Siêu Nhiên [END_BL Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
359209242-256-k437387.jpg

[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Tác giả: phubaxinhdep
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Bí Kíp Dụ Bắt Hổ

Tác giả: Phú Bà Xinh Đẹp
Bìa: HNSA

Thể loại: đam mỹ, BL việt, nhân thú, ngọt ngào, sủng, HE
Nhân vật chính: Nguyễn Minh Khôi x Lưu Quang Huy
Nhân vật phụ: Phùng Tuấn Kiệt x Lâm Thành Nam
*Giới thiệu truyện:
Nguyễn Minh Khôi là một thần thú thượng cổ, có thể nghe thấy tiếng lòng của vạn vật.

Thầm mến chú hổ yêu nhà bên đã lâu, cứ tưởng người ta không để ý gì mình.

Cho đến một ngày, bé hổ bỗng giả làm con mèo nhà Khôi.

Khôi cố gắng che giấu tâm tình đang kích động, dang rộng hai tay, vỗ đùi gọi Huy: "Bé Huy ơi, lại đây anh đút cho ăn nè."​
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 1: Meo


Nguyễn Minh Khôi mở cửa, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lưu Quang Huy đang ngồi xổm ở lối vào.

Tuy nhiên, anh vẫn hơi sửng sốt, đưa tay chạm vào đôi tai trên đầu Huy, ra vẻ như không thể tin được mà hỏi: "Cậu... cậu là ai?"

Quang Huy lo lắng, thậm chí cả cái đuôi của cậu cũng run rẩy, nói: "Em là Bé Huy của anh."

Minh Khôi có vẻ ngạc nhiên: "Nhưng mà Bé Huy của tôi là một con mèo."

Huy nghiêm túc nói: "Đúng vậy, em đã biến thành người.

Không tuyệt ư?"

Khôi hít sâu một hơi, cúi người kéo Huy đứng dậy, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà trước đi."

Sau khi vào nhà Minh Khôi, Huy có chút ngơ ngác.

Mặc dù đã bước vào nhưng cậu không biết một con mèo nên cư xử như thế nào.Khung leo mèo là gì?

Nhìn nó nhỏ như vậy, sao leo lên chợp mắt ngủ trưa được đây?

Còn đống cát mèo đó là sao nữa vậy, đi xong rồi phải lấp cát?

Chẳng phải đi vệ sinh trong bồn cầu rồi xả nước sẽ tiện hơn ư?

Catnip???

Cái này là cái gì...!!!!Aaa, cậu nghiện thứ này mất rồi.*Quang Huy là một con hổ yêu, sau khi tu luyện một trăm năm, cậu đã yêu một người: Minh Khôi.Nếu là yêu quái khác thì không sao, nhưng Quang Huy là một con hổ yêu.

Cậu không biết kỹ thuật quyến rũ, cũng không thể tàng hình và ngay cả khi hóa thành hình người cũng không giấu được tai và đuôi hổ.Thời đại ngày càng phát triển, nhu cầu vật chất của con người càng tăng cao khiến việc khai thác rừng trở nên bừa bãi, ý thức bảo vệ môi trường của con người cũng dần kém đi.

Ngọn núi cậu sinh sống vốn từng tràn đầy linh khí nhưng giờ đã trở thành một dự án phát triển.

Dòng suối nơi đây được ví von là linh thủy, muông thú có thể tắm mình trong suối để tu luyện hóa thành hình người giờ đã được rào lại và biến thành khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nổi tiếng.

Quang Huy cảm thấy rất tức giận nhưng không thể lên tiếng.

Chỉ cần gầm một tiếng là có thể khiến cậu bị gô cổ đến cái nơi gọi là "sở thú".Cho nên sau khi hóa thành người, Quang Huy rất ít khi ra ngoài.

Cậu trốn dí trong nhà, quẫy đuôi vẽ tranh minh họa trên máy tính bảng và nhân tiện kết bạn đó đây.

Quang Huy luôn tạo ra những bức tranh minh họa tươi sáng và nhẹ nhàng, chỉ tập trung vào những câu chuyện tình yêu trong sáng và đẹp đẽ như "Tổng tài lạnh lùng yêu tôi" hoặc "Bà xã đại nhân khi ghen thật đáng yêu".Cho đến một ngày, một nhà biên kịch quen thuộc tìm đến cậu để vẽ minh họa cho một quyển tiểu thuyết sắp được xuất bản dưới dạng ebook.

Huy đồng ý không chút do dự.Biên tập viên: Em có chắc là muốn nhận vẽ bộ này không?Không Phải Mèo: Chắc mà, chúng ta đã hợp tác rất nhiều lần, đừng lo lắng, em sẽ không giao trễ hạn đâu.Biên tập viên: Vậy thì tốt.

Truyện nguyên tác đây, em đọc qua thử đi.

Chính đoạn này, sau nhiều lần hiểu lầm chia tay rồi quay lại khiến tình cảm hai người càng thêm thắm thiết, phụ thuộc vào nhau hơn!Huy tự tin mở tập tin txt.

Để đảm bảo rằng các hình minh họa phù hợp với tác phẩm gốc, cậu luôn đọc nguyên tác trước khi vẽ sketch.

Nhưng nội dung trước mắt khiến Quang Huy chết lặng.

Con hổ sống cả thế kỷ cuối cùng cũng không chịu nổi sự sáng tạo của con người.

Thế quái nào đây lại là truyện hai thằng đực rựa yêu nhau vậy chứ?Lỡ mở ra thế giới mới thì cũng thôi, ít nhất cốt truyện hay sẽ giúp xoa dịu người đọc phần nào, nhưng không hiểu sao từ đầu đến cuối bộ truyện đều là phòng thay đồ play, sân thượng play, thậm chí là cả xe tham quan sở thú play.

Trước đó đã có cảnh xe Lincoln play dài ngoằng, thế mà bây giờ còn thêm vào cảnh xe tham quan sở thú play?

Các người có để ý đến cảm nhận của những bạn thú FA hay không hả?

Không Phải Mèo: Mấy anh...

định xuất bản bộ này thật hả...?Biên tập viên: Cố lên nhé chàng trai trẻ.

Em làm được mà!

Anh tin em!Là một họa sĩ có tâm với nghề, Quang Huy sau khi nhận nhiệm vụ, cảm thấy có nghĩa vụ phải hoàn thành trách nhiệm của mình.Huy hít một hơi thật sâu... và sau đó do dự.Từ khi hóa thành hình người cho đến nay cậu gặp qua rất ít người, và những người cậu từng vẽ trước đây đều tuân theo một phong cách nhất định, khiến việc vẽ tương đối dễ dàng.

Tuy nhiên, nhiệm vụ hiện tại có phần khác với những gì cậu từng làm.Quang Huy mở tủ ra, mì ăn liền bên trong đã gần hết.

Có lẽ...

đã đến lúc ra ngoài đi dạo.Chính tại đây cậu đã gặp được Minh Khôi.Trên đường từ siêu thị trở về, cậu đi ngang qua một sân bóng rổ.

Huy cúi đầu, giấu toàn bộ khuôn mặt dưới vành mũ do cảm thấy quá xấu hổ.

Cậu muốn gặp gỡ mọi người nhưng lại không dám bắt chuyện với con người...

Cậu từng nghĩ nếu cứ tiếp tục như này thì chắc cậu nên về rừng quách cho rồi..."

Này, bạn gì ơi."

- Chân Huy va vào một vật gì đó hơi cứng, có người gọi cậu: "Ném dùm trái bóng qua đây được không?"

Huy nhìn lên, một người mặc áo ba lỗ màu đen vẫy tay với cậu.
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 2: Méo meo


6h20, mặt trời mùa hè đã lặn khuất sau đỉnh núi.

Ánh sáng đỏ thẫm từ phía sau Minh Khôi chiếu xuống, anh mỉm cười vui vẻ dưới ánh nắng như muốn hòa vào sắc trời rực lửa kia.Quang Huy ấn xuống cái đuôi quấn quanh eo mình, cố gắng kiềm chế không cho nó quẫy.

Cơ thể cậu ngứa ran.Huy không thể diễn tả hết được cảm giác này.

Giống như có ai đó thì thầm nhẹ vào tai cậu rằng: "Nhìn kìa, là anh ấy đấy."

Huy không biết mình đã đơ người đứng đó bao lâu.

Tất cả những gì cậu biết là khi cậu tỉnh táo lại thì mì ăn liền đã vương vãi khắp đất, người khiến cậu đứng đực ra đang mỉm cười đi về phía cậu."

Tôi tên Minh Khôi."

- Khôi giúp cậu nhặt các loại mì ăn liền trên đất lên, bất đắc dĩ nói - "Bộ cậu ăn mấy thứ này suốt à?"

"Hả?

À...

Tôi tên Quang Huy."

- Quang Huy cầm lấy chiếc túi Khôi đưa và định rời đi, nhưng Minh Khôi đã nắm lấy cổ tay cậu."

Đi chung đi.

Tôi sống cạnh nhà cậu đấy."

Huy ngạc nhiên nhìn anh và không biết phải nói gì khi ánh mắt họ giao nhau.Minh Khôi buông tay cậu ra, hai người sóng vai nhau bước đi trên con đường đá dẫn về nhà.

"Lúc cậu ra khỏi nhà... tôi có thấy."

"Ồ..."

Quang Huy không nói gì thêm.

Cậu thận trọng chạm vào nơi Minh Khôi vừa nắm, chớp mắt thật nhanh.Khi Huy gặp lại Khôi, Minh Khôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài phủ lá me.

Có một con mèo nhỏ có sọc vằn đang nằm lười biếng để phơi nắng trên chân anh.Quang Huy không dám chào hỏi.

Cậu chỉ trộm nhìn Minh Khôi từ ban công nhà mình, lặng lẽ nhìn sắc trời sáng tối đan xen bao trùm lấy anh.Huy dần dần phát hiện ra rằng chỉ cần buổi chiều không mưa, Minh Khôi sẽ ôm con mèo và phơi nắng ở đây.

Anh thường nói chuyện với nó và hôn lên mặt nó.Lúc này, Huy ước gì mình là một con mèo chứ không phải một con hổ không biết gì.Đôi khi Huy cảm thấy Khôi ngồi dưới gốc cây và mình đứng trên ban công dường như đã trở thành một sự ngầm hiểu giữa hai người.Ánh nắng chói chang xuyên qua tấm rèm dày.

Quang Huy đứng dậy và nhìn qua cửa sổ, đưa tay kéo rèm thật chặt.

Cậu tiếp tục vẽ vẽ viết viết trên máy tính bảng của mình.Gần đây cậu hiếm khi nhận vẽ tranh nhân vật do dành nhiều thời gian để quan sát Khôi.

Bây giờ cậu đang vẽ tranh phong cảnh, cũng đã lâu cậu không vẽ loại tranh này rồi.Minh Khôi...

đã gần một tuần rồi không xuất hiện dưới gốc cây đó.

Quang Huy cũng chẳng có gan qua hỏi chuyện, nếu không nghe tiếng mở cửa và đóng cửa hàng ngày ở nhà bên thì đã tưởng Khôi đã chuyển đi.Minh Khôi dừng thói quen quá đột ngột, Quang Huy rất nhớ anh.Đôi khi Quang Huy nghĩ xem có nên chủ động tìm Minh Khôi hay không, nhưng cảm giác tự ti, nghi ngờ bản thân bao trùm lấy cậu, khiến cậu vô thức không dám đến gần anh.Cảm giác này đã bủa quanh Quang Huy kể từ lần gặp đầu tiên, khiến cậu muốn gần gũi anh hơn nhưng cũng chẳng dám.Tiếng gõ cửa vang lên khiến Quang Huy lập tức hoảng sợ.

Cậu vội vàng lưu bức vẽ của mình, khoác một chiếc áo khoác rộng, giấu đuôi, đội mũ trước khi bối rối ra mở cửa."

Huy nè."

- Ngoài cửa là Minh Khôi cao hơn cậu nửa cái đầu.

Anh nhìn xuống Huy, hình dáng khuôn miệng của Khôi lúc gọi tên cậu rất hấp dẫn."

Có... có gì không?"

- Quang Huy nhìn anh, không thể rời mắt.

Trong tiềm thức không dám giao tiếp bằng ánh mắt, nhưng đã lâu không gặp, cậu thực sự muốn ngắm Minh Khôi cho thật kỹ."

Ờm."

- Minh Khôi bỗng cười ngờ nghệch, nhưng rất nhanh khóe miệng đã hạ xuống: "Mèo của tôi bỗng dưng mất tích, tôi muốn hỏi cậu có từng nhìn thấy nó không?"

"Mất tích?

À... là con có sọc hổ đúng không?"

- Quang Huy nhất thời vui mừng.

Cậu ghen tị với con mèo sọc hổ kia, nó được gần Khôi, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã của Khôi khiến cậu cũng cảm thấy buồn theo."

Đúng rồi, tôi nhớ nó lắm."

- Minh Khôi giơ tay xoa đầu Huy - "Dù thế nào cũng mong nó sớm quay về."

Quang Huy cúi đầu, cảm thấy hơi buồn: "Anh thực sự... thích nó lắm phải không?

Tên của nó là gì?

Có lẽ tôi có thể giúp anh tìm nó."

Minh Khôi nhìn chằm chằm vào sau đầu Huy, nghiêm túc nói: "Em ấy tên Bé Huy, em ấy thích ăn thịt, còn tôi thì thích em ấy."
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 3: Mèo méo meo


Minh Khôi nhấc nồi sữa xuống bếp, không khỏi cười khúc khích khi nhìn thấy Huy vẫn đứng đó ngơ ngác.Khôi thái thêm mấy miếng thịt bò, đặt lên bàn ăn.

Anh nhàn nhã nhìn chằm chằm Quang Huy vài giây trước khi ngồi vào bàn, vỗ đùi gọi Huy: "Bé Huy ơi, lại đây anh đút cho ăn nè."

Huy: ...Chơi lớn thế hả?Đầu óc Huy vừa mới bình tĩnh lại lập tức nóng lên, mặt đỏ bừng: "Hình... hình như không ổn lắm..."

Không ổn chỗ nào nhỉ?Minh Khôi tỏ vẻ khó hiểu, giọng điệu nham hiểm: "Nhưng trước đây anh luôn ôm em ngồi lên đùi, đút em ăn mà?

Em có thật là Bé Huy của anh không đấy?"

Quang Huy lập tức đổ mồ hôi, gật đầu điên cuồng: "Không ổn lắm khi bắt mèo phải tự ăn anh ha...?"

Minh Khôi lập tức nở nụ cười: "Vậy sao em không mau tới đây?"

Quang Huy ngồi cứng ngắc trong lòng Minh Khôi, áo ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng.

Minh Khôi nghiêng người về phía trước để gắp thức ăn, áp sát vào người cậu, chiếc áo mỏng tang khiến cậu có cảm giác như da thịt cả hai đang trực tiếp chạm vào nhau.Huy ăn không thèm nhai, sau khi được Minh Khôi đút cho cậu nửa đĩa thịt bò nấu chín rồi xua tay bảo không ăn nữa.

Cậu cúi đầu uống sữa trong cốc, chờ Minh Khôi ăn xong rồi mau xuống khỏi người anh.Quang Huy uống rất chậm, sau khi cậu uống xong sữa, Minh Khôi cũng đặt bát đũa xuống.Quang Huy nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên thắt lưng mình của Minh Khôi với ánh mắt đầy mong đợi: ...Tốt lắm, bây giờ có thể thoát khỏi bàn ăn rồi!Tay Minh Khôi bỗng nhiên siết chặt: "Ăn xong rồi, chúng ta sang bước tiếp theo thôi!"

Quang Huy cảm giác cơ thể mình được nâng lên không trung ngay lập tức.

Khi tỉnh táo lại, cậu đã thấy mình đang nằm trên người Minh Khôi, dựa vào vị trí của họ, Quang Huy có thể cảm nhận rõ ràng rằng đằng sau mông mình là một bộ phận khá khó xử ở phía dưới bụng dưới của Minh Khôi.Không thể nào... của con người... có thể lớn đến mức đấy ư?Minh Khôi cười khẽ một tiếng rồi lập tức ngừng.

Anh dùng một tay nhéo cằm Quang Huy, không cho cậu trốn thoát: "Mèo con sau khi uống sữa không lau miệng không phải là mèo ngoan."

Quang Huy cảm thấy Minh Khôi giống như một nguồn nhiệt khiến người cậu cảm thấy nóng ran, từ làn da bị chạm vào đến toàn bộ khuôn mặt giờ đã nhuộm đỏ: "Em... lát nữa em sẽ lau."

Minh Khôi đặt tay lên gáy Huy: "Không cần, lần nào anh cũng giúp em lau mà."

Cổ của Quang Huy bị ấn xuống, sau đó một cảm giác ẩm ướt lan ra quanh cằm cậu.

Minh Khôi lè lưỡi liếm cằm Huy, hài lòng nói: "Ừm, lần này không có lên cằm."

Cảm giác ẩm ướt chạm đến khóe miệng Quang Huy.

Môi Minh Khôi chạm rồi rời đi, tiếp tục bình luận: "Ở đây còn dính nè."

Quang Huy chưa trải sự đời, nào có bao giờ phải chịu sự kích thích như thế, bị trêu thế này khiến người cậu run lên, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Minh Khôi.Minh Khôi càng ấn cậu xuống thấp hơn, mũi họ chạm vào nhau.

Anh đưa tay ra, chỉ vào bọt sữa còn sót lại trên nhân trung của Quang Huy, nhìn vào mắt Huy rồi nhẹ nhàng mút đầu ngón tay của chính mình.

Cuối cùng, anh thè lưỡi liếm đầu ngón tay nói: "Chỗ này dính nhiều nhất nè."

Quang Huy nuốt nước bọt một cách lo lắng.Minh Khôi càng ngày càng gần, Huy theo bản năng nhắm mắt lại, tim đập thình thịch.Khoảnh khắc này...

đã diễn ra vô số lần trong tâm trí cậu, nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng nó lại xảy ra vào lúc này....Giây tiếp theo, Quang Huy bị Minh Khôi ấn xuống, người này lấy khăn giấy lau sạch bọt sữa trên miệng cậu.Huy: ...Bị lừa rồi!Quang Huy cảm thấy cực kì xấu hổ vì ban nãy nhắm mắt.

Sao cậu lại trở nên không đứng đắn như vậy?

Sao một con hổ thuần khiết như cậu lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy chứ hả?Minh Khôi xoa cằm, nghiêm túc giáo huấn: "Mèo con nào uống sữa cũng phải lau miệng, nếu không thì không phải là mèo ngoan."

Toàn thân Quang Huy run rẩy, muốn thoát khỏi Minh Khôi: "Em biết rồi, từ nay về sau em sẽ tự lau."

Khôi đưa tay ôm lấy eo Huy, tùy ý nhéo một cái: "Sao hôm nay lại vội vàng như vậy?

Chẳng phải trước đây em luôn nằm trong vòng tay anh làm nũng hả?"

Quang Huy kinh ngạc: "Bé Huy... em từng dính người như vậy sao?"

Minh Khôi nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đi đâu em cũng luôn muốn anh ôm em, ngày nào cũng không chịu ăn trừ khi anh đút cho ăn.

Em còn hay đòi anh hôn, thích nằm trên bụng anh làm nũng.

Anh cũng chưa từng chê em phiền, tại anh thích em lắm."

Quang Huy sắp nghẹt thở tới nơi: "..."

Cậu chỉ mới một trăm tuổi, còn là bé ngoan, cậu không dám thân mật như vậy với anh đâu.Huy trưng vẻ mặt hung dữ, vặn vẹo trong vòng tay của Khôi rồi cố làm nũng: "Em muốn xuống...".Không khí tĩnh lặng trong giây lát.Giây tiếp theo, một thứ vốn nên bị ngó lơ nhưng không thể ngó lơ đột nhiên chào cờ và ấn vào mông Huy.Khôi nhướng mày chỉ vào mũi Huy: "Bé ơi."

Con hổ yêu trăm tuổi tắt đài.
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 4: Mèo méo meo mèo


Quang Huy nhìn chằm chằm vào màn hình Windows gần một tiếng đồng hồ.Không muốn vẽ, không muốn cập nhật, trong đầu toàn là Minh Khôi.Hai tiếng sau bữa tối, Minh Khôi nhận được điện thoại từ đồn, vội vàng nói vài câu, mặc quần áo rồi rời đi.

Trước khi rời đi, anh còn đặc biệt dặn dò Quang Huy: "Tối nay anh sẽ không về nhà.

Em ngủ một mình được không đấy?"

Để duy trì hình tượng một con mèo, Quang Huy ngồi xổm trên khung leo mèo và gật đầu với anh.Đùa à?

Sao cậu ngủ trên giường mà không thấy phấn khích được?

Chỉ cần nghĩ đến mùi hương của Minh Khôi khắp giường là cậu đã trằn trọc cả đêm!Minh Khôi đi tới cửa bỗng quay người lại nở nụ cười: "Bé Huy ở nhà đợi anh nhé."

Khi Minh Khôi đến đồn công an, tình cờ nghe thấy đội trưởng Nam tha thiết khuyên nhủ nghi phạm: "Nếu anh thú nhận thì pháp luật sẽ khoan hồng và cho anh cơ hội chuộc lỗi đấy."

Nghi phạm đặc biệt chân thành: "Tôi thực sự không biết.

Tôi chỉ mới mua có một cái ba con sói thôi mà đã bị mấy anh gô đi rồi."

Khôi đánh vào đầu gã: "Lương Hồng Nhật, độc thân đã 32 năm, bộ thẩm du có một lần mà cũng cần đeo ba con sói à?"

Nghi phạm không hài lòng: "Sao lại thô tục thế?"

Khôi khinh thường: "Tôi chỉ không nghĩ một tên sẵn sàng phạm tội vì 10 triệu lại có nhu cầu sống cao thế đâu."

Nghi phạm gần như nhảy dựng lên: "Mười triệu hồi nào?

Tôi đâu có bị mất trí nhớ!

Tôi trộm được có tí xíu, ít hơn tận năm triệu!"

Khôi giả vờ kinh ngạc: "Ồ?

Vậy là mười lăm triệu nhỉ?"

Nghi phạm cau mày: "Anh có đi học không đấy!

Ít hơn mười triệu là năm triệu."

Khôi hài lòng nói: "Ồ, vậy là anh đã phạm tội."

Nghi phạm bối rối: "Tôi đã thừa nhận à?"

"Mới hồi nãy đấy."

- Đội trưởng Nam đắc thắng nói - "Đây là chuyên gia tâm lý được chúng tôi đặc biệt thuê, rất ấn tượng phải không?

Hehe."

Minh Khôi và Thành Nam là người quen cũ, thường giúp Nam đối phó với những tên tội phạm xảo quyệt."

Lần này..."

- Thành Nam lấy một cọng cỏ rồi ngậm trong miệng - "Số tiền liên quan đến vụ án rất đáng kể, nhưng bọn anh..."

"Anh đừng có ngậm cỏ trong khi đang làm việc được không?"

- Khôi chán ghét tránh xa - "Anh chỉ bắt được tên tài xế có khả năng phạm tội bao che, còn vụ án thì chẳng có manh mối gì sất nhỉ?"

"Ừ ừ, chú là nhất, chú biết hết tất cả."

- Nam thừa nhận.Minh Khôi không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ cùng anh ta thảo luận vụ việc: "Người mất tích là cô Phan Ngọc Châu, từng cáo buộc chồng tội bạo hành gia đình và nhốt người trái pháp luật.

Phần lớn tài sản của cô Ngọc Châu đã được chuyển sang tên chồng nhưng khi công an vào cuộc điều tra thì nhà cô Ngọc Châu đã trống huơ."

"Ừ."

- Nam im lặng một lúc trước khi nói - "Không thể trì hoãn vụ án thêm được.

Bọn anh rất lo lắng cho an nguy của cô Ngọc Châu."

Nam đợi Minh Khôi đưa ra câu trả lời mà anh ta muốn, Minh Khôi chỉ nói đơn giản: "Cô ấy đã chết."

"Ồ."

- Vẻ mặt của Nam vẫn không thay đổi, nhưng anh ta nhổ cọng cỏ trong miệng ra - "Tài xế khai thế nào?"

"Anh có thể hỏi, anh ta sẽ kể anh nghe."

Thành Nam sau khi lấy được camera giám sát trên đường và tìm thấy thi thể cô Ngọc Châu tại nhà tài xế đã buộc tài xế thừa nhận tội bao che và tiết lộ địa điểm nơi chồng cô Châu đang lẩn trốn.Với sự giúp đỡ của Minh Khôi, dù trời đã sáng nhưng việc tìm kiếm bằng chứng và bắt giữ nghi phạm đã tốn rất nhiều công sức.Nam vẫn ngồi xổm ở cửa, cầm một cọng cỏ: "Tên đó...

À không, tên nghi phạm đó nói do anh ta yêu cô Châu quá nhiều.

Chỉ cần cô Châu chịu tha thứ thì họ sẽ làm lại từ đầu.

Nhưng cô Châu lại tự sát lúc anh ta không chú ý, khiến anh ta chẳng có cơ hội sửa sai."

Minh Khôi trợn mắt: "Anh đang hỏi em nghĩ như thế nào sao?"

Thành Nam phớt lờ anh: "Anh thì nghĩ thằng đó toàn nói mấy thứ nhảm nhí."

"Có lẽ lúc này anh đang nghĩ, 'Tiếc quá, mình chưa yêu ai bao giờ, nếu không thì mình đã giảng cho nó nghe tình yêu là gì rồi có quyền chửi nó bằng mấy lời thậm tệ hơn rồi'."

Đội trưởng Nam quay lại nhìn Minh Khôi một cách bực bội và nhổ cọng cỏ vào người anh.Minh Khôi bận rộn cả đêm mệt mỏi lập tức vui vẻ nói: "Ghen tị hả đồ FA?"*Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, phản chiếu từ sàn nhà xuống nhiều phần khác nhau của căn phòng.

Minh Khôi bước vào phòng, nín thở.Mãi đến khi khám xét xong toàn bộ căn nhà, sắc mặt anh mới chợt xụ xuống....Năm phút sau, Quang Huy dụi đôi mắt ngái ngủ, quấn chặt người trong chăn mở cửa cho Minh Khôi: "Khôi hả..."

Minh Khôi ở ngoài cửa cười rạng rỡ: "Con mèo của tôi lại đi lạc rồi.

Huy có thấy nó không?"
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 5: Mèo méo meo mèo meo


Huy lập tức trở nên cảnh giác: "..."

Đậu mòe, lỡ ngủ quên rồi.Minh Khôi tiếp tục cười nói: "Giờ tôi phải ra ngoài mua thịt cho em ấy, gửi cậu chìa khóa, nếu thấy em ấy thì đưa ẻm về nhà giúp tôi nhé."

Quang Huy đổ mồ hôi lạnh: "Ok."

Minh Khôi khéo léo hỏi: "Huy thấy tôi nên mua gì cho ẻm ăn nhỉ?"

Quang Huy lập tức gào thét trong lòng: '...

Sao tôi biết được mèo sẽ ăn gì chứ?

Cơ mà nếu được thì nhớ mua thêm thịt bò, loại có gân là ngon nhất.'Ngoài mặt thì cười trừ, trả lời: "Tôi cũng không biết nữa."

Minh Khôi gật đầu, cả đêm qua không nghỉ ngơi được bao nhiêu.

Sau một hồi choáng váng, dây thần kinh vừa mới thư giãn của anh lại có chút mệt mỏi.

Anh khẽ thở dài.Huy ngẩng đầu nhìn Minh Khôi, đôi mắt đỏ ngầu của Khôi khiến cậu sợ hãi.

Cậu thực sự muốn đưa tay ra ôm lấy anh, nhưng cậu không còn là Bé Huy nữa, cậu là Quang Huy.Khôi nhìn chằm chằm Huy vài giây, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, anh áp trán vào đầu Quang Huy, vừa như phàn nàn vừa như đang nói đùa: "Tôi bận rộn cả đêm, bây giờ mệt quá, mà Bé Huy của tôi lại đi mất tiêu, tôi tủi thân lắm đấy."

Tim Huy mềm nhũn.

Cậu đưa tay vỗ vỗ lưng Khôi, nhỏ giọng nói: "Biết rồi...

Lần sau sẽ không như thế nữa đâu."*Huy ngoan ngoãn ngồi trong lòng Khôi và ăn xong bữa ăn.

Uống sữa xong, cậu lén lút ợ hơi khi Khôi không để ý, chờ Khôi lau miệng cho.Khôi xoay Quang Huy lại đối mặt với anh.

Quang Huy nhìn Khôi nuốt nước bọt nhưng không lau bọt sữa ở khóe miệng.

Cuối cùng, cậu chớp mắt vài lần và nhắm chặt mắt lại.Huy ngồi cao hơn Minh Khôi một chút, Khôi ngước nhìn chú mèo con nhỏ đang nhắm mắt lại của mình, cái đuôi lo lắng đập vào chân anh.Nghe thấy Huy trong đầu thúc giục mình nhanh lên, nếu không sẽ bị căng thẳng, Khôi nhéo vào eo của Huy, cảm nhận cơ bắp thon thả của cậu.Với tốc độ cực nhanh, Khôi dùng tay còn lại lấy khăn giấy che mặt Huy, nói: "Em đã lớn rồi, nên học cách tự lau miệng đi."

Huy: "..."

Mới một đêm thôi mà, sao khác biệt lại lớn đến thế?Anh lén lút nuôi con mèo nào sau lưng tôi đúng không?Quang Huy đẩy Khôi ra ba bước rồi trèo lên khung leo mèo, dỗi.Những con phố bên ngoài khung cửa sổ kiểu Pháp rực sáng, được trang trí bằng những màu sắc sống động, tô điểm cho bầu trời thiếu sức sống.

Chỉ có một hoặc hai ngôi sao nhấp nháy yếu ớt trên bầu trời.

Huy ngơ ngác nhìn bầu trời, cậu đã không trải qua cảm giác được bao quanh bởi cỏ mềm và được bao phủ bởi những ngôi sao lấp lánh cũng đã nhiều năm.Âm thanh Khôi đang dọn dẹp nhàn nhạt vang lên sau lưng, cậu không biết bây giờ mình phải làm gì.

Cậu đã trở thành con mèo của Khôi, sau đó thì sao?

Liệu cậu có nên tiếp tục làm con mèo của anh cho đến khi Khôi chán cậu và chuyển sang nuôi con mèo khác không?Huy ấn vào ngực, cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Khôi ôm một con mèo khác.

Cậu thậm chí còn bắt đầu cảm thấy ghen tị với con mèo con sọc hổ đó.Cảm giác này... rất lạ.Huy dùng lực duỗi tay ra, những chiếc móng tay dài và sắc nhọn ngay lập tức mọc ra.

Cậu nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, để lại những vết hằn sâu hoắm.

Cảm giác vừa rồi có lẽ là như những vết hằn này vậy, nhưng áp lực đè nặng trong lòng cậu có lẽ còn sâu hơn, sâu hơn thế.Quang Huy ấn móng tay lên bàn cào, nghe thấy tiếng nước chảy khi rửa bát, tiếng đặt đĩa lạch cạch trong lúc cọ rửa, và tiếng cửa phòng bếp đóng lại.Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Minh Khôi đang đến gần rồi dừng lại."

Bé Huy."

- Minh Khôi đưa tay kéo Huy xuống, nắm lấy tay cậu để đảm bảo không có chuyện gì rồi mới chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của Huy nhưng không buông tay ra - "Em sao thế?"

Quang Huy giật mình rút tay lại, lắp bắp: "Không có gì."

Minh Khôi siết chặt nắm tay, cúi đầu buộc Quang Huy nhìn vào mắt mình: "Lúc anh về, em không có ở nhà, anh cũng tủi thân lắm đấy, sau này em sẽ biết anh thích em đến nhường nào."

Quang Huy nhìn anh, ban đầu không hiểu anh đang nói gì.

Sau khi nhận ra, mặt cậu dần đỏ lên.Minh Khôi phát hiện bàn tay mình đang cầm đã đầy mồ hôi.

Anh cười nhẹ và thì thầm: "Vậy bây giờ chúng ta đi tắm nhé."
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 6: Meo


Quang Huy khỏa thân ngồi trong bồn tắm của Minh Khôi, vùi toàn bộ khuôn mặt vào hai bàn tay.Cậu đã cố gắng phản kháng, nhưng Minh Khôi chỉ đáp: "Trước kia anh cũng từng tắm cho em mà."

Cuộc tranh luận kết thúc.Huy: "..."

Không phải vừa rồi anh còn bảo cậu đã trưởng thành, nên học cách tự làm mọi thứ ư?Minh Khôi dừng lại, cười nhẹ, lập tức trở lại vẻ mặt nghiêm túc: "Ban nãy Bé Huy vừa mới dỗi anh, bây giờ lại như thế này, đừng nói với anh là em không thích anh nữa đấy nhé."

Quang Huy cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không thể cưỡng lại giọng điệu tỏ vẻ đáng thương của Minh Khôi.

Cậu bị kéo vào phòng tắm và bị lột sạch quần áo.Lúc đầu, Khôi đang chà lưng cho Quang Huy một cách đàng hoàng, nhưng khi đến phía dưới, một tay anh để trên ngực Huy.Vẻ mặt Minh Khôi ngây thơ hỏi: "Mèo đực cũng có cái này sao?"

Quang Huy gật mạnh đầu và đẩy tay Minh Khôi ra: "Đúng thế, anh cũng có mà!"

Minh Khôi kinh ngạc mở to mắt: "Ồ, chỗ này hơi bẩn nè."

Sau đó anh đưa tay tới chỗ nhô ra!Quang Huy suýt chút ngất đi.Sự đụng chạm nhạy cảm kia khiến Huy rùng mình, đôi mắt Khôi lấp lánh, nhìn thẳng vào bộ phận bị nước che khuất.

Anh cực kì nhiệt tình thốt lên: "Nhỏ nhắn đáng yêu quá nè!"

Huy tuyệt vọng đẩy anh ra: "Không hề nhỏ nha!"

Minh Khôi trầm tư nói: "So với anh thì hơi nhỏ, em có muốn..."

"Cút!!!"

Năm giây sau, Minh Khôi ướt sũng bị Quang Huy ôm quần áo đuổi khỏi phòng tắm.Minh Khôi xoa xoa lỗ tai, xém nữa là điếc rồi, quả đúng là xứng với danh hiệu hổ yêu.Quang Huy tắm thêm một lần nước lạnh nữa để hạ nhiệt.Cậu cúi đầu xuống và nhìn cậu nhỏ đáng yêu vừa mới bình tĩnh lại của mình... không đúng, phải là cậu lớn, không hề nhỏ đâu nhé....Cậu cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Minh Khôi có khi còn giống thú hơn cả cậu.

Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nếu không thì làm sao... chỗ đó có thể lớn đến thế?Khi Huy bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ lót, cậu chợt nhận ra.

Nếu không về nhà thì tối nay cậu ngủ ở đâu đây?Khi Quang Huy đi ngang qua cửa phòng ngủ, cậu không khỏi liếc nhìn vào trong.

Minh Khôi ngồi ở trên giường, thần sắc thoải mái, nhìn thấy Huy liền dang rộng vòng tay: "Bé Huy lại ngủ với anh nào."

Quang Huy suýt chút ngất đi.Bất chấp sự lúng túng.

Huy vẫn trèo lên giường của Khôi.Một, cậu không thể ngủ trong ổ mèo đó, hai, cậu thực sự muốn ở gần Khôi.

Muốn được cùng anh cảm nhận những tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ.Quang Huy vốn nghĩ rằng mình sẽ cực kì căng thẳng khi ngủ cùng giường với Khôi, nhưng sau khi anh quan sát cậu một lúc, Khôi chỉ đặt tay quanh eo của Huy rồi nhắm mắt lại.Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Minh Khôi, Quang Huy hít một hơi thật sâu, cảm nhận khung cảnh yên tĩnh xung quanh.

Tiếng còi xe trên đường thỉnh thoảng vang lên mới phá vỡ sự im lặng này.

Một cảm giác yên bình, sự an yên mà Huy tìm kiếm bấy lâu nay khiến hơi thở của Huy dần đều đặn.Một lúc lâu sau, khi Quang Huy đã chìm vào giấc ngủ sâu và lật người lại, từ trong bóng tối, Minh Khôi mở mắt.

Anh đắp chăn cho Huy, rồi đứng dậy áp môi mình vào môi Huy, bù đắp cho nụ hôn mà Huy mong đợi hai ngày trước với mùi sữa còn vương trên khóe môi.
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 7: Meo meo


Quang Huy không cùng Minh Khôi thức dậy để đón chào những tia nắng đầu tiên.

Cậu nhắm mắt ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới bị đánh thức bởi tiếng nấu nướng lạch cạch của Khôi.Cảm thấy hơi chóng mặt sau khi thức dậy, Quang Huy nhìn chằm chằm vào căn phòng xa lạ một lúc trước khi vùi mặt vào chăn.

Ở một nơi không ai có thể nhìn thấy, cậu mỉm cười.Cậu thực sự đã ngủ chung giường với Khôi rồi nè!!!Quang Huy hít một hơi thật sâu khi vùi mặt trong chăn.

Ngẩng đầu lên liền phát hiện Minh Khôi đang dựa vào khung cửa, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cậu.

Quang Huy sững sờ một lúc, sao cậu cứ có cảm giác Minh Khôi biết được cậu đang nghĩ gì vậy nhỉ?"

Dậy đi mèo lười."

- Khôi không cho cậu nhiều thời gian suy nghĩ, cười nhẹ rồi đi về phía Huy.Bị gọi như vậy khiến Huy muốn vẫy đuôi.Minh Khôi ngồi ở bên cạnh, nghiêng người về phía cậu, ngay sau đó, anh đưa tay chạm vào một điểm nào đó khiến Quang Huy vô tình phản ứng."

Trước đây không biết em sẽ có phản ứng như này đấy.

Bé Huy nhà ta đáng yêu ghê."

- Minh Khôi cười nói.*Minh Khôi đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đứng ở cửa phòng tắm hét vào trong: "Bé Huy ơi, em ở trong đó hơn nửa tiếng rồi, có đủ giấy vệ sinh không?"

Nói xong không đợi bên trong phản ứng, anh liền bước đi, quay người cười lớn.

Hehe, hiểu rồi.

Dễ thương ghê.Huy: "..."

Nếu vừa rồi anh không cười thì tôi đã đi ra rồi.Khôi không cho Huy thời gian suy nghĩ.

Sau khi trả lời điện thoại, anh lại rời đi.

Huy đứng trên tấm thảm nhung lông, trong căn nhà không có giọng nói của Khôi, bất chợt cậu cũng chả muốn ăn nữa.*Minh Khôi đi tới cửa đồn công an, không thấy đội trưởng Nam đang ngồi xổm ở chỗ thường ngày.

Anh chào hỏi mọi người trong đồn rồi đi đến phòng nghỉ của Thành Nam.Trước mặt Nam là một tập tài liệu từ bốn năm trước, trong nháy mắt, nó đã biến mất khi Minh Khôi mở cửa.

Thành Nam không nhìn Minh Khôi, cũng không nói chuyện với anh.

Sau khi cân nhắc một lúc, anh ta nhìn Minh Khôi, trong giây phút đó cũng hiểu rằng Khôi đã biết mọi chuyện.Minh Khôi cẩn thận lựa lời: "Người đó sắp được thả à?"

Minh Khôi và Thành Nam trở thành bạn bè không phải vì tam quan hợp nhau hay do là anh em chí cốt hoạn nạn có nhau.

Lý do duy nhất khiến họ trở thành đồng bạn là do cùng là thần thú, cùng là những sinh vật có sức mạnh dị biệt nên theo thời gian, họ dần trở thành bạn.Nguyên hình của Minh Khôi là một con chó trắng, mang trong mình sức mạnh thánh của một thần thú thượng cổ có thể nghe được tiếng lòng của vạn vật.Lần đầu tiên anh đến đồn là vì một việc vặt vãnh.

Ở lối vào, anh gặp Nam đang thản nhiên nhai một cọng cỏ.Chạm mắt một cái, đờ mờ, hóa ra là đồng loại!Minh Khôi nghe nhiều nhưng nhớ rất ít.

Anh chỉ biết rằng Thành Nam đã từng bị trúng một viên đạn vào mạng sườn, nhưng anh đã quên mất lý do từ lâu.Khôi nhìn chằm chằm vào Nam một lúc rồi mới từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Bảy năm trước, Nam vẫn chưa phải là đội trưởng, chỉ là một đồng chí cấp thấp ở đồn.

Anh ta được giao nhiệm vụ điều tra nghi vấn có ma túy trong quán bar ở quận Q.Đồng chí Nam nằm vùng ba ngày mà không có phát hiện gì đáng kể, nhưng anh ta đã thu hút được sự chú ý của ông chủ quán bar, Phùng Tuấn Kiệt.Tại vì có ai lại dành cả ngày trong quán bar chỉ để nhấm nháp nước ép trái cây đâu chứ?Ngày thứ tư, đồng chí Nam cảm thấy dù có quan sát thế nào cũng không phát hiện được gì.

Anh ta gửi tin nhắn cho đội trưởng của mình: [Em nghĩ họ đang theo dõi em.

Em không phát hiện được gì hết, ngoại trừ nhà vệ sinh ở đây rất sạch.]Nam chưa kịp gõ xong thì đã có người xuất hiện trước mặt anh ta.

Không giống như người pha chế rượu trước đó, người này cao ráo, thậm chí mặc trang phục bình thường cũng có thể nhìn thấy cơ bắp bên dưới lớp áo sơ mi.Nam thận trọng cất điện thoại và ngước nhìn người đó.Tuấn Kiệt đưa cho anh ta một ly nước ép trái cây, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Tôi biết cậu là công an chìm rồi.

Kinh nghiệm của cậu còn chưa đủ phong phú đâu."
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 8: Meo meo meo


Mặt Nam cứng đờ, hơi đỏ mặt do thấy xấu hổ: "Anh là ai?"

Tuấn Kiệt mỉm cười liếc nhìn đám người đang khiêu vũ dưới ánh đèn rực rỡ, chợt cảm thấy có chút bối rối: "Tôi là chủ nơi này, tên Kiệt."

"Anh Kiệt."

- Đồng chí Nam nhẹ nhàng gọi, do dự rồi hỏi một cách không chắc chắn - "Anh có phải là người tốt không?"

Tuấn Kiệt lần này thực sự cười lớn.

Hắn hít một hơi, phát hiện một mùi hương khác hẳn người thường: "Tôi á?

Không hẳn.

Tôi cũng giống cậu, nhưng chắc chắn tôi ác hơn cậu một chút."

Nam không hiểu Kiệt có ý gì.

Khi nhìn lên đã thấy một khẩu súng ở phía sau.Có người hét lên, cửa kính của quán bar vỡ tan.

Giữa tiếng la hét của phụ nữ, đèn disco cũng rơi xuống.

Toàn bộ quán bar chìm trong bóng tối.

Mọi người trở nên hỗn loạn, xô đẩy nhau bỏ chạy, kèm theo đó là tiếng la hét, tiếng kính vỡ và tiếng cơ thể va đập vào nhau.Trong lúc bối rối, Nam không biết ai đã tóm lấy mình.

Anh ta được bảo vệ trong một lồng ngực ngàn ngập cảm giác an toàn.Giọng điệu Tuấn Kiệt bình tĩnh như thể hắn đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.

Phát hiện người trong ngực mình đang run rẩy, hắn thậm chí còn cười lớn: "Ai phái cậu tới thế?

Ở đây bọn tôi không bí mật tiến hành hoạt động phi pháp, nhưng có đấu súng công khai."

Cơ thể Thành Nam run rẩy không ngừng, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc và kiên định: "Việc các anh đang làm... không ổn.

Chúng ta không thể báo công an nhờ họ giải quyết ư?"

Tuấn Kiệt lại cười, có chút bất đắc dĩ: "Có quá nhiều chuyện công an không thể giải quyết được đâu đồng chí Nam à.

Cậu cũng là thần thú, chẳng lẽ cậu chưa từng cảm thấy bị gò bó ư?

Rõ ràng là không có ý định hại ai, nhưng vì thân phận lại phải cố hết sức giấu đầu giấu đuôi không dám lộ ra một chút sơ hở nào."

Thành Nam há miệng, rồi lại ngậm chặt, không biết phải nói gì.

Đối với những vấn đề như vậy, anh ta không mấy nhạy cảm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một người như Tuấn Kiệt."

Đồng chí Nam, cậu thơm thật đấy, mùi cũng dễ chịu nữa."

- Kiệt đột nhiên tiến tới gần Nam.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Kiệt lại nói tiếp - "Người của cậu sẽ sớm tới đây thôi.

Sau này, tôi cũng muốn làm người."

Thành Nam chớp mắt, hông phải đột ngột truyền đến một cơn đau dữ dội.

Cùng với tiếng còi xe công vụ gầm rú, mùi máu nồng nặc tràn ngập trong không khí.Khi Thành Nam được nhấc lên xe cứu thương, anh ta cố gắng mở mắt, nhìn thấy bên hông trái của Tuấn Kiệt chảy máu ướt đẫm cáng cứu thương.

Như cảm nhận được điều gì, Kiệt cũng mở mắt, nhếch môi.Trong màn đêm, giữa tiếng chim và tiếng động cơ ô tô, Nam nghe được rõ ràng những gì Tuấn Kiệt nói.Tuấn Kiệt, tôi tên Phùng Tuấn Kiệt.*Minh Khôi châm một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ để mùi nicôtin vương lại.

Mãi cho đến khi Nam không thể chịu đựng được nữa mở cửa sổ ra, mới nói: "Vậy là kể từ ngày đó, anh đã tham gia rất nhiều vụ với thân phận thần thú, giải quyết được nhiều vấn đề và dần dần leo lên vị trí đội trưởng."

Thành Nam sờ mũi nói: "Người đấy đỡ đạn cho anh.

Viên đạn xuyên qua cơ thể anh ta trước khi chạm tới anh.

Nếu không có anh ta, anh có thể đã chết.

Mặc dù cảm thấy anh ta cũng không có tí khát vọng sống nào, anh vẫn thấy cảm động lắm, chú hiểu tính anh mà!"

Minh Khôi liếc anh ta một cái, cũng không vạch trần: "Anh bảo em tới gấp là vì chuyện này đó hả?"

Thành Nam bỏ tay xuống, tự tin nói: "Không phải anh quá khen đâu, nhưng mà anh ta đẹp trai lắm đấy!"
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 9: Meo meo meo meo


Ba giờ chiều, nắng còn gắt hơn buổi trưa.

Ánh nắng khúc xạ qua cửa sổ, chiếu lên những ngón chân bóng loáng của Huy.

Huy ngọ nguậy ngón chân, cảm thấy như ánh nắng đang nhảy múa và cười toe toét.

Cậu quay lại mỉm cười nói chuyện với Khôi nhưng chợt nhận ra anh đã ra ngoài.Khi Khôi về nhà, Huy đang cuộn tròn trên ghế sofa, tắm mình trong ánh nắng rực rỡ, tạo quanh cậu một quầng sáng vàng mờ ảo.Minh Khôi cúi xuống nhìn Quang Huy, chỉ có thể nhìn thấy cậu vùi cả khuôn mặt bị vào ghế sô pha.

Anh đưa tay ôm lấy cậu, cánh tay cánh tay vòng qua chỗ hõm đầu gối của Huy.

Đuôi của Quang Huy lắc lư một chút, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Cậu vô thức vươn tay vòng qua cổ Khôi.Minh Khôi đột nhiên bật cười, một tiếng cười phát ra từ sâu trong trái tim, một nụ cười thật lòng.Từng phút từng giây khi trôi qua ở bên người này, tình cảm của anh ngày càng lớn dần và theo thời gian, bản thân anh cũng không biết chính xác mình đã thích chú hổ này đến mức nào.Quang Huy ngủ nông nhưng có một giấc mơ dễ chịu.

Đang định mơ tiếp thì bị đánh thức bởi sự lồng ngực phập phồng của Minh Khôi.

Quang Huy mở mắt ra, ban đầu vẫn còn choáng váng, nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo khi nhìn thấy Khôi.Sau đó phát hiện bọn họ đang rất gần, gần đến mức Khôi chỉ cần cúi đầu cũng có thể hôn cậu.

Nhưng Minh Khôi lại dời đầu đi, ôm Quang Huy đặt lên giường.

Huy ngơ ngác nhìn anh, không nói một lời.Quang Huy không biết mình đã ngủ bao lâu, ánh nắng bên ngoài không còn chiếu tới được phòng ngủ nữa.

Đèn đường đã bật sáng, một số cửa hàng đã treo bảng hiệu mời gọi khách hàng trên con phố tấp nập.

Ánh sáng phản chiếu từ xa chiếu vào khuôn mặt của Huy, thế giới dường như rất hỗn loạn, đông đúc và ồn ào, nhưng trong mắt cậu chỉ có Khôi.Minh Khôi chống một tay lên giường.

Anh có thể nghe thấy rất nhiều thứ, nhưng vào lúc này, tất cả đều bị át đi bởi tiếng nhịp tim như sấm rền xâm chiếm tâm trí anh.

Anh biết nguồn gốc của tiếng sấm này, như muốn thúc giục anh tiến thêm một bước.

Anh mở miệng, lần đầu tiên không chắc chắn hỏi người kia: "Em mơ thấy anh hả?

Anh thấy em cười."

Khóe mắt Quang Huy nheo lại, cậu cố gắng khống chế biểu cảm mà mỉm cười.

Nụ cười của Huy như một vầng ánh dương chói lóa, đập thẳng vào mắt Khôi.

Một âm thanh bùng nổ từ hư không xuất hiện giữa hai người, một âm thanh từ trái tim họ, gầm lên, muốn kéo cả hai lại gần nhau hơn.Cảm giác này thật khó tả, giống như khi ta không thể xác định chính xác khi nào người này đã ngự trị trong trái tim mình.

Ta chỉ có thể nhớ lại những mảnh ký ức lẻ tẻ, chẳng hạn như ánh sáng dịu nhẹ trong một bức tranh phong cảnh, một lời động viên nhẹ nhàng dưới bài đăng trên mạng xã hội của người ấy, hay khoảnh khắc bộ tà áo đen của người ấy bay phất phơ dưới ánh chiều tà rạng rỡ.

Trong những mảnh ký ức vụn vỡ, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, thứ duy nhất còn sót lại, chính là ta và người.Khôi đột nhiên siết chặt tay Huy, hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Huy chớp mắt, nhìn chằm chằm vào anh một lúc trước khi phàn nàn với giọng điệu trêu chọc: "Anh làm em đau đó."

Minh Khôi hít sâu vài hơi, từ từ thả tay ra, ngượng ngùng nói: "...

Anh đi nấu cơm."

Huy đợi Khôi ra khỏi phòng ngủ mới vùi mặt vào chăn cười lớn.

Lúc tiếng nồi niêu xoong chảo trong bếp rớt xuống đất vang lên thì cậu ở trong phòng cười càng lớn hơn nữa.

Cười đến mệt mỏi, Huy ngồi trên giường, suy nghĩ về những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Đột nhiên, cậu cảm giác mọi thứ cứ như một giấc mơ.

Sau một lúc lơ đãng, cậu mới chợt nhận ra cậu suýt quên mất bản thân là một họa sĩ nhỏ cần cập nhật bài viết để thông báo mình vẫn còn sống với người theo dõi, mấy hôm nay cậu cũng quên liên lạc với biên tập viên, không biết anh ấy có lo sốt vó hay không nữa.

Không tiện về nhà, cậu đành mượn laptop của Khôi.Laptop của Khôi rất đơn giản, không có mật khẩu khởi động và chỉ có một số ứng dụng thường dùng trên màn hình.

Di chuyển chuột, Huy mở giao diện web mạng xã hội rồi dừng lại.

Trang mạng xã hội của Khôi cũng rất đơn giản, anh không theo dõi ai ngoại trừ một người: Huy.Tiếng bước chân vang vọng từ xa đến gần, Huy vểnh tai lắng nghe cho đến khi Khôi dừng lại trước mặt mới ngẩng đầu nhìn anh.

Chỉ vào tên của Khôi trong danh sách những người theo dõi mình, Huy hỏi: "Đây là anh đúng không?"
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 10: Meo meo meo


Sau khi đăng nhập vào mạng xã hội của bản thân, Quang Huy nhanh chóng tìm được tài khoản của Minh Khôi.

Khôi dường như đã theo dõi Huy ngay sau khi tạo tài khoản, và Khôi là một trong số ít người đầu tiên Huy theo dõi lại khi vừa mới trở thành họa sĩ.Minh Khôi không phủ nhận, giọng mang chút cảm giác trêu chọc khác thường: "Đúng vậy, anh đã biết em từ rất lâu về trước."

Huy hơi bối rối nhướng mày, ý bảo anh tiếp tục nói.

Minh Khôi sau đó giải thích: "Cách đây rất lâu, trên trang chủ của anh có lan truyền bức tranh sơn dầu phong cảnh của em.

Sau đó, họa sĩ anh yêu thích đã đăng một bức tranh có bóng hình của một người rất hấp dẫn.

Anh nhấp vào mới phát hiện ra em chính là tác giả của bức tranh khó quên đó."

"Anh luôn nghĩ người đẹp trai thường rất khó tiếp cận, đặc biệt là người chỉ cập nhật một lần một tuần như em.

Anh nghĩ em hẳn là người rất xa cách.

Lúc đó anh có gặp nhiều chuyện phiền lòng, mới bình luận dưới một bài em đăng là 'Cuộc sống thật khó khăn'.

Sáng hôm sau lại thấy em trả lời bình luận, thậm chí còn gửi kèm mấy đường liên kết của mấy bài viết như 'Hãy nhớ ba mật khẩu này, giải thoát bản thân khỏi sự dằn vặt trần tục' và 'Mọi thứ ngoài sức khỏe đều tầm thường (bài viết sâu sắc).' Lúc đó anh đã nghĩ, em trông như thế mà đáng yêu đấy.

Chắc có lẽ từ lúc đấy, anh đã rung động trước em rồi."

Quang Huy sửng sốt, không biết nên nói gì: "Tại... em thấy mấy bài đó khá hay, mới gửi cho anh đọc thử."

"Ừ, ừ."

- Khôi cười khúc khích - "Em còn muốn hỏi gì nữa không?"

Quang Huy nhìn anh, trong đầu có rất nhiều câu hỏi.

Cậu không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.

Cậu muốn biết Khôi sống cạnh mình có phải là trùng hợp hay không, cuộc gặp gỡ ở sân bóng rổ có phải cũng là trùng hợp, và Minh Khôi có biết thân phận của cậu không?Quan trọng nhất là cậu muốn hỏi, anh có thực sự thích em không?Khôi đặt cả hai tay lên tai Huy, lòng bàn tay anh ấm áp, hơi nóng xuyên qua mọi ngóc ngách trên đầu Huy.

Quang Huy cảm thấy tâm trí mình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Một luồng hơi ấm đặc trưng của Khôi xông vào tâm trí cậu.

Nhiều âm thanh khác nhau ngay lập tức tràn vào tai: tiếng thì thầm của cặp vợ chồng trên lầu, âm thanh trầm ngâm của tác giả hàng xóm, và tiếng cười đùa của một đứa trẻ ở đâu đó."

Huy."

- Một giọng nói quen thuộc phá vỡ những mảnh ghép tạp âm, vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng mang chút nghiêm túc, xâm nhập vào tai Huy.

Trong khoảnh khắc này, cậu chỉ có thể nghe thấy giọng của Khôi: "Sống cạnh nhà em đúng chỉ là trùng hợp.

Một ngày nọ, anh phát hiện tiếng lòng em hoàn toàn trùng khớp với những gì em đăng trên mạng xã hội, từ đó anh mới phát hiện ra người hàng xóm chưa bao giờ đặt chân ra ngoài là em.

Nhưng ở sân bóng rổ, cuộc gặp gỡ của chúng ta không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Anh muốn em biết đến anh.

Anh muốn trong thế giới của em không chỉ có hội họa, mà còn có cả anh.

Tất cả là vì anh thích em, không có gì bất ngờ nhỉ?"

Huy loay hoay với trang cá nhân của mình, lắp bắp nói: "Còn một câu hỏi...

Em, ừm, anh còn chưa trả lời em."

"Ngớ ngẩn."

- Minh Khôi cúi người hôn lên trán Huy, như một sự khẳng định tình yêu của anh dành cho cậu - "Anh là thần thú, trên đời này không có bí mật gì mà anh không biết cả.

Anh biết em là Quang Huy, cũng biết em phải cố chật vật hòa nhập với xã hội loài người, nhưng đừng lo, em không cô đơn, đồng loại của chúng ta rất nhiều.

Nhưng dù phải sống một mình, không ai giúp em hóa thành hình người hoàn toàn mà em vẫn có thể sống tốt, anh cũng khâm phục em lắm đó, mặc dù em toàn chỉ biết ăn mì gói cho qua cơn đói."

- Khôi gõ nhẹ vào trán người thương, rồi lại đặt lên đó một nụ hôn - "Để anh trả lời câu hỏi quan trọng nhất một lần nữa nhé...

Anh thích em, thực sự thích em.

Anh muốn hẹn hò với em, nắm tay em cho đến ngày thân xác và linh hồn của đôi ta về với cát bụi.

Huy, anh yêu em."

Rồi Khôi hôn lên mũi Huy, nhưng giây tiếp theo, Huy đã kéo cổ áo bắt anh cúi xuống, áp môi mình lên môi anh.

Huy đưa tay ôm lấy cổ Khôi, ấn chặt môi anh, nhưng lại không có động tác tiếp theo.Một lúc sau, Huy đỏ mặt nói: "Đây là thứ anh nợ em ở bàn ăn lần trước."

Minh Khôi quỳ một chân xuống, khiến anh thấp hơn Huy đang ngồi một chút.

Anh đưa tay nhéo nhéo má Huy, dùng ngón trỏ vuốt ve môi cậu, nói: "Thật ra anh có hôn bù lần đó rồi, lần này là do em chủ động đấy nhé."

Huy nhìn chằm chằm vào Khôi với vẻ mặt ngơ ngác khi anh đến gần hơn.

Âm thanh của ngôn từ bị nụ hôn nuốt chửng.

Minh Khôi véo má Quang Huy, bắt Huy phải hé miệng.

Đầu lưỡi anh dễ dàng xâm chiếm lãnh thổ đối phương, lưỡi Huy ngốc nghếch chờ đợi Khôi tới gần, những tưởng là một nụ hôn ngọt ngào dịu dàng, nhưng thay vào đó lại là sự cuồng nhiệt đê mê.

"Huy."

- Minh Khôi rút lưỡi, dùng một tay che mắt Huy - "Nhắm mắt lại."

Sau đó nghiêng người, cuộc xâm lăng lần hai bắt đầu, lần này lại càng mạnh mẽ, càng quấn chặt lấy đối phương.

Răng cắn nhẹ môi dưới, môi lưỡi giao nhau, xâm lược từng tấc đất trong khoang miệng người thương.

Còn chưa đủ, Minh Khôi đưa tay nắm lấy cổ cậu, ra lệnh cho cậu không được phản kháng."

Ưm..."

- Huy trong cuộc tranh đấu môi lưỡi phát ra một tiếng thở dốc, cậu chật vật đẩy Minh Khôi ra.

Minh Khôi lau khóe miệng còn sót lại chút nước bọt, hít một hơi nữa, hít thở sâu tới lần thứ mười một rồi quay người rời đi."

Khôi..."

- Người bị hôn thở dốc, trưng hốc mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nắm lấy cổ tay anh.Minh Khôi không dám tiếp xúc thân thể nhiều hơn.

Anh khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"

Giữ cổ tay anh, Huy mở trang cá nhân của chính mình và một bài viết cập nhật trạng thái năm phút trước xuất hiện trước mắt anh.Không Phải Mèo: Đang bận yêu đương.
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 11: Meo meo


Đội trưởng Thành Nam hôm nay không ngồi xổm trước đồn công an nữa.

Anh ta đi tới một nơi có tường cao và hàng rào sắt bao quanh, ngước nhìn bầu trời xanh xám phía trên bức tường cao rồi dừng bước.Nam lấy tay che mắt khỏi ánh nắng, hít một hơi thật sâu rồi bước trở lại chỗ cái cây lớn ngay trước cổng.

Anh ta cúi xuống, lo lắng nhặt một cọng cỏ bỏ vào miệng.

Cánh cổng sắt từ từ mở ra, một dáng người rắn chắc bước ra.

Từ lúc người ấy bước ra ngoài, Nam không hề dời mắt.Người đó nhìn thẳng vào Thành Nam, chạm mắt anh ta một cách hoàn hảo.Tuấn Kiệt vẫn không thay đổi nhiều so với bốn năm trước.

Hắn vẫn thu hút sự chú ý của Thành Nam ngay khi xuất hiện.Khi Kiệt bước tới chỗ Nam đang ngồi xổm, Nam vẫn chưa đứng dậy.

Ngược lại Kiệt ngồi xổm xuống, vươn tay ném cọng cỏ trong miệng Thành Nam đi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Nam, nhếch mép cười: "Đồng chí Nam, đợi tôi mấy năm rồi à?"

Thành Nam không cam lòng yếu thế, gạt đi bàn tay đang định chạm vào mặt mình: "Tôi tới bắt anh đấy.

Là một kẻ có tiền án, không có nghề nghiệp chính đáng, xét đến công lao trước đây của anh, hiện tại anh chỉ có thể làm sai vặt cho tôi thôi."

Kiệt nhìn chằm chằm vào Nam đang chậm rãi đứng dậy.

Hắn đưa tay ra kéo Nam dậy, trong lúc Nam đứng thẳng lên, Kiệt nghiêng người tới, cắn nhẹ vào mặt anh ta, để lại một vết cắn nông ướt át."

Đồng chí Nam, tôi là sói, cậu không nhớ tôi từng khen cậu rất thơm à?

Cậu không sợ tôi ăn thịt cậu sao?"

- Kiệt tự mãn véo má Nam, muốn bật cười khi thấy má Nam đỏ bừng vì bị hắn cắn.Nam đẩy Kiệt ra, lấy khăn giấy trong túi lau mặt mình, sau đó trừng mắt nhìn Tuấn Kiệt, giục hắn lên xe.Tuấn Kiệt ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, Nam lau mặt xong, cầm khăn giấy trong tay, suy nghĩ một lúc rồi bỏ vào túi.Lòng anh ta nặng trĩu nhưng lại có chút gợn sóng lăn tăn.

Thành Nam không hề cảm thấy có chút áp lực nào, giống như năm đó Kiệt ôm lấy anh ta, cho dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng lại biết Kiệt sẽ không làm hại mình.*Trước mặt không có ai cả.

Quang Huy đưa tay chạm vào vị trí bên cạnh, ga trải giường vẫn tỏa ra hơi ấm yếu ớt.

Cậu nhích người một chút, nhấc mình ra khỏi giường.Âm thanh của cuộc trò chuyện rời rạc trong phòng khách lọt vào tai Quang Huy, nhỏ tới mức như muốn hoàn toàn im lặng, như thể sợ làm phiền ai đó.Khi Huy bước vào phòng khách, Minh Khôi vừa gọi điện xong.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng, Khôi đã cúi xuống, tóm lấy mắt cá chân cậu: "Trời còn chưa ấm hẳn, sao lại không mang vớ?"

Huy nhìn người đang đi lấy vớ cho mình mang, hai chân ngượng ngùng cọ vào nhau: "Anh... lại đang nói chuyện điện thoại."

Minh Khôi cúi người xuống, mang vớ cho Huy, nghiêm túc trả lời: "Là bạn cũ của anh, tên là Lâm Thành Nam, làm việc ở Đồn công an 1.

Trước đây anh hay ra ngoài là để giúp anh ấy điều phối một số công việc."

Khôi cứ nhìn chằm chằm vào Huy.

Mặc dù Huy biết anh có thể nghe thấy mọi thứ cậu nghĩ trong lòng nhưng cậu vẫn hít một hơi thật sâu và thì thầm những suy nghĩ trong đầu: "Đôi khi em cảm thấy... cảm giác như thế giới của anh có thể tiếp tục mà không cần em.

Có lẽ ai đó khác có thể thay thế vị trí của em.

Nhưng em...

Em lại không dám tưởng tượng đến một thế giới không còn anh."

Mỗi lời Huy thốt ra dường như mang theo một dòng điện, khiến thần kinh của Khôi chấn động, xuyên qua tứ chi, đi vào sâu trong trái tim anh, khiến tim anh đập loạn xạ.Minh Khôi trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Có lẽ em cũng sẽ tìm được một người khác, người đấy có thể làm được nhiều việc mà anh không làm được.

Nhưng hiện tại chúng ta đang ở bên nhau, người anh thương là em, người em thương là anh, vậy nên đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết rằng anh thích em, và em đã chọn anh, thế là đủ."

Minh Khôi nuốt khan, nói thêm: "Thế giới của em sẽ càng có nhiều màu sắc hơn, nếu em sợ những màu sắc lạ lẫm kia, anh sẽ đồng hành cùng em.

Miễn là em nguyện ý.

Cuộc gọi vừa rồi anh nhận là muốn mời em cùng anh đi gặp người bạn mà anh đã nhắc đến, em đồng ý đi cùng anh nha?"*Thành Nam ngồi trong buồng ra hiệu, Tuấn Kiệt lập tức nhấn nút gọi phục vụ.Nam hài lòng gật đầu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Kiệt đã nói thay: "Cho tôi một phần lớn salad rau, ít nước sốt, đừng ngâm rau trong nước quá lâu."

Người phục vụ lịch sự nhìn Thành Nam.Nam: "...

Anh ta gọi giúp tôi rồi, cảm ơn."

Kiệt nhướng mày: "Nam không hài lòng hả?"

Khóe mắt Nam giật giật: "Đừng có gọi tên tôi trống không như thế, phải gọi là đồng chí Nam."

Kiệt gật đầu, nghiêng người về phía trước, môi chỉ cách Nam vài centimet, giả tạo hỏi: "Được rồi, Nam ơi, cậu có hài lòng không?"

Lưng của Nam thẳng tắp, nhưng mặt lại đỏ bừng như quả cà chua, trịnh trọng nói: "Nói chuyện thì bỏ tay ra khỏi đùi tôi dùm."

Quang Huy vừa tới, vội vàng chạy theo phía sau Minh Khôi: "Bọn tôi có quấy rầy gì hai người không?"
 
[End_Bl Việt] Bí Kíp Dụ Bắt Hổ
Chương 12: Meo


Ở bàn 18, khách hàng toàn những người kỳ lạ, phục vụ nào cũng muốn tránh xa bàn này.

Hai người đang nhai những miếng bít tết tái vừa.

Một người đang cầu nguyện trong khi ăn một đĩa salad lớn.

Một người khác cầm cốc nước suối, vẻ mặt hài lòng khi quan sát những người xung quanh.Quang Huy ngập ngừng nhận xét về miếng bít tết cuối cùng: "Thịt bò ở đây không tệ, nhưng thiếu độ dai.

Có vẻ không giống với miếng thịt tái vừa bình thường cho lắm."

Tuấn Kiệt ăn hết miếng cuối cùng: "Không sao đâu, tôi ăn thịt chín nhiều năm rồi."

Thành Nam khuấy nước sốt salad, chắp tay nói: "Ngày nay rau đều là từ nhà kính, mùi vị đất khác xưa.

Hãy tha thứ cho những kẻ ăn thịt này, bọn họ sẽ không đánh giá cao vị ngon của rau."

Minh Khôi nhấp một ngụm nước suối, tựa như đang thưởng thức: "Anh ăn chay nhiều năm rồi, tiên khí là thức ăn duy nhất của anh."

Ăn xong, Huy thận trọng hỏi Khôi: "Đồng chí Nam... và chú Kiệt kia, họ có giống chúng ta không?"

Thành Nam biết rõ mục đích của Minh Khôi dẫn Quang Huy đến đây ngày hôm nay.

Anh ta tiếp lời với vẻ mặt ân cần: "Giống chứ, tuy thế giới chưa chấp nhận chúng ta nhưng vẫn có rất nhiều người giống chúng ta mà.

Cậu không cần phải lo lắng."

Tuấn Kiệt nhướng mày nhưng vẫn im lặng.

Quang Huy lại hỏi: "Nhưng khi đi đường... có thấy khó chịu không?"

Thành Nam nhìn chiếc mũ trên đầu Huy, cẩn thận cân nhắc trước khi nói: "Thật ra chúng ta cũng giống như những người bình thường mà.

Chỉ cần khi đi trên đường chú ý một chút thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả."

Quang Huy hít một hơi thật sâu, kín đáo nắm tay Minh Khôi dưới gầm bàn, nhìn anh: "Ngày mai chúng ta đi thủy cung đi.

Đó giờ em chỉ biết tới cá dưới sông, em muốn được đi thủy cung cùng người em thương.

Đồng chí Nam cũng nói chỉ cần chúng ta nắm tay nhau ở nơi riêng tư thì sẽ không có vấn đề gì."

Minh Khôi bị ấn tượng bởi cụm "người em thương" từ miệng Quang Huy, lòng cứ lâng lâng mê đắm: "Được, chỉ cần em muốn, anh sẽ đi cùng em."

Quang Huy lại nhìn Thành Nam với vẻ mặt biết ơn: "Đồng chí Nam, cảm ơn anh.

Và cả chú Kiệt nữa, hai người thật xứng đôi."

Nam trả lời: "Hả?"

Huy có vẻ bối rối: "Không phải vừa rồi ý anh là thế sao?"

Minh Khôi rất bao dung với người thương, nói: "Ý anh ấy là vậy đó.

Anh nghe tiếng lòng anh ấy rồi, hệt những gì em đang nghĩ."

Kiệt bật cười: "Đồng chí Nam, không ngờ anh lại có cảm giác như vậy với tôi..."

Nam: "..."*Kể từ khi nhìn thấy Thành Nam và Tuấn Kiệt, Quang Huy cũng đã muốn ra ngoài nhiều hơn, không còn ru rú trong nhà như trước.

Bây giờ, họ thậm chí đã ở giai đoạn có thể cùng nhau đến siêu thị để mua sắm, một sự cải thiện đáng kể!Minh Khôi đang gõ bàn phím, định đưa Huy đến những nơi xa hơn để mở rộng tầm nhìn và hưởng tuần trăng mật.

Họ cần phải hâm nóng tình cảm, dạo gần đây họ cứ như cặp vợ chồng già, Khôi không cam lòng!Khôi tùy ý hỏi: "Huy ơi, em có muốn đi đâu không?"

Huy gật đầu: "Có, đi đến trái tim anh."

Khôi: "..."

Khôi: "Để anh hỏi theo hướng khác, em có biết mình đến từ đâu không?

Chúng ta về thăm quê em ha?"

Quang Huy cúi đầu cười khúc khích: "Em biết câu này.

Em đến từ trái tim anh."

Khôi: "..."

Hóa ra việc để trẻ con nghiện mạng xã hội là rất sai lầm.*Nửa tháng sau, Khôi mang theo một cái túi xách xuống máy bay, giúp đỡ Huy có hơi say máy bay.Quang Huy uống vài ngụm nước rồi mới từ từ lấy lại sức sống: "Chúng ta đang ở đâu?"

Khôi trầm ngâm một lát: "Anh xem qua cách mọi người ở đây nói chuyện, cảm thấy có lẽ nơi này sẽ rất thích hợp với em."

Huy ngạc nhiên đi theo Khôi lên một chiếc ô tô hướng về một nơi nào đó.Khi xe dừng lại, Huy choáng váng tại chỗ trước khung cảnh bao la của những cây cổ thụ và cỏ dại.Có rất ít bụi cây thấp, thay vào đó là những cây cao chót vót hàng thiên niên kỷ thống trị cảnh quan.

Hệ thống rễ khổng lồ đan chéo nhau, lá xanh tươi bao phủ bầu trời trong xanh, che khuất mây trắng.Quang Huy cởi mũ, cởi bỏ quần áo và trong chớp mắt biến thành một con hổ uy nghiêm.

Cậu gầm lên trời và đi về phía sâu hơn trong rừng, sau đó nhắm mắt lăn trên bãi cỏ.Khôi sải bước tiến về phía trước, theo sát con mèo lớn nhà mình...

Bé Huy.Chú mèo lớn này... chỉ thuộc về anh thôi.Ở phía xa, chiếc xe đã đi được một quãng đường khá dài trước khi xuất hiện một tấm biển gần như không đáng chú ý: "Rừng nguyên sinh.

Cấm khách du lịch".
 
Back
Top Bottom