Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Chương 180: Ngoại truyện Công chúa – Phò mã (1): Vọng Nguyệt Bút Ký*



*Vọng Nguyệt Bút Ký (Nhật ký ngắm trăng). Phần này mình xin phép viết hoa Công chúa, Phò mã thay cho tên riêng đúng như dụng ý của tác giả.

Hiệu sách ở Thanh Châu, trước một giá sách ngay ngắn chỉnh tề, một Hồ thương tiện tay rút ra một quyển sách:

《Vọng Nguyệt Bút Ký》?

Hắn lật ra xem, hóa ra là cuốn dã sử viết về mối tình của Phò mã Bùi Hành và Công chúa Vạn An, Đỗ Chẩm Nguyệt.

Từ triều Thái Xương, Vĩnh An đến Diên Hi của Đại Chu, phong lưu hào kiệt nhiều vô số kể. Nhưng nếu nói đến người nổi danh nhất thời Vĩnh An, hẳn phải là Liên Hoa Lang Thôi Tuần, còn đến Diên Hi, danh hiệu ấy lại thuộc về Phò mã Bùi Hành.

Bùi Hành xuất thân Trạng nguyên, làm quan đến chức Tể phụ dưới triều Diên Hi. Vì từng cưới Công chúa Vạn An, Đỗ Chẩm Nguyệt, nên thường được người đương thời gọi là Bùi Phò mã.

Công chúa Vạn An, Đỗ Chẩm Nguyệt, cũng là một nhân vật đầy truyền kỳ. Nàng vốn không mang huyết thống hoàng gia, nhưng vì được Nữ đế nhận làm nghĩa nữ trước khi băng hà mà nàng được trở thành công chúa. Bởi dung mạo nàng có vài phần giống Lý Doanh, ái nữ của Nhị Thánh, nên Diên Hi Đế đối đãi với nàng vô cùng thân thiết, sự sủng ái thậm chí còn hơn cả những công chúa thật sự.

Nhị Thánh chính là Thái Xương Đế và Nữ đế. Sau khi Nữ đế băng hà, hợp táng cùng Thái Xương Đế, quần thần thương nghị về thụy hiệu của bà. Lúc ấy, Diên Hi Đế dốc sức phản đối mọi ý kiến trái chiều, kiên quyết truy phong thụy hiệu của Nữ đế là “Thánh”, đồng thời khôi phục miếu hiệu của Thái Xương Đế từ “Anh” trở về “Thánh”, để sử sách gọi ông là Chu Thánh Tông, còn Nữ đế là Thánh Hoàng Đế. Từ đó, cả hai được hậu thế xưng tụng là Nhị Thánh.

Thịnh thế của Đại Chu bắt đầu từ giai đoạn trị vì của Thái Xương Đế và Nữ đế, vậy nên trước quyết định này của Diên Hi Đế, thiên hạ cũng không có quá nhiều dị nghị, cũng không còn tình cảnh sĩ tộc đồng loạt phản đối như khi Thái Xương Đế vừa băng hà, khiến miếu hiệu của ngài bị giáng từ “Thánh” xuống thành “Anh”.

Rốt cuộc đến thời Diên Hi, cháu ruột của hai người, công lao hiển hách của Nhị Thánh mới có được sự ghi nhận công bằng.

Còn cuốn 《Vọng Nguyệt Bút Ký》 này, ngoài những giai thoại về Công chúa Vạn An và Phò mã Bùi Hành thì còn đề cập đến vài chuyện khuê phòng giữa Công chúa và Phò mã. Về phần tác giả thì không rõ là ai.

Chuyện thực hư thế nào, lại càng không rõ.

Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc 《Vọng Nguyệt Bút Ký》 trở thành cuốn dã sử được ưa chuộng nhất khắp Trường An, thậm chí đến những vùng xa xôi như Thanh Châu cũng có bày bán.

Hồ thương hứng thú lật sách, đọc một câu: “Chương thứ nhất, nhân diện đào hoa kim do tại.” [1]

[1] Chương này được đặt tên dựa theo ý thơ của bài Đề đô thành nam trang [Đề tích sở kiến xứ] (Thơ đề ở ấp phía nam đô thành [Đề nơi khi xưa gặp người]) Tác giả Thôi Hộ thời Trung Đường.

Có thể dịch nghĩa như sau: Khuôn mặt hoa đào nay vẫn đó.



Sau khi thành hôn, Diên Hi Đế ban thưởng phủ đệ cho Công chúa. Công chúa vào cung tạ ơn, nhưng không nhận, mà tự bỏ bạc của mình, tìm đến cựu Tể phụ đã ẩn cư, Thôi Tụng Thanh, ngỏ ý muốn mua lại phủ đệ của Liên Hoa Lang Thôi Tuần.

Từ sau khi Thôi Tuần qua đời vì bạo bệnh, người muốn mua phủ của y nhiều không kể xiết, từ vương hầu quý tộc đến thương gia phú hào, nhưng Thôi Tụng Thanh đều cự tuyệt tất thảy.

Song, từ dung mạo đến khí chất của Phò mã đều phảng phất bóng dáng của Thôi Tuần, khiến Thôi Tụng Thanh không khỏi xao lòng, luôn bất giác xem y như người cháu bạc mệnh của mình. Do dự mất mấy ngày, cuối cùng ông vẫn quyết định sẽ bán lại phủ đệ của Thôi Tuần cho vợ chồng Công chúa.

Những cố nhân của Thôi Tuần như Thịnh A Man, Hà Thập Tam ban đầu cũng có ý ngăn cản, nhưng sau khi tận mắt thấy diện mạo của Phò mã, đều chỉ biết thở dài rời đi.

Từ đó, phủ đệ của Thôi Tuần chính thức thuộc về Công chúa.

Ngày Công chúa cùng Phò mã bước vào phủ, nàng đưa tay khẽ chạm vào gốc hải đường giữa sân, lệ rơi khóe mắt. Phò mã dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nàng nghẹn ngào tựa vào lòng hắn, hồi lâu chẳng nói một lời.

Trên cây hải đường, một đôi yến non vờn quanh giữa không trung, sau cùng vỗ cánh sà xuống. Công chúa đưa tay ra, một con trong số đó liền nhảy vào lòng bàn tay nàng, lăn một vòng như đang làm nũng.

Phò mã cười nhẹ: “Hoa đào vẫn đó, người xưa còn đây, đến cả yến Quan Âm cũng chưa từng đổi thay.”

Công chúa ngước mắt nhìn hắn, rốt cuộc nín khóc mỉm cười.

Phò mã đưa tay định đón lấy con yến non trong lòng bàn tay nàng, nhưng dường như nó bị kinh hãi, giãy cánh bay lên.

Phò mã lấy làm khó hiểu: “Sao vẫn sợ ta thế này?”

Công chúa đáp: “Chàng suốt ngày giữ bản mặt lạnh tanh, không cười không nói, tất nhiên ai cũng sợ chàng rồi.”

Phò mã chăm chú nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, rực rỡ đến mức cả gốc hoa hải đường cũng phải lu mờ. Hắn khẽ nói: “Ta chỉ cười với mình nàng thôi.”



Hồ thương lật sang trang thứ hai, chương thứ hai: “Sớm dậy vẽ mày ngài.”

Mỗi ngày Phò mã đều phải vào triều từ canh năm, trong khi công chúa tuổi trẻ ham ngủ, giờ ấy vẫn chưa chịu rời giường. Nhưng vì cứ đến giờ, ba nghìn hồi trống báo sáng ở cửa Thừa Thiên lại vang lên đúng lúc, Phò mã đành chuẩn bị sẵn nút ngọc, nhét vào tai nàng, đợi tiếng trống dứt hẳn mới lấy ra.

Hôm ấy cũng vậy. Phò mã vừa rời giường, định nhét nút ngọc vào tai nàng, nhưng công chúa lại đột nhiên mở mắt.

Công chúa vòng tay ôm lấy cổ Phò mã, kéo hắn ngã xuống giường, rồi chui vào lòng hắn, dụi nhẹ vào lồng ng.ực ấm áp, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Phò mã cười ra nước mắt: “Minh Nguyệt Châu, ta phải vào triều đây.”

Công chúa vẫn nhắm mắt, ôm chặt hắn không chịu buông, cất giọng ngái ngủ: “Đừng đi.”

“Bị phạt bổng lộc cả tháng đấy.”

“Ta bù cho chàng…”

“Còn bị đánh hai mươi trượng nữa.”

Lúc này nàng mới chịu mở mắt, ấm ức buông tay: “Vậy chàng đi đi.”

Phò mã bất đắc dĩ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng, rồi ngồi dậy: “Ta đi đây.”

“Khoan đã.” Công chúa cũng ngồi dậy, lại ôm lấy eo hắn, tựa trán vào hõm vai hắn, cọ cọ vài cái: “Chúng ta thành thân lâu lắm rồi nhưng chàng vẫn chưa từng vẽ mày cho ta. Hôm nay vẽ xong, ta mới cho chàng đi.”



Trước song cửa, ánh ban mai vừa ló dạng, Phò mã cầm một thanh phấn vẽ mày được chế thành hình cây bút, chuyên chú ngắm nhìn đường nét chân mày của Công chúa, rồi hỏi: “Muốn vẽ thành dáng gì?”

Công chúa suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Trong thành Trường An hiện thời chuộng nhất là kiểu mày liễu, chàng vẽ mày liễu cho ta đi.”

Nói xong, nàng hớn hở nhắm mắt, mặc cho Phò mã cầm bút phác từng nét trên chân mày mình. Đến khi hắn nói: “Xong rồi.”, nàng mới phấn khởi mở mắt, cầm gương soi thử.

Vừa soi, nàng đã không dám tin: “Hình như… đâu có gì khác đâu?”

Phò mã thản nhiên thú nhận: “Chỉ quét nhẹ một đường phấn vẽ mày thôi, không có vẽ thêm.”

“Vì sao không vẽ?”

“Mày liễu nào đẹp bằng mày nàng.” Hắn khẽ cười: “Minh Nguyệt Châu, dáng mày vốn có của nàng đã là đẹp nhất rồi.”

“Chàng lười!” Công chúa hạ kết luận.

Ánh mắt công chúa xoay chuyển, nàng bắt chước giọng điệu của các công chúa Đại Chu: “Ta muốn phạt chàng!”

Phò mã không nhịn được cười: “Phạt thế nào đây?”

Công chúa mím môi cười, nhào tới đè hắn xuống đất: “Phạt chàng… để ta vẽ mày.”

Phò mã có chút căng thẳng, hắn giãy giụa: “Minh Nguyệt Châu, đừng nghịch nữa.”

Công chúa chống tay lên ngực hắn, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào má hắn: “Nhưng ta giận rồi. Chàng chọn đi, hoặc bện một ngàn con châu chấu cỏ cho ta, hoặc để ta vẽ mày.”

Sắp vào triều đến nơi, hắn sao bện kịp một ngàn con châu chấu bằng cỏ? Phò mã đành thở dài bất lực: “Ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

Vậy là trước song cửa, người bị vẽ mày nay đã đổi thành hắn.

Phò mã nhìn cây bút vẽ mày trong tay Công chúa, khắp người đều lộ rõ vẻ chống đối, hắn bất giác ngả người ra sau, đến mức lưng dán chặt vào tường, không còn đường lui.

Công chúa che miệng cười khúc khích, rồi hắng giọng một cái, nâng cằm hắn lên, không cho hắn trốn tránh. Nàng cười nói: “Lang quân mặt tựa đào hoa, vẽ mày xong lại càng diễm sắc, hà tất phải sợ đến thế?”

Phò mã khó xử: “Minh Nguyệt Châu, sao ta thấy nàng có chút giống… sơn phỉ vậy?”

Không biết có phải gần đây nàng xem quá nhiều vở diễn về sơn phỉ cướp đoạt khuê nữ nhà lành, hay anh hùng giải cứu mỹ nhân hay không.

Công chúa bật cười khanh khách: “Nếu ta là sơn phỉ, vậy chàng chính là… áp trại phu nhân của ta rồi.”

Nàng cố tình đổi giọng ồm ồm: “Sơn phỉ phải vẽ mày cho áp trại phu nhân đây!”

Nàng giữ chặt cằm của Phò mã bằng tay trái, tay phải cầm cây bút than đen, thật sự tỉ mỉ vẽ lên chân mày của hắn. Phò mã khẩn trương đến mức không dám động đậy, chỉ sợ nàng lỡ run tay một chút, chẳng biết sẽ vẽ thành dạng gì.

Trải qua một hồi chịu đựng, công chúa mới vẽ xong. Phò mã vừa định cầm gương đồng lên soi, lại bị công chúa đè tay xuống: “Không được, không cho soi.”

“Phải để ta xem nàng đã vẽ thế nào chứ.”

“Không cho xem.” Công chúa đẩy Phò mã ra khỏi phòng, thậm chí còn một đường đẩy hắn lên lưng ngựa. Đến khi thúc nhẹ vào mông ngựa, thấy chiến mã tung vó lao đi, nàng mới tươi cười gọi với theo: “Đợi khi chàng trở về mới được soi!”

Phò mã đành bất đắc dĩ lên triều trong bộ dạng này.

Suốt dọc đường, sợ chậm trễ triều hội, Phò mã không dám dừng lại soi gương, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Sau khi vào cung Đại Minh, hắn cứ cắm đầu đi thẳng, mãi đến khi đến cửa điện Tử Thần, lại vô tình chạm mặt tể phụ Lư Hoài.

Lư Hoài gọi hắn lại, cùng hắn trò chuyện một hồi. Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông vẫn nhìn hắn đăm đăm, khiến hắn bối rối vô cùng. Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành, lẽ nào lần này Minh Nguyệt Châu đã bày trò quá trớn thật rồi? Ôi, rốt cuộc nàng đã vẽ cái gì lên mặt hắn!

Thế nên suốt cả buổi triều hội, Phò mã vẫn cúi đầu, im lặng không nói. Nhưng khổ nỗi, sau buổi triều hội, Hoàng đế lại ban bữa cho bá quan ở hành lang dưới điện. Trong lúc dùng bữa khó tránh khỏi phải đối đáp với người khác, Phò mã cứ cảm thấy mỗi khi có người nói chuyện cùng hắn, ánh mắt họ dường như đều dừng lại trên hàng chân mày, khiến hắn càng thêm quẫn bách.

Khó khăn lắm mới dùng xong bữa, Phò mã lập tức đứng dậy, chạy nhanh như bay thoát khỏi cung Đại Minh.

Khi phi ngựa đi qua phố Chu Tước, hắn nhìn thấy một Hồ thương bán son phấn, trên giá còn treo một chiếc gương đồng. Phò mã vội ghìm cương, xuống ngựa soi gương.

Không soi thì thôi, vừa soi liền nhận ra, Minh Nguyệt Châu căn bản chưa hề vẽ gì cả!

Ngay cả phớt nhẹ một đường cũng không có.

Nói cách khác, nỗi ngượng ngùng mà hắn phải chịu cả sáng nay hoàn toàn là dư thừa!

Phò mã dở khóc dở cười, ánh mắt đảo qua đám son phấn muôn màu muôn vẻ trên quầy hàng, nhướng mày, trong lòng nảy ra một kế.



Công chúa đang cắm hoa thì Phò mã tan triều trở về.

Vừa trông thấy Phò mã, Công chúa đã cười nghiêng ngả, nàng hỏi: “Chàng đã nhìn rõ chưa?”

Phò mã biết mình bị trêu chọc, nhưng lại không hề tức giận. Hắn chỉ mỉm cười, đưa cho nàng một hộp son môi bằng bạch ngọc: “Lúc tan triều, ta đã mua cho nàng một hộp son môi.”

Công chúa nửa tin nửa ngờ, mở ra xem: “Đừng bảo lại là màu tím nữa nhé?”

Nhưng lần này, trong hộp không phải là sắc tím lạ kỳ, mà là màu đỏ tươi đang rất thịnh hành ở Trường An.

Nàng vui vẻ chấm một ít, thoa nhẹ lên môi: “Không phải màu tím nữa nè.”

Công chúa soi gương, trong gương đồng, đôi môi thiếu nữ rạng rỡ như cánh anh đào. Nàng quay sang hỏi Phò mã: “Thập Thất lang, đẹp không?”

Phò mã gật đầu, rồi bất ngờ hỏi: “Nàng không ngửi thấy mùi gì sao?”

Công chúa hít nhẹ một hơi, quả nhiên trong phòng thoang thoảng một mùi hương ngọt thanh. Nàng lần theo hương thơm, hóa ra chính là từ hộp son tỏa ra, liền ngạc nhiên hỏi: “Sao son môi này lại có mùi ngọt thế này?”

Phò mã bình thản đáp: “Hồ thương nói, trong đó có trộn mật ong.”

“Thì ra là vậy.”

Phò mã cười nói: “Chỉ là, son môi có thêm mật ong thì đắt hơn loại thường đến một trăm văn tiền, nhưng ai mà biết bên trong có cho thêm mật ong thật hay không?”

Công chúa ngây ngô hỏi: “Vậy làm cách nào để phân biệt được?”

Phò mã nhướng mày: “Nếm thử là biết.”

Công chúa giơ hũ ngọc trắng lên: “Chàng muốn nếm cái này sao?”

Phò mã lắc đầu: “Không nếm cái đó.”

“Nếu vậy thì nếm thế nào?”

“Nếm… trên môi công chúa.”

Vừa dứt lời, Phò mã đã vòng tay ôm chầm lấy công chúa, cúi đầu hôn lên đôi môi nàng.

Ngoài song cửa, đàn yến non nhảy nhót trên những cành cây xanh biếc.

Trong phòng, từng tiếng rên khẽ vang lên từng hồi.

“Ưm… thả ta ra… ta sắp không thở nổi rồi…”

“Ừm… rốt cuộc ai mới là áp trại phu nhân của ai đây?”

“Chàng là của ta… ưm… không, ta là áp trại phu nhân của chàng…”
 
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Chương 181: Ngoại truyện Công chúa – Phò mã (2): Kề tai tựa má, tình ý nồng nàn



Chương thứ ba của “Vọng Nguyệt Bút Ký” chép rằng: “Kề tai tựa má, tình ý nồng nàn”

Tình cảm giữa Phò mã và Công chúa vô cùng khắng khít. Có hai điểm Công chúa yêu nhất ở Phò mã, một là dung mạo tựa đóa hoa sen, diễm lệ đến mức khiến trăm hoa phải lu mờ, và hai là đôi tay như khối ngọc quý, được gọt giũa một cách tinh tế.

Có lẽ vì trước kia Phò mã từng bị thương ở tay, nên mỗi khi gặp ác mộng trong đêm, Công chúa lại vô thức nắm lấy tay Phò mã, lật qua lật lại để xem xét. Nàng chạm vào từng ngón, tỉ mỉ kiểm tra, đến khi xác nhận không có tổn thương nào mới khẽ thở phào, rồi tựa vào lòng Phò mã, chìm vào giấc ngủ sâu.

Phò mã đã quen với thói quen ấy của Công chúa. Mỗi lần như vậy, hắn luôn lặng thinh, để mặc Công chúa tùy ý dò xét, tỏ ra như đang ngủ say. Chỉ khi Công chúa đã an ổn trong vòng tay mình, hơi thở dần trở nên đều đặn, hắn mới mở mắt, rón rén vòng tay qua eo nàng, kéo nàng vào gần hơn.

Thế nhưng, đêm nay, Công chúa cứ nắm lấy tay Phò mã mãi không buông, thậm chí hắn còn cảm nhận được từng giọt lệ ấm nóng rơi xuống mu bàn tay mình. Phò mã sợ nhất là phải nhìn thấy Công chúa khóc, lúc này cũng chẳng giả vờ ngủ nữa. Hắn mở mắt, dịu giọng hỏi nàng: “Minh Nguyệt Châu, sao thế?”

Công chúa nức nở: “Lúc đó… chắc là đau lắm, phải không?”

“Đều đã qua rồi…”

“Vì sao khi ấy, ta lại không ở bên chàng chứ…” Công chúa nghẹn ngào, tiếng khóc đứt quãng: “Ta đáng lẽ phải ở bên chàng mới đúng.”

“Thật sự đã qua hết rồi.” Phò mã ôm nàng vào lòng, cẩn thận hôn đi từng giọt lệ trên má nàng: “Giờ ta rất ổn.”

Để chứng minh lời mình, Phò mã đưa tay ra trước mặt Công chúa. Dưới ánh đèn, đôi tay hắn trắng trẻo như ngọc, các ngón thon dài, ngoài những vết chai mờ do luyện tập cưỡi ngựa bắn cung thì chẳng hề có dấu tích thương tổn nào. Công chúa cắn môi, nắm lấy tay Phò mã áp lên má mình, giọng nàng rầu rĩ: “Thập Thất lang, chuyện như vậy… sẽ không bao giờ xảy ra nữa, đúng không?”

“Sẽ không đâu.” Phò mã khẽ đáp.

Đêm ấy, Phò mã dỗ dành Công chúa rất lâu. Ngọn đèn bên song cửa chỉ tắt đi sau một canh giờ. Đến khi Công chúa mang theo vệt nước mắt ngủ say, Phò mã mới cúi xuống hôn lên mái tóc nàng, thao thức mãi không cách nào ngủ được.

Không phải vì nàng quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, mà là vì chính hắn cũng đỏ hoe cả mắt.

Phò mã là bậc nam nhi không dễ rơi nước mắt. Tương truyền lúc còn nhỏ, hắn từng ngã ngựa, gãy xương chân, đau đớn đến tột cùng mà vẫn không rơi một giọt nước mắt nào. Thế nhưng lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, ôm Công chúa đang say giấc trong lòng, hắn lại âm thầm rơi lệ.

Hắn nghĩ, đời này kiếp này, muôn đời muôn kiếp, hắn cũng không thể gặp được người thứ hai yêu thương hắn như nàng.

Nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, trân quý hắn, vì vết thương cũ của hắn mà đau lòng đến rơi lệ. Rốt cuộc hắn có tài đức gì mà lại được nàng dành tình yêu sâu sắc và thuần khiết đến vậy?

Phò mã cúi đầu hôn lên mái tóc bên thái dương của Công chúa, nhỏ giọng thì thầm: “Minh Nguyệt Châu, sẽ không còn chuyện như vậy nữa, ta thề.”



Vài ngày sau, sứ đoàn Thổ Phồn vào kinh tiến cống, xong xuôi liền đề nghị giao đấu một trận mã cầu với Đại Chu.

Diên Hi Đế hào hứng chấp thuận. Vì trận đấu này liên quan đến thể diện của Đại Chu, nên Hoàng đế hạ lệnh, triệu tập những bậc tinh anh trong triều về môn mã cầu. Phò mã vốn nổi danh vì có tài đánh mã cầu xuất chúng, tất nhiên không thể vắng mặt.

Trước khi lên sân, Phò mã quấn một lớp vải trắng quanh tay. Đồng môn thân thiết từng cùng hắn tham gia điện thí, nay là Giáo úy thân quân Dực Vệ, Mạnh Lục lang, lấy làm lạ, liền hỏi: “Huynh làm gì đấy?”

Phò mã thản nhiên đáp: “Tránh bị thương khi đánh bóng.”

Mạnh Lục lang không dám tin: “Chơi mã cầu bị thương ở tay chẳng phải chuyện bình thường lắm sao? Huynh là đàn ông mà lại để tâm đến chuyện ấy nữa à?”

Phò mã lắc đầu, giọng đầy lý lẽ: “Không được, Công chúa khen tay ta đẹp, không thể để bị thương.”

Mạnh Lục lang bị đôi phu thê ân ái này làm cho choáng váng, mãi sau cạn lời đến nghẹn họng. Một lúc lâu nữa, y miễn cưỡng thốt ra một câu đầy cảm thông: “Công chúa… chắc là khó hầu hạ lắm nhỉ?”

Phò mã liếc y một cái đầy khó hiểu: “Nếu huynh thấy ghen tị thì cứ nói thẳng ra, sao phải vòng vo làm gì.”

Mạnh Lục lang: “… Được rồi.”



Trận mã cầu này kết thúc với chiến thắng nghiêng về Đại Chu. Suốt trận cầu đó, Phò mã tả xung hữu đột, nhanh tựa gió lốc, ghi điểm đầu tiên. Diên Hi Đế long tâm đại duyệt, liền hỏi Phò mã muốn được ban thưởng gì. Mạnh Lục lang bâng quơ nói: “Bệ hạ ban cho y một hộp cao dưỡng tay là được rồi.”

Phò mã: “…”

Diên Hi Đế: “…”

Người xưa có câu, chuyện tốt khó truyền xa, chuyện xấu lại lan đi vạn dặm. Huống hồ Mạnh Lục lang là dạng không giữ nổi bí mật, vậy nên những gì Phò mã thể hiện trên sân đấu mã cầu chẳng mấy chốc đã truyền khắp Trường An. Có kẻ chê cười Phò mã sợ vợ, bảo rằng y lấy lòng Công chúa quá mức; cũng có người cảm thán cho cảnh ngộ của y. Phò mã và Công chúa vốn dĩ môn đăng hộ đối, nào ngờ chỉ sau một đêm, thê tử của y lại trở thành Công chúa tôn quý của Đại Chu. Chưa nói đến việc Công chúa có thực ấp ba nghìn hộ, số bạc thu được hằng năm từ thực ấp đã gấp trăm lần bổng lộc của Phò mã, theo luật còn có thể tự mình có thuộc quan, ngay cả xe ngựa cũng được hưởng tiêu chuẩn cao hơn Phò mã. Thành thử dù Phò mã xuất thân danh môn, trẻ tuổi đỗ Trạng nguyên, tiền đồ rộng mở, nhưng xét về địa vị, rốt cuộc vẫn chẳng thể sánh bằng Công chúa.

Hơn nữa, thân làm Phò mã của Đại Chu, không được nạp thiếp, muốn nuôi một ca cơ trong phủ cũng phải được sự cho phép của Công chúa, trong khi Công chúa lại có thể quang minh chính đại nuôi trai lơ. Thế nên, ai mà không thương cảm dùm Phò mã cho được.

Song, ngoài những lời chê cười hay thương hại, nhiều hơn cả vẫn là lòng ngưỡng mộ đối với tình nghĩa sâu nặng giữa Phò mã và Công chúa. Các tiểu nương tử khắp Trường An đều truyền tai nhau rằng, Phò mã lúc nào cũng ghi nhớ sở thích của Công chúa, vì nàng mà chẳng màng ánh mắt người đời, quả thực là tấm gương mẫu mực của người làm trượng phu.

Huống hồ, thê tử thuận theo trượng phu thì được khen là hiền thê, vậy vì cớ gì trượng phu chiều theo thê tử lại trở thành trò cười?

Chuyện này cứ thế trở thành đề tài đàm luận sôi nổi khắp các hàng cùng ngõ hẻm ở thành Trường An, còn nhân vật chính trong câu chuyện, Công chúa, lại chỉ biết dở khóc dở cười.

Trong phủ, Công chúa bất mãn nói với Phò mã: “Chàng biết rõ Mạnh Lục lang là kẻ mồm miệng không biết giữ kẽ, thế mà lại để y nghe được những lời đó. Giờ thì hay rồi, danh tiếng sợ vợ của chàng sắp truyền đến tận Tây Vực rồi đấy!”

Phò mã nhàn nhã mỉm cười: “Sợ vợ thì có gì không tốt? Biết nghe lời vợ là chuyện rất tốt mà.”

Công chúa hừ một tiếng: “Nhưng chàng đang bị người ta chê cười đấy. Chàng giờ đã thăng lên Thị lang bộ Lễ rồi, bị người ta đàm tiếu mà còn cảm thấy dễ chịu được sao?”

“Bổng lộc của Thị lang bộ Lễ cũng không mua nổi phủ đệ này.”

Lời Phò mã nói không sai. Trường An tấc đất tấc vàng, huống chi phủ đệ này lại nằm ở phường Tuyên Dương, giá cả lại càng đắt đỏ. Số bạc mua phủ đều lấy từ thực ấp của Công chúa.

Phò mã mặt không đổi sắc: “Cầm của người thì tay ngắn, ăn của người thì miệng mềm. Ta cam tâm tình nguyện lấy lòng Công chúa, người khác có quản được đâu.”

Công chúa bật cười khanh khách, nhào vào lòng Phò mã, vươn tay chọc lét eo hắn: “Nhưng ta lại vô duyên vô cớ mang tiếng là hạng đàn bà chanh chua! Chàng nói xem, chàng lấy lòng ta thế nào? Chàng chiều chuộng ta ở đâu?”

Phò mã lập tức ôm chặt nàng, không để nàng nghịch ngợm nữa, cười nói: “Công chúa muốn ta lấy lòng thế nào, ta sẽ lấy lòng thế ấy.”

Má Công chúa lập tức ửng đỏ: “Miệng lưỡi trơn tru! Ta bảo chàng bớt chơi mã cầu, chàng nghe chưa? Ta bảo chàng đừng mãi vùi đầu vào chính sự, lo giữ gìn sức khỏe, chàng có nghe không? Chàng chẳng nghe lời ta điều gì, lại còn dám nói lấy lòng ta?”

Công chúa liệt kê từng chuyện một, Phò mã nghe xong cũng tự thấy bản thân không đúng, bèn nói: “Vậy từ nay về sau, ta đều sẽ nghe nàng hết.”

Công chúa đảo mắt, cười tủm tỉm: “Có thật là chuyện gì cũng nghe ta không đấy?”

“Đều nghe nàng.”

“Được.” Lý Doanh mở hộp trang điểm, tiện tay ném cho Thôi Tuần một hộp cao dưỡng tay làm từ hạnh nhân và mật ong: “Giang nương tử tặng ta đấy, nói rằng gần đây rất được ưa chuộng ở Trường An.”

Công chúa nhớ lại lúc Giang nương tử tặng mình, trên mặt còn mang nụ cười đầy hàm ý, liền hận không thể chui xuống đất cho xong: “Không đúng, là tặng chàng mới phải. Chẳng phải chàng vừa nói nghe lời ta nhất sao? Vậy mở ra mà dùng đi.”

Phò mã từ chối thẳng thừng: “Không được.”

Công chúa ngạc nhiên: “Chẳng phải chàng vừa bảo nghe lời ta sao? Cớ gì lại không chịu dùng?”

“Không được.” Phò mã dứt khoát: “Đàn ông đàn ang, ai lại đi dùng thứ này?”

Công chúa cười khẽ: “Lúc này mới nhớ mình là đàn ông sao? Còn nhớ năm mười ba tuổi, chúng ta đến miếu, lão hòa thượng còn tưởng chàng là một bé gái giả trang thành bé trai.”

Khi ấy, Công chúa cười đến ngả nghiêng, đến tận bây giờ vẫn thường lấy chuyện này ra trêu chọc Phò mã. Mỗi lần nhắc tới, Phò mã đều ngượng muốn chết, lần này cũng ngoại lệ. Hắn lúng túng nói: “Minh Nguyệt Châu, chúng ta đã hứa không nhắc lại chuyện này rồi mà.”

Công chúa cong môi: “Nhưng chàng cũng đã hứa sẽ nghe lời ta, chẳng phải cũng không giữ lời sao?”

Phò mã vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Chuyện gì cũng được, nhưng riêng bôi cao dưỡng tay thì không được.”

Thật ra, ở Trường An cũng có nam nhân dùng loại cao này, nhưng khổ nỗi Phò mã lại sở hữu một đôi mắt đào hoa quyến rũ, gương mặt tuấn tú pha nét dịu dàng, từ nhỏ đã nhiều lần bị nhầm là nữ nhi, chứ chẳng phải chỉ một lần như Công chúa nghĩ. Bởi vậy hắn vô cùng bài xích chuyện này.

Công chúa cả giận nói: “Chàng có phải đàn ông không thế? Toàn nói lời rồi lại nuốt lời?”

Có lẽ câu nói này khiến Phò mã nhớ lại những trải nghiệm xấu hổ trong quá khứ và điều đó càng khiến hắn nảy sinh ý muốn chứng tỏ bản thân, thế là chẳng kịp suy nghĩ đã buột miệng đáp: “Ta có phải đàn ông hay không, người khác không biết, chẳng lẽ Công chúa còn không biết?”

Công chúa sững người. Trong thoáng chốc, bao nhiêu hình ảnh khiến mặt đỏ, tim đập bỗng dưng hiện lên. Đến khi kịp phản ứng, hai gò má nàng đã ửng hồng. Nàng lập tức lấy tay che mặt, vội quay người sang chỗ khác: “Chàng… chàng lại bắt nạt ta!”

Nàng quay lưng về phía Phò mã. Phò mã đưa tay kéo vai nàng lại, nhưng bị nàng hất ra.

Phò mã gọi: “Minh Nguyệt Châu…”

Công chúa không để ý tới hắn.

“Minh Nguyệt Châu…”

Công chúa vẫn mặc kệ.

“Minh Nguyệt Châu… giận thật rồi đấy à?”

Công chúa vẫn chẳng thèm để tâm đến hắn.

Phò mã thở dài, đành chấp nhận số phận: “Được rồi, Minh Nguyệt Châu, ta nghe lời nàng. Nàng bảo ta làm gì, ta sẽ làm nấy.”

Công chúa lập tức chuyển giận thành vui, xoay người lại: “Thật sao? Ta bảo chàng làm gì, chàng cũng làm?”

Phò mã đáp: “Thật.” Hắn liếc mắt thấy hộp cao dưỡng tay hạnh nhân mật ong trên bàn, vội bổ sung: “Ngoại trừ cao dưỡng tay.”

Buổi chiều hắn còn phải đến Lễ bộ, nếu thuộc hạ mà ngửi thấy mùi hương này, e rằng hắn sẽ bị cười đến chết mất.

Công chúa đảo mắt một vòng: “Ngoại trừ thì ngoại trừ, nhưng từ giờ trở đi, chàng phải nghe theo ta hết đấy nhé.”

“Nghe hết.”

“Vậy chàng… không được động đậy.”

Phò mã cảm thấy không ổn, nhưng lời đã hứa, chẳng thể nuốt lại, đành ngồi ngay ngắn dưới cửa sổ, một cử động cũng không dám.

Công chúa bước đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc. Nàng ngước nhìn gương mặt hắn, ánh mắt chăm chú đến mức khiến hắn có chút rợn người: “Minh Nguyệt Châu, nàng nhìn gì vậy?”

“Nhìn… xem nên xuống tay ở đâu.”

Phò mã còn chưa kịp hiểu nàng nói gì, Công chúa đã ngẩng đầu, bất ngờ cắn vào cằm hắn.

Phò mã phản ứng nhanh như chớp, lập tức ngửa người về sau, tránh thoát chỉ trong nháy mắt: “Minh Nguyệt Châu, nàng làm gì vậy?”

Công chúa cắn hụt, tức giận nói: “Chàng vừa nói gì hả? Hết thảy đều nghe ta, giờ lại nuốt lời rồi!”

Phò mã cứng họng: “Nhưng ta còn phải đến Lễ bộ…”

“Ta mặc kệ! Rốt cuộc chàng có nghe ta không?”

Nhìn thấy nàng lại bắt đầu nổi giận, Phò mã đành bất đắc dĩ nói: “Nghe…”

Công chúa cười khúc khích, tiện tay cầm lấy dải lụa đỏ trên án thư, quấn quanh mắt hắn: “Giờ thì chàng không thấy gì nữa, cũng chẳng tránh được đâu.”

Phò mã bị bịt mắt, trong lòng không khỏi căng thẳng. Nhưng trong mắt Công chúa, khung cảnh trước mặt lại mang một vẻ đẹp động lòng người. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng như ngọc của lang quân bị che khuất bởi một dải lụa đỏ rực, sắc trắng lại càng trắng, sắc đỏ lại càng đỏ, tựa như mai đỏ điểm xuyết giữa tuyết đông, đẹp đến nao lòng.

Công chúa nhìn đến ngây người. Trước nay mỗi lần ngắm Phò mã, nàng luôn bị đôi mắt đào hoa của hắn cuốn hút trước tiên. Giờ đây khi đôi mắt ấy bị che khuất, nàng mới nhận ra sống mũi hắn cao thế này, đường nét bờ môi lại đẹp đến vậy, tựa như cánh sen mềm mại. Nàng bất giác nghiêng người tới gần hơn.

Phò mã hồi hộp đến mức không dám nhúc nhích, ngón tay chống trên nền gỗ mun cũng vô thức co lại. Hắn không biết dáng vẻ này của mình trong mắt Công chúa lại càng khiến nàng muốn trêu ghẹo hơn.

Mắt bị bịt kín, chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng khi thị giác bị tước đoạt, các giác quan khác lại càng trở nên nhạy bén. Ban đầu, Phò mã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh, hương thơm ngày một gần hơn. Hắn biết, đó là mùi hương trên người Công chúa. Nàng đang chậm rãi lại gần.

Ngay sau đó, một lọn tóc buông lơi lướt qua gáy hắn, dậy lên cảm giác ngưa ngứa. Kế đó, làn hơi thở thơm mát của thiếu nữ phả lên vành tai, tê tê dại dại, khiến hắn không khỏi giật mình.

Công chúa bật cười trước biểu cảm của hắn. Hắn vội vàng cầu xin tha thứ: “Minh Nguyệt Châu, ta sai rồi, tha cho ta đi.”

Công chúa hắng giọng, dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, trông chẳng khác nào gã ác bá trên sân khấu hí kịch đang trêu đùa con gái nhà lành. Nàng hỏi: “Chàng sai ở đâu?”

Phò mã vắt óc suy nghĩ: “Sai ở chỗ… không nên nói câu “Ta có phải nam nhân hay không, chẳng lẽ Công chúa còn không rõ ư?”

Công chúa: “…”

Ngón tay nâng cằm hắn dần nóng lên vì ngượng ngùng, Công chúa nghiến răng nói: “Ban đầu còn nghĩ chiều nay chàng phải đến Lễ bộ, định tha cho chàng, giờ thì khỏi cần nữa rồi.”

Phò mã còn chưa kịp đối đáp, Công chúa đã lao đến, đẩy hắn ngã xuống sàn. Hắn vừa giãy giụa thì nàng đã cắn nhẹ lên bờ vai hắn qua lớp y phục, ra lệnh: “Đừng động đậy.”

Lúc này Phò mã mới sực nhớ đến lời giao ước giữa hai người. Sợ nàng nổi giận, hắn quả thật không dám cựa quậy. Hắn tự nhủ, cùng lắm vai bị cắn in dấu răng, người khác cũng đâu nhìn thấy, chẳng sao cả.

Nhưng Công chúa lại không cắn xuống, môi nàng tách ra, hồi lâu vẫn chẳng có thêm động tĩnh nào, thời gian kéo dài đến mức lòng hắn cũng hoang mang theo. Hắn không thể nhìn thấy, nhưng các giác quan khác càng thêm nhạy cảm hơn. Hắn nghe được tiếng chim yến nhảy nhót bên song cửa, tiếng gió lay rơi những cánh hải đường, duy chỉ không nghe được hơi thở của Công chúa. Nếu không phải vẫn còn ngửi thấy hương thơm đặc trưng trên người nàng, cảm nhận được thân hình lả lướt áp lên mình, hẳn Phò mã đã nghĩ nàng rời đi từ lâu rồi.

Nỗi lo lắng trong lòng mỗi lúc một dâng cao, chẳng biết bao lâu sau, đột nhiên cổ hắn bị day nhẹ một cái. Ngay sau đó, đôi môi mềm của nàng phủ xuống hầu kết, nhẹ nhàng m*n tr*n dọc theo cần cổ. Mỗi một nụ hôn của Công chúa đều nóng bỏng, dây dưa không dứt, khiến hắn chẳng thể chống đỡ nổi.

Hơi thở Phò mã dần trở nên gấp gáp, hắn vòng tay ôm lấy Công chúa, xoay người áp nàng xuống dưới. Nhưng Công chúa lại đẩy hắn ra, tháo dải lụa đỏ che mắt hắn xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, rồi nhoẻn miệng cười: “Chẳng phải chàng phải đến Lễ bộ sao? Mau đi đi.”

Phò mã: “…”

Quả nhiên không thể đắc tội với nữ nhân.

Nhất là khi nữ nhân ấy vừa là thê tử của mình, lại vừa là Công chúa Đại Chu.



Buổi chiều, khi Phò mã ở Lễ bộ xử lý công vụ, mấy tiểu lại đến bẩm báo len lén ngó nghiêng, ánh mắt dừng mãi trên cổ hắn.

Trên cổ Phò mã, chi chít những dấu vết đỏ hồng, nhiều đến mức không thể che giấu.

Một tiểu lại tính tình ngay thẳng buột miệng: “Chẳng hay Phò mã bị muỗi đốt chăng…”

Lời còn chưa dứt, một tiểu lại khác vội kéo ống tay áo y, ra hiệu đừng nói nữa.

Muỗi gì chứ, con muỗi này… e rằng chính là Công chúa đi…

Phò mã vờ như không nghe thấy, nhưng khuôn mặt lạnh lùng như băng ngọc lại nhuộm rõ sắc đỏ rành rành.

Phen này, e rằng lại trở thành đề tài bàn tán khắp thành Trường An rồi.

Sớm biết vậy, chi bằng đồng ý để nàng bôi hộp cao kia còn hơn.

Phò mã hậm hực nghĩ.
 
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Chương 182: Ngoại truyện Công chúa – Phò mã (3): HOÀN TOÀN VĂN (có chút hiện đại)



Chương thứ tư của 《Vọng Nguyệt Bút Ký》 viết: “Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người.”

Dạo này Công chúa ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày việc nàng làm nhiều nhất chính là ngồi trước cửa sổ, ngắm hoa hải đường ngoài kia mà thở dài.

Bởi vì Phò mã được phái đến Ngô Trung để chủ trì khoa thi của các châu thuộc Giang Nam Đạo.

Chuyến đi này kéo dài tận một tháng.

Công chúa vẫn còn nhớ đêm trước ngày Phò mã lên đường, hai người thắp nến, tựa vào chiếc trường kỷ bằng gỗ hoa nam, trò chuyện thật lâu. Nàng nép vào lòng Phò mã, quyến luyến không rời: “Ta có thể đi cùng chàng không?”

“Không thể.” Phò mã vô tình từ chối: “Ta đi làm giám khảo, đâu có chuyện giám khảo dẫn theo gia quyến?”

Các giám khảo của Quan Nội Đạo, Hà Nam Đạo, Hà Đông Đạo do Lễ bộ phái đi đều không mang theo gia quyến. Hơn nữa, Giang Nam Đạo là nơi phồn hoa nhất Đại Chu, nhân tài tụ hội, Phò mã đoán mình sẽ bận đến mức chân không chạm đất, ở cũng phải ở trong cống viện, căn bản không có thời gian để chăm sóc Công chúa.

Công chúa vốn hiểu chuyện, nàng ấm ức đáp: “Không đi thì thôi vậy.”

Bộ dạng tủi thân của nàng vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến Phò mã không khỏi rung động. Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Chỉ một tháng thôi, một tháng sau, ta sẽ về.”

“Một tháng, ba mươi ngày.” Công chúa đếm trên đầu ngón tay: “Vậy ta không được gặp chàng trong vòng ba mươi ngày rồi.”

Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy ba mươi ngày quá dài. Nàng ôm lấy vòng eo gầy của Phò mã, dựa vào lòng hắn, lưu luyến nói: “Ba mươi ngày, dài quá đi. Trừ lần chàng đi thi điện thí, chúng ta chưa từng xa nhau lâu như vậy.”

Phò mã cười: “Minh Nguyệt Châu, nàng cứ quấn lấy ta mãi, không thấy chán sao?”

“Không chán.” Công chúa ôm chặt hắn hơn: “Một chút cũng không chán.”

Bỗng nhiên, nàng sực nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu đầy uất ức, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chàng chán ta rồi sao?”

Phò mã giật mình, vội cúi đầu, lại đặt một nụ hôn lên môi nàng. Hắn hôn rất dịu dàng, tựa như đang trân quý bảo vật vô giá nhất. Khi ngẩng đầu lên, giọng hắn ôn hòa: “Minh Nguyệt Châu, sao ta có thể chán nàng được kia chứ?”

Hắn thở dài một hơi: “Ta chỉ sợ nàng chán ta thôi.”

“Sao lại nghĩ như vậy?”

Phò mã thoáng ngập ngừng, nhưng rồi vẫn mở lời: “Ta nghĩ, có lẽ trước đây nàng chưa từng gặp ai thật sự xuất sắc, cho nên mới thích ta. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nàng mở y quán, mời rất nhiều danh y về khám bệnh miễn phí cho người nghèo, nàng không còn là tiểu thư khuê các suốt ngày quanh quẩn trong chốn thâm môn nữa. Nàng sẽ dần nhận ra, ta cũng chẳng có gì tốt đẹp.”

Từ trước đến nay, Phò mã chưa từng bộc lộ sự lo lắng của mình với Công chúa. Nghe hắn nói vậy, nàng không nhịn được bật cười: “Chàng thật sự nghĩ thế sao?”

Phò mã gật đầu: “Từ khi nàng mở y quán, tiếp xúc với nhiều người hơn, ta liền nghĩ vậy. Nhưng ta không thể bắt nàng ngày ngày ở nhà chờ ta về. Nàng có ước mơ của riêng mình, ta sẽ không ngăn cản nàng.”

Ước mơ của Công chúa vẫn luôn là thương xót muôn dân, mong sao muôn dân đều ấm no. Ngoài y quán, nàng còn dự định mở một thư viện miễn phí, chuyên dạy chữ cho những đứa trẻ không có điều kiện đi học. Mỗi năm tiền lụa nàng nhận được từ thực ấp nhiều, đến mức chẳng thể dùng hết, nên nàng muốn lấy từ dân, dùng cho dân.

Công chúa ngẩng đầu nhìn Phò mã, quả nhiên trong đáy mắt hắn lộ ra nét bồn chồn bất an. Hắn thực sự đang sợ hãi, sợ rằng sau khi nàng nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, nàng sẽ không còn thích hắn nữa. Công chúa khẽ thở dài, nâng mặt hắn lên, hôn nhẹ lên môi hắn rồi nói: “Ai bảo ta chưa từng gặp nam tử xuất sắc? Đại Chu có bao nhiêu công tử tuấn mỹ tài giỏi, ta đều đã gặp qua.”

Nàng nhìn vào mắt hắn, điềm đạm nói: “Nhưng trong lòng ta, chàng là tốt nhất. Dù bao nhiêu năm trôi qua, dù ta có gặp bao nhiêu người, Thập Thất lang, chàng vẫn là người tốt nhất.”

Lòng Phò mã chợt nóng ran, hắn dè dặt hỏi: “Thật sao?”

Công chúa kiên định gật đầu: “Ta không giống chàng, nói lời không giữ lời. Rõ ràng đã hứa sẽ trở về, vậy mà lại…”

Giọng nàng nhỏ dần, mắt cũng cụp xuống. Nàng chớp mắt, rúc vào lòng hắn, như thể sợ mất đi hắn một lần nữa, tay nàng siết chặt lấy hắn: “Lại không làm được, chỉ biết lấy một ngàn con châu chấu cỏ để dỗ dành ta… Ta không giống chàng. Ta đã nói chàng là người tốt nhất trong lòng ta, thì chàng chính là người tốt nhất. Ta nói ta sẽ mãi mãi thích chàng, thì sẽ mãi mãi thích chàng. Ta giữ lời hơn chàng nhiều.”

Phò mã chỉ cảm thấy vành mắt cay xè. Hắn giả vờ dụi mắt, lau đi giọt lệ vương trên khóe mi, rồi ôm chặt lấy Công chúa, hôn lên mái tóc nàng: “Ừ, Công chúa giữ lời hơn ta.”

Công chúa bật cười, nàng tựa vào lòng hắn, kéo tay hắn lại, nghịch ngợm vu.ốt ve từng ngón tay. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng bèn hỏi: “Đúng rồi, ta nghe nói khi các quan viên kinh thành xuống địa phương công cán, quan viên nơi đó thường sẽ mời danh kỹ địa phương đến hầu rượu. Có thật vậy không?”

Phò mã có vẻ sững sờ: “Hình như là vậy…”

Đặc biệt là vùng Ngô Trung, nơi đó xa hoa trụy lạc, hoan lạc phóng túng, quan viên trong triều khi đến Ngô Trung làm việc, trên đường còn mời danh kỹ bầu bạn, coi như một chuyện phong nhã.

Công chúa bĩu môi, nói: “Thật ra ta nghĩ, những danh kỹ ấy chưa chắc đã muốn hầu hạ bọn họ, chẳng qua bị quyền thế ép buộc mà thôi. Lần này chàng đến Ngô Trung, đám quan địa phương tự xưng phong lưu kia nhất định sẽ tìm đủ cách nịnh nọt chàng, đến lúc đó, chàng không được đáp ứng bọn họ đâu đấy nhé.”

Nghĩ đến đây, lòng nàng bỗng dâng lên chút chua xót, liền nắm lấy tay Phò mã, cúi đầu cắn nhẹ lên mu bàn tay hắn.

Nàng không dùng lực, chỉ để lại một dấu răng nhợt nhạt. Phò mã thở dài: “Nàng cắn ở đây thì có ích gì chứ?”

“Ừm?”

Phò mã nói: “Chỗ này chỉ cần vạt tay áo che lại là chẳng ai nhìn thấy, nếu muốn cắn thì phải chọn chỗ nào người khác có thể trông thấy.”

Công chúa khựng lại, nhìn về phía cần cổ trắng nõn như ngọc của Phò mã.

Nàng nói: “Không phải chàng muốn… Nhưng lần trước ta để lại dấu trên cổ chàng, báo hại chàng bị quan viên Lễ bộ cười nhạo suốt mười ngày, chuyện này còn lan khắp Trường An nữa đấy.”

Phò mã mặt không đổi sắc: “Bị chê cười vẫn hơn là bị những quan viên không biết điều kia tìm cách nịnh bợ.”

Công chúa lập tức hiểu ý: “Chàng nói thật đấy chứ? Không được hối hận.”

“Không hối hận.”

Lần này Phò mã không hề tránh né, ngược lại còn bày ra bộ dáng mặc nàng muốn làm gì thì làm. Công chúa đảo mắt một vòng, cười khẽ: “Lần này, không hôn nữa.”

“Hửm?”

“Lần trước ta lưu lại quá nhiều vết, mệt muốn chết.” Nàng ngửa đầu: “Lần này, để lại một dấu là được rồi.”

Nàng mài răng, chậm rãi nghiêng đầu, cắn lên cổ Phò mã, lưu lại một dấu răng nhàn nhạt.

Thế nhưng, hắn ngay cả chân mày cũng không nhíu lại. Công chúa ngắm nghía dấu vết kia, hài lòng nói: “Như vậy, đám quan viên không biết điều ấy sẽ hiểu, rốt cuộc chàng là người của ai!”

Lời còn chưa dứt, bỗng cảm thấy trời đất đảo lộn, lúc hoàn hồn thì đã bị Phò mã đè xuống, hắn trầm giọng nói: “Là người của nàng, Thập Thất lang vĩnh viễn là của Minh Nguyệt Châu.”

Lời còn chưa dứt, viền mắt hắn chợt đỏ lên. Công chúa ngạc nhiên: “Thập Thất lang, chàng sao thế?”

Phò mã vùi đầu vào cổ nàng, hít hà hương thơm vấn vít trên người nàng, thì thầm: “Không nỡ xa nàng… Ta không nỡ rời xa Minh Nguyệt Châu…”

Công chúa vừa cảm động lại vừa trách yêu: “Vậy lúc ta nói sẽ theo chàng đến Ngô Trung, chàng lại không chịu.”

“Không nỡ là một chuyện, làm việc lại là chuyện khác.” Phò mã dịu dàng hôn lên trán Công chúa: “Minh Nguyệt Châu, đến lúc đó ta sẽ không có thời gian ở bên nàng đâu.”

“Ta biết.” Công chúa vòng tay ôm lấy cổ hắn, e lệ nói: “Chỉ là quá không nỡ xa chàng, nên làm nũng một chút thôi… Thật ra, ta sẽ không đi.”

Lúc nói lời này, đôi mắt nàng trong veo lấp lánh, tựa như lưu ly sáng rỡ. Hàng mi Phò mã khẽ run, muôn vàn lời muốn nói đều hóa thành một nụ hôn sâu đậu trên môi nàng.

Ánh nến trong song cửa không biết đã tắt từ lúc nào, trong màn trướng đỏ thắm, đôi phu thê trẻ lưu luyến không rời, thỏ thẻ tâm tình, mãi đến tận canh khuya vẫn chưa dừng lại.



Hôm sau, Phò mã cùng một tiểu lại của Lễ bộ lên xe ngựa, khởi hành đến Ngô Trung.

Khi trông thấy Phò mã, tiểu lại Lễ bộ đã trợn tròn mắt. Hóa ra, sau lần cổ hắn in đầy dấu vết đỏ thắm, thì lần này, trên làn da trắng như ngọc lại có thêm một dấu răng hằn sâu.

Tiểu lại Lễ bộ: “……”

Nhưng khác với lần trước, Phò mã không hề lúng túng đến mức phải dùng sách che chắn, cuối cùng đỏ bừng cả mặt. Lần này, hắn chẳng những thản nhiên, không hề che giấu, thậm chí còn tỏ vẻ như muốn để tất cả mọi người nhìn thấy.

Tiểu lại Lễ bộ thầm nghĩ: Kỳ thực là để đám quan viên Ngô Trung thấy thì đúng hơn.

Quả nhiên, chiêu này của Công chúa vô cùng hữu hiệu. Hơn nữa, lần này nàng đã quyết tâm, cắn rất mạnh, đến tận khi Phò mã đặt chân đến Ngô Trung, dấu răng trên cổ vẫn chưa tan.

Các quan viên địa phương vừa trông thấy liền vô cùng thức thời, không mời danh kỹ đến hầu rượu.

Phò mã cũng chẳng cần lên tiếng từ chối nữa.



Phò mã rời đi nửa tháng, Công chúa nhớ nhung đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Khi Diên Hi Đế biết chuyện, liền triệu nàng vào cung tụ họp.

Tuy giữa Hoàng đế và Công chúa không có quan hệ huyết thống, nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại cảm thấy vô cùng thân thiết với nàng, thậm chí còn hơn hẳn những tông thất họ Lý.

Hai người cùng chơi cờ, song tâm trí Công chúa không yên, chỉ trong thời gian chưa hết một nén hương nàng đã thua sạch. Diên Hi Đế mỉm cười nói: “Nếu Công chúa nhớ Phò mã đến vậy, thì hãy đến Ngô Trung đi. Trẫm sẽ ban chỉ, để Phò mã có thể chuyên tâm bầu bạn với Công chúa.”

Công chúa thoáng vui mừng, nhưng rồi lại lắc đầu: “Thôi vậy.”

Diên Hi Đế lấy làm lạ: “Vì sao?”

Công chúa đáp: “Chàng đến đó là để tuyển chọn nhân tài cho Đại Chu. Huống hồ, kỳ châu thí ở Giang Nam Đạo quan trọng bậc nào, sao ta có thể khiến chàng phân tâm vì mình chứ?”

Diên Hi Đế thoáng sững người, sau đó bật cười: “Quả thật trẫm chưa từng nghĩ đến điều này.”

Trước đây, ấn tượng của hắn về Công chúa chỉ dừng lại ở thân phận thê tử của Phò mã, cùng với danh nghĩa con gái nuôi mà tổ mẫu thu nhận trước khi băng hà. Nhưng càng tiếp xúc, hắn lại càng cảm thấy nàng là người khiến người khác không khỏi ngạc nhiên. Rõ ràng nàng sở hữu thực ấp ba nghìn hộ, vậy mà chẳng hề xa hoa phung phí như những vương công quý tộc khác. Trong phủ không hề lập thuộc quan, cũng chẳng nuôi nấng hàng trăm nô bộc, chỉ có mấy tỳ nữ hầu hạ. Hơn nữa, nàng còn thường xuyên phát cháo, mở y quán cứu tế dân chúng ở Trường An, tận tâm tận lực giúp đỡ bách tính.

Hành động ấy, đúng là đã khiến người ta phải kính phục.

Diên Hi Đế chân thành nói: “Công chúa một lòng vì nước như vậy, quả là phúc của Đại Chu.”

Công chúa có chút ngượng ngùng, dịu giọng đáp: “Công chúa Đại Chu được muôn dân phụng dưỡng, tất nhiên phải hồi đáp muôn dân. Đây là lời dạy của mẫu thân, Chẩm Nguyệt không dám quên.”

Diên Hi Đế gật đầu, cảm thán: “Đỗ phu nhân đúng là người thấu tình đạt lý.”

Công chúa nghe xong không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười. Một lát sau, nàng mới lên tiếng: “Chẩm Nguyệt muốn lập một thư viện ở Trường An, mong bệ hạ ân chuẩn.”



Diên Hi Đế không có lý do gì để không ân chuẩn. Thế nên, suốt nửa tháng sau đó, Công chúa bận rộn với việc lập thư viện. Ban ngày công việc cuốn lấy nàng, song khi đêm xuống, trong khoảnh khắc tĩnh lặng, nàng lại nhớ đến Phò mã.

Nhớ người khi bước dưới gốc hải đường, nhớ người khi ngồi bên song cửa ngắm trăng sáng, đúng là đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người.

Tối nay, nàng lại tựa bên khung cửa, chống cằm nhìn ra ngoài, đắm mình trong ánh trăng vằng vặc. Bất chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, làm kinh động cả đàn yến đậu trên gốc hoa hải đường. Chúng cất cánh bay lên, xao xác giữa màn đêm.

Công chúa vội đứng dậy ra xem, song cánh cửa gỗ chạm trổ chưa kịp mở đã bị người từ bên ngoài đẩy mạnh. Ngay sau đó, một vòng tay rắn rỏi đã ôm chặt lấy nàng.

Người thanh niên phong trần mỏi mệt vùi mặt vào mái tóc nàng, thủ thỉ nói: “Minh Nguyệt Châu…”

Công chúa sửng sốt: “Chẳng phải ba ngày nữa chàng mới về sao? Sao lại trở về sớm thế này?”

“Minh Nguyệt Châu, ta nhớ nàng…” Phò mã ôm nàng thật chặt, tham lam hít lấy hương hoa nhài thoang thoảng trên mái tóc: “Đợi không nổi nữa, nên cưỡi ngựa về trước.”

Công chúa vừa vui mừng, lại vừa lo lắng: “Chàng bỏ mặc những người khác ở Lễ bộ mà về trước, liệu có ổn không?”

“Không sao.” Phò mã đáp: “Họ đều đã có gia đình, đương nhiên hiểu được lòng ta.”

Hắn không nói với Công chúa rằng, những ngày ở Ngô Trung, hắn một lòng dốc sức cho kỳ châu thí, nhưng mỗi đêm nhàn rỗi, hắn lại ngẩn ngơ nhìn ánh trăng treo trên cao, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn suốt một canh giờ.

Những viên tiểu lại của Lễ bộ chẳng hiểu vì sao hắn lại mê mẩn vầng trăng đến vậy, nhưng chỉ có hắn mới biết, qua ánh trăng ấy, hắn có thể trông thấy dung nhan thoát tục của nàng, thấy bóng hình mảnh mai đã kéo hắn ra khỏi cõi A Tu La khổ ải.

Vậy nên, câu “đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người” dường như đâu chỉ dùng để nói về Công chúa. Kỳ thực, chẳng phải chính Phò mã cũng rơi vào tình cảnh đó hay sao?

Về sau, các tiểu lại của Lễ bộ đã quen với điều này. Mỗi khi công vụ xong xuôi, họ còn chủ động thúc giục hắn mau chóng hồi kinh, đoàn tụ cùng Công chúa.

Công chúa nghe xong, nhướng mày: “Họ nói vậy thật sao?”

“Ừ.”

“Không ai trêu chàng sợ vợ à?”

“Ai dám?”

Công chúa khẽ cười, kiễng chân nhìn lên cổ Phò mã. Dấu răng hôm trước nay đã hoàn toàn biến mất. Phò mã cất giọng trầm ấm: “Nếu nàng muốn lưu lại, có thể cắn thêm một dấu nữa.”

Công chúa cười duyên: “Chàng có phải đi Ngô Trung nữa đâu, ta để lại dấu vết làm gì?” Nàng ngừng một chút, giọng nàng nhỏ dần: “Hơn nữa, ta đâu nỡ chứ…”

Nói đến đây, nàng tựa vào lòng Phò mã, đôi má ửng hồng. Trong khoảnh khắc ấy, cõi lòng Phò mã rung lên, hắn nâng khuôn mặt nàng, dịu dàng đặt một nụ hôn xuống.

Bên song cửa, đàn yến bị đánh thức ríu rít nhảy nhót. Nhưng không biết từ lúc nào, bầy yến đã bay đi, cửa sổ cũng khép lại, để lại trong phòng một khoảng không tràn ngập xuân sắc triền miên.



Từng trang từng trang trong “Vọng Nguyệt Bút Ký” đều là những nét bút thấm đượm tình ý giữa Công chúa và Phò mã. Chẳng hạn như câu “Cầm sắc hòa minh, lưỡng tâm tương khế” [1] thuật lại rằng Công chúa tinh thông cổ cầm, [2] nên Phò mã đích thân chế tác một cây cổ cầm, làm lễ vật sinh thần tặng nàng.

[1] “Cầm sắc hòa minh”: “Cầm” (瑶琴) và “sắt” (瑟) đều là nhạc cụ cổ xưa của Trung Hoa, tượng trưng cho sự hòa hợp giữa hai âm thanh. Câu này ý chỉ sự hòa hợp giữa vợ chồng, giống như hai loại nhạc cụ hòa quyện thành một khúc nhạc êm đềm. “Lưỡng tâm tương khế” (兩心相契): “Lưỡng tâm” là hai trái tim, “tương khế” là ăn ý, hòa hợp với nhau. Câu này diễn tả sự đồng lòng, gắn kết sâu sắc giữa hai người trong tình yêu và hôn nhân.

[2] Cổ cầm (古琴): Cổ cầm là một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy gồm có 7 dây. Chú thích hình ảnh đặt ở cuối chương.

Khi nhận được cổ cầm, Công chúa vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết, từ đó trong phủ hai người, thường xuyên vang vọng tiếng cầm tiêu hòa tấu.

Lại như câu “Phượng hoàng đài thượng, phượng hoàng du”, [3] kể chuyện Công chúa và Phò mã du ngoạn Phượng Hoàng Sơn. Vì y phục phiền hà khi leo núi, Công chúa bèn thay sang Hồ phục nam trang, cùng Phò mã trèo l*n đ*nh núi.

[3] Hai câu thơ trích từ bài “Đăng Kim Lăng Phụng Hoàng đài” (Lên đài Phụng Hoàng ở Kim Lăng) của tác giả Lý Bạch.

Dịch nghĩa: Trên đài Phụng Hoàng đã từng có phụng hoàng qua lại.

Nguồn
 
Back
Top Bottom