Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,310
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOX1sGWpjlhs7v2_n9kJHalBE_TQ8rUNqJ7qRR_hytoQfHcKIAb6ciq5Ti1dzaLddk4EkYMQ83y05um1UI9eG-J9zazxkI6B99anMTCJQ_iIZFkfdEviqXReij0vnI_hRMUMOE-sJ1YbQwuI07EmLX5=w215-h322-s-no-gm

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Tác giả: Điềm Dữu Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bùi Y Y cày hết các loại tiểu thuyết, cũng được coi là đọc nhiều sách vở.

Một ngày nọ, cô bắt chước nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình xoa tay hà hơi.

Thẩm Ý ở bên cạnh đẩy mắt kính, nhắc nhở cô: “Hôm nay trời 27 độ.”

Bùi Y Y run cầm cập nói: “Còn chưa đến 30 độ nữa, lạnh ghê ~”

Thẩm Ý nheo mắt lại, mặt mày vô cảm, cầm tay Bùi Y Y bỏ vào trong đũng quần của anh.

Nhân vật chính: Bùi Y Y & Thẩm Ý.​
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 1: Dây thần kinh xấu hổ



Hạ tuần tháng chín, cái nắng mùa thu còn gay gắt hơn cả mùa hè, tiếng ve chưa tắt, lá cây xoăn tít lại, mặt đất trống trải liên tục tỏa hơi nóng dưới ánh nắng như đổ lửa.

Tiết tiếng Anh vừa bắt đầu, Bùi Y Y đã lôi một cuốn tiểu thuyết ở trong ngăn bàn ra. Cô đặt tiểu thuyết vào chính giữa quyển sách tiếng Anh đang mở. Trên mép bàn chồng một đống sách, lại có học sinh dãy trước che chắn, cộng thêm sự dung túng của giáo viên với những học sinh cuối dãy, Bùi Y Y yên tâm, mạnh dạn mở trang giấy được gấp một góc ra.

[Đông Phương Dạ cúi xuống nhìn đôi môi nhỏ căng mọng của Âu Dương Vũ Nhi, trong mắt hiện lên mấy phần d*c v*ng, hắn không thể cầm lòng được nữa mà hôn vào môi nàng, đặt một tay lên b* ng*c no đủ của Âu Dương Vũ Nhi, n*n b*p ra đủ hình dạng...]

Tiếng quạt điện trên đỉnh đầu kêu vù vù, gió nóng cuốn những lọn tóc lòa xòa bên tai Bùi Y Y lên. Ngô Tư Khải ngồi ở phía sau duỗi chân đạp mạnh vào ghế của Bùi Y Y. Cơ thể Bùi Y Y hơi chao đảo một cái, mặc dù cô thấy bực bội nhưng không muốn để ý đến cậu ấy, vội vàng đọc tiếp.

[“Dạ ca ca, không được, không thể...” Đáy mắt Âu Dương Vũ Nhi dâng trào nước mắt, b* ng*c đầy đặn khẽ run lên theo động tác của nàng. d*c v*ng của Đông Phương Dạ lập tức rút đi, dù hắn rất muốn nhưng chỉ cần Vũ Nhi của hắn không đồng ý, hắn sẽ không động vào nàng một chút nào...]

“Bùi Y Y!” Giáo viên tiếng Anh bất thình lình rút mất quyển tiểu thuyết, tiếng quát giận dữ khiến ánh mắt của cả lớp đổ dồn về hướng này.

Giáo viên tiếng Anh lớp 12-8 là một cô giáo trẻ vừa mới ra trường. Khi cô ta mới đến đây, cô ta đã thực hiện hành động chấn chỉnh của giáo viên mới nhận chức mấy lần. Nhưng tiếc là đám học sinh này đứa sau ghê gớm hơn đứa trước, hoàn toàn không sợ cô ta. Sau đó được sự chỉ bảo của giáo viên lớn tuổi có kinh nghiệm mười mấy năm dạy học, cô ta cũng dần dần nghĩ thông, chỉ cần học sinh không quá đáng quá, về cơ bản đều là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có điều giáo viên cũng có tôn nghiêm của giáo viên, cô ta vừa bước xuống dưới, những học sinh ở cuối dãy khác rối rít giấu việc riêng đi, chỉ riêng Bùi Y Y là trắng trợn để tiểu thuyết ở trên bàn, còn đọc không rời mắt, hoàn toàn không đặt cô ta vào trong mắt.

Giáo viên tiếng Anh bày ra tư thái của một giáo viên nghiêm khắc, lên tiếng dạy dỗ: “Học sinh thì phải ra dáng học sinh, em vẫn còn chưa thành niên, đang đọc sách gì đây? Em có dám để bố mẹ em biết không?”

Bùi Y Y chẳng nghe lọt tai chữ nào, dáng vẻ lơ mơ kia hoàn toàn chọc giận giáo viên tiếng Anh. Cô ta đập bộp quyển tiểu thuyết xuống trước mặt Bùi Y Y, “Em đọc cho cả lớp nghe xem em đang đọc sách gì!”

Cuối cùng Bùi Y Y cũng hoàn hồn, mặt không đỏ tim không run cầm sách lên bắt đầu đọc: “Vũ Nhi, nếu nàng không bằng lòng thì ta nhất định sẽ không động vào nàng dù chỉ một chút! Âu Dương Vũ Nhi cảm động vô cùng, lấy hết can đảm nắm tay của Đông Phương Dạ đặt lên b* ng*c đẫy đà của mình...”

Các bạn học khác phát ra tiếng phì cười.

“Đủ rồi!” Giáo viên tiếng Anh đỏ mặt, cô ta vốn chỉ muốn làm khó Bùi Y Y, ai ngờ con bé này lại đọc truyền cảm sinh động như vậy, không có một dây thần kinh xấu hổ nào.

“Mới có tí tuổi đầu mà đã đọc thể loại sách không lành mạnh như thế này...” Giáo viên tiếng Anh còn định nói thêm vài ba câu nữa, đúng lúc đó thầy chủ nhiệm đi qua hành lang. Dạo này nhà trường đang bắt tác phong kỷ luật và đánh giá giáo viên ưu tú. Khóe mắt cô ta liếc nhanh ra bên ngoài cửa sổ, nuốt những lời trách mắng phía sau lại, “Còn không ngồi xuống!”

Bùi Y Y bĩu môi, ngồi xuống.

Cô không hiểu, tiểu thuyết ngôn tình là thể loại sách không lành mạnh sao? Nam nữ yêu nhau “cá nước thân mật với nhau” không phải lẽ thường tình của con người sao? Tình yêu nam nữ thôi mà, có cặp nam nữ trưởng thành nào mà chưa từng ‘làm’ bao giờ? Mấy người đêm đến triền miên cuồng nhiệt và mấy người xì mũi chê bai vào sáng hôm sau, đều là cùng một loại người mà.

Ôi, đến thời đại nào rồi mà còn. Cổ hủ.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói lóa, hai giờ chiều đang là lúc ánh nắng có hại. Cả một khu vực rộng lớn lặng ngắt như tờ, trên sân thể dục rộng thênh thang không nhìn thấy nổi một bóng người qua lại.

Khó khăn lắm mới chống đỡ được đến giờ ra chơi, Ngô Tư Khải lập tức từ đằng sau thò đầu lên trước, gọi: “Bùi Y Y, tớ đã đạp ghế cậu như thế mà cậu lại không có phản ứng nào vậy?”

“Cậu không biết tình tiết của bộ tiểu thuyết kia cuốn như thế nào đâu, nữ chính xuyên về quá khứ... Haiz, tiếc là bị cô giáo tiếng Anh thu mất rồi, tớ phải đền tiền ông chủ tiệm sách rồi.”

Ngô Tư Khải không cho là đúng, “Thật sự không hiểu niềm yêu thích của cánh con gái các cậu, xuyên không có gì hay chứ, hư vô mờ mịt đều là giả cả.”

Nữ sinh thích tiểu thuyết và tình yêu, nam sinh thích game và trang bị trong game, chẳng ai hiểu được ai.

Bùi Y Y không để ý đến cậu ta nữa, cúi đầu gửi tin nhắn hỏi ông chủ tiệm sách, tiểu thuyết “Lãnh vương độc sủng mình ta” bao nhiêu tiền.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 2: Nắn bóp ra đủ hình dạng



Sau khi tan học, Trâu Diễn và Bùi Y Y khoác tay nhau đi ra trạm xe bus.

Hai người học ở hai lớp cạnh nhau, lại là hàng xóm đối diện, cùng nhau lớn lên nên không giấu nhau chuyện gì.

Trên đường đi, Bùi Y Y vẫn nghĩ đến quyển tiểu thuyết bị thu mất kia, cô bị tình tiết làm cho ngứa ngáy trong lòng, nhìn dáo dác xung quanh rồi khẽ hỏi Trâu Diễn: “À ừm... lần đầu tiên có cảm giác gì?”

Trâu Diễn ngây người, cũng ngó trái ngó phải rồi hạ giọng thấp hơn cả Bùi Y Y: “Cậu nói chuyện ấy của nam và nữ á? Làm gì, cậu muốn thử à?”

“Thử với ai?”

“Đương nhiên là bạn trai rồi.” Trâu Diễn chụm đầu vào đầu cô, “Nhưng mà cậu vẫn chưa có bạn trai, Y Y à.”

“Chỉ có thể thử với bạn trai sao?”

Trâu Diễn nghĩ ngợi, kề tai nói nhỏ với cô: “Tự làm cũng được, nếu cậu muốn biết, đến tối tớ sẽ gửi cho cậu mấy cái này.”

Trong lúc nói chuyện, xe bus cũng đã tới.

Cảm giác nóng nực bên ngoài và hơi lạnh trong xe đối lập với nhau, khiến người ta không khỏi thả lỏng toàn thân.

Vào giờ này những người đi làm vẫn chưa tan ca, đám người ùa lên xe như bầy ong vỡ tổ toàn là học sinh, ghế ngồi bên trên nhanh chóng được lấp kín.

Bùi Y Y kéo Trâu Diễn chen xuống dưới xe, nhìn thấy hàng ghế cuối cùng vẫn còn trống.

“Trâu Diễn, mau lên.”

Cô ra sức kéo Trâu Diễn đến hàng ghế sau, còn Trâu Diễn thì lại ra sức lôi cô về phía trước. Thấy có người lướt qua vai hai người đi về hàng ghế sau, Bùi Y Y đành buông tay ra chiếm một ghế trước, đồng thời đặt tay lên chiếc ghế trống bên cạnh, hô lên: “Cậu mau qua đây đi!”

Trâu Diễn chần chừ không tiến lên, vẻ mặt kỳ lạ, lắc đầu nguầy nguậy.

Bùi Y Y ù ù cạc cạc, thấy một tên béo đặt mông ngồi xuống, cô vội vàng rụt tay lại rồi lại gọi Trâu Diễn, nhưng lại thấy cô ấy đã bị người ta đẩy lên phía trước.

Được thôi, dù sao đường cũng không xa lắm.

Khi cô cởi balo sau lưng xuống lại không cẩn thận va vào người ngồi ở phía bên trong. Góc balo rất cứng, Bùi Y Y vô thức duỗi tay xoa bóp cho đối phương, “Thật ngại quá bạn học.”

Học sinh kia còn chưa lên tiếng, vẻ mặt của Bùi Y Y đã thay đổi trước rồi.

Dưới lớp áo đồng phục là lồng ngực cứng rắn còn hơi phập phồng, nhưng ngón tay hơi ấn mạnh một chút, rõ ràng lại là cảm giác chạm vào da thịt. Chất vải mỏng manh mềm mại, lòng bàn tay tưởng chừng như còn cảm nhận được cảm giác da thịt tr*n tr** như có như không.

đ** t*? Cơ bắp? Cơ ngực?

Đầu Bùi Y Y kêu ong ong, cô nhớ đến cái từ mà cô đọc trong bộ tiểu thuyết lúc chiều nay.

b* ng*c nở nang… “Bạn ơi, sờ đủ chưa?”

Nam sinh hơi gầy, chỉ nhìn thân hình căn bản không nhìn ra sẽ có cơ bắp. Cậu ấy đeo một chiếc kính gọng bạc, có lẽ vì nước da quá trắng nên màu môi trông nhạt hơn người bình thường.

Thành tích học tập của Bùi Y Y không tốt, nhìn chằm chằm vào nam sinh này một hồi lâu mà chỉ có thể thốt ra hai từ “đẹp trai” chẳng có chút học thức nào.

Cô nghĩ bụng, nếu Đông Phương Dạ trong tiểu thuyết có hình dạng, chắc hẳn chính là dáng vẻ của nam sinh này.

Bùi Y Y rút tay lại, mặt không đỏ tim không run, “Sờ, sờ đủ rồi.” Nam sinh không hề để tâm, thản nhiên cười một cái rồi rời mắt đi.

Bùi Y Y ôm balo vào trong lòng, cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả, lắc lư theo chiếc xe. Nhác thấy mình đã nghiêng sang bên người nam sinh kia, lồng ngực cao quá không thể nhìn thấy, cô bèn lén lút nhìn xuống bên dưới cậu ta, nhưng quần đồng phục rộng rãi, cũng không nhìn thấy cái gì.

Vẫn là ngực thú vị hơn.

b* ng*c nở nang... n*n b*p ra đủ hình dạng...

Nhưng... có phải của cậu ấy hơi cứng rắn không nhỉ, có thể nhào nặn ra đủ loại hình dạng không?

Bùi Y Y thầm than thở trong lòng. Quãng đường sau đó, chẳng ai nói gì.

Lúc sắp đến nơi, Trâu Diễn ở phía trước hô lên: “Y Y, xuống xe!

Bùi Y Y vội vàng đáp lại một tiếng, ôm balo đứng lên, lúc sắp đi đến phía trước xe cô không nhịn được ngoái lại nhìn hàng ghế sau một cái.

Đón lấy ánh nắng loang lổ bị lá cây chia cắt, sống mũi cao thẳng của nam sinh đúng lúc nằm trong vùng có nắng, chỉ một ánh mắt này lại khiến cô nhìn thấy mấy phần thánh thiện.

Xe bus “brừm brừm” đi khỏi đó, Trâu Diễn vỗ ngực đang định lên tiếng, Bùi Y Y lại kéo tay cô ấy trước tiên, “Trâu Diễn, tớ muốn trải nghiệm lần đầu với nam sinh kia.”

“Á? Nam sinh nào?”

Bùi Y Y nhìn theo chiếc xe bus đã chạy mất dạng, “Nam sinh đeo kính ngồi cạnh tớ.”

“Ối trời! Bùi Y Y cậu điên rồi!” Trâu Diễn bóp cổ cô lắc lắc, “Nam sinh đó chính là Thẩm Ý vừa mới chuyển trường đến đây, Thẩm Ý là tội phạm giết người đó!”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 3: Cầu xin anh cho em



[Hai má Thiên Tuyết đỏ bừng, toàn thân nóng bức, nàng vén váy ra, g*** h** ch*n có một khu rừng rậm đen nhánh, Thượng Quan Sóc ngây ngẩn tại chỗ, chỉ thấy Thiên Tuyết ưỡn mông lên, kéo áo của hắn, “Cầu xin chàng cho ta...”]

Tim Bùi Y Y đập cuồng loạn, đang định lật trang thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, đập vào tường phát ra một tiếng cực vang. Cô phản xạ có điều kiện, nhét sách xuống dưới chăn. Một bàn tay khác mò vào bên trong, lôi quyển sách giấu trong đó ra, đánh vào đầu cô một cách vô tình, “Con muốn chết à Bùi Y Y!”

Một cái, hai cái, ba cái...

Chu Thu Vũ đánh xong, thấy Bùi Y Y ôm đầu không kêu tiếng nào, cơn tức vừa nguôi đi một chút, kết quả nhác thấy dòng chữ “g*** h** ch*n có một khu rừng rậm đen nhánh”, máu nóng lập tức xộc l*n đ*nh đầu, lại đánh vào đầu Bùi Y Y, “Giáo viên tiếng Anh gọi điện cho mẹ mà mẹ vẫn không tin, con muốn chết à, muốn chết à...”

Bùi Y Y là người nhỏ nhất trong nhà, bình thường Chu Thu Vũ không nỡ đánh. Lúc này đã tức giận lắm rồi mà cũng chỉ cầm sách vung “soàn soạt”, cuối cùng cũng không đánh vào đầu cô được mấy cái.

“Lần sau còn để mẹ bắt được thì con đừng có đi học nữa, đi nhà máy làm việc.”

Bùi Y Y co mình trong chăn, không ư hử gì.

Một lát sau, thế giới cuối cùng cũng yên lặng trở lại.

Bùi Y Y suýt bị chết ngộp, sau khi thở lại bình thường cô mới lấy điện thoại ra, nhắn tin cho chủ tiệm sách: [Ông chủ, “Y nữ gả thay” bao nhiêu tiền

vậy?]

Vừa gửi xong, tin nhắn của Trâu Diễn cũng tới.

Cô nhấn mở ra, là một đường link trang web, sau khi nhấn vào rồi tải xuống, bộ phận quan trọng nhất được làm mờ của đôi nam nữ tr*n tr**ng hiện ra cùng vô số ảnh động quảng cáo cờ bạc lòe loẹt nhấp nháy.

Bùi Y Y cầm điện thoại chui vào trong chăn, lướt xuống bên dưới trang web, nhìn thấy nút phát video nhấn vào một cái, video lập tức bắt đầu chạy.

Người phụ nữ trắng nõn nà nằm d*ng ch*n trên sofa, hai khối thịt trắng mịn vĩ đại trước ngực giống như hai quả bóng bay úp ngược. Người đàn ông cũng tr*n tr**ng, nhưng đưa lưng lại với máy quay, cặp mông ngăm đen che mất hạ thể của người phụ nữ, tay của anh ta đang hoạt động ở đằng trước, không biết đang làm gì.

“Bùi Thông, con đã tắm chưa?”

Tiếng dép lê loẹt quẹt của Chu Thu Vũ đi ngang qua cửa, Bùi Y Y vội vàng thoát khỏi trang web.

Im lặng chờ mấy giây, tiếng dép lê cũng đi xa.

Bỏ đi, mạo hiểm quá, còn bị bắt nữa thì sẽ bị đánh chết mất.

- -

Một đêm mơ những giấc mơ kỳ quái.

Hôm qua Bùi Y Y bị đánh nên sáng hôm sau vô cùng ngoan ngoãn, chủ động bày bát đũa lên bàn.

Chu Thu Vũ bê xoong mì từ trong bếp ra, cơn giận cũng chẳng còn nữa, múc mì cho Bùi Y Y, còn cho thêm một quả trứng chiên.

“Cảm ơn mẹ.”

Chu Thu Vũ thoáng mềm lòng, dặn dò cô: “Chăm chỉ học hành, bớt nghĩ mấy cái lố lăng đi.” Bà xoay người đi vào bếp, lại gọi một tiếng: “Bùi Thông, ăn sáng thôi.”

Bà vừa mới đi vào bếp, Bùi Thông cũng đi ra, cậu lén hỏi Bùi Y Y: “Mẹ trả sách chưa?”

Bùi Y Y lắc đầu, “Hôm qua không tìm được cơ hội.”

Bùi Thông nhìn về phía sau một cái, lôi một thứ dưới áo đồng phục ra, nhét vào lòng cô.

Thế mà lại là bộ truyện “Y nữ gả thay” bị Chu Thu Vũ thu mất vào tối qua. Bùi Y Y ngồi thẳng dậy, vội vàng giấu vào trong cặp sách.

Cô và Bùi Thông là anh em sinh đôi, Bùi Thông sinh sớm hơn cô mười phút nên được làm anh. Hai người họ đều học lớp 12 nhưng thành tích của Bùi Thông rất tốt, học ở lớp chọn.

Vừa ăn sáng xong, Trâu Diễn ở phía đối diện đi qua gõ cửa, Bùi Y Y lập tức xách cặp đi ra ngoài cửa, “Mẹ, con đi học đây.”

Đợi hai chị em bạn dì xuống dưới tầng, Trâu Diễn mới thấp giọng hỏi: “Xem chưa?”

Bùi Y Y hiểu ý, khẽ lắc đầu, “Mở ra xem được có tí, đợi đến tối tìm tai nghe rồi xem sau.”

Hai người thì thầm với nhau cả đoạn đường, đi đến cửa lớp mới tách ra.

Rất lâu về trước, Bùi Y Y đã biết mình không có khiếu học hành, cô cố gắng nghe giảng mười phút, càng nghe đầu óc càng trở nên lơ tơ mơ, cho đến khi tiếng chuông ra chơi vang lên thì cô mới khôi phục lại sức sống.

Cô đứng dậy, thò tay vào túi quần sờ một cái, nhìn về một chỗ ngồi trên dãy đầu.

So với vẻ nôn nóng của Bùi Y Y, Thẩm Lộ chậm rãi hơn, cô ấy chậm chạp thu dọn sách vở, chậm chạp uống nước, chậm chạp đứng dậy. Bùi Y Y không chờ được nữa, tiến lên kéo cô ấy một cái, lúc này Thẩm Lộ mới cùng cô đi ra khỏi phòng học.

Hai người đi một mạch ra sau tòa giảng đường, tránh né những người khác, chui vào trong rừng cây nhỏ. Bùi Y Y nhìn dáo dác xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai mới lôi món đồ trong túi quần ra, đưa cho Thẩm Lộ.

Giấy viết thư hoạt hình tỏa ra mùi hoa bách hợp, được gấp thành hình trái tim. Không cần nói nhiều Thẩm Lộ cũng biết đây là cái gì. Cô ấy lập tức đỏ mặt, chậm chạp nói: “Ai viết thế...”

“Cậu đọc xong là biết, ngày mai nhớ phải nói cho tớ biết đáp án.”

Thẩm Lộ mím môi không nhận, Bùi Y Y nhét bức thư vào trong tay cô ấy, “Nhớ phải đọc nhé.”

Vừa dứt lời, một gốc cây khác ở cạnh đó vang lên tiếng “sột soạt”, Thẩm Lộ càng đỏ mặt hơn, hoảng hốt kéo tay Bùi Y Y, “Có phải bị người ta nghe thấy rồi không?”

“Yên tâm đi...” Bùi Y Y vạch một tán lá ra, từ khe hở nhìn thấy một cặp mông trắng muốt đang uốn éo, giọng điệu lấy lòng của cô gái: “Cầu xin anh cho em...”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 4: Cặp mông trắng muốt



Bùi Y Y nín thở đưa mắt nhìn lên trên, lướt qua cặp mông trắng muốt, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú.

Là, là Thẩm Ý.

Thẩm Ý cười như không cười với nữ sinh để trần nửa người bên dưới, thấp giọng hỏi: “Cho kiểu gì?”

Bùi Y Y còn muốn xem tiếp nhưng Thẩm Lộ đã túm chặt lấy tay cô. Cô ấy vẫn luôn chậm chạp nhưng lúc này lại vô cùng nhanh nhẹn, lôi Bùi Y Y đi một mạch ra khỏi rừng cây nhỏ.

“Làm tớ sợ chết khiếp, thế mà có người dám ấy ấy ở trong trường học, họ không sợ bị giáo viên bắt được sao?” Thẩm Lộ đưa tay vỗ vỗ ngực, cứ như nhìn thấy ma.

Cô ấy cứ việc nói, còn Bùi Y Y thì lại nghĩ đến những lời Trâu Diễn nói lúc xuống khỏi xe bus hôm qua.

“Tên Thẩm Ý này á, ban đầu anh ta là học sinh trường trung học thực nghiệm, còn hơn mình một lớp. Vào lớp 12, anh ta đã giết người nhưng lúc đó anh ta vẫn còn là vị thành niên, chỉ cần gia đình đền tiền, không phải chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào. Không ngờ nghỉ học một năm lại chuyển đến trường mình, cơ mà nghe nói nhà anh ta có quan hệ, người bị hại cầm tiền rồi chuyển nhà. Lúc đó chuyện này không gây ầm ĩ, có rất ít người biết đến, thi thoảng tớ cũng nghe bạn học cấp hai của tớ đang học ở trường thực nghiệm kể đó.”

Bước vào phòng học, Thẩm Lộ và Bùi Y Y tách ra về chỗ của mình. Vừa mới ngồi xuống thì chuông vào học cũng vang lên.

Bùi Y Y nghe không hiểu giờ tiếng Anh, đầu óc bắt đầu lơ mơ nhớ lại sự việc trong khu rừng nhỏ.

Giờ ra chơi có mười phút ngắn ngủi, Thẩm Ý lại ăn mặc chỉnh tề như vậy, có lẽ anh ta vẫn chưa làm đâu nhỉ.

“Cầu xin anh cho em.” “Cho kiểu gì?”

“Bùi Y Y, em nhắc lại câu hỏi vừa nãy của cô một lần.”

Bạn cùng bàn huých một cái vào Bùi Y Y đang ngây ngẩn, cô đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, đầu óc hãy còn trống rỗng thì miệng đã lên tiếng, thốt ra một câu: “Cầu xin cô...”

“Hahaha...” Các bạn học bị chọc cho bật cười thành tiếng.

Giáo viên tiếng Anh tỏ ra bất lực, “Nếu em nghiêm túc nghe giảng thì còn cần cầu xin tôi không? Còn không ngồi xuống!”

Bùi Y Y ảo não, sao mình lại nói lời trong lòng ra nhỉ. Nhưng may mà vẫn chưa nói hai từ còn lại ra.

Sau hai tiết học sẽ có hai mươi phút ra chơi. Trước đây khoảng thời gian này dùng để tập bài tập bảo vệ mắt, nhưng mọi người đều không phải học sinh tiểu học, căn bản không có ai nghiêm túc chấp hành. Lâu dần, thời gian này đã trở thành giờ sinh hoạt tự do.

Nhân thời gian này Bùi Y Y lén lút đi ra rừng cây nhỏ, nhưng dạo quanh một vòng mà chẳng thấy ai khác.

Ánh mặt trời quá gắt, da đầu Bùi Y Y bị nóng rịn ra lớp mồ hôi mỏng, cô muộn màng nhận ra mình quá là vô vị.

Cô giũ giũ áo đồng phục cho thoát hơi nóng. Lúc quay về tòa giảng đường nhìn thấy có người đang đánh bóng rổ trên sân thể dục, thầm khen một câu “siêu thật”. Đợi đến khi tới gần hơn chút nữa, cô mới phát hiện ra cái người “siêu thật” kia là Thẩm Ý.

Bùi Y Y học hành chẳng ra làm sao, nhưng lại có một đống suy nghĩ méo mó. Cô vô cùng tò mò về Thẩm Ý, cả tâm hồn và cơ thể không tự chủ được muốn tiếp cận anh.

Cô đã nghĩ xong, trước tiên phải vòng ra sau giá bóng rổ, giả vờ như lúc này mới phát hiện ra người đang chơi bóng là Thẩm Ý, rồi dừng lại chào hỏi anh, giả vờ xin lỗi chuyện trên xe bus.

Bùi Y Y mím môi đi đến giá bóng rổ, còn chưa kịp đi đến thì quả bóng rổ đã đập thẳng xuống bên chân của Bùi Y Y. Cô giật mình, ngã sõng soài ra đất, hòn đá sắc cạnh cũng thuận đà cọ rách mắt cá chân của cô.

Bùi Y Y cẩn thận vén ống quần lên kiểm tra, một giây sau, vùng da bị phơi dưới ánh nắng được bóng người che khuất, “Bạn không sao chứ? Tôi đỡ bạn đến phòng y tế.”

Tình tiết và tưởng tượng có phần chênh lệch, nhưng kết quả lại tốt như mong đợi.

Thẩm Ý cầm tay Bùi Y Y, kéo cô đứng dậy.

Ngón tay anh thon dài, dễ dàng bao trọn bàn tay của cô, lớp mồ hôi tiết ra khi vận động ở trong lòng bàn tay anh hòa vào lớp mồ hôi mỏng trên mu bàn tay của Bùi Y Y.

Giây phút này, nhịp tim của Bùi Y Y hơi nhanh.

Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nhưng gần như chưa từng tiếp xúc với nam sinh nào. Ngoài anh sinh đôi Bùi Thông ra thì chỉ có duy nhất một bạn nam là Ngô Tư Khải. Mặc dù bình thường cũng đùa giỡn nhau, nhưng căn bản sẽ không nắm tay hoặc có bất cứ động tác thân mật nào. Cho dù không cẩn thận động vào đối phương, hai bên cũng sẽ không có bất cứ cảm giác gì.

Trong phòng y tế chỉ có một bác sĩ, thấy người đi vào, ngó qua vết thương rồi nói: “Chỉ bị rách tí da, cũng chẳng chảy máu, xử lý hay không xử lý đều được. Nếu em không yên tâm thì rửa qua nước rồi bôi chút thuốc sát khuẩn vào là được.”

Nữ bác sĩ nọ uể oải nói, rõ ràng chút vết thương nhỏ nhoi này không đáng để cô ta động tay. Đúng lúc điện thoại đổ chuông, cô ta bắt máy rồi đi ra ngoài.

Thẩm Ý cũng không để ý đến thái độ của bác sĩ trong trường, anh cầm bông chấm vào nước, cẩn thận lau sạch cát bẩn trên miệng vết thương. Lúc ngẩng đầu lên lấy thuốc, thấy Bùi Y Y nhìn chằm chằm vào mình, anh chợt mỉm cười, “Bạn à, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Anh ấy không nhớ rồi.

Bùi Y Y nhắc nhở anh, “Trên xe bus lúc tan học vào hôm qua.”

Thẩm Ý thấy thế bèn “ồ” một tiếng, nụ cười lại mang theo vẻ ẩn ý, “Tôi còn tưởng là ở trong rừng cây nhỏ chứ.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 5: Bình thường cũng ướt nhanh như thế này sao?



Bùi Y Y không hề lúng túng.

Thẩm Ý nói như vậy cũng chỉ chứng tỏ rằng, anh cũng nhìn thấy cô lúc ở trong rừng cây nhỏ. So với việc bị cô vô tình bắt gặp, anh và cô gái cởi truồng kia ở bên nhau mới phải bối rối chứ nhỉ.

Bùi Y Y không đỏ mặt, Thẩm Ý cũng rất bình thản.

Chẳng mấy chốc đã bôi thuốc xong, nhưng tay của Thẩm Ý không rời đi ngay, Bùi Y Y chớp chớp mắt, ánh mắt rơi xuống bàn tay của anh.

Vừa thon dài vừa trắng trẻo, thích hợp chơi đàn dương cầm hoặc vẽ tranh, nhưng giết người thì rõ ràng không hề liên quan chút nào.

Trong chớp mắt lơ đễnh, bàn tay chỉ thích hợp chơi đàn vẽ tranh kia đã vứt miếng bông đi từ lúc nào, ngón tay thon như cọng hành bất ngờ nắm lấy mắt cá chân của cô.

Lúc này tâm trí của Bùi Y Y dần trở nên trống rỗng, bên tai văng vẳng câu hỏi “Cho kiểu gì?” của Thẩm Ý. Cô ngậm chặt hàm răng, nhìn chăm chú vào bàn tay ấy, thấy anh men theo ống quần đồng phục của cô, lướt tay lên trên rồi lại lướt qua cẳng chân, dừng lại ở trên đùi cô.

Lòng bàn tay Thẩm Ý nóng hầm hập, tựa như muốn thiêu cháy quần đồng phục của cô vậy.

“Em tên là Y Y à?”

Bùi Y Y ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?” “Trên xe, nghe bạn em gọi thế.”

Ngay tức khắc, vẻ mặt của Bùi Y Y thấp thoáng lộ ra chút vui vẻ. Hóa ra không chỉ có cô để ý Thẩm Ý, mà anh cũng đã để ý đến cô.

“Em tên là Bùi Y Y.”

Lòng bàn tay Thẩm Ý chầm chậm áp xuống, dù cách một lớp quần đồng phục nhưng hơi nóng kia vẫn khiến Bùi Y Y cảm thấy như bàn tay kia đã chạm vào da thịt của cô.

“Vậy Bùi Y Y à, có phải em thích anh không?”

Bùi Y Y lập tức thu lại tất cả biểu cảm trên mặt mình, cô nhướng mày lên ra vẻ vô tội, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ý, “Em không có.”

Nữ chính trong tiểu thuyết đều rất dè dặt hoặc cao ngạo, nam chính cần phải theo đuổi cuồng nhiệt thì họ mới dần dần mở rộng lòng mình chấp nhận đối phương.

Cô cũng muốn làm nữ chính, nữ chính của Thẩm Ý.

Thẩm Ý cười như không cười, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa mà chuyển sang chỉ dẫn: “Mở chân ra một chút.”

Bùi Y Y không phải cô nàng nhút nhát dễ dàng xấu hổ, đối với chuyện tình yêu tình báo hoặc những câu chuyện 18+, cô cũng không giấu kín như bưng giống những nữ sinh khác. Nhưng vào giây phút này, lời của Thẩm Ý đã khiến tai cô nóng bừng lên một cách mất kiểm soát.

Tim cô đập rất nhanh rất vang, cũng không biết Thẩm Ý có nghe thấy hay không nữa. Anh nhếch khóe môi, vươn tay tách đôi chân cứng đờ của cô ra, bàn tay lớn ấn vào g*** h** ch*n, nhanh chóng tìm được nơi ấy.

Ngón tay anh lướt qua lướt lại, khe hở của hai miếng thịt trai càng rõ ràng hơn.

Cách hai lớp vải, Bùi Y Y cảm thấy hơi ngứa, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác xa lạ mà cô không thể nói rõ được.

“Anh, anh làm gì thế...”

“Vừa rồi em đã nhắc nhở anh, ở trên xe em đã từng sờ anh, bây giờ anh muốn sờ lại.”

Bùi Y Y nghe thấy câu này, cô cứ như bị điểm huy*t, để mặc tay của Thẩm Ý v**t v* qua lại g*** h** ch*n cô. Chỉ khi anh định vạch quần ra, thò tay vào trong quần của cô, Bùi Y Y mới vội vàng đè bàn tay kia lại, lí nhí nhắc nhở anh: “Hôm qua em sờ anh cách quần áo.”

“Thế à?” Thẩm Ý thấy thế thì bật cười, “Thế thì có làm sao?”

Rõ ràng anh có một gương mặt tuấn tú trí thức, vậy mà lúc này lại toát lên mấy phần gian tà.

Bùi Y Y túm lấy vạt áo, tim càng đập nhanh hơn cả lúc trước.

Anh thò tay vào trong, may là vẫn để ngoài q**n l*t, nhưng hơi nóng hầm hập lại tăng lên, cảm giác ngứa ngáy nổi lên theo những ngón tay di chuyển bên ngoài lớp vải cotton mỏng manh. Hơi thở của Bùi Y Y bắt đầu nóng lên, h* th*n không tự chủ được mà co rúm lại.

“Anh còn chưa bắt đầu sờ mà em đã ướt rồi, bình thường cũng ướt nhanh như thế này sao?”

Bùi Y Y ra sức lắc đầu, “Không...”

“Vậy là vì anh nên mới ướt nhanh như vậy à?” Bùi Y Y không nói gì nữa.

Thẩm Ý rút tay ra rồi lại thò sâu vào trong quần hơn. Lần này anh đã thò tay vào trong q**n l*t, nhưng ngón tay vừa mới chạm vào đám lông mu xoăn xoăn thì bác sĩ trường học đã cầm điện thoại đi vào.

Rút tay ra, chỉnh lại quần áo.

“Ấy, sao còn chưa bôi thuốc xong? Không cần đỏng đảnh thế đâu, ngày mai là đóng vảy ngay ấy mà.”

Thẩm Ý thản nhiên đẩy mắt kính gọng bạc, trong lúc khom lưng đứng thẳng dậy, anh hà hơi nóng vào mang tai Bùi Y Y, “Sau khi tan học đến rừng cây nhỏ.”

“Nhưng...”

Thẩm Ý đã đi thẳng mà chẳng quay đầu lại.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 6: Không gặp không về



Trước đây trường trung học số 1 cũng có giờ tự học vào buổi tối, về sau có nữ sinh bị h**p rồi giết trên đường về nhà sau giờ tự học, cho nên nhà trường đã hủy bỏ giờ tự học buổi tối đối với các học sinh ngoại trú.

Bùi Y Y là học sinh ngoại trú, ngày nào tan học cũng đi về cùng Trâu Diễn, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Cô lừa Trâu Diễn là cô muốn trốn trong phòng học đọc tiểu thuyết một lúc rồi mới về. Trâu Diễn không nghi ngờ cô, lúc về còn dặn cô nhất định phải về nhà trước khi trời tối.

Đối với sự tín nhiệm của Trâu Diễn, trong lòng Bùi Y Y rất áy náy, cô ở trong phòng học năm phút rồi mới đi xuống bên dưới.

Ánh nắng vào lúc 5h40 vẫn gay gắt như cũ.

Bùi Y Y bẩm sinh đã trắng, đi một mạch qua chỗ rừng cây, khuôn mặt trắng sứ đã bị ánh nắng chiếu cho hơi ửng đỏ. Cô tìm được một gốc cây nhỏ có thể che nắng được, lo lắng Thẩm Ý đến không nhìn thấy cô nên cô lại đổi sang đứng đợi ở lùm cây ở ngay lối vào.

5 phút.

10 phút...

Chẳng mấy chốc đã đến 6 giờ.

Mặt trời đã dần ngả về phía tây, nhưng Thẩm Ý chưa từng xuất hiện. Liệu có phải anh ấy đã quên mất chuyện hẹn cô ở rừng cây nhỏ?

Hay là anh ấy nhớ nhầm thời gian? Nhớ nhầm địa điểm? Cô đến muộn nên anh đã về trước rồi?

Bùi Y Y sắp sửa ngất xỉu vì nóng, lấy ra chút nước cuối cùng ở trong balo rồi uống hết, cô hơi hụt hẫng mà đi ra ngoài.

Có lẽ anh cố tình làm thế, anh đã từng giết người, muốn đùa giỡn người khác là chuyện không thể bình thường hơn.

Bùi Y Y nhấc chân đá bay chai nước.

Về đến nhà thì cũng vừa qua 7 giờ, ánh tà dương như bị ai đó vò nát rồi rắc lên nửa bầu trời màu vỏ quýt.

“Y Y, ăn cơm thôi.” Chu Thu Vũ gọi hai lần không thấy cô đáp lại, đẩy cửa ra nhìn thấy Bùi Y Y nằm nhoài trên giường. Bà tưởng cô lại làm biếng, đi đến kéo tay cô, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay cô nóng rẫy, “Ôi, con bị sốt rồi à?”

Bùi Y Y không bị sốt, chỉ là đứng phơi nắng hơn nửa tiếng đồng hồ, nóng phát điên lên được nên hơi bị say nắng.

Thấy Chu Thu Vũ vừa lấy khăn mát vừa rót nước, mũi Bùi Y Y cay cay, ôm lấy Chu Thu Vũ, “Mẹ ơi, mẹ có thích con không?”

Từ nhỏ cô con gái đã ương bướng không thích học hành, nhưng so với cậu con trai vừa chăm chỉ vừa học giỏi, trong lòng Chu Thu Vũ và chồng lại thiên vị cô con gái nhỏ hơn một chút. Tối qua bà vẫn còn tức giận, định bụng không biết có nên nói hành vi của Bùi Y Y cho ông chồng đang đi

công tác của mình, để chồng mình về nhà nghiêm khắc dạy dỗ con bé một trận. Lúc này thấy con gái út làm nũng, Chu Thu Vũ lại mềm lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, “Con là con gái mẹ, sao mẹ lại không thích con? Tối qua mẹ không cố tình đánh con đâu, về sau con ngoan một chút nhé.”

Bùi Y Y “ưm” một tiếng bằng âm mũi, theo Chu Thu Vũ ra khỏi phòng đi ăn cơm.

Trên bàn cơm, Bùi Thông liếc mắt nhìn Bùi Y Y, Bùi Y Y nháy mắt hai cái với cậu, vẻ mặt của Bùi Thông thả lỏng, dịu giọng nói: “Bài tập không hiểu chỗ nào thì hỏi anh nhé.”

“Cảm ơn anh trai.”

Chu Thu Vũ rất vui vẻ, gắp cho hai anh em mỗi người một miếng thịt kho tàu.

Ăn cơm no, khí nóng trên người cũng bay biến, tâm trạng của Bùi Y Y đã tốt hơn nhiều.

Bất kể Thẩm Ý đã quên hay cố tình trêu đùa cô, về sau cô cũng sẽ không để ý đến anh nữa, chẳng qua cũng chỉ đẹp trai một chút thôi, có gì ghê gớm đâu, chỗ nào mà chẳng có trai đẹp.

Tính tình của Bùi Y Y cởi mở, ngủ đến tận hôm sau lại hoạt bát năng động trở lại. Cô kéo Trâu Diễn chia sẻ về bộ tiểu thuyết cô đọc vào tối qua. Hai người vừa xuống khỏi xe bus, Trâu Diễn đã lôi Bùi Y Y vào quán trà sữa, “Tớ sắp nóng gần chết rồi, mời cậu uống trà sữa.”

“Ý, để tớ mời cậu cho.” Bùi Y Y nhớ hôm qua mình lừa Trâu Diễn, bèn trở tay kéo tay cô ấy lại.

Hai người đẩy cánh cửa kính ra, hơi lạnh thổi vào người, Trâu Diễn hô lên phả ra luồng khí nóng: “Cho hai cốc trà sữa kem tươi bốn mùa, ít đá.”

Bùi Y Y lấy tiền lẻ trong cặp sách ra, vừa mới tìm được tờ 10 tệ thì Trâu Diễn đã huých vào tay cô, tiền trong tay cô bị đẩy trở lại cặp. Đang định lấy ra lần nữa thì Trâu Diễn lại huých tiếp, Bùi Y Y nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Trâu Diễn chu chu môi, Bùi Y Y thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang chỗ đó, nhìn thấy Thẩm Ý đang ngồi uống nước chanh bên cạnh cửa kính.

Tóc của Thẩm Ý không biết là ướt mồ hôi hay tắm xong không lau khô tóc, tóc trên đỉnh đầu và tóc mái vẫn hơi ẩm ướt. Mọi người đều mặc đồng phục của trường, còn anh lại mặc áo sơ mi trắng, cánh tay bên dưới tay áo xắn lên trông thanh thoát sắc nét, nhìn từ đằng xa chẳng hiểu sao lại thấy gợi cảm.

Bùi Y Y mới nhìn một cái, Thẩm Ý đã quay đầu về phía này, anh nhìn vào mắt Bùi Y Y, khuôn mặt lập tức hiện lên ý cười, “Bùi Y Y, chào buổi sáng.”

Bùi Y Y mím môi, siết chặt tờ 10 tệ trong tay. Cô làm như không nghe thấy, xoay người đi trong ánh mắt kinh ngạc của Trâu Diễn, tiếp tục lục tiền lẻ.

“Bạn ơi, nước của hai bạn xong rồi này.”

Bùi Y Y cuống lên, cô nhớ rõ ràng tối qua cô đã vứt tiền lẻ vào trong cặp sách rồi mà, sao chỉ còn lại tờ 10 tệ nhỉ.

“Tiền của hai cốc trà sữa kem tươi bốn mùa đây.” Tay Bùi Y Y chợt cứng đờ, đây là giọng của Thẩm Ý.

Ngay sau đó, Thẩm Ý lại nói: “Bạn à, mình có thể nói với Bùi Y Y mấy câu không?”

Vẻ mặt Trâu Diễn đầy ngơ ngác, cũng không biết vì sao bỗng nhiên đỏ mặt, cầm hai cốc trà sữa đi ra ngoài.

Bùi Y Y chậm chạp khoác cặp ra sau lưng, lại chậm chạp đi ra bên ngoài. Lúc này, cô chợt cảm thấy đồng cảm với Thẩm Lộ rồi.

“Là vì hôm qua không đợi được anh nên giận rồi à?” Bùi Y Y cắn môi, không nói năng gì.

“Hôm qua tạm thời có việc, nhưng sau khi xong việc anh cũng đến rừng cây nhỏ.”

Bùi Y Y vẫn không nói gì nhưng cảm xúc lại thay đổi từ lúc nào. Cô có nên tin vào lời của anh không nhỉ?

Bùi Y Y lặng lẽ nhìn Thẩm Ý.

Anh cao hơn cô những một cái đầu, khuôn mặt đón lấy ánh nắng càng sáng láng hơn. Bùi Y Y gần như có thể nhìn thấy những mạch máu li ti trên quai hàm của anh.

“Buổi trưa, anh đợi em ở rừng cây nhỏ.”

Thẩm Ý bất chợt nắm lấy tay cô, cả người Bùi Y Y run lên, cảm nhận được những ngón tay thon dài nóng rẫy của anh khẽ duỗi tay cô ra, đặt hai chiếc ống hút ám nhiệt độ của anh vào lòng bàn tay của cô.

“Không gặp không về.”
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 7: Anh Thẩm Ý



Sau bữa trưa.

Bùi Y Y giở quyển tiểu thuyết mới thuê ra, cô thích đọc thể loại xuyên không, bộ truyện này kể về một nữ đặc công xuyên vào nhân vật thứ nữ không được sủng ái.

Nữ chính sở hữu “bàn tay vàng”, từ một người yếu đuối hèn mọn biến thành người kiên cường thông minh, trả thù từng người đã từng khinh rẻ trêu chọc nàng, thậm chí có cả những kẻ đã từng hãm hại nàng, vả mặt nam thứ đã từng cười nhạo chà đạp nguyên chủ hết lần này đến lần khác.

Bùi Y Y âm thầm gật gù, hôm qua Thẩm Ý đùa giỡn cô, cô cũng phải vả mặt Thẩm Ý.

Nhưng vả mặt như thế nào nhỉ? Bùi Y Y rất khổ não.

“Buổi trưa, anh đợi em ở rừng cây nhỏ.” “Không gặp không về.”

Bỏ đi, cứ để anh ta đợi đi.

Trong tiểu thuyết nói, để cầu xin nữ chính tha thứ, nam chính phải bỏ ra rất nhiều thành ý.

Bùi Y Y xem đồng hồ, định bụng đợi đến giờ chót thì mới qua đó xem sao.

Nếu như anh thật sự có thành ý, không gặp được cô anh nhất định sẽ không về.

Bùi Y Y đã lên kế hoạch đâu vào đó, nhưng cô có tính hay quên, vừa đọc tiểu thuyết là chẳng nhớ được chuyện gì nữa. Cho đến khi giờ học buổi chiều bắt đầu, cô mới nhớ ra cô đang kiểm tra xem Thẩm Ý có phải nam chính hay không.

“Tổ trưởng các tổ thu hết vở bài tập hôm qua lại, sau đó tổ 1 và tổ 3 chấm bài cho nhau, tổ 2 và tổ 4 chấm bài cho nhau, tiết học này sẽ giảng đáp án, các bạn học sinh sẽ sửa lỗi sai cho nhau.”

Bùi Y Y còn chưa nghĩ xong phải làm thế nào, tổ trưởng đã thu đến dãy cuối rồi.

Thẩm Lộ là tổ trưởng kiêm lớp phó học tập.

Nhìn thấy Thẩm Lộ, Bùi Y Y nhớ ra bức thư tình. Cô nhanh tay nhanh mắt đè quyển vở bài tập sắp sửa bị thu lại, thấp giọng hỏi: “À cậu đọc cái đó chưa?”

Câu nói này khiến mặt Thẩm Lộ đỏ bừng, cô ấy bặm môi không đáp lại, làm như không nghe thấy hơi dùng sức rút một cái, muốn kéo quyển vở bài tập qua chỗ mình, nhưng Bùi Y Y rất khỏe, sống chết không chịu buông tay.

Khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Lộ lập tức đỏ ửng lên, cô ấy ngó trái ngó phải, thấy không có ai chú ý đến mới lắc đầu cực nhanh.

“Mau đọc đi.” Bùi Y Y buông tay ra.

Cứ đi nói cho Bùi Thông vậy, tránh cho anh ấy chờ cuống lên không có tâm trí học hành nữa.

Trước đây Bùi Thông có điện thoại di động, có lẽ sau này thừa biết không thể dựa vào Bùi Y Y nên bản thân cậu phải một mình gánh vác nhiệm vụ làm rạng danh tổ tiên. Thế là cậu trả lại điện thoại cho Chu Thu Vũ, mỗi lần Bùi Y Y đi tìm cậu, chỉ cần đến lớp cậu là được.

Bùi Thông học lớp chọn 12-2, Bùi Y Y vừa đến cửa sau thì nhìn thấy một nữ sinh đi từ cửa lớp 12-3 ra. Bùi Y Y không nhớ được bài khóa hay công thức, nhưng mặt mũi của nữ sinh thì chỉ cần nhìn một cái là không bao giờ quên.

Đó là nữ sinh vểnh cặp mông trắng muốt ở trong rừng cây nhỏ vào hôm trước.

Nữ sinh đó trực tiếp đẩy cánh cửa sau của lớp 12-2 ra, ỏn à ỏn ẻn gọi vào trong lớp: “Anh Thẩm Ý.”

Bùi Y Y còn chưa hiểu rõ tình hình, Thẩm Ý đã đi từ cửa sau của lớp 12-2 ra ngoài.

Cô lập tức ngây ra như phỗng, vừa thắc mắc mối quan hệ của hai người, vừa ngạc nhiên không hiểu vì sao Thẩm Ý lại học cùng một lớp với Bùi Thông.

Thẩm Ý nhìn thấy nữ sinh kia rồi mới lướt qua cô ta nhìn thấy Bùi Y Y. Đôi mắt sau cặp kính gọng bạc của anh cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng chưa đợi ai lên tiếng, Bùi Thông đã đi ra ngoài, đầu Bùi Y Y nóng lên, nén giọng lại gọi một tiếng “Anh Thông!” rồi bước chầm chậm đến, khoác tay Bùi Thông.

Bùi Thông đẩy mấy lần cũng không đẩy cô ra được, đành lôi Bùi Y Y sang bên cạnh như đang lôi một bình gas, cậu nóng đến phát hoảng lên, “Sao thế? Bị giáo viên mắng hay là không có tiền thuê tiểu thuyết?”

Bùi Y Y không trả lời, liếc trộm Thẩm Ý qua khóe mắt nhưng lại thấy anh hoàn toàn không chú ý đến bên này, mà đang nói chuyện hăng say với nữ sinh kia.

Gò má trắng ngần của anh hơi ửng đỏ, là màu đỏ hồng hào khỏe mạnh, nó trái ngược hoàn toàn với đôi má đỏ cao nguyên* khi cô phơi nắng vào hôm qua.

*Chỉ khuôn mặt đỏ bừng đặc trưng của những người sống trên vùng cao như Tây Tạng...

Vì thế Thẩm Ý lại đùa giỡn cô rồi, anh vốn không đến rừng cây nhỏ chứ đừng nói đến chuyện không gặp không về.

Chẳng có nghĩa lý gì.

Bùi Y Y cúi đầu ủ rũ.

Bỏ đi, thật sự quá vô nghĩa.

Bùi Y Y cũng đã quên mất mục đích mình đến đây, xoay người chạy ra khỏi đó.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 8: Sắc đẹp làm đầu óc mê muội



Tối đó Bùi Y Y đã mơ một giấc mơ, nội dung cụ thể là gì cô không nhớ nổi, điều duy nhất cô nhớ là khuôn mặt của Thẩm Ý. Anh đứng dưới dưới bóng cây có ánh nắng loang lổ, nở nụ cười xán lạn với cô.

Chỉ là Bùi Y Y không còn tâm trí nào nhớ lại cảnh trong mơ, càng không có thời gian nghĩ đến Thẩm Ý. Sắp đến kỳ thi tháng rồi, có thể vào được lớp chọn hay không, đây là cơ hội cuối cùng. Vì thế, dạo gần đây không chỉ giáo viên để ý hơn, Chu Thu Vũ cũng quản rất nghiêm, yêu cầu Bùi Thông phải kèm Bùi Y Y làm bài tập mỗi ngày, từ lúc ăn cơm xong làm cho đến lúc trước khi đi ngủ mới thôi.

Mặc dù Bùi Y Y biết mình không có khiếu học hành, nhưng theo Bùi Thông học tập mấy ngày, thế mà cô lại học được một vài thứ thật.

Chu Thu Vũ thấy cô cố gắng mấy ngày đã gầy đi một vòng, cũng đau lòng, vì thế đã đồng ý cho cô đến nhà Trâu Diễn ngủ vào tối thứ bảy, để con gái thư giãn chút đỉnh.

Tình cảm chị em giữa Bùi Y Y và Trâu Diễn rất tốt, có những lời thầm kín nói không hết. Trước đây hai người thường xuyên ngủ cùng nhau vào cuối tuần, sau này lên trung học, Chu Thu Vũ không cho phép nữa, cảm thấy con

gái con lứa với nhau lắm chuyện, mấy chuyện vớ vẩn sẽ ảnh hưởng đến việc học.

Trâu Diễn biết được tin này thì rất vui vẻ, hai người dắt tay nhau, còn chưa bàn bạc xem tối nay làm gì thì xe bus đã đến rồi.

Hôm nay người đợi xe bus cực kỳ đông, ngoài học sinh ra còn có khá nhiều bà thím mặc đồng phục. Bình thường mấy thím này nhìn thì mảnh mai, nhưng lúc tranh giành ghế thì khỏe như trâu, khiến đám học sinh nhỏ thó như gà con bị đẩy ra ngoài, từng người một nhanh chóng chiếm hết chỗ ngồi.

Cửa xe vừa miễn cưỡng đóng lại, cũng không biết ai đột ngột đẩy một cái, đám người bị xô đẩy hỗn loạn, Bùi Y Y và Trâu Diễn bị tách ra, dạt về hai bên xe. Bùi Y Y tốn rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng dán sát vào cửa kính, đứng vững lại. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì tên nam sinh cạnh đó lại đổ người đến, gần như sắp dính vào người cô đến nơi.

Mùi mồ hôi khó ngửi theo gió từ điều hòa phả vào mặt Bùi Y Y, cô bịt mũi hơi dịch người sang bên cạnh, nhưng tên nam sinh kia như cố tình, chen chỗ với người bên cạnh để dịch theo cô.

Vào thứ bảy đường khá tắc, chiếc xe bus hết đi rồi lại dừng, mỗi lần dừng lại cánh tay của tên nam sinh kia lại đụng vào người Bùi Y Y. Ban đầu chỉ đụng vào cánh tay, dần dần, bắt đầu lúc có lúc không sượt qua trước ngực cô.

Dù Bùi Y Y có ngốc hơn đi chăng nữa cũng nhận ra tên nam sinh này cố tình làm thế. Máu nóng của cô vừa nổi lên, tên nam sinh kia đã “Ui da” một tiếng rồi bị lôi ra, một cánh tay thon dài trắng trẻo vắt ngang qua, hoàn toàn ngăn đám người xô đẩy và mùi mồ hôi khỏi Bùi Y Y.

Áo sơ mi trắng vương mùi chanh, vạt áo trước ngực phồng lên bởi cơ bắp. b* ng*c nở nang...

Ồ, không, là Thẩm Ý.

Tên nam sinh bị đuổi cổ rất không phục, đang định gỡ kính ra trừng mắt với Thẩm Ý, nhưng vừa nhìn thấy mặt của Thẩm Ý thì lập tức co vòi, chen vào giữa đám người rồi chuồn xuống dưới cuối xe.

Mặc dù Thẩm Ý đã đùa giỡn cô hai lần nhưng anh cũng đã giúp cô, chuyện nào ra chuyện đấy, Bùi Y Y vẫn rất cảm kích. Khi cô hé môi định nói cảm ơn thì chiếc xe đột ngột phanh lại, Bùi Y Y bất ngờ bổ nhào lên người Thẩm Ý, đôi môi đang hé mở vừa vặn cắn vào ngực anh.

b* ng*c nở nang này... hơi cứng...

Bùi Y Y nuốt nước bọt, trong lúc vô thức cuộn lưỡi lại, đầu lưỡi vừa vặn chạm vào đầu v* hơi nhô ra. Mặc dù cách một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, cảm giác mềm mại ban đầu đang dần cứng lên từng chút một.

Chết tiệt, như này thì thú vị hơn cả trong truyện rồi.

Đầu óc Bùi Y Y ngất ngây, định giả chết cắn b* ng*c nở nang cứng rắn không nhả, nhưng lại cảm thấy mình không thể quá háo sắc được, trong lúc đang đấu tranh, cô nhả miệng ra không mấy tình nguyện.

Trên áo sơ mi trắng bị thấm nước bọt của cô, một vệt nước rõ ràng, vừa vặn tôn lên đ** ng*c màu hồng như ẩn như hiện ở bên trong.

“Ai da, thật ngại quá.” Bùi Y Y giả vờ giả vịt, nhân lúc xe lắc lư, duỗi tay ra định lau đi. Nhưng lần này Thẩm Ý không để cô được như ý nữa, anh duỗi bàn tay nóng ran của mình túm lấy cổ tay của cô, ánh mắt có thêm mấy phần kỳ lạ, “Không sao.”

Ngũ quan của Thẩm Ý không phải kiểu sâu hun hút, nhưng đường nét lại rõ ràng mềm mại. Lúc này vừa hay có ánh nắng chiếu vào từ cửa kính xe, anh nhắm mắt lại, sự cao quý lộ ra trong cử chỉ hành động của anh hoàn toàn không ăn nhập với khoang xe bus chật chội này.

Bùi Y Y không thể nhìn tiếp được nữa, chỉ một ánh mắt thôi đầu óc đã bị sắc đẹp làm cho mê muội, quên béng đi khuôn mặt bị phơi nắng đỏ bừng và tiếng “anh Thẩm Ý” kia, cô cố tình gợi chuyện: “Thứ hai em trả anh tiền trà sữa.”

“Thế thì không cần đâu.”

“Vậy thứ hai em mời anh uống trà sữa.”

Thẩm Ý không đồng ý cũng chẳng từ chối, đôi môi phớt hồng như đã mỉm cười, lại giống như không cười. IQ của Bùi Y Y không cao, cô không hiểu được ý của anh, cũng không tiện hỏi thêm, trong lúc mờ mịt thì xe đã đến bến.

Về đến nhà Chu Thu Vũ đang nấu cơm, Bùi Y Y mang sách bài tập sang phòng Bùi Thông như thường lệ. Còn chưa làm xong một câu cô đã phân tâm, khẽ hỏi Bùi Thông: “Anh ơi, lớp anh có học sinh mới chuyển vào à?”

“Ừm, hình như là học sinh học lại hay sao ấy.”

“Ồ...” Bùi Y Y sán lại gần hỏi: “Anh có thân với anh ta không?”

Bùi Thông lắc đầu, “Buổi trưa hôm qua cậu ta vào lớp muộn, anh mới biết cậu ta tên là Thẩm Ý.”

Bùi Y Y lập tức dỏng tai lên, “Không phải buổi trưa ăn cơm ở trường sao? Sao lại đến muộn nhỉ?”

“Hình như anh nghe nói cậu ta ngủ trong rừng cây nhỏ.” Nói đoạn, Bùi Thông nhìn sang Bùi Y Y, “Có chuyện gì sao?”

Bùi Y Y cũng lắc đầu, “Không có gì, em chỉ hỏi bừa vậy ấy mà. À anh à, Thẩm Lộ nói cô ấy vẫn chưa đọc thư tình, em đã giục cô ấy rồi, chắc là tuần sau cô ấy sẽ trả lời em.”

“Ừm, mau làm bài tập đi.” Giọng Bùi Thông dịu dàng hơn nhưng vẻ mặt vẫn không đổi. Cậu thật sự là một học sinh giỏi thông minh, tình yêu là tình yêu, học hành là học hành, dù có thích hơn đi chăng nữa cũng không thể làm lỡ dở việc cậu chăm chỉ học hành làm rạng danh tổ tiên được. Bùi Y Y thì trái ngược lại với cậu, cứ như nàng Nhị tiểu thư vô dụng trong tiểu thuyết vậy. Chỉ cần nghe thấy câu “Nghe nói cậu ta ngủ trong rừng cây nhỏ”, cô đã kích động như có cơn sóng cuộn trào trong tim
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 9: Nằm trên người cô nhấp nhô lên xuống



Chị em bạn dì ở cạnh nhau luôn có những chuyện không thể nói hết, quanh

đi quẩn lại một hồi, chủ đề dần chuyển sang những vấn đề tế nhị.

Trâu Diễn hỏi Bùi Y Y: “Cậu đã xem video tớ gửi cho cậu trước đây chưa?” “Về sau tớ mở ra nhưng hình như trang web bị khóa rồi.”

“Tớ vẫn còn cái khác, giờ cậu muốn xem không?” Bùi Y Y cắn môi, cất giọng chậm rì rì: “Xem đi.”

Trâu Diễn đã sớm thông thạo chuyện này. Khi Bùi Y Y mới bắt đầu đọc tiểu thuyết thì cô ấy đã biết yêu đương. Lên trung học Bùi Y Y vẫn còn đọc tiểu thuyết, Trâu Diễn đã thay mấy người bạn trai.

Thực ra có nhiều nam sinh theo đuổi Bùi Y Y, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không hiểu ra, bình thường chỉ cắm đầu vào đọc tiểu thuyết, chẳng chịu để ý đến ai.

Trong lúc Bùi Y Y còn đang mông lung về vấn đề t*nh d*c, cũng là vào lúc cấp hai, Trâu Diễn đã kể cho cô nghe về đêm đầu tiên của mình. Sau này Bùi Y Y vô tình đọc được một bộ tiểu thuyết 18+, cô mới có sự tò mò về phương diện này.

Một đôi nam nữ sẽ bắt đầu hôn nhau trước tiên, quần áo của họ chỉnh tề, không khác gì những cặp đôi hôn hít trong phim lúc bình thường. Nhưng dần dà, người đàn ông bắt đầu c** q**n áo của người phụ nữ xuống.

“Phụ nữ Âu Mỹ thích cạo sạch lông.” Giọng Trâu Diễn rất nhỏ, nhưng phả ra khí nóng khiến mang tai Bùi Y Y thấy hơi châm chích.

Cảnh tượng thay đổi rất nhanh, nam nữ trong phim con heo gần như không cần những tình tiết lãng mạn. Chưa đầy một phút sau họ đã lên giường rồi, người đàn ông tách chân người phụ nữ ra, vùi mặt vào vùng kín không một cọng lông kia.

Từ lúc chạng vạng trời đã bắt đổ mưa tầm tã, những hạt mưa to như hạt đậu liên tiếp táp vào mặt kính, cuốn những tiếng hít thở của hai cô gái vào bên trong.

Người phụ nữ đột nhiên ưỡn cong người lên, tiếng nước nhóp nhép truyền ra từ g*** h** ch*n, k*ch th*ch lỗ tai của Bùi Y Y một cách sâu sắc. Có lẽ nhiệt độ điều hòa hơi cao, cô cảm thấy sau lưng mình dần rịn mồ hôi, áo ngủ dán chặt vào da khiến người cô khó chịu.

“Cô ta đau à?”

“Làm bằng lưỡi thì đau kiểu gì, được g*m c*n là sướng nhất đấy.” “Sướng như thế nào?”

“Chính là...” Trâu Diễn nghĩ lại kỹ càng, “Bởi vì tiếp xúc đã có kh*** c*m rồi, toàn thân ngứa ngáy, nóng bức, tê dại...”

Bùi Y Y gãi đầu, lúc thì xoa lưng, lúc thì cọ vào chân, “Sao bây giờ tớ lại cảm thấy cả người ngứa ngáy nóng bức tê rần rần nhỉ, có phải tớ có kh*** c*m rồi hay không?”

“kh*** c*m không tự dưng mà có đâu, cậu lên cơn thần kinh à!” Được thôi.

Bùi Y Y gãi tai, không biết vì sao, cô cảm thấy cơ thể rất kỳ lạ.

Trong lúc hai người nói chuyện, đôi nam nữ trong video đã ôm nhau hành sự rồi. Ống kính máy quay chuyển xuống dưới người họ, một vật thô to đang ra vào cực nhanh trong vách th*t. Ống kính lại từ từ kéo ra xa, để lộ ra vẻ mặt đau đớn của người phụ nữ, cô ta vò tai bứt tóc, tiếng r*n r* “ưm a” vô cùng thảm thiết.

Bùi Y Y bịt mắt lại, “Tớ không xem nữa đâu.” “Vì sao chứ?”

“Trông cô ta rất đau khổ.”

Trâu Diễn khẽ nói cho cô: “Đó không phải là đau khổ, là hưng phấn đến nỗi vẻ mặt méo mó, hơn nữa r*n r* là vì cơ thể có được phản ứng bản năng là kh*** c*m.”

Bùi Y Y nhìn Trâu Diễn qua khe hở của ngón tay, kéo dài giọng nói: “Trâu Diễn, cậu nói chuyện d*m quá.”

“Dám nói tớ, cậu muốn chết rồi à!”

Hai cô bạn thân vứt điện thoại ra, cù lét đối phương, đùa giỡn một hồi lại thân thiết túm tụm lại với nhau.

“Vậy cậu vẫn muốn ấy với tên Thẩm Ý kia à?”

Giữa Bùi Y Y và Trâu Diễn không có bí mật, sau cái lần Thẩm Ý mời họ uống trà sữa, cô đã nói chuyện giữa cô và Thẩm Ý cho Trâu Diễn nghe rồi.

“... Không biết nữa.”

“Nếu cậu muốn tìm bạn trai thì để tớ giới thiệu cho cậu Bành Phi ở lớp tớ. Cậu ấy là lớp phó thể dục, tướng mạo cũng được. Người mà cậu muốn không nhất thiết phải là Thẩm Ý đúng không? Anh ta không phải người tốt.”

Bùi Y Y mím môi.

Đêm nay, Bùi Y Y lại nằm mơ. Trong mơ vẫn là Thẩm Ý, anh đứng dưới bóng cây, mỉm cười với cô. Nhưng cười mãi cười mãi, khung cảnh lại thay đổi, cô và Thẩm Ý đột nhiên lăn lộn trên giường.

Thẩm Ý c** q**n áo của cô ra, nằm trên người cô mà chuyển động. Cả người cô vừa ngứa vừa nóng vừa tê, đang kêu “ưm a” thì th*n d*** bỗng truyền đến cơn đau mãnh liệt. Vẻ mặt Bùi Y Y nhăn nhó, nhổm người dậy, nhìn thấy Thẩm Ý cầm một con dao, đang đâm vào g*** h** ch*n của cô.

Khắp người Bùi Y Y đầm đìa mồ hôi, cô chợt choàng tỉnh dậy.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, tiếng mưa táp vào cửa kính vừa có quy luật vừa vang vọng. Miệng Bùi Y Y thở hổn hển, chân cô khẽ đạp chiếc chăn mùa hè ra để không khí lạnh theo vào từ dưới mắt cá chân, sau khi cân bằng lại cơ thể mới thấy mát mẻ.

Cô lật người lại, đưa tay vân vê nụ hoa bên vạt áo ngủ của Trâu Diễn. Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng Thẩm Ý nằm trên người cô nhấp nhô lên xuống.

Haiz.

Thẩm Ý.

Thẩm Ý...
 
Back
Top Bottom