Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 170 Đơn giản là nhìn anh ta ngứa mắt


Đêm ấy, chín giờ rưỡi.Xe chậm rãi dừng lại, Lê Tiếu nhìn biệt thự xây trong núi tỏa ra ánh sáng ấm áp, ánh mắt hơi ngập ngừng.

Thật ra trên đường rời khỏi Bất Dạ Thành, cô đã phát hiện hướng xe chạy không phải là nhà họ Lê đường Hoa Nam.Đúng như cô dự đoán, xe chạy đến biệt thự Nam Dương.Trước cửa biệt thự, bóng dáng Thương Úc cao ráo như người trong bức họa đêm trăng đứng chắp tay, nhìn Lê Tiếu ở xa qua ánh sáng lờ mờ.

Ngay lúc tầm mắt giao nhau, Lê Tiếu vội xuống xe, bước nhanh tới.

Cô đứng lại, ngẩng đầu, tâm sự hiện rõ nơi đáy mắt.

Thương Úc nhìn xuống, bàn tay khẽ xoa đầu cô, giọng lộ rõ không vui: "Đêm qua còn không được nghỉ ngơi, tối nay lại uống rượu?"

Hử?

Anh ấy biết?Cô gần như hiểu ra tại sao hôm nay Lạc Vũ đột ngột được phục chức.

Cô bĩu môi, cụp mắt, nhỏ giọng: "Hơi phiền não thôi."

Thương Úc bất đắc dĩ nhìn cô, xoay người bảo: "Vào rồi nói."

Hai người nối nhau vào phòng khách.

Ánh đèn sáng ấm áp khiến Lê Tiếu nhíu mày.

Cô ngồi xuống sô pha đơn, thuận tay ôm gối vùi mặt xuống.Tối nay Lê Tiếu khác ngày thường, có thể nói đây là lần đầu cô thể hiện tâm trạng bất ổn như vậy trước mặt Thương Úc.

Thương Úc chau mày, ngồi bắt tréo chân đối diện cô.

Anh cúi người châm điếu thuốc, hít một hơi, giọng trâm khàn: "Sao tự nhiên điều tra Đồ An Lương?"

Cánh tay ôm gối ôm của Lê Tiếu căng thẳng, cô
ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Lạc Vũ nói anh nghe à?"

Cô chưa từng nghĩ phải giấu giếm chuyện gì với Thương Úc, nhưng cũng không thích cách người bên cạnh mật báo.

Nếu muốn thì cô sẽ nói anh nghe.

Ngay lúc Lê Tiếu khó chịu, giọng nói mang ý cười vang lên: "Buổi sáng lợi dụng máy tính công ty xâm nhập hệ thống giám sát của Bất Dạ Thành, tưởng anh không biết sao?"

Thật xấu hổ!

Cô còn tưởng mình làm kín kẽ lắm.

Sáng nay sau khi thao tác xong, cô nhanh chóng đồng bộ video vào điện thoại của mình, hơn nữa còn xóa sạch lịch sử trên máy tính công ty.

Vậy mà chưa đến một tiếng, anh đã biết rõ rồi.Thương Úc nhả khói, đôi mắt sâu thẳm dưới làn khói trắng hiện lên vẻ u ám không muốn ai biết: "Có va chạm với Đồ An Lương?"

Nếu Đồ An Lương trêu chọc cô, dù có phá vỡ sự cân bằng của các thế lực khắp nơi anh cũng không ngại lật tung cả Thành Nam vì cô.Lê Tiếu cáu kỉnh nói: "Không, chỉ đơn giản nhìn anh ta ngứa mắt!"

Tiếng cười quyến rũ như dòng nước chảy êm ả bỗng truyền đến bên tai, vô cũng dễ nghe.

"Vì Cửu Công sao?"

Nhìn Lê Tiếu uế oải, anh hói thẳng.Không hổ là bá chủ Nam Dương - Thương Thiếu Diễn, dường như chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay anh.Lê Tiếu im lặng, không phản bác: "Ừm, xem như là thế."

Sau đó, cô ngẩng đầu đánh giá anh, do dự không nói.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 171 Lê Tiếu buồn bực


Thương Úc buông chân xuống, cúi người châm điếu thuốc, nhìn về phía Lê Tiếu cụp mắt: "Qua đây."

Lê Tiếu bỏ gối ôm ra, chậm rãi ngồi xuống cạnh anh.

Mùi thuốc lá xen lẫn mùi gỗ mun mát lạnh trên người anh quẩn quanh trong không khí, âm thầm mê hoặc lý trí của cô.Anh dùng mu bàn tay thử nhiệt độ tách trà trên bàn rồi đưa cho cô: "Trà giải rượu, uống xong thì đi ngủ."

Lê Tiếu nhận lấy tách trà có nhiệt độ vừa phải, ôm gọn trong lòng bàn tay, nhấp một ngụm nhỏ.

Vị mật ong ngọt ngào.

Tối nay cô không uống nhiều, một ly Remy Martin không khiến cô say bất tỉnh nhân sự.

Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy đầu óc lâng lâng.

Vì tách trà giải rượu này mà tâm tình muộn phiền cả đêm dần tan biến.Có anh bên cạnh, dường như tâm trạng cũng không còn tồi tệ nữa.Lê Tiếu tiếp tục uống trà giải rượu, mà sau khi Thương Úc gẩy tàn thuốc thì ghé mắt nhìn cô, nói: "Đồ An Lương là con trai của Cửu Công."

Quả thật rất kinh ngạc!Cô đã nghĩ đến nhiều khả năng, cũng điều tra mọi tin tức về Đồ An Lương, chỉ không tra được... quan hệ giữa anh ta và Trọng Cửu Công"Có phải cảm thấy lạ khi em không tra được không?"

Anh ra hiệu cho cô tiếp tục uống trà giải rượu, còn mình thì đứng dậy đỉ đến cạnh cửa số, chặp tay nhìn cảnh sắc bên ngoài: "Tên thật của Trọng Cửu Công là Đồ Trọng, người nhà họ Đồ, nhà giàu bậc nhất
Nam Dương ngày trước đã phá sản!"

Lê Tiếu nghe xong thì trầm tư.

Chẳng trách không ai điều tra được xuất thân và tên họ của Trọng Cửu Công, thì ra ông là người nhà họ Đồ.

Ánh mắt của Lê Tiếu lạnh đi, tay cầm ly cũng dần siết chặt: "Nếu họ là cha con, tay của thầy..."

Thương Úc thoáng xoay người, nhìn Lê Tiếu: "Nếu không có gì bất ngờ, chắc là do Đồ An Lương làm."

Lê Tiếu: "Cha con bất hòa?"

"Em không điều tra ra được quan hệ của Cửu Công và Đồ An Lương vì mấy năm trước Vọng Nguyệt đã xóa phần thông tin này."

Lê Tiếu im lặng.

Vọng Nguyệt là người quản lý của Honker Union, Lê Tiếu tự nhận mình kém hơn về kỹ thuật giấu tin.Cô thầm thở dài, quanh đi quẩn lại hóa ra cũng chỉ có cô phí công: "Chẳng trách thầy không cho em điều tra.

Hóa ra người hành hung là con trai thầy."

Cô nhớ lại dáng vẻ của Đồ An Lương, dù râu che hơn nửa gương mặt, nhưng đúng là có đôi nét giống Trọng Cửu Công, nhất là đôi mắt.Nhìn vẻ mặt suy sụp của Lê Tiếu, Thương Úc quay lại, đứng trước mặt khẽ xoa đầu cô: "Không phải ông ấy sợ em nhắm vào Đò An Lương, mà lo em không phải đối thủ của anh ta."

Nghe thế, ánh mắt Lê Tiếu dao động, như mơ hồ nghe được điều lạ.Cô đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn anh, kéo cổ tay anh xuống, nắn nhẹ: "Diễn gia?"

Vừa nói, Lê Tiếu vừa chậm rãi đứng dậy, nheo mắt nhìn Thương Úc: "Không phải chứ!

Anh hiểu rõ thầy em như vậy?

Ngay cả ông ấy đang nghĩ gì anh cũng biết?

Lẽ nào...

ông ấy lén tìm anh, nên anh mới cho người đưa em đến biệt thự?"

Vì đề phòng cô nảy sinh va chạm với Đồ An Lương sao?

Cô kích động thiếu suy nghĩ vậy à?Lê Tiếu hơi bất mãn, tránh ánh mắt của Thương Úc, thầm nghĩ có nên giả ngầu xoay người rời đi không.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 172 Đồ An Lương không uy hiếp được em


Giây kế tiếp, hơi thở ấm áp như có như không phả vào trán cô.Tỉnh táo lại thì cô đã thấy Thương Úc cúi người, tay giữ gáy cô đề phòng cô né tránh: "Đưa em đến biệt thự vì muốn thấy em được ngon giấc.

Còn về Cửu Công thì đúng là ông ấy có tìm anh, nhưng anh đã từ chối.

Đồ An Lương còn chưa đủ tư cách uy hiếp được em."

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, trong sóng mắt lộ ý cười.

Tâm sự rối ren của Lê Tiếu chợt tan thành mây khói.

Cô nhếch môi muốn cười nhưng cố nén, chỉ "à" một tiếng, niềm vui râm ran khắp người.

Hầu hết mọi người đều cho rằng cô không phải là đối thủ của Đồ An Lương.

Cũng chỉ có Thương Úc sẽ không nể nang mà nói rằng, đối phương không có tư cách uy hiếp được cô.Lê Tiếu khẽ lắc đầu, thoáng lui ra sau: "Em mệt rồi."

Đêm càng khuya, sắc trời mịt mù thì càng dễ khiến tâm trí con người ta bị mê hoặc, đặc biệt là trước mặt có trai đẹp, mà cô còn uống rượu.Lê Tiếu vẫn luôn nhớ kỹ câu: Có những lời nên để
đàn ông nói.Thế nên, cô đồng ý chờ!Mấy phút sau, Lê Tiếu đi đến phòng khách.

Cô quen lối đi đến phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy đồ mới đặt bên cạnh bồn tắm.

Lệ Tiếu dưa nghiêng ở cạnh của, nhìn giá để đỡ mà trong lòng vui vẻ.Tắm xong, cô vừa lau tóc vừa quay lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên định nhắn tin cho Cửu Công thì bỗng dưng WeChat hiện lên tin nhắn.Thương Úc: Còn chưa đi ngủ?Ngón tay Lê Tiếu chải xuôi mái tóc dài ẩm ướt, trả lời anh: Bao giờ Diễn gia ngủ?Anh trả lời ngay: Chờ em ngủ.Lê Tiếu nhanh chóng gửi emoji [ngủ ngon] rồi kết thúc cuộc trò chuyện.Cô cầm điện thoại, nằm ngửa trên giường nhìn đèn treo trần nhà, trong đôi mắt nai sóng sánh ý cười.Hôm sau, ăn sáng xong Lê Tiếu ngồi xe Thương Úc đến công ty, còn Lạc Vũ lái chiếc Mercedes của cô đi sau đoàn xe.Mười giờ sáng, Lê Tiếu nhận được cuộc gọi của Viện sĩ Giang.

Trong điện thoại, Viện sĩ Giang trịnh trọng nói: "Tiếu Tiếu à, chạng vạng hôm qua cô gái mắc bệnh lạ đó đã đến."

Lê Tiếu cầm điện thoại đến phòng giải khát: "Dạ, thế thầy thấy sao?"

Viện sĩ Giang lật hồ sơ ghi chép trong tay, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhìn qua thì đúng là bệnh do đột biến nhiễm sắc thể.

Thấy để cô ấy làm xét nghiệm gen, tối qua Liên Trinh đã đưa ra kết quả."

"Trước mắt thì gen của cô ấy không thấy có dấu hiệu đặc biệt do di truyền.

Thầy và vài nhân viên thí nghiệm đã thảo luận, nguyên nhân phát bệnh của cô gái này có hai khả năng, bức xạ của phóng xạ và thuốc hóa học."

Nghe được kết quả từ Viện sĩ Giang, ánh mắt của Lê Tiếu dân trở nên sâu xa.

Khả năng Quan Minh Ngọc tiếp xúc phải bức xạ của phóng xạ không cao.Nơi có cường độ phóng xạ cao phần lớn tập trung ở phòng CT bệnh viện hoặc nhà máy năng lượng nguyên tử với mô hình lớn.

Mà quy luật sinh hoạt của Quan Minh Ngọc khá đơn giản, không thể là nguyên do này được.Vậy khả năng lớn nhất có thể là do thuốc hóa học.

Đầu bên kia điện thoại, Viện sĩ Giang không nghe Lê Tiếu trả lời, vừa hay có người đến tìm ông hỏi ý kiến nên ông vội nói: "Tiếu Tiếu, tạm thời thầy có việc, nếu rảnh thì trò ghé qua một chuyến.

Tình huống của cô ấy không hẳn là khó giải quyết, nhưng đúng là đáng để nghiên cứu sâu hơn.

Thầy cúp trước đây."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 173 Cô cân nhắc thế nào?


Trong thời gian nghỉ trưa, Lê Tiểu nhắn Thương Úc một tiếng rồi đến ngay phòng thí nghiệm Nhân Hòa.Lê Tiếu vào phòng nghiên cứu của Viện sĩ Giang ở tầng ba.

Lúc này có mấy nghiên cứu viên mặc blouse trắng vây quanh Viện sĩ Giang sôi nối bàn luận.Lê Tiếu cũng không quấy rầy.

Liếc thấy Liên Trinh đang ngồi trước bục nghiên cứu xem điện thoại, cô ngẫm nghĩ rồi đi đến, nhỏ giọng gọi: "Đàn anh."

Vì đứng chếch phía sau anh, cô vô tình thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại của Liên Trinh.

Đó là ảnh chụp chân dung của một cô gái trẻ, đối phương có cặp mắt đào hoa rất đẹp, khí chất ưu nhã phóng khoáng.Liên Trinh nghe tiếng gọi sau lưng mình thì vội úp điện thoại lên bàn, chậm rãi đứng dậy, dịu dàng cười nói với Lê Tiếu: "Đàn em đấy à."

Lê Tiếu nhìn hộp đồ ăn nhanh anh đặt bên cạnh, thuận tay kéo ghế qua ngồi xuống: "Anh ăn rồi hả?"

"Phải, mới ăn xong:" Liên Trinh cũng ngồi xuống: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua đây?"

Lê Tiếu thuật lại suy đoán của mình về chứng bệnh của Quan Minh Ngọc.

Liên Trinh gật đầu như có điều suy nghĩ: "Khả năng mà em nhắc đến đúng là có, nhưng giờ trong nước kiểm tra thuốc hóa học gắt lắm.

Liệu có phải do cô ấy tình cờ tiếp xúc gián tiếp, hay ăn nhằm gì không?"

Ánh mắt Lê Tiếu tối lại, cô lắc đâu: "Chưa chắc là chính cô ấy tiếp xúc, nếu có thì không có chuyện cô ấy không nhớ ra."

Hơn nữa cô đã cho điều tra về Quan Minh Ngọc.

Mấy năm nay cô ấy sống cùng Quan Minh Thần, nếu ăn nhầm thì không có chuyện Quan Minh Thân không có triệu chứng.Nghe thế, nét mặt Liên Trinh đanh lại, cẩn thận dò xét: "Ý em là... có kẻ cố ý..."

Lê Tiếu cụp mi mắt xuống: "Chỉ là suy đoán mà thôi."

Nói trắng ra là cố ý đầu độc.Bất chợt, bầu không khí trở nên nặng nê.

Nếu là đầu độc thì phiền phức rồi.

Vì trong nước từng có sự kiện đầu độc tương tự gây rúng động dư luận.Vấn đề ở chỗ, nếu là đầu độc thật, lại không tìm ra người đầu độc, vậy không có cách nào nhanh chóng phân tích được thành phần hóa học, càng kéo dài thì càng phiền phức.Liên Trinh và Lê Tiếu im lặng nghĩ đối sách, chưa đến mười phút, Viện sĩ Giang cũng vẫy tay chào đám nghiên cứu viên kia.Ông cầm ly giữ nhiệt lên uống một ngụm, thấy Lê Tiếu thì vội lấy hồ sơ kiểm tra của Quan Minh Ngọc ra: "Tiếu Tiếu, Liên Trinh, hai đứa tới đây."

Sau đó, ba người cùng ngồi thảo luận.

Từng giây từng phút trôi qua, Lê Tiếu đắm chìm trong việc bàn luận nghiên cứu học thuật mà quên cả thời gian.Cho đến ba giờ rười chiều, có người nhắc Viện sĩ Giang họp, Lê Tiếu liếc nhìn màn hình máy tính mới phát hiện thời đã qua giờ nghỉ trưa lâu rồi.

Cô lười biếng đựa vào ghế, xoa thái dương nhức mỏi.Viện sĩ Giang cầm hồ sơ trên bàn lên, mới đi được hai bước thì đứng lại nhìn Lê Tiếu: "Tiếu Tiếu, trò ra ngoài một chút."

Lê Tiếu gật đầu chào Liên Trinh rồi sau đó đi theo Viện sĩ Giang.Ngoài cửa phòng nghiên cứu, Viện sĩ Giang vỗ vào tài liệu, nhìn vẻ mệt mới lười biếng của Lê Tiếu: "Trò biết tình hình đại khái rồi chứ?"

Lê Tiếu gật đầu: "Dạ."

Mắt Viện sĩ Giang lóe lên, ông chép miệng hướng về phòng nghiên cứu: "Trò cũng thấy rồi đấy, giờ mọi người đều hứng thú với tình trạng của cô gái kia.

Nếu nhìn từ phương diện nghiên cứu thực nghiệm, đúng là đáng để bỏ công sức một phen.

Vậy nên trò cân nhắc thế nào?

Không thể đưa một ca bệnh cho phòng thí nghiệm rồi phủi tay mặc kệ chứ?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 174 Lựa chọn


Lê Tiếu ngước mắt nhìn Viện sĩ Giang, mím môi không nói gì.Thấy vậy, ông đẩy gọng kính, giọng điệu thành khẩn: "Tiếu Tiếu à, trò là hạt giống hiếm thấy trong mấy năm nay ở Đại học Y.

Thầy mặc kệ gần đây trò đang làm gì, thầy vẫn hi vọng trò có thể tiếp tục theo đuổi lĩnh vực này."

"Hơn nữa, kiến thức lý luận và kinh nghiệm thực tiễn của trò tích lũy nhiều năm như vậy, nếu để mai một thì thật sự quá đáng tiếc.

Đương nhiên, thầy vẫn tôn trọng quyết định của trò.

Nếu trò cảm thấy thí nghiệm thật khô khan tẻ nhạt, không thú vị như cuộc sống muôn màu ngoài kia, vậy... thầy cũng không ép buộc trò."

Chiêu lấy lùi làm tiến như thế này thật khiến Lê Tiếu dỏ khóc dở cười.Cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ chuyên ngành của mình, dù cô hơi lười biếng, nhưng cũng biết được mình nên làm gì.Lê Tiếu sờ gáy, khẽ than: "Thầy à, thầy hi vọng em gia nhập phòng thí nghiệm đế nghiên cứu ca bệnh của cô ấy đúng không?"

Viện sĩ Giang vui mừng gật đầu: "Dù trò vui chơi bên ngoài đã lâu, nhưng chỉ số thông minh chưa hề tụt giảm."

"Dù gì tạm thời trò cũng không có ý định đến Sở nghiên cứu nhậm chức, chi bằng trước hết đến phòng thí nghiệm cùng nhau nghiên cứu."

"Tiếu Tiếu à, thầy có dự cảm, nếu có thể chữa trị được chứng bệnh này của cô ấy, nói không chứng chúng ta sẽ nhận được thu hoạch vượt xa tưởng tượng.

Thế nên, trò cân nhắc kỹ càng xem, nếu như quyết định tham gia nghiên cứu, vậy thầy sẽ nhanh chống thành lập tổ nhỏ cho dự án này."

Dù gì đột biến nhiễm sắc thể ở người trưởng thành cũng là chuyện hiếm thấy.

Nếu có thể tìm được phương pháp chữa trị, vậy xét về trình độ nào đó, đây xem như mở ra một con đường mới.Lê Tiếu nhìn Viện sĩ Giang đang hăng hái đến mức mắt sáng lấp lánh thì trả lời úp mở: "Thầy, để em... về suy nghĩ xem."

Viện sĩ Giang bĩu môi: "Được rồi, thầy cũng không ép trò.

Hết tuần thì cho thầy câu trả lời được chứ?"

Lê Tiếu gật đầu: "Vâng."

Bốn giờ chiều, Lê Tiếu quay lại Tập đoàn Diễn Hoàng.

Dọc đường, cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn cảm thấy hơi băn khoăn.

Một bên là sự nghiệp, một bên là hạnh phúc.Ban đầu, cô đến Tập đoàn Diễn Hoàng hoàn toàn là vì Thương Úc, không phải là vì công việc ở công ty.

Sản nghiệp nhà họ Lê nhiều không kể xiết.

Cô lại theo Lê Quảng Minh từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, quy tắc kinh doanh đã sớm nghe nhiều thành quen.Chỉ là quan hệ giữa cô và Thương Úc vẫn chưa đến mức khăng khít.

Nếu giờ cô kết thúc thực tập, không thể sớm chiều kề cận, liệu sự thay đổi này có thành trở ngại giữa họ hay không?Lê Tiếu mang theo tâm sự nặng nề đầy cửa phòng Chủ tịch.

Cô vô thức nhìn bàn làm việc, không thấy bóng dáng của Thương Úc bèn thở dài."

Chậc, Thiếu Diễn, cậu chiêu mộ thư ký ở đâu thế?

Vừa vào đã nhìn bàn ông chủ đầu tiên, không thấy người còn tỏ vẻ buồn bã chán chường, tôi thấy mà hâm mộ!"

Tiếng trêu chọc từ bên trái truyền đến.

Lê Tiếu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn.Chà, hóa ra anh ấy ở đây!Ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa, Thương Úc đang ngồi đối diện Thu Hoàn, nâng tách trà lên nhìn cô với ánh mắt sâu xa.

Lê Tiếu mím môi, đóng cửa lại, cũng không thèm nhìn Thu Hoàn mà đến bàn làm việc của mình, ra chiều bắt đầu làm việc.Thấy thế Thu Hoàn cũng không giận mà trêu: "Em gái à, thấy anh cũng không chào hỏi gì, không cần máy ảnh nữa sao?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 175 Lê Tiếu băn khoăn


Hóa ra là trà máy ảnh!Lê Tiếu liếc nhìn bàn trà ở khu nghỉ ngơi, quả nhiên trên đó có đặt hộp máy ảnh Leica.

Nhưng cô vẫn không nói gì, lại nhìn màn hình máy tính, bắt đầu ngẩn người.Nên lựa chọn phòng thí nghiệm hay Thương Úc đây?Lúc này, Thu Hoàn lại gõ lên tường, nghiêm túc quan sát Lê Tiếu, sau đó nhích lại gần Thương Úc, hỏi: "Cô ấy sao thế?

Tâm sự nặng nề vậy, đến tháng à?"

Thương Úc vuốt ve tách sứ trong tay, chăm chú nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lê Tiếu, chau mày rậm rồi liếc nhìn Thu Hoàn: "Cậu đi được rồi."

Thu Hoàn: "???"

Anh ta lại nhìn Lê Tiếu tiếp, sóng mắt chợt lóe, xấu tính hỏi: "Lẽ nào... hai người cãi nhau?"

Lê Tiếu vốn đang chìm trong băn khoăn, trong phòng làm việc lại không ngừng truyền đến tiếng lèm bèm của Thu Hoàn.

Cô mất kiên nhẫn, gập máy tính xách tay rồi đứng dậy ra ngoài.Thu Hoàn sợ hết hồn.

Nhìn theo bóng lưng của Lê Tiếu, cửa phòng bị đập mạnh, anh ta rướn cổ quan sát qua tường kính, lẩm bẩm: "Đúng là đến tháng mà, ghé phòng vệ sinh rồi."

Mười phút sau, Lê Tiếu quay lại, trong phòng làm việc yên tính đã không còn bóng dáng Thu Hoàn.

Thương Úc vẫn ngồi trên số pha, cầm tài liệu trong tay, thỉnh thoảng lật xem.Nghe tiếng cửa mở, anh nhướng mày ngâng đầu, giọng nói ôn hòa: "Khó chịu à?"

Lê Tiếu dừng bước, lắc đầu, cố gắng né tránh ánh nhìn của anh.Quá khác thường.Thương Úc không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt nặng nề.Một tiếng đồng hồ kế tiếp, phòng làm việc yên ắng lạ thường.Lê Tiếu không yên lòng nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng liếc trộm bàn làm việc.

Không thể nhìn nữa, càng nhìn càng không nỡ.Hơn hai mươi năm cuộc đời, Lê Tiếu chưa từng băn khoăn như lúc này.

Cô vốn lười biếng, hầu hết đều không tranh giành, thuận theo tự nhiên.

Trước khi gặp Thương Úc, chỉ có nghiên cứu thí nghiệm sinh vật và các bài luận là thứ khiến cô hứng thú.

Nhưng sau khi gặp Thương Úc, cô thà bỏ qua thời gian thí nghiệm, đến Diễn Hoàng làm một trợ lý nhỏ nhoi.Hôm nay, thời gian dành cho những hành động liều lĩnh nên kết thúc thôi.Cuối cùng cô cũng phải trở về phòng thí nghiệm, tiếp tục công việc chuyên ngành của mình.

Chỉ là cô vẫn chưa chờ được câu nói kia của anh, cũng không thể nắm tay anh đường đường chính chính, cứ thế mà rời khỏi Diễn Hoàng thì chuyện gì cũng có thể thay đổi.Lê Tiếu phiền não, chẳng có lòng dạ làm việc hay suy tính, đếm ngược thời gian tan tầm.Đến giờ tan tầm, Lê Tiếu tắt máy.

Cô cần tìm một chỗ để tập trung suy nghĩ thật kỹ.Nhưng Thương Úc lại nhìn Lê Tiếu chẳm chằm với ánh mắt sầu xa, đầu ngón tay gõ mặt bàn, giọng ấm áp: "Em đến đây."

Động tác tắt máy tính của Lê Tiếu thoáng ngừng, cô nghiêng đầu nhìn anh, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy đi đến: "Diễn gia?"

Anh dựa vào ghế, thấy vẻ mặt phiền muộn của Lê Tiếu bèn hỏi: "Có tâm sự sao?"

Nghe thế, Lê Tiếu vô thức lắc đầu: "Không..."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 176 Em đến đảo loạn đất trời, nay muốn yên ổn rút lui?


Thương Úc đan tay đặt lên bàn, cực kỳ nhẫn nại ngước nhìn Lê Tiếu: "Muốn nói gì?"

Buổi chiều sau khi trở về, cô cứ thẫn thờ, im lặng đến mức bất thường.Lê Tiếu mím môi, nhìn sâu vào mắt anh, ngập ngừng rồi dò hỏi: "Diễn gia, nếu như em nói em muốn rời khỏi Diễn Hoàng..."

Cô còn chưa dứt lời, ý cười bên môi anh nhạt đi, đôi mắt vốn ôn hòa cũng trở nên sâu thẳm khó lường.Thấy thế, Lê Tiếu cúi đầu thầm than, kiếm có: "Em đùa thôi, anh đừng xem là thật.

Nếu không còn chuyện gì khác thì em về trước đây."

Dứt lời, cô xoay người bỏ trốn.

Thật ra thì Lê Tiếu vẫn chưa đưa ra quyết định mà chỉ mới thăm dò.

Ngay cả cô cũng thấy khó mở miệng, huống hồ Thương Úc với tâm tư nhạy cảm sẽ nghĩ thế nào.Vậy nên... tạm thời cứ duy trì trạng thái này đi.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời giăng đầy mây đen.Lê Tiếu một mình lái xe trên đường phố không mục đích, Phía sau là Lạc Vũ theo sát trên chiếc SUV, Cô vịn chặt tay lái, thỉnh thoảng liếc gương chiếu hậu.Vì đến giờ cao điểm, dòng xe càng lúc càng đông, cô lái với tốc độ vừa phải.

Đến lối rẽ phía trước, cô thầm ước lượng khoảng cách xe và tính toán thời gian, ngay lúc đên giao thông đổi màu, cô đạp mạnh cần ga rẽ trái ở ngã ba.

Mà Lạc Vũ bị dòng xe cộ phía trước ngăn lại, buộc phải dừng chờ ở làn rẽ.Cứ thế, Lê Tiếu bỏ lại Lạc Vũ phía sau, tiện tay tắt điện thoại, lái thẳng đến ngoại ô.Nửa tiếng sau, Lạc Vũ quay lại Tập đoàn Diễn Hoàng nhận lệnh.Cô ta đứng trong phòng làm việc tự trách, hai tay siết chặt bên hông, nói: "Xin lỗi lão đại, tôi để lạc mất cô Lê."

Thương Úc đang ngồi trên ghế, môi mỏng mím chặt, đầu ngón tay kẹp điều thuốc.

Nghe Lạc Vũ báo cáo, anh lạnh lùng không nói gì.Trong phòng làm việc tản mát mùi thuốc lá gay mũi, gương mặt anh bị làn khói mù che khuất, che đi cả vẻ hung tàn trong mắt.Lạc Vũ cẩn thận quan sát anh, biết mình sơ ý mới để lạc mất người nên lại cúi gằm mặt nói: "Xin lỗi lão đại, xin hãy trách phạt."

Nhưng trong phòng làm việc vẫn im ắng, cô ta không nghe được lời đáp lại của anh.Thương Úc xoay người nhìn xa ra bóng đêm đen đặc ngoài cửa số, im lặng một lúc lâu rồi khàn giọng nói: "Ra ngoài đi."

Lạc Vũ giật mình, tưởng rằng mình nghe nhầm, khi ngầng đàu lên chỉ thấy sắc mặt anh lạnh lẽo.Tiếng đóng cửa vang lên, Lạc Vũ rời khỏi, phòng làm việc khôi phục yên tĩnh.Thương Úc chậm rãi nhắm mắt, vẻ mặt lạnh lùng kiềm chế.Không chờ nổi nữa ư?Còn chưa chứng kiến anh hung dữ sát phạt, tay nhuốm máu tươi đã không muốn tiếp tục thực tập nữa?Em đến đảo loạn đất trời, nay muốn yên ổn rút lui?

Ngón tay Thương Úc dần dùng sức, cho đến khi điếu xì gà bị anh bóp chặt trong lòng bàn tay, nhiệt độ nóng rát phá da thịt anh, nhưng anh vẫn siết chặt với nét mặt không đổi.Mấy giây sau, anh hé mi mắt, con ngươi lộ rõ vẻ hung tàn, lúc ấn gọi đường dây nội bộ, bá chủ Nam Dương lại xuất hiện: "Tìm được Lê Tiếu thì đưa cô ấy đến Ám Đường."

Lưu Vân nhận được thông báo mà sợ khiếp vía, hoài nghi mình nghe nhầm: "Lão...Lão đại?

Đưa đến đâu cơ?"

"Cho cậu một tiếng đồng hồ!"

Thương Úc lạnh lẽo nhắc nhở một câu, sau đó chậm rãi đứng dậy, trong đáy mắt đen như hồ sâu cuộn sóng mãnh liệt.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 177 Anh có kiến nghị gì?


Tối nay, màn đêm âm u của Nam Dương như sắp trút mưa.Mây mù cuồn cuộn cùng với tiếng sấm vang rền.

Mưa chưa đổ mà cả thành phố đã mịt mù trong không khí ẩm.Ở khu biệt thự Thang Khê Viên ở phía Đông ngoại ô, Lê Tiếu ngồi một mình trong vườn hoa, cầm một lon bia trong tay, thỉnh thoảng uống một hớp.Đây là nhà riêng đứng tên cô, một năm cô chỉ ghé vài lần.

Nhưng tối nay, cô lựa chọn né tránh tất cả mọi người, một mình đến đây điều chỉnh lại tâm trạng.Uống hết lon bia, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây mù bao phủ khiến bóng đêm kinh người.

Tiếng sấm rền càng khiến người ta cảm thấy bí bách.

Lê Tiếu thật sự khó chịu, rất muốn tìm cách để giải tỏa.

Cô bóp dẹp lon bia, đứng dậy xuống phòng luyện quyền ở tầng bán ngầm.Giữa sàn nhựa vinyl đỏ trong phòng luyện quyền có treo hai bao cát, cô cầm băng quấn cổ tay và ngón tay mấy vòng, sau đó khởi động rồi điên cuồng vung quyền.Từng chiêu thức ác liệt sảng khoái, đấm thẳng, đấm ngang, cú móc ngược... tư thế phong phú, lực bộc phát rất lớn.

Cô gần như không hề dừng lại trong suốt nửa tiếng đồng hồ.

Bao cát treo giữa không trung chao đảo theo tiết tấu của cô như không chịu nỗi sức ép."

Phù..."

Sau khi vung cú đấm cuối cùng, Lê Tiếu ôm lấy bao cát, thở dài một hơi.

Đã lâu rồi cô không vung quyền sảng khoái như vậy.

Lần cuối cùng... dường như là ba năm trước.Tuy cơ thể thấm mệt, nhưng đầu óc cô càng lúc càng tỉnh táo.Không nỡ bỏ Thương Úc là thật.Không bỏ được nghiên cứu cũng là thật.Quá trình phát triển trong lĩnh vực Công nghệ sinh học của cô không thể khái quát chỉ bằng vài câu.

Sở dĩ cô phiền muộn như vậy là vì... tham gia nghiên cứu đồng nghĩa với từ nay về sau không thể hành động tùy tiện nữa.Nghiên cứu khoa học yêu cầu sự nghiêm túc và tỉ mỉ, không có thời gian làm việc hành chính cố định.

Chỉ một cuộc trao đổi nho nhỏ cũng có thể kéo dài đến bốn năm ngày, nghiên cứu suốt ngày đêm là bình thường.Tám giờ tối, Lê Tiếu dựa vào sô pha, bắt tréo chân đặt lên bàn trà, màn hình chiếu hiện lên gương mặt nghiêm nghị của Lê Thừa.Cô đang gọi video với anh Ba.Trong video thiếu ánh sáng, Lê Thừa ngồi trong lều, kẹp điếu thuốc bên mép nhả khói liên tục: "Chỉ chút chuyện như vậy cũng đáng để em chạy đến ngoại ô suy tư à?"

Cả nhà họ Lê chỉ có Lê Thừa là người hiểu rõ Lê Tiếu nhất.

Khu biệt thự Thang Khê Viên là lãnh địa riêng của Lê Tiếu.

Nhiều năm qua, Lê Thừa cũng chỉ ghé qua một lần, hơn nữa trong biệt thự đó ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Nếu không phải gặp vấn đề thì Lê Tiếu sẽ không đến đây.Lê Tiếu vân vê sọi tóc ướt.

Cô mim mỗi: "Thế anh có kiến nghị gì?"

Lê Thừa cười nhạo: "Trước khi đưa ra kiến nghị, Lê Tiểu Tứ, nói thật cho anh nghe, gã đàn ông có thể khiến em theo đuổi, tên họ là gì?"

Lê Tiếu không trả lời, biếng nhác làm ổ trên sô pha, cụp mắt lạnh lùng.Lê Thừa nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng mơ hồ có suy đoán nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 178 Cô đang chờ câu nói này


Lê Thừa híp mắt nhà khói: "Không nói đúng không?

Em nghĩ anh không điều tra được à?"

Lê Tiếu liếc nhìn màn hình, đả kích anh không hề nể nang: "Anh không điều tra được thật."

Anh cười lạnh, nghiến răng nói: "Anh ta tốt vậy sao?

Có thể khiến em hạ mình theo đuổi?

Em đúng là thất bại!"

Đúng vậy, tối nay khi tâm trạng đang rối ren, Lê Tiếu đã kể lại chuyện cô theo đuổi một người đàn ông với Lê Thừa.

Dù cô không điểm mặt gọi tên, nhưng nhiều chi tiết đã để lộ.

Nếu đúng là người mà anh nghĩ đến, Lê Thừa cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng.Nghe anh chế giễu, Lê Tiếu càng cảm thấy phiền lòng.

Cô cầm bia trên bàn trà uống nửa lon: "Không nói thì em cúp đây."

Lê Thừa văng tục một tiếng, dụi thuốc, nói thẳng: "Anh kiến nghị em đến phòng thí nghiệm, quay về cuộc sống bình thường của mình."

Câu trả lời này thật ra trùng với ý nghĩ của Lê Tiếu.

Vì cô đã có quyết định nên càng cảm thấy rối như tơ vò, tâm sự như nghẹn lại khó nói nên lời.Cô cất cao giọng, ánh mắt hơi mờ mịt: "Vậy anh ấy thì sao?

Nếu em tham gia nghiên cứu, về sau thời gian gặp nhau ..."

Cô còn chưa nói hết, Lê Thừa đã cắt ngang: "Nếu vì không thể gặp nhau mà phai nhạt, chỉ có thể nói rằng tình cảm của hai đứa thật sự không đủ sâu, hiểu chưa?

Nếu anh ta không thể cho em cảm giác an toàn, em còn theo đuổi gì nữa?

Nhất là anh đã nhắc nhở em rất nhiều lần, tránh xa người đó ra!"

Nói đến câu cuối cùng, giọng Lê Thừa dần trở nên nghiêm túc.Chẳng trách bắt đầu từ lúc từ hôn, anh đã nhận ra Lê Tiếu rất tò mò về Thương Thiếu Diễn.

Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, em gái ngoan của anh đã chủ động theo đuổi.Thương Thiếu Diễn khốn nạn, không biết đã bỏ bùa mê thuốc lú gì với Lê Tiếu nhà anh.Lúc này, nỗi lo của Lê Thừa đều hiện rõ trên mặt.

Nhưng anh lại không nhận ra, vẻ mặt đang buồn khổ của Lê Tiếu lập tức tan thành mây khói.Hóa ra cô đang chờ là những lời này.Cả ngày tâm trạng bất an đều vì thiếu cảm giác an toàn.Giữa cô và Thương Úc chưa từng tin tưởng lẫn nhau, nói gì đến cảm giác an toàn.Thế nên, nếu trước khi đến phòng thí nghiệm, cô tìm được điểm cân bằng thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.Lê Tiếu nhếch môi như trút được gánh nặng.Lê Thừa thấy Lê Tiếu cúi đầu không nói thì cho rằng cô đã chịu nghe lời khuyên của mình, nên không khỏi vui vẻ, nói: "Tiếu à... hãy làm tốt chuyện em nên làm, anh ta không đáng..."

"Em cúp đây."

Lê Thừa còn chưa nói hết, Lê Tiếu đã cắt ngang cuộc gọi.

Khốn kiếp!Lê Thừa ở biên giới xa xôi, nhìn màn hình bỗng đen ngòm mà tức nổ phổi.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 179 Diễn gia có lời mời


Mười mấy phút sau, Lê liêu uống hết hai lon bia trên bàn.Cô đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn bóng đêm đen đặc, mở danh bạ điện thoại ra.Nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, Lê Tiếu bỗng muốn nghe giọng Thương Úc.

Nhưng điện thoại còn chưa được kết nối, chuông cửa Thang Khê Viên đã vang lên.Ánh mắt Lê Tiếu nghi hoặc.

Thang Khê Viên là địa bàn của cô, ngoài Lê Thừa ra thì ngay cả ba mẹ cũng không biết, ai lại đến lúc này chứ?Lê Tiếu đứng yên tại chỗ, tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên.

Ngẫm nghĩ vài giây, cô quay lại trước bàn trà, cầm dây buộc gọn mái tóc dài còn ẩm sau gáy, rồi lạnh lùng đi ra ngoài sân.Vẫn chưa đến tám giờ rưỡi, Lưu Vân trang nghiêm đứng ngoài cửa, trán anh ta lấm tấm mồ hôi, ngay lúc thấy Lê Tiếu liền gật đầu chào: "Cô Lê, quấy rầy rồi."

"Chuyện gì thế?"

Lê Tiếu không kinh ngạc nữa, dửng dưng hỏi.Nếu là Lưu Vân tìm ra địa chỉ của cô thì cũng không bất ngờ mấy.Lưu Vân mím môi, nuốt nước bọt: "Cô Lê, Diễn gia có lời mời."

Khác với những lần trước, tối nay Lưu Vân gọi Thương Úc là Diễn gia chứ không phải lão đại hay chủ nhân.Tuy Lê Tiếu thấy khó hiểu nhưng không hỏi nhiều, cô ngẩng đầu nhìn bóng đêm u ám: "Bây giờ sao?"

Lưu Vân "ừ" một tiếng, rồi đưa tay chỉ về phía không xa tỏ ý: "Trực thăng đang ở gần đây, mời cô Lê theo tôi."

Lê Tiếu: Nôn nóng đến cỡ nào lại dùng cả trực thăng đến đón cô?Lê Tiếu than thầm, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình: "Đợi tôi vài phút, để tôi thay bộ khác."

Lưu Vân dõi theo bóng lưng Lê Tiếu quay lại biệt thự, ánh mắt đầy vẻ lo âu.Diễn gia cho anh ta một tiếng tìm cô Lê, nhưng giờ đã qua hai tiếng.

Chắc ai cũng không ngờ rằng, cô Lê còn có biệt thự ở Thang Khê Viên.

Nhất là khi cô tắt điện thoại, còn đỗ xe ở sân vận động gần ngoại ô.

Nếu không phải nửa tiếng trước tìm ra được định vị điện thoại của cô, chỉ e là tối nay...

Diễn gia sẽ nổi giận.Năm phút sau, Lê Tiếu thay sơ mi trắng và quần jeans, buộc tóc đuôi ngựa theo Lưu Vân đến cạnh trực thăng đỗ ở gần quảng trường Thang Khê.

Xung quanh quảng trường dựng dải ngăn cách, trực thăng màu tối tỏa ra ánh sáng lành lạnh dưới ánh đèn.

Bốn vệ sĩ đứng hai bên im lặng, dường như lần này có gì đó không ổn.Lê Tiếu bước chậm rãi, liếc nhìn Lưu Vân đang căng thẳng: "Tối nay đã xảy ra chuyện gì thế?"

Lưu Vân cụp mắt không nhìn Lê Tiếu, nói qua loa: "Cô đi sẽ biết."

Anh ta không biết nên trả lời thế nào, càng không biết kế đến Lê Tiếu sẽ phải đối mặt với những gì.Cánh quạt khởi động, tiếng nổ lớn khiến tai khó chịu.

Lê Tiếu đeo tai nghe chống ồn, bình tĩnh ngồi bên cửa sổ lâm vào trầm tư.Mười lăm phút sau, trực thăng đến gần núi Nam Dương, nhưng không phải là biệt thự Nam Dương.Lê Tiếu trông thấy đỉnh núi đen như mực qua cửa sổ trực thăng, mơ hồ thấy thung lũng ấn sau sườn núi.

Nhìn từ trên cao, thung lũng rất rộng, nhưng trời tối đen khiến Lê Tiếu không thể phân biệt phương hướng cụ thể.

Cô chỉ có thể nhìn thấy biệt thự Nam Dương ở sườn bên kia qua núi non trùng điệp.

Đêm nay, đâu đâu cũng kỳ lạ khác thường.Trực thăng đáp xuống, cánh quạt dần dừng quay, Lưu Vân kéo cửa khoang nhảy xuống trước: "Mời cô Lê."
 
Back
Top Bottom