[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 82,119
- 0
- 0
[Edit] Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở
🥀Chương 59: Tiểu Yên🥀
🥀Chương 59: Tiểu Yên🥀
Gladster ảo não vỗ trán, ý cười ở khoé miệng lại càng sâu hơn: "Ôi trời, tôi đã quên mất mối quan hệ giữa chỉ huy HX và ngài.
Vậy thì hãy chờ xem trận chiến cuối cùng của con thú bị dồn vào chân tường sẽ ra sao."
Anh ta nâng ly champagne lên, chạm nhẹ vào thành ly của Fred.Tiếng thuỷ tinh va chạm thanh thúy vang lên, cả hai đồng loạt uống một ngụm chất lỏng.Còn Thẩm Mộ Khanh bị Nicholas Dolores kéo đi, lòng vẫn đầy bất an.Lúc này, tâm trí cô hoàn toàn không đặt vào những món đồ đấu giá trước mắt.
Cô chỉ muốn tìm Tiểu Yên để làm rõ mọi chuyện."
Khanh, cô không thích những thứ này sao?"
Thấy cô không mấy hứng thú, Dolores lên tiếng hỏi dò: "Đừng lo lắng về giá cả.
Chỉ cần cô thích, ngài Fred nhất định sẽ mua thôi."
Thẩm Mộ Khanh lúng túng xua tay, gương mặt lộ rõ sự áy náy: "Xin lỗi, Dolores.
Hiện giờ tôi không có tâm trạng thưởng thức những món đồ này.
Cô có thể đi cùng tôi tìm một người không?"
Cuối cùng, không thể kìm lòng được, cô đành phải nói rõ tình huống với Dolores.Yêu cầu vừa được đưa ra, Dolores liền mỉm cười ôn nhu: "Đương nhiên rồi.
Buổi đấu giá đêm nay cô còn có bằng hữu sao?"
Thấy cô ấy gật đầu, Thẩm Mộ Khanh khẽ thở phào, cười nhẹ rồi nghiêng người, ánh mắt hướng về phía Tiểu Yên đang đứng giữa đám đông, giọng điệu nhàn nhạt: "Là một bằng hữu rất tốt."
Giờ phút này, nỗi sợ hãi và chột dạ trong lòng tiểu Yên đã tan biến hoàn toàn.
Cô ta tự an ủi mình khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh.Xa như vậy, chắc chắn Thẩm Mộ Khanh không thể thấy rõ cô ta.
Quả nhiên, lúc sau Thẩm Mộ Khanh không đến tìm cô ta.Điều đó càng khiến cô ta thêm phần kiên định với suy nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn đứng cạnh người đàn ông ở bên cạnh, mỉm cười lấy lòng trò chuyện với mọi người.Tuy nhiên, nụ cười ấy cứng ngắc và đầy sự tâng bốc.Nhìn thấy cô ta, tim Thẩm Mộ Khanh như thắt lại, cô nhíu mày rồi cùng Dolores chậm rãi bước đến gần."
Tiểu Yên!"
Giọng nói tiếng Trung quen thuộc vang lên bên tai cô ta, thân thể Tiểu Yên đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn không dám quay đầu lại.Lúc này, những người xung quanh Tiểu Yên đều bị tiếng gọi lạ lẫm kia thu hút ánh nhìn.Chỉ thấy bạn nữ đi cùng tiên sinh Fred đang cùng tiểu thư Dolores của gia tộc Nicholas sánh vai đứng đó.Người phụ nữ phương Đông xinh đẹp và dịu dàng kia đang nói điều gì đó.Không chỉ Tiểu Yên, mà người đàn ông đứng bên cạnh cô ta cũng vì giọng nói mềm mại ấy mà quay đầu lại.
Thân thể hắn ta khựng lại, đôi mắt trợn tròn.Duncan không ngờ rằng mình sẽ gặp lại cô gái mà lần đầu tiên đã khiến hắn ta phải ngẩn ngơ.Trải nghiệm đua xe lần trước không hề tốt chút nào, nhưng hình bóng của cô gái đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí hắn ta.Cô gái ấy sẽ đến trong giấc mơ của hắn vào mỗi đêm.Dù hắn ta có cố gắng tra thế nào cũng không tra ra được, ý nghĩ chiếm đoạt cô cũng dần tan biến.Cho đến một ngày, khi hắn ta lái xe ngang qua một trường đại học, bỗng nhiên hắn thấy một cô gái giống với khuôn mặt phương Đông kia, độ tuổi cũng không chênh lệch là mấy.Ngay lập tức, trong lòng hắn nảy sinh một ý định.Dù là thế thân, hắn cũng phải có được cô ấy.Chiếc siêu xe dừng lại bên cạnh Tiểu Yên, người vừa mới bị từ chối xin việc.Dưới ánh mắt nghi ngờ của cô ta, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra vẻ ngoài tuấn tú của Duncan: "Chào cô, tiểu thư có thể cho tôi làm quen không?
Tôi là Duncan của gia tộc Gregory, rất vui được gặp cô."
Chỉ một câu ngắn ngủi này, đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô ta.Duncan tấn công mãnh liệt đến mức Tiểu Yên hoa cả mắt, cô ta hoàn toàn không chống đỡ nổi, cuối cùng chỉ có thể bị cuốn vào vòng xoáy ngọt ngào của hắn.Trước kia, Tiểu Yên rất coi thường những công tử tiểu thư chỉ dựa vào thế lực của gia tộc.Nhưng Duncan thì khác, hắn anh tuấn, lãng mạn, tình cảm, hài hước.....Vô số từ ngữ đẹp đẽ cũng không thể miêu tả hết hình ảnh của người đàn ông này trong lòng Tiểu Yên.Cô ta không còn phải lo lắng kiếm sống vất vả, bị công việc từ chối.Ngay từ đầu, khi Duncan đưa tiền cho cô ta, cô ta đã kiên quyết từ chối và tỏ ra khinh thường.
Nhưng dần dần, cô ta không thể chống lại sự cám dỗ chết người của đồng tiền.Cô ta đưa tay nhận lấy thẻ từ Duncan, nhìn hắn với nụ cười trên môi: "Như vậy mới ngoan chứ."
Duncan bắt đầu đưa cô ta tham gia các buổi hội họp thương nghiệp.
Mỗi khi bị hỏi về thân phận của Tiểu Yên, Duncan luôn là người mở miệng trước, ngắt lời người khác, chỉ cười mơ hồ cho qua: "Cô ấy rất nhút nhát, các vị đừng hỏi quá nhiều."
Duncan đã nói như vậy, những người có mặt cũng đành bỏ cuộc, nhưng gương mặt phương Đông này càng khiến người ta nghi ngờ.Sau bữa tiệc, Tiểu Yên tức giận buông tay Ducan ra, nói: "Sao anh không giới thiệu em với bạn bè của anh?
Em....
Em không đáng được giới thiệu sao?"
Còn người đàn ông lịch lãm, dịu dàng trước mặt cô ta lại không an ủi cô ta, mà chỉ từ từ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa trong màn đêm.Một chút ánh lửa từ điếu thuốc rơi vào mắt Tiểu Yến, Duncan nhả ra một làn khói, mỉm cười nhìn cô ta: "Cầm tiền là đủ rồi, những thứ khác đừng mơ tưởng."
Nói xong, hắn còn giơ tay xoa đầu cô ta: "Tôi đã nói rồi, tôi thích em ngoan ngoãn."
Tiểu Yên muốn ngay lập tức tát hắn một cái, rồi lạnh lùng bỏ đi.Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ và lòng tự trọng mong manh của cô ta.Đôi chân cô ta không chịu nghe lời, như thể bị đinh ghim chặt xuống đất.Cô ta không thể thiếu tiền, không thể thiếu sự tôn trọng từ người khác và không thể thiếu người đàn ông mà cô ta thích trước mắt.Cuối cùng, ngay cả lòng tự trọng nhỏ nhoi kia cũng bị đánh vỡ.Cô ta vẫn không thể rời xa hắn.Trong buổi tiệc, cô ta gặp lại người mà cô ta không muốn gặp nhất, Thẩm Mộ Khanh, sắc mặt đỏ bừng.Bây giờ bị gọi tên, cô ta không thể tránh đi được nữa.Cô ta chỉ có thể cười cứng ngắc, xoay người lại, miễn cưỡng cười với Thẩm Mộ Khanh: "Chị Khanh."
Thấy hai người chào hỏi, trong đầu Duncan ngay lập tức nổ tung, bất giác tránh ra xa Tiểu Yên một bước.Lúc này Thẩm Mộ Khanh đã không thể cười nổi, cô có thể thấy lúc này Tiểu Yên đang miễn cưỡng, cùng Dolores chậm rãi bước đến.Những kẻ khôn khéo đã tránh đường.Cô bước thẳng đến trước mặt Tiểu Yên.Giờ phút này, tâm trạng của cả hai đều hoàn toàn bất đồng.Tiểu Yên thì thấp thỏm bất an, Duncan thì vui mừng khôn xiết, niềm vui sướng tột độ khiến đầu óc hắn ta lúc này cũng có hơi choáng váng.Họ đứng rất gần nhau, cô gái toát ra một mùi hương đặc biệt mà người thường không có, chỉ cần ngửi một lần thôi đã khiến hắn ta mê mẩn.Chưa để Thẩm Mộ Khanh kịp lên tiếng, Duncan đã vội vàng nói trước, kiềm chế niềm vui trong lòng, lịch sự hướng về Thẩm Mộ Khanh: "Tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?"
Đột nhiên có người đàn ông xuất hiện khiến cả Thẩm Mộ Khanh, Tiểu Yên và Dolores đều ngạc nhiên.Ánh mắt Thẩm Mộ Khanh chậm rãi di chuyển qua Duncan, nhíu mày: "Xin lỗi, tiên sinh, tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau."
Thấy cô không nhớ, trong lòng Duncan có hơi mất mát, nhưng vẫn cố chấp nhắc lại: "Trên con đường quốc lộ gần Rừng Đen, đua xe."