Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
395740197-256-k261892.jpg

Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Tác giả: NovaTienTV
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Minh - cô gái 24 tuổi bản lĩnh, trong sáng bước vào đời, gia đình mất mát chỉ còn có cô em gái nhỏ, vừa là cô thư ký luôn phấn đấu vì hoài bão vừa là vừa là slave tận tụy của người tình quyền lực.

Mistress Vân - giám đốc công ty, đồng thời là người tình thống trị của Minh, lạnh lùng, lý trí nhưng sâu sắc và biết dạy dỗ bằng kỷ luật sắt.

"Em không được quyền ghen.

Không được quyền nói dối.

Và càng không được quyền quên rằng thân thể này đã thuộc về ai."

- Mistress Vân
Warning: bộ này Bdsm, khẩu vị nặng lắm, ai thanh thuần lương thiện mong manh lỡ rớt vào thì đừng trách ta tâm hồn sao mà đen tối quá, tam quan lệch lạc gì gì đấy... ta sẽ để Mistress Vân phạt đấy, lúc đó thì đừng hỏi vì sao biển xanh lại xanh nhé!!!

 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Văn án.


"Thứ gì đã thuộc về ta... suốt đời sẽ không được phép quay đầu."
– Mistress Vân
Minh – một người phụ nữ trưởng thành, tự tin và từng nghĩ mình đã hiểu rõ thế nào là kiểm soát.

Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh, cho đến khi cô cúi đầu dưới chân Vân – người phụ nữ duy nhất đủ bản lĩnh khiến cô quỳ xuống và không bao giờ dám đứng dậy nữa.Mistress Vân không cần roi da để buộc Minh phục tùng.

Chỉ một ánh nhìn, một mệnh lệnh lạnh lùng, một cú chạm nhẹ giữa muôn vàn giới hạn, cũng đủ khiến Minh nhận ra sự thật vĩnh viễn: cô không còn là của mình.Trong mối quan hệ chủ–tớ thiêng liêng và đầy ám dục ấy, từng nỗi đau đều mang ý nghĩa thanh tẩy, từng hình phạt đều là sự thăng hoa, và từng dấu ấn khắc lên thân thể chỉ để nói một điều duy nhất: “Ngươi là của ta – mãi mãi.”

Từ tầng hầm kín đáo nơi những cực hình thân thể diễn ra, đến từng vết xăm, dấu ấn nóng rực in hằn trên da thịt, bộ truyện không chỉ nói về dục vọng và đau đớn – mà còn là hành trình biến mất bản ngã, của một người phụ nữ học cách quỳ xuống để tìm ra tình yêu duy nhất có thể cứu rỗi cô: tình yêu trong quyền lực và phục tùng.Nhưng khi lòng ghen nổi dậy, khi dối trá bào mòn lòng tin, và khi quá khứ lặng lẽ trồi lên như một vết nhơ chưa từng được rửa sạch... liệu Minh còn xứng đáng được Mistress chạm tới?Hay cô sẽ bị biến thành một tác phẩm sống đau đớn và trần trụi, để bất kỳ ai nhìn vào cũng phải rùng mình trước quyền lực tuyệt đối của kẻ chiếm hữu?

--- Hố nè, nhảy đi, hứa hẹn thú vị, xuống đây cùng ta, rồi chờ ta leo lên lấp lại!
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 1: Nữ nhân mang hơi thở quyền lực


---Cái tên Vân lần đầu vang lên trước mặt Minh không phải là qua một cuộc trò chuyện trực tiếp, mà là trong cuộc họp đầu tiên cô được phép tham dự với tư cách thực tập sinh.

Dù chỉ ngồi ở hàng ghế cuối, Minh đã cảm nhận rõ không khí căn phòng như đổi khác khi cánh cửa mở ra và người phụ nữ ấy bước vào.Không cần lên tiếng, không cần giới thiệu.

Chỉ cần một lần liếc qua ánh mắt ấy, cô đã hiểu ngay: Đây là người phụ nữ khiến cả căn phòng phải hít thở chậm lại.Giám đốc Tuyết Vân.

38 tuổi.

Đẹp không phô trương, lạnh không vô tình, nghiêm khắc nhưng từng cái nhìn, từng lời nói đều có trọng lượng và chủ đích.

Một người phụ nữ như thể sinh ra để điều khiển nhịp thở của người khác - và Minh biết, từ khoảnh khắc đó, cô sẽ không còn thoát khỏi sự ảnh hưởng của người này.---Minh vốn không phải kiểu người dễ bị khuất phục.Từ khi còn là sinh viên năm nhất, cô đã được đánh giá là "quá giỏi để ở tuổi đó" - tư duy sắc bén, ngôn ngữ chặt chẽ, đầu óc tổ chức tốt và ý thức bản thân rõ ràng.

Cô được chọn thực tập ở công ty này không phải vì may mắn mà là kết quả của chuỗi dài học bổng, giải thưởng và những buổi thuyết trình khiến giảng viên gật gù.Minh biết mình thông minh.

Cô tự tin vào khả năng xử lý tình huống, lập kế hoạch và nhìn xa hơn những người cùng tuổi.

Nhưng... tất cả những điều đó đột nhiên trở nên bé nhỏ khi cô đứng trước bàn làm việc của Giám đốc Vân trong ngày trình bày đề án đầu tiên.Vân không nhìn vào tài liệu Minh in ra.Chị chỉ ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc như dao nhưng không hề thiếu kiểm soát, rồi lạnh nhạt nói:> - "Em trình bày được, nhưng em chưa thuyết phục được tôi."

Câu nói ấy như một nhát cắt gọn gàng vào lòng tự ái của Minh.

Cô ngỡ ngàng.

Cô đã quá quen với ánh mắt ngưỡng mộ, sự tán thưởng, thậm chí đôi khi là đố kỵ.

Nhưng Vân thì khác.

Vân không cần nâng cô lên cũng không cần hạ thấp cô.

Chị nhìn thấy Minh thật sự, với mọi điểm mạnh và từng điểm non.Và kỳ lạ thay, chính điều đó khiến Minh muốn được chị nhìn lần nữa.---Vân rất ít cười.Cả văn phòng đều biết rằng chị là kiểu sếp "hoặc là im lặng, hoặc là ra lệnh."

Nhưng Minh nhận ra, phía sau sự im lặng ấy ẩn chứa những chi tiết tinh tế lặng thầm đến không ai ngờ tới.Một lần, sau buổi họp dài căng thẳng, Minh loay hoay mãi với phần báo cáo bị lỗi hệ thống, mãi đến gần nửa đêm mới gửi lại.

Cô không mong gì - cùng lắm bị nhắc nhở hôm sau.Nhưng đúng 23:58, một dòng tin nhắn đến từ chính số điện thoại công ty:> "Em nhớ ăn tối.

Đừng để suy nhược khi còn chưa làm tốt việc của mình."

Chị không nói cô giỏi, cũng chẳng an ủi.

Chỉ một lời nhắc lạnh băng như mệnh lệnh.

Nhưng chính cái lạnh ấy lại khiến Minh thấy ấm hơn bất cứ sự vỗ về nào.Từ khi nào mà cô bắt đầu mong chờ những câu nhắn như vậy?Từ khi nào mà cô nhận ra, mỗi lần Vân bước qua, tim cô đập nhanh một nhịp - không vì yêu, không vì sợ, mà vì khát khao được công nhận?Hay... sâu hơn thế?---Minh không bao giờ nghĩ mình là kiểu người dễ phục tùng.

Cô từng nói đùa với bạn bè rằng: "Cái gì tôi không kiểm soát được, tôi sẽ không để nó lại gần mình."

Nhưng giờ đây, cô biết: có những người không cần phải cố để kiểm soát ai cả, bởi sự hiện diện của họ đã là định nghĩa của quyền lực.Và Vân là một người như thế.Minh không sợ Vân.

Nhưng cô muốn được chị ra lệnh.

Minh không yêu Vân.

Nhưng cô muốn được chị để mắt tới.

Và trên hết, Minh không thuộc về ai cả - cho đến khi trái tim cô bắt đầu gõ những nhịp lặng lẽ mang tên "chị."

---

Để kể cho nghe, hồi lớp 11 ta Crush giáo viên tiếng Anh mới ra trường, cổ rất giỏi, cao và ngầu.

Cái cảm giác lúc nào cũng muốn mình nổi bật, rồi dõi theo cô, hóng hớt về người ta,... chính là cái cảm giác như của Minh vậy!

Và từ 1 đứa có hơn 7 chấm môn Anh, ta biến thành đứa giỏi nhất lớp, TBM 9.4, cuối năm thì thi trọn điểm 10, chỉ để được cô chú ý hơn.

Cái cảm giác phấn đấu vì 1 người nó vi diệu lắm, giờ thiệt thèm như thế, để trở thành 1 người tốt hơn!
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 2: Khởi tâm quy phục


Thứ Hai.

Tám giờ sáng.Minh đến công ty sớm hơn thường lệ, với tập hồ sơ trong tay, gần như đã học thuộc lòng từng mục như một học sinh sắp lên bảng kiểm tra.Hôm nay, cô sẽ được chính Giám đốc Vân gọi vào họp riêng – một cuộc "đánh giá" định kỳ dành cho thực tập sinh xuất sắc nhất đợt này.

Minh hiểu đây là một cơ hội.

Nhưng không hiểu sao, tay cô vẫn hơi run khi bấm vào thang máy lên tầng 15 – nơi chỉ có quản lý cấp cao mới được ra vào tự do.Cửa phòng mở ra, Vân đã ngồi đó từ bao giờ.

Không hề nhìn Minh, chị vẫn dán mắt vào màn hình laptop, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện mà không ngẩng đầu lên.> – “Ngồi.”

Một từ.

Lạnh, thẳng, không âm điệu, không cảm xúc.

Minh cắn nhẹ môi, ngồi xuống.

Cô không biết bắt đầu từ đâu.> – “Em nghĩ mình phù hợp vị trí nào trong công ty?”
– “Dạ… em muốn thử sức ở mảng phân tích chiến lược.

Em đã từng có kinh nghiệm…”
– “Tôi không hỏi em đã từng.

Tôi hỏi em nghĩ mình phù hợp ở đâu.”

Một sự phân biệt rất nhỏ, nhưng cực kỳ tàn nhẫn.

Minh nghẹn lời.

Cô chưa từng bị ai "chém chữ" theo kiểu đó.

Nhưng ánh mắt của Vân không có vẻ gì là muốn làm tổn thương – chị chỉ đang kiểm tra.> – “Em… nghĩ mình có khả năng phân tích dữ liệu, khả năng chịu áp lực tốt và… tiếp nhận phản hồi nhanh.”
– “Chịu áp lực tốt?”

Vân gập laptop lại.

Lần đầu tiên ánh mắt ấy nhìn thẳng vào cô.

Minh suýt quay đi, vì cường độ trong đôi mắt ấy giống như bị chiếu đèn pha giữa đêm tối.> – “Nếu tôi bảo em đi làm lại toàn bộ báo cáo tuần trong vòng bốn tiếng – chỉ vì tôi không hài lòng với tone trình bày – em vẫn giữ được bình tĩnh?”
– “Dạ, em… em nghĩ là có thể.”
– “Không.

Em nghĩ là có thể, tức là em không chắc.”

Không phải một lời sỉ nhục.

Càng không phải la mắng.

Nhưng sự chặt chẽ trong câu chữ của Vân bóp nghẹt cổ họng Minh, khiến cô thấy mình không còn gì để che chắn.> – “Tôi đương nhiên cần người giỏi.

Nhưng hơn hết, tôi cần người hiểu mình đang ở đâu.”

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Minh suốt phần còn lại của cuộc họp.

Vân không nói thêm gì nhiều.

Chị chỉ ghi chú vài điều ngắn gọn rồi yêu cầu Minh gửi một đề xuất chiến dịch thử nghiệm trong ba ngày – không hướng dẫn, không tài liệu mẫu.Chị chỉ bảo:> – “Làm sao để tôi không thấy chán khi đọc.”

Không thấy chán.

Một yêu cầu đơn giản.

Nhưng với Minh, nó nghe như một bản án treo.---Ba ngày sau, Minh thức trắng hai đêm, tự tay dàn layout, chỉnh từng biểu đồ, cắt từng câu chữ đến mức hoàn hảo nhất trong khả năng.

Lúc gửi bản báo cáo, tay cô khô lạnh, mắt cay xè.Ngày hôm sau, inbox cô có một dòng duy nhất từ trợ lý của Vân:> “Chị đã đọc.

Yêu cầu gặp trực tiếp sáng mai.

Mang theo file gốc.”

Sáng hôm sau, Minh bước vào phòng Giám đốc với tim đập loạn.

Nhưng Vân không nhìn cô.

Chị chỉ mở bản thuyết trình lên màn hình lớn, lật trang đầu tiên, ngẩng đầu:> – “Quá nhiều chữ.

Tôi ghét chữ.”

Minh chết lặng.

Cô đã chọn phong cách tối giản nhưng logic – như cách mọi người vẫn làm.

Nhưng Vân không quan tâm đến logic thông thường.> – “Tôi đã bảo là đừng làm tôi chán.”
– “Dạ… em xin lỗi…”

Vân đứng dậy, tiến về phía bàn Minh, chống tay lên thành ghế.

Gần đến mức Minh có thể ngửi thấy hương nước hoa lạnh mát, không ngọt, không gắt – thứ mùi của người không cần làm bật để khiến người khác nhớ đến.> – “Tôi không cần một cái máy học giỏi.

Tôi cần một người khiến tôi muốn giữ lại.”

Minh nuốt khan.

Cô không dám ngẩng lên, nhưng trái tim lại đập mạnh như muốn vỡ ra.Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra:
Không phải vì bị mắng.

Không phải vì bị ép.

Mà vì ánh mắt ấy – ánh mắt của người luôn biết người khác thuộc về đâu.Và cô muốn mình – được thuộc về tay chị.---Hôm ấy, khi rời khỏi phòng, Minh đi thẳng vào nhà vệ sinh, rửa mặt.

Cô nhìn mình trong gương.

Mắt mệt, môi khô, nhưng má vẫn đỏ nhẹ.Không phải vì tức.

Mà vì lần đầu trong đời, cô muốn được làm người phục tùng.Không vì tình yêu.

Không chỉ vì ngưỡng mộ.

Mà vì cô biết:
Người phụ nữ ấy – đáng để mình quỳ xuống.---

Quào, ngự tỷ áp trước mặt, mùi của ngự tỷ, hít nào...quào!!!👅
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 3: Lần Đầu Khóc Vì Nàng


> "Nếu chị không muốn giữ em lại, sao ánh mắt chị cứ ám lấy em đến vậy?"

---Ngày thứ mười trong đợt thực tập.Minh đã nghĩ mình dần quen với nhịp làm việc.

Quen với áp lực.

Quen với sự lạnh lùng, chính xác đến từng giây của Giám đốc Vân.Nhưng hôm nay, cô đã lầm.---Cuộc họp nội bộ buổi sáng – một buổi thuyết trình chiến dịch giả định do Minh và nhóm thực tập sinh thực hiện.

Cô đảm nhiệm vai trò người trình bày chính.

Cả nhóm ngồi chờ trong phòng họp, gương mặt căng thẳng.Đúng tám giờ, Vân bước vào.

Tóc cột cao, áo sơ mi trắng vừa vặn, váy đen dài đến bắp chân, không một nếp gấp.Không ai dám nói.

Mọi ánh mắt hướng về chị.> – “Bắt đầu đi.

Tôi không có thời gian.”

Giọng trầm, ngắn.

Minh đứng dậy, mở slide.

Cô đã tập cả đêm, từng lời nói đã thuộc lòng.

Nhưng khi Vân nhìn lên, ánh mắt đó—vẫn là ánh mắt sắc như dao—khiến cổ họng Minh khô khốc.> – “Chiến dịch mang tên ‘Lối Nhỏ’, nhằm đánh vào thị phần ngách của phân khúc khách hàng trên 40 tuổi…”

Minh trình bày suôn sẻ trong bảy phút đầu.

Nhưng đến đoạn so sánh đối thủ, khi cô chỉ ra điểm yếu của thương hiệu cạnh tranh, Vân đột ngột giơ tay.> – “Dừng lại.”
– “Dạ?”
– “Em vừa nói thương hiệu đối thủ sai thị trường?”
– “Vâng, theo phân tích thì nhóm đó định vị chưa rõ ràng…”
– “Không.

Em sai.”

Cả phòng im bặt.> – “Thứ nhất, ‘sai thị trường’ là một phán đoán không có dữ liệu.

Em không đưa ra số liệu.

Không so sánh định tính.

Chỉ có… cảm nhận của em.”

Minh siết chặt bàn clicker.

Cô chưa bao giờ bị “cắt” giữa chừng như vậy.Vân nhìn thẳng.> – “Nếu đây là báo cáo nội bộ, em vừa khiến phòng chiến lược bị khiển trách.

Nếu đây là buổi pitching với khách hàng thật, tôi mất hợp đồng.

Em nghĩ em đủ sức gánh hậu quả?”

Cô không trả lời được.

Mi mắt cay xè.> – “Tôi không nói em dở.

Tôi nói: em còn non.

Và non mà không biết mình non thì… nguy hiểm.”

---Buổi họp kết thúc không lâu.

Minh rút lui sớm khỏi phòng, lấy cớ đi vệ sinh.

Cô bước nhanh vào buồng trống, khóa lại, rồi để nước mắt rơi ra không kiểm soát.Cô đã nỗ lực.

Cô thật sự đã cố gắng.Vì sao vẫn là "non"?

Vì sao vẫn là "nguy hiểm"?

Vì sao… lại là chị nói ra những điều đó?Mười phút sau, khi Minh đang lau nước mắt, có tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa ngoài.> – “Có người để quên điện thoại. iPhone 13.

Vỏ màu trắng, hình mèo con.”

Giọng của…

Vân.Minh cứng người.> – “Không cần ra.

Tôi để lên bệ rửa.

Mở cửa muộn chút cũng không sao.

Nên lần sau...

đừng quên gì nữa.”

Tiếng gót giày xa dần.Tim Minh như bị kéo căng.Vân đã biết cô ở đó.

Và biết cô đang khóc.

Nhưng chị không phơi bày, không chất vấn, không lôi cô ra khỏi nơi trú ẩn tạm bợ ấy.Chị chỉ để lại điện thoại.

Và một sự lặng im, mềm hơn mọi lời an ủi trên đời.---Buổi chiều.

Hòm thư cá nhân của Minh có một email từ trợ lý Giám đốc.

Gửi riêng cô, không cc nhóm.> [Phản hồi riêng – Chiến dịch Lối Nhỏ]Nội dung vỏn vẹn ba dòng:> “Cách trình bày có điểm nhấn tốt.

Nếu sửa lại phần luận chứng về đối thủ và lược ngắn lại call-to-action cuối, sẽ tiệm cận trình độ junior staff.

Có thể giữ lại để tham khảo cho đợt tuyển dụng nội bộ sau này. – Vân.”

Không một từ "giỏi".

Không một lời "khen".Nhưng chỉ một câu “tiệm cận junior staff” đã khiến tim Minh đập mạnh như lần đầu được chạm mắt chị.Vì chị thấy.

Vì chị đã nhìn.---Chiều muộn, Minh ở lại văn phòng, chỉnh lại file slide.

Khi cô chuẩn bị về, đèn trong phòng họp bên cạnh vẫn sáng.Vân vẫn còn ngồi đó, một mình.

Tay gõ laptop, bên cạnh là cốc cà phê cạn nửa.

Minh ngập ngừng, định rời đi, nhưng không hiểu sao lại đứng yên nhìn qua khe cửa.

Chị không nhìn lên.

Nhưng đột nhiên, không ngẩng đầu, Vân nói:> – “Mai em thử gửi lại bản đã chỉnh.

Trước 9 giờ.

Tôi sẽ xem.”

Minh đứng lặng.

Cửa vẫn đóng.

Không ai quay lại.

Nhưng chị biết cô đang nhìn.Cô cắn môi, gật đầu – dù không ai thấy.Và trong lòng cô, một điều gì đó âm ấm vừa trào lên, ẩm ướt như nước mắt lúc trưa.

Nhưng lần này, là vì hạnh phúc.---Tối hôm đó, Minh ngồi viết lại báo cáo đến gần hai giờ sáng.Không phải vì sợ.

Không phải vì ép.

Mà vì cô muốn được làm vừa lòng người ấy.Muốn trở nên đủ tốt để chị không bao giờ… muốn buông.

----Có một cô gái, đang cố gắng hết mình để...đưa tay vào tròng!😘
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 4 Được Chọn Để Thuộc Về


---"Em không cần hiểu vì sao được chọn.

Chỉ cần biết, em đã không còn là một người bình thường trong mắt tôi nữa."

---Thứ hai.

Mưa đầu tuần dai dẳng như tâm trạng cô suốt mấy ngày qua.

Minh đến sớm hơn thường lệ, bản slide mới đã được gửi lúc 8:01 sáng.

Cô không hy vọng gì.

Hoặc chính xác hơn: cô không dám hy vọng.

Cô biết vị trí của mình – một thực tập sinh, giữa hàng chục gương mặt tài giỏi đang đi qua mùa thực tập này, tuy Minh có thành tích tốt hơn cả, nhưng giữa bao gương mặt sáng giá, mỗi người đều mang theo một lý lịch khiến cô phải ngước nhìn…
thì có lẽ cô cũng chẳng để lại gì trong mắt Vân.

Nhưng cô đã sai.9:15.

Một email từ thư ký giám đốc Tuyết Vân.> [Thư mời – Gặp riêng Giám đốc Vân]
“Chị Vân mời Minh lên phòng lúc 10:00 để trao đổi nội bộ.

Không cần chuẩn bị gì thêm.”

Minh đọc lại ba lần.

Tim đập mạnh.

Bàn tay ướt đẫm.---Phòng Giám đốc ở tầng cao nhất, cuối hành lang kính.

Cánh cửa gỗ lim không bao giờ khép hờ – chỉ có đóng hoặc mở.

Và hôm nay, nó khẽ mở, như một dấu hiệu Minh chưa từng thấy.Cô gõ nhẹ.> – “Vào đi.”

Giọng chị, quen thuộc đến khó tin – như thể đã nghe trong đầu cả tuần.Minh bước vào.

Vân không nhìn lên ngay.

Chị đang ký vào một tập hồ sơ, nét bút nhanh, dứt khoát.

Mãi đến khi đóng nắp bút, chị mới ngẩng đầu.Ánh mắt ấy vẫn như lần đầu Minh gặp: bình thản, lạnh, nhưng lại xoáy sâu vào người đối diện như có thể nhìn thấy từng lớp da, từng ý nghĩ bên dưới.> – “Bản chỉnh sửa tốt.

Em hiểu vấn đề ở đâu.”
– “Dạ… em đã cố gắng hết mình.”
– “Tôi thấy.

Đó là lý do tôi gọi em lên đây.”

Minh im lặng.

Cô không dám hỏi lý do.

Nhưng Vân thì không để im lâu.> – “Tôi đang cần tuyển một trợ lý cá nhân bán thời gian.

Không công khai nội bộ.

Lương cao hơn gấp ba lần mức thực tập, nhưng yêu cầu nghiêm ngặt hơn.

Sẽ phải theo sát tôi trong hầu hết hoạt động – không chỉ công việc.

Lịch trình thất thường.

Không được từ chối bất kỳ điều gì tôi yêu cầu.”

Minh bất chợt nuốt khan.

Câu cuối khiến cổ cô nóng rát.> – “Tại sao… là em?”

Câu hỏi bật ra.

Cô không kiểm soát được.Vân nhìn cô.

Đôi mắt ấy... hơi nheo lại, như vừa thấy được một câu hỏi thú vị.> – “Vì em biết khóc đúng lúc.

Nhưng không để nước mắt làm rối công việc.”– “...”– “Vì em biết sợ.

Nhưng không trốn tránh.”– “...”– “Và vì em biết… khi nào cần cúi đầu, và cúi vì ai.”

Câu cuối như một lưỡi dao vừa chạm vào nơi mềm nhất trong lòng Minh.> – “Nếu em nhận, hãy ký vào đây.”

Vân đẩy một tờ giấy mỏng tới.

Hợp đồng ba tháng, với mục ghi chú đặc biệt cuối cùng:
“Chịu sự điều phối trực tiếp, không qua trung gian.

Cam kết bảo mật tuyệt đối, cả công việc lẫn đời sống cá nhân của Giám đốc.”

Minh ký.Không hỏi thêm gì.

Không cần biết chi tiết.Chỉ vì cô biết:
được thuộc về chị, dù chỉ là một vai trò mơ hồ, vẫn là món quà cô chưa từng dám mơ.---Chiều hôm đó, cô nhận được đồng phục riêng: một bộ váy ôm tối màu, cài cổ cao, không logo.

Không ai trong văn phòng mặc giống vậy.

Cô là người duy nhất.Khi bước ra từ phòng thay đồ, những ánh nhìn bối rối của các nhân viên khác chĩa tới cô.

Nhưng Minh chỉ thấy duy nhất một ánh mắt – từ phía cửa phòng họp.

Vân đứng đó, khoanh tay, nhìn Minh từ đầu tới chân.Không cười.

Không gật.Chỉ là một cái liếc kéo dài đúng ba giây.

Nhưng trong ba giây ấy, Minh cảm nhận được:
chị đang chiếm hữu.---Tối hôm đó, Minh nhận tin nhắn từ số máy riêng – không tên người gửi.> “Sáng mai 6:30, có mặt ở cổng sau tòa nhà.

Mặc đồ như hôm nay.

Không trang điểm.

Mang giày đế bằng.

Không nói với ai.”

Không ký tên.

Nhưng không cần.Minh ngồi thẳng dậy.

Trái tim như được ai bóp chặt.

Không sợ hãi.

Chỉ có chờ đợi.Chờ điều gì đó bắt đầu.

Chờ được chị mở ra một thế giới mà chỉ cô mới được bước vào.

---

Con cá đã được đặt lên thớt, chuẩn bị sơ chế nào mấy nàng ơi!😋
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 5: Buổi Sáng Thuộc Về Chị


---Minh đứng ở cổng sau từ 6:20 sáng, sớm hơn mười phút.

Không trang điểm, váy ôm gọn gàng, giày đế bằng.

Trời Sài Gòn đầu hè chưa nóng, nhưng lòng cô thì đã nóng ran từ lúc mở mắt.Cánh cửa kính bật mở đúng 6:30.

Một người phụ nữ lạ, mặc đồ đen, bước ra, không nói gì, chỉ gật đầu.

Minh theo chân cô lên tầng hầm phụ – nơi thường chỉ dành cho lãnh đạo cao cấp có bãi đỗ riêng.

Cô chưa từng xuống đây.Chiếc Mercedes đen đậu ngay đầu bãi.

Người phụ nữ lạ mở cửa sau, ra hiệu.Bên trong, Vân đang ngồi chờ.Chị mặc sơ mi trắng, cổ tay xắn lên, cà vạt mảnh.

Gương mặt không biểu cảm.

Ánh mắt không dịu dàng.

Nhưng Minh lại cảm thấy yên tâm lạ lùng – như thể chính sự lạnh lùng ấy là thứ cô cần.> – “Lên xe.”

Minh không hỏi.

Cô chỉ làm theo.---Xe lướt nhanh qua thành phố đang tỉnh giấc.

Vân không nói câu nào.

Tay chị lật nhẹ một tập tài liệu.

Minh ngồi cạnh, giữ yên hai tay trong lòng, cố không cựa quậy.15 phút sau, xe rẽ vào một con đường lát đá, nhiều cây xanh – khu biệt thự yên tĩnh ngoại ô.

Cổng sắt mở ra như đã được báo trước.Một căn biệt thự ba tầng hiện ra.

Không có bảng tên.

Không có người gác.Xe dừng.

Vân ra hiệu:> – “Đi theo tôi.

Không hỏi.”

Minh nuốt khan.

Một phần trong cô đang hồi hộp.

Một phần khác – không thể phủ nhận – đang rạo rực.---Ngôi nhà bên trong tối giản, sạch sẽ và kín đáo.

Mọi thứ đều mang tone lạnh: xám, đen, trắng.

Mùi hương bạc hà nhẹ, vừa đủ khiến tim cô đập nhanh hơn.Vân dẫn cô lên tầng hai.

Phòng ngủ rộng, cửa sổ mở hé.

Một chiếc ghế đơn đặt giữa phòng.

Không có gì khác.> – “Cởi giày.

Ngồi đó.

Chờ tôi mười phút.”

Minh làm theo.

Khi Vân rời khỏi phòng, cô mới dám thở mạnh.Căn phòng yên ắng.

Nhưng từng chi tiết – từ cách Vân chỉ đạo, đến không khí bao quanh – khiến cô cảm thấy mình đã không còn là thực tập sinh nữa.Mười phút sau, cánh cửa mở ra.

Vân quay lại.

Tay chị cầm theo một chiếc hộp đen, nhỏ.Chị bước chậm tới trước mặt Minh.

Đặt hộp xuống bàn.> – “Em biết tại sao chị chọn em không?”

Minh lắc đầu, không dám nói.Vân ngồi xuống ghế phía đối diện.

Tay chị lướt nhẹ lên cổ tay cô, như kiểm tra mạch đập.

Cái chạm nhẹ nhưng khiến cả người Minh như đông cứng.> – “Vì em có thể chịu được việc không biết trước điều gì sẽ xảy ra.

Không phải ai cũng làm được.”

Minh nhìn chị.

Một tia ấm áp lướt qua mắt Vân – nhưng biến mất ngay.Chị mở hộp.Bên trong là một sợi dây cổ bằng da mỏng, màu đen.

Trên đó có gắn một mặt thép nhỏ, khắc chữ “For Her” – mảnh, tinh tế, không ai ngoài người trong cuộc hiểu ý nghĩa.> – “Đeo nó.

Và từ giờ tới khi chị tháo ra, em sẽ là người của riêng chị.”

Tay Minh run nhẹ khi nhận lấy.

Cô đeo vào – chậm rãi – như thể đang tự thắt một khế ước vô hình quanh cổ.Khi dây đã nằm gọn, Vân vươn tay, chạm vào mặt thép.

Một cái chạm nhẹ – nhưng là dấu xác nhận.> – “Tốt.

Giờ thì đứng dậy.

Cởi váy ra.

Giữ lại đồ lót.”

Minh mở to mắt.

Nhưng đôi mắt Vân không có gì ngoài mệnh lệnh.Không lời giải thích.Không thương lượng.Chỉ có quyền lực.Cô đứng dậy.

Bàn tay lần vào khóa kéo.

Váy trượt xuống đất, để lộ làn da mịn, cùng lớp nội y màu be.Vân nhìn cô.

Không vồ vập.

Không gợi dục.

Ánh nhìn của chị là sự đánh giá – như đang kiểm tra một món đồ sắp thuộc về mình. – “Quỳ xuống.

Giữ lưng thẳng.

Tay khóa sau lưng.

Nhìn thẳng vào mắt tôi.”

Minh có chút bỡ ngỡ, lặng lẽ suy nghĩ, rồi... làm theo.

Tim đập như trống dồn.

Nhưng không có sợ hãi.

Chỉ có một sự cam chịu tự nguyện – và nỗi háo hức được nhìn nhận.

Minh vừa quỳ xuống, vừa nghe rõ từng nhịp tim đập rộn trong lồng ngực.

Cô không hiểu vì sao mình làm theo nhanh đến vậy.

Chỉ mới sáng sớm thôi, chưa ai trong văn phòng biết cô đã quỳ dưới chân một người phụ nữ – không phải vì yêu, mà vì không thể cưỡng lại cảm giác…

được chị nhìn thấy.Thứ cảm giác được ai đó nhìn ra điều mà chính cô còn lẩn tránh.---Vân đứng sau lưng Minh, mắt hơi nheo lại.

Một sự hài lòng khó thấy thoáng qua trong đáy mắt chị.> – “Biết vì sao chị dám chắc mình có thể áp đặt em không?”

Minh không dám trả lời.> – “Vì chị đã quan sát em đủ lâu.

Em quá thông minh để bỏ lỡ những gì chị ngầm gợi ý.

Nhưng em cũng quá thiếu chỗ bám để chống lại.”

Chị cúi xuống, thì thầm gần vành tai cô:> – “Em cần một người đủ mạnh để bắt em dừng lại.

Cần một giới hạn mà em không tự vạch ra được.”

Minh cắn môi.

Câu nói ấy như chạm vào phần lõi yếu nhất trong cô – nơi cô đã giấu đi sau lớp vỏ ngoan ngoãn, xuất sắc, và luôn kiểm soát.Vân tiếp tục:> – “Chị không ép em.

Em chọn đi theo.

Nhưng một khi đã quỳ xuống, thì luật lệ không còn do em đặt nữa.”

Chị bước lại sau lưng cô.

Một tay vén tóc cô sang một bên.

Tay còn lại chạm nhẹ vào gáy.> – “Từ giờ, em sẽ sống hai cuộc đời: bên ngoài, em là nhân viên.

Nhưng bên trong, chỉ cần chị yêu cầu – em là của chị.

Hiểu chưa?”

Minh gật đầu, giọng khẽ:> – “Dạ… em hiểu.”

Chị kéo nhẹ mặt dây xuống, để nó chạm vào xương ức cô.> – “Tốt.

Bắt đầu từ sáng nay, em sẽ được huấn luyện.”

---Buổi sáng đó, căn phòng tầng hai trở thành nơi khởi đầu của một cam kết không lời – nhưng ràng buộc mạnh hơn bất kỳ hợp đồng nào.Minh quỳ trong tư thế ấy suốt một giờ.Vân không ra lệnh gì thêm.

Chị chỉ ngồi đọc tài liệu, thi thoảng liếc sang.

Mỗi lần chị nhìn, Minh cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng.Không có nhục hình.

Không có tiếng rên.

Nhưng đó chính là thứ khiến cô run rẩy: sự im lặng có chủ đích.Khi đồng hồ điểm 8:00, Vân đứng dậy.> – “Đứng lên.

Mặc lại váy.

Chúng ta đi làm.”

Minh vội vàng làm theo.

Cô không biết mình đã khóc lúc nào – chỉ biết mắt đang hơi cay.Trên cổ, mặt thép “For Her” vẫn nằm đó.---Trong xe, Vân không nói gì.Nhưng trước khi bước xuống nơi đậu xe tầng hầm, chị quay sang, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo Minh – như thể xóa sạch mọi dấu vết của buổi sáng vừa rồi.> – “Từ nay, bất kỳ lúc nào chị nhắn, em đều phải sẵn sàng.”

Minh gật.Chị cười nhạt.> – “Vì em đã chọn để thuộc về chị.”

---(Hết Chap 5)---

Au: - chị Vân ơi, chị thấy Minh đủ đẹp hem chị!?

Chị Vân: - Hỏi dư thừa!

Tiêu chuẩn tôi rất cao!
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 6: Nút thắt đầu tiên.


“Nút thắt đầu tiên bao giờ cũng là nhẹ tay nhất.”

“Không phải vì dịu dàng,”,
“mà vì từ khoảnh khắc ấy trở đi, mọi sự tự do đều trở thành giả định.”

-----Minh bước vào văn phòng như mọi ngày, nhưng từng tế bào trong người cô đều không còn nguyên vẹn.

Cảm giác buổi sáng ấy – khoảnh khắc cô quỳ xuống trong im lặng, không một ai biết – vẫn vương vất quanh cô như một mùi hương vô hình, nồng nàn, ám ảnh.Vân không nhắc gì thêm.

Không một lời gợi lại, không một dấu hiệu thân mật.

Trong phòng họp, chị vẫn là nữ giám đốc nghiêm túc, từng lời nói đều sắc như lưỡi dao lướt qua giấy.

Nhưng chính ánh mắt ấy – thứ ánh mắt không ai ngoài Minh thấy – đã nhấn chìm cô trong một cơn sóng ngầm không lối thoát.Minh ngồi ở bàn làm việc, nhưng từng tiếng gõ bàn phím như chậm lại.

Cô không thể quên ánh nhìn của Vân lúc sáng, khi chị cúi xuống thì thầm bên tai cô rằng: "Em cần một người đủ mạnh để bắt em dừng lại."

Câu nói đó, giọng nói đó, dội vang như một nhát chuông thỉnh vào tận đáy lòng cô – nơi Minh chưa từng dám thừa nhận rằng mình yếu đuối đến thế nào.Vân là người phụ nữ mà bất kỳ ai cũng phải ngước nhìn.

Không chỉ vì vẻ đẹp vượt chuẩn – làn da trắng sáng như được phủ ánh trăng, dáng người cao mảnh, và bước đi uyển chuyển như một vũ công.

Mà vì thần thái.

Vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ.

Khiến bất kỳ ai đối diện cũng như bị soi chiếu, buộc phải trần trụi mà đứng trước ánh nhìn ấy.

Với Minh, Vân không chỉ là sếp.

Chị là hình mẫu của thứ uy lực không cần la hét, không cần đe doạ – vẫn khiến người khác phải cúi đầu.Đúng 14h57, điện thoại Minh rung nhẹ.

Tin nhắn từ một dãy số nội bộ quen thuộc:"15h, phòng lưu trữ số 2.

Một phút trễ, một điểm trừ."

Tim Minh đập mạnh.

Ngón tay cô lạnh đi.

Không ai trong phòng để ý đến biểu cảm nhỏ xíu nơi khoé mắt cô.

Cô đứng dậy, cố giữ dáng bình thản.Căn phòng lưu trữ nằm ở góc cuối hành lang tầng ba.

Ít ai lui tới.

Khi Minh đẩy cửa bước vào, căn phòng im lặng như nuốt âm thanh.

Không gian đặc mùi giấy cũ và ánh đèn vàng yếu ớt.

---Cánh cửa khép lại phía sau lưng, tiếng khóa cửa "cạch" nhỏ đến mức chỉ người đứng trong mới nghe thấy.

Minh đứng yên trong vài giây, hít một hơi sâu.

Không gian nơi đây như một thế giới khác – tách biệt khỏi những dãy bàn phím, ánh nhìn đồng nghiệp, hay tiếng máy in đều đều ngoài kia.

Ở đây, chỉ còn mùi gỗ cũ, giấy mục và... chị.Một tiếng giày cao gót dội xuống nền gạch cũ.

Vân đứng cạnh giá hồ sơ cuối dãy, quay lưng lại phía Minh.

Cô không rõ chị đến từ khi nào, cũng không dám hỏi.

Đôi vai Vân thoáng động khi nghe tiếng đóng cửa, nhưng vẫn không quay lại.

Minh thấy mình như học sinh đến muộn.“Mười lăm giờ đúng.” – giọng Vân vang lên, bình tĩnh, không biểu cảm – “Tốt.

Nhưng em vẫn đang đứng.”

Minh lập tức quỳ xuống.

Động tác không cần suy nghĩ.

Đầu gối chạm nền sàn lạnh, chiếc váy công sở dính bụi, nhưng cô không để tâm.

Tim vẫn đập mạnh trong ngực, như sắp bật ra ngoài.Vân chậm rãi quay người lại.

Gương mặt chị vẫn vậy – bình thản, lạnh, kiêu.

Nhưng ánh mắt... thứ ánh mắt ấy như xuyên qua mọi lớp da thịt và phòng bị của Minh.“Ngẩng lên.”

Minh ngẩng đầu.

Ánh nhìn hai người giao nhau.

Chị không mắng, không khen.

Chỉ nhìn.

Mà thế đã quá đủ để toàn thân Minh nổi gai ốc.Vân bước đến gần, từng bước như đếm.

Khi đôi giày cao chạm vào tầm mắt Minh, chị dừng lại.“Em biết tại sao chị gọi em đến không?”

Minh lắc đầu.

Cô không dám nói dối, nhưng cũng không dám tự đoán.“Vì em đang lạc.”

Vân cúi người xuống.

Giọng chị trầm, nhẹ như cơn gió buốt sát mang tai:“Em tưởng rằng chị sẽ nhắc lại chuyện sáng nay.

Em mong đợi một dấu hiệu, một lời xác nhận.

Nhưng đó là điều một con thú non cần.

Còn một người phục tùng thật sự… chỉ cần mệnh lệnh.”

Minh thấy người mình run nhẹ.

Không phải vì sợ, mà vì sự trần trụi.

Mọi mong chờ thầm kín trong cô – bị chị nhìn thấu.“Đưa tay lên.”

Minh giơ hai tay.

Vân rút từ túi áo khoác một sợi dây lụa đen.

Mềm, dài, nhưng không hề nhẹ nhàng trong ý nghĩa.Chị buộc cổ tay Minh lại, không chặt nhưng cũng không cho phép vùng vẫy.

Khi nút thắt hoàn tất, Vân thì thầm:
“Đây không phải trói buộc.

Đây là nhắc nhở.”

Minh cúi đầu.

Không có roi vọt, không có đòn đau.

Nhưng cổ tay bị ràng, ánh mắt bị giữ, ý chí bị cột vào giọng nói ấy – cô hiểu rõ ràng rằng mình đã vượt một ranh giới khác.

Không còn là những cảm giác lén lút, không còn là thử nghiệm.

Mà là sự cam kết.

Một bên kiểm soát.

Một bên tự nguyện bị kiểm soát.Chị đứng lên, bước ra cửa.

Trước khi mở, Vân quay đầu lại:“Tháo dây ra khi em chắc rằng em nhớ được vì sao nó từng ở đó.”

Và chị đi, không quay lại.Minh vẫn quỳ, tay còn buộc, mắt mở trừng.

Trong lòng cô – không phải nỗi nhục nhã, mà là một sự bình an kỳ lạ.

Giống như ai đó vừa dựng một lồng giam quanh tâm trí cô.

Và Minh – không hề muốn thoát ra.---😇
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 7: Dấu chấm hỏi?


Phòng họp chật kín người.

Minh ngồi cạnh trưởng nhóm kinh doanh, tay thoăn thoắt ghi chép, nhưng mắt cô vẫn lặng lẽ liếc qua Vân - người phụ nữ đang đứng trước màn chiếu, thuyết trình với chất giọng lạnh và mạch lạc đến mức làm cả căn phòng nín thở."

Chúng ta cần số liệu rõ ràng hơn.

Tôi không muốn cảm tính," Vân dừng lại đúng lúc, đôi mắt đảo nhẹ qua phía Minh.

Một giây thôi.

Không ai để ý.

Nhưng Minh cảm nhận nó như một lưỡi dao nhỏ cứa vào bên trong lớp áo sơ mi chỉnh tề cô đang mặc."

Minh," Vân quay về phía cô, giọng đều như đang hỏi một việc nhỏ nhặt.

"Tài liệu đối chiếu hôm qua em làm lại chưa?"

"Dạ, em gửi chị lúc 8 giờ sáng nay ạ."

"Vậy thì mở ra.

Trình bày với mọi người."

Lạnh.

Khô.

Không một dấu hiệu của sự thiên vị.

Nhưng trong ánh mắt ấy, có gì đó khiến Minh rùng mình.Minh hít sâu, mở file trình chiếu.

Những con số hiện lên màn hình, chỉnh tề và rõ ràng.

Giọng cô đều, từng ý được trình bày theo trình tự.

Cả phòng im lặng, chỉ có tiếng bấm bút của người ghi chú và tiếng click chuột vang nhẹ."

Về cơ bản, chi phí quý II đã giảm 7.2% so với cùng kỳ, chủ yếu nhờ điều chỉnh lại nguồn chi marketing ở nhánh phía Nam."

Minh liếc nhanh sang Vân - chị ngồi nghiêng đầu, hai tay đan vào nhau trước mặt, mắt nhìn thẳng lên màn hình.

Vẻ bình thản đến mức không đoán được chị đang nghĩ gì."

Tiếp tục," Vân ra hiệu.Minh chuyển sang trang cuối - bảng tổng hợp chi tiết.

Cô vừa định nói thì giọng Vân vang lên, không lớn nhưng cắt ngang:"Dừng lại."

Một giây sau, chị nói tiếp, chậm rãi:
"Dòng chi phí 'phát sinh không dự kiến' ở nhánh miền Trung, em để dấu '?' trong ghi chú.

Vì sao?"

Cả phòng quay về phía màn hình.

Minh siết nhẹ tay.

"Dạ...

Hôm qua em liên hệ phía đối tác nhưng chưa nhận được phản hồi cụ thể... nên em để tạm để bổ sung sau."

Vân không gật, không lắc.

Chị chỉ nói:
"Vậy nghĩa là báo cáo này chưa hoàn chỉnh."

Giọng không trách móc.

Cũng không nghiêm khắc.

Nhưng lạnh.

Như thể một ly nước vừa bị đặt xuống bàn - im lặng, không phản ứng.

Và Minh hiểu.

Đó là hình phạt.Sau buổi họp:Minh cúi đầu chào, bước nhanh ra khỏi phòng.

Một cánh tay nhẹ nhàng chạm vai cô ngoài hành lang."

Ê, hôm nay bị gọi thẳng tên luôn kìa."

Là Lan - đồng nghiệp dễ mến trong bộ phận kế toán.

"Chị Vân hơi căng ha?"

Lan nghiêng đầu nhìn Minh, nửa trêu nửa thương cảm.Minh cười nhẹ:
"Chị ấy chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo."

Dừng một chút, cô nói thêm, như thể cho chính mình nghe:
"Và đúng là em sai sót thật."

"Ừm, cũng phải...

Mà công nhận, chị Vân đẹp thật á.

Nhưng lạnh dễ sợ luôn," Lan chép miệng.

"Em làm thư ký sát sườn, chắc chịu áp lực dữ lắm ha?"

Minh không trả lời.

Chỉ mỉm cười - nhưng trong lòng, câu nói ấy không rơi vào khoảng không.

Lạnh dễ sợ luôn.

Ừ.

Và Minh đang quen với cái lạnh đó.----
Cuối buổi chiều, khi văn phòng thưa người, Minh đang rà soát lại báo cáo thì tiếng chuông nội bộ vang lên.

Đèn hiển thị máy đuôi 01 - bàn giám đốc.Cô nhấc máy."

Dạ?"

"Vào gặp tôi.

Mang theo bản cứng báo cáo."

Giọng Vân, không biểu cảm.Minh đứng dậy, điều chỉnh cổ áo.

Cánh cửa phòng giám đốc khép hờ, cô gõ hai lần rồi đẩy nhẹ."

Khóa cửa lại."

Câu nói ấy - nhẹ như lông nhưng rơi xuống lòng Minh như cục đá.

Cô làm theo, rồi bước đến bàn.

Vân không nhìn cô, chỉ đưa tay nhận tập tài liệu, lật giở từng trang.Im lặng kéo dài.Cuối cùng, chị đặt xấp giấy xuống, ngẩng lên.

Ánh mắt ấy chạm thẳng vào Minh - không lạnh, nhưng sắc."

Em làm tốt.

Nhưng 'tốt' không đủ."

Minh cắn môi, không dám gật."

Vì một dấu hỏi nhỏ, cả báo cáo trở nên thiếu niềm tin."

Vân đứng dậy, bước chậm đến cạnh Minh.

"Đừng để tôi phải lặp lại việc dạy em phân biệt giữa công việc và sự phục tùng."

Chị dừng lại, nghiêng đầu.

"Trừ một điểm."

Giọng chị dịu lại - dịu đến mức khiến sống lưng Minh lạnh buốt."

Quỳ xuống.

Tay để sau lưng.

Mười phút.

Không ngẩng đầu.---Ngày hôm sau, không khí nơi văn phòng có gì đó khác thường.Trong lúc in tài liệu, Minh nghe tiếng rì rầm phía sau máy pha cà phê.

Cô thoáng liếc - thấy Lan và một nữ nhân viên khác đang thì thầm gì đó, mắt hướng về phía cô."... không thân mà được gọi riêng hoài ghê chưa."

"Ủa, chứ không phải chị ấy là 'người được chọn' à?"

"Ừm, chọn kiểu gì mà mỗi lần ra là mặt cứng đơ luôn..."

Minh quay đi, cầm tập giấy in mà tay lạnh toát.

Từ bao giờ, cô bắt đầu... xa rời mọi người?Cuối giờ trưa, khi xuống căn tin, một đồng nghiệp nam trong team dự án buột miệng:
"Em siêng ghê, thấy hôm nào cũng ở lại sau giờ."

Câu nói vô tình, nhưng ánh mắt kèm theo lại đầy ẩn ý.

Minh cười nhạt, quay đi, lòng nghẹn lại.

Minh trở lại bàn, mở laptop mà không thể tập trung.

Tin nhắn nội bộ từ Vân hiện lên như một dòng lệnh vô hình:"Tối nay, phòng tư liệu.

Em biết giờ."

Minh xóa tin, nhưng tim vẫn đập loạn.---19h05Không khí trong phòng tư liệu dường như đậm đặc hơn thường lệ.

Đèn vàng mờ nhạt hắt lên các kệ sách, bóng Minh in lên tường loang lổ.

Cô đứng đợi như đã quen, hai tay đặt trước đùi, ánh mắt hướng thẳng.Tiếng giày cao gót vang đều.

Cửa mở.

Vân bước vào, không nói lời chào."

Đóng cửa.

Khóa lại."

Minh làm theo, rồi quay lại đối mặt với chị."

Quỳ xuống."

"Chị."

Minh dừng lại, rồi nói tiếp, giọng không cao, nhưng rõ ràng:
"Em xin phép được nói vài lời, trước khi... chị quyết định trừng phạt."

Vân hơi nghiêng đầu, không ngạc nhiên, chỉ im lặng như đang cho phép.Minh hít sâu:
"Lỗi trong báo cáo là thật.

Em không phủ nhận.

Nhưng em đã kiểm tra gấp, đã gửi mail đi hai lần, em không bỏ bê.

Việc điền dấu hỏi chỉ là cách tạm ghi chú - không có mục nào bị bỏ trắng.

Em đã cố gắng."

Giọng cô run nhẹ ở cuối câu.

Không phải vì sợ.

Mà vì biết mình đang đi trên mép ranh giới.Vân bước chậm tới.

Dáng chị vẫn ung dung.

"Em nghĩ... chị phạt em vì cái dấu hỏi đó?"

Minh ngẩng lên.

"Không phải sao?"

Vân cúi xuống, ngón tay nhè nhẹ nâng cằm Minh.> "Nếu em đã hỏi ý chị trước, chị đã để yên.

Nhưng em lại âm thầm sửa theo cách mình cho là đúng - như thể chị không tồn tại.

Đó là điều chị không chấp nhận."

Im lặng.Minh siết tay.

"Vậy... công việc có còn là công bằng không?"

Nét môi Vân hơi cong, một nụ cười không rõ là giễu cợt hay thương xót.

"Công bằng không phải thứ em cần ở đây.

Em cần học cách được giữ lại."

Vân chỉ tay xuống sàn.

"Quỳ.

Lần này không vì lỗi, mà vì em dám ngẩng đầu."

Minh chậm rãi quỳ xuống.

Cảm giác nhục không phải vì bị trừng phạt, mà vì mình biết mình có lý... nhưng vẫn muốn được chị tha thứ.Vân bước một vòng quanh Minh.

"Chị thích em có phản ứng.

Nhưng cuối cùng, em vẫn là của chị.

Và người của chị thì không được tranh hơn – mà phải biết chịu thua, đẹp đẽ."

Chị cúi xuống, thì thầm:
"Lần sau, nếu em muốn nói lý – xin.

Nhưng khi nói xong, hãy chủ động cúi đầu."

Minh nhắm mắt, một giọt nước mắt chảy ngược vào lòng.

"Dạ..."

Một khoảng lặng.

Rồi Vân cất giọng, nhẹ như thể chỉ đang nói về chuyện thay áo ngủ:
"Tháo váy ra.

Cả áo.

Nhưng giữ nguyên đồ lót."

Minh khựng lại một nhịp, rồi gật nhẹ, không dám nhìn lên.

Hai tay lần theo khóa váy phía sau, từ từ kéo xuống.

Tiếng dây kéo vang khẽ trong không gian yên ắng.

Vải trượt khỏi vai, trôi qua eo, rơi thành một vòng vải mềm dưới sàn.Cô tiếp tục cởi áo – từng nút từng nút, chậm rãi và răm rắp như học trò nộp bài.

Khi chỉ còn lại bộ nội y ôm sát trên làn da hơi run, Minh tự động chắp tay sau lưng, lưng vẫn giữ thẳng, mắt nhìn xuống sàn.Cô biết, từng động tác của mình đang được dõi theo – không phải bằng ánh mắt thèm khát, mà là sự kiểm tra của một người nắm quyền.Và cô thấy nhẹ nhõm, một cách đau đớn, vì mình vẫn đang được để ý.

---Minh quỳ đó, hai tay đặt lên đùi, lưng giữ thẳng.

Cô vẫn chưa cúi đầu.

Ánh đèn mờ hắt bóng Vân dài ra sau lưng Minh, như một bóng quyền uy luôn bao trùm lấy cô.Vân không nói gì.

Chị đứng sau lưng Minh, đôi giày cao gót dừng ngay bên tai cô."

Giơ tay trái lên."

Minh làm theo.

Một sợi dây lụa đen mảnh được vòng qua cổ tay cô, rồi kéo nhẹ ra phía sau, buộc chặt tay cô vào thanh giá gỗ bên hông kệ sách.

Rồi tay phải, tương tự.

Tư thế cô vẫn quỳ, nhưng hai tay bị kéo căng ra sau, khiến lưng uốn nhẹ ra trước, đầy bất lực.Minh mím môi.

Cô biết chị sẽ không làm gì quá sức - nhưng chính sự từ tốn ấy lại khiến tim cô đập nhanh hơn."

Em không phục."

Cô cất tiếng, không ngẩng đầu, nhưng đủ rõ để Vân nghe.Vân bước ra trước mặt, ngồi xuống một chiếc ghế thấp, mắt nhìn thẳng Minh."

Không phục điều gì?"

"Em chỉ làm cách em thấy đúng.

Không phải để qua mặt chị."

Giọng Minh khàn nhẹ.

"Em không nghĩ chị lại trừng phạt vì điều đó..."

"Không phải vì điều đó," Vân ngắt lời.

"Chị trừng phạt vì em nghĩ chị cần em đúng."

Minh mở to mắt, như bị đánh trúng.Vân đứng dậy.

Từ túi áo khoác, chị lấy ra một chiếc thước gỗ bản rộng - loại dùng cho bảng biểu, nặng và dày.

Tay chị đặt lên cằm Minh, nâng nhẹ.

"Ngẩng lên.

Nhìn vào mắt chị."

Minh làm theo.

Đôi mắt Vân lúc này không lạnh, cũng không giận.

Chúng bình thản.

Nhưng chính sự bình thản ấy khiến Minh cảm thấy mình thật nhỏ bé."

Em có thể đúng - nhưng khi đứng trước chị, đúng hay sai đều không còn nghĩa.

Chỉ có một điều phải nhớ: Em thuộc về ai."

Một nhịp tim trôi qua.Chát!Thanh thước vung lên, quất vào đùi trần của Minh.

Cô giật nhẹ, siết môi, nhưng không kêu.Chát!

- lần hai, lên mông trái.Chát!

- lần ba, vào vùng da phía trong đùi, khiến cả cơ thể cô co lại trong vô thức."

Đau?"

Vân hỏi.Minh thở gấp.

"Dạ...

đau."

"Vậy hãy để nỗi đau đó nhắc em - chị không cần một con tốt lý trí.

Chị cần một thứ biết nằm yên dưới chân mình."

Minh cúi đầu.Cảm giác ấm ức vẫn còn đâu đó, nhưng đang dần bị bóp nghẹt bởi cơn rùng mình kỳ lạ: vừa sợ, vừa thèm được sai nhiều hơn - để được chị trừng phạt.Vân ngồi lại ghế, chân bắt chéo, lưng tựa thoải mái như một nữ hoàng vừa dạy dỗ món đồ chơi mới.Vân đưa thước lật nhẹ chiếc váy và áo vừa cởi, gạt sang một bên.

Minh vẫn quỳ nguyên vị trí, thân thể chỉ còn lại một lớp nội y mỏng manh màu nhạt, càng khiến làn da trần lộ rõ trong ánh đèn dịu.Thanh thước gỗ lại được đưa lên.Chát! – roi thứ tư giáng vào bắp đùi phải.

Lằn đỏ bắt đầu hằn rõ trên da.

Minh thở mạnh, những ngón tay trói trên giá siết chặt hơn, nhưng vẫn không dám lên tiếng.Chát! – roi thứ năm, xuống ngay bên dưới khe mông.

Cô khẽ rướn người, không kêu, nhưng cắn môi đến bật máu.Chát! – roi thứ sáu, chính giữa mông trái, nơi lớp vải mỏng manh chẳng che nổi gì.

Minh khẽ rên, tiếng rên như một lời thú nhận bất lực.Vân không nói gì, chỉ đánh tiếp.Chát! – roi thứ bảy, vào vùng sát bẹn – nơi làn da mềm đến mức chỉ cần một vết chạm đã đủ để run.Chát! – roi thứ tám, gập vào bên sườn, rồi kéo xiên xuống đùi.

Minh nghiêng người theo phản xạ, thở dốc từng cơn, mồ hôi đã rịn ướt cả lưng.Chát! – roi thứ chín, mạnh và dứt khoát, lên đùi sau.

Một giọt nước mắt rơi xuống, lần này không ngược vào tim – mà rơi thật sự trên sàn đá lạnh.Chát! – roi thứ mười.

Rơi đúng giữa hai mông, lên lớp vải lót nhỏ xíu vẫn còn bám lại chút kiêu hãnh cuối cùng.

Âm thanh vang lên khô khốc, rõ ràng, như tiếng niêm phong cuối cùng lên một thân thể đang học cách thuộc về.Vân rút thước lại, đặt xuống bàn bên cạnh.

Không vội.

Không nặng nề.Chị nhìn Minh – cô gái vẫn đang quỳ, toàn thân run khẽ.

Những lằn roi đỏ ửng, một vài chỗ bắt đầu đổi màu tím bầm, nổi bật trên làn da trắng ngần và lớp nội y nhăn nhúm, gần như đã trong suốt vì mồ hôi và áp lực.“Đẹp.” – Vân nói nhỏ, như một lời nhận xét về một món đồ vừa được chỉnh sửa đúng ý.Rồi chị cúi xuống, dùng ngón tay nâng nhẹ cằm Minh, buộc cô phải ngẩng lên.“Giữ nguyên thế này.

Nửa tiếng.

Nếu em thay đổi tư thế trước khi chị cho phép, chúng ta sẽ làm lại – từ đầu.”

Minh mím môi, gật nhẹ.

Cơn đau vẫn âm ỉ, nhưng lòng cô đã lặng.Không phải vì chị đánh mạnh.

Mà vì chị vẫn nhìn cô – và vẫn xem cô là “thứ của chị.”

---Tuy ánh đèn phòng tư liệu vẫn nhạt màu, không gian lúc này như co rút lại quanh hình hài Minh - quỳ rạp, tay bị trói, thân thể ê ẩm sau những đòn roi, nhưng trong tim không còn giận dữ.

Chỉ còn nhịp thở dồn dập, và tiếng bước chân nhè nhẹ của Vân.Chị quay lại sau vài phút im lặng.

Trong tay là một chiếc khăn lụa nhỏ thấm nước ấm.

Không nói lời nào, Vân ngồi xuống, nâng chân Minh lên, khẽ lau vết đỏ vừa bị đánh bên đùi.Minh ngước mắt nhìn, nhưng chị không cho ánh nhìn ấy cơ hội đọng lại lâu.

"Đừng nhìn chị như thể em là nạn nhân," Vân nói nhỏ.

"Chính em đã tự chọn vào vai người sai.

Và chị - chỉ làm đúng vai của mình."

Minh mím môi, rồi lặng lẽ gật đầu.Vân tiếp tục, lau đến chỗ khác, tay vẫn rất nhẹ.

Bàn tay ấy không còn mang sức mạnh của chiếc thước gỗ nữa - mà mang hơi ấm khiến Minh bối rối.

Sự dịu dàng này... mới là hình phạt thật sự."

Chị biết em thông minh," Vân nói tiếp, lần này giọng mềm hơn.

"Chị cũng biết em luôn cố làm đúng.

Nhưng trong mối quan hệ này, nếu em tự chọn đúng sai, thì còn gì để chị giữ em lại bên cạnh?"

Minh cảm thấy nghẹn lại.

Không vì đau, mà vì câu nói ấy chạm trúng một nơi sâu kín - nơi cô chưa bao giờ thừa nhận rằng... mình muốn được giữ lại, bằng mọi giá.Bất ngờ, Vân cúi xuống gần tai cô, hơi thở chạm nhẹ vào làn da ửng đỏ:
"Em có thể đau, có thể khóc... nhưng chỉ cần em còn chịu để chị chạm vào, chị sẽ không bỏ em."

Minh cắn môi.

Nước mắt không ngăn được nữa.Vân nhẹ nhàng tháo dây trói.

Khi tay Minh rũ xuống, chị không rời đi, mà kéo cô lại gần, choàng tay ôm lấy.

Trong khoảnh khắc ấy, Minh áp đầu vào ngực chị - không phải như một người phục tùng, mà như một đứa trẻ vừa biết thế nào là được thuộc về ai đó.Chị không cần phải tha thứ.

Cũng không cần nói yêu.

Chỉ cần... lau đi vết đỏ, và ôm cô như thế này.

Thế là đủ.

--- Chap này hơi hơi dài, 2880!
 
Em Thuộc Về Ta! (Sm- Sp- F/F)
Chap 8: Chị ấy thật dịu dàng!


Có những đêm, người ta không ngủ được – không vì ác mộng, cũng chẳng vì tiếng ồn.

Mà vì trái tim không chịu yên.Minh nằm bất động trong bóng tối.

Trần nhà trôi chầm chậm qua ánh sáng mờ hắt từ ngọn đèn hành lang.

Mỗi cử động nhẹ cũng khiến lớp da sưng tấy nhói lên.

Nhưng cơn đau thể xác chỉ là một lớp sương mỏng so với thứ đang giày vò bên trong cô – sự nghẹn ngào của một kẻ vừa bị phạt, lại vừa được ôm.Lạ thật.

Người ta bị đánh thì phải giận, phải hận.

Nhưng tại sao… cô chỉ muốn được chị nhìn đến, và được chị chạm vào lần nữa?Vân không đánh bừa.

Chị trừng phạt như một nghệ nhân, biết chính xác giới hạn của nỗi đau.

Không để Minh gục, cũng không để cô quên.

Mỗi vết hằn trên da như được đo bằng một thứ thước vô hình – vừa đủ để dạy, vừa đủ để giữ.“Vì sao em lại thấy… mình cần được như vậy?” – Minh thì thầm vào bóng đêm.

Câu hỏi này, cô đã cất giấu quá lâu.

Bên trong một người phụ nữ vốn tưởng mình mạnh mẽ, độc lập, là một phần mềm yếu thèm khát được ai đó kiểm soát, định hình, giữ chặt.Từ bé đến lớn, Minh chưa từng cho ai quyền khiến cô cúi đầu.

Nhưng Vân thì khác.

Chị không cần lớn tiếng.

Chỉ một ánh nhìn, một câu hỏi nhỏ đúng lúc, cũng đủ làm cô thấy mình như một học trò vụng về.

Và trong sự vụng về ấy – cô lại cảm thấy…

được phép sống thật.23h47.

Chiếc đồng hồ trên bàn gõ khẽ.

Ngoài cửa sổ, thành phố đã rút vào lớp vỏ yên lặng.

Nhưng bên trong Minh, mọi thứ vẫn sôi sục như một đợt thuỷ triều âm ỉ.

---Phòng ký túc của nhân viên cấp cao – không rộng, nhưng đủ yên tĩnh để nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy từng nhịp.Minh nằm nghiêng người, không đắp chăn.

Từng vết roi trên đùi và mông vẫn rát lên khi chạm ga giường.

Nhưng thứ khiến cô không thể ngủ... không phải là cơn đau.Mà là cái ôm ban nãy.

Cái siết dịu dàng tưởng chừng không tồn tại trong thế giới lạnh lùng của Vân.“Em có thể khóc… nhưng chỉ cần em còn để chị chạm vào, chị sẽ không bỏ em.”

Câu nói ấy vang trong đầu cô nhiều lần đến mức tưởng như là lời ru.Minh đưa tay lên, chạm nhẹ nơi cổ – nơi từng bị kéo giữ bằng sợi lụa đen.

Thay vì sợ hãi, tim cô đập nhanh như một kẻ nghiện quay lại chỗ cũ.Một tiếng cốc nhẹ vang lên ngoài cửa.Cô giật mình.Ai sẽ gõ cửa lúc gần nửa đêm?Lẽ nào là...Minh mặc vội áo khoác ngủ, đi ra.

Mở hé cánh cửa.Là Vân.Chị không mặc đồ công sở như mọi khi.

Thay vào đó là một chiếc áo choàng lụa dài màu đen, tóc buông xoã, chân trần.“Chị không ngủ được,” Vân nói, mắt nhìn thẳng vào cô.

“Cho chị mượn chút hơi ấm của em.”

Minh mở cửa.

Không cần hỏi thêm gì.Vân bước vào, không nói, không vồn vã.

Chị ngồi xuống giường Minh, kéo cô lại gần, rồi đặt tay lên thắt lưng – nơi mảng da vẫn còn rát đỏ.

Tay chị áp nhẹ, không ấn mạnh.“Còn đau?”

“Có…” – Minh khẽ đáp, “...nhưng em không ghét.”

“Ừm.”

Vân gật nhẹ, mắt trầm xuống.

“Chị cũng không ghét khi em sai.

Chị chỉ ghét khi em quên mất chị là ai.”

Minh tựa vào lòng chị.

Sự mâu thuẫn trong lòng giờ trở thành một thứ khát khao kỳ lạ: vừa sợ bị kiểm soát, vừa thèm được trói buộc.Vân cúi người, chạm môi lên vết đỏ trên hông cô.

Một nụ hôn nhẹ, không tình dục, không trêu ghẹo.

Chỉ là... một cách ghi nhớ: "Nơi này, là của chị."

“Ngủ đi,” chị nói.

“Đêm nay chị sẽ canh ác mộng cho em.”

Minh nhắm mắt.

Trên thân thể là cơn rát.

Trong lòng là một cơn dịu.

Và trong giấc ngủ – là một thế giới nơi mình được sai, nhưng không bị bỏ rơi.---Minh tỉnh dậy khi ánh sáng đầu ngày len qua rèm cửa.Cô chớp mắt, khẽ cựa mình – và nhận ra bên cạnh mình… trống.

Ga giường còn hơi ấm, nhưng Vân đã rời đi từ lúc nào.

Không tiếng cửa, không tiếng bước chân.

Như một bóng tối đến để ôm lấy em rồi rút lui khi trời vừa hửng.Minh ngồi dậy.

Mỗi cử động vẫn khiến thân thể nhức lên như nhắc nhở – đêm qua là có thật.Trên gối bên cạnh, một vật nhỏ nằm gọn gàng: mảnh lụa đen chị từng dùng để bịt mắt cô.

Được gấp tỉ mỉ, ngay ngắn như lời nhắn không lời.Minh đưa tay chạm vào.

Ngay bên dưới là một tờ giấy nhắn, mảnh và đơn giản, chữ viết tay sắc sảo nhưng mềm mại:> "Em vẫn chưa biết mình yếu đến đâu.

Nhưng chị biết.

Và chị sẽ là người giữ em."
– V.Minh siết mảnh giấy trong tay, ngón tay run run.

Một câu ngắn ngủi, nhưng kéo theo cả một cơn triều cảm xúc.Cô không biết cảm xúc này tên gì.

Là biết ơn?

Là rối loạn?

Là khát khao?

Hay là một tình yêu… méo mó, lệch chuẩn nhưng không thể dứt?Dưới ánh sáng ban mai, trong không gian tĩnh lặng của căn phòng còn vương mùi người kia, Minh ngồi đó – nửa tỉnh, nửa mơ – như một con thuyền nhỏ vừa được ai đó đặt lại giữa đại dương.Dẫu còn đau.

Dẫu còn sợ.

Nhưng nếu là vòng tay ấy, dù có đánh, có trói… cô vẫn muốn quay về.

---

Truyện vẫn đang khá nhẹ nhàng nhỉ!?😅
 
Back
Top Bottom