Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương

Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 10



Những người hàng xóm ở tầng 12 không cam tâm, vẫn gọi mấy tiếng qua cánh cửa.

Nhưng nhà Tiểu Hùng im ắng như tờ.

Có người nghi ngờ Tiểu Hùng đã không kìm được mà mở hộp ra xem khi đang vứt nó đi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng tôi thì không nghĩ vậy:

"Câu nói cuối cùng của Tiểu Hùng là..."

"Đừng chạm vào cái hộp."

"Lão Vu, Đoạt Tiểu Thủ, Tiểu Hùng, cả ba người họ trước khi rời nhóm đều để lại cho chúng ta manh mối, và chỉ có một câu nói duy nhất..."

Thế nhưng, dựa vào những manh mối này, chúng tôi cũng không thể suy luận ra thêm thông tin nào khác.
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 11



Theo lời những người hàng xóm ở tầng 12, sau khi Tiểu Hùng mở cửa, trong nhà rất yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh bất thường nào.

Trưởng nhóm Đại Phong yêu cầu mọi người bây giờ hãy tập trung nhìn vào điện thoại để theo dõi tin nhắn nhóm, nhằm chuyển hướng sự chú ý. Anh ấy sẽ gọi điện cho ban quản lý tòa nhà để hỏi tình hình trước.

Có người đề nghị báo cảnh sát luôn đi.

Hầu Phát Tài lại gửi một biểu cảm đáng ghét:

"Được đấy, được đấy, đến lúc đó ba người kia cùng nhảy ra thì chúng ta đúng là bị người ta cười cho c.h.ế.t mất."

"Cả một tòa nhà bị một cái hộp dọa sợ."

Tôi lập tức nổi giận:

"Đây là hành vi xâm nhập trái phép, ai dám đem chuyện này ra đùa giỡn?"

"Nếu anh không sợ thì làm một buổi trực tiếp cho mọi người xem đi, mở hộp ra cho chúng tôi xem thử!"

Phía sau một loạt người gửi:

"Tôi đồng ý!"

Hầu Phát Tài đáp lại:

"Được thôi Lục Minh, anh mở trước thì tôi mở!"

"Ai ăn gian là cháu!"

Đại Phong vội vàng nói:

"Mọi người bình tĩnh!"

"Ai còn nói chuyện liên quan đến cái hộp, lập tức đá ra khỏi nhóm!"

"Điện thoại của ban quản lý vừa nãy tôi gọi không ai bắt máy."

"Đã báo cảnh sát rồi."

"Trước khi cảnh sát đến, mọi người hãy tránh xa cái hộp, đừng phá hoại hiện trường, yên lặng chờ đợi."

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi nhìn những tin nhắn trong nhóm, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi nhớ lại một tin tức cũ.
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 12



Có lần, một người được giới thiệu vào một nhóm chat lớn gồm năm trăm người. Nhưng trong nhóm, ngoại trừ anh ta ra, tất cả những người khác đều là chim mồi. Ngay cả một người thông minh, trong tình huống thông tin không đối xứng, cũng rất dễ bị lừa. Con người dù sao cũng là sản phẩm của môi trường.

Lúc nãy khi mọi người đang bàn tán, Đại Phong, với tư cách là trưởng nhóm, lại không nói nhiều. Trước đây anh ta là người hoạt động sôi nổi nhất.

Anh ta nói đã báo cảnh sát rồi. Chắc chắn sẽ không có ai báo cảnh sát nữa. Nhưng anh ta có thực sự báo cảnh sát không?

Xào xạc...

Bên tai tôi liên tục vang lên một âm thanh kỳ lạ. Tôi ghé mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài, không thấy gì cả. Nhưng âm thanh đó vẫn ở đó, và càng chú ý lắng nghe, âm thanh càng lớn.

Tôi vội hỏi mọi người trong nhóm:

"Mọi người có nghe thấy tiếng động trong hành lang không?"

Vịt Bay Lạc Bầy

Tất cả mọi người đều nói không nghe thấy. Đại Phong còn an ủi tôi:

"Khi người ta hoảng sợ có thể xuất hiện hiện tượng ù tai, đừng quá căng thẳng."

Rồi anh ta lại nói với tất cả mọi người:

"Cảnh sát sắp đến rồi, mọi người cứ yên tâm ở trong phòng, tuyệt đối đừng nghi ngờ lung tung."

Khi tôi đang thắc mắc, đột nhiên nhận được một tin nhắn riêng:

"Tôi cũng nghe thấy."
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 13



Người gửi tin nhắn cho tôi là cô nàng Tư Dao hàng xóm căn 804:

"Anh đừng nói chuyện này trong nhóm chat."

Tôi hơi bối rối, liền hỏi:

"Tại sao?"

Tư Dao nói:

"Anh có thể sang đây không? Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Điều này khiến tôi hơi khó xử. Tư Dao bình thường trông rất lạnh lùng. Dù đã là hàng xóm lâu năm, nhưng chúng tôi chỉ là quen biết xã giao.

Có lần nửa đêm tôi đi làm về, gặp cô ấy ở hầm để xe. Lúc đó cô ấy đang đeo khẩu trang, đội mũ, kéo một chiếc vali rất lớn từ thang máy ra. Tôi tiện tay giúp cô ấy nâng lên một chút. Cái vali đó nặng c.h.ế.t đi được. Tôi giúp cô ấy đặt vào cốp xe, cô ấy không nói một tiếng nào, lái xe đi thẳng.

Ngày hôm sau, cô ấy gõ cửa nhà tôi, nằng nặc mời tôi đi ăn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tư Dao rất xinh đẹp, ngoài ba mươi tuổi, vẻ tri thức pha chút phong thái quyến rũ. Đúng là mẫu người tôi thích. Miệng tôi ấp úng định từ chối, nhưng đầu đã gật xuống.

Ngày hôm đó cô ấy rất nhiệt tình với tôi, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Cô ấy còn đặc biệt gọi hai chai rượu vang đỏ. Lúc về nhà, tôi say mèm, cô ấy yêu cầu tôi đưa cô ấy lên nhà. Mặc dù tôi là trai tân từ trong trứng nước, nhưng tôi cũng hiểu ý tứ này.

Khi dìu cô ấy, trong đầu tôi đột nhiên cảm thấy kỳ lạ: Mặc dù lúc nãy nói chuyện với cô ấy rất vui vẻ, nhưng nói chuyện cả buổi, tôi dường như không hề hiểu gì về cô ấy cả.
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 14



Không biết là sợ hay là nhát, sau khi đưa cô ấy đến cửa, tôi về nhà.

Sau đó có mấy lần, tôi về nhà lúc nửa đêm đều thấy cô ấy kéo vali lớn ra ngoài.

Lần nào tôi cũng giúp cô ấy chuyển vào cốp xe. Mặc dù sau đó cô ấy cũng cảm ơn, nhưng không mời tôi đi ăn nữa, thái độ vẫn lạnh lùng.

Tôi bỗng thấy hơi hụt hẫng, thậm chí có chút hối hận mơ hồ. Hôm nay thấy cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn, tôi còn có chút bất ngờ.

Tư Dao lại gửi một tin nhắn thoại với giọng thở hổn hển:

"Lục Minh, em sợ quá... anh có thể sang đây không?"

Trong lòng tôi càng thêm rối bời. Lại nhớ đến lời lão Vu nói trước khi rời nhóm, ông già Noel trong tòa nhà là kẻ sát nhân.

Tôi nhìn qua mắt mèo. Hành lang không có ai.

Tôi ước chừng khoảng cách từ nhà tôi đến nhà cô ấy. Xa nhất cũng chỉ hơn mười mét. Chạy một hơi là tới, chỉ mất vài giây thôi. Thật ra cũng không có gì đáng ngại cả.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi bảo cô ấy đứng ở cửa chờ mở cửa cho tôi. Nghe tôi đồng ý, Tư Dao vội vàng nói:

"Được, anh sang đi, em đợi anh."
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 15



Tôi mang theo một con d.a.o làm bếp và một cái búa nhỏ để phòng thân.

Nhẹ nhàng vặn ổ khóa. Mở cửa xong, tôi lập tức lao ra ngoài.

Đêm nay hành lang dường như lạnh bất thường. Một làn gió lạnh thổi qua, đầu óc tôi dường như cũng bình tĩnh hơn một chút. Cảm giác như mình đã hành động bốc đồng.

Thế nhưng, tôi lại cảm thấy mình nên bảo vệ cô ấy.

Tôi chạy điên cuồng, chưa bao giờ chạy nhanh như vậy. Bên tai toàn là tiếng gió rít.

Đột nhiên cảm thấy phía sau hình như có thứ gì đó đang theo tôi đến. Nhưng tôi không dám quay đầu lại.

Con người là vậy, một khi đã bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ hãi trong lòng giống như mất kiểm soát, từ từ siết chặt trái tim tôi.

Nhìn thấy đã chạy đến trước cửa, nhưng cửa phòng cô ấy đóng chặt, không một tiếng động. Tôi càng căng thẳng hơn. Gần như muốn hét lên. Cơ thể như mất kiểm soát đ.â.m sầm vào cửa.

Ngay khoảnh khắc hai tay tôi ấn vào cánh cửa, cửa mở ra. Tôi như được cứu vớt, lao vào trong, quay người đóng cửa lại, tiện tay khóa trái, dùng sức lưng chặn cửa.

Tư Dao tựa vào cạnh tôi, cũng dùng lưng chặn cửa, cô ấy dường như cũng sợ hãi lắm. Sau khi th* d*c, tôi quay đầu nhìn cô ấy.

Đột nhiên cả hai đều cười.

Tim tôi đập mạnh, đập còn nhanh hơn lúc nãy. Rồi chúng tôi không hẹn mà cùng ôm lấy nhau, điên cuồng hôn hít.

Trong lúc mê đắm, tôi đẩy cô ấy ra.

"Lát nữa cảnh sát sẽ đến, chúng ta đợi một chút đã."

Vịt Bay Lạc Bầy

Tư Dao mặt đỏ bừng, vuốt lại mái tóc rối bời, đi vào tủ lạnh lấy ra một lon bia đưa cho tôi.

Tôi ngồi xuống ghế sofa thở phào một hơi. Lúc này mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà cô ấy, tôi tùy ý nhìn quanh. Đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng. Lưng lạnh toát, nổi hết da gà.

Trên sàn nhà gần cửa, có một chiếc hộp màu đỏ. Trên đó viết "801".

Đó chính là chiếc hộp mà tôi đã nhận được.

Nhưng không biết từ lúc nào, nó đã được đặt ở trong nhà cô ấy!

Tôi sợ hãi lùi lại, lòng bàn tay đột nhiên thấy lạnh.

Trong kẽ ghế sofa toàn là máu.
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 16



Tư Dao bưng một đ ĩa trái cây đến, trên tay còn cầm con d.a.o gọt hoa quả. Cô ấy vừa nhìn thấy cái hộp ở cửa, cũng hoảng hốt, sợ hãi lao vào lòng tôi.

Thật tình mà nói, khi thấy cô ấy cầm d.a.o lao về phía mình, lúc đó trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng, đến mức không biết nên sợ cái gì nữa. Rốt cuộc là sợ cái hộp, hay sợ cô ấy?

Tôi vội vàng an ủi:

"Không sao, không sao đâu."

"Chỉ cần chúng ta không nhìn, không chạm là được."

Vừa nói, tôi vừa với tay định lấy con d.a.o của cô ấy. Nhưng cô ấy nắm chặt con dao, ôm chặt lấy tôi không buông, siết đến nỗi tôi gần như không thở nổi. Cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tôi nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy. Nỗi sợ hãi lập tức tan biến đi rất nhiều.

Tuy nhiên, tôi vẫn nghe thấy tiếng xào xạc. Tôi dựng tai lắng nghe kỹ một lúc mới phát hiện ra, âm thanh đó chính là từ Tư Dao...

Trên tóc và váy ngủ của cô ấy không biết từ lúc nào đã dính rất nhiều cát. Lúc nãy căng thẳng không để ý, giờ mới phát hiện ra.

Tôi sợ hãi đẩy cô ấy ra, liên tục hỏi:

"Trên người em sao vậy?"

"Em nói có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì?"

"Em có biết điều gì không?"

Tư Dao chỉ cố gắng phủi cát trên người mình, nước mắt sợ hãi chảy ra:

"Em không biết, em không biết..."

"Anh ta rõ ràng đã..."

"Sao có thể như vậy được?"
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 17



Tôi vội hỏi: "Em nói là ai?"

Tư Dao nói được một nửa thì im bặt, chỉ hoảng sợ lắng nghe xung quanh.

Xào xạc...

Xào xạc...

Cả căn phòng vang vọng thứ âm thanh đó, ngày càng lớn hơn. Còn xen lẫn vài tiếng động nhỏ.

Tôi vừa quay đầu lại, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp vía:

Trước mặt tôi là một người, nhưng cả người phủ đầy cát. Cát cứ thế ào ào rơi xuống, nhưng không thể để lộ hình dáng thật của hắn.

Ngực hắn còn cắm một con d.a.o gọt hoa quả. Hắn nói chuyện với giọng quái dị, như thể phổi bị đè bẹp.

“Con đ* thối.”

"Mày nghĩ chôn tao là xong chuyện sao?"

Hắn rút con d.a.o gọt hoa quả từ n.g.ự.c ra, lao về phía Tư Dao.

Tôi và Tư Dao sợ hãi vội lùi lại. Chộp lấy tất cả những gì có thể ném vào hắn. Nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn. Chớp mắt một cái, hắn đã bay tới.

Vịt Bay Lạc Bầy

Sau khi đẩy Tư Dao ngã xuống đất, hắn siết chặt cổ cô ấy:

"Tao g.i.ế.c mày!"

"Tao g.i.ế.c mày!"

Trong lúc hoảng loạn, tôi mới nhớ ra lúc ra ngoài có mang theo búa. Rút ra khỏi thắt lưng, tôi giáng một búa xuống.

"Rầm" một tiếng, người đàn ông đổ sập xuống đất, nửa bên đầu bị lõm vào. Nhưng hắn chưa chết, mắt đỏ ngầu vẫn muốn bò tới.

Tư Dao đứng dậy, nhặt con d.a.o lên đ.â.m thêm vài nhát vào n.g.ự.c hắn, cuối cùng hắn cũng bất động.

Tôi sợ đến mức mềm nhũn ra sàn.

Động tác g.i.ế.c người của cô ấy quá thuần thục! Rốt cuộc đây là loại người gì?

Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên. Trưởng nhóm Đại Phong @tất cả mọi người:

"Tin tốt! Cảnh sát đã đến rồi, lát nữa sẽ đến từng nhà kiểm tra, mọi người cứ ở yên trong nhà đừng ra ngoài, đừng hoảng sợ."

Tôi nhìn thấy tin nhắn đó lại càng hoảng hơn.
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 18



Tư Dao cũng thấy tin nhắn, vội vàng kéo một chiếc vali lớn từ trong phòng ra, rồi bắt đầu nhét cái xác vào vali.

Tôi nhìn chiếc búa dính m.á.u trên tay, vội vàng vứt đi. Tư Dao nhặt chiếc búa lên, lau sạch cán, rồi tự mình nhúng vào m.á.u và nắm chặt lại.

"Yên tâm, chuyện này em sẽ không liên lụy đến anh!"

Ngừng một lát, cô ấy lại nói:

"Cầu xin anh đừng kể chuyện này ra ngoài được không?"

Tôi cẩn thận hỏi cô ấy:

"Hắn là ai vậy?"

"Sao cả người đều là cát?"

Tư Dao không nói gì, chỉ nhanh chóng nhét người đàn ông vào vali, rồi kéo vào trong phòng cất đi. Vừa lau sàn, cô ấy vừa nói:

Vịt Bay Lạc Bầy

"Anh không thấy những chuyện xảy ra trong tòa nhà của chúng ta ngày càng đáng ngờ sao?"

Tôi vội gật đầu:

"Đúng là đáng ngờ..."

Nhưng có quá nhiều chuyện đáng ngờ, tôi đã tê liệt rồi, nên hỏi:

"Ngoài cái hộp và người này ra, em còn thấy điều gì bất thường nữa không?"

Tư Dao do dự một lát rồi nói:

"Không biết, có lẽ là em tự nghĩ nhiều quá..."

Rồi cô ấy nhìn vào mắt tôi hỏi:

"Những lời anh nói với em đêm đó, còn tính không?"

Tôi sững sờ.

"Anh nói... lời gì? Đêm nào vậy?"

Tư Dao cười khổ một tiếng, tiếp tục cúi đầu lau sàn.

"Anh nhanh chóng dọn dẹp và rửa tay sạch sẽ đi, lát nữa cảnh sát sẽ đến."
 
Đêm Giáng Sinh Đẫm Máu - Nhị Đại Vương
Chương 19



Tôi lúc này mới nhớ tay mình dính máu, vội vàng đi rửa.

Đang rửa dở thì trong nhà bỗng tối om. Tư Dao sợ hãi kêu lên. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả khu dân cư đều chìm vào bóng tối. Có vẻ như là mất điện.

Tư Dao bật đèn điện thoại, đi đến bên cạnh tôi.

Vịt Bay Lạc Bầy

"Em xin lỗi... Em không nên gọi anh sang đây."

Tôi nói không sao, rồi lại hỏi:

"Trước đây anh đã nói gì với e,m vậy?"

Tư Dao cười cười:

"Không có gì đâu, chỉ là những lời hỏi han xã giao giữa hàng xóm thôi mà..."

Rồi cô ấy lại nhắc nhở tôi:

"Lát nữa cảnh sát đến hỏi, em sẽ nói chồng em đi công tác rồi, anh là hàng xóm sang giúp sửa ống nước."

Tôi cứ cảm thấy lý do này quen quen, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Tôi nghe thấy có gì đó không đúng:

Đại Phong vừa mới thông báo trong nhóm xong, thang máy lại ngừng hoạt động, cảnh sát nhanh vậy đã kiểm tra đến tầng tám rồi sao?
 
Back
Top Bottom