[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,902
- 0
- 0
[End] Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê
Phiên ngoại 2
Phiên ngoại 2
Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Ami.
_____________________Trước hôm nay, Lộ Nghiêu chưa từng tin vào bốn chữ "tiếng sét ái tình".Những tình tiết cũ rích này đặt trong phim thần tượng còn thấy nhàm chán, vậy mà lại xảy ra với cậu.Nhớ lại khoảnh khắc lướt qua Lâm Viễn Chi trước cửa lớp, tim Lộ Nghiêu vẫn siết chặt, như thể bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy.Cậu chợt nhận ra một cách đầy chua xót rằng, từ giây phút đó, có những thứ cậu không thể dễ dàng kiểm soát nữa.Ví dụ như—trái tim cậu."
Cậu định theo đuổi ai?
Đừng nói là Lâm Viễn Chi đấy nhé?"
Vương Khánh Quốc vẫn còn trong trạng thái sốc, chưa hoàn hồn.Lộ Nghiêu uống cạn ngụm bia dứa cuối cùng, siết chặt lon rỗng trong tay, khẽ vung tay ném lon vào thùng rác cách đó ba mét một cách gọn gàng.Cậu nở nụ cười đầy chắc chắn, nhìn thẳng vào Vương Khánh Quốc."
Cậu không nghe nhầm đâu.
Tớ muốn theo đuổi Lâm Viễn Chi, và nhất định sẽ theo đuổi được."
Lần cuối cùng Vương Khánh Quốc thấy Lộ Nghiêu tự tin như vậy là khi cậu nói sẽ thi đỗ vào T Đại năm lớp 12.
Lúc đó, cậu không hề nói suông—từ ngày hôm ấy, Lộ Nghiêu gần như lột xác, học hành chưa bao giờ quyết tâm đến thế.Chỉ trong một năm ngắn ngủi, cậu đã từ học sinh đội sổ vươn lên top 10 toàn khối, đến giờ vẫn là câu chuyện huyền thoại được thầy cô ở trường cũ truyền tai nhau.Và giờ đây, trong ánh mắt Lộ Nghiêu, Vương Khánh Quốc lại thấy ánh sáng quen thuộc ấy—tựa như hai ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy.Cậu ta nấc một cái vì bia, hỏi lại: "Nghiêu Nghiêu, cậu nghiêm túc chứ?"
Theo cậu ta thấy, Lộ Nghiêu vốn đã là một cực phẩm nhan sắc hiếm có.
Cậu cũng chưa từng yêu ai, dù thời cấp hai, cấp ba có không biết bao nhiêu người—cả nam lẫn nữ—viết thư tình theo đuổi, nhưng cậu chẳng mảy may để mắt tới ai.Thế mà bây giờ lại vừa gặp đã cảm nắng Lâm Viễn Chi?Vậy rốt cuộc nam thần của T Đại đẹp đến mức nào?Nghe Vương Khánh Quốc nói vậy, Lộ Nghiêu hơi chớp mắt một cách không tự nhiên.
Dù lúc nãy đã mạnh miệng tuyên bố theo đuổi Lâm Viễn Chi, nhưng thực sự bắt tay vào làm thì chẳng dễ dàng gì."
Tất nhiên là nghiêm túc.
Cậu đã thấy tớ lấy chuyện này ra đùa bao giờ chưa?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Nghiêu, Vương Khánh Quốc cười hề hề: "Tốt quá rồi!
Cuối cùng thì Lộ Lộ nhà ta cũng biết rung động!
Nhưng mà..."
Cậu ta chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng."
Cậu bảo nhan sắc của nam thần trường chúng ta cao như vậy, thế bây giờ anh ta còn độc thân không?
Lỡ có bạn gái rồi thì sao?"
Lộ Nghiêu ngồi khoanh chân trên thảm, lấy một miếng xương vịt ra gặm."
Chuyện đó khỏi cần lo, tớ đã tìm hiểu kỹ rồi.
Anh ấy vẫn còn độc thân."
"Vậy...anh ấy có phải gay không?
Nhỡ đâu là trai thẳng thì cậu xong đời đấy."
Vương Khánh Quốc nhìn cậu đầy lo lắng."
Dù sao thì anh ấy chưa từng yêu ai ở T Đại.
Còn có phải trai thẳng không, đến lúc đó thử là biết ngay."
Nhìn nụ cười mang chút tinh quái trên môi Lộ Nghiêu, Vương Khánh Quốc bất giác đổ mồ hôi thay cho Lâm Viễn Chi.Tên này lần đầu tiên theo đuổi người khác, liệu có làm ra chuyện gì quá đà không đây?Dù đã buông lời chắc nịch rằng nhất định sẽ theo đuổi được Lâm Viễn Chi, Lộ Nghiêu cũng không vội vàng mà dành cả tuần để thu thập thông tin về anh.Lâm Viễn Chi là đàn anh cùng khoa của cậu, điểm này đúng là quá có lợi—gần quan được ban lộc, nhưng muốn hái được trăng, trước tiên phải bắc thang đã.Và rất nhanh, Lộ Nghiêu đã tìm ra "chiếc thang" đó.Khoa Quản lý Kinh tế có một group chung vài trăm người, từ năm nhất đến năm tư đều có mặt.
Tân sinh viên có gì không hiểu có thể hỏi trực tiếp trên đó, ngoài ra group cũng là nơi buôn chuyện đủ kiểu, chỉ cần vài phút không nhìn tin nhắn, số thông báo đỏ đã nhảy lên "99+", náo nhiệt vô cùng.Nơi có tám chuyện, tất nhiên cũng có người tìm đồng đội chơi game.Lộ Nghiêu đã tìm hiểu kỹ—cậu biết bạn cùng phòng của Lâm Viễn Chi tên là Lưu Vĩ, học chuyên ngành Thương mại Quốc tế.
Anh ta mũm mĩm, da trắng, đeo kính gọng đen, chính là người hôm đó đã nhiệt tình giữ chỗ cho Lâm Viễn Chi.Vị đàn anh này là một otaku chính hiệu, sở thích lớn nhất là cày anime và chơi game.
Trước đó, anh ta đã vài lần lên group tìm đồng đội, và Lộ Nghiêu đã để ý được khung giờ online của anh ta.Tối nay, thấy anh ta lại đăng bài rủ người, Lộ Nghiêu lập tức trả lời.Chẳng mấy chốc, hai người trở thành đồng đội trong game.
Sau khi quen dần, mỗi lần chạm mặt ngoài đời cũng có thể chào hỏi nhau vài câu.Nhưng khiến Lộ Nghiêu thất vọng là, hai lần cậu gặp Lưu Vĩ, cả hai lần anh ta đều không đi cùng Lâm Viễn Chi.Xem ra, ngoài giờ học, Lâm Viễn Chi rất ít khi ở trường."
Tớ điều tra rồi, anh ấy chỉ thỉnh thoảng về ký túc xá nghỉ trưa, còn lại hầu như ở ngoài trường.
Con nhà giàu như vậy, tất nhiên là xe đưa xe đón, cậu đừng mong tình cờ gặp được ở trường nữa."
Lộ Nghiêu ủ rũ chọc chọc đũa vào tô mì Udon."
Tớ có thời khóa biểu năm hai đây, nhưng nếu lại cố tình đi nhầm lớp như lần trước, có phải quá lộ liễu không?"
"Rõ là lộ liễu."
Vương Khánh Quốc lấy đũa gõ vào đầu cậu."
Tớ phải nhắc nhở cậu, trước cậu, Lâm Viễn Chi cũng có không ít người theo đuổi, toàn là hoa khôi của khoa đấy.
Nhưng người ta chẳng thèm nhìn một cái, thư tình hay quà cáp đều từ chối thẳng thừng, không nhận luôn."
"Lạnh lùng đến vậy sao?"
Lộ Nghiêu chống cằm, khóe miệng hơi nhếch lên."
Nhưng nghe cậu nói thế, tớ lại càng thấy cậu ấy cuốn hút hơn, phải làm sao đây?"
Vương Khánh Quốc liếc nhìn cậu một cách bất lực."
Tớ chỉ sợ cậu dốc hết tình cảm, đến cuối cùng nhận lại chỉ là..."
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Lộ Nghiêu, cậu ấy không nỡ nói hết câu.Những người sinh ra đã là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), phần lớn đều kiêu ngạo, thậm chí có khi gia đình còn sắp đặt sẵn hôn sự môn đăng hộ đối.
Cậu thực sự lo rằng Lộ Nghiêu sẽ đâm đầu vào bức tường không lối thoát."
Tớ còn chưa bắt đầu theo đuổi mà cậu đã tưởng tượng ra cảnh thảm bại của tớ rồi?"
Lộ Nghiêu nhấp một ngụm nước cam, gắp một viên cá viên bỏ vào miệng."
Bạn học Vương này, cậu xem thường tớ đến thế sao?"
Có lẽ bị sự tự tin và khí thế của cậu lây nhiễm, Vương Khánh Quốc nhìn thẳng vào mắt cậu rồi bật cười."
Người khác thì tớ không chắc, nhưng cậu á, tớ tin chắc chắn cậu sẽ làm được."
Cậu giơ cốc lên, chạm vào cốc của Lộ Nghiêu."
Cố lên nhé, Lộ Lộ!"⸻Tối hôm đó, Lộ Nghiêu canh đúng giờ lên mạng, lập tổ đội với Lưu Vĩ chơi một ván game.
Nhưng có vẻ mạng của đối phương quá kém, giữa chừng đã bị ngắt kết nối, còn gửi cho cậu một sticker xin lỗi.— Đàn em, hôm nào ra quán net chơi chung nhé, mạng ký túc xá rác quá.Lưu Vĩ vừa nhắn tin xong, quay đầu lại liền thấy một bóng dáng cao ráo đứng ngay cửa.
Hắn giật nảy mình, mắt trợn to như gặp ma."
Lão Lâm, hôm nay cậu ngủ lại ký túc à?"
"Tớ về lấy sách."
Giọng nói của Lâm Viễn Chi lạnh nhạt.
Anh bước đến kệ sách, rút ra một quyển sách ngoại văn rồi bỏ vào túi đeo chéo.
Khi xoay người đi, ánh mắt anh lướt qua màn hình trò chuyện của Lưu Vĩ.Ảnh đại diện của Lộ Nghiêu mới đổi—một chú mèo cam nhỏ đang ngủ trên ghế dài trong khuôn viên trường, trên đầu còn đội một chiếc lá ngân hạnh, trông vô cùng đáng yêu.Thông thường, kiểu avatar dễ thương này hay được các cô gái sử dụng.
Lưu Vĩ sợ cậu hiểu lầm, vội giải thích:"Tớ đang nhắn tin với đàn em, cậu nhớ Lộ Nghiêu không?
Người hôm nọ đi nhầm lớp, đụng phải cậu ở cửa đó?"
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt đen nhánh phía sau cặp kính hơi trầm xuống."
Lộ Nghiêu?"
"Đúng rồi, cậu ấy là hotboy của năm nhất đó.
Đừng nói với tớ là cậu không nhớ đấy nhé?"
Lâm Viễn Chi khẽ cười, giọng điệu nhàn nhạt:"Ừm, có chút ấn tượng."
Lưu Vĩ hiếm khi thấy anh để lộ ánh mắt như vậy, bèn tò mò truy hỏi:"Có phải cậu ấy rất đẹp trai không?"
"Không nhìn rõ lắm."
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Viễn Chi, Lưu Vĩ không khỏi thở dài.Cậu cách xa như thế còn thấy rõ có một mỹ nam đứng trước cửa, Lâm Viễn Chi sao có thể không nhìn thấy được chứ?Đúng là kỳ lạ thật!⸻Chiều thứ sáu, sau khi tan tiết cuối cùng, Lộ Nghiêu uể oải khoác cặp rời khỏi lớp.Lúc đi xuống tầng một, cậu vô tình gặp Lưu Vĩ từ phía đối diện đi tới.Lộ Nghiêu mỉm cười chào hỏi, rồi vô thức nhìn ra sau lưng cậu ấy, đôi mắt ảm đạm bỗng sáng rực lên.Lâm Viễn Chi cũng ở đây!
Lần này hai người họ lại cùng đi với nhau!Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lộ Nghiêu, chàng trai cao gầy khẽ ngước lên, nhìn về phía cậu.Lộ Nghiêu trông thấy hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ lay động, tim liền đập mạnh, vội vàng dời ánh mắt đi.Cậu cố giữ vẻ bình tĩnh, quay sang nói:"Anh Lưu Vĩ, anh đi ăn cơm à?
Nghe nói mì cay nồi đất ở nhà ăn Tây ngon lắm đấy."
"Được thôi, hôm nay thứ sáu, chắc cũng không quá đông người."
Lưu Vĩ quay sang hỏi Lâm Viễn Chi, "Lão Lâm, cậu về nhà hay sao?"
"Tuần này tớ không về."
Giọng Lâm Viễn Chi vẫn nhàn nhạt.Trong lòng Lộ Nghiêu dâng lên một tia vui sướng, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên, thuận miệng mời:"Nếu vậy thì, đàn anh Lâm, anh đi ăn mì cay với bọn em nhé?
Đông người thì có thể gọi một nồi lớn.
Bạn em cũng sắp tới, chúng ta vừa đủ bốn người một bàn."
Lúc nói câu này, lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, cổ họng cũng khô khốc.
Ai mà ngờ được, từ bé đến lớn cậu chưa bao giờ căng thẳng trước ai đến vậy!Lâm Viễn Chi đứng trên bậc thang cao hơn cậu một bậc, hơi cúi mắt xuống nhìn cậu."
Chúng ta mới gặp nhau hai lần, cậu biết tôi sao?"
Chết thật, có vẻ cậu hơi lộ liễu rồi.Lộ Nghiêu chớp mắt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh."
Em nghe Lưu Vĩ học trưởng nhắc đến anh suốt, hơn nữa đàn anh Lâm là nhân vật nổi bật của trường, làm sao em có thể không biết được?"
Cậu nở một nụ cười ngọt ngào."
Chắc là đàn anh không biết tớ đâu nhỉ?
Em tên Lộ Nghiêu, 'Lộ' trong 'đường xá', 'Nghiêu' trong 'Nghiêu Thuấn', em cùng khoa với anh đấy."
Ánh mắt Lâm Viễn Chi lướt qua nốt ruồi nhỏ bên sống mũi cậu, đôi con ngươi sau tròng kính tựa mặt hồ thu, ánh lên gợn sóng lấp lánh dưới ánh nắng."
Lộ Nghiêu, cái tên hay đấy."
Không ngờ lại được khen tên, và còn từ miệng Lâm Viễn Chi nữa, vành tai Lộ Nghiêu bất giác đỏ lên."
Tên của học trưởng còn hay hơn mà.
'Viễn' trong 'tĩnh viễn chí viễn' (giữ lòng thanh tĩnh, chí hướng vươn xa), 'Chi' trong 'chi lan ngọc thụ' (cây ngọc lan thanh tao), nghe là đã thấy ý vị sâu xa rồi."
Lưu Vĩ nghe xong, lập tức nhìn Lâm Viễn Chi đầy ẩn ý.Nhưng Lâm Viễn Chi vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, chỉ hơi gật đầu."
Ừm, cảm ơn.
Giờ đi ăn mì được chưa?"
Lộ Nghiêu vẫn còn ngây người, vội vàng đáp:"À đúng rồi, phải đi nhanh thôi, không lát nữa lại xếp hàng dài đấy!"⸻Vương Khánh Quốc đi trước đặt bàn và gọi sẵn bốn phần.
Nhận được tin nhắn của Lộ Nghiêu, cậu đã kích động lắm rồi, đến lúc thấy Lâm Viễn Chi ngoài đời, vẻ kinh ngạc trên mặt càng không che giấu nổi.Nhân lúc đi mua nước, cậu ta lôi Lộ Nghiêu ra một góc."
Được lắm, cậu mới đó mà đã hẹn được người ta đi ăn rồi?"
"Hôm nay may mắn thôi."
Lộ Nghiêu chọc cùi chỏ vào cậu.
"Mắt cậu bớt sáng lên đi, nhìn lộ liễu quá, bị Lâm Viễn Chi phát hiện thì sao?"
"Được rồi được rồi, lát nữa tớ sẽ không nhìn nữa, được chưa?"
Lộ Nghiêu xách một túi đầy đồ uống quay lại, siết nhẹ lòng bàn tay rồi mới ngồi xuống đối diện với Lâm Viễn Chi."
Anh muốn uống gì không?"
Cậu nghiêng đầu hỏi.Lâm Viễn Chi liếc qua túi đồ uống, giọng điệu nhàn nhạt: "Không cần, tôi uống nước là được."
Lộ Nghiêu hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc."
Lộ Nghiêu, chỉ có bốn người mà cậu mua nhiều thế này à?"
Lưu Vĩ cầm một chai lên xem, có vẻ hơi khó hiểu.Vương Khánh Quốc ho nhẹ hai tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Nghiêu Nghiêu, cậu nói muốn mua máy pha cà phê đúng không?
Đã chọn được thương hiệu chưa?"
Lưu Vĩ uống một ngụm hồng trà đá, chợt lên tiếng: "Máy pha cà phê à?
Cái này thì lão Lâm rành lắm, nhà cậu ấy có một cái, còn là hàng nhập khẩu từ nước ngoài nữa đấy."
"Cậu cứ hỏi trực tiếp lão Lâm là được."
Lâm Viễn Chi đặt ly nước xuống, ngước mắt nhìn Lộ Nghiêu:"Cậu định mua tầm giá bao nhiêu?
Dùng ở nhà à?"
Bất ngờ chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm ấy, tim Lộ Nghiêu bỗng đập lỡ một nhịp."
À...không, em không ở ký túc xá, thuê nhà bên ngoài.
Ngân sách chắc khoảng...một vạn tệ?"
"Vậy thì có nhiều thương hiệu để chọn lắm, cậu cần những chức năng nào?"
Lưu Vĩ không nhịn được, dùng khuỷu tay huých vào cánh tay Lâm Viễn Chi:"Phiền phức thế làm gì?
Cậu cứ gửi thẳng link máy nhà cậu cho cậu ấy là được mà."
Lộ Nghiêu chớp mắt, liếc nhìn điện thoại đặt trên bàn, rồi bỗng dưng có thêm một chút dũng khí."
Vậy...anh Lâm, hay là chúng ta kết bạn WeChat đi?"