Đô Thị  Em Của Ngày Ấy

Em Của Ngày Ấy
Chương 40: Năm ngày không gặp, tôi nhớ em lắm.


<b>Chương 40. Năm ngày không gặp, tôi nhớ em lắm.</b>
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 42: Đợi đến 12 giờ


<b>

<b>Chương 42. Đợi đến 12 giờ</b>

Tôi đoán không sai mà, quả nhiên là mẹ tôi nói chuyện ca hát với Lục Tuệ.

Hai nhà chuyên môn nói chuyện với nhau thì tôi đương nhiên là không chen vào được rồi. Chỉ có thể ôm hoa quả ngồi một bên dự thính, thi thoảng họ còn bật ra một hai từ tôi nghe mà không hiểu, cuối cùng, mẹ tôi bảo Lục Tuệ hát hai câu cho bà nghe.

Mẹ tôi ấy à, vốn là người biết ăn nói, một khi liên quan đến việc hệ ca hát thì lại càng ghê gớm, gần như là có gì trong ruột là nói hết.

Lúc tôi còn nhỏ thì mẹ tôi có đưa mấy học sinh về nhà , cảnh tượng của bọn học lúc này khiến tôi như được quay ngược thời gian.

Lục Tuệ hát xong, mẹ tôi gật gật đầu, tò mò hỏi: "Con có từng đặc biệt luyện tập qua chưa?"

Lục Tuệ lắc đầu: "Dạ không."

Mẹ tôi vô cùng tán thưởng vỗ vào vai em: "Dì rất thích giọng hát của con." Bà nói xong còn chỉ về phía tôi: "Không như Hứa Thu, không có chút thiên phú nào ở lĩnh vực này hết."

Lục Tuệ thấp giọng cười ra tiếng: "Nhưng những phương diện khác thì chị ấy rất giỏi mà."

Mẹ tôi ghét bỏ nói: "Tốt gì mà tốt, khi còn bé thì thành tích kém, lớn rồi thì vẫn ham chơi, đã 30 tuổi rồi mà hệt như con nít."

Lục Tuệ đáp lại: "Đây không phải rất tốt." Em quay đầu nhìn tôi, lời kế tiếp như là nói với tôi: "Trong mắt dì thì như con nít, nhưng trước mặt người ngoài thì rất có trách nhiệm nha."

Mẹ tôi còn muốn phê bình tôi nhưng lại bị tôi cắt ngang: "Hai người xong chưa? Xong rồi đi ăn cơm đi, con đói rồi."

Sau bữa cơm chiều thì tôi giữ mẹ tôi lại, trước khi ngủ thì tôi nhìn về phía Lục Tuệ, em vô cùng khôn khéo mà về phòng mình.

Mỗi lần mẹ tôi tới thì đều ngủ với tôi, lần này cũng không thể là ngoại lệ. Bà đi ngủ sớm, nên tối nay tối cũng tắm rửa rồi lên giường sớm, chưa được mười giờ thì bà đã tắt đèn rồi.

Điện thoại của tôi trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ, bà càm ràm tôi vài câu nói là không nên nằm chơi điện thoại, đột nhiên bà lại hỏi: "Con và Lục Tuệ ngủ riêng sao?"

Tôi nói: "Dạ đúng."

Bà ồ lên, lại hỏi: "Hai đứa có ngủ chung chưa?"

Tôi đáp: "Lúc về nhà không phải là đã ngủ chung sao."

Mẹ tôi như là nhớ lại rồi ồ lên: "Ừ ha."

Tôi chỉnh màn hình tối xuống, rồi trả lời tin nhắn Wechat của mấy người bạn, nghe mẹ tôi lại hỏi: "Mẹ ấy, trước đó mẹ có tìm hiểu về con gái, cái chuyện giữa hai đứa con gái ấy."

Tôi kinh ngạc, đặt điện thoại lên bụng, phòng ngủ lập tức tối xuống.

Tôi hỏi: Mẹ tìm hiểu ở đâu?

Bà nói: "Điện thoại, tra trên mạng."

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Không có việc gì mà mẹ tra vấn đề đó làm gì?"

Bà không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: "Hai đứa con..."

Tôi vừa nghe thì đã biết bà muốn hỏi gì, lập tức xen vào: "Hai đứa con chưa làm gì hết."

Mẹ tôi lại ồ lên, sau đó lại thở dài, tiếng thở dài này nghe như có ý yên tâm.

Bà lại hỏi: "Hai đứa quen nhau hồi nào?"

Tôi nghĩ nghĩ: "Không lâu lắm, khoảng hai tuần trước."

Mẹ tôi còn nói: "Không phải trước đó con nói sang năm mẹ con bé sẽ về sao? Đến lúc đó hai đứa làm sao bây giờ?"

Tôi tắt điện thoại đặt sang một bên: "Không biết."

Mẹ tôi thở dài: "Con và mẹ thì biết rõ, con thẳng thắng với mẹ thì mẹ cũng hiểu rõ ý con, nhưng còn Tuệ Tuệ? Con và con bé ở chung lâu như vậy nhưng thật sự hiểu rõ nó sao? Ở cái tuổi của con bé thì tư tưởng thay đổi rất nhiều, khi yêu con thì sẵn sàng làm tất cả cho con, nhưng không thương không yêu thì chẳng là gì. Bây giờ hai đứa nghĩ kỹ lại xem, lỡ như sau này xảy ra chuyện gì..."

Mẹ tôi nói đến chỗ này thì dừng một chút, xoa nhẹ đầu tôi: "Con đã 30 rồi, không phải chuyện nào cũng có thể đùa giỡn. Mẹ hi vọng là con sẽ tìm được người thích hợp, có thể mãi ở cạnh con."

"Nói lời này chắc con không thích nghe." Mẹ tôi thả tay xuống rồi tiếp tục: "Đồng tính luyến ái dù sao cũng phải là chủ đạo, nó không có giấy đăng ký kết hôn để mà bảo đảm, sự thiếu chắc chắn quá lớn, tương lai cái gì cũng có thể phát sinh."

Bà cười nhạt : "Đương nhiên, mẹ không nói Tuệ Tuệ. Nhưng mà có vài chuyện tiềm ẩn thì tự con phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để đầu óc mới động mà cơ thể đã động theo."

Tôi ừ một tiếng: "Dạ rồi."

Lời của mẹ tôi như là một chậu nước lạnh trực tiếp dập tắt tình cảm mãnh liệt của tôi trong vài tuần qua.

Căn phòng yên tĩnh không lâu thì bà liền ngủ mất. Tôi vén chăn lên rón rén lấy cái ly không rồi đi ra, lúc đi tới phòng bếp thì tôi nghe có tiếng động chỗ ghế sofa trong phòng khách, mới phát hiện là Lục Tuệ đang ngồi ở bên kia.

Tôi qua qua đó, em thấy tiếng động bên tôi liền hơi nghiêng qua, trong đêm tối mở to đôi mắt to nhìn tôi.

Tôi hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Em nói: "Chờ chị ra."

Tôi bật cười: "Nếu chị không ra thì sao?"

Nàng nói: "Chờ đến 12 giờ, chị mà không ra thì em lại về ngủ."

Tôi đi qua, nhẹ nhàng đặt ly nước trên bàn, xoa xoa đầu em rồi ôm em vào lòng, em rút tay khỏi người tôi rồi khoác lên vai tôi. Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, ngầm hiểu mà hôn nhau.

Hôn kịch liệt quên hết tấc cả, không biết từ lúc nào mà tôi đã cởi dép lê ra, cũng không biết từ lúc nào đã đặt em ở dưới thân tôi. Có lẽ bị mẹ tôi ảnh hưởng nên tôi đã thực hiện nụ hôn này rất rực lửa.

Mùi sữa tắm trên người Lục Tuệ rất quen thuộc, tôi thuận miệng hôn lên bờ vai của em, xúc động muốn đưa tay vào vạt áo của em, nhưng cuối cùng vẫn là cưỡng ép bản thân không làm vậy.

Tình yêu tôi dành cho em được tích lũy từng chút một, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện tình yêu tôi dành cho em đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi. Những lời mà mẹ tôi vừa mới nói, đoạn ám chỉ sau này Lục Tuệ sẽ rời bỏ tôi khiến tôi hoảng sợ tới mức không thể chấp nhận được.

Lục Tuệ cũng đáp lại tôi rất nồng nhiệt, lúc tôi tỉ mỉ li3m cổ em thì có thể cảm nhận hay tay em luồn vào tóc tôi, khi thì mạnh khi thì lỏng.

Tôi bắt đầu trầm mê cảm xúc của tôi, c*̃ng bắt đầu trầm mê em vì tôi mà có cảm xúc.

Lại hôn thêm một lát, tôi ôm vai em rồi dừng lại, hô hấp của em hơi gấp gáp, mà tôi c*̃ng không tốt lắm, tôi đặt cằm lên vai em rồi thở gấp.

Chúng tôi cứ ôm nhau như thế mà nằm một lúc, em đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Giản Hứa Thu, chị sao vậy?"

Tôi hơi quay đầu: "Sao vậy?"

Em nhỏ giọng nói: "Chị là lạ."

Tôi cười, buông lỏng nói: "Không có việc gì." Tôi dịu dàng: "Nhiều ngày không gặp, nhớ em."

Em đặt tay lên đầu tôi, sau đó lại ôm chặt tôi hơn một chút.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

"Lần đầu tiên chị nói thế với em, " Em ngừng lại, trong âm thanh trầm thấp mang theo ý mừng rỡ: "Nói lời yêu thương."

Tôi cười, lại ôm thêm một lát nữa. Tôi ấn vào phần ghế sofa cạnh đầu em để đứng lên, chỉnh sửa lại áo quần mình, sau đó lại chỉnh lại quần áo cho em, sau khi kiểm tra xem có dấu hôn nào không thì dùng tay chỉnh lại tóc em, nói: "Về phòng ngủ đi, mẹ chị ngủ nông, bị chúng ta đánh thức thì không tốt."

Ngày hôm sau thì Lục Tuệ về trường học, tôi chở mẹ tôi tới nhà ga, bà ấy nói đầy thâm sâu, bảo tôi là ăn ngủ thật tốt rồi mới rời đi.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, một tháng sau, sinh nhật Lục Tuệ sắp tới rồi.

Tôi luôn nhớ rõ sinh nhật của em, thậm chí còn sợ đến lúc đó quên nên đặt tận ba cái báo thức đó. Trước một tuần, ba ngày trước và một ngày trước.

Đương nhiên, không cần cài báo thức, thì bên cạnh tôi cũng có người nhắc tôi chuyện này.

Lục Tuệ đúng là bé cưng của đám bạn tôi mà, báo thức tôi cài trước sinh nhật một tuần còn chưa kêu thì đã có đứa bạn ở trong nhóm nhắc tôi: Giản Hứa Thu, sinh nhật Lục Tuệ sắp đến rồi.

Nhóm bạn này chính là những người năm đó đã gióng trống khua chiêng tới làm bong bóng cho nhà tôi.

Tôi cũng không biết tại sao nữa, bọn họ không phải là con một trong gia đình thì vì sao lại nặng tình muội khống với Lục Tuệ quá vậy. Bởi vì bọn họ mà tôi từng không dám nói tôi là muội khống đó.

Chuyện tôi quen Lục Tuệ, tôi nghĩ là bọn họ đã kín đáo truyền tai nhau hết rồi. Mặc dù không trực tiếp chúc mừng tôi nhưng thi thoảng lại trêu chọc, tôi vẫn nhìn ra được nha.

Tôi nhớ ngày sinh nhật 18 tuổi của Lục Tuệ, nhận được rất nhiều quà cáp, có của bạn tôi, cũng có của bạn em. Ngày đó tôi về nhà thấy đủ loại túi trong phòng khách thì suýt chút nữa đã nghi em mua hộ cho người khác đó.

Tôi: Tao nhớ mà, nhưng sinh nhật em ấy là thứ tư tuần sau, em ấy phải lên lớp.

Đứa bạn A: Học cái gì, cúp!!!

Đứa bạn B: Cúp học, mấy chị dẫn bé cưng đi chơi

Đứa bạn C: Tao nghe Hiểu Lê nói em ấy là Trúc Ngôn Nhất Hòa, nếu không thì để em mở concert cho bọn mìnhđi.

Ta: Mày thích Trúc Ngôn Nhất Hòa hồi nào vậy?

Bằng hữu C: Hôm qua.

Nói chuyện với bạn bè thì hơn phân nữa là ồn ào đùa giỡn, lại nói thêm vài câu thì chủ đề càng đi xa.

Lục Tuệ vốn cũng không để ý tới sinh nhật của mình lắm. Mấy ngày trước em còn nói với tôi là mỗi ngày sinh nhật vui nhất là nhận được hoa và quà từ tôi, những vật khác, có thì có, không có thì em c*̃ng không chờ mong.

Em đã ám chỉ thế thì tôi đương nhiên phải chuẩn bị quà kỹ càng rồi.

Rất nhanh, thứ tư tuần sau đã đến. Tôi canh lúc em hết tiết học vào buổi tối thì đợi em ở dưới khu dạy học. Không lâu sau chuông tan học liền vang lên, mấy phút sau đã thấy em bước xuống.

Trước đó đã nói với em nên chỉ một lát thì em đã thấy xe tôi rồi đi tới, mở cửa vào rồi em thắt dây an toàn theo thói quen: "Cuối kỳ nên cần nói trọng điểm, nên giáo viên kéo dài thêm mấy phút." Em nói rồi quay đầu nhìn ta: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Tôi chồm người qua, tháo dây an toàn của em, nói: "Em mở cốp sau xem thử đi."

Ban đầu em hơi sửng sốt, sau đó lại mở miệng nhìn tôi nói: "Giản Hứa Thu."

Tôi cười: "Sao nào?"

Em nói: "Chị giấu gì sau cốp xe vậy?"

Tôi nựng cằm em: "Tự mình xem đi."

Lúc em xuống xe thì tôi c*̃ng xuống theo, tôi đứng ở một bên, em mở cốp sau, sau đó liền xuất hiện một chiếc hộp đầy hoa hồng đỏ ở dưới ánh trắng.

Em quay đầu nhìn tôi không chút biểu cảm.

Tôi cười: "Chị thật sự không có thiên phú về phương diện này." Tôi nhún vai, chỉ vào hoa hồng bên trong: "Hơi quê mùa."

Em mím môi không nói gì, lại quay đầu lại, lúc này mới phát hiện bên trong hoa hồng một cái hộp, em cúi người lấy ra ngoài, rồi mở hộp ra ngay trước mắt tôi.

"Nhẫn..."

Tôi "Ừm" một tiếng, nhịn không được cười lên: "Không được chê."

Vừa quê mùa vừa bình thường.

Vì để em vui mà tôi như là nhân viên bán hàng đa cấp nói thêm: "Lần đầu tiên em tặng quà như thế cho người khác đó."

Em "Ừm" một tiếng, lấy chiếc nhẫn ra rồi đeo lên, nhìn kỹ một lúc: "Em cũng không nói gì mà."

Sau đó em lại quay người rút một cành hồng trong đám hoa ra, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, ngước mắt nhìn tôi, tâm trạng rất vui vẻ: "Em đã chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã đợi được một cành hoa hồng có tâm từ chị rồi."

Em nói xong thì tiến lên một bước ôm tôi: "Cám ơn chị, em thích lắm."

-----

Mình có thể đăng ngày hai chương hoặc đăng hết luôn nhưng mình lười

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4c6850715a4531474c6769686a413d3d2d313131313738383736362e313639393838656235626334306232623933333830393237323438382e6a7067

 
Em Của Ngày Ấy
Chương 43: Concert của Tiểu Hòa Hoà


<b>Chương 43. Concert của Tiểu Hòa Hòa</b>

Tôi dẫn Lục Tuệ đi ăn bữa tối xong thì chở em về trường lại, sáng mai em còn có một môn thi nữa nên tôi cũng không giữ em ở lại quá lâu.

Sau khi em xuống xe thì lấy ba bông hồng từ trong cốp xe, nói muốn đưa cho bạn cùng phòng em.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một tháng trôi qua rất nhanh, trong thời gian này, Lục Tuệ rất ít về nhà. Em như thế làm tôi đột nhiên nhớ tới lúc tôi chăm chỉ cố gắng ôn thi đại học, nhớ tới hành vi điên cuồng chen chúc để vào thư viện, còn có chuyện không coi sách được thì lét lút quay lại. Vậy nên bình thường tôi cũng không tiện quấy rầy em, em có tìm tôi thì tôi cũng trả lời một hai câu thôi, mỗi ngày đều nghe em báo cáo, môn nào thì thi xong rồi, môn nào thì mai thi.

Không lâu sau thì Lục Tuệ cũng kết thúc kỳ thi cuối kỳ, bắt đầu kỳ nghỉ đông của em. Dưới sự ồn ào của Tống Hiểu Lê thì chúng tôi quyết định lấy lý do là để mừng em nghỉ đông mà đến KTV hát hò.

Lúc đầu chỉ hẹn có ba người chúng tôi, chỉ là nghĩ đến lúc đó chỉ có ba người thôi thì cô quạnh quá, vậy nên nhắn tin cho vài nhóm bạn ngày thường có quan hệ tốt nữa. Vốn nghĩ rằng đám cô dì chú bác này vừa bận việc vừa mệt, cộng thêm đây chỉ là một cuộc chơi nhỏ thôi nên có lẽ không được mấy người chịu đến.

Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tôi đã đánh giá cao sự phô trương của mọi người rồi. Mới nhắn chưa được nửa tiếng mà đã nhận được tin nhắn riêng của chục người rồi, nói là nhất định sẽ đến.

Kết quả là, phòng nhỏ ban đầu vì bọn họ mà đổi sang phòng hơn. Hơn nữa tối đó gần như là không ai đến trễ, đều đến theo thời gian đã hẹn, chỉ chênh nhau khoảng nửa tiếng, toàn bộ đều có mặt.

Thậm chí có người còn cầm que sáng?

Chờ Tống Hiểu Lê hát xong một bài thì mọi người cơ bản đã đến đông đủ, tôi lấy micro từ tay cô ấy, mọi người đang ngồi trên ghế sofa mà dở khóc dở cười: "Mấy người có ý gì?"

Một đứa bạn cầm micro để trên bàn, quơ quơ que sáng, nói: "Tới nghe concert ca nhạc của Trúc Ngôn Nhất Hòa đó."

Buổi tụ tập bình thường này cứ thế mà buộc phải làm lớn lên. Tôi ngơ luôn, đúng là không hẹn không biết, hẹn một phát mới phát hiện tôi có nhiều đứa bạn rảnh rỗi lên mạng quá.

Người kia nói xong câu nói kia thì liền truyền micro trên tay cô ấy đến chỗ Lục Tuệ.

Sau khi Lục Tuệ nhận micro thì nghiêng đầu nhìn tôi một chút, mở miệng hỏi không ra tiếng: "Em nên nói gì giờ?"

Tôi nhận tín hiệu của em, chỉnh váy rồi đứng giữa phòng.

Nếu là do tôi bày ra thì việc trở thành người dẫn chương trình là không tránh khỏi.

"Hoan nghênh mọi người đến với concert ca nhạc của Trúc Ngôn Nhất Hòa."

Tôi vừa nói dứt lời thì đám đông reo hò lên, tôi cầm micro bật cười thành tiếng, còn ho vài cái rồi mới nói: "Bây giờ, xin mời Tiểu Hòa Hòa của chúng ta hát nào."

Tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ: "Em muốn hát bài gì?"

Lục Tuệ cầm microphone, mới bắt đầu suy nghĩ thì khán phòng đột nhiên ồn ào.

"Khiên ty hí."

"Điều tuyệt vời nhất."

"Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau."

"Hoa trong gương, trăng trong nước."

...

Tôi bỏ micro xuỗng, hỏi Lục Tuệ đang đứng bên cạnh: "Mấy bài họ nói bài nào em cũng biết hát sao?"

Hiểu Lê nghe thế thì vỗ một cái lên vai tôi: "Tất cả đều là mấy bài Tiểu Hòa Hòa từng hát đó!"

Tôi: "..."

Thời gian tiếp theo, theo nguyện vọng của mấy anh chị kia thì gần như Lục Tuệ hát lại những bài hát đó. Đúng là cảnh tượng của một buổi concert mà, mà tôi, một fans hâm mộ không chân chính c*̃ng vì đêm nay mà bị thu hút bởi giọng hát sâu sắc của em, bắt đầu không chỉ thích mỗi bài "Bài ca trường học nhỏ" nữa.

Khoảng chừng mười bài thì tôi giật micro của em, nói với mọi người: "Nghỉ ngơi một chút."

Sau đó thì trong phòng mới có bộ dáng của một cuộc tụ tập, hát hò ầm ĩ bình thường, còn có hỏi thăm cuộc sống lẫn nhau, sau khi Lục Tuệ nghỉ ngơi thì thành công biến hiện trường theo đuổi thần tượng thành một công viên trò chuyện

Lục Tuệ vẫn ngồi chỗ cũ, tôi lấy trái cây ướp lạnh cho em, ghé sát vào lỗ tai em rồi nói: "Chị không biết là tối này có nhiều người đến như vậy."

Lục Tuệ quay đầu nhìn tôi cười, đem trái cà chua bi cắn một nửa nhét vào miệng tôi: "Không có việc gì, hát vài bài thôi mà."

Tôi hỏi: "Họng em còn ổn không?"

Em lắc đầu: "Vẫn ổn, không có việc gì đâu."

Hôm nay em vừa thi xong, cho nên tôi cũng không định để em ấy tiếp tục sau khi nghỉ ngơi xong. Thời gian kế tiếp, trong phòng thường xuyên có anh chị tới mời rượu em, một ly nước rồi lại một ly rượu, tất cả mọi người đều khách sáo vô cùng.

Chơi một hồi mà thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì ngày mai mọi người còn phải đi làm, nên tới mười một giờ thihf, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau liền muốn tan cuộc.

"Hứa Thu, trước khi tan cuộc để Tuệ Tuệ hát một bài nữa đi." Có một đứa bạn hét lên bằng micro, những người khác thay thế liền lục đục thả áo khoác trên tay xuống, giống như là gặp được "easter egg" cuối cùng trong phim vậy, lại ngồi xuống.

<b><i>"Easter egg</i></b><i>" là cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị </i><i>gì</i><i> đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game, phim, truyện để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem.</i>

Người bạn đó còn sợ tôi không đồng ý mà nói thêm: "Mọi người khó có dịp tụ lại với nhau mà."

Tôi cầm lấy một bên microphone: "Không khó nha, trưa nay mình mới gọi đại một tiếng mà mọi người đến hết kìa."

Nói xong, thì Lục Tuệ đứng cạnh tôi cầm lấy micro rồi hỏi: "Muốn nghe cái gì?"

"Bài ca trường học nhỏ." Một người bạn khác đột nhiên hô lên: "Ca khúc định tình của hai người đó."

Tôi kinh ngạc, chuyện này mà bọn họ cũng biết à?

Lục Tuệ thanh âm từ âm hưởng bên trong truyền đến: "Được."

"Bài ca trường học nhỏ" rất nhanh đã xuất hiện ở trên TV, Lục Tuệ cầm microphone nhìn tôi một chút rồi thong thả hát.

Trong tất cả các bài thì tôi vẫn thích bài này nhất, mỗi lần nghe có cám xúc khác nhau. Giọng live của em không khác với giọng thu âm lắm, mà những chi tiết tôi thích thì em đều có hết.

Lúc về thì tâm trạng mọi người rất vui vẻ, sau khi về thì em vào theo rồi nói với tôi: "Trước đó em còn sợ bạn chị sẽ ghét bỏ hai đứa mình nữa đó."

Tôi cười, thay giày rồi vào trong: "Không đâu, đều là bạn bè quen lâu rồi mà, cho dù có ghét thật thì c*̃ng sẽ không biểu hiện ra ngoài."

Có lẽ sẽ có người ghét bỏ, tôi nghĩ bạn như thế thì cậu ta cũng sẽ không xuất hiện đâu, mà đến thì cũng không sao. Mặc dù tôi không có chính thức come out nhưng bởi vì Trịnh Dục Tiệp, nên mọi người cũng biết tôi là người như thế nào. Tất cả mọi người đều là người của xã hội, xu hướng tính dục của tôi không liên quan đến bọn họ chút nào, bọn họ cũng không cần thiết gióng trống khua chiêng đến chống lại tôi.

Đến kỳ nghỉ đông thì Tây Phong Thoại còn sôi nổi hơn này thường một chút, buổi sáng thì vẫn làm việc bình thường, trời vừa tối một cái thì giờ đóng cửa càng ngày càng bị lùi hơn. Những ngày gần đây, Lục Tuệ gần như đều đi theo tôi, không có em giúp thì lúc bận cũng thấy không cần nhờ đến em, nhưng một khi em đã đến giúp thì lại thấy không phải em thì không được.

Đám cưới của Trịnh Dục Tiệp và Cao Kiến Trạch trôi qua một cách vô tình. Vài ngày sau, nếu không phải Tống Hiểu Lê thuận miệng nói thì tôi suýt đã quên việc họ đã kết hôn trong Tết nguyên đán này.

Thấy tôi có vẻ không quan tâm lắm nên Hiểu Lê cầm điện thoại, vừa xem video hôn lễ của bọn họ vừa thổn thức cảm thán, Tết nguyên đán năm ngoái Trịnh Dục Tiệp còn rủ cô ấy đi ăn mà năm nay trở thành vợ người ta rồi.

Tôi để đồ uống trước mặt cô ấy, nói: "Rất tốt."

Hiểu Lê bĩu môi nhìn tôi, mới xem được một phút thì tắt video, cầm điện thoại ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc trước mặt tôi: "Tốt cái rắm, mày lãng phí năm năm thanh xuân trên người con nhỏ đó không thấy lỗ à?"

Tôi nhún vai: "Không có gì thua thiệt hay lời lỗ cả, loại chuyện này là ở cả hai bên mà. Có thể cô ta đang nghĩ là cô ta bị lỗ đấy, không có tao thì có khi bây giờ con cô ta đi mua xì dầu được rồi đó."

Hiểu Lê cắt ngang: "Do mày nghĩ thoáng thôi."

Lục Tuệ đi tới nên chúng tôi dừng ngay đề tài này lại, em ngồi xuống cạnh tôi xong thì cầm ly nước trước mặt tôi mà uống một ngụm, nói: "Weibo em được 15 vạn người theo dõi rồi, bọn họ bảo em phát phúc lợi đó."

Hiểu Lê nghe thế thì liền kích động, lập tức nhả ống hút ra: "Nhất định phải phát, lúc em được 10 vạn fans cũng không phát, trong nhóm nhắc rất lâu đó."

Lục Tuệ hỏi: "Phát gì giờ?"

Hiểu Lê hỏi thử: "Không thì, ảnh hot?"

Cô ấy nói rồi mở điện thoại, chỉ thấy màn hình khóa là ảnh chụp chung của tôi và Lục Tuệ.

Tôi "Wow" một tiếng: "Mày sao vậy? Không phải là nên để hình Thành Thành sao? Sao lại để hình của bọn tao?"

Hiểu Lê cười một tiếng, dùng vân tay mở điện thoại: "Thành Thành ở đây này, thật ra màn hình khóa cũng không phải hay thấy lắm đâu. Lúc mày cầm điện thoại lên thì phải bấm nút home, sau đó thì nó tự mở khóa, cũng không thấy gì cả."

Tôi nhíu mày nhìn cô ấy: "Còn câu hỏi của tao thì mày trả lời sao?"

Hiểu Lê ha ha hai tiếng: "Tấm này của bọn mày rất có cảm giác đó, tao thích Tiểu Hòa Hòa mà, làm fans hâm mộ duy nhất có ảnh chụp của ẻm thì đương nhiên phải bày ra rồi."

Tôi không thèm nể mặt mũi: "Ai biết đâu?"

Hiểu Lê ngửa đầu: "Tao biết là được."

Hiểu Lê lại khóa điện thoại, ấn nút khóa rồi đặt trước mặt Lục Tuệ, hỏi: "Nếu không thì đăng ảnh chụp chung của hai người, chắc kèo là hot luôn."

Lục Tuệ nghe xong thì quay đầu nhìn em, có vẻ cũng đồng ý với đề nghị này, nhưng cũng muốn thăm dò ý kiến của tôi.

Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Tùy ý em thôi."

Chuyện này đến đây thì kết thúc, khách vào tiệm liên tục khiến tôi không thể nói chuyện thoải mái với Lục Tuệ được. Chờ qua giờ ăn tôi thì tôi mới rảnh mà qua bàn Hiểu Lê để nói tiếp về chuyện đó.

Hiểu Lê thấy tôi ngồi xuống thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi cười hai tiếng, tôi rót ly nước, khó hiểu mà hỏi cô ấy: "Sao?"

"Đặc sắc." Cô ấy cười: "Tuệ Tuệ đăng tấm hình kia gần năm phút thì quả nhiên là hot. Fans Tiểu Hòa Hòa, fans của mày, fans Trịnh Dục Tiệp, có cả fans CP cũ của hai đứa mày nữa, tất cả đều tới xem." Cô ấy nhìn một vòng trong tiệm: "Tuệ Tuệ đâu?"

Tôi nói: "Tao để em qua kia lấy ít đồ rồi, lát nữa về liền."

Hiểu Lê lại hỏi: "Không biết em ấy có đọc bình luận không, mấy ngàn cmt lận."

"Mọi người nói cái gì?"

Ngoài miệng tò mò nên tôi cũng thuận tay móc điện thoại ra ấn mở Weibo Trúc Ngôn Nhất Hòa.

"Phúc lợi của việc đạt được mười lăm vạn fans, cảm ơn mọi người." Phía dưới còn kèm hai tấm hình, một tấm là ảnh chung của chúng tôi do Lâm Ninh Ninh chụp, một tấm khác thì là do Lục Tuệ tự chụp ảnh đời thường của chúng tôi.

Mà bình luận cũng hệt như lời Hiểu Lê nói, đã lên đến mấy ngàn.

Có bình luận sững sờ:

"Người này là Giản Hứa Thu đúng không? Tôi không nhận lầm người chứ?"

"Cái gì? Tiểu Hòa Hòa và Giản Hứa Thu? ? ? ? ? Cái gì? Ai nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì đi?"

"Hai người kia vì sao lại quen nhau?"

"Cho nên mấy tháng trước Tiểu Hòa Hòa thoát Fa thì đối tượng là chị bé Giản Hứa Thu sao??"

"Ồ? Trí nhớ tôi vẫn là Trịnh Dục Tiệp và Giản Hứa Thu đó, ai bổ sung cho tôi đi, đã xảy ra chuyện gì?"

...

Có bình luận khích lệ:

"A a a! Tiểu Hòa Hòa đẹp vậy luôn đó hả? ! !"

"Tiên nữ! Là tiên nữ!"

"Trời ạ, quả nhiên có được chị bé rồi thì khác hẳn mà, nhiều năm như vậy rốt cục cũng có ảnh! Khen mỹ nhan!"

"Tôi chết mất, ai đến cứu giúp đi, thật là ghen tỵ với chị bé mà."

"CP này tôi gặm nha, đây là ngọt văn 10 vạn chữ hại não đó."

...

Còn có người qua đường bình luận:

"Không phải Giản Hứa Thu mới chia tay với Trịnh Dục Tiệp sao? Nhanh có người mới quá vậy."

" Có phải là Trịnh Dục Tiệp ngoại tình không?"

"Hình như hai người bọn họ cách nhau vài tuổi đó."

"Hai cô gái à."

"Đây là có ý gì?"

"Trúc Ngôn Nhất Hòa thích con gái? Đây là bạn gái của cô ấy?"

...

Vẫn đang lướt thì đột nhiên Hiểu Lê nói: "Bài đầu trang Weibo của mày chắc cũng có nhiều bình luận lắm đó. Không biết Trịnh Dục Tiệp mở bình luận khi nào nữa, hiện tại cũng có nhiều người qua bên chỗ cô ta lắm.

Tôi thoát ra ngoài rồi vào bình luận của tôi, thầm nghĩ thảo nào lâu rồi Hiểu Lê không tìm tôi nói chuyện, hoá là đi hóng hớt nha, Nào là Weibo, nào là trong nhóm, còn cả phần mềm âm nhạc nữa chứ, chỉ sợ cô ấy còn bận hơn tôi nữa đấy.

Bình luận dưới Weibo của tôi cũng khá giống bên Lục Tuệ, phần lớn là nghi hoặc, cũng có hỏi tôi là tình huống như thế nào, có phải là đã ở bên Trúc Ngôn Nhất Hòa không.

"Ha ha." Hiểu Lê đột nhiên cười một tiếng: "Có người nói là bọn mày phá tường."

"Ha ha ha ha." Hiểu Lê lại cười: "Dưới Weibo của Tuệ Tuệ bắt đầu tìm tên mày đó, tất cả đều là hoa hồng."

"Ha ha ha." Hiểu Lê cười không ngừng: "Trong nhóm cũng nắm tin nhanh ghê, phúc lợi 15 vạn fans k1ch thích ghê."

Hiểu Lê: "Há há ha ha ha, vui ghê luôn."

Tôi: "..."
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 46: Giản Hứa Thu, có thể cho em ba phần còn lại được không?


<b>Chương 46. Giản Hứa Thu, có thể cho em ba phần còn lại được không?</b>
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 49: Em không cảm thấy buồn nôn sao?


<b>Chương 49. Em không cảm thấy buồn nôn sao?</b>

Mình tôi ba cái vali, lại mượn thêm Lục Tuệ hai cái thì mới thành công đem hết toàn bộ đồ của tôi đi.

Cả gia đình họ tiễn tôi xuống nhà, cũng giúp tôi chuyển vali vào nhà tôi. Thích Hồng Vũ sau khi vào cửa thì quan sát một chút, quyết định để Lục Tuệ ở lại giúp tôi làm vệ sinh.

Cũng may nhà mới chẳng qua là bẩn với lộn xộn thôi. Lần trước cũng mới mua ga giường, hai đứa tôi bỏ miếng chống bụi qua một bên, lại quét tước sơ qua một tý là có thể ở được rồi.

Lục Tuệ đang lau nhà cho tôi, khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì em gọi tôi, nói: "Trên đường đi thì mẹ em nói là muốn tặng cho chị một chiếc xe, để báo đáp việc chị chăm sóc em trong mấy năm nay."

Tôi quay đầu nhìn em: "Em trả lời sao?"

Em hỏi: "Chị muốn không?"

Tôi lắc đầu: "Không muốn."

Em gật đầu: "Em c*̃ng nói là chị sẽ không lấy." Em nhìn tôi rồi nói: "Em nói với mẹ là, chị chăm sóc em thì em sẽ báo đáp chị, không phải là bà ấy báo đáp chị."

Tôi nhướng mày nhìn em: "Em tính báo đáp chị thế nào?"

Lục Tuệ cười: "Lấy thân báo đáp."

Nói thì nói thế thôi, nói đến báo đáp thì thật ra tôi không chịu được. Đúng là cô ấy đã ném con gái cho tôi suốt mấy năm qua, nhưng tôi cũng thu lợi từ đó không ít, ở nhà của em, mượn tiền của em thì mới có được sự nghiệp ngày hôm nay.

Sắp chín giờ rồi, tôi vội vàng chở Lục Tuệ về nhà, mai em còn phải có mặt ở công ty nữa. Trước khi xuống xe thì tôi đem toàn bộ kinh nghiệm làm trong công ty nói hết cho em nghe, cuối cùng nghĩ lại không còn gì để nói nữa thì mới chịu để em xuống xa.

Chỗ mới xa lạ, lại chăn đơn gối chiếc, thế là tối đó tôi mất ngủ.

Giữa trưa hôm sau, tôi canh giờ Lục Tuệ tan làm thì lập tức hỏi em công ty mới thế nào, thích ứng không?? Sau khi em nói được thì nói là tôi còn khẩn trương hơn mẹ em nữa.

Vị trí địa lý của công ty em rất là xấu hổ, cách hai tiệm Tây Phong Thoại của tôi không xa không gần. Đi bộ thì quá xa, mà lái xe thì lại quá gần, muốn em ghé qua uống trà chiều thì lại cảm thấy thời gian quá eo hẹp.

Tối đó đi làm về thì em được bố mẹ kéo về là ăn tiệc chúc mừng ngày đầu tiên đi làm, thế là hôm nay lại không có việc gì của tôi.

Mấy ngày kế tiếp, có vẻ như bố mẹ em muốn bù đắp lại tình yêu mà họ đã thiếu sót trong những năm qua nên dính em rất chặt. Thỉnh thoảng em tới tìm tôi thì cũng có thể thấy mẹ em gửi tin nhắn liên tục, nếu không hỏi bộ đồ này có đẹp hay không, thì lại hỏi con có thích món này không, cuối cùng lại hỏi lúc nào về nhà?

Rốt cuộc thì vài ngày sau, Lục Tuệ uống đồ uống mà tôi pha cho em, nhìn xem tin nhắn của mẹ em rồi nói với tôi: "Trước khi đi em đã nói với mẹ em là muốn dọn ra ngoài ở."

Tôi cười ra tiếng, nghiêng người nhìn vào điện thoại của em: "Cô ấy nói thế nào?"

Em nói: "Hỏi em là vì sao." Rồi lại nói tiếp: "Em nói là em đã đi làm rồi, tự mình một người ở bên ngoài thì sẽ dễ chịu hơn, có thể tìm một chỗ ở gần công ty nữa."

Tôi nhìn em: "Nhà chị sao?"

Em nghiêng đầu nhìn tôi: "Đồng ý giữ em sao? Mỗi lần em tan làm đều muốn đi thẳng tới nhà chị đó."

Tôi: "Sao chị lại không đồng ý chứ."

Em nhìn vào mắt tôi, hỏi: "Em có thể thú nhận chuyện của chúng ta với mẹ không?"

Tôi dừng một chút, chậm rãi lắc đầu: "Sau này hãy nói đi."

Đối với chuyện này, thật ra thì tôi không có một bản kế hoạch nào cả. Trong mắt tôi, mẹ em luôn tồn tại như hình ảnh của một người chị cả, mà người chị cả này, tôi lại không biết một tí gì. Tôi không biết thái độ của cô ấy với chuyện này ra sao, tôi là một người lười biếng và rất dễ bằng lòng, không thích chủ động gây chuyện. Bây giờ cuộc sống rất tốt rất dễ chịu nên tôi sẽ cứ ỷ lại, không đến mấu chốt thì sẽ không thay đổi quỹ đạo cuộc đời đâu.

Mặc dù Thích Hồng Vũ dự định mang Lục Tuệ xuất ngoại, nhưng theo ý tôi chắc chắn là Lục Tuệ không muốn. Chỉ cần em không muốn thì không ai có thể mang em đi được, cuối cùng thì em vẫn sẽ ở bên tôi thôi.

Nhưng con người không có khả năng mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Những ngày thoải mái này không kéo dài được bao lâu thì mẹ em tìm tới cửa.

Đây là lần đầu tiên Thích Hồng Vũ chủ động tìm tôi sau nhiều năm, lúc trước cô ấy thích quần áo màu xanh lam, bây giờ cũng thế.

Lúc cô ấy vào cửa tiệm, thấy cô ấy mang váy xanh lam thì cảm giác quen thuộc bất giác dâng lên, còn chưa đợi tôi mở miệng thì cô ấy đã nhìn tôi cười rồi nói: "Tìm một chỗ, chúng ta tâm sự đi."

Cách mở màn này của cô ấy làm tôi rất sợ hãi, theo bản năng liền cảm giác là là chuyện của tôi và Lục Tuệ bị bại lộ.

Kết quả thì y thế luôn.

Trên đường đến văn phòng trên lầu hai của cô ấy, thì cô ấy thong thả khen ngợi cách bài trí của cửa hàng tôi rồi nhạc hay này nọ.

Khi vào văn phòng, trong lúc tôi pha trà thì cô ấy ung dung dạo một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ bức tranh do tôi và Lục Tuệ cùng vẽ.

Ở góc dưới bên phải có dấu vân tay màu xanh của tôi và Lục Tuệ, trên vân tay còn có họ của chúng tôi, cô ấy chỉ ần để ý một chút thì chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được.

Pha trà xong thì cô ấy ngồi xuống phía đối diện.

"Tiệm này là mới mở à?" Cô ấy mở miệng hỏi.

Tôi gật đầu: "Mở chừng nửa năm rồi."

Cô ấy lại hỏi: "Nơi cũ cũng đã mở được năm năm rồi sao?"

Tôi lại gật đầu: "Hơn năm năm."

Cô ấy ừ một tiếng, cầm lấy trà mà tôi pha cho cô ấy, thổi thổi rồi uống một ngụm: "Chị nhớ là lúc đó em mượn tiền của Lục Tuệ, cũng chính là số tiền chị để lại, mở cái này sao?"

Tôi li3m li3m môi, gật đầu: "Dạ, mượn một khoản tiền, sau đó trả lại rồi."

Cô ấy từ tốn gật đầu, lại uống một ngụm trà.

Sau vài ngụm, cô ấy để ly xuống: "Lúc chị đi thì chị nhớ em đang làm trong công ty nào đó."

Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Về sau cảm thấy mệt mỏi, tiền lương không cao nên từ chức."

"Sau đó thì thất nghiệp một thời gian, không có thu nhập à?" Nàng ngẩng đầu nhìn ta: "Còn chuyển vào nhà mà chị để lại cho Lục Tuệ."

Cô ấy đột nhiên hùng hổ dọa người như vậy làm tôi khó mà ứng phó kịp.

Cô ấy nghiêng đầu cười một tiếng, gần năm mươi tuổi rồi, vẫn còn nắm bắt được sự quyến rũ của phụ nữ ba mươi rất tốt.

"Chị đến đây cũng không phải để thảo luận mấy chuyện này với em, những chuyện này thật ra chị cũng không thèm để ý." Cô ấy rót đầy trà để phối hợp cho mình: "Chẳng qua là hai ngày nay chị nhận được một tin." Cô ấy giương mắt nhìn tôi, rốt cuộc cũng nói ra mục đích hôm nay: "Em và Lục Tuệ, đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi dừng một chút, nhìn vào mắt cô ấy: "Làm sao chị biết..."

Cô ấy nở nụ cười vô cùng bất lực: "Hai đứa phô trương như thế, chị không biết cũng khó." Cô ấy nói xong thì chỉ vào điện thoại để ở trên bàn.

Cô ấy nhíu mày nhìn tôi: "Tuệ Tuệ còn nhỏ, con bé hồ đồ thì thôi chứ sao em lại hồ đồ theo? Hứa Thu, em cũng đã ba mươi tuổi rồi, em không cảm thấy, không cảm thấy việc này rất buồn nôn sao?" Cô ấy nói xong thì dừng một chút: "Thật xin lỗi."

Tôi bị câu nói buồn nôn của cô ấy làm cho buồn nôn.

Tôi nói: "Bọn em không có hồ đồ."

Lời nói của tôi chẳng có chút tác dụng nào trong mắt cô ấy, tôi biết thậm chí là cô ấy cảm thấy tôi rất là lố bịch. Đứng ở góc độ của một người phụ nữ đã 43 tuổi, biết được tin một người phụ nữ 30 tuổi quen một cô gái 22 tuổi thì cho dù là ai thì cũng cảm thấy hoang đường thôi.

Thích Hồng Vũ không những cảm thấy là hoang đường, thậm chí còn cảm thấy chút tình cảm này rất mong manh, cô ấy chỉ cần một đòn là đã đánh bại được nó

"Hứa Thu." Cô ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi: "Chị vẫn luôn rất thích em, cũng rất vui vì Lục Tuệ nghe lời em nhiều năm như thế, nhưng sao hai đứa lại có thể ở bên nhau được? Là hai người con gái đó."

"Nhiều năm qua chị cũng giúp em nhiều như vậy, nhìn lại những gì em có bây giờ đi, nếu như lúc đó em không gặp được chị thì em sẽ có những thứ này sao?" Cô ấy nói rồi thở dài một hơi: "Chị biết là hai đứa mới quen nhau chưa được bao lâu, trước khi em quen con bé thì cũng có một người bạn gái đúng không? Chị nghĩ em cũng không có tình cảm với con bé quá sâu đâu, Tuệ Tuệ bên kia, dù sao cũng còn nhỏ, tình cảm vẫn còn khá phong phú."

Cô ấy nhìn tôi, khống chế cảm xúc một chút: "Con bé mới vào xã hội, mặc dù nói là người trưởng thành thì có thể tự quyết định rồi, nhưng có một số việc vẫn cần có người nhà hỗ trợ, cho nên chuyện này tuyệt đối không được." Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi: "Em lớn hơn con bé, lớn hơn những tám tuổi, có lẽ nửa năm qua các em rất vui vẻ, nhưng không thể bỏ qua cuộc sống tương lai của mình vì hạnh phúc giản đơn này. Con bé không hiểu nhưng chẳng lẽ em không hiểu sao? Em hẳn là hiểu, cuộc sống không chỉ được chèo chống bằng tình cảm."

"Trước kia chị không biết là em thích người đồng giới." Cô ấy thở dài, cân nhắc sắp xếp từ ngữ một chút: "Đương nhiên, chị không ghê tởm em, em có thể tìm bạn gái, em vẫn là Hứa Thu trong mắt chị, nhưng là Lục Tuệ." Cô ấy nhìn tôi lắc đầu: "Con bé thì không được."

"Chị hi vọng em có thể hiểu rõ mục đích hôm nay chị đến đây tìm em. Loại tình cảm mới lạ này sẽ không kéo dài, không thích thì đổi người khác cũng không có gì to tát." Giọng cô ấy dịu lại một chút: "Chị vẫn chưa nói chuyện này với Lục Tuệ, em cũng biết là con bé rất bướng bỉnh, chị nói thì chắc chắn con bé sẽ sẽ không nghe, nhưng em thì khác."

"Hứa Thu." Cuối cùng thì cô ấy vỗ vai tôi: "Xem giao tình nhiều năm của chúng ta, hãy chia tay với Lục Tuệ đi."

Sau khi Thích Hồng Vũ đi, tôi gục xuống bàn thật lâu không thể vui nổi. Nếu như cô ấy hung dữ một chút điểm, mắng tôi, thì tôi còn có thể nói lại được một hai câu. Nhưng cô ấy lại không nóng không lạnh, chơi bài tình cảm rồi liệt kê những gì đã từng giúp tôi. Cô ấy đứng ở trên cao chỉ trích tôi, lại lui về chỗ sau tôi rồi cầu xin tôi, tôi thật sự bất lực không thể đánh trả được.

Ở trong mắt cô ấy, tôi và Lục Tuệ chẳng qua chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi. Trò này có thể nghiện nhưng lại chẳng có tác dụng gì, sự xuất hiện của cô ấy là để gõ tỉnh chúng tôi, mà tôi là người lớn tuổi hơn thì nên chủ động lui ra ngoài.

Rõ ràng tất cả quá trình này đều là một mình cô ấy nói, nhưng cuối cùng người mệt lại là tôi.

Nửa tiếng sau khi cô ấy rời đi, trong lòng tôi buồn bực tới mức không thể ngẩng đầu lên được, c*̃ng không có cách nào khác tìm ra được đạo lý có ích nào trong lời nói của cô ấy.

Rất loạn, chỉ cảm thấy nguy rồi.

Lại qua không lâu, điện thoại vang lên, là Lục Tuệ gọi.

Tôi vuốt vuốt cổ, nghe máy.

"Giản Hứa Thu, chị ở đâu? Em đi tìm chị."

Tôi nhìn bức tranh chúng tôi cùng nhau làm ở trên tường, đè tâm tình rầu rĩ không vui xuống, nói: "Chị đang ở nhà của chị Hiểu Lê."

Lục Tuệ nghe xong thì đầu tiên là sững sờ, tiếp đó mới ồ lên rồi nói: "Vậy em về nhà."

Tôi ậm ừ: "Về đi."

Mặc dù là tôi lừa em, nhưng đúng là bây giờ tôi rất cần một chiếc Tống Hiểu Lê. Tôi là người ở trong chuyện này, nên tự nhiên cũng không có cách nào suy nghĩ kỹ càng, nhưng Hiểu Lê không giống, cô ấy là người ngoài, tôi cần cô ấy lắng nghe, cũng cần cô ấy trình bày cái nhìn của cô ấy.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 51: Sao lại c ởi đồ em?


<b>Chương 51. Sao lại c ởi đồ em?</b>

Tôi cũng thấy tôi có bệnh lắm, lần trước mới nhận ra tình yêu thì đã chạy trốn, bây giờ còn chưa tới nửa năm thì lại mang theo tình yêu chạy trốn. Chuyện này đủ đề tôi ghi lại vào nhật ký online, đợi đến già thì lật ra xem đã trải nghiệm lại một lần nữa.

Đương nhiên, tôi cũng không có ý định mang Lục Tuệ đến nơi xa xôi nào, c*̃ng không định tốn nhiều thời gian của em, chỉ cuối tuần này, hai ngày mà thôi.

Tôi vẫn luôn muốn đi chơi cùng em, xa gần đều được. Chẳng qua là cái này chỉ là muốn, nhưng vẫn luôn không có hành động nào. Hôm qua trùng hợp mẹ em tới tìm tôi, hôm nay trùng hợp em tới tìm tôi sớm, cũng trùng hợp gần đây gặp phải chuyện phiền lòng, mà lại trùng hợp là chúng tôi lại tìm không ra biện pháp, tất cả những sự trùng hợp cộng lại, đủ để đổi một lý do để đi ra ngoài giải sầu.

Chúng tôi bỏ ra nửa tiếng để quyết định hành trình và mua vé, Lục Tuệ theo tôi về nhà dọn quần áo, lại xuống dưới lầu siêu thị mua vật dụng hàng ngày, đến phút cuối thì đi vào lối đi.

Mấy phút sau, Hiểu Lê nhận được tin nhắn của tôi sau khi lên xe, và cho tôi hai chữ để tóm tắt hành động này: Trâu bò.

Trên đường thì Lục Tuệ làm tất cả mọi việc, từ xoát vé tới đến khách sạn em đều làm hết, tôi rất vui mừng, nhắm mắt thoải mái dựa vào ghế.

Em hỏi ý kiến tôi mấy lần, thấy tôi toàn ậm ừ thì em không hỏi tôi nữa mà tự mình quyết định.

Hôm qua tôi ngủ trễ, nên nằm chưa được một lúc thì ngủ thiếp đi. Nhưng do ở trên xe nên ngủ không sâu, bên người vừa có gió thổi cỏ lay liền tỉnh lại, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ lại.

Lục Tuệ lo lắng tôi ngủ không yên, sau khi tỉnh lại mấy lần thì không biết lấy từ đâu ra một cái bịt mắt rồi đeo cho tôi, cũng nắm tay tôi, nói với tôi là đến thì sẽ gọi tôi.

Lần này thì rốt cuộc tôi cũng yên tâm mà ngủ rồi, thậm chí còn mơ mấy giấc mơ nữa. Mơ thấy Thích Hồng Vũ chặn chúng tôi lại giữa đường, hung dữ dẫn Lục Tuệ về nhà, mà tôi thì không biết là bị cái gì ngăn lại, làm gì cũng không thể quay lại được, muốn gọi lại thì lại luôn ấn nhầm dãy số, gấp muốn chết.

Lúc tỉnh lại thì xe vẫn chưa đến đích, mắt nhìn điện thoại, tôi mới ngủ chưa được hai mười phút.

Tôi kể cho Lục Tuệ nghe về giấc mơ, sau khi Lục Tuệ nghe xong thì cười một tiếng, nói với tôi: "Đúng là mẹ em mới tìm em thật, hỏi em đi đâu."

Tôi quay đầu nhìn em.

Emnói: "Em nói em đi ra ngoài chơi, tối nay không về."

Tôi hỏi: "Cô ấy nói thế nào?"

Lục Tuệ: "Mẹ em nhắn là ah."

Tôi gật gật đầu, luôn cảm thấy giữa ba người chúng tôi luôn tồn tại một sự ngầm hiểu ăn ý gì đó.

Lại một lát sau, rốt cuộc thì xe cũng đến trạm. Lục Tuệ lấy vali ra rồi đi sau tôi, sau khi xuống trạm thì xe đón chúng tôi liền đến, chúng tôi đến vali cất khách sạn trước rồi sau đó tới nhà hàng gần đó để dùng bữa.

Bây giờ đã là hai giờ chiều, trong tiệm rất ít người, lúc chúng tôi đi vào thì tiếp tân lập tức tắt bộ phim truyền hình đang xem rồi đứng lên: "Xin chào, mấy người ạ?"

Ta trả lời: "Hai người."

Sau khi nhân viên phục dẫn chúng tôi đi được nửa vòng thì chúng tôi tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Nhân viên đặt thực đơn lên bàn, Lục Tuệ nhìn sơ qua một lúc rồi đẩy đến trước mặt tôi.

"Chị chọn đi."

Tôi nhận lấy, nhìn đồ ăn trên đó, ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Mấy món này là đặc sản của địa phương sao?"

Nhân viên cúi người xuống dùng bút chỉ vào mấy món ăn: "Cái này, cái này, còn có cái này." Cậu ta chỉ vào một món ăn: "Món này chỗ chúng tôi làm rất ngon, được rất nhiều người khen. Không dám nói là ngon nhất khu này nhưng ở con đường này thì tiệm của chúng tôi là ngon nhất."

Tôi nhướng mày nhìn cậu ta: "Tự tin thế à?"

Cậu ta gật đầu với tôi.

Tôi xoay chiếc bút trong tay: "Thế thì tôi liền không chọn."

Vừa nói dứt lời thì Lục Tuệ ngồi đối diện cười ra tiếng.

Nhưng mà chỉ đùa chút thôi, cuối thì tôi vẫn dựa vào tư vấn của nhân viên phục vụ, gọi tất cả những gì cậu ta vừa chỉ.

Hôm nay không có kế hoạch gì, trước khi đến chúng tôi đã bàn bạc kỹ càng rồi, tìm một nơi có ít điểm tham quan, dù cho kết thúc vội vàng thì cũng không có gì tiếc nuối. Cho nên trước mắt thì hôm nay chỉ là đi ngắm cảnh vào buổi tối.

Có lẽ là do bị tôi trêu chọc nên khi đem đồ ăn lên thì nhân viên phục vụ nán lại một chút, cậu ta nhìn tôi chằm chằm khi tôi bỏ đồ ăn vào miệng, sau đó đầy nhìn tôi mong đợi.

Tôi cắn mấy miếng rồi nuốt xuống, nghe cậu ta hỏi: "Thế nào? Ăn ngon chứ."

Tôi cười cười nhìn cậu ta, hỏi: "Tôi khen nó thì cậu sẽ thêm được tiền lương sao?"

Cậu ta hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu rõ ý tôi, cười nói: "Cái này thì không." Cậu ta lại nhìn tôi cười, ngược lại thì rất thoải mái: "Nhưng cô chọn nó thì tôi sẽ được hoa hồng."

Tôi gật đầu: "Trách không được lại mắc như vậy."

Cậu ta cười: "Cô rất hài hước, như vậy đi, cô khen nó hai câu." Cậu ta nhỏ giọng xuống một chút, "Để người khách ở sát vách nghe được một chút, tôi liền tặng cô một ly rượu nhỏ."

Tôi quay đầu nhìn người khách đang xem menu ở phía sau.

Tôi ra vẻ hiểu rõ, hỏi: "Rượu gì, chỉ một ngụm?"

Cậu ta nhỏ giọng nói: "Trong tiệm có rượu ngon, có hàng mẫu, mỗi người một chén." Cậu ta lại nhìn Lục Tuệ: "Nếu cô thích thì tôi cũng cô em này một chén."

Tôi gật đầu, lại gắp một miếng, còn chưa bắt đầu nhai thì đã nói: "Phục vụ này, món này của tiệm mấy người ngon ghê. Tôi tới chỗ này lâu vậy rồi, ăn ở nhiều tiệm vậy rồi mà đây là lần đầu tiên ăn ngon vậy đấy."

Khóe miệng của cậu phục vụ như muốn kéo đến tận mang tai, sau đó lại gõ gõ tay để tôi dừng lại: "Cám ơn cô, đủ rồi, nói thêm nữa là nói quá đấy."

Quả nhiên mấy phút sau, cậu ta liền đem cho chúng tôi hai ly rượu, cũng nói cho tôi là người khách ở sát vách quả nhiên có gọi món đó.

Tôi mở màng bọc thực phẩm rồi uống một ngụm, mùi vị không tệ, thoang thoảng mùi trái cây, để lại một ly, đưa phần còn lại cho Lục Tuệ.

Trông tâm trạng em có vẻ rất tốt, sau khi nhận lấy thì nói: "Giản Hứa Thu, chị rất bần đó."

Tôi thoáng nhướng mày: "Ngày đầu tiên em biết chị sao?"

Em cúi đầu c*̃ng nhấp một ngụm, lắc đầu: "Không phải, gần đây hiếm khi thấy chị như thế."

Tôi bật cười, dù sao thì cũng lớn rồi, giả bần không nể nang gì thì cũng không tốt lắm. Khi mới ngoài hai mươi tuổi thì càng bần hơn, khi đó rõ ràng là không có bản lĩnh gì, lại suốt ngày oán trời oán đất. Cũng không biết ai đã cho tôi mặt mũi nữa, sau đó lại mở cửa tiệm, bộc lộ bản tính thích nói chuyện với khách, làm mọi người vui lên. Có một khoảng thời gian, từng có người đánh giá tôi là bề ngoài thì văn nhã điềm tĩnh, nhưng bên trong thì lại bỉ ổi vô cùng.

Tôi cảm thấy Lục Tuệ khi còn bé có lẽ cũng bị tôi trêu chọc qua rồi, nhưng người bị tôi trêu chọc thật sự là quá nhiều, tôi cũng không nhớ nổi.

Ly rượu kia của em, thẳng đến khi cơm nước xong xuôi mới uống một hơi cạn sạch. Chờ khi về khách sạn, lúc được thang máy khách sạn đưa lên thì tôi mới phát hiện loại rượu này hơi mạnh.

Nhưng mà cũng chỉ là một ly thôi, cũng không phải vấn đề lớn gì.

Nhưng Lục Tuệ có vẻ không ổn lắm.

Sau khi ra khỏi thang máy thì người nàng liền hơi lung lay, tôi vội vàng bắt lấy cổ tay em, ôm eo em rồi nói: "Quên mất là tửu lượng em hơi kém."

Em khoát tay, nói: "Lúc học năm nhất thì không có luyện, bạn cùng lớp nói là tửu lượng có thể luyện, em cũng thấy rất nhiều người tập uống rượu." Em nghiêng đầu liếc tôi một cái: "Lúc bình thường cũng có người tìm em uống rượu với nhau, nhưng mà người kia thích em nên em không có đi. Em không biết trạng thái của em là như nào, em sợ em say thì em sẽ nói lung tung với cô ấy, em mà đồng ý thì sẽ không tốt."

Tôi nhìn em một cái, trên mặt cô gái này vẫn là bình tĩnh thản nhiên nhưng không biết bên trong đã say thành dạng gì rồi, bắt đầu lắm lời.

Em đi bộ rất ổn, nhưng nói chuyện thì không hề ổn chút nào.

Ly rượu kia mặc dù không có nhãn hiệu, nhưng nghĩ kỹ lại chắc là rượu đế, lúc cuối cùng em lại uống một ngụm, đúng là có chút quá sức rồi.

Lúc tôi mở cửa thì em vẫn còn nói tiếp.

"Khi đó ngày nào bọn họ cũng nói với em chuyện thích đàn anh khóa trên nào, hôm nay cùng đàn anh nào đi ăn cơm ở đâu, không cẩn thận chạm tay, bạn học nào thổ lộ với cô ấy." Em đẩy tôi ra rồi ở cửa, đột nhiên quay người nhìn ta, hạ thấp giọng rồi nói: "Khi đó trong đầu chị toàn là em, em muốn mập mờ cùng với chị, cũng muốn cùng đi ra ngoài chơi với chị, cũng muốn cùng chị dắt tay ôm ấp nhau." Thậm chí em còn biết thay dép: "Nhưng em không dám nghĩ tới cảnh thổ lộ với chị."

Em nói rồi cười cười, cúi đầu nhìn dép lê dưới chân: "Trái rồi."

Em nói xong thì tự mình đổi lại.

"Lúc học năm nhất có nhiều xao động lắm, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cái gì cũng dám ảo tưởng." Em ngồi xuống giường: "Say này khi em nhớ lại, khi em nghe xong chuyện của các cậu ấy thì đã trốn trong chăn thầm nghĩ, Giản Hứa Thu thổ lộ với em, chị ấy nói em 'Tuệ Tuệ, chị thích em'."

Cuối cùng mấy cái kia chữ nàng nói rất nhẹ.

Em ngẩng đầu nhìn tôi: "Chỉ cần nghĩ đến điều đó thì em không thể ngủ nổi."

Em đột nhiên giang rộng hai tay, tôi đi qua, em cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tôi, đầu dựa vào bụng tôi. Tôi sờ mái tóc của em, đột nhiên cảm giác áo bị xốc lên, em mở miệng cắn tôi một cái.

"Em thích chị như vậy nhưng chị không biết, chị không hề biết."

Tôi nhẹ nhàng ôm đầu em, nhẹ giọng đáp lại em: "Chị sai rồi."

Tôi giữ vai em rồi cúi người ngắm em, sờ mặt em, hỏi: "Đau đầu sao?"

Em lắc đầu: "Không choáng váng." Mới nói xong, lại gật đầu: "Đau."

Em giơ tay lên, đưa ngón trỏ ra, vẽ mấy vòng tròn gần huyệt Thái Dương: "Choáng váng."

Tôi nói: "Dưới lầu có siêu thị nhỏ, chị xuống đi mua một ít mật ong, em ở một mình trong phòng không được đi lung tung, làm được không nè?"

Em lắc đầu, nắm tay tôi: "Không được."

Em thở một hơi dài, nhìn tôi có hơi nũng nịu: "Chị đừng đi, em không có say, em không muốn uống."

Tôi nâng cằm em lên quan sát kỹ lưỡng một phen, hỏi: "Thành tích tốt nghiệp cấp ba của em là bao nhiêu?"

Em lắc đầu: "Em không có say, nhưng mà em quên." Em như là bị tôi gợi lại hồi ức: "Lần thi đại học đầu tiên chỉ thi được có mấy chục điểm, chị chăm sóc em suốt mấy ngày liền, en liền như được lên thiên đường, hoàn toàn quên mất Trịnh Dục Tiệp. Lúc đầu em muốn thi ở thật xa, cách chị thật xa, nhưng sau đó em vẫn thi vào đại học A."

Em ngẩng đầu, nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời: "Em nghe lời không?"

Tôi gật đầu: "Nghe lời."

Em đã không cho tôi đi ra ngoài, mà tôi cũng không yên lòng để em ở lại khách sạn một mình. Tôi giúp em tháo giày, sau đó lại cởi áo khoác cho em

Tôi nghĩ với trạng thái tinh thần của em bây giờ thì em có thể tự mình thay quần áo, nhưng em lại không nhúc nhích, rõ ràng là muốn để tôi làm đây mà.

Tôi cũng không than vãn gì, lần lượt cởi áo khoác và áo len của em, chỉ còn một chiếc áo sát người, khi đặt tay lên nút quần của em thì đột nhiên em đặt tay lên mu bàn tay tôi.

Em nhìn tôi tràn đầy ý cười, hỏi: "Chị c ởi quần áo của em ra là muốn làm gì?" Ý cười của em càng sâu: "Có phải chị muốn 'yêu' em không?"

Không chờ tôi trả lời thì em đã giơ tay lên kéo cổ tôi xuống, kéo tôi tới gần em hơn, tìm đúng môi tôi rồi hôn một chút.

Em nhìn tôi tràn đầy mong đợi, tay em mang theo tay của tôi mở nút quần em, sau đó lại kéo khóa xuống.

Làm xong những việc này thì em nhấc chân quấn qua eo tôi kéo tôi lại gần, tôi mất trọng tâm nên cả người ngã nhoài lên người em.

Em kêu lên một tiếng đau đớn, không biết là đau hay là hưởng thụ.

Em cầm tay tôi đặt lên mép q**n l*t em, ôm ôi, nhẹ giọng nói với tôi: "Giản Hứa Thu, muốn em đi."
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 54: Nhật ký Lục Tuệ I + II


<b>Chương 54. Nhật ký Lục Tuệ I +II</b>
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 55: Nhật ký Lục Tuệ III + IV


<b>Chương 55. Nhật ký Lục Tuệ III + IV</b>

Tôi đã lên cấp ba rồi, tôi đã bắt đầu phân biệt được thích ghét tốt xấu thiện ác ghen tật rồi, c*̃ng có cảm xúc, nhưng cũng có thể che giấu cảm xúc.

Tôi vẫn luôn chờ ngày tôi lớn, chờ tôi trưởng thành thì tôi sẽ tặng sẽ cho chị thật nhiều hoa hồng, đưa nhẫn cho chị, tôi muốn cẩn thận từng li từng tí nói cho bị biết, Giản Hứa Thu em thích chị.

Lúc chị ấy về thì tâm trạng rất nặng nề, tôi không biết chị phiền lòng vì cái gì, chúng tôi ngồi ở trên ghế sofa thật lâu, rốt cuộc thì chị cũng nói câu đầu tiên với tôi.

"Tuệ Tuệ, người vừa rồi là bạn gái của chị."

Lòng tôi như bị chị đâm một dao thật mạnh, nhưng vẫn giả bộ như bình tĩnh ừ một tiếng.

Chị còn nói: "Chị không biết nên giải thích chuyện này với em như nào nữa, chị, chị thích con gái, chị..."

Đột nhiên tôi đứng lên, nói : "Em buồn ngủ, đi ngủ đây."

Nói xong tôi liền rời đi, nhốt bản thân trong phòng.

Tất cả đều thật châm chọc, lẽ ra tôi phải vui vì chị thích con gái, nhưng giờ đây tôi lại rất khó chịu, chị ấy lại quen cô gái khác ngay dưới mi mắt tôi.

Tôi dựa vào cửa muốn bình tĩnh lại, nhưng làm sao cũng không thể bình tĩnh lại được. Trong lúc lơ đãng tôi nhìn thấy chuỗi phật châu chị tặng cho tôi, tôi chăm chú nhìn nó mấy giây, bỗng giật nó xuống rồi ném mạnh vào tường, bộp một tiếng, phật châu đứt ra, từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất.

Bầu không khí giữa chúng tôi trong mấy ngày sau đó rất kỳ lạ, mỗi lần chị định mở miệng nói gì với tôi thì đều bị tôi né tránh.

Có mấy lần chị ấy có ý nhắc tới Trịnh Dục Tiệp với tôi, nhưng sau khi bị tôi bỏ qua thì cuối cùng chị ấy cũng không nhắc tới nữa.

Quan hệ của tôi và chị ấy càng ngày càng xấu hổ, tôi không tìm được lý do để tiếp cận chị, thậm chí còn có chút ghét chị, nhưng liệu ai hiểu được sự ghét bỏ của tôi đây?

Vì để tránh gặp phải bọn họ mà tôi đề nghị đến ở tại ký túc xá, chị cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

Tôi bắt đầu cố quên sinh nhật của chị, không tặng quà cho chị. Nhưng mỗi lần đến sinh nhật chị thì tôi lại nhịn không được mà về nhà để ở cạnh chị. Chuỗi phật châu đó sau này tôi cũng tìm lại từng hạt một, lại nhờ người xâu lại.

Tôi không biết rốt cuộc là tôi hờn dỗi với ai nữa, căn bản là chị ấy không biết tình cảm của tôi, thậm chí chỉ thấy điểm đáng ghét của tôi. Tôi mượn lý do đến tuổi dậy thì để ngang ngược với chị, nhưng chị ấy lại đối với tôi muốn gì được nấy, nếu yêu cầu của tôi mà chị có thể làm được thì nhất định sẽ làm cho tôi, mỗi lần sinh nhật tôi chị đều tặng quà cho tôi, đồng thời cũng không quên tặng thêm một cành hồng nữa.

Tuổi dậy thì xao động, tôi đối với chị ấy vừa yêu vừa hận.

Bất kể là thấy gì nghĩ gì thì đều nghĩ tới chị ấy.

Sau đó chị mở tiệm, cuộc sống ngày càng đi lên, chị c*̃ng càng ngày càng bận rộn. Đôi khi tôi sẽ nghe được chị và Trịnh Dục Tiệp cãi nhau, nhưng dù cho có cãi nhau ầm ĩ đếu đâu thì hai người bọn họ vẫn không chia tay.

Tôi đã thử muốn rời xa chị ấy, tôi nghĩ tới việc thi đại học ở xa, nhưng chỉ về nhà một lần, chỉ cần thấy chị ấy thì tất cả đều vô dụng.

Tôi vẫn không lừa được tôi, bất kể như thế nào thì tôi vẫn muốn ở cạnh chị ấy.

Sau khi tôi trượt kỳ thi tuyển sinh đại học vì bệnh tật thì mối quan hệ của chúng tôi bỗng trở nên thân thiết hơn, thậm chí khiến tôi nghĩ là chúng tôi vốn là nên thế này, không có những người khác. Tôi nũng nịu chị cưng chiều, tôi giở tính trẻ con chị vẫn cưng chiều, tôi tủi thân thì chị cũng lại cưng chiều, dù tôi cố tình gây sự thì chị cũng chỉ cười cười xoa đầu tôi, nói lý lẽ với tôi.

Chị ấy đối xử với tôi rất tốt, rất dịu dàng, trước giờ chưa từng mắng tôi, tôi làm sai chuyện thì chị cũng chỉ cười cho qua, thành tích kém c*̃ng không sao, không thi tốt nghiệp trung học c*̃ng không sao, dường như chỉ cần tôi vui là được.

Một người tốt như vậy, nhưng chị lại không thích tôi.

Sau mẫu thuẫn thì tôi bắt đầu không biết chuyện liên quan tới chị, không biết chuyện tình cảm giữa chị và Trịnh Dục tiếp, cũng không biết sau khi chị mua nhà thì sẽ như nào.

Lên đại học, cho dù gần thì số lần về nhà cũng ít đi, chúng tôi càng ngày càng không thân thiết, thậm chí về nhà chỉ gật đầu một cái rồi tôi liền về phòng mình.

Tôi càng ngày càng trưởng thành, chị ấy cũng vậy. Tôi thấy tính cách của chị ngày càng trầm ồn, c*̃ng càng ngày càng xinh đẹp, tình yêu của tôi cũng càng ngày càng sâu, sâu đến mức không cần biểu hiện thì tôi c*̃ng hiểu rõ.

Rốt cuộc, cảnh tượng tôi từng mơ rất nhiều đã xuất hiện, hai người chia tay, là loại không thể nào quay lại được.

Ngày chị chia tay, tôi không biết chị có đau lòng mà mất ngủ hay không, tôi chỉ biết là tôi mất ngủ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện trong suốt mấy tiếng đêm đó.

Tôi vui vì tôi, cũng sợ chị đau lòng, tôi nghĩ tiếp theo tôi nên làm gì. Tôi sợ quá gấp lại sợ quá chậm, tin tức này quá đột ngột, tôi không có bất kỳ chuẩn bị gì. Tôi muốn mua quà cho chị, muốn làm cơm cho chị ăn, tôi muốn cùng nàng xem phim, muốn cùng chị mang hết đồ tình nhân, muốn làm rất nhiều chuyện với chị, muốn cùng chị dắt tay, muốn ôm chị, muốn hôn chị, và cả lên giường cùng chị nữa.

Sau đó, mọi thứ đều được diễn ra trong sự cố gắng của tôi, tôi bắt đầu quyến rũ chị, tôi come out với chị. Tôi không có kinh nghiệm nên tìm người khác giúp đỡ, nhiều năm như vậy, khao khát của tôi tựa hồ bộc phát ra hết, tôi điên cuồng nghĩ đến việc ở bên chị.

Tôi nghĩ tôi đợi lâu như vậy, nhiều năm như vậy, hẳn là tôi nên có được điều tôi muốn.

Đó là lần đầu tiên tôi chủ động tiếp xúc người khác, tôi không thấy sự tránh né hay lùi bước của chị, từng bước từng bước ép chị, chỉ cần chị thả lỏng một chút thì tôi liền liều mình chen vào.

Ngay cả tôi cũng sợ hãi khát vọng của tôi.

Nhưng cũng may, chị ấy đã chấp nhận tôi.

Rất thoải mái, chấp nhận tôi một cách rõ ràng.

Từ ngày đó trở đi, một nửa của Trúc Ngôn Nhất Hòa cũng đã được bổ sung, cả người tôi đều là Giản Hứa Thu.

<i>*Các bạn xem lại chú thích ở chương trước về cái tên Trúc Ngôn Nhất Hoà nhé.</i>

-----

Cho nên, sao tôi có thể để mẹ tôi chia cắt chúng tôi được.

Tôi biết con người mẹ tôi xưa này vẫn ăn mềm không ăn cứng, mà hiều biết của bà về chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở bảy năm trước.

Cho nên sau khi tách ra cùng Giản Hứa Thu, thì tôi vờ như đã chia tay, sinh hoạt tiêu cực trong suốt một tháng, tiêu cực ăn cơm, phảng phất như một du hồn trong nhà.

Tôi quả thật rất nhớ chị, quen việc mỗi đêm đều ngủ cùng chị, liền như thế nào cũng chịu không được gối đầu một mình, tôi không thể chịu đựng được sự cô đơn nên tôi đã đặt mình vào cảm xúc này để ảo ảnh trở nên thật hơn.

Một tháng này, bầu không khí trong nhà đặc biệt quỷ dị, c*̃ng đặc biệt nặng nề, ban đầu bọn họ còn khuyên nhủ tôi, răn đe tôi, để cho tôi ăn nhiều một chút, về sau liền biến thành đồng tình cùng cầu khẩn.

Tôi nuốt không trôi, tôi c*̃ng không có cách nào khác.

Tôi vẫn luôn chờ đợi, tôi nghĩ mẹ tôi nhất định sẽ chủ động quan tâm tôi, bà biết vì sao tôi lại thành ra như vậy như vậy, niềm tin là bà rất xót tôi đã giúp tôi chống đỡ suốt mấy ngày qua.

Rốt cuộc thì xế chiều của một ngày nào đó, mẹ tôi tìm tôi, nói muốn tâm sự với tôi

Bà mở miệng liền hỏi: "Là bởi vì Hứa Thu sao?"

Có lẽ là sợ tôi càng đau lòng hơn nên bà rất nhẹ nhàng dịu dàng, như thể đổi xử với một người giấy chỉ cần thổi là bay mất.

Tôi cúi đầu nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.

Bà biết rõ còn cố hỏi: "Hai đứa chia tay rồi?"

Tôi lại "Dạ" một tiếng.

Bà lại thăm dò tiếp: "Ra nước ngoài với bố mẹ được không? Quên hết mọi chuyện ở nơi này, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới."

Tôi lắc đầu: "Không được, con không muốn đi."

Bà nhíu mày sờ đầu tôi, một giọt nước mắt từ trong mắt bà rơi xuống, bà khẽ thở dài một hơi: "Tội gì con phải khổ thế chứ, mẹ mới nói vài câu với cô ấy thì cô ấy đã lập tức chia tay với con, rõ ràng là không hề yêu con."

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt bà, nói nức nở: "Nhưng mà con yêu chị ấy."

Tôi đứng lên, vào phòng lấy quyển nhật ký của tôi ra.

Tên của quyển sách kia là nhật ký hoa hồng.

Quyền nhật ký này vẫn được dùng, lúc ấy nghĩ đến nếu như có bổ sung gì trong tương lại nên tôi đã mua về, không ngờ cuối cùng nó lại có ích cho tôi.

Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch, tôi tháo những thứ không nên thấy thấy, còn lại đều đưa cho mẹ tôi.

"Có lẽ mẹ không biết." Tôi nhìn bà lật trang đầu tiên ra, phía dưới là ngày sinh năm tôi 14 tuổi: "Con thích chị ấy được 8 năm rồi."

Mẹ tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, như thế đã nhớ lại khả năng xảy ra lúc đó.

Bà im lặng lật từng tờ một, tôi cũng lẳng lặng ngồi một bên nhìn bà đọc rất cẩn thật, bên trong toàn viết về truyện tôi và Giản Hứa Thu, tất cả đều chuyện của chúng tôi trong những năm qua.

Bà đọc nhật ký rất cẩn thận, tôi cũng nhìn bà rất cẩn thận, đợi bà khép nhật ký lại thì tôi bổ sung: "Đây không phải toàn bộ."

Bà thở dài: "Mẹ không nghĩ tới..."

Bà không nói tiếp nữa.

Tôi không biết là bà muốn nói rằng bà không ngờ là tôi thích chị ấy ấy lâu như vậy, hay là muốn nói hóa ra chúng tôi vẫn luôn như vậy.

Chúng tôi cứ như vậy không nói lời nào, ngồi lẳng lặng, bà liên tục vuốt v e những chứ cái tiếng Anh trên quyển nhật ký, tôi nhìn chằm chằm móng tay của bà, phòng khách im lặng đến chết người.

Thật lâu, rốt cuộc tôi cũng nhịn không được mà gọi bà một tiếng: "Mẹ..."

Bà lập tức hoàn hồn, thoáng thở dài: "Mẹ biết rồi."

Rốt cuộc bà cũng ngẩng đầu lên: "Không quản con nữa."

Tôi hé miệng nhìn mấy giây, nở nụ cười.

Bà liếc tôi một cái, đập quyển nhật ký vào ngực tôi, trách cứ: "Bao nhiêu ngày không thấy con cười rồi."

Tôi nói: "Cảm ơn mẹ."

Bà gõ đầu tôi một cái: "Cơm tối ăn nhiều hơn một chút đi, con xem con gầy cỡ nào đi."

Tôi gật đầu: "Dạ biết rồi."
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 56: Đừng nói gì cả, hãy để em hôn chị


<b>Chương 56. Đừng nói gì cả, hãy để em hôn chị</b>

Tôi nghĩ là mấy ngày nay tôi bệnh gần chết rồi.

Ngày đó, sau khi Lục Tuệ ra khỏi xe tôi thì khi mở điện thoại ra thì lập tức phát hiện em chặn tất cả phương thức liên lạc với tôi.

Cho dù mấy giây trước em mới nói với tôi là tôi hãy chờ em, em đang thử nghĩ biện pháp nhưng tôi vẫn rất luống cuống.

Tôi run run kiểm tra hết tất cả các phương thức liên lạc một lần, tất cả những tin nhắn gửi cho em đều như đá chìm đáy biển.

Mẹ chồng Hiểu Lê vẫn chưa về nhà, cho nên mấy ngày nay chỉ cần cô ấy có thời gian rảnh thì đều ở bên tôi. Tôi nói với cô ấy chuyện hôm đó. Sau khi cô ấy liên tục hỏi tôi mà tôi trả lời không biết ba lần liền thì rốt cuộc cũng không đề cập tới nữa.

Tôi rút khăn giấy ra lau miệng, nhìn vào gương thấy Hiểu Lê đi tới, cô ấy vỗ vào lưng tôi giúp tôi thuận khí, bất lực lắc đầu, hỏi: "Sao mày nôn mửa quá vậy?"

Tôi lắc đầu, cúi cái đầu yếu ớt xuống rửa mặt: "Không biết."

Đã nửa tháng rồi Lục Tuệ không liên lạc với tôi, suốt nửa tháng nay tôi ăn không yên ngủ không ngon, trong lòng rất buồn bực, thường xuyên nôn mửa.

Hiểu Lê đưa khăn giấy cho tôi: "Nếu mà không biết thì còn tưởng là mày mang thai đó."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy cười haha, trả lời: "Không có việc gì cả."

Cô ấy hỏi tôi: "Muốn đi gặp bác sĩ không?"

Tôi khoát tay: "Không cần."

Cô ấy thở dài: "Mày xem lại mày đi, bị một đứa nhỏ làm cho chết đi sống lại. Còn Tuệ Tuệ nữa, chưa nói rõ đã kêu chia tay, thế thì bọn mày phải đợi đến lúc nào."

Vị bạn học này vậy mà lại vì tôi mà mắng thần tượng của cô ấy, khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Cô ấy thấy tôi lạ là thì khó hiểu: "Sao?"

Tôi lắc đầu: "Không ngờ mày sẽ nói xấu Tiểu Hòa Hòa ở sau lưng thôi."

Cô ấy móc tay tôi: "Tao thân với mày hơn mà."

Tôi gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì lại nôn khan một tiếng, cô ấy lập tức vỗ lưng tôi mấy lần.

Có lẽ là bị lời nói của tôi cổ vũ nên cô ấy lại lẩm bẩm: "Bạn nhỏ đó c*̃ng thật là, khi thích thì liều mạng theo đuổi mày, có vấn đề gì thì lại không nói không rằng quay đầu đi thẳng, có chuyện gì thảo luận với mọi người được mà." Cô ấy vừa nói vừa vỗ lưng tôi: "Mày nghĩ mày đáng giá không?"

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, thong thả trả lời: "Nếu như tao nói đáng giá thì mày có đánh tao không?"

Cô ấy bĩu môi, nhìn tôi rồi nói: "Trước kia cũng không thấy mày như thế."

Tôi trả lời: "Già rồi, cơ thể ốm yếu."

Cô ấy tặc lưỡi ra vẻ không tin, sau đó lại gần tôi một chút, đột nhiên hỏi: "Nói đi, có phải mày bị kỹ năng giường chiếu của em ấy thu phục rồi hay không?"

Chủ đề đã thay đổi quá nhanh đến nỗi tôi gần như quên rằng tôi vẫn còn đang đau lòng buồn bực luôn, vì vậy tôi cẩn thận hồi tưởng, nhỏ giọng nói: "Kỹ thuật giường chiếu của em ấy đúng là, rất tốt."

Hiểu Lê đột nhiên ngửa đầu cười mấy tiếng: "Lợi hại!"

Hiểu Lê nói cho tôi, nhiều ngày như vậy, Lục Tuệ như thể đã mất tích, bên trong nhóm không thấy em ấy, c*̃ng không thấy em trên Weibo. Mỗi lần cô ấy vào trang chủ Trúc Ngôn Nhất Hòa, thì đều thấy tấm hình kia của chúng tôi, cô ấy nói là nhìn mà phát chán.

Tôi cũng không biết vì sao cơ thể tôi lại trở nên tệ hại như vậy, như thể nó sẽ sụp đổ ngay lập tức, cả người không có nổi một chút sức lực nào.

Chà, nói thế thì hình như hơi cường điệu quá.

Thật ra nếu không thì tôi có thể đi làm, còn có thể giữ vững tinh thần trêu chọc khách hàng, nhưng lại không chịu được lúc ở một mình.

Lục Tuệ đã có chủ ý của mình nên tôi cũng không có liên lạc với em, cho nên cuộc sống này c*̃ng không có gì, ngoại trừ bất an còn có chờ đợi, cũng coi là như có hi vọng.

Vài ngày sau, mẹ tôi gọi điện cho tôi, bà nói với tôi là có bài hát để hát chung với Lục Tuệ rồi, muốn hỏi chúng tôi xem thử khi nào thì chúng tôi rảnh. Bà còn hỏi có phải Lục Tuệ đổi số không, điện thoại vẫn cứ tắt máy.

Sau khi thấy tôi lúng ta lúng túng thì rốt cuộc mẹ tôi cũng phát hiện vấn đề, cắt ngang sự vô nghĩa của tôi, trực tiếp hỏi: "Hai đứa sao rồi?"

Tôi nói: "Không có gì."

Bà hỏi: "Không có gì là cái gì, con bé đâu?"

Tôi lại nói: "Bố mẹ em ấy về rồi, em ấy đang ở nhà em ấy."

Bà lại hỏi: "Còn con?"

Tôi lại nói: "Con đang ở nhà mới."

Đột nhiên bà lập tức hiểu rõ vấn đề, đi thẳng vào chủ đề: "Chuyện của hai đứa đã bị bại lộ, bị ép chia tay?"

Bà dùng từ này, lại khiến cho tôi nhớ đến chuyện mắt cá <i>bên hồ Đại Minh</i>.

*<i>Nguyên gốc câu này là "Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh", nằm trong bộ phim Hoàn Châu Cách Cách được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nữ nhà văn Quỳnh Dao.</i>

Tôi nghĩ đến những lời Lục Tuệ nói với tôi trước khi đi, trả lời: "Không có, chỉ là em ấy ở nhà thì liên lạc không tiện thôi."

Mẹ tôi bắt được trọng điểm: "Con c*̃ng liên lạc không được?"

Tôi: "Dạ."

Mẹ tôi liền tổng kết một câu từ tận đáy lòng, đâm thẳng vào tim tôi: "Đó không phải là chia tay sao!"

Sau đó tôi liền cố gắng giải thích, chúng tôi không có chia tay, chẳng qua là tôi đang chờ thôi, nhưng chờ cái gì? Tôi không biết, có thể là chờ mẹ em chấp nhận. Nhưng làm sao để mẹ em chấp nhận? Tôi cũng không biết, Lục Tuệ nói em đang nghĩ biện pháp. Lục Tuệ nghĩ biện pháp thì vì sao lại không được liên lạc? Không biết. Em có kế hoạch gì? Không biết. Em thật sự có kế hoạch sao? Không biết.

Cái gì tôi cũng không biết hết!

Cuối cùng thì mẹ tôi cũng ý thức được có thể tôi là một người đang thất tình, bà cười ha ha hai tiếng, rốt cuộc cũng biết quan tâm ta: "Muốn mẹ tới ở với con không?"

Tôi thở một hơi: "Không cần, con không sao mà."

Bà ồ một tiếng: "Tuệ Tuệ đã nói thì hẳn là có biện pháp, con chờ một chút đi, mẹ ở bên này c*̃ng nói một chút, nếu liên lạc được thì nhớ nói cho mẹ nha nha."

Tôi: "Dạ rồi."

Bà cười hai tiếng: "Không tới đường cùng đâu con gái cưng à, vui vẻ lên đi."

Quả nhiên tôi bị chọc cười: "Biết rồi mẹ, con phải làm việc rồi."

Sống cuộc sống này hơn mời ngày, Lục Tuệ vẫn như cũ không có chút tiếng gió nào, nhưng tôi vẫn tin tưởng sẽ có một ngày em tới tìm tôi.

Nhưng mà tôi tìm hòa hảo hay là muốn xuất ngoại thì tôi cũng không biết nữa.

Thật, tôi càng chờ tim càng lo, vô cùng không có cảm giác an toàn, thậm chí còn xuất hiện ảo giác. Em nói em thích tôi 7 năm, chắc không phải là do tôi tưởng tượng ra chứ?

Rốt cục thì vào một buổi chiều rất bình thường, Hiểu Lê vô cùng lo lắng tìm tôi.

Lâu lắm rồi tôi không thấy cô ấy trong trạng thái này, nhắn liền mười mấy tin Wechat, lòng tôi giật mình, theo bản năng thì cảm thấy có liên quan tới Lục Tuệ.

Sau khi mở ra thì quả nhiên là có liên quan đến Lục Tuệ.

Hiểu Lê: Tuệ Tuệ!

Hiểu Lê: Xuất hiện ở trong nhóm!

Hiểu Lê: Tao còn chưa kịp chụp màn hình thì em ấy đã nói hai câu rồi.

Hiểu Lê: Em ấy nói tối nay trường em ấy có tiết mục chia tay cho sinh viên năm cuối, em ấy có tiết mục.

Hiểu Lê: Em ấy muốn hát.

Hiểu Lê: Em ấy nói để mọi người cầu cho em ấy đừng có xảy ra tai nạn giao thông.

Hiểu Lê: Nói xong cái này thì out ngay.

Hiểu Lê: Bây giờ trong nhóm đang phát cuồng lên

Hiểu Lê: Tất cả mọi người đang hỏi trường em ấy học

Hiểu Lê: Tây Phong Thoại của mày cũng bị đào ra

Hiểu Lê: Đại học A gần như cũng bị đào ra ha ha ha

Hiểu Lê: Tiệc tối thì chắc tầm 7 giờ đó

Hiểu Lê: Bây giờ mới có 4 giờ hơn

Hiểu Lê: Chị em ơi!

Hiểu Lê: Giản Hứa Thu!

Hiểu Lê: Có đi hay không?

Đột nhiên tôi giật mình một cái, bật dậy từ trên ghế nằm, lập tức trả lời cô ấy: Mày đang ở đâu?

Hiểu Lê: Tao ở nhà

Tôi: Tao đi đón mày, ăn chung, sau đó tới trường

Hiểu Lê: Tốt!

Lúc cầm chìa khóa chạy xuống lầu, vội vàng tính giờ thử, mặc dù hơi gấp một chút, nhưng cũng không tính là gấp. Giờ tan tầm cao điểm, tôi bỏ ra gần một tiếng đồng hồ mới đón được Hiểu Lê, lúc cô ấy vừa lên xe mới thắt dây an toàn thì xe tôi đã lao vùn vụt trên đường cao tốc.

"Chơi vui lắm, trường của em ấy bị đào ra rồi." Cô ấy cười cười: "Tuệ Tuệ cũng thật là, bây giờ mới nói, nếu như nói sớm một hai ngày thì tao khẳng định là sẽ có nhiều người tới hơn đó."

Lúc này tôi mới phát hiện, Hiểu Lê trang điểm.

Khi cô ấy ra ngoài với tôi thì rất ít khi trang điểm, vậy nên tôi nhịn không được mà hỏi: "Mày trang điểm làm gì?"

Cô ấy cười: "Trong nhóm có nhiều người như vậy, lỡ như có người của thành phố A thì phải làm sao bây giờ, hiện trường cỡ lớn đó a, tao đương nhiên phải ăn mặc thật xinh đẹp rồi."

Tôi: "Nhóm của mày có bao nhiêu người ?"

Cô ấy suy nghĩ: "Hình như là nhóm sớm nhất, cỡ 2000 người, nhưng mà em ấy không phải chỉ có một nhóm đó, bây giờ trên Weibo cũng biết rồi."

Tôi gật gật đầu.

Lái xe tới gần trường, thời gian vẫn còn dư dả một chút, chúng tối tìm một quán để ăn tối, trong lúc đó mà Hiểu Lê vẫn không quên trêu khẩu vị tôi đã thay đổi tốt hơn.

Tôi hỏi: "Mì quán này ăn ngon."

Hiểu Lê tặc lưỡi: "Không nặng lời thì sẽ chết sao?"

Vừa đúng giờ, nhưng mà bảng đèn tên Trúc Ngôn Nhất Hòa trong tưởng tượng của tôi cũng không thấy được, vô cùng thuận lợi tiến vào hội trường.

Lúc vào suýt chút nữa làm tôi giật thót tim, người đi trước đó hơn 10 mét không phải Thích Hồng Vũ là ai?

Tôi lập tức kéo Hiểu Lê ra ngoài, lại đi vào từ một cửa khác.

Với loại tiệc tối này, ngoại trừ sinh viên năm nhất đại học thì cũng không bắt buộc ai phải tới tham gia gì cả, hàng phía trước có mấy vị giảng viên đang ngồi, đằng sau là mấy người biểu diễn tối nay, cho nên còn có rất nhiều vị trí trống.

<i>Khi mình học năm nhất cũng phải thường xuyên tham gia như vậy</i>

Tôi cùng Hiểu Lê tìm chỗ cao nhất ngồi xuống, đợi chừng mấy chục phút, sắp bắt đầu rồi.

Không có tiết mục đơn, nên đành phải cười khan chờ đợi, cười khan vỗ tay liên tục, rồi lại gượng cười.

Rốt cuộc thì sau tiết mục thứ 6 thì MC đọc lời dẫn, cuối cùng nói: "Xin mời Lục Tuệ, mang đến ca khúc « Tây phong thoại »."

<i>Đây nè, đây cũng là tên cửa tiệm đồ ngọt của</i><i> Hứa Thu nha. Hồi đó mình không biết có bài hát này.</i>



Tôi lập tức lên tinh thần, ngồi thẳng dậy, sau đó bên tai truyền đến tiếng vỗ tay như sấm.

Tây phong, tôi bắt đầu nhớ lại việc vì sao tôi lại lấy cái tên này để làm tên cửa tiệm, hình như là Lục Tuệ đề nghị, hóa ra nó là tên một ca khúc à.

Bây giờ hội trường đang ngồi đầy người, ngay cả cửa ra vào cũng đều đứng đầy người, mà bảng đèn trong tưởng tượng của tôi thì lại được thay thế bằng máy tính bảng và điện thoại, bên trên hiện ra chữ "Trúc Ngôn Nhất Hòa" mờ ảo.

Tôi rất bái phục biện pháp theo đuổi thần tượng đầy hiện đại này.

Trên sân khấu có hai ánh đèn, theo thứ tự là trước chỗ Lục Tuệ và bên cạnh tay chơi ghita của em

Tiếng ghita vang lên, toàn hội trường yên tĩnh trở lại.

"«Tây phong thoại» tặng cho cho chị và mọi người."

Hội trường lại reo hò.

Một anh chàng ngồi cạnh tôi đột nhiên phổ cập cho tôi: "Đây là Lục Tuệ, là quán quân của cuộc thi ca nhạc của trường lần trước. Tiếc là cô ấy chỉ hát có một lần đó, tôi vẫn luôn chờ được nghe cô ấy hát, rốt cuộc thì hôm nay cũng hát rồi."

Cậu ta tỏ vẻ "Chắc chị không biết đâu ha", vô cùng kiêu ngạo, mà tôi nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần của cậu ta thì cũng nuốt xuống câu "Đó là bạn gái của tôi mà."

Dường như mọi người đều biết rõ ca khúc này hát từ đâu nên dần dần yên tĩnh, sau vài giây đánh đàn thì Lục Tuệ mở miệng.

Đã lâu lắm rồi không được nghe em hátc câu hát đầu tiên này trực tiếp đánh vào tim tôi.

Cô gái nhà ai mà hát dễ nghe thể nhỉ.

Không có người nói chuyện, tất cả mọi người yên lặng lắng nghe, mấy phút này khiến cho người ta cảm thấy thật ngắn ngủi, chớp mắt một cái mà em đã hát xong rồi.

Lục Tuệ: "Cám ơn."

Ánh đèn trên đầu em tối lại, màn sân khấu c*̃ng kéo lại để chuẩn bị cho tiết mục sau.

Nhưng em ở trong bóng tối còn chưa kịp rút lui thì có một cô gái ở dưới khán đài hô lên: "Tiểu Hòa Hòa và chị bé trăm năm hòa hợp!"

Sau tiếng hét này, thì liên tục có người hô câu "Trăm năm hòa hợp lên".

Và tôi dường như nghe được giọng nói yếu ớt của Lục Tuệ trong những giọng nói này, em nói: "Cảm ơn."

Sau khi bức màn được kéo xuống hết thì Hiểu Lê ở bên cạnh thọc tôi một chút: "Cảm động không?"

Tôu lúng ta lúng túng "Ừ" một tiếng.

Hiểu Lê lại hỏi tôi: "Không đi tìm em ấy sao?"

Hiểu Lê còn nói: "Hiện tại nhiều fans hâm mộ như vậy, em ấy ở sau khán đài có hơi nguy hiểm đấy."

Tôi lập tức bị thuyết phục, ném túi cho Hiểu Lê rồi chạy ra sau bục, sau khi tới thì quả nhiên phát hiện hệt như lời cô ấy nói, Lục Tuệ bị fans hâm mộ bao vây.

Cũng may không nhiều người lắm, tôi chen vào từ bên cạnh, lại phát hiện em đang ký tên tại chỗ cho họ, gương mặt được trang điểm kỹ càng của em lại càng rực rỡ hơn ở dưới ánh đèn.

Em chưa luyện tập ký tên bao giờ, nhưng giờ phút này lại cầm bút rất đoan chính viết từng chữ Trúc Ngôn Nhất Hòa. Em viết kiên nhẫn, fan hâm mộ c*̃ng chờ rất kiên nhẫn, thi thoảng có người cầm điện thoại chụp ảnh thì em cũng không hề e ngại, rất là thoải mái.

Tôi cứ đứng thế ngắm Lục Tuệ, quá nhiều người nên em không phát hiện được ánh mắt của tôi. Nhìn từ góc độ này, lại cộng thêm ánh đèn phía trên thì em phảng phất như là tiên nữ giáng trần.

Nhưng đúng là có người nói em là tiên nữ thật, tôi thấy ngay dưới Weibo của em đấy. Nói em là có giọng hát thiên sứ, khuôn mặt tiên nữ và dáng người ma quỷ, hai cái đầu thì tôi tán thành, nhưng còn dáng người ma quỷ, tôi nghĩ ngoại trừ tôi ra thì còn có ai từng thấy? Ai?

Đương nhiên, fans hâm mộ bây giờ toàn nhắm mắt mà khen, quen mà.

Mấy phút sau, đột nhiên em ngẩng đầu, thành công bắt được thân ảnh của tôi trong biển người, lại cách biển người cười với tôi. Sau đó, trong khi tôi chờ đợi thì fans hâm mộ cũng rất tự giác nhường ra một con đường cho em.

Em cứ thế mà đi về phía tôi, ở trước mắt bao người dắt tay tôi, gọi tôi một tiếng: "Chị bé ơi."

Fans hâm mộ sau lưng em đột nhiên hét lên, suýt chút nữa là làm tôi bị điếc luôn.

Sau đó em liền kéo tôi chạy đi, chạy băng qua đường, xuyên qua rừng cây, xuyên qua lầu dạy học, chờ tôi lấy lại tinh thần, thì em đã kéo tôi đến một chỗ vắng người.

Tôi thở hổn hển nói: "Hát rất hay."

Em "Ừ" một tiếng, xoay người ôm lấy tôi.

Tôi hỏi: "Có người theo không?"

Em nói: "Không có."

Nói xong em giữ vai tôi, nghiêng người về phía trước.

Tôi còn hỏi: "Em cứ thế mà đi thì có ổn không?"

Em hơi lùi lại: "Không có việc gì."

Tôi còn nói: "Trong hội trường. . ."

Em trực tiếp hôn xuống cắt ngang lời tôi, dùng phương pháp mà tôi từng dạy en, những lời nói thoát ra khỏi nụ hôn của em.

"Chớ nói chuyện, để em hôn chị cho tốt nào."

Em nói xong thì dùng sức ghì chặt đầu tôi, tiếp đó gửi đến một nụ hôn kiểu Pháp say đắm.
 
Em Của Ngày Ấy
Chương 57: Tôi đã nếm được một chút máu trong miệng mình


<b>Chương 57. Tôi đã nếm được một chút máu trong miệng mình</b>
 
Back
Top Bottom