Xuyên Không Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 40: Đi nhà trẻ


Chúc Chúc nghe anh ba nói chuyện, bé cảm thấy giọng của anh rất dễ nghe, bé còn muốn nghe anh nói chuyện nhiều hơn nữa.

"Anh ba, anh mau nói chuyện với Chúc Chúc đi. Chúc Chúc sẽ trò chuyện cùng anh. Tối qua Chúc Chúc đã mơ thấy thật nhiều thật nhiều đồ ăn đó nha, có thịt viên nè, đùi gà to, xương sườn thơm thơm..."

Cố Thanh Diệu nghe em gái kể một loạt tên món ăn, cái miệng bé xíu đó không hề ngừng nghỉ một giây nào, em gái nhà cậu thật sự là một bé ăn hàng mà.

Cậu quay lại ngồi và tiếp tục ăn trong không gian tràn đầy vui vẻ này, bỗng nhiên cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất mà cậu từng ăn.

...

Sau bữa sáng.

Chúc Chúc ngồi trên sofa, nhìn vào tivi đang phát bộ phim mà bé đã tham gia diễn xuất, gia đình nói rằng bé đã nổi tiếng.

A, bé nổi tiếng rồi, bé ngồi đó cùng người một nhà xem chính mình trên tivi.

...

...

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, in những vệt sáng lên mặt đất.

Hôm nay, Chúc Chúc dậy rất sớm vì bé phải đến nhà trẻ. Hôm nay là lần đầu tiên bé đi nhà trẻ nên bé rất hưng phấn.

Bé nhanh chóng sửa soạn cho mình rồi lon ton rời khỏi phòng, đi đến hành lang nhìn xuống dưới lầu, bên dưới vẫn yên tĩnh.

Bé không nghe thấy tiếng nấu cơm, chắc là anh cả vẫn chưa dậy.

"Anh cả ơi, anh đã dậy chưa ạ? Chúc Chúc có thể vào được không?"

Chúc Chúc đi đến phòng của anh cả, sau khi gõ cửa và nghe được tiếng đồng ý truyền ra từ bên trong thì bé mở cửa đi vào, nhìn thấy anh cả đang chỉnh cổ áo.

Bé biết mỗi khi anh cả mặc bộ quần áo này là anh sẽ đi đến một nơi gọi là công ty.

"Anh cả, đây là cái gì vậy ạ?"

Chúc Chúc bước chân bé xíu đến trước mặt anh cả, tò mò nhìn. Tại sao anh cả lại đeo một dây thừng ở cổ, anh cả sợ bị lạc hả?

Cố Thanh Diên vừa mới đeo cà vạt vào cổ áo liền nghe thấy âm thanh nghi ngờ của em gái: "Chúc Chúc, cái này là cà vạt."

"Cà vạt?"

Chúc Chúc nghiêng đầu nhỏ nhắn, nhìn vào sợi dây màu đen ở cổ anh cả: "Anh cả, Chúc Chúc muốn đeo cà vạt cho anh, có được không ạ?"

"Được chứ."

Cố Thanh Diên buông tay đang thắt cà vạt, ngồi xuống giường, cong lưng một chút, để em gái có thể dễ dàng thắt hơn.

Chúc Chúc hoàn toàn không biết cách thắt cà vạt, bé nhớ là chị hai đã dạy cho bé cách thắt nơ con bướm nên đã làm theo cách bé trong đầu và thắt cà vạt theo kiểu nơ bướm.

Cố Thanh Diên nhìn vào đôi tay nhỏ, cách thắt càng ngày càng không ổn.

"Anh cả ơi, em đã thắt xong, anh thấy thế nào ạ?"

Chúc Chúc hãnh diện nhìn cái nơ bướm mà bé vừa thắt, lần này là lần bé thắt đẹp nhất, bàn tay nhỏ điều chỉnh lại một chút: "Đẹp lắm."

Cố Thanh Diên nhìn xuống bản thân, cái nơ giữa cổ hơi lệch tí, không thể gọi là đẹp, một cái nơ bướm kỳ cục nhưng anh cưng chiều mỉm cười: "Chúc Chúc thắt đẹp lắm."

"Dạ." Chúc Chúc rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Cố Thanh Diên đứng dậy, mặc áo vest, đeo nơ bướm mà em gái đã thắt cho anh, sửa sang lại một chút để che một phần nhỏ lộ ra ở dưới cổ áo, tổng thể trông vẫn ổn, có một phong cách mới lạ.

Anh bảo em gái xuống phòng khách dưới lầu chờ một tí, khi ăn sáng xong sẽ đưa bé đến nhà trẻ.

"Dạ, Chúc Chúc đợi anh ạ." Chúc Chúc chớp mắt với anh cả, sau đó chạy ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dưới lầu.

Chúc Chúc ngồi trên sofa, nhìn chị hai đang đi tới, cùng với anh ba đang mặc một bộ quần áo mà bé chưa từng thấy.

"Chào buổi sáng chị hai và anh ba."

"Chúc Chúc dậy sớm thật đấy." Cố Thanh Uyển đi ngồi bên cạnh, chỉnh sửa chùm tóc của em gái.

Cố Thanh Diệu sửa sang lại đồng phục trên người rồi lấy cặp sách mà cậu để ở sofa, kiểm tra bên trong xem đã mang đủ đồ chưa, nhanh chóng ăn sáng rồi đến trường.

Cố Thanh Diên nhìn vào đồng hồ và nói: "Chúc Chúc, sắp đến giờ đi học rồi, anh cả đưa em đến nhà trẻ nhé."

Chúc Chúc nghe đã thật sự phải đi nhà trẻ, bé vui vẻ đeo cặp sách nhỏ lên: "Anh cả ơi, chúng ta đi thôi, xông tới nhà trẻ nào."

"Được."

Cố Thanh Diên dẫn em gái ra xe, lái xe đến nhà trẻ.

Chúc Chúc nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ xe, chỉ mấy phút sau, xe đã dừng lại.

Bé xuống xe ngay trước cổng nhà trẻ, nhìn ngoài cổng có rất nhiều bạn nhỏ, khắp nơi đang rất ồn ào.

"Anh cả, đây là nhà trẻ ạ? Khác với những gì Chúc Chúc nghĩ."

Cố Thanh Diên xuống xe đến bên cạnh em gái, nắm lấy tay nhỏ của bé: "Chúc Chúc, từ giờ em sẽ học ở đây nhé. Trong đó có rất nhiều bạn nhỏ đang chờ em và họ sẽ thành bạn tốt của em đấy."

"Bạn tốt, Chúc Chúc thích bạn tốt." Chúc Chúc vui vẻ đi theo anh ba.

"Bạn nhỏ Chúc Chúc, chào em. Cô là cô Lâm, cô là giáo viên của em."

Chúc Chúc nhìn thấy anh cả dẫn em đến gặp một chị lớn. Chị lớn đó bảo bé gọi chị là cô Lâm, bé hơi nhút nhát nói: "Chào, chào cô Lâm ạ."

Cố Thanh Diên thấy em đã chào hỏi xong, anh lui về phía sau em gái, vỗ nhẹ vào lưng em: "Chúc Chúc, đây là cô giáo Lâm của em đó."

"Dạ." Chúc Chúc gật đầu đáp lại anh cả.

Cô Lâm nhìn vào hạt đậu nhỏ đáng yêu đang nép sau lưng anh trai của bé, chỉ cần nhìn thế thôi, trái tim cô cũng được chữa lành.

"Chúc Chúc, em phải ngoan ngoãn ở đây, anh phải đi làm rồi."

Sau khi Cố Thanh Diên giao em gái cho giáo viên thì chuẩn bị rời khỏi đó, anh vừa bước một bước thì có một bàn tay nhỏ kéo mình lại.

"Anh cả, anh không đến trường với Chúc Chúc sao?"

Cố Thanh Diên cúi xuống: "Xin lỗi em, anh không thể đi với em được."

"Vậy là anh không cần, không cần Chúc Chúc nữa hả?"

Cố Thanh Diên nghe giọng của em gái đã bắt đầu nghẹn ngào, anh vội vàng nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của em, an ủi bé: "Chúc Chúc ngốc. Sao anh có thể không cần em được. Lúc tan học, anh cả sẽ đến đón em mà."

"Thật không?"

Cố Thanh Diên khẳng định: "Thật."

"Móc ngoéo hứa nhé."

Cố Thanh Diên nhìn vào bàn tay nhỏ trước mặt, thấy ngón tay út vẫn đang ngoắc ngoắc với anh, anh dịu dàng, giơ tay ngoắc lấy ngón út đó: "Được, móc ngoéo."

Chúc Chúc và anh cả móc ngoéo xong: "Anh cả nhất định phải đến đón Chúc Chúc, nếu không sẽ là cún con."

"Được, anh cả nhất định sẽ đến đón em." Cố Thanh Diên lại nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của em gái: "Phải ngoan nhé."

Nói xong, anh đứng dậy, vẫy tay với em gái, sau đó xoay người lên xe đi đến công ty.

Chúc Chúc vẫn vẫy tay theo hướng đó, cho đến khi chiếc xe biết mất, bé mới hạ tay xuống.

Cô Lâm nhìn viên sữa đáng yêu, dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé: "Bạn nhỏ Chúc Chúc, vào lớp cùng cô nhé."

"Dạ."

Chúc Chúc nâng chân ngắn đi theo bên cạnh cô Lâm, đến một nơi gọi là lớp học.

Cô Lâm dẫn Chúc Chúc đến một chỗ trống trong lớp học: "Bạn nhỏ Chúc Chúc ngồi ở đây chờ nhé, nếu có chuyện gì thì con nói với cô Tiểu Lệ ở đây nhé."

"Dạ." Chúc Chúc gật đầu đáp lại.

Cô Lâm an tâm rời khỏi đó, tiếp tục đi ra ngoài đón các bạn nhỏ khác.

Chúc Chúc ngồi trên chỗ ngồi, đôi mắt lớn nhìn xung quanh, thấy có nhiều bạn nhỏ khác cũng đang ngồi ở đó, trong đó có một số bạn nhỏ đang khóc và có một chị lớn đang an ủi họ.

Bé hít mũi một cái, nhìn thấy họ khóc, bên ngoài cũng có tiếng khóc khác, bé bỗng cảm thấy muốn khóc, bé nhớ đến anh cả, chị hai và anh ba, còn cả ba mẹ nữa.

Cô Lâm dẫn học sinh cuối cùng đến phòng học, nhìn thấy một bên khóc một bên la, vô cùng hỗn loạn.

Cô rất quen thuộc với cảnh này, đây là cảnh tượng cô luôn trải qua mỗi khi bắt đầu một kỳ học mới, cô nhanh chóng gia nhập kiểm soát tình hình giúp cô Tiểu Lệ.

Chúc Chúc cúi đầu nhỏ, ôm chiếc cặp thỏ con trong ngực, tay nhỏ như có như không bóp bóp tai của thỏ con, môi bĩu ra.

Ở đây bé không quen biết ai hết, mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, bé cảm thấy hơi sợ hãi bất an.

"Chúc Chúc."

Chúc Chúc nghe thấy có người gọi tên bé, đầu nhỏ ngẩng phắt lên. Bé nhìn thấy hình bóng quen thuộc, vui mừng nói: "A! Hữu Hữu!"

Hữu Hữu đeo cặp sách, được cô Lâm dẫn vào lớp học, tâm trạng thấp thỏm vì không biết Chúc Chúc có ở trong đó không, nếu không có thì cậu sẽ rất buồn.

Cậu đi vào, vừ nhìn thì thấy ngay thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc, cậu lập tức tươi cười hớn hở, bước nhanh về phía đó.

Chúc Chúc nhìn thấy Hữu Hữu xuất hiện trước mặt, bé vui lên một chút, trong mắt bé đầy kinh hỷ: "Hữu Hữu đã đến rồi, hai chúng ta học cùng một nhà trẻ nè, thật tốt quá."

"Ừ, Chúc Chúc, cùng, cùng một nhà trẻ." Hữu Hữu ngồi vào vị trí bên cạnh của Chúc Chúc.

Chúc Chúc nhìn vào cặp sách màu xanh của Hữu Hữu, ngay lập tức bé đưa cặp sách thỏ hồng của mình ra trước mặt cậu: "Hữu Hữu, nhìn này. Đây là cặp sách thỏ hồng của Chúc Chúc, vô cùng đáng yêu phải không, cặp sách màu xanh của cậu cũng đẹp nữa."

Hữu Hữu đặt cặp sách của mình kế bên cặp của Chúc Chúc, để cô bé nhìn cặp sách của mình. Cậu cảm thấy cặp sách của mình và cặp sách của Chúc Chúc rất xứng đôi, khuôn mặt nhỏ của cậu hơi ửng đỏ.

Chúc Chúc nhìn cặp sách của Hữu Hữu rồi bé nắm lấy tay nhỏ của cậu và kể cho cậu nghe về chuyện của mình, bây giờ bé có rất nhiều điều muốn nói với Hữu Hữu.

Hữu Hữu ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe Chúc Chúc kể chuyện. Giờ đây, cậu cảm thấy rất hạnh phúc vì cậu có thể đến trường cùng Chúc Chúc, còn trở thành bạn cùng bàn với nhau nữa.

Cậu hy vọng mọi thứ sẽ luôn luôn như vậy.
 
Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 41: Đón anh ba tan học


Cô Lâm kiểm soát tình hình lớp học và lên bục giảng, bắt đầu bài học đầu tiên của kỳ học mới.

Chúc Chúc nhìn chăm chú vào cô Lâm phía trước, lắng nghe cô nói về các vấn đề của nhà trẻ, cơ thể nhỏ nằm sấp xuống một chút, nghiêng về phía Hữu Hữu.

"Hữu Hữu, bạn có nghe rõ hết những gì cô Lâm nói không?"

"Nghe rõ." Thân hình nhỏ nhắn của Hữu Hữu cũng nhoài người sang một chút, đáp lại lời của Chúc Chúc.

"Hữu Hữu thật lợi hại."

Chúc Chúc giơ ngón cái lên cho Hữu Hữu, bé cảm thấy cô Lâm đã nói rất nhiều thứ như là không thể tùy tiện ra khỏi nhà trẻ, còn phải học rất nhiều rất nhiều thứ gì đó và còn phải tham gia vào một lớp gọi là hoạt động.

Bé chống tay nhỏ trên mặt bàn, chống một bên quai hàm núc ních, đột nhiên cảm thấy nhà trẻ không còn vui như trước nữa.

Hữu Hữu vươn tay sang và cầm lấy một tay nhỏ của Chúc Chúc. "Chúc Chúc, bạn, bạn có, có Hữu Hữu, vĩnh viễn là bạn tốt."

"Ừ, bạn tốt."

Chúc Chúc nghĩ rằng chỉ cần có Hữu Hữu bên cạnh, mọi thứ đều sẽ tốt, có Hữu Hữu là có tất cả mọi thứ.

Bé nghĩ đến việc có Hữu Hữu lợi hại, ánh mắt lập tức sáng lên, bé có thể làm nhiều việc với Hữu Hữu, như vậy sẽ không nhàm chán nữa.

Hữu Hữu chú ý đến ánh mắt của Chúc Chúc nhìn cậu như thấy bảo bối, mặt thịt nhỏ hơi đỏ lên, cậu đến nhà trẻ này không phải vì lý do nào khác, chỉ vì Chúc Chúc.

Cậu chỉ cần ở bên cạnh Chúc Chúc thì đã cảm thấy thỏa mãn rồi, ngoại trừ Chúc Chúc ra, mọi thứ khác đối với cậu không quan trọng.

Ừ, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.

Cậu đem lời Chúc Chúc từng nói với cậu, khắc tại trong tim.

...

Đã đến giờ tan học.

Chúc Chúc nghe được bài hát êm tai, biết đây là lúc tan học, cũng biết rằng anh cả sắp đến rồi.

Bé nắm tay nhỏ của Hữu Hữu, đi thành hàng theo sau lưng cô Lâm, đi đến cổng nhà trẻ.

"Các bạn nhỏ, các em ngoan ngoãn xếp hàng trong này, ba mẹ của các em sắp đến đón các em rồi." Cô Lâm dẫn dắt nhóm bé con này tới vị trí đã được chỉ định của nhà trẻ để xếp hàng và đợi người lớn trong nhà của tụi nhỏ đến đón.

Chúc Chúc nhìn các bạn cùng lớp lần lượt được ba mẹ đón đi, cái đầu nhỏ của bé không ngừng ngóng ra quanh cổng chính để tìm kiếm chiếc xe và hình bóng quen thuộc.

Sau khi nhìn một lúc, bé nhìn thấy dì Lưu nhà Hữu Hữu đến, bé vẫy tay về phía Hữu Hữu: "Tạm biệt Hữu Hữu nhé."

"Tạm biệt Chúc Chúc."

Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc vẫy tay, cậu muốn đưa Chúc Chúc đi cùng nhưng cô Lâm nói rằng chỉ có người lớn trong nhà của bé mới có thể đón đi, cậu đành phải vẫy tay và nói lời tạm biệt.

Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu được đưa đi, môi nhỏ trề ra, tay nhỏ bẹo lấy má phúng phính mình, sao anh cả còn chưa tới? Chẳng lẽ muốn trở thành cún con sao?

"Chúc Chúc, xin lỗi nha, anh đến muộn."

Cố Thanh Diên sau khi kết thúc cuộc họp liền lái xe đến nhà trẻ, khi anh xuống xe thì thấy em gái đang đứng ở cổng nhà trẻ, mặt bánh bao nhăn lại.

Chân dài nhanh chóng tiến đến, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cũng là ngày được về sớm, anh tính thời gian không đúng nên bị trễ vài phút.

"Anh cả!"

Chúc Chúc nhìn thấy người ở đây, chân ngắn chạy tới ngay, giang cánh tay của mình và ôm chầm lấy anh, mặt thịt dùng sức cọ cọ lên đùi anh: "Anh cả ơi, Chúc Chúc nhớ anh quá."

Cố Thanh Diên ký tên trên sổ đăng ký của cô Lâm, anh có thể đưa em gái đi rồi, anh lễ phép chào tạm biệt cô Lâm.

Tiếp theo, ánh mắt anh nhìn về phía em gái: "Chúc Chúc, đi thôi."

"Dạ, anh cả ôm ôm em."

Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái giơ hai tay đòi ôm, làm sao mà anh có thể từ chối yêu cầu đáng yêu như vậy chứ.

Anh không do dự một giây, khom lưng và ôm em gái lên, ôm bé đi về phía xe.

Chúc Chúc ở trong vòng tay của anh cả, mặt thịt mũm mĩm chôn xuống người anh, ngửi mùi thơm dễ chịu khiến bé cảm thấy an tâm trên người anh.

Cố Thanh Diên vỗ nhè nhẹ lưng em gái mấy cái, an ủi bé, anh hứa sau này mình tuyệt đối sẽ không bao giờ trễ một phút nào nữa.

"Anh cả, nếu anh không đến nữa, anh sẽ biến thành cún con đấy. Chúng ta đã móc ngoéo hứa rồi mà." Chúc Chúc nhấc đầu nhỏ lên, sau khi nói xong câu đó lại chôn mặt trở lại.

"Ừ, anh cả hứa với em, sau này anh sẽ là người đầu tiên đến đón em, nếu không, gâu gâu ~"

Chúc Chúc nghe thấy anh cả kêu như cún con, mặt thịt lộ ra, cười tươi: "Chúc Chúc tin anh cả."

Cố Thanh Diên bế em gái vào trong xe, bảo bé ngồi xuống, sau đó anh ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe rời đi.

"Anh cả ơi, anh ba cũng đi học giống Chúc Chúc, vậy anh ấy tan học rồi có thể về nhà không?"

Cố Thanh Diên lái xe nghe thấy tiếng em gái phía sau, anh nhìn vào đồng hồ: "Bên A Diệu còn phải học thêm một chút nữa mới tan học."

"Anh cả, chúng ta đi đón anh ba tan học đi, không thì anh ấy sẽ giống như Chúc Chúc, đợi ở ngoài cổng rất sợ đó."

Trong đầu Chúc Chúc đã tưởng tượng ra dáng vẻ anh ba đứng một mình trong gió lạnh, run cầm cập ở cổng trường.

Cố Thanh Diên nghe em gái nói như vậy, chắc chắn là bé đã đem trường trung học cơ sở và nhà trẻ nhập lại thành một.

Anh nhìn vào gương chiếu hậu thấy gương mặt đầy mong đợi của em gái, lại nghĩ chắc không nên đả kích con bé nên đáp ứng mong đợi này: "Vậy thì chúng ta đi đón anh ba của em tan học nhé."

"Dạ."

Chúc Chúc ngồi trong xe, nhìn thấy hướng của xe thay đổi, rẽ sang một hướng khác.

...

Trường trung học Sơ Dương.

"Đing đing đong đong ..."

Tiếng chuông tan học vang lên, sự yên bình của sân trường đột nhiên trở nên ồn ào huyên náo.

Chúc Chúc nhìn vào nơi anh ba học, nơi đó khác hoàn toàn với nơi của bé, bé đứng ở cổng trường chờ đợi anh ba tan học.

Bé nghe tiếng chuông vui nhộn, thấy cửa trường mở ra, bên trong có rất nhiều anh chị mặc đồ giống nhau đi ra ngoài.

"Anh ba, anh ba ơi, anh ở đâu?"

Chúc Chúc đi về phía trước muốn đi đón anh ba nhưng không có ai đáp lại bé, bé bỗng chốc thấy hoa mắt, không nhận ra ai là anh ba.

"Bé ngốc, em nhìn đi đâu thế?"

Cố Thanh Diệu nhìn chăm chú trong đám người, cái đầu nhỏ của em gái đang không ngừng quay tới quay lui tìm kiếm cậu, cậu chạy xuyên qua đám đông và cúi người ôm lấy em gái.

"A, anh ba!"

Bỗng Chúc Chúc được nâng cao hơn rất nhiều, bé rơi vào một vòng tay ấm áp. Bé chớp chớp đôi mắt to long lanh của mình vài cái và sau khi bé nhìn thấy người ôm mình thì bé nở một nụ cười thật tươi, đầu nhỏ của bé lại chui chui vào lòng cậu.

"Anh ba, Chúc Chúc và anh cả đến đón anh tan học về nhà nè."

"Ừ, đi thôi."

Cố Thanh Diệu ôm máy tỏa hương sữa trong lòng, chuẩn bị đi về phía anh cả.

"Anh ba, tại sao anh và các anh chị kia lại mặc đồ giống nhau vậy? Chúc Chúc không thể nhận ra anh ngay lập tức được."

Cố Thanh Diệu dừng bước một chút và khẽ thở dài, nếu điều kiện có thể, cậu cũng không muốn mặc đồng phục trường học: "Bé ngốc, đây là đồng phục theo quy định của trường học, không còn cách khác."

"Anh ba, anh còn có đồng phục không ạ? Chúc Chúc cũng muốn mặc giống anh."

"Có, bây giờ có thể cho em mặc."

Cố Thanh Diệu thả em gái xuống đất, nhanh chóng cởi áo khoác đồng phục trên người mình, cúi xuống mặc cho em gái.

Chúc Chúc nhìn vào bộ đồng phục trên người mình, thậm chí bé còn không thấy được tay của mình, bé lắc lư áo dài: "Anh ba, tay của Chúc Chúc mất tiêu rồi."

Cố Thanh Diệu giúp em gái xắn hai tay áo lên, lộ ra bàn tay nhỏ của bé: "Vậy là được."

"Wow!"

Chúc Chúc cúi đầu đánh giá bộ đồng phục trên người mình: "Vậy sau này, Chúc Chúc có thể đi học cùng với anh ba phải không?"

Cố Thanh Diệu lại ôm em gái lần nữa: "Chúc Chúc à, em chưa đủ tuổi vào trung học đâu nhưng mà khi em đến tuổi đó thì em sẽ không muốn đi nữa đâu."

Chúc Chúc hỏi không hiểu: "Ừm... Tại sao vậy ạ?"

"Vì..."

Cố Thanh Diệu cười và nói cho em gái nghe một số điều về việc đi học.

Ở cổng trường, các học sinh khác nhìn thấy cảnh tượng ấm áp bên đó, tất cả đều cho rằng mình hoa mắt rồi, kinh ngạc tới nỗi cằm muốn rớt xuống đất.

"Tao, tao không nhìn nhầm chứ, học sinh xuất sắc kiêm trùm trường của trường chúng ta lại cười mà còn cười rất dịu dàng."

"Trời ơi! Hot boy Cố Thanh Diệu có em gái dễ thương như thế à."

"Tao cũng muốn có em gái dễ thương như vậy, ghen tị quá đi."

"Cố Thanh Diệu thực sự là nam thần toàn năng, không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà quan trọng nhất là có em gái dễ thương như thế."

"Trời ơi, tổ hợp anh đẹp trai và bánh bao sữa này dễ thương xỉu!"

...

Cố Thanh Diệu hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, ôm em gái mềm mại thơm mùi sữa trong tay, đi đến nơi của anh cả.

"Anh cả, hôm nay sao lại đến đón em vậy? Em không còn là trẻ con nữa rồi."

Cố Thanh Diên nhìn hai người đến: "Là Chúc Chúc gợi ý đấy, anh chỉ mang em ấy đến đây."

Cố Thanh Diên lên xe và ngồi vào ghế lái, sau khi thấy họ đều đã lên xe thì anh lái về nhà

Chúc Chúc thấy xe vừa đi không bao lâu thì "ào ào" tiếng mưa rơi truyền tới.

"Trời mưa rồi!"

Bé con nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, vươn tay nhỏ lên, chạm vào vết mưa chảy xuống trên cửa kính.

Cố Thanh Diên nhìn bầu trời thay đổi nhanh chóng, giảm tốc độ của xe, vững vàng lái xe về nhà.

Cố Thanh Diệu nhoài người qua, ngắm cảnh mưa ngoài cửa sổ với em gái.

Chúc Chúc nghĩ, mưa to như vậy, chút nữa khi xuống xe có bị ướt không nhỉ.

Bé không ngờ suy nghĩ của mình là thừa thãi, khi xe dừng lại trước cửa nhà, mưa to cũng cực kỳ trùng hợp ngừng lại.

"Đến nhà rồi."

Sau khi dừng xe hẳn, Cố Thanh Diên quay đầu bảo họ có thể xuống xe.

Chúc Chúc mở cửa và nhảy xuống xe, ngẩng đầu lên, cảm thấy mưa ngừng thật tốt, bé nhìn thấy những đám mây nhiều màu sắc xuất hiện trên bầu trời.

"A, là mây cầu vồng! Anh cả, anh ba, mau xem kìa!"

Cố Thanh Diên vừa xuống xe thì nghe thấy em gái nói như vậy, nên cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một chiếc cầu vồng xinh đẹp vắt trên đó: "Ừ, cầu vồng rất đẹp."

Cố Thanh Diệu giương mắt nhìn lên, trong đôi mắt màu nhạt phản chiếu lại màu sắc của cầu vồng: "Thật là đẹp."

Chúc Chúc nhớ những gì anh cả đã nói với bé, nếu cầu nguyện trước cầu vồng thì ước nguyện sẽ thành hiện thực nên bé ngay lập tức nhắm mắt lại và ước với cầu vồng.

Bé hy vọng bé và người mình thích sẽ mãi mãi không chia xa.
 
Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 42: Nướng thịt


Chúc Chúc cầu nguyện trong lòng rồi mở mắt ra, dùng đôi mắt to tròn trong suốt nhìn cầu vồng trên bầu trời.

Bé hy vọng ước nguyện này của mình có thể được cầu vồng nhanh chóng thực hiện và mang đến vận may cho cả nhà.

"Chúc Chúc, chúng ta nên đi rồi." Cố Thanh Diên nhìn em gái ngẩng đầu nhìn trời, gọi bé.

"Em đến liền."

Chúc Chúc thu lại tầm mắt, đáp lời anh cả, rồi chạy về nhà.

Cố Thanh Diệu nhìn balo con thỏ nhỏ màu hồng của em gái trên tay mình, cậu cảm thấy nó rất đáng yêu, rất hợp với bé.

Cậu vừa đi vừa ngắm nhìn balo con thỏ đáng yêu trong tay, nghĩ rằng sau này cậu có thể tặng cho em gái thêm nhiều đồ vật đáng yêu nữa.

Cố Thanh Diên thấy bầu sau khi mưa rất đẹp, nghĩ hay là tối nay nướng thịt ở trong vườn đi.

Anh hỏi ý kiến các em, thấy mọi người đều đồng ý, cũng biết em hai đang trên đường về thì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần thiết để nướng thịt.

"Anh cả, Chúc Chúc muốn nướng thịt thơm thơm."

Chúc Chúc đi đến phòng bếp nhìn anh cả, thấy anh đang thái thịt, bé giơ tay nhỏ, vẫy vẫy mấy cái: "Chúc Chúc cũng muốn giúp."

"Được, vậy thì em rửa sạch mấy loại rau này nhé."

Cố Thanh Diên nhìn em gái tích cực muốn giúp đỡ nên phân công nhiệm vụ đơn giản cho bé.

Chúc Chúc nhận rau xanh mà anh cả đưa cho: "Được ạ, Chúc Chúc sẽ rửa thật sạch."

Cố Thanh Diên xử lý đồ mặn nhưng thỉnh thoảng nhìn em gái đang rửa rau ở bên cạnh để giữ an toàn cho bé.

Chúc Chúc nghiêm túc nhặt từng lá rau xuống, bỏ vào trong nước rửa, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: "Hey xiu... Hey xiu..."

Động tác của bé lanh lẹ, đặt rau đã rửa xong vào trong rổ, bưng đến chỗ anh cả, đặt trên bàn trước mặt anh: "Anh cả, anh ba đâu ạ?'

Cố Thanh Diên trả lời em gái: "À... Anh ba đi chuẩn bị vỉ nướng rồi."

Chúc Chúc nghe hiểu gật đầu, nghe được tiếng mở cửa, bé biết là chị hai đã về, chân nhỏ chạy ra đón chị hai về: "Chị hai, chị hai, tối nay ăn thịt thơm thơm đó."

Cố Thanh Uyển vừa vào cửa đã đón lấy cái ôm của em gái, cô biết hôm nay sẽ ăn đồ nướng, nắm tay em gái: "Chúc Chúc còn muốn ăn gì nữa? Chị hai cũng có thể làm cho em một chút."

"Thịt ạ, Chúc Chúc muốn ăn thịt, thịt to to." Tay nhỏ của Chúc Chúc ra dấu bé muốn miếng thịt to như nào.

"Được, cho em miếng thịt to to." Cố Thanh Uyển mỉm cười dắt em gái vào phòng bếp cùng chuẩn bị.

...

"Anh cả, có thể ăn chưa?"

"Vẫn phải đợi một chút nữa."

Cố Thanh Diên nghe lời em gái thì không ngừng nướng thịt, quay đầu nhìn bộ dáng thèm thuồng sắp chảy muốn hết nước miếng của em gái.

Chúc Chúc nhìn từng xiên từng xiên thịt trên vỉ nướng, mùi thơm kia bay thẳng vào mũi nhỏ của bé: "Thơm quá đi, muốn ăn quá à."

"Được rồi, cho em nè, cầm chắc nha, nóng lắm đó."

Hai tay nhỏ của Chúc Chúc nhận xiên thịt mà anh cả đưa cho mình, bé nuốt nước miếng nhìn xiên thịt thơm thơm trong tay.

Khi bé há miệng muốn cắn một miếng thì đột nhiên dừng lại, nén lại cảm giác vô cùng muốn ăn vì bé muốn chia sẻ đồ ăn ngon cho mọi người trước.

"Anh cả, xiên này cho anh."

Cố Thanh Diên thấy em gái đưa xiên thịt về phía miệng mình: "Chúc Chúc ăn đi, chỗ anh cả vẫn còn nhiều lắm."

"Anh cả, ăn ăn."

Chúc Chúc đưa xiên thịt nướng trong tay đến gần anh cả hơn chút.

Cố Thanh Diên nhìn em gái cố chấp, nếu anh không lấy thì em cứ giữ tư thế này đến khi anh nhận mới thôi.

Anh nhận xiên thịt nướng từ trong tay nhỏ kia: "Chúc Chúc ngoan quá."

Chúc Chúc thấy anh cả nhận thì lập tức nở nụ cười: "Anh cả mau ăn đi ạ, thơm lắm đó."

Bé thấy anh cả ăn một miếng: "Anh cả, vậy Chúc Chúc đi đây."

"Ừm, đi đi." Cố Thanh Diên vừa nhai thịt vừa nói.

Tay nhỏ của Chúc Chúc cầm những xiên thịt khác sang bên bàn: "Chị hai, anh ba, Chúc Chúc cầm thịt thơm thơm đến rồi."

Bé chạy bước nhỏ về phía bên kia, đưa xiên thịt trong tay cho hai người: "Cái này cho chị hai, cái này cho anh ba, xiên còn lại là của Chúc Chúc."

Cố Thanh Uyển nhận xiên thịt em gái đưa qua: "Ừm, ngon quá, cảm ơn Chúc Chúc."

Chúc Chúc ngồi vào bên cạnh anh ba, cắn từng miếng thịt thơm ngon: "Ừm... Ngon quá, thơm thơm, ngon quá."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái ăn ngon đến híp mắt lại ở bên cạnh liền đưa thịt nướng trong tay mình qua: "Chúc Chúc, cái này cũng cho em ăn nè."

"Anh ba, anh không ăn sao?" Chúc Chúc nhìn xiên thịt nướng thơm ngon làm bé rất muốn ăn được đưa đến trước mặt mình, hỏi.

Cố Thanh Diệu suy nghĩ một chút, nghĩ ra được một lý do, cậu từ tốn nói: "Chúc Chúc nè, anh ba vẫn thích ăn rau hơn, nhờ em ăn thịt cho anh nha."

"Vậy Chúc Chúc sẽ không khách khí nữa nha."

Chúc Chúc nhanh chóng ăn hết xiên thịt trong tay mình, đặt xiên trống không xuống.

Sau đó, bé nhận xiên thịt trong tay anh ba, nhanh chóng há miệng gặm, đôi mắt to tròn lập tức híp lại vì hạnh phúc, thật sự quá ngon rồi.

Cố Thanh Diên bưng một dĩa thịt đã nướng xong đến, đặt lên bàn rồi ngồi xuống, bảo mọi người thoải mái ăn không cần nhường, không đủ còn có thể nướng thêm.

Chúc Chúc cầm một xiên vừa có thịt vừa có rau, bé không thích ăn rau, bé chỉ thích ăn thịt trên đó thôi.

Chúc Chúc nghĩ ra được ý kiến hay, bé giật giật tay áo anh ba ở bên cạnh: "Anh ba, xiên này có rau xanh ngon lắm."

Cố Thanh Diệu cúi đầu nhìn xiên thịt em gái đưa qua, nhiny ánh mắt của bé, anh liền hiểu ý mà cười, biết trong đầu của em gái nhỏ rốt cuộc đang nghĩ gì, đơn giản là bảo cậu xử lý hết rau xanh cho mình thôi.

"Được."

Cậu đồng ý cúi người, ăn miếng rau kia, sau khi cậu vừa ăn xong, cánh tay nhỏ kia lại thu về, mấy giây sau, cánh tay nhỏ đó lại duỗi ra.

Chúc Chúc ăn miếng thịt kia xong, sau đó lại là rau xanh, bé lập tức duỗi tay ra cho anh ba xử lý hết rau xanh.

Cố Thanh Diệu vui vẻ phục vụ bé đáng yêu, này cũng xem như là em gái đang đút cho cậu ăn, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Chúc Chúc không hiểu, tại sao những xiên thịt về sau đều là thịt và rau, bé không thích ăn rau đâu.

Bé cầm xiên thịt, cứ ăn một miếng lại đút cho anh ba một miếng, lặp đi lặp lại.

"Chúc Chúc, không thể chỉ ăn thịt không, cũng phải ăn chút rau nữa."

Cố Thanh Diên chú ý thấy em gái chỉ chọn ăn thịt thì cầm mấy xiên rau đặt vào trong dĩa trước mặt của bé.

Chúc Chúc nhìn mấy xiên rau trong dĩa kia, khuôn mặt bánh bao lập tức nhíu lại: "Chúc Chúc muốn ăn thịt, không muốn ăn rau."

"Em phải ăn rau, chỉ ăn thịt thì không tốt cho sức khỏe, sẽ dễ bị béo phì đó." Cố Thanh Diên cố ý nghiêm túc nói.

"Anh cả..."

Chúc Chúc bắt đầu giở chiêu làm nũng với anh cả, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình với anh, hai tay ôm má, không ngừng làm nũng.

Cố Thanh Diên hơi nắm tay che miệng khẽ ho, nhịn "đòn tấn công đáng yêu" của em gái với mình: "Nhất định phải ăn, nếu không lần sau sẽ không có thịt nữa đâu."

Chúc Chúc nghe anh nói vậy thì lập tức ỉu xìu, nhìn xiên thịt duy nhất kia, nghĩ nếu như mình không ăn rau, sau khi ăn hết xiên thịt này rồi, thì sẽ không còn thịt để ăn nữa.

Bé so sánh một chút, quyết định vẫn là ăn rau, bé cầm một xiên rau xanh lên, tay hơi run run đưa vào trong miệng.

Cố Thanh Diên nhìn bộ dáng ăn rau mà như là ăn thuốc độc của em gái, hình như thật sự là làm khó bé rồi.

Chúc Chúc nhanh chóng nhét hết rau xanh trên xiên đó vào miệng, hai má lập tức phồng lên, sau đó bắt đầu nhai nhai, nuốt xuống hết.

Bé cảm nhận vị của rau xanh trong miệng, vẫn là thịt ngon hơn, bé hơi nhai không nổi, bé vẫn là thích mùi vị của thịt hơn.

"Chúc Chúc ăn rau với thịt chung nè."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái khó khăn như vậy thì lấy xiên thịt nướng kia, bảo bé há miệng thử ăn chung, cảm nhận một chút.

"Ừm... Ừm, ngon quá."

Ánh mắt của bé lập tức sáng lên, lúc trước bé toàn ăn thịt và rau riêng, sau khi cảm thấy rau không ngon thì không động đến rau.

Bây giờ, bé mới biết được là ăn chung rau và thịt lại ngon như vậy, tay nhỏ nhanh chóng lấy thêm mấy xiên rau xanh, nhét hết vào miệng, sau đó lại qua bên anh ba, cắn một miếng thịt thơm ngon.

"Ưm... Ngon, ngon."

Chúc Chúc ăn ngon đến không ngừng được, anh ba giỏi quá, ăn chung như này thật sự rất ngon.

Cố Thanh Diên thấy em gái liên tục nói ngon, anh đứng dậy đến bên vỉ nướng, nướng thêm mấy xiên nữa.

Cố Thanh Uyển ở bên cạnh đưa xiên thịt cho em trai và em gái: "Chúc Chúc, ăn chậm chút, không cần nóng vội."

"Vâng ạ."

Miệng nhỏ của Chúc Chúc không ngừng nhai, tay năm tay mười, một ngụm rau lại một miếng thịt, còn hưởng thụ sự phục vụ ấm áp của chị hai và anh ba.

Cố Thanh Diệu tay cầm khăn giấy, lau hết vết dầu dính trên mép của em gái, sau đó, để bé tiếp tục ăn.

Thời gian ăn uống vui vẻ của Chúc Chúc trải qua trong hương vị thịt nướng thơm ngon.
 
Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 43: Sở thích của em gái


Trăng sáng treo trên đỉnh đầu, ánh sao điểm xuyết cho bầu trời đêm thêm đẹp hơn.

Chúc Chúc ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng mình, bên cạnh là Hữu Hữu đến chơi với bé, hai bạn nhỏ đang cùng nhau vẽ tranh.

"Hữu Hữu, cậu mau nhìn, mau nhìn, đây là thỏ trắng nhỏ mà Chúc Chúc vẽ nè."

Hữu Hữu nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn tờ giấy trắng mà Chúc Chúc cho cậu bé xem, trên tờ giấy chỉ có ba chấm tròn màu đen, còn lại thì không có gì khác.

Cậu bé chớp chớp đôi mắt trong veo, nghiêm túc nhìn tờ giấy đó: "Chúc Chúc nè, tai và thân của thỏ, thỏ trắng nhỏ đâu?"

"Ở đây nè."

Tay nhỏ của Chúc Chúc chỉ vào tờ giấy: "Hai vòng tròn đen này là mắt của thỏ nhỏ, vòng tròn đen kia là mũi đó, đáng yêu đúng không."

Hữu Hữu thật sự không nhìn thấy cái gì trên giấy, nhưng cậu bé nhìn ánh mắt mong chờ của Chúc Chúc thì vẫn gật gật đầu mình: "Ừm... Đáng, đáng yêu."

Chúc Chúc vừa lòng nhìn bức tranh của mình. Sau đó, bé hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngay cả bé cũng hơi không nhìn ra được là hình gì, vậy mà chỉ trong chốc lát Hữu Hữu đã có thể nhìn ra, thật giỏi quá đi.

Hữu Hữu càng nhìn càng thấy bức tranh đó kỳ lạ, cuối cùng cậu bé vẫn không nhịn được mà hỏi: "Chúc Chúc, vậy, vậy những, những bộ phận khác của, thỏ, thỏ con đâu?"

"Hữu Hữu à, Chúc Chúc vẽ thỏ trắng nhỏ, là con thỏ trắng tinh á. Nó đã ở trên giấy trắng rồi, nếu vẽ vào thì không còn là trắng nữa nên Chúc Chúc chỉ vẽ mắt và mũi của nó thôi."

"Ồ..."

Hữu Hữu như đã hiểu, gật đầu thật mạnh.

Chúc Chúc vươn người lên, ánh mắt nhìn vào tờ giấy bên Hữu Hữu: "Hữu Hữu, cậu vẽ gì thế?"

"Mình, mình vẽ hoa, hoa mẫu đơn."

Chúc Chúc nghe Hữu Hữu nói như vậy, nhìn vào bông hoa mẫu đơn xinh đẹp trên giấy: "Ừm, Hữu Hữu vẽ đẹp quá."

"Ừm, Chúc Chúc, cũng có thể vẽ, vẽ hoa, đẹp, đẹp." Hữu Hữu nói rồi lấy một tờ giấy mới, trải lên mặt bàn: "Chúc Chúc, cậu, cậu biết vẽ hoa gì?"

"Chúc Chúc biết rất nhiều hoa, bọn chúng đều rất thơm."

Hữu Hữu nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Ừm, thơm, còn, còn đẹp nữa."

Trong đầu nhỏ của cậu bé đã hiện ra cảnh tượng một cánh đồng hoa đang tỏa ra mùi hương ngọt ngào, cậu bé tưởng tượng một chút rồi hỏi: "Chúc Chúc, cậu, cậu biết, biết hoa gì vậy?"

Mắt Chúc Chúc linh động xoay tròn mấy vòng: "Hoa mà Chúc Chúc biết nhiều lắm, chúng vừa thơm vừa ngon, bỏng ngô nè (爆米花), tào phớ nè (豆腐花), xúp lơ nè(西兰花), bánh quẩy nè (小麻花)..."

*Những thứ mà Chúc Chúc liệt kê đều có chữ hoa (花) trong đó.

Lúc Hữu Hữu nghe Chúc Chúc nói ngon thì đã cảm thấy không bình thường rồi, giờ nghe Chúc Chúc kể ra những bông “hoa” kia thì cậu bé biết mình nghĩ không hề sai mà.

Chúc Chúc rất vui vẻ, kể hết tất cả những loại “hoa” mình đã từng ăn, bé hy vọng Hữu Hữu cũng sẽ thích những loại “hoa” này.

Hữu Hữu nghe Chúc Chúc kể xong những bông “hoa” này: "Chúc Chúc, không, không phải. Hoa có mùi thơm, ong và bướm thích, thích cơ."

"À... Là hoa đó à."

Hữu Hữu giải thích rõ ràng về loại hoa mình nghĩ, cậu bé biết cái cậu bé nghĩ trong đầu và cái Chúc Chúc nghĩ là hai cái hoàn toàn khác nhau.

Cậu bé bất lực thở dài một hơi, nắm chặt tay Chúc Chúc, dạy bé vẽ hoa đẹp đẹp.

...

Ban đêm.

Chúc Chúc nằm trên chiếc giường lớn thoải mái của mình, hưng phấn lăn từ bên này sang bên kia, sở dĩ bé hưng phấn như vậy là bởi vì Hữu Hữu nằm bên cạnh bé, ngủ cùng bé.

Bé lăn đến chỗ Hữu Hữu, nhìn cậu bé: "Hữu Hữu nè, buổi tối cậu ngủ có sợ không? Nếu như sợ thì Chúc Chúc sẽ ôm cậu."

"Không, không... sợ, sẽ sợ sợ..."

Hữu Hữu nghe được lời Chúc Chúc, vừa muốn nói không sợ nhưng nghe được lời phía sau của Chúc Chúc, cậu bé lập tức sửa lại thành mình sợ.

Chúc Chúc nghe được Hữu Hữu nói sợ, hồi đầu bé ngủ cũng sẽ không ngủ được, cũng sẽ có cảm giác sợ sợ.

"Hữu Hữu không sợ, có Chúc Chúc bên cạnh cậu rồi."

Bé nói rồi dựa gần Hữu Hữu một chút, tay nhỏ khẽ vỗ vỗ lưng cậu bé, bé nhớ lúc mình không ngủ được thì chị hai cũng sẽ làm như này.

Hữu Hữu nhìn chằm chằm Chúc Chúc, dưới những cái vỗ nhè nhẹ của Chúc Chúc thì bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt to của cậu bé bắt đầu nhắm lại.

Khi cậu bé sắp ngủ thì tiếng hít thở đều đều truyền đến, thì ra Chúc Chúc đã tự vỗ mình ngủ luôn rồi.

Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc ngủ rồi vẫn còn ôm mình, tay nhỏ kéo chăn lên thêm chút nữa, bỏ chăn nhỏ của mình ra xa chút, cậu bé muốn đắp cùng một cái chăn với Chúc Chúc.

Cậu bé khẽ chạm trán của mình với trán của Chúc Chúc rồi nhắm mắt lại và cười khẽ, cảm thấy thỏa mãn vô cùng rồi ôm Chúc Chúc đi ngủ.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp kéo màn một ngày mới.

Cố Thanh Diệu ở trong trường học, ung dung dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, trong đầu suy nghĩ nên làm gì đó cho em gái, chẳng hạn như bé sẽ thích gì nhỉ.

Ở phương diện này cậu đúng là không biết chút gì, bé gái thì thích cái gì nhỉ, cậu tụ tập đàn em lại hỏi xem bọn họ có ý kiến gì hay không.

"Anh Diệu, theo em được biết thì con gái đều thích thứ gì đó đẹp đẹp."

"Anh Diệu, em gái em thích mấy con búp bê lông mềm mềm, không hổ là bé gái, làm cho người ta nhìn thấy yếu đuối rất muốn bắt nạt.

"Ừm... Em cảm thấy chắc là mấy con chó mèo đó. Chị em đối xử với con mèo ở nhà tốt vô cùng. Em còn nghi ngờ mình được nhặt về, con mèo kia mới là em trai ruột của chị ấy."

...

Cố Thanh Diệu nghe đám đàn em tôi một câu, cậu một câu rồi nhớ kỹ những thông tin quan trọng như là đồ lông mềm mại và thú cưng, cậu nhớ những thứ này, đợi khi về nhà sẽ xem xem em gái thích cái gì.

Đám đàn em nhìn anh Diệu suy nghĩ sâu xa, cảm thấy cậu có vấn đề vì biểu hiện này quá không bình thường.

"Anh Diệu, em thấy chuyện không đơn giản như vậy đâu, chẳng lẽ anh với hot girl trường Hàn Xảo âm thầm yêu đương hả?"

"Em cũng cảm thấy như vậy. Anh Diệu nè, chúng ta đều là người mình, không cần ngại."

"Ồ, ồ, ồ, em đã sớm nói hai người rất xứng đôi mà, cậu ta cũng có ý với anh, xem ra em cũng được xem như là 'bà mai' rồi."

...

Cố Thanh Diệu nhìn đám đàn em bắt đầu trêu chọc, ho nhẹ mấy tiếng để bọn họ yên tĩnh và thu lại những suy nghĩ linh tinh kia: "Mấy cậu nghĩ nhiều."

Cậu thấy đám đàn em còn định tiếp tục trêu nên nói: "Đã học thuộc hết từ mới Tiếng Anh chưa? Tiết sau có kiểm tra, các cậu đã chuẩn bị hết chưa?"

Cố Thanh Diệu hài lòng nhìn đám đàn em, từng người như trái cà bị sương đánh, cậu nhấn mạnh từng từ: "Lát, nữa, đừng, hòng, copy."

Cậu nói xong thì đi về phía phòng học, chuẩn bị tinh thần nghênh đón bài kiểm tra.

Đám đàn em trố mắt nhìn nhau, nhìn bóng lưng đã đi ra, đến giờ bọn họ vẫn rất buồn bực, tại sao lần nào anh Diệu cũng có thể duy trì thành tích cũng xếp nhất vậy.

Bình thường bọn họ cũng không thấy anh Diệu học hành fif, thời gian chơi cùng đám bọn họ thì không ít, lẽ nào đây là thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết, sự tồn tại của “quái vật” sao.

Mấy người bọn họ cảm khái xong, lập tức đuổi theo vội vàng lấy lòng, này liên quan đến việc bọn họ có được khen thưởng hay không và có thể có người yêu được hay không đấy.

...

Đến giờ tan học, sân trường yên tĩnh lập tức nhộn nhịp.

Cố Thanh Diệu ra cổng trường gia nhập vào đám người, đi về một hướng.

Đôi mắt to tròn của Chúc Chúc không ngừng nhìn về phía đám đông để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia. Sau khi bé tìm được rồi thì bắt đầu chạy, rời khỏi người anh cả, chạy bước nhỏ đến phía trước lập tức ôm chân một người, mặt nhỏ cọ cọ lên trên.

"Anh ba, Chúc Chúc tìm thấy anh rồi."

Cố Thanh Diệu cúi đầu nhìn em gái đang ôm chân mình, cậu tưởng là bé đáng yêu này lại không tìm thấy mình như lần trước.

Cậu khom người ôm em gái dậy: "Chúc Chúc à, sao lần này có thể tìm thấy anh ba nhanh như vậy?"

"Bởi vì anh ba đẹp, cũng thơm nữa." Chúc Chúc ở trong lòng anh ba, nháy mắt bật cười.

Bé dùng mũi nhỏ của mình ngửi được hương vị quen thuộc, lại gần hơn nữa thì nhìn thấy gương mặt điển trai, xác nhận hai điểm này liền nhanh chóng ôm lấy anh ba.

Cố Thanh Diệu nghe lời của em gái, cảm thấy hơi buồn cười, hài lòng ôm em gái mềm mại, đi về phía anh cả, vừa đi vừa hỏi: "Chúc Chúc ở nhà trẻ thế nào?"

"Vui lắm, những bạn nhỏ ở nhà trẻ đều chơi rất vui."

Cố Thanh Diệu nghe em gái nói, sao nghe vào có cảm giác lạ lạ không thể miêu tả được: "Ừm, Chúc Chúc giỏi quá."

Cố Thanh Diên nhìn hai người đang đi tới, bảo hai người vào xe rồi về nhà.

Ba người lái xe rời đi trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị của những người xung quanh.

Cố Thanh Diên lái xe, nhìn gương chiếu hậu quan sát tình hình hàng ghế sau, nói với em ba đang trêu chọc em gái: "A Diệu, mấy ngày nữa sẽ kiểm tra hàng tháng, em không nên lơ là việc học. Bây giờ em đang ở giai đoạn quan trọng đấy."

"Em biết rồi, anh cả."

Cố Thanh Diệu đáp lời anh cả, động tác chọc cười em gái cũng không ngừng: "Chúc Chúc, lấy được cái này thì cho em."

Chúc Chúc giơ tay nhỏ lên, nhìn cây kẹo m*t đã được bóc vỏ trên tay anh ba, đôi mắt to tròn của bé chuyển động theo cây kẹo m*t kia.

"Anh ba, anh cho Chúc Chúc đi. Chúc Chúc rất muốn ăn."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái làm nũng với mình, cậu rất thích em gái đáng yêu như này, khi cậu cảm thấy đùa đủ rồi, vừa định đưa kẹo m*t trong tay cho em gái, thì trên tay bỗng nhiên nặng hơn.

"À, hú."

Chúc Chúc thật sự nhịn không được, há miệng, giơ hai tay, cả người dùng lực nhảy lên, há miệng ngậm cây kẹo m*t kia, hai tay bé bám chặt cánh tay anh ba, duy trì tư thế này.

"Hả?!!"

Cố Thanh Diệu nhìn em gái gần như đu cả người trên cánh tay mình, thì ra chỉ cần một cây kẹo m*t là câu được bé con đáng yêu này rồi.

Hành động tiếp theo của em gái làm cậu thấy đáng yêu vô cùng, em gái thật sự là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới.

Chúc Chúc thành công ăn được kẹo m*t nhưng tư thế này làm bé khó chịu.

Bé ngậm chặt kẹo m*t trong miệng, ngẩng đầu lên, gỡ cây kẹo ra khỏi tay của anh ba.

Bé thành công lấy kẹo, ngậm kẹo rồi buông hai tay nhỏ ngồi xuống và cầm que kẹo ăn một cách vui vẻ.

Cố Thanh Diệu nhìn một loạt động tác của em gái, xem ra năng lượng của đồ ăn ngon rất mạnh.

"Chúng ta chuẩn bị xuống xe rồi." Cố Thanh Diên lái xe vào chỗ đậu xe trong nhà, nhắc nhở em ba và em gái nhỏ còn trên xe.

Cố Thanh Diệu xuống xe, dẫn em gái vào nhà, cậu bắt đầu có thói quen ngồi ở phòng khách xem tivi với em gái rồi.

Đồng thời, cậu cũng không quên nhiệm vụ âm thầm quan sát sở thích của em mình.
 
Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
Chương 44: Yên bình


Chúc Chúc ôm một túi khoai tây chiên trong ngực, miệng nhỏ của bé hoạt động không ngừng, tiếng cắn miếng khoai tây chiên của bé vang lên giòn rã: "Thỏ Dễ Thương, cố lên cho Chúc Chúc! Không được để Sói Xám Xấu Xa đuổi kịp!"

Cố Thanh Diệu nhìn em gái xem phim hoạt hình, hô hào với thỏ hồng trong phim, biểu tình hưng phấn, cậu nghĩ một chút, lẽ nào Chúc Chúc thích thỏ?

"Anh Vũ Nhỏ mau bay nhanh lên! Cẩn thận cái cây phía trước đó!"

Cố Thanh Diệu lại nghe thấy giọng nói hưng phấn của em gái, cậu nhìn tivi trước mặt đang chiếu một con anh vũ màu sắc rực rỡ, cậu nghiêm túc nhớ kỹ, thì ra em gái thích anh vũ.

"A, là Cá Vàng mà Chúc Chúc thích, cậu mau bơi nhanh lên, mau vượt qua Anh Vũ Nhỏ đi, như vậy thì cậu có thể giành được vị trí số 1."

Hả? Sao giờ lại thích cả cá vàng rồi? Vậy thì phải nhớ cho kỹ.

Cố Thanh Diệu nhướng mày nhìn em gái cứ một phút là đổi một con vật, nếu cứ như vậy thì mở được cái sở thú rồi.

Cậu cảm thấy hỏi trực tiếp em gái là tốt nhất, nhanh gọn dứt khoát: "Chúc Chúc nè, em thích con vật nhỏ nào thế, hay là thích đồ chơi có lông mềm mềm nào? Hay là em thích cái gì?"

"Ừm... Thích cái gì?"

Chúc Chúc bỏ túi khoai tây chiên đã ăn hết sang một bên, đôi mắt to tròn chớp vài cái: "Thích đồ ăn ngon, xinh đẹp, thú vị..."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái bẻ đầu ngón tay mà đếm, thứ bé nói quá chung chung rồi: "Chúc Chúc nói cái em thích nhất á."

"Thích nhất là..., ừm... đều là thích nhất."

Cố Thanh Diệu nghe được lời này của em gái, trời ơi bé trả lời mà cũng như không à. Cậu tiếp tục hỏi: "Chúc Chúc nghĩ kỹ xem, em thích nhất nhất nhất nhất nhất là cái gì?"

"Ừm, ừm..."

Chúc Chúc rất nghiêm túc suy nghĩ, đôi mắt to tròn của bé nhìn chăm chú vào tivi ở trước mặt, thấy phim hoạt hình của mình đã hết, bắt đầu chiếu chương trình khác.

Chúc Chúc nghe được tiếng mèo và chó kêu, bé thấy trong tivi có một chị gái đang ôm rất nhiều chú mèo con và đang giới thiệu các loại mèo trong đó.

"Oa! Là mèo kìa, đáng yêu quá đi."

Cố Thanh Diệu thấy em gái bị tivi thu hút, khi MC trong chương trình giới thiệu đến mèo, cậu thấy ánh mắt của em gái sáng hơn lúc trước.

"Mèo đáng yêu, Chúc Chúc thích mèo nhất."

Chúc Chúc nhìn con mèo được người ta nói là ăn khỏe nhất trong tivi. Bé rất thích ăn nên con mèo này giống bé nè vì thế bé thích nó nhất trong đám mèo.

Bây giờ Cố Thanh Diệu đã có thể xác định là em gái thích mèo nhỏ, cậu có thể chuẩn bị kế hoạch nhỏ của mình được rồi.

Sự chú ý của Chúc Chúc hoàn toàn ở trên tivi, bé đã sớm vứt câu hỏi lúc trước ra sau đầu và hoàn toàn tập trung vào những con mèo trong tivi.

...

Mấy ngày sau.

"Chúc Chúc mau đến đây, anh ba có đồ ăn ngon nè."

Chúc Chúc đang chơi xếp gỗ nghe được giọng của anh ba, vừa nghe có đồ ăn ngon chân nhỏ nhanh chóng "bạch, bạch, bạch" chạy về phía cậu.

"Anh ba ơi, Chúc Chúc đến đây."

Trong lòng bé rất mong chờ, rất muốn biết anh ba cho bé đồ ăn ngon gì.

Không lâu sau.

Chúc Chúc đến phòng của anh ba, đẩy cửa đi vào, thấy anh ba đang ngoắc ngoắc ngón tay với mình: "Anh ba à, đồ ăn ngon gì vậy?"

"Chúc Chúc qua đây nhìn là biết ngay." Cố Thanh Diệu ngoắc ngoắc ngón tay với em gái vừa vào phòng.

Chúc Chúc thấy trên đùi anh ba có một túi khoai tây chiên lớn, là hương vị mà bé thích ăn nhất: "Là khoai tây chiên mà Chúc Chúc thích ăn nhất nè."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái đến lại gần, bảo bé không cần nóng vội, cậu từ từ mở túi khoai tây chiên: "Ăn đi."

Chúc Chúc hưng phấn duỗi tay nhỏ đến, tay của bé duỗi được một nửa thì cả người sững lại.

Bé thấy trong túi khoai tây chiên lộ ra một cái đầu nhỏ đầy lông mềm mại, mấy giây sau, bé lập tức mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nông nông: "Oa! Là mèo con, mèo con đáng yêu."

Chúc Chúc nhìn thấy trong túi khoai tây chiên là mèo mà bé thích nhất thì nhanh chóng ôm con mèo nhỏ có bộ lông mềm mại lên, bé rất thích nó.

"Anh ba cho Chúc Chúc mèo nhỏ này hả?"

Đôi mắt bé sáng như ánh sao, bé ôm mèo nhỏ trong tay, thấy anh ba gật đầu khẳng định, bé vui vẻ đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.

"Meow..."

Mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong đôi bàn tay nhỏ của bé, kêu tiếng nho nhỏ, giống đang chào hỏi.

"Thích không?"

Chúc Chúc nghe được lời của anh ba, đầu nhỏ gật không ngừng, ánh mắt chăm chú vào con mèo nhỏ trong tay, miệng liên tục nói: "Thích, thích..."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái vui vẻ như vậy, nhìn nụ cười trên mặt bé, cậu thầm nghĩ tất cả những gì cậu làm đều xứng đáng.

Cậu nhớ lại mấy ngày trước, vừa tan học là đã chạy đến cửa tiệm thú cưng để tìm kiếm những con mèo thích hợp.

Gần như là cậu đã tìm hết tất cả các tiệm thú cưng trong thành phố thì mới chọn được con mèo đáng yêu nhất này. Em gái cậu đương nhiên là phải nhận được con mèo đẹp nhất, đáng yêu nhất.

Cậu dùng tiền thưởng cuộc thi của mình để mua con mèo nhỏ này, sau khi mua được thì cố ý dùng túi khoai tây chiên đựng chú mèo, muốn tặng cho em gái một bất ngờ.

Bây giờ cậu thấy hiệu quả của bất ngờ này không tồi.

Chúc Chúc nhìn chú mèo nhỏ mình ôm trong lòng, đi về phía trước mấy bước, hơi nhón chân lên: "Cảm ơn anh ba, anh ba tốt với Chúc Chúc quá."

Cố Thanh Diệu nghe em gái nói xong, cậu cảm thấy bên mặt của mình có gì đó mềm mại đầy mùi sữa, thì ra đây là cái thơm em gái dành cho mình.

Trong lòng cậu vui như nở hoa, sau này không cần rửa mặt nữa luôn: "Chúc Chúc đặt tên cho bạn mèo đi.”

Chúc Chúc vuốt vuốt đầu chú mèo: "Mèo nhỏ à, sau này Chúc Chúc sẽ gọi bạn là Cơm Nắm nhé."

"Meow..."

Chú mèo nhỏ bây giờ đã được gọi là Cơm Nắm như là nghe hiểu, kêu lên một tiếng đáp lại Chúc Chúc.

"Wow!"

Vẻ mặt Chúc Chúc vui vẻ, đôi mắt sáng bừng: "Cơm Nắm đáng yêu quá, Chúc Chúc rất thích bạn!"

Bé nhẹ nhàng đặt chú mèo nhỏ trong tay vào trong lòng anh ba: "Anh ba ơi, anh ôm Cơm Nắm cho Chúc Chúc một chút xíu nha."

"Được."

Cố Thanh Diệu khẽ vuốt vuốt Cơm Nắm trong lòng, ánh mắt nghi hoặc nhìn em gái ra khỏi phòng, Chúc Chúc muốn làm gì vậy?

Mấy phút sau.

Cố Thanh Diệu thấy em gái ôm một đống túi khoai tây chiên đủ hương vị quay lại, thấy em gái đặt những túi khoai tây chiên này lên bàn bên cạnh cậu.

Cậu không hiểu hỏi: "Chúc Chúc, em là..."

"Anh ba, Chúc Chúc còn muốn mèo nữa."

Chúc Chúc nói rồi đẩy hết mấy túi khoai tây chiên kia về phía anh ba: "Anh ba, anh mở thêm mấy túi khoai tây chiên nữa đi, để Cơm Nắm có thêm bạn bè, để bọn chúng có thể chơi cùng Cơm Nắm."

Cố Thanh Diệu: "???"

Cố Thanh Diệu cảm thấy mọi chuyện phát triển ngày càng trở nên sai lệch và huyền ảo: "Chúc Chúc nè, anh ba không thể biến ra bạn cho Cơm Nắm được đâu."

"Hả... Sao không thể?"

Chúc Chúc chớp chớp đôi mắt linh động: "Anh ba, anh không biết phép thuật sao? Rõ ràng là lúc nãy anh 'Phù' một cái là có thể biến Cơm Nắm từ trong túi khoai tây chiên ra mà."

Cố Thanh Diệu trực tiếp phủ nhận: "Anh không biết phép thuật."

"Vậy thì không thể biến ra bạn cho Cơm Nắm rồi."

Cố Thanh Diệu nghe em gái nói như vậy, cho rằng bé hiểu rồi, nhưng đâu thể ngờ là cậu nghĩ nhiều rồi.

"Vậy anh ba, chúng ta không thể biến ra bạn của nó, thì chúng ta biến ra Cơm Nắm đi."

Chúc Chúc nhìn đống khoai tây chiên trên bàn kia, vui vẻ bẻ ngón tay của mình: "Như vậy thì Chúc Chúc sẽ có rất nhiều Cơm Nắm."

Bé nói xong thì bắt đầu đếm: "Vậy thì Chúc Chúc sẽ có một Cơm Nắm, hai Cơm Nắm, ba Cơm Nắm,... tám Cơm Nắm..."

Khóe miệng Cố Thanh Diệu giật giật, nhìn em gái đã chìm đắm trong thế giới của mình, nghiêm túc đếm số lượng mèo nhỏ: "Chúc Chúc, Chúc Chúc."

Cậu gọi thêm mấy tiếng, đánh thức em gái: "Chúc Chúc à, anh ba thật sự không biết phép thuật. Chúc Chúc nghe anh nói nè..."

Cố Thanh Diệu bắt đầu giải thích với em gái, để em gái xóa bỏ nhận thức là cậu biết phép thuật ra khỏi đầu mình.

Cậu thấy em gái đã bị thuyết phục, vội vàng đưa Cơm Nắm trong lòng nhét vào lòng em gái: "Chúc Chúc à, Cơm Nắm là thành viên mới trong nhà chúng ta, vì vậy em dẫn nó đi làm quen mọi người đi."

"Dạ, anh ba, anh cứ yên tâm mà giao chuyện này cho Chúc Chúc."

Chúc Chúc nói xong thì tự tin vỗ vỗ ngực nhỏ, ôm Cơm Nắm trong lòng: "Cơm Nắm đi theo Chúc Chúc nhé. Chúc Chúc dẫn bạn đi xem nhà nhé."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái rời đi thì chậm rãi thở phào một hơi, giơ tay xoa xoa gò má được em gái hôn lúc nãy, ý cười trong mắt ngày càng nhiều.

Em gái nhà cậu sao lại đáng yêu như thế chứ!

Cậu nghĩ nghĩ rồi cúi đầu nhìn chăm chú vào những đồ chơi nhỏ mà em gái cho cậu ở trong ngăn tủ, những món đồ chơi này có ý nghĩa to lớn với cậu.

Chúc Chúc ôm Cơm Nắm ngoan ngoãn giới thiệu cho anh cả và chị hai.

"Cơm Nắm, lát nữa bạn phải ngoan nha. Chúc Chúc sẽ giới thiệu bạn cho anh cả và chị hai, hai người họ rất tốt."

"Moew..." Cơm Nắm kêu một tiếng, lại nằm trở lại.

Chúc Chúc ôm Cơm Nắm đến chỗ anh cả: "Anh cả, anh biết nhà chúng ta có thành viên mới rồi không, anh biết là ai không?"

Cố Thanh Diên ngồi trên ghế trong phòng, nghe được lời của em gái thì ngước mắt, liếc nhìn về phía con mèo trong lòng em gái nhỏ, cố ý giả vờ không biết mà hỏi: "Hả? Là ai vậy? Chúc Chúc có biết không?"

"Anh cả, thành viên mới nhà chúng ta là Cơm Nắm đó."

Chúc Chúc ôm Cơm Nắm, đưa nó dựa gần về phía anh cả chút: "Cơm Nắm, đây là anh cả của Chúc Chúc đó... Anh ấy tốt với Chúc Chúc lắm."

Bé nói, rồi giơ tay nắm lấy một chân của Cơm Nắm lắc lắc vài cái xem như chào hỏi.

Cố Thanh Diên biết chuyện mua mèo này, ngày đó em ba đến tìm anh, thương lượng với anh chuyện về thú cưng này.

Vốn anh có hơi do dự về chuyện này chút, nhưng sau khi biết được là vì em gái nhỏ thì không hề suy nghĩ mà đồng ý tức thì.

"Chúc Chúc, tên Cơm Nắm này không tồi, khá phù hợp với mèo con."

Cố Thanh Diên xoa xoa đầu em gái nhỏ, cảm thấy bé và Cơm Nắm ở cạnh nhau càng thêm mềm mại, hơn nữa cũng càng thêm đáng yêu.

Chúc Chúc giới thiệu Cơm Nắm với anh cả xong thì đi về phía phòng của chị hai, để giới thiệu nó cho chị.

"Chị hai, chị hai, Chúc Chúc có Cơm Nắm đáng yêu nè."

Cố Thanh Uyển nghe được giọng nói của em gái, nghiêng đầu nhìn thấy một con mèo, con mèo nhỏ kia còn kêu một tiếng với cô.

"Đáng yêu quá!"

Cô lập tức duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ mềm mại của mèo nhỏ, cô có thể chơi cùng với mười mấy con mèo như cả một ngày.

Chúc Chúc thấy chị hai sắp nhào qua, bé đưa Cơm Nắm cho chị hai ôm: "Chị hai, cho chị ôm Cơm Nắm này."

"Mềm quá, lông mượt quá."

Cố Thanh Uyển nhận Cơm Nắm, cọ cọ nó lên mặt mình, cảm nhận lông mềm mại trên người nó.

"Meow, meow, meow..."

Chúc Chúc thấy Cơm Nắm vẫn luôn kêu, còn duỗi móng vuốt ra với mình, bé dường như là thấy được sự cầu cứu trong mắt nó.

Bé cũng hơi sợ vì bé chưa từng nhìn thấy chị hai như thế này bao giờ.

"Chị hai, Chúc Chúc đón Cơm Nắm lại."

Bé vội vàng ôm Cơm Nắm từ trong lòng chị hai đi, ôm mèo nhỏ rồi chạy chậm chậm về phía bên ngoài.

Cố Thanh Uyển nhìn hai bé đáng yêu, cô bị sự đáng yêu của hai đứa làm cho mềm nhũn rồi, sau này trong nhà sẽ có hai bé đáng yêu vậy sao mà cô chịu nổi!

Thật sự quá đáng yêu rồi, a a a a a!

Chúc Chúc không biết suy nghĩ trong lòng chị hai, chỉ biết chị hai rất thích áp Cơm Nắm lên mặt.

Bé đến sofa trong phòng khách, để Cơm Nắm lên đùi mình, tay nhỏ của bé khẽ vuốt vuốt lưng Cơm Nắm.

Cơm Nắm cảm nhận được sự tiếp xúc vô cùng thoải mãi, miệng "meow" một tiếng, lật người, hướng bụng về phía bàn tay nhỏ bé kia.

Chúc Chúc vuốt vuốt lông mềm mượt trên người Cơm Nắm, nhớ đến Hữu Hữu vẫn chưa biết Cơm Nắm. Bé cũng muốn Hữu Hữu được vuốt lông mềm mượt thoải mái như này.

Bé nhớ Hữu Hữu từng nói là khi muốn tìm cậu bé thì có thể gọi điện thoại, bé liền đặt Cơm Nắm xuống đất rồi bảo Cơm Nắm đi theo mình tìm anh cả.

"Meow meow..."

Bốn chiếc chân ngắn của Cơm Nắm bước đi theo cô chủ nhỏ phía trước.

"Anh cả ơi, Chúc Chúc muốn gọi điện thoại cho Hữu Hữu."

Cố Thanh Diên nhìn em gái và Cơm Nắm nhỏ bên chân bé, nghe bé nói muốn gọi điện thoại thì anh lấy điện thoại ra gọi cho nhà Hữu Hữu rồi đưa điện thoại cho em gái.

Một tay Chúc Chúc nhận điện thoại, đặt lên tai mình, sau khi nghe được mấy tiếng "tút tút tút" trong điện thoại: "Hữu Hữu, cậu ở trong đó sao?"

Bé nghe thấy tiếng đáp lại trong điện thoại, cảm thấy tiếng của Hữu Hữu truyền đến rất kỳ lạ, bé hơi không hiểu: "Hữu Hữu, cậu có nghe thấy tiếng của Chúc Chúc không?"

Cố Thanh Diên nhìn em gái chỉ gọi điện thoại thôi cũng đáng yêu như thế, anh chống cằm, cười và nhìn chăm chú vào em gái.

"Anh cả, giọng nói của Hữu Hữu kỳ quá à."

Cố Thanh Diên thấy em gái trả điện thoại lại cho mình, muốn bảo anh xem vấn đề gì, anh nhìn một cái là biết có chuyện gì.

Anh cong môi cười nói: "Chúc Chúc à, sao em lại cầm ngược điện thoại vậy."

"Hả? Cầm ngược sao?"

Chúc Chúc xoay ngược điện thoại lại, lần nữa đặt nó bên tai: "Alo? Hữu Hữu bây giờ cậu có thể nghe thấy Chúc Chúc chưa?"

Bé nghe thấy giọng của Hữu Hữu từ trong điện thoại truyền ra càng rõ ràng hơn lúc trước: "Hữu Hữu, nhà Chúc Chúc mới có thêm Cơm Nắm đó. Nó rất đáng yêu, nó muốn làm bạn với cậu, Chúc Chúc cũng muốn chơi với cậu nữa."

Cố Thanh Diên nghe giọng nói non nớt của em gái, tình cảm trẻ con thật sự rất đơn thuần.

Chúc Chúc nói xong một đống lời, ngừng lại một chút, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúc Chúc, nhớ Hữu Hữu."

Bé nói xong câu này, đầu bên kia điện thoại vẫn không có tiếng, bé nghi hoặc đưa điện thoại ra xa tai: "Anh cả, sao không có tiếng rồi?"

"Đây là cuộc gọi kết thúc, chắc là đang trên đường tới." Cố Thanh Diên nhận điện thoại mà em gái đưa cho mình.

"King koong, king kong..."

Chúc Chúc vừa trả điện thoại thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Sau khi bé nghe thấy thì nhanh chóng đứng thẳng người: "A, Hữu Hữu đến rồi!"

"Ừ, anh nghĩ chắc là vậy." Cố Thanh Diên dịu dàng nói, đứng dậy dẫn em gái đi mở cửa.

Chúc Chúc nói với Cơm Nắm đang dựa vào người mình: "Cơm Nắm đi theo nhé, Chúc Chúc dẫn bạn đi quen bạn mới nhé."

"Meow meow..."

Cơm Nắm đi theo, không rời Chúc Chúc một bước.

"Hữu Hữu!"

Chân ngắn của Chúc Chúc nhanh bước về phía cửa, bé rất muốn gặp Hữu Hữu.

Cố Thanh Diên mở cửa thấy bóng dáng nhỏ bé bên ngoài cửa, nhiệt tình mời cậu bé vào nhà, bảo cậu bé ngồi vào sofa trong phòng khách.

"Hữu Hữu ơi."

Chúc Chúc nhìn thấy Hữu Hữu bước vào liền ôm cậu bé một cái, rồi kéo tay cậu bé đi về phía sofa trong phòng khách.

"Hữu Hữu mau ngồi đi, Chúc Chúc giới thiệu cho cậu một người bạn mới nè."

Vừa rồi, khi Hữu Hữu nhận được điện thoại của Chúc Chúc thì rất vui vẻ và nghe Chúc Chúc nói nhớ mình thì cậu bé vô cùng kích động lập tức bỏ điện thoại xuống rồi chạy ra ngoài, chạy thẳng đến nhà Chúc Chúc ở sát bên.

Cậu bé đến nhà Chúc Chúc, ngồi bên cạnh bé, vì biết Chúc Chúc giới thiệu bạn mới cho mình nên cậu ngồi thẳng tắp, hai chân chụm lại, vẻ mặt nghiêm túc đợi bạn mới mà Chúc Chúc nói.

"Hữu Hữu nhìn này, bạn mới của chúng ta tên là Cơm Nắm đó. Cơm Nắm à, đây là Hữu Hữu nè, là bạn thân nhất của Chúc Chúc đó."

Chúc Chúc giơ tay bảo Cơm Nắm đi về phía mình, bé ôm Cơm Nắm giơ lên trước mặt Hữu Hữu, giới thiệu nó cho Hữu Hữu.

Hữu Hữu nhìn thấy Chúc Chúc ôm một bé mèo nhỏ, cậu bé hơi ngạc nhiên vì còn tưởng là một người bạn mới nào đó.

"Meow meow..."

Hữu Hữu thấy bên má mình mềm mềm, cậu bé giơ tay sờ sờ móng vuốt của bạn mèo nhỏ kia.

Cậu bé nắm móng vuốt kia rồi nắn nắn, bàn chân hồng hồng của mèo nhỏ rất mềm mại và xúc cảm rất tốt, chỉ chốc lát cậu bé đã thích nó: "Chúc Chúc, mềm mềm, nắm, nắm thích lắm."

Chúc Chúc nhìn mặt Hữu Hữu đầy vẻ thích thú, bé biết Hữu Hữu cũng rất thích Cơm Nắm: "Ừm, Cơm Nắm rất đáng yêu."

Bé nói xong thì cũng gia nhập đội ngũ nắm nắm chân mèo.

Cơm Nắm ngoan ngoãn ngoãn giơ chân ra cho hai đứa nhỏ nắm.

Cố Thanh Diên bưng một chút đồ ăn vặt đến, đặt lên bàn trà: "Hữu Hữu, đừng ngại nhé."

"Dạ." Hữu Hữu gật đầu nhỏ.

Chúc Chúc nhìn đồ ăn vặt mà anh cả bưng đến đặt trên bàn, tay nhỏ duỗi ra lấy một miếng bánh quy: "Cơm Nắm, cho cậu ăn nè, cái này rất ngon."

Cố Thanh Diên thấy em gái muốn cho Cơm Nắm ăn bánh quy nên nhắc nhở: "Chúc Chúc à, Cơm Nắm có đồ ăn dành riêng cho nó, bánh quy này không tốt cho nó đâu."

"A... Vậy sao."

Chúc Chúc biết được, vậy thì Cơm Nắm không thể ăn bánh quy thơm ngon rồi, bé nhìn Cơm Nắm rồi lại nhìn bánh quy, sau đó há miệng cắn một miếng bánh: "Vậy thì Chúc Chúc ăn giúp Cơm Nắm nha."

Cố Thanh Diên đi lấy thức ăn cho mèo, đặt trong bát để Cơm Nắm ăn.

"Thơm quá, Hữu Hữu cậu phải ăn nhiều chút." Chúc Chúc nhét một miếng bánh quy vào miệng Hữu Hữu.

Bé cắn một miếng bánh quy đồng thời thấy đồn ăn của Cơm Nắm giống như những mảnh bánh quy vụn, bé duỗi tay cầm một hạt ngửi ngửi: "Hữu Hữu cũng ngửi xem, thơm lắm phải không?"

"Ừm, thơm thật." Cả người Hữu Hữu nghiêng qua một chút, lại gần ngửi ngửi, mùi nó hơi kỳ lạ nhưng cũng thơm đó.

"Hữu Hữu, cậu cảm thấy có ngon không?" Chúc Chúc càng ngửi càng thơm, càng thơm càng muốn ngửi.

Bé há miệng: "Ngoàm... Hả? Hửm..."

Hữu Hữu vội vàng duỗi tay, nắm lấy tay của Chúc Chúc: "Chúc Chúc, không, không thể ăn."

"Tại sao? Cái này rất thơm mà." Chúc Chúc không hiểu mà hỏi.

Cố Thanh Diên cất đồ ăn mèo thì nhìn thấy một màn em gái và Hữu Hữu ngửi đồ ăn cho mèo nên đi đến ngồi bên cạnh hai đứa nhỏ rồi nói với em gái là thức ăn cho mèo không thể ăn.

"Ồ..."

Chúc Chúc hiểu mà gật gật đầu, đặt hạt đồ ăn cho mèo trong tay xuống: "Cơm Nắm mau ăn đi, mau lớn lên nhé. Chúc Chúc sẽ không để cậu gầy đâu, gầy không khỏe mạnh."

Cơm Nắm vùi đầu vào trong bát đựng đồ ăn, ăn từng miếng lớn.

"Chúc Chúc, miệng miệng."

Hữu Hữu giơ tay giúp Chúc Chúc lau vụn bánh bên khóe miệng: "Sạch rồi."

"Ừm ừm."

Chúc Chúc cười với Hữu Hữu, lại cầm một miếng bánh quy lên gặm, một tay khác nhiệt tình nhét bánh quy cho Hữu Hữu.

Cố Thanh Diên yên lặng, mỉm cười ngồi một bên, nhìn hai bé con chơi cùng nhau. Anh thật sự hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở giây phút này.

Khắp không gian đều chìm trong bầu không khí ấm áp và yên bình.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom