Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit] Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

[Edit] Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Edit Xuyen Thanh Vo Cu Cua Nam Phu


Editor: Hạ Cẩn
Beta: @dailynhu16 Nguyễn Thu Thu nghĩ cô chắc chắn là điên rồi mới có thể tim đập thình thịch, cả người phát run lúc Trình Tuyển hôn mình.

Nếu không phải bọn Đồ Nam vẫn còn đứng đó, chỉ sợ cô sẽ ngây ra đấy mất.

Đồ Nam, Ôn Thiến, Phó Tử Trừng, lão Mạnh, tất cả đều đang đứng trên hành lang.

Bọn họ hiện đang có một thắc mắc to đùng, đó là Nguyễn Thu Thu đã đi đâu.

Tại sao bỗng dưng bặt tăm bặt tích suốt bảy tháng trời, mặc cho bọn họ tốn hết tâm tư dò hỏi, lùng sục khắp mọi nẻo đường, Nguyễn Thu Thu vẫn bặt vô âm tín.

Mà giờ cô lại đột nhiên xuất hiện ở cục cảnh sát, trên người còn mặc quần áo mùa hè mỏng manh.

Nếu không phải cô đang chân chân thực thực đứng trước mặt, bọn họ sẽ nghĩ là mình gặp ma mất.

Nguyễn Thu Thu còn phản ứng kịch liệt hơn.

Nghe tin mình biến mất suốt bảy tháng, cô mờ mịt trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc, sau đó lại như ngớ ra chuyện gì, cẩn thận quay đầu qua nhìn Trình Tuyển.

Anh đứng cạnh cô, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nắm chặt tay cô không buông dù chỉ một giây.

Cô không thể tin được, tâm trạng của Trình Tuyển đã như thế nào suốt bảy tháng qua, khi chờ đợi cô mà không có bất kì tin tức hay tia hi vọng gì.Bảy tháng.

Mà cô, chỉ mới một buổi sáng, tâm trạng đã nát bét cả rồi.

Thảo nào cô lại thấy anh gầy thế, lúc ôm còn sờ được xương sườn xương sống lồi lên.

Nguyễn Thu Thu chua xót không thôi.

"Thế rốt cuộc là chị đi đâu?

Đại boss cũng sắp không chịu nổi, bọn em còn tưởng rằng chị...

Phi phi phi!

Chị không sao là tốt rồi!"

Nguyễn Thu Thu trả lời qua loa: "Tôi...

Tôi đến một nơi rất xa."

Lời vừa bật ra, Nguyễn Thu Thu tự im lặng suy tư một lát, cảm thấy nói câu này còn kỳ quái hơn không nói.

Quả nhiên, sắc mặt của những người khác đã bắt đầu biến đổi, hoài nghi liệu có phải cô hoàn hồn về hay không, cứ nhìn cô mãi, muốn nói lại thôi.

Nguyễn Thu Thu: "....

Tóm lại là sẽ không đi nữa, mọi người yên tâm đi."

Đặc biệt là Trình Tuyển.

Dù có đảm bảo như vậy, Trình Tuyển vẫn nắm chặt tay cô, không lơi lỏng chút nào.

Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, rất muốn hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng nhìn Nguyễn Thu Thu có vẻ không muốn giải thích, bọn họ cũng không tiện hỏi tiếp.

"Được rồi, trở về là tốt rồi."

Lão Mạnh thở phào một cái, nháy nháy mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Công việc đang chất đống ra đây này, cô nghỉ ngơi nhanh đi rồi phải về xử lý đấy."

"Vâng.

Mọi người vất vả rồi."

Nguyễn Thu Thu cảm động, mím môi cười cười với lão.

Hôm nay mọi người chạy tới đây cũng đều vì lo cho sự toàn của cô, cô thật dạ biết ơn vì thế giới này vẫn còn nhiều người yêu thương mình đến thế.

Lúc bọn họ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy quan tâm, cô trả lời qua loa như vậy mà bọn họ cũng không chất vấn, chuyện này khiến người đang trong thời kỳ mẫn cảm là Nguyễn Thu Thu muốn bật khóc.

Đến cửa bệnh viện, Đồ Nam bỗng nhiên quay sang hai người hỏi: "Đại boss, xe của anh bị kéo đi rồi hả?

Anh chị không cần gọi xe đâu, để em đưa về cho."

Nếu biết xe thể thao của Đồ Nam lòe loẹt như thế, Nguyễn Thu Thu sẽ lựa chọn từ chối.

Những người khác ai về nhà nấy.

Thư ký Ôn Thiến ngồi ghế lái phụ, Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển ngồi sau.

Cô tận mắt chứng kiến Đồ Nam giúp Ôn Thiến thắt dây an toàn, động tác của hai người đầy thân mật, ái muội, rõ ràng không giống đồng nghiệp bình thường.

Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh ngạc: "Hai người --"Đồ Nam: "Em đã nói rồi, chắc chắn cô ấy thích em...

Au au đừng đánh, anh sai rồi, đừng đánh!"

Gương mặt xinh đẹp của Ôn Thiến đỏ bừng, lạnh lùng trừng Đồ Nam: "Nếu anh muốn quỳ bàn phím thì cứ tiếp tục nói hươu nói vượn đi."

"Không không không. . ."

Đồ Nam vội vàng khoát tay.Trở lại thế giới này, nghe hai người bọn họ cãi nhau, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng có cảm giác chân thực.

Trình Tuyển yên lặng ngồi bên cạnh cầm tay cô, nóng toát mồ hôi vẫn không muốn buông ra.Cô biết anh thiếu cảm giác an toàn nên cứ để mặc tay cho anh nắm chặt.Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường cái, ngày càng nhiều bông tuyết vi vu bay lượn, rong chơi trong thành thị yên tĩnh giữa đêm khuya.

Nhìn hoa tuyết rơi đầy bên cửa sổ, trong đầu Nguyễn Thu Thu lại hiện ra bóng hình Trình Tuyển.

Không biết anh cảm thấy gì khi rũ mắt trông đám lá xanh chuyển vàng rơi rụng, cuối cùng bị tuyết phủ lên.Tất cả những thứ này, Nguyễn Thu Thu đều không biết, cũng không dám hỏi.Đồ Nam đưa bọn họ đến dưới lầu, Ôn Thiến vẫn còn đang chê bai gu thẩm mĩ của cậu sao mà kém thế.

Đồ Nam vội vàng nhận sai tỏ vẻ hai ngày nữa chắc chắn sẽ đổi xe, để cô chọn một chiếc xe đẹp mắt.Hai người cười đùa, đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển rời đi.Bấy giờ Đồ Nam mới thở dài: "Quá tốt rồi.

Chị dâu mà còn không về nữa, anh sợ đại boss không qua nổi mùa đông này mất."

Ôn Thiến: "Đúng vậy, thật may mắn.

Có điều...

Anh nói xem, rốt cuộc Thu Thu đi đâu chứ?"

Đồ Nam thần hồn nát thần tính."

Có lẽ là trời cao không nhìn nổi nữa, nên phái một tiên nữ xuống bầu bạn cùng anh ấy."

Ôn Thiến bật cười: "Chắc vậy."

Sự thật là gì, đối với bọn họ đã không còn quan trọng, cũng không phải mọi bí mật đều phải thẳng thắn nói ra.

Hai người nhìn nhau, một lần nữa trở lại xe, khối đá lớn vẫn luôn trĩu nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể đặt xuống, đêm nay ngủ ngon được rồi.------Với Nguyễn Thu Thu mà nói, lần trước bước lên cầu thang này là một ngày trước.Cô nắm tay Trình Tuyển, thuận miệng nhắc tới thần thoại Orpheus, ai ngờ rằng nó lại thành sự thật.

Cô thề chắc như đinh đóng cột, từ nay không bao giờ dám nói bậy nữa.

Kéo tay Trình Tuyển đi về trước mới được có hai bước, anh chợt dừng chân lại.Nguyễn Thu Thu: "?"

"Em đi trước đi."

Dường như sợ cơn ác mộng tái diễn, anh đi sau lưng Nguyễn Thu Thu, nắm chặt tay cô không rời.

Cô vỗ về anh, bước lên cầu thang trước.

Đoạn đường này chưa bao giờ dài như bây giờ, tựa như đang đi trên một cây cầu độc mộc, không cần quay đầu lại cũng biết giờ phút này Trình Tuyển nhất định đang rất căng thẳng, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, sợ cô biến mất.Cũng may trên đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh mở cửa kéo Nguyễn Thu Thu vào theo.Thời gian trôi qua, đồ vật trong phòng vẫn vẹn nguyên không xê dịch, cứ như cô thật sự mới rời khỏi đây một ngày vậy."

Lúc em không có ở đây, anh có ăn cơm đàng hoàng không đấy?"

Nguyễn Thu Thu vừa hỏi vừa mở tủ lạnh, không ngờ bên trong lại có hoa quả.

Bất ngờ hơn là trong đó không có một hũ Yakult nào, chỉ có mấy hộp sữa bò chưa uống.Trình Tuyển đứng sau lưng chậm rãi trả lời câu hỏi của cô."

Một ngày ba bữa đầy đủ, bớt ăn đồ ăn vặt, trời lạnh mặc thêm quần áo, dậy sớm ngủ sớm đều đặn, việc phải làm đều hoàn thành, thi thoảng dự tiệc xã giao."

". . ."

"Cho nên, anh sẽ không mang thêm phiền phức cho em."

Nguyễn Thu Thu im lặng, cô chớp chớp mắt, cố gắng khống chế nước mắt của mình, nhìn vẻ mặt bất an dè dặt của Trình Tuyển mà đỏ cả vành mắt.Cô cố gắng khịt khịt mũi, nghiêng mặt qua."

Anh muốn ăn gì?"

Trình Tuyển nói: "Cái gì cũng được."

"Để em xem còn thứ gì không."

Lại bất ngờ rồi, hủ tiếu rõ ràng có mua mới, không cần lo lắng quá hạn không thể ăn.

Trong tủ lạnh có rau quả tươi mới, có thịt có trứng.

Nguyễn Thu Thu sửng sốt, Trình Tuyển không biết làm cơm, cũng hoàn toàn không có khả năng nấu ăn, cho nên...Rau quả tươi như thế, dù là không ăn chắc hẳn cũng thường xuyên thay vào.Anh, mỗi ngày đều chờ cô quay lại.Nguyễn Thu Thu thấy vô cùng may mắn khi mình kịp thời nghĩ ra biện pháp trở về, nếu như cô ở thế giới kia chờ đợi tám ngày mười ngày, thật là không dám tưởng tượng đến lúc trở về Trình Tuyển còn mạng không nữa.Cô làm một bát mì đơn giản, cho Trình Tuyển hai quả trứng.Ở trong cục cảnh sát cô đã ăn no lắm rồi.Hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn cơm, Trình Tuyển cầm đũa, hồi lâu vẫn không gắp.

Anh cúi đầu nhìn tô mì trước mặt, vài cọng tóc rối che khuất mí mắt, không nhìn ra cảm xúc.Nguyễn Thu Thu nhẹ giọng: "Mau ăn đi, nở hết bây giờ."

". . ."

Anh bỗng nhiên nức nở một tiếng.

Phòng ăn yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe thấy được, Nguyễn Thu Thu gần như không thể tin, Trình Tuyển anh... vậy mà... lại khóc?Cô sững sờ đứng hình, lại nhìn thấy Trình Tuyển nắm chặt đũa, khều mì bắt đầu ăn.

Tiếng hút mì không lớn nhưng vẫn che đậy được các tạp âm khác.

Anh ăn xong mì và trứng gà, lại húp sạch nước súp.Nguyễn Thu Thu hỏi: "Có phải còn đói không?"

Trình Tuyển đặt bát xuống: "No rồi."

Đã lâu rồi anh không ăn nhiều như vậy.Trình Tuyển đi rửa bát như mọi khi, mãi không nghe thấy âm thanh thì vô thức ngoảnh đầu xem Nguyễn Thu Thu còn ngồi đó không.

Cho dù cô đã cam đoan nhiều lần rằng sau này mình sẽ không rời đi, anh vẫn lo được lo mất.Nguyễn Thu Thu đi toilet, Trình Tuyển cũng định theo vào, bị cô vội vàng ngăn ngoài cửa."

Em chỉ đi vệ sinh thôi!"

"Anh không ngại."

"...

Em ngại!"

Trình Tuyển đứng ngoài cửa, cửa nhà vệ sinh đóng chặt, cách vài giây lại gọi tên Nguyễn Thu Thu một lần, cô sẽ kịp thời đáp lại.

Lúc đi tắm cũng phải luôn mồm nói chuyện với Trình Tuyển khiến cô uống không ít nước tắm, còn suýt bị sặc.Cô hiểu tâm trạng của Trình Tuyển lúc này, bởi vậy đều cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh.Lúc nằm trên giường, Trình Tuyển chậm rãi ôm cô vào lòng khiến quanh cô đều là mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của anh.

Cô bình yên ôm lấy cánh anh.Hai người ôm nhau, Trình Tuyển chẳng hề làm gì, chỉ đơn thuần đắp chung chăn.Bọn họ đều trợn tròn mắt, không buồn ngủ.Nằm nằm mãi, Nguyễn Thu Thu mỏi mệt, nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Trình Tuyển bất an nhẹ giọng kêu to."

Thu Thu?"

Trong cơn mơ màng, cô khẽ hôn lên cằm, rúc vào ngực anh."

Em đây."

Em sẽ luôn ở đây.*Editor: Hỡi những con cú đêm, hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào!!!! _(ˇωˇ」∠)_
 
[Edit] Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Edit Xuyen Thanh Vo Cu Cua Nam Phu


Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16Sau giấc ngủ dài, trời đã sáng choang.Nguyễn Thu Thu uể oải dụi dụi mắt, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy.

Cô lề mề mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Trình Tuyển thù lù.

Đôi mắt phượng thâm quầng nhìn cô chăm chú không biết được bao lâu rồi, cô ngờ rằng anh thức nguyên đêm lắm.Cô cuộn tròn vào lòng anh, ngẩng đầu."

Anh tỉnh từ lúc nào?"

"Vừa mới tỉnh."

Lừa ai vậy, bản mặt này ngủ không ngon là cái chắc.Nguyễn Thu Thu biết loại chuyện này không ép được.

Trình Tuyển vốn đã không có cảm giác an toàn, cô lại tự dưng biến mất bảy tháng, có thể yên tâm mới là lạ.Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng: "Anh không định hỏi em rốt cuộc đã đi đâu sao?"

Tựa như chạm phải một loại nguyền rủa nào đó không thể nói ra, Trình Tuyển lấy tốc độ sét đánh cực nhanh che lỗ tai của mình lại.Hai người bốn mắt nhìn nhau."

Anh không nghe."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Vừa hay, cô khỏi phải giải thích cho Trình Tuyển từ đầu đến cuối.Trải qua một hồi chia lìa, Trình Tuyển ngoan ngoãn dính người đến không tưởng, không gây ra bất cứ chuyện gì chọc Nguyễn Thu Thu không vui.

Con người vốn kỳ lạ như vậy đấy, lúc Trình Tuyển sống chó thì cô tức không để đâu cho hết, lúc ngoan ngoãn nghe lời, cô lại lo lắng tinh thần anh liệu có xảy ra vấn đề gì hay không.Trở về từ một thế giới khác, Nguyễn Thu Thu chăm sóc Trình Tuyển hết sức chuyên chú.Hai người bọn họ nắm tay nhau cùng đi dạo phố, mua sắm, cùng đi công viên tản bộ, cùng bận rộn trong phòng bếp, cùng ngủ chung một giường....

Chỉ là nếu Trình Tuyển không gọi tên cô lúc cô đang tắm rửa vệ sinh thì còn tốt hơn á.Nguyễn Thu Thu đứng trong phòng bếp nấu cơm, Trình Tuyển làm trợ thủ cho cô, gọt mấy củ khoai tây tròn vo.

Nguyễn Thu Thu nghe tiếng gọt vỏ sồn sột sồn sột mãi mà không ngừng, cô quay đầu xem thử, thấy Trình Tuyển đang đứng bên cạnh thùng rác, cầm củ khoai tây chỉ còn nhỏ bằng quả táo xanh, nạo vù vù.Nguyễn Thu Thu: "? ? ?

Anh làm gì đấy?"

Trình Tuyển: "Gọt sạch vỏ."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Trình Tuyển bị đuổi khỏi phòng bếp, suýt chút nữa đã bị ăn đập.Cô tiếp tục cắt khoai tây bỏ vào nồi, chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm khiến cô vô cùng mất tự nhiên.

Nguyễn Thu Thu nhìn về phía đó, đột nhiên trầm mặc.Đường đường là ông chủ công ty Gia Trừng.Vậy mà lại ngồi xổm dưới gạch, hai tay ôm đầu gối, lưng dựa tủ lạnh.

Chẳng biết anh trùm mũ áo hoodie lên từ lúc nào, dây mũ dài hết cỡ, cái mũ co rúm che hơn nửa khuôn mặt đi, chỉ để lộ ra đôi mắt, lặng yên, chán nản nhìn cô.Nguyễn Thu Thu: "...

Anh ngồi dưới đất làm gì?"

Trình Tuyển: "Có phải anh làm em giận rồi không?"

Nguyễn Thu Thu: "Anh cả nghĩ rồi."

Cô vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ, qua tủ lạnh lấy vài nguyên liệu nấu ăn.

Trình Tuyển ngồi dưới đất giơ tay mở tủ lạnh ra giúp cô, hai mắt vẫn nhìn cô chằm chặp.

Cô lấy ra mấy bó rau, thấy có một hộp cà chua bi cũng cầm theo hết.

Ánh mắt Trình Tuyển chuyển sang hộp cà chua bi trên tay cô, há miệng: "A"Mắt to trừng mắt nhỏ.

"...."

"...."

Nguyễn Thu Thu hết cách với anh luôn, lấy ra một quả cà chua bi xoa xoa rồi nhét thẳng vào mồm anh, không thèm rửa.

Trình Tuyển không cần biết cà chua có sạch không, chỉ biết hưởng thụ nước cà chua ngọt lành trong miệng.

Hai người an tĩnh ăn cơm.

Để bổ sung dinh dưỡng cho Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu không ngừng gắp thịt cho anh, phá lệ cho Trình Tuyển ăn no căng một lần.

Thời khắc này quả thật hiếm thấy.

Trình Tuyển một họng đồ ăn, ú ớ hỏi: "Tết này muốn đi chơi không?"

Nguyễn Thu Thu: "Đi chơi hả, chẳng có chỗ nào đặc biệt muốn đi hết á."

Thật ra ở nhà đón năm mới cũng rất tốt.

"Vậy năm nay ở nhà đi."

"Được."

Buổi tối, sau khi tắm xong, Nguyễn Thu Thu đang định sấy tóc, Trình Tuyển xung phong chạy lên sấy giúp cô.

Không biết có phải ảo giác không, cô cứ ngửi thấy mùi khen khét đâu đây.

Cô nghi ngờ khịt khịt mũi, hỏi: "Có phải tóc em cháy không?"

Trình Tuyển yên lặng giấu một lọn tóc nhỏ đi."

Không có."

Anh sấy khô tóc cho cô rồi lại giúp cô thoa tinh dầu dưỡng tóc, mặc dù kỹ thuật hơi thô nhưng động tác rất nhẹ, bất tri bất giác khiến Nguyễn Thu Thu híp mắt lại.

Cảm giác tóc được xoa xoa thật sự thoải mái vô cùng, khiến cô tự nhiên thấy buồn ngủ, há mồm ngáp một cái.Trình Tuyển lau khô tay, vòng qua ôm eo Nguyễn Thu Thu từ sau lưng, cằm tựa vào cổ cô.Hơi thở ấm áp của anh phả vào làn da mềm mại của cô khiến cả người cô co rúm lại."

Trình Tuyển. . ."

"Hửm?"

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, thử thăm dò vén áo.

Anh nghiêng mặt qua, đặt một nụ hôn lên cái cổ mảnh khảnh của cô, lưu lại một vườn dâu tây.

Thân thể cô cứng ngắc, nắm chặt cổ tay anh, hai gò má ửng hổng.Trình Tuyển ôm chặt lấy cô, hôn lên khóe môi.Hành động của Trình Tuyển khiến Nguyễn Thu Thu ngứa ngáy, không nhịn được cười ra tiếng.

Phần da thịt bị chạm vào lâng lâng tê dại, cô muốn giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của anh, lề mề một hồi lại nghe anh trầm trầm thở dốc.Nằm trong chăn mềm mại, bị Trình Tuyển hôn đến mơ hồ, cô chỉ biết ôm chặt vai anh để hai người gần nhau thêm chút nữa.Anh kéo chặt cô lại, hôn thật sâu khiến cô bị ép ngẩng đầu lên."

Trình Tuyển. . .Trình Tuyển. . ."

Cô nỉ non gọi tên anh.Lúc bắt đầu, Trình Tuyển dịu dàng nâng niu tựa như trong tay mình là một khối trân bảo, mỗi một cái hôn đều cẩn thận từng li từng tí, sợ dọa đến cô.

Dần dần, anh càng ngày càng kịch liệt, lòng Nguyễn Thu Thu bắt đầu có chút run sợ.

Cô càng gọi tên Trình Tuyển, anh lại càng không khống chế được lưu lại vết đỏ trên mỗi tấc da tấc thịt của cô.Anh khẽ cắn môi cô, Nguyễn Thu Thu vô thức kêu đau, lập tức một tiếng này lại bị nụ hôn của anh nuốt trọn.Nguyễn Thu Thu tựa như một con dê đợi làm thịt, da thịt trắng nõn như ngọc trần trụi lộ ra ngoài.

Trong phòng nhiệt độ hơi thấp, Nguyễn Thu Thu sợ lạnh, co vào lồng ngực Trình Tuyển.Thân thể cô không chút phòng bị kề sát trên người anh, màu đỏ say lòng người lan khắp thân thể.Anh đã chuẩn bị tiến hành bước cuối cùng.Đột nhiên.Trình Tuyển trầm mặc.Anh vùi đầu vào cổ cô, không nhúc nhích, tự điều chỉnh hơi thở của mình.Nguyễn Thu Thu xụi lơ trên giường, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, mãi không thấy Trình Tuyển tiếp tục.

Cô dần khôi phục ý thức, mơ màng chớp mắt: "Trình Tuyển?"

Trình Tuyển vậy mà lại buông tha cô, ngồi dậy, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt vẫn còn dục vọng chưa tan.

Anh mặc lại quần áo, dáng vẻ như muốn lâm trận đầu hàng khiến cô ngây dại.Nguyễn Thu Thu bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là bước nào xảy ra vấn đề?Không đến mức cô không có sức hấp dẫn với Trình Tuyển chứ!Đầu Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên hiện lên một lý do vô cùng có khả năng.Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, run run rẩy rẩy hỏi: "Anh... không phải... không phải là không được đấy chứ?"

Ngẫm lại cũng đúng, thời gian dài như vậy không gặp được cô, tâm tình hậm hực lại thêm các vấn đề tạp nham từ các phương diện khác, tạo thành loại ảnh hưởng này cũng là đương nhiên.Nguyễn Thu Thu phức tạp cân nhắc mấy giây, cảm thấy mặc dù Trình Tuyển không được nhưng cô vẫn yêu anh, sẽ không bỏ rơi anh chỉ vì chuyện đó.Trình Tuyển: ". . ."

Động tác mặc quần áo của anh dừng lại, yếu ớt nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu: "Là do không có bao, anh xuống lầu mua."

Nguyễn Thu Thu: "Ồ."

Thật xin lỗi, là tại hạ hiểu lầm.Thời điểm nhạy cảm này mà xuống lầu đúng là phá hỏng bầu không khí quá.

Nguyễn Thu Thu chần chừ lấy chăn che thân, đỏ mặt đưa ra ý kiến: "Thật ra...

Không tránh thai cũng được."

Trình Tuyển kiên quyết: "Không thể nào."

Vẻ mặt anh kiên định cứ như vừa qua đêm nay Nguyễn Thu Thu sẽ có thai ngay vậy, mang thai sinh con, sau đó lại biến mất, để lại anh và con sống nương tựa lẫn nhau, từ đây lẻ loi hiu quạnh, dựa vào hồi ức sống qua ngày.

Nguyễn Thu Thu biết Trình Tuyển chắc chắn đang nhớ tới mấy câu chuyện thần thoại kia, cô lại không có cách nào giải thích được, đành phải đưa mắt nhìn Trình Tuyển đi ra cửa tìm quầy thuốc.Trình Tuyển quay về rất nhanh, Nguyễn Thu Thu cho là anh chạy về.Lúc trở lại, anh cầm theo hai túi lớn, nhìn cực kỳ hùng tráng.Nguyễn Thu Thu: "...

Anh làm gì mua nhiều dữ vậy!"

Trình Tuyển đàng hoàng trịnh trọng, chậm rãi phản bác: "Không nhiều."

Nếu không phải hết hàng, có khi anh còn mua nhiều nữa.Trình Tuyển dùng một đêm để cho Nguyễn Thu Thu biết, anh không phải không được, mà là cực kì cực kì được.Nguyễn Thu Thu lúc sau sụt sụt sùi sùi cầu xin tha thứ, kêu khàn cả họng rồi mà vẫn không thể làm thằng cha này dừng được, ngược lại còn càng thêm hăng say giày vò khiến cô mệt quá độ, ngủ lúc nào cũng không biết.Chuyện này dẫn đến ngày hôm sau, Nguyễn Thu Thu ngủ đến giữa trưa vẫn không xuống giường được, cả người như bị bánh xe nghiền qua, chỗ nào cũng đau nhức.

Cô tức giận dùng hết sức bình sinh đập Trình Tuyển một cái, Trình Tuyển lại không cảm giác được chút nào, thậm chí cúi đầu hôn nhẹ môi cô, điệu bộ anh còn muốn nữa, làm cô vội vàng ngăn lại.Cô cũng không muốn mất mặt đến mức nằm trên giường vài ngày ngồi không nổi.Nguyễn Thu Thu nằm trên giường, chợt nhớ tới thái độ kiên quyết của Trình Tuyển tối hôm qua, nhịn không được hỏi: "Nếu như em có thai thì sao, anh sẽ để em đi phá sao?"

Trình Tuyển đang nghịch tóc cô, nghe vậy, anh im lặng một lát, không nóng không lạnh nói: "Nếu như em muốn thì giữ lại."

"Sau đó thì sao?"

"Dưỡng thai thật tốt, phụ nữ mang thai thân thể quan trọng nhất."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc sinh con chắc chắn sẽ rất tốn sức nên em phải bổ sung thật nhiều chất dinh dưỡng."

"Sau đó thì sao?

Sinh con ra hả?"

Động tác Trình Tuyển dừng lại.

Anh nhìn cô, tựa như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, rất rất rất bình tĩnh."

Sau đó, tìm một nhà khá giả."

Nguyễn Thu Thu: "? ? ?"

Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Thu Thu: Tìm một nhà khá giả? ? ?
 
[Edit] Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Edit Xuyen Thanh Vo Cu Cua Nam Phu


Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16Xuân chưa đến, tết chưa về, chuyện làm mọi người kinh hỉ đã tới.Cố Du muốn kết hôn.Sau khi biết tin, Nguyễn Thu Thu kinh ngạc không thôi.

Với cái đứa mất tăm mất tích nửa năm trời như cô, còn chưa nghe tin Cố Du có bạn gái người ta đã sắp kết hôn luôn rồi.

Anh có mời hai vợ chồng Nguyễn Thu Thu, nói đùa với cô, ví bằng Trình Tuyển không đến vậy anh cũng có thể hiểu cho.Nguyễn Thu Thu trả lại một icon cười phớ lớ.Điện thoại tinh một tiếng, là Cố Du gửi tới một bức ảnh cưới.Cô gái trong hình xinh xắn đáng yêu, nhỏ nhắn rúc vào ngực Cố Du, cười ngọt ngào động lòng người.

Chú rể mới cúi đầu nhìn cô chăm chú, ý cười dào dạt, nùng tình mật ý khiến người tan chảy.Nguyễn Thu Thu thấy mừng thay anh từ tận đáy lòng, viết một đoạn lời chúc dài đang chuẩn bị gửi đi, một cái tay đột nhiên vòng qua vai cô, đoạt lấy điện thoại đọc một hơi.Trình Tuyển một tay đút túi, chậm rãi hỏi: "Tại sao phải viết nhiều như vậy?"

Nguyễn Thu Thu: "?

Đây là mừng cưới đó?"

Trình Tuyển: "Không được."

Tay anh đè trên nút xóa, xóa bằng sạch mấy dòng chữ cô vừa viết, thẳng đến khi giao diện biên soạn chỉ còn lại hai chữ chúc mừng khô cằn mới nhấn gửi đi.Nguyễn Thu Thu: "..."

Đầu bên kia Cố Du hồi âm rất nhanh.Cố Du: Trình Tuyển?Trình Tuyển: "..."

Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp chế giễu Trình Tuyển đã thấy anh nhanh tay chạy vào giao diện người liên lạc, cô vội vã ngăn anh lại: "Ấy ấy, anh đừng xóa người ta!"...Hôn lễ của Cố Du rất náo nhiệt.

Anh đã đặt trước tại một khách sạn xa hoa, do quan hệ tốt nên mời được rất nhiều bằng hữu tới, một hôn lễ náo nhiệt mà không mất vẻ lãng mạn.

Bàn Nguyễn Thu Thu gồm có Trình Tuyển và đám người Đồ Nam, trừ Trình Tuyển dáng vẻ bị ép buộc mặt không biểu tình cúi đầu bóc đậu phộng ăn, những người còn lại đều vỗ tay chúc phúc.Chú rể cô dâu đứng giữa đài cao, nhìn nhau nở nụ cười, chú rể ôm cô dâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi.

Đèn chiếu vào hai người bọn họ, đại sảnh vang lên tiếng ca êm ái, hai người đẹp như tranh vẽ, một đôi tình nhân thần tiên khiến người ta ngưỡng mộ không thôi."

Oa, lãng mạn quá."

Nguyễn Thu Thu nhịn không được chắp tay trước ngực, thư ký Ôn Thiến ngồi cạnh hai mắt sáng lấp lánh.Kế bên là hai tên đàn ông chó lớn tướng ngơ ngác nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy khó hiểu.Ôn Thiến nói: "Về sau hôn lễ của tôi phải tổ chức bên bờ biển."

Nguyễn Thu Thu: "Tôi....

Thôi hôn lễ của xong xuôi cả rồi."

Sau khi làm xong lễ nghi, vợ chồng mới cưới lần lượt chào hỏi khách khứa các bàn, lúc đến bàn Trình Tuyển, các tân khách cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần, còn tưởng là mời đến minh tinh diện mạo đẳng cấp nào.

Nghe người khác nói mới biết là cán bộ cấp cao của Gia Trừng.Thời đại này, không có chút sắc thì không làm ông chủ mà!Cố Du gật đầu mỉm cười với bọn họ, giới thiệu từng người một cho cô dâu.Nguyễn Thu Thu cười rất vui vẻ, không ngờ Trình Tuyển cầm hạt đậu phộng nhét vào miệng cô: "Không cho cười."

Đối với loại chanh tinh vô duyên vô cớ nổi lòng ghen ghét này, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình không tài nào hiểu được.

Từ lúc nhận được thư mời đã không vui, đến tận lúc hôn lễ kết thúc vẫn kéo Nguyễn Thu Thu đi thật xa thật xa, cứ như cô và Cố Du thật sự đã từng có gì với nhau vậy.

Hai người chầm chậm dạo trên đường phố, thời tiết hôm nay không tồi, mặc dù nhiệt độ không cao nhưng cũng không có gió lạnh.

Nguyễn Thu Thu: "Lần sau đừng làm vậy nữa, anh sẽ làm bọn Đồ Nam hiểu lầm đấy."

"Ồ."

Trình Tuyển cầm tay cô nhét vào túi mình, chậm rì rì trả lời, dáng vẻ không coi lời cô nói ra gì, bị cô liếc xéo một cái.

Có một số người, không để ý một chút là lại bắt đầu nói tiếng chó rồi.

Nhưng việc Trình Tuyển khôi phục bình thường đối với cô mà nói là chuyện không gì tốt hơn.

Về đến nhà, Nguyễn Thu Thu sực nhớ ra: "Đúng rồi, đĩa CD hôn lễ của chúng ta đâu?"

Trình Tuyển ngồi trên ghế sofa hết sức chuyên tâm bóc hạt thông, nói: "Trên bàn trong phòng làm việc, cái USB màu đen ấy."

"Được, em đi tìm xem."

Dù hai người đã ở chung lâu như vậy, số lần Nguyễn Thu Thu đi vào phòng làm việc của Trình Tuyển chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không phải anh không cho vào mà căn phòng này quá đơn giản, sạch sẽ, không có chút bí mật nào đáng nói, nếu không có việc gì, Nguyễn Thu Thu lười chẳng buồn vào.

Cửa phòng làm việc rộng mở, bây giờ Trình Tuyển rất ít đóng cửa, lực chú ý của anh hiện tại là làm sao để bò được lên giường Nguyễn Thu Thu.

Cô tìm trên bàn sách một lúc lâu, chỉ thấy một cái hộp nhỏ màu đen được đặt ngay ngắn ở một góc khuất khó thấy.

Cô tưởng là hộp đựng USB, mở ra, lại thấy một đồ vô cùng quen thuộc...

Cục phân dê.

Chiếc hộp được lót vải nhung bên trong, sợi dây đỏ xuyên qua viên đá nhỏ màu đen bóng loáng xinh đẹp, vừa nhìn đã biết thường xuyên được vuốt ve.

Nguyễn Thu Thu liếc mắt nhìn Trình Tuyển đang ngồi trên ghế sofa, anh vẫn đang chăm chú bóc hạt thông, cô vừa buồn cười lại vừa cảm động.

Thì ra Trình Tuyển nói vứt đi chỉ là nói láo, thứ này vẫn luôn được đặt trên bàn anh, cô quyết định vờ như không thấy, cẩn thận xếp nguyên về vị trí cũ.Té ra Trình Tuyển để USB sau màn hình, có vẻ đã được dùng rất nhiều lần, vỏ ngoài đã hơi xước.

Nguyễn Thu Thu hăng hái kéo anh cùng xem video hôn lễ, Trình Tuyển chợt đứng lên, giọng điệu lơ đãng: "Hình như anh còn có việc."

Nguyễn Thu Thu: "?"

Chẳng hiểu sao, cô có dự cảm chẳng lành.

Mặt Nguyễn Thu Thu đen lên cưỡng ép giữ chặt Trình Tuyển lại cùng xem video hôn lễ.Xuất hiện ở đầu cuốn phim là hình ảnh duy mỹ, có dáng vẻ mỹ lệ của Nguyễn Thu Thu lúc mặc váy cưới đi ra, và cảnh cô lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung.Lúc Nguyễn Thu Thu không có ở đây, Trình Tuyển đã sớm xem không dưới trăm lần, đương nhiên biết được tiếp theo là cảnh nào.Trình Tuyển nỗ lực đổi chủ đề: ''Anh đói."

Nguyễn Thu Thu kéo tay anh lại: "Nhịn!"

Một giây sau, ống kính đột nhiên phóng to lên, bắt đầu dí sát vào mặt Nguyễn Thu Thu không rời, ghi lại vô cùng rõ ràng quá trình biến hóa trên gương mặt cô, ngay cả lúc khóc, phấn mắt, mascara bị nhòe cũng quay vô cùng rõ ràng, người bình thường dĩ nhiên sẽ không quay như thế, huống chi là thợ quay phim kinh nghiệm lâu năm.Ban đầu là Trình Tuyển yêu cầu phải quay rõ ràng mọi nét mặt của Nguyễn Thu Thu trong cả quá trình, thân là kẻ cầm đầu, anh hơi có vẻ chột dạ."

Thật là đẹp."

Nguyễn Thu Thu: ". . .". . .. . ."

Trình!

Tuyển!"

Trình Tuyển lại bị ăn đập, uể oải nói xin lỗi Nguyễn Thu Thu.------Cùng lúc đó.Cô gái trong ngục giam đang trong thời gian giải trí có hạn mỗi tuần.

Sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ sản xuất của mình có thể trở lại phòng giam nghỉ ngơi, đợi chiếu phim.Một cô gái dáng người gầy gò ngồi dựa vào tường, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt hờ hững.

Cô nhìn vách tường lẳng lặng ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.

Những người khác đã sớm quen với dáng vẻ suy nghĩ viển vông của cô rồi, toàn bộ đều hờ hững.Từ khuôn mặt tiều tụy của cô lờ mờ có thể nhìn ra mấy phần dung mạo mỹ lệ của ngày xưa.Hiển nhiên là Từ Bích Ảnh.TV được bật lên, vang lên tiếng âm nhạc huyên náo, có người cầm hộp điều khiển tivi chuyển kênh, chỉ còn mấy phút nữa là chiếu phim, lúc này thỉnh thoảng xem cái khác cũng được phép.Đột nhiên.Một thanh âm ôn hòa trầm thấp từ TV truyền đến: "....

Giới thiệu với mọi người đây là vợ tôi, món quà quý giá nhất của tôi năm nay..."

Từ Bích Ảnh đang ngồi trong góc đột ngột đứng lên làm những người khác giật nảy mình."

Cô sao thế?"

Cô không nói hai lời đi đến phía trước TV.

Người đàn ông trên màn hình tuấn tú ôn hoà, sự dịu dàng tràn ngập trên nét mặt, ai cũng có thể nhìn ra anh thật sự rất yêu vợ mình.

Anh ôm eo vợ, hai người thoải mái đứng trước ống kính nhìn nhau nở nụ cười, chọc các phóng viên ồn ào cười lớn.Sao Từ Bích Ảnh lại không nhớ.Đời trước, ngay khi cô bần cùng không nơi nương tựa cũng là khung cảnh này, cũng trong màn ảnh, cũng là Cố Du ôm vợ, ánh mắt ngọt ngào, trúc mã mà cô luôn tự cho là tầm thường ôm vợ mình công khai hôn nhân với người đời.Hình ảnh chói mắt này chồng lên ký ức đời trước, dường như đang châm chọc cô mong muốn có được quá nhiều, kết quả vẫn là không có gì cả.Lúc đó Từ Bích Ảnh không cam lòng đến cỡ nào, nghĩ thầm nếu để cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ nắm lấy Cố Du thật chắc, sống cuộc sống hạnh phúc.Mà bây giờ, sống lại một lần, vẫn là hai người gắn bó ngọt ngào trong màn ảnh, vẫn là cô ngây như phỗng trước màn ảnh, vẫn là một Từ Bích Ảnh thảm hại, nhưng bị vây trong mấy bức tường cao tường thấp, còn bao nhiêu năm nữa mới thoát khỏi cảnh tù tội?Trong tiếng kêu ầm ĩ luống cuống của mọi người, cô thét lên một tiếng ngã khuỵu xuống mặt đất, cổ họng nghẹn ứ, mãi lâu sau một bật lên một tiếng nghẹn ngào bi ai.Trong đầu cô lại hiện lên một câu hỏi của Nguyễn Thu Thu.【Cô có hối hận không?】Nếu như hối hận có thể khiến người ta sinh ra thêm một lần, cô nhất định sẽ khóc lóc cầu trời cho cô thêm một cơ hội nữa.Nhưng nữ thần May Mắn sẽ không còn thiên vị cô nữa.Lúc này Từ Bích Ảnh mới nhận ra, cô đã phải trả cái giá đắt thế nào cho sự ngu xuẩn và lạnh lùng của mình.Cả đời này chỉ sợ cô sẽ mãi bị bao phủ trong bóng ma, ăn năn hối lỗi, vượt qua năm tháng cuối đời.Tiếng khóc bi thương trong phòng giam, mãi không thể dừng.------Tết âm lịch sắp đến.May là thành phố đã cấm bắn pháo trúc, Nguyễn Thu Thu nhớ lại một đám trẻ ranh bịt lỗ tai nhe răng trợn mắt, trong lòng vẫn còn run sợ đến giờ.

Thân là một người qua đường vô tội bị liên lụy, cô không thích pháo nhất, dù có là pháo hoa cũng không thích.Ăn Tết chỉ có mỗi hai người thì rất khó có không khí, Nguyễn Thu Thu vì để cho ngày lễ trôi qua không vô vị, cố ý kéo Trình Tuyển mua một đống đồ vui chơi giải trí rau quả thịt chim.Ăn tết ấy mà, trừ tiết mục nhàm chán cuối năm cũng chỉ có ăn mới làm người vui sướng.Vốn là group chat bốn người, giờ Nguyễn Thu Thu và Ôn Thiến cũng gia nhập vào.

Mới sáng sớm 30 tết Đồ Nam đã gào thét đòi mọi người phát lì xì, bao nhiêu cũng được, tùy tâm.

Lì xì cái sau to hơn cái trước, mặc dù không thiếu tiền, tất cả lì xì cộng lại còn chưa đủ mua một bộ quần áo mới, Nguyễn Thu Thu vẫn hăng say đi giật.Vận khí của cô quá kém, chỉ cướp được mấy bao ít tiền.

Mấy người khác cướp lì xì có bao lớn bao nhỏ, chỉ có Đồ Nam không hiểu sao may dữ thần, giật cái nào cái nấy đều là bao nhiều tiền.Đã thế lại còn rất đắc chí, liên gửi mấy tin nhắn thoại khoe khoang với mọi người cậu cướp được bao nhiêu tiền.Mọi người trầm mặc.Mãi đến khi màn hình hiện thông báo Đồ Nam đã bị đá ra khỏi group chat, bầu không khí sôi nổi mới tiếp diễn.Mọi người vô cùng phấn khởi lại phát lì xì mấy vòng nữa, lần này Nguyễn Thu Thu cũng cướp được bao đỏ lớn nhất, không có sự tồn tại của Đồ Nam, mọi thứ đều diễn ra nhẹ nhàng mà vui sướng.Đồ Nam lần lượt chat riêng, gửi biểu tượng QAQ cầu mọi người thêm cậu vào group, tất cả mọi người đều đang vội vòng cướp lì xì, không ai thèm để ý cậu.Ngay cả Ôn Thiến cũng gửi mấy sticker vả mặt bộp bộp bộp, nói đáng đời anh.Đồ Nam đăng trạng thái lên vòng bạn bè, khóc lóc kể lể: Không ai yêu tôi hết, thật khó chịu.Qua mấy phút.Cha Đồ: 'Cãi nhau?

Không thể nào, Ôn Thiến là cô gái tốt như vậy, con làm gì con nhà người ta rồi?Mẹ Đồ: Con đừng nói mê sảng, người nhà con chết hết rồi à?Dì lớn: Cuối năm nói cái gì đó, thằng nhỏ này.Cậu nhỏ: Người trẻ tuổi không nên quá xúc động.Bảy cô tám dì bắt đầu gửi riêng cho cậu mấy thứ như là "Đạo vợ chồng", "Đàn ông phải biết thương vợ", "Trăm thiện hiếu làm đầu"...

Khiến Đồ Nam không ngừng kêu khổ, bắt đầu hối hận tại sao lúc mình đăng trạng thái không cài đặt chỉ hiện status với ai.Cậu đi phàn nàn với Ôn Thiến làm cô vui như điên....Cho dù chỉ có hai người, Nguyễn Thu Thu vẫn tỉ mỉ chuẩn bị cơm tất niên, rất nhiều món.

Cô ảo não vỗ đầu, xem chừng ngày mai phải ăn đồ ăn thừa của hôm nay rồi.

Đã thế Trình Tuyển còn đứng bên cạnh chỉ chỉ, nói có thể nhiều thêm mấy miếng thịt mà.Nguyễn Thu Thu: "Anh muốn ăn vỡ bụng đấy à?"

Trình Tuyển suy nghĩ một lát: "Cách chết này, rất tốt."

Nguyễn Thu Thu: ". . ."

Buổi trưa, Nguyễn Thu Thu chuẩn bị bột mì làm sủi cảo, chỉ có hai người, lại thêm mấy món ăn trong bữa cơm, đồ ăn vặt, đồ uống, sủi cảo cũng không ăn được mấy.Trình Tuyển hỗ trợ (thêm phiền) cho cô, chờ mì vắt vò xong, cán cho phẳng ra, để anh làm sủi cảo mặt trăng của mình.

Chẳng bao lâu, trên thớt đã xuất hiện các loại mặt trăng tròn khuyết.Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ, đợi lát nữa mớ sủi cảo xấu xí này nhất định phải để Trình Tuyển ăn hết.Hai người bận rộn làm đồ ăn, lâu lâu nói chuyện vài câu, Trình Tuyển gói đủ sủi cảo rồi, lau tay đút dâu tây cho Nguyễn Thu Thu ăn.

Một bàn dâu tây đỏ tươi to đùng, anh một miếng em một miếng, trong chốc lát đã vơi hơn phân nửa.Trình Tuyển giương mắt, trông thấy Nguyễn Thu Thu đang cúi đầu lăn bột, ánh mắt chuyên chú đến đáng yêu.

Đầu ngón tay anh dính chút bột mì, thừa dịp Nguyễn Thu Thu không chú ý quẹt lên mặt cô.

Cô giật mình a một tiếng rồi nhanh chóng phản kích.Trên tay Nguyễn Thu Thu đều là bột mì, ra vẻ muốn đập vào người Trình Tuyển lại bị Trình Tuyển ôm eo kéo cô vào lòng.Anh cúi thấp đầu, nắm chặt tay cô, tiến lên trước hôn lên môi cô.Môi cô thật mềm, lại mang theo mùi vị ngọt ngào của dâu tây khiến người ta không nhịn được muốn hôn càng sâu hơn nữa.

Trình Tuyển không biết mệt mỏi quấn lấy môi lưỡi cô, bàn tay không tự chủ trượt xuống hông cô, bột mì dính vào người cũng không ai phát hiện.Trình Tuyển khàn giọng nói: ''Đợi lát nữa rồi làm sủi cảo."

Gò má Nguyễn Thu Thu ửng đỏ: "Giữa ban ngày ban mặt, nói bậy bạ gì đó."

Anh nâng cô lên, đặt lên bàn tiếp tục hôn.

Mỗi khi Nguyễn Thu Thu muốn cự tuyệt Trình Tuyển làm bậy, hai gò má đẹp mê người nhiễm màu dục vọng bị phóng to ra kia khiến cô lời cự tuyệt không thể thốt ra, mà đáy lòng còn sinh ra mấy phần muốn chà đạp Trình Tuyển.Đúng lúc này."

Cộc cộc cộc!"

Động tác của hai người cứng đờ.

Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng nói: "Em không có gọi thức ăn ngoài, chắc là gõ nhầm nhà."

Trình Tuyển: "Không cần để ý."

Anh nâng cằm Nguyễn Thu Thu, đang chuẩn bị tiếp tục, tiếng đập cửa lại vang lên.

Cách lớp cửa dày oạch vẫn nghe được tiếng Đồ Nam gào lớn: "Đại boss!

Chị dâu!

Là bọn em này, mau mở cửa!"

Nguyễn Thu Thu: ". . ."

Trình Tuyển: ". . ."

Đồ Nam: "Đừng có giả vờ không nghe thấy, em biết hai người đang ở nhà!"

Nguyễn Thu Thu vội vàng xoa xoa môi, mặt đỏ bừng vuốt vuốt lại áo: "Mở cửa nhanh!

"Lúc cửa nhà được mở ra, Đồ Nam mặt dày chen vào, hoàn toàn không để ý vẻ mặt nhìn người chết của Trình Tuyển.

Không ngờ, sau lưng không chỉ có Ôn Thiến mà còn có Phó Tử Trừng.

Tiêu Phiền đi Mỹ với An Nhu rồi, để lại một chú chó độc thân Phó Tử Trừng rưng rưng nước mắt.Mới qua có một năm, ai mà ngờ chỉ còn mình cậu là cẩu độc thân!"

Oa, chị dâu làm nhiều đồ ngon vậy!"

"Quá tuyệt vời, quả nhiên Đồ Nam nói không sai, tới có cơm ăn."

"Ha ha ha chứ còn gì nữa!"

Nơi này cũng không có quy tắc phụ nữ nấu cơm đàn ông huyên thuyên, ngược lại biến thành Nguyễn Thu Thu và Ôn Thiến làm chủ vung tay, chỉ thị tên cu ly nhà mình đi làm, Phó Tử Trừng giúp đỡ.

Đồ Nam nhất nhất nói mình năm đó cũng là một nhành hoa thần bếp, cà chua xào trứng - loại món dễ ẹc này mà mấy chục năm còn chả làm ra đĩa nào ăn được, có thể xào ra một món khó ăn như thế cũng thật không dễ dàng gì.Đồ ăn được bưng lên bàn, bọn họ tưng bừng nâng ly, Nguyễn Thu Thu cũng thích thú, sau khi cụng ly xong liền bị Trình Tuyển ngăn lại."

Không cho phép uống."

"Chỉ một ngụm thôi."

"Chờ người đi rồi uống."

Anh đè tay cô lại.Trình Tuyển ám chỉ rõ ràng làm mặt Nguyễn Thu Thu đỏ muốn chết.

May mà tất cả mọi người đang vui cười nhốn nháo, không nghe được hai người bọn họ thì thầm.Phó Tử Trừng bỗng nhiên cười lên, nói: "Tiêu Phiền muốn video call với chúng ta này."

Đầu bên kia, Tiêu Phiền vừa mới tỉnh lại, mặc đồ ngủ uể oải chào hỏi bọn họ, vô cùng ghen tị nhìn bàn đồ ăn lớn bên này.

Bọn họ đùa giỡn mấy câu, bên cạnh bỗng nhiên chòi lên một cái đầu, rõ ràng là An Nhu.Mấy người yên tĩnh một lát, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, An Nhu vừa vặn nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, lắc lắc chiếc nhẫn trên tay với cô, cười lạnh."

Tôi là hoa có chủ rồi đấy, đừng hiểu lầm, tôi không định quay đầu ăn cỏ cũ đâu."

Nguyễn Thu Thu: "Phụt..."

Phó Tử Trừng giật mình, cả người bốc lên mùi chua: "Bà mẹ nó, hai người cưới nhau lúc nào mà không báo anh em một tiếng!"

Tiêu Phiền sờ sờ đầu: "Nói cho cậu làm gì?"

Mọi người sôi nổi trò chuyện.Sau khi kết thúc video call, Nguyễn Thu Thu nhân lúc rảnh rỗi nhìn thoáng qua điện thoại, lại phát hiện có người gửi lời mời kết bạn cho cô.

Trên phần ghi chú viết "Không cho phép đổi tên của tôi thành chị em tốt."

Không cần đoán cũng biết là ai.Nguyễn Thu Thu buồn cười, chấp nhận lời mời.

Đã lâu không gặp, An Nhu vẫn nghênh ngang kiêu ngạo như thế, dăm ba câu đều đang nói mình sắp kết hôn, không ngại để cô chiêm ngưỡng hôn lễ ở nước ngoài.Cô gửi một sticker gật gật đầu.Lúc này, An Nhu gửi lại một câu."

Thật xin lỗi."

Nguyễn Thu Thu sửng sốt: "?"

Đối phương thu hồi tin nhắn, lại nói: "Gửi nhầm, cô không thấy gì hết.

Vậy nhé, tôi phải đi hẹn hò, chúc vợ chồng hai người chán ghét nhau muộn một chút."

Cô không nhịn được cười cười."

Cám ơn nhé, chị em tốt."

"Cô im đi!"

Ăn một bữa cơm tất niên mà no căng bụng.Cả quá trình ăn chỉ có ánh mắt giết người của Trình Tuyển, đến lúc hiểu ra bọn này muốn ngồi đây đợi qua năm mới anh mới từ bỏ.

Anh muốn Nguyễn Thu Thu chú ý đến mình nhiều chút, cô lại bận rộn nói chuyện phiếm cùng mọi người, không để mắt đến anh.Một mình anh yên lặng đi đến thư phòng, mãi sau, Nguyễn Thu Thu không tìm được Trình Tuyển, nhìn xung quanh, phát hiện anh đang lẻ loi đứng bên cửa sổ phòng làm việc, bóng lưng đìu hiu.Nguyễn Thu Thu chậm rãi đi qua, ôm lấy Trình Tuyển từ phía sau.Thân thể Trình Tuyển cứng đờ."

Em ra đây làm gì."

Ngoài miệng nói như vậy, lại kéo Nguyễn Thu Thu vào lòng ôm chặt, chắn gió lạnh cho cô.Nguyễn Thu Thu vùi mặt vào lồng ngực anh, hồi lâu sau, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, giọng buồn buồn: "Tuyển ơi."

Trình Tuyển sớm đã miễn dịch với mấy kiểu xưng hô kỳ quái của cô: "Ừm."

"Em yêu anh."

----- Hoàn chính văn -----*Lời editor: Còn 8 phiên ngoại nữa nhé mọi người, đợi tui với bạn beta làm xong hết sẽ đăng lên một thể nha 😁.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện (´∩。• ᵕ •。∩').
 
[Edit] Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Edit Xuyen Thanh Vo Cu Cua Nam Phu


Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16"Cô gái, em đang đùa với lửa đấy."

Chân Trình Tuyển chống bên tường, tay đút túi quần, gò má hạ xuống, đôi mắt thâm trầm.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên đôi gò má càng làm nổi bật lên đường cong tuấn mỹ.

Anh khàn giọng, giọng điệu mập mờ mơ hồ.

"..."

Nguyễn Thu Thu ngồi xổm trên mặt đất, gẩy gẩy ngọn lửa, không nhịn nổi nữa, nói: "Không phải chỉ là nướng khoai thôi ư, anh đến mức này ư?"

Ngọn lửa cháy sáng rực trước mặt cô, củi bị đốt phát ra những tiếng tí tách khe khẽ, loáng thoáng ngửi được mùi thơm của khoai lang nướng.

Mọi người hẹn nhau đến trang trại chơi, bọn Đồ Nam bảo lát nữa là đến, thừa dịp có thời gian, Nguyễn Thu Thu nướng mấy củ khoai để mọi người cùng nhau ăn.

Không biết Trình Tuyển từ chỗ nào nhìn ra được Nguyễn Thu Thu thích mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.

Anh lấy tinh thần nghiên cứu luận văn để tìm hiểu mấy thứ này rất lâu, thực hành các loại vấn đề có thể dùng được, cái không nên dùng cũng dùng loạn lên.

Nguyễn Thu Thu không tài nào cản nổi anh.

Cô tức giận liếc Trình Tuyển, nói: "Lại đây, ăn khoai."

"Ồ."

Mới vừa rồi còn bày ra bộ dáng tổng tài thâm trầm, nháy mắt đã hóa thành một chú chó lông vàng ngoan ngoãn, vâng lời ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Thu Thu, nhìn cô cầm khúc cây khều khều củ khoai ra.

Khoai lang còn rất nóng, Trình Tuyển lại không hề phòng bị gì vươn tay ra.

Nguyễn Thu Thu không ngăn kịp thì đầu ngón tay anh đã chạm vào củ khoai lang rồi.

Anh cứng đờ, đột nhiên rụt tay lại.

Nguyễn Thu Thu: "...

Quả nhiên là bị bỏng rồi."

Trình Tuyển trầm mặc một lát: "Thử lại lần nữa."

Nguyễn Thu Thu: !!!Có một số người, chỉ cần ăn không cần mạng.

Để khoai lang nguội một lúc, cuối cùng cũng ăn được.

Vỏ ngoài cháy đen, bên trong thơm ngọt, vào miệng mềm nhũn, không còn gì ngon hơn.

Đáng tiếc Nguyễn Thu Thu nướng không nhiều, mỗi người có một củ, Trình Tuyển ăn xong lại bắt đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, cô buồn cười bẻ một nửa đưa cho anh.

"Này, nửa củ cuối cùng đấy.

Để bụng lát còn ăn cơm."

Trình Tuyển vâng lời ăn hết nửa củ khoai còn lại.

Anh lau lau tay, bỗng nhiên dừng lại.

Nguyễn Thu Thu ngồi bên cạnh chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.

Trình Tuyển giống như ý thức được cái gì, xòe bàn tay ra, ngón trỏ và ngón giữa đỏ bừng.

Anh chậm rãi thở dài, âm u nói: "Đau quá."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Thế nghĩa là, ăn xong hết rồi mới biết đau...

Đi trang trại không có nhiều thứ để chơi lắm, đối với mọi người mà nói chẳng qua cũng chỉ là đổi một chỗ tụ tập thôi.

Lịch sử trò chuyện trong group chat hở ra một cái là +99, dựa theo thói quen lúc trước của Trình Tuyển, nếu không phải thấy Nguyễn Thu Thu ở trong đó trò chuyện vui vẻ thì anh đã sớm đá toàn bộ người trong đó ra rồi."

Nghe nói vợ Cố Du mang thai rồi."

"Thật sao, sao nhanh vậy?"

"Chắc là không tránh thai thôi."

Nói tới đây, thư ký Ôn Thiến lấy cùi chỏ chọt chọt cánh tay Nguyễn Thu Thu, pha trò: "Cô đấy, kết hôn nhiều năm vậy rồi, tính thế nào?"

" y...

Tạm thời chưa có ý định."

Loại chuyện như sinh con, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.

Ở cùng với Trình Tuyển đã hai ba năm, Trình Tuyển vẫn luôn dính lấy cô, có lúc hơi chó tí, thấy cô tức giận là lại ra vẻ đáng thương khiến Nguyễn Thu Thu không làm gì được anh cả.

Cuộc sống của hai người cũng không có gì là nhàm chán nên cũng không vội có con.Loại chuyện này, Nguyễn Thu Thu hi vọng để Trình Tuyển tự quyết định, cô chỉ có thể cố gắng hết sức cho anh cảm giác an toàn thôi.Bọn họ hi hi ha ha cười đùa ăn cơm tối, về nghỉ sớm, ngày mai còn đi hái dâu.Căn hộ ở vùng ngoại thành lạnh hơn nhà lầu ở thành thị rất nhiều.

Nguyễn Thu Thu tắm rửa, sớm rúc vào chăn trùm kín hết người.

Không bao lâu sau, Trình Tuyển cũng chui vào chăn, ôm Nguyễn Thu Thu vào lòng.Nguyễn Thu Thu ngửa đầu đẩy anh ra: "Anh đừng ôm em ngủ."

Mấy ngày trước cứ ôm cô ngủ suốt, hại cô bị sái cổ.Trình Tuyển: "Em ghét bỏ anh rồi?"

Nguyễn Thu Thu: "Em không phải em không có."

Trình Tuyển: "Haizzz, phụ nữ."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Cô lại bại trận dưới tay Trình Tuyển, cuối cùng vẫn nằm trong lòng anh ngủ.

Ngủ ngủ mãi, Trình Tuyển bắt đầu hôn hôn lên gò má cô.

Cô vỗ cái tay không thành thật của anh một cái, Trình Tuyển kêu lên đau đớn: "Tay đau."

Nguyễn Thu Thu giật mình, kéo tay anh lại xem: "Đau thật không?

Em đi hỏi xem chủ nhà có thuốc không..."

"Không cần."

Mười ngón đan xen, xoay người đè cô xuống giường trong đêm tối."

Em chính là thuốc."

Nguyễn Thu Thu: "...

Anh mà còn nói mấy câu thần kinh như này nữa, em đá anh xuống giường."

Trình Tuyển một giây liền nghiêm chỉnh lại: "Được rồi."

Không cần chờ ngày mai đi hái dâu, Trình Tuyển tối nay đã gieo lên người Nguyễn Thu Thu rất nhiều quả dâu đỏ rực.

Hai người làm tới bước cuối cùng, thân thể trần trụi của Nguyễn Thu Thu vùi trong chăn, gương mặt đỏ bừng, đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn hết vào bụng.Trình Tuyển dán môi lên cổ cô, hơi híp mắt lại, cánh tay tìm tòi trong ngăn kéo tủ đầu giường theo thói quen.Sau đó, động tác của anh dừng lại.Nguyễn Thu Thu: ?Trình Tuyển hôn một cái lên cái cổ trắng noãn của cô, ảo não nói: "...

Quên mang đồ."

Lại khung cảnh quen thuộc.Lần trước, Nguyễn Thu Thu nhớ Trình Tuyển hơn nửa đêm chạy xuống mua, bây giờ rừng núi hoang vắng, nào có chỗ bán mấy thứ kia.

Anh chống một tay lên tường nói: "Anh sang hỏi Đồ Nam."

Nguyễn Thu Thu đỏ mặt: "Thứ này sao có thể mượn!

Không được!"

Ngại chết mất!Trình Tuyển đáng thương cọ cọ cằm cô, nỉ non gọi tên cô khiến lòng cô mềm nhũn.Nguyễn Thu Thu thẹn đỏ mặt, thì thầm nói: "Em tính rồi, hôm nay là kỳ an toàn...

Hẳn là không có chuyện gì đâu."

Ngẫu nhiên một lần, cũng không đến mức trúng đích chứ, nếu trúng thì cũng quá là...Xác suất có thai và Nguyễn Thu Thu chủ động mời gọi trước mặt, một cái ma quỷ một cái thiên sứ, Trình Tuyển do dự một chút.

Lúc này, Nguyễn Thu Thu ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, thân thể mềm mại của cô dán chặt lấy anh, cười ranh mãnh nói: "Anh cũng có thể đẩy em ra nha, tụi mình tiếp tục ngủ."

Yết hầu Trình Tuyển khó khăn nhấp nhô....Kết quả của việc chủ động chính là, trong đội ngũ hái dâu tây ngày hôm sau thiếu mất hai thành viên tên Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển.Nguyễn Thu Thu lấy lý do tới tháng, cơ thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi.

Ôn Thiến sang đây xem liếc mắt một cái, thấy Nguyễn Thu Thu bọc kín chăn nằm lỳ trên giường, Trình Tuyển rót nước cho cô.

Ôn Thiến tin, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, bọn họ nhất định sẽ hái thật nhiều dâu tây về cho cô.Ôn Thiến vừa đi, Nguyễn Thu Thu liền đỏ bừng mặt dùng sức nện Trình Tuyển.

Sức của cô vốn không lớn, Trình Tuyển tỉnh bơ còn hỏi cô lát nữa ăn gì.Nguyễn Thu Thu: "..."

Thật sự phục anh luôn.Hai ngày một đêm ở trang trại, Nguyễn Thu Thu thu hoạch được hai tốp ô mai.

Một tốp trên người, một tốp ở cái gùi phía sau.Vừa nghĩ tới ngày mai còn phải tiếp tục đi làm, tâm trạng Nguyễn Thu Thu ngày càng tồi tệ hơn, thỉnh thoảng ánh mắt chứa đầy dao găm lại liếc sang Trình Tuyển một cái, hoàn toàn quên mất đây là do cô chủ động trước.Tiếp nhận ánh mắt chết chóc chăm chú, Trình Tuyển tỏ vẻ thật oan quá đi.Mấy ngày trôi qua, Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không có cảm giác không thoải mái, cũng quên mất chuyện này.Đợi đến lúc cô ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đã không còn kịp ——Vốn cho là gần đây áp lực quá lớn, nội tiết mất cân đối, Nguyễn Thu Thu đi kiểm tra, bác sĩ lại ném cho cô một ánh mắt mà cô không thể hiểu nổi rồi kéo cô đi kiểm tra thêm mấy hạng mục nữa.

Sau khi có kết quả kiểm tra, Nguyễn Thu Thu ngồi ngẩn người một mình trên ghế dài của bệnh viện, đến tận lúc Trình Tuyển cầm hai chai nước tiến đến.Trình Tuyển hỏi: "Cơ thể không thoải mái sao?"

Nguyễn Thu Thu hồn bay phách lạc lắc đầu, đưa kết quả kiểm tra cho anh.Anh nhìn thoáng qua."..."

"..."

Hai chai nước khoáng rơi xuống đất cái bịch, lăn đi thật xa.Sắc mặt hai vợ chồng đều buồn rầu, nhất là Trình Tuyển, thân là chồng mà trên mặt lại không hề thấy chút biểu hiện nào của sự vui vẻ, khiến y tá còn tưởng rằng tình cảm của hai người đang bên bờ sụp đổ, hết sức khách khí bảo bọn họ trở về nghĩ kỹ, suy xét cẩn thận.Chưa từng có ý định làm mẹ, Nguyễn Thu Thu cũng bị dọa cho phát sợ, nhưng cũng may trước mắt không bị ảnh hưởng lớn gì.

Trên đường về nhà, cô còn phải an ủi ngược Trình Tuyển, nói nếu như anh không chấp nhận được thì phá đi cũng không sao.Từ lúc ra khỏi bệnh viện, mặt Trình Tuyển vẫn luôn đanh lại, đến lúc về nhà vẫn vậy, ngay cả cơm cũng ăn không được bao nhiêu làm Nguyễn Thu Thu vô cùng lo lắng.Anh xoa đầu cô, không nói gì.Đêm nay, Trình Tuyển ôm Nguyễn Thu Thu một đêm không ngủ.Trình Tuyển bất thường, những người khác cũng cảm nhận được điều này.

Giờ làm việc, vốn đang họp, Trình Tuyển lại ngồi suy nghĩ viển vông, mặc cho Phó Tử Trừng đã nói được hơn nửa, bản powerpoint trên laptop vẫn giữ ở trang đầu tiên.Anh nhìn điện thoại, mắt liếc từ trên xuống dưới rồi lại dưới lên trên, không biết đang tra cái gì, nhìn rất chăm chú, ánh mắt nghiêm nghị.Những người khác thỉnh thoảng liếc trộm Trình Tuyển, mọi người nhất trí suy đoán là phương án của Phó Tử Trừng có vấn đề, ngay cả Phó Tử Trừng cũng lắp ba lắp bắp, hoài nghi bản thân mình.Nếu giờ bọn họ ngó vào điện thoại Trình Tuyển nhìn một chút sẽ thấy được thứ hiện bên trên là thế này đây:"Tác hại của việc sinh non", "Quá trình sinh mổ và sinh tự nhiên", "Ảnh hưởng của việc sinh đẻ đối với phụ nữ", "Cách hiệu quả nhất để giảm bớt tác hại của sinh đẻ đối với phụ nữ", "Phụ nữ có đồng ý sinh con không"... ngay cả các chủ đề tương tự như "Biểu hiện cụ thể của chứng trầm cảm sau sinh" cũng không ít.Trình Tuyển cúi đầu nhìn thật lâu.Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Nguyễn Thu Thu ngồi trên ghế dài bệnh viện.

Cô cầm đơn xét nghiệm trong tay, bứt rứt bất an nhìn Trình Tuyển.Hồi hộp, chấn kinh, mờ mịt, không có sợ hãi mà là khó nén vui mừng, chắc hẳn cô muốn đứa bé này lắm.Phó Tử Trừng hoàn tất phần trình bày, các công nhân viên trong văn phòng đều đang đợi Trình Tuyển phát biểu ý kiến.

Trước mắt bao người, mặt Trình Tuyển không có cảm xúc gì, anh đóng laptop lại, mọi người cũng không khỏi run lên một cái.Trình Tuyển im lặng hồi lâu.Tựa như sắp quyết định một chuyện cực kỳ khó khăn, anh ngồi ngay ngắn."

Sinh."

Nếu như cô muốn.Đám người còn lại: ???Tác giả có lời muốn nói: Trình Tuyển: Cô ấy vui là được rồi.
 
[Edit] Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Edit Xuyen Thanh Vo Cu Cua Nam Phu


Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16Sinh con là một chuyện lớn.Nguyễn Thu Thu không ngờ Trình Tuyển vậy mà lại muốn giữ lại đứa bé này.

Cô sờ sờ cái bụng bằng phẳng, cô còn chưa kịp nhận thức mình sắp làm mẹ, Trình Tuyển đã bắt đầu chuẩn bị cho mười tháng hoài thai.Anh mua một đống sách lớn, chất chồng trong tủ ở phòng làm việc.

Nguyễn Thu Thu rảnh rỗi quá đi xem một phen thì thấy ngoài mấy quyển về chăm sóc bà bầu ra, còn có các loại truyện thần thoại, truyện cổ tích, xen lẫn các loại sách kỳ quái như « Nuôi con không bằng nuôi chó », « Giáo dục kiểu Sparta », « Trẻ con phải tự mình hiểu chuyện ». *Sparta là hình thức giáo dục của người dân bán đảo Peloponnesus, Hy Lạp.

Tại đây người dân được huấn luyện nghiêm ngặt, đào tạo từ nhỏ để trở thành những chiến binh bậc nhất.Nguyễn Thu Thu: "..."

Sau đó, cô trợn mắt nhìn Trình Tuyển lấy ra một thùng giấy, bên dưới lót vải, trịnh trọng đặt trong ngăn tủ.Nguyễn Thu Thu có một loại cảm giác không ổn: "Xin hỏi, thùng giấy này dùng để làm gì?"

Trình Tuyển cũng không quay đầu lại đóng ngăn tủ, chậm rãi nói: "Đến lúc đó hối hận còn kịp.

"Nguyễn Thu Thu cạn cmn lời.Đứa bé còn chưa có thành hình, cha nó đã muốn đưa nó cho người ta, Trình Tuyển đến tột cùng là có chấp niệm lớn đến mức nào mới có thể mãi nhớ thương chuyện này đến thế.

Vừa nghĩ tới thùng giấy đặt trong ngăn tủ, Nguyễn Thu Thu yên lặng sờ lên bụng, bắt đầu lo lắng cuộc sống sau này của đứa bé.Buổi tối, hai người cùng nằm một chỗ, Trình Tuyển lại bắt đầu sờ sờ ôm ôm theo thói quen.Nguyễn Thu Thu đánh yêu anh một cái làm anh không nhúc nhích.Trình Tuyển: ?Nguyễn Thu Thu: "Sách thì đọc cả đống mà vẫn không biết ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể sinh hoạt vợ chồng à."

Trình Tuyển: ???Anh lấy điện thoại ra, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu ra một gương mặt trầm mặc.

Nét mặt anh đờ đẫn, xem đi xem lại nhiều lần mới xác nhận lời Nguyễn Thu Thu nói là sự thật, anh đứng đơ như khúc gỗ, không có con mắt thỉnh thoảng đảo một vòng thì chả ai biết anh vẫn còn sống.

Trình Tuyển: "Tôi thật đần, quá đần."

Vì một lần xúc động mà đánh mất hạnh phúc nửa đời sau, đây là lần đầu tư lỗ vốn nhất mà anh từng làm.Trong mắt anh phản chiếu ra hối hận, phản chiếu ra tuyệt vọng, phản chiếu ra sống không còn gì luyến tiếc.Nguyễn Thu Thu suýt không nhịn nổi bật cười.Từ hôm nay trở đi, cuộc sống hòa thượng của Trình Tuyển đã bắt đầu.

Anh nằm ngửa trên giường, nếu như ngực anh không phải vẫn đang phập phồng, Nguyễn Thu Thu sẽ cho là anh có kỹ năng tự đoạn kinh mạch, tự tát chết chính mình rồi lại hồi sinh lại.Nguyễn Thu Thu còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, dính vào ngực anh, gương mặt mềm mại lăn qua lăn lại trong lồng ngực anh.Cơ thể Trình Tuyển cứng lại như khúc gỗ.Hồi lâu.Anh nói: "Anh đi đọc sách."

Nguyễn Thu Thu: "Anh chắc chắn?

Giờ này?"

Trả lời cô là bóng lưng cô độc đìu hiu của Trình Tuyển.Gần đây ông chủ Trình bắt đầu nghiên cứu các loại sách kỳ lạ, đồng thời, tâm tình trở nên hết sức tồi tệ, gần bằng một phần ba thời kỳ Nguyễn Thu Thu biến mất khiến người khác trong lòng run sợ, sợ làm sai chuyện.

Trình Tuyển chưa từng có thói quen mắng chửi người, anh sẽ chỉ dùng mắt nhìn chằm chằm đối phương, không nói một lời, chỉ nhìn như vậy liên tục mấy giây thôi.. . .

Cũng đủ cho người ta run lẩy bẩy rồi á!Bị Trình Tuyển nhìn chằm chằm thật sự đáng sợ quá má ơi!Đồ Nam rốt cục cũng không nhịn được nữa, ngầm bảo Ôn Thiến hỏi Nguyễn Thu Thu xem có chuyện gì.

Nguyễn Thu Thu còn chưa tìm được thời cơ thích hợp để thông báo chuyện mình mang thai, đi uống trà chiều trò chuyện với Ôn Thiến một lúc lâu, cả buổi không uống cà phê, không nhai nước đá, hành động cũng cẩn thận hơn bình thường rất nhiều.

Trong lúc đó Trình Tuyển còn gửi mấy tin nhắn hỏi cô lúc nào thì về.Ôn Thiến nói đùa: "Không phải cô mang thai đấy chứ?"

Nguyễn Thu Thu sững sờ: "Sao cô biết?"

". . ."

". . ."

" u!

Mai!

Gót!"

Ôn Thiến sợ hãi kêu lên, toàn bộ người trong quán dồn dập nhìn về phía bọn họ.Nguyễn Thu Thu níu cô lại, nhỏ giọng ra dấu: "Đừng nói cho người khác, tôi còn chưa chuẩn bị xong."

Ôn Thiến kiên định gật đầu.Tận tới đêm khuya.Nguyễn Thu Thu nhận được tin nhắn từ Đồ Nam, Tiêu Phiền, Phó Tử Trừng, An Nhu, lão Mạnh, vợ lão Mạnh. . .

Một đám người hưng phấn hỏi thăm.Ôn Thiến ngượng ngùng gửi tin nhắn cho cô."

Tôi thề, tôi chỉ nói cho mỗi Đồ Nam!"

Nguyễn Thu Thu chỉ sợ mỗi Đồ Nam biết...Phải biết, độ rộng miệng của cậu đủ để truyền bá cho toàn thế giới đấy được chứ!Nhưng Đồ Nam miệng rộng truyền bá, cũng đỡ cho Nguyễn Thu Thu phải thông báo từng người một.

Mọi người ào ào chúc phúc, cô mất gần cả ngày để trả lời, đồng thời, tất cả mọi người cũng đã hiểu ra tại sao Trình Tuyển lại không vui như thế.

Đối với người khác mà nói, sinh con gái là áo bông nhỏ, sinh con trai là quần cộc.

Đối với Trình Tuyển, sinh gì cũng không quan trọng bằng vợ mình khỏe mạnh.Anh đã chọn sẵn vú em, chuẩn bị kỹ càng để thay phiên chăm sóc cô lúc cô lớn bụng.Nguyễn Thu Thu không nói lên lời: "Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy..."

Trình Tuyển nói: "Em không có mẹ, anh cũng không có, cho nên có rất nhiều kinh nghiệm cần người khác chỉ bảo."

Trình Tuyển nói rất đúng, gần đây Nguyễn Thu Thu đã bắt đầu có khuynh hướng kén ăn.

Khói dầu không tốt cho cơ thể, thỉnh thoảng cô sẽ nấu mì cho Trình Tuyển nhưng đại đa số đều là Trình Tuyển ăn tại nhà ăn, lại còn mời chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn ăn uống cho cô.

Giờ mỗi ngày ba bữa cơm của cô biến thành bữa ăn dinh dưỡng, các loại hạt một khắc cũng không thiếu.Chuyện này khiến Nguyễn Thu Thu vốn đang không muốn ăn gì lại bất tri bất giác ăn rất nhiều.Sau khi đứng lên cân, Nguyễn Thu Thu như bị thiên lôi bổ một phát vào đầu, đối với ba chữ số trên cân không thể nào tin tưởng.

Cô nhéo nhéo thịt trên mặt, bất giác nhận ra mình sắp gặp phải nguy cơ béo lên nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ.Nguyễn Thu Thu bắt đầu từ chối mỗi ngày ăn nhiều như vậy, cũng phổ cập khoa học cho Trình Tuyển sự khó khăn khi sinh con của thai phụ béo.Trình Tuyển tỏ vẻ ăn bữa ăn dinh dưỡng thì béo lên bao nhiêu chứ.Nguyễn Thu Thu hỏi: "Nhìn cái bộ dạng này của em anh không cảm thấy quá béo sao?"

Trình Tuyển: "Béo cũng không sao. . ."

Một giây sau, Trình Tuyển lại bị đập như mọi ngày.Đưa mắt nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Nguyễn Thu Thu đang dần khuất xa, Trình Tuyển lâm vào trầm tư.

Đây là biểu hiện gắt gỏng trong thời gian mang thai sao, quả nhiên, sau khi mang thai tính tình Nguyễn Thu Thu càng thêm bất thường.Anh không biết là, đây căn bản không có bất cứ quan hệ gì với việc có mang thai hay không.Thân là phụ nữ, lúc hỏi ra câu này, chỉ hi vọng nhà trai trả lời "Bậy nào, béo đâu mà béo" chứ không phải an ủi cô mập cũng không sao.Trình Tuyển chắc chắn không nghe được tiếng lòng của Nguyễn Thu Thu, bởi vậy cũng sẽ không biết được mình có lỗi gì.Một thời gian sau.Vợ lão Mạnh hẹn Nguyễn Thu Thu gặp mặt, bà tràn đầy ý cười nhìn cô, nói: "Đứa bé này lớn lên nhanh thật, cô nhìn đi, bắt đầu có bụng rồi này.''Nguyễn Thu Thu bình tĩnh sờ lên bụng nhỏ."

Đây thật ra là mỡ."

Vợ lão Mạnh: ". . ."

Bụng cô dần to lên, tâm trạng của Nguyễn Thu Thu cũng theo đó mà tụt dốc không phanh.

Luôn cảm giác bụng vác một quả cân không nhẹ không nặng, đi ngủ không dám xoay người rất bực mình, thỉnh thoảng muốn Trình Tuyển ôm ngủ cũng không được, rất bực mình, khi thì không hiểu sao lại khó chịu, rất bực mình.Tóm lại, mỗi ngày đều chạy bên rìa biên giới của cực kém và còn ổn.Trình Tuyển yên lặng chờ đợi ba tháng trôi qua, kim đồng hồ vừa nhích ra khỏi số mười hai, anh lập tức duỗi tay kéo Nguyễn Thu Thu, hôn nhẹ lên mặt cô.Nguyễn Thu Thu mơ màng ngủ: "Hửm?

Chuyện gì?"

Trình Tuyển: "Ba tháng rồi."

Nguyễn Thu Thu tỉnh quá nửa: "...

Không có hứng."...Trình Tuyển cúi thấp đầu, cô đơn ngồi ở đầu giường mặc cho Nguyễn Thu Thu ngủ say sau lưng, tiếng hít thở rất nhỏ, trong đêm lại thực rõ ràng.Trình Tuyển: "Aizz."

Nguyễn Thu Thu mang thai tháng thứ tư, tâm trạng Trình Tuyển cũng tụt dốc không phanh.------Người phụ nữ có thai phải cố hết sức giảm bớt phóng xạ lên cơ thể, đương nhiên phải ít đụng máy tính, điện thoại.Dưới sự khuyên can không ngớt lời của mọi người, Nguyễn Thu Thu đành phải tạm gác việc, về nhà nghỉ ngơi.

Kỳ nghỉ dài như vậy cũng chỉ mấy bà chủ mới có thôi.Nằm trong nhà nhàm ơi là nhàm, không ngờ lão Ngụy thông qua lão Mạnh liên hệ với cô.

Nguyễn Thu Thu tham dự tụ hội với bọn họ mấy lần vẫn sùng kính vị trước mặt như cũ.

Tuy nói là bạn bè của lão Mạnh, ngoài miệng vẫn xưng hô giống nhau nhưng nói cho cùng thì vẫn là tiền bối, cô không dám thất lễ.Bọn họ nói chuyện rất lâu, Nguyễn Thu Thu giờ mới hiểu được, lão Ngụy đến là để dụ dỗ cô đổi nghề.Cũng không tính là đổi nghề, chẳng qua là chuyển từ game sang anime.

Lão Ngụy có một phòng làm việc đang bắt đầu hạng mục mới, hy vọng Nguyễn Thu Thu có thể gia nhập, bây giờ cũng coi là một cơ hội rất tốt.Nguyễn Thu Thu trò chuyện rất nhiều, nói xong lời cuối cùng, ánh mắt lão Ngụy lập loè tỏa sáng, khoa tay múa chân, nói tới dự án của mình một cái là chả giống một người năm sáu mươi tuổi nữa, giống một thằng nhóc thì đúng hơn.Cô quyết định suy nghĩ vài ngày.Cả buổi Trình Tuyển không tỏ vẻ gì, đối với chuyện vợ bị người khác dụ dỗ cảm thấy vô cùng không vui, nhưng dù Nguyễn Thu Thu có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ không ngăn cản.Nguyễn Thu Thu đau lưng, lúc đầu nào có bị phù, bây giờ ban đêm mới uống thêm mấy ngụm nước, ngày hôm sau đã chân đã hơi sưng lên.

Cô gác hai chân lên đùi Trình Tuyển, lười biếng dựa vào đệm.Trình Tuyển chậm rãi bóc hoa quả, làm phông nền cho Nguyễn Thu Thu."

Em nghe nói, người ta thường sẽ tham gia một lớp đào tạo cho các bà bầu, em cũng báo danh rồi."

Trình Tuyển: "Đào tạo về cái gì?"

"Chắc là mấy thứ như chăm sóc trẻ con, kiểu vậy."

Nghe vậy, Trình Tuyển im lặng thật lâu.Anh liếc về phía ngăn tủ đang chứa thùng giấy, chậm rãi nói: "Anh cảm thấy hẳn là không dùng được đâu."

Nguyễn Thu Thu: ?Cô nhìn theo ánh mắt Trình Tuyển.Mặt Nguyễn Thu Thu không cảm xúc: "Đừng nói với em là anh đã nghĩ xong nên tặng con cho ai rồi đấy nhé."

Trong đầu Trình Tuyển hiện lên một hai ba ứng cử viên sáng giá, do dự một lúc lâu, trầm tư nói: "Vẫn chưa chọn xong."

Nguyễn Thu Thu: ". . ."

Cô lại bắt đầu lo thay cho tương lai đứa bé.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back