì cứ cho bóng lọt rổ là đúng rồi, cứ lọt rổ là cô vỗ tay khen ngợi.

Lúc vừa bắt đầu giọng Bùi Y Y rất to, vừa hô giỏi lại vừa đẹp trai, nhưng dần dần, cô vỗ đỏ cả tay, tiếng hô cũng nhỏ lại.

Sao mà Thẩm Ý tài giỏi như vậy chứ, sao anh ấy đứng đó mà cũng có thể ném bóng lọt rổ, chẳng phải Ngô Tư Khải bảo anh đứng ném bóng phạt mà cũng không lọt rổ sao?

Bùi Y Y nhìn không chớp mắt, cô không lên tiếng nữa, kế bên lại vang lên tiếng vỗ tay khen giỏi.

Là mấy người ngồi bên cạnh, không biết học lớp nào, bị hấp dẫn bởi Thẩm Ý liên tục ném bóng lọt rổ, có người không nhịn được bèn hỏi: "Bạn học, bạn học lớp nào vậy?"

"Lớp 8, học lớp 12-8!" Bùi Y Y rất phấn khích, Thẩm Ý ưu tú như thế này nên đứng ở nơi sáng chói để được người ta tán thưởng mới đúng.

"Woa, lớp 12-8 có người chơi giỏi vậy sao?"

"Ôi, không đúng nha, lớp 12-8 không phải đang ở bên kia luyện tập à? Sao chỉ có một mình cậu ấy? Bạn học, cậu có tham gia thi đấu bóng rổ không?"

Người kia vừa hỏi xong, thì đã có người ở một bên khác kêu: "Có chơi giỏi thì cũng được gì đâu, đội chúng tôi không cần cậu ấy."

Là một bạn nam của lớp 12-8.

Cậu ta vừa cất lời nói chuyện kỳ cục, Ngô Tư Khải lập tức lôi cậu ta đi, cậu ta hất tay Ngô Tư Khải, tiếp tục nói: "Vốn đúng là vậy mà, tự mình là người như thế nào không biết sao? Còn không cho người khác nói?"

"Đủ rồi đó, cậu có chơi nữa hay không?" Ngô Tư Khải không muốn gây sự.

Những người khác kéo cậu ta đi, những người đang vây xem Thẩm Ý cũng đối mặt nhìn nhau, đại khái hiểu ra chuyện gì rồi cũng lao xao rời đi.

Bùi Y Y giận không thể chịu nổi, bỏ cặp sách xuống rồi đứng dậy, vừa vỗ tay vừa hô to: "Thẩm Ý anh giỏi quá, sao mà anh lại bách phát bách trúng thế, còn giỏi gấp trăm lần so với thành viên đội bóng rổ lớp mình. Em thấy bọn họ chạy theo bóng cả nửa ngày, không có người nào ném bóng lọt rổ luôn!"

Tiếng cô nói đặc biệt to, nam sinh khi nãy nói chuyện khó nghe sao có thể không nghe thấy cho được, lập tức thấy bực bội muốn quay lại. Lần này Ngô Tư Khải kéo cậu ta lại thật mạnh, chắc cậu ấy cũng mất kiên nhẫn với nam sinh đó, nện bóng xuống nền sân một tiếng thật mạnh, nói: "Cậu có thể chuyên tâm chơi bóng bớt chút chuyện nhảm nhí không! Không muốn chơi thì đừng chơi, lớp chúng ta trực tiếp rút khỏi danh sách tham gia cuộc thi là được rồi!"

"Cậu cmn không nghe Bùi Y Y đang nói xấu chúng ta sao?"

Ngô Tư Khải đáp trả: "Nghe thấy, thế thì sao? Chúng ta cơ bản cũng đâu ném lọt rổ! Thôi đi, ông đây không muốn chơi nữa!" Cậu ấy hất tay rồi bỏ đi, hai người khác thì vừa khuyên giải vừa nói, vài người khác cụt hứng bỏ về.

Bùi Y Y chẳng thèm quan tâm bọn họ, để mặc bọn họ ăn h**p Thẩm Ý, lại không cho phép cô được nói vài ba câu? Chính bọn họ không bằng Thẩm Ý, chỗ nào cũng không bằng!

Thẩm Ý chơi gần ba mươi phút, áo khoác của anh đã cởi ra từ sớm, áo ngắn tay bên trong dán sát phần người phía trên, mồ hôi đầy đầu.

Nhưng Bùi Y Y lại chẳng ghét bỏ chút nào, vừa vui vẻ lại vừa nũng nịu, nhảy lên phía trước ôm chầm lấy người anh: "Sao mà bạn trai em lợi hại thế nhỉ!"

"Bùi Y Y, anh còn có thứ lợi hại hơn, có muốn xem không?" "Là gì vậy?"

Thẩm Ý vận động nên hơi thở phì phò, anh th* d*c nắm lấy bàn tay Bùi Y Y, sau khi di chuyển một chút xuống phía dưới, giữ chặt tay Bùi Y Y lại, mặt Bùi Y Y biến sắc ngay tức khắc.

Thẩm Ý... đ*ng q**n của Thẩm Ý, vừa to vừa cứng...
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 76



Bùi Y Y sợ hãi, v*t n*m t*nh vẫn tiếp tục căng phồng dưới lòng bàn tay, hai vành tai trắng mịn nháy mắt biến thành đỏ ừng.

Cô giống như chạm phải con rắn khổng lồ đang cựa quậy, luống cuống rụt tay lại, cặp mắt như quả hạnh to tròn long lanh ánh nước nhìn chằm chằm Thẩm Ý, "Anh, anh làm gì vậy hả."

Bùi Y Y thừa biết lại còn hỏi, Thẩm Ý cũng giả vờ ngu ngơ, "Thấy hơi ngứa ngáy, có phải có con kiến không, em xem giúp anh được không?"

"Sao mà được..." Hai tay Bùi Y Y chắp sau lưng, thân người khẽ lắc lư. "Vậy em có xem hay không?"

Bùi Y Y vẫn cứ đung đưa, tầm mắt đảo nhìn xung quanh một vòng, thấy những người đang tập luyện hình như không chú ý tới màn vừa rồi, môi mím mím, giọng nũng nịu đáng yêu: "... Xem như thế nào."

Thẩm Ý đẩy gọng kính phía dưới, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vài phần tà ác nhưng cũng tan biến rất nhanh, một tay anh nâng quả bóng, một tay khác

nắm hai cái cặp sách, đi trước dẫn đầu.

Bùi Y Y có chút mất tự nhiên, lững thững đi theo phía sau.

Hai người đi vào mảnh rừng nhỏ, nơi này tuy không bí mật như phòng thay đồ, nhưng hẻo lánh hơn nơi đó nhiều. Bây giờ bởi vì tập luyện bóng rổ nên bên đó đông người, thỉnh thoảng còn có người vào đó thay đồ, vả lại kể từ sau lần ân ái trước ở trong đó, Thẩm Ý không dẫn Bùi Y Y đến đó nữa.

Khi nãy đi ra khỏi lớp học ánh nắng còn màu da cam, bây giờ bầu trời xanh thẫm hơn, bên này chỉ có ánh sáng đèn đường hắt từ bên vách tường sang, rừng cây và sự u tối che chở rất tốt cho hai người ở bên trong, cho dù có người bên ngoài đi ngang qua cũng không có cách nào phát hiện ra hai người bọn họ.

Cứ như vậy, Bùi Y Y vẫn còn làm bộ hỏi: "Trời tối hù như này, sao mà nhìn xem có kiến hay không chứ..."

Thẩm Ý thuận theo lời nói của cô mà sáp lại gần, lần này, anh nắm tay cô bỏ thẳng vào trong quần, giọng nói vừa thấp vừa mờ ám áp sát tới gần nói: "Không nhìn được thì em sờ xem sao."

Vì vậy Bùi Y Y bắt đầu s* s**ng.

Một cây gậy dài như vậy, vuốt thẳng một đường xuống dưới, Thẩm Ý không nhịn được khẽ phả ra hơi thở nóng rực, bàn tay không chút kiêng dè lần mò vào trong q**n l*t của Bùi Y Y.

Khi nãy anh đi trả bóng, thuận tiện rửa tay kỹ càng, cũng chỉ vì khoảnh khắc này.

Trán của Bùi Y Y chống lên lồng ngực của Thẩm Ý, lòng bàn tay quơ một vòng, giữ quy đ*u bên trong lòng bàn tay, động tác của cô rất nhẹ, chậm rãi giữ quy đ*u trong tay như đang nghịch đồ chơi, dùng hoa văn dưới lòng bàn tay cọ xát quy đ*u mềm mại.

Thẩm Ý bị k*ch th*ch mạnh mẽ, mã mắt rỉ ra dịch nước đầu không nói, mà quy đ*u còn run rẩy trong lòng bàn tay.

So với lúc ban đầu luống cuống không biết gì, bây giờ Bùi Y Y coi như biết chút ít kỹ xảo. Cô ở bên Thẩm Ý nên ít nhiều gì cũng biết được chỗ mẫn cảm của Thẩm Ý, làm như thế nào khiến anh sung sướng, cô lò dò từng chút một, muốn hiểu rõ thêm Thẩm Ý cả trong lẫn ngoài.

Bùi Y Y biết thì Thẩm Ý càng biết rõ hơn.

Một tay anh đưa vào, quét qua lớp lông trên vùng kín, cào lên cào xuống như chiếc lược, rồi sau đó một ngón tay từ trên vùng tam giác đút thẳng vào khe hẹp ở giữa, ngón tay đó mang theo chút sức, không mạnh không nhẹ ấn lên viên trân châu.

Bùi Y Y hừ nhẹ một tiếng, dán sát Thẩm Ý hơn nữa, cách một lớp quần áo bàn tay ôm vòng eo của anh v**t v* tới lui vài lần, chậm rãi chui vào trong lớp quần áo.

Đến tận ngày hôm nay, Bùi Y Y vẫn chưa hiểu rõ được ban đầu là bị gương mặt hay b* ng*c nở nang của Thẩm Ý thu hút, dù sao đến bây giờ cái nào cô cũng không thiếu được, nhìn mặt xong thì lại mò mẫm b* ng*c nở nang.

Thật là sung sướng ~

Cô học theo kiểu xoa bóp mạnh bạo của Thẩm Ý, tuy rằng b* ng*c nở nang đó không hề sứt mẻ, nhưng đầu v* nho nhỏ cũng có phản ứng mà trở nên se cứng, từ mềm thành cứng, nói cho Bùi Y Y biết cảm nhận của chính cơ thể anh.

Bùi Y Y vân vê khiến Thẩm Ý cảm thấy khoan khoái, từ trong cuống họng của cô cũng phát ra âm thanh r*n r* khác thường, cơ thể càng lúc càng mềm, động tay lên xuống cũng dần dần không còn điều khiển được nữa.

"A..." Bùi Y Y kêu lên một tiếng, mang theo tiếng nức nở, là một ngón tay của Thẩm Ý đột ngột cắm thẳng vào trong h** h***t nhỏ xinh.

Thẩm Ý không để cho cô có cơ hội thở hổn hển, ngón tay vừa c*m v** lập tức khuấy đảo bên trong.

Đi vào từ trong tư thế này không phải sâu lắm, nhưng kh*** c*m khi bị quấy nhiễu bên trong rất thoải mái, mật huy*t nhỏ vẫn chưa được thứ thô to đi vào nên co rút rất chặt, vách th*t bao bọc quanh ngón tay, dường như còn có thể loáng thoáng cảm nhận được một chút khớp xương của ngón tay.

Bùi Y Y rùng mình, có chút khó đứng vững, hai chân run rẩy, tiếng nước mờ ám truyền ra từ g*** h** ch*n, bị khuếch đại giữa không gian vắng lặng.

"Nhẹ một chút..." Miệng Bùi Y Y kêu lên như vậy, nhưng trong lòng lại muốn Thẩm Ý làm mạnh hơn chút. Đầu óc cô mơ hồ, độ nóng quanh vành tai lan tràn ra khắp cơ thể, bàn tay v**t v* v*t n*m t*nh của Thẩm Ý dần dần tăng nhanh tốc độ, kh*** c*m cũng theo đó mà ùa tới, thậm chí còn không nhớ rõ phải tiếp tục làm, chuyện tâm hưởng thụ từng cơn cơn tê dại.

Thẩm Ý không nhẫn nhịn được quá lâu, đ*ng q**n anh cũng bị dịch thể thấm ướt không ít.

Ngón tay rút ra khỏi mật huy*t nhỏ, cả người Bùi Y Y lại càng nhũn ra hơn, không thể đứng vững trong vòng tay Thẩm Ý thêm nữa.

Một tay Thẩm Ý ôm cô, một tay mò vào túi quần lấy ra một món đồ, ban đầu Bùi Y Y không biết, đợi khi anh xé loẹt xoẹt, mới có phản ứng lại nhận ra đó là áo mưa, lỗ tai cô nóng rực, lồng ngực cũng nóng không kém.

Không chờ cô hết nóng, Thẩm Ý đã đeo áo mưa vào xong xuôi, lật người cô ấn lên thân cây.

"Em nâng chân lên."

Bùi Y Y đùa cợt, "Nâng lên chỗ nào nè..."

Đúng thật là cô biết thừa còn hỏi, cái cây mà cô nằm úp vào không phải có một nhành cây chìa ra sao, ở ngay bên eo cô luôn.

Thẩm Ý vươn tay nắm một cẳng chân thanh mảnh của cô đặt lên trên, một cặp mông trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài đang đối diện với anh, mặt dù trong ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ, nhưng dựa vào cảm giác s* s**ng cũng có thể tưởng tượng ra được cặp mông đó trắng mịn như thế nào.

Thẩm Ý như có lửa đốt trong người, tay đẩy hai mảnh thịt trai ra, đỡ lấy người em trai tìm kiếm h** h***t nhỏ xinh ướt át.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 77



Sắc trời càng lúc càng tối đen, cảnh vật ở cách đó không xa mấy đã chìm vào trong màn đêm mênh mông. Sau khi vừa vào thu, lũ côn trùng trong rừng cũng không xuất hiện mấy nữa, cách xa trường học và sân thể dục, mảnh rừng nhỏ như thể ở trong một không gian khác, vừa yên tĩnh vừa riêng tư bí mật.

Khi gậy th*t thô to chậm rãi nương theo mật dịch cắm thẳng vào trong, Bùi Y Y rũ đầu buông ra tiếng nỉ non.

Thật là thần kì mà, chật và hẹp như vậy, sao gậy th*t to khủng của Thẩm Ý có thể chèn vào được vậy, đã vậy đi vào cũng không cảm thấy đau, cùng lúc với cảm giác không đau, toàn bộ sự mẫn cảm như thể được phóng đại lên gấp mấy lần, k*ch th*ch sơ qua thôi đã có ngay kh*** c*m và rỉ nước...

Thẩm Ý cắm rút rất nhanh, từng nhịp từng hồi tiết tấu giống hệt với hơi thở.

Bên trong mật huy*t không tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy, vách th*t bị k*ch th*ch khuấy động nên tỉnh lại, điên cuồng xoắn lấy gậy th*t, cơ thể Thẩm Ý hết sức căng cứng, anh đánh nhẹ lên mông Bùi Y Y: "Thả lỏng chút, đừng kẹp đứt anh."

"Kẹp đứt hồi nào đâu..." Bùi Y Y hình như đang rấm rứt, ngón tay mềm mại bấu chặt vào vỏ cây dày cộm.

Cô muốn nói hết, ban đầu chỉ r*n r* nho nhỏ, theo động tác đưa đẩy cắm rút kịch liệt của quy đ*u, càng càng không thể nhịn được mà kêu lên "A a", cứ kêu cứ la, đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó bị người ta xông vào phòng thay đồ.

Đôi nam nữ kia làm chuyện ân ái không giống hai người, bọn họ nói chuyện d*m đãng, đoạn đối thoại th* t*c không chịu nổi, thậm chí còn lôi kéo cả người thứ ba trong quá khứ để k*ch th*ch bản thân và đối phương.

Bùi Y Y không muốn nói người khác, nhưng cô ôm lấy thân cây khô, bất thình lình cất giọng kêu to: "Ô a, anh cắm sâu quá, sâu tới nỗi người ta sướng tê cả người ~"

Chớp mắt Thẩm Ý dừng ngay hành động đưa đẩy, anh là người thông minh nhường nào kia chứ, thẳng tay bóp chặt cặp mông của Bùi Y Y, ngoài cười nhưng bên trong không cười, nói: "Bùi Y Y, em giữ mấy lời đó lại trong bụng đi."

"Tại sao chứ... Anh không thích nghe à..." Bùi Y Y hầm hừ, cảm thấy cặp mông thật là đau.

"Anh thích nghe, nhưng không thích xem diễn kịch."

Bùi Y Y không còn lời gì để nói.

Thẩm Ý lại tiếp tục đút vào rút ra, lần này anh làm mạnh hơn, hai cánh hoa xinh đẹp bên ngoài mật huy*t của Bùi Y Y mềm mại y hệt đôi môi cô, mỗi lần anh đưa đẩy nó đều l**m láp trên người em trai của anh, Thẩm Ý có một cơn sung sướng tê dại, bắp chân thỉnh thoảng run rẩy, ngọn lửa bùng thẳng l*n đ*nh đầu, thứ cảm giác này đặc biệt thoải mái.

Sức anh quá mạnh, Bùi Y Y ôm chặt thân cây bắt đầu đong đưa.

Lá cây ngày thu dường như đều buông lơi, chỉ rung lắc như vậy, những cành cây nhỏ vụn xào xạc, lá cây xoay tròn lã chã, rơi xuống xung quanh chỗ của hai người.

Lần này đúng thật là c*m v** rất sâu, đồng thời cũng rất sướng, nhưng Bùi Y Y không có tâm tư để kêu la. Cô không biết cô gái trong phòng thay đồ thì sao, còn khi cơ thể cô thật sự cảm thấy sung sướng đê mê, cơ bản là không có tâm trạng để nói mấy lời dung tục đó, toàn thân và tất thảy tâm trí đều chìm đắm trong cảm giác sung sướng này.

Theo nhịp độ đưa đẩy nhanh hơn của Thẩm Ý, Bùi Y Y cũng kêu dữ dội hơn, thân cây như thể đang phụ họa cùng hai người, không ngừng rung lắc xào xạc, có chiếc lá cây rơi trên phần eo tr*n tr** nhẵn mịn của Bùi Y Y, khiến cô thấy ngứa ngứa ngáy ngáy.

Chắc cũng trôi qua kha khá thời gian, Bùi Y Y cảm thấy cẳng chân được nâng lên kia dần dần tê nhức, Thẩm Ý vẫn duy trì tần suất chơi đùa.

Mặc dù cô không xem thời gian, nhưng lúc bình thường khi chân nhấc lên như này thì phải trên ba mươi phút mới bắt đầu tê nhức, cho nên chắc là Thẩm Ý cũng đã làm lâu cỡ vậy, vả lại cô cũng đã l*n đ*nh một lần, khi nãy

vừa kêu vừa la, cặp mông đong đưa kịch liệt như động vật làm t.ình, điều này k*ch th*ch Thẩm Ý, anh vậy mà vẫn chưa b*n r*.

Cho nên Bùi Y Y lại phỏng đoán, chắc là do Thẩm Ý quá trẻ, cho nên chưa cố định thời gian cho phương diện này, có thể anh không phải người xuất tinh sớm, nếu sau này lại làm lâu hơn một chút, có lẽ sẽ dần dần duy trì thời gian được lâu như thế này.

Đang miên man suy nghĩ, Thẩm Ý bất thình lình điên cuồng, người dán sát ra sức giữ chặt cặp mông cô thúc thật mạnh vào trong. Bùi Y Y bị thúc vào hự hự từng cái một, sau đó cảm nhận được cơ thể run rẩy của Thẩm Ý, có một luồng dịch nóng hầm hập cứ dâng tràn bắn hết lần này tới lần khác vào sâu bên trong mật huy*t mềm mại.

Lần này thật sự làm rất lâu, cho nên thời gian về nhà cũng trễ hơn một chút, Bùi Y Y cứ tưởng sẽ bị mắng, nhưng vào nhà rồi mới phát hiện Chu Thu Vũ vốn chẳng có thời gian mắng cô.

Chu Thu Vũ nói là nhận được thông báo của thầy chủ nhiệm, trưa mai đến trường tham gia một buổi họp phụ huynh, lúc này đang tìm quần áo cho hợp hoàn cảnh, lại hỏi Bùi Y Y có cần gấp rút đi uốn tóc một chút hay không.

Nghe xong tin tức này, Bùi Y Y sững sờ trước tiên, bởi vì cô vốn không nghe trường báo là có họp phụ huynh, đang định hỏi thì Bùi Thông đã đứng bên cửa ngoắc tay với cô: "Y Y, anh gặp một vấn đề, em qua xem đã từng thấy chưa."

Đợi khi Bùi Y Y vào trong rồi, ánh mắt Bùi Thông liền thay đổi, liếc nhìn bố mẹ đang ngồi bên ngoài nói chuyện một cái, thì thầm nói: "Y Y, em có biết Thẩm Ý từng giết người không?"

Sắc mặt Bùi Y Y hơi chấn động, cô biết chuyện này đã lan truyền rất rộng, nhưng nếu đến Bùi Thông cũng biết, vậy nghĩa là nguyên cả trường trung học số 1 đều đã biết chuyện Thẩm Ý giết người.

Bùi Y Y không nói chuyện, nếu là người nào khác nói với cô như thế này, cô có thể trực tiếp ngó lơ, nhưng Bùi Thông là anh ruột cô, vả lại trong lòng Bùi Y Y cũng hơi bất ổn, luôn cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.

"A, Trâu Diễn đến rồi, mau vào đây cháu." Bùi Phú Niên mở cửa, nói vọng vào trong: "Y Y, Trâu Diễn đến rồi này."

Bùi Y Y cắn môi đi ra ngoài.

Trâu Diễn chào Bùi Thông, kéo Bùi Y Y vào phòng, chờ sau khi đóng cửa lại, lập tức nôn nóng nói ngay: "Tớ gửi tin nhắn mà cậu mãi không trả lời, gọi điện thoại mới biết cậu đã tắt máy."

Không chờ Bùi Y Y hỏi, Trâu Diễn đã kéo ngay cánh tay Bùi Y Y nói ra từng câu từng chữ: "Buổi chiều lúc tớ đi tìm chủ nhiệm lớp chúng tớ nộp bài tập, nghe thầy chủ nhiệm của lớp cậu nói chuyện với thầy hiệu trưởng về chuyện của Thẩm Ý. Bùi Y Y, hình như Thẩm Ý bị đuổi học rồi.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 78



Bùi Y Y vốn không tin, nhưng cơ thể không chịu nổi mà trở nên lạnh ngắt, cô run run gấp gáp kéo ngược tay Trâu Diễn lại, "Sao có thể như thế được, cho dù Thẩm Ý có giết người, nhưng đó đều là chuyện trước kia, anh ấy nhất định đã bị xử lý theo pháp luật rồi. Vả lại bây giờ anh ấy cũng đã ngoan ngoãn, thành tích lại tốt, tại sao nhà trường muốn đuổi anh ấy? Mà vì lý do gì đuổi học anh ấy kia chứ?"

Trâu Diễn lắc đầu, "Chuyện này thì tớ không biết, nhưng không thể ở mãi không về, tớ chỉ nghe được hai câu này thôi."

Nghe cô ấy nói vậy, Bùi Y Y bất thình lình nhớ ra Chu Thu Vũ nhắc về buổi họp phụ huynh, bèn vội hỏi: "Trâu Diễn, lớp của cậu có họp phụ huynh không?"

"Làm gì có, cũng lên lớp mười hai rồi, còn họp phụ huynh gì nữa." Câu nói này càng khẳng định cho nghi vấn khi nãy của Bùi Y Y.

Tim cô đập rất nhanh, lại chạy đi tìm Chu Thu Vũ, sau khi nắm được thông tin về buổi họp phụ huynh của lớp 12-8, càng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

Cô giả vờ như không có việc gì rồi trở về phòng, Bùi Y Y đeo tai nghe gọi cho Thẩm Ý, nhưng bên kia lại tắt máy.

Cô sốt ruột chịu không nổi, từ trên bàn học cầm theo hai quyển đề thi, đi ra ngoài rồi nói: "Mẹ ơi, tối nay con bất cẩn lấy hai quyển đề thi phải làm của bạn khác, con đi trả cho bạn xong rồi về ngay."

Kỹ thuật diễn của cô kém thì thôi đi, còn không có lòng kiên trì, còn chưa nói hết câu đã đi thay giày, Chu Thu Vũ không thể không chú ý tới.

"Bùi Y Y, con đứng lại cho mẹ." Bà lấy quần áo vắt lên một bên ghế sô pha rồi đi đến, "Đưa cho bạn nào? Lại là chuyện gì mà bắt buộc tối nay phải đưa mới được? Bùi Y Y, thành tích con không tốt mẹ có thể không tính toán, nhưng nếu con nói dối mẹ, vậy thì mẹ sẽ giận lắm đó."

Bùi Phú Niên vội vàng hòa giải: "Con bé Y Y ngây thơ, nào có biết nói dối, Y Y, gửi tin nhắn nói với bạn là bây giờ tối rồi, bố mẹ lo lắng không cho con ra ngoài, chờ ngày mai rồi mới trả cho bạn."

Thật ra mọi người đều biết Bùi Y Y đang muốn đi làm gì, nhưng thân là bố mẹ, Bùi Phú Niên cứ luôn vô điều kiện đứng về phía con gái, ông khuyên nhủ Bùi Y Y quay về phòng, lại đi vỗ về Chu Thu Vũ: "Bà xã phối bộ đồ này thật là đẹp, ngày mai nhất định bà là người xinh đẹp nhất ở đó."

Xem ra đêm nay không thể ra ngoài.

Bùi Y Y ủ rũ ném quyển sách đi, ngồi im vài giây xong lại gọi điện thoại cho Thẩm Ý, bên kia vẫn ở trạng thái tắt máy, cô không cách nào ngồi im được, gửi tin nhắn cho Trâu Diễn: [Số điện thoại của bạn học cấp hai bên trường trung học thực nghiệm của cậu là số mấy?]

Chị em gái có thần giao cách cảm, không cần Bùi Y Y phải giải thích nhiều, Trâu Diễn gửi ngay số điện thoại của người kia qua.

Bùi Y Y copy số điện thoại, bấm gọi thẳng qua đó, nhưng thế mà điện thoại cũng bị tắt.

Trời ơi, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, sao tìm ai cũng tắt máy vậy! Bùi Y Y tức không chịu nổi, tự mình lên mạng tìm kiếm.

Nếu sự việc lúc đó của Thẩm Ý náo động trường trung học thực nghiệm, vậy sao trên mạng không tìm ra được chút tin tức nào.

Tìm kiếm rất lâu, nhưng không tìm ra ra được manh mối nào, Chu Thu Vũ đứng bên ngoài gõ cửa: "Y Y, sao con còn chưa đi tắm?"

"A mẹ, con đang làm đề thi, giờ đi ngay." Bùi Y Y phóng ngay đi lấy đề thi, tạo hiện trường giả.

Trước kia Bùi Y Y tắm rửa thân thể kỹ lưỡng, gội đầu, đánh răng rửa mặt, tắm xong còn xông hương, nhưng hôm nay thì không rảnh, tùy tiện tắm rửa coi như xong rồi, về phòng đóng cửa lại, chui vào trong chăn tiếp tục tìm kiếm.

Trên mạng có tin tức liên quan, nhưng danh tính bị ẩn đi, chỉ nói qua loa vài ba câu, là Bùi Y Y đối chiếu thời gian suy đoán ra đó là Thẩm Ý.

Cô không cam tâm, lại đi tìm tieba của trường trung học thực nghiệm, lật tìm mấy trăm trang ghi chép, thêm rất nhiều QQ của các học sinh trung học thực nghiệm, lân la làm bạn với từng người để nghe ngóng.

Chính bản thân Bùi Y Y cũng không biết mình đã làm bao lâu, lúc ban đầu vừa tìm kiếm vừa phấn khởi, sau đó quả thật là đã rất khuya, đầu óc mơ màng còn có chút nhức đầu, chờ khi tỉnh lại, vẫn là Chu Thu Vũ đến gõ cửa phòng, nói là bữa sáng làm xong rồi, bảo cô nhanh chóng thức dậy.

Bùi Y Y buồn ngủ muốn chết, mí mắt không mở ra nổi, trả lời đại lại một tiếng, đến khi Chu Thu Vũ không đập cửa nói sắp trễ học, cô mới bóp người mấy cái rồi gắng gượng bò dậy.

Vội vàng chạy tới trường, vốn là tính kể lại những lời của Trâu Diễn cho Thẩm Ý nghe, kết quả là chờ đến tận tiết tự học sáng cũng không thấy Thẩm Ý.

Từ tháng trước lúc Bùi Y Y nhận kết quả thi tháng cũng không sốt ruột như thế này, cô suy nghĩ tối hôm qua điện thoại của Thẩm Ý tắt, hôm nay lại không đến trường học, lẽ nào đã bị nhà trường thông báo không cần đến trường học nữa?

Bùi Y Y nhìn vào điện thoại, mới nhớ ra hôm qua quên sạc pin, điện thoại đã hết pin mất rồi.

Phiền ghê thiệt chứ.

"Ngô Tư Khải, cậu có wechat của Thẩm Ý hay gì không?"

Ngô Tư Khải đang lén ăn bánh ngô rán trong tiết tự học sáng, cậu ấy nghe thấy thì lắc lắc đầu. Bùi Y Y lại phải đi hỏi người khác, Ngô Tư Khải thấy thế thì hỏi: "Không cần hỏi đâu, cậu ấy chẳng thêm wechat của ai trong lớp cả, lúc trước tớ thấy có người hỏi wechat cậu ấy, cậu ấy từ chối hết cả."

Thế chẳng phải là mất liên lạc với Thẩm Ý mất rồi...

Đang mờ mịt, Ngô Tư Khải áp sát đầu tới gần, thì thầm với cô: "Y Y, cậu có biết chuyện có mỗi mình lớp chúng ta là tổ chức họp phụ huynh không?"

"Hôm qua có nghe mẹ tớ nói."

Ngô Tư Khải quan sát ngoài cửa xong, lại ép giọng nhỏ xuống tiếp tục nói: "Tớ nghe nói có rất nhiều bạn về nhà kể chuyện của Thẩm Ý, sau đó những gia đình đó cùng nhau đưa ra yêu cầu, bảo nhà trường đuổi học Thẩm Ý."
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 79



Họp phụ huynh sẽ được tổ chức sau khi tiết học thứ tư của buổi chiều kết thúc.

Thầy chủ nhiệm thông báo trước cho mọi người, để học sinh sau khi ăn cơm xong thì tự do hoạt động, trước tiên khoan hãy về lớp.

Thật ra thì học sinh lớp 12-8 ít nhiều gì cũng đoán ra được mục đích của buổi họp phụ huynh ngày hôm nay, kiểu gì cũng đã náo động lớn như vậy, muốn không biết cũng khó, trên lầu phụ huynh đang họp, dưới lầu học sinh cùng nhau bàn tán.

Bùi Y Y không bàn tán, cô phải đi nghe ngóng buổi họp phụ huynh.

Lén la lén lút chạy tới cửa sau của lớp 12-7, Bùi Y Y chỉ có thể ngồi như con ếch, ngồi chồm hổm ghé vào bức tường giữa cửa trước của 12-8 và cửa sau của lớp 12-7.

Cửa lớp thì đóng kín, nhưng không thể ngăn cản được âm thanh từ bên trong vọng ra bên ngoài.

"Vậy sao mà được, con tôi từ bé đến lớn còn chưa gặp một tên trộm vặt, học chung lớp với kẻ giết người, sao còn yên tâm mà học hành kia chứ? Thầy à, nếu mà ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của con tôi, trường học chịu trách nhiệm không nổi đâu."

Quả nhiên họp phụ huynh vì chuyện của Thẩm Ý.

Giọng nói này cũng không biết là của vị phụ huynh nào, giọng điệu hùng hổ dọa người, nếu mà có nhiều học sinh thi rớt trường đại học trọng điểm, thế thì toàn bộ đều là trách nhiệm của Thẩm Ý.

Bà ta vừa nói xong, lập tức có rất đông các phụ huynh khác phụ họa: "Đúng thế, lúc con tôi về nhà kể lại mà tôi nghe xong toát mồ hôi lạnh, còn nhỏ vậy đã giết người, sau này cũng sẽ phán tội tử hình, để loại u nhọt này trong lớp thì sao mà được?"

"Tôi cũng đồng ý đuổi học em học sinh này, hoặc là đổi sang lớp khác đi, nếu không tôi chẳng yên tâm để con tôi học ở lớp 12-8."

Bọn họ nói không thì thôi đi, nhưng càng nói càng quá đáng, mấy câu chữ như tử hình với u nhọt mà cũng nói ra cho được." Bùi Y Y tức giận bấu chặt vách tường.

"Tôi hiểu cho tâm trạng của quý phụ huynh, chuyện này tôi đã phản ánh lại cho nhà trường rồi, bây giờ như vậy đi, em Thẩm Ý là học sinh chuyển trường, từ khi đến trường cuộc thi lớn nhỏ nào cũng đứng nhất lớp và nhất khối, em ấy..."

"Thế thì sao chứ?" Có người cắt ngang, "Hồi trước cũng có tin thời sự đó, học sinh vượt khó học giỏi của trường đại học Bắc Kinh Ngô Tạ Vũ, từ bé đến lớn đều là học bá, ai biết được cuối cùng lại là kẻ giết chính mẹ ruột mình? Học giỏi nhưng không có nhân tính, lẽ nào trường trung học số 1 chỉ theo đuổi chuyện học hành?"

"Không sai, tôi cũng không thể cứ từng giây từng phút lo lắng con mình ở trường sẽ chịu tổn hại."

"Đừng nói nhiều như vậy, đuổi học em học sinh này là được rồi chứ gì? Chuyển sang lớp khác lẽ nào phụ huynh các em ấy sẽ không lo lắng? Loại người này mà vào được trường đại học thì hơn phân nửa là Ngô Tạ Vũ thứ hai."

Bùi Y Y hoàn toàn nghe không lọt tai, lúc này cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí, cảm thấy cả người nóng bừng, hai gò má nóng phát sợ, cô đứng "Vụt"lên một cái, tiến lên phía trước mở cửa lớp 12-8.

Lực đẩy cửa không mạnh, cửa cũng không đập vào tường, nhưng vào khoảnh khắc này đã thu hút mười mấy cặp mắt.

Thầy chủ nhiệm đang ứng phó sứt đầu mẻ trán với cả đống người, lúc này Bùi Y Y lại xông vào, ông cực kỳ hoang mang, lập tức nói: "Bùi Y Y, em làm gì vậy!"

Bùi Y Y không sợ, không sợ mười mấy cặp mắt này, không sợ lời chất vấn của thầy chủ nhiệm, cũng không sợ cơn giận của Chu Thu Vũ, đi thẳng lên trên bục giảng nói rõ từng câu từng chữ: "Thưa các chú các dì, cháu là học sinh lớp 12-8 tên là Bùi Y Y."

"Em làm gì vậy hả Bùi Y Y, nơi này là buổi họp phụ huynh, còn không đi ra ngoài!"

Bùi Y Y không đi, thầy chủ nhiệm đẩy cô cũng không nhúc nhích, cô chẳng những không đi, còn tiếp tục nói: "Thẩm Ý không phạm tội ác tày trời, cháu là bạn cùng bàn với Thẩm Ý, cũng là người hiểu cậu ấy nhất trong lớp này."

Cô nói vậy, có phụ huynh bật cười, nói vẻ chế nhạo: "Là bạn gái nhỏ chứ gì."

Có vài tiếng cười lưa thưa vang lên từ chỗ ngồi, Chu Thu Vũ ngồi ở hàng ghế thứ hai, đầu tiên cũng không làm gì, chỉ lạnh giọng lên tiếng: "Thưa quý phụ huynh, phiền các vị tôn trọng con gái tôi."

Tiếng cười ngừng ngay, những người cười nhạo ngượng ngùng hắng giọng, không còn âm thanh nào nữa.

"Chú này, là người khi nãy nói sau này Thẩm Ý bị xử tử hình phải không ạ, cháu không biết là chú nghe được là phiên bản nào của lời đồn, nhưng chỉ với mấy nói đơn thuần đã đưa ra lời kết luận cho một cậu thiếu niên như này, quả thật rất quá đáng." Bùi Y Y không chút sợ hãi nhìn mấy vị phụ huynh, "Cháu biết và hiểu được Thẩm Ý học tập xuất sắc, lấy việc giúp người khác làm niềm vui. Học lực của cháu kém, ngày nào cậu ấy cũng giúp cháu phụ đạo, không chỉ giúp cháu còn giúp luôn cả những bạn học khác trong lớp. Mặc dù Thẩm Ý không nói nhiều, nhưng trong lớp ai cần cậu ấy giúp cậu ấy đều không từ chối, nếu như các chú các dì không tin, có thể hỏi lại con của các chú các dì, để xem xem cháu có nói dối hay không. Cháu tin rằng nếu Thẩm Ý là một học sinh xấu, thì nhất định sẽ không ai bằng lòng nói chuyện với cậu ấy, càng không đi tìm cậu ấy để chép bài hỏi đề."

Lo lắng bị trách móc, Bùi Y Y vội vàng nói tiếp, "Còn chuyện cậu ấy lúc ở trường trung học thực nghiệm, cháu đã kiểm tra tỉ mỉ rồi, cũng đã hỏi rất nhiều học sinh ở trường đó. Lúc đó Thẩm Ý với một người bạn xảy ra tranh chấp với một thanh niên, là người thanh niên kia ra tay trước với hai người họ, trong lúc đánh nhau Thẩm Ý đẩy người thanh niên kia, dẫn tới người đó té đập đầu tử vong. Thẩm Ý phạm tội ngộ sát, chứ không phải cố sát, cậu ấy vì tự vệ cho mình và cho bạn mình, cậu ấy không hề có khuynh hướng bạo lực, cháu tuyệt đối không nói dối!"

"Thưa các chú các dì, cháu cam đoan Thẩm Ý không phải học sinh xấu, càng không ảnh hưởng tới chuyện học hành của các học sinh khác, sắp sửa thi đại học rồi, cậu ấy không thể bị thôi học được. Xin mọi người đừng ép nhà trường đuổi học cậu ấy, cháu năn nỉ luôn đó ạ!" Bùi Y Y nói ra câu cuối cùng, trong lòng mới sinh ra cảm giác căng thẳng, cô cực kỳ chờ đợi, cầu xin cho Thẩm Ý ngàn vạn lần không thể bị đuổi học.

Bầu không khí đang giằng co, thầy chủ nhiệm đột nhiên đi về phía cửa lớp, "Ồ, mẹ của Thẩm Ý, bà đến đây từ khi nào vậy? Xin mời vào trước, Thẩm Ý, em xuống dưới lầu trước đi."
 
Back
Top Bottom