Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đêm Ly Hôn - Nghênh Phong Xuy Hỉ

Đêm Ly Hôn - Nghênh Phong Xuy Hỉ
Chương 10



91.

"Từ nhỏ ba đã dạy em rằng, một người đàn ông dù có khó khăn thế nào cũng không được để bạn đời của mình chịu khổ."

"Thời điểm đó đúng là rất khó khăn, nhưng nếu cố gắng em vẫn có thể chống đỡ được."

"Nếu như nhà họ Sở thực sự không còn đường lui, em cũng không nỡ kéo anh vào cuộc."

Sở Vi Thanh nhìn thẳng vào mắt Đan Nhiên, trong đôi mắt ấy đã dần phủ lên một lớp hơi nước mơ hồ.

Hắn dừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp:

"Em chỉ là... muốn giữ anh lại bên mình, em sợ... Nhiên Nhiên, em sợ anh rời đi, sợ anh không còn thuộc về em."

"Em sợ nếu không nắm lấy cơ hội này, cả đời sẽ phải hối hận."

Hôn nhân giống như một sợi dây liên kết giữa hai người, nó tạm thời giúp họ cảm thấy an tâm. Nhưng đồng thời nó cũng là rào cản duy nhất, trở thành một gánh nặng vô hình.

"Ngày hôm đó, em đã nhìn thấy."

92.

Giọng Sở Vi Thanh trầm thấp đến khàn đặc.

"Em đã thấy... Hôm đó, ở quán cà phê."

"Anh và Trình Cảnh Diễm."

Đan Nhiên vốn đang chìm trong cảm xúc hỗn độn, nghe đến đây thì đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

"Hắn đưa cho anh một chiếc nhẫn, anh nhận lấy rồi nở một nụ cười rất rạng rỡ."

"Ngày hôm đó trông anh thực sự rất hạnh phúc."

Sở Vi Thanh bật cười, nhưng nụ cười ấy trông còn thê lương hơn cả nước mắt, hắn khẽ nghiêng người dùng trán nhẹ nhàng chạm vào giữa chân mày của Đan Nhiên.

Đan Nhiên theo phản xạ chớp mắt.

Giữ nguyên khoảng cách gần gũi ấy, Sở Vi Thanh tiếp tục nói:

"Ánh mắt anh nhìn chiếc nhẫn đó đầy yêu thương, không hề che giấu, nhưng sau đó anh đã trả nó lại."

"Em tin vào sự chung thủy tuyệt đối của anh đối với cuộc hôn nhân này."

Giống như cách Đan Nhiên tin hắn vậy.

"Em thừa nhận, em ghen tị."

"Em ghen tị vì có thể, hắn mới là người anh thực sự muốn hướng đến."

Sở Vi Thanh cười tự giễu.

"Nhiên Nhiên, từng ấy năm qua em không muốn... chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà tiếp tục trói buộc anh."

Hắn biết mình chính là rào cản duy nhất trên con đường hạnh phúc của Đan Nhiên.

"Nếu anh vui vẻ, có lẽ em sẽ còn vui hơn." Dù niềm vui đó có lẫn vị chua xót.

Giống như mẹ hắn năm xưa rõ ràng không nỡ để chồng mình đi xa biền biệt, nhưng vẫn cố gắng trở thành hậu phương vững chắc nhất, dù điều bà đợi được cuối cùng chỉ là một chiếc hộp tro cốt lạnh lẽo.

Mẹ từng nói, nếu người mình yêu hạnh phúc thì bà cũng sẽ hạnh phúc, đó là cảnh giới cao nhất của tình yêu.

Nhưng giờ phút này Sở Vi Thanh chỉ muốn mắng trời mắng đất.

Những lời hắn nói là thật, nhưng nỗi đau và sự ghen tuông cũng là thật.

Rất nhiều cảm xúc đan xen tạo nên một sự thật không thể chối bỏ—

Hắn yêu Đan Nhiên, hơn tất cả mọi thứ.

Sở Vi Thanh nói xong như thể trút được gánh nặng, cả người dần thả lỏng hắn chậm rãi buông tay khỏi bàn tay Đan Nhiên.

Đan Nhiên cố gắng tiêu hóa những lời mình vừa nghe được, không thể tin nổi: "Em không tin anh sao?"

Sở Vi Thanh lắc đầu: "Em tin anh."

"Nhưng em càng xót xa cho anh hơn, anh sẽ không phản bội em, dù điều đó khiến anh phải chịu thiệt thòi."

Sở Vi Thanh nhẹ giọng: "Nhưng em không muốn anh chịu thiệt."

Nghe vậy, đôi mắt Đan Nhiên bỗng đỏ lên, sống mũi cay cay.

Cảm giác vừa buồn cười vừa bực bội trào lên trong lòng, khiến anh không biết nên khóc hay nên cười.

Thì ra bọn họ đều giống nhau, đều sẵn sàng lùi bước vì đối phương đến mức này.

Dù yêu sâu đậm, họ vẫn nghĩ cho nhau mà buông tay.

Dù đây chỉ là một hiểu lầm lớn nhưng Đan Nhiên không tránh khỏi cảm giác xúc động, đến mức muốn nhảy lên vì vui sướng.

Anh vòng tay ôm lấy cổ Sở Vi Thanh, hơi dùng lực kéo người về phía mình, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi hắn, giọng nói mang theo chút nũng nịu: "Sao em không hỏi anh trước? Cứ ôm trong lòng rồi hiểu lầm chỉ càng làm mọi chuyện tệ hơn thôi."

Sở Vi Thanh ngây người vì cái hôn bất ngờ, chỉ kịp giải thích theo bản năng:

"Hôm đó về nhà em đã hỏi anh rồi."

Đan Nhiên mơ hồ nhớ lại, hình như có một đêm sau khi Sở Vi Thanh về nhà, trạng thái của hắn có chút khác thường, trước khi ngủ hắn đã hỏi: "Hôm nay anh đã gặp ai?"

Lúc đó Đan Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn: "Một người bạn."

"Là người đặc biệt sao? Quan hệ tốt lắm à?"

"Ừm... rất đặc biệt, quan hệ cũng khá tốt." Dù gì cũng là bạn từ nhỏ, tuy Trình Cảnh Diễm đã ra nước ngoài từ hồi cấp hai.

"Trông anh có vẻ rất vui, người đó có tặng quà cho anh không?"

Đan Nhiên cười: "Ừ, rất vui. Nhưng không có tặng quà đâu, tụi anh không cần mấy thứ hình thức đó."

"Người đó..."

Lúc đó Đan Nhiên đã rất buồn ngủ, trở mình quay lưng lại với Sở Vi Thanh, giọng nói mềm mại ngái ngủ: "Là một người rất tốt."

Bây giờ nhớ lại cuộc đối thoại hôm ấy, thử đặt mình vào vị trí của Sở Vi Thanh, Đan Nhiên mới nhận ra—

Nếu là anh, nhìn thấy người yêu mình gặp riêng người khác, còn nhận một chiếc nhẫn từ đối phương, dù sau đó đã trả lại nhưng khi về nhà, lúc hỏi chuyện lại nhận được những câu trả lời qua loa, mơ hồ...

Nếu là anh, anh nhất định sẽ không thể bình tĩnh nổi, làm gì có chuyện nhịn được đến tận bây giờ!

Giọng Sở Vi Thanh mang chút u sầu: "Em đâu thể trực tiếp hỏi anh rằng có phải anh đã yêu người khác rồi không..."

"Với lại sau hôm đó thời gian anh nhìn điện thoại còn nhiều hơn bình thường."

Đan Nhiên: "..." Anh chỉ là đang theo dõi quá trình chỉnh sửa chiếc nhẫn bị trả lại thôi mà.

Sở Vi Thanh: "Hai người cũng liên lạc rất thường xuyên. Em biết, hắn hay nhắn tin cho anh, hoặc hai người sẽ ra ngoài gặp nhau." Sở Vi Thanh dừng lại một chút, giải thích: "Em không theo dõi anh đâu, chỉ là địa điểm hẹn gặp quá gần công ty, trợ lý của em thường xuyên bắt gặp rồi về kể lại rất chi tiết."

Nhắc đến cậu trợ lý thích hóng chuyện này, Sở Vi Thanh chỉ cảm thấy đau đầu. Chuyện gì thông qua cái miệng đó cũng bị thêm thắt đủ kiểu.

"Hôm nay trước khi đến đây, anh cũng vừa gặp Trình Cảnh Diễm, trợ lý em lại nhìn thấy rồi sau đó về báo cáo từng chi tiết." Sở Vi Thanh đưa tay day trán, ngả người vào ghế lái.

Trợ lý của hắn chỉ tường thuật lại những gì nhìn thấy, không hề đưa ra suy đoán gì thêm.

Sở Vi Thanh bóp sống mũi, sau một lúc im lặng mới nói: "Hôm nay anh đã nhận chiếc nhẫn của Trình Cảnh Diễm."

Ngay sau khi hắn đề nghị ly hôn, Đan Nhiên đã nhận chiếc nhẫn đó.

Nhịp tim Đan Nhiên khựng lại, vừa định mở miệng giải thích đã nghe Sở Vi Thanh tiếp tục:

"Thật ra khoảng thời gian này dù em cố tình hỏi về Trình Cảnh Diễm cũng không nhận ra anh có tình cảm đặc biệt gì với hắn cả."

Sở Vi Thanh cười bất đắc dĩ: "Nhưng hình ảnh ấy cứ ám ảnh em mãi... ánh mắt anh khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó, anh rất thích nó."

Hắn nghiêng đầu nhìn thẳng vào Đan Nhiên: "Có lúc em cố tình đeo nhẫn trước mặt anh như một tên ngốc lắc lư bàn tay."

Mà mỗi lần như vậy, ánh mắt Đan Nhiên sẽ không tự chủ mà đuổi theo, chăm chú đến mức không chớp mắt, giống như một chú mèo nhỏ tò mò.

Sở Vi Thanh cảm thấy trong lòng đắng chát, cố gắng nở nụ cười: "Ngoại trừ lần đó ra, em chưa từng nhìn thấy trong mắt anh một cảm xúc tương tự."

"Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ... em không phải là người phù hợp nhất với anh."

Nói ra hết những điều đè nén trong lòng, bao nhiêu ngày mệt mỏi tích tụ cũng ập đến, Sở Vi Thanh cúi đầu, lặng lẽ thắt dây an toàn.

"Muộn rồi, em đưa anh về trước. Ngày mai là cuối tuần, hai ngày nữa chúng ta đi làm thủ tục ly hôn."

Hai ngày nữa làm thủ tục ly hôn?

Cái gì mà hai ngày nữa chứ?!

Đan Nhiên nghi ngờ rằng mình nghe nhầm.

Trước khi Sở Vi Thanh kịp khởi động xe, Đan Nhiên đã nhanh chóng ngăn hắn lại, hơi thở có phần dồn dập vì hành động vội vàng.

"Anh không ly hôn."

Đan Nhiên nhìn thẳng vào Sở Vi Thanh, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ: "Anh. Không. Ly. Hôn."

Ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi mắt ấy là vô số cảm xúc cuộn trào.

"Anh không yêu ai khác, anh chỉ yêu em."

Giọng nói của Đan Nhiên khẽ khàng nhưng từng câu chữ đều tràn đầy chân thành.

"Từ trước đến nay ngoài em ra, anh chưa từng thích ai khác."

Chẳng cần những câu tỏ tình hoa mỹ hay những lời đã được suy nghĩ kỹ càng cũng đủ sức lay động lòng người.

Trước đó không lâu khi Đan Nhiên nghe được câu nói ấy, cảm xúc trong lòng cũng không thể diễn tả bằng lời.

Sở Vi Thanh sững sờ, ánh mắt nhìn Đan Nhiên như đang phân định thật giả.

Trong khoảnh khắc níu giữ ấy, bàn tay Đan Nhiên nắm chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay ướt mồ hôi nhưng vẫn không chịu buông.

"Anh..." Đan Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Anh kết hôn với em là vì anh thích em."

"Không phải vì tình bạn, không phải vì giúp đỡ, em không nhận ra sao? Vậy thì bây giờ anh nói thẳng với em, em còn không tin sao?"

Sở Vi Thanh làm sao có thể không tin?

Dù đây có là giấc mộng, hắn cũng tình nguyện đắm chìm mãi mãi.

Có rất nhiều điều vẫn chưa được nói rõ, nhưng khoảnh khắc này cả hai đều không muốn tiếp tục vướng mắc vào quá khứ.

Trái tim Đan Nhiên đập nhanh đến mức hỗn loạn, anh tháo dây an toàn, sau đó nghiêng người nhào vào lòng Sở Vi Thanh.

Không gian ghế lái chật hẹp, Đan Nhiên co người lại ôm lấy Sở Vi Thanh, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Ánh đèn mờ nhạt bên ngoài phản chiếu trong xe, nhiệt độ dần dần tăng lên. Không khí tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở nhẹ và tiếng tim đập dồn dập.

Sở Vi Thanh siết chặt vòng tay ôm lấy Đan Nhiên, nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn dịu dàng như muốn xoa dịu những cảm xúc dâng trào.

"Những ngày qua anh rất nhớ em." Đan Nhiên khẽ nói, ánh mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

Sở Vi Thanh cười nhẹ, ánh mắt nhuốm chút bất đắc dĩ nhưng cũng chan chứa yêu thương.

Không cần thêm bất kỳ lời nào nữa, khoảnh khắc này đã đủ để lấp đầy tất cả khoảng trống trong lòng họ.
 
Đêm Ly Hôn - Nghênh Phong Xuy Hỉ
Chương 11



94.

Cô nhân viên hôm nay tăng ca, đến gần chín giờ tối mới rời công ty. Khi vừa xuống bãi đỗ xe, cô cúi đầu nghịch điện thoại và bước về phía chỗ đỗ xe của mình.

Giờ này bãi đỗ xe gần như không có ai, chỉ lác đác vài chiếc xe đậu lại. Nhưng ngay khi đặt chân vào đây, cô đã cảm nhận được điều gì đó không bình thường.

Hình như có tiếng động.

Cô gái ngước mắt nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một chiếc SUV màu đen đang khẽ rung lên theo nhịp đều đặn, tiếng động không lớn nhưng cảnh tượng lại cực kỳ gây sốc.

"Trời ạ..."

Cô gái che miệng, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Ban ngày ban mặt... Ai lại dám làm chuyện này trong xe chứ?!

Ngay giây tiếp theo, cô cúi mắt nhìn kỹ biển số xe. Và trong khoảnh khắc nhận ra đó là xe của ai, cô suýt chút nữa làm rơi kính áp tròng.

Là xe của sếp!

Cô gái nhỏ giọng thốt lên một câu "Quào...", sau đó không thèm lấy xe nữa, lập tức quay đầu chạy thẳng về lối cũ.

95.

"Anh nhớ em lắm."

Đan Nhiên không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy, anh chỉ biết mình chưa muốn dừng lại, vì muốn Sở Vi Thanh cũng có thể tận hưởng trọn vẹn.

Nhưng thể lực của anh đã sắp chạm đáy, chẳng còn khí thế như ban đầu. Đan Nhiên chậm lại, rúc vào cổ Sở Vi Thanh, giọng mềm mại như đang làm nũng: "Anh nhớ em..."

Sở Vi Thanh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đã phủ một lớp mồ hôi mỏng của Đan Nhiên, rút giấy giúp anh lau khô. Đột nhiên, một nụ hôn đặt lên khóe môi hắn, rồi giọng nói dịu dàng cất lên: "Em không nhớ anh sao?"

Câu hỏi này Đan Nhiên đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Sở Vi Thanh vẫn kiên nhẫn trả lời:

"Nhớ, nhớ chết đi được."

Sau đó là một đêm dài với những dư vị đắm chìm.

Sở Vi Thanh cau mày, đè chặt Đan Nhiên phía trên, yết hầu khẽ trượt lên xuống, "Không tiện vệ sinh."

Đan Nhiên không thèm nghe vào tai, ngẩng đầu trừng mắt, thân mật dùng trán cọ vào cằm Sở Vi Thanh: "Không sao mà."

"..." Sở Vi Thanh thấp giọng nói, "Bé nhõng nhẽo."

Ánh mắt Đan Nhiên cong lên, vui vẻ gật đầu thừa nhận.

Anh chính là bé nhõng nhẽo đấy.

Trên đường về Sở Vi Thanh lái xe, còn Đan Nhiên ngồi ghế phụ. Quần áo đã mặc chỉnh tề nhưng vẫn còn chút lộn xộn, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt không rời khỏi Sở Vi Thanh dù chỉ một giây.

Anh phấn khích đến mức liên tục hỏi những câu xác nhận, như thể muốn khắc ghi từng lời nói của Sở Vi Thanh vào tim mình.

Sở Vi Thanh cười nhạt, cố ý trêu chọc: "Em thích anh bao nhiêu à? Chắc cũng cỡ như... tiểu Sở Vi Thanh thích anh vậy."

Đan Nhiên lập tức đỏ mặt, nhân lúc đèn đỏ liền nghiêng người hôn nhẹ lên má hắn:

"Vậy thì về nhà anh phải chăm sóc nó thật tốt, để nó thích anh nhiều hơn nữa."

Sở Vi Thanh bật cười bất đắc dĩ, vòng tay ôm lấy Đan Nhiên, đặt một nụ hôn lên trán anh: "Nó đã thích anh lắm rồi."

Về đến nhà, việc đầu tiên cả hai làm là vào phòng tắm, Đan Nhiên giống như trải qua đêm tân hôn lần nữa, chủ động kéo Sở Vi Thanh vào cùng.

Từng giây phút bên nhau đều là những khoảnh khắc khắc sâu vào lòng.

Sau tất cả, Đan Nhiên rúc vào lòng Sở Vi Thanh, lẩm bẩm với vẻ thỏa mãn:

"Em thích anh..."

Sở Vi Thanh nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc còn ẩm của Đan Nhiên, khẽ cười: "Ừ, thích."

"Từ trước khi kết hôn đã thích?"

"Ừ, trước khi kết hôn đã thích."

"Thích nhiều không?"

Sở Vi Thanh bật cười bất lực: "Bé cưng, anh mà còn không ngủ, lát nữa em sợ lại không kiềm chế được đấy."

Ai ngờ Đan Nhiên không hề lùi bước, mà còn nhích lại gần, nhỏ giọng thì thầm: "Vậy thì tới đi."

Sở Vi Thanh dở khóc dở cười ôm chặt lấy Đan Nhiên, đặt một nụ hôn thật sâu lên má anh, dịu dàng nói: "Anh không thương mình thì em cũng thương anh. Ngủ đi, bé cưng."

Đan Nhiên cười khúc khích, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.

Một phút sau anh lại ngẩng đầu, nhẹ giọng nói bên tai Sở Vi Thanh:

"Về chiếc nhẫn mà anh nhận từ Trình Cảnh Nghiêm, anh..."

Sở Vi Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tay lên môi anh, ngăn lại.

Hắn thực sự đã rất mệt, chỉ kịp hôn lên trán Đan Nhiên một cái, khẽ cười:

"Những lời anh nói hôm nay đã đủ để em không cần quan tâm đến những chuyện khác nữa rồi."

"Bé cưng, chúng ta còn rất nhiều thời gian phía trước, không cần vội vàng dùng vài phút này để giải thích với em."

"Em yêu anh, ngủ ngon."
 
Đêm Ly Hôn - Nghênh Phong Xuy Hỉ
Chương 12



96.

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, trợ lý thò đầu vào, tinh nghịch nháy mắt với Đan Nhiên.

"Sếp, chồng anh đến rồi."

Đan Nhiên đang gõ bàn phím trên máy tính, nghe vậy liền dừng tay. Đôi mắt anh sáng lên thấy rõ, thậm chí còn chưa kịp đợi Sở Vi Thanh bước vào đã định đứng dậy ra ngoài đón.

Trợ lý cười ý tứ, nhanh chóng tránh đường nhường chỗ cho người phía sau bước vào, còn chu đáo đóng cửa lại, sau đó hài lòng rời đi.

Dạo gần đây tình cảm giữa hai vợ chồng sếp ngọt ngào hơn hẳn, nhờ vậy mà áp lực công việc của mọi người cũng giảm đi ít nhiều.

Ngay khi cửa vừa đóng lại, Đan Nhiên lập tức lao vào vòng tay Sở Vi Thanh, ngẩng đầu lên đòi hôn.

So với trước đây anh càng quấn quýt một cách táo bạo hơn.

Sở Vi Thanh ôm chặt lấy anh, hơi thở nóng rực vừa hôn vừa nửa đẩy nửa ép anh lên bàn làm việc. Cánh tay hắn vòng qua nâng một chân Đan Nhiên lên, vô tình hạn chế một phần cử động của đối phương.

Chiếc áo sơ mi của Đan Nhiên bị làm nhăn, sau đó bị Sở Vi Thanh kéo lên, để lộ phần bụng ẩn hiện, Sở Vi Thanh cố ý nâng vạt áo cao hơn, ra lệnh:

"Ngậm chặt, không được thả ra."

Ở phương diện này cả hai đều rất hiểu nhau, dù khuôn mặt Đan Nhiên luôn không kìm được mà đỏ bừng, anh vẫn ngoan ngoãn làm theo những yêu cầu xấu hổ của Sở Vi Thanh.

Sở Vi Thanh không làm quá mức, mà chủ yếu là giúp Đan Nhiên giải quyết d.ục v.ọng.

Hôm nay họ đã có kế hoạch, vì cuối năm Sở Hạc Nhất và Việt Thầm sẽ kết hôn, Đan Nhiên muốn nhân dịp này chọn một món quà cưới phù hợp, hôm nay chính là ngày hẹn để đi tìm quà.

Ban đầu Sở Vi Thanh chỉ định đến đón Đan Nhiên tan làm. Nhưng không có cách nào khác, dạo gần đây hai người dính lấy nhau như keo sơn, mỗi sáng chia xa đều phải hôn nhau thật sâu, nên đến khi gặp lại họ lại càng khó kìm lòng hơn.

Vì yêu cầu của Sở Vi Thanh, Đan Nhiên phải cắn chặt vạt áo suốt một khoảng thời gian, khiến một góc áo trắng bị thấm ướt, màu vải hơi sẫm lại.

Ngoài tiếng th.ở d.ốc khẽ khàng, anh chỉ có thể phát ra những tiếng ưm nhẹ. Hai tay bám lấy vai Sở Vi Thanh, mu bàn tay vô thức v.uốt v.e cổ đối phương rồi bất chợt đưa một ngón tay đến bên môi Sở Vi Thanh.

Ngay giây tiếp theo, Sở Vi Thanh nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay ấy, khẽ m.út vào.

Một cơn tê dại chạy dọc sống lưng, Đan Nhiên bất giác buông vạt áo khỏi miệng, ngửa đầu tìm đến đôi môi của Sở Vi Thanh, đắm chìm vào nụ hôn sâu quấn quýt.

97.

"Anh Nhiên~, chúng ta nên đi thôi."

Cả người Đan Nhiên mềm nhũn, nghe vậy lại càng cảm thấy không còn chút sức lực nào.

"Nếu không đi ngay thì mấy cửa hàng sẽ đóng cửa mất." Sở Vi Thanh bật cười, cài lại chiếc cúc cuối cùng giúp anh, nâng cằm anh lên hôn nhẹ vào khóe môi.

Đan Nhiên hơi bĩu môi, ngầm ngỏ ý muốn tiếp tục.

Sau khi tận hưởng thêm một nụ hôn nữa, hai người mới lên xe đến điểm hẹn.

Sở Hạc Nhất có một sở thích đặc biệt đó là sưu tầm thư pháp và tranh cổ.

Nghe thì đơn giản nhưng muốn tìm được những tác phẩm có lịch sử lâu đời và giá trị sưu tầm cao thì số tiền phải bỏ ra cũng không hề nhỏ.

Cửa hàng mà Đan Nhiên liên hệ là người thân của một người bạn, có chứng nhận chính hãng, đảm bảo không có hàng giả.

"Anh Nhiên~" Sở Vi Thanh kéo dài giọng: "Trên mặt em có gì à?"

Đan Nhiên gần đây có thói quen nghiêng đầu sang trái khi ngồi xe, vì Sở Vi Thanh thường ngồi ghế lái.

"Không có gì cả." Đan Nhiên mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Chỉ là thích nhìn em thôi."

Sở Vi Thanh khẽ hừ một tiếng: "Hình như cần dạy dỗ lại rồi."

Đan Nhiên chẳng hề e ngại: "Dạy dỗ thế nào đây?"

"Về nhà rồi em sẽ nói cho anh biết."

Nghe vậy Đan Nhiên bật cười, đưa tay vuốt nhẹ cánh tay Sở Vi Thanh một cách vô thức.

Sau khi xuống xe, hai người sóng vai bước vào cửa hàng, Đan Nhiên đột nhiên nói:

"Đám cưới của Hạc Nhất tổ chức vào cuối năm, khi đó công ty sẽ rất bận."

Sở Vi Thanh nghiêng đầu nhìn anh, chờ đợi câu tiếp theo.

"Bây giờ công việc vẫn còn khá thoải mái, hay là mình xin nghỉ vài ngày để thư giãn?"

Sở Vi Thanh nhướng mày: "Ông chủ mà cũng cần xin nghỉ phép sao?"

Đan Nhiên hơi do dự, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: "Không... được à?"

"Được chứ." Sở Vi Thanh bật cười khẽ.

"Muốn đi đâu chơi?"

Đan Nhiên nghiêng người dựa vào Sở Vi Thanh, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai hắn, chậm rãi nói:

"Cũng không cần đi xa, chỉ cần... lên ngọn núi mà hồi cấp ba chúng ta đã từng leo."
 
Đêm Ly Hôn - Nghênh Phong Xuy Hỉ
Chương 13: Hoàn



98.

Kỳ nghỉ chỉ có ba ngày.

Ngày đầu tiên, l.àm t.ình.

Ngày thứ hai, l.àm t.ình.

Sáng ngày thứ ba, vẫn là l.àm t.ình.

Đến trưa ngày thứ ba, khi đang cuộn tròn trong lòng Sở Vi Thanh, Đan Nhiên cuối cùng cũng nhớ ra kế hoạch ban đầu của họ — đi leo núi.

"Leo núi à, anh vẫn còn sức chứ?" Giọng của Sở Vi Thanh có chút do dự.

Không phải hắn xem nhẹ Đan Nhiên, mà là trên giường thì Đan Nhiên có thể không cần tốn sức, nhưng leo núi thì lại khác, phải dựa vào chính đôi chân của mình.

Đan Nhiên khẽ cử động, cảm giác có chút mỏi nhưng vẫn chịu được, tuy nhiên đó không phải điều quan trọng nhất.

Anh gật đầu chắc chắn: "Đương nhiên, anh leo được."

Thế là hai người xuất phát.

Dụng cụ leo núi đã được chuẩn bị sẵn, Đan Nhiên quấn kín người như một chiếc bánh chưng nhỏ, bám sát theo sau Sở Vi Thanh.

Nhưng không bao lâu sau, anh nhận ra mình đã đánh giá quá cao sức mình. Chặng đường mới đi được một phần ba mà chân anh đã run đến mức không thể kiểm soát, thể lực còn kém hơn cả hồi cấp ba.

May mắn là bên cạnh luôn có Sở Vi Thanh. Hắn nắm tay anh suốt dọc đường, giúp anh mượn lực mà tiến lên.

Khi đến lưng chừng núi, Đan Nhiên đã th.ở d.ốc liên tục, chỉ có thể dựa vào Sở Vi Thanh để lấy lại hơi thở.

Sở Vi Thanh thở dài, một lần nữa cúi xuống trước mặt an, nghiêng đầu nói: "Lên đi, ông xã cõng."

Đan Nhiên khẽ lắc đầu.

Ngay từ lúc bắt đầu leo núi Sở Vi Thanh đã đề nghị cõng anh, nhưng anh từ chối.

Anh không muốn Sở Vi Thanh quá mệt, nếu không anh sẽ xót lắm.

Nhưng lần này Sở Vi Thanh lại có vẻ cứng rắn hơn, nhẹ nhàng chạm vào khoé chân anh, giọng điềm đạm: "Lên đi, nếu không em giận đấy."

Đan Nhiên lặng lẽ nhìn vào sườn mặt hắn một lúc rồi chậm rãi cúi người ôm lấy, nhẹ nhàng hôn lên vành tai.

"Ông xã đừng giận mà."

Biểu cảm giả vờ nghiêm túc của Sở Vi Thanh lập tức tan vỡ.

Suốt quãng đường còn lại hắn giữ nhịp ổn định, thỉnh thoảng dừng lại ở những nơi có cảnh đẹp để Đan Nhiên ngắm nhìn.

Bây giờ đang là mùa đông, phong cảnh không rực rỡ như mùa hè hay mùa thu. Mọi thứ trước mắt chỉ là một màu trắng xóa của tuyết, hàng cây phong trơ trọi, lác đác vài chiếc lá đã khô héo.

Người leo núi không nhiều nên không khí rất yên tĩnh. Dù vậy Sở Vi Thanh cũng không dám đi quá nhanh, vì đường có băng trơn, hắn ngã thì không sao, nhưng nếu kéo theo cả Đan Nhiên thì không ổn chút nào.

Họ lên đến đỉnh núi đúng lúc hoàng hôn, Sở Vi Thanh đặt anh xuống, tìm một chỗ trống để ngồi, Đan Nhiên liền tự nhiên ngồi vào lòng hắn.

Gần đây Đan Nhiên rất thích bám dính lấy hắn, Sở Vi Thanh không thể không nghĩ đến một từ: "hiệu ứng ngược."

"Bé cưng, ngày nào cũng quấn lấy em như thế, anh có thấy chán không?" Sở Vi Thanh hỏi nghiêm túc, tay đã lén đưa vào túi áo sẵn sàng lấy ra vật đã chuẩn bị.

Đan Nhiên ngoan ngoãn lắc đầu: "Không, trước đây không dám quấn lấy em, là vì anh đang kiềm chế đấy." Anh cũng lặng lẽ đưa tay vào túi áo.

"Giờ thì không cần kiềm chế nữa."

Lời vừa dứt, cả hai gần như cùng lúc lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi.

Khi hai chiếc hộp đối diện nhau, họ nhìn nhau cười.

Đan Nhiên mở hộp của mình, lấy ra chiếc nhẫn, ra hiệu cho Sở Vi Thanh đưa tay ra.

Anh chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Sở Vi Thanh.

"Tự nhiên anh nhớ lại chuyện hồi đi học," giọng Đan Nhiên rất nhẹ, ánh hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm.

"Hồi đó mọi người cứ đồn đại, nói rằng Hạc Nhất thích anh, ngay cả em và Việt Thầm cũng tin như vậy, dù bọn anh giải thích thế nào cũng không ai tin."

"Sau này lại có người nói, Việt Thầm thích em. Tóm lại... rõ ràng chỉ có bốn người mà mọi chuyện cứ bị đồn thổi thành một mớ hỗn độn."

"Hai người đúng là ngốc nghếch..."

Đan Nhiên đeo nhẫn xong, cúi đầu khẽ hôn lên ngón áp út của Sở Vi Thanh, giọng nói mang theo chút mơ hồ: "Làm gì mà phải vòng vo như thế chứ."

Anh ngước mắt nhìn hộp nhẫn trong tay Sở Vi Thanh, rồi đưa tay ra trước mặt hắn.

"Chuyện này vốn dĩ rất đơn giản... Hạc Nhất thích Việt Thầm."

Sở Vi Thanh lấy chiếc nhẫn ra, chậm rãi đeo vào tay Đan Nhiên.

Trên tay họ mỗi người đều đeo hai chiếc nhẫn — một chiếc ở ngón giữa, một chiếc ở ngón áp út.

Đan Nhiên dịu dàng nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong ánh hoàng hôn, khẽ nói: "Anh thích em."

Hoàn thành
 
Back
Top Bottom