Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương

Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 30: Chương 30



Nhưng đã thỏa hiệp trong nụ hôn như chim sẻ của Miss Wednesday.

◎ Mỹ Nhân Xương Khô và Hải Khô Đá Mòn ◎

Kỳ nghỉ hè kết thúc, Chu Giai Giai phải đi học. Cô bé khóc lóc, mè nheo không muốn đi, cuối cùng vẫn bị Chu Chúc Chúc nhét vào ô tô. Sau khi được Chu Chúc Chúc an ủi rằng kỳ nghỉ đông sẽ đón cô bé đến chơi, Chu Giai Giai mới quyến luyến hạ cửa kính xe xuống.

Vì lễ Vu Lan mà ngủ li bì cả tuần, cô nữ sinh trung học sau khi tỉnh dậy liền bắt đầu hỏi han đủ thứ, khiến Chu Chúc Chúc đau đầu như búa bổ. Giờ cuối cùng cũng tiễn được cô bé đi, quán rượu nhỏ lại yên tĩnh, Chu Chúc Chúc ngược lại cảm thấy không quen.

Cô không thích ở một mình, cảm thấy quạnh quẽ, bèn đi quấy rầy Công tước Andre.

Sau khi hai người ở bên nhau, Công tước không còn xuất hiện rồi biến mất thần bí nữa, mà chính thức ở lại quán rượu nhỏ. Muốn tìm anh, chỉ cần gọi một tiếng "Andre", anh sẽ xuất hiện.

Sau khi hết bỡ ngỡ ban đầu, Chu Chúc Chúc không còn sợ hầm sườn nữa, cũng bắt đầu dần quen với hình dạng bộ xương kinh dị khi Công tước thỉnh thoảng biến hình. Thậm chí nhìn lâu rồi, Chu Chúc Chúc còn cảm thấy xương của anh đặc biệt tròn trịa, chắc khỏe, khác hẳn với những bộ xương khác.

Hơn nữa, Chu Chúc Chúc phát hiện ra rằng, câu nói “người c.h.ế.t rồi đều chỉ là một bộ xương trắng” là lừa người. Có câu nói gọi là “tướng xương đẹp”, người đẹp trai cao lớn, biến thành một bộ xương di động, cũng vẫn là một bộ xương tuấn tú khiến người ta liên tưởng miên man.

Khi Chu Chúc Chúc khen ngợi vẻ ngoài của Công tước, Andre không hề cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn thường xuyên nhìn cô với vẻ mặt u ám, nhận xét cô là "con rồng nhỏ tham tiền háo sắc", rồi biến thành bộ xương, không chịu biến trở lại.

Bây giờ Chu Chúc Chúc đã học khôn, cô khen anh là mỹ nhân xương khô, khen xương mày và sống mũi của anh.

Lần này, Công tước Andre trở nên hòa nhã hơn rất nhiều, không còn canh cánh việc gọi cô là con rồng nhỏ háo sắc nữa, thậm chí còn gọi cô là bảo bối rồng nhỏ.

Chỉ có điều, khi Chu Chúc Chúc rút xương cánh tay của anh ra làm gối kê cổ, anh lại bắt đầu gọi cô là con rồng nhỏ xấu xa!

Bản thân Công tước cũng cảm thấy kỳ lạ: sự chịu đựng của anh dành cho cô đã đến mức cho phép cô tùy ý tháo rời anh. Hơn nữa, trong lòng anh không hề có chút tức giận, thậm chí khi cô ôm xương tay anh lăn lộn, anh còn cảm thấy có một loại êm dịu, bình yên như nước.

Anh không thừa nhận sự thay đổi này trên người mình, mỗi lần đều giả vờ tức giận.

Có một lần, vì Công tước quá cao, Chu Chúc Chúc muốn hôn anh nhưng không với tới, cô liền bảo anh biến trở lại thành bộ xương, tháo một đoạn xương chân của anh, hớn hở bảo anh biến lại thành người thử xem, có thể từ 1m9 biến thành 1m6 hay không.

Công tước Andre mỉm cười rút cây gậy văn minh của mình ra, khuyên cô nên chạy ngay đi, nếu không anh có thể không nhịn được mà làm ra chuyện gì tàn bạo.

Tuy nhiên, thực ra anh không hề tức giận. Thậm chí còn vì hành động cô nhón chân với tới cằm anh chỉ để hôn anh mà cảm thấy lòng mềm nhũn, sau đó mỉm cười ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ cả buổi chiều.

Mặc dù anh vẫn lạnh lùng như trước và ít khi nói lời yêu thương, nhưng Chu Chúc Chúc vẫn phát hiện ra một điều: Công tước tuy miệng cứng, nhưng sự chịu đựng của anh dành cho cô là không có giới hạn.

Một ngày tốt lành

Cô cảm thấy mình đang được yêu thương, giống như được ngâm trong rượu ngọt Baileys mà họ đã uống lần trước, có một loại hạnh phúc lâng lâng như say rượu.

Kể từ sau lễ Vu Lan, Chu Chúc Chúc rất hứng thú với bộ xương, cô muốn thử tiếp xúc với thế giới kỳ diệu của những bộ xương. Công tước Andre không ngăn cản, dù sao cô trông giống như một chú thỏ đang hăng hái.

Thung lũng tách biệt với thế giới bên ngoài, cũng không có hoạt động giải trí nào. Anh đồng ý đưa con rồng nhỏ xấu xa đi tham gia buổi tụ họp hàng tuần của những bộ xương, yêu cầu duy nhất của anh là: ngoài anh ra, cô không được tùy tiện tháo rời bộ xương của người khác.

Cuối tuần, Chu Chúc Chúc theo Công tước đi tham gia buổi tụ họp của những bộ xương. Buổi tụ họp của những bộ xương không giống như người sống, ở đây có đấu tay đôi, đánh bạc, khiêu vũ và các loại giao dịch xương, thỉnh thoảng còn mời một số tên trộm đột nhập vào thung lũng tham gia trò chơi tử vong. Còn Công tước thường là người bảo lãnh giao dịch, kẻ chủ mưu đứng sau hoặc là nhà cái đặt cược.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 31: Chương 31



Trong sòng bạc, cánh hoa hồng rơi lả tả, tiền giấy bay tứ tung. Con d.a.o ăn tinh xảo xoay tròn trong tay Công tước.

"Các vị, trò chơi sắp bắt đầu."

"Thưa tiểu thư, tiểu thư Chu xinh đẹp."

"Hửm?"

Công tước cúi đầu mỉm cười:

"Em có thể nhặt tiền bên cạnh anh sau được không?"

Một ngày tốt lành

Con rồng nhỏ mang đến vận xui không ảnh hưởng đến vận may của Công tước, nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng của anh.

Bên cạnh cây gậy văn minh lại có thêm một con rồng nhỏ xấu xa đi nhặt tiền khắp nơi, trông có vẻ giảm bớt sát thương. Thành ra Công tước phải nhét cho cô rất nhiều tiền xu cổ trước khi đi tham gia buổi tụ họp, để đảm bảo cô sẽ không chạy đi nhặt tiền. Đôi khi dùng tiền bịt miệng cũng không còn tác dụng, anh sẽ kéo cô đến bên cạnh, nhỏ giọng nói với cô: Nếu cô ngoan ngoãn không phá hỏng hình tượng của anh, buổi tối cô sẽ có được một cơ hội làm bất cứ điều gì mình muốn mà không bị trừng phạt.

Công tước Andre là một bộ xương thời Trung cổ, đúng vậy, anh cho rằng họ phải kết hôn trước rồi mới có thể tiến xa hơn. Còn con rồng nhỏ thường xuyên liều lĩnh quyến rũ anh.

Có lần cô mua online một chiếc còng tay định còng tay Công tước lại. Anh lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình cô đắc ý vênh váo, sau đó biến cổ tay thành xương, chiếc còng tay cứ thế rơi xuống. Kết quả của việc thử qua loa là cô thực sự bị “thử” một lần, cuối cùng mấy đêm liền không dám đến tìm anh.

Anh thường gọi cô là "kẻ trộm gà bất thành còn mất nắm gạo", điều này cũng không sai.

Tuy nhiên, chỉ cần anh đã hứa với cô, anh nhất định sẽ giữ lời.

Là người sống duy nhất ngồi giữa những bộ xương, Chu Chúc Chúc lẽ ra phải cảm thấy sợ hãi, nhưng vì có Mẹ Rồng Xấu Xa ở bên cạnh, cô chỉ cảm thấy mới mẻ và thú vị. Cô thử bắt chuyện với các quý bà trong số những bộ xương, vì ăn nói ngọt ngào, nhanh nhẹn, rất nhanh đã từ con rồng đáng sợ trong truyền thuyết trở thành "thân ái (dear)" trong miệng nhiều quý bà xương khô.

Công tước Andre nghe thấy, anh không nói gì khi đang uống rượu whisky.

Lặng lẽ uống hai ly.

Vừa về đến quán rượu nhỏ, Chu Chúc Chúc ngân nga giai điệu, còn chưa bật đèn, đã bị kéo vào vòng tay nồng nặc mùi nước hoa da thuộc, nụ hôn hỗn loạn và cuồng nhiệt ập xuống, rượu ngọt khiến màn đêm như say, giọng nói khàn khàn gọi cô là "thân ái".

Chờ đến khi bật đèn, bộ xương đã khôi phục lại dáng vẻ chỉnh tề.

Anh không thừa nhận mình ghen, anh nói có lẽ là một loại d*c vọng chiếm hữu hèn hạ nào đó.

Có lẽ là hy vọng cô mãi mãi là thân ái của riêng anh.

Công tước Andre vẫn còn cứng miệng, thậm chí thà tự phê bình bản thân cũng không chịu thừa nhận, nhưng lời nói này của anh còn cảm động hơn cả lời yêu thương.

……

Ngoài buổi tụ họp hàng tuần, khi Chu Chúc Chúc mất ngủ, cô còn thường xuyên theo Công tước ra ngoài vào nửa đêm, xem anh chơi khúc cầu hồn vong linh. Khúc cầu hồn vong linh thực chất là một loại khúc chiêu hồn khác, mỗi khi tấu lên, sẽ đánh thức những bộ xương đang ngủ say dưới lòng đất.

Chu Chúc Chúc rất tò mò, Công tước đánh thức nhiều bộ xương như vậy để làm gì?

Rất nhanh, Chu Chúc Chúc đã biết không phải bộ xương nào cũng có linh hồn. Nhiều bộ xương không có ý thức chỉ có thể hành động dưới khúc cầu hồn vong linh của Công tước, giống như những con rối hơn.

Công tước đánh thức những bộ xương này để làm một số công việc xây dựng rất đơn giản.

Thung lũng Hoàng Hôn là một câu chuyện kỳ bí có thể phát triển, điều này Chu Chúc Chúc đã phát hiện ra sau lễ Vu Lan. Thung lũng thuộc về những bộ xương này đang không ngừng mở rộng. Trước đây, con đường núi trong thung lũng chỉ mất mười lăm phút là đến cuối, nhưng bây giờ phải mất hơn bốn mươi phút.

Và sự phát triển của thung lũng, dường như diễn ra vào lúc khúc cầu hồn vong linh của Công tước Andre vang lên, rừng cây đang lan rộng, đất đai đang mở mang, địa hình đang thay đổi.

Bước vào mùa thu, gần quán rượu nhỏ xuất hiện thêm một vùng đầm lầy kỳ lạ.

Khi Chu Chúc Chúc đi ngang qua, thường xuyên bị lún xuống, làm cả giày toàn bùn, Công tước cau mày nói cô là con rồng nhỏ bẩn thỉu thích lăn lộn trong bùn.

Vài ngày sau, trên đầm lầy đã được xây dựng một cây cầu treo cong cong, đi lên kêu cọt kẹt.

Chu Chúc Chúc hỏi anh, anh không thừa nhận.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 32: Chương 32



"Thân ái, có lẽ là một người tốt bụng hào phóng nào đó không rõ tên tuổi."

Mỗi lần đến vách đá ngắm hoàng hôn đều phải đi qua con đường hầm âm u dài đằng đẵng, sau khi phàn nàn vài lần, rất nhanh, khi đang đi dạo, cô phát hiện trên vách đá đã bắt đầu xây dựng hành lang và lối đi bộ.

Sáng sớm tuần thứ ba của mùa thu, Chu Chúc Chúc phát hiện nhà bếp nhỏ mười mét vuông của quán rượu nhỏ không hiểu sao lại mở rộng thành một nhà bếp rộng rãi; một thời gian sau, cô phát hiện phía sau quán rượu nhỏ xuất hiện một khu vườn lớn.

Cô đi hỏi Công tước lại là người tốt bụng hào phóng nào đó không rõ tên tuổi.

Cô lén lút lại gần, đan mười ngón tay vào nhau với người tốt bụng đó.

Cuối cùng anh cũng không còn cứng miệng nữa, chịu thua hỏi cô còn muốn sửa chỗ nào?

Chu Chúc Chúc biết những gì mình muốn đều sẽ có được. Vì vậy, cô mỉm cười yêu cầu đi ngắm hoàng hôn với Andre vào cuối tuần.

Ngày hôm đó, họ đi lên vách đá dọc theo con đường bộ mới xây.

Cuối cùng Chu Chúc Chúc cũng biết Công tước muốn làm gì.

Thung lũng Hoàng Hôn đang xây dựng một thành phố xương khô.

Phía tây, những ngôi nhà kỳ dị và cao chót vót của bộ xương mọc lên, những con đường mới xuất hiện trong cánh đồng hoa, phía đông là khu thương mại toàn đầu lâu, có lẽ là nơi giải trí của những bộ xương, còn có một số bức tượng khổng lồ, kinh dị đang được dựng khung xương rồng.

Trông giống như một thành phố vong linh thuộc về những bộ xương đang mọc lên từ mặt đất.

Mặc dù phong cách hơi kinh dị.

Chu Chúc Chúc cẩn thận nghiên cứu một lượt, tinh mắt phát hiện ra bức tượng bằng vàng ròng của Công tước bộ xương. Trên vai anh là một con rồng nhỏ bằng vàng ròng đang vỗ cánh, màu mắt giống hệt cô, đang ôm tiền vàng đếm.

Cô chạy đi hỏi Andre: hóa ra thực sự là tượng của họ.

Cách các cặp đôi bình thường kỷ niệm tình yêu là treo một ổ khóa đồng tâm. Nhưng cách của Công tước Andre là đúc tượng vàng trong thung lũng.

Cảm giác bị làm thành tượng khi còn sống rất kỳ lạ, nhưng Chu Chúc Chúc đã nhanh chóng bị Công tước thuyết phục.

"Bức tượng đó sẽ đứng sừng sững trên cánh đồng hoa hàng ngàn, hàng vạn năm, cho đến khi biển cạn đá mòn."

Công tước bộ xương và con rồng nhỏ xấu xa cũng sẽ mãi mãi ngồi ở đó, khoảnh khắc sẽ được đóng khung thành vĩnh cửu.

Nghe cũng khá lãng mạn.

Vì vậy, Chu Chúc Chúc không còn bận t@m đến chuyện đúc tượng vàng nữa.

Cô chưa nghĩ đến chuyện "vĩnh cửu" xa xôi như vậy, đối với cô, chuyện sang năm, năm sau đã là rất lâu sau rồi, người hiện đại đề cao việc hưởng thụ hiện tại hơn.

Nhưng đối với Công tước, anh cả đời chỉ có một người yêu.

Trong thế giới của những bộ xương, vì đã c.h.ế.t từ lâu, họ sẽ cố chấp giữ vững, khắc người trong mộng lên xương, ôm ấp tình yêu chung thủy trong lăng mộ vô số lần tỉnh giấc, ngủ yên. Vì vậy, một khi đã lựa chọn, chính là vĩnh cửu.

Công tước Andre đã hiểu biết đôi chút về thế giới mới thông qua phim ảnh. Trong thời đại mới này, việc thay đổi người yêu là chuyện thường tình, lòng chung thủy không còn được ca tụng, ngược lại, đam mê và hưởng thụ hiện tại mới là xu hướng chủ đạo. Mọi người nói "thích" ra miệng, nhưng hiếm khi nói đến "yêu".

Anh cho rằng nói ra lòng chung thủy có thể sẽ bị chế nhạo, vì vậy thận trọng không bao giờ nói ra điều này. Kể cả việc anh yêu con rồng nhỏ kia như thế nào, tất cả đều được anh giấu kín trong lòng.

Anh chỉ dùng cách của mình để thể hiện lòng chung thủy vĩnh cửu dành cho cô một cách kín đáo.

◎ Tình Yêu và Giết Hươu Đực ◎

Cuối thu, Chu Chúc Chúc nhận được một lá thư luật sư.

Đến từ gia đình con trai của bà dì, là về một số tranh chấp thừa kế quán rượu nhỏ.

Chu Chúc Chúc xem đi xem lại nhiều lần, hồi tưởng lại. Trước lễ Vu Lan, để quảng bá quán rượu nhỏ, Chu Chúc Chúc đã đăng một số video về quán rượu nhỏ Hoàng Tuyền lên mạng xã hội để tạo độ hot.

Lúc đó, không ai tranh giành tài sản của bà dì, là vì thung lũng Hoàng Hôn không an toàn, lại còn có một kẻ điên Adeline sống trong quán rượu nhỏ, nên Chu Chúc Chúc đã thuận lợi nhận được tài sản. Có lẽ là thấy quán rượu nhỏ vốn cũ kỹ, không ai hỏi han bỗng trở nên kinh doanh phát đạt, nên họ mới nảy sinh ý đồ.

Gọi điện thoại qua hỏi thăm, biết được họ muốn ba triệu thì sẽ từ bỏ tranh giành tài sản, Chu Chúc Chúc dứt khoát cúp máy.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 33: Chương 33



Công tước Andre đề nghị cô mời cả nhà họ đến thung lũng làm khách, nhưng Chu Chúc Chúc lại muốn giải quyết theo cách của người sống. Dù sao thư luật sư cũng đã gửi đến, cô phải đến thành phố Lâm Xuyên một chuyến để hầu tòa, nếu không làm rõ quyền sở hữu quán rượu nhỏ về mặt pháp lý, thì sau này sẽ rất phiền phức.

Dù sao, sau này cô vẫn phải đến thế giới của người sống, chung quy không thể cứ ai gây phiền phức cho cô là g.i.ế.c người đó chứ?

Về điểm này, phần tử nguy hiểm trong nhà quả thực là nghĩ như vậy.

Anh nói với cô, đợi đến khi cô cũng biến thành bộ xương thì có thể làm như vậy, ai chọc giận cô cũng có thể biến người đó thành tro cốt. Rõ ràng, Mẹ Rồng Xấu Xa là một tấm gương xấu.

Tuy nhiên, Mẹ Rồng Xấu Xa miễn cưỡng tôn trọng quyết định của cô.

Chu Chúc Chúc sắp khởi hành đi thành phố Lâm Xuyên. Cô thu dọn hành lý, hỏi đi hỏi lại nhiều lần: "Anh thực sự không đi cùng em sao?"

Công tước Andre xua tay với cô, giả vờ lật xem một cuốn sách dạy nấu ăn một cách thờ ơ.

Dường như khác hẳn với dáng vẻ lo lắng trước đây khi Chu Chúc Chúc ra ngoài hái nấm cũng phải phái vài con quạ đi theo.

Công tước Andre nói, anh phải chăm sóc con của họ, Mary.

Thực ra là vì nếu lẽo đẽo đi theo, thì dường như anh rất bám người. Vào thời đại của họ, các hiệp sĩ khi rời khỏi quê hương lưu luyến với người vợ mới cưới là một biểu hiện của sự yếu đuối. Hơn nữa, Công tước Andre cũng không quen nói ra những cảm xúc như nhớ nhung, không nỡ.

Vì vậy, sau khi Chu Chúc Chúc lên chuyến tàu xanh duy nhất đi ra ngoài, Công tước Andre đã tao nhã ngồi trên nóc tàu, trong lòng còn ôm Mary.

Khúc mắc duy nhất là: sau khi Chu Chúc Chúc đổi sang tàu cao tốc, Công tước Andre tao nhã đã bị rã rời hai lần khi đi qua đường hầm.

……

Khi Chu Chúc Chúc đang thu dọn đồ đạc trên tàu, cô cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng trong ba lô, cô thò tay vào sờ, phát hiện dưới đáy ba lô có một nắm hạt vàng nhỏ dễ dàng đổi tiền.

Khi còn nhỏ, trong cặp sách của các bạn học của Chu Chúc Chúc cũng có rất nhiều tiền nhét ở khắp các ngóc ngách như thế này, vì cha mẹ luôn lo lắng con cái làm mất tiền sẽ bị đói.

Lúc đó, Chu Chúc Chúc giàu có tỏ vẻ coi thường một hai đồng này, thực ra là vì cha mẹ cô chưa bao giờ nhét tiền cho cô.

Đột nhiên nhìn thấy nắm hạt vàng nhỏ này, cô cảm thấy vừa mới lạ vừa buồn cười.

Nghe thấy tiếng thông báo ga, Chu Chúc Chúc có chút cảm giác như đã trải qua một kiếp nào đó. Lần trước cô rời thành phố Lâm Xuyên vẫn là nửa năm trước. Khi cô xách vali rời đi, cha mẹ không đến tiễn cô, thậm chí một tuần sau mới phát hiện ra cô đã rời đi. Rời bỏ quê hương không khó khăn như tưởng tượng, ở thung lũng Hoàng Hôn cách quê nhà hàng nghìn dặm, cô đã tìm thấy nhịp sống bình yên và hạnh phúc. Ngược lại, khi trở về quê hương, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại nặng nề và ẩm ướt như không khí.

Cô ra khỏi nhà ga, nhìn thấy một con quạ đuổi theo mình.

Một ngày tốt lành

Cô dừng lại, con quạ cũng đậu trên cột điện.

Cô phát hiện mới chỉ qua một buổi chiều, cô đã bắt đầu nhớ Andre và làn gió khô ráo của thung lũng Hoàng Hôn.

Chu Chúc Chúc định nhanh chóng giải quyết dứt điểm, sớm kết thúc tranh chấp này. Vì không muốn ở lại quê nhà lâu, cô vừa xuống xe đã liên lạc với luật sư quen biết để gặp mặt tại quán cà phê.

Biết được có di chúc, tài sản của bà dì rất khó bị cướp mất, Chu Chúc Chúc yên tâm.

Trở về căn hộ của mình, đặt vali xuống, Chu Chúc Chúc trực tiếp đến nhà con trai của bà dì.

Có lẽ không ngờ cô dám một mình đến đây, họ tỏ ra rất ngạc nhiên.

Ban đầu tưởng Chu Chúc Chúc đến để thương lượng bồi thường, đều đã chuẩn bị tinh thần không chịu nhượng bộ dù chỉ một xu trong số ba triệu.

Nhưng ai ngờ, Chu Chúc Chúc vừa vào cửa đã cười lạnh kể lại những nguy hiểm mình gặp phải ở thung lũng Hoàng Hôn, nào là kẻ cuồng sát cầm dao, nào là đủ loại thổ phỉ, cướp. Cô nói càng lúc càng hùng hồn, thực ra nếu không có Công tước Andre, quán rượu nhỏ quả thực sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, có thể sống sót giữa những bộ xương đã là một kỳ tích.

Còn thứ mà Chu Chúc Chúc thừa kế lúc đầu, thực chất chỉ là một tòa nhà hoang bị bỏ hoang, ma ám, không ai hỏi han.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 34: Chương 34



Còn về khách hàng, trang trí sau này đều do cô tự lo liệu, dựa vào đâu lại phải nhường đi.

Vẻ mặt nhà bà dì dần dần bắt đầu chột dạ, lúc đầu còn đập bàn trừng mắt với Chu Chúc Chúc, sau đó giọng nói nhỏ dần.

Chu Chúc Chúc rời khỏi nhà bà dì vào lúc hoàng hôn.

Cô gọi điện cho luật sư.

Sự phối hợp này diễn ra suôn sẻ, Chu Chúc Chúc đoán trước khi ra tòa, thái độ của nhà con trai bà dì sẽ mềm mỏng hơn, có lẽ không cần hầu tòa, mọi chuyện có thể giải quyết được.

Tinh thần cô phấn chấn, bước chân nhẹ nhàng.

Mọi việc đều rất thuận lợi, Chu Chúc Chúc trở về căn hộ ở thành phố Lâm Xuyên, khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Cho đến khi cô nhận được điện thoại của bố Chu.

"Chúc Chúc à, vừa rồi con đến nhà bà dì của con sao?"

"Đừng ra ngoài cãi nhau với người ta nữa, dù sao thì con trai của bà dì mới là người thân nhất, con là người ngoài can thiệp vào làm gì? Con còn muốn hầu tòa tranh giành quán rượu nhỏ với người ta, nhà họ Chu chúng ta mất mặt lắm."

Chu Chúc Chúc nổi giận đùng đùng, lập tức cắt ngang lời bố Chu.

Chu Chúc Chúc kìm nén cơn giận, nói lý lẽ với ông. Cô nói với mình đã đầu tư bao nhiêu chi phí, bỏ ra bao nhiêu tiền bạc, bố Chu lại nói cô so đo tính toán; cô nói di chúc của bà dì là danh chính ngôn thuận, ông lại bắt đầu nói về tình thân huyết thống.

Cuối cùng, Chu Chúc Chúc không nhịn được nữa, cãi nhau một trận lớn với ông.

"Bố có biết ở đó ma ám không, ở đó còn có thổ phỉ!"

Nhưng phản ứng đầu tiên của bố Chu là: "Cái gì? Có cướp? Giai Giai không sao chứ, trời ơi con bé này, con lại đưa Giai Giai đến nơi nguy hiểm như vậy!"

Chu Chúc Chúc đợi một lúc, không đợi được bất kỳ lời hỏi han, quan tâm nào.

Cô bình tĩnh cúp máy.

Cô mở ứng dụng mua nhà trên điện thoại, tải ảnh lên, định rao bán căn hộ của mình ở thành phố Lâm Xuyên. Cả đời này cũng sẽ không quay lại nữa.

Một ngày tốt lành

Nhưng vừa thao tác, nước mắt cô đã không ngừng rơi xuống vì tức giận.

Cô không cảm thấy cô độc, không nơi nương tựa ở thung lũng Hoàng Hôn cách xa hàng nghìn dặm; ở nhà bà dì một mình đối đầu với nhiều người, cũng không cảm thấy cô độc, không nơi nương tựa. Mỗi khi Chu Chúc Chúc cảm thấy mình đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn, thì tổn thương từ người thân ruột thịt sẽ đánh cô trở lại nguyên hình.

Cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giống như một con mèo bị kích động, rơi xuống nước.

Cô nghẹn ngào bắt đầu nhớ Mary và Andre da diết, nhớ quán rượu nhỏ ở thung lũng Hoàng Hôn.

Rất nhanh, rất nhiều giọt nước mắt đã rơi xuống màn hình điện thoại nhỏ, cô giơ tay lên lau, đột nhiên nghe thấy tiếng meo meo nũng nịu.

Chu Chúc Chúc tưởng mình quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác.

Nhưng rất nhanh, Mary đã nhảy lên đùi cô, cọ cọ vào má cô.

Chu Chúc Chúc nhìn theo hướng của Mary, Công tước đang đứng ở cửa ra vào.

Cô lao đến, ôm anh khóc nức nở.

Công tước Andre chưa bao giờ thấy cô khóc như vậy.

Chu tiểu thư luôn đắc ý vênh váo, ngẩng cao đầu, đôi mắt chỉ lấp lánh vì tiền vàng. Nhưng bây giờ cô khóc như một đứa trẻ, trên mặt toàn nước mắt, trông thật đáng thương.

Nhưng khi cô khóc, người ta không cảm thấy đáng thương, vì ánh mắt đẫm lệ của cô giống như một con sói nhỏ chất chứa oán hận, khi khóc, trong miệng nghẹn ngào nói: "Andre, em hận họ! Hận c.h.ế.t họ rồi."

Anh dừng lại một chút, bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng. Đây là lần đầu tiên Công tước Andre nghe cô tâm sự về tuổi thơ của mình.

Tuổi thơ của con rồng nhỏ rất bất hạnh, giống như rất nhiều người cả đời bị mắc kẹt trong tuổi thơ, càng vùng vẫy, càng chìm sâu.

Lẽ ra, sinh vật quái dị đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu năm này rất khó đồng cảm với Chu Chúc Chúc. Nhưng Công tước Andre đã chứng kiến rất nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi không thương tiếc trong chiến tranh.

Họ cũng giống như cô, ánh mắt mang theo oán hận, những oán hận này khi lớn lên sẽ trở thành một loại độc dược chảy trong tim.

Còn con rồng nhỏ càng bất hạnh hơn là cô không nhận được chút tình yêu nào, cũng không bị bỏ rơi.

Vì vậy, cô phải chịu đựng nỗi đau và oán hận bị giằng xé liên tục. Loại hận này là hận đòi hỏi tình yêu từ cha mẹ nhưng lại bị bác bỏ hết lần này đến lần khác, là nỗi đau vô số lần cố gắng trốn thoát nhưng lại bị kéo trở lại vì khao khát tình yêu.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 35: Chương 35



Anh không nói những lời hay ý đẹp để an ủi người khác, chỉ im lặng lắng nghe, đưa tay vuốt v3 tóc cô, an ủi cô, với một lực độ dịu dàng chưa từng có.

Cô khóc xong liền hôn anh, nước mắt đầm đìa, đáng thương hỏi anh: "Còn anh, anh có yêu em không?"

Cô hoàn toàn là vì không nhận được tình yêu từ cha mẹ nên mới tìm anh để đòi hỏi.

Anh cười: "Con rồng nhỏ, em đang đòi hỏi tình phụ tử từ anh sao?"

Cô bị chọc cười, ôm cổ anh vừa khóc vừa cười.

Anh quan sát cảm xúc của cô, mỉm cười tiếp tục trêu chọc cô: "Chu tiểu thư, em chắc chắn tối nay mình đã trưởng thành rồi chứ? Anh muốn biết mình có phạm tội hay không."

Vì cha mẹ không yêu mà khóc lóc om sòm, thực sự rất giống một đứa trẻ con.

Chu Chúc Chúc hiếm khi đỏ mặt.

Cô tưởng anh đang cười nhạo mình, tức giận quay đầu đi.

Anh đề nghị với cô: "Đã hận họ như vậy, chi bằng g.i.ế.c họ đi."

Anh đưa cho cô một con d.a.o găm.

Chu Chúc Chúc tuy hận họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại họ, cô nói: "Andre, bây giờ là xã hội pháp trị."

"Không phải thực sự g.i.ế.c họ."

Anh kể cho cô nghe về truyền thống của gia tộc Andre từ ngàn năm trước. Lễ trưởng thành của gia tộc Andre là g.i.ế.c một con hươu đực tượng trưng cho người cha, khi m.á.u hươu đỏ tươi b.ắ.n lên người, chiến binh mới coi như đã trưởng thành.

Anh nhét con d.a.o găm vào tay cô, mỉm cười nói: "Chu tiểu thư, em phải đi g.i.ế.c con hươu đực tượng trưng cho người cha. Đợi đến khi em g.i.ế.c hươu thành công, chúng ta lại ăn mừng lễ trưởng thành muộn màng của em."

……

Vì trong tên có chữ “cháo”, khi học đại học, một trò đùa về cháo trắng nào đó đã lan truyền trên mạng, các bạn học luôn dùng trò đùa này để trêu chọc cô.

Chu Chúc Chúc biết có rất nhiều cô gái thiếu thốn tình yêu thương sẽ vì không nhận được tình yêu của cha mẹ, mà như ruồi không đầu, vô điều kiện hy sinh cho người yêu, cố gắng nhận được một chút hồi đáp tình yêu.

Sự khác biệt duy nhất giữa Chu Chúc Chúc và họ là, tình yêu mà cô thiếu thốn đã được lấp đầy bởi khao khát tiền bạc. Cô càng thiếu thốn tình yêu, thì càng muốn có tiền.

Trước đây cô coi thường tình yêu, vì cô cho rằng tình yêu chẳng qua chỉ là người thiếu thốn tình yêu đang uống rượu giải khát. Ngay cả khi ở bên Andre, cô cũng nghĩ rất đơn giản: cô chỉ khao khát được anh yêu, vì vậy liền hưởng thụ hiện tại.

Cô chưa bao giờ suy nghĩ kỹ mình có yêu Andre hay không.

Cô chưa từng được cha mẹ yêu thương, nên tình yêu trong mắt cô mơ hồ và khó hiểu.

Nhưng khi anh nhét con d.a.o găm cho cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi đồng tử màu vàng kim của anh giống như một con sư tử Mỹ trưởng thành.

Anh đang cổ vũ cô đi g.i.ế.c cha mẹ tinh thần của mình, trở thành một người trưởng thành hoàn thiện mà không cần đòi hỏi tình yêu từ người khác.

Một ngày tốt lành

Đợi đến lúc đó, cô mới hiểu được cách yêu một người.

◎ Thoát Khỏi và Tự Do ◎

Sáng hôm sau là một buổi sáng trong lành, nắng đẹp.

Chu Chúc Chúc và luật sư dự đoán nhà bà dì sẽ từ bỏ việc kiện tụng, dù sao di chúc cũng đã viết rõ ràng, nhà con trai bà dì không có lý.

Tuy nhiên, sáng sớm, Chu Chúc Chúc đã nhận được tin dữ từ Chu Giai Giai: "Chị họ, em nghe nói bố mẹ chị đã đến nhà bà dì để hòa giải, chị sẽ không thực sự nhường quán rượu nhỏ lại chứ?"

Cúp điện thoại, Chu Chúc Chúc biết là xong đời, họ vừa tỏ ra yếu thế, nhà con trai bà dì chắc chắn sẽ thừa thắng xông lên, được voi đòi tiên, muốn hòa giải lại là không thể nữa rồi.

Nếu là trước đây, thậm chí là ngày hôm qua, Chu Chúc Chúc sẽ bị chọc khóc, giống như mỗi lần cãi nhau với họ trước đây.

Nhưng hôm nay dường như có gì đó khác biệt.

Buổi sáng trong căn hộ nhỏ, Mary vẫy đuôi, Mẹ Rồng Xấu Xa đang chiên bít tết, cô bước đến, ôm lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh.

Như vậy căn bản không thể làm bữa sáng, nhưng Công tước Andre không từ chối cái ôm của cô.

Buổi chiều, Chu Chúc Chúc còn phải về nhà bố mẹ một chuyến, vì sổ hộ khẩu và các loại giấy tờ khác vẫn còn ở đó. Cô định lấy sổ hộ khẩu và toàn bộ giấy tờ, ủy thác cho luật sư bán căn nhà ở thành phố Lâm Xuyên, mọi việc kết thúc sẽ trở về thung lũng Hoàng Hôn, cả đời này sẽ không bao giờ về quê hương nữa.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 36: Chương 36



Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì lần này có lẽ là lần cuối cùng Chu Chúc Chúc gặp bố mẹ.

Cô lôi con d.a.o Andre tặng cô để g.i.ế.c hươu ra từ dưới gối.

Công tước Andre hỏi cô có cần anh có mặt để làm chứng không?

Chu Chúc Chúc từ chối.

Một mặt là cô muốn nói chuyện riêng với bố mẹ, mặt khác là lòng tự trọng của Chu tiểu thư trước mặt người mình thích: vì trước đây mỗi lần về nhà đều ồn ào rất khó coi, tối hôm qua cô đã khóc lóc thảm thiết trước mặt anh, đủ mất mặt rồi. Cô muốn thể hiện sự trưởng thành, quyến rũ hơn trước mặt anh, chứ không phải là một cô bé khóc lóc om sòm, nước mắt đầm đìa.

Anh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đôi đồng tử màu vàng kim nhìn cô với vẻ như cười như không, đưa cây gậy văn minh ra mở cửa giúp cô: "Đi đi, tiểu thư dũng cảm của anh."

Một ngày tốt lành

……

Trước khi đi gặp họ, Chu Chúc Chúc đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.

Cô đẩy cửa bước vào nhà, nhìn thấy bố Chu mẹ Chu. Họ vẫn như trước, vừa gặp mặt đã bắt đầu trách móc.

"Con bé này, kiện tụng với họ hàng có mất mặt không?"

"Chu Chúc Chúc, chúng ta nuôi con bao nhiêu năm, tốn bao nhiêu tiền, sao con chưa bao giờ nghe lời chúng ta?"

……

Chu Chúc Chúc không giống như trước đây, bị tổn thương bởi những lời nói của họ mà phản ứng như một con vật nhỏ bị thương.

Cô biết nguồn gốc nỗi đau của mình là muốn đòi hỏi tình yêu từ cha mẹ, một khi cô tự nhủ mình không cần nữa, cô bắt đầu đánh giá họ bằng một con mắt hoàn toàn mới: họ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường nhất trên thế gian, không phải đại gian đại ác, nhưng lại sĩ diện và hão huyền, con cái lại là thứ họ quan tâm nhất.

Sau khi bỏ đi lớp kính lọc của cha mẹ, họ trông yếu đuối hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nếu cô không quan t@m đến họ, họ căn bản không có chút sát thương nào.

Có lẽ thái độ bình tĩnh đột ngột của Chu Chúc Chúc khiến cặp bố mẹ này cảm thấy sợ hãi. Họ dần dần không nói nữa, mẹ Chu vào bếp làm món thịt kho tàu mà cô thích ăn, bố Chu lấy cho cô một chai sữa mà cô thích uống khi còn nhỏ.

Chu Chúc Chúc nhìn chai sữa hồi lâu.

Mỗi lần đều như vậy, khi cô muốn từ bỏ, họ lại thể hiện mặt quan t@m đến cô, khiến cô tưởng mình đang được yêu thương.

Trong bầu không khí gia đình ấm áp đó, cô không kìm nén được mà d.a.o động vì ảo tưởng ấm áp.

Nhưng kinh nghiệm của Chu Chúc Chúc mách bảo cô rằng, tất cả đều là giả dối, cô cảm thấy một nỗi đau như nghẹt thở. Cô gần như không thể tiếp tục ngồi trong phòng khách quen thuộc này nữa.

Cô nói với họ một tiếng rồi trở về phòng mình.

Đóng cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm, như thể ngăn cách cả không khí ngột ngạt bên ngoài.

Cô đến tủ tìm giấy tờ tùy thân và sổ hộ khẩu của mình.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng khóa cửa phòng bị khóa ngược. Chu Chúc Chúc tưởng mình nghe nhầm, nhưng cô lại gần lắc lắc ổ khóa, phát hiện thực sự đã bị khóa.

Cô hít sâu một hơi, gõ cửa: "Bố, mở cửa ra!"

Giọng nói mơ hồ của bố Chu truyền đến: "Chúc Chúc à, bố biết con cũng chịu thiệt thòi. Bố và mẹ con đã bàn bạc rồi, chúng ta sẽ giúp con một phần tiền, vụ kiện này thôi không làm nữa nhé."

Chu mẹ nói: "Chiều nay nhà bà dì con đến, Chu Chúc Chúc con ở lại, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Họ còn nói gì đó nữa, giọng nói mơ hồ sau cánh cửa.

Chu Chúc Chúc đột nhiên hiểu ra, họ sẵn lòng quan t@m đến cô, không phải vì yêu thương, mà chỉ là một trong những thủ đoạn để cô chịu thua. Có lẽ có một chút yêu thương cô, nhưng rất ít, ít đến mức chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô.

Nhận ra điều này sẽ khiến cô rất đau khổ.

Trước đây họ thích nhốt cô trong phòng để kiểm điểm, Chu Chúc Chúc năm đó không thể bay ra ngoài, cô là một con chim non rơi ra khỏi tổ chỉ biết chết, chỉ có thể khóc lóc đau khổ tại chỗ; nhưng bây giờ cô nhìn con d.a.o găm đó, đột nhiên nhận ra mình không còn là con chim non đó nữa, chỉ biết bám chặt lấy tổ với vẻ kinh hãi và sợ hãi.

Cô có thể báo cảnh sát, hơn nữa nếu cô không về nhà đúng giờ, Andre cũng sẽ đến tìm cô. Cô đã có vô số cách để chạy trốn, chỉ là trước đây cô vẫn còn hy vọng và tham lam tình yêu của họ.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 37: Chương 37



Cô ngồi trên giường nhỏ, nhìn cánh cửa bị khóa chặt, trong lòng là nỗi xót xa bình tĩnh.

Cô nhét sổ hộ khẩu vào túi, đột nhiên, một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng lăn ra. Đó là chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng mà Andre đã tặng cô sau khi hai người ở bên nhau.

Sau khi Chu Chúc Chúc nhặt lên, đột nhiên phát hiện mặt sau đồng hồ bỏ túi có một ngăn bí mật.

Cô tò mò cạy mở, tưởng là nhẫn cầu hôn gì đó.

Nhưng khi cô mở ra xem.

Bên trong là một đốt xương ngón tay.

Ngài Xương Khô đã tặng cô đốt xương ngón út của mình.

Chu Chúc Chúc ngẩn người một lúc, không nhịn được bật cười.

Nỗi xót xa và đau khổ trong lòng cô biến mất. Bởi vì cô phát hiện ra mình đã nhận được một tình yêu rất tốt đẹp.

Không phải là tình yêu nói bằng miệng và sự ràng buộc, sau đó vô số lần dùng hành động làm tổn thương cô. Yêu một người là những hạt vàng nhỏ giấu trong ba lô, là ngài Xương Khô đáng yêu giấu đốt xương ngón út sau một chiếc đồng hồ bỏ túi mà có thể sẽ không bao giờ được mở ra.

Cô áp chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng lên má mình.

Cố gắng tìm một chút chân tình trong bão táp và cuồng phong để thắp lên ngọn lửa, chi bằng trực tiếp quay người rời đi, đến một nơi xuân ấm hoa nở, không có giá lạnh.

Trên xương có khắc một dòng chữ nhỏ: Nếu cần anh, em có thể gọi tên anh.

Cô tò mò, nhỏ giọng gọi vào bên trong một cách ngốc nghếch:

Andre, Andre, Andre yêu dấu!

Vừa dứt lời, một trận cuồng phong ập đến, cửa sổ bị thổi tung ra.

Trên cửa sổ tầng 24, những con quạ đang bay lượn bay vào, đậu trên đầu giường, tủ quần áo và giường nhỏ của cô.

Anh không xuất hiện, nhưng cô biết anh đang ở đó.

Chu Chúc Chúc tưởng tượng việc g.i.ế.c hươu của mình có lẽ là ngồi xuống nói chuyện thâu đêm với bố mẹ, cuối cùng tao nhã rời đi trong nước mắt hối hận của họ; hoặc có lẽ là một trận cãi nhau kịch liệt, khóc lóc và thảm hại như trước đây.

Nhưng không, lời tạm biệt thực sự là không có âm thanh.

Giống như chỉ có người muốn sống sót mới vùng vẫy trong vũng bùn.

Cô thu dọn vali của mình. Mang đi tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu, thời thiếu nữ của mình.

Cô nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp nhà mình, tiếng bố mẹ bàn bạc mời nhà bà dì đến ăn cơm. Ngôi nhà ấm áp, thoải mái, mọi thứ đều quen thuộc như vậy.

Nhưng cô biết, đã đến lúc phải đi rồi.

Cô đóng vali lại, nhét đồng hồ bỏ túi vào túi áo trước ngực, áp sát vào tim mình.

Chu Chúc Chúc đẩy cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào.

Cô nhìn thấy cây gậy văn minh màu đen quen thuộc trên tòa nhà 20 tầng đối diện, cô trực tiếp trèo lên bệ cửa sổ, anh liền đưa tay về phía cô, cô quay đầu lại nhìn, cơn gió ập vào thổi tung cửa phòng, ổ khóa không chắc chắn đã bị mở ra vì gió mạnh.

Vẻ mặt kinh ngạc của bố mẹ vẫn còn đóng băng trên mặt.

Tạm biệt, thời thiếu nữ của Chu tiểu thư.

Cô quay đầu lại, dứt khoát xách vali nhảy về phía Andre.

Gió đêm thổi tung tóc cô, lần đầu tiên cô phát hiện ra mình tự do như vậy.

Họ đến bên cửa sổ, khuôn mặt biến dạng vì kinh ngạc và khó tin.

Hình ảnh của họ lại từ từ thu nhỏ lại trên bầu trời đêm, biến thành một ô cửa sổ nhỏ sáng đèn trong tòa nhà cao tầng.

Dần dần bị bỏ lại phía sau, trở thành một hạt bụi trong muôn ngàn ánh đèn.

……

Sau đó, Chu Chúc Chúc không bao giờ quay lại thành phố Lâm Xuyên nữa.

Mãi cho đến nhiều năm sau, cô nhận được tin bố mẹ bị bệnh nặng. Cô đến phòng bệnh của bố mẹ, lúc này họ không còn cố gắng làm tổn thương cô nữa, họ cảm thấy hối hận và đau khổ, cầu xin cô con gái duy nhất trở về bên cạnh họ.

Một ngày tốt lành

Tuy nhiên, Chu Chúc Chúc chỉ đến thuê người chăm sóc và giúp việc cho họ, trả lương đúng hạn, đồng thời ủy thác cho bố mẹ của Chu Giai Giai chăm sóc họ.

Tuy nhiên, không phải xuất phát từ tình yêu thương dành cho họ, mà chỉ là nghĩa vụ. Bởi vì sau hai mươi năm, hình ảnh của bố mẹ đã trở nên mờ nhạt trong tâm trí cô, Chu Chúc Chúc thậm chí còn cảm thấy ngạc nhiên: thời thiếu nữ của cô, lại bị một cặp bố mẹ không yêu thương mình hành hạ đến mức suýt phát điên.

Tuy nhiên, đó đều là chuyện của rất lâu rất lâu sau này.

Vụ kiện diễn ra rất suôn sẻ, luật sư mà Chu Chúc Chúc thuê rất giỏi, cuối cùng nhà con trai bà dì thua kiện liền từ bỏ việc thừa kế quán rượu nhỏ, không tiếp tục kháng cáo.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 38: Chương 38



Mọi việc đã được giải quyết xong, ngồi trên tàu về thung lũng Hoàng Hôn, Chu Chúc Chúc hỏi Công tước Andre có từng trải qua chuyện g.i.ế.c hươu đực không?

Nhưng Công tước nói không nhớ rõ nữa. Bởi vì anh đã trải qua một cuộc đời trọn vẹn, lại sống thêm một nghìn năm dưới một hình thức sinh mệnh khác. Trong khoảng thời gian dài như vậy, tuổi thơ chỉ là một đoạn ngắn ngủi.

Cô hỏi anh có thấy người sống rất ấu trĩ không?

Chu Chúc Chúc thử đặt mình vào vị trí của anh để suy nghĩ.

Nhịp sống của họ không đồng bộ, anh đã sống hết một đời, còn cô vẫn đang trôi nổi và vùng vẫy trong thế giới của người sống, chắc chắn trong mắt anh, cô ấu trĩ, không đủ lý trí.

Công tước Andre thừa nhận.

Cô hỏi anh vậy rốt cuộc anh yêu cô ở điểm nào?

Trong toa tàu, Công tước Andre sửa lời cô:

"Đây không phải là yêu, anh chỉ giàu lòng trắc ẩn nhặt về một con rồng nhỏ xấu xa thôi."

Anh phủ nhận hoàn toàn, khăng khăng mình chỉ hơi thích cô một chút. Sao anh lại có thể yêu một con rồng nhỏ rách rưới thích làm mình bẩn thỉu, mấy hôm trước còn nước mắt đầm đìa chứ?

Anh chỉ là, giàu có và hào phóng!

Chu Chúc Chúc nhìn anh với vẻ nghi ngờ, nhưng trong tay cô vẫn còn chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng giấu xương, cô mới không tin đâu!

Chu Chúc Chúc suy nghĩ kỹ về vấn đề yêu hay không yêu trên tàu.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô nói với Công tước Andre:

"Andre, em có thể thực sự hơi nông cạn."

Cô phát hiện ra mình thích Công tước Andre thực sự phần lớn là vì cô háo sắc và tham tiền, hơn nữa rất thích sự quan tâm và che chở của anh, cô rất thích ngài Xương Khô, cô muốn trân trọng tình yêu này, giống như chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng đó, giữ gìn trong lòng.

Nhưng về việc yêu anh, cô cảm thấy rất mơ hồ.

Cô do dự giơ một ngón tay út lên: "Có lẽ chỉ có chừng này tình yêu thôi."

Công tước Andre nhìn khoảng cách ngón tay cô chỉ, không lớn hơn móng tay là bao.

Vị Công tước tự xưng chỉ hơi thích cô một chút suýt chút nữa vỡ vụn.

Anh siết chặt cây gậy văn minh của mình, vẻ mặt hơi dữ tợn.

Anh biết cô thích vẻ ngoài xinh đẹp, cô chưa bao giờ che giấu điều này. Anh cảm thấy nếu con rồng nhỏ xấu xa đối diện tiếp tục nói những lời khiến anh biến thành mảnh xương, anh có thể không kiềm chế được mà tóm cô lại, hung dữ dạy dỗ cô một trận, để cô không bao giờ nói ra những lời khiến anh đau lòng nữa!

Nhưng Chu Chúc Chúc nghiêm túc suy nghĩ:

"Andre, yêu hay không yêu quá khó để phân biệt đối với em bây giờ, anh đợi em 80 năm."

"80 năm sau, em cũng chỉ là một bộ xương, đến lúc đó, em có thể làm cô dâu xương khô của anh."

Cô còn rất trẻ, không phân biệt được tình yêu dành cho vẻ ngoài hay là tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Nhưng tất cả vẻ ngoài trên thế giới này rồi sẽ mục nát, xinh đẹp và tráng lệ rồi sẽ hóa thành cát bụi.

Khi thân xác mục nát trong đất, trở thành một bộ xương trống rỗng, cô sẽ không khác gì anh. Họ có thể ôm nhau thân mật, không phân biệt anh và em.

"Em có thể dùng cả đời để nói cho anh câu trả lời cho câu hỏi này."

Họ dựa vào nhau, cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ tàu một lúc.

Dần dần, Công tước bộ xương cử động, anh đưa tay ra, ôm cô vào lòng, dựa vào vị trí trái tim.

Bên ngoài cửa sổ, vách đá cao chót vót của thung lũng Hoàng Hôn xuất hiện trên đường chân trời xa xôi.

◎ An Phú Quý và Bông Hồng của Anh ◎

Một ngày tốt lành

Thành phố vong linh của thung lũng Hoàng Hôn đã bắt đầu hình thành trong thời gian họ rời đi. Mọc lên ở cuối cánh đồng hoa là một thị trấn thuộc về những bộ xương. Mùa thu qua đi, khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, thung lũng đã trở thành một thế giới thần tiên phủ đầy tuyết trắng.

Chu Chúc Chúc thích giẫm lên lớp tuyết mềm mại, kêu ken két, trời quá lạnh, cô đi ra ngoài chưa được bao xa đã bị đông cứng đến mặt đỏ bừng.

Công tước Andre luôn mỉa mai cô rằng một ngày nào đó cô sẽ bị c.h.ế.t cóng, sau đó nhanh chóng bước đến, tóm cô lại nhét vào trong áo khoác, tay cũng bị nhét vào túi áo của anh.

Chu Chúc Chúc cười nói: "Andre, nhưng anh không có thân nhiệt mà."

Đương nhiên anh biết.

"Nhưng anh nghĩ, Chu tiểu thư sẽ thích như vậy."

Quả thực là thích. Vòng tay anh rất rộng, có thể chắn gió, tuy không có thân nhiệt, nhưng cái ôm khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, dễ chịu. Vì vậy, cô thực sự không còn thấy lạnh nữa.
 
Đêm Kinh Hoàng Của Bộ Xương
Chương 39: Chương 39



Công tước Andre đã có một chiếc điện thoại di động vào mùa đông, anh thậm chí còn có một chiếc máy tính xách tay.

Khi Chu Chúc Chúc chơi điện thoại, Công tước đã học theo cô cách mua sắm online, Công tước Andre giàu có bắt đầu mua một đống đồ linh tinh về nhà. Chu Chúc Chúc thậm chí còn nhận được một chiếc bồn cầu dát vàng trị giá hàng trăm triệu.

Trong số những thứ mua về, Công tước thích nhất chiếc điện thoại di động đó.

Vì muốn gặp cô, không cần phải bay từ trên mái nhà xuống bên cạnh cô, tao nhã mở điện thoại ra, một cuộc gọi là có thể nghe thấy giọng nói của cô ngay lập tức.

Vừa mới mua điện thoại mới, điện thoại của Chu Chúc Chúc phải mở video call cả ngày, cô tưởng Công tước Andre chỉ là nhất thời mới lạ, ai ngờ đã qua cả tuần rồi mà anh vẫn gọi điện cho cô ba phút một lần! Cô nói với Công tước như vậy cô không thể sống được, cuối cùng anh mới chịu dừng lại.

Nhưng có một lần Chu Chúc Chúc về nhà, phát hiện Công tước cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại bên ngoài cửa sổ, cũng không chơi, chỉ dừng ở giao diện cuộc gọi chờ cô gọi đến, trông có vẻ hơi cô đơn.

Chu Chúc Chúc gọi điện thoại qua hỏi anh đang làm gì?

Anh lập tức thản nhiên nói rằng anh đang bận trêu chọc quạ.

Cô mềm lòng.

Trước đây cô cảm thấy ở gần nhau như vậy không cần gọi điện thoại, nhưng bây giờ cô bắt đầu thường xuyên gọi lại cho anh.

Chu Chúc Chúc không biết cách yêu người khác, cô vẫn chưa phát hiện ra, trong mùa đông tuyết rơi này, cô đã dần dần bắt đầu chiều chuộng khúc xương cứng đó, giống như anh vẫn luôn làm vậy.

……

Vì khách đều là bộ xương, sợ dọa bà dì hàng xóm đến giúp việc, Chu Chúc Chúc dứt khoát không thuê bà ấy đến vào mùa xuân năm sau nữa, thay toàn bộ nhân viên trong quán rượu nhỏ bằng bộ xương, tuy nhiên, Adeline vẫn sẽ đẩy cửa nói "Nỉ Hảo, chào phòng", điều này dần dần trở thành một nét đặc trưng của quán rượu nhỏ Hoàng Tuyền.

Nguồn khách ổn định không cần lo lắng, Chu Chúc Chúc rảnh rỗi lại bắt đầu rục rịch.

Thung lũng bây giờ trông rất giống một vương quốc cổ tích với chủ đề xương khô.

Chu Chúc Chúc xúi giục Công tước mở cửa thung lũng, biến nơi này thành một công viên giải trí với chủ đề kinh dị.

Đến lúc đó chỉ cần thu vé vào cửa là có thể kiếm được bộn tiền, còn có thể bán đủ loại đồ chơi ngoại vi để vét sạch túi tiền của khách. Như vậy, những bộ xương cũng có thể tăng thu nhập.

Công tước Andre nhận xét cô: "Con rồng nhỏ xấu xa bị lợi nhuận làm mờ mắt."

Anh có thể cho người vào, nhưng không đảm bảo an toàn tính mạng.

Nếu cô muốn mạng của ai đó thì có thể mời người đó đến đây du lịch.

Nơi câu chuyện kỳ bí này là một hang ổ ma quỷ mang đến nỗi sợ hãi và tiếng la hét, nguy hiểm trùng trùng, sao có thể bị người sống coi là công viên giải trí?

Nhưng Chu Chúc Chúc cho rằng, nhà ma cũng là hang ổ ma quỷ tạo ra nỗi sợ hãi, người sống la hét, kêu gào, cầu xin tha thứ; hơn nữa còn có thể thu vé vào cửa, không khác gì ma quỷ chặn đường cướp tiền.

Phải nói rằng, con rồng nhỏ xấu xa rất giỏi thuyết phục người khác.

Nhưng anh vẫn từ chối đề nghị của cô một cách thẳng thừng.

Anh đề nghị cô nằm lại trên giường tiếp tục giấc mơ ban ngày của rồng con.

Đúng vậy, mỗi khi muốn mỉa mai cô, Công tước Andre đều dùng giọng điệu đó gọi cô là "rồng con", giọng nói trầm khàn mang theo vẻ chế giễu, nghe không hề sến súa, ngược lại giọng điệu cao vút có một sức hút gợi cảm.

Nhưng hiệu quả mỉa mai bằng 0, sát thương cũng cực thấp.

Chu Chúc Chúc đã tự động coi giọng điệu mỉa mai của anh là lời nói ngọt ngào.

Một ngày tốt lành

Mặc dù bị từ chối, còn bị chế nhạo là rồng con ngây thơ. Nhưng Chu Chúc Chúc không nản lòng, cô vẫn không từ bỏ việc thuyết phục anh. Chu Chúc Chúc tràn đầy tự tin. Cô cảm thấy cả đời còn rất dài, sớm muộn gì cũng có thể thuyết phục được Công tước, biến nơi này thành công viên giải trí sánh ngang với Disney! Kiếm được cả núi tiền!

Hơn nữa, Chu Chúc Chúc cũng có tính toán riêng của mình.

Thung lũng Hoàng Hôn là khu vực ba không, nhưng lại là một thánh địa du lịch ít người biết đến. Bây giờ thung lũng đã không còn tìm thấy trên bản đồ, lại có sự thay đổi lớn như vậy chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Chu Chúc Chúc rất lo lắng sẽ gây sự chú ý của thế giới bên ngoài.
 
Back
Top Bottom