Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 160 Con bé này nghe lời thế à?


Chín giờ tối, Lê Tiếu lái xe đến bệnh viện trực thuộc.

Cô xách giỏ trái vào sảnh chính bệnh viện, Phó Luật Đình khoác blouse trắng đút tay vào túi đứng đó nhìn quanh.Vừa thấy Lê Tiếu, anh ta vội bước xuống bậc thang: "Tôi có hỏi qua khu nội trú khoa chỉnh hình rồi.

Nhưng thời gian thăm bệnh chỉ châm chước nửa tiếng thôi."

Lê Tiếu nhìn về hướng khu nội trú: "Nhiêu đó là đủ rồi."

"Đi thôi, tôi dẫn cô đi."

Phó Luật Đình vừa đi vừa nói, anh ta cảm thấy trạng thái tối nay của Lê Tiếu không tốt lắm, lạnh lùng khác hẳn thường ngày.Trong phòng bệnh VIP khu nội trú khoa chỉnh hình.Ngoài hành lang, Lê Tiếu nhìn qua cửa sổ, thấy Trọng Cửu Công nắm trên giường nghe radio.

Tuy cổ tay phải cố định bằng thạch cao, nhưng trông ông có vẻ nhàn nhã.Phó Luật Đình đứng sau lưng cô nhỏ giọng nói: "Tôi chờ cô ở bàn y tá, có chuyện thì cứ gọi tôi."

"Được, cảm ơn."

Phó Luật Đình nhìn kỹ số phòng bệnh, xoay người đến bàn y tá muốn tìm hiểu lai lịch của bệnh nhân này.Lê Tiếu đẩy cửa vào.Trang thiết bị ở phòng bệnh VIP rất đầy đủ, ngoại trừ Trọng Cửu Công đang nắm dựa đầu giường nghe radio thì còn có một hộ lý ngồi gà gật trên sô pha.Nghe tiếng động trước cửa, Trọng Cửu Công đang ngâm nga khúc nhạc mở măt ra.

Vốn tưởng là y tá kiểm tra phòng, không ngờ lại thấy Lê Tiếu xách giỏ trái cây với nét mặt nghiêm nghị, ông chợt thở dài: "Cái thằng quỷ Mặc Tề này, thầy phải trừ lương nó."

Lê Tiếu im lặng đi đến trước giường bệnh, đặt giỏ trái cây trên tủ rồi ngồi xuống.

Cô tiện tay lấy một trái táo trong giỏ ra, lục lọi ngăn kéo rồi hỏi hộ lý: "Có dao không?"

Hộ lý liên tục gật đầu: "Có, có."

Anh ta tìm dao gọt hoa quả đưa cho Lê Tiếu rồi xoay người ra ngoài rót nước.Cô nàng này trông thật đáng sợ.Lúc này, Trọng Cửu Công tắt radio, liếc nhìn động tác gọt táo của Lê Tiếu: "Trái táo này có thù với trò à?"

Lê Tiếu vẫn cúi mắt gọt táo, cất lời: "Sao thầy lại bị thương?"

Trọng Cửu Công ngẩng đầu nhìn trần nhà, ra vẻ buồn bã: "Chẳng phải lớn tuổi rồi à, dọn đồ bị thương ở cổ tay thôi.

Bác sĩ nói thầy thiếu canxi.

Nhóc con, lần sau đừng mua trái cây mà nên mua sữa cho thầy ấy, thầy cần bổ sung canxi."

"Vâng."

Lê Tiếu đưa táo đã gọt xong cho Trọng Cửu Công rồi ném dao gọt vào trong hộc tủ: "Vậy thầy có thể biểu diễn lại cho con xem, thầy khuân đồ thế nào mà cổ tay lại gãy không?"

Trọng Cửu Công cầm táo đang định cắn chợt khụng lại, phòng bệnh im ắng.Ánh mắt ông xa xắm ngoài cửa sổ, thoáng trầm ngâm: "Nhóc con, chuyện qua rồi, thầy cũng không sao, trò đừng so đo nữa."

"Được.

Vậy thầy nghỉ ngơi, con đi trước đây."

Lê Tiếu đứng dậy, bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.Trọng Cửu Công trợn mắt: "Ấy?

Nhóc con!"

Con bé này nghe lời vậy à?

Làm gì có!Trọng Cửu Công gọi Lê Tiếu thêm mấy tiếng, nhưng đối phương chẳng nghe.Ông hiểu Lê Tiếu rất bao che.Nhưng... chưa chắc cô đã là đối thủ của họ.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chươnv 161 Đừng dựa gần thêm nữa được không?


Lê Tiếu đanh mặt đến cạnh Phó Luật Đình ở quầy y tá.

Đối phương cầm bệnh án trong tay, vừa nhìn thấy cô thì đưa ra ngay: "Phần mềm tụ máu bầm, cổ tay bị gãy, nhưng may là mạch máu không bị tổn thương.

Vừa rồi tôi có liên lạc với bác sĩ điều trị chính, ông ấy nói gân cốt của ông cụ rất tốt, không thể nào bị gãy do khiêng vác đồ được."

Lê Tiếu xem qua rồi đặt trên bàn y tá: "Được, tôi biết rồi."

Phó Luật Đình thấy tâm trạng của cô không tốt nên cũng không nhiều lời nữa.Hai người bước vào thang máy, Phó Luật Đình ngẫm nghĩ rồi nói: "Dạo này tôi đều ở bệnh viện, tạm thời không đến phòng thí nghiệm, ở đây cần giúp gì cô có thể nói với tôi bất cứ lúc nào."

Lê Tiếu gật đầu.Hôm sau, Lê Tiếu ngồi gõ bàn phím trong văn phòng ở Diễn Hoàng.

Điện thoại đặt bên cạnh thi thoảng lại có thông báo tin nhắn.Lúc cửa mở, Thương Úc thong thả bước vào.

Tiếng gõ bàn phím ngừng lại.

Lê Tiếu đổi màn hình cửa sổ làm việc, nghiêng đầu nhìn anh, cười khẽ.

Thương Uc chậm rãi bước đến bàn làm việc, đôi mất
thâm thúy liếc nhìn cô.

Lê Tiếu chớp mắt nhìn sang Thương Úc: "Sao thế?"

Thương Úc đến trước mặt cô, khẽ nhếch môi.

Anh cúi người nâng cằm cô lên ra chiều tỉ mỉ quan sát.

Khoảng cách quá gần, ánh mắt Lê Tiếu không tự chú mà rơi trên bờ môi anh.

Độ cong gần như hoàn mỹ, màu sắc rất đẹp.Thương Úc bắt được ánh mắt của Lê Tiếu, ngón tay nhấn lên khóe mắt cô, giọng rất trầm: "Tối qua em đi đâu?"

Vẻ mặt hôm nay của cô lộ rõ sự mệt mỏi.

Đôi mắt sáng trong hiện rõ tơ máu, đuôi mắt cũng phiếm hồng, trông uể oải không được lanh lợi như ngày thường.Lê Tiếu ngây ra một giây, chớp đôi mắt hơi xót: "Entertainment City."

"Uống rượu?"

Thương Úc trầm giọng hỏi.

Ánh mắt anh bất mãn, thậm chí anh còn kề sát mặt ngửi thử.

Lê Tiếu: "..."

Đừng dựa gần thêm nữa được không?Cả tối hôm qua cô không ngủ nên giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, đối diện với sắc đẹp, cô rất dễ... mất khống chế.Thương Úc thấy Lê Tiếu dần ngẩn ra thì nhếch môi: "Em đang nghĩ gì thế?"

Cô nàng đang nhìn anh chăm chú, còn phảng phất đâu đây về mơ màng vì bị hớp hồn.

Lê Tiếu hắng giọng: "Em muốn..." hôn anh.

Nhưng lời còn chưa kịp thốt thì Vọng Nguyệt đã gõ của xông vào: "Đại ca, cuộc phỏng vấn hacker..."

Trời đất, đi chết đây!Thương Úc vui vẻ buông Lê Tiếu ra, đứng dậy chỉnh lại cổ áo, mặc kệ Vọng Nguyệt mà chỉ về sô pha ở cách đó không xa: "Ngủ bù đi."

Lê Tiếu nhìn sô pha, sờ gáy, sau khi lấy lại lý trí thì hỏi Thương Úc: "Là...

Honker Union?"

"Phải, em biết Honker Union à?"

Thương Úc liếc cô, trong mắt hiện ý cười.Đâu chỉ là biết, đó chính là giấc mộng lớn nhất của Lê Thiếu Quyền.Lê Tiếu đứng dậy: "Đương nhiên biết.

Vậy Lê Thiếu Quyền cũng sẽ tham gia buối phỏng vấn này à?"

Quả thật cô hơi tò mò, liệu Lê Thiếu Quyền có thể thực hiện được ước mơ bao năm qua hay không.

Thương Úc híp mắt nhìn cô: "Muốn xem cậu ta phỏng vấn sao?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 162 Vô tình trồng liễu, liễu lại xanh


Lê Tiếu: "Có tiện không?"

Cô không biết nhiều về Honker Union, hầu hết những lời đồn về họ đều thông qua Lê Thiếu Quyền.

Một tổ chức mang đến cảm giác thần bí và vô cùng chính nghĩa như vậy, thế mà có liên quan với Thương Úc.

Thậm chí Lê Tiếu còn hơi hoài nghi, Lê Thiếu Quyền bỗng dưng nhận được tư cách phỏng vấn, liệu có phải là nhờ Thương Úc hay không.Mấy phút sau, Lê Tiếu theo Thương Úc và Vọng Nguyệt đến phòng máy chủ thông tin tầng 88.Từ lúc họ ra khỏi thang máy, xung quanh đã trở nên u ám.

Cả tầng dường như chỉ nghe được tiếng máy móc vận hành.

Nơi này không có nhân viên công tác, chỉ có người của bộ phận an ninh nghiêm túc giám sát.Họ đi vào một phòng làm việc tối om, màn hình chiếu trên tường vẫn đang phát sóng hình ảnh hiện tại.

Vọng Nguyệt đặt hai chai nước khoáng trước mặt họ rồi giải thích với Lê Tiếu: "Phỏng vấn hacker không cần lộ mặt.

Những người ứng tuyển chỉ cần thi đấu online với nhân viên kỹ thuật của chúng ta.

Thành tích trong top 3 thì được nhận."

Lê Tiếu hiểu ra.

Lúc này Vọng Nguyệt bấm điều khiển từ xa, màn hình chiếu lập tức chia ra làm tám khung hình khác nhau.Mục tiêu công kích có vé như là một loại tường lửa.

Lê Tiếu thấy tám màn hình hiển thị không hiện mã ID, nên tạm thời không nhìn ra đâu mới là Lê Thiếu Quyền.

Vọng Nguyệt nhìn thời gian, nói nhỏ mấy câu bên tai Thương ức thấy anh hơi gật đầu liên truyền đạt mệnh lệnh cho kỹ thuật viên của hai bên tiến hành công kích và phòng ngự.

Người ứng tuyển công kích tường lửa, nhân viên Honker Union tiến hành phòng ngự.Khi bắt đầu đối chiến, khung thông tin màu đen trên màn hình liên tục hiện lên các loại mã hiệu.

Lê Tiếu tập trung quan sát, xét về tốc độ thì những người ứng tuyển đều tương đương nhau.Trong phòng thoáng yên ắng, Thương Úc ngồi cạnh Lê Tiếu chậm rãi quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nghiền ngẫm nhếch môi: "Em nhìn ra được gì?"

Lê Tiếu nắn chai nước khoáng trong tay, mắt sáng lên: "Góc phải bên dưới, người thứ ba là Lê Thiếu Quyền."

Thương Úc tán thưởng, vui vẻ bắt tréo chân, liếc mắt với Vọng Nguyệt, người sau ngầm hiểu liền nói: "Lần đầu chúng tôi chú ý đến Lê Thiếu Quyền là khoảng nửa tháng trước."

"Lúc đó, anh ta hack được kho tin tức của Tập đoàn Diễn Hoàng với ý định đánh cắp thông tin của lão đại, tuy bị phát hiện nhanh chóng, nhưng quả thật không dễ dàng gì."

Lê Tiếu thản nhiên vặn mở chai nước, liếc mắt liền thấy Thương Úc dù đang bận vẫn đang nhìn cô.

Hóa ra, sở dĩ Lê Thiếu Quyền được Honker Union chú ý là vì giúp cô điều tra tin tức của Thương Úc.Chậc, vô tình trồng liễu liễu lại xanh!Lúc này, Vọng Nguyệt lại nhắc đến một chuyện: "Thật ra còn một lần nữa, lúc trước Lưu Vân từng lén tìm tôi, nói rằng danh bạ của cậu ấy bị đánh cắp một phần."

"Sau đó tôi âm thầm truy lùng theo IP của đối phương, phát hiện là tài khoản của Lê Thiếu Quyền."

"Thao tác của tên này thật lạ đời.

Người bình thường chẳng ai lại hao tâm tốn sức sao chép lại một phần danh bạ chẳng dùng để làm gì cả.

Tôi đoán chắc tên đó tìm cảm giác mạnh thôi."

Cũng bởi thế, để đề phòng nên điện thoại mà Vọng Nguyệt đưa cho đám Lưu Vân đều có cài đặt hệ thống chống hack vĩnh viễn.Lê Tiếu nghe Vọng Nguyệt nói thế thì chỉ chống cằm gật đầu.

Còn Thương Úc nhìn cô, ánh mắt sâu xa, mỉm cười không nói.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 163 Dựa thêm một chút nữa nhỉ?


Thi mươi phút sau, kết thúc đối chiến tường lửa.

Hai người ứng tuyển bị loại, còn lại sáu người tiếp tục thực hiện các vòng tiếp theo.Lê Tiếu làm ổ trên ghế bành, bắt đầu mệt mỏi.

Trong phòng vốn đen kịt, hơn nữa màn hình không ngừng hiện lên mã hiệu, mí mắt của cô càng lúc càng nặng.

Cuối cùng khi vòng một kết thúc, Lê Tiếu đã ngủ say.

"Lão đại, vậy chúng ta..."

Vọng Nguyệt không để ý đến Lê Tiếu, nhìn kết quả phía Honker Union đưa ra, Lê Thiếu Quyền đã lọt vào vòng hai.

Nhưng còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy Thương Úc đưa tay lên ngắt lời mình.Vọng Nguyệt mím môi im bặt, nhìn theo tầm mắt của Thương Úc.Ô, cụ tổ ngủ rồi!Anh ta đứng yên tại chỗ, chỉ vào màn hình, lại chỉ vào điều khiển trong tay, còn chưa nhận được câu trả lời của lão đại thì nghe được lệnh đuổi khách: "Ra ngoài đi."

Dù gì anh ta cũng là người quản lý Honker Union, là bố già của Honker Union trong mắt người ngoài, thế mà lại bị đuổi ra ngoài trong thời điểm quan trọng người ứng tuyển đối chiến?Vọng Nguyệt chưa từ bỏ ý định nhích lên một bước, nhưng lão đại nhà họ kín đáo nhướng mắt, phóng ra tia nhìn sắc lạnh.Vọng Nguyệt biên sác, chí tay ra sau lưng rồi xoay người ra khỏi phòng.

Hết cách, Vọng Nguyệt đành phải đến phòng họp nhỏ bên cạnh, sau khi đồng bộ lại các thiết bị thì cầm điện thoại xem màn đối chiến.Hai tiếng đồng hồ sau, Lê Tiếu tỉnh dậy.

Cô ngủ rất ngon, khuyết điểm duy nhất là ghế dựa không thoải mái.

Cô chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là màn hình chiếu màu đen phía trước, bên trên vẫn còn mã hiệu nhấp nháy liên tục.

Nhưng tám ô màn hình chỉ còn lại bốn.Lê Tiếu nghiêng đầu, sau vài lần quan sát, cô cảm thấy là lạ.

Tư thế hiện tại của cô... là sao?Lê Tiếu vẫn duy trì động tác nghiêng đầu, mắt nhìn xuống.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi giày da bóng lưỡng trong không gian u tối.

Lên một chút là đôi chân dài, cổ chân gác lên nhau duỗi thẳng trước người.

Mà đầu cô thì đang dựa lên vai anh, trán kề sát cổ anh, hơi thở nam tính lập tức cuồn cuộn xông tới.Kinh ngạc qua đi, Lê Tiếu cũng không cử động, chỉ chóp mắt tiếp tục quan sát Thương Úc.

Nhìn anh có vẻ rất thoải mái, khuỷu tay gác lên tay vịn, ngón tay đan nhau đặt trước bụng, nhịp thở đều đều, nhìn màn hình, dường như không nhận ra cô đã tỉnh giấc.

Lê Tiếu băn khoăn, thế thì dựa thêm chút nữa nhỉ.Sau đó, cảm giác râm ran do da thịt ma sát vừa truyền đến thì anh đã quay sang, ghé sát chóp mũi cô, cúi đầu hỏi nhỏ: "Tỉnh rồi à?"

Lê Tiếu cong ngón tay quệt mũi, chậm rãi ngồi dậy, rầu rĩ "ừ"Động tác này khiến áo vest trên người cô rơi xuống.

Chẳng trách quanh người đều là mùi hương của anh.Lê Tiếu lại kéo áo khoác vest lên, dẩu môi về phía màn hình: "Bao lâu nữa mới kết thúc?"

Tư thế anh không thay đổi, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu: "Khoảng mười phút nữa.

Em vẫn còn buồn ngủ sao?"

Lê Tiếu lắc đầu: "Không ngủ nữa, đói..."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 164 Diễn gia, chân em tê rồi


Nghe thế Thương Úc rút chân lại, chống tay vịn đứng dậy: "Đi thôi, ăn cơm thôi."

Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao ráo của anh, khoác tay anh: "Chẳng phải mười phút nữa là xong sao?

Xem hết rồi đi, em cũng không đói đến thế..."

Cô còn chưa dứt lời, anh đã trở tay, nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng kéo lên: "Có thể hỏi Vọng Nguyệt kết quả trúng tuyển."

Lê Tiếu không đề phòng, ngay lúc đứng dậy chân mềm nhũn, đầu vai va vào lồng ngực Thương Úc.

Phải rồi, nghiêng người ngủ hai tiếng, chân đã tê rần.Cô cúi đầu thử nhúc nhích cổ chân, nhíu mày nhìn Thương Úc với vẻ vô tội: "Diễn gia, chân em tê rồi..."

Không phải em cố tình ngã vào lòng anh đâu.

Thương Úc khẽ mỉm cười, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng vô hình trung lại kéo gần khoảng cách của hai người: "Để anh bế em?"

Tim Lê Tiếu đập như trống, cô cố bình tĩnh lắc đầu: "Không cần, đợi em một chút là được."

"Ử, em cứ từ từ."

Tuy anh nói thế, nhưng tay vẫn thản nhiên ôm lấy eo cô.Lê Tiếu nhếch môi, trong mắt đều là ý cười.

Không bao lâu sau, cảm giác tê chân dần biết mất, Lê Tiếu thử cử động chân, ngẩng đầu thấy Thương Úc đang nhìn mình: "Diễn gia, em đỡ hơn rồi."

Anh nhướng mày, tay khẽ xoa gáy cô: "Ừ, đi thôi."

Chiều hôm đó đã có kết quả từ Honker Union, Lê Thiếu Quyền đứng thứ ba, trúng tuyển sít sao.

Lúc biết được kết quả này, Lê Tiếu đang cầm điện thoại xem trang cá nhân WeChat của Lê Thiếu Quyền, tự hỏi liệu có nên cho anh ta vào danh sách đen không.

Mười phút trước, cô đã biết Lê Thiếu Quyền được Honker Union chọn.

Cùng lúc đó, Lê Thiếu Quyền vẫn không ngừng gửi meme cho cô, gọi mười cuộc nhưng cô đều ấn từ chối.Lại thêm năm phút, Lê Tiếu không nhịn được nữa bèn chỉnh WeChat của anh ta thành chế độ chớ làm phiền, rồi đứng dậy đi đến phòng giải khát.

Bỏ đi, cứ chúc mừng một tiếng vậy.

Sau này cô cũng không cần phải nuôi thằng con nào nữa.

Lê Tiếu gọi điện cho Lê Thiếu Quyền.Cuộc gọi vừa được kết nối đã nghe tiếng nức nở truyền đến: "Hu hu...

Daddy..."

Lê Tiếu bất đắc dĩ vuốt chân mày: "Không được cái nước gì."

Lê Thiếu Quyền nghẹn ngào nói: "Em không hiểu đầu, bao nhiêu năm nay anh bị mắng là vô dụng, hôm nay cuối cùng anh đây cũng được nở mày nở mặt rồi, hu hu..."

Lê Tiếu cũng không biết nên nói gì.

Cô không giỏi an ủi người khác, nhưng đúng là mấy năm nay, Lê Thiếu Quyền phải chịu nhiều ấm ức.

Tám năm ôm giấc mộng anh hùng thuở niên thiếu, bị bao nhiêu người hiểu lầm, mắng chửi vì cho là tuổi trẻ ngông cuồng.Lê Tiếu nghiêng người dựa lên bàn nước, nghe tiếng sụt sịt mà bĩu môi: "Đừng khóc nữa, chúc mừng giấc mộng của anh thành sự thật."

"Tiếu Tiếu, anh muốn về nhà..."

Lê Thiếu Quyền khóc đủ rồi, cầm điện thoại ấm ức nỉ non.

Lâu lắm rồi anh ta không về nhà, một mình chông chênh trên con đường này đã quá lâu.

Thế mà hôm nay khi mong ước thành sự thật, anh ta lại nhớ nhà...
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 165 Lạc Vũ phục chức


Lễ Tiếu cô nhẫn nại để an ủi Lê Thiếu Quyên đôi câu.

Cúp máy, cô nhìn khung cảnh ngoài cửa số phòng giải khát, cụp mắt xuống khẽ mỉm cười.Tám năm cũng đáng giá.Lúc này, điện thoại của Lê Tiếu lại đổ chuông, người gọi là Mặc Tề.Lê Tiếu thoáng ngẫm nghĩ, rồi vẫn quyết định nhận máy: "Sư ca."

Trong điện thoại là tiếng hậm hực của Cửu Công: "Sư ca cái gì, con nhóc này, từ tối qua thầy gọi bao nhiêu cuộc cho trò, còn nhắn bao nhiêu tin nữa, trò cứ không chịu trả lời.

Trò muốn làm gì?

Cãi lời thầy muốn làm phản đúng không?"

Tối qua sau khi Lê Tiếu rời khỏi bệnh viện, lòng Trọng Cửu Công cứ thấy không yên.

Ông lo Lê Tiếu sẽ điều tra chân tướng, càng lo cô sẽ không nhịn được mà đi tìm những người đó gây chuyện.Nam Dương này có quá nhiều mặt tối người khác không nhìn thấy, ông không muốn để học trò nữ duy nhất của mình gặp nguy hiểm.Lê Tiếu nghe Trọng Cửu Công dạy bảo, im lặng nửa giây rồi thốt lên ba chữ, kết thúc cuộc gọi: "Nhầm số rồi."

Trọng Cửu Công đang oán trách: Học trò lớn rồi không dạy được nữa!Trong bệnh viện, Mặc Tề chắp hai tay sau lưng, cúi đầu đứng cạnh giường không dám hó hé.

Thầy đã mắng anh ta suốt nửa tiếng, mà e rằng với tình hình này thì còn chưa xong đâu.Đúng như dự đoán, Trọng Cửu Công ném điện thoại của anh ta lên giường, chỉ anh ta rồi trách móc: "Bảo trò đấy, lớn đầu vậy rồi mà đến nói dối cũng không biết?

Đi công tác, du lịch, gặp bạn trên mạng... cái có nào chẳng được, việc gì phải nói thật với nó hả?

Giờ thì hay rồi, nói gì con nhóc đó cũng không chịu nghe.

Đứa nào đứa nấy làm thầy tức chết!"

Mặc Tề chột dạ: "Thầy à, thầy cũng gặp bạn trên mạng nữa sao?"

Thầy bắt kịp trào lưu thế?Trọng Cửu Công bị nghẹn, phẫn nộ đập giường: "Đây là trọng điểm sao?"

Mặc Tề vội lắc đầu không ngừng: "Thầy à, thầy đừng giận, Tiểu Lê em ấy..."

"Nó thì làm sao, đều tại trò, đúng là lắm miệng!"

Bên kia, gần đến giờ tan tầm, đột nhiên Lưu Vân bước vào phòng Chủ tịch.

Lúc anh ta gõ cửa bước vào, vẻ mặt rất căng thẳng: "Lão đại, phía Parma có tin tức."

Thương Úc ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo: "Nói đi."

Lưu Vân liếc Lê Tiếu, sau đó cúi đầu nói: "Truy Phong gọi đường dài ở phòng bên cạnh, mời lão đại qua đó."

Thật ra không phải vì tránh mặt Lê Tiếu, mà vì gần đây Truy Phong không dám liên lạc trực tiếp với lão đại nên mới gọi thẳng đến văn phòng của Lưu Vân.

Thương Úc gập hồ sơ đứng dậy, thong thả
ra khỏi phòng.Một lúc sau, Lê Tiếu tan ca.

Cô để lại lời nhắn cho anh như thường ngày rồi rời khỏi văn phòng.Trong bãi đỗ xe, Lê Tiếu mới lấy chìa khóa xe ra thì từ bên trái bỗng truyền đến tiếng còi xe.

Cô nhìn sang, vừa đúng lúc Lạc Vũ đóng cửa xe bước tới.

"Cô Lê."

Sau khi bị thương nặng, giờ Lạc Vũ không còn vẻ ương ngạnh và thành kiến với Lê Tiếu như trước, mà cúi đầu cung kính gọi Lê Tiếu là cô Lê.Lê Tiếu nhìn Lạc Vũ khắp một lượt: "Sao cô lại đến đây?"

Hôm đó ở biệt thự, Lạc Vũ bị thương khá nặng, mà giờ xem ra... cũng chưa khỏi hẳn.

Vết bầm trên mặt vẫn còn màu vàng nhạt.Lạc Vũ mím môi, nghiêm túc nói: "Phục chức."

Lê Tiếu thở dài: "Không cần phải gấp như thế đâu..."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 166 Anh ta và Diễn gia, ai đông bè cánh trung thành hơn?


Lạc Vũ bình thản nhìn Lê Tiếu, lắc đầu: "Tôi không nóng vội, một chút thương tích chẳng nhằm nhò gì, cô Lê yên tâm."

Hôm nay, Lạc Vũ thu lại hết gai nhọn trên người, nói chuyện bằng giọng cung kính quá mức khiến Lê Tiếu thấy không quen."

Vậy đi thôi, nhưng tôi cần ra ngoài làm vài việc."

"Xin mời, để tôi lái xe."

Dù tiếp xúc với Lạc Vũ chưa lâu, nhưng Lê Tiếu hiểu rõ tính cố chấp của đối phương, nên cũng mặc kệ, ném chìa khóa xe cho Lạc Vũ, vừa đi vừa nói: "Cửa hàng đồ tang lễ Thành Nam."

Đó là cửa hàng bán đồ tang lễ của Cửu Công.Khoảng một giờ sau, xe lái vào khu phố cổ Thành Nam.

Hoàng hôn buông xuống, bảng hiệu màu đen chữ trắng của tiệm tang lễ trông có vẻ âm u.

Đỗ xe xong, Lê Tiếu đi trước, kéo cửa cuốn lên rồi đẩy hai cánh cửa kính ra.

Trước giờ Cửu Công chưa từng khóa cửa tiệm.

Theo quan điểm của ông, trong tiệm toàn người giấy, vàng mã, nếu ăn trộm thì đúng là đầu óc có vấn đề!Lê Tiếu vào cửa tiệm, bật đèn lên, bên trong khá lộn xôn.

Trên kệ bày các loại giấy tiền vàng mã và nhiêu đồ dùng thờ phụng khác nhau.

Cô nhìn tới nhìn lui sảnh trước, sau đó đi thăng đến căn phòng sau bàn làm việc.Bên trong có một cái giường, bàn trà kiểu cũ và tủ ti vi.

Cô ngầng đầu nhìn trần nhà, camera đã bị đập nát, mấy sợi dây điện lủng lẳng nơi góc tường.

Lạc Vũ luôn theo sau Lê Tiếu thấy vậy thì không khỏi cau mày.

Hư hại đến mức này chắc chắn là có người cố ý.Không lâu sau, Lê Tiếu kéo ngăn kéo dưới tủ ti vi, thấy bên trong trống không, cô cười lạnh."

Sao thế?"

Lạc Vũ đi tới, vẻ mặt khó hiểu.Lê Tiếu đóng cửa tủ, phúi tay đứng lên: "Camera bị hỏng, máy tính và ổ cứng lưu trữ video cũng bị mang đi, đúng là thông minh."

"Ai làm thế?"

Đương nhiên Lạc Vũ biết đây là cửa tiệm của Trọng Cửu Công.

Có người nhắm vào ông sao?

Lê Tiếu liếc nhìn camera đã bị phá hỏng, khẽ nói: "Ác đảng Thành Nam - Đồ An Lương."

Ánh mắt Lạc Vũ nghiêm nghị: "Anh ta làm gì Cửu Công?"

"Cô biết anh ta à?"

Tối qua khi điều tra, Lê Tiếu cũng mới biết được thông tin về Đồ An Lương.Cô chưa từng nghe đến danh hiệu này, nhưng không có nghĩa anh ta không nổi danh.

Dù gì Lê Tiếu cũng ít để ý nhiều chuyện ở Nam Dương.Lạc Vũ đi một vòng trong phòng, mặt mày lạnh lùng: "Đồ An Lương xưng bá ở Thành Nam đã lâu.

Vì nơi này là khu phố cổ, tập trung nhiều cửa tiệm lâu đời, anh ta cậy vào thế lực của mình mà thường xuyên chèn ép những cửa hàng này trên danh nghĩa thu phí bảo hộ."

"Nghe nói trước đó Đồ An Lương là người của nhà họ Đồ giàu có bậc nhất, nhưng vì gia cảnh sa sút nên anh ta ra ngoài tự lập môn hộ.

Người này chẳng có ưu điểm gì, nhưng lại rất hào phóng với thuộc hạ, nên bè cánh trung thành rất đông."

Ồ?

Là nhà giàu có nhất Nam Dương ngày trước à?

Mặt Lê Tiếu chợt sáng lên, dựa vào tủ ti vi, hứng thú hỏi: "Vậy anh ta và Diễn gia, ai đông bè cánh trung thành hơn?"

Lạc Vũ híp mắt cười: "Tất cả bè cánh trung thành của Đồ An Lương cộng lại cũng không bằng thế lực một nhánh ủng hộ Diễn gia."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 167 Trạng thái của Lê Tiếu không ổn


Chưa đến mười phút, Lê Tiểu và Lạc Vũ đã rời khỏi tiệm tang lễ.Lạc Vũ thuận tay kéo cửa cuốn xuống, vừa xoay người thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng gọi: "Tiểu Lê, Tiểu Lê."

Lê Tiếu thấy Mặc Tề đang rảo bước tới.Anh ta thở dốc, lúc đứng lại còn vỗ ngực liên tục: "Tiểu Lê, cuối cùng cũng tìm được em rồi."

"Có chuyện gì thế?"

Mặc Tề cố ổn định hơi thở, liếc nhìn Lạc Vũ đầy khó hiểu, sau đó bước tới nhỏ giọng với Lê Tiếu: "Thầy bảo anh đến, vốn anh cũng không ôm hi vọng gì, không ngờ em ở đây thật."

Sau đó, anh ta truyền đạt lại lời của Trọng Cửu Công: "Tiểu Lê, thầy bảo là thầy không mong em dốc lòng điều tra chuyện lần này, vì...

đây là chuyện nhà thầy."

Chuyện nhà?

Chuyện nhà kiểu gì mà đánh gãy cổ tay luôn?Hơn nữa trong ấn tượng của cô, nhiều năm nay Trọng Cửu Công luôn một thân một mình, chưa từng thấy ông nhắc đến người nhà.Lê Tiếu chớp mắt nhíu mày: "Còn gì nữa không?"

Mặc Tề liếm môi khô, nhỏ giọng bổ sung: "A, thầy bảo không muốn em mạo hiểm.

Mấy năm nay thầy ở Nam Dương, trừ phi chính thầy bằng lòng, còn không thì không ai có thể thương tổn thầy được.

Thầy biết em muốn lấy lại công bằng cho thầy, nhưng có nhiều chuyện công bằng chẳng giải quyết được việc..."

Giọng của Mặc Tề càng lúc càng nhỏ.

Thật ra thì anh ta cũng chẳng hiểu những lời này có hàm ý gì, nhưng thầy nói chỉ cần thuật lại đúng chi tiết cho Lê Tiếu là cô sẽ hiểu.Lúc này, Lê Tiếu bắt được trọng điểm."

Trừ phi chính thầy bằng lòng, còn không thì không ai có thể thương tổn thầy được."

Nói cách khác, lần này Cửu Công bị thương là do ông tự nguyện.Lê Tiếu dựa vào cửa xe im lặng rất lâu, mặt càng lúc càng lạnh lùng.Mặc Tề dè dặt gọi cô.

Lê Tiếu tỉnh táo lại, cụp mắt che đi sự nóng nảy nơi đáy mắt: "Em biết rồi."

"Vậy em còn tiếp tục điều tra không?

Thầy bảo anh phải nhận được lời cam đoan của em mới cho phép anh về, nếu không thầy sẽ trừ nửa năm tiền lương, để anh đói chết.

Tiểu Lê à, em xem..."

Mặc Tề khẩn cầu.

Tuy có ý đùa, nhưng họ đều hiểu rõ, nếu Lê Tiếu không đồng ý thì Cửu Công sẽ thật sự trừ lương anh ta.

Bình thường Cửu Công hiền hòa là thế, nhưng đối với những chuyện liên quan đến nguyên tắc thì ông cố chấp hơn bất kỳ ai.Lê Tiếu im lặng một lúc rồi nhìn phía chân trời xa, khẽ nói: "Được rồi, anh về đi."

Mặc Tề đi rồi, Lê Tiếu hít sâu một hơi, châm rãi cúi đầu.

Lạc Vũ đứng chếch đối diện cô, tuy không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng khóe môi mím chặt kia đã nói lên tâm trạng có không tốt.Cô ta lặng lẽ đến cạnh cô, đứng mấy giây rồi hỏi: "Lên xe chua?"

Lê Tiếu thở dài, xoay người mở cửa bước vào xe.

Trên đường về, cô im lặng không nói gì, nhìn ra ngoài cửa, cả người toát lên vé lạnh lùng.Lạc Vũ lái xe rời khỏi khu phố cổ Thành Nam.

Khi rẽ ra đường chính, cô nàng mới cứng nhắc an ủi một câu: "Chắc Cửu Công không muốn cô mạo hiểm vì ông ấy."

Lạc Vũ chưa từng an ủi người khác.

Nhưng giờ tâm trạng của Lê Tiếu không tốt, theo bản năng, cô ta chỉ muốn nói những lời có thể phân tán sự chú ý của Lê Tiếu.

Những năm gần đây đúng là Cửu Công tạo được không ít mối quan hệ ở Nam Dương.

Những lời người thanh niên kia vừa rồi nói cũng có lý phần nào.

Trừ phi chính Trọng Cửu Công tự nguyện, nếu không người làm tổn thương ông không có chuyện còn bình yên.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 168 Chạm trán ở lối hẹp


Lúc này, Lê Tiếu gác khuỷu tay lên cửa xe, ngón tay đặt bên mép, đôi mắt tối tăm như trời đêm mịt mùng: "Quay xe, đến Bất Dạ Thành."

Lạc Vũ lập tức siết chặt tay lái, nhìn Lê Tiếu lạnh nhạt mà không hỏi nhiều, nhanh chóng quay đầu ngay lại giao lộ về lại khu phố cổ.Bảy giờ rưỡi, Athena Bất Dạ Thành.Tên sao ý vậy, nơi này là night show thỏa thích mua vui.

Đèn neon sáng rực chói mắt cùng âm thanh đinh tai nhức óc vạch trần sự buông thả trong bóng đêm.Trong phòng tầng hai khép hờ, trên bàn có đặt một chai Remy Martin, sáu chai bia và đĩa trái cây.

Giữa phòng, Lê Tiếu ngồi trên sô pha, chân phải gác lên bàn trà, cúi đầu xem điện thoại, ánh mắt rét lạnh.

Từ đầu đến cuối, Lạc Vũ chỉ yên lặng uống bia.

Chưa đến nửa tiếng, Lạc Vũ đã uống hết ba chai bia, Lê Tiếu uống nửa ly Remy Martin.

Hai người đều không giỏi ăn nói, khiến bầu không khí trong phòng yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng nhạc ầm ĩ từ bên ngoài vọng vào.Cin tâm giờ, bỗng dưng Lê Tiếu híp mắt đứng dậy: "Tôi ra ngoài một chuyến."

"Cô đi đâu?

Tôi đi cùng..."

Lạc Vũ cũng vô thức đứng dậy.Lê Tiếu từ chối: "Không cần, tôi vào phòng vệ sinh."

Tầng một Athena Bát Dạ Thành là sàn nhảy và bục DJ mở.

Âm nhac ĩ ôi nối tiếp nhau, trai gái mặc sức tận hưởng quanh sàn.Lê Tiếu đút tay vào túi đứng trước lan can tầng hai, đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chăm đám người vừa vào cửa.

Sáu người, một nam một nữ và bốn vệ sĩ.Người đàn ông ở chính giữa mặc sơ mi caro màu xanh lam và quần tây, vóc dáng cường tráng, để râu quai nón, mày rậm mắt hỗ, trông rất giang hồ.

Anh ta ôm eo người phụ nữ, vừa đi vừa vuốt ve và rỉ tai trêu ghẹo.Khi họ tiến gần cầu thang, Lê Tiếu đứng ở lan can tầng hai cũng đạm bước.

Cô thong thả xuống tầng, đoàn người chậm rãi đi lên.Mấy giây sau, chạm trán ở lối hẹp.Lê Tiếu đứng ngay giữa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông được vệ sĩ chắn ở giữa.Đô An Lương của Thành Nam.Lối lên tầng bị chặn lại, hai vệ sĩ phía trước lập tức quát: "Tránh đường."

Lê Tiếu không nhúc nhích.Vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, ở Bất Dạ Thành lại có kẻ dảm cản đường họ?

Hơn nữa lại còn là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.Vệ sĩ trầm tư quay đầu nhìn Đồ An Lương.

Trước kia chuyện này cũng từng xảy ra, phần lớn là vì anh Lương.

Đàn ông mà, có tiền có địa vị, đương nhiên sẽ có nhiều phụ nữ đổ xô vào.

Nhưng cô gái tối nay có thể nói là xinh đẹp nhất.Lúc này, Đồ An Lương và bạn gái bên cạnh cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lê Tiếu.

Dưới ánh sáng lờ mờ và ánh đèn neon chợt lướt qua, Đồ An Lương thấy rõ gương mặt của Lê Tiếu.Đẹp, quá đẹp!Nhưng vẻ mặt ngạo mạn kia lại quá lạnh nhạt.

Đồ An Lương híp mắt buông eo bạn gái ra, đưa tay vuốt râu quai nón, trong mắt hiện rõ sự nghi hoặc.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 169 Không điều tra được thông tin của cô ta


Khúng biết có phải ảo giác hay không, từ ánh mắt ánh mắt sắc bén của cô,anh ta mơ hồ nhận thấy sự khinh miệt.Đáy lòng Đồ An Lương chợt nổi lên sự đề phòng.

Sống trong giang hồ đã lâu, gặp những chuyện tiềm tàng nguy hiểm anh ta sẽ vô thức cảnh giác.

Tuy anh ta phong lưu, nhưng chưa bao giờ liều mạng vì phụ nữ.Đồ An Lương thăm dò kỹ Lê Tiếu, phất tay với vệ sĩ bảo họ nhường đường rồi bước lên bậc, dừng trước mặt Lê Tiếu.Anh ta vừa định lên tiếng thì cô bạn gái không cam lòng bị lạnh nhạt bèn đi lên theo: "Anh Lương, anh làm gì thế?"

Ngay lúc này, Lê Tiếu chớp mắt, cố nén ý định ra tay.

Vì Đồ An Lương có cặp mắt hổ khá giống với Trọng Cửu Công.

Hơn nữa, cô đã hứa với thầy sẽ không tiếp tục điều tra.Cô lạnh nhạt nhìn người đàn ông đang nhỏ giọng dạy dỗ bạn gái, lặng lẽ bước xuống bậc thang.Ngay lúc đi qua vệ sĩ cản đường và Đồ An Lương, cô liếc mắt nhìn cổ tay gã, đáy mắt lạnh lùng."

Đợi đã!"

Sau lưng vang lên tiếng của Đồ An Lương, anh ta cứ cảm thấy sự xuất hiện của cô hoàn toàn không phải tình cờ.

Nhưng đáp lại anh ta là bóng lưng lạnh nhạt thờ ơ.Bốn vệ sĩ nhìn nhau, một người trong đó tiến đến hỏi: "Anh Lương, muốn chúng tôi đưa người về không?"

Ánh mắt sắc bén của Đồ An Lương vấn đõi theo Lê Tiếu, anh ta lắc đầu nói: "Không cần, trước hết hỏi thăm cô ta là khách ngồi bàn nào."

Tám giờ mười lăm, Lê Tiếu và Lạc Vũ rời khỏi Bất Dạ Thành.Trên người cả hai đều nồng nặc mùi rượu, nhất là vẻ mặt Lê Tiếu vẫn hãy còn nóng giận.Cô đứng bên đường nhìn chiếc Mercedes, dõng dạc liếc nhìn Lạc Vũ: "Cô lái hay tôi lái?"

Lạc Vũ lắc đầu, nhận ra tâm trạng cô không tốt, lại không dám tùy tiện cho cô lái: "Tôi đã gọi người rồi, sẽ đến ngay thôi!"

Chưa đến ba phút, một chiếc Volkswagen Passat màu đen đỗ gần hai người.Người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da bước xuống xe, gật đầu với Lạc Vũ: "Cô Lạc, xe để ở đâu?"

Lạc Vũ hất cằm về hướng bên đường, thuận tay ném chìa khóa xe cho ông ta, rồi cùng Lê Tiếu ngồi vào ghế sau.Cùng lúc đó, trong phòng làm việc tầng ba Bất Dạ Thành, Đồ An Lương nghe thuộc hạ bẩm báo, mắt híp lại, hai ngón tay kẹp điếu xì gà, không vui nói: "Không điều tra được là sao?"

Vẻ mặt thuộc hạ khó xử, ấp úng nói: "Anh Lương, chúng tôi chỉ biết được tối nay cô ta ở phòng V2, nhưng trừ thông tin này ra thì không còn gì nữa."

"Chúng tôi đã điều tra cả chiếc Mercedes hai người họ lái, nhưng tên xe ghi dưới danh Nam Dương Entertainment City, không có thông tin chủ xe."

Nam Dương Entertainment City!Đồ An Lương xoay người dụi điếu xì gà: "Vậy điều tra thử cô ta có quan hệ gì với Nam Dương Entertainment City!"

Entertainment City là sản nghiệp của nhà họ Lê giàu nhất Nam Dương hiện tại, lẽ nào cô ta là người nhà họ Lê?Thuộc hạ cúi người rời khỏi phòng làm việc, Đồ An Lương ngồi trên ghế, nhìn điếu xì gà biến dạng trong tay, phiền não ném xuống sàn.Sự xuất hiện của cô gái này quá lạ thường khiến anh ta chợt có dự cảm xấu.
 
Back
Top Bottom