Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Englot] Em Ấy Thuộc Về Tôi (Cover)

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Englot] Em Ấy Thuộc Về Tôi (Cover)
Chương 53: Đại kết cục (Hoàn chính văn)


Mưa xuân kéo dài suốt cả tháng, đến cuối tháng Ning xảy ra tai nạn xe hơi.

Quá trình này rất nguy hiểm, một người bị bệnh tâm thần lái xe đuổi theo của nàng, rồi đâm vào trên dọc đường đi.Rất may lúc đó là sáng sớm, trên giao lộ ít xe cộ qua lại, không có người đi đường, cho nên không có tạo thành thương vong lớn hơn."

Dì Gus của con đang lo sợ..."

Chantana cố tình đé thấp giọng nói với Charlotte:"Sợ là Eileen phu nhân bên kia gây ra.

Gần đây hành động của Ning quá nhanh.

Lần trước có trộm tiến vào nhà, có thể đoán được tám chín phần là Eileen phu nhân đang cảnh cáo con bé."

Chỉ trong vài tháng, từ anh cả đến em trai của Eileen phu nhân đều không ngừng xảy ra chuyện.

Quá dày đặc, ngay cả Marima cũng cho rằng Siam Cement Group đều là quỷ dị, người ở trong cuộc không thể không sinh ra nghi ngờ.Từ trước đến nay Eileen phu nhân cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, tự nhiên cũng sẽ không ngồi một chỗ chờ chết, loại thủ đoạn thô bạo này quả thật rất giống như phong cách của bà ấy.Chantana thở dài: "Ning còn cùng bà ấy đánh nhau."

Ning hôn mê nằm trong phòng ICU hai ngày, mới có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Dao vừa sợ hãi vừa lo lắng, không yên tâm để cho người khác chăm sóc Ning, bà ấy nhanh chóng trở nên tiều tụy sau khi chăm sóc cho Ning."

Dì Gus."

Cửa phòng bệnh khép hờ, Charlotte nâng ngón tay gõ cửa."

Char."

Dao đi tới mở cánh cửa ra, vẻ mặt rất mệt mỏi: "Con đến rồi."

Charlotte: "Hiện tại Ning vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, hiện tại đã tỉnh."

Dao lùi lại, để Charlotte vào cửa.Ning nằm ở trên giường bệnh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, liền chuyển động tròng mắt nhìn về phía Charlotte.Charlotte đặt chiếc ô trên hành lang ở bên ngoài phòng bệnh, sau đó mới đi vào.

Dao đi trước hai bước đến bên giường, Ning nói với Dao: "Mẹ, lau mặt lại cho con."

Não bộ cùng với tay chân của nàng bị thương ở các mức độ khác nhau, cả người vô cùng yếu ớt, giọng nói nhẹ như muỗi kêu.

Charlotte hiểu nàng không muốn thôi lôi trước mặt người khác, vì thế chủ động quay lưng đi.Dao lau mặt cho Ning, cẩn thận sửa sang lại quần áo tóc tai cho nàng, Ning nói:"Con muốn một mình nói chuyện với Char."

"Được rồi, bây giờ mẹ sẽ ra ngoài."

Dao kéo chăn bông cho Ning, nói với Charlotte:"Char, giúp dì chăm sóc Ning một lát."

Charlotte gật đầu: "Có con ở đây, dì Gus cứ yên tâm."

Dao mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.Ning: "Bên ngoài trời mưa sao?

Char, góc áo của em ướt rồi."

Charlotte nhìn về phía góc áo, có lẽ là do vô tình dính hạt mưa khi đóng ô lại.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường và nói:"Ngoài trời đang mưa, chỉ là không lớn."

Ning: "Thời điểm chị bất tỉnh, luôn nghe thấy có tiếng sấm.

Char, em còn sợ tiếng sấm không?"

Charlotte: "Không còn sợ nữa."

Một làn gió mang theo hơi ẩm từ ngoài cửa sổ thổi qua khe cửa, Ning nhìn chằm chằm Charlotte, hốc mắt dần dần hiện lên nước mắt:"Hôm nay là sinh nhật của em*, sinh nhật vui vẻ, Char."*Ngày sinh của Khương Từ (Charlotte) theo như cốt truyện, mình nghĩ là ngày 31/3 vì theo lời nói của Ôn Niệm (Ning) là vào ngày cuối cùng của tháng 3.

Nhưng để phù hợp nhân vật mình xin phép đổi lại một vài tình tiết để phù hợp với nhân vật."...

Cám ơn."

Charlotte nói, "Chị cũng phải thật nhanh khỏe trở lại."

"Chị... chị cứ tưởng em vẫn luôn đứng ở phía sau chị, chỉ cần chị quay đầu lại thì em vẫn sẽ ở đó nắm lấy tay chị... cho nên chị mới không sợ hãi mà rời khỏi em."

Ning cố hết sức nói, nước mắt lặng lẽ chảy dọc theo khóe mắt:"Nhìn thấy em muốn rời khỏi chị, chị không cam lòng nên mới dùng quá khứ để trói buộc em, làm tổn thương em.

Chị đã hủy hoại đi mối quan hệ ban đầu của chúng ta, Char, thật xin lỗi."

Ning muốn Dao rời khỏi đây, Charlotte cũng đã có chuẩn bị tâm lý cho những gì nàng sẽ nói, nhưng không nghĩ rằng sẽ là xin lỗi.Ning: "Nhưng cho dù thời gian có chảy ngược, cho chị một cơ hội khác, chị vẫn sẽ lựa chọn đi theo bầy sói.

Em không chọn chị là đúng...

Chị cũng đã biến thành sói, không thể mang lại cho em bình an."

Charlotte nghe được ngũ vị tạp trần.Ning hồng đôi mắt: "...

Char, sinh nhật em có nguyện vọng gì không?"

Charlotte: "Không có."

Ning: "Em có thể cho chị một nguyện vọng được không?"

Charlotte hỏi nàng: "Là nguyện vọng gì?"

Ning nghỉ ngơi một lúc rồi mới nói: "Từ nay trở về sau, hy vọng Ning Eileen sẽ trở về nơi mà cô ấy nên thuộc về."

Áo gối ướt đẫm nước mắt của Ning, CHarlotte nhìn chằm chằm vào vết nước mắt kia: "...

Từ nay trở về sau, em hy vọng Ning Eileen sẽ trở về nơi mà chị ấy nên thuộc về."

Ning nhắm mắt lại, nhẹ nhàng trả lời: "Được."

Charlotte bước ra khỏi khu phòng bệnh, trời gần lúc chạng vang, mưa đã tạnh, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng hiếm thấy.Cô đi trên con đường ẩm ướt rời khỏi bệnh viện, hỏi Engfa qua điện thoại: "Chị đang ở đâu?"

Trên đường phố xe cộ tấp nập, Engfa nói: "Vừa về đến nhà, chuyến thăm bệnh của em đã kết thúc chưa?"

"Đã kết thúc."

Charlotte nhìn về phía cầu vồng, ánh mặt trời phơi trên da, mùa hè sắp đến rồi....Charlotte không muốn tổ chức sinh nhật quá phô trương, cùng với Engfa ăn một bữa tối, uống rượu nói chuyện phiếm tận hưởng khoảng thời gian chỉ có hai người là điều làm cô hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.Gần đây Engfa thật sự rất bận, Charlotte chỉ hận tại sao một ngày chỉ có 24 tiếng đồng hồ."

Chị ôm em một chút đi!"

Cô uống cũng không ít, dính vào trong lòng ngực Engfa thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên."

Engfa bật cười: "Tôi đang ôm em mà."

Charlotte: "Nào có?

Không có!

Em không có cảm giác được!"

Với giọng điệu ngang ngược và đáng yêu như vậy, Engfa biết rằng Charlotte đã say rượu.

Sự thanh lãnh đều đã biến mất, con mèo nhỏ say rượu đáng yêu lại chạy ra ngoài.Engfa kiên nhẫn làm theo lời cô và hỏi:" Hửm... muốn tôi ôm như thế nào đây?"

Charlotte xoay người ngồi ở trên đùi Engfa, lo âu mang theo bất mãn: "Ôm như thế nào cũng đều không đủ."

Engfa: "..."

Charlotte chống lên vai nàng còn muốn nói thì thầm, Engfa nghiêng mặt sang một bên, ngậm lấy cánh môi của cô, trằn trọc liếm mút.Charlotte ngoan ngoãn."

Meow~""...

Hả?"

Charlotte chớp mắt, ngẩng đầu lên, rời khỏi nụ hôn của Engfa, bốn phía an tĩnh vây quanh."

Bảo bối của chị có thể đã uống say."

Cô thì thầm với Engfa: "Em còn nghe thấy tiếng mèo kêu."

Engfa: "Phải không?"

Charlotte dựng lỗ tai lên: "Hiện tại không còn nữa."

Engfa buồn cười: "Bảo bối, nghiêm túc hôn môi một chút đi."

Charlotte chống vào trán của Engfa, đang muốn nói chuyện..."

Meow~ ô~""Thật sự là có tiếng mèo kêu ở trong nhà!?"

Charlotte kinh ngạc từ trên người Engfa bò xuống, nhìn trái phải: "Ở nơi nào?"

Như thể đáp lại cô, lại có tiếng mèo kêu rõ ràng từ bên ngoài phòng truyền vào: "Meow meow~~"Charlotte cũng không mang dép vào, chạy ra ngoài bằng chân trần, sau đó Engfa nhìn thấy cô đang phanh gấp lại ở trên hành lang."—— Ơ ơ!

Engfa!

Tại sao lại có một con mèo to béo ở đây!!"

Charlotte khiếp sợ từ đường cũ chạy trở lại, chân tay luống cuống nói với Engfa: "Màu vàng!

Con mèo to béo!

Nó ở nơi đó!"

Nói xong không đợi Engfa phản ứng, lại rón rén đi đến cạnh cửa, từ khung cửa hướng nhìn ra bên ngoài.Đại miêu béo bị bộ dáng hấp tấp của cô làm cho sợ hãi, đã rút vào phòng của Engfa, Charlotte nín thở chờ, một lúc sau, cái đầu lông xù sợ hãi thò ra từ sau cánh cửa."

Meow meow..."

Đại miêu béo giẫm lên tấm đệm nhỏ, từng bước từng bước khám phá lãnh địa mới.Nó ngày càng gần, gần hơn, gần hơn...

Charlotte nín thở nhìn nó, thậm chí mũi chân còn rón rén bước lên.Engfa ôm Charlotte vào phòng, tùy tay đóng cửa lại.Charlotte ở trong lòng ngực nàng vặn vẹo: "Engfa, bên ngoài có một con mèo!"

Engfa: "Tôi biết."

Charlotte sau khi uống quá nhiều cũng không quay đầu lại được, nghi hoặc nghiêng đầu:"Chị biết?"

"Im lặng..."

Engfa nói: "Đừng làm ồn đến nó."

Charlotte theo bản năng che miệng lạiEngfa: "Thích nó sao?"

Charlotte say khướt mướt liều mạng gật đầu.Engfa: "Thời điểm tôi gặp được nó, nó bị chủ nhân của nó bỏ rơi, lúc đó nó bị thương đang đi lang thang, thân thể của nó mới chỉ hồi phục không lâu."

Charlotte hết sức chăm chú lắng nghe: "Nó là mèo của chúng ta?"

Engfa: "Đúng vậy."

"Em sẽ yêu thương nó!"

Charlotte hưng phấn bật dậy ngay tại chỗ.

Không quá hai phút, lại ủ rũ cụp đuôi: "...

Nhưng em không có tự tin để chăm sóc tốt cho nó."

Engfa: "Đừng lo lắng, em còn có tôi mà."

Em còn có tôi mà.Dưới ánh đèn nhu hòa, Charlotte câu lấy đầu ngón tay của Engfa, vùi mặt vào trong lòng ngực nàng: "...

Em rất yêu chị."

Charlotte: "Em không có uống say, em rất yêu chị, mỗi một ngày trôi qua càng yêu chị hơn."

Engfa đối với câu "Em không say" cần dè dặt hơn, nhưng..."

Tôi biết, tôi cảm nhận được.

Tôi cũng rất yêu, rất yêu em."

Mỗi một lời nói đều có thể nhận được lời đáp lại kịp thời, Engfa chưa bao giờ làm lơ cô, cảm giác an toàn cùng hạnh phúc tràn ngập trong lòng Charlotte.Ngoài cửa, chú mèo nhìn thấy khe cửa có chút ánh sáng, duỗi ra móng vuốt bắt lấy, ánh sáng đèn đột nhiên dập tắt.Rượu làm tê liệt não, Charlotte mê man trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Cô cảm thấy rất nóng, thân thể của cô đang được Engfa cọ xát đùa nghịch, gần như muốn tan chảy.Engfa xoa xoa lỗ tai cùng với trán của cô: "Bảo bối, trong khoảng thời gian này quá bận, chờ khi qua giai đoạn này, chúng ta đi ra ngoài nghỉ phép đi."

Charlotte bắt lấy tay nàng, mặt đầy ửng đỏ: "...

Đừng đi, còn muốn."

Engfa hôn cô: "Không đi, em ướt lắm rồi."...Charlotte tỉnh dậy sau giấc ngủ say, cùng với khuôn mặt tròn xoe của chú mèo, bốn mắt nhìn nhau."

Meow meow..."

Đại miêu béo giẫm lên chăn bông, chủ động vươn mũi ra ngửi cô, lắc lắc cái đuôi...."

Quầng thâm mắt, quầng thâm mắt sao lại dễ thương đáng yêu như vậy?"

Marima vùi mặt vào cái bụng mềm mại của đại miêu béo mà hút mạnh.Đại miêu béo nhẫn nhục chịu đựng mặc cho nàng hoành hành."

Sủi cảo do mẹ của David làm ngon như vậy sao?"

Charlotte đứng trước bể cá cho cá ăn: "David đã bận nấu ăn cho bữa tối rồi, cậu còn bảo cậu ấy đi về nhà lấy, rất xa xôi."

Thời tiết rất nóng, Charlotte mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình, khi đưa tay lên vòng eo mềm mại thấp thoáng ẩn hiện.Khuôn mặt trắng nõn, hồng hào, thần thái ôn nhu trầm lặng, Marima nhìn cô, chỉ thấy cả kinh, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ "năm tháng êm ấm".Marima ôm đại miêu béo đi tới: "Đương nhiên là rất ngon!

Sở trường của mẹ cậu ấy là làm sủi cảo mực.

Mình không phải là vì bạn thân của mình sao.

Tối nay chúng ta nướng BBQ, cô ấy không ăn được thịt bò, thịt dê, cũng không thích thịt lợn."

Charlotte rải thức ăn cho cá: "Cậu luôn có lý do để hành hạ David.

Nhiều hải sản như vậy là đủ cho Engfa rồi."

Marima nhéo lên hai bàn chân trước của đại miêu béo: "Quầng thâm mắt, nhìn xem mẹ của con đang làm cái gì kìa?

Ôi, thì ra quan tâm cho mẹ Waraha bảo bối!"

Charlotte: "..."

Marima: "Không đúng, chỉ có mẹ con mới là bảo bối của mẹ Waraha con, ai cũng không thể tranh giành cùng với mẹ của con."

Charlotte cười: "Nói lung tung cái gì đấy, cậu đủ rồi a."

Marima le lưỡi nhìn cô.Chuông cửa vang lên, Charlotte nhìn về phía cửa: "David nhanh như vậy sao?"

Marima: "...

Không thể nào, khoảng thời gian hẳn là mới đến chỗ của mẹ ậu ấy."

Charlotte để thức ăn cá xuống: "Để mình đi xem."

Cô đi đến nhìn về phía cửa, Marima lại đang xoa xoa đại miêu béo, Charlotte nghe thấy Marima huyên thuyên: "Cậu rõ ràng là không có thâm quầng mắt, sao lại đặt cho nó một cái tên kỳ quái như vậy?"

"..."

Charlotte bước chân nhanh hơn, như không nghe thấy.Thời điểm đại miêu béo đến, Charlotte làm vợ hợp pháp của Engfa, luôn thực hiện đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ của một người vợ, ừmm, thường xuyên... thức khuya nhiều, cho nên luôn có quầng thâm dưới mắt.

Lần đầu tiên khi Engfa gọi đại miêu béo như vậy, Charlotte đã rất xấu hổ và giận dữ không thôi, náo loạn với Engfa cả một đêm.Charlotte bước đến cạnh cửa, thân ảnh của Engfa xuất hiện trên màn hình mắt mèo.

Cô mở cửa ra:"Sao chị không trực tiếp đi vào, cửa bị hỏng rồi sao?

Không mở được dấu vân tay?"

Hai mắt của Engfa như trăng sao, giọng nói nhẹ nhàng mỉm cười: "Bởi vì có phu nhân ở nhà."

Cây cỏ trong sân tươi tốt có tiếng ve sầu xuất thần, tràn đầy sức sống mùa hè.

Charlotte cùng Engfa say sưa nhìn nhau, bất kể thời gian có trôi nhanh như thế nào.— Hoàn Chính Văn —Editor: Phiên ngoại nói về sinh hoạt hằng ngày của Lộc Hành Tuyết (Engfa) và Khương Từ (Charlotte) cùng với tiểu nai con.

Hihi ^^
 
[Englot] Em Ấy Thuộc Về Tôi (Cover)
Phiên ngoại 1: Đi biển


Ánh chiều tà hoàng hôn bao phủ cả vùng biển rộng lớn, những con hải âu lượn quanh biến thành những đốm đen xa xăm.

Đang là mùa hè thời tiết rất nóng, du thuyền màu trắng cưỡi theo làn sóng mà di chuyển.Gió biển thổi rối loạn mái tóc dài đen nhánh của Engfa, nàng xoay người, kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, nhưng không thể che được khóe môi đang cong lên của nàng.Charlotte vừa đi một bên, vừa tháo thiết bị lặn xuống, để lại các vết nước rõ ràng lên phía sau boong tàu.Sau khi bắt gặp ánh mắt của Engfa, Charlotte lập tức bước đi nhanh hơn, sợ làm ướt Engfa, chỉ mỉm cười hôn nàng, vui sướng nói: "Em đi tắm rửa sạch sẽ trước."

Engfa lên tiếng: "Được a."

Sau khi tắm xong tóc vẫn còn ướt dầm dề, Charlotte không chờ nổi bò lên giường, dựa vào gần Engfa, chia sẻ những bức ảnh lặn mà cô chụp được với Engfa.Từng bầy cá và những rạn san hô tráng lệ lần lượt xuất hiện trước mắt hai người các nàng.Engfa: "Có thể lặn sâu như vậy, Char của chúng ta thật là lợi hại a."

Bởi vì ba mẹ của Engfa qua đời trong một vụ đắm tàu, nên từ nhỏ nàng đã bài xích ra biển.

Không biết nàng đã phải lấy hết bao nhiêu dũng khí, mới có thể lên kế hoạch cho chuyến nghỉ phép lần này, bồi Charlotte đến đây lặn.Đương nhiên nàng sẽ không nói ra điều này, nhưng Charlotte đều hiểu hết.

Không biết đã bị Engfa làm cho cảm động biết bao nhiêu lần, Charlotte không nhịn được liền muốn hôn nàng.Engfa hôn trả lại, sau khi bị phân tâm tiếp tục lật xem, cho đến khi tầm mắt hoàn toàn bị thu hút.Đó là một bức ảnh do hướng dẫn viên lặn chụp cho Charlotte, ánh sáng chiếu vào hố lặn, Charlotte duỗi tay chân ra ở cột sáng, chỉ có một mình Charlotte, dáng người cô độc tràn đầy sức sống.——Giống như lúc trước, nàng tiên cá ở SEA LIFE Bangkok Ocean World khiến cho Engfa phải đối mặt với sự động tâm của chính mình."...

Thật đẹp."

Engfa gần như nín thở.Charlotte không có khiêm tốn: "Ân hừ."

Engfa nhìn về phía cô, đôi mắt cong cong nở nụ cười ôn nhu: "Có mệt không?

Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

Charlotte: "Trước tiên làm cho tóc khô đã."

Engfa: "Được, để tôi làm."

Hai người từ trên giường ngồi dậy, vừa rồi Charlotte chỉ mặc vội vàng phủ lên chiếc áo ngủ, thắt dây lưng cũng không được buộc chặt, động tác lúc này liền dừng lại.

Charlotte che ngực lại, một lần nữa thắt dây lưng lại, để Engfa sấy tóc cho mình.Gió ấm từ phía sau thổi đến, tóc đã khô được bảy tám phần, Engfa tắt máy sấy, đặt nó sang một bên.Charlotte cầm điện thoại di động, nói với Engfa: "Trên biển vẫn chưa có tin..."

Engfa đè Charlotte xuống, cúi đầu hôn lên sau cổ của cô, đầu ngón tay theo cánh tay của Charlotte chậm rãi di chuyển xuống...Một cảm giác tê dại dọc theo xương sống khuếch tán toàn thân, Charlotte nhìn thấy tư thế thân mật của hai người ở trong gương, khắp mặt tràn ngập đỏ ửng."

Char trong biển giống như một con cá."

Engfa mang theo khí âm: "Là của tôi sao?"

Charlotte: "...

Ân."

Engfa nhẹ nhàng cắn vành tai trắng nõn của cô: "Hửm?"

Charlotte dồn dập hít vào một hơi: "Là của chị."

Engfa xoay người Charlotte lại, ôm cô ngồi ở trên bồn rửa tay, từng chút từng chút lột áo ngủ xuống, triền miên hôn Charlotte.Charlotte dựa vào gương không dám quay đầu lại nhìn, cô có thể tưởng tượng được bộ dáng của mình lúc này có bao nhiêu tham lam và vui sướng....Du thuyền neo đậu trong cảng, màn đêm đã buông xuống, đèn ở thành phố biển sáng như ban ngày.

Sau khi ăn tối, hai người cùng nhau nắm tay thong thả đi về khách sạn.Người đi bộ chen nhau trên phố, Charlotte giảm tốc độ và dừng lại bên ngoài một quán cà phê.Dưới bức tường màu trắng có một cây đàn piano.

Thân gỗ của đàn piano đã bị mục loang lổ, phím đàn ngà voi cũng không có, Charlotte chỉ cho Engfa xem:"Một cây đàn piano cổ, hai trăm năm tuổi.

Thương hiệu piano này là tiền thân của công ty bọn em, nó đã bị ngừng sản xuất sau khi chiến tranh xảy ra.

Từ đó đến nay đã gần hai trăm năm."

Engfa: "Như vậy còn có thể đàn không?"

Charlotte tiếc nuối nói: "Nhìn có vẻ như không thể, nó không được cất giữ và bảo quản đúng cách, nó chỉ được coi là vật trưng bày ở chỗ này."

Engfa vươn tay đánh thử một đoạn âm, quả nhiên như Charlotte nói, âm sắc thô ráp làm cho người ta khó có thể nhẫn nại.

Nàng không thể không thở dài và mỉm cười:"Tiếng đàn mỹ diệu làm người say mê.

Char của chúng ta đang làm một công việc khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc.

Thật là lợi hại a."

"...

Chị cảm thấy em lặn xuống nước cũng thật là lợi hại, làm điều luật sư âm đàn cũng thật là hợi hại, em ở trong mắt chị tốt như vậy sao?"

Charlotte cầm lấy cánh tay của Engfa, lắc qua lắc lại.Ánh đèn neon dừng lại ở trên người các nàng, gió thổi tán cây xào xạc, Engfa gật đầu: "Tốt đến mức khó tả."

Đây không chỉ là lời khen ngợi cô, mà còn là lời khẳng định đối với cô.Giữa phố xá sầm uất tiếng người náo nhiệt, Charlotte tiến lên ôm cổ Engfa:"Em vẫn luôn không thể tin được, em sẽ may mắn như vậy, gặp được chị...

Chị mới là người tốt đến mức khó tả."

"Chị tốt như vậy, em sẽ quấn lấy chị cả đời không buông tay."

Engfa trả lời cô: "Đó là vinh hạnh của tôi a."

Hai người thì thầm suốt quãng đường trở về khách sạn, Charlotte nhận được một bức ảnh chụp của quầng thâm mắt từ Marima.

Giây tiếp theo Marima gọi video qua."

Cùng quầng thâm mắt ở một chỗ thế nào?"

Charlotte cười hỏi Marima.Quầng thâm mắt tính tình rất tốt, chưa bao giờ biết phản kháng, Charlotte chỉ sợ sau khi về nhà sẽ nhận được một đại miêu béo bị Marima cạo trọc lông."

Mình cùng quầng thâm mắt ở một chỗ rất tốt."

Marima lấy di động cố định trên giá đỡ điện thoại, Charlotte thấy nàng mặc đồ ngủ, đầu tóc lộn xộn, hiển nhiên là mới tỉnh ngủ.Marima ôm lấy quầng thâm mắt, nâng hai chân trước lên, chắp tay hành lễ với Charlotte:"Tối hôm qua mình đưa nó đi gặp mẹ của David, haizz, mẹ của cậu ấy cả đêm không thèm để ý đến mình, chỉ lo chơi đùa cùng với quầng thâm mắt.

Lúc mình sắp rời khỏi, bà ấy còn phá lệ mời mình cuối tuần mang theo quầng thâm mắt đến chơi, đúng là người không bằng mèo."

Charlotte: "Quầng thâm mắt, ngày hôm qua đi chơi có vui không?"

Quầng thâm mắt nghe thấy giọng nói của Charlotte, quay sang nhìn thẳng vào màn hình kêu meo meo."

Có phải quầng thâm mắt của chúng ta nhớ mẹ rồi phải không?"

Marima xoa xoa trên bụng của nó:"Mẹ của con đã đi đến thế giới riêng tư của hai người rồi.

Đến đây, hỏi mẹ của con một chút, đi chơi vui đến quên cả trời đất rồi phải không?"

Charlotte: "..."

Engfa nghe thấy âm thanh đi đến, nói với Marima qua video: "Đúng vậy."

Marima bật tiếng cười to, cười cười bỗng nhiên nắm lấy chiếc gối bên cạnh, nghiêng về phía trước ném tới:"Cậu nhanh mặc quần áo vào đi.

Cậu chơi cái trò lưu manh gì vậy, tôi và Char đang gọi video!"

Quầng thâm mắt từ trên người Marima nhảy xuống, phe phẩy cái đuôi đi ra khỏi phạm vi máy quay, Charlotte nghe thấy giọng nói của David:" Em còn mặc quần mà, tại sao chị lại phóng đại như vậy?

Ban ngày ban mặt làm chị Char còn tưởng rằng chúng ta muốn..."

"A!

Cậu câm miệng!"

Marima lại đập thêm một cái gối qua nữa, David im lặng.Charlotte cười ngã vào trong lòng ngực của Engfa.Marima một lần nữa nhìn vào máy quay: "...

Char, còn bao lâu nữa các cậu mới quay lại?"

Charlotte trả lời nàng: "Còn có..."

Engfa ôm lấy eo của Charlotte, phía sau họ là một tấm kính cửa sổ rất lớn.

Bên ngoài cửa sổ là bờ biển rộng lớn yên tĩnh mờ ảo trong màn đêm.

Ánh sáng của ngọn đèn dầu thấp thoáng, không gian tràn ngập không khí lãng mạn cùng với cảm giác yên bình.
 
[Englot] Em Ấy Thuộc Về Tôi (Cover)
Phiên ngoại 2: Mang thai


Vào buổi chiều đông ấm áp có những hạt bụi li ti bay múa dưới ánh nắng.

Charlotte duỗi chân ngồi trên đệm mềm êm ái, nghiêm túc nghiên cứu bản hướng dẫn lắp ráp giường cho em bé.Sau khi Marima biết được tin cô mang thai, ngay lập tức chi tiêu mạnh tay để mua một chiếc giường cho em bé thật lớn.Charlotte đối với đau đớn thật sự không nhịn được, so với việc lấy trứng của Engfa còn đau hơn, sau khi chuyển phôi thành công, phản ứng mang thai ban đầu rất nghiêm trọng, vì vậy cô không thể không coi trọng việc này.

Lúc này thai nhi đã ổn định, nhìn thấy bụng ngày một lớn, liền nghĩ trước hết phải hợp những thanh gỗ này lại.Quầng thâm mắt đang nằm bên cạnh cô, Charlotte chạm vào đầu của nó:"Hình như cũng phải quá khó, cũng không cần hỏi người khác, chúng ta tự tay làm thôi."

Quầng thâm mắt thoải mái nhắm đôi mắt lại, lắc lắc cái đuôi: "Meow ~"Engfa mở cửa ra liền nhìn thấy một màn này."

Hôm nay không ngủ trưa?"

Nàng ở phía sau Charlotte, buông lỏng ôm chặt cô, theo thói quen bảo vệ bụng của Charlotte.Charlotte dựa vào trong lòng ngực của Engfa: "Còn chưa buồn ngủ."

Engfa: "Đang xem cái gì vậy?"

Charlotte chỉ vào bản hướng dẫn: "Em muốn lắp ráp chiếc giường nhỏ này lại."

Engfa: "Được a."

Hai người nói làm liền làm, Charlotte không tiện đứng dậy, ngồi xổm xuống phụ trách nhiệm chỉ huy, hướng dẫn Engfa tìm các bộ phận.

Quầng thâm mắt không ngừng đảo quanh xung quanh các nàng, hai người một mèo vội vã suốt ba tiếng đồng hồ.

Khi công việc sắp hoàn thành, Charlotte bất ngờ phát hiện một tấm ván giường được đặt lộn ngược, hoa văn không khớp."

Engfa, chị ráp sai rồi!"

Charlotte chỉ vào tấm ván giường kia, không tự chủ mỉm cười.Engfa sau khi so sánh hoa văn, cũng bật cười.Chỉ có thể tháo rời và lắp ráp lại lần nữa, Charlotte chạm vào trên cánh tay của Engfa, gây trở ngại nàng làm việc, còn cười không ngừng."

Em đang cười tôi sao?"

Engfa cố hết sức giảm biên độ của động tác, vì sợ đụng phải Charlotte."

Không~ Có~, em chỉ là vui nên cười thôi."

Trong ánh mắt của Charlotte đều là sườn mặt, trán, chóp mũi, đôi môi của Engfa... mọi thứ đều khiến cô mê luyến:"Cùng chị lắp ráp giường rất vui, cho dù có ráp sai cũng thấy vui...

Ân, dù có làm gì với chị thì em cũng cảm thấy vui."

"Meow ~" Quầng thâm mắt lười biếng duỗi dài cái lưng.Engfa quay đầu hôn Charlotte: "Bảo bối của tôi thật ngọt ngào."

Sau khi lắp ráp chiếc giường em bé xong, Charlotte đi ăn bữa cơm dinh dưỡng do dì Dara đã nấu cho cô.

Sau khi ăn uống no say đi đến thư phòng, thấy Engfa đang làm việc ở nhà, trực tiếp chui vào trong lòng ngực của nàng, ngồi lên đùi của nàng rầm rì."

Buồn ngủ sao?"

Engfa chuyển động ghế dựa, kéo dài khoảng cách với bàn làm việc để chừa không gian cho Charlotte.Charlotte môi giật giật: "Em muốn ăn..."

Nửa câu sau bị cô giữ lại trong cổ họng, Engfa đương nhiên nghe không rõ, hỏi cô:"Em muốn ăn gì?"

"Kem ly."

Đôi mắt lấp lánh của Charlotte nhìn nàng.Từ khi mang thai đến nay đã hơn bốn tháng, Charlotte chưa từng ăn kem ly.

Quá trình mang thai thật không dễ dàng, bác sĩ đã liệt kê rất nhiều đồ ăn cần chú ý, trong đó có kem ly.Mùa đông năm nay ở Bangkok, lúc sau thời tiết rất lạnh, trong nhà bật hệ thống sưởi, mấy ngày nay Charlotte vẫn luôn cứ kêu nóng.

Vốn dĩ người mang thai rất sợ nóng, huống chi còn thèm ăn kem ly.

Cô cũng biết rằng yêu cầu này có chút xấu hổ, đã cố gắng chịu đựng nhưng không thể kìm chế lại được, vì thế ấp úng nói ra."

Bác sĩ nói không thể."

Câu trả lời đặc biệt dứt khoát từ phía Engfa."...

Nhưng em muốn ăn."

Charlotte nói, tràn đầy mong chờ mà hôn Engfa một cái, và lặp lại: "Muốn ăn."

Engfa rất kiên nhẫn nói: "Phải làm theo lời dặn của bác sĩ."

Hai tay Charlotte bế mặt của Engfa lên, môi dán môi lại hôn lên một cái: "Ăn một chút thôi."

Trong đáy mắt của Engfa mang theo ý cười, cố ý trêu chọc cô: "Em hôn tôi, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp."

Charlotte không thể tin được, chính mình ngoan ngoãn phục tùng như vậy, thế nhưng Engfa vẫn kiên quyết nói không, hơn nữa cô không phải là người tùy hứng, yêu cầu cũng không quá đáng, thật sự là thèm đến chịu không nổi, cho nên mới yêu cầu.Cảm thấy yêu cầu của mình bị cự tuyệt, không thể chấp nhận được, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất: "Chẳng lẽ một chút cũng không thể sao?"

Engfa: "..."

Charlotte đưa ngón tay ra hiệu: "Một chút như móng tay cũng không được sao?"

Engfa lộ ra ý cười, nắm lấy ngón tay của Charlotte đặt lên bên môi: "Chỉ ăn nửa ly thôi, được không?"

"!"

Nửa ly so với móng tay còn nhiều hơn, Charlotte vừa định quay đầu đi, Engfa giữ chặt cô lại: "Nửa tiếng nữa rồi ăn, em vừa mới ăn cơm xong, dạ dày chịu không nổi."

Charlotte: "..."

Charlotte: "Ồ."

Sau khi Engfa xử lý xong vấn đề trong tay, khi đi xuống lầu liền nhìn thấy Charlotte đang canh giữ tủ lạnh.

Nghe thấy tiếng bước chân, Charlotte trước tiên nhìn thời gian trên tủ lạnh, sau đó nói với Engfa đang đi đến: "Đã 36 phút rồi, em muốn ăn!"

Nghĩ đến Charlotte đã trông mong chờ đợi đến bây giờ, Engfa mềm lòng, không nói thêm bất kỳ điều gì khác: "Được, ăn đi."

Charlotte lập tức mở tủ lạnh ra, sau khi đếm số kem ly bên trong từ trái sang phải, lẩm bẩm tự nói: "Nên bắt đầu với hương vị nào trước đây..."

Engfa mỉm cười ôm lấy quầng thâm mắt lên, mở cho nó một lon đồ hộp, quầng thâm mắt ăn đến vui sướng, Engfa vừa quay mặt lại, thấy Charlotte đang đào một muỗng kem lớn chuẩn bị đưa lên miệng.Engfa: "Char..."

Charlotte chậm rãi quay đầu lại: "Em biết, không thể ăn quá nhanh..."

Cô liếm một ngụm, sau đó liền mỉm cười với Engfa, bộ dáng cảm thấy rất mỹ mãn.Ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa kính lớn tràn vào, Charlotte ngồi ngược sáng, cô đã cắt tóc ngắn xõa ngang cằm, khuôn mặt to cỡ bàn tay, không son phấn, làn da trắng nõn, thoạt nhìn như một nữ sinh... nhưng dưới lớp váy rộng thùng thình là cái bụng nhỏ ngày càng phồng lên vì đang mang thai.Engfa đột nhiên có một loại cảm giác rất vi diệu về mặt đạo đức, loại cảm giác về mặt đạo đức này đạt đến cực điểm vào ban đêm...."

Ô ô ưmm..."

Mắt của Charlotte giống như có nước, cắn môi dưới."

Hôm nay em rất mẫn cảm..."

Engfa tiếp tục nhẹ nhàng kích thích Charlotte, hôn lên bả vai của cô từ phía sau: "Là bởi vì đã lâu không làm sao."

Charlotte quay đầu lại tìm đến môi của nàng: "Ô ô..."

Engfa đem âm thanh của Charlotte nuốt vào giữa môi.......Engfa buồn ngủ mông lung mở mắt ra, trong lòng ngực trống không, Charlotte không ở bên cạnh nàng.

Nghĩ rằng có lẽ là đi vệ sinh, Engfa ngủ như không ngủ chờ đợi, thình thình đột nhiên tỉnh lại.Charlotte vẫn chưa quay trở lại, Engfa xốc chăn lên đi xuống, đẩy cửa phòng tắm ra, Charlotte không có ở đó."

Char?"

Engfa gọi một tiếng.Trong phòng cũng không có, cũng không có ở trên lầu ba, Engfa liền hướng dưới lầu đi tìm.

Bên ngoài bầu trời vẫn còn tối đen như mực, thỉnh thoảng vang lên tiếng va chạm của bát đũa.Engfa trực tiếp đi đến nhà ăn, sau đó liền: "..."

Charlotte đang bưng một cái tô lớn hơn mặt của cô, vùi đầu húp nước mì.Sợi mì cùng với nước súp, nhìn có vẻ không hấp dẫn lắm, nhưng cô lại ăn chúng đến ngon lành.Engfa nhìn theo, có một cảm giác xót xa triền miên lắng đọng lại trong lòng."

Em vất vả rồi."

Engfa ôm chặt Charlotte, thương tiếc hôn liên tục lên tóc của cô.Charlotte buông chiếc đũa xuống, ngửa mặt nhìn nàng: "...

Em đói bụng."

Engfa: "Tại sao không đánh thức tôi?"

Charlotte: "Thời gian vẫn còn sớm, không muốn quấy rầy chị...

Vốn dĩ định nhịn một chút, sáng sớm tỉnh dậy rồi ăn, nhưng em không nhịn được...

Mấy ngày nay khi ngủ bị cơn đói làm tỉnh lại."

Engfa càng nghe càng đau lòng: "Char, đây là con của chúng ta, em vất vả nhiều như vậy, tôi cũng vô pháp chịu đựng điều đó thay em.

Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ việc nào khác mà tôi có thể làm cho em.

Hãy để cho tôi làm vì em vào bất cứ lúc nào, được không?"

Charlotte gật đầu: "Được."

Engfa: "Còn muốn ăn gì khác không?"

Charlotte không trả lời, mà kỳ quái cúi đầu nhìn bụng."

Làm sao vậy?

Bụng không thoải mái?"

Engfa khẩn trương cúi đầu xuống, vươn tay chạm lên bụng của Charlotte.Charlotte: "...

Con đang động."

Dường như có một chút động đậy trong bụng, tiểu gia hoả bắt đầu động thai.
 
[Englot] Em Ấy Thuộc Về Tôi (Cover)
Phiên ngoại 3: Daeng Waraha


*Khương Đường là nhũ danh của Lộc Kiến Du, Lộc Kiến Du là em bé của Khương Từ (Charlotte) và Lộc Hành Tuyết (Engfa), vì để thuận tiện cho việc edit và tránh nhầm lẫn mình xin phép kết hợp tên Khương Đường và Lộc Kiến Du (Daeng Waraha) là một.Bay hơn mười tiếng đồng hồ, Charlotte đẩy xe hành lý bước ra khỏi cổng hành khách.Cô đã đi theo đoàn lưu diễn hơn một tháng, tuy rằng sau khi cùng với Engfa ở bên nhau, cũng đã không còn tiếp nhận yêu cầu đi công tác dài hạn, nhưng lần này một điều luật sư được bổ nhiệm đột nhiên bị ốm.

Lần này rất quan trọng đối với đoàn công tác, chỉ có cô mới có thể giải cứu cả đoàn.Engfa đến sân bay đón cô, kể từ ánh mắt đầu tiên khi Charlotte nhìn thấy Engfa, nhịp tim của Charlotte đã bất thường.Các nàng trong 8 năm nay đã không xa nhau lâu như vậy.Khi đi công tác hai người thường xuyên gọi video cho nhau, Charlotte còn nói đùa với Engfa rằng có phải các nàng đã kết hôn lâu rồi, lại còn đã có con, tình cảm của hai người không còn mãnh liệt như xưa nữa, dù có xa cách cũng sẽ không còn cồn cào nhớ nhung nữa.

Ai ngờ vừa gặp mặt, Charlotte lập tức rơi vào ánh mắt ôn nhu của Engfa, chỉ muốn trốn vào trong lòng ngực của nàng mà không chịu ra.Engfa mỉm cười hỏi: "Không phải không còn tình cảm mãnh liệt sao?"

Charlotte gắt gao ôm chặt nàng, không thừa nhận chính mình đã nói như vậy, hơn nữa lập tức nói sang chuyện khác:"Chúng ta đi đón Daeng tan học đi, em đã trở về, vừa lúc cho con bé một bất ngờ."

Engfa: "Hôm nay con không đi nhà trẻ, buổi sáng dậy liền nói đau bụng."

Charlotte trong lòng căng thẳng, nới lỏng vòng tay: "Bụng bị làm sao vậy?

Hiện tại con không sao chứ?"

"Không sao cả."

Engfa lúc này còn mỉm cười:"Tôi đã đưa con đến khám bác sĩ, ở trên đường đi còn thương lượng với tôi, nói rằng đến khám bác sĩ là được rồi, có thể không tiêm thuốc được không."

Engfa nói không sao, Charlotte cũng đã yên tâm, nghe thấy Daeng bị đau bụng thế mà còn có tâm tình cò kè mặc cả, cô bị vẻ đáng yêu của con bé làm cho bất ngờ, sau một lúc dừng lại, cô tiếp tục hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ bảo con bé uống nhiều nước ấm."

Engfa nhận lấy xe đẩy hành lý, cùng Charlotte đi đến bãi đậu xe."...

A?"

Charlotte cuối cùng cũng có phản ứng: "Cho nên là con bé cố ý muốn trốn học?"

Engfa: "Chắc là thèm ăn.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, con bé nói rằng hôm nay chính mình bị bệnh, nên muốn đi qua cho ông cố xem.

Đến bên kia liền ôm lấy dì Han, xin bánh sữa."

Charlotte dở khóc dở cười.Đặt hành lý vào cốp xe, Engfa hỏi Charlotte: "Muốn trực tiếp đi đến ông nội bên kia để đón Daeng, hay là về nhà trước?"

"Ân..."

Charlotte cúi đầu thắt dây an toàn, suy tư chậm rãi nói:"Phải thu dọn hành lý một chút, mang theo quà đến cho ông nội cùng với dì Han."

Engfa một tay cầm tay lái: "Vậy là về nhà?"

Charlotte tiếp tục chậm rãi nói: "Em cũng phải tắm rửa thay quần áo."

Đôi môi đỏ của Engfa cong lên, nâng ngón tay lên vuốt ve lỗ tai của Charlotte: "Đã biết."

Đầu ngón tay dừng lại ở vành tai, động tác của Engfa rất nhẹ nhàng, trong lòng Charlotte liền xuất hiện một dòng điện.Charlotte đảo mắt nhìn nàng, giây tiếp theo, Engfa cúi người hôn lên môi cô.Vốn dĩ chỉ định nếm thử một chút rồi sẽ ngừng, nhưng hơi thở nóng hổi hòa quyện vào nhau, làm nụ hôn này biến thành tia lửa có thể cháy lan cả một thảo nguyên, hai người càng hôn càng sâu.

Engfa chôn đầu vào cái cổ trắng hồng của Charlotte, hô hấp của Charlotte ngày càng nặng nề, đúng là khó có thể tách ra, vừa lúc chiếc xe thể thao màu đỏ đậu đối diện xe các nàng bóp còi.Engfa buông Charlotte ra, lau son môi cho cô: "Bảo bối, chờ một lát nữa."

"Chị đừng có nói ra mà!"

Charlotte lấy lòng bàn tay che mặt của mình lại, làm bộ lơ đãng từ khe hở ngón tay nhìn xe phía đối diện.Động cơ xe thể thao nổ vang, "vèo" một cái đã lái đi rồi.Ngày hôm đó, Daeng đã mơ màng ngủ chờ đến hơn 8 giờ tối mới thấy mẹ của mình đến đón."

Mommy con đâu?"

Daeng mặc một bộ áo lông mỏng có họa tiết nai con nhỏ ôm cổ Engfa, vẻ mặt chứa đầy thất vọng khi không nhìn thấy Charlotte.Waraha gia gia cũng quan tâm hỏi Engfa: "Chuyến bay của Char bị trễ sao?

Hay là bị dời lại?"

Engfa nói: "Em ấy đã trở về, nhưng chuyến bay đường dài có chút mệt, cột sống cổ không thoải mái, cảm thấy chóng mặt.

Con đã bảo em ấy đi ngủ trước, hôm khác lại qua đây."

"Mommy con chóng mặt sao?"

Daeng mềm mại như bông dựa vào Engfa, giọng nói ngây thơ hỏi.Engfa sờ sờ cái trán nhỏ của bé con: "Cho nên khi về nhà con không được làm ồn, để cho mommy nghỉ ngơi."

Daeng khóe miệng nhíu lại: "Dạ."

Waraha gia gia nói: "Cột sống cổ cũng không thể xem nhẹ, đó là bệnh nghề nghiệp của Char.

Fa, hai người các con cần phải chú ý đến bản thân nhiều hơn, lúc cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi."

Engfa: "Con đã biết."

Engfa đưa Daeng trở về nhà, Daeng vừa vào cửa liền chạy lên lầu.

Quầng thâm mắt thấy bé con chạy, nên cũng chạy theo, Engfa cũng đuổi theo ở phía sau:"Không phải chúng ta đã nói rồi sao, không được làm ồn mommy."

Daeng ngồi xổm xuống che miệng quầng thâm mắt lại: "Im lặng-----"Quầng thâm mắt liếm lòng bàn tay của bé con, Daeng cười "khanh khách" rút tay về.Trong phòng ngủ, Charlotte nằm lười biếng, cửa phòng bị một tiểu bé con nhẹ nhàng đẩy ra.Daeng rón ra rón rén tiến vào, quầng thâm mắt theo sát sau đó, hai thân thể nhỏ bé nóng hừng hực tiến lên người Charlotte."

Mommy... con rất nhớ mommy."

Daeng nhỏ giọng nói.Charlotte ngồi dậy dựa vào mép giường, đem Daeng bế lên giường, lại vớt quầng thâm mắt đặt ở bên kia: "Là nơi nào nhớ mommy?"

Daeng vỗ vỗ ngực: "Nơi này."

Đường nét trên khuôn mặt của Daeng bảy tám phần rất giống Engfa, nhìn bé con như thể nhìn thấy Engfa khi còn nhỏ.

Charlotte mỉm cười nghiêng người giả vờ lắng nghe nhịp tim của Daeng: "Mommy nghe thấy nó đang nói chuyện!"

Daeng cúi đầu ghé vào bên tai Charlotte: "...

Mommy, mommy thật sự chóng mặt sao?"

Charlotte: "..."

"Có phải mommy nói dối mẹ, muốn mẹ đau lòng cho mommy phải không?"

Daeng dùng giọng điệu rất hiểu chuyện, đôi mắt ngấn nước nhấp nháy:"Hôm nay con nói dối mẹ, nói con đau bụng.

Mẹ liền rất đau lòng cho con, còn mang con đi ăn bánh sữa do Han bà bà làm.

"Charlotte đều đã biết ngọn nguồn từ chỗ Engfa, nhưng lúc này vẫn biểu hiện đến kinh ngạc: "Thì ra là con nói dối--"Daeng vội vàng không ngừng che miệng Charlotte lại, hai má phồng lên:"Con nói nhỏ với mommy, mommy phải giữ bí mật giúp con, được không?"

Charlotte ra vẻ nghiêm túc nói: "Không thể nói dối, nói dối là không tốt, biết không?"

Daeng gục đầu xuống, ánh mắt chột dạ hướng lên trên nhìn Charlotte:"Vậy mommy sẽ nói cho mẹ nghe sao?"

Charlotte không trả lời, vuốt bộ lông mượt mà của quầng thâm mắt, liền chìm vào suy nghĩ.Daeng hai tay giữ mặt của Charlotte, cái miệng nhỏ liên tục hôn Charlotte: "Mommy, mommy!

Đừng nói với mẹ, về sau con sẽ không như vậy nữa."

Charlotte đang định cười, Engfa đẩy cửa tiến vào, thấy Daeng đang ôm Charlotte lắc qua lắc lại làm nũng, vẫy tay với bé con, nhẹ giọng nói: "Daeng, đến giờ tắm rửa thơm thơm rồi đi ngủ."

"Vâng..."

Daeng vẫn còn lo lắng.

Mỗi một bước đi, nhìn lại ba lần.Charlotte làm động tác "OK" với bé con, Tiểu Khương Đường nhận được tín hiệu, tức khắc vui vẻ mà chạy đến bên cạnh Engfa.Engfa và Charlotte trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cùng nhìn nhau cười.Sau khi Daeng ngủ thiếp đi, Engfa trở về phòng, Charlotte mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đứng bên cửa sổ đang nghe điện thoại.

Nội dung có vẻ như vị điều luật sư kia đã khỏi bệnh, trong quá trình phối hợp đang gặp một số vấn đề với nghệ sĩ dương cầm.

Charlotte đang làm cầu nối cho cả hai bên.Engfa từ phía sau ôm chặt lấy Charlotte, hai người dựa sát vào nhau, khu viên tĩnh mịch, mùa thu đang tràn ngập bên ngoài cửa sổ.
 
[Englot] Em Ấy Thuộc Về Tôi (Cover)
Phiên ngoại 4: Kết thúc (Hoàn toàn văn)


"...

Buổi sáng các bạn nhỏ cùng nhau cắt giấy thủ công.

Sau khi kết thúc, Kalaya đem cất chiếc kéo nhỏ vào trong túi, cũng trách chúng tôi không kịp thời kiểm tra...

Sau đó trong lúc ngủ trưa...

Tôi hỏi Kalaya tại sao lại cắt tóc của bạn Daeng, con bé nói thấy tóc của Daeng quá đáng yêu, con bé cũng không biết như thế nào liền nhịn không được, bỗng nhiên liền cắt...

Thật sự rất xin lỗi, mẹ của Daeng, đây là sơ suất của chúng tôi."

Bên ngoài lớp học, Imura lão sư nói lời xin lỗi, mẹ của Kalaya ở bên cạnh, mặt cũng đầy xấu hổ, nhỏ giọng nói:"Thật xin lỗi, Kalaya quá nghịch ngợm.

Khi tôi nghe Imura lão sư nói như vậy, tim đều nhảy lên cổ họng, nghĩ đến liền cảm thấy sợ, nếu như cắt trên da thì làm sao bây giờ a!"

Charlotte nhìn về phía Daeng cùng với Kalaya đặc biệt bị lưu riêng trong phòng học, hai bé con đang ngồi trên bàn học nhỏ vẽ tranh, Daeng nhìn về phía giấy vẽ của Kalaya không biết đang nói cái gì, hai đứa đều cười rộ lên, hi hi ha ha.—— Mái tóc dài đen nhánh của Daeng được Engfa bảo dưỡng tỉ mỉ, nửa bên trái bị Kalaya cắt thành kiểu chó gặm, không thể buộc lại được, hai bên chỉ có thể lung tung rối loạn mà xả xuống.

Nhưng bọn trẻ không thù dai, ngay sau khi khóc nháo xong, lập tức liền làm hoà.Charlotte sốt ruột thu lại tầm mắt, tỏ thái độ bình tĩnh với Imura lão sư cùng với mẹ của Kalaya:"Không sao cả, tóc cắt đi rồi sẽ mọc lại, không bị thương là tốt rồi."

Imura lão sư: "Không được, chúng tôi sau này nhất định sẽ chú ý hơn.

Thành thật mà nói, hôm nay mấy lão sư chúng tôi đều bị doạ sợ đến mức quá sức."

Imura lão sư hướng vào phòng học vẫy tay:" Daeng, Kalaya, cùng mẹ về nhà."

Daeng buông bút vẽ xuống, dọn dẹp bàn học sạch sẽ, cõng theo chiếc cặp nai con, tung tăng nhảy nhót đến cửa phòng học.

Charlotte yêu thương mà sờ sờ đầu bé con, chưa kịp nói chuyện, bé con đột nhiên mếu miệng, ôm lấy chân Charlotte nức nở nói: "Mommy, tóc của con, tóc..."

Như là vừa mới nhớ đến chuyện tóc của mình đã bị cắt.Mẹ của Kalaya và Imura lão sư càng thêm xấu hổ, Kalaya nhìn cái này đến cái kia, sợ lại bị phê bình, bất an mà vặn vẹo ngón tay."

Daeng ngoan, không khóc."

Charlotte bế Daeng lên:"Chúng ta vẫy tay hẹn ngày mai gặp lại với Imura lão sư, dì Trubbaya và Kalaya, được không?"

Daeng vẫy tay có lệ, thương tâm chui vào trong lòng ngực của Charlotte: "Tóc, tóc..."

"Không sao, không sao."

Charlotte gật đầu với Imura lão sư và những người khác, dỗ dành Daeng rời đi.Trên xe đã chuẩn bị sẵn trái cây cho Daeng, bé con ngồi an toàn ở ghế sau, ôm hộp trái cây, nước mắt lưng tròng mà mở miệng ăn.Charlotte một bên lái xe, một bên quan sát bé con từ kính chiếu hậu: "Daeng, chúng ta cắt tóc ngắn đi, được không?"

Tâm trạng vừa mới bình tĩnh của Daeng lại bị sụp đổ, trái cây trong miệng cũng không ngọt, nước mắt bắt đầu rơi xuống: "Không cắt, không cắt...

ô ô ô ô, tóc của con."

Charlotte nói: "...

Được rồi, tạm thời không cắt."

Không lâu sau khi hai mẹ con về đến nhà, Engfa cũng đã trở về, đã sửng sốt khi nhìn thấy Daeng.Dì Dara đang bày từng món đã nấu lên bàn, Daeng đói bụng, kẹp quầng thâm mắt đi theo, chạy ra phía sau dì Dara, lúc này sự chú ý đã bị thức ăn thu hút, đã quên mất mái tóc của mình.Charlotte kéo Engfa sang một bên, thì thầm với nàng toàn bộ câu chuyện:"Con bé không muốn cắt tóc ngắn, nhưng kiểu này... cũng khó coi quá!?"

"Nói con gái của chính mình khó coi."

Engfa nhẹ nhàng véo cằm của Charlotte: "Tôi sẽ nghĩ cách."

Sức ăn của Daeng đối với bữa tối hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Thay vào đó là Charlotte, khi nhìn thấy tóc của bé con, cô đau lòng đến mức khi cả nhà ba người chuẩn bị đi dạo sau bữa ăn, cũng không có tâm tình để tham gia.Engfa đưa Daeng đi ra ngoài.

Charlotte ôm quầng thâm mắt vặn vặn khối Rubik, Marima gọi cho cô phàn nàn về mẹ của David:"Vì chuyện kết hôn, mình đã nói David biết bao nhiêu lần rồi, còn phàn nàn rằng cậu ấy làm chậm trễ mình, yêu đương lâu như vậy vẫn luôn không kết hôn thì chính là tra."

Charlotte: "Mình hiểu được, mẹ của David đối với cậu vẫn luôn là miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài miệng không nói, trong lòng thích cậu rất nhiều."

Marima thở dài: "Mình cũng đã bị bà ấy lăn lộn thành hội chứng Stockholm rồi."

Charlotte: "Nhưng cho dù cậu cùng David kết hôn hay không kết hôn.

Chuyện này cũng không phụ thuộc hoàn toàn vào của David.

David đến cầu hôn biết bao nhiêu lần, là cậu không đồng ý."

Marima: "Nếu David là đối tượng hoàn hảo như Waraha tổng của chúng ta, mình nào cần phải suy xét, đã sớm gả cho rồi có phải không?

Đàn ông luôn có những tật xấu như vậy, không cẩn thận như phụ nữ, cậu với Waraha tổng càng ân ái, mình nghĩ mình càng thêm chán ghét David."

Charlotte: "..."

Charlotte cả kinh nói: "Tâm lý của cậu có chút vặn vẹo rồi phải không?"

Marima cười ha ha: "Cậu không biết chính cậu có nhiều hạnh phúc đến mức nào sao?

Bây giờ ở nơi nào có thể tìm được một người hoàn mỹ như Waraha tổng đây?"

Hai người nói đông xả tây, nấu cháo điện thoại rất lâu, lúc này điện thoại vừa nóng, vừa pin yếu, chưa đã thèm thì phải kết thúc cuộc gọi.

Charlotte tuỳ tay kiểm tra hành trình công tác của mình."

Mommy—" Âm thanh tiếng bước chân của Daeng từ xa truyền đến gần, bé con giống như một viên đạn nhỏ bọc đường, "Phanh" một tiếng đâm tiến vào trong lòng ngực của Charlotte: "Mommy nhìn con, có xinh đẹp hay không?"

Charlotte trừng lớn đôi mắt, mái tóc của Daeng được cắt dài đến cằm, để mái ngố như biến thành một người khác, ngoan ngoãn lại ngọt ngào.Quả nhiên vẫn là Engfa có thể thu phục bé con."

Thật xinh đẹp."

Charlotte mỉm cười xoa nắn khuôn mặt bánh bao của bé con:"Có lẽ còn xinh đẹp hơn lúc trước."

Daeng che miệng cười khúc khích: "Mẹ cùng con giống nhau, đều xinh đẹp!

Nhìn xem, con cùng với mẹ giống nhau như đúc!"

Bé con đắc ý hất tóc trước mặt Charlotte.

Charlotte nhất thời không phản ứng lại, cô thầm nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy không đúng, xoay người ra phía sau.Mái tóc đen như thác nước ban đầu của Engfa đã được cắt ngắn đến ngang vai, dưới ánh đèn ấm áp, cong môi mỉm cười với cô...."

Bây giờ tâm tình của mình không tốt.

Mình đang chiến tranh lạnh với Engfa."

Chưa đầy một giờ, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Marima, Charlotte đã gửi cho nàng một tin nhắn như vậy.Marima không đoán ra được: "Làm sao vậy, làm sao vậy?

Không phải vừa rồi vẫn còn ổn sao?"

Charlotte: "Chị ấy gạt mình đem tóc cắt đi!

Chị ấy cũng chưa thương lượng với mình liền đem tóc cắt đi!

Chưa cho mình bất kỳ mũi tiêm giảm xóc nào.

Mình không thể tiếp thu được!"

Marima đọc tin nhắn này liên tục bốn năm lần, trợn trắng mắt điên cuồng, lại phải va vào bàn cẩu lương này:"Nếu cậu còn thể hiện ân ái như vậy, tình hữu nghị của chúng ta khó có thể giữ lại được."

Charlotte bỏ điện thoại qua một bên, nếu biết muốn làm cho Daeng chịu cắt tóc phải trả một cái giá lớn như vậy, cô nhất định sẽ không đồng ý.So với mái tóc ngắn của Engfa... thà để cho tóc của Daeng xấu xí còn hơn.Engfa xoa mái tóc ướt đẫm bước ra từ phòng tắm, Charlotte trở mình, không muốn đối mặt với nàng.Engfa cảm nhận được một chút áp lực thấp của Charlotte, từ phía sau ôm lấy cô: "Tức giận sao?"

Thân thể mềm mại mang theo mùi hương quen thuộc vây quanh lại đây: "Bảo bối, nhìn tôi đi."

Charlotte miễn cưỡng quay đầu lại, tóc của Engfa bị chiếc khăn tắm làm hơi rối tung, nhưng điều này không ảnh hưởng đến trình độ ngũ quan tinh xảo của nàng, đặc biệt là khoé môi cong lên càng thêm cuốn hút.

Charlotte bắt lấy đuôi tóc của nàng, trong lòng cảm thấy chua xót:"Em thích mái tóc dài của chị, em luyến tiếc."

Engfa: "Từ từ sẽ dài ra."

Charlotte: "Nhưng bây giờ ngắn như vậy."

Engfa: "Khó coi sao?"

Charlotte bình tĩnh mà xem xét: "...

Đẹp."

"Mấy ngày nay tôi luôn suy nghĩ, có phải là do tôi quá bất biến không biết thay đổi, khiến em cảm giác thiếu đi sự mới mẻ, tình cảm trở nên không còn mãnh liệt nữa."

Engfa cúi đầu hôn cô:"Em không biết tôi quan tâm đến cảm xúc của em nhiều như thế nào đâu."

Chỉ là một lời nói đùa, Charlotte không thể dự đoán được Engfa sẽ nghĩ là thật như vậy, và lo lắng giải thích:"Là do em nói chuyện không đúng mực, về sau em sẽ không bao giờ nói như vậy nữa.

Cho dù là nói đùa cũng sẽ không, em rất yêu rất yêu chị."

Engfa không nói lời nào nữa, nhẹ nhàng cẩn thận hôn Charlotte.Quầng thâm mắt bước trên sàn lắc lư đi đến cửa phòng, cánh cửa dày cộp không lọt ra được bất cứ âm thanh nào, nó búng tai khó hiểu rồi quay đầu bước đi....Hôn lễ của Marima được dự định vào mùa xuân năm sau, ngày đó là mẹ của David chọn ngày lành, ai mà biết cả một ngày mưa gió lả lướt.Địa điểm tổ chức hôn lễ là một trang viên đặc biệt hấp dẫn, náo nhiệt cho đến tận buổi tối, khi mưa phùn lả lướt chuyển thành mưa lớn, bầu trời đầy sấm sét ầm ầm.Daeng làm hoa đồng đã một ngày, đã mệt đến quá sức, cô dâu chú rể đang làm ầm ĩ lôi kéo Engfa, trước tiên Charlotte mang Daeng trở về phòng khách ngủ, Daeng quá buồn ngủ không mở mắt ra được, ghé vào đầu vai Charlotte ngủ gà ngủ gật.Khi vào đến phòng, Charlotte cẩn thận đặt Daeng lên giường, đắp chăn cho bé con, Daeng lại mở mắt ra, nắm lấy tay Charlotte: "Mommy..."

"Hửm?"

Charlotte hôn lên trán bé con: "Ngủ ngon, có một giấc mơ đẹp."

Daeng cố gắng chịu đựng cơn mệt mỏi của mình: "Sét đánh, con có chút sợ..."

Charlotte: "Mommy ở đây, đợi chút nữa mẹ cũng đến, đừng sợ."

Daeng: "Mommy thật là lợi hại, không sợ tiếng sấm..."

Charlotte: "Bởi vì mommy có người bảo vệ a."

Daeng: "Là mẹ bảo vệ mommy phải không?"

Charlotte: "Đúng rồi."

Daeng: "Mẹ cùng với mommy đều bảo vệ con phải không?"

Charlotte khẽ vuốt tóc bé con: "Ừm."

Đôi mắt xinh đẹp của Daeng chậm rãi khép lại, giống như nói mê: "...

Tốt quá."— Hoàn toàn văn—
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back