Siêu Nhiên Enternal sunshine

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401297913-256-k389480.jpg

Enternal Sunshine
Tác giả: Ngro128
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nagi luôn nghĩ nó rất lười, cho đến khi gặp Reo​
 
Enternal Sunshine
Hẹn hò (?)


Nagi là một người lười biếng, và một người lười biếng sẽ không đứng ngoài đường, dưới cái tán cây dù rậm rạp đến mấy vẫn không thể che hết được cái nắng chói chang ngày hè.Ừm thì bây giờ tính ra nó phải đang chui vào chăn, lười biếng bấm điện thoại.

Chính nó cũng không hiểu tại sao mình lại ở đây.

Nó chỉ nhớ mang máng rằng Reo cười với nó, cười cực kì đẹp, và dụ dỗ nó đi công viên.

Nó không muốn đi, không muốn chút nào.

Nhưng khi vừa đúng 8 giờ sáng, nó đã ngoan ngoãn tới đứng đợi trước cổng công viên.Rõ ràng mới 8 giờ sáng thôi mà chẳng hiểu sao trời đã nắng gắt.

Như thể ông trời đang cố ngăn cản nó tới vậy.

Nagi khó chịu, nhưng nó cũng chỉ biết đứng đó chờ Reo.

Hôm nay, không hiểu sao Reo lại không tới đón nó mà bắt nó tự đi.

Cơ mà Reo nài nỉ quá trời, dù miệng Nagi cứ liên tục phiền phức quá thì cũng chẳng có ích gì, nó vẫn cứ tới."

Reo ưi""Cậu tới chưa?"

Ở công viên quá ồn ào, Nagi chỉ có thể nhắn tin.

Nhưng hôm nay sao mà lạ quá.

Reo trả lời nó chậm đến kì lạ, lại còn chỉ nhắn 2 chữ."

Sắp tới"Nagi hơi bất an, nhưng nó vẫn nghĩ có thể Reo đang bận làm gì đó.

Nó không dám làm phiềnBây giờ, Nagi đang lười biếng ngồi trên ghế chơi game, nó không đi mà vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ ở đó.

Reo sẽ tới, nó biết vậy, và nó chắc chắn về điều đóMỗi 30 phút, nó sẽ nhắn cho Reo 1 lần.

Chiếc điện thoại giờ đây trở thành vật giải trí duy nhất của Nagi.

Nó chán nản nằm hẳn lên ghế đá, mặc kệ dòng người đi qua đi lại.

Kim đồng hồ cứ chạy, điện thoại cũng dần hết pin.

Và bóng dáng nó luôn mãi chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.1 giờ chiều.3 giờ chiều..5 giờ chiều...Nagi nhận ra, hóa ra chờ đợi 1 người...Lại day dứt như thế.Nó khó chịu nhìn kim đồng hồ cứ chạy, nhìn màn hình tin nhắn của nó với Reo chỉ có vài dòng ngắn ngủi.Khó chịu là thế, đau đớn là thếNhưng chỉ một câu của Reo,"Đừng đi, đợi tớ."

Đã khiến nó không cất nổi bước chânCó vẻ Reo đang rất bận, nhưng Reo đã nhắn với nó nhiều hơn.Vì vậy, như một thằng ngốc, nó lại cảm thấy ấm áp.Đây là chuyến đi chơi hiếm hoi của nó và Reo, nó không nỡ rời đi.

Nó đợi được Reo, nhưng công viên thì không.7 giờ tối, công viên đúng giờ đóng cửa.

Và trùng hợp làm sao, điện thoại nó cũng hết pin.Vì thế, khi 10 giờ tối Reo vội vàng chạy tới công viên đã tối đen như mực, anh đã nhặt được một cục bông đang bị vứt bên đường.

Trời tối, và thời tiết không hiểu sao cũng tệ theo.

Những người đi đường đều mang một chiếc áo khoác mềm mại.

Còn báu vật của anh thì chỉ độc một cái áo sơ mi.

Mái tóc trắng nổi bật giữa ánh đèn đường, có thể thấy nó được vuốt lên, dù khá vụng về.

Reo xót xa nhìn Nagi.

Ai nhìn sơ qua cũng nhận ra tên lười biếng này ấy vậy mà lại ăn diện chỉn chu đến bất ngờ.

Tuy vậy, cả ngày đã trôi qua, bộ dạng đẹp nhất của nó đã biến mất rồi.Nagi thấy Reo, đôi mắt xám gần như tệp với màn đêm sáng lên, rồi lại hơi tối lại.Reo lúc này rất đẹp, anh luôn đẹp, nhưng hôm nay lại càng thêm rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn của người qua đường.

Mái tóc tím thuôn dài được vuốt lên, khác với cái kiểu vuốt tóc vụng về của Nagi, từng sợi tóc dường như đều được bàn tay nghệ nhân thiết kế.

Khuôn mặt anh vẫn hoàn hảo như thế, không cần một chút son phấn nào đã có thể bước lên sân khấu.

Anh mặc một bộ đồ vest nhìn là biết hàng đặt may riêng của một nhãn hàng nổi tiếng nào đó.

Chiếc áo thiết kế đơn giản càng làm tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của Reo.

Từ trên xuống dưới, Reo trông cực kì hoàn mỹ.

Dường như anh vừa đi dự một bữa tiệc nào đó.

Nhưng...Nagi bước tới gần, lười biếng dựa vào người Reo.

Reo hoang mang, tuy vậy cũng chẳng ngăn cản.

Vì vậy, Nagi mặc định Reo đồng ý với hành động tiếp theo của mình.

Chỉ thấy nó há miệng, hàm răng trắng cắn phập vào cổ anh.

Không phải vết cắn đùa giỡn, nó cắn thật, cắn mạnh.

Reo khẽ rên một tiếng, theo bản năng đẩy nó ra.

Nagi cũng cực kì ngoan ngoãn để Reo đẩy.

Đôi mắt tựa tro tàn nhìn vào cần cổ trắng ngần lúc này đã rỉ ra vài giọt máu từ vết cắn, hơi nheo lại tỉ vẻ hài lòng.

Cái mùi khó chịu đó đã biến mất, thay vào đó là hơi thở của nó.

Vậy mới đúng chứ.Reo mím môi, anh quay mặt đi, tránh tầm mắt của Nagi.

Có vẻ anh nghĩ Nagi trút giận bằng cách cắn mình.

"Cậu giận tớ à?

Tớ xin lỗi."

Nagi:"..."

Nói thật, giờ nó mới nhớ Reo đã bắt nó đợi mười mấy tiếng.

Chủ yếu là hôm nay Reo đẹp quá, nó quên mất.Đương nhiên là không có chuyện Nagi không giận Reo rồi.

Rất giận là đằng khác.

Nagi cảm thấy rất uất ức.

Rõ ràng hôm nay nó chuẩn bị kĩ vậy mà Reo không tới.

Tuy vậy, nó vẫn không về.

Nagi cố chấp như một tên ngốc ngồi ở đây đợi.

Thấy chưa, nó đã biết chắc chắn Reo sẽ tới mà.

Thấy nó như vậy chắc chắn anh sẽ xót xa rồi bù đắp cho nó.Nagi định sẽ bắt nạt Reo một chút, nhưng mà nó không phải là một người có nghị lực lắm.

Reo chỉ dùng đôi mắt tím xinh đẹp nhìn nó là nó mềm lòng rồi."

Reo ác lắm.

Bắt tớ đợi tới bây giờ lun.

Còn cậu đi ăn tiệc ở chỗ khác."

Miệng nói lời than vãn nhưng hành động thì rất thành thật.

Cơ thể lười biếng theo thói quen dựa vào người Reo, thỏa mãn hít Reo.

Reo thơm lắm, cực kì thơm.

Rõ ràng anh chẳng dùng nước hoa, ấy vậy mà lại khiến Nagi nghiện không lối thoát.Nhưng nó không vui vẻ được lâu.Chẳng hiểu tại sao, Reo đột nhiên đẩy nó ra.

Lực đẩy còn mạnh hơn hồi nãy khi Reo giật mình.

Như thể Reo muốn nó té vậy.

Nagi là một partner giỏi, vậy nên nó cực kì hợp tác mà té ngã ra đường.

Reo choáng váng, anh theo thói quen đỡ lấy Nagi, nhưng được giữa chừng lại buông tay ra, bước lùi lại.

Lần này, đến lượt Nagi hoang mang, nó không hiểu rốt cuộc hôm nay là sao, tại sao Reo lại không ôm nó, không vuốt ve nó, hay đơn giản hơn, không đỡ nó dậy.

Đôi mắt tím luôn lấp lánh khi chạm mắt với Nagi giờ lại đang nhìn nó một cách chần chừ.

Nagi không hiểu, nó vẫn cố chấp nằm trên đường.

Còn Reo vẫn đứng đó không đỡ nó.

Cả hai cứ như đang chơi một trò giằng co nào đó vậy.

Nagi không biết, hiện tại trong tai Reo có một âm thanh đang vang lên, âm thanh chỉ mình anh nghe thấy."

SR65 đang mất kiểm soát, tiếp tục."

Chỉ mấy câu, đã khiến cục diện này thay đổi.

Hay đúng hơn là Reo đã trực tiếp phá vỡ nó.

Anh quay người, để lại cho cậu bé tóc trắng đúng một câu "Tôi bận rồi, đi trước."

Nagi mở to mắt nhìn bóng dáng Reo rời đi, đôi mắt xám đổi thành vẻ tối đen, như một con quái vật đáng sợ.Reo thậm chí còn không thèm giả bộ rút điện thoại ra để lừa mình nữa à, con quái vật nghĩ.
 
Back
Top Bottom