Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Ấy Sao Lại Đáng Yêu Thế Nhỉ?

Em Ấy Sao Lại Đáng Yêu Thế Nhỉ?
Chương 30: Chương 30



Bốn năm trước.

Quyết định kết hôn với Sư Nam không phải xuất phát từ một lý do gì quá đặc biệt.

Khoảng thời gian đó, chủ tịch của một công ty mà Quý Vãn Tu đang hợp tác bất ngờ từ chức vì lý do sức khỏe. Công ty đó hoạt động trên quy mô khá lớn, Quý Vãn Tu không yên tâm giao phó cho người khác nên công việc của anh đột ngột tăng lên chóng mặt.

Một đêm, Quý Vãn Tu buột miệng than thở với Sư Nam rằng dạo gần đây anh cảm thấy áp lực quá lớn, đến mức đồ ăn ở nhà ăn công ty cũng chẳng còn thấy ngon.

Trưa hôm sau, cơm hộp tình yêu tự tay Sư Nam chuẩn bị đã đúng giờ được đưa đến tay anh.

Cậu nhóc đã dậy từ rất sớm để mua hộp giữ nhiệt, lại sợ cơm nguội nên cứ ôm khư khư trong lòng. Khi đưa cho anh, hộp cơm vẫn còn ấm áp, mang theo hơi ấm của Sư Nam.

Quý Vãn Tu lặng lẽ ăn xong bữa trưa đó, đến khi tan làm thì nhắn tin cho Sư Nam: "Tối nay anh có chút việc, sẽ về muộn, bảo cậu cứ ăn cơm trước."

Sau đó, anh lái xe thẳng đến con phố đi bộ nổi tiếng nhất thành phố.

Còn đối với Sư Nam, đó chỉ là một ngày hết sức bình thường.

Cậu ăn cơm trưa cùng Quý Vãn Tu, rồi đi gặp bạn bè, trò chuyện, uống cà phê. Rồi tối đến lại bị Quý Vãn Tu bắt nạt đến khóc...

Sư Nam nằm sấp trên giường, mặt úp xuống, nước mắt giàn giụa. Quý Vãn Tu thì nằm trên lưng cậu, bàn tay thỉnh thoảng vỗ nhẹ lên mông cậu.

"Quý Vãn Tu, anh là đồ xấu xa." Sư Nam nghẹn ngào mắng.

"Ừ ừ, anh xấu xa." Quý Vãn Tu đáp lại một cách hời hợt.

Sư Nam tức giận oà lên khóc lớn: "Hu hu hu hu..."

Quý Vãn Tu không nhịn được mà bật cười.

Anh ác ý dùng hai ngón tay véo nhẹ làn da mịn màng dưới bàn tay mình, nhìn khối thịt mềm mại như thạch bị bóp méo rồi lại trở về hình dạng ban đầu.

Anh hết véo chỗ này lại bóp chỗ kia, chơi đùa đầy thích thú.

Sư Nam yếu ớt phản đối: "Đừng có sàm sỡ em!"

"Hả?" Quý Vãn Tu nhướng mày khó hiểu. "Chỉ thế này đã gọi là sàm sỡ? Vậy vừa nãy có tính không? Nếu không thì làm lại lần nữa nhé."

Nghe thế, Sư Nam hoảng hốt co chân co tay, bò lên đầu giường. Cậu nhặt chiếc chăn sắp rơi khỏi giường, quấn kín quanh người để che lại cơ thể tr@n trụi, chỉ thò một ngón tay ra chỉ vào Quý Vãn Tu, nói: "Quý Vãn Tu, anh đúng là không biết xấu hổ!"

Quý Vãn Tu nheo mắt, phát ra một âm thanh đầy nguy hiểm: "Hửm?"

"..." Sư Nam vội vàng trùm chăn kín mít hơn.

Trong lòng vẫn còn nhớ đến chiếc nhẫn cưới, Quý Vãn Tu không tiếp tục trêu chọc Sư Nam nữa. Anh nằm xuống bên cạnh cậu, nhắm mắt giả vờ như sắp ngủ, nói: "Anh hơi buồn ngủ rồi, trước khi ngủ muốn ăn món bánh ngô chiên và sữa chua hai lớp em làm trưa nay."

Sư Nam lẩm bẩm: "Đêm hôm khuya khoắt ăn mấy thứ này đúng là tạo nghiệp mà!" Nhưng vẫn khoác chăn, lủi thủi xuống giường.

Đợi Sư Nam ra khỏi phòng ngủ, Quý Vãn Tu lập tức bật dậy, áp tai vào cửa nghe ngóng tiếng bước chân của cậu. Xác định Sư Nam đã xuống bếp, anh vội chạy vào phòng thay đồ, chọn ra bộ quần áo mà anh cho là trang trọng nhất để thay.

Lúc này, Sư Nam đang quấn chăn trong bếp làm bánh ngô chiên.

Tuy chăn lông vũ khá nhẹ, nhưng vẫn có chút vướng víu. Sư Nam vụng về giơ bàn tay đang quấn trong chăn, đập một quả trứng vào bát ngô, rồi cho thêm bột mì vào trộn đều.

Chiên trên chảo vài phút, Sư Nam vớt bánh ngô ra, rắc thêm một ít rong biển vụn.

Mặt dưới bánh ngô hơi cháy xém, mặt trên những hạt ngô mềm dẻo thơm ngọt, vị mặn của rong biển lại trung hòa vị ngọt béo.

Sư Nam ngắm nghía một lúc, thầm khen ngợi tài nấu nướng tuyệt vời của mình, không chỉ ngon mà còn đẹp mắt nữa!

Cậu thật là giỏi giang!

Bánh ngô vừa mới ra lò, Quý Vãn Tu đã ngửi thấy mùi thơm liền đi tới.

Sư Nam hừ một tiếng: "Sữa chua hai lớp còn chưa làm xong đâu, anh thật phiền phức!"

Quý Vãn Tu lại không nói gì. Anh đi đến phía sau Sư Nam, vòng tay ôm lấy eo cậu.

Sư Nam ngạc nhiên quay đầu lại.

Ngay lúc đó, Quý Vãn Tu buông cậu ra, dùng chút lực nhẹ nhàng xoay cậu lại để đối mặt với mình.

Sư Nam: "...?"

Hình ảnh hai người lúc này trông thực sự kỳ quái.

Một người tóc tai bù xù, toàn thân tr@n trụi, chỉ khoác một tấm chăn mỏng. Trên tay cậu vẫn còn cầm cái xẻng nấu ăn.

Người còn lại cũng tóc tai lộn xộn, nhưng lại mặc bộ vest đen chỉnh tề, thậm chí còn thắt cả cà vạt.

... Sư Nam vờ như không nhìn thấy cà vạt của anh bị thắt sai.

Một khung cảnh vô cùng kỳ lạ.

Quý Vãn Tu chỉnh lại chăn trên người Sư Nam, rồi nghiêm túc lấy từ túi áo trong của bộ vest ra một chiếc hộp nhung nhỏ, quỳ một gối trước mặt cậu.

Trong hộp là hai chiếc nhẫn vàng hồng được đặt song song. Thiết kế nhẫn đơn giản nhưng tinh tế.

Quý Vãn Tu ngẩng lên nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Sư Nam, chúng ta kết hôn nhé."

Giọt nước mắt to tròn bất chợt rơi xuống làm ướt áo Quý Vãn Tu.

Sư Nam chỉ lặng lẽ nhìn anh, nước mắt không kìm được mà rơi đầy mặt. Cậu há miệng, nhưng chẳng thể thốt lên lời nào.

Cậu vốn rất giỏi khóc: làm nũng, giả vờ, nghịch ngợm... chỉ cần cần thiết, cậu có thể rơi nước mắt ngay lập tức, khóc đến trời long đất lở, khóc đến vang động trời đất, khóc đến mức cả thế giới đều biết.

Nhưng lúc này đây, cậu chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Quên cả việc cầm lấy chiếc nhẫn, chiếc hộp đựng trang sức xinh đẹp rơi đánh "cạch" xuống sàn.

Sư Nam cúi xuống, ôm chầm lấy Quý Vãn Tu.

Cằm cậu chạm vào trán anh, những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên khuôn mặt Quý Vãn Tu.

Bếp không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Quý Vãn Tu đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo cậu, bế "cái kén" mơ hồ này trở về phòng ngủ.

***

Bộ vest đen trang trọng cùng chiếc cà vạt bị thắt sai đều bị vứt một cách tùy tiện lên thảm. Quý Vãn Tu ôm cục chăn lớn vào lòng, trêu chọc: "Em mà cứ khóc như thế này, anh sẽ tưởng em không muốn kết hôn với anh đấy."

Sư Nam lắc đầu.

"Hả?" Giọng Quý Vãn Tu bỗng cao hơn, "Thật sự là không muốn sao?"

Sư Nam ngẩng mí mắt sưng húp lên nhìn anh, mím môi, rồi chui vào lòng anh.

"Vậy em không nói gì, anh coi như em đồng ý nhé." Quý Vãn Tu mỉm cười, dùng chăn quấn chặt hai người lại, cảm nhận những giọt nước mắt lạnh lẽo của Sư Nam rơi xuống ngực mình.

Rất lạ, nước mắt rõ ràng lạnh như vậy, nhưng khi chạm đến trái tim lại nóng rực đến khó tả.

Đêm đó, Sư Nam không nói gì mà chỉ khóc mãi, đến tận khi trời gần sáng mới thiếp đi.

Mũi đỏ, mắt đỏ, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ, trông cậu như một chú mèo con tội nghiệp. Thế nhưng bàn tay cậu vẫn nắm chặt lấy Quý Vãn Tu, vừa lưu luyến vừa đầy sự ỷ lại.

Quý Vãn Tu hôn lên đôi mí mắt mỏng manh của cậu. Tay còn lại, anh kéo cậu vào lòng, ôm càng chặt hơn.

***

Người khóc lóc không dứt khi được cầu hôn năm đó, đến mấy năm sau vẫn không thể giữ bình tĩnh trước khoảnh khắc này.

Sư Nam vẫn như ngày ấy, lặng lẽ ôm lấy Quý Vãn Tu mà khóc.

"Sao lại khóc nữa rồi?" Quý Vãn Tu gãi đầu. "Cứ nhắc đến chuyện kết hôn là em lại khóc, nói thật đi, có phải em không muốn cưới anh không?"

Sư Nam bị chọc cười, lau nước mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Không phải đâu."

"Vui thì đừng khóc. Nước mắt này để dành mà làm nũng với anh, không phải tốt hơn sao?" Quý Vãn Tu nâng cằm cậu lên, hôn nhẹ những giọt nước mắt mằn mặn. "Dù là hạnh phúc hay buồn đau, chỉ cần là nước mắt thật lòng của em, anh đều thấy đau lòng."

Anh dùng ngón tay vuốt hàng mi ướt dính thành từng cụm của cậu, rồi kéo cậu trở lại vòng tay, hai tay vòng ra sau lưng cậu, lén quấn lấy đuôi tóc cậu.

Thấy Sư Nam vẫn còn thút thít, Quý Vãn Tu vui vẻ nói đùa: "Mấy năm nữa, lần sau cầu hôn em, có thể ra dáng chút được không, đừng có khóc nữa nhé?"

Sư Nam ngập ngừng, rồi dè dặt đáp: "Vậy... lần sau anh đừng cầu hôn trong bếp nữa được không?"

Cậu dụi mắt, lau nước mắt, nói: "Em còn đang bật bếp, lỡ cháy thì sao..."
 
Em Ấy Sao Lại Đáng Yêu Thế Nhỉ?
Chương 31: Chương 31 (Hoàn)



Ngẫm lại chặng đường đã qua, dường như mọi chuyện xảy ra đều thật khó tin.

Lần tỏ tình thì nhầm lẫn giới tính của đối phương, cầu hôn thì diễn ra trong căn bếp ngập mùi dầu mỡ, cưới nhau nhiều năm rồi mà mãi mới tổ chức được đám cưới...

Hai con người vụng về như thế, lại biến những việc vụng về của mình thành một cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào.

Ai nhìn vào mà chẳng phải thốt lên một câu "đúng là trời sinh một cặp" chứ.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, mọi chuyện sau đó đều là chuyện tốt.

Mèo nhà dì Trương đã được tìm thấy. Sau vài tháng đi lạc, chú mèo đáng thương bẩn thỉu như mèo hoang bất ngờ xuất hiện trong một đoạn video ngắn. Cả đám fan trên Weibo của Sư Nam đồng loạt tag cậu vào để xác nhận.

Đầu năm sau, căn hộ mà họ đã mua cuối cùng cũng được bàn giao.

Sư Nam năn nỉ ba mẹ mình chuyển đến sống cùng, nhưng mẹ cậu nhất quyết không chịu.

"Mẹ không muốn ở cùng con, con buồn lắm." Sư Nam nói.

Mẹ Sư Nam đáp: "Con buồn thì cứ buồn, mẹ cứ sống cuộc sống của mẹ, hi hi."

Sau đó, ba mẹ Quý Vãn Tu cũng về nước.

Quý Vãn Tu nhắn tin hỏi: "Thế còn hai người thì sao? Có định sống cùng chúng con không?"

Mãi đến tối hôm sau ba Quý mới trả lời: "Con trai, ba đang ở sân bay, sắp bay rồi, để lần sau nói chuyện nhé."

Thế là, không ai biết họ vừa trở về từ đâu, cũng chẳng biết khi nào họ lại đi, càng không biết điểm đến tiếp theo của họ là chỗ nào.

Cặp đôi ngốc nghếch bị bỏ rơi chỉ biết ôm nhau sưởi ấm.

Quán trà sữa làm ăn khá thuận lợi. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nó đã trở thành một địa điểm check-in nổi tiếng trên con phố đi bộ đó. Trang trí ấm cúng, không gian riêng tư, lại thêm đồ uống ngon, giá cả phải chăng, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.

Một thời gian sau, quảng cáo mới của Sư Nam cũng được phát sóng. Thương hiệu này khá chịu chi, đặt quảng cáo ở khắp nơi trong thành phố, đâu đâu cũng thấy hình ảnh ngón tay thon dài đeo nhẫn kim cương của Sư Nam.

Chàng diễn viên nhỏ lại một lần nữa đạt đến đỉnh cao nho nhỏ trong sự nghiệp.

Chiều hôm đó, cậu ôm điện thoại xem bình luận của mọi người. Sau một thời gian dài, cậu đã quen mắt với một số ID thường xuyên tương tác trong phần bình luận.

Chẳng hạn như cái tên này: "Thiếu nữ tuổi xuân phơi phới vì sao góa phụ".

Sư Nam: ... Thật sự không hiểu nổi các fan của mình.

Người dùng có tên "góa phụ" này đã đăng ảnh chiếc nhẫn kim cương giống hệt của cậu trong phần bình luận trên Weibo, kèm theo dòng chữ: [Vợ một năm chỉ làm việc một lần, ủng hộ thôi].

Sư Nam nghiêm túc trả lời: [Nhẫn này hơi đắt, mọi người nên cân nhắc khả năng tài chính của mình, đừng tiêu xài quá mức nhé!].

Sau khi nhấn gửi, cậu tiện thể vào trang cá nhân của người này xem thử.

Bài đăng được ghim trên cùng là một câu: [Mối thù cướp vợ, không đội trời chung].

Lướt xuống một chút, bài đăng mới nhất là chia sẻ lại một bức ảnh được chụp mấy ngày trước.

Vài ngày trước, Sư Nam và Quý Vãn Tu đi ăn tối bị chụp ảnh và đăng lên mạng. Chuyện cũng không lớn, Quý Vãn Tu và Stella không xử lý gì, chỉ theo dõi dư luận, thấy không có gì bất thường nên mặc kệ.

"Thiếu nữ tuổi xuân phơi phới thì vì sao góa phụ". Ông chú già, chú thật có phúc.

Sư Nam lắc đầu cười, rồi tiếp tục lướt xem.

... Thế rồi cậu phát hiện, hóa ra người này trước đây chính là "Con ruột thất lạc 18 năm của nhà họ Quý."

Nửa năm trước còn gọi Quý Vãn Tu là "ba," giờ đã chuyển thành "ông chú già."

Sư Nam vừa buồn cười vừa bất lực.

Cuối năm, bộ phim mà Sư Nam và Thẩm Ly đóng chung được công chiếu.

Tần Tử Hiến nhiệt tình mời Sư Nam đến dự buổi ra mắt.

Chàng diễn viên nhỏ lập tức hoảng sợ, lần đầu tiên nhận được lời mời tham gia một sự kiện lớn như vậy, mấy ngày liền cứ bồn chồn không yên.

Cậu còn đặc biệt đến Hong Kong, tìm người thợ may nói tiếng Phổ thông lơ lớ kia may cho mình một bộ vest.

Nhưng khi nhận được bộ đồ, Sư Nam lại hơi buồn bã.

Khó lắm mới có cơ hội như vậy, không được mặc váy đẹp, thật sự tiếc ghê!

Quý Vãn Tu thắc mắc: "Có gì mà không mặc được? Váy bị cấm mặc ở sự kiện này à? Muốn mặc thì cứ mặc, suy nghĩ nhiều làm gì."

Sư Nam lập tức cảm thấy có người chống lưng, tự tin hơn hẳn.

Vì vậy, trong ngày ra mắt phim, khi đi thảm đỏ, cậu vẫn mặc vest như một chàng hoàng tử nhỏ, nhưng khi vào trong khu vực sự kiện thì đã thay bằng một chiếc váy dài màu trắng.

Dẫu vậy, cậu vẫn hơi lo lắng, khi ngồi vào chỗ mình có vẻ lúng túng không yên.

May mắn là không phóng viên nào để ý đến chiếc váy của cậu, chỉ đặt ra một vài câu hỏi thông thường.

Mãi đến khi người dẫn chương trình nhắc nhở "Đây là câu hỏi cuối cùng", mới có phóng viên hỏi về chiếc váy của Sư Nam.

"Hôm nay mặc đồ trắng, là vì nhân vật trong phim là bạch nguyệt quang sao?"

Sư Nam gãi gãi mặt, cười ngại ngùng.

Sau khi phim công chiếu, Sư Nam nhanh chóng được gắn với ba chữ "bạch nguyệt quang", những tư liệu quay phim trước đây cũng bị đào lại.

Mọi người phát hiện ra, chàng trai có vẻ ngoài trong sáng, khí chất thuần khiết này, lại có tính cách vô cùng hài hước.

Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác nổi tiếng một chút.

Sau chuyện này, Sư Nam tự nâng cấp bản thân, từ diễn viên hạng mười tám lên hạng mười bảy.

Quý Vãn Tu: "Được rồi, anh tin em sớm muộn gì cũng lên hạng 16..."

***

"Câu chuyện kết thúc với việc Sư Nam và Quý Vãn Tu sống hạnh phúc bên nhau." Sư Nam cầm một cuốn sách, giả vờ đọc, "Hai năm sau, sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, Sư Nam cuối cùng đã thuyết phục được Quý Vãn Tu nhận nuôi một chú chó nhỏ. Từ đó, Quý Vãn Tu bắt đầu cuộc sống vất vả tranh giành sự cưng chiều với chú chó..."

"Dừng, dừng lại." Quý Vãn Tu nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo, "Ai tranh giành sự cưng chiều với ai? Em nói lại lần nữa xem."

Sư Nam chớp chớp mắt, nói: "Chó con tranh giành sự cưng chiều với anh."

"Chó con sẽ không tranh giành với anh đâu, em tỉnh táo lại đi."

"Ồ, vậy hả." Sư Nam hắng giọng, suy nghĩ vài giây, lật sang trang tiếp theo, rồi đọc tiếp, "Chó con không thèm tranh giành sự cưng chiều với Quý Vãn Tu, từ đó độc chiếm sự yêu thương của Sư Nam, còn Quý Vãn Tu thì bị đày vào lãnh cung..."

Chưa kịp để cậu nói hết câu, Quý Vãn Tu giật lấy cuốn truyện cổ tích trên tay cậu, đè Sư Nam xuống giường.

"Đày vào lãnh cung hả? Được." Quý Vãn Tu nghiến răng nghiến lợi, "Dù sao anh cũng sắp phải tranh giành sự cưng chiều với chó rồi, vậy thì nhân hôm nay ăn hết phần thịt của cả đời sau luôn!"

"Á, á! Em sai rồi, em sai rồi mà!" Sư Nam vội vàng cầu xin.

Cầu xin cũng vô ích, dám chọc giận Quý Vãn Tu thì phải chịu hậu quả.

Chăn gối trên giường bị họ làm rối tung cả lên. Người trên giường lúc thì gọi "anh trai," lúc thì gọi "ông xã"; giây trước còn khóc lóc kêu đau, giây sau đã bám chặt vai người kia, chu môi đòi hôn.

Trước gối của họ còn đặt hai con búp bê nhỏ. Lúc rảnh rỗi, Sư Nam tự tay may quần áo cho hai con búp bê, con đại diện cho Quý Vãn Tu là một bộ đồ đen, còn có một chiếc mũ nhỏ xíu méo mó; con đại diện cho cậu là một chiếc váy màu hồng.

Hai người làm ồn quá lớn.

Một cánh tay tr@n trụi trắng nõn cố gắng thò ra khỏi chăn, muốn nắm lấy lưng người đang đè lên mình, nhưng lại bị người kia giữ chặt trên giường. Khi cánh tay hạ xuống, vô tình làm rơi hai con búp bê.

Búp bê mặc váy hồng ngã xuống trước, đè lên búp bê mặc đồ đen.

Âm thanh r3n rỉ dần dần im bặt, hai con búp bê vẫn chồng lên nhau nằm trên giường.

Còn chủ nhân của chúng thì nằm bẹp trên giường, không nhúc nhích, cũng chẳng còn chút sức lực nào.

"Quý Vãn Tu, anh thật là đồ..."

Người bị gọi tên nhướng mày hỏi: "Anh làm sao?"

"..." Sư Nam rụt rè nói: "Anh đúng là người tốt."

Quý Vãn Tu khẽ cười, đưa tay xoa đầu Sư Nam, "Ngoan, anh trai yêu em."

Đêm càng lúc càng khuya, gió đêm thổi vi vu ngoài trời, trong phòng lại là một mảnh xuân sắc.

Hai người chen chúc trên giường, tựa vào đầu giường nói chuyện khe khẽ. Tình yêu đang ở thời điểm đẹp nhất, cuộc sống cũng vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện ngọt ngào này đến đây là kết thúc rồi, viết truyện ngọt ngào thật sự khiến người ta vui vẻ, lúc viết cứ cười tủm tỉm trước máy tính, thật tốt quá (ôm mặt)

Tôi luôn muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, không có kẻ xấu, mọi người đều yêu thương nhân vật chính, dù nhân vật chính có là một tên ngốc hay làm nũng thì mọi người vẫn sẵn lòng đối tốt với cậu ấy.
 
Back
Top Bottom