Lãng Mạn [EDIT] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở

[Edit] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở
🥀Chương 59: Tiểu Yên🥀


Gladster ảo não vỗ trán, ý cười ở khoé miệng lại càng sâu hơn: "Ôi trời, tôi đã quên mất mối quan hệ giữa chỉ huy HX và ngài.

Vậy thì hãy chờ xem trận chiến cuối cùng của con thú bị dồn vào chân tường sẽ ra sao."

Anh ta nâng ly champagne lên, chạm nhẹ vào thành ly của Fred.Tiếng thuỷ tinh va chạm thanh thúy vang lên, cả hai đồng loạt uống một ngụm chất lỏng.Còn Thẩm Mộ Khanh bị Nicholas Dolores kéo đi, lòng vẫn đầy bất an.Lúc này, tâm trí cô hoàn toàn không đặt vào những món đồ đấu giá trước mắt.

Cô chỉ muốn tìm Tiểu Yên để làm rõ mọi chuyện."

Khanh, cô không thích những thứ này sao?"

Thấy cô không mấy hứng thú, Dolores lên tiếng hỏi dò: "Đừng lo lắng về giá cả.

Chỉ cần cô thích, ngài Fred nhất định sẽ mua thôi."

Thẩm Mộ Khanh lúng túng xua tay, gương mặt lộ rõ sự áy náy: "Xin lỗi, Dolores.

Hiện giờ tôi không có tâm trạng thưởng thức những món đồ này.

Cô có thể đi cùng tôi tìm một người không?"

Cuối cùng, không thể kìm lòng được, cô đành phải nói rõ tình huống với Dolores.Yêu cầu vừa được đưa ra, Dolores liền mỉm cười ôn nhu: "Đương nhiên rồi.

Buổi đấu giá đêm nay cô còn có bằng hữu sao?"

Thấy cô ấy gật đầu, Thẩm Mộ Khanh khẽ thở phào, cười nhẹ rồi nghiêng người, ánh mắt hướng về phía Tiểu Yên đang đứng giữa đám đông, giọng điệu nhàn nhạt: "Là một bằng hữu rất tốt."

Giờ phút này, nỗi sợ hãi và chột dạ trong lòng tiểu Yên đã tan biến hoàn toàn.

Cô ta tự an ủi mình khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh.Xa như vậy, chắc chắn Thẩm Mộ Khanh không thể thấy rõ cô ta.

Quả nhiên, lúc sau Thẩm Mộ Khanh không đến tìm cô ta.Điều đó càng khiến cô ta thêm phần kiên định với suy nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn đứng cạnh người đàn ông ở bên cạnh, mỉm cười lấy lòng trò chuyện với mọi người.Tuy nhiên, nụ cười ấy cứng ngắc và đầy sự tâng bốc.Nhìn thấy cô ta, tim Thẩm Mộ Khanh như thắt lại, cô nhíu mày rồi cùng Dolores chậm rãi bước đến gần."

Tiểu Yên!"

Giọng nói tiếng Trung quen thuộc vang lên bên tai cô ta, thân thể Tiểu Yên đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn không dám quay đầu lại.Lúc này, những người xung quanh Tiểu Yên đều bị tiếng gọi lạ lẫm kia thu hút ánh nhìn.Chỉ thấy bạn nữ đi cùng tiên sinh Fred đang cùng tiểu thư Dolores của gia tộc Nicholas sánh vai đứng đó.Người phụ nữ phương Đông xinh đẹp và dịu dàng kia đang nói điều gì đó.Không chỉ Tiểu Yên, mà người đàn ông đứng bên cạnh cô ta cũng vì giọng nói mềm mại ấy mà quay đầu lại.

Thân thể hắn ta khựng lại, đôi mắt trợn tròn.Duncan không ngờ rằng mình sẽ gặp lại cô gái mà lần đầu tiên đã khiến hắn ta phải ngẩn ngơ.Trải nghiệm đua xe lần trước không hề tốt chút nào, nhưng hình bóng của cô gái đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí hắn ta.Cô gái ấy sẽ đến trong giấc mơ của hắn vào mỗi đêm.Dù hắn ta có cố gắng tra thế nào cũng không tra ra được, ý nghĩ chiếm đoạt cô cũng dần tan biến.Cho đến một ngày, khi hắn ta lái xe ngang qua một trường đại học, bỗng nhiên hắn thấy một cô gái giống với khuôn mặt phương Đông kia, độ tuổi cũng không chênh lệch là mấy.Ngay lập tức, trong lòng hắn nảy sinh một ý định.Dù là thế thân, hắn cũng phải có được cô ấy.Chiếc siêu xe dừng lại bên cạnh Tiểu Yên, người vừa mới bị từ chối xin việc.Dưới ánh mắt nghi ngờ của cô ta, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra vẻ ngoài tuấn tú của Duncan: "Chào cô, tiểu thư có thể cho tôi làm quen không?

Tôi là Duncan của gia tộc Gregory, rất vui được gặp cô."

Chỉ một câu ngắn ngủi này, đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô ta.Duncan tấn công mãnh liệt đến mức Tiểu Yên hoa cả mắt, cô ta hoàn toàn không chống đỡ nổi, cuối cùng chỉ có thể bị cuốn vào vòng xoáy ngọt ngào của hắn.Trước kia, Tiểu Yên rất coi thường những công tử tiểu thư chỉ dựa vào thế lực của gia tộc.Nhưng Duncan thì khác, hắn anh tuấn, lãng mạn, tình cảm, hài hước.....Vô số từ ngữ đẹp đẽ cũng không thể miêu tả hết hình ảnh của người đàn ông này trong lòng Tiểu Yên.Cô ta không còn phải lo lắng kiếm sống vất vả, bị công việc từ chối.Ngay từ đầu, khi Duncan đưa tiền cho cô ta, cô ta đã kiên quyết từ chối và tỏ ra khinh thường.

Nhưng dần dần, cô ta không thể chống lại sự cám dỗ chết người của đồng tiền.Cô ta đưa tay nhận lấy thẻ từ Duncan, nhìn hắn với nụ cười trên môi: "Như vậy mới ngoan chứ."

Duncan bắt đầu đưa cô ta tham gia các buổi hội họp thương nghiệp.

Mỗi khi bị hỏi về thân phận của Tiểu Yên, Duncan luôn là người mở miệng trước, ngắt lời người khác, chỉ cười mơ hồ cho qua: "Cô ấy rất nhút nhát, các vị đừng hỏi quá nhiều."

Duncan đã nói như vậy, những người có mặt cũng đành bỏ cuộc, nhưng gương mặt phương Đông này càng khiến người ta nghi ngờ.Sau bữa tiệc, Tiểu Yên tức giận buông tay Ducan ra, nói: "Sao anh không giới thiệu em với bạn bè của anh?

Em....

Em không đáng được giới thiệu sao?"

Còn người đàn ông lịch lãm, dịu dàng trước mặt cô ta lại không an ủi cô ta, mà chỉ từ từ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa trong màn đêm.Một chút ánh lửa từ điếu thuốc rơi vào mắt Tiểu Yến, Duncan nhả ra một làn khói, mỉm cười nhìn cô ta: "Cầm tiền là đủ rồi, những thứ khác đừng mơ tưởng."

Nói xong, hắn còn giơ tay xoa đầu cô ta: "Tôi đã nói rồi, tôi thích em ngoan ngoãn."

Tiểu Yên muốn ngay lập tức tát hắn một cái, rồi lạnh lùng bỏ đi.Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ và lòng tự trọng mong manh của cô ta.Đôi chân cô ta không chịu nghe lời, như thể bị đinh ghim chặt xuống đất.Cô ta không thể thiếu tiền, không thể thiếu sự tôn trọng từ người khác và không thể thiếu người đàn ông mà cô ta thích trước mắt.Cuối cùng, ngay cả lòng tự trọng nhỏ nhoi kia cũng bị đánh vỡ.Cô ta vẫn không thể rời xa hắn.Trong buổi tiệc, cô ta gặp lại người mà cô ta không muốn gặp nhất, Thẩm Mộ Khanh, sắc mặt đỏ bừng.Bây giờ bị gọi tên, cô ta không thể tránh đi được nữa.Cô ta chỉ có thể cười cứng ngắc, xoay người lại, miễn cưỡng cười với Thẩm Mộ Khanh: "Chị Khanh."

Thấy hai người chào hỏi, trong đầu Duncan ngay lập tức nổ tung, bất giác tránh ra xa Tiểu Yên một bước.Lúc này Thẩm Mộ Khanh đã không thể cười nổi, cô có thể thấy lúc này Tiểu Yên đang miễn cưỡng, cùng Dolores chậm rãi bước đến.Những kẻ khôn khéo đã tránh đường.Cô bước thẳng đến trước mặt Tiểu Yên.Giờ phút này, tâm trạng của cả hai đều hoàn toàn bất đồng.Tiểu Yên thì thấp thỏm bất an, Duncan thì vui mừng khôn xiết, niềm vui sướng tột độ khiến đầu óc hắn ta lúc này cũng có hơi choáng váng.Họ đứng rất gần nhau, cô gái toát ra một mùi hương đặc biệt mà người thường không có, chỉ cần ngửi một lần thôi đã khiến hắn ta mê mẩn.Chưa để Thẩm Mộ Khanh kịp lên tiếng, Duncan đã vội vàng nói trước, kiềm chế niềm vui trong lòng, lịch sự hướng về Thẩm Mộ Khanh: "Tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?"

Đột nhiên có người đàn ông xuất hiện khiến cả Thẩm Mộ Khanh, Tiểu Yên và Dolores đều ngạc nhiên.Ánh mắt Thẩm Mộ Khanh chậm rãi di chuyển qua Duncan, nhíu mày: "Xin lỗi, tiên sinh, tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau."

Thấy cô không nhớ, trong lòng Duncan có hơi mất mát, nhưng vẫn cố chấp nhắc lại: "Trên con đường quốc lộ gần Rừng Đen, đua xe."
 
[Edit] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở
🥀Chương 60: Xu hướng bình thường🥀


Thẩm Mộ Khanh chớp chớp mắt, đôi mắt hạnh ban đầu đang tò mò nghiên cứu, bỗng chốc biến thành ngạc nhiên.Cô không kìm được mà lùi lại, tay nắm lấy cánh tay của Dolores: "Anh....anh muốn lấy lại số tiền đó sao?"

Cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh mới nhớ ra người trước mắt là ai, cô nghĩ hắn có ý đồ với số tiền 1 triệu đô la Mỹ (~26 tỷ VNĐ), liền cẩn thận hỏi.Duncan thấy thế vội xua tay, lắc đầu: "Không, số đô la đó là của các người, tôi không đến mức phải lấy lại."

Thẩm Mộ Khanh vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cảnh tượng đua xe ngày hôm đó vẫn còn rất in rõ trong đầu cô.Những công tử nhà giàu kiểu này khiến cô chẳng có chút cảm tình nào."

Tiểu thư, lúc đó tình huống khẩn cấp có thể đã xảy ra hiểu lầm, người lái xe không phải tôi, mà là Franklin của gia tộc Gershon.

Tôi cũng không hiểu hành động của cậu ấy."

Nhìn vẻ mặt của Thẩm Mộ Khanh, Duncan trong lòng cảm thấy đau đớn, hốt hoảng giải thích với cô.Nhưng bộ dạng của hắn lại khiến người khác nghĩ khác.Tiểu Yên vội vàng kéo tay Duncan lại, nở một nụ cười gượng gạo với Thẩm Mộ Khanh: "Chị Khanh, đây là bạn trai của em, hiện giờ em đang sống rất tốt."

Đó là tiếng Trung chỉ có hai người mới hiểu, Duncan không hiểu gì, nhưng khi Tiểu Yên nắm tay hắn, lúc nói xong câu đó, hắn bất ngờ hất tay ra.Hắn giải thích với Thẩm Mộ Khanh: "Tiểu thư, cô ấy chỉ là bạn của tôi, chúng tôi không có quan hệ gì hết."

Câu nói này giống như một cái tát vô hình, trực tiếp vả vào mặt Tiểu Yên.Vừa rồi, cô ta cứ như một chú hề vậy.Thẩm Mộ Khanh đối với điều này lại chẳng hề bận tâm, chỉ liếc Duncan một cái rồi hỏi tiếp: "Tiểu Yên, em không giống em chút nào."

Trước đây cô ta còn ngây thơ, hồn nhiên, thường gọi cô là "chị Khanh", khiến ngay cả cô cũng cảm thấy không nhận ra nữa.Khoé môi Tiểu Yên cong lên, mang theo ý cười nhạo: "Không giống sao?

Chị Khanh quả là người cao cao tại thượng hay quên mà."

Dường như nhớ ra điều gì đó, Tiểu Yên như đã hiểu ra, "à" lên một tiếng, rồi sau đó nói tiếp: "Chị đang tận hưởng cuộc sống trong giới thượng lưu, nên đương nhiên không nhớ đến người như em rồi.

Công việc chơi piano đó chắc cũng chỉ là để lừa em thôi đúng không?"

Tay Thẩm Mộ Khanh không nhịn được mà siết chặt lại, sợ mình không đứng vững, gắt gao nắm lấy cánh tay của Dolores, không thể nói gì.Tiểu Yên thấy vậy, cũng biết Thẩm Mộ Khanh lúc này đang tức giận, cô ta còn không quên thêm chút dầu vào lửa."

Chị nghĩ chị là ai chứ?

Thẩm Mộ Khanh, tôi gọi chị một tiếng 'chị Khanh' vì tình bạn trong quá khứ của chúng ta.

Chính chị dựa vào những thủ đoạn dơ bẩn, thông đồng với các gia tộc để hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Mặc dù như vậy vẫn chưa thỏa mãn, chị còn thông đồng với người đàn ông của tôi, chị đúng là một người chị gái tốt!"

Cô ta nói một tràng, mỗi câu mỗi chữ như dao găm đâm vào tim cô.Một lúc sau, cô mỉm cười yếu ớt, không dùng tiếng Trung, mà là dùng tiếng Đức nói với cô ta: "Vậy dừng lại ở đây đi, về sau, chúng ta cũng không cần liên lạc gì nữa."

Nói xong, cô vỗ nhẹ tay Dolores, cùng cô ấy xoay người rời đi.Chiếc sườn xám tôn lên thân hình quyến rũ, mặc dù chỉ là góc nghiêng, nhưng cũng đủ khiến Duncan mê mẩn không thôi.Không hiểu gì về câu nói cuối cùng của Thẩm Mộ Khanh, khi thấy cô sắp rời đi, Duncan lập tức muốn đuổi theo: "Tiểu thư!"

Nhưng cánh tay của hắn lại bị Tiểu Yến nắm chặt, mặt hắn lộ ngay vẻ chán ghét.

Khi hắn định giật tay ra, Tiểu Yến đã vòng tay quanh cổ hắn, thì thầm bên tai: "Cô ấy là chị gái của em.

Bây giờ anh hãy ngoan ngoãn một chút, đừng đuổi theo.

Đợi buổi đấu giá kết thúc, em sẽ giới thiệu hai người với nhau."

Duncan nghe vậy thì lập tức bình tĩnh lại, nắm chặt cánh tay cô ta, thấp giọng hỏi: Thật sao?"

Thấy Tiểu Yên gật đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: "Em làm tốt lắm."

Trên mặt Tiểu Yên vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại bỗng chốc trở nên lạnh lẽo như băng.Cô ta và Thẩm Mộ Khanh rốt cuộc cũng không thể quay lại được nữa....Rời đi được một đoạn, Thẩm Mộ Khanh lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần.

Cô nhìn vào cánh tay mình bị nắm chặt đến đỏ ửng, bỗng dưng rụt tay lại.Cô áy náy nhìn sang Dolores bên cạnh vẫn dịu dàng cười nhạt: "Xin lỗi, Dolores, tôi không phải cố ý."

Cô vội vàng muốn làm gì đó, nhưng lại luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.Dolores mím môi cười, nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Mộ Khanh đang hoảng loạn, lắc đầu: "Không đau đâu, thể chất của ta như vậy, chỉ cần một chút va chạm là vậy, ngươi không cần để ý."

Mặc dù nói vậy, nhưng Thẩm Mộ Khanh biết Dolores đang cố gắng an ủi cô.Cô nắm chặt tay cô ấy, mi khẽ cụp xuống, rồi mỉm cười với vẻ xin lỗi: "Vậy lần sau tôi mời cô uống trà chiều nhé?"

Dolores vui vẻ cười, rất tự nhiên đặt cánh tay của Thẩm Mộ Khanh lên tay mình: "Đương nhiên là được rồi, tôi thích khanh, muốn cùng cô kết bạn."

"Em đừng nói nữa, tiên sinh Fred đang ăn dấm rồi này."

Hai cô gái đang trò chuyện thì Gladster bất ngờ chen vào một câu, khiến Dolores phải bật cười."

Ahern, đã đến lúc anh nên yêu đương để cảm nhận vị dấm như nào rồi."

Thẩm Mộ Khanh thấy Dolores đột nhiên trêu ghẹo, cũng không nhịn được mà phụ họa theo: "Đúng vậy, anh luôn ở bên cạnh Fred, thời gian lâu như vậy khiến tôi cũng phải hoài nghi liệu anh có thích anh ấy hay không."

Vừa dứt lời, cô gái liền bị người đàn ông cực kỳ bá đạo kéo vào trong lòng ngực.Giật mình hô lên, Thẩm Mộ Khanh đặt tay lên ngực hắn, cả người đều dựa vào trong lòng ngực hắn.Hơi thở mát lạnh của người đàn ông xộc đến, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng đầy lôi cuốn lảng vảng bên tai cô: "Xu hướng của anh, em có muốn tự mình tìm hiểu một chút không?

Cục cưng."

Từ "tự mình" hắn kéo dài âm điệu, nghe có vẻ vô cùng ái muội.Thẩm Mộ Khanh đang định rời khỏi vòng tay của hắn, nhưng cô đã cảm nhận được sự biến hoá trên người hắn.Trong lòng hoảng hốt, thầm mắng người đàn ông này là "cẩu nam nhân".Nhưng lúc này, thân thể cô lại không dám cử động, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực hắn, vẻ mặt thê lương: "Không cần, không cần, em biết rõ xu hướng của anh mà."

Gần như đã gật muốn rụng cả đầu.Gladster và Dolores đứng bên cạnh đều bật cười, âm thanh của họ càng khiến Thẩm Mộ Khanh thêm xấu hổ, buồn bực không thôi.Cô dùng sức túm lấy vạt áo trước ngực Fred, vùi đầu vào đó, thậm chí không muốn ngẩng đầu lên.Không còn mặt mũi nào để gặp người khác.Fred thì lại không thấy phiền, được ôm Thẩm Mộ Khanh vào lòng, hắn cực kỳ vui sướng.Từ xa truyền đến một tiếng "ồ" náo nhiệt, mọi người xung quanh đều bị thu hút ánh mắt.Nhìn về phía sân khấu nằm sâu trong đại sảnh, lúc này, một người đàn ông Đức đã có tuổi đang đứng trên đó, mặc một bộ vest chỉn chu.Khi nhận được ánh mắt của mọi người, Gregory Chebman mới vui vẻ lên tiếng: "Hoan nghênh các vị đã đến tham dự buổi đấu giá Tanya do một tay gia tộc Gregory tổ chức."
 
[Edit] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở
🥀Chương 61: Cảm thấy rất hứng thú🥀


Lại là những lời khách sáo khiến người nghe cảm thấy lỗ tai như sắp mọc kén, dưới khán đài mọi người đều giả vờ nghiêm túc lắng nghe.Giờ phút này, Thẩm Mộ Khanh lại một lần nữa nhận ra rõ sự phân chia cấp bậc giữa địa vị và quyền lực.Ranh giới rất rõ ràng, không thể vượt qua dù chỉ một chút.Ngay sau lời tuyên bố của người đàn ông trên sân khấu, Gregory Duncan, một chàng trai trẻ và điển trai, lập tức bước lên sân khấu."

Dolores, nghe nói gia tộc em có ý định để em kết hôn với nhà Gregory, tin này có chính xác không?"

Nhìn Duncan đang nói chuyện trên sân khấu, Gladster bỗng nghĩ ra điều gì, quay đầu lại với ánh mắt đầy tò mò.Lời này vừa thốt ra, ngay cả Thẩm Mộ Khanh đang rúc trong ngực Fred cũng không khỏi ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía người phụ nữ cao quý, thanh nhã.Đối mặt với câu hỏi của Gladster, Dolores không trả lời mà chỉ mỉm cười, nụ cười ấy mang một chút châm biếm.Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh thấy được biểu cảm như vậy trên mặt cô ấy, lòng hiếu kỳ càng lúc càng lớn.Cô kiễng chân lên, leo hẳn lên vai Fred.Còn chưa kịp chờ Dolores giải thích, Thẩm Mộ Khanh đã cảm thấy mông mình bị một bàn tay to vỗ nhẹ.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tuy nhỏ nhưng đủ để cô nghe rõ: "Không được quyến rũ anh."?Trong giây lát, Thẩm Mộ Khanh không biết nói gì, mày đẹp nhíu lại, đôi mắt hạnh lóe lên khinh thường lườm Fred một cái.Bàn tay nhỏ đập nhẹ vào vai hắn như muốn trừng phạt: "Không được nói bậy."

Sau đó, cô từ từ lùi ra khỏi vòng tay hắn, chuyển sang khoác lấy tay hắn.Đôi mắt sáng quắc vẫn dán chặt trên người Dolores."

Ba có nhắc tới."

Dolores gật đầu, bỗng nhiên cơ thể uyển chuyển của cô ấy từ từ quay lại, đối diện với Gladster, ánh mắt hiện lên một tia xảo trá."

Nhưng em đã nói với ba là em đã có người trong lòng rồi."

"Chuyện từ khi nào vậy?

Quan hệ chúng ta thân thiết như vậy, tại sao anh lại không biết?"

Gladster càng cảm thấy hứng thú, liên tục đặt câu hỏi, quyết tâm phải truy ra được người trong lòng Dolores là ai.Dolores bước đi nhẹ nhàng, cuối cùng đứng lại trước mặt Gladster, tay cầm ly champagne chạm nhẹ vào ngực anh ta: "Em đã nói với ba rằng bọn em là tâm đầu ý hợp, gia tộc Gregory xem ra đến muộn mất rồi."

Câu nói này lập tức khiến Gladster, người vốn đang khí thế hùng hổ, bỗng chốc mềm nhũn cả chân.Khuôn mặt điển trai nhăn lại, cả người co rụt xuống, trông như thể sắp ngã quỵ xuống đất bất cứ lúc nào."

Đại tiểu thư, đừng dọa tôi chứ, tôi là người thật thà, không chịu nổi đâu."

Giọng nói ai oán kéo dài, hệt như một cô gái nhỏ vừa bị ấm ức, còn Dolores lại trông chẳng khác gì một gã đàn ông lực lưỡng sắp sửa bắt nạt anh ta.Lúc này, Dolores đột nhiên lùi lại một bước, đôi tay trắng nõn khẽ nâng váy lên, hơi cúi đầu với anh ta: "Đương nhiên là tôi không dám lừa gạt người cầm quyền của gia tộc Gladster rồi."

Vẻ ngoài của cô quá mức nghiêm túc, khiến người ta khó đoán, hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong.Sắc mặt Gladster trong chốc lát đổi từ trắng sang đỏ, rồi lại xanh, đủ mọi màu sắc thoáng qua, khóe miệng giật giật, lắp bắp hỏi lại: "Do...

Dolores, em, nói, nói, nói thật sao?!!!"

Người này đã bị doạ cho ngốc luôn rồi.Nếu thật sự phải nói đây là sắc mặt gì, thì có thể so sánh với việc như ăn phải cứt, khó chệu vô cùng."

Phụt, hahaha."

Thẩm Mộ Khanh, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo phát ra từ miệng cô.Cô dựa người vào Fred, không chút kiêng dè mà cười lớn.Trước đây cô chỉ thấy Gladster châm chọc người khác, cô chưa bao giờ thấy tên đại ma vương này thất bại.

Điều thú vị nhất chính là Dolores từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt vừa nghiêm túc, lại vừa hài hước.Nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh vừa cười vừa che miệng, Gladster thu hồi lại suy nghĩ.Quay đầu nhìn Dolores một lần nữa, phát hiện khóe môi cô nàng cũng đang nở một nụ cười nhạt.Gladster dần dần đứng thẳng lên, nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng: "Được lắm, Dolores, em dám lấy anh ra làm trò cười."

Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, niềm vui lan tỏa từ đôi lông mày, mắt hạnh sáng long lanh.

Kết hợp với chiếc sườn xám trắng tinh, cô trông như nữ thần hạ phàm từ cung trăng, đẹp đến mức không thể khinh nhờn.Đúng lúc đó, dáng vẻ ấy lọt vào tầm mắt của Duncan đang đứng trên sân khấu.

Ánh mắt của hắn ta khựng lại, lời nói đang dở dang cũng đột ngột ngừng, chỉ thấy hấp háy môi, nhìn về vị trí của 4 người kia.Đầu óc mơ hồ, tất cả những lời đã chuẩn bị sẵn trong khoảnh khắc này tan biến như mây khói, trong đầu chỉ còn lại từng cử chỉ, nụ cười của Thẩm Mộ Khanh.Những người bên dưới khán đài cũng nhận ra sự khác thường của hắn ta lúc này, tò mò quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của hắn.Tiểu Yên ở dưới sân khấu cũng nhận ra Duncan đang nhìn ai, hai tay bên hông gần như sắp bóp nát, móng tay dài cắm sâu vào da thịt.Đau đớn khiến cô ta tỉnh táo lại, đủ để áp chế ngọn lửa giận dữ trong lòng, giữ vững lý trí, không để mình bùng nổ vào lúc này.Ánh mắt đột ngột này khiến Thẩm Mộ Khanh, người đang nắm chặt cánh tay của Fred, ngẩng đầu định nói gì đó với hắn hắn, thân thể co rúm lại một chút.Nụ cười từ từ trở nên cứng ngắc, cô xấu hổ lắc lắc cánh tay Fred.Dolores và Gladster cũng nhận ra sự khác thường, ánh mắt đồng loạt hướng về phía đám đông.Tất cả vẻ lúng túng khi đùa giỡn ban nãy đều biến mất, khí chất kiêu ngạo của người cầm quyền trong đại gia tộc lộ rõ không thể nghi ngờ."

Em vừa nãy ồn ào lắm sao?"

Thẩm Mộ Khanh không nhịn được mà ngước mắt lên, thấp giọng hỏi Fred.Người đàn ông luôn nhìn cô vui vẻ cười lớn, lúc này lại nhẹ nhàng xoa đầu cô, nở một nụ cười trấn an: "Không cần bận tâm, em muốn làm gì cũng đều được."

Dứt lời, hắn thu lại nét mặt dịu dàng, ngẩng đầu quét qua đám người bằng ánh mắt lạnh lẽo, dừng lại trên người Duncan.Dưới ánh đèn mờ ảo trong đại sảnh, môi mỏng hơi cong đầy ma mị, lộ ra một nụ cười lạnh lùng quái dị, phảng phất sự khát máu và tàn nhẫn."

Thiếu gia Duncan, cậu dường như rất hứng thú với tôi."

Lời thì nói vậy, nhưng Fred biết thừa ánh mắt Duncan không hướng về phía mình mà dừng lại trên người Thẩm Mộ Khanh.Lời của Fred vừa thốt ra, xung quanh lập tức "ồ" lên.

Gần đây, mọi hành động của gia tộc Gregory đều không qua được mắt họ.Việc Fred tham dự buổi đấu giá này vốn đã khiến họ hết sức kinh ngạc.

Giờ lại thêm câu nói ẩn ý sâu xa kia, càng khiến mọi chuyện trở nên khó đoán."

Duncan!"

Gregory Chebman, người luôn đứng một bên quan sát, nhận ra điều chẳng lành, vội vàng lên tiếng ngăn cản.Duncan đứng ngây ra trên sân khấu, trong đầu lóe lên một tia sáng, nhưng cơ thể lại như bị ánh mắt lạnh lẽo của Fred xuyên thấu, khiến hắn ta không còn chỗ nào để trốn, đành chột dạ thu hồi ánh mắt.Cảm giác không cam lòng trong lòng càng ngày càng rõ rệt.Với tư cách là người thừa kế của gia tộc Gregory, hắn không hề yếu kém trong việc đối mặt với tình huống như vậy, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nở một nụ cười chuẩn mực."

Đương nhiên rồi, ngài Fred là một huyền thoại trên khắp nước Đức, tôi dĩ nhiên cũng như mọi người khác, vô cùng ngưỡng mộ ngài."
 
[Edit] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở
🥀Chương 62: Không cần🥀


Mồ hôi lạnh đột nhiên chảy xuống từ trán, Duncan nắm chặt micro trong tay, ngay cả hô hấp cũng không biết đã trở nên chậm hơn bao nhiêu từ khi nào."

Thiếu gia Duncan quả nhiên là người tuấn tú và lịch sự."

Giọng nói bình thản và dịu dàng, nhưng không kém phần trang trọng.Không ai ngờ rằng vào lúc này, người lên tiếng lại là Dolores – người luôn trầm lắng và dịu dàng.Cô khẽ mỉm cười e thẹn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Yên đang đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông: "Bạn nữ đồng hành xinh đẹp người Trung Quốc của ngài có vẻ sắc mặt không được tốt lắm, chắc hẳn đang nóng lòng muốn được chiêm ngưỡng những món đồ quý giá.

Xin hãy bắt đầu sớm một chút."

Câu nói của cô quả thực thâm thuý vô cùng.

Mọi người xung quanh tuy không hiểu ẩn ý, nhưng sắc mặt của Gregory Cheb, ba của Duncan, lập tức trở nên u ám.Sau một giây suy nghĩ, ông ta bước nhanh lên sân khấu, giật lấy micro từ tay Duncan.

Một cái phẩy tay rất dứt khoát: "Tiểu thư Dolores đã quá lời.

Vậy xin mời mọi người tiến vào phòng đấu giá, buổi đấu giá sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Khi đám đông ùn ùn di chuyển lên lầu, Chebman mới dám nhéo tai Duncan, lôi hắn vào một góc tối trong đại sảnh.Còn chưa kịp mở miệng trách mắng, Tiểu Yên đã nôn nóng chạy theo, ôm chặt lấy Duncan trong dáng vẻ tơi tả.

Đôi mắt long lanh ngấn nước hướng về phía Chebman, cầu xin: "Thưa ngài, xin đừng trách mắng Duncan.

Anh ấy không cố ý, tất cả là do cháu.

Là cháu đã nhiều lần nài nỉ anh ấy đưa cháu đến đây."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Gregory Chebman giận đến mức như một thùng dầu sôi bị đổ thêm vào ngọn lửa đang cháy rực.Lửa giận bùng lên, không thể nào kiểm soát được.Chebman ôm ngực, chỉ tay vào đôi nam nữ trước mặt, tức đến nỗi không nói nên lời: "Mày...

Mày...

Các người...

Các người!!!"

Cuối cùng, đôi mắt ông ta trợn trừng, đỏ ngầu, bàn tay to lớn đấm mạnh lên ngực để cố gắng điều hòa hơi thở.Đã trải qua biết bao sóng gió, Chebman không ngờ đến tuổi trung niên rồi mà vẫn phải hao tâm tổn trí vì đứa con trai của mình.Nghĩ đến việc cần giữ trật tự cho buổi đấu giá, ông ta chỉ để lại một câu nói rồi quay người rời đi: "Tốt nhất là mày nên giải quyết nhanh chóng con đàn bà này cho tao!"

Chỉ còn lại hai người chật vật nhìn nhau, không nói nên lời.Một lúc lâu sau, Duncan mới ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, giống như một con dã thú đang nổi giận.

Nhưng hắn vẫn cố kìm nén cảm xúc, nghiêng người sát lại gần Tiểu Yên: "Sau buổi đấu giá, tôi nhất định phải có được cô ấy!"

Lúc này không chỉ còn là yêu thích, mà còn là không cam lòng.

Dựa vào đâu mà Fred có thể dễ dàng có được cô gái như thần nữ ấy?Tiểu Yên nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ nuốt nước bọt.

Cô ta siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, cằm tựa lên vai hắn.Trên mặt hiện rõ vẻ chế nhạo, ngũ quan nhăn nhúm lại, khiến cô ta thật dữ tợn và khó coi.Ở nơi Duncan không nhìn thấy, cô ta đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, giọng dịu dàng dỗ dành: "Đương nhiên rồi, em sẽ giúp anh.

Em nhất định sẽ giúp anh."

Duncan lúc này mới thực sự thả lỏng, bàn tay lớn đưa ra ôm lấy thiếu nữ Trung Quốc trước mặt: "Vẫn là em ngoan nhất."

Hai người đã đạt được thỏa thuận đầy toan tính, trong khi nhân vật chính được họ nhắc đến lúc này đang vui vẻ cười hì hì, khoác tay Dolores mà lắc qua lắc lại."

Dolores, vừa này cô vừa ngầu vừa soái quá đi."

Ngoài Rắn Đuôi Chuông, Dolores là người thứ hai khiến cô cảm nhận được khí chất áp đảo của một nữ nhân.Loại sức hút đặc biệt này như một cái lưới, khiến cô không thể nào thoát ra được.Dolores chỉ cười thẹn thùng, đôi mắt nâu sáng trong veo, để mặc Thẩm Mộ Khanh kéo cánh tay mình làm nũng.

"Cô nên học hỏi cho kỹ mới đúng."

Thấy hai người đang thân mật dựa vào nhau, Gladster bất ngờ tiến tới.

Anh ta khẽ mấp máy môi, nhắc nhở Thẩm Mộ Khanh vài câu, sau đó làm mặt quỷ với Dolores."

Học hỏi?

Tôi cần học hỏi điều gì sao?"

Thẩm Mộ Khanh đương nhiên biết lời nói vừa rồi của Gladster là dành cho mình, cô bối rối khó hiểu.Trông cô giống như một đứa trẻ không hiểu gì về thế sự, môi hơi mím lại như thể vô tình.Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Mộ Khanh, Gladster khẽ nhướn mày một cách nghiêm túc, đôi mắt xanh của anh ta dường như có thể thấu hiểu mọi điều, như thể đã ngộ ra mọi thứ."

Dolores không chỉ đơn giản là muốn chuyển đề tài thôi đâu."

Anh ta khoanh tay trước ngực, một tay lại chạm vào cằm: "Theo hiểu biết của tôi về gia tộc Nicholas, người đề xuất liên hôn trước hẳn là gia tộc Gregory.

Việc đột nhiên kéo thêm người khác vào, lại còn bị Dolores nhìn thấy rồi nhắc đến, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?

Đây chính là cú đánh đầu tiên."

"Mà nhân lần hợp tác này, rõ ràng là sân khấu mà gia tộc Gregory đặc biệt dàn dựng, nhằm giúp Duncan xuất hiện trước các gia tộc khác.

Thế nhưng hắn ta lại đột nhiên mang theo một gương mặt phương Đông đến tham dự.

Với dấu hiệu rõ ràng như thế, làm sao có thể không ai chú ý?

Những người ở đây chắc chắn sẽ coi đó là tín hiệu cho rằng nhà Gregory không còn muốn thực hiện liên hôn nữa.

Các gia tộc có con gái ở độ tuổi thích hợp đương nhiên cũng sẽ không còn chọn nhà Gregory làm đối tượng liên hôn nữa."

Gladster giơ 2 ngón tay lên hướng về phía Thẩm Mộ Khanh, môi mong nhếch lên: "Đây là cú đánh thứ hai."

Thẩm Mộ Khanh lúc này ngỡ ngàng, ngơ ngác đến bật ngửa. cô không ngờ chỉ một câu nói ngắn ngủi lại ẩn chứa nhiều toan tính đến vậy.Gladster tiếp tục nói: "Dolores cố tình nhắc đến quốc tịch của cô gái kia.

Cú đánh thứ ba này, chính là vì cô."

Nụ cười trên mặt anh ta có chút chói mắt.Thẩm Mộ Khanh hơi hé môi đỏ, mơ mơ màng màng duỗi tay chỉ vào mình: "Tôi...

Tôi???"

Chuyện này có liên quan gì đến cô?Nhìn nụ cười như có như không trên mặt Gladster, Thẩm Mộ Khanh ngẩn người một lúc lâu, rồi đột nhiên ngước mắt lên hỏi: "Chẳng lẽ vì chúng tôi đều là người Trung Quốc?"

"Đúng vậy."

Gladster búng tay, gật đầu tán thưởng: "Bạn đồng hành của ngài Fred tối nay là một người phụ nữ có khuôn mặt phương Đông, điều này ai cũng biết.

Mà thằng nhãi ranh Duncan kia đột nhiên nhắc đến việc ngưỡng mộ ngài Fred, bạn nữ của mình cũng giống Fred, là một gương mặt phương Đông.

Cô nói xem, mọi người sẽ nghĩ thế nào?"

Thẩm Mộ Khanh dường như được khai thông, bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn của cô khẽ chỉ về phía trước: "Có phải mọi người sẽ nghĩ rằng anh ta đang bắt chước Fred không?"

Không đợi Gladster trả lời, Dolores đã lên tiếng trước: "Đương nhiên còn vì Khanh xinh đẹp, khí chất vượt trội, nên không chỉ là bắt chước, mà cho dù có bắt chước cũng chỉ là hàng giả, không xứng để lên sân khấu."

Tại buổi đấu giá này, từ "hàng giả" thật sự là đầy châm biếm.Cũng khó trách Gregory Chebman khi ấy lại nổi giận đến vậy.Thẩm Mộ Khanh bị lời khen bất ngờ làm cho có chút bối rối, chỉ biết đỏ mặt nắm lấy tay Dolores, không biết nên trả lời thế nào."

Cho nên, tiểu thư còn rất nhiều điều cần phải học hỏi."

"Cô ấy không cần phải học gì cả."

Đợi Gladster nói xong, nét mặt Fred nghiêm nghị, kéo Thẩm Mộ Khanh từ bên cạnh Dolores về phía mình, ôm chặt cô vào lòng.Nhìn vẻ mặt không vui của tà thần, Gladster không dám gây rắc rối nữa, vội vàng gật đầu tán đồng: "Không sai, có ngài Fred che chở, tiểu thư chỉ cần sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ là được."
 
[Edit] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở
🥀Chương 63: Vật phẩm cuối cùng🥀


Nhìn thấy băng hình thành giữa đôi mày của Fred, hai người kia biết bầu không khí có gì đó không ổn nên bước nhanh hơn, đi về phía phòng đấu giá.Fred cảm thấy có cái gì đó đang chạm vào eo mình, cúi xuống nhìn thì thấy ngón trỏ của Thẩm Mộ Khanh đang chọc chọc vào eo mình.Cảm nhận được ánh mắt của Fred, Thẩm Mộ Khanh tự nhiên ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hạnh long lanh của cô lập tức đối diện với ánh mắt xanh lục của hắn."

Anh Gladster nói đúng mà, sao anh lại gắt lên như vậy?"

Nói thì như thế, nhưng trong lòng Thẩm Mộ Khanh vẫn ngọt ngào vô cùng.

Cô cảm nhận được rõ sự trân trọng và yêu thương của Fred.Lông mi giống như cánh bướm chậm rãi vỗ nhẹ, từng chút ngọt ngào ấy chính là từ những thay đổi nhỏ bé trong dòng chảy, tạo thành một cơn cuồng phong mạnh mẽ, tàn phá toàn bộ trái tim hắn.Hắn đột nhiên nhận ra bản thân đã hoàn toàn tin vào hiệu ứng cánh bướm(*), bất giác thở dài.(*)Hiệu ứng cánh bướm (Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc.

Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều như một phép ẩn dụ trong văn hóa đương đại, đặc biệt là các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi chu ra vì ngượng ngùng của cô, đánh cắp nụ hôn một cách công khai."

Thủ đoạn giữa các gia tộc phức tạp lắm.

Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh, tin tưởng anh là đủ."

Thẩm Mộ Khanh hờn dỗi "hừ" nhẹ một tiếng, đôi má ửng hồng như trái đào chín, thân thể lại vô thức tựa sát vào Fred hơn nữa: "Em siêu cấp, siêu cấp đáng để tin cậy!"

Nghe được giọng nói mềm mại của cô, tròng mắt của Fred giãn ra, nét cứng ngắc trên mặt cũng dịu đi nhiều.

Hắn không kìm được cúi đầu, hôn lên mái tóc mềm mại của cô.Giọng điệu lưu luyến kéo dài, như gió tháng 3, như mưa tháng 6, xâm chiếm một cách không kiêng nể: "Vất vả cho Khanh Khanh rồi."

Chỉ có những lúc hắn động tình, mới gọi cô là "Khanh Khanh."

Điều này khiến đầu cô hiện ra hình ảnh hai người từng quấn quýt không rời, lúc đó hắn cúi sát bên tai cô, gọi "Khanh Khanh.".Lúc này, đột nhiên gọi như vậy khiến Thẩm Mộ Khanh suýt chút nữa đứng không vững.Cả người cô mềm nhũn không xương, gần như dồn hết trọng lượng lên người Fred.Trên gương mặt trắng nõn của cô bỗng nhiên xuất hiện hai mảng ửng hồng, đôi mắt quyến rũ ẩn hiện sự e thẹn, nhưng đôi môi lại không kiềm chế được mà hơi nhếch lên.Cô hơi nghiêng đầu, ngước mắt lên, chỉ liếc nhìn thoáng qua góc nghiêng của Fred rồi lại cúi đầu xuống, tựa như đóa hoa mùa xuân lay động trong gió, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.Hai người cứ thế dính lấy nhau, rồi tiến vào phòng đấu giá.Mặc dù gia tộc Gregory không ưa gì Fred, nhưng cũng không dám sắp xếp cho hắn một chỗ ngồi hẻo lánh.Sau khi biết tin Fred đến, Gregory Cheb lập tức bố trí thêm hai chỗ ngồi ở phía trước bên phải phòng đấu giá.

Ảnh minh hoạ chỗ ngồi.

Vừa hay ngồi bên cạnh Gladster và Dolores.Dưới ánh mắt của mọi người, Fred và Thẩm Mộ Khanh được dẫn tới chỗ ngồi.

Không khí có phần ngột ngạt cũng được xoa dịu đi ít nhiều.Với tư cách là chủ nhà, gia tộc Gregory ngồi ở hàng đầu tiên ở vị trí trung tâm, vị trí này khá hợp lý khiến người khác khó mà bắt bẻ.Lúc này, toàn bộ ánh đèn trong hội trường đều bật sáng, khiến đại sảnh sáng rực, trông vô cùng nguy nga tráng lệ.Không khí náo nhiệt trong phòng đấu giá ban nãy nhanh chóng lặng xuống, những tấm rèm trên sân khấu từ từ được kéo ra từng lớp từng lớp.Khi tiếng bước chân thanh thoát vang lên, một cô gái ngoại quốc mặc lễ phục màu đỏ, dáng người uyển chuyển bước lên sân khấu, thật sự rất quyến rũ.Cô từ từ dừng lại trước cái đài ở góc trên bên trái, trước tiên đặt một tay lên ngực, nhẹ cúi đầu chào các nhân vật quý tộc đang ngồi, đôi môi đỏ hé mở, giọng nói bằng tiếng Đức hơi cứng ngắc nhưng qua miệng cô lại trở nên trong trẻo và quyến rũ lạ thường: "Chào mừng các quý ông và quý bà đã đến với buổi đấu giá hôm nay.

Tôi là Daisy, đấu giá viên trưởng của phiên đấu giá Tanya."

Tên tuổi của Daisy được coi là nổi tiếng trong toàn bộ giới đấu giá ở Đức, ngay khi cô vừa dứt lời, dưới sân khấu đã bắt đầu xôn xao bàn tán.Có vẻ rất thích thú khi được người khác bàn tán, môi đỏ của Daisy cong lên, nở một nụ cười tự nhiên và duyên dáng: "Tôi cũng không nhiều chuyện nữa, mời các vị thưởng thức món đồ đầu tiên."

Daisy vừa dứt lời, người phục vụ mang theo khay được phủ vải nhung đỏ, cẩn thận bước lên sân khấu và đặt nó ở giữa cái bục.Daisy bước lên, rời khỏi đài, tiến tới chính giữa sân khấu.

Vừa nói, cánh tay trắng nõn của cô nắm lấy một góc tấm vải nhung đỏ rồi vén nó lên."

Đây là đôi khuyên tai được chế tác bởi bậc thầy người Ý, Morton, với viên kim cương màu xanh lam hình lê nặng 2.85 carat."

Tấm vải nhung được kéo xuống, một đôi khuyên tai kim cương màu xanh lam lấp lánh rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người."

Chắc hẳn các vị đều biết, bậc thầy Morton đã không còn chế tác trang sức nữa và đôi hoa tai này chính là món trang sức cuối cùng mà ông ấy ủy thác cho chúng tôi đem ra đấu giá, đủ để thấy sự quý giá của nó."

Đưa tấm vải nhung cho người phục vụ, Daisy quay lại với cái đài kia, cầm lấy chiếc búa nhỏ bằng bạc, nhẹ gõ một cái lên bục gỗ: "Giá khởi điểm là 1 triệu đô la Mỹ (~26 tỷ VNĐ), mỗi lần tăng giá không dưới 100 nghìn đô la Mỹ (~2.6 tỷ VNĐ).

Buổi đấu giá bắt đầu."

"1 triệu 100 nghìn đô la Mỹ!" (~28 tỷ VNĐ)"1 triệu 200 nghìn đô la Mỹ!" (~31 tỷ VNĐ)"1 triệu 300 nghìn đô la Mỹ!" (~34 tỷ VNĐ).........Ngay từ lúc món đồ này được mang ra, phía dưới khán đài, không ít danh môn thục nữ đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Khi phiên đấu giá bắt đầu, những bảng số không ngừng được giơ lên."

Em thích không?"

Thẩm Mộ Khanh đang xem một cách say mê, thì bàn tay bị nắm chặt bởi một bàn tay lớn, giọng nói lạnh lùng, điềm tĩnh của Fred vang lên bên tai.Vấn đề không phải là tiền bạc mà chỉ đơn thuần là chuyện thích hay không.Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại không mấy hứng thú với đôi khuyên tai này.

Nhìn thêm một lần nữa, cô khẽ lắc đầu: "Đẹp thì đẹp, nhưng màu sắc quá chói, phối với sườn xám chỉ sợ giọng khách át giọng chủ(*)."(*)Nghĩa là người ngoài chiếm ưu thế, lấn át người chủ.Thẩm Mộ Thanh rất có thiên phú cùng với thành tựu trong việc phối đồ thiết kế, chỉ cần một cái liếc mắt, cô đã có thể liên kết trang sức với bộ sườn xám của mình.Fred gật đầu, thân hình cường tráng của hắn tiến sát về phía cô chút nữa: "Lúc ở sảnh chính, em có ưng món đồ nào không?"

Thẩm Mộ Khanh khi ấy chỉ lo đi tìm Tiểu Yên, hầu như không chú ý kỹ đến các bộ sưu tập.

Bị Fred bất ngờ hỏi vậy, cô chỉ thè lưỡi tinh nghịch: "Nhìn thêm một lúc nữa đi, mới là món đầu tiên thôi mà."

Nhìn thấy những thiên kim tranh tới tranh lui, Thẩm Mộ Khanh cũng thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đôi khuyên tai kim cương màu xanh lam đầu tiên đã được một đại tiểu thư thế gia mua với giá 2 triệu đô la Mỹ. (~52 tỷ VNĐ)Buổi đấu giá vẫn đang diễn ra, trong lúc đó đã đấu giá thành công như một bình hoa sứ xanh trắng thời nhà Thanh, một chiếc vòng cổ ngọc trai từng được Nữ hoàng Anh tiền nhiệm sưu tầm, một chiếc vòng bằng ngọc và một bức họa của hoạ sĩ Daniel F.

Gerhartz.Khi món đồ cổ Trung Quốc xuất hiện liền khơi dậy hứng thú của Thẩm Mộ Khanh.

Trước sự truy vấn không ngừng của Fred, cô vẫn bình tĩnh lắc đầu.Cô không có nhiều cảm xúc với những món đồ trang trí này, trong lòng chỉ âm thầm mong chờ chiếc vòng cổ mà Fred và Dolores đã nhắc đến.Cuối cùng, sau khi từng món đồ lần lượt được đưa khỏi sân khấu, Daisy một lần nữa bước ra trung tâm."

Các vị, món tiếp theo chính là vật phẩm cuối cùng của đêm nay.

Để tôi tự tay mang nó ra."
 
[Edit] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở
🥀Chương 64: Nụ hôn của Đấng Cứu Thế🥀


Daisy bước đi uyển chuyển như mèo, đi xuống sân khấu, nửa phút sau, trên tay cô đã cầm một cái khay thuỷ tinh.Trên khay là một chiếc hộp kính hình chữ nhật được phủ bằng vải nhung, Daisy đặt chiếc khay thủy tinh trong tay lên trên bục."

Đây là một chiếc vòng cổ đã biến mất từ lâu, nhưng gần đây lại bất ngờ xuất hiện ở Đức."

Daisy dùng tay nhẹ nhàng kéo tấm vải nhung lên.Trong chiếc hộp kính hình chữ nhật là một giá đỡ hình người và một chiếc vòng cổ kim cương trong suốt đang lặng lẽ nằm trên đó.Viên kim cương trong suốt hình giọt nước được bao quanh bởi nhiều viên kim cương trắng, toàn bộ thân dây được chế tác từ nhiều viên kim cương nhỏ.Vầng sáng dịu nhẹ phát ra ngay cả trong phòng đấu giá, khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi nếu nhìn nó dưới ánh mặt trời sẽ rực rỡ đến mức nào."

Với trọng lượng 11.65 carat, cấp D, không tì vết, độ hiếm của nó chắc tôi không cần phải bàn thêm.

Chiếc vòng cổ được đấu giá hôm nay là món trang sức yêu thích nhất của Nữ hoàng Anh đầu tiên, được chế tác bởi một lượng tài nguyên quốc gia vô cùng lớn để tạo ra tác phẩm tuyệt thế này."

"Tên của nó là ———— Nụ hôn của Đấng Cứu Thế."

Tất cả mọi người có mặt đều không thể rời mắt khỏi chiếc vòng cổ tuyệt đẹp lấp lánh ấy.Vầng sáng nhàn nhạt dường như không bị lu mờ bởi ánh đèn rực rỡ trong phòng đấu giá, ngược lại càng khiến nó thêm phần chói lọi.Mãi đến khi một chùm sáng trắng từ trên sân khấu chiếu xuống, chiếu vào "Nụ hôn của Đấng Cứu Thế", mọi người mới từ từ hoàn hồn.Tiếng hít thở mạnh nối tiếp vang lên, những cuộc thảo luận nhỏ xung quanh đều là sự tán thưởng không giấu giếm.Thẩm Mộ Khanh cũng không ngoại lệ, bàn tay nhỏ bé bị Fred nắm chặt, ánh mắt của cô dán chặt vào chiếc vòng cổ, ngay cả con ngươi cũng không hề di chuyển.Khuôn mặt trắng trẻo, tinh xảo của cô hiện rõ sự kinh ngạc.Quả là một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp.Cô vẫn nhớ khi cô 15-16 tuổi, ba từng dẫn cô tham gia một bữa tiệc của người nổi tiếng.Tất cả các tiểu thư đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy, hàng ngàn màu sắc bừng lên, khiến cô hoa cả mắt, không biết nhìn đi đâu.Nhưng điều khó quên nhất cho đến nay lại là một trong những nhân vật chính của bữa tiệc ấy, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp và quý phái.Thời gian trôi qua, cô đã quên đi diện mạo của người phụ nữ đó, nhưng vẫn nhớ rõ khoảnh khắc thoáng qua khi chiếc vòng cổ kim cương màu đỏ lấp lánh trên cổ cô ấy.Viên kim cương chủ đạo có hình vuông, xung quanh được bao bọc bởi vô số viên kim cương trắng, tựa như một nữ vương cao quý được quần thần vây quanh.Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, cô vẫn không thể nào quên được, vì vậy đã một mình ngồi trước máy tính tìm những thông tin liên quan.Sau khi cô nhập đầy đủ tất cả đặc điểm của chiếc vòng cổ kim cương vào máy, màn hình hiển thị đúng là chiếc vòng cổ kim cương đỏ mà cô đã kinh ngạc và say mê.Nhưng hình ảnh chụp lại vẫn không thể so sánh với sự kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy.Từ đó về sau, cô chưa từng gặp được chiếc vòng cổ nào khiến mình rung động như vậy.

Cho đến hôm nay, "Nụ hôn của Đấng Cứu Thế" này đã khiến trái tim cô đập liên hồi.Ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm lại, tựa như sợ rằng luồng khí kích động sẽ quấy nhiễu ánh sáng bao quanh nó.Mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ đến cực điểm, viên kim cương trong suốt tựa như có thể hấp thu mọi hạt bụi trong không khí, khí chất bao trùm này, giống như một nữ vương đích thực.Fred luôn quan sát Thẩm Mộ Khanh, đương nhiên không bỏ lỡ những biến hóa nhỏ trên khuôn mặt của cô.

Cuối cùng, hắn cũng nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào phòng đấu giá.Biểu cảm ôn hòa hơn vài phần, mặt mày cũng không để lộ cảm xúc gì đặc biệt, phảng phất như đã sớm nhìn thấy kết cục.

Chiếc vòng cổ này, dù chưa được đấu giá, đã nằm gọn trong tay hắn.Sự yêu thích của Thẩm Mộ Khanh đối với chiếc vòng cổ này chẳng khác nào thêu hoa trên gấm đối với hắn.

Vốn dĩ hắn đã định đấu giá chiếc vòng cổ này làm quà, tận tay trao cho cô.Lần này, Fred không hỏi thêm ý kiến của Thẩm Mộ Khanh, chỉ lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Bach.Cất điện thoại vào túi, hắn lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, người sống chớ lại gần.Daisy nhìn phản ứng của mọi người, mỉm cười hài lòng.

Đây cũng là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với một món trang sức đẹp như vậy.

Trong lòng cô, cảm giác phấn khích không hề thua kém bất kỳ ai có mặt ở đây.Chiếc váy dài thướt tha bị Daisy hất ra sau, từng bước đi của cô lúc này đều đầy sự tự tin và kiên định."

Cạch!"

Chiếc búa bạc đập mặt bàn gỗ.

Daisy một tay chỉ về phía chiếc vòng cổ hoàn mỹ đến cực điểm kia, giọng nói trong trẻo cất lên: "Nụ hôn của Đấng Cứu Thế, giá khởi điểm là 30 triệu đô la Mỹ (~775 tỷ VNĐ), mỗi lần ra giá không được dưới 1 triệu đô la Mỹ (~26 tỷ VNĐ).

Buổi đấu giá bắt đầu!"

Âm thanh vừa dứt, Dolores đã là người giơ bảng đầu tiên: "35 triệu đô la Mỹ." (~904 tỷ VNĐ)Nghe được mức giá, một tia do dự hiện lên trên lông mày của Tẩm Mộ Khanh.

Nhìn Dolores bên cạnh tham gia đấu giá, chủ ý trong lòng cô càng thêm vững chắc: "Dolores, cô cũng thích sao?"

Thẩm Mộ Khanh vốn không định để Fred vì mình giành chiếc vòng này.

Lúc này, cô cũng không còn hy vọng gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi mỉm cười, nhìn Dolores vừa buông thẻ bài mà hỏi."

Hiện tại tôi đang cảm thấy hứng thú với trang sức bằng phỉ thuý, chiếc vòng cổ này tuy đẹp nhưng không thu hút tôi nhiều."

Dolores nâng bàn tay ngọc mảnh khảnh lên, chạm nhẹ vào mũi rồi mỉm cười nói: "Trước đây tôi vẫn chưa ra giá, bây giờ tôi ra giá cũng coi như là đã tham gia rồi nhỉ."

"Vậy em phải tìm cơ hội nhờ tiểu thư xem thử rồi.

Trang sức bằng phỉ thuý của Trung Quốc thuộc hàng đẳng cấp thế giới, biết đâu cô ấy còn là một chuyên gia."

Gladster nhiên không có ý định tham gia cuộc đấu giá này.

Phụ nữ bên cạnh anh ta rất nhiều, nhưng phần lớn chỉ để làm bình phong tại một số dịp hợp quan trọng.

Việc giành được chiếc vòng cổ này cũng chẳng có ích gì.Môi đỏ của Thẩm Mộ Khanh cong lên, hai má ửng hồng, nâng tay chỉ vào chiếc trâm ngọc đang buộc tóc ở phía sau đầu: "Anh Gladster, anh có thể gọi tôi là Khanh.

Nói về trang sức bằng phỉ thuý(*), tôi không phải là chuyên gia, nhưng cũng biết đôi chút.

Những phụ kiện đi kèm với sườn xám thường là ngọc trai, phỉ thuý và kim cương.

Trong ba loại này, trâm ngọc của tôi là nhiều nhất.

Nếu anh không chê, tôi có thể tặng anh một chiếc."(*)Ngọc phỉ thuý rất được ưa chuộng tại Trung Quốc.

Người Trung Hoa tin rằng đá cẩm thạch có tác dụng bảo vệ sức khỏe, mang lại may mắn và tài lộc.

Ngoài ra, đá cẩm thạch còn được coi là biểu tượng của sự trường thọ và sự bền vững.Gương mặt Thẩm Mộ Khanh toát lên vẻ chân thành, như thể chỉ cần thiếu chút nữa là dâng tận tay Dolores, dường như sợ bị cô ấy ghét bỏ.Bộ dáng mềm mỏng, tràn đầy thành ý ấy khiến ai nhìn thấy cũng không thể cự tuyệt và Dolores cũng không ngoại lệ.Nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt nâu như châu báu cũng đầy sự chân thành, còn có chút thụ sủng nhược kinh(*), vội vàng đáp: "Đương nhiên tôi không chê rồi.

Tôi tin rằng mắt nhìn của Khanh nhất định sẽ rất tuyệt."(*)"Thụ sủng nhược kinh" là câu Hán Việt được dịch từ tiếng Trung "受宠若惊" có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.Trong lòng Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng thỏa mãn.Khi đến Đức, trên người cô chỉ có mặc sườn xám và một số món trang sức bằng phỉ thuý mà ba mẹ cô đã mua cho cô khi họ còn sống.Lúc này, khi món quà của mình được người khác công nhận, cô giống như một đứa trẻ nhận được kẹo vậy.Trong lòng thấy ngọt ngào, khoé môi cũng nhếch cao hơn, mắt hạnh cong cong thành hình bán nguyệt, thật giống như một đại tiểu thư trong một gia tộc sống ẩn dật chưa từng bị thế tục làm vấy bẩn."

39 triệu!" (~1.007 tỷ VNĐ)"40 triệu!" (~1.033 tỷ VNĐ)
 
Back
Top Bottom