Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)

[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 49


Bốn tháng sau, tại Bangkok."

Engfa, sao cậu mua nhiều đồ ăn quá vậy?

Lạ à nha."

"Cậu chắc mua ít hơn tớ!

Nhìn lại hai tay cậu đi kìa."

"Cũng tại lâu rồi mới về lại Bangkok chứ bộ, mua nhiều nhiều còn về làm quà cho mọi người trong công ty nữa.

Ủa sao mua nhiều món này thế, tớ thấy ăn chua muốn chết?!"

Nudee vừa nói vừa bóc một miếng mứt hoa quả chua ngọt đặc sản ở Bangkok ăn thử."

Tối qua Charlotte nói chị ấy muốn ăn mứt quả chua ngọt ở đây, nên mua nhiều một chút."

Engfa vừa nói vừa đi thử tiếp những loại mứt quả khác, loại nào thấy đúng vị Charlotte thích là cô liền mua 2-3 túi nên thú thật bây giờ chẳng còn chỗ xách nữa rồi.Engfa đi đến Bangkok đã được hai tuần.

Cô, Nudee và vài người bạn lúc Đại Học của bọn họ cùng nhau hùng vốn mở thêm một nhà hàng *Đói* chi nhánh hai ở Bangkok.

Nên bây giờ Nudee phải xin nghỉ phép còn cô tạm thời phải giao nhà hàng ở Phuket cho quản lý rồi cùng bạn tốt bay đến đây.Bởi vì bạn bè cũ đều ở Bangkok nên lẽ ra Engfa và Nudee cũng không cần ở lâu vậy vì tạm thời mọi thứ đã xong, chỉ chờ ngày khai trương lại bay qua là được.

Nhưng bọn họ còn nhính thời gian đi về thăm bố mẹ Nudee mấy ngày thành ra lịch trình kéo dài hơn dự định.

Dự kiến cả hai còn ở thêm một tuần nữa tại đây."

Engfa, cấm phát cẩu lương đó nha.

Yêu với đương!!"

Nudee cười trêu chọc bạn tốt."

Đâu phải yêu đương, là hôn nhân nha bạn học Ornpreeya.

Cậu ganh tị à?

Ganh tị thì nhanh tìm người nào đó đi."

Engfa nhướng mày nói.Nudee liếc người bạn vênh váo bên cạnh "À chị Charlotte đã báo kết quả cho cậu chưa, sao sao rồi?

Tớ nôn nóng muốn chết mà quên mất, cậu cũng chẳng nói, hừ đáng ghét.

Cậu tính giấu con nuôi của Nudee Ornpreeya này à?"

"Tối qua chị ấy nói bảo bối con nuôi của cậu chưa đến gõ cửa, nên tớ không báo.

Sao cô Ornpreeya còn nôn nóng hơn cả tớ thế này?

Muốn thì tự đi mà sinh cục cưng đi nha."

"Đồ thần kinh!

Nể mặt cục cưng tương lai nên tớ rộng lượng không trách cậu.

Đã mua bao nhiêu đồ chơi, quần áo, rất nóng lòng để chờ cục cưng mà."

Nudee thở dài hơi tiếc một xíu.

Mọi người trong đám bọn cô khi nghe tin chị Charlotte và Engfa muốn có em bé đều rất vui mừng, ai cũng trông chờ trái ngọt từ hai bà chủ này."

Con cái là duyên phận mà, bao giờ cục cưng sẵn sàng muốn hai người bọn tớ trở thành hai người mẹ thì sẽ đến thôi."

Engfa nói, lại cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng khi nhắc đến hai chữ "cục cưng".

Tuy cô trông có vẻ không nôn nóng, nhưng thật sự cũng vô cùng mong chờ bạn nhỏ mau đến.Engfa và Charlotte sau khi khám sức khỏe các thứ thì bác sĩ khuyên rằng thể trạng của Charlotte thích hợp mang thai hơn.Không phải vì Engfa mắc bệnh gì, chỉ là mấy năm qua lao lực quá, bệnh vặt nhẹ quá nhiều.

Lúc khám ra Charlotte còn tức giận cô mấy ngày liền.Nên cuối cùng bọn họ quyết định...

à không là cô Austin ra phán quyết bản thân sẽ mang thai.

Bọn họ sau đó cũng điều dưỡng thân thể theo chỉ định bác sĩ, lần thứ nhất không thành công, lần thứ hai hôm qua có kết quả Charlotte báo với cô là chưa thành công.Engfa nhớ bản thân đã dỗ dành chị nhà rằng "không sao cả, bảo bối chưa đến liền đợi lần tới sẽ đến mà."

Cô biết Charlotte rất trông mong đứa trẻ, chị ấy không dám làm sai những điều mà bác sĩ đã dặn dò để mong thân thể thật tốt giúp quá trình thụ tinh nhân tạo được thành công, nhưng có lẽ bọn họ còn thiếu xíu may mắn...
........Buổi tối, tại quán rượu *Tỉnh* trong con ngõ ở Phuket, vẫn như mọi ngày náo nhiệt vô cùng."

Chúc mừng Austin lão bản của chúng ta, cạn ly.

Mà không biết là trai hay gái nhỉ?

Ôi mình nôn biết quá."

"Hahaha không ngờ mình sắp được làm dì, à không phải là mẹ nuôi."

"Vậy mình cũng là mẹ nuôi."

"Anh xin chức ba nuôi của nhóc con đó."

"Mọi người rộn ràng quá đó, chưa gì đã tranh nhau mẹ nuôi, ba nuôi rồi.

Các cậu tự sinh đi, mình đã làm mẹ rồi, còn mấy người các cậu thì vẫn độc thân!!!"

"Này mình có chồng rồi.

Chẳng qua chưa muốn có em bé, nựng ké con của Austin lão bản trước vậy."

"Biết cậu làm mẹ rồi nha, cô Austin.

Các cậu xem Charlotte nhà bọn mình cười đến không khép mồm được kìa."

"Heidi, đứng đắn!"

Charlotte liếc nhìn bạn tốt lại ngả ngớn đùa giỡn bên cạnh."

Charlotte, cậu chưa báo với Engfa chưa?

Sao buổi sáng tên nhóc Nudee nhắn tin than thở với tớ là hụt chức mẹ nuôi rồi kìa."

Tina hỏi."

Mình giấu Engfa, đợi em ấy trở về mới bất ngờ."

Charlotte mỉm cười xoa xoa bụng, vùng bụng phẳng lì nhưng ở đây sẽ dần dần to lên, là nơi mà cục cưng của bọn cô ở tạm để chờ ngày gặp bọn họ.Nàng muốn đợi em ấy đi công tác về sẽ chính miệng nói cho em ấy biết, cả hai bọn cô sắp được làm mẹ rồi."

Biết rồi, Austin lão bản ạ!"

"À anh quên, lúc nãy có bảo đám nhóc chưng yến bồi bổ trong bếp cho Austin lão bản, chắc được rồi để anh vào lấy."

David đứng dậy đi về phía trong lấy đồ bồi bổ cho Charlotte, đây cũng là bồi bổ cho con nuôi của anh a~Là quán rượu, nhưng lâu rồi bà chủ quán rượu không được phép uống rượu, mỗi lần đến đều được mọi người trong quán làm nước ép, nước mát, trái cây, chưng đồ bổ cho.

Đến nỗi bọn họ còn trêu nhau, quán rượu sắp thành quán nước giải khát.*Xoảnggg...*"Charlotte, cậu có sao không ?"

"Charlotte, cậu có bị bỏng không?"

"Sao thế, sao thế, có sao không?"

"Coi chừng mảnh vỡ, cậu ngồi yên.

Lấy cho mình cái khăn với."

"Ngồi yên, lau lau cái sàn đã, cậu ngồi yên đi bọn mình dọn."........Mọi người bị dọa giật mình bởi Charlotte vừa làm rơi hủ yến, tất cả đều lo sợ nàng ấy bị bỏng hoặc mảnh vỡ trúng người."

Không sao không sao đâu.

Mình bất cẩn thôi, làm phiền mọi người rồi."

Charlotte nhẹ nhàng xoa xoa bụng, nàng thật hậu đậu, làm rơi hủ yến chắc chắn dọa cục cưng giật mình rồi.

Không hiểu sao, tuy bản thân nàng không có gì nhưng tự nhiên có nỗi bất an vô hình hiện lên trong tim."

David, cậu đi nhờ mọi người làm hủ khác nha.

Đây mình với Tina quét sạch mảnh vỡ rồi."

Heidi vừa nói vừa cẩn thận rà soát lại sợ còn sót mảnh vỡ nào."

Ok đi liền.

Cậu chờ chút nha, Charlotte""Chưng yến sẽ hơi lâu, để mình ra phố mua cháo cho Austin lão bản lót dạ."

Marima vừa nói cũng vừa xách túi đi ra ngoài.

Bọn họ đã ăn no nhưng Charlotte hơi ốm nghén nên không muốn ăn gì, đợi hủ yến làm lại thì khá lâu nên cô phải đi mua gì đó kẻo cô Austin nhà bọn cô đói.Charlotte nói cảm ơn, nhìn mấy người bạn tất bật vì mình lại có chút xúc động.

Trước đây, bọn họ đã săn sóc nàng như đứa em nhỏ trong nhà bây giờ hình như còn đặc biệt săn sóc hơn.*Reeeng reeng*"Chị nghe đây Nudee."

"Chị... chị... chị Tina..."

Tina nhíu mày khi nghe tiếng Nudee khóc nức nở từ đầu dây bên kia "Sao vậy Nudee?

Chuyện gì vậy?"

"Chị, Engfa...

Engfa cậu ấy... bị tai nạn, đang ở trong phòng cấp cứu... chị... chị tìm chị Charlotte nhanh... nhanh qua đây đi ạ.

Chị ơi nhanh đi."

Nudee nói một hơi lại không nhịn được khóc lớn.

Cô báo ngay cho chị Tina, vì gọi điện cho chị Charlotte không được.Charlotte, chị làm ơn nhanh qua đây đi.

Xin chị, xin chị đến ngay với Engfa."

Được...

được bây giờ... bây giờ bọn chị qua đó liền.

Em bình tĩnh Nudee, bọn chị đến liền."

Tina hốc mắt đỏ lên, cô bảo Nudee bình tĩnh nhưng chính cô đang dậy sóng trong lòng.

Engfa em ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện, bọn họ chỉ vừa mới ăn mừng cục cưng của em ấy vừa đến mà.Tina cúp máy đi nhanh vào trong quán, lúc nãy ở trong hơi ồn nên cô ra ngoài nghe.Lúc cô vào trong đã đụng phải David, anh ấy thấy cô khóc liền hỏi.

Khi nghe tin cũng sững người, bọn họ không biết tình trạng của Engfa hiện tại ra sao nhưng trước mắt phải nói nhẹ nhất có thể để không làm kích động người đang mang thai - Charlotte.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 50


Bệnh viện tại Bangkok.Nudee vô hồn ngồi trên nền đất lạnh, cô ngồi đây đã mấy tiếng rồi.

Khóc đến nỗi đã không khóc được nữa, chỉ biết cầu nguyện.Làm sao lại như thế?

Rõ ràng buổi sáng vẫn còn cùng nhau đi mua sắm rất vui vẻ mà.Nhưng tối đến cô chỉ rời khỏi Engfa một chút để sang đường mua đồ, quay lại liền thấy đám đông chen chúc, tiếng la tiếng khóc tiếng gào thét inh ỏi bên tai.Nudee cảm giác trác tim như chết lặng, tìm kiếm Engfa cho đến khi thấy hình bóng quen thuộc là lúc cậu ấy đang được các nhân viên y tế vây quanh.Cô chạy đến gọi to "Engfa, Engfa" nhưng Engfa bạn của cô không trả lời cô, cậu ấy nằm đó với người be bét máu, yên lặng như đang ngủ say.

Nudee theo xe cấp cứu đi vào bệnh viện, có rất nhiều chiếc xe cấp cứu đi theo.

Xung quanh đâu đâu cũng là tiếng khóc, bệnh viện tối nay tang thương đến đau xé lòng người.Cô được biết là một kẻ chạy xe tải đường xa nào đó ngủ gật, rồi lạc tay lái tông liên tục vào đám đông, có tông chết người tại chỗ, có tông đến hỏng những chiếc xe nhỏ, phá vỡ mấy cửa hiệu bên đường.

Có 5-6 người bị thương nhẹ, có hai người đã mất và ba người đang nguy hiểm cấp cứu trong kia, một trong số đó là Engfa.Nudee thơ thẫn nhìn cửa phòng cấp cứu, cùng lúc nghe tiếng giày chạy về phía này cô xoay đầu qua thì thấy các anh chị đã đến."

Nudee...

Engfa đâu?

Nói cho chị nghe... làm sao lại bị như thế... em ấy đâu?Engfa ở đâu?"

Charlotte vừa đến liền nắm lấy tay Nudee, vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi."

Chị Charlotte, cậu ấy ở trong kia rất rất... rất lâu rồi."

Nudee nhìn thấy cả người Charlotte tiều tụy, đôi mắt sưng lên không nhịn được nước mắt lại rơi.

Cô biết chị ấy mang thai rồi, sợ bản thân khóc lại khiến Charlotte bị dọa, Nudee đưa tay lau nước mắt cố trấn tĩnh nói "Bác sĩ đang cấp cứu.

Chị Charlotte, không sao đâu...

Engfa không sao đâu, nhất định sẽ khỏe mạnh trở ra."

David, Tina, Heidi đều theo Charlotte bay đến Bangkok.

Còn Marima cùng chồng cậu ấy ở lại Phuket để lo cho Daneg và dì Susan."

Charlotte, không sao đâu.

Đừng kích động, cậu đang mang thai mà.

Ngoan ngồi xuống nghỉ một chút."

Tina và Heidi đỡ Charlotte ngồi xuống.Lúc biết tin Charlotte đã muốn ngất xỉu rồi.

Bọn cô đặt vé máy bay gấp nhưng cũng mất mấy tiếng mới đến nơi, trên máy bay không thể cập nhật tình hình được nên Charlotte cậu ấy gần như lấy nước mắt rửa mặt.

Bây giờ phải nhờ vào họ dìu mới có thể đứng vững được."

Bọn em ở đây, có gì gọi anh ngay.

Anh ra ngoài mua nước, đồ ăn cho bọn em.

Lại mua ít đồ dùng nữa."

David vừa nói vừa đi nhanh ra ngoài, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.

Anh tự nhủ phải chăm sóc thật tốt cho Charlotte nếu không đợi đứa nhóc Engfa kia ra lại trách người anh cả này mất."

Charlotte, ăn cháo nha, ăn một chút thôi.

Cả tối qua cậu chưa ăn gì rồi."

Heidi thổi nguội cháo đưa đến."

Mình không muốn ăn gì hết, mình xin lỗi."

Charlotte lắc đầu, nước mắt vẫn chưa khô trên gò má nàng."

Austin lão bản, cậu không ăn nhưng đứa bé cũng cần ăn mà."

"Heidi nói đúng, cậu ăn chút gì đi.

Đợi Engfa ra thấy cậu và bảo bối của em ấy không ăn gì sẽ đau lòng đó."

Tina cũng góp lời khuyên bảo.Charlotte gật đầu, ăn từng thìa cháo.

Đúng vậy, nếu Engfa đi ra thấy nàng và cục cưng đói chắc chắn sẽ không vui đâu.Không khí xung quanh tràn ngập mùi vị thê lương.

Hai người bị tai nạn cùng với Engfa, một người vừa được thông báo đã không qua khỏi, một người thì đã thoát khỏi nguy hiểm.Tất cả mọi người đều bồn chồn nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, chỉ còn mỗi Engfa của bọn họ?

Bình an trở ra được không?"

Xin hỏi, người nhà cô Engfa Waraha đâu ạ?"

Nhân viên y tế bước ra hỏi."

Tôi... tôi là người nhà cô ấy.

Là vợ... là vợ, chị ơi em ấy sao rồi chị, Engfa sao rồi chị?"

Charlotte bước nhanh đến run rẩy hỏi.

Nàng cảm giác như sắp nghe phán quyết nào đó, nàng sợ... rất sợ."

Cô bình tĩnh.

Phẫu thuật đã thành công, cô Waraha đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Hiện tại người nhà chưa thể vào thăm, bây giờ người nhà đóng thêm tiền viện phí, thuốc men và sáng hôm sau đến gặp bác sĩ để biết rõ tình hình nha."

Nhân viên y tế đưa vài tờ đơn cho Charlotte lại dặn dò đôi câu.Charlotte, David, Heidi, Nudee và Tina đồng loạt cúi đầu nói cảm ơn.

Sau đó bọn họ đi đóng viện phí, trời cũng đã gần sáng, mọi người đều mệt mỏi, biết rằng ở lại cũng không được vào nên mọi người nhanh chóng thuê khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

Vì nghe phẫu thuật đã thành công nên ai cũng phần nào nhẹ nhõm, việc trước mắt là nghỉ ngơi tốt để sáng còn đến thăm Engfa.
........_______"Mời vào."

"Xin chào bác sĩ, cháu... cháu là vợ của em ấy - Engfa Waraha ạ."

"Cháu ngồi xuống đi."

Charlotte ngồi xuống ghế.

Nàng chỉ ngủ vài tiếng ngắn ngủi liền đến bệnh viện, đợi đúng giờ mới được vào nên vẫn luôn chờ ở cửa rất lâu.

Nàng muốn gặp Engfa, rất muốn gặp em ấy."

Gọi bác là bác sĩ Aoom là được.

Cháu gọi là?"

"Cháu là Charlotte Austin ạ."

"Ừm Charlotte, sắc mặt của cháu rất kém, cháu có khỏe không?"

Bác sĩ Aoom nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt, bà đối với việc cô gái này là vợ của cô gái bệnh nhân bà điều trị không hề bất ngờ."

Không sao ạ, là có thai ạ.

Chắc là bảo bối quấy."

Charlotte mỉm cười đưa tay xoa xoa bụng.Bác sĩ Aoom hơi kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, bà có chút do dự trước điều sắp nói ra "Charlotte, mang thai phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, nhớ tẩm bổ cho cơ thể."

"Vâng ạ."

"Bác có điều này sắp nói về bệnh tình của vợ cháu - Engfa Waraha.

Mong là cháu bình tĩnh, đừng để bản thân kích động."

Charlotte hít một hơi trấn an bản thân, đưa tay xoa lên bảo bối cầu mong bảo bối sẽ truyền sức mạnh cho nàng."

Đây là kết quả của Engfa.

Phẫu thuật thành công, nhưng ở phần não bị chấn thương do va chạm..."

Bác sĩ Aoom vừa đưa ảnh chụp vừa chỉ vào đó giải thích cho Charlotte nghe........."

Charlotte, sao rồi?

Chúng ta khi nào vào thăm em ấy được?"

"Chị, Engfa sao rồi ạ?"

Mọi người tiến lại hỏi khi thấy Charlotte bước ra khỏi phòng bác sĩ.Charlotte ôm lấy Tina vùi đầu vào tóc bạn mình, cô nói "Làm sao bây giờ?

Engfa không tỉnh nữa... làm sao đây."

"Chị Charlotte, làm sao vậy... chị?"

Nudee kích động hỏi."

Nudee bình tĩnh.

Charlotte, có bọn mình ở đây...

ở đây với cậu.

Nói mình nghe, Engfa làm sao?"

Tina ôm lấy Charlotte, ôm lấy tấm lưng gầy nhỏ bé của người phụ nữ tưởng như không điều gì có thể làm nàng ấy sụp đổ, bây giờ đang nhỏ bé thương tâm trong lòng cô."

Bác sĩ nói chấn thương não, em ấy có thể vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại."

Charlotte nức nở nói.

Nàng không còn nhớ đã nói điều gì cùng với bác sĩ Aoom.

Bác sĩ Aoom đã an ủi nàng rất nhiều, nhưng nàng phải làm sao đây khi người bạn đời của nàng đang nằm trên giường bệnh.Em ấy - Engfa có thể trở thành người thực vật suốt đời.

Bác sĩ nói nhìn chung việc tỉnh dậy chỉ chiếm % rất thấp, nếu gia đình kiên trì thì tiếp tục chờ đợi phép màu... vì có rất nhiều gia đình không đủ điều kiện kinh tế, hoặc hết hy vọng mà phải đau lòng chấp nhận dừng việc chờ đợi người thực vật có thể không bao giờ tỉnh dậy được."

Các cậu gọi em ấy dậy đi, gọi Engfa dậy đi được không?

Mình xin cậu... xin các cậu.

Anh David, Heidi, Nudee, Tina xin... xin mọi người gọi em ấy dậy đi.

Mình xin mọi người mà."

Charlotte vừa khóc vừa níu tay từng người van xin ai đó làm ơn gọi Engfa của nàng tỉnh dậy, đừng ngủ nữa."

Engfa khốn kiếp... mau gọi em ấy dậy.

Mình muốn đánh em ấy, mắng em ấy... vì sao không dậy gặp mẹ con mình?

Có phải không cần cục cưng, không cần mình nữa không? ...Sao các cậu không nói gì đi, nói đi chứ!?"

Rõ ràng em ấy tối đó còn hứa mua mứt quả cho nàng.

Là con của bọn cô đòi ăn, rõ ràng em ấy nói chỉ đi vài tuần sẽ về nhưng bây giờ tại sao lại như vậy?Rõ ràng bọn họ xa cách mấy năm trời, gặp lại khó khăn lắm mới tiếp tục ở bên nhau.

Kết hôn, sinh con không phải tiếp theo là hạnh phúc bên nhau sao?

Vì sao lại đối xử với Engfa của cô như vậy?Vì sao sẽ trở thành người thực vật?

Vì sao có thể cả đời này cũng không tỉnh dậy?

Nàng không tin, Charlotte không tin...

đứa trẻ Engfa của nàng nhất định sẽ không bỏ nàng lại đúng không?

Được rồi, là Charlotte nàng đây đã làm điều gì nên tội xin trừng phạt nàng đừng làm tổn thương Engfa được không?

Đứa trẻ nhà nàng cả đời này đã chịu quá nhiều oan ức, cực khổ.

Nàng còn chưa thay cuộc đời này bù đắp cho em ấy, yêu em ấy mà...Tina và Heidi đau lòng ôm lấy Charlotte đang kích động.

Bên kia David cũng không khá hơn, anh đang đỡ lấy Nudee.Mỗi người bọn họ so với Charlotte hay Nudee đều đau lòng nhưng chắc chắn không ai có thể đau Engfa, thương Engfa, xót Engfa qua được hai người họ._______*Tác giả Mộng Gia Tưởng*Bạn chẳng thể nào nói trước được ngày mai sẽ ra sao.

Cuộc đời, nhiều lúc tàn nhẫn đến không thể hiểu được.Nên: "Không ở bên nhau cũng được, không làm bạn bè cũng được, sống khác thành phố cũng được, không lấy nhau cũng được, không yêu nhau nữa cũng được... không của rất nhiều điều, chỉ là xin người hãy luôn thật bình an, khỏe mạnh sống là được."
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 51


Một năm rưỡi sau, tại Phuket, 6h tối ở quán rượu *Tỉnh*.

"Nước ép thơm của Austin lão bản và đá chanh của của Jensen thợ xăm đến đây.

Sao hôm nay em hiền vậy, không uống rượu hả Heidi?"

David đặt hai ly nước xuống nhìn hai quý cô hỏi."

Uống rượu phải uống cùng nhau mới vui.

Anh xem, anh thì bận pha chế còn cậu ấy không uống rượu nên em phải uống nước trái cây theo thôi."

Heidi chỉ vào Charlotte đang ngồi bên cạnh cô."

Cậu đừng đổ thừa mình, tin mình tính giá gấp mười không?"

"Cậu thử xem!

Mình sẽ mách lẻo với tiểu béo mập nhà cậu.

Xém nữa quên, hôm trước đi trung tâm thương mại thấy đồ xinh quá nên mua cho Ching Ching."

Heidi vừa nói vừa lấy túi đồ màu hồng ra đưa cho Charlotte."

Mình thay mặt con gái cảm ơn mẹ Heidi.

Mà các cậu đừng mua nhiều như vậy, trẻ con mau chật lắm cậu cũng biết em bé nhà chúng ta lại càng nhanh chật hơn mà."

Charlotte nhắc đến bạn nhỏ thứ hai trong nhà, không tự chủ được mỉm cười tràn đầy hạnh phúc của người mẹ."

Gần 7h rồi cậu không vào bệnh viện à?"

"Bây giờ mình vào nè, phải về ẵm Ching Ching theo đã."

"Ừa tạm biệt.

Hôm nào rảnh mình chạy sang véo má hai bạn nhỏ haha."

Heidi vẫy tay chào tạm biệt.Nhìn bóng lưng Charlotte đi xa dần, Heidi có chút phiền não đau lòng."

Sao em thở dài vậy?"

David hỏi."

Nhìn cậu ấy mạnh mẽ như vậy, có chút xót xa."

"Ừa, anh thỉnh thoảng cũng không biết lấy đâu ra nghị lực để em ấy kiên cường đến như vậy."

David cũng nhìn theo ra cửa."

Nếu em là cậu ấy chắc chống đỡ không nổi thật.

Cảm giác 24 tiếng không bao giờ đủ với Charlotte..."

Heidi nghĩ, Charlotte vừa quản lý quán rượu, vừa phân phối đồ uống, lúc nào sổ sách cũng chất đống trên bàn.

Mỗi lần qua nhà cậu ấy thì đều thấy cậu ấy bận bịu giải quyết công việc, chẳng những thế cậu ấy cũng kiêm luôn quản lý nhà hàng hải sản của vị nhà kia.

Heidi và mọi người đều nể phục nàng, là một nữ doanh nhân giỏi giang còn là một người mẹ, người vợ tốt.David suy nghĩ hồi lâu, anh nói "Chắc là tình yêu.

Tình yêu và hy vọng chống đỡ bà chủ nhỏ của chúng ta."

Heidi gật đầu tán thành, người phụ nữ đáng thương kia bao giờ mới được "tình yêu" trọn vẹn đây?
___Charlotte trở về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một bãi chiến trường.

Phòng khách bày đủ các thể loại đồ chơi, mô hình, sách ảnh, truyện tranh..."

Aaaa mẹ về ạ.

Em, em nhìn kìa, mẹ về rồi kìa."

"Hai bảo bối ở nhà đã chơi đùa gì vậy, phòng khách thiệt nhiều đồ đó nha, một lát cả hai phải phụ bà Susan và bà Dao dọn dẹp có biết không.

Mẹ có mua bánh cho Daeng nè, con rửa tay đi nha."

Charlotte thay giày đi vào trong đưa túi bánh cho con trai nhỏ.

Một cục béo tròn vừa nhìn thấy nàng thì đã bò từ từ lại gần.

Nàng đưa tay định ẵm em bé nào ngờ con gái nhỏ không phải bò về phía nàng, mà có vẻ đang nhìn chăm chú vào túi bánh nàng vừa đưa cho Daeng!!!"

Ching Ching, cái đó của anh nha.

Con không ăn được đâu, mẹ ẵm nào, ở nhà với anh và bà Susan có vui không?"

Charlotte ẵm cục cưng lên, hôn hai má em lại cưng chiều hỏi."

A a a da da a..."

Em bé được mẹ ẵm lên bắt đầu quơ tay chân miệng bi bô phát ra ngôn ngữ của thế giới bé con."

Con trả lời thay em nha, là vui lắm ạ.

Hôm nay Daeng xây mô hình cho em xem, em ở bên cạnh ngoan lắm, không có phá con.

Con còn đọc truyện cho em nghe nữa, đúng không Ching Ching?"

"Daeng ngoan quá, Ching Ching phải học theo anh nha... này con không được đòi cái này, con không ăn được nha bảo bối."

Em bé nghe anh trai nói chuyện liền quay sang nhìn anh, lại với tay đòi sang Daeng, mắt không rời khỏi mục tiêu là chiếc bánh vô cùng đẹp mắt trên tay anh trai.Charlotte cười lắc đầu ngăn con gái của mình lại.

Chả biết giống ai nữa, đối với ẩm thực lại tràn đầy tình yêu như thế."

Charlotte uống đi nè con, canh dì mới nấu đó."

Dì Susan bưng một tô to lớn từ bếp đi ra, đây là bà chuẩn bị cho Charlotte."

Dì, nhiều quá ạ, con không uống hết đâu."

"Uống đi, bồi bổ thân thể trông ngày càng gầy thế kia.

Đây dì ẵm Ching Ching cho, Ching Ching ngoan lại bà ẵm nhé."

Charlotte đành thuận theo gật đầu đưa em bé cho dì Susan, cùng Daeng bắt đầu ngồi ăn uống.

Phải dụ dỗ con trai nhỏ ăn phụ nàng vì nàng không thể nào ăn hết...Phía kia, Ching Ching nào có để yên cho bà bế, bắt đầu quay qua quay lại đòi được thả xuống đất.

Mẹ và anh trai đều ngồi ăn uống em bé thiệt sự thấy không vui đó nha!Bà Susan thấy bạn nhỏ đòi xuống đất cũng chiều theo, muốn lấy đồ chơi dụ Ching Ching nào ngờ cô nhóc bò đến bên tường lại vịn tủ chập chững đứng dậy còn nghịch ngợm cào lên tường.Ching Ching với tay muốn chộp lấy mục tiêu mà mới cô nhóc nhắm đến, sau một lúc tự loay hoay đã nắm được tấm ảnh trên tường kéo xuống... mệt mỏi nãy giờ nên cầm được đồ chơi liền ngồi phịch xuống đất."

Mẹ, em gái đang hôn tấm ảnh kìa.

Đáng yêu quá ạ."

Daeng vẫn luôn thích thú dõi theo động tác của em gái, thấy quá trình chật vật lấy đồ chơi của em rất buồn cười, giờ thì bất ngờ vì Ching Ching vừa nhìn tấm ảnh cô bé kéo được trên tường xuống, nhìn rất chăm chú xong thì lại ôm ôm còn hôn hôn lên ảnh.Charlotte đặt muỗng xuống bước đến gần ngồi cạnh con gái, nàng đưa tay định cầm tấm ảnh lên xem ảnh gì nào ngờ bạn nhỏ phản ứng rất mạnh, vừa đẩy tay nàng xong thì giơ giơ ảnh lên ê a gì đó xong lại ôm ôm vào lòng còn đung đưa qua lại như thể đang nói với mẹ là "Của con, của Ching Ching ạ."

Charlotte véo hai gò má béo mập của bạn nhỏ, năn nỉ "Ching Ching, cho mẹ xem với mẹ không có lấy đâu nha.

Cái này của Ching Ching."

Bạn nhỏ nhìn bàn tay đang đưa ra của Charlotte vẫn ôm khư khư ảnh không đưa, suy nghĩ sao đó lại giơ giơ lên chỉ cho mẹ xem không cho cầm."

À, ra là ảnh người này à.

Hôm qua gặp người thật rồi, bây giờ ở nhà cũng tìm ảnh ôm hôn nữa à."

Charlotte thấy được tấm ảnh, bức ảnh này là nàng chụp một người mà nàng vô cùng yêu cũng vô cùng giận - Engfa.

Là người bạn đời của nàng nhưng lại cứ mãi không chịu tỉnh dậy sống cùng nàng một đời chân thật.Một năm rưỡi qua, Engfa vẫn vậy, không tỉnh lại, em ấy nằm trên giường bệnh tựa như chỉ đang ngủ một giấc thật say... nhưng giấc ngủ này ngày càng lâu, lâu đến mức Charlotte cảm giác trái tim nàng mỗi ngày chết lặng đi.Charlotte nghĩ chắc chắn em ấy muốn đợi ngày bé con của bọn họ chào đời sẽ tỉnh dậy - nhưng lúc nàng một mình vượt cạn, bé con cất tiếng khóc chào đời thì Engfa vẫn không hề tỉnh.

Có phải em không muốn nhìn thấy cục cưng của chúng ta đúng không?Nàng lại nghĩ chắc là em ấy muốn đợi Ching Ching tròn một tháng tuổi sẽ tỉnh dậy cùng mọi người ăn mừng cùng nhau... nhưng Engfa vẫn nằm đấy, vẫn nhắm chặt đôi mắt, vẫn luôn bình yên trong thế giới của em ấy, mặc cho lòng của bao người xung quanh đã đầy bão tố.

Mỗi một tháng Ching Ching lớn dần lên, bắt đầu biết quấy khóc, biết cười đùa, bắt đầu mọc răng, bi bô tập nói, trườn, bò, nghịch ngợm, chơi đồ chơi quăng cái nọ cái kia, lẽo đẽo theo sau nàng hay chơi với Daeng, chọc cho các cô các chú cưng nựng hôn lên hai cái gò má bụ bẫm đó... rất nhiều điều xảy ra và Charlotte tự hỏi có phải Engfa không muốn thấy sự lớn lên từng ngày của con gái nhỏ sao?Hoặc em ấy cũng không biết, gia đình này có thêm một bạn nhỏ đã chào đời và cùng mọi người đợi em ấy tỉnh dậy...Nàng nghĩ rất nhiều thứ đang đợi Engfa dậy, nhưng người kia vẫn nằm yên đó.

Charlotte yêu người trong ảnh bao nhiêu cũng giận người trong ảnh bấy nhiêu.Mỗi tuần nàng gần như ngày nào cũng đến bệnh viện trò chuyện cùng em ấy, kể rất nhiều chuyện cho em ấy nghe.Ching Ching và Daeng một tuần sẽ đến vài ngày, Daeng sẽ khoe tranh vẽ, khoe bài kiểm tra điểm 10 còn kể về bạn học về trường lớp cứ nói không ngừng nghỉ với em ấy, trái tim Charlotte như nghẹn lại nàng tự hỏi Engfa làm sao không dậy trả lời con trai kia kìa.Không trả lời con trai, cả con gái cũng không để ý.

Ching Ching mỗi lần đến đều ê a bi bô nói lại ôm ôm đòi lên nằm với em ấy, có khi còn cạp vào tay Engfa.

Những lúc đó Charlotte ước gì con gái nhỏ đã mọc đầy đủ răng để cắn người kia đau thiệt đau, xem có còn ngó lơ hai cục cưng nữa không?Dù sáng nay nàng đã vào thăm người trong ảnh, bây giờ nhìn con gái ôm ảnh người ta như vậy hốc mắt Charlotte bất giác ửng đỏ.Chọt chọt vào má Ching Ching, nàng nói "Con hôn người ta nhưng người ta có chịu dậy hôn con đâu.

Lần tới mẹ ẵm con vào đó phải cắn thật đau lên người này biết không cục cưng."

"Ya ya a a... naa ya a..."

Em bé bi bô đáp lời mẹ."

Nói gì vậy, cục cưng có phải định kể việc mẹ nói xấu cô ấy cho cô ấy nghe không hửm?"

"Cô ấy của con không yêu mẹ nên không chịu tỉnh dậy, nhưng chắc chắn cô ấy yêu cục cưng nên lần sau cố gắng gọi cô ấy dậy nha.

Ching Ching gọi dậy được sẽ được cô ấy nấu cho rất nhiều đồ ăn ngon đấy."

Charlotte giọng lạc đi nói vừa xoa gò má em bé lại nhìn tấm ảnh con gái đang cầm.Daeng nhìn mẹ và em gái trò chuyện.

Cậu nhóc rất muốn khóc nhưng phải nhịn xuống, phải là chỗ dựa cho mẹ và em trong lúc dì Fa vắng mặt.

Cậu hỏi mọi người khi nào dì Fa tỉnh dậy, nhưng không ai nói cậu biết cả, các cô chú chỉ nói dì ngủ... nhưng Daneg không ngốc nha, nào có ai ngủ lâu như vậy.Có một lần cậu nhóc lén hỏi chị y tá "Chị ơi, dì ấy bị gì vậy ạ?

Bao giờ tỉnh ạ?

Có phải không tỉnh nữa không ạ?"

Bởi vì tối hôm trước, khi cậu ngồi xem truyền hình với bà Susan, nhân vật trong phim cũng nằm như vậy lâu thiệt lâu rồi không tỉnh nữa...

Cậu rất sợ nhưng may là chị y tá đã nói rằng "Dì ấy sẽ tỉnh dậy, bạn nhỏ ngoan kiên nhẫn nha chỉ cần con có hy vọng dì ấy sẽ tỉnh."

Thế nên Daeng vẫn luôn tin và chờ đợi, cậu sẽ trở thành bé ngoan, vẽ nhiều tranh đẹp đẹp, còn học 10 điểm hoài luôn cho dì Fa tỉnh dậy thấy ngạc nhiên.Bầu không khí mang màu sắc có chút đau lòng, xót xa này bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.Charlotte xoa đôi mắt rồi lấy điện thoại trong túi xách lên nghe. ...Dì Susan và Daeng giật mình quay lại nhìn nàng ấy vì Charlotte vừa làm rơi điện thoại xuống sàn phát ra âm thanh thật chói tai..."

Charlotte, sao vậy con?"

Dì Susan đến gần hỏi."

Dì... dì ơi, Engfa...

Engfa..."

Charlotte ngồi phịch xuống đất, đưa tay ôm lấy mặt nức nở khóc lớn.Dì Susan hoảng hốt ôm lấy nàng.

Đã rất lâu rồi bà không thấy Charlotte khóc nhiều đến như vậy, chẳng lẽ...

đứa trẻ kia... thất hứa với mẹ con các nàng rồi sao... bà chẳng kịp hỏi han thì thấy đôi tay nặng nề vì Charlotte vừa ngất xỉu...__________________*Tác giả Mộng Gia Tưởng*Người ta hay nói người nằm trong bệnh viện, trên chiếc giường đầy dây nhợ màu trắng rất đau khổ.

Nhưng mình nghĩ, người khỏe mạnh đứng kế bên giường của một ai đó cũng đau khổ chẳng hề kém.

Thậm chí đôi khi người đứng còn ước gì chịu thay nỗi đau người đang nằm đó.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 52


Bốn ngày sau, tại bệnh viện đa khoa Phuket."

Tình trạng của bệnh nhân đã ổn, bây giờ gia đình có thể vào thăm được rồi.

Chúc mừng mọi người, sự kiên trì đã được đền đáp."

Bác sĩ cầm hồ sơ bước ra nói với những người khuôn mặt tràn đầy lo lắng bồn chồn phía ngoài.Bốn ngày trước Engfa có dấu hiệu tỉnh dậy, thật sự như đã có phép màu xảy đến với người nằm trên giường trắng một năm rưỡi kia cuối cùng cũng dậy.

Nhưng vì để đảm bảo sức khỏe, kiểm tra cho bệnh nhân nên bốn ngày qua gia đình không được phép đến thăm vì em ấy phải di chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt."

Cảm ơn bác sĩ."

"Cảm ơn ạ."

"Cảm ơn bác."....."

Tuy nhiên, vẫn phải ở bệnh viện theo dõi thêm hai tuần nhé.

À, lúc nãy khi kiểm tra Engfa thì em ấy hình như tạm thời không nhớ được nhiều chuyện đã xảy ra, nên mọi người đừng quá lo lắng.

Đây là di chứng bình thường, một thời gian nữa em ấy sẽ nhớ lại thôi."

"Bác sĩ, cậu ấy mất trí ạ?"

Nudee lo lắng hỏi."

Là tạm thời, gia đình nên kể cho bệnh nhân nghe nhiều chuyện cũ, đi đến những nơi gợi nên ký ức... những điều đó tôi sẽ dặn dò sau, bây giờ có thể vào thăm cô ấy được rồi."

Bác sĩ mỉm cười nói, không làm chậm trễ sự đoàn viên của những người nhà này."

Đừng lo lắng nữa Charlotte, tỉnh lại là tốt rồi."

Tina vỗ vai người bạn bên cạnh an ủi nàng ấy."

Ừm mình biết, tốt rồi..."

Charlotte hai mắt ửng đỏ nói, nàng chỉ cần người kia tỉnh dậy còn như thế nào thì cũng không sao cả."

Đúng đó, tỉnh là tốt rồi, chúng ta nhanh vào thăm em ấy đi."

Heidi nói rồi lại cùng David, Tina, Nudee, Marima và Charlotte vào trong._____"Engfa, tên đáng chết, tên khốn này sao bây giờ mới tỉnh?!"

Nudee vừa bước vào phòng đã vừa khóc vừa nói.

Cô đi nhanh đến ôm lấy người đang ngồi ngơ ngác nhìn ra cửa sổ đằng kia."

Bạn học Nudee."

Engfa giật mình quay lại đã cảm nhận được cái ôm từ người bạn thân.

Cô có chút không hiểu vì sao Nudee lại khóc, cô còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu ấy.Engfa vỗ vỗ lưng Nudee lại lễ phép gật đầu với những người đang đứng ở kia nhìn bọn cô.

Engfa đã nghe bác sĩ nói về tình trạng của bản thân nên cô nghĩ họ biết cô, nhưng cô thật sự không biết họ. không thể nhớ ra ai được cả."

Chào em, chị gọi là Tina Wigg.

Chị là họa sĩ là, bạn của em.

Mừng em tỉnh lại, tỉnh là tốt rồi, chuyện nhớ lại từ từ, đừng lo lắng, Engfa nha."

Tina bước tới chủ động phá vỡ bầu không khí đang ngưng đọng này, cô giới thiệu bản thân một lần nữa với đứa nhỏ nhà Charlotte."

Chị là Heidi Jensen, là thợ xăm, cũng là bạn của em nha.

Đây, cái chữ ở tay em là chị xăm nè."

Heidi cười chỉ chỉ vào tay Engfa."

Chào chị Tina, chào chị Heidi ạ."

Engfa nói, tò mò nhìn vào chữ *Austin* trên ngón tay cô.

Austin?

Có nghĩa gì vậy?"

Chị là Marima Suphatra, là bà chủ của cửa hàng thủ công mỹ nghệ ở Phuket.

Cho em một phiếu giảm giá, khi nào khỏe lại thì đến nha."

Marima đưa cho bạn nhỏ phiếu mua hàng, cảm giác giống như quay lại nhiều năm trước."

Em cảm ơn ạ."

"Còn anh gọi là David, anh là bartender cũng là bạn của Engfa đó.

Đừng lo lắng, từ từ sẽ khỏe hẳn, lúc đó anh trai đây sẽ mời em uống rượu."

David xoa đầu bạn nhỏ nói, giống như một người anh lâu ngày gặp lại cô em gái nhỏ.Bạn nhỏ Engfa gật gật đầu, có chút xúc động vì không ngờ cô có những người bạn chân thành đến như vậy."

Charlotte."

Charlotte giới thiệu, vẫn khoanh tay tựa vào tường.

Cảm giác của nàng bây giờ là vừa vui mừng vừa hờn giận lại trần đầy tủi hờn.

Người kia, từ lúc nàng bước vào phòng đã lâu đến giờ chưa từng ghé mắt nhìn nàng.

Là quên đi nàng, thật sự Engfa đã quên đi Charlotte trong đời em ấy."

Chào chị, chị là?"

Engfa bị sự lạnh nhạt của người phụ nữ xinh đẹp trước mặt hơi dọa người."

Cậu, cái tên này.

Chị ấy là vợ cậu, là bạn đời hợp pháp của cậu đó Engfa" Nudee nói, lại đánh nhẹ vào vai bạn tốt.Engfa mở to mắt kinh ngạc nhìn mọi người, thấy ai cũng trao cho cô cái nhìn "xác nhận".Cô nhìn người phụ nữ gọi là "Charlotte" cảm giác có chút quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nổi, không ngờ bản thân đồng tính còn cùng một người phụ nữ kết hôn, thì ra chữ xăm trên ngón tay cô có nghĩa là họ của chị ấy - Charlotte Austin.Đáng tiếc ký ức của Engfa dường như chỉ dừng lại ở tháng ngày sinh viên, không thể nhớ gì sau này nữa, chắc phải mất một khoảng thời gian khá lâu đây.Mọi người cảm nhận bầu không khí lúng túng và mùi thuốc súng ở đây.

Sau một lúc hỏi thăm Engfa thì đám người David, Heidi, Tina, Marima và Nudee cũng nhanh trí cùng nhau ra về, còn nói hứa hẹn sẽ trở lại thăm sau... vì bọn họ biết bây giờ phải để không gian riêng cho gia đình người ta giải quyết ân oán, à nhầm mâu thuẫn nội bộ.

Engfa thấy mọi người rời đi, cô liếc nhìn Charlotte vẫn đứng kia nhìn ra cửa sổ khuôn mặt không biểu tình gì cả, có chút bối rối."

Làm gì vậy?"

"Em... em muốn uống nước."

Engfa cười ngượng, cô chỉ là hơi nhướng người xuống lấy nước thôi mà."

Ngồi yên đó!"

Charlotte đi rót nước, còn cẩn thận thử độ ấm sau đó đem đến bên giường đưa cho người đang ngồi kia."

Cảm ơn ạ."

"Muốn làm gì phải nói, dù tỉnh dậy nhưng bác sĩ dặn cơ thể vẫn còn yếu cần tịnh dưỡng thêm."

"Ừm, em biết rồi."

Engfa ngoan ngoãn gật đầu.Charlotte nhìn bạn nhỏ, vô thức đưa tay lên xoa má Engfa... người nàng ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng đã tỉnh dậy rồi.

Nàng có chút tủi hờn, cũng chưa thích nghi với việc người này chẳng nhớ Charlotte là ai nên không biết nên nói gì, dù cho có hàng nghìn hàng vạn nỗi ấm ức trong lòng tháng ngày em ấy ngủ quên bỏ mặc mẹ con nàng, nhưng em ấy không nhớ gì cả... cô làm sao dám than vãn.Engfa cũng để yên cho nàng ấy xoa má mình, thì ra một người phụ nữ nhìn trông rất lạnh lùng cũng có thể dịu dàng đến nhường này."

Buối tối dì Susan sẽ nấu canh, em muốn uống canh gì?"

Charlotte hỏi."

Canh gì cũng được ạ."

"Mệt à, muốn nằm nghỉ không?"

Charlotte hỏi khi thấy bạn nhỏ đưa tay vỗ vỗ lưng, có vẻ như ngồi không quen."

Không hiểu sao ngủ lâu vậy, bây giờ lại buồn ngủ."

"Vì vẫn còn chưa khỏe hẳn.

Đừng vội, bây giờ nằm xuống nghỉ đi."

Charlotte hạ giường xuống, đỡ bạn nhỏ nằm lại, cẩn thận đắp chăn cho em ấy."

Em ngủ một lát."

Engfa từ sáng đã làm đủ loại kiểm tra, bây giờ quả thật muốn nghỉ ngơi."

Ngủ đi."

"Còn chị?"

"Ở đây đợi em ngủ rồi sẽ về nhà lấy đồ, sau đó vào lại."

Charlotte lấy tay xoa nhẹ lên trán Engfa.Engfa gật gật nhẹ đầu, cảm giác rất an tâm này khiến cô nghĩ mình có thể điềm nhiên nhắm mắt ngủ một giấc.

Sau đó sẽ thấy chị ấy - Charlotte ở bên cạnh.Thật lạ, bản thân Engfa vốn dĩ từ nhỏ đã độc lập, gần như không có thói quen ỷ lại vào người khác nhưng giờ phút này cô rất muốn dựa dẫm vào chị ấy, một người phụ nữ mà cô chỉ vừa gặp mấy tiếng đồng hồ.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 53


Hai tuần sau, bệnh viện đa khoa Phuket."

Engfa, làm ơn đừng đi đi lại lại trong phòng nữa, nhức đầu quá đi."

Nudee cảm giác bạn tốt tỉnh lại hình như trẻ hóa đi rồi, thế nào được xuất viện lại háo hức như trẻ con đi loanh quanh thế kia."

Tớ... tớ hồi hợp quá, có chút lo lắng nữa!"

"Sao hồi hợp, rồi sao lo lắng.

Xuất viện phải vui chứ tên này!"

"Vui, nhưng... nhưng mà sắp... sắp gặp con trai, con gái, con con... con mèo nữa."

Engfa thấy bản thân không xong rồi, cô hồi hợp đến nỗi nói lắp luôn đây."

Cậu tỉnh rồi thì về nhà cậu ở là đúng.

Con của cậu, mèo nhà cậu thì về chăm đi.

Đừng lo lắng nữa, đám trẻ nhà cậu rất đáng yêu."

Nudee cười trêu chọc, đám trẻ nhà cậu ấy rất dễ thương, chỉ trừ hai con mèo chị Charlotte nuôi qua bao năm trời, ngày càng béo phì ra bây giờ khéo còn chẳng đi được!!!"

Mình biết, trong ảnh rất đáng yêu."

Engfa nghĩ đến những bức ảnh của bọn trẻ mà cô được xem, bất giác mỉm cười rất hạnh phúc.Hai tuần qua cô nằm ở đây tiếp nhận kiểm tra rồi lại bồi dưỡng thân thể làm trị liệu theo bác sĩ, Nudee hầu như mỗi ngày đều ghé thăm cô, cùng cô kể chuyện cũ.

Chị Heidi, chị Marima, chị Tina cũng đến còn mang theo rất nhiều quà, trái cây.

Cô chú bố mẹ Nudee cùng những nhân viên trong nhà hàng của cô... cô còn không ngờ bản thân đã mở được nhà hàng mà lúc nhỏ ao ước.Vài người bạn, thầy cô ở Bangkok bay qua, cả những người bạn mà cô không nhớ được lúc ở Việt Nam cũng trở về thăm khi hay tin - Engfa rất cảm động, cảm giác được thương mến là liều thuốc chữa trị tốt nhất.Nhưng Engfa có chút cảm thấy thiếu vắng vì chị ấy - Charlotte đã đi công tác mười ngày rồi.

3 - 4 ngày đầu Charlotte luôn đem theo canh, ở lại bệnh viện trông chừng cô, chị ấy cũng kể vài chuyện cũ cả chuyện về trẻ con trong nhà.Engfa rất muốn được gặp hai bạn nhỏ Daeng và Ching Ching trong lời kể, cô mỗi tối đi ngủ còn hay lấy điện thoại ra xem ảnh hai bạn nhỏ.Thật sự rất dễ thương, nhưng tiếc là vì Charlotte đi công tác và cả bản thân Engfa cũng muốn đợi khỏe hẳn có thể đi lại bình thường nhất, bộ dạng không còn suy nhược nữa, tốt thiệt tốt mới gặp bọn trẻ.

Nên thành ra chỉ có thể trộm ngắm ảnh và trông ngóng mỗi ngày xuất viện."

Nghĩ gì mà thừ người ra vậy!

Bạn học Engfa, nhớ vợ cậu à?

Chỉ là đi công tác thôi mà, một lát vào đón cậu về kia kìa."

Nudee vỗ nhẹ lên vai người bạn ngơ ngác kia."

Đừng nói nhảm, soạn đồ nhanh đi!"

Engfa không phải nhớ Charlotte đâu.Dù đi công tác mười ngày nhưng Charlotte hôm nào cũng gọi điện cho cô, dù chỉ hỏi những câu đơn giản như hôm nay tập trị liệu gì, ăn món gì, gặp ai...

Engfa biết chị ấy chắc chắn rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian với mình, được nhìn ảnh qua màn hình lại nghe giọng nói nên không hề thấy xa cách.*Renggg renngg renngg*"Alo, à ok em với cậu ấy xuống ngay đây."

Nudee nghe điện thoại rồi quay sang hối thúc bạn tốt "Xong hết chưa, chắc không còn quên gì đâu.

Chị Charlotte đang ở dưới cổng bệnh viện đợi bọn mình, bây giờ xuống luôn nha."

Engfa hơi thắc mắc vì sao chị ấy không lên đây, gọi Nudee sao không gọi cho cô, cô có điện thoại rồi mà?

Nhưng thôi, người tới đón là được, không nên đòi hỏi thêm... từ bao giờ bản thân lại ỷ lại như thế này vậy Engfa??...."

Xe màu trắng kia là của chị Charlotte đó, qua thôi."

Nudee chỉ tay về chiếc xe đậu sát bên lề.

Engfa gật đầu đi theo.Cả hai tiến lại gần, Charlotte trông thấy họ nên mở cửa bước xuống xe tiến lại đỡ túi xách cho vào cốp sau "Cảm ơn em, Nudee.

Hôm nào ghé nhà ăn cơm nha."

"Không cần khách sáo, mai mốt gì em sẽ ghé ăn nhờ bữa cơm mà, còn nựng ké mấy bạn nhỏ nữa."

"Được, hôm nào làm cơm mời mọi người.

Chị đưa em về luôn nha?"

"Em có đi xe, bây giờ chị chở cậu ấy về đi.

Em cũng trở lại công ty đây, tạm biệt ạ."

Nudee vẫy tay với Charlotte rôi lại quay qua rù rì to nhỏ với Engfa "Trở về nhà cậu đi, vợ con đang đợi kìa."

Nudee nói xong liền ba chân bốn cẳng huýt sáo chạy mất.Engfa lắc đầu nhìn theo bóng lưng bạn tốt, vài năm nữa 30 tuổi rồi mà vẫn không đứng đắn được!"

Engfa."

Charlotte gọi."

A dạ?"

"Trong xe còn một người nữa cũng đến đón em.

Người đó đang ngủ nên lúc nãy chị không lên trên phòng được."

"Ai vậy ạ?"

Charlotte cười không trả lời, mở cửa sau ra.Engfa theo đó nhìn vào trong thì thấy quả nhiên có một người đang nằm ngủ rất ngon, người này đang ngậm ti giả, bàn tay béo béo tròn tròn còn đang cầm đồ chơi!!!!"

Là Ching Ching, lúc đi còn rất thích thú được đi chơi nhưng vừa lên xe đã ngủ mất."

Charlotte đứng bên cạnh cũng khom người nhìn vào trong xe nhìn con gái nhỏ đang ngủ say.

Lúc sáng Daeng cũng muốn đi nhưng phải đi học, nên trước tiên nàng chỉ có thể mang theo một bạn nhỏ cho Engfa nhìn trước.

Nàng biết người này rất ngóng trông gặp hai cục cưng."

Vào trong xe đi."

Charlotte đẩy nhẹ vai Engfa nhanh ngồi vào sau xe, nàng cũng ngồi vào ghế lái bắt đầu lái xe."

Đáng yêu quá!"

Engfa nắm lấy bàn tay nhỏ của em bé, cẩn thận như nắm lấy bảo vật, sợ làm em bé tỉnh giấc nên chỉ dám nhẹ nhàng nắm.

Đây là con gái của cô, không thể tưởng tượng được đây thật sự là cục cưng của cô và Charlotte.Engfa nghĩ em bé quá là xinh đẹp, em cắt đầu nấm, cả khuôn mặt tròn trịa thêm đáng yêu, hai gò má ửng hồng, lông mi thật dài nha.

Cô sờ nhẹ má của em bé, lại nắm nắm cái tay."

Ở nhà đã có đầy đủ đồ nhưng bây giờ chúng ta sẽ đi siêu thị, em xem muốn mua gì không hay muốn ăn không thì mua."

Charlotte nói, lại nhìn qua gương thấy hình ảnh một người yêu thương ngắm một người ngủ, nàng cảm giác ngọt ngào tận đáy lòng.Charlotte chạy khoảng 15 phút thì đã đến siêu thị.

Xe vừa đỗ vào trong bãi giữ xe thì em bé Ching Ching cũng cựa mình tỉnh dậy, lấy tay dụi dụi mắt xong nhìn xung quanh, tức thì phát hiện ra một người ngồi kế bên đang ngắm nhìn em kìa."

A a ya ya na a a..."

Ching Ching nhìn sang Engfa bắt đầu bi bô nói ngôn ngữ trẻ con, cả người nghiêng sang lại giơ hai tay ra như đòi bế em bé khỏi chiếc ghế trẻ em này đi.Charlotte thấy thế liền tiến lại hỗ trợ, tháo dây an toàn cho con gái nhỏ lại ẵm em lên đặt vào trong vòng tay Engfa trêu chọc nói "Con gái em đòi em ẵm."

Engfa đỡ lấy bạn nhỏ, mười phần cẩn trọng.

Bạn nhỏ béo béo tròn tròn lại còn thơm mùi sữa, thiệt sự là đáng yêu chết mất."

Da ya a a a da da..."

Ching Ching lại quơ tay múa chân nói cười."

Bảo bối, chào Ching Ching nha."

Engfa nói xong trộm hôn lên gò má béo béo của em."

A na na da ay ya aa..."

"Ching Ching ngoan quá!"

"Yaaaaa a aaa nha nha aaa...".............."

Được rồi, về nhà lại nói tiếp nha cục cưng.

Bây giờ chúng ta đi siêu thị, lại đây mẹ bế."

Charlotte cắt đứt cuộc trò chuyện với hai ngôn ngữ khác nhau của hai người nọ, nàng lấy xe đẩy xong liền ẵm con gái ngồi vào đó."

Hay để em ẵm Ching Ching được không?"

Engfa hỏi."

Không được, đi siêu thị rất đông người với lại chúng ta sẽ đi lâu nên ẵm rất mệt."

Engfa gật đầu, đến đẩy xe em bé cùng Charlotte đi dạo siêu thị.

Ba người cùng đi siêu thị tận ba tiếng đồng hồ, lúc ra về sau xe Charlotte đã chất đầy đồ.

Đa số là đồ ăn nàng mua cho Engfa vì biết em ấy hiếu kì với vài loại đồ ăn, nước uống mới ra trên thị trường........."

Về rồi đó à, ôi chao sao nhiều đồ vậy, bọn con mới đi siêu thị về hả?"

Dì Susan ra mở cửa thấy Engfa đang ẵm Ching Ching, còn Charlotte thì tay xách rất nhiều đồ."

Chào dì ạ."

Engfa gật đầu nói."

Engfa vào sofa ngồi đi, thả Ching Ching xuống đi con."

"Vâng ạ."

Engfa thả em bé xuống chỗ cũi của em.Ching Ching vừa xuống cũi của bản thân thì tràn đầy năng lượng tiếp tục chơi đùa cùng đồ chơi mới."

Gần trưa rồi, đợi dì một chút, cơm chín sẽ kêu hai đứa ngay."

Dì Susan nói xong vội quay vào bếp tiếp tục hầm nồi canh."

Uống nước đi."

Charlotte cũng ngồi xuống sofa với tay rót ly nước đưa cho người bên cạnh."

Cảm ơn chị.

Nhưng Daeng đâu ạ?"

"Daeng đi học, tầm năm giờ chiều xe của trường sẽ đưa đến tận nhà, lúc đó chúng ta sẽ xuống đón sau."

"À, còn hai con mèo đâu ạ?

Hình như gọi là Keiyw và Phalo."

Engfa nhìn quanh thấy có đồ chơi cho mèo, có ổ nằm cho mèo nhưng không thấy hai vị đại thần kia đâu."

Chắc là trốn trong phòng của Daeng, bình thường buổi trưa hay lén vào đó quậy lắm, làm Daeng chiều về luôn cùng Phalo và Keiyw tranh cãi."

Charlotte bật cười, tiếp tục kể cho Engfa nghe mấy cuộc chiến trẻ con suốt ngày trong nhà.Engfa chăm chú ghe, dần dần lực chú ý của cô đã không còn là câu chuyện của bọn nhỏ nữa mà là chuyển sang người lớn bên cạnh.Charlotte giờ phút này bình dị vô cùng, ngồi trên sofa cười nói kể chuyện đám nhỏ cho cô nghe...

ở người phụ nữ này luôn tồn tại một loại khí chất khiến Engfa không tự chủ được như bị thu hút vào đấy.Cô trộm nghĩ có lẽ là trước đây bản thân cô yêu chị ấy rất nhiều, nên giờ dù không nhớ nhưng trái tim chỉ cần ở bên cạnh Charlotte thì sẽ vô thức đập thật mạnh, như thể trái tim cô gặp được trái tim nó thương.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 54


Buổi tối, Phuket."

Uống sữa đi, đừng xem khuya quá không tốt cho mắt, ngày mai xem tiếp."

Charlotte nói, đặt ly sữa nóng lên bàn làm việc cho Engfa.Vị này buổi sáng xuất viện liền dành cả buổi sáng chơi cùng Ching Ching, chiều Daeng về vừa thấy Engfa cũng dính chặt không buông.

Charlotte phải chào thua độ bám lấy Engfa của hai nhóc con, đến buổi tối hai bạn nhỏ buồn ngủ mới tạm dừng làm hai cái đuôi nhỏ theo sau người kia.Engfa hỏi nàng về nhà hàng, nàng cũng kể em ấy nghe và bàn giao lại công việc quản lý cho em ấy, nên cái người mê công việc đó từ tối đã bắt đầu coi lại sổ sách đến bây giờ đã hơn một giờ sáng vẫn còn ngồi xem.Engfa nhận lấy ly sữa, ngón tay chạm lên bàn tay Charlotte, tự nhiên thấy có chút luyến tiếc khoảnh khắc ngắn ngủi đó "Cảm ơn, mà sao chị chưa ngủ?"

"Đợi em."

Engfa nhìn Charlotte ở đối diện có chút bối rối.

Làm sao đây, cả tối này cô nghĩ đều đến việc ngủ ở đâu?Chẳng lẽ ngủ với chị ấy... không phải là không được nhưng Engfa vẫn thấy là lạ, mà thôi đi ngủ thì ngủ, bọn họ là bạn đời hợp pháp mà...

Chết tiệt!

Cô tự nhiên lại suy nghĩ rối tinh rối mù làm gì, chỉ là ngủ thôi mà, lúc trước vẫn ngủ cùng bạn học Nudee đó thôi..."

Đợi em năm phút, em dọn dẹp bàn một chút."

"Ừm."

Engfa loay hoay nhanh chóng dọn dẹp sơ giấy tờ sổ sách xong liền tắt đèn phòng làm việc, kéo tay Charlotte ra ngoài đi về phòng ngủ.Charlotte trộm nhìn hai bàn tay đang nắm nhau của họ, mặc cho bạn nhỏ nhà nàng dắt tay.

Lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận được hơi ấm bàn tay người này chân thật như vậy...Cả hai quay về phòng ngủ không dám bật đèn, chỉ nương theo ánh sáng đèn ngủ vì bạn nhỏ Ching Ching đang ngủ say."

Hôm nay có vẻ chơi rất mệt, trông dáng ngủ của con gái em kìa.

Mau dọn bớt đồ chơi thì chúng ta mới nằm được."

Charlotte cười cười kéo theo Engfa lại gần chỉ vào em bé đang nằm đưa hai tay hai chân ra.Giường là dạng king size cực kỳ rộng vậy mà tiểu Ching Ching bày la liệt đồ chơi ra chiếm hết cả giường.Engfa cũng bật cười bởi dáng ngủ *thục nữ* của em bé."

Muốn nằm kế Ching Ching không?"

Charlotte hỏi vì em bé nằm lăn sát vách tường, nên bọn họ phải nằm phần còn lại.

Nàng cũng biết người này mê con gái lắm."

Được chị."

Engfa leo lên giường nằm, chỉnh chăn lại cho em bé, hôn trộm lên trán một cái mới hài lòng.Charlotte cũng leo lên giường, nàng nhìn người bên cạnh lén lút hôn con gái vì sợ con tỉnh giấc... thật sự là hội cuồng con à!Engfa sau một lúc ngắm cục cưng, trằn trọc mãi chẳng ngủ được, cô nằm thẳng người lại liếc sang bên kia thấy Charlotte vẫn mở mắt nhìn trần nhà.

Charlotte quay người nằm nghiêng nhìn người bên gối hỏi nhỏ "Lạ giường nên không ngủ được à?"

"Chắc là vậy, mà sao chị chưa ngủ?"

"Không biết, không buồn ngủ lắm."

Charlotte nói dối, thật ra nàng cũng buồn ngủ rồi nhưng có chút luyến tiếc cảm giác nằm cạnh người kia.

Nàng sợ khi nàng ngủ dậy mới biết hóa ra việc người ta tỉnh dậy và đang nằm cùng mẹ con nàng, chỉ là một giấc mơ..."

À, buổi trưa ngày mai chị dẫn em đi xem nhà hàng của em, em còn muốn đi đâu nữa không?"

"Được, đột nhiên muốn trời mau sáng quá.

Mà có thể đi đến quán rượu của chị luôn được không ạ?"

"Buổi tối sẽ dẫn em đi, nhưng không được uống rượu vì mới khỏe lại thôi.

Bạn béo béo bên kia không thích mùi rượu đâu, có lần chị và mọi người mừng sinh nhật lỡ uống nhiều chút, về nhà tắm rửa bớt mùi rồi vậy mà bạn ấy cứ khóc quấy không muốn ngủ cùng, làm tối đó chị phải ẵm qua cho ngủ với dì Susan!!"

Charlotte nghiêng người nhìn Engfa, thích thú kể tội con gái.Engfa cũng nằm nghiêng qua phía Charlotte, cười nói "Cục cưng khó tính thế ạ."

"Giống em, ra ngoài đi chơi với các cô các chú hoặc bạn bè Daeng đến nhà chơi thì cục cưng lúc nào cũng tỏ ra là một em bé ngoan ngoãn, chỉ có ở nhà mới thấy nghịch ngợm cỡ nào."

"Ching Ching còn nghịch hơn cả em lúc nhỏ đấy."

Engfa nói, cô mới chơi cùng em bé có một ngày nhưng chắc chắn em là *siêu quậy* chính hiệu."

Nhưng dù cho có là siêu quậy thì cũng là một em bé siêu quậy xinh đẹp."

Engfa tự hào nói, bộ dạng mười phần cuồng con gái."

Con gái em chỉ biết dùng khuôn mặt béo béo đó làm nũng là giỏi."

"Charlotte à..."

"Hửm?"

"Cảm ơn chị, vất vả rồi."

Engfa có hơi xúc động nói, nghĩ đến việc chị ấy một mình mang thai, một mình sinh con nuôi con, cô thật sự cảm giác có lỗi vô cùng... bây giờ bản thân lại còn không nhớ được gì."

Không vất vả, chị còn phải cảm ơn con gái nhỏ đã đồng ý đến thế giới này với chúng ta."

Charlotte mỉm cười, đưa tay vuốt lên má người kế bên, nàng hiểu đứa trẻ này rất hay tự trách và luôn muốn ôm đồm hết mọi lỗi lầm về bản thân."

Xin lỗi chị, Charlotte."

Engfa hai mắt ửng đỏ, ngoài cảm ơn và xin lỗi cô không biết phải nói gì nữa, thật sự Charlotte đã hy sinh quá nhiều cho cô."

Không được nói xin lỗi hay cảm ơn nữa, Engfa.

Đừng học con gái lâu lâu lại lấy nước mắt ra hù dọa đó nha, ngoan không sao cả."

Charlotte ôm lấy Engfa, vỗ về tấm lưng nhỏ bé của em ấy.

Nàng không sợ vất vả, nàng chỉ sợ người này không ở bên cạnh nàng mà thôi.Engfa vùi mặt vào vai chị ấy, rất an tâm nằm trong vòng tay của Charlotte "Nếu như... nếu như em... em không thể nhớ lại được, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Nhớ hay không nhớ cũng không sao.

Đừng đặt nặng điều đó, em khỏe mạnh là tốt rồi.

Sau này, chúng ta sẽ tạo ra thật nhiều kỷ niệm mới để em ghi nhớ."

Charlotte vuốt mái tóc bạn nhỏ, thủ thỉ nói.

Khi biết tình hình của Engfa, thú thật nàng rất sợ bạn nhỏ sẽ không nhớ nàng, không nhớ tình yêu của bọn họ, nhưng bây giờ nàng nghĩ chỉ cần người này bình an là được.Charlotte tin bản thân có thể một lần nữa khiến Engfa yêu mình.Engfa gật gật đầu không nói gì chỉ đưa tay ôm lại Charlotte.

Cô nghĩ cô tham lam muốn ôm lấy người phụ nữ này rất nhiều, từ sâu trong tiềm thức của bản thân Engfa tha thiết được bảo hộ và được dựa vào chị ấy."

Ngủ thôi, bạn nhỏ ngủ ngon."

Charlotte nhích người một chút điều chỉnh tư thế lại, thoải mái cùng người bên gối ôm lấy nhau.

Bây giờ có vòng tay ấm áp của người yêu, nên nàng buồn ngủ rồi."

Ngủ ngon."

Engfa nói, lấy chăn đắp lên người cho Charlotte, ôm lấy chị ấy đi tìm mộng đẹp.Vốn dĩ ban đầu cô nghĩ sẽ hơi ngại khi ngủ cùng Charlotte, định bụng sẽ ôm ôm con gái ngủ nhưng có vẻ bây giờ con gái không cần cô ôm mà mẹ của con gái cô thì cần a~...Giấc ngủ và vòng tay của người mình yêu và yêu mình mà họ đã cùng nhau chờ đợi, đấu tranh quá lâu cuối cùng cũng có thể ôm lấy nhau, an nhiên nói ngủ ngon bên tai.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 55


Nhà hàng *Đói*.*Cốc cốc cốc*"Mời vào."

Engfa nói, đầu không ngẩng lên vẫn chăm chú xem sổ sách nhà hàng.Một tháng qua cô bắt đầu tiếp quản lại nơi này từ Charlotte, thú thật rằng chị ấy là một người phụ nữ kinh doanh rất giỏi, dù ở lĩnh vực mình không chuyên vẫn quán xuyến tốt.

Nhà hàng *Đói* bây giờ vẫn giữ vững phong độ là một trong những nhà hàng chuyên về hải sản ngon nhất Phuket.Engfa tuy không nhớ nhưng kỹ năng làm bếp vẫn không hề suy giảm, khi cô bắt đầu quay lại nhà bếp thì càng thu hút đông khách đến muốn đích thân Waraha lão bản làm món ngon.

Lại loay hoay học lại việc quản lý, hàng hóa nguyên liệu... nên hầu như hơn một tháng qua Engfa vô cùng bận rộn, cô liên tục tăng ca có khi ngủ lại phòng làm việc ở nhà hàng."

Hai đứa nhìn xem, còn không thèm ngẩng đầu nhìn hai con đâu, đòi đến đây làm gì hửm?!"

"Dìiiiii Fa xin chào ạ, con đến thăm dì nè."

"Aaa ya ay da da yaaaaa..."

Engfa bị ba âm thanh lạ làm giật mình liền ngẩng đầu lên thì thấy Daeng chạy ào tới, cô nhanh đưa tay đón cậu nhóc ôm lại.Charlotte đang địu em bé Ching Ching trước người, em bé vừa la hét vừa quơ tay múa chân về phía cô!!"

Sao mọi người lại đến đây?"

Engfa hỏi."

Bảo bối của em muốn gặp em, hai ngày rồi em không về làm bọn trẻ ngóng, chủ nhật Daeng không đi học nên cùng nhau đến đây."

Charlotte vừa nói vừa thả Ching Ching xuống cho Engfa ẵm.

Nàng cảm giác như mình dắt theo con cái đi tìm vợ vậy...Engfa ngượng ngùng nói xin lỗi vì dạo này bận quá nên cô sợ về trễ sẽ làm phiền mấy mẹ con nên đành ngủ ở đây... thật ra là Engfa ngại ngùng"Chị và bọn nhóc đã ăn gì chưa?"

"Đều chưa."

"Vậy muốn ăn gì?

Cơm xào tôm cho chị được không?

Daeng con muốn ăn gì?"

"Dạ con ăn giống mẹ là được ạ."

Cậu nhóc háo hức nói, cậu không kén ăn à."

Aaa na na yaaaa..."

Ching Ching níu lấy tay áo của Engfa giật giật, bàn tay béo béo chỉ trỏ ra sức diễn đạt điều gì đó."

Cục cưng, ăn súp ngon ngon nhé.

Ba mẹ con ở đây đợi em một chút."

Engfa nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, cô mất trí nhưng bản năng phục vụ mấy vị kia vẫn cứ như ăn sâu vào tiềm thức vậy...

đùa thôi không phải phục vụ mà là cô hưởng thụ cảm giác được chăm sóc mẹ con họ.....Tầm hai mươi phút sau, Engfa trở lại với một mâm đồ ăn, nước uống trên tay."

Cơm của Daeng đây, con tự ăn giỏi nha."

"Dạ, cảm ơn ạ.

Con sẽ ăn thiệt là ngon hihi..."

"Chị ăn đi nha, em đút Ching Ching ăn súp."

Engfa lau đũa và thìa rồi đưa cho Charlotte, cẩn thận để món chị ấy thích nhất trước mặt chị ấy sau đó quay qua bắt đầu công cuộc đút bạn nhỏ ăn.Trộm vía Ching Ching ăn rất giỏi giống như Daeng, chưa biết chê hay kén món nào bao giờ cả.

Cô cười nhéo nhéo gò má em bé, nhìn em được ăn vui đến tít mắt nịnh nịnh cũng khiến người ta vui lây."

Engfa..."

"Da, em đây."

Engfa nhìn sang Charlotte, tay cô vẫn đang nhéo nhéo gò má con gái nhỏ trêu đùa."

Một lát nữa, em có rảnh không?

Đi...

đi trung tâm thương mại cùng bọn nhỏ được không?"

Charlotte e dè hỏi."

Được ạ.

Em xong việc rồi, hôm nay sẽ cùng mọi người đi chơi."

Engfa cười, đưa tay xoa nhẹ vai Charlotte.

Đúng là từ lúc ở cùng nhau đến nay, thích nghi nhịp sống bận đến nỗi cô chưa được cùng mẹ con các nàng đi chơi.Charlotte ậm ừ gật đầu, lúng túng tiếp tục ăn trưa.

Có trời mới biết dù bọn họ đã yêu nhau bao nhiêu năm, xa nhau rồi lại yêu nhau, bây giờ người kia dù không còn nhớ tình yêu giữa bọn họ nữa, nhưng nàng vĩnh viễn vẫn rung động bởi mấy điều nhỏ nhoi như vậy........*Cạch... cạch*"Engfa?

Sao em chưa ngủ?"

Charlotte về đến nhà, vừa mở cửa ra đã bị bóng người đang ngồi ở sofa dọa giật mình."

Dọa chị giật mình à, đang đợi chị về sẵn tiện xem sổ sách một lát.

Chị có đói bụng không?

Trong bếp có đồ ăn, để em đi hâm nóng cho chị nha."

Engfa đặt ipad xuống ghế, đi đến giúp Charlotte cầm túi xách."

Chị không đói, lúc nãy mọi người có đặt đồ ăn về quán rồi.

Trễ rồi, lần sau không cần đợi chị đâu, em đi ngủ trước đi.

À, hôm nay đi chơi vui không?"

Charlotte cười hỏi, lúc sáng vừa định đi chơi cùng nhau thì nàng lại có việc ở quán rượu cần xử lý nên bỏ lỡ, đành để Engfa đưa bọn trẻ đi chơi."

Lần sau chúng ta cùng nhau đi nha."

Engfa cười đáp, đi chơi cùng hai bạn nhỏ rất vui nhưng cô thiết nghĩ nếu có Charlotte nữa thì chắc chắn sẽ vui hơn."

Được, lần sau nha.

Chị đi tắm đã."

"Ừm đi đi.

Em đi hâm nóng sữa, uống cho ấm người."

Charlotte gật đầu đi về phòng tắm rửa thay đồ.Vì đã hơn mười hai giờ nên nàng không dám tắm lâu, chỉ tầm hai mươi phút sau khi xong các bước dưỡng da thì nhanh chóng đi ra phòng khách."

Chị uống đi, em để trong ly giữ nhiệt vẫn còn ấm nha."

Engfa thấy Charlotte ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lấy ly sữa đưa qua lại đặt thêm một ly nước ấm xuống bên cạnh.Charlotte nhận lấy uống một ngụm, cái ấm nóng dường như lan tỏa đến đầu quả tim nàng... người này, vĩnh viễn vẫn luôn dịu dàng như thế."

À, quên mất cho chị xem cái này, ba người bọn em cùng nhau chụp đó, có đáng yêu không?"

Engfa hào hứng lấy trong túi ra những tấm ảnh lúc chiều cùng Daeng, Ching Ching chụp ở máy chụp ảnh tự động trong khu vui chơi.Charlotte xem ảnh, bất giác cũng mỉm cười theo ba người trong ảnh "Ừm, đáng yêu, bọn nhóc này chịu hợp tác chụp ảnh thật đó.

Cho chị một tấm được không?"

"Được, tặng cho chị."

Engfa lấy một tấm ảnh đưa cho Charlotte, cô rất hạnh phúc vì đây là những tấm ảnh đầu tiên của cô cùng hai đứa nhóc nhưng không hiểu sao giây phút nhìn thấy Charlotte hạnh phúc vì ảnh chụp của bọn họ... làm bản thân Engfa dường như còn hạnh phúc hơn."

Thì ra là do đi chơi vui như vậy nên mất ngủ."

Charlotte nhìn bạn nhỏ cười tít mắt, đưa tay xoa đầu em ấy."

Tưởng em là bạn nhỏ Daeng à?"

Engfa mỉm cười hỏi."

Không có, Daeng rất ngoan.

Còn em thì không."

Charlotte chỉ tay lên mũi Engfa, giả vờ véo nhẹ."

Làm sao không?"

Charlotte không trả lời, chỉ nhìn vào mắt em ấy.

Nàng có một trăm, một nghìn lí do bạn nhỏ này không ngoan, ví như em ấy ngủ quá lâu, ví như em ấy quên đi cô, quên đi tình yêu của bọn họ... nhưng dù có bao nhiêu lí do đi nữa nàng cũng biết rằng dù em ấy không ngoan, nàng vẫn bằng lòng bởi vì nàng yêu.

Charlotte đưa tay xoa xoa gò má bạn nhỏ.Engfa nhìn Charlotte, cô chẳng thấy gì ngoài tình yêu đong đầy trong ánh mắt người phụ nữ bên cạnh... bởi mới nói ánh mắt là thứ vĩnh viễn không thể nói dối.

Dường như cô cũng nghe tiếng tim mình đập liên hồi khi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay chị ấy.Engfa lấy tay gỡ bàn tay Charlotte xuống, nhích người lại gần ôm chị ấy vào lòng.

Không biết bản thân lấy đâu ra can đảm như thế, chỉ là rất muốn ôm Charlotte liền ôm thôi.Charlotte thoáng bất ngờ, cũng vòng tay ôm em ấy."

Charlotte à..."

"Hửm?"

"Tuy là em không nhớ những chuyện trước đây của chúng ta... nhưng em nghĩ, khi em bận không gặp chị, sẽ nhớ đến chị.

Đi chơi cùng bọn nhỏ, vẫn nhớ chị.

Ăn cơm không có chị, thật sự không vui... không biết vì sao nữa nhưng mà chị Charlotte à, chúng ta hẹn hò nha.

Bắt đầu hẹn hò với nhau được không?

Không phải vì điều gì hay ở vị trí là những người mẹ của Daeng hay Ching Ching, chỉ là Engfa và Charlotte hẹn hò với nhau thôi, được không ạ?"

Engfa chân thành hỏi.

Cô không muốn Charlotte hiểu lầm vì Charlotte là mẹ của con cô nên cô mới ngỏ lời, mà cô ngỏ lời là vì Charlotte là Charlotte.

Là một người dù không nhớ về chị ấy trước kia là ai, nhưng chị ấy hiện tại vẫn làm cô rung động."

Engfa..."

Charlotte đỏ mắt nỉ non nói."

Em đây."

"Được."

Charlotte đáp vỏn vẹn một chữ, nàng đưa tay ôm ngay người bên cạnh lại.

Chỉ sợ giây tiếp theo những lời nói và người này biến mất.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 56


Quán rượu *Tỉnh*.*Cốc cốc cốc*"Mời vào."

"Chị Charlotte, cơm hộp của chị giao tới rồi.

Em đặt ở bàn nha."

"A, cảm ơn em.

Mọi người đi ăn cơm đi nha."

"Dạ, bây giờ bọn em đi ăn cơm đây, chị ăn sớm kẻo nguội."

"Ừm."

Charlotte cười đáp.Sau khi xếp gọn đống sổ sách trên bàn, Charlotte cầm cơm hộp đến, cẩn thận mở ra.

"Đáng yêu quá!"

Charlotte cảm thán, cười đến cong cả khóe mắt.

Nàng lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.*Ting ting*[Tin nhắn từ *bạn nhỏ*]: "Nhận được cơm hộp của em chưa?

Nhớ ăn trưa đấy, không được giảm béo.

Bây giờ em phải đi thuyền ra ngoài đảo, còn đi loanh quanh xem mấy nơi cung ứng thực phẩm khảo sát nên sợ không để ý điện thoại hoặc sóng không tốt, có thể trả lời tin nhắn chậm🥺, cô Austin thông cảm nhé."

Charlotte nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Chị đang ăn đây, cơm hộp đáng yêu quá còn không nỡ ăn.

Cảm ơn mọi người trong bếp giúp chị nha~.

Công tác thuận lợi, nhớ cẩn thận.

Ngày mai mấy giờ bay về, chị đi đón."

Gửi tin nhắn xong, Charlotte tắt điện thoại bắt đầu ăn cơm trưa.Đây là phần cơm đặt biệt của riêng nàng do Engfa nhờ nhà bếp ở nhà hàng của em ấy chuẩn bị, bởi vì bản thân Charlotte thường xuyên bỏ bữa trưa, phần vì bận rộn đâm ra lười ăn, một phần vì muốn giữ dáng.

Phụ nữ mà... sợ nhất là bước lên cân thấy con số nhảy lên...

Charlotte cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà bây giờ hầu như Charlotte đều ăn đầy đủ các bữa vì đây là đồ ăn bạn nhỏ nhà nàng chuẩn bị cho nàng, không thể không ăn được.Charlotte cười lắc đầu, tự ngẫm bản thân nàng đúng là có chút nhớ người nào đó rồi........_______Buổi sáng, chủ nhật.Engfa kéo vali hành lý, cẩn thận mở cửa.Vừa thay giày xong đã thấy dì Susan đi từ trong bếp ra."

Engfa về rồi hả con?

Hôm qua nghe Charlotte nói trưa con mới về đến, dì còn định lát nữa đi chợ mua đồ ăn ngon ngon trưa nay nấu đây."

"Dạ, con sợ chị ấy mất công đi đón nên con mới nói là buổi trưa mới đến.

Daeng đi sinh hoạt ở câu lạc bộ trong trường rồi hả dì?"

"Ừa, đi hồi bảy giờ sáng.

Sáng nay còn háo hức nói với dì là sẽ tranh thủ về sớm chờ con."

Dì Susan cười nói.3-4 ngày qua Engfa đi công tác nếu hỏi bà diễn tả không khí trong nhà bằng hai từ thì chính là "chờ mong"."

Haha... nhóc con này thật là.

Vậy con vào phòng cất đồ, sẵn tiện xem Ching Ching dậy chưa, chắc là cũng sắp dậy rồi."

Engfa vội vàng kéo vali về phòng, đây là lần đầu tiên từ khi dọn về đây mà cô xa mẹ con các nàng lâu như vậy.Engfa mở cửa, căn phòng chưa kéo rèm nên vẫn còn chìm trong bóng tối chỉ có ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ.Cô đặt vali trong góc rồi liền đi đến giường đã thấy Charlotte trùm kín chăn che qua đầu chỉ lộ ra một ít tóc, nằm nghiêng người dường như ngủ rất sâu.

Kế bên là bạn nhỏ Ching Ching ôm gấu bông vẫn đang ngủ rất say.Engfa ngồi lên giường chỉnh chăn lại cho con gái nhỏ, cúi xuống hôn trộm lên trán em bé lại nắm bàn tay bé xíu của em."

Ya na na..."

Bạn nhỏ Ching Ching chắc vì bị người nào đó làm phiền cứ hết hôn lại nựng má nên đã tỉnh dậy.

Vừa nhìn thấy Engfa bắt đầu quơ tay múa chân, bi bô nói cười."

Mama xin lỗi, đã làm Ching Ching tỉnh rồi à!

Mà Ching Ching cũng ngủ nướng quá đi, hơn chín giờ rồi không đói bụng hả?"

Engfa trêu chọc chọt chọt hai gò má phúng phính của con gái.

Lúc trở về nhà từ khi tỉnh lại, cô mất vài tuần để dám xưng "mama" với bạn nhỏ, vì có chút ngượng ngùng nhưng bây giờ thấy rất thích."

Aaaaa ya ya yaaa..."

Ching Ching la to lên lăn qua lăn lại giơ tay đòi ẵm lên.Engfa chiều theo ẵm em bé lên, vừa xoa xoa lưng em vừa chỉ tay về phía Charlotte đang ngủ, nói "Đừng la nữa, mẹ còn đang ngủ kìa.

Ngoan nha, mama ẵm con ra ngoài ăn ngon, có cả quà vặt mua cho Ching Ching nữa nè."

Ching Ching nhìn sang thấy Charlotte đang ngủ lại quay qua nhìn Engfa dường như hiểu ý không tiếp tục la hét nữa mà ôm lấy Engfa, ngoan ngoãn được ẵm."

Hửm...

Engfa, không phải trưa em mới về sao?"

Charlotte bị tiếng ồn làm giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Engfa ẵm con gái chít chít meo meo tám chuyện ở đầu giường."

Chuyến bay sớm nên em trở về sớm.

Ching Ching chào buổi sáng mẹ đi kìa."

Engfa cầm bàn tay béo ú của con gái giơ lên vẫy vẫy."

Na na âh ya ha..."

Ching Ching cười hưởng ứng, vùng vẫy không chịu ẵm nữa đòi xuống giường chơi.Charlotte lấy đồ chơi qua cho con gái cũng kéo tay người nào đó đang thơ thẩn đang đứng ngồi xuống."

Đi đường có mệt không?"

"Không mệt.

Tối qua chị thức khuya lắm à?

Mấy giờ đi ngủ?"

Engfa nhìn thấy quầng thăm mắt của Charlotte liền lo lắng hỏi."

Cũng không khuya lắm.

Tối qua thứ bảy mà nên xem phim hoạt hình cùng hai đứa nhóc này hơi trễ xíu."

Charlotte nhích người lại, dựa đầu lên vai Engfa, vòng tay ôm lấy eo người nọ.Engfa thuận theo ôm Charlotte vào lòng, chị ấy ở ngoài lạnh lùng mười phần thì ở nhà chính là làm nũng mười phần, là một tiểu công chúa chính hiệu của nhà cô.Charlotte hơi ngẩng đầu nhướng người hôn phớt qua môi Engfa.Engfa thoáng giật mình, từ lúc ở cùng đến bây giờ bọn họ bình thường chỉ ôm, nắm tay nhiều nhất là hôn lên trán... lần đầu tiên Charlotte chạm môi cô, Engfa bối rối ửng đỏ cả hai vành tai."

Tai em đỏ kìa bạn nhỏ Engfa."

Charlotte cười trêu chọc sờ lên đôi tai người nọ."

Charlotte, đừng nghịch."

Engfa bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm, trêu chọc từ tai đến lướt qua cổ cô và đang nắm lấy cổ áo cô của chị ấy.

Cảm giác trái tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lòng ngực rồi, người phụ nữ này quá mức quyến rũ đi."

Không trêu bạn nhỏ nữa, chị đi tắm.

Tắm xong lại đùa cùng em.

Bây giờ ẵm Ching Ching ra ngoài ăn sáng đi nha."

Charlotte bật cười vì Ching Ching đang vừa cầm gấu bông vừa nhìn hai người nãy giờ, trước mặt con gái không thể trêu chọc bạn nhỏ quá đà nên tạm thời buông tha vậy.Engfa như con tôm nhỏ sắp trụng qua nước sôi thì được thả, vội vàng ôm con gái đi ra ngoài......."

Đau vai à?

Bị làm sao vậy, lúc đi đụng trúng chỗ nào?"

Charlotte vừa vào phòng đã thấy Engfa mặt nhăn nhó đang xoa xoa vai, nàng đặt dĩa trái cây lên bàn lo lắng tiến lại gần hỏi."

Không sao, chắc do ngồi nhiều nên em hơi mỏi một chút thôi."

"Vậy mà em còn ngồi, bay về đã mệt rồi còn không nghỉ đi."

Charlotte hơi trách cứ nói, người này tuổi trẻ cậy mạnh.

Sáng sớm bay về đây đã mệt còn cùng dì Susan, Ching Ching đi siêu thị cả buổi.

Sau đó về nhà thì chơi lắp ráp cùng Daeng và Ching Ching, rồi hầu hạ hai bạn nhỏ ăn cơm xong đi nghỉ trưa, bây giờ còn ngồi gõ gõ bấm bấm.Engfa gật gật đầu đóng laptop lại đi về giường nằm xuống.

Charlotte cũng theo, kéo rèm cửa, bật đèn ngủ."

Muốn ngủ trưa cùng em không?"

Engfa hỏi, vỗ tay lên vị trí bên cạnh."

Ừa, ngủ."

Charlotte không buồn ngủ vì nàng dậy muộn, nhưng nhìn ánh mắt cún con của bạn nhỏ không từ chối được.

Nàng cũng nhớ bạn nhỏ, nên vừa nằm xuống liền quay qua ôm lấy Engfa."

Mấy hôm nay ngủ không ngon chút nào, chắc vì không có cô Austin."

Engfa mỉm cười, cúi đầu hôn khẽ lên vành tai của Charlotte."

Nhớ cô Austin?

Nhớ cô Austin nhưng người em ôm khi về không phải là cô Austin, nhớ cô Austin nhưng người em hôn khi về trước tiên không phải cô Austin."

Charlotte nhìn vào mắt vị bên cạnh, giả vờ oán trách nói."

Nhớ...

Charlotte..."

Engfa nhìn Charlotte, dịu dàng đong đầy ánh mắt.

Liếc nhìn hai cánh môi hồng, lại nhớ đến nụ hôn phớt qua ban sáng...Cô đưa tay nâng cằm Charlotte, nhẹ nhàng hôn lên bảo bối mà mình trân quý vô cùng.Charlotte có chút kinh ngạc song cũng vui vẻ đón lấy nụ hôn.

Nàng lấy tay áp lên hai má Engfa, chủ động đẩy nụ hôn thêm xa.........Bọn họ hôn nhau một lúc thì tách nhau ra, cả hai tựa trán vào nhau.

Charlotte mỉm cười nhéo chiếc mũi cao thanh tú khiến người khác ganh tị của bạn nhỏ, nói "Ngủ thôi, ngoan nào."

Engfa cả khuôn mặt ửng đỏ gật gật đầu.

Ngượng chết mất thôi, không ngờ cô cư nhiên sẽ can đảm cùng Charlotte hôn kiểu Pháp.!!"

Ngủ đi nhé, chiều chị gọi dậy ăn cơm."

Charlotte xoay người ôm lấy Engfa vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng của em ấy.

Engfa đặt đầu tựa vào ngực Charlotte, an nhiên nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 57


Lại gần một năm qua đi, *Tỉnh* vẫn đèn sáng lung linh mỗi tối, vẫn là quán rượu nức tiếng xa gần của Phuket.Tối nay thứ bảy đông hơn mọi ngày chắc vì mai là chủ nhật nên người người cho phép bản thân thư giãn sau cả một tuần dài, trong quán các bàn đã đầy người.Ai nấy đều háo hức vây quanh mấy giỏ trái cây trong quán để lựa loại quả mình thích rồi sau đó sẽ nhờ bartender cho ra một ly nước độc nhất vô nhị.

"Hi~ chúc mọi người buổi tối cuối tuần vui vẻ.

Hôm nay mỗi bàn đều được ưu đãi 30%, tặng thêm mỗi người một giỏ trái cây mang về nha."

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh - là một người phụ nữ mặc chiếc đầm hai dây màu đen dài, để lộ cả tấm lưng trần với những hình xăm được chạm khắc lên.

Ở tuổi 37 dường như thời gian đã bỏ quên người này, chẳng khiến nàng già đi mà chỉ thêm phần thành thục trong nét xinh đẹp, lại hòa lẫn quyến rũ cùng sức hút của một người phụ nữ tài giỏi.Còn ai nữa ngoài bà chủ nổi tiếng của quán rượu - Charlotte Austin."

Oaaaa Austin lão bản, hôm nay chúng tôi may mắn rồi."

"Haha... cảm ơn bà chủ Austin."

"Austin lão bản hôm nay có chuyện vui à?"

"Haha... tối nay chúng tôi sẽ để các anh bartender phải mệt chết vì pha chế đấy."

Charlotte mỉm cười nâng ly với mọi người, gặp vài vị khách quen sẽ nán lại bàn cùng trò chuyện vài ba câu rồi trả lại không gian cho bọn họ.Chuyện trò đôi lát thì Charlotte rời đi để vào trong bếp lấy bắp rang bơ, lại trở ra mang theo hai ly nước đi lên lầu.Trên lầu cũng đầy người, nàng gật đầu chào hỏi mọi người xong, tiến về phía cái bàn nhỏ và ghế sofa trong góc, đặt nước và bắp xuống còn không quên đính kèm một nụ cười.

"Của quý khách đây, xin lỗi đã để quý khách chờ lâu."

"Cảm ơn, Austin lão bản bận rộn trăm bề còn làm phiền mang đồ ăn thức uống lên đây nữa."

Charlotte ngồi xuống, hai tay áp lên má "vị khách" không chần chừ liền hôn một cái lên gò má người ta "Phải cảm ơn, là cảm ơn cô Waraha đây thứ bảy không ở nhà chơi game cùng con trai, hay làm đồ ngọt dụ dỗ con gái mà dành chút thời gian đến nơi nhỏ bé trong ngõ này đấy."

Engfa giữ tay nàng, nghiêng người qua thân mật hôn lên đôi môi đỏ đang trêu tức người ta kia."

Rồi làm sao lại đến đây, hửm?"

Charlotte hỏi, bình thường người này cứ cuối tuần à không mỗi ngày đều dính lấy hai tiểu trung tâm vũ trụ là Daeng và Ching Ching thôi.Cũng lâu lắm rồi Engfa không đến quán rượu, có uống cũng là cùng bạn bè tụ tập về nhà... nhưng là kiểu mấy cặp mắt nhìn cô Warraha thay tã, đút sữa cho con gái xong lại quay sang soạn tập vở cho con trai rồi mới lại ngồi uống rượu, ăn uống cùng cả bọn được.

Đích thị là người ghiền con rồi.Engfa mỉm cười, nhéo nhẹ má Charlotte "Lâu lâu phải trốn con trẻ để hẹn hò cùng vợ chứ."

"Miệng em bôi mật à Engfa, dẻo miệng là hay."

"Chỉ dẻo miệng với mỗi cô Austin thôi.

Biết làm sao đây, vì em yêu cô Austin quá rồi nên mấy lời nào cũng nói được hết."

Engfa mỉm cười, đưa tay qua nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh, mười ngón đan chặt vào nhau.Charlotte có chút giật mình, cảm giác bạn nhỏ nhà nàng hôm nay là lạ "Hôm nay lạ thế, ở nhà hàng không vui gì à?

Hay ai ức hiếp Engfa?"

"Charlotte à..."

"Chị đây."

"Em nhớ ra rồi..."

"Em nhớ ra cái gì?"

Engfa vùi đầu vào cổ Charlotte hít một hơi, tay cũng vòng qua ôm lấy chị ấy, thủ thỉ "Nhớ từ lúc đứa nhỏ năm nào gặp được một bà chủ quán rượu rất xinh đẹp, sau đó liền bị dụ dỗ yêu chị ấy."

Charlotte cả người căng cứng, mất vài phút để tiêu hóa hết nội dung bạn nhỏ vừa nói vì nàng bất ngờ quá.

Nàng đã nghĩ Engfa không nhớ lại chuyện quá khứ cũng không sao, nàng sẽ cùng em ấy tạo ra thật nhiều kỷ niệm mới.

Nhưng thú thật, Charlotte vẫn muốn bạn nhỏ của nàng nhớ đến mỗi một khoảng khắc từ lúc gặp gỡ của cả hai, không thiếu một thời cũng không thiếu một thời khắc."

Nhớ lại là tốt rồi, ngoan."

Charlotte ôm đầu Engfa, tay vỗ về em ấy."

Không chờ cô Austin về nhà để kể được, nên phải đến đây tìm cô Austin.

Xin lỗi cô Austin của em, chị vất vả rồi."

"Không vất vả, bạn nhỏ.

Vậy chúc mừng em nhớ lại, có phải nên ăn mừng lớn một chút không?"

Charlotte nháy mắt.Engfa nói "Thôi không cần đâu, để hôm nào mọi người họp lại em sẽ kể cho bọn họ nghe."

"Được, vậy cuối tuần sau chị sẽ mời bọn họ đến nhà mình ăn lẩu."

Hai người lại tiếp tục vai tựa vai thì thầm to nhỏ, mặc cho xung quanh náo nhiệt thì ở góc nhỏ này vẫn dịu dàng e thẹn của mùi tình yêu thế đấy.----Hai giờ tối, cả hai từ quán rượu trở về nhà, nhẹ nhàng rón rén đi vào.

Chia nhau đi tắm rửa thay đồ xong thì tách nhau ra đến thăm phòng của bọn trẻ.Mãi một lúc sau hai người mới từ hai phòng của hai bạn nhỏ đi ra, tiếp tục rón rén đi về phòng cuả mình."

Daeng ngủ tung cả chăn lên, em vừa đắp lại.

Ngủ còn cầm theo siêu nhân nữa."

Engfa leo lên giường, thoải mái tựa người vào đầu giường, với tay bật chương trình giải trí trên tivi lên, ngày mai là chủ nhật mà."

Em bé béo Ching Ching kia thì ngậm ti giả còn mơ thấy gì đó mà cười khúc khích."

"Chắc mơ thấy ăn quà vặt rồi haha..."

Charlotte cũng leo lên giường, nhích đến gần Engfa rồi tựa vào em ấy.

Nàng thích nhất cảm giác sau một ngày dài làm việc, về nhà chăm bọn trẻ xong thì hai người sẽ về phòng đắp chăn thủ thỉ.Engfa quay qua nhìn Charlotte, định bụng hỏi ngày mai muốn ăn món gì, lời còn chưa kịp nói thì ánh mắt đã dán chặt vào người bên gối...

Lúc nãy chưa kịp nhìn, bây giờ mới thấy Charlotte tối nay mặc váy ngủ hơi trong suốt nha, cô chưa từng thấy váy ngủ này trước đây.Engfa trong lòng như bị ai đó hung hăng cào một cái, cô biết dáng người của Charlotte rất đẹp.

Nhưng kết hợp cùng váy ngủ ren màu đen càng khiến người khác như bị châm lửa theo.Charlotte nâng cầm Engfa, trêu chọc nói: "Mắt nhìn đi đâu đấy!

Đẹp không?

Chị mới mua."

Engfa gật đầu, hai khỏa mềm mại như ẩn như hiện sau lớp vải, hai đỉnh ngực hồng vì chủ nhân tựa gần còn cọ vào người cô này, chả những thế chân của chị ấy còn đang đè lên chân cô nhẹ nhàng ma sát, Charlotte đúng là yêu tinh mà!!!

Charlotte thích thú nhìn bộ dạng bạn nhỏ bị mình đùa, đùa Engfa nhưng bản thân cũng sắp ra lửa rồi a."

Người yêu chị ăn mừng riêng trước với chị đi."

Charlotte nói, dịu dàng hôn lên môi Engfa.Engfa đón lấy nụ hôn, một tay đỡ nàng nằm xuống, tay còn lại cũng bận rộn men theo làn váy bên dưới tiến vào trong......Bên ngoài thành phố vẫn sáng đèn, còn căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối hòa với cảnh xuân, chỉ còn tiếng thở dài của những lần yêu mến nhau.
 
[Englot] Quán Rượu Trong Ngõ (Cover)
Chương 58


Tiệm xăm *Dark*."

Em chắc chắn sẽ xăm cái này đúng không?

Ôi chao dài lắm đó, sẽ đau chết mất Engfa à?"

Heidi vừa thiết kế mẫu hình xăm cho Engfa vừa hỏi em ấy."

Em chắc chắn mà, chị Heidi xăm giúp em nha."

Engfa mỉm cười gật đầu, một bên quay qua nựng má Ching Ching béo mập đang nằm trong nôi."

Char... mẹ... mẹ...

Charrrr âu."

Charlotte vừa quơ gấu bông vừa nhìn Engfa phồng má hỏi, vì bé xíu nên vẫn còn lọng ngọng trông rất đáng yêu."

Ching Ching cũng lạ, Charlotte ẵm đi chơi thì tìm em cứ luôn miệng Fa Fa Fa rồi mami, còn em ẵm đi thì tìm Charlotte."

Heidi nói.Engfa cười, chụp vài tấm ảnh con gái gửi cho Charlotte."

Chắc vì bảo bối nhà em sợ em với mẹ con bé xa nhau, có hai người ở cạnh Ching Ching mới vui đúng không, Ching Ching?"

Em bé mút mút tay, lại đưa lên quơ quơ hớn hở nói "Dạ... dạ..."

"Haizz em với Charlotte làm chị đây cũng muốn lập gia đình đó.

Mà thôi không được, chủ nghĩa độc thân là nhất.

À, xăm hình xong thì bao giờ triển khai cái kế hoạch kia?"

Engfa đưa lịch điện thoại ra chỉ cho Heidi xem "Bốn hôm nữa, ngay ngày đó đấy ạ."

"Tận bốn ngày nữa, vậy từ đây đến đó em phải giữ thân như ngọc rồi.

Hmmm... làm gì thì làm tuyệt đối đừng để nàng cởϊ áo ra thấy cái hình xăm này đấy."

Heidi cười lớn trêu chọc.Engfa cười gật đầu, bốn ngày tiếp theo trốn ở phòng con gái hoặc con trai thôi!!-----"Mẹ, em gái và mami về rồi."

Daeng đang ngồi đọc truyện tranh ở phòng khách thấy Engfa và Ching Ching trở về liền vui mừng chạy ra, không quên thông báo cho Charlotte biết."

Cái này cho Daeng."

Engfa chìa một cái bánh kem hình ô tô rất đáng yêu và một ly trà sữa cho bạn nhỏ.

Daeng cười tít cả mắt, thơm lên má Engfa một phát rõ kêu, xong thì chạy ù vào bếp để lấy bánh ăn.Charlotte đi từ phòng ra, đã thấy Ching Ching chạy ào tới ôm mình.

Nàng đón lấy em bé bé nhỏ, hai bàn tay béo ú của Ching Ching ôm lấy cổ nàng, tựa đầu vào ngực Charlotte dụi qua dụi lại làm nũng: "Mẹ...

Ching Ching nhớ... mẹ nhắm."

"Mẹ cũng nhớ bảo bối lắm."

Charlotte hôn lên hai má em bé.Engfa đang đứng đưa tay xoa xoa đầu Ching Ching cười nói: "Đi chơi rõ vui, quên trời quên đất, về nhà thì làm nũng, láo cá quá nhỉ?!"

"Hôm nay đi đâu vậy?

Sao tự nhiên lại ẵm bảo bối của chị ra ngoài lúc chị phải đi làm?"

Charlotte nhìn Engfa hỏi."

Thì chị cũng biết hôm nay nhà hàng nghỉ một hôm sửa chữa kiểm tra, nên em ẵm bảo bối đi tới nhà Nudee, nhà chị Heidi, chị Tina chơi.

Còn được các dì, các cô dắt đi mua quần áo, đồ chơi đây này."

Engfa chỉ vào hai túi đồ lớn ở cửa, là quà các dì các cô mua cho em bé."

Vui nhỉ!

Ching Ching hôm nay đi chơi vui lắm đúng không?

Bỏ mẹ ở nhà buồn lắm đó."

Charlotte hỏi, nhìn con gái hai tay đang cầm bim bim quơ quơ trước mặt Engfa đòi xé.Engfa xé túi bim bim đưa cho Ching Ching, em bé vui vẻ vừa ăn vừa nói: "Dạ vui... dì cô mua quà...

Ching Ching dui nhắm."

"Đồ ăn nhon... mami mua...

đồ chơi nhìu... nhìu..."

"Chị cũng muốn đi chơi."

Charlotte nhìn Engfa nói."

Lần sau bỏ tụi nhỏ ở nhà, chỉ dẫn mỗi chị đi thôi, được không?"

Engfa mỉm cười thân mật hôn lên môi Charlotte."

Em bỏ được con trai với con gái em ở nhà à?

Em thà bỏ chị ở nhà chứ không bỏ được trái phải hai đứa nhóc."

Charlotte nửa đùa nửa thật nói, vì thật sự tất cả những bà nội trợ, nhà hàng xóm trong tiểu khu đều biết danh Engfa là người siêu cấp siêu siêu cấp chiều và chăm con.Thỉnh thoảng nàng còn phải ăn giấm với con của mình, có lạ lùng không cơ chứ.Engfa tay xoa xoa vai Charlotte, kéo Austin lão bản ở ngoài ngầu bao nhiêu về nhà làm nũng bấy nhiêu lại, cô nói: "Vì đó là con của Charlotte của em với em mà."

"Dẻo miệng."

Charlotte đánh lên tay Engfa.Hai người lớn cứ thế ngồi ở sofa, em một câu chị một câu, không đầu không đuôi trò chuyện, trêu chọc nhau.Thì ra bộ dạng của tình yêu là vậy, nói một câu chuyện mà mọi người thấy chả có gì thú vị nhưng với họ thì lại vui vẻ vì được chia sẻ với nhau.....Bốn ngày sau.Buổi tối tại *Tỉnh*"Quà cho cậu, Austin lão bản.

Sinh nhật vui vẻ, tớ phải nhờ bốn bể năm châu bạn bè tìm đó nha."

Heidi lấy ra một chai rượu đưa cho Charlotte.Nối đuôi theo, Marima cũng lấy ra một cái túi xách Chanel phiên bản giới hạn màu sắc mà Charlotte thích, cười nói: "Quà nhỏ nhưng giá trị không hề nhỏ nhé Austin lão bản, chúc mừng sinh nhật cậu."

"Làm sao tớ có thể chịu thua họ đây, đây nè."

Tina lấy ra một đôi giày cao gót màu trắng rất đẹp lại tinh xảo.Charlotte đơ ra mất mấy phút, ba cái kẻ lắm trò này.

Nàng cười ôm lấy ba món quà nâng niu "Cảm ơn, cảm ơn tấm lòng của ba người các cậu, tri kỷ quá đi.

Tớ rất thích, cảm ơn rất nhiều."

David từ trong quầy bar bước ra, cầm theo bốn ly rượu đặt lên bàn, nhìn ba quý cô đắc ý nói: "Chọn tới chọn lui không biết nên chọn gì, tớ và lão công của tớ đành tặng cậu và vị nhà cậu một chuyến du lịch."

David lấy từ trong áo vest ra hai tấm giấy đã có sẵn chữ kí của chồng anh - giám đốc công ty du lịch, bọn họ đã gặp nhau tại *Tỉnh* vào bốn năm trước, sau đó kết hôn ở năm thứ hai quen nhau."

Đợi cậu và Engfa suy nghĩ đi đâu thì viết ra, có thể đem đến văn phòng anh ấy đổi hai vé du lịch bất cứ đâu nhé.

Chúc Austin lão bản sinh nhật vui vẻ."

Charlotte gật đầu nói "Cảm ơn cậu, cảm động thật đó."

"Cạn ly cạn ly."

Bốn người chạm cốc, một năm bốn lần - suốt mười mấy năm chưa bao giờ thay đổi, nhất định phải có mặt trong ngày sinh nhật của nhau, cùng trải qua ngày tốt đẹp của người thân thương bên cạnh mình."

Ủa, nhưng hôm nay không thấy Engfa, Nudee thì tớ gọi rồi con nhóc ấy bảo bận nên đến trễ."

Tina nói.Charlotte đang vui vẻ thì khựng lại, nói "Engfa đi về lại Bangkok, nhà hàng bên đó bị trục trặc gì đó phải xử lí, đi từ hôm qua rồi."

Heidi thấy biểu cảm oan ức của Charlotte vừa trộm cười xong lập tức giả vờ an ủi nói "Tiếc nhỉ, mà thôi không sao, về ăn mừng riêng với nhau.

Ngày này để cho bạn bè thôi cô Austin à."

"Thôi cạn ly cạn ly, chúc mừng sinh nhật Austin lão bản!"

"Mà Engfa đã đưa lễ vật gì cho cô Austin của chúng ta nhỉ?

Đừng nói tự quấn bản thân lại rồi tặng nha hahaha..."

Marim đánh lên người Heidi đang ngả ngớn, nhưng cũng giả vờ tò mò nhìn Charlotte.Charlotte nhìn bốn cặp mắt nhìn mình, đáy lòng có chút mất mát nói "Không biết nữa, chắc em ấy bận việc, tin nhắn từ trưa đã không thấy trả lời rồi."

Charlotte nói không tủi thân là giả, nàng lớn từng tuổi này có quà gì chưa nhận, có lời chúc nào chưa nghe.

Nhưng mà nếu đó là Engfa quên mất, thì thú thật nàng rất đau lòng.Charlotte đang nghĩ ngợi gì đó thì điện thoại reo lên... là Engfa."

Charlotte..."

Charlotte nhíu mày đáp: "Chị đây, sao vậy?"

"Chị ra ngoài này đi... nhanh nhanh lên nha..."*Tít tít tít tít...*"Sao thế?"

David hỏi."

Engfa nói gì đó không rõ nữa, tớ ra ngoài coi, các cậu đợi ở đây đi."

Charlotte hơi lo lắng chạy ra ngoài.

Ký ức về cuộc điện thoại năm đó báo Engfa gặp chuyện không may hiện về.Trái tim nàng bất giác run lên, nàng sợ.
 
Back
Top Bottom