Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————


Quý Tiêu Lệ ôm lấy vết thương trên vai, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.Kẻ dẫn đầu kia mang dáng vẻ ngông cuồng, tà khí, trong tay ngưng tụ một quả cầu lửa vốn không nên tồn tại.
Ngọn lửa còn rất yếu, chỉ lớn cỡ nắm tay người trưởng thành, nhưng vào khoảnh khắc này, nó lại giống như tín hiệu của thần chết.Hắn đã thức tỉnh dị năng.Nhưng Quý Tiêu Lệ không để tâm quá nhiều đến điều đó.
Có lẽ khi bản thân đã ở trong tình thế chắc chắn phải chết, anh càng muốn biết vì sao mình lại phải chịu tổn thương như thế này - anh nhìn người đang tỏ vẻ tủi thân và yếu đuối trốn phía sau lưng tên kia.Lâm Nghiêu bị anh nhìn đến rùng mình, không kìm được cắn chặt môi dưới, vẻ mặt vô cùng đáng thương như sắp khóc."
Đừng nhìn nữa, bạn trai mày thông minh hơn mày nhiều, Quý Tiêu Lệ, mày cũng chỉ có thế thôi."
Tôn Bác Dịch gần như không thể che giấu được sự đắc ý trong lòng.Trước tận thế, hắn theo đuổi Lâm Nghiêu chẳng khác nào một con chó quỳ liếm, vậy mà Lâm Nghiêu lại thích Quý Tiêu Lệ, cái tên này mặt mũi thì ưa nhìn nhưng bên trong lại giả dối đến cực điểm.
Treo Lâm Nghiêu hơn một năm trời, miệng nói chỉ muốn học hành, không có tâm tư yêu đương, thế mà một tháng trước chẳng phải cũng gật đầu đồng ý hẹn hò hay sao!
Tôn Bác Dịch bị từ chối thẳng thừng, từ đó trong lòng ghi hận Quý Tiêu Lệ.Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để ngấm ngầm hãm hại anh, thì tận thế ập đến.Một giấc ngủ dậy, thế giới đã thay đổi long trời lở đất.
Bạn học ngày xưa không chừng đã biến thành những cái xác biết đi.
Trong hoàn cảnh này, sự an toàn của bản thân đương nhiên quan trọng hơn việc trả thù tình địch.Sau khi tang thi tràn đến, cầu cứu chính quyền vô vọng, Quý Tiêu Lệ chỉ có thể tự mình tìm cách sống sót.
Vì trách nhiệm của một người bạn trai, anh liều mạng đưa Lâm Nghiêu thoát khỏi ký túc xá, tập hợp thêm không ít bạn học còn sống sót, định tìm đến nơi an toàn hơn.Tôn Bác Dịch cũng ở trong số đó.Quý Tiêu Lệ hoàn toàn không hề biết mình lại có một tình địch như vậy.Trong quá trình di chuyển, có người bị tang thi cào và biến thành tang thi.
Cũng có một số ít người đột nhiên ngã xuống một cách khó hiểu và rơi vào tình trạng sốt cao.Nhiều người không biết tình trạng này là tốt hay xấu, có người đề nghị vứt bỏ những người không còn khả năng chiến đấu, chỉ biết làm vướng chân.
Nhưng Quý Tiêu Lệ đã kiên quyết giữ họ lại chờ qua cơn sốt.
May mắn thay, những người đó cuối cùng đã tỉnh, đồng thời thức tỉnh dị năng.
Tuy sức mạnh hãy còn yếu, thậm chí còn không bằng người có chút kỹ năng cận chiến, nhưng ít ra, điều này cũng như mũi thuốc kích thích tinh thần - thức tỉnh dị năng, chính là dấu hiệu tiến hóa của nhân loại!Rõ ràng, dù những người có dị năng này còn yếu, nhưng họ ngay lập tức nhận được sự tôn sùng từ không ít người.
Điều này khiến uy quyền của Quý Tiêu Lệ – người vốn bị đẩy lên làm lãnh đạo một cách bất đắc dĩ – chịu một thử thách nhất định.
May mà anh chưa từng có ý muốn độc chiếm quyền lực, mục đích duy nhất của anh là dẫn bạn trai tìm được con đường sống trong tận thế đầy rẫy nguy nan này.Mặc dù sau khi xác lập quan hệ với Lâm Nghiêu, anh chưa từng có cảm giác yêu thích thật sự như trong tưởng tượng.—— chỉ là trách nhiệm mà thôi.Vì vậy, bây giờ khi bị Lâm Nghiêu phản bội, anh không cảm thấy quá tức giận hay bất mãn.
Anh chỉ cảm thấy, mình đã làm tất cả những gì có thể với tư cách một người bạn trai, nhưng tại sao người luôn miệng nói yêu anh đến tận xương tủy này lại dễ dàng phản bội anh như vậy?Vết thương trên vai anh là do một vật sắc nhọn gây ra.
Đó là lúc Quý Tiêu Lệ không hề đề phòng, bị chính bạn trai mình dùng một con dao gọt hoa quả đâm bị thương.Quý Tiêu Lệ vẫn là người lãnh đạo trên danh nghĩa.
Anh có rất nhiều việc phải làm, thường xuyên ngẩng đầu lên thì phát hiện Lâm Nghiêu lại biến mất.
Trường học vốn nằm ở ngoại ô, nhu yếu phẩm thiếu thốn, không thể cầm cự lâu.
Quý Tiêu Lệ đặt mục tiêu vào một bệnh viện ở ngoại ô cách đó hơn chục cây số.
Mặc dù có rất nhiều khu dân cư gần bệnh viện, số lượng tang thi nhiều hơn họ tưởng tượng, nhưng cũng có không ít siêu thị nhỏ, còn có một trung tâm thương mại hai tầng, hiện tại tất cả mọi người đều ở trong một tòa khu dân cư đã được dọn dẹp sạch sẽ.Bên ngoài vẫn đầy rẫy hiểm nguy, Quý Tiêu Lệ không yên tâm nên đi tìm Lâm Nghiêu.Và rồi, anh đã nhìn thấy cảnh Lâm Nghiêu và Tôn Bác Dịch hôn nhau say đắm ở cầu thang.Trong khoảnh khắc ấy, Quý Tiêu Lệ còn chưa kịp nghĩ kỹ vì sao bản thân lại không dấy lên chút phản ứng tiêu cực nào, thì Lâm Nghiêu đã vội vã chạy đến, nói rằng mình bị ép buộc.Lâm Nghiêu ôm lấy Quý Tiêu Lệ, trong đầu lại nghĩ đến những lời Tôn Bác Dịch giờ đã thức tỉnh dị năng, nói.
Một bên là bạn trai như ánh trăng sáng bề ngoài ưu tú, dù không có dị năng nhưng vẫn hết lòng bảo vệ cậu trong suốt thời gian tận thế này, một bên là dị năng giả có khả năng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai.
Lý trí Lâm Nghiêu đấu tranh kịch liệt, cuối cùng, cán cân đã nghiêng về một bên...Cậu ta muốn sống sót.Mắt Lâm Nghiêu đẫm lệ.
Vì sao người thức tỉnh dị năng không phải là anh ấy?Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng cậu ta, hình như không chỉ vì Quý Tiêu Lệ không có dị năng...
Trong suốt một tháng hẹn hò, cậu ta chưa từng thấy một chút yêu thương nào trong ánh mắt anh, cứ như lời anh từng thẳng thắn nói: "Tôi không yêu cậu.
Nếu cậu không để ý, tôi sẽ cố gắng thử thích cậu."
Lâm Nghiêu đã nghĩ thời gian sẽ thay đổi tất cả, nhưng rốt cuộc thời gian lại chẳng còn nhiều.
Dù đã trải qua tận thế và sinh tử cận kề, người đàn ông này đối xử với cậu ta rất tốt, nhưng vẫn không hề yêu cậu ta.Liệu sau này anh có yêu cậu ta không?
Trong thế giới như thế này, một người không yêu mình rốt cuộc sẽ bảo vệ mình đến mức nào?Cậu ta nép sau lưng Tôn Bác Dịch, không dám đối diện với ánh mắt của Quý Tiêu Lệ.
Ban đầu cậu ta chỉ định chia tay trong hòa bình, nhưng Tôn Bác Dịch lại coi Quý Tiêu Lệ như cái gai trong mắt.
Vừa thức tỉnh dị năng, hắn đã lập tức giành lấy cậu ta, còn bắt cậu ta phải tự tay giết Quý Tiêu Lệ.Tôn Bác Dịch thích Lâm Nghiêu, cũng thích cảm giác cắm sừng Quý Tiêu Lệ.
Nhưng hắn biết rằng, chừng nào Quý Tiêu Lệ còn sống thì Lâm Nghiêu tuyệt đối sẽ không yên tâm ở bên cạnh hắn.
Hoặc lỡ như sau này Quý Tiêu Lệ cũng thức tỉnh dị năng, có khi Lâm Nghiêu sẽ quay trở lại bên cạnh đối phương, Tôn Bác Dịch không thể chịu đựng được viễn cảnh bị Quý Tiêu Lệ đè đầu cưỡi cổ, vì thế hắn quyết tâm nhân lúc còn có thể khống chế, phải giết anh bằng mọi giá.Tận thế mới chỉ nửa tháng, mà hắn ta đã dần đánh mất nhân tính.Quý Tiêu Lệ lạnh lùng nhìn hắn, rồi từ từ đưa ra kết luận."
Lâm Nghiêu, hôm nay chúng ta đường ai nấy đi."
Anh ôm lấy bờ vai đang mất máu quá nhiều, có chút thở dốc.
"Nhưng Tôn Bác Dịch không phải người tốt..."
"Tao không phải người tốt, còn mày thì phải sao?
Mày còn chẳng có dị năng!"
Tôn Bác Dịch bị thái độ coi thường của anh chọc giận, gầm lên: "Người thường cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại hàng ngàn tang thi!
Thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ là thiên hạ của dị năng giả.
Dù hôm nay mày không chết thì sau này cũng chỉ có thể làm chó cho những kẻ có dị năng khác!
Quý Tiêu Lệ, một thằng kiêu ngạo như mày liệu có cam tâm cúi đầu xưng thần với kẻ khác không?
Tao đang giúp mày đấy, giúp mày thoát khỏi kiếp sống hèn mọn ấy sớm một chút!"
Sắc mặt Lâm Nghiêu thoáng trắng bệch, Tôn Bác Dịch ngầm định những người không có dị năng là kẻ thấp hèn, vậy có phải trong mắt hắn, cậu ta cũng là kẻ thấp hèn không?Quý Tiêu Lệ kín đáo quan sát vị trí của mình.
Anh đã thông thạo mọi ngóc ngách trong khu dân cư này khi đi tuần tra, trong đầu đã nhanh chóng vạch ra một lộ trình trốn thoát.
Anh bình thản nói: "Người thức tỉnh dị năng là để dùng sức mạnh trong tay đối phó với kẻ thù chung của loài người, là tang thi, chứ không phải để đối phó với đồng bào của mình."
Anh giả vờ như kiệt sức tựa lưng vào tường.
Tôn Bác Dịch không hề nhận ra động tác nhỏ nhặt ấy, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, tưởng chừng chẳng còn sống được bao lâu."
Yên tâm, đợi mày chết rồi, tao sẽ bảo vệ A Nghiêu thật tốt."
Bức tường sơn màu vàng nhạt dần thấm một vệt máu lớn.
Sắc mặt Quý Tiêu Lệ càng thêm tái nhợt.
Anh tiếp tục nói: "Mới có nửa tháng, mày đã muốn thách thức pháp luật sao?"
"Hừ, pháp luật?
Sao?
Mày đi kiện tao đi?
Gọi cảnh sát đến bắt tao đi!
Cứ để tòa án xét xử tao đi!"
Tôn Bác Dịch cười.
"Mày đúng là ngây thơ.
Giờ này pháp luật còn cứu được mày không?"
Tôn Bác Dịch đắc ý vênh váo, không nhịn được ngẩng cao đầu, ra vẻ nghênh ngang hơn nữa: "Bây giờ là tận thế, dị năng giả mới..."
Lời còn chưa dứt, Quý Tiêu Lệ đang có vẻ yếu ớt như sắp chết đột nhiên dùng hết sức lực, nhân lúc hắn không đề phòng mà hất văng hắn xuống cầu thang, rồi lao vào hành lang tầng lầu."
Chết tiệt!"
Sau khi trở thành dị năng giả, thể chất của Tôn Bác Dịch cũng được tăng cường.
Hắn lăn hai vòng trên cầu thang rồi giữ vững được cơ thể.
Một bên là sự tức giận vì bị Quý Tiêu Lệ trêu đùa, một bên là sự xấu hổ vì bị người mình thích thấy bộ dạng chật vật.
Hiện tại, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ là tự tay giết chết Quý Tiêu Lệ.Lâm Nghiêu chỉ kịp nắm lấy ống tay áo của Tôn Bác Dịch, nhưng nó đã tuột khỏi tay cậu ta, cậu ta không nắm được gì cả.Quý Tiêu Lệ đang bị thương, đối đầu trực diện với dị năng giả như Tôn Bác Dịch chắc chắn không có phần thắng, anh cũng không hy vọng có ai ra tay cứu giúp.
Mấy ngày nay anh hiểu rất rõ, phần lớn mọi người đều đặt hy vọng vào những dị năng giả tiến hóa để bảo vệ họ.
Nếu anh đối đầu trực diện với Tôn Bác Dịch đang nổi giận, khả năng cao là anh sẽ bị giết ngay lập tức.
Anh không muốn thấy cảnh đó, nên chỉ còn cách bỏ chạy xuống dưới.Tòa nhà này giống một khu chung cư, mỗi tầng có 12 căn hộ, ở giữa có hai thang máy, hai bên có lối thoát hiểm.Tôn Bác Dịch nhanh chóng đuổi kịp Quý Tiêu Lệ, quả cầu lửa trong tay hắn vì quá kích động nên khó khống chế, nhưng hắn cho rằng Quý Tiêu Lệ lúc này không đáng ngại, càng thêm tự tin đuổi giết.Bàn tay phải yếu ớt của Quý Tiêu Lệ ném đi một thứ gì đó.
Một vệt đỏ lóe ngang qua trước mắt Tôn Bác Dịch, sau đó khói mù bao trùm xung quanh hắn.Là bình chữa cháy.Tôn Bác Dịch né kịp thời, nhưng vẫn bị khói làm cho sặc sụa.Tòa nhà này cao 9 tầng, Vì tầng một và mặt đất phần lớn đều có tang thi, nên những người sống sót đều thích sống ở tầng cao.
3 đến 5 người chen chúc trong một căn phòng, cũng chỉ vừa đủ chiếm giữ tầng 8 và tầng 9.Để tránh mặt Quý Tiêu Lệ, Lâm Nghiêu đã chọn gặp Tôn Bác Dịch ở cầu thang tầng 5.
Tôn Bác Dịch đứng ở cầu thang, đối mặt với lựa chọn của Quý Tiêu Lệ là chạy lên hay chạy xuống.Đột nhiên, hắn nhìn thấy một giọt máu trên bậc thang -Những cử động mạnh khiến vết thương của Quý Tiêu Lệ bị ảnh hưởng, cộng thêm việc chạy vội khiến máu tuôn càng nhanh.
Dù đã cố ý quệt phần lớn lên tường, nhưng vẫn có máu tươi nhỏ xuống nền đất, anh cũng không có thời gian để xử lý nó.
Tồi tệ hơn là anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt dữ dội.
Anh biết rằng mất máu quá nhiều sẽ dẫn đến sốc do mất máu.Nhưng anh không thể gục ngã ở đây.
Ít nhất, không thể chết tại chỗ này.Quý Tiêu Lệ cố gắng chạy xuống lầu.
Nhiều căn phòng ở tầng thấp vẫn chưa được dọn dẹp.
Một vài con tang thi ngửi thấy mùi máu tươi liền phá cửa xông ra.Đang định xuống thêm một tầng thì bước chân anh khựng lại.
Nhìn đám tang thi lồm cồm bò lên nửa cầu thang, anh đổi hướng, đá ngã một con tang thi đang chậm chạp quờ quạng, rồi lao đi tìm phòng trống không có tang thi.Mới hôm qua, anh vừa dẫn vài dị năng giả dọn sạch tang thi ở tầng dưới, nhưng mùi hương của con người như một chất dẫn dụ tự nhiên.
Sau một đêm, tầng dưới lại tụ tập không ít tang thi, xuống tầng 1 rõ ràng là tự tìm đường chết.Mà tiếng bước chân ở cầu thang ngày càng đến gần như đang nhắc nhở anh, Tôn Bác Dịch đã đuổi kịp rồi.Mất máu quá nhiều dẫn đến não thiếu oxy, suy nghĩ của Quý Tiêu Lệ bắt đầu chậm lại.Tầng 2, rơi xuống không biết có chết hay không?Quý Tiêu Lệ rẽ vào một căn phòng có cửa mở toang, nhìn thoáng qua không thấy tang thi, anh vừa định đóng cửa lại, thì một bàn tay đã chặn ở chỗ khóa cửa."
Quý Tiêu Lệ, ngày chết của mày đến rồi."