Lãng Mạn Edited | Sau khi bị tra - Giang Nhất Thủy | BHTT

Edited | Sau Khi Bị Tra - Giang Nhất Thủy | Bhtt
Thời niên thiếu tươi đẹp 4


Ai là em gái của chị chứ!

Nghe Tả Tĩnh U nói về chuyện tặng quà, Doãn Bạch nhấp môi, khó có khi lại lộ ra một tia thẹn thùng: "Là tôi không nói cho chị trước, cho nên về chuyện quà cáp cũng không cần.

Hôm nay chị có thể cùng tôi về nhà ăn cơm tôi đã rất cao hứng rồi."

Tả Tĩnh U nở nụ cười: "Cũng không thể nói như vậy, về ăn cơm là về ăn cơm, còn tặng quà là tặng quà."

Tả Tĩnh U duỗi tay, nắm tay Doãn Bạch ôn nhu cười với cô: "Tôi ăn sinh nhật của bạn tốt, sao lại không tặng quà chứ?"

Doãn Bạch vẫn còn chối từ: "Đã nói rồi không sao a......"

"Mới không có chuyện không sao."

Tả Tĩnh U quay đầu, nhìn về tài xế ở phía trước, kêu một câu: "Chị tài xế, có thể dừng ở trung tâm thương mại phía trước một lát không ạ?"

Chị tài xế rất ngượng ngùng cười trả lời một câu: "Được."

Không bao lâu xe đã dừng ở trước cửa trung tâm thương mại, Tả Tĩnh U nhanh chóng xuống xe, Doãn Bạch thấy thế vội vàng bắt lấy góc áo nàng, có chút hoảng loạn hỏi: "Chị đi đâu?"

Tả Tĩnh U bấm tay, ở bắn lên trên trán cô một cái, cười tủm tỉm trả lời: "Đi mua quà cho em nha người bạn yêu dấu của tôi."

Tả Tĩnh U mở cửa bước xuống xe, phóng nhanh về phía trung tâm thương mại: "Chờ một chút, năm phút nữa tôi sẽ quay lại."

Nói là năm phút, kết quả Doãn Bạch ở trong xe đợi tận mười phút.

Mười phút đó thật sự là quá dài, lâu đến Doãn Bạch không nhịn xuống bắt đầu gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.Trên điện thoại, cô cứ thúc giục Tả Tĩnh U nhanh lên, Tả Tĩnh U lập tức hống cô: "Sắp xong rồi, đợi tôi một lát."

Doãn Bạch lập tức lẩm bẩm, nói cái gì mà không cần quà.

Còn Tả Tĩnh U thì hừ một tiếng, em không cần thì không cần, tôi vẫn muốn tặng.Hai người nói chuyện ở trong điện thoại một hồi lâu, lúc này Tả Tĩnh U mới ôm một con gấu bông ding-dang siêu to chạy đến chỗ Doãn Bạch.Doãn Bạch ngồi ở trong xe, khi nhìn đến Tả Tĩnh U ôm con gấu bông siêu lớn kia đến thì cũng sợ đến ngây người.

Cô nắm điện thoại, nhìn Tả Tĩnh U ôm con con mèo ding-dang đến, sau đó nhét vào trong lồng ngực cô, chớp chớp mắt hỏi: "Cho nên chị muốn xuống xe là để mua cái này làm quà sinh nhật cho tôi sao?"

Tả Tĩnh U khom lưng chui vào trong xe, duỗi tay đóng cửa, vừa gài đai an toàn vừa nói: "Đúng vậy, thời gian quá gấp chỉ có thể nghĩ đến mua cái này."

Tả Tĩnh U quay đầu, nhìn về phía Doãn Bạch đang ôm gấu bông lớn cười nói: "Không phải lúc trước nói rất thích Doraemon sao, hiện tại tặng cho em một con lớn như vậy, có thích hay không?"

Khóe miệng Doãn Bạch nhịn không được giơ lên, giơ tay vuốt ve Doraemon, trong miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chị coi tôi là con nít sao?

Đã lớn rồi còn cần gấu bông lớn thế để ôm ngủ."

Tả Tĩnh U câu môi, nhẹ giọng nói với cô: "Ai nói cái đó để em ôm ngủ chứ...

Như vậy là, em thích đúng không?"

Doãn Bạch hừ một tiếng, không có trả lời.Tả Tĩnh U duỗi tay kéo tay cô, dịu mắt làm nũng : "Mau trả lời tôi nha, nếu mua quà mà lại phải đồ em không thích, vậy chẳng phải tôi đi một chuyến phí công sao?

Thế thì làm người ta rất thương tâm a."

Trên miệng nàng nói thương tâm, vẻ mặt lại không có một chút cảm giác thương tâm.

Doãn Bạch ngạo kiều hừ một tiếng, cuối cùng vẫn biệt nữu trả lời: "Được rồi được rồi, thích."

"A, vậy là tốt rồi, em thích là được."

Tả Tĩnh U thở phào một hơi, nghiêm túc nhìn Doãn Bạch nói một câu: "Bạn tốt, sinh nhật vui vẻ!"

Doãn Bạch không nhịn cười được, nhấp môi cánh ngượng ngùng trả lời: "Cảm ơn chị......

Thật sự rất cảm ơn chị, Tả Tĩnh U."

Sau khi nhận được quà sinh nhật, tâm trạng của Doãn Bạch đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, cùng Tả Tĩnh U trở về Doãn gia.Doãn gia hiện tại ở trên bán đảo tư nhân ở khu Tùng Sơn, xe băng qua đường cao tốc sáng sủa đến bán đảo sau đó lái sâu vào trong đó.Tả Tĩnh U ngồi trên xe, nhìn đến cả đường đi cũng không thấy dọc theo đường có mấy người, chỉ thấy được biệt thự bao quát một vùng đất lớn, hiện ra rõ ràng ở trên núi, giống như nói giỡn: "Không phải trên bán đảo này chỉ có một mình nhà em chứ?"

Doãn Bạch nghĩ nghĩ, giải thích cùng Tả Tĩnh U: "Ừm, chỉ có nhà của chúng tôi.

Tôi nghe bà nội nói, chỗ này là nhà ở trước kia của ông nội, sau đó khi mọi người đều chuyển đi hết rồi thì bà mua lại bán đảo này, sau đó xây một ngôi nhà ở đây,..."

Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, tiện đà nhoẻn miệng cười: "Lại có thêm chút hiểu biết."

Tả Tĩnh U vẫn luôn biết Doãn Bạch có tiền, nhưng không nghĩ tới lại có tiền đến mức này, tuy rằng gia cảnh nàng cũng không kém, nhưng vẫn bị trình độ giàu có của nhà Doãn Bạch làm cho chấn động.Doãn Bạch thấy nàng nói như vậy, ngược lại có chút bất an.

Cô ôm Doraemon, nghiêm túc mà nhìn Tả Tĩnh U nói: "Kỳ thật nhà tôi cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bà nội tôi đặc biệt giỏi kinh doanh, hơn nữa bà còn làm rất nhiều cơ sở hạ tầng cho chính phủ......

Bà phấn đấu cả đời, dùng tiền tiết kiệm của bản thân mua một hòn đảo......"

"Nhưng mà bà cũng nói, về sau cả hòn đảo này cũng sẽ quyên cho chính phủ, chỉ để lại ngôi nhà này để bản thân sinh sống ..."

"Cho nên nhà tôi cũng không có gì ghê gớm."

Doãn Bạch nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, bà nội tôi thì thật sự rất lợi hại."

Tả Tĩnh U mỉm cười, nhịn không được duỗi tay véo véo mặt Doãn Bạch nói: "Biết rồi đã biết, bà nội chúng ta là một người rất lợi hại!"

Xe nhanh chóng lái vào trang viên, rồi dừng lại ở cửa biệt thự lớn.

Tả Tĩnh U mở cửa đi xuống, thay Doãn Bạch bế gấu bông lên, ôm lấy eo cô đỡ cô xuống xe.Tả Tĩnh U thay cô ôm Doraemon, cùng Doãn Bạch chống gậy đi vào trong nhà.

Hai người mới vừa đi tới cửa đã thấy một vị lão nhân gia đầu búi tóc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Doãn Bạch lại hiền từ hòa ái mà kêu một câu: "Tiểu Bạch!"

Doãn Bạch nhìn lên, nở một nụ cười rực rỡ mà từ trước đến đây Tả Tĩnh U chưa từng thấy, giống như một bảo bảo ngoan ngoãn trả lời: "Nội, con đã trở về!"

Bà nội Doãn đi đến bên cạnh Doãn Bạch, kéo lấy tay cô nhìn về phía Tả Tĩnh U, cười tủm tỉm nói: "Ai nha Tiểu Bạch, hiếm có khi con lại dẫn một cô gái xinh đẹp thế này về gặp bà nha."

Bà nội Doãn nhìn về phía Tả Tĩnh U, hiền từ hòa ái nói: "Cháu gái, cháu tên gì?"

Tả Tĩnh U ôm Doraemon, nhìn bà nội gầy gò nhưng khỏe mạnh trước mắt, ngọt ngào cười nói: "Chào bà, con tên là Tả Tĩnh U, là đàn chị của Doãn Bạch."

"Ai nha, là đàn chị sao, bà còn tưởng là bạn học của Tiểu Bạch, chẳng trách trông trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều."

Bà nội Doãn nói sau đó đỡ Doãn Bạch đi vào bên trong, còn không quên quay đầu nhìn Tả Tĩnh U nói: "Ai u, cũng không biết là có cháu tới, Tiểu Bạch lại không nói với trong nhà một tiếng, không biết con sẽ thích ăn gì......"

"A, đúng rồi, trong phòng bếp vẫn còn đang làm đồ ăn, bếp chính cũng lợi hại lắm, món gì cũng có thể làm.

Cháu muốn ăn cái gì cứ nói cho bà nội một tiếng, bà sẽ nhờ bếp chuẩn bị."

Mặc dù trên thương trường bà nội Doãn sấm rền gió cũng không khoan nhượng, nhưng khi về nhà đối mặt với đứa cháu gái quý giá của mình, bà lại giống như một người bà bình thường ở mọi nhà, yêu thương và không ngừng cưng chiều cháu.

Bà yêu ai yêu cả đường đi, nhân tiện cũng chia sẻ yêu thương cho Tả Tĩnh U mà Doãn Bạch dẫn về.Tả Tĩnh U nở nụ cười, ngoan ngoãn trả lời: "Bà nội, cháu không kén ăn, ngài ăn cái gì thì cháu sẽ ăn cái đó."

Bà nội Doãn vui vẻ ra mặt: "Cháu gái nói chuyện cũng thật dễ nghe, về sau cần phải thường cùng Tiểu Bạch về nhà, thường xuyên đến thăm bà nha."

Tả Tĩnh U ngoan ngoãn gật đầu, trả lời một tiếng: "Dạ."

Doãn Bạch quay đầu nhìn Tả Tĩnh U, nghĩ thầm quả nhiên là viên đạn bọc đường, dẫn cô ấy về nhà thì bà nội thật sự rất vui vẻ a.Bà nội Doãn dẫn Doãn Bạch đi qua sô pha, nhờ dì làm trong nhà hỗ trợ mang quà của Doãn Bạch để vào phòng, đồng thời nhờ người dọn dẹp phòng khách cho Tả Tĩnh U thu.Sau khi phân phó hết tất cả, lúc này bà nội Doãn mới ngồi ở bên cạnh Tả Tĩnh U, kéo tay nàng hỏi han.Hỏi Tả Tĩnh U đã bao lớn, trong nhà thì có những ai.Tả Tĩnh U nhất nhất đáp: "Dạ con mười chín tuổi, trong nhà con tương đối đơn giản, cũng chỉ có mẹ cùng chị gái của con."

Bà nội Doãn có chút kinh ngạc, hiếm khi hỏi thêm một câu: "Vậy ba và mẹ con ly hôn sao?"

Một bên Doãn Bạch nghe đến đó, cũng nhịn không được dựng lỗ tai lên, giống như con vật nhỏ dựng lên chờ Tả Tĩnh U trả lời.Tả Tĩnh U lắc đầu, cười nói: "Không phải, ba con là quân nhân, lúc con tám tuổi ông ấy đã hy sinh vì đất nước."

Bà nội Doãn nghe nàng nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía của nàng lại thêm một tầng thương tiếc: "Đứa nhỏ đáng thương, vậy sau đó mẹ con nuôi con và chị gái cũng không dễ dàng rồi."

Tả Tĩnh U liễm mắt, nhẹ giọng nói: "Dạ, rất không dễ dàng.

Nhưng cũng còn ổn, khi đó chị gái cũng phụ làm việc nhà, cho nên khi còn nhỏ cũng không ăn khổ nhiều đâu bà nội."

Bà nội Doãn không không khỏi nắm lấy tay nàng, luôn xúc động nói: "Ai, thật đúng là đứa nhỏ làm người ta đau lòng."

Bà nội Doãn cứ cháu gái rồi cháu gái, còn kéo tay Tả Tĩnh U, dáng vẻ bà có vẻ rất thích.

Doãn Bạch ở một bên bị bỏ qua thì có chút không quá vui, cô hừ một tiếng, biệt nữu nói: "Nội nuôi con cũng không dễ dàng, bà nội cũng vất vả!"

Bà nội Doãn nghe cô rầm rì nói chuyện, quay đầu từ ái nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.Bà nội Doãn duỗi tay, chọt chọt cái trán của Doãn Bạch, yêu thương nói: "Nhóc con bướng bỉnh, nội đây mới không vất vả, nhóc con bướng bỉnh của bà vất vả nhất."

Nói tới đây, bà nội Doãn thở dài, quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U nói với nàng: "Tiểu Bạch chúng ta cũng là đứa nhỏ làm người ta đau lòng."

"Cha mẹ con bé đã sớm qua đời, chỉ còn lại một người già như bà bồi nó."

"Cháu gái a, con cùng Tiểu Bạch hợp ý như vậy, về sau hãy như chị em gái ở cùng Tiểu Bạch, tới gặp bà nhiều một chút, đi đi lại lại, bồi lão nhân gia như bà đi."

Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc mà nhìn Doãn Bạch một cái, gật gật đầu rồi nghiêm túc nói: "Không cần bà đặc biệt căn dặn, vốn dĩ con đã xem Tiểu Bạch là em gái, chỉ cần ngài không chê con phiền, về sau con sẽ thường đến."

Hai người lại nói một hồi, dì làm đã đưa đồ ăn lên.

Tả Tĩnh U đứng dậy, nâng Doãn Bạch cùng nhau đi về bàn ăn.Hai người dựa rất gần, Doãn Bạch hừ một tiếng, âm dương quái khí nói: "Ai là em gái chị, tôi lại không thừa nhận chị là chị gái của tôi đâu, hừ!"

Tả Tĩnh U cong mày cười, dựa gần bả vai cô nhẹ giọng hỏi: "Tôi cũng chưa nói nhất định em phải kêu tôi là chị gái của em nha, em gái Tiểu Bạch ~"Không xong, đã bị chiếm tiện nghi!Doãn Bạch quay đầu, nhìn Tả Tĩnh U đang có ý cười nhợt nhạt, thì lại ngạo kiều mà hừ một tiếng.
 
Edited | Sau Khi Bị Tra - Giang Nhất Thủy | Bhtt
Thời niên thiếu tươi đẹp 5


Được gặp chị, thật tốt quá!

Lúc ăn cơm, bà nội Doãn liên tục gắp đồ ăn cho Tả Tĩnh U, cho nàng ăn nhiều một chút.

Còn hỏi khẩu vị Tả Tĩnh U, nói lần sau sẽ làm món nàng thích.Doãn Bạch thấy thế, tức giận bất bình mà chọc chén đũa, dùng vẻ mặt u oán trực tiếp nhìn về phía Tả Tĩnh U.Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng bà nội cô lại thương Tả Tĩnh U mà không thương cô!

Lòng cô thật sự là đau quá đau!Tả Tĩnh U ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy bộ dáng tức giận tiểu giấm bao này của cô, có hơi chút dở khóc dở cười.Tả Tĩnh U duỗi chiếc đũa, cũng gắp cho cô một miếng thịt, lúc này khóe miệng nhếch lên của Doãn Bạch mới cong xuống, lộ ra một chút ý cười.Tuy rằng người này thích ăn phi giấm, nhưng cũng thật sự rất dễ hiểu cùng dễ trấn an, Tả Tĩnh U lập tức cảm thấy điểm này của cô đặc biệt đáng yêu.Bữa cơm ăn đến cả nhà già trẻ Doãn đều đặc biệt vui vẻ, cơm tối qua đi, dì làm cũng bưng bánh kem lên, người một nhà vô cùng đơn giản mà chúc mừng sinh nhật cho Doãn Bạch.Doãn Bạch nhận quà sinh nhật, vô cùng cao hứng nói cảm ơn.

Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, bà nội Doãn thật sự có chuyện gấp cần phải xử lý, nên để cho Doãn Bạch ngồi xe lăn dẫn Tả Tĩnh U đi khắp nơi.Tả Tĩnh U đẩy xe lăn cho cô, hai người vừa đi vừa tám chuyện, Tả Tĩnh U hỏi: "Sao ở trường em không ngồi xe lăn vậy?"

Doãn Bạch cau mày, có chút rất không cao hứng trả lời: "Một số cơ sở vật chất ở trường không thuận tiện cho người bị tật, cho nên tôi đi xe lăn sẽ không quá tiện."

Tả Tĩnh U nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nàng cười một chút, nói với Doãn Bạch: "Không sao a, nếu sau này em muốn ngồi cứ nói cho tôi, tôi sẽ đẩy em."

Khóe miệng Doãn Bạch ngăn không được đã dương lên, lại cố tình mạnh miệng nói: "Xem tình huống đi."

Hai người đi vườn hoa dạo một vòng, Doãn Bạch giới thiệu cho Tả Tĩnh U khi vào xuân thì nơi này có rất nhiều hoa hồng, đến lúc đó nàng tới, sẽ thấy được khung cảnh vô cùng xinh đẹp.Tả Tĩnh U gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Doãn Bạch lại giới thiệu bể bơi trong nhà cho Tả Tĩnh U, cao hứng mà nói cùng nàng: "Mùa hè chị tới thì cũng có thể bơi lội.

Bà nội thích bơi lội nhất, bất quá tôi không bơi được, nếu chị tới bơi không chừng bà còn tự mình ra dạy chị bơi."

Tả Tĩnh U mỉm cười, nói với Doãn Bạch: "Mùa hè cũng là chuyện của năm sau, đến lúc đó còn không biết em có nhớ đến tôi hay nguyện ý cho tôi đến nhà chơi hay không nữa."

Doãn Bạch ngửa đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt chắc chắn nói: "Đương nhiên sẽ a, chị là bạn của tôi mà."

Hai người bạn tốt đi dạo một vòng khắp nhà, cũng đã tới thời gian đi ngủ.

Doãn Bạch dắt Tả Tĩnh U đi đến phòng cho khách, ngồi ở trên xe lăn nói với nàng: "Đã để áo ngủ mới cùng đồ lót dùng một lần ở trên giường, chị tắm rửa xong thì cũng đi ngủ đi."

"Ngày mai tôi sẽ đưa chị về, nếu có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi ở phòng kế bên thôi."

Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, nói được với cô.Doãn Bạch nói xong, đẩy xe lăn tự quay về phòng mình về tắm rửa.

Sau khi cô ra khỏi phòng tắm, đang lau khô đầu tóc không bao lâu đã nghe được tiếng đập cửa từ ngoài cửa truyền đến.Doãn Bạch nghĩ thầm không phải bà nội thì cũng là là Tả Tĩnh U cho nên lập tức buông máy sấy tóc, điều khiển xe lăn đi ra ngoài, một bên đi đến cửa để mở cửa một bên liên tục nói: "Tới đây tới đây."

Cô mở cửa nhìn ra ngoài thì thấy được một Tả Tình U mặc chiếc váy ngủ đơn bạc, dùng khăn lông màu trắng lau tóc đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Tôi không tìm được máy sấy trong phòng, cho nên muốn qua hỏi em có không?"

Tả Tĩnh U cúi người, cười tủm tỉm nhìn Doãn Bạch nói: "Chắc là tôi không làm phiền em nhỉ?"

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên hiện rõ trong mắt Doãn Bạch, một mùi hương ngọt ngào quen thuộc từ trên xuống dưới bao trùm lấy Doãn Bạch, cô cả kinh theo bản năng đẩy xe lăn trượt đi một chút.Doãn Bạch ngửa đầu, trừng lớn đôi mắt nhìn Tả Tĩnh U đang kéo gần khoảng cách với mình, còn nhịp tim thì bỗng nhiên tăng tốc.

Cô nhấp môi, một hồi lâu mới nói: "Có, chị vào đi, tôi lấy cho chị."

Doãn Bạch dắt Tả Tĩnh U vào phòng mình, Tả Tĩnh U đi theo phía sau cô, nhìn căn phòng trang trí mơ mộng như bầu trời đầy sao này thì cảm thán nói: "Doãn Bạch, phòng của em thoạt nhìn lãng mạn quá!"

Doãn Bạch ngước mắt nhìn nàng một cái, lại hỏi: "Đẹp không?"

Tả Tĩnh U gật đầu thật mạnh, trả lời: "Đương nhiên đẹp."

Doãn Bạch lập tức cười, đưa máy sấy tóc cho nàng, sau đó cong mắt nói: "Xét trên chuyện chị nói chuyện dễ nghe, cho chị."

Tả Tĩnh U chắp tay trước ngực, nghiêm túc nhìn Doãn Bạch nói: "Cho nên có thể vì chị nói chuyện dễ nghe mà nhờ em sấy tóc cho chị được không?"

Doãn Bạch chớp chớp mắt, cầm máy sấy tóc nhìn nàng: "Tôi còn chưa từng nghe qua yêu cầu như vậy."

Tả Tĩnh U cười ranh mãnh, nhẹ nhàng nói với cô: "Vậy là đã cho em thêm hiểu biết đó."

"Đi mà đi mà, tóc tôi vừa dày vừa dài như vậy, tự mình thổi thì rất phiền phức đó."

Doãn Bạch nắm máy sấy tóc, nghĩ thầm chẳng lẽ tôi thổi cho chị thì không phiền hay sao?Tuy là cô nghĩ như vậy, nhưng cũng không có nói ra.

Ma xui quỷ khiến cô đã gật gật đầu, sau đó nói như không để tâm: "Được rồi, vậy tôi đây cũng cố sấy tóc cho chị."

Nói là cố làm, nhưng chờ đến lúc Tả Tĩnh U thật sự ngồi bên cạnh, để cô hỗ trợ sấy tóc thì cô vẫn là rất vui lòng.Tả Tĩnh U đã mười chín tuổi, trên người có một loại hơi thở độc đáo là đan xen giữa thiếu nữ cùng phụ nữ trẻ tuổi, như là một trái đào mật sắp chín, có mùi vị trưởng thành lại xen lẫn hơi thở ngây ngô.Tóc dài hơi ướt của nàng tán loạn trên vai, che lấp cổ dài trắng như tuyết, Doãn Bạch cầm lấy máy sấy tóc, vén chỗ tóc dài ở chỗ cổ nàng lên rồi *hô hô* mà thổi nó.Có lẽ là gió quá nóng, cho nên Doãn Bạch luôn cảm thấy mặt mình nóng đến mất tự nhiên.

Cô rũ mắt, ánh mắt nhìn về phía Tả Tĩnh U trong vô thức.Cô nhìn xương quai xanh tinh tế mảnh mai đang lộ ra, lại nhìn đến làn da trắng mịn như phấn hoa hồng, cuối cùng lại dừng ánh mắt ở trên gáy của Tả Tĩnh U.Tầm mắt cô dừng ở trên gáy Tả Tĩnh U thật lâu, tuy rằng vẫn không có quên thổi tóc cho Tả Tĩnh U, nhưng không biết suy nghĩ đã bay đến nước nào rồi.Tả Tĩnh U rất nhanh đã nhận ra tinh thần bồn chồn của cô, vì thế hỏi một câu: "Doãn Bạch, sao em cứ nhìn tôi hoài vậy?"

Doãn Bạch lấy lại ý thức phản bác: "Ai......

Ai nói tôi nhìn chị chứ!"

Lời nói lắp ba lắp bắp, vừa nghe đã biết là không có gì tự tin.

Tả Tĩnh U câu môi, nhẹ nhàng cười một chút: "Tôi cảm giác được, có phải em đang nhìn tôi hay không, đương nhiên vẫn cảm nhận được nha."

Doãn Bạch nhất thời mất tự tin, khịt mũi rồi sau đó cũng không lẩm bẩm nữa.Tả Tĩnh U cười cong mắt, lại hỏi một lần: "Vậy em cứ nhìn cái gì?

Tôi rất tò mò nha, tôi có chỗ nào đáng để em nhìn lâu đến thất thần như vậy chứ?"

Doãn Bạch mím chặt môi, một hồi lâu mới chỉ vào bên gáy của Tả Tĩnh U, nói: "Chỗ này, chị có một nốt ruồi đỏ.... trông cũng khá đáng yêu."

Lúc này đến phiên Tả Tĩnh U kinh ngạc.Trên mặt nàng lại nổi lên một chút hồng hiếm thấy, nhịn lại nhiệt độ tăng lên ở trên mặt làm bộ không thèm để ý hỏi một câu: "Phải không?

Sao tôi không biết, là ở đâu?"

Giây tiếp theo, đầu ngón tay lạnh lẽo của Doãn Bạch dừng ở trên cổ ấm áp của nàng, nhẹ nhàng ấn một chút: "Ở đây."

Hai tai Tả Tĩnh U cũng đỏ lên luôn rồi, giơ tay vuốt ve nơi mà đầu ngón tay Doãn Bạch đã tiếp xúc qua, cố chịu trái tim đang đập cực nhanh của mình, lại nhàn nhạt nói: "Vậy sao...

Lần đầu tôi biết chỗ này còn có một nốt ruồi đấy."

Doãn Bạch thu tay, cô xoa xoa đầu ngón tay, tựa hồ còn đang cảm nhận cảm xúc sượt qua trong nháy mắt kia, có chút thất thần nói: "Bởi vì ở bên gáy mà, chị không thấy cũng rất bình thường."

Cô cũng đã thổi khô tóc cho Tả Tĩnh U, thu máy sấy tóc lại nói với nàng: "Được rồi, đã khô, mau đi ngủ đi."

Tả Tĩnh U đứng dậy, dịu dàng nhìn cô một cái: "Vậy được rồi, ngủ ngon tiểu thọ tinh......"(Thọ tinh: Sinh nhật)Tiểu thọ tinh đẩy xe lăn, tiễn nàng ra cửa, cũng nói ngủ ngon với nàng.Chỉ là sau khi nói ngủ ngon rồi, Doãn Bạch đẩy xe lăn đi đến mép giường, chui vào trong chăn xanh biển của mình thì lại có chút không ngủ được.Cô để một ngọn đèn đầu giường, nằm ngửa như đang nép mình vào biển xanh, sau đó nhìn lên trần nhà đầy sao của mình, trong đầu thì đầy những suy nghĩ lẫn lộn.Một lúc cô nhớ đến mùi hương quá thơm trên người Tả Tĩnh U, một lúc lại nghĩ tới làn da trắng tuyết , nghĩ tới dáng người cao gầy mảnh khảnh của nàng, không có nơi nào là không phải hoàn mỹ.Nghĩ đến cuối cùng, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Doãn Bạch: Cổ của Tả Tĩnh U cắn lên chắc rất ok.Cô miên man suy nghĩ một hồi lâu, điện thoại đặt ở một bên đột nhiên vang lên một hồi chuông đặc biệt.Đây là nhạc chuông Doãn Bạch cố ý cài cho Tả Tĩnh U, sau khi nghe được thanh âm này Doãn Bạch vội vàng duỗi tay, lấy điện thoại qua, nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.Không bao lâu, thanh âm của Tả Tĩnh U ở bên trong đêm đen yên tĩnh thông qua điện thoại truyền đến tai: "Tiểu Bạch ~"Trong đêm tối, giọng nói của cô gái nhẹ nhàng mềm mại vang lên, vô cớ làm người ta không khỏi mềm lòng.

Doãn Bạch nhấp môi, cuộn tròn thân thể hỏi: "Sao lại gọi điện thoại cho tôi?"

Tả Tĩnh U cười một chút, nhẹ giọng cùng nói: "Bỗng nhiên nhớ tới, còn chưa có hát mừng sinh nhật cho em......"

Doãn Bạch lẩm bẩm một câu, có chút ngượng ngùng nói: "Không phải lúc cắt bánh kem đã hát sao?"

Tả Tĩnh U đương nhiên nói: "Nhưng chưa hát riêng cho em nha, có muốn nghe không?"

Doãn Bạch không chút do dự trả lời: "Muốn!"

Tả Tĩnh U nhẹ nhàng cười một chút, rất nhanh bên tai Doãn Bạch đã vang lên tiếng ca dịu dàng của nàng: ""Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday~ Happy birthday~ Happy birthday to you ~!"

"Tiểu Bạch, chúc em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!"

Doãn Bạch nhịn không được mà cười lên, nắm điện thoại trầm thấp nói một câu: "Cảm ơn chị, Tả Tĩnh U."

"Đừng khách sáo, bạn của tôi."

Doãn Bạch tiếng cười như chim sơn ca của nàng, do dự một hồi nói với nàng: "Tả Tĩnh U, thật ra......"

"Hửm?"

Doãn Bạch dừng một chút, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một dũng khí thật lớn: "Chị là người bạn đầu tiên hát mừng sinh nhật cho tôi."

Tả Tĩnh U không có kinh ngạc, chỉ cười hỏi: "Tôi cũng là người bạn đầu tiên em dẫn về nhà đúng không?"

Doãn Bạch trực tiếp gật đầu, nói: "Ừm."

Tả Tĩnh U nở nụ cười: "Vậy chị rất vinh hạnh a Doãn Bạch.

Cho nên từ đây về sau, tôi vẫn luôn có đặc quyền mừng sinh nhật cùng em không?"

Doãn Bạch gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên!"

Doãn Bạch nghĩ, có thể vào năm 18 tuổi này, quen biết được người bạn hiền lành lại ôn như vậy, thật sự rất tuyệt vời.
 
Edited | Sau Khi Bị Tra - Giang Nhất Thủy | Bhtt
Thời niên thiếu tươi đẹp 6


Romeo!

Sau sinh nhật của Doãn Bạch thì quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật.

Sau khi kết thúc các hoạt động của câu lạc bộ vào mỗi cuối tuần, Doãn Bạch đều sẽ đưa Tả Tĩnh U về nhà ăn cơm.Thỉnh thoảng, cũng có một số người trong câu lạc bộ đến mời Tả Tĩnh U đi chơi.

Doãn Bạch giống như bình thường sẽ không tham gia vào các hoạt động như vậy, vì thế đã để cho Tả Tĩnh U chọn xem sẽ đi chơi với những người khác hay là đi với cô.Mỗi khi như vậy thì Tả Tĩnh U chỉ chọn cô, xoa dịu người bạn nhỏ làm mình làm mẩy này.Trừ bỏ cuối tuần, vào buổi sáng hoặc buổi chiều lúc mà cả hai không có tiết học, thì Doãn Bạch cũng sẽ mời Tả Tĩnh U đi xem phim điện ảnh, chính kịch, nhạc kịch vân vân......với nhau.Lúc này Tả Tĩnh U mới phát hiện, thì ra Doãn Bạch lại có yêu thích sâu sắc với chính kịch, cũng khó trách ngày đó khi đi qua bàn của câu lạc bộ kịch thì Doãn Bạch chịu dừng bước chân.Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người cũng đã ấm lên, bạn cùng phòng của Tả Tĩnh U cũng biết đến sự tồn tại của Doãn Bạch.Bởi vì Tả Tĩnh U thường xuyên ra ngoài hẹn hò cùng Doãn Bạch, cho nên lâu lâu cũng bị bạn cùng phòng trêu chọc, nói nàng giống như đang yêu đương với Doãn Bạch.Tả Tĩnh U mỉm cười, cười giải thích: "Không có việc này đâu."

Các bạn cùng phòng hiểu rõ, trêu chọc: "Không có sao?

Nhưng đàn em đó của cậu rất dính cậu nha."

Đúng vậy, thật sự rất dính người, nhưng không biết vì sao Tả Tĩnh U cũng cam tâm tình nguyện để cô dính.Bởi vì Doãn Bạch thật sự rất tốt với nàng.Trong nháy mắt đã đến tháng mười hai, sinh viên đã bước vào một tháng ôn thi bận rộn.

Đồng thời, Tả Tĩnh U với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ kịch, còn phải chuẩn bị diễn xuất cho tiệc tối Nguyên Đán.Dự án mà câu lạc bộ kịch của họ chuẩn bị biểu diễn cho năm nay là vở《 Romeo và Juliet 》, Tả Tĩnh U được mọi người bầu đóng Romeo, còn Juliet thì họ giao cho một đàn chị với diện mạo vô cùng ngọt ngào.Bởi vậy trong lúc bận rộn ôn thi thì Tả Tĩnh U còn phải vừa ngâm nga lời thoại.Có lẽ là hàn lưu ghé qua cho nên thời tiết năm nay đặc biệt lạnh.

Ngay cả Hải Thành ở phía nam ấm áp, đến giữa sau tháng 12, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm còn bảy tám độ.Trong những ngày đông này ký túc xá cực kỳ lạnh, nếu đi thư viện ôn bài thì không thể luyện tập biểu diễn, do đó Doãn Bạch lập tức rất nhiệt tình mời Tả Tĩnh U: "Tới nhà của tôi ôn tập đi, điều hòa trong nhà rất ấm."

Căn nhà lúc này Doãn Bạch nhắc đến là căn chung cư cao cấp gần trường cô đang ở.Tả Tĩnh U cảm thấy đây là đề nghị không tồi, cho nên sáng hôm sau thức dậy đã đến nhà Doãn Bạch.Tuy rằng Doãn Bạch một mình đi học trường gần nhà, nhưng một ngày ba bữa cơm đều có người phụ trách, Tả Tĩnh U đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ ở đây.Buổi tối sau khi ôn bài xong, Tả Tĩnh U còn bồi Doãn Bạch xem phim điện ảnh, lúc xem xong cũng đã 10 giờ.Tả Tĩnh U mở điện thoại ra nhìn thời gian thì kinh hô một tiếng: "Đã trễ như vậy rồi sao, tôi phải về."

Nàng vừa nói vừa vội vàng khoác quần áo, choàng khăn quàng cổ vào, chuẩn bị quay về ký túc xá.Ban đêm trời tối lại lạnh lẽo, lúc Tả Tĩnh U vừa đẩy cửa ra, đã bị không khí lạnh tanh đau rát tràn tới.Doãn Bạch chống gậy đi theo phía sau nàng, bị rét lạnh bên ngoài làm cả người phát run.

Cô không hề do dự mà vươn tay, giữ chặt Tả Tĩnh U nói: "Nếu không đêm nay đừng về, ở lại chỗ tôi đi."

Tả Tĩnh U nghe vậy, thả tay đang cầm nắm cửa ra.

Cọt kẹo một tiếng, cửa lớn đã một lần nữa đóng lại.

Tả Tĩnh U quay đầu cắn cánh môi nhìn Doãn Bạch, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi không đem theo quần áo."

Doãn Bạch kéo tay áo nàng nhẹ giọng nói: "Chỗ tôi có đồ lót dùng một lần, còn áo ngủ thì có thể mặc của tôi."

Tả Tĩnh U nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa: "Áo ngủ của em quá dài."

Doãn Bạch thật sự quá cao, cho dù khung xương giống nhau nhưng nàng mặc áo Doãn Bạch cũng không quá vừa.Doãn Bạch nhấp môi, ánh mắt kiên định nói: "Cứ mặc của tôi."

Tả Tĩnh U nghĩ nghĩ, cắn cánh môi nhìn cô nói: "Nhưng mà tôi ngủ ở đâu, không phải nơi này chỉ có một cái giường sao, chẳng lẽ lại để tôi ngủ trên sô pha như hồi trưa?"

Doãn Bạch dừng một chút, do dự một hồi mới nói: "Thế thì ngủ giường của tôi."

Tả Tĩnh U hơi cong khóe môi lên, dịu dàng nhìn cô nói: "Vậy em ngủ ở đâu?"

Doãn Bạch dừng một chút, cuối cùng vẫn gian nan nói: "Đương nhiên là, cùng nhau ngủ trên giường của tôi."

Được rồi, sau khi chuẩn bị các thứ cùng với đồ ngủ xong, Tả Tĩnh U đã sảng khoái ngủ lại.Sau khi ngâm trong bồn tắm một hồi lâu, nàng mới thay áo ngủ Doãn Bạch đưa, lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.Doãn Bạch đã tắm rửa sạch sẽ bọc chăn dựa vào đầu giường chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì cô đã nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.

Lại nhìn thấy Tả Tĩnh U mặc áo ngủ mình một cách lỏng lẻo, với mái tóc dài tán ra đi về phía giường, thì cô hoàn toàn choáng váng.Cô cũng biết Tả Tĩnh U xinh đẹp, nhưng cô cũng không nghĩ tới khi Tả Tĩnh U mặc áo ngủ này thì lại đẹp đến như thế.Đây là tiên nữ từ nơi nào đến vậy, sao lại đẹp đến như thế.Doãn Bạch nghĩ như vậy, tầm mắt vẫn luôn dõi theo hành động của Tả Tĩnh U, không hề chớp mắt.Tả Tĩnh U nhận thấy ánh mắt của cô, nàng cũng giấu đi đôi tai đã đỏ lên dưới mái tóc đen dài.

Nàng xốc chăn lên, quỳ lên giường, tiến đến bên cạnh dựa gần vào Doãn Bạch nhẹ giọng nói: "Muốn ngủ chưa?

Tôi buồn ngủ quá a......"

Tả Tĩnh U nói như vậy, còn nhợt nhạt ngáp một cái, lộ ra bộ dáng rất là buồn ngủ: "Hôm nay ôn tập thật nhiều nội dung, tôi cảm thấy mình kiệt sức lắm rồi, cần ngủ để bổ sung năng lượng lại lập tức."

Hai người rất gần, gần đến chỉ cần Doãn Bạch thở một cái, trong mũi đều là hương thơm độc nhất thuộc về Tả Tĩnh U.Rất kỳ quái, rõ ràng là dùng dầu gội cùng sữa tắm giống nhau, cũng không biết vì sao, trên người Tả Tĩnh U trừ bỏ này mấy mùi đó ra còn có một loại mùi hương đặc thù đặc biệt hấp dẫn người ta.Như này thật sự quá kỳ quái, một chút cũng không khoa học.Doãn Bạch nghĩ lung tung như vậy thì tâm loạn như ma.Cô cuống quít buông điện thoại xuống, lung tung nói với Tả Tĩnh U: "Ừm, đi ngủ."

"Tôi tắt đèn, ngủ ngon."

Doãn Bạch duỗi tay sờ đến chốt mở ở đầu giường, lạch cạch một tiếng tắt đèn rồi trượt vào trong ổ chăn.Trong bóng tối, Tả Tĩnh U cảm nhận được người bên cạnh chân tay luống cuống, không khỏi vui vẻ gợi lên khóe môi.

Nàng cũng theo Doãn Bạch cùng nhau vén chăn lên rồi trượt vào trong chăn, kề sát bên cô nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Tiểu Bạch."

Trong đêm khuya lạnh giá, trong căn phòng bật hết điều hòa, Doãn Bạch sửng người một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người bên cạnh truyền đến, mặt cô nóng lên như phát sốt: "Ngủ ngon, Tả Tĩnh U."

Tả Tĩnh U cười khẽ một chút rồi tới gần Doãn Bạch, lặng lẽ dùng chân chạm chạm vào chân Doãn Bạch.

Lúc da thịt chạm vào nhau, Doãn Bạch sợ tới mức giống như còn thỏ, chỉ kém nhảy lên thôi.Cô dùng sức cong chân lên một chút, lắp bắp hỏi Tả Tĩnh U: "Chị......

Chị làm gì......"

Mà Tả Tĩnh U lại cứ như không có cảm giác gì, càng lúc càng gần, tựa hồ đã dán lên trên người Doãn Bạch, ở bên tai cô nhẹ nhàng thở ra hơi nóng: "Không có gì, chỉ nghĩ là chân em sẽ lạnh."

Nàng tiến đến bên tai Doãn Bạch, giống như cố ý nói: "Tiểu Bạch, có muốn chị đây sưởi ấm cho em không?"

Doãn Bạch lại không theo bản năng như ngày thường từ chối nàng, ngược lại lại do dự giãy giụa một hồi.Trong đêm tối, Doãn Bạch cắn cánh môi, đưa lưng về phía Tả Tĩnh U rối rắm một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Sưởi ấm thế nào?"

"Đương nhiên là ôm em một cái nha."

Tả Tĩnh U nói vậy, đã lập tức đưa một tay xuyên qua dưới cổ Doãn Bạch, một tay kia đáp ở trên eo Doãn Bạch, ôm cả người cô vào trong lòng ngực.Một người cao lớn như Doãn Bạch, bởi vì cái ôm của Tả Tĩnh U không thể không cuộn tròn lên, cả người đều chui vào trong lòng ngực nàng, giống như một chú chó lớn vô cùng đáng thương.Tả Tĩnh U ôm cô, giơ tay vuốt ve mái tóc của Doãn Bạch, dịu dàng nói: "Duỗi chân lại đây."

Doãn Bạch lắp bắp nga một tiếng, lập tức cẩn thận duỗi chân qua.

Tả Tĩnh U ôm cô vào trong ngực, kẹp chặt hai chân lạnh băng của cô, kề sát bên tai cô hỏi: "Hiện tại thấy ổn hơn chưa?

Còn lại hay không?"

Trái tim Doãn Bạch đập như đánh trống: "Được rồi...... tốt hơn nhiều......"

Đâu chỉ là tốt hơn nhiều, toàn thân cô đều nóng rực, cảm giác bản thân cách thăng thiên không xa mấy!Cô cứ nằm như vậy trong lòng ngực Tả Tĩnh U, gò má tiếp xúc đến nơi mềm mại nhất trên thân thể nàng, cả người cô đều bị hơi thở thơm ngọt của nàng bao phủ, vui sướng đến sắp ngất đi rồi.Chúa ơi, nơi này chẳng lẽ chính là thiên đàng sao?

Sao trong bóng đêm lại có một nơi ấm áp và ngọt ngào như vậy?Cả người Doãn đều Bạch choáng váng, không khỏi nghiêng người về phía trước, rất cảm động nói: "Tả Tĩnh U, chị thơm quá a......"

Quá thơm, kêu Tả Tĩnh U ngủ lại, cùng nàng ngủ chung chăn gối, nhất định là quyết định thông minh nhất trong cuộc đời cô.Cả người Tả Tĩnh U cứng đờ, ở trong bóng đêm Doãn Bạch không nhìn thấy đã lặng lẽ đỏ mặt.

Nàng ôm lấy Doãn Bạch, cười khẽ một tiếng rồi ôn nhu nói: "Tiểu Bạch, em cũng rất thơm, trên người em có hương hoa hồng, thật sự rất thơm."

Doãn Bạch đưa ánh mắt thăm dò, ở bên trong đêm tối hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng: "Ah?

Thật không?

Sao tôi không thấy như vậy?

Trên người tôi có hương như vậy sao?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, trả lời cô: "Có, đặc biệt rõ ràng, là đặc biệt đặc thù, đặc biệt dễ ngửi."

Nàng liên tiếp nói mấy cái đặc biệt, Doãn Bạch không khỏi giơ khóe môi lên, đáp tay ở trên eo nàng rồi cười nói: "Tôi cũng cảm thấy trên người chị có mùi hương đặc biệt, ngọt như mật ông vậy, lại cũng giống như hồng trà, nói chung là một mùi hương rất độc đáo."

"Tôi cũng......

Tôi cũng rất thích!"

Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô ấy đã đưa tay lên xoa vành tai của Doãn Bạch, nhẹ nhàng nói với cô: "Em thích là được rồi."

Đây quả thực là một đêm ấm áp vô cùng mỹ diệu, từ hôm nay trở đi Doãn Bạch chính thức mời Tả Tĩnh U ở lại trong nhà của mình.Tả Tĩnh U không cự tuyệt cô, bắt đầu chậm rãi dọn từng chút từng chút đồ của mình, chuyển đến nhà Doãn Bạch.Hai người cứ như vậy mà sinh hoạt chung rất ái muội, tựa như bạn bè nhưng lại không phải là bạn bè.Đảo mắt đã đến tết Nguyên Đán, vở kịch của Tả Tĩnh U đã thành công rực rỡ ở bữa tiệc Nguyên Đán.

Khi nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm từ khán giả, Doãn Bạch người đang nấp trong hậu trường cũng phấn khích không thôi mà vỗ tay khen ngợi Tả Tĩnh U đang xuống sân khấu: "Brabo! bravo!"

"Tả Tĩnh U, chị diễn xuất quá tuyệt vời, một Romeo hoàn toàn xứng đáng!"

Tả Tĩnh U còn đang mặc trang phục biểu diễn mỉm cười, hành lễ kỵ sĩ với Doãn Bạch một cái, đặc biệt thân sĩ nói: "Cảm ơn nàng tán thưởng, công chúa xinh đẹp của ta."

Nàng vươn tay về phía Doãn Bạch, đưa ra lời mời chân thành: "Nàng có nguyện ý cùng ta dùng bữa tối không?"

Doãn Bạch đặt tay vào lòng bàn tay nàng, vô cùng cao hứng trả lời: "Đương nhiên nguyện ý!"

Ngay khi hai người họ đang nói chuyện, một tràng pháo tay không đúng lúc đột ngột vang lên xông vào trong thế giới của họ.Ở trong tiếng vỗ tay *bạch bạch bạch*, Doãn Bạch và Tả Tĩnh U cùng nhau quay đầu, nhìn về phía cửa phòng trang điểm.Lúc này, một cái nam thanh niên đẹp trai cầm camera đã đi tới trước mặt họ: "Một màn biểu diễn tuyệt vời, vị Romeo này, có thể cho tôi biết tên thật của cô được không?"

Doãn Bạch kéo tay Tả Tĩnh U, nhìn về phía thanh niên đang ngả ngớn chỗ đó, nhíu mày thật chặt.Người này là ai mà sao lại vướng bận như vậy, chỉ nhìn thôi đã đặc biệt thấy khó chịu rồi!
 
Edited | Sau Khi Bị Tra - Giang Nhất Thủy | Bhtt
Thời niên thiếu tươi đẹp 7


Em có thể tới gặp tôi không?

Dưới ánh mắt cảnh giác của Doãn Bạch nam thanh niên đã nhanh báo tên tuổi.

Anh ta cười tủm tỉm mà vươn tay với Tả Tĩnh U, rồi tự giới thiệu: "Chào cô, Romeo, tôi là Hạ Chí Văn, một đạo diễn trẻ."

"Tôi rất thưởng thức diễn xuất của cô, cho nên rất mong chúng ta có cơ hội hợp tác?"

Tả Tĩnh U nhìn kỹ thanh niên đứng đối diện, mỉm cười hỏi: "Hợp tác cái gì?"

Hạ Chí Văn trả lời: "Một bộ điện ảnh, tôi hy vọng cô có thể trở thành nữ chính của tôi."

Doãn Bạch đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hạ Chí Văn đưa ra danh thiếp của bản thân, rồi nhìn Tả Tĩnh U đưa phương thức liên lạc, chỉ cảm thấy yết hầu trướng trướng như có gai ở đó.Mãi cho đến khi Hạ Chí Văn rời khỏi, thì sắc mặt của Doãn Bạch cũng không tốt hơn là bao nhiêu.Đã đuổi được Hạ Chí Văn đi rồi, Tả Tĩnh U mới quay đầu lại nhìn Doãn Bạch, thấy cô làm ra bộ dáng như lão đại không vui, cười hỏi cô: "Em sao vậy, sao vẻ mặt không vui lắm?"

Trong lòng Doãn Bạch nghẹn sắp không chịu được, nhìn về phía Tả Tĩnh U nói: "Chị cứ như vậy mà trao đổi phương thức liên lạc với anh ta, không sợ anh ta là kẻ lừa đảo sao?"

Tả Tĩnh U đưa tay ra, giữ lấy tay Doãn Bạch kéo cô đi ra ngoài: "Tôi dễ lừa như vậy sao?

Nếu người nào đó có thể lừa tôi thì là do tôi cam tâm tình nguyện mà thôi."

Doãn Bạch rầu rĩ không vui nói: "Trông chị rất dễ lừa."

Nếu không thì sao cẩu Hạ Chí Văn chỉ mới nói hai câu, đã đưa thông tin của bản thân ra chứ.Tả Tĩnh U bộ dáng không vui này của cô thì nhoẻn miệng cười: "Được rồi, tôi rất đói bụng, chúng ta đi ăn khuya trước đi."

Doãn Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn đi theo Tả Tĩnh U cùng với những người khác trong câu lạc bộ đi ăn mừng.Mọi người uống rượu vui vẻ đến tận hai giờ sáng, Doãn Bạch còn chưa ngấm rượu đã gọi điện thoại kêu tài xế đến, đưa các cô gái trong câu lạc bộ về.Còn chính cô thì đưa Tả Tĩnh U về chung cư xa hoa.Tả Tĩnh U uống quá nhiều, Doãn Bạch nhờ chị tài xế dìu nàng lên giường, sau đó cởi áo khoác, lau mặt lau tay cho nàng một hồi.Chờ đến lúc Tả Tĩnh U an phận, Doãn Bạch mới đi vào phòng tắm tắm rửa một phen rồi quay trở lại giường.Cô gái say rượu mặc áo sơ mi mỏng cao cổ, đỏ mặt cuộn tròn trong ổ chăn, cau mày khó chịu.Doãn Bạch ngồi ở đầu giường, nhìn Tả Tĩnh U nằm bên cạnh mình nhíu chặt mày?Cô nhìn vẻ mặt đỏ bừng của người kia, lại nhớ tới bộ dáng khi nàng cùng nhóm người kia uống rượu đến vui vẻ như thế nào, một cỗ tức giận u ám ngưng tụ trong lồng ngực, làm cách nào cũng không bỏ xuống được.Doãn Bạch rũ mắt, nhìn Tả Tĩnh U thật sâu một hồi lâu mới duỗi tay chọc chọc mặt Tả Tĩnh U: "Hừ!

Quỷ chán ghét!"

Cô thở dài, giơ tay tắt đèn trong phòng rồi trượt vào trong chăn.Doãn Bạch vừa mới nằm xuống không bao lâu, Tả Tĩnh U say rượu ngủ say giống như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, di chuyển cơ thể của mình rồi cuộn vào trong lòng ngực của Doãn Bạch.Mùi rượu mạnh mẽ xâm nhập vào mũi Doãn Bạch, mùi hương không dễ ngửi lắm nhưng lại say lòng người.

Doãn Bạch cảm nhận được đầu nằm đè lên trên tay mình, tim chợt đập nhanh hơn.Sau một hồi suy nghĩ thì Doãn Bạch cũng chịu đựng mùi rượu trên người Tả Tĩnh U duỗi tay ôm nàng vào trong lòng.Chờ cả người Tả Tĩnh U đều cuộn tròn ở trong cái ôm của cô, Doãn Bạch mới duỗi tay chọc chọc mặt nàng, như thể cô đang cưng nựng mà cũng giống như tức giận nói: "Ngày mai sẽ tìm chị tính sổ."

Hôm sau khi hai người thức dậy thì đã là giữa trưa.

Tả Tĩnh U rời giường lập tức đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, Doãn Bạch một bên gọi điện thoại đặt cơm trưa lại đây, một bên định thay hết ga giường.Tả Tĩnh U mặc áo ngủ xoa đầu tóc ướt dầm dề từ phòng tắm ra tới thì thấy Doãn Bạch đang đổi áo gối.Tả Tĩnh U xoa tóc, cong môi đi đến trước mặt Doãn Bạch, có có lỗi nói: "A, thật xin lỗi, đêm qua chị uống quá nhiều, chị sẽ thay ga giường sau nhé."

Doãn Bạch ngước mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy mái tóc ướt đẫm vai, bọt nước theo cổ áo chảy dài xuống dừng lại ở xương quai xanh hằn sâu của nàng, tâm cô như bị mèo cào, ngứa đến lợi hại.Cô hừ một tiếng, không nhìn Tả Tĩnh U nữa, biệt biệt nữu nữu nói: "Vốn dĩ chị nên thay!"

Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng không cao hứng này của cô, trong lòng có chút thấp thỏm.

Nàng đi đến mép giường, khom lưng nhìn thẳng Doãn Bạch: "Giận sao?"

Doãn Bạch liếc nàng một cái, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm nói: "Chị cảm thấy sao?

Cũng không phải chị không biết tôi có thói sạch sẽ đến mức nào......"

"Tối hôm qua chị uống quá nhiều, không có tắm rửa, còn uống say như vậy đã nằm ở trên giường của tôi.

Đương nhiên tôi sẽ tức giận!"

Tay Tả Tĩnh U xoa tóc dừng lại một chút, thuận thế ngồi ở trên giường, nhìn Doãn Bạch đang tháo áo gối, lộ ra biểu tình thẹn thùng hiếm thấy: "Được rồi, là tôi không tốt......

Tôi không nên uống quá nhiều, còn nằm ở trên giường của em."

Tả Tĩnh U cong mặt mày, nhìn Doãn Bạch cười khẽ một chút: "Doãn Bạch, kỳ thật ngày hôm qua em có thể ném tôi trên sô pha, trong nhà ấm như vậy, tôi cũng sẽ không cảm mạo......"

Doãn Bạch nhướng mi liếc nàng một cái, như là nói: "Nói đùa với tôi sao?"

Tả Tĩnh U nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay đáp ở trên mu bàn tay của Doãn Bạch, cười ngâm ngâm nói: "Tôi uống nhiều như vậy em còn để tôi nằm trên giường em, Tiểu Bạch, em rất yêu tôi nha!"

Có lẽ là đụng phải chữ "Yêu" này, Doãn Bạch như bị chọc đến điểm yếu, cả khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, lập tức biến thành một con tôm lớn đỏ thẫm.Nàng đỏ lên mặt, nhìn Tả Tĩnh U lắp bắp mà nói: "Ai......

Ai nói tôi yêu chị!"

Nói hươu nói vượn, cô mới không yêu Tả Tĩnh U!Tả Tĩnh U nghiêng đầu nhìn cô: "Nga?

Vậy là không yêu tôi sao?"

Nói xong, nàng thở dài nói: "Aizz, tôi đây khổ sở quá, rõ ràng tôi rất yêu em, sao em lại có thể không yêu tôi chứ."

Doãn Bạch nhìn bộ dáng làm ra vẻ này của nàng, đỏ mặt ấp úng nói: "Chị còn kém một chút, Tả Tĩnh U chị không đi đóng phim thì tiếc lắm.

Cái gì yêu hay không yêu, chị nghĩ cũng nhiều lắm!"

Cô không muốn cùng Tả Tĩnh U tiếp tục rối rắm trong vấn đề này, vì thế vỗ vỗ giường nói: "Giường đầy rượu của chị.

Mau thay ga trải giường cho tôi trước khi ăn trưa đó.

Chiều tôi phải ngủ!

"Tả Tĩnh U nga rồi nói có thể, cắn môi than nhẹ: "Được rồi, nghe lời em."

Tả Tĩnh U lau khô tóc, đặt khăn lông ở trên sô pha, kêu Doãn Bạch xuống giường, thành thành thật thật trải ga giường.Cuối cùng sau khi cả hai dọn dẹp phòng xong, cơm Doãn Bạch chọn cũng đã đưa đến, hai người ở trong phòng khách cùng nhau ăn lẩu cay rát Tả Tĩnh U thích nhất.Doãn Bạch một bên dùng nước trắng nóng nhúng thịt, một bên ăn.

Ăn ăn một hồi đã phát hiện Tả Tĩnh U thất thần cầm điện thoại xem gì đóDoãn Bạch thấy thế nhíu mày, không vui nhìn Tả Tĩnh U nói: "Chị đang xem cái gì?"

Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn cô một cái, cắn chiếc đũa nói: "Nga......

Đang xem kịch bản á."

"Kịch bản?

Kịch bản gì?"

Doãn Bạch nhíu mày, trong lòng hiện lên một ý nghĩ: "Kịch bản của người hôm qua?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Ừm."

Nàng nói xong, đưa điện thoại qua trước mặt Doãn Bạch, nhìn cô nói: "Chị cảm thấy Hạ học trưởng rất có tài hoa, còn kịch bản này rất thú vị cho nên tôi muốn thử xem."

Kết quả Doãn Bạch không nhìn điện thoại di động của Tả Tĩnh U, không xem kịch bản, ngược lại yên lặng nhìn nàng: "Chị muốn đóng phim sao?"

Tả Tĩnh U nhấp môi suy nghĩ một hồi nói: "Trước kia tôi cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ là đơn giản thích kịch, thích biểu diễn, thích những câu chuyện......

Nhưng nếu bản thân tôi có năng lực thiên phú thì tôi muốn thử......"

Nói tới đây, Tả Tĩnh U nở nụ cười, trong mắt đều là ánh sáng: "Cuộc đời thật ngắn ngủi, sao không thử một lần!"

Doãn Bạch nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng, nhất thời sửng sốt.

Cô chọc chọc cơm trong chén mình, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ đây là ước mơ mà người khác hay nói sao?"

Doãn Bạch lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tả Tĩnh U, nghiêm túc nói: "Nếu muốn, vậy chị đi thử thử đi."

"Được."

Ngày hôm sau, Doãn Bạch đồng ý lời mời của Hạ Chí Văn, cho nên nàng cùng Doãn Bạch đi thử vai.Sau khi kết thúc thử vai, đoàn đội Hạ Chí Văn đều rất vừa lòng với Tả Tĩnh U, nhất trí cho rằng nàng là vai chính của kịch bản này.Dưới tình huống có Doãn Bạch đi cùng, Tả Tĩnh U và Hạ Chí Văn ký hợp đồng, đến kỳ nghỉ đông, Tả Tĩnh U mang theo trợ lý Doãn Bạch sắp xếp chính thức tiến vào đoàn đóng phim.Là người mới chân ướt chân ráo vào giới giải trí, hoàn toàn không biết gì về đóng phim.

Tuy nhiên, Tả Tĩnh U lại có đầy thiên phú diễn xuất, dưới sự hướng dẫn của Hạ Chí Văn nàng cũng đã nhanh chóng lấy được cảm xúc, quá trình quay phim cũng dần trở nên tốt hơn.Toàn bộ kỳ nghỉ đông, Tả Tĩnh U đều ở đoàn phim đóng phim, chỉ có khi kết thúc quay phim thì mới có thể cùng Doãn Bạch gọi video trò chuyện.Mỗi lần trò chuyện, Tả Tĩnh U đều sẽ nói với Doãn Bạch mấy chuyện trong lúc quay phim.

Nói anh camera, nói các diễn viên diễn cùng mình, nói thời tiết, nói thật nhiều chuyện vui......Nhưng mỗi một lần, đều sẽ nhắc đến Hạ Chí Văn.Mỗi lần nàng nói về Hạ Chí Văn, thì giống như lấy cây dao đâm vào trong ngực Doãn Bạch, vừa khó chịu vừa đau đớn.

Hạ Chí Văn......

Lại là Hạ Chí Văn......

Chẳng lẽ khi quay phim, ở đoàn phim không có ai ngoài đạo diễn sao?Trong lòng Doãn Bạch ghen ghét đến sắp chết, nhưng lại không cách nào từ chối dụ hoặc gọi điện video gặp mặt Tả Tĩnh U, mỗi ngày vẫn như cũ gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.Mãi cho đến buổi tối nọ, Tả Tĩnh U kết thúc công việc đang cùng Doãn Bạch gọi video, Hạ Chí Văn từ phía sau vỗ vỗ bả vai Tả Tĩnh U, cười nói với nàng: "Tĩnh U, hôm nay sinh nhật anh, một hồi sẽ đi ăn BBQ, là tiệc sinh nhật em không được vắng mặt nha!"

Tả Tĩnh U quay đầu, tươi cười với anh: "Dạ được, anh Hạ."

Tả Tĩnh U nói xong, quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch trong video, cười hống cô: "Được rồi Tiểu Bạch, tôi đi dọn đồ trước một hồi lại nói chuyện với em."

"Bye bye."

Tả Tĩnh U nói bye bye xong lưu loát mà tắt video.

Bên màn hình kia, Doãn Bạch nhìn bị cuộc gọi bị tắt đi thì mở to hai mắt nhìn.Cô là bạn nhỏ sao?Còn có, Hạ Chí Văn lại là loại anh trai gì!

Hơn nửa đêm, còn cùng cô gái nhà người ta đi ăn BBQ là kiểu anh trai gì!Đi cái gì mà đi, không được đi!Doãn Bạch nghiến răng nghiến lợi, một lần nữa gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U, sau khi nghe được một tiếng "Alo" đã hung hăng nói: "Tả Tĩnh U, hiện tại quay về khách sạn cho tôi!

Ngay lập tức, lập tức!"

Tả Tĩnh U cong mày, nắm di động cắn cánh môi nhịn cười: "Sao vậy?

Em có chuyện gì tới tìm tôi sao?

Sao bây giờ lại gọi kêu tôi về khách sạn a?"

Doãn Bạch hít sâu một hơi, nói với Tả Tĩnh U: "Đã 9 giờ, chị một cô gái ở bên ngoài không an toàn, nhanh quay về đi, không được dự tiệc!"

Lúc này Tả Tĩnh U đã bắt đầu cố tình nghe không hiểu lời cô nói, làm bộ bất mãn nói: "Mới 9 giờ nha, hơn nữa có chị Hiểu Hà bồi tôi, sẽ không có việc gì.

Không phải em cũng an bài vệ sĩ cho tôi sao, tôi rất an toàn......"

"Hôm nay là sinh nhật anh Hạ, tôi phải dự tiệc mà."

Doãn Bạch tức chết rồi, đây vấn đề sẽ dự tiệc hay không sao?

Là vấn đề nửa đêm chị còn cùng Hạ Chí Văn ở cạnh nhau.Cô không nói nên lời, đành phải oán hận nói: "Tóm lại, tôi nói không được đi thì không được đi!"

"Chị nhanh về khách sạn.

Chúng ta đã hẹn rồi, mỗi ngày trước 10 giờ chị phải quay về khách sạn.

Cho nên chị không được đi."

Tả Tĩnh U thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bạch, em thật sự rất lo lắng cho chị nha...."

"Ai, chỉ là cùng mọi người ăn một bữa mà thôi, không phải ngày thường tôi cũng cùng mọi người dùng bữa khuya hay sao, sao bây giờ lại nhọc lòng như vậy?

A, Tiểu Bạch, không phải là em đang ghen chứ!"

Tả Tĩnh U tự mình nói một hồi, Doãn Bạch cũng trầm mặc mà nghe xong một hồi, sau đó chỉ cảm thấy gai cổ họng, còn mặt thì đỏ bừng.Một lát sau, cô mới hít sâu một cái, giống như tự thú nhận: "Đúng vậy, Tôi đang ghen đó!

Còn tức giận nữa!"

"Nếu hôm nay chị không trở về khách sạn, tôi sẽ không quan tâm chị một tháng!"

A, cô nói ra, thật sự đã nói ra!Tả Tĩnh U nghe vậy cười khúc khích: "Được, không muốn tôi đi thì tôi không đi, sao phải uy hiếp người ta như vậy......"

"Một tháng không để ý tới người ta, người ta sẽ rất thảm, sao em nỡ lòng nào làm vậy chứ?

Rõ ràng mỗi ngày tôi rất muốn gặp em a."

Trong phòng yên tĩnh, tiếng thở dài Tả Tĩnh U lặng lẽ truyền tới.

Doãn Bạch ngồi ở trên giường nghe đến câu "Muốn gặp em" thì tất cả ghen tuông vốn có đều đầu hàng hết.Cô trầm mặc một hồi, hỏi: "Thật sao?"

Tả Tĩnh U gật đầu thật mạnh: "Thật."

Nàng ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn trong phương xa đen tối, thở ra một ngụm khí lạnh, ách thanh nói: "Tiểu Bạch, nếu hôm nay tôi không đi tham gia tiệc sinh nhật của Hạ Chí Văn, em có thể tới gặp tôi hay không?"
 
Edited | Sau Khi Bị Tra - Giang Nhất Thủy | Bhtt
Thời niên thiếu tươi đẹp 8


Làm bạn gái của tôi nha!

Bên đầu điện thoại kia Doãn Bạch trầm mặc một hồi lâu mới trả lời: "Có thể."

Cô đã đáp ứng Tả Tĩnh U, vì thế vào sáng sớm ngày hôm sau cô lập tức cùng vệ sĩ đi đến nơi Tả Tĩnh U đóng phim.Khi Tả Tĩnh U thấy Doãn Bạch xuất hiện ở đoàn phim thì vô cùng kinh hỉ.

Diễn xong một cảnh Tả Tĩnh U lập tức đi đến bên cạnh Doãn Bạch kéo cánh tay của cô, vẫn có chút khó có thể tin: "Tiểu Bạch, em thật sự đến."

Doãn Bạch rũ mắt, nhìn hai mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn mình, khẽ hừ một tiếng: "Không phải chị nói muốn gặp tôi sao?"

Chị muốn gặp tôi, tôi đã lập tức đến đây.Tả Tĩnh U nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, không thể không cong môi mỉm cười.Một ngày mùa đông lạnh giá, thành phố phía Bắc bị tuyết dày bao phủ, tạo thành một mảng trắng xóa ở khắp nơi.Ban đêm lạnh đến không chịu được, chân Doãn Bạch lại không thể chịu được lạnh như thế, khi gặp lạnh sẽ rất đau đớn.Tả Tĩnh U sợ cô sẽ chịu đau, cho nên sau khi quay xong đã dắt Doãn Bạch đi ăn lẩu nóng hổi.Trong nhà hàng lẩu, cách một lớp khói trắng Tả Tĩnh U nhìn Doãn Bạch ngồi ở đối diện đang nhúng thịt bò, cười tủm tỉm hỏi cô: "Có phải ăn rất ngon không?"

Doãn Bạch gật đầu, ngắn gọn đưa ra đánh giá của mình: "Cũng được."

Tả Tĩnh U lập tức nở nụ cười: "Lần đầu tôi đến nơi này đã nghĩ đến nếu có thể dẫn em đến đây, thì nhất định em sẽ thích."

Nghe được Tả Tĩnh U nói như vậy, Doãn Bạch không khỏi ngước mắt nhìn về phía nàng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chị nhớ tôi như vậy sao?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, thẳng thắng thoải mái hào phóng mà thừa nhận: "Đúng vậy, tôi rất nhớ em."

Doãn Bạch ngẩn ra một chút, ngước mắt nhìn về phía Tả Tĩnh U, lại thấy nàng nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt lóe lên, nói: "Có lẽ là ở bên cạnh em lâu rồi, cho nên khi xa em trong khoảng thời gian này đã đặc biệt nhớ em."

"Vậy còn em, Doãn Bạch em có nhớ tôi hay không?"

Tả Tĩnh U ngóng nhìn mặt Doãn Bạch dần dần phiếm hồng, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô, giống như cố gắng tìm được đáp án vừa lòng.Doãn Bạch không tự chủ được đỏ bừng vành tai, gắp thịt bò nhúng nhúng vào trong nước sôi, cúi đầu cắn miếng thịt bò, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sao......

Đại khái là có nhớ đi."

Tả Tĩnh U nhìn dáng vẻ này có cô, hơi có chút bất mãn: "Đại khái là đáp án gì.

Rõ ràng tôi rất nhớ em rất nhớ em, sao em lại không rất nhớ tôi rất nhớ tôi lại chứ?

Như vậy không công bằng."

Má Doãn Bạch hơi hơi phiếm hồng, cắn thịt bò mạnh miệng nói: "Chẳng lẽ chị rất nhớ tôi rất nhớ tôi, thì tôi phải rất nhớ chị rất nhớ chị sao?"

Tả Tĩnh U nghiêm túc gật gật đầu, lại nghiêm túc nói: "Đó là đương nhiên a!"

Doãn Bạch gợi lên khóe miệng, có chút không nề hà nói: "Tả Tĩnh U, chị thật là bá đạo nga."

Tả Tĩnh U cười một chút, rất đúng lý hợp tình nói: "Đó là đương nhiên, tôi đã bỏ ra nhớ nhung, đương nhiên muốn nhận được hồi đáp tương đương!"

Doãn Bạch nhìn qua nàng một cái, hừ một tiếng rồi cũng không nói gì.Sau khi cả hai vui vẻ ăn lẩu xong Tả Tĩnh U lo lắng cho thân thể nhỏ bé của Doãn Bạch, lập tức cùng cô quay về khách sạn.Không biết là xuất phát từ lý do gì, Doãn Bạch không đặt thêm một phòng, mà vào phòng Tả Tĩnh U ở luôn.Doãn Bạch dưới sự chỉ huy của Tả Tĩnh U đã ôm quần áo của bản thân ra, sau khi để Tả Tĩnh U dọn đồ xong, hai người mới một trước một sau đi vào phòng tắm.Doãn Bạch tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm mới phát hiện Tả Tĩnh U đang cầm kịch bản đối diễn.Doãn Bạch kéo chân què của mình, vén chăn lên giường.Trong một phòng tràn ngập ấm áp từ lò sưởi, Doãn Bạch dựa ngồi ở trên giường, nhìn Tả Tĩnh U cầm kịch bản ở mép giường đọc thoại, cau mày hỏi nàng: "Không phải chị đã học xong lời thoại rồi sao?

Sao bây giờ còn phải học?"

Tả Tĩnh U cầm kịch bản đi về phía Doãn Bạch, hơi hơi nhíu mày nói: "Ừm......

Gặp một vấn đề không nhỏ, đang suy nghĩ giải quyết như thế nào."

Doãn Bạch nghiêng đầu qua nhìn nàng, nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Vấn đề gì?"

Tả Tĩnh U cầm kịch bản quỳ lên giường, di chuyển đến bên cạnh Doãn Bạch thở dài nói: "Chính là......

Có thể ngài mai sẽ quay cảnh hôn."

Doãn Bạch ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn Tả Tĩnh U bên cạnh, ngây người một hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này: "Cảnh hôn?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, đặt kịch bản ở trước mặt Doãn Bạch, đầu ngón tay vòng một chút ở chỗ hai vai chính nói: "Chính là chỗ này, Hạ đạo cảm thấy thêm vào cảnh hôn sẽ càng thăng hoa tình cảm."

"Nhưng tôi chưa từng hôn môi, cho nên không biết quay thế nào mới đúng."

Doãn Bạch nhìn lời thoại chỗ này, trong đầu tức khắc hiện ra hình ảnh Tả Tĩnh U hôn môi người khác, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy lồng ngực chua đến trướng, đại não nóng lên, không chỗ nào thoải mái.Cô cố nén đáy lòng không thoải mái, nhìn về phía Tả Tĩnh U âm dương quái khí nói: "Mấy cảnh này không phải có thể quay lấy góc sao?"

Tả Tĩnh U cong môi, thở dài nói: "Nhưng nếu như vậy thì quá không chuyên nghiệp, hơn nữa cũng không có hiệu quả lắm a."

Doãn Bạch lập tức không vui!

Không quay như vậy, chẳng lẽ chị muốn cùng người khác hôn môi sao?Đầy mình cô là oán khí, trong đầu đều là chẳng lẽ tôi từ xa đi đến đây để xem chị hôn môi cùng người khác sao?Nhưng Doãn Bạch lại không thể nói ra, đành phải biệt biệt nữu nữu nói: "Vậy chị muốn thế nào?

Đây là cảnh hai người, hiện tại chị luyện tập một mình thì có ý nghĩa gì?"

A!

Tức chết cô, tức chết cô!

Tức giận đến cô sắp nói không lựa lời!Tả Tĩnh U cắn cánh môi, mới sâu kín thở dài một tiếng: "Đúng vậy, một mình tôi cứ suy nghĩ hoài cũng vô ích, cho nên a tôi đã nghĩ, có người nào đó nguyện ý luyện tập với tôi hay không đây?"

Tả Tĩnh U nói như vậy, tay cầm kịch bản, ánh mắt rơi vào trên môi mềm mại của Doãn, đáy mắt toàn ánh sáng đen tối.Doãn Bạch sửng sốt một chút, một hồi lâu mới phản ứng lại là Tả Tĩnh U nói cái gì.

Cô giơ tay chỉ chỉ bản thân, có chút khó có thể tin mà nói: "Chị muốn tập hôn môi với tôi"Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Ừm, chẳng lẽ không được sao?"

Trong lòng Doãn Bạch dâng lên một đợt mừng như điên, nhưng rất mau đã cảm thấy có chút tức giận.

Cô hít sâu một hơi, vừa tức vừa bực nhìn về phía Tả Tĩnh U, cắn răng nói: "Tả Tĩnh U đầu chị có nước sao, sao tôi có thể đáp ứng chứ!"

Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, nhìn Doãn Bạch nói: "Em không đồng ý vậy tôi có thể tìm ai luyện tập chứ?"

Tả Tĩnh U buông kịch bản xuống, kéo Doãn Bạch cánh tay lại, giống như làm nũng cùng cô nói: "Được rồi Tiểu Bạch, em không nên keo kiệt như vậy, cùng tôi tập đi mà."

"Một lần, chỉ một lần được không."

Doãn Bạch tức chết rồi!

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tĩnh U: "Đây là chuyện keo kiệt sao?

Chị vậy là, vậy là......"

Tả Tĩnh U kéo tay cô, cười ngâm ngâm mà nhìn cô nói: "Chiếm tiện nghi của em?

Làm ơn, chúng ta đều là con gái, thân một chút cũng sẽ không có chuyện gì."

"Em cùng chị thử, thử một lần nha."

Doãn Bạch rất là kháng cự, quay đầu đi không nhìn nàng nữa: "Không được, chị tưởng bở!"

Tả Tĩnh U nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Doãn Bạch, một tay vuốt ve sườn mặt Doãn Bạch, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô: "Chỉ một chút, thử một chút......"

Doãn Bạch tức chết rồi, tức giận nói: "Tôi nói không được thì không......

Ngô......"

Không đợi cô oán giận xong, Tả Tĩnh U đã bẻ mặt cô qua, hùng hổ hôn xuống.Trên cánh môi rơi xuống một nụ hôn ấm áp, Doãn Bạch trợn to mắt nhìn Tả Tĩnh U cúi người hôn lấy mình, tim lỡ mất nửa nhịp.Hai người lặng im tương dán một lúc, Tả Tĩnh U mới giống như thăm dò, mút vào cánh môi cô, rồi nhẹ nhàng cắn một chút.Cái cắn này, làm Doãn Bạch ngay lập tức xù lông như con mèo bị đạp vào đuôi.Cô cuống quýt giơ tay đẩy Tả Tĩnh U trên người ra, mặt đỏ lên ấp úng nhìn nàng: "Chị chị chị......"

Tả Tĩnh U đỏ tai, nhưng vẫn trấn định như cũ tự nhiên nhìn Doãn Bạch, thập phần bình tĩnh nói: "Tôi thì làm sao vậy?"

Làm sao vậy?

Còn có thể là làm sao!

Sao chị có thể đột nhiên hôn tôi chứ!Doãn Bạch tâm hoảng ý loạn, ngực trướng vô cùng đau đớn.

Cô co rụt lại lên trên đầu giường, ánh mắt đảo quanh khắp nơi, không dám nhìn Tả Tĩnh U: "Sao chị lại đột nhiên......"

CÔ lẩm bẩm, muốn trách cứ Tả Tĩnh U nhưng một câu cũng không thể nói nên lời.

Chỉ lo bản thân mắc cỡ đỏ mặt, giống như trái táo đỏ, hận không thể có thể trốn đi.Tả Tĩnh U nhịn không được giơ tay ôm cổ cô, nghiêng đầu đến nhìn mặt cô, cười hỏi: "Tôi làm sao?"

Tả Tĩnh U giơ tay,đưa tay lên, dùng những ngón tay linh hoạt xoa sau cổ của Doãn Bạch, làm đến cả người cô đều phát ngứa, giống như mèo nhỏ co rút thân thể lại để trốn nàng.Nàng nhìn Doãn Bạch lúc này như hoa mắc cở, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Chán ghét sao?"

Doãn Bạch cảm nhận được nhiệt khí của nàng phả vào cổ và cằm của mình, nghiêng đầu không dám nhìn tới nàng, biệt nữu nói: "Chán ghét cái gì?"

Tả Tĩnh U cười một chút, dựa gần vào lỗ tai Doãn Bạch hỏi: "Tôi hôn em."

Doãn Bạch không biết như thế nào trả lời, đơn giản liền không phản ứng nàng, chỉ là hừ một tiếng.Tả Tĩnh U ở chung với cô mấy tháng, biết tính tình cô như mèo nhỏ, phải hống đàng hoàng mới được.Nàng cong khóe môi, cười nói: "Thoạt nhìn, em vốn không chán ghét.

Nếu như vậy thì, chúng ta tiếp tục luyện tập đi."

Tả Tĩnh U nói như vậy, một tay đỡ sườn mặt Doãn Bạch, cúi người hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại."

Vào giây phút cánh môi tiếp xúc Doãn Bạch cố gắng khống chế trái tim đang đập mạnh của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.Quá mềm, thật sự là quá mềm......Doãn Bạch dựa ngồi ở đầu giường không khỏi giơ tay ôm eo Tả Tĩnh U, khẽ mở cánh môi ngậm lấy môi đối phương.Đây là một cái hôn thật lâu, cô ôm Tả Tĩnh U trượt vào trong chăn, sau đó đắp chăn lên cho hai người, cho đến khi Tả Tĩnh U nắm lên trên người cô, hôn đến khiến hô hấp của cô trở nên rối loạn, Doãn Bạch mới thoáng đẩy đối phương ra.Doãn Bạch duỗi tay, ngăn lại tay Tả Tĩnh U đang đưa vào bên trong áo ngủ của cô, ngửa đầu, dùng ánh mắt sâu kín nhìn nàng: "Chị luyện tập hôn môi phải làm đến thế này sao?"

Tả Tĩnh U không có lấy tay mình ra, cứ dựa vào trên người cô hai mắt sáng ngời nhìn cô nói: "Vậy còn em, sao chị muốn gặp em thì em đã đến?"

Hai người đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa đằng sau mọi hành động của mình.Doãn Bạch nắm lấy tay Tả Tĩnh U, vô thức vuốt ve ngón tay của nàng, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Chị...... có ý gì?"

Tả Tĩnh U ghé nằm trên người cô, giơ tay vuốt ve cánh môi đỏ bừng của cô, mỉm cười nói: "Em có ý gì, chị có ý đó."

Doãn Bạch không có trả lời, yên lặng nhìn Tả Tĩnh U một lúc mới nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tôi......

Chúng ta thử quen nhau xem sao?"

Cô thật sự nói quá nhỏ, Tả Tĩnh U không nghe rõ cô đang nói cái gì, chớp chớp mắt hỏi: "Em nói cái gì?"

Doãn Bạch nắm tay nàng, mặt không biểu tình mà lấy tay nàng khỏi áo của mình, cứng rắn nói: "Không có gì, tôi muốn ngủ."

A, Tả Tĩnh U thật phiền a, cũng đã như vậy rồi còn muốn khi dễ cô!Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng muốn có nói không này của cô nhịn không được mà nở nụ cười.

Nàng nắm ngược lại tay của Doãn Bạch, cúi người nhẹ mổ lên trên môi cô một chút, cười nói: "Tiểu Bạch, em thật đáng yêu a!"

Doãn Bạch hừ một tiếng, không có phản ứng lại nàng.Tả Tĩnh U nhéo nhéo mặt cô, nằm trên người cô mỉm cười nói: "Em đáng yêu như thế chị rất thích em."

"Tiểu Bạch, làm bạn gái của chị nha."

"Chị sẽ luôn thương em, yêu em, che chở cho em cũng khi dễ em, vĩnh viễn ở bên cạnh em, em nghĩ thế nào?"

Nàng tỏ tình quá đột ngột.

Doãn Bạch ngước mắt, khiếp sợ nhìn Tả Tĩnh U, trong mắt tràn ngập bất ngờ.Tả Tĩnh U rũ mắt nhìn cô, trước mắt nhu hòa: "Thế nào, có đáp ứng chị hay không?"

"Chị gái đây sẽ luôn yêu chiều em nha."

Doãn Bạch nhịn không cong môi, ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U, đắc ý hừ một tiếng: "Nếu chị nói đến thành tâm thành ý như vậy thì em đây liền cố mà đáp ứng chị thôi."

Tả Tĩnh U cong mắt, nở nụ cười: "Cho nên hiện tại em đã là bạn gái của chị?

Như vậy bạn gái à, chị có thể hôn em không?"

Tả Tĩnh U cúi người, tầm mắt dừng ở trên môi Doãn Bạch, trong mắt toàn làm các tia sáng ám muội.Doãn Bạch giơ tay câu lấy cổ nàng, ngửa đầu hôn lên môi nàng, tiếp tục cùng nàng triền miên sâu hơn.
 
Edited | Sau Khi Bị Tra - Giang Nhất Thủy | Bhtt
Thời niên thiếu tươi đẹp 9 (Hết)


Tả Tĩnh U là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho cô!

Tả Tĩnh U đè Doãn Bạch hôn cả đêm, ngày hôm sau hai người đã thuận lý thành chương mà ở bên nhau.Xét thấy ngày mai Tả Tĩnh U còn phải quay cảnh hôn, cho nên sáng sớm thức dậy Doãn Bạch đã làm mặt làm mày tỏ vẻ lão đại không cao hứng.Sau khi tắm rửa xong, Doãn Bạch vẫn dùng vẻ mặt rất không cao hứng mà xuất hiện.

Tả Tĩnh U không còn cách nào chỉ có thể hống rồi lại hống, sau khi trấn an xong rồi mới cùng cô đi đến phim trường quay phim.Cảnh này diễn đến rất thuận lợi, một lần đã hoàn thành.Sau khi quay xong Tả Tĩnh U đánh răng súc miệng, rồi để Doãn Bạch sát trùng cho nàng.

Doãn Bạch tuy rằng khó chịu, nhưng cũng có thể hiểu được sự khó xử của Tả Tĩnh U, một bên hôn nàng một bên hung hăng nói: "Về sau không được lại quay như vậy nha!"

Tả Tĩnh U cắn môi cô, mỉm cười hống cô: "Bộ này cũng chỉ có một cảnh như vậy, về sau cũng không có nữa."

Doãn Bạch bị nàng hôn đến choáng váng, nằm ở trên giường, một hồi lâu mới ôm Tả Tĩnh U trên người mình nói: "Về sau cũng không phải ý như......

Cảnh thân mật trong bộ này của chị hết rồi à?"

Tả Tĩnh U ghé nằm ở trên người cô, xoa mặt cô rồi cười một chút: "Đúng vậy nha em yêu."

Doãn Bạch nhíu mày suy nghĩ một hồi, híp mắt nhìn Tả Tĩnh U nói: "Cho nên chị lừa em đến nơi này, để lừa em hôn trước khi diễn cảnh hôn đó?"

Tả Tĩnh U không có phủ nhận chuyện này, nhẹ nhàng nâng khóe môi, tùy ý nhéo mặt Doãn Bạch nói: "Bằng không thì sao?

Nụ hôn đầu tiên, chị muốn trao nó cho người mình thích."

Doãn Bạch nghe được nàng nói thích, mặt hơi hơi đỏ lên.

Cô giơ tay câu lấy cổ Tả Tĩnh U kéo xuống, rồi ôn nhu mà hôn lên.Đây là một cái hôn quá mức ôn nhu, bắt đầu từ cánh môi, một tấc tấc hôn hướng về phía khóe môi, cằm, cổ, xương quai xanh, ngực, cứ dần dần di chuyển xuống dưới......Tả Tĩnh U chưa từng phát hiện Doãn Bạch còn có bản lĩnh như vậy, nàng siết chặt tay Doãn Bạch, chỉ cảm thấy chính mình giống như bông tuyết vào đông bay xuống ở trên cánh môi cô, sau đó lập tức tan ra giữa môi mà lưỡi của cô.Trong đêm đông lạnh giá, nàng tan thành một vũng nước ấm áp, ngủ say ở trong lòng ngực Doãn Bạch.Doãn Bạch ở chỗ này bồi Tả Tĩnh U vài ngày, mãi cho đến trước trừ tịch một ngày, cô mới cùng Tả Tĩnh U trở lại Hải Thành.Hai người ai về nhà nấy, lúc ăn cơm tất niên, Tả Tĩnh U còn gọi điện thoại video cho Doãn Bạch.Trong điện thoại, Doãn Bạch gặp chị gái và mẹ Tả Tĩnh U, câu nệ mà chào hỏi.Sau khi đã chào hỏi xong, Tả Tĩnh U lại cùng bà nội Doãn nói chuyện, sau đó Doãn Bạch mới cầm điện thoại quay về phòng nói chuyện phiếm với Tả Tĩnh U.Tả Tĩnh U ở trong video đùa bỡn cô: "Tiểu Bạch yêu dấu của chị, em có nhớ chị không?"

Doãn Bạch nói nhớ, Tả Tĩnh U đã lập tức muốn bắt cóc cô, nói sau Tết Âm Lịch hãy tới Hoành Điếm bồi nàng đóng phim đi.Doãn Bạch nói được, sau đó đã hỏi Tả Tĩnh U: "Tả Tĩnh U, chị rất thích đóng phim hả?"

Tả Tĩnh U nghiêm túc suy nghĩ, trả lời Doãn Bạch: "Rất thích, trước mắt có thể nói ngoại trừ thích em thì chỉ thích đóng phim."

Doãn Bạch nhấp môi, lại hỏi: "Vậy chị có nghĩ ký hợp đồng?"

Tả Tĩnh U ninh mày lại suy nghĩ một hồi, nói: "Hạ đạo cũng có nói chuyện này với chị, nhưng chị vẫn chưa nghĩ xong."

Doãn Bạch câu môi, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn người trong lòng của mình, nói: "Nếu như vậy, Tả Tĩnh U hãy giao hết chuyện này cho em đi."

"Em sẽ mở công ty, tìm kịch bản cho chị, vì chị mà hộ giá hộ tống.

Tương lai của chị, mọi thứ đều để em tham gia vào nha?"

Tả Tĩnh U lập tức ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới mỉm cười Doãn Bạch hỏi: "Được chứ, bất quá vậy là em sẽ mở công ty mới sao?"

Doãn Bạch trực tiếp gật đầu, cùng Tả Tĩnh U nói: "Thật ra lúc trước bà nội đã có nói với em, có muốn đến công ty thực tập không.

Trước kia em không biết mình muốn cái gì, nhưng hiện tại......

Em cảm thấy giống như mình đã có phương hướng."

"Đầu tư điện ảnh rất thú vị, nếu chị nguyện ý ký hợp đồng với công ty của em, thì em bảo đảm chị sẽ mãi mãi được diễn vai mình muốn."

Tả Tĩnh U cắn môi, dùng ánh mắt sâu kín nhìn cô: "Nghe thấy dụ hoặc rất lớn a......

Vai chị muốn diễn sao?

Nếu là vai có cảnh giường chiếu, bạn gái chị vẫn cho chị diễn sao?"

Doãn Bạch hoàn toàn đã quên chuyện này, vừa nghe xong khuôn mặt nhỏ đã lập tức đen lại.

Cô nhíu mày nhìn Tả Tĩnh U, bất mãn nói: "Đang êm đẹp mà, chị nói chuyện này làm gì?

Có nhiều vai hay như thế không nghĩ, sao cứ phải......"

Tả Tĩnh U mặc kệ cô toái toái niệm, chỉ cười nói: "Trả lời xem, có nguyện ý cho chị diễn hay không?"

Doãn Bạch cắn cánh môi, bộ dáng rất rối rắm.Tả Tĩnh U từng bước dẫn đường: "Đây chính là tự em nói nói, vai gì cũng đồng ý cho chị nha, em không thể nuốt lời."

Cũng đã nói đến như vậy, Doãn Bạch còn có thể nói như thế nào.

Cô nghiến răng nghiến lợi, rất không vui mà nói: "Chỉ cần kịch bản xuất sắc, nhân vật có chiều sâu, thì chị cứ diễn!"

Tả Tĩnh U lập tức đã nở nụ cười: "Tiểu Bạch ngoan, vậy chị chờ tin tốt của em."

Doãn Bạch toái toái niệm một hồi, cứ nói vì sao cứ muốn diễn vai như vậy, rõ ràng biết cô sẽ ghen.Tả Tĩnh U thở dài: "Không có cách nào, công việc chị chọn chính là như vậy.

Chị hy vọng em có thể tôn trọng hơn nữa ủng hộ chị, cũng đủ tin tưởng chị."

Nàng trịnh trọng nói, như thể muốn moi tim mình ra cho Doãn Bạch xem: "Tiểu Bạch, chị hy vọng có thể cùng em bên nhau lâu lâu dài dài, cho nên về sẽ có chỗ nào làm chúng ta thấy không thoải mái phải nói ra hết, cùng nhau thỏa hiệp mới được nha."

Tả Tĩnh U nói như vậy làm Doãn Bạch cảm thấy nếu bản thân không đáp ứng đối phương, thì mình chính là một người quá keo kiệt.Cô ừm một tiếng, biệt biệt nữu nữu nói: "Được rồi, Tả Tĩnh U, em sẽ luôn ủng hộ chị."

Nhưng khi có chuyện làm cô cảm thấy khó chịu, vậy cô vẫn phải ồn ào!Hai người ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện đến nữa đêm, cùng nhau trải qua năm mới thứ nhất.

Ngày hôm sau thức dậy, Doãn Bạch lấy dự án kế hoạch của mình đi đến phòng sách tìm bà nội.Doãn Bạch bằng sự nỗ lực cùng thông tin đã mày mò nghiên cứu hơn nửa tháng, phân tích hết các hạng mục, tự mình nỗ lực thuyết phục bà nội Doãn, đã có được trăm triệu tiền đầu tư đầu tiên.Sau đó Doãn Bạch bắt đầu sáng lập công ty điện ảnh của bản thân lấy tên Ngân Hà, sau đó thông báo tuyển dụng được một trợ lý Kim Tương Ngọc, lúc này đã bước nửa chân vào giới giải trí.Nửa kỳ nghỉ đông còn lại, Doãn Bạch đi theo bà nội tham gia rất nhiều hội nghị diễn đàn, bàn bạc với rất nhiều người đầu tư môi giới, cuối cùng phát hiện một bộ phim khoa học viễn tưởng không được người khác chú ý lắm, đầu tư gần một trăm triệu, trở thành người đầu tư lớn nhất của bộ điện ảnh này.Cô chi tiền mạnh, chọn người cũng không hàm hồ.

Sau khi đã xem xét chọn một người vai phụ thật phù hợp, cuối cùng đã đưa Tả Tĩnh U vào đoàn phim.Lúc đó Tả Tĩnh U còn ở đoàn phim cả Hạ Chí Văn đóng phim, lại vừa phải lo học hành bận đến tối mày tối mặt.Sau khi từ Doãn Bạch biết được tin tức, Tả Tĩnh U cũng không có cự tuyệt, vào đoàn phim kia quay nửa tháng, thu hoạch cũng không tồi.Một năm sau, Tả Tĩnh U một bên đóng phim, một bên đi học, dưới đầu tư của Doãn Bạch đã đóng không ít vai, thừa dịp nghỉ đông và nghỉ hè để đi học khóa diễn xuất ngắn hạn, cuối cùng cũng dáng ra hình.Thời gian trôi qua thật nhanh, một năm sau công ty Doãn Bạch cũng hoạt động rất bài bản.

Những bộ phim truyền hình được đầu tư sản xuất trước đây cuối năm đều có phản hồi rất tốt.Không bao lâu đã đến tháng 4, giải thưởng Hoa Gai năm nay đạo diễn Hạ Chí Văn cùng Tả Tĩnh U ngang trời xuất hiện, với bộ phim điện ảnh kể về những chàng trai cô gái dần dần mất đi ánh sáng, nhưng vẫn nỗ lực tiếp tục cuộc sống đã mang về mấy giải thưởng lớn cho người mới vào nghề.Trong năm này Tả Tĩnh U chính thức xuất hiện trong mắt công chúng với tư cách là một diễn viên mới với khả năng diễn xuất tuyệt vời.Bảy tháng, Vào tháng 7, bộ phim khoa học viễn tưởng do Doãn Bạch đầu tư đã bùng nổ phòng vé và thu về hàng tỷ doanh thu.

Doãn Bạch người đầu tư lớn nhất, đã kiếm tiền đầy túi.Mà Tả Tĩnh U đã đóng góp khả năng diễn xuất tuyệt vời trong đó ngày càng nâng cao sự nổi tiếng của mình, cho nên đã được nhiều đạo diễn săn đón.Cùng với sự nổi tiếng thì nhiều tin đồn bóng gió cũng đến.

Đến lần thứ hai nàng cùng Hạ Chí Văn tuyên bố hợp tác, đã có phóng viên phỏng vấn nàng cùng Hạ Chí Văn có phải hay đang quen nhau hay không.Tả Tĩnh U đứng trước tất cả cameras của phóng viên, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, mi mắt cong cong cười trả lời: "Không có đâu, tôi và Hạ đạo là bạn tốt."

Ở trong họp báo phim điện ảnh mới, Tả Tĩnh U vẫn cứ nhai đi nhai lại một câu: "Đây là cuộc họp báo phim mới của đạo diễn Hạ, tuy rằng không nên nói đến những chuyện bên lề, nhưng gần đây mọi người hỏi quá nhiều, tôi nên nói rõ thì tốt hơn."

"Lúc trước tôi cũng có nói qua, tôi đang quen một người, nhưng người đó không phải Hạ đạo, cũng không phải người nam nào khác, mà là cô gái vô cùng đáng yêu nha."

"Nói tóm lại, hy vọng mọi người không hiểu lầm nữa."

Tả Tĩnh U nói một hồi như vậy trong họp báo, quay đầu đã lên hot search.

Là một diễn viên đang lên vừa công khai tình yêu vừa công bố xuất quỹ, không thể không nói là lá gan thật sự quá lớn.Chuyện này đã gây náo loạn trên mạng, tốc độ tăng trưởng lượng fan của Tả Tĩnh U cũng bởi vì vậy mà chịu ảnh hưởng.Vài đại ngôn cùng điện ảnh đã bàn xong cũng rút khỏi.

Nhưng Tả Tĩnh U cũng không có chút hoang mang nào, vẫn đi quay vẫn tỉ mỉ làm việc.Doãn Bạch trước nay không nghĩ tới, một người muốn ở giới giải trí tỏa sáng rực rỡ như nàng vậy, sẽ trực tiếp công khai tình yêu của mình.Phải biết, một nữ diễn viên không có đối tượng giữ mình trong sạch có thể nổi tiếng nhanh hơn so với nữ diễn viên có tin đồn đồng tính luyến ái.Hành động này của Tả Tĩnh U đã truyền cảm hứng cho Doãn Bạch.

Người được đối phương thiên vị, quay đầu đã mang về một đống kịch bản cho Tả Tĩnh U xem lấy tâm tình quay.Rất nhanh đã đến sinh nhật hai mươi tuổi của Doãn Bạch.Vào ngày sinh nhật của mình, bà nội Doãn đã tổ chức một bữa tiệc lớn tại khách sạn Ngân Hà của mình, mời bạn bè từ mọi tầng lớp trong xã hội và cũng chính thức công bố Doãn Bạch là người nối nghiệp của bà.Tả Tĩnh U lấy tư cách bạn gái của Doãn Bạch tham gia party, họ vẫn luôn chơi đến 12 giờ mới nắm tay về tới khách sạn phòng.Hai người đều rất vui vẻ, nhưng khi mới ra cửa thang máy không xa đã gặp chút chuyện ngoài ý muốn.Sau khi nghe được tiếng kêu la của một cô gái Tả Tĩnh U nhanh chóng nhìn về phía Doãn Bạch, hai người nhìn nhau một cái, một bên gọi điện thoại kêu bảo an, một bên đi đến chỗ phát ra âm thanh.Dưới sự trợ giúp của bảo an, hai người cùng nhau cứu một cô gái suýt nữa bị xâm phạm hành hung bởi đám cặn bã.Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch đưa cô gái đến phòng của họ, rót ly nước cho cô ấy, nhìn đối diện khoác Doãn Bạch cô gái chật vật khoác tây trang của Doãn Bạch đối diện, Tả Tĩnh U nhẹ giọng hỏi: "Cô gì?"

Tay cô gái run rẩy ôm ly nước, đỏ mắt run run nói: "Tiêu Niệm......

Tả tiểu thư, cảm ơn ngài đêm nay đã cứu tôi."

"Tôi...... nhất định sẽ báo đáp ngài thật tốt!"

Tả Tĩnh U nhìn cô gái với bộ dáng chật vật, rất thương tiếc nói: "Đây là chuyện tôi nên làm, không cần cảm tạ đâu."

Tả Tĩnh U nói, ngước mắt nhìn về phía Doãn Bạch cách đó không xa đang gọi điện thoại hùng hổ mắng chửi người khác, cong môi cười khẽ nói: "Nếu muốn thì, cảm ơn bạn gái của tôi đi."

Tiêu Niệm theo ánh mắt nàng nhìn lại, khi nhìn đến cô gái giống như người nước ngoài chống gậy đứng ở bên cửa sổ hùng hùng hổ hổ thì trong mắt lập loè cảm kích.Cô ấy cắn cánh môi, hai mắt đẫm lệ nói: "Cũng cảm ơn bạn gái của ngài, tóm lại, hai người đều là người rất tốt rất tốt."

Doãn Bạch nói chuyện điện thoại xong, cảnh sát đã nhanh đến, hai người cùng nhau bồi Tiêu Niệm ghi lời khai, sau đó giữ đối phương lại.Tả Tĩnh U phát hiện tựa như Tiêu Niệm có chuyện gì đó khó xử, vừa hỏi mới biết được nhà Tiêu Niệm phá sản, cha thì ôm tiền chạy trốn, mẹ đã nhảy lầu rồi bị liệt cho nên mới ký hợp đồng bán mình với công ty quản lý hiện tại, bước vào giới giải trí trả nợ.Tả Tĩnh U đau lòng cái cô gái này nhìn về phía Doãn Bạch một bên, ánh mắt dịu dàng mà nhìn cô, trong ánh mắt toàn viết "Giúp đỡ đi."

Doãn Bạch suy tư một chút, mới nói cùng Tiêu Niệm: "Tôi có thể giúp cô, giành lại hợp đồng cùng với đó là cho cô vay tiền trả nợ trước."

"Nhưng trong vòng mười năm, cô đều phải ở công ty tôi công tác, đóng phim trả nợ thế nào?"

Tiêu Niệm không chút do dự, gật đầu thật mạnh: "Được!"

"Cảm ơn ngài ra tay tương trợ, tôi nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, sẽ trả hết món nợ này!"

Sau khi hai người cùng nhau cứu Tiêu Niệm, cũng đã ký với Tiêu Niệm vào ngân hà điện ảnh, Tiêu Niệm chính thức trở thành đàn em của Tả Tĩnh U.Tả Tĩnh U đau lòng sau lần gặp gỡ với Tiêu Niệm, giai đoạn đầu đã dắt theo Tiêu Niệm tham gia không ít điện ảnh.Mãi cho đến khi Tả Tĩnh U 23 tuổi, nàng cùng Tiêu Niệm quay một bộ phim kinh điển tình chị em thì bởi vì Tả Tĩnh U là một người đồng tính luyến ái, đã có rất nhiều người chèo CP của nàng cùng Tiêu Niệm.Các trang web đẩy thuyền, hoa hồng đỏ hoa hồng trắng gì đó lại làm Doãn Bạch tức đến điên lên!Cô càng ghen thì mắt thấy người ái mộ Tả Tĩnh U càng nhiều, cô đã chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường, muốn đính hôn với Tả Tĩnh U sớm một chút.(Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế)Nhưng không nghĩ tới Tả Tĩnh U mới là người tiên hạ thủ vi cường.

Lần thứ hai tham gia giải thưởng Hoa Gai, ngay ngày nàng đạt được ảnh hậu đã trực tiếp cầu hôn Doãn Bạch.Dưới vô số ánh đèn rực rỡ cùng trước thật nhiều máy quay, Tả Tĩnh U ôm cúp, nhìn về phía Doãn Bạch giấu ở trong bóng tối, trong rưng rưng nước mắt, cười nói: "Tuy rằng quyết định này rất lỗ mãng, nhưng ngay giây phút đoạt được giải này thì tôi đã bỗng nhiên rất muốn kết hôn."

"Tiểu hoa hồng của chị, em có muốn đi vào viên pha lê mà chị làm cho em không?

Nguyện ý để chị che chở, yêu em, chiếu cố em cả đời, tin tưởng chị có thể lần lượt vun trồng ra hoa hồng ở trong lòng không?"

"Nếu em nguyện ý, vậy thì mời em đến với tinh cầu của chị, cùng chị đi hết quãng đời còn lại."

Giọng nói rơi xuống, những tràng vỗ tay vang lên.Một ánh đèn đánh lên trên người Doãn Bạch, cô cố kìm nước mắt, giả vờ thở dài chống gậy đứng dậy, bước tập tễnh đi về phía Tả Tĩnh U.Dưới ống kính máy quay, Doãn Bạch người xinh đẹp tuấn tú cũng lại rất giống một người già, khập khiễng đi về phía Tả Tĩnh U.Mặc dù tư thế bước đi của cô ấy khó coi như thế, tư thái đi về phía Tả Tĩnh U lại chật vật như vậy, nhưng mỗi bước đi đều hoàn toàn kiên định.Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, cô thẳng thắn tự tin đi đến trước mặt Tả Tĩnh U, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị từ trước, hơi chút không thể nề hà nói: "Chị, cái người này, thật sự làm cái gì cũng tùy hứng......"

"Cầu hôn trong lúc này, chị có nhẫn hay sao?"

Cô nói như vậy, chống gậy quỳ một bên gối ở trên mặt đất, mở nhẫn hộp ra nhìn Tả Tĩnh U mỉm cười nói: "Vậy thì hãy để em làm đi."

"Tả Tĩnh U, chị có nguyện ý đi vào hoang mạc của em, hóa thành nguồn nước, biến thế giới của em trở thành ốc đảo không?"

Tả Tĩnh U nhìn người trước mắt, nhìn cô nước mắt lưng tròng, giơ tay che miệng lại, nước mắt cứ tích lại rồi rơi xuống, vừa khóc vừa cười nói: "Chị nguyện ý!"

Doãn Bạch biết nàng sẽ nói ba chữ này, vì thế đem lấy nhẫn ra, đẩy vào ngón tay run run rẩy rẩy của Tả Tĩnh U.Sau khi cô đeo nhẫn cho Tả Tĩnh U xong, ngửa đầu rưng rưng nước mắt nhìn đối phương, cười nói: "Như vậy, mong chị đến hôn em."

Không cần nhiều lời, Tả Tĩnh U đã đeo nhẫn lập tức cúi người, nâng lên mặt cô lên, hung hăng mà hôn xuống.Trong nước mắt mờ mịt, ánh sáng kéo dài, tiếng vỗ tay vang xa.

Doãn Bạch nâng cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của người kia, vững vàng như thể cô đã ôm trọn cả thế giới vào lòng.Đúng vậy, kể từ lần đầu gặp mặt Tả Tĩnh U cô đã biết rằng nàng sẽ là người bước vào thế giới của cô.Mà hiện tại, Tả Tĩnh U đã trở thành thế giới mà cô sống, là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho cô.Nếu có một vạn năm, thì cô cũng sẽ yêu Tả Tĩnh U một vạn năm, quyết chí không thay đổi.-Hết-

.................-Salt: Mọi người có thể lời cầu hôn đã đổi thành DB đi vào tinh cầu của TTU, còn TTU bước xuống hoang mạc của DB?Thế là đến lúc tạm biệt Doãn Bạch, Tả Tĩnh U, Đồng Đồng và Văn Văn rồi, cảm ơn mọi người đã cùng bên cạnh gia đình nhỏ bé này!!

-2021/17/11-
 
Back
Top Bottom