Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba

Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 9.


Trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.

Không giống như hôm qua vui vẻ nói chuyện với nhau, ngược lại là trầm mặc đến khiến người ta khó chịu.

Ít nhất Hàng Tuyên rất khó chịu.

Trì Uyên chưa ăn cơm tối, cậu muốn nấu chút gì đó cho hắn ăn, Trì Uyên lại chỉ cứng ngắc nói một câu “không cần”.

Lần duy nhất Hàng Tuyên cảm thấy cả người đều lạnh băng như vậy là khi người trong nhà nói muốn cho em trai tiếp tục học lên cao, bắt mình bỏ học.

Từ trên xuống dưới mỗi một khớp xương đều đang nhói đau.

Trì Uyên nhìn chằm chằm vào điện thoại, Hàng Tuyên nhìn chằm chằm hắn, phải qua một lúc lâu sau mới nói, “Trưa mai là anh phải đi rồi.”

Trì Uyên mất một lúc mới trả lời, “Ừm.”

“Em… em nấu nước nóng gội đầu cho anh nha.”

Năm kia Trì Uyên về nhà ăn Tết từng muốn gắn máy nước nóng, sao có thể đợi đến khai xuân âm áp rồi mới đi tắm được?

Ba Trì lại cười mỉa, “Tụi tao không có nhiều chuyện như bọn người thành phố tụi bây đâu.

Mùa đông có ra mồ hôi đâu, tắm cái gì mà tắm, phí củi lại phí sự.”

Vì vậy Trì Uyên sau này cũng không nhắc đến nữa, ba hắn vui là được.

Trì Uyên đặt điện thoại xuống, quyết định sau này quay về Diên Lan nhất định phải chỉnh đốn Thư Ưu một trận.

Cuốn tiểu thuyết không chút dinh dưỡng như vậy cũng đề xuất cho hắn, “Một Nhánh Hồng Hạnh Xuất Quần Lai”?* Này là cậu ta muốn hồng hạnh xuất tường với Trương Tấn Viễn và Hoằng Khởi** đây mà.

*: bà tác giả pr truyện khác của bả.
**: Thư Ưu, Trương Tấn Viễn và Hoằng Khởi chính là 3p.

Nhưng chỉ nhắc tới lần duy nhất này thôi.

Trì Uyên nắm tóc mình nắm ra một bàn tay toàn dầu, tự cảm thấy kinh tởm muốn chết, chẹp miệng nói, “Được, cậu nấu đi.”

Cuối cùng khóe môi của Hàng Tuyên cũng cong lên.

Gội đầu trong một chiếc bồn lớn dựng bên cạnh giếng, dùng cục xà bông nhà làm, vàng đục, mùi khá khó gửi, khiến những cọng tóc đầy dầu bị chà xát như cỏ khô.

Hàng Tuyên đứng bên cạnh bưng thau nhỏ đổ nước cho hắn, “Có lạnh không, hay là thêm chút nước nóng ạ?”

“Không lạnh.”

Trì Uyên cúi đầu, nhìn thấy quần bông của Hàng Tuyên lại ngắn đi mấy phân, mắc cá chân lộ ra bên ngoài, hắn nhăn mày hỏi, “Có phải cái ăn cái mặc trong nhà đều nhường cho em trai cậu không?”

Hàng Tuyên không trả lời câu hỏi của hắn, “Em ấy rất giỏi, lại hiểu chuyện.”

Lần này Hàng Tuyên lại trầm mặc một lúc lâu mới nói tiếp, “Em...

Nếu như em không nhất quyết muốn đi học, nếu như em hiểu chuyện bỏ học sớm hơn hai năm, đi làm kiếm tiền giúp gia đình, có lẽ em em đã được lên thành phố học cấp ba rồi.”

Trì Uyên bao đầu mình lại bằng khăn lông, đứng thẳng người, đưa tay qua vỗ lên vai Hàng Tuyên, “Cậu phải kiên trì mới đúng, học hết cấp ba, thi đến một nơi thật xa, rời khỏi nơi khốn kiếp này.”

Hàng Tuyên mỉm cười nhàn nhạt.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 10.


Buổi chiều Trì Uyên dắt Hàng Tuyên ra ngoài với tạo hình trên đầu quấn khăn lông tóc vẫn còn ướt nhẹp.

Hai tay xách đầy những hộp quà, do Trì Uyên lục được trong phòng ba Trì, hạch đào, trà sữa, chocolate, kẹo vân vân mây mây, xé hộp bên ngoài ra bên trong vẫn sẽ còn hộp nhỏ, đếm qua một lần, toàn bộ đều là đồ hắn mới đem về mấy hôm trước.

Hàng Tuyên không hiểu, “Không phải là quà tặng ba và dì Trương sao?”

“Không sao, năm nào tôi về cũng tặng họ những món này mà.”

Trì Uyên nhún vai, “Nếu như giao hàng tận nơi có thể vào đây, tôi cũng không cần phải tốn sức xách nhiều thứ như vậy.”

Lấy nhà Trì làm tâm, bán kính 100m xung quanh, hai người đi gõ cửa từng nhà một, giả bộ vui cười tặng hết sạch quà cho hàng xóm.

Hai người đều có chút thấm mệt rồi, đi đến cạnh bờ hồ thì dừng chân nghỉ ngơi trên bụi lau.

Hàng Tuyên vẫn chưa hiểu ra sao, “Anh… không phải anh nói là ghét nơi này sao?”

Trì Uyên nằm xuống, đè lên đám lau khô, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, tắm ánh nắng Mặt Trời yếu ớt, hắn nhắm mắt lại, giống như cực kỳ hài lòng.

“Đúng vậy, tôi không thích nơi này.”

“Vậy tại sao anh còn tặng quà cho họ?

Còn nói những lời khách sáo đó nữa?”

Trì Uyên cười cười, “Sợ ba tôi thật sự tức lên rồi, tới lúc đó lại cố ý nói là do người ta nhầm lẫn, đổi lời nói cậu thật ra là vợ của ổng chứ không phải là cưới cho tôi.”

Hàng Tuyên đờ ra.

“Bây giờ tôi đã lộ mặt cùng cậu, đến lúc đó ba tôi không thể làm những chuyện mất mặt đó nữa, trừ phi ông ấy thật sự không cần mặt mũi nữa.”

Hàng Tuyên nghe xong mặt mày trắng bệt, không biết đang suy nghĩ những chuyện đáng sợ gì, tự mình dọa mình đến mất hồn mất vía.

Trì Uyên thấy cậu qua một lúc rồi vẫn không có động tĩnh gì, mở mắt ra nhìn thấy cậu đang trừng lớn đôi con ngươi đen như mực, đôi môi run cầm cập, “Sẽ không, sẽ không đâu nhỉ?”

Trì Uyên chọc cậu, “Ai biết được?

Nếu không thì mai cậu về nhà mẹ đi.”

Hàng Tuyên lắc đầu, “Sẽ bị đánh rồi đuổi ra khỏi nhà thôi.”

Gió mùa đông bén như lưỡi dao, mặt hồ gợn lên từng đợt sóng nhỏ.

Hàng Tuyên dùng cây lau khô bệnh thành một chiếc thuyền nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay, chỉ cần nắm tay lại là có thể bao hết chiếc thuyền.

Trì Uyên nhìn qua cảm thấy khá là tinh tế, đưa tay ra muốn lấy, “Cho tôi đi, móc vào chìa khóa.”

Bàn tay đưa ra phía trước của Hàng Tuyên đột nhiên rụt lại, “Anh… nhìn thấy nó sẽ nhớ đến em sao?”

“Đương nhiên rồi, sao lại không?”

“Vậy thì thôi đi.

Mấy hôm trước đã nói rồi, sau khi anh đi sẽ không cần phải nhìn thấy em nữa.

Mắt không thấy tâm không phiền.”

Trì Uyên dừng lại, cũng thu tay về.

Gió thổi qua mang theo tiếng xào xạc của bụi lau.

Trì Uyên nhìn lên trời, âm thầm thở dài trong lòng.

Con mẹ nó thật là.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 11.


Một ngày chưa ăn gì, Trì Uyên đã đói đến nỗi nhìn mấy con gà cục ta cục tác trong chuồng cũng thèm đến chảy nước miếng.

Cũng đã nhiều năm rồi Trì Uyên chưa đụng vào gà sống, không xuống tay được, vẫn là Hàng Tuyên cong eo người dính đầy lông mới bắt được một con.

Hắn hưng phấn nhận lấy, cắt cổ xả máu, nấu nước nhổ lông.

Hàng Tuyên đi pha một chén gia vị ướp gà thơm nồng, dùng cọ quệt phết từ trong ra ngoài.

Ba Trì còn đang tức giận.

Ban chiều lúc về đến nhà, biết Trì Uyên đi tặng quà cho hàng xóm, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ hết mấy phút, ba Trì tức đến lại muốn đi tìm chổi lông gà.

Bây giờ ông vòng tay ra sau lưng đứng nhìn hai người bận rộn, liếc mấy lần, quay người nói với dì Trương, “Làm bậy làm bạ.

Mình ăn đồ của mình thôi, bà đi nấu cho tôi một chén trôi nước đi.”

Trì Uyên coi như không nghe thấy.

Hắn lục lọi trong căn nhà đất bị bỏ hoang tìm ra một chiếc thau thiếc, bỏ củi đã hừng vào, chuẩn bị nướng gà.

Hàng Tuyên cột lại dây tạp dề cho hắn, hỏi, “Anh còn muốn ăn trôi nước không?”

Trì Uyên cười nói, “Có thịt không ăn?

Con gà này mập như vậy, đủ hai chúng ta chia rồi.”

Hàng Tuyên có chút tiếc nuối.

Lúc bầu trời tối đen, tuyết cũng chậm rãi rơi xuống.

Ngoài sân lạnh đến tay chân lạnh ngắt, vẫn may là còn một chậu lửa, cùng với hương thơm nồng nàn khiến người thèm thuồng.

Trì Uyên xé một đùi gà xuống, vỏ giòn thịt mềm, dầu từ lớp da gà vẫn còn kêu xì xì.

“Nhanh lên,” Hắn đưa cho Hàng Tuyên, “Mấy nhóc con nhà bên cạnh thèm phát khóc luôn rồi kia.”

Hàng Tuyên nghe không hiểu lời nói đùa này, cậu cắn một miếng, dầu dính đầy miệng, hai bên má phồng lên, nhai nhai.

“Thế nào?”

Trì Uyên xé đùi còn lại, nhịn không được nữa mà nhét vào miệng.

“Ngon lắm lắm lắm.”

Hàng Tuyên nói năng không rõ ràng nữa, đôi mắt cậu ánh lên ngọn lửa, lấp lánh như có ánh sao, “Cực kỳ ngon!”

Hai người hài lòng ăn đến nhổ xương đầy đất, lau lau đầu ngón tay đầy dầu, ợ ra hai tiếng do được ăn no.

Đến đây, đối với Trì Uyên mà nói là đã hết năm mới rồi.

Ngày hôm sau, khắp cả đất trời đều được che phủ bởi lớp tuyết trắng.

Trì Uyên chỉ có một chiếc túi đeo chéo, hai tay nhét trong túi nói tạm biệt với ba Trì, vừa mở miệng khói thở ra giống như đang đốt củi vậy.

“Đừng keo kiệt nữa, đi lên trấn trên với dì Trương nhiều một chút, muốn mua gì thì cứ mua.”

Ba Trì không ừ hử gì.

“Điện thoại đã nạp 2000 cho ba rồi, đủ để dùng trong một năm đó.

Có chuyện gì thì gọi cho con… không có chuyện cũng có thể gọi.”

Ba Trì “hừ” một tiếng.

Trì Uyên lại mở miệng, hình như cũng chẳng còn gì để nói nữa rồi, lại nhìn qua Hàng Tuyên.

“Nấu nước nóng.”

Hàng Tuyên gật gật đầu.

“Ba tôi xoi mói cũng không cần quan tâm, ông ấy chính là như vậy đấy.”

Hàng Tuyên gật gật đầu.

Trì Uyên thở dài, nhìn là biết chỉ đang đối phó với mình, hắn lại nói tiếp, “Thật ra trong nhà cũng chẳng có gì cần cậu giúp đỡ cả, cậu cũng lên trấn trên thăm thú nhiều một chút.”

Ba Trì chặn lại, “Toàn nói mấy thứ vô bổ!

Có thời gian rãnh rỗi như vậy sao không làm xong cái chuyện nhỏ bé xíu kia đi?!”

Lại nữa.

Lần này Trì Uyên bước đi đến đầu cũng không quay lại.

Hàng Tuyên cứ đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trì Uyên.

Cũng may hai chân đã bị đông đến tê cứng rồi, mới có thể ngăn cậu nâng bước đuổi theo.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 12.


Xuân vận* thật đáng sợ.

*còn được vọi là mùa du lịch lễ hội mùa xuân, là khoảng thời gian du lịch với lưu lượng giao thông cực kỳ cao.

Trì Uyên ở trong thôn được vài ngày, không tắm rửa không thay đồ, vốn đã rất thê thảm rồi, còn bị dòng người tấp nập ép đến ép đi, có thể nói là không nỡ nhìn.

Hắn gọi được taxi, ngồi vào nói một hơi, “Bác tài, đến Tam Hải Quan.”

Diên Lan cũng có tuyết rơi.

Trì Uyên nhìn cảnh quan đang chạy ngược bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, những tòa cao ốc tiếp nối không dứt, xe cộ ào ạt, đường bê tông đường cao tốc, ồn ào lại phồn hoa.

Trong núi kia vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy được cảnh tượng này.

Tối hôm qua, hắn hỏi Hàng Tuyên, “Cậu không hỏi tôi thủ đô trông như thế nào sao?”

Hàng Tuyên nằm cuộn mình trong chăn, chỉ có một đôi lông mi dài cùng đôi mắt to tròn lộ ra bên ngoài, giọng nói bị chôn dưới chăn nghe có hơi ngột ngạt.

“Em biết nó trông như thế nào.”

Trì Uyên bật cười, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy tim mình mềm nhũn.

Thật ra Hàng Tuyên không biết, nhưng cậu có thể tưởng tượng.

Trước kia là cầu mà không được, bây giờ lại sợ bản thân tham lam không biết đủ.

Vào lúc ba Trì đến nhà cậu hỏi cưới, gần như đã thổi phồng Trì Uyên lên tận mây xanh, Hàng Tuyên trầm mặc không nói, dù sao cậu cũng chỉ là vật để trao đổi với 5000 tệ và mấy con heo bò này thôi.

Nhưng sau đó cậu phát hiện, Trì Uyên cực kỳ tốt, còn tốt hơn những gì ba Trì nói.

Hàng Tuyên rất thích, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã khiến cậu thích đến không biết phải làm sao.

Cậu cảm thấy đủ rồi.

Sau đó Trì Uyên ấn tắt màn hình điện thoại, trong phòng một màu đen như mực, Hàng Tuyên nói, “Em…

Em và họ không giống nhau, em không ngoan cố.”

Trì Uyên đơ người, lúc lâu sau mới hiểu ra, bên môi hắn kéo lên một nụ cười ôn nhu, “Ừm, tôi biết.”

Hàng Tuyên lại nói, “Em, em là của anh, em sẽ nghe lời anh.”

.

Kẹt xe rồi.

Khung cảnh bên đường chậm rãi chuyển động, còn chậm hơn tốc độ tuyết rơi.

Trì Uyên xoa xoa đôi mắt gấu trúc của mình, tâm phiền ý loạn.

Hắn ôm lấy mặt mình, đè ép tiếng la hét không phát ra âm thanh kia.

Thật là…

Mắt không thấy tâm không phiền đã nói đâu chứ?
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 13.


Mùng tám.

Lại phải đi làm rồi.

Trì Uyên dựa lưng vào ghế quay trái quay phải, lúc Thư Ưu gõ cửa bước vào thì nhìn thấy bộ dáng chẳng ra trò trống gì của ông chủ.

“Sếp, chúc mừng năm mới.”

Thư Ưu đặt tư liệu lên bàn, “Nhìn sếp bất lực như vậy, là do công ty chúng ta sắp phá sản rồi sao?”

Trì Uyên dùng đôi mắt thâm quầng của mình trừng Thư Ưu, “Sắp rồi, mau đầu quân cho công ty khác đi.”

Thư Ưu phẩy tay, “Vậy cho phép em hỏi một câu cuối cùng này, sáng nay muốn ăn gì?”

Trì Uyên nhăn mày lại, “Thì cứ mua ở tiệm ngay góc đường đi, gì cũng được, không có khẩu vị.”

Thư Ưu mua một tô cháo trắng và bánh chiên trứng hành.

Trì Uyên bật cười, “Sao cậu không mua trôi nước lội đi?”

“Vốn dĩ cũng muốn mua chè trôi nước luôn rồi, nhưng xếp hàng dài quá, trời lại lạnh, lười đứng chờ.”

Trì Uyên múc một muỗng cháo lên, lỏng la lỏng lẻo, một chút cũng không sánh đặc.

Hắn đặt muỗng xuống, bánh chiên trứng hành đến nhìn cũng không muốn.

Thư Ưu bất ngờ, “Lúc trước đâu thấy sếp kén ăn như vậy đâu, qua có mấy ngày năm mới thôi đã thay đổi dữ vậy sao?”

Trì Uyên lại nhăn mày, “Đang phiền muốn chết đây.”

Thư Ưu hăng hái lên rồi, “Nói nghe nào.

Với tư cách là một thư ký toàn năng, nghe sếp than khổ cũng là một phần trách nhiệm.”

Chân mày Trì Uyên nhăn càng chặt hơn, nói làm sao?

Hắn phất phất tay, “Đổ cháo đi đi.”

Khi nãy Thư Ưu bưng đồ ăn sáng vào như thế nào, bây giờ cũng bưng nó ra y chang như vậy.

Trước khi đóng cửa còn dừng lại lộ ra cái đầu hỏi, “Sếp, có cần mua thuốc an thần không?”

.

Ngày đầu tiên đi làm lại, dở dở ương ương.

Trì Uyên cảm thấy bản thân tám phần mười là phế rồi, tối về đến nhà là ngâm mình trong bồn tắm, có chút ủy khuất.

Chuyện không đâu do ba hắn tạo ra.

Hắn là người vô tội nhất mới đúng.

Nhưng càng nghĩ về Hàng Tuyên càng cảm thấy khó chịu, gần như là khó thở.

Trì Uyên cười một tiếng, lấy nước xối lên mặt, “Mày cũng đủ khốn nạn ghê ha.”

Nghĩ tới những câu khốn kiếp mà hắn đã nói đi-- Cậu phải kiên trì mới đúng, học hết cấp ba, thi đến một nơi thật xa, rời khỏi nơi khốn kiếp này.

Hắn quả thật là giỏi quá rồi.

Kinh tởm muốn chết.

Lúc đó Hàng Tuyên không đổ nước lên đầu hắn, là do Hàng Tuyên tốt tính.

Trì Uyên hoàn toàn chìm trong bồn nước, nín đủ hai phút mới ngoi lên lại.

“Khốn kiếp.”

Hắn lại thấp giọng chửi.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 14.


Tết Nguyên Tiêu*, mười lăm tháng giêng, mười bốn tháng hai.

*nguyên tiêu = trôi nước.

Lúc xe lái vào tòa nhà, Trì Uyên đã nhìn thấy Thư Ưu, không biết cậu ta đang ngúng nguẩy đứng trước một rạp hàng bên đường làm gì.

Đợi đến khi vào phòng làm việc, thắc mắc của Trì Uyên đã được giải đáp.

Trì Uyên thật sự phục rồi, “Thư ý Thư.”

Lúc bước vào bầu không khí xung quanh Trì Uyên đã không thân thiện mấy, Thư Ưu nghe thấy hắn gọi mình, trong lòng có chút hoảng loạn.

Trì Uyên nói tiếp, “Cậu giải thích với tôi một chút, đây là cái gì?”

“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngoài kia còn rơi rất nhiều tuyết…”

“Cho nên?”

“Cho nên em nhìn thấy một bà cụ ngồi bên lề đường bán những món này, năm tệ một cái, em đã mua hết luôn, tặng cho hai mươi mấy nhân viên trong công ty làm quà, vừa mới phân phát xong thôi.”

Trì Uyên, “…”

“Em còn đặc biệt chọn ra chiếc thuyền đẹp nhất để dành cho sếp đó.”

Trì Uyên quay tại chỗ hai vòng, phiền đến sắp nổ luôn rồi, “Tôi hỏi cậu.”

Thư Ưu nói, “Sếp cứ hỏi.”

Ngữ khí thành khẩn, hi vọng có thể vuốt xuôi đám lông đang dựng lên của sếp mình.

“Tôi hỏi cậu…

Tôi…

Tôi hỏi cậu là…

Tôi…”

Thư Ưu thấy hắn ngập ngừng không biết bao nhiêu lần, cũng không dám hối.

Cuối cùng Trì Uyên dựa vào bàn, cười cười, lại thở ra một hơi dài, giống như đang trào phúng bản thân.

“Bỏ đi, cậu ra ngoài đi.”

Phòng làm việc chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắt tích tắt.

Trì Uyên cầm chiếc thuyền nhỏ kia lên, rất giống với chiếc mà Hàng Tuyên bệnh lúc trước, nhưng lại hình như không giống.

Một chiếc thuyền nhỏ xíu, rất nhẹ, hắn đặt trong lòng bàn tay nhìn mất một lúc.

Nhớ đến câu “mắt không thấy tâm không phiền” Hàng Tuyên từng nói.

Nói dối.

Sự phiền muộn của hắn chưa từng ngừng lại, mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ này.

Trì Uyên móc điện thoại ra, gọi cho ba hắn.

Tiếng chuông vang khá lâu mới có người bắt máy, tín hiệu không phải rất tốt, có lẽ ra do sâu không núi, hoặc cũng có thể do tuyết rơi quá lớn.

Ba Trì nói, “Con trai hả, mới đi có mấy ngày thôi đã nhớ đến gọi điện thoại về rồi à?”

Mới đi mấy ngày?

Đã đi được mười một ngày rồi ba à.

Nhưng so với lúc trước một tháng mấy mới gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm, quả thật là “mới mấy ngày”.

Nhưng mấy ngày này trôi qua thật sự quá lâu.

“Ba, nhà mình có lạnh không?”

Ba Trì cảm thấy mình giống như gặp quỷ vậy, “Mày hỏi gì mà thừa thải vậy?”

“Củi trong nhà dùng có đủ không?”

Ba Trì hơi dừng lại, “Hiểu rồi, mày không phải là nhớ ba mày, mày nhớ vợ rồi chứ gì.”

Trì Uyên không nói nhảm nữa, “Em ấy đâu rồi, gọi em ấy nghe điện thoại đi.”

Ba Trì hừ một tiếng, “Đợi chút.”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 15.


Đây là lần đầu tiên Trì Uyên nghe thấy Hàng Tuyên gọi tên mình.

Mang theo chút nghi hoặc, cùng kinh hỉ.

Trì Uyên bất tri bất giác nở nụ cười, “Ừm, là tôi đây, có nghe rõ không?”

Hàng Tuyên gật gật đầu, “Có thể, nghe rất rõ, anh nói đi.”

Nói gì đây nhỉ?

Trì Uyên đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, trong tay vẫn còn cầm chiếc thuyền nhỏ kia.

Hàng Tuyên lại đợi không được, cẩn cẩn thận thận gọi thêm lần nữa, “Trì Uyên?”

Trì Uyên nắm chặt tay lại, hỏi, “Ừ, bây giờ em đang làm gì vậy?”

“Hôm nay là ngày lễ, em đang làm bánh trôi nước, nhân mè đen.”

“Em vẫn đang mặc chiếc áo bông kia hả?”

“Vâng, vâng ạ.”

Mắt Trì Uyên hơi buông xuống, than thở, “Nếu như có thể giao hàng về đó thì tốt biết bao nhiêu, tôi có thể mua quần áo cho em rồi.”

Hàng Tuyên thụ sủng nhược khinh, “Hả?

Không, không cần đâu ạ, mua rồi em cũng…”

Trì Uyên giật quyền trả lời, “Cũng cái gì?

Cũng không nỡ mặc?”

Hàng Tuyên nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Trì Uyên bật cười, “Có quấn khăn choàng không đó?”

Hàng Tuyên lừa hắn, “Đang quấn ạ.”

Chiếc khăn choàng bằng lông dê mềm mại thoải mái đó, cậu chỉ dám ôm nó không lúc ngủ.

Trì Uyên còn muốn hỏi tay cậu có lạnh không, có nấu nước nóng dùng không, nghĩ đi nghĩ lại thôi bỏ đi, chỉ có thể nghe thấy lời nói dối mà thôi.

“Đọc hết sách chưa?”

“Dạ rồi, tối qua em mới đọc xong, rất hay.”

Là “Liêu Trai Chí Dị”, Trì Uyên cảm thấy nó chú thích nhiều quá, cảm thấy phiền phức, lật được hai trang đã đặt nó qua một bên rồi.

Trì Uyên lại thở dài, “Nếu như có thể giao hàng về đó…

đã có thể mua rất nhiều sách cho em rồi.”

Hàng Tuyên “ừm” một tiếng rồi nói, “Không sao đâu ạ, đọc sách không chán, em có thể đọc lại mấy lần nữa.”

Trì Uyên lại muốn nói “Đáng lẽ phải để điện thoại lại cho em mới đúng” thì nghe thấy ba hắn ở đầu bên kia càm ràm, “Nói cái gì mà lâu vậy còn chưa xong nữa hả?”

Hàng Tuyên không nỡ, “Anh… anh…”

Trì Uyên trầm mặc lắng nghe sự do dự của cậu, cuối cùng lại chỉ đợi được, “Anh uống ít rượu thôi, đừng uống đến nôn nữa.”

Sau đó lại nghe thấy tiếng của ba hắn, “Còn gì nữa không, không thì tắt đi.”

Lòng bàn tay bị nắm đến đau nhức, nắm quá chặt rồi, góc nhọn của chiếc thuyền đó trực tiếp đâm thẳng vào da thịt.

Đến tim cũng đau rồi.

Trì Uyên thất thần mất một lúc, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ cầm trong tay một bó hoa hồng.

Một giây trước cô ta còn đang nhẹ nhàng gửi hương hoa, giây tiếp theo vào lúc đi ngang qua một cái thùng rác bên đường, không chút do dự mà tiện tay quăng nó vào.

Trì Uyên nhìn chằm chằm vào bó hoa tươi bị bỏ rơi kia, mày cau chặt lại.

Giống như là bị nó đâm chảy máu rồi vậy.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 16.


Trì Uyên đẩy cửa ra, “Thư Ưu!”

Thư Ưu gấp gáp đứng bật dậy, “Có.”

“Book vé máy bay, chuyến sớm nhất, sau đó book vé tàu cao tốc.”

Thư Ưu vừa mở web vừa hỏi, “Nơi đến?”

“Quê tôi.”

Thư Ưu đờ ra, “Sếp, sếp muốn đi liền bây giờ?”

Câu trả lời là tiếng đóng cửa.

Trì Uyên cầm áo khoác lại bước ra, “Book xong chưa?”

Thư Ưu nói, “Hai tiếng nữa cất canh, bây giờ đi ra sân bay.”

Hai người xuất phát, trên đường đi Trì Uyên không nói một câu nào, Thư Ưu cũng không dám dám lên tiếng, chỉ cho là nhà sếp mình xảy ra chuyện gì lớn lắm, trời lạnh còn đang có tuyết rơi đầy như vậy, vừa phải chú ý an toàn, vừa phải nghĩ cách đi đường tắt.

Lúc đến sân bay, Trì Uyên vỗ vỗ vai Thư Ưu, “Mấy ngày sau này đều phải dựa vào cậu rồi.”

Thư Ưu vừa nghĩ tới là đầu đau, “Sếp yên tâm, ít nhất sẽ kiên trì tới lúc sếp về sẽ không phá sản ạ.”

Trì Uyên bị chọc cười, “Thuyền con đó mua đúng lắm, chuyện này phải cảm ơn cậu rồi.”

Thư Ưu mờ mịt, chỉ thấy Trì Uyên vẫy vẫy tay bước vào nhà ga sân bay.

Trì Uyên gần như là vừa đúng giờ chót check in, cho nên lúc hắn nhìn thấy khu miễn thuế có bán quần áo cũng không kịp đi vào mua cho Hàng Tuyên.

Đợi xuống máy bay vậy.

Đáng tiếc là đến bến tàu cao tốc cũng là vừa kịp lúc.

Đợi xuống tàu vậy.

Đáng tiếc xuống tàu cao tốc rồi lại phải chạy kịp chuyến xe buýt cuối cùng.

Trì Uyên cười khổ.

Mông hắn cả ngày hôm nay chưa từng rời khỏi ghế ngồi được một lúc lâu, tê rần cả rồi, bây giờ đang ngác chân nằm trên xe bò, nhìn bầu trời đem đen kịt, trên người phủ đầy tuyết cũng không quan tâm.

Tim hắn nhẹ nhàng vô cùng, còn rất mong đợi

Chỉ là đói bụng quá chừng.

Trên mấy km đường núi cuối cùng, Trì Uyên mở đèn flash điện thoại chiếu rọi một vùng tuyết, vào lúc rốt cuộc hắn cũng đứng được trước cổng nhà, lạnh đến cả người đều không còn tri giác.

Trì Uyên nhấc chân đá cổng, khiến cho cổng sắt vang ken két, chó nhà hàng xóm cũng vì vậy mà không ngừng sủa.

“Ai đó?”

Ba Trì la lớn.

Trì Uyên vừa mở miệng, cổ họng đã bị gió lạnh thổi vào, trực tiếp ho khan.

“Ai đó?!”

Ba Trì lại la lên.

Trì Uyên lại đá cổng lần nữa, giọng cũng khàn đi, “Con trai ba!”
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 17.


Khóe mắt Hàng Tuyên đỏ bừng, phải ráng nhịn mới ngăn không cho nước mắt chảy xuống.

Cậu hiện tại quá... tâm tình quá phức tạp rồi.

Trì Uyên ngồi bên cạnh lò sưởi, hai chân đặt trong thùng nước nóng, hai tay ngâm trong thùng nước ấm, Hàng Tuyên cầm khăn lông sau nước trên cánh tay hắn.

Ba Trì híp mắt nhìn hắn, "Mày nói lại xem?"

"Sáng sớm ngày mai là tụi con phải đi rồi, đầu năm trong công ty việc nhiều muốn chết."

Cuối cùng Trì Uyên cũng thoải mái được một chút, "Con đi đi về về như vậy dễ lắm sao."

Trọng điểm của hai người hoàn toàn khác nhau.

Ba Trì hỏi, "Vậy lỡ hai đứa bây sanh con rồi, phải làm sao?"

Trì Uyên mệt đến một chút xíu cũng không muốn cãi lộn với ba hắn, chỉ mềm mỏng nói, "Sẽ không nhanh vậy đâu, ít nhất cũng phải hai ba năm nữa con mới tính đến chuyện sinh con lận."

Ba Trì lại đi tìm chổi lông gà.

Dì Trương mau chóng ngăn lại, hơn nữa còn nói ra một câu điên cuồng, "Ông ơi ông bình tĩnh chút đi, nó không sanh thì mình sanh, chúng ta về phòng, tôi sanh cho ông."

Ba Trì bị dọa ngẩn người, "Tôi có một đứa con trai không ra trò trống gì này còn chưa đủ sao?

Bà còn muốn tôi sinh một đứa nữa?!

Tôi muốn cháu nội, là cháu nội nhỏ bé ngoan ngoãn!"

Y chang một vở hài kịch.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hàng Tuyên vẫn cúi thấp đầu như nãy giờ hỏi, "Thêm nước nóng không ạ?"

"Không cần, đã hơi nóng rồi."

Trì Uyên vặn khô khăn lông, vừa thở dài vừa lau tay lau chân, lại quăng khăn vào trong thùng nước.

Hắn vẫy vẫy tay, cười nói với Hàng Tuyên, "Đệt, mệt chết ông đây rồi."

Nước mắt Hàng Tuyên cố gắng lắm mới nhịn trở về lại ào ra.

Trì Uyên nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cậu, tim mềm nhũn lại cảm khái.

"Không sao, sáng mai là phải đi rồi."

Hàng Tuyên mím môi, "Ừm."

"Vậy... vậy em nấu cho tôi chén trôi nước đi, được không?

Tôi thật sự đói lắm rồi."

Đương nhiên là được.

Hai người dọn dẹp một chút, lại đi vào nhà bếp.

Trì Uyên ngồi trên ghế gỗ, dựa gần vào trong đống lửa, để độ nóng của nó sưởi ấm cho mình, thoải mái đến thở dài một hơi.

Hàng Tuyên hỏi, "Trễ lắm rồi, nấu ít một chút ha, không tốt cho tiêu hóa."

"Em muốn sao cũng được."

Trì Uyên ngừng lại, "Thêm hai viên đi, sợ lát em lại thèm."

Tim Hàng Tuyên đã sớm như nước nóng ào ạt bốc hơi, "Vâng."

Hai người tay ôm tô ngồi đối diện nhau, trong tô của Hàng Tuyên vậy mà thật sự chỉ có hai viên trôi nước trắng tròn.

Trì Uyên bật cười, "Nói hai viên em thật sự chỉ ăn hai viên thôi à?"

Vừa cười vừa múc ba viên trôi nước bỏ vào tô của Hàng Tuyên, Trì Uyên lại hỏi, "Nghe dì Trương nói nhà em ở thôn bên đúng không, mặc dù nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa...

Sao em lại không cầm điện thoại theo?"

Hàng Tuyên lắc đầu, "Gia đình em lấy của em hơn một ngàn tệ để mua một cái điện thoại hai ba ngàn cho em trai em rồi, sau này em không nỡ dùng tiền nữa..."

Trì Uyên mím môi, híp mắt suy tư, "Trông em tay nhỏ chân ốm, không giống có thể xuống ruộng làm nông, em làm gì kiếm tiền giúp gia đình?"

Hàng Tuyên cười tươi rói, mang theo một chút tự hào, "Chạy bàn tiệc cho đám cưới đám tang, em là dân chuyên nghiệp đó."

Trì Uyên kinh ngạc.

Hàng Tuyên lại nói, "Bình thường lúc không có việc gì làm em còn dùng thân sậy khô bện mấy đồ vật nhỏ nữa, lúc em bện đủ nhiều rồi, mẹ sẽ đem lên trấn trên bán, nhưng buôn bán cũng không tốt lắm, dần dần em cũng không bện nữa."

Trì Uyên "Hửm?" một tiếng, nói, "Ba em đâu?"

"Tự làm thuốc hút, bệnh nặng đến không trị được, hai năm trước đã mất rồi."

Trì Uyên nhỏ tiếng nói, "Như vậy sao."

Củi dần dần cháy rụi, nhiệt độ trong phòng bếp cũng không ngừng giảm xuống.

Trì Uyên ngẩng đầu uống hết nước đường, lại cầm lấy tô của Hàng Tuyên đặt lên cạnh bếp lò, cầm tay cậu kéo người đi ra ngoài.

Hàng Tuyên "Ơ" một tiếng, hỏi, "Không rửa nó sao?"

Trì Uyên nói, "Không cần rửa, đi súc miệng rồi đi ngủ thôi."

Phòng ngủ có chút thay đổi.

Trì Uyên nhìn thấy Hàng Tuyên ngủ ở vị trí lúc trước mình nằm, chiếc khăn choàng lông cừu được xếp ngăn nắp ngọn gàng đặt trên gối, "Liêu Trai Chí Dị" được mở ra lật ngược ở bên cạnh.

Trì Uyên hỏi, "Mền của tôi đâu?"

"Dì Trương đã lấy dùng rồi ạ."

"Bị dì ấy lấy dùng rồi?"

Trì Uyên không hiểu.

"Mền của anh là mới, sẽ ấm hơn."

Hàng Tuyên có chút khó xử, "Đi...

đi tìm dì ấy xin lại sao ạ?"

"Thôi không cần đâu."

Trì Uyên lắc đầu, "Qua một đêm thôi mà, chen trong mền của em đi, được không?"

Hàng Tuyên cầu còn không được.

Mền cũng không lớn, hai người cùng đắp thì khá miễn cưỡng, Hàng Tuyên kéo mền đắp cho Trì Uyên, "Em mặc áo bông ngủ, đắp một chút là được rồi, sẽ không cảm thấy lạnh đâu."

Trì Uyên không đáp lời, trực tiếp cởi chiếc áo bông cũ đó ra khỏi người cậu, đắp lên chân mền, "Nằm xuống."

Hàng Tuyên nằm trong một cái ôm ấm áp, mền cũng hoàn toàn đắp lên người.

Hàng Tuyên cảm thấy bản thân thật vô dụng, hai mươi hai tuổi rồi, sao cứ luôn kiếm chuyện muốn khóc.

Trì Uyên ôm chặt lấy cậu vào lòng, nói, "Báo thức tôi đã đặt xong rồi, ngày mai em không cần đem hành lý theo đâu, nhớ mang chứng minh nhân dân là được."

Hàng Tuyên không dám nhúc nhích, chỉ "Ừm" một tiếng.

Một ngày mệt mỏi, rất nhanh Trì Uyên đã ngủ say.

Hàng Tuyên lại vẫn mở bừng mắt.

Dưới tấm chăn rất ấm áp, hai người lại dính chặt lấy nhau, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Trì Uyên.

Hàng Tuyên không nỡ ngủ, cậu đang nghĩ đông nghĩ tây, lại sợ đây chỉ là giấc mơ do chính mình quá mức tưởng nhớ mà thành.

Vẫn may, hồi sáng lúc nói chuyện với Trì Uyên xong, trong lúc rãnh rỗi đã lén lút đi gội đầu.

Hàng Tuyên cười trộm.

Ngày mai phải mặc gì mới được nhỉ?

Mới không làm cho Trì Uyên mất mặt đây?

Phải... phải ngồi máy bay đến Diên Lan sao?

Vòng tay kia thực sự quá ấm cúng, dần dần gặm nuốt ý chí chiến đấu cuối cùng của cậu.

Hàng Tuyên vẫn là không nhịn được nhắm mắt lại.

Cậu nghĩ, cho dù đây là giấc mộng hoàng lương*, cũng chấp nhận.

*gốc: 黄粱美梦 = hoàng lương mỹ mộng, ý nói 1 sự việc/quyết định không thực tế, không có khả năng sẽ như mong muốn.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 18.


Tiếng chuông báo thức vang lên.

Cũng không biết hôm qua đặt điện thoại như thế nào, bây giờ nó đã rớt xuống dưới gối, vừa đúng ngay tai Trì Uyên, tiếng chuông vừa vang, xém chút nữa đã điếc luôn rồi.

“Đệt.”

Âm thanh lúc mới ngủ dậy vừa mơ hồ lại trầm khàn, Trì Uyên bực bội tắt báo thức đi, lật người lại sờ sờ, không thấy người đâu.

Hàng Tuyên đang đứng trong nhà bếp làm bánh gạo nếp nhân đậu xanh*, trên mặt dính một chút bột nếp.

*: gốc là 绿豆糍粑饼.

Trì Uyên ngáp một cái, hai tay khoanh trước ngực, dựa người lên cạnh cửa hỏi cậu, “Dậy lúc nào đó?”

Hàng Tuyên lén liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống, “Mới dậy ạ.”

Trì Uyên nhịn xuống không bật cười, “Nói dối tiếp đi?”

Hàng Tuyên làm xong bánh gạo nếp cuối cùng, có chút vô tội mím môi, “Nghe thấy tiếng gà gáy là dậy rồi, cũng mới đây thôi.”

Hương thơm của đậu xanh thổi bay hết cơn buồn ngủ của hắn, tâm tình tốt lên không ít, Trì Uyên bước vào trong rót một ly nước nóng cho mình từ từ uống.

“Tôi nghe thấy em nói mớ, ư ư a a gì đó, nên đã đánh em một cái.”

Mặt Hàng Tuyên ngay lập tức đỏ lên.

Trì Uyên lại muốn chọc cậu, “Lúc đó là đã tính rồi phải không?”

Hàng Tuyên nói lắp “ừm” hai tiếng.

Trì Uyên lại đoán, “Tỉnh rồi lại không dám động đậy, đợi tôi ngủ tiếp, đợi mãi đến khi gà gáy luôn?”

Hàng Tuyên giống như cầu xin bỏ qua vấn đề này mà nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên cười hỏi, “Mơ thấy chuyện gì đáng sợ lắm sao?”

Cực kỳ đáng sợ.

Mơ thấy anh là do em ảo tưởng mà thành, từ đầu đến cuối, từ lần đầu tiên nhà anh đến ngỏ lời muốn cưới em về, anh đều do em hoang tưởng ra.

Em không tin, rõ ràng có khăn choàng, có thuyền nhỏ, có “Liêu Trai Chí Dị”, em chạy đi tìm anh khắp căn nhà, giống như phát điên rồi vậy.

Hàng Tuyên nhớ lại, vẫn sợ đến thở ra một hơi dài.

Trì Uyên nhìn thấy khóe mắt cậu đều đỏ lên còn rơm rớm nước, mới phát giác ra có lẽ mình đã đùa hơi quá rồi.

Hắn bước đến gần, đưa tay lên lau đi lớp bột nếp dính trên mặt cậu.

“Giấc mơ đều là ngược lại hết đó.”

Trì Uyên an ủi nói, “Em xem, không phải tôi đã về đón em rồi sao?”

Bữa sáng hôm nay ăn rất ngon.

Bánh gạo nếp nhân đậu xanh được chiên vừa đúng, cắn một miếng, vừa giòn vừa dai, nhai hai cái, thanh mát của đậu xanh đã hoàn toàn áp chế cái ngậy của dầu mỡ, kết hợp một chén canh đậu hũ và cải xanh.

Trì Uyên tham lam ăn tận ba miếng bánh gạo nếp, no đến trực tiếp xoa xoa bụng.

Dì Trương thân thiện hơn nhiều so với ba Trì chỉ biết hừ lạnh, bà hối hai người, “Hai đứa sắp đi rồi, mau về phòng sắp xếp hành lý đi, để chén đũa đây dì rửa cho.”

Ba Trì đặt đũa xuống, lại hừ lạnh một tiếng.

Tâm tình của Trì Uyên đang rất tốt nên chọc ba hắn, “Ba, mũi nghẹt rồi thì uống thuốc đi, thuốc cảm thuốc chống viêm, nhà mình đều có.”

Về đến phòng ngủ, Hàng Tuyên có chút lo lắng, trong đống đồ ít đến đáng thương của cậu cũng không có mấy bộ ra hồn, “Em, em phải mắc cái nào mới tốt ạ?”

“Bộ nào ấm là được.”

Trì Uyên quấn khăn cho cậu lại hỏi, “Chứng minh nhân dân đâu?

Đưa đây tôi giữ cho.”

Hàng Tuyên ngoan ngoãn móc chứng minh nhân dân trong túi áo đưa cho Trì Uyên.

Thật sự phải rời khỏi nơi này rồi.

Lại phải đứng tạm biệt trước cửa nhà.

Lần này là hai người họ cùng nhau.

Trì Uyên cảm thấy chẳng có gì để nói, quàng lấy vai Hàng Tuyên, đảm bảo với ba Trì, “Không cần lo lắng, còn sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Ba Trì “hừ” một tiếng, nói, “Chăm sóc ra một đứa con cho tao đi, tao sẽ theo mày vào thành phố.”

Trì Uyên nhún vai, “Vậy ba đợi thêm ba bốn năm nữa đi.”

Ba Trì lập tức bùng nổ, “Tối qua còn nói là hai ba năm mà!

Hôm nay sao lại biến thành ba bốn năm rồi!

Hả?!”

Trì Uyên đẩy Hàng Tuyên đi giống nhe đang chạy trốn.

Đầu cũng không quay lại, chỉ lớn tiếng nói, “Đi đây, đi đây!

Có chuyện hay không cũng nhớ gọi điện thoại cho con đó!”
 
Back
Top Bottom