Nhìn vào màn hình, là Khổng Phạn gọi tới."
Alo?"
"Huyền ca, là em đây, em đang ở ngoài cửa, không có thẻ phòng."
"Chờ chút, tôi ra mở cửa cho cậu ngay."
Cúp máy, tiện tay lướt qua lịch sử trò chuyện, cả chục cuộc gọi nhỡ liên tiếp, toàn bộ đều từ Khổng Phạn, cuộc sớm nhất cách đây một tiếng.Hắn chắc hẳn đã ngủ một giấc dài, tinh thần khá hơn chút, người cũng bớt nhức mỏi, chỉ là vẫn còn rất buồn ngủ.Khoác chăn bước xuống giường, Triệu Huyền chậm rãi lê bước ra cửa mở khóa."
Huyền ca, em về rồi."
Cửa vừa mở, Khổng Phạn ngượng ngùng nhìn về phía Triệu Huyền.
Cậu mặc chiếc áo nhăn nhúm, hai tay xách hai túi đồ, một túi rõ ràng là hộp thuốc, túi còn lại chắc là đồ ăn.
Triệu Huyền dụi mắt, nghiêng người tựa vào khung cửa, chừa lối cho Khổng Phạn vào, nhìn cậu đặt đồ lên bàn."
Đứng đợi ngoài kia lâu chưa?"
Đợi Khổng Phạn tháo túi đồ xong, hắn đóng cửa, chậm rãi quay lại ngồi xuống mép giường, nhận ly nước, uống viên thuốc tránh thai Khổng Phạn đưa, rồi mới lên tiếng hỏi.
"Ừ, nhưng cũng không lâu, chỉ hơn một tiếng thôi."
"Lần sau tìm người mở cửa hộ, hoặc về phòng mình đợi trước, đừng đứng ngoài đó, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu."
"Vâng."
Khổng Phạn cười gãi đầu.Hóa ra còn có lần sau cơ à.
Vừa tỉnh dậy, đầu óc chưa tỉnh táo, Triệu Huyền không để ý lỗ hổng trong lời nói.
Uống thuốc xong, hắn nhấp vài ngụm nước cho xuôi, rồi nhận ổ bánh mì Khổng Phạn mua."
Dạ dày anh không tốt, tối qua...
ừm, làm cái đó, chưa ăn gì cả.
Em định mua cháo cho anh, nhưng sợ nguội, nên mua bánh mì.
Sao, nuốt được không?"
Triệu Huyền đúng là đói, cắn một miếng gần nửa ổ, nhai phồng một bên má, lắc đầu."
Không nghẹn.
Một ổ này đủ với tôi rồi, cậu ăn đi."
Thái độ dịu dàng bất thường của hắn làm Khổng Phạn ngoan ngoãn mở một ổ bánh mì, vừa ăn vừa liếc nhìn Triệu Huyền.Không để ý những ánh mắt lén lút, Triệu Huyền ba miếng giải quyết ổ bánh mì, lại bắt đầu mệt mỏi.
Khó chịu dịch mông, hắn vỗ tay lên đệm, gọi Khổng Phạn.
"Lại đây, dẫn tôi đi tắm."
"Ơi."
Vội ném ổ bánh mì ăn dở sang bên, Khổng Phạn theo thói quen chạy tới ngồi xổm trước Triệu Huyền, rồi mới thấy hơi khó xử."
Em đỡ anh vào phòng tắm nhé?"
Im lặng một lúc, Triệu Huyền vén chăn, để lộ cơ thể trần trụi, vươn tay nói: "Bế tôi đi."
Dù đi được, nhưng hắn mệt quá, tự tắm chắc ngủ luôn mất.
Có sẵn người ở đây, không dùng thì phí.
Triệu Huyền mồ côi từ nhỏ, lăn lộn ngoài đời sớm, từng trải, tư tưởng thoáng, nên chẳng mắc bệnh ung thư Alpha, cũng không thấy bị người bế là tổn hại tôn nghiêm."
Ơ?
À...
được."
Véo mũi, Khổng Phạn cố giữ mặt nghiêm, cúi xuống bế Triệu Huyền lên.Hơi thở gỗ bách nồng thêm.
Triệu Huyền im lặng, đợi Khổng Phạn bế chắc, mới tựa vào ngực cậu, không nóng không lạnh phán một câu."
Khổng Phạn, tối nay cái của nợ của cậu mà còn chọc vào tôi, tôi phế nó luôn."
"Không, không đâu..."
Run rẩy, Khổng Phạn liên tục cam đoan, vài bước bế Triệu Huyền vào phòng tắm.
Điều chỉnh nước ấm, xả vào bồn, Triệu Huyền không để Khổng Phạn tắm giúp, chỉ bảo cậu đứng cạnh canh, phòng hắn chân mềm ngã hoặc ngủ quên.Cổ và ngực Alpha đầy dấu vết Khổng Phạn để lại, tuyến thể vẫn còn sưng.
Dòng nước trong veo trượt xuống cơ thể rắn chắc, phác họa đường nét cơ bắp, mê hoặc chết người.Khổng Phạn muốn nhìn nhưng không dám nhìn nhiều, mắt đảo loạn, tay che che giấu giấu trước đũng quần, sợ Triệu Huyền phát hiện điều bất thường, từ đó khiến nhà họ Khổng tuyệt hậu.
"Quay đi, tôi rửa phía sau."
"Vâng."
Quay người, Khổng Phạn đứng thẳng trong phòng tắm đầy hơi nước, bắt đầu suy ngẫm về đời.Phía sau... phía sau...
"A...
ưm... ha..."
Phía sau vang lên tiếng rên kìm nén của Triệu Huyền, bị tiếng nước át đi, không rõ lắm.
Mặt đỏ bừng, Khổng Phạn không kìm được, lén liếc vào gương trên bồn rửa, kết quả bị Triệu Huyền, cũng đang chu mông nhìn gương, bắt quả tang."
Khổng...Phạn."
"Huyền ca, em xin lỗi, em không nhìn nữa."
Tim run rẩy, Khổng Phạn xoay đầu, ngồi xổm che mắt liền mạch, sợ Triệu Huyền nhảy ra khỏi bồn tắm đánh cho tơi bời.Hơi gỗ bách trong phòng tắm nồng đến ngột ngạt.
Nhìn cái tên to xác kia, Triệu Huyền mệt mỏi nhắm mắt, không nói nữa, tiếp tục mò mẫm rửa sạch phía sau.Nghe loáng thoáng tiếng động, Khổng Phạn bồn chồn, nín nhịn như cả thế kỷ, mãi đến khi tiếng nước dừng lại, giọng trầm thấp của Triệu Huyền mới vang lên.
"Xong rồi, quay lại đây, bế tôi lên giường."
Khổng Phạn xoay người, hơi tiếc nuối khi thấy Triệu Huyền đã khoác áo choàng tắm.
Nhưng cậu không dám nói gì, đành ngoan ngoãn bế Triệu Huyền về giường, lấy khăn lau khô tay chân, rót lại cốc nước đặt đầu giường, tắt hết đèn trong nhà, chỉ để lại đèn ngủ, rồi lùi ra góc tối chờ đợi.Cậu rất muốn ở lại.
Nhìn thấu ý đồ, Triệu Huyền phẩy tay."
Tôi mệt rồi, có gì mai nói, cậu về phòng ngủ đi."
"Cơ thể anh..."
"Chẳng phải cậu để điện thoại ở đầu giường rồi sao?
Có việc tôi sẽ gọi."
"Ừ, được..."
Hết cớ nán lại, Khổng Phạn lưu luyến bước ra khỏi phòng.
Tắt đèn ngủ, Triệu Huyền nhắm mắt chuẩn bị ngủ.Nửa tiếng sau, hắn mở mắt.
Hắn mệt lắm, nhưng không ngủ được, vì thiếu cảm giác an toàn.Trước đó, lúc ngủ hắn chưa tắm, toàn thân đầy mùi Khổng Phạn.
Giờ người sạch sẽ, nhưng mùi pheromone nồng đậm cũng biến mất.
Triệu Huyền biết Omega bị đánh dấu sẽ rất phụ thuộc vào pheromone Alpha khi động dục, nhưng không ngờ Alpha bị đánh dấu cũng mắc chứng này.Không có mùi của Khổng Phạn, hắn hoảng hốt, không ngủ được.
Lần đầu trong đời hối hận không phải Beta, Triệu Huyền trở mình vài lần, cuối cùng không nhịn nổi, gọi cho Khổng Phạn.Phòng họ cách nhau không xa.
Một phút sau, hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, chuông điện thoại lại reo.
"Huyền ca," Khổng Phạn ở đầu kia thở hổn hển, "em tới cửa rồi."
"Vào đi."
Cúp máy, Triệu Huyền đứng dậy mở cửa, chặn tay Khổng Phạn đang định kiểm tra tình hình, tự mình về giường nằm nghiêng, quay lưng lại cậu."
Tôi cần pheromone của cậu, tối nay ngủ đây đi."
Không có tiếng trả lời, nhưng Triệu Huyền cảm nhận được cậu nhẹ nhàng tiến lại, nệm hơi lún xuống, Khổng Phạn mang theo pheromone nằm bên cạnh.Cảm giác an toàn khó cưỡng bao bọc lấy Triệu Huyền, pheromone hòa quyện trong không khí, căn phòng tràn ngập hương gỗ nồng đậm.
"Mai xin nghỉ, chúng ta đi kiểm tra.
Nếu hỏi lý do, cứ nói mệt quá muốn nghỉ, đừng nói gì khác, hiểu chưa?"
Triệu Huyền dặn."
Vâng."
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Khi hắn sắp ngủ, Khổng Phạn cuộn mình ở mép giường, nhìn tấm lưng rộng của Triệu Huyền, cẩn thận hỏi: "Huyền ca, nếu mai bác sĩ nói anh vẫn có thể đánh dấu Omega, anh sẽ chia tay em chứ?"
"Không."
Nói xong, phòng không yên tĩnh lại."
Huyền ca..."
Khi Khổng Phạn tưởng hắn đã ngủ, Triệu Huyền bất ngờ vươn tay ra sau, xoa đầu cậu."
Muộn rồi, ngủ đi."
Nói xong, hắn rút tay về, vẫn quay lưng, không động đậy nữa.Chốc lát sau, tiếng thở đều đều vang lên.
Hắn ngủ thật rồi."
Ngủ ngon, Huyền ca."______Khổng Phạn dậy rất sớm.Lúc cậu tỉnh, Triệu Huyền vẫn còn ngủ say, nhưng không còn gượng gạo quay lưng như tối qua.
Do cơ thể phụ thuộc vào pheromone, hắn coi Khổng Phạn như gối ôm, quấn chặt lấy cậu.Mặt Triệu Huyền tựa vào vai cậu, hơi thở đều đặn, ấm áp phả lên vai.
Khổng Phạn không dám động đậy, ngửa đầu dịch trên gối, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt Triệu Huyền khi ngủ.Mái tóc thường ngày được chải chuốt kỹ lưỡng đã xõa tung, lòa xòa trên trán mịn.
Hàng mi rậm lặng lẽ phủ xuống mí mắt, má áp vào cánh tay cậu, hơi biến dạng, khiến môi cũng hơi chu ra.Khổng Phạn giơ tay trái, lướt ngón tay qua hàng mi, chạm nhẹ vào đôi môi chu lên, ngắm Triệu Huyền một lúc, không kìm được khẽ hôn lên môi hắn.Không dám thè lưỡi, chỉ chạm nhẹ, vài giây rồi tách ra.Cậu không quên lời Triệu Huyền hôm qua về việc đi bệnh viện kiểm tra.Khổng Phạn không nỡ đánh thức Triệu Huyền đang ngủ say, nhưng bản thân phải chuẩn bị trước.Lưu luyến hôn thêm cái nữa, Khổng Phạn cẩn thận gỡ đôi chân dài quấn trên người mình xuống.
Nhớ lời Triệu Huyền nói cần pheromone của cậu, Khổng Phạn nghĩ một lúc, cởi áo, gấp gọn đặt dưới đầu Triệu Huyền.Xong xuôi, cậu nhặt thẻ phòng của Triệu Huyền từ đống quần áo dưới sàn, lấy thẻ phòng và điện thoại của mình, để ngực trần về phòng, nhanh chóng rửa mặt, rồi gọi điện cho đạo diễn còn đang ngủ.Hôm nay họ đã ấn định quay lúc 8 giờ sáng.
Việc đánh thức đạo diễn sớm khi đã có lịch trình rõ ràng là bất lịch sự với một diễn viên mới như Khổng Phạn.Cậu căng thẳng gọi điện, vừa kết nối liền xin lỗi rối rít, rồi giải thích ý định, nói rằng cả cậu và Triệu Huyền không khỏe, cần đi bệnh viện, mong đạo diễn sắp xếp lại lịch quay hôm nay.Đạo diễn hỏi tình trạng Triệu Huyền, cậu đáp rằng tối qua bệnh nặng lắm, giờ vẫn đang ngủ, khi tỉnh sẽ gọi lại.Đầu kia điện thoại im lặng một lúc, không hỏi tại sao Khổng Phạn thay Triệu Huyền lo việc, cũng không hỏi sao cậu biết tình hình giấc ngủ của hắn.
Đạo diễn cũng nhận ra Triệu Huyền gần đây bất thường, nên cũng chấp thuận cho Khổng Phạn nghỉ, rồi thông báo trong nhóm công việc rằng hôm nay được nghỉ.Cúp máy, Khổng Phạn thở phào, khéo léo thu dọn hành lý, thấy còn sớm, chạy bộ xuống lầu mua bữa sáng, rồi quẹt thẻ vào phòng Triệu Huyền.Alpha trên giường vẫn ngủ say.
Khổng Phạn đặt bữa sáng lên bàn, ngồi bên tủ đầu giường, ngắm nhìn Triệu Huyền.Tối qua Triệu Huyền không mặc đồ ngủ, áo choàng tắm đã tuột, để lộ cơ thể trần trụi.
Ánh mắt Khổng Phạn lướt trên cơ thể rắn chắc của Alpha, rồi nhìn gương mặt trẻ con khi ngủ, sau đó chuyển xuống tuyến thể ở cổ, chăm chú nhìn vết thương chưa khép miệng.Tối qua hỗn loạn, cậu không kịp và không dám nhìn kỹ tuyến thể của Triệu Huyền.
Giờ nhờ ánh sáng sớm, cậu mới nhận ra mình đã cắn mạnh thế nào khi động tình.
Vết thương hình trăng lưỡi liềm nhỏ xíu còn đọng máu, màu đỏ sẫm lan dần ra xung quanh, phủ khắp tuyến thể sưng to.Khổng Phạn không ngồi yên được, đứng dậy, hơi xót xa cúi người, âm thầm phác họa hình dạng vết thương, rồi lấy thẻ phòng chạy xuống lầu mua miếng dán tuyến thể.
Cậu hỏi dược sĩ kỹ lưỡng cách dùng, cẩn thận hơn, hỏi mua hết các loại thuốc có thể cần sau khi đánh dấu, rồi giấu giấu diếm diếm mang thuốc về phòng.Đặt thuốc ở đầu giường, Khổng Phạn vẫn không đánh thức Triệu Huyền, mà quỳ bên mép giường, hai tay chống lên giường, nâng mặt, hạnh phúc ngắm hắn.