Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 150 Chuẩn bị đi, trở về Nam Dương


Thương Úc nhìn đến đây thì thả điện thoại lên bàn, đường nét anh tuấn lạnh lùng dứng dưng: "Chuyện vặt này không cần phải báo lại."

Lưu Vân nuốt nước bọt, chậm rãi tiến đến cầm điện thoại lên, nhắc nhở: "Lão đại, anh... xem đoạn sau đi."

Thật ra thì video này do Vọng Nguyệt gửi đến.

Lúc mới xem video, Lưu Vân cũng cho rằng Vọng Nguyệt chuyện bé xé ra to.Nhưng khi anh ta xem cả đoạn sau thì suýt chút quỳ tại chỗ.Thương Úc chau mày, lạnh lùng liếc nhìn Lưu Vân.Thấy thế, Lưu Vân dè dặt nói: "Cô Lê cũng có mặt ở hiện trường."

Đúng như dự đoán, anh ta vừa dứt lời, trong sảnh chợt yên ắng.Thương Úc nhìn vào màn hình, môi mỏng mim chặt.

Video quay lại chưa đến năm phút, nhưng bầu không khí quanh anh càng lúc càng thấp.Lưu Vân khom nửa người, mới đó thôi đã túa mồ hôi lạnh.

Tiêu rồi, lão đại tức giận rồi.

Bầu không khí lạnh lẽo yên ắng trong sảnh khiến Lưu Vân nghẹt thở.Video kết thúc, Lưu Vân lấy lại điện thoại mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, khàn giọng giải thích: "Lão đại, đây là video giám sát mà Vọng Nguyệt hack từ CCTV quốc lộ.

Chuyện xảy ra là thế này..."

Lưu Vân kể tóm lược toàn bộ lời Vọng Nguyệt đã nói.

Đến câu cuối cùng thì giọng của anh ta cảng lúc càng nhỏ đi.Một lúc sau, Thương Úc hé mắt: 'Đã tìm được người làm nổ du thuyền chưa?"

Lưu Vân ngẩn người, vội sắp xếp lại mạch suy nghĩ, gật đầu: " Đã xác định được diện mạo rồi, Truy Phong đang theo dõi."

"Bảo cậu ta điều tra đến cùng, có tin tức gì lập tức báo cáo."

Thương Úc vừa nói vừa đứng dậy, xan tay áo lên, thần thái ngạo nghễ: "Chuẩn bị đi, trở về Nam Dương."

"Vâng, lão đại."

Lưu Vân không dám trì hoãn phút nào, vừa ra ngoài cửa đã bắt đầu liên lạc với phía hàng không.

Mà chuyện xảy ra tối nay ở Nam Dương, chỉ sợ...

Lạc Vũ sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.Chức trách của cô ta là bảo vệ cô Lê, nhưng trong lúc nguy hiểm cô ta lại là người được cứu.Nếu những người đó mà đến vì cô Lê thì hậu quả thật khó lòng tưởng tượng.Đêm ấy, hai giờ khuya ở Parma.Thuong Tung Hải ưu sầu đứng ngoài cửa nhà chính nhìn Thương Úc: "Việc gì con phải gấp thế?

Chẳng phải con bé đã không sao à?"

Trên tay Thương Úc kẹp điếu thuốc, ánh mắt chứa vẻ nguy hiểm và sắc bén: "Chờ cô ấy xảy ra chuyện thì đã muộn rồi."

Thương Tung Hải câm nín, chỉ có thể lần tràng hạt trong tay, nhìn bóng đêm dày đặc phương xa mà thở dài: "Được rồi, vậy con nhớ cẩn thận.

Còn nữa, việc du thuyền bị nổ ắt hẳn liên quan mật thiết đến chú Hai của con."

"Cả mấy đường chủ Dược đường khác nữa, gần đây cứ đổ thêm dầu vào lửa, kẻ phản lại con càng lúc càng nhiều, con nhớ phải đề phòng hơn nữa.

Ba biết con muốn bảo vệ con bé Lê Tiếu kia, nhưng đừng quên, có sống mới có thể bảo vệ con bé, biết chưa?"

"Vâng."

Thương Úc đáp.

Sau đó, anh cúi chào Thương Tung Hải, xoay người bước lên đoàn xe về nước.Thương Tung Hải nhìn đoàn xe xa dần, vân vê chuỗi hạt, lẩm bẩm: "Ông bạn già à, chỉ mong lần này con tôi có thể bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của nhà ông."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 151 Cười chỉ là nguỵ trang


Mười giờ sáng hôm sau,Lê Tiêus bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.Tối qua cô băng bó xong vết thương cho Lạc Vũ rồi hai người chia tay nhau dưới tòa nhà thí nghiệm Nhân Hòa.

Về nhà, cô lại bận bịu đến khuya, gần hai giờ mới ngủ.Lê Tiếu có tật gắt gỏng khi ngủ dậy.

Khổ nỗi tối qua cô lại để điện thoại trên bàn, tiêng chuông kia vang từng đợt khiến người ta không chịu nổi.Nửa phút sau, cô bước xuống giường, cầm điện thoại lên định tắt máy, nhưng lại thấy người gọi là Lưu Vân.Không phải anh ta đến Parma với Thương Úc rồi à?Lê Tiếu trầm ngâm, lúc bắt máy thì giọng hòa hoãn lại: "Có chuyện gì thế?"

Trong điện thoại hơi ồn.Tuy Lưu Vân đã hạ thấp giọng nhưng nghe vẫn có vẻ nghiêm trọng: "Cô Lê... cô có thể đến biệt thự Nam Dương một chuyến không?"

Nghe được sự khác thường của Lưu Vân, Lê Tiếu vén mái tóc trên trán, híp mắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô cứ đến đi đã... tôi sợ Lạc Vũ không không ổn mất!"

Lê Tiếu căng thắng, lập tức tỉnh táo hắn ra: "Cô ấy sao thế?"

Lẽ nào vết thương trở nặng?Nhưng Lê Tiếu rất tự tin với năng lực của mình, hầu như không có chuyện phán đoán nhầm.Lưu Vân lại thấp giọng thều thào: "Cô Lê, e rằng giờ chỉ có cô mới khuyên được lão đại."

Thương Úc về rồi à?Chưa đến mười một giờ, Lê Tiếu đã đến biệt thự Nam Dương.Vừa vào phòng khách, cô đã nhận ra bầu không khí bất thường, nghiêm túc, vắng lặng hơn so với bình thường, yên ắng đến mức không nghe được tiếng động nào.Lê Tiếu đứng ở cửa nhìn quanh đã thấy ngay Lưu Vân xuất hiện gần thang máy.

Anh ta chỉ mặc sơ mi trắng, cổ áo rơi mất hai cúc, tóc cũng hơi rối, nhất là trên tay áo còn dính máu.Ánh mắt Lê Tiếu lập tức trở nên nặng nề, cô bước nhanh đến trước mặt Lưu Vân: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Vân chìa tay về thang máy, căng thẳng: "Cô Lê, mời đi bên này."

Chưa đến nửa phút, Lê Tiếu đã theo Lưu Vân đến phòng huấn luyện ở tầng B2.

Suốt dọc đường, Lưu Vân không nói một lời, nét mặt cũng căng thẳng.Lê Tiếu chậm rãi đi vào phòng huấn luyện rộng gần nghìn mét vuông.

Vừa bước vào đã thấy Lạc Vũ đang đánh đấm nhếch nhác trên võ đài, sắc mặt trăng bệch.

Bên dưới có khoảng hai mươi vệ sĩ áo đen đứng vây quanh, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế bừng bừng, lăm le quan sát.Lê Tiếu không hiểu, nhìn quanh bốn phía thì phát hiện cách lôi đài không xa, Thương Úc đang ngồi bắt chéo chân trên sô pha, cổ áo mở rộng.

Môi anh khẽ nhếch, dường như tâm trạng không tồi.Nhưng chỉ qua một cái liếc mắt, Lê Tiếu đã nhận ra sự âm u trong đôi mắt anh.Cười chỉ là ngụy trang.Cô lững thững tiến lên, quan sát võ đài.

Lạc Vũ kiệt sức đạp một vệ sĩ xuống, bên tai cô lập tức truyền đến giọng nói của anh: "Người kế tiếp."

Lê Tiếu hiểu ra, đánh luân phiên!Đám vệ sĩ đang dưới võ đài chính là đối thủ của Lạc Vũ.

Chưa kể cô ta đang bị thương, dù là người bình thường mà liên tục đấu một chọi một như vậy thì không chết cũng tàn phế.Lê Tiếu thầm than, đi tới đẩy đám người ra, hô lên: "Đợi đã."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 152 Nắm tay


Nghe tiếng, mọi người trong phòng huấn luyện đều quay lại nhìn.Sắc mặt Lê Tiếu lạnh nhạt, cô đi đến cạnh lôi đài.

Lưu Vân nói đúng, nếu cô đến muộn một tiếng nữa, với tình trạng trước mắt của Lạc Vũ thì chưa chắc đã có thể ra khỏi phòng huấn luyện.Không biết họ đã đánh bao lâu rồi.

Bộ đồ huấn luyện trên người Lạc Vũ thỉnh thoảng nhỏ nước, giống như ngâm giặt vậy, cánh tay trái có mấy vết máu, gò má và chân mày tụ máu bầm, vừa yếu ớt vừa chật vật.Mà Lạc Vũ vừa nhìn thấy cô thì dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, thân mình hơi chao đảo, giây kế tiếp sức cùng lực kiệt khuỵu một chân trên lôi đài.Lê Tiếu xoay người nhìn Thương Úc, thuận tay kéo ghế đến ngồi cạnh anh."

Diễn gia."

Cô mỉm cười: "Anh về lúc nào thế?"

Thương Úc nhướng mi, liếc nhìn Lưu Vân ở phía xa.

Lưu Vân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.Lê Tiếu ngả người dựa vào ghế, vừa khéo ngăn lại tầm nhìn của Thương Úc.Đôi mắt sáng trong của cô không hề có tạp chất.

Cách nhau nửa mét, anh thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt cô.Thương Úc gác hai tay lên tay vịn, nghiêng đầu nhìn cô: "Về tối qua.

Em đến biệt thự làm gì?"

"Rảnh nên ghé qua thử."

Lê Tiếu chống một tay lên căm, nhìn thắng vào mắt anh.

Nói xong cô cảm thấy mình chưa đủ chân thành nên bổ sung: "Chủ yếu vì muốn gặp anh!"

"Thật à?"

Thương Úc híp mắt, đặt tách trà xuống, nhếch môi đầy ẩn ý: Rõ ràng bá chủ không dễ gạt vậy đâu.Lê Tiếu nuốt nước bọt, dưới ánh mắt nóng rực của Thương Úc, cô gật đầu nghiêm túc: "Ừ, thật."

Anh đánh giá kỹ Lê Tiếu, ý cười bên môi nhạt đi, ánh mắt lành lạnh lại nhìn về phía lôi đài, giơ tay lên: "Nếu rảnh thì cùng nhau quan sát.

Các người tiếp tục đi."

"Khoan đã."

Lê Tiếu thở dài, tay vô ý đè lên cánh tay Thương Úc.

Ngón tay nhỏ nhắn của cô hơi lạnh, chạm vào da thịt ấm áp của anh cứ như nước luồn qua, có thể xoa dịu sự nóng nảy trong lòng.Thương Úc cụp mắt nhìn ngón tay cô, mày rậm dần chau lại, thấy quần áo cô đang mặc thì cất giọng không vui: "Sao tay em lạnh thế?"

Vừa nói, anh vừa nắm lấy đầu ngón tay lành lạnh của Lê Tiếu.

Sự ấm áp nhẹ nhàng lập tức ùa đến.Hô hấp Lê Tiếu hơi khựng lại, mắt lóe lên, cô nhẹ nhàng nắm lại tay Thương Úc và nói: "Vậy Diễn gia ủ ấm cho em đi, vừa hay em thấy hơi lạnh."

Dứt lời, cô vờ thản nhiên nhìn sang hướng khác, cười trộm.

Thương Úc nhận ra động tác nhỏ của cô, ánh mắt chùng xuống, lòng bàn tay cũng dần siết chặt.Trong phòng huấn luyện cực kỳ yên ắng.Ngay sau đó, Lê Tiếu ổn định lại tâm trạng bay bổng, nhìn lôi đài: "Lạc Vũ đã làm gì sai mà phải trừng phạt cô ấy như thế?"

Ngón cái của Thương Úc nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Lê Tiếu, anh nhìn về phía lôi đài, nói: "Không làm tròn chức trách."

Lê Tiếu ngồi trên sô pha với tư thế thoải mái, sau đó hỏi Thương Úc: "Vì chuyện tối qua sao?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 153 Thế nào mới là tình huống nguy cấp?


Thương Úc híp mắt: "Chúc trách của cô ta là bảo vệ em, không phải là được bảo vệ.

Diễn Hoàng không cần đồ bỏ đi."

Quả nhiên anh biết cả.Lê Tiếu mấp máy môi, mắt nhìn đăm đăm bàn tay hai người đan nhau.Cô im lặng mấy giây, kín đáo nhìn Lạc Vũ, mắt lóe lên: "Diễn gia, anh có thấy... việc này lẫn lộn đầu đuôi rồi không?"

Thương Úc nhướng mày: "Sao lại nói thế?"

"Anh xem kìa..."

Lê Tiếu chậm rãi nhấc chân, hất cằm nhìn Lạc Vũ: "Nếu anh đã an bày Lạc Vũ ở bên cạnh bảo vệ em, vậy có phải hiện giờ cô ấy do em quản lý không?"

"Thế nên?"

Ánh mắt Thương Úc vô cùng hứng thú, môi cũng nhoen cười.Lê Tiếu liếc anh, ngón tay gõ đầu gối: "Nếu do em quản lý, vậy chuyện trừng phạt có phải cũng do em không?"

Phòng huấn luyện yên lặng như tờ, Lưu Vân cách đó không xa cũng thầm nuốt nước bọt.

Lá gan cô Lê lớn thật, thẳng thắn hoài nghi cách làm việc của Diễn gia, thật sự... can đảm.Qua một lúc lâu mà Thương Úc vẫn chưa lên tiếng.Lê Tiếu nhíu mày: "Em... nói sai sao?"

Cô thật sự muốn giúp Lạc Vũ, nhưng không phải vì đồng cảm.

Suy cho cùng, Lạc Vũ là cánh tay đắc lực của Thương Úc, không thể vì sai lầm nhỏ mà thật sự phế bỏ cô ta.

Hơn nữa, phần lớn cũng do cô.Lúc này, Thương Úc im lặng hồi lâu ngước mắt.

Anh nhìn Lê Tiếu, khẽ vuốt ve ngón tay cô, nhếch môi: "Ừ, em nói đúng"Nghe vậy, ai nấy đều lặng câm.Lúc này tâm trạng Lê Tiếu mới thả lỏng: "Diễn gia anh minh."

Không lâu sau, Thương Úc nắm tay Lê Tiếu chậm rãi đứng dậy.Khi đi về phía cửa, anh lạnh lùng liếc nhìn lôi đài, nói nhỏ: "Giải tán đi."

Lời anh vừa dứt, đầu gối Lạc Vũ mềm nhũn, gục luôn trên lôi đài.Thật ra trước khi Lê Tiếu đến, cô ta đã giao đấu với bảy người.Nguyên văn của lão đại: Nếu hôm nay cô ta có thể vượt qua được việc đấu luân phiên với hai mươi vệ sĩ thì có thể tiếp tục làm một trong bốn trợ thủ, nếu không... ai thắng người đấy làm.Nếu không nhờ Lê Tiếu, chắc chắn hôm nay Lạc Vũ sẽ bị gạch tên.Đây chính là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, chạm vào giới hạn cuối cùng của anh thì sẽ biết sự tàn bạo của anh trí mạng cỡ nào.Lê Tiếu khoan thai theo Thương Uc đến thang máy.

Tay vẫn trong tay.Lê Tiếu chậm hơn anh một bước, nhìn bóng lưng cao ngất kia rồi nhìn xuống tay anh.

Ngón tay của anh rất đều đặn, bụng ngón tay và lòng bàn tay có vết chai mỏng, tuy không sần nhưng thình thoảng ma sát với thịt cô, tạo ra dòng điện râm ran.Lê Tiếu hắng giọng, nhếch môi cười: "Diễn gia, anh về lúc mấy giờ?"

Anh ngoảnh lại nhìn, đuôi mắt nhướng lên: "Sáu giờ"Một ngày một đêm qua lại giữa Nam Dương và Parma, chẳng trách khóe mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt.Lê Tiếu hơi đau lòng, cô đi tới kéo lấy tay anh, nghiêm túc nói: "Vậy chắc anh vẫn chưa xử lý xong chuyện ở Parma phải không?

Diễn gia à, nói thật thì tối qua chỉ là chút chuyện nhỏ, em có thế ứng phó..."

Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc đã dừng bước buông tay cô ra.

Anh xoay người, nắm lấy cằm cô: "Vậy đối với em, thế nào mới là tình huống nguy cấp?"

Lê Tiếu chỉ là nhanh miệng: "..."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 154 Có những lời nên để đàn ông nói


Khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hơi thở cũng đan vào nhau.

Lê Tiếu bình tĩnh nhìn vào mắt anh, trực giác cho cô biết không thể tiếp tục đề tài này nữa.Mắt cô chợt lóe lên, đưa tay phải ra nói với vẻ vô tội: "Diễn gia, em lạnh."

Vừa rồi nắm tay trái, giờ nên đến lượt tay phải, không thể được này mất nọ.Mặt mày Thương Úc vốn không vui, nhưng nhìn thấy động tác của Lê Tiếu thì vẻ lạnh nhạt lập tức bị nụ cười bao phủ.Anh nhìn Lê Tiếu, ngón cái đè cằm cô, mỉm cười: "Lạnh còn không biết mặc ấm vào?"

Đây là từ chối nắm tay sao?Nhưng anh vừa nói thì tay phải của Lê Tiếu đã được bao bọc bởi lòng bàn tay to của anh.Đôi mắt Lê Tiếu lúng liếng.

Hóa ra chỉ là nắm tay thôi cũng có thể khiến nhịp tim đập loạn.Bước vào thang máy, Lê Tiếu đứng bên cạnh Thương Úc, nhìn bàn tay vẫn còn đan vào nhau qua gương dán tường mà nghĩ ngợi: "Diễn gia, anh nói xem... giờ quan hệ của chúng ta là gì?"

"Em cho là quan hệ gì?"

Thương Úc không đáp mà hỏi ngược lại nhìn Lê Tiếu trong gương.Có những lời trước đó không nói vì còn chưa rõ lòng nhau, nhưng lâu dần dù không nói ra thì tâm tư đều hiện qua đáy mắt.

Lê tiếu hiểu rõ một điều rằng cô thích thương Úc, ngay thế lần đầu đã thấy sắc nảy lòng tham.

Đến giờ...

đều năm trong kể hoạch.Ai cũng nói anh máu lạnh ngang ngược, nhưng cô lại thấy anh như thể mới là độc nhất vô nhị.Nghĩ đến đây, Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Ức, trong mắt hiện vẻ nghiêm túc chưa từng có: "Em cho rằng, đã nắm tay thì phải chịu trách nhiệm."

Trong tình yêu, nếu cần người đi bước đầu thì Lê Tiếu không ngại trở thành người đó.Lê Tiếu nhìn Thương Úc không chớp mắt.

Dù đã nhìn bao nhiêu lần nhưng gương mặt vô cùng anh tuấn này vẫn khiến tâm hồn cô lâng lâng.Bầu không khí mập mờ dường như sắp sửa bị phá vỡ.

Ánh mắt họ giao nhau, đáy mắt đều chứa tia sáng.Sau đó, tay Lê Tiếu bị buông ra.Lê Tiếu: "?"

Sự hồi hộp thoáng chốc qua đi, thay vào đó là thất vọng ập đến.

Lê Tiếu cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay, mứm môi an ủi mình: Nóng vội thì không thể húp được cháo nóng.Nhưng bả vai của cô bồng dưng bị siết chặt, ngay lúc ngẩng đầu thì cả người đã bị kéo đến trước mặt anh.Lúc này họ đứng đối diện nhau, tay phải của Thương Úc choàng qua vai Lê Tiếu, tay kia chậm rãi nâng cằm cô.

Gương mặt anh tuấn cuối xuống, hơi thở lành lạnh, chất giọng khàn khàn mang ý cười, nói: "Bé ngoan, có những lời nên để đàn ông nói."

Lê Tiếu bị ép ngước nhìn Thương Úc mà ngây người.Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như vậy.Bé ngoan.Hơi thở cô rối loạn, nhịp tim cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.Mùi hương của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng xen lẫn hormone nam tính mạnh mẽ bao trùm khoang mũi cô.Cô nhìn anh ở khoảng cách gần, nắm tay siết chặt bên hông, cố bình tĩnh mà gật đầu: "Ừ, vậy anh nói đi."

Anh vỗ nhẹ vai cô, sau đó bàn đặt tay lên đỉnh đầu cô, giọng dịu dàng hiếm thấy: "Vẫn chưa đến lúc."

Vẻ mặt Lê Tiếu cứng đờ, sau khi tỉnh táo thì buồn bã đáp lại: "Ò..."

Cô vô thức lui về sau một bước, cố kéo giãn khoảng cách của hai người, sau đó dựa vào vách thang máy, cúi đầu hỏi lại: "Diễn gia đang dùng kế hoãn binh sao?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 155 Anh có đủ kiên nhẫn với em


Giây kế tiếp, cửa thang máy mở ra, nhưng không ai cử động.Khi gió nhẹ thổi vào, Lê Tiếu nghe được: "Anh có đủ kiên nhẫn với em, không cần kế hoãn binh."

Người đàn ông cố chấp ngầm một khi đã động lòng thì sẽ dây dưa đến chết.

Nhất là loại đàn ông như Thương Úc.Đối diện với các nhân tố không chắc chắn, anh có thói quen phải lập mưu cẩn thận rồi mới tiến hành.Lê Tiếu nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của anh, sau đó mắt cô hiện vẻ gian xảo: "Ý của Diễn gia là... muốn em chờ sao?"

Thương Úc vén tóc bên tai cô, ngón cái lướt qua gò má cô, đôi mắt đen tuyền không giấu được sự cố chấp và ngang ngược: "Là anh đang đợi em."

Đợi em chứng kiến bộ mặt tay đầy máu mà anh không muốn người khác biết, xem em có thể giữ được tấm lòng ban sơ hay không?Có lẽ đây là một canh bạc lớn mà anh chẳng thể nói ra thành lời.Mấy phút sau, Lê Tiếu ôm gối, ngẫn người ngồi trên sô pha.Sao Thương Úc lại nói đang đợi cô nhỉ?Đợi cô thổ lộ sao?Nhưng những lời vừa rồi của cô có khác gì thổ lộ đâu?"

Có những lời nên để đàn ông nói."

Vậy cô có thể hiểu răng, những lời này của Thương Úc đồng nghĩa với việc lòng anh cũng có cô không?

Rõ ràng mối quan hệ chỉ còn cách nhau một cánh cửa giấy, nhưng dường như anh vẫn còn băn khoăn.

Rốt cuộc là vì cái gì?Nghĩ rất lâu mà Lê Tiếu cũng không tìm được manh mối.Đúng lúc này, Lưu Vân đột nhiên xuất hiện trong phòng khách.Anh ta nhìn quanh, không thấy Thương Ức thì vội vàng đến trước mặt Lê Tiếu, cúi đầu hỏi: "Cô Lê, có chuyện này... tôi muốn thỉnh giáo cô."

Lê Tiếu ôm gối, thờ ơ gật đầu: "Anh nói đi."

"Cô có thể cho tôi biết hôm qua ở quốc lộ ven sông, những gã đó đã nói gì mà khiến Lạc Vũ đột nhiên mất khống chế không?"

Vẻ mặt Lưu Vân tối tăm, chau mày nói tiếp: "Bình thường Lạc Vũ sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này."

Anh ta và Vọng Nguyệt đã nghiên cứu cẩn thận video đó.

Thế tấn công của Lạc Vũ bỗng dưng rối loạn, trông có vẻ bất thường.Bốn trợ thủ hỗ trợ nhau, không thể thiếu ai.

Nếu không phải không còn cách nào thì Lưu Vân sẽ không nhờ Lê Tiếu giúp.Lê Tiếu đắn đo rồi kể lại chuyện xảy ra cho Lưu Vân, cuối cùng cô còn khách quan bổ sung: "Lạc Vũ chỉ nóng giận vì lời nói của đối phương, điều này không đồng nghĩa năng lực của cô ấy không ổn."

Lưu Vân khựng lại, lẩm bẩm: "Cô Lê nói đúng, nếu là vì Thanh Vũ thì quả thật... có thể tha thứ được."

"Sao lại nói thế?"

Lê Tiếu kinh ngạc nhướng mày.Chuyện này còn có ẩn tình gì sao?Giọng điệu Lưu Vân chậm rãi nhưng lời cất lên lại kinh người: "Thanh Vũ là người mà Lạc Vũ đích thân tuyển vào Diễn Hoàng và bồi dưỡng.

Nếu không phải cậu ta gặp nạn, Lạc Vũ vốn định bồi dưỡng cậu ta thành người kế nhiệm mình."

Lê Tiếu thấy vẻ mặt của Lưu Vân nghiêm túc thì chọt hiểu ra.

Chẳng trách người trải qua trăm trận chiến như Lạc Vũ lại mất khống chế vì một câu nói của đối phương."

Dù thế nào đi nữa cũng cảm ơn cô Lê."

Lưu Vân không nói thêm nữa mà lùi ra sau một bước, cúi đầu cung kính với Lê Tiếu.Lê Tiếu phất tay: "Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 156 Một triệu chứng của bệnh rối loạn nhân cách


sau khi Lưu Vân rời khi, vừa khéo Thương Úc cũng xuống tầng quay lại phòng khách.Trông anh có vẻ mỏi mệt.Lê Tiếu làm ổ trên sô pha đối diện với anh, nghiêng đầu quan sát: "Diễn gia, có phải tối qua anh không ngủ?"

Anh ngồi bắt tréo chân, gác cùi chỏ lên lưng ghế, hơi ngắng đầu: "Có ngủ trên máy bay!"

"Vậy anh muốn ngủ bù không?

Lát nữa em..."

Cô còn chưa dứt lời, anh đã hé mắt nhìn cô, hỏi: "Không muốn ở cạnh anh?"

Lê Tiếu: Cô có ý đó hả?Thấy cô không nói gì, Thương Úc chậm rãi khép mi mắt, khẽ nói: "'Có việc thì đi đi."

Lê Tiếu thong thả đứng dậy, ngồi xuống bên anh: "Diễn gia, hình như em đâu có nói phải đi..."

Cho dù vừa rồi cô định đi thật, nhưng cũng vì muỗn anh có thời gian nghỉ ngơi.

Có điều khi anh chau mày hỏi vậy, Lê Tiếu lập tức bỏ ý định đó.Anh nhếch môi, nhướng mắt nhìn Lê Tiếu: "Không bận à?"

"Không bận gì hết, em rảnh lắm."

Nét mặt âm u của anh dần giãn ra, anh luồn tay vào tóc sau gáy cô, ngón tay quấn quanh lọn tóc: "Bản lĩnh giao đấu là học từ Lê Tam à?"

Lê Tiểu chống cùi chỏ lên tay vịn sô pha, nhìn Thương Úc rồi gật đầu: "Phải, năm đó sau khi bị bắt cóc, em đã học được vài chiêu tự vệ từ anh Ba."

Cô bé khiêm nhường rồi.

Xem đoạn video tối qua thì từng chiêu thức của cô không chỉ đơn giản là tự vệ.Thương Ức ngắm cô, mấy giây sau trầm giọng hỏi: "Trước kia em từng sống ở biên giới?"

Ánh mắt Lê Tiêu lóe lên, sau một lúc im lặng, cô vẫn đáp: "Phải."

Ánh mắt của Thương Úc trở nên sâu xa khó lường.

Anh đã từng cho điều tra Lê Tiếu, nhưng tất cả thông tin về cô không hề nhắc đến cuộc sống ở biên giới.

Sở dĩ anh hỏi câu này là vì kỹ năng cận chiến của Lê Tiếu tối qua chỉ có ở biên giới.

Nếu chỉ là từng dừng chân ghé qua thì cô không thể nào học được tinh túy của những chiêu thức đó.Lát sau, Thương Úc quay đi, môi mỏng khẽ nhếch, nét mặt mang ý tứ sâu xa.Bốn giờ chiều, thừa lúc Thương Úc còn ngủ, Lê Tiếu để lại cho anh một mảnh giấy rồi lái xe rời khỏi biệt thự.Rõ ràng anh đã mệt mỏi vô cùng, nhưng cứ không chịu nghỉ ngơi.

Đó gần như là một trạng thái cố chấp.

Lê Tiếu vừa lái xe vừa nghĩ ngọi.Vòng qua một đoạn đường núi, cô đỗ xe ven đường để gọi điện.

"Chỗ anh có bệnh nhân nào mắc chứng hoang tưởng ngoan cố không?"

Người ở Nam Dương đều biết, Thương Thiếu Diễn ngang ngược thành tính.

Lê Tiếu cũng chỉ cho rằng cách thức hành động của anh có chút cố chấp mà thôi.

Nhưng hôm nay cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.Cộng thêm các biểu hiện của Thương Úc thì dường như chứng bệnh càng thể hiện rõ rệt hơn.Người trong điện thoại lật hồ sơ bệnh án trong tay: "Mức độ bị nhẹ hay nặng đều có.

Nhưng giờ không gọi là chứng hoang tưởng ngoan cố nữa mà là một triệu chứng của bệnh rối loạn nhân cách.

Cô hỏi điều này làm gì?

Gặp phải kẻ hoang tưởng sao?"

Lê Tiếu nheo mắt nhìn đường núi bên ngoài như có điều suy nghĩ, nói: "Cho tôi một bệnh án có những triệu chứng điển hình, càng sớm càng tốt."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 157 Cô ta tốt bụng thế à?


Đêm đó, Lê Tiếu ngồi ở ban công ngoài phòng ngủ xem bệnh án rối loạn nhân cách hoang tưởng, trong thời gian dài luôn cố chấp với ý kiến của mình, thường ngờ vực hoang tưởng, cực kỳ nhạy cảm...Nhìn qua tổng thế bệnh án thì đúng là Thương Úc có một vài biểu hiện khớp với chứng rối loạn nhân cách này, nhung không quá nghiêm trọng.Chí ít trước mắt thì anh vẫn chưa đến mức chẩn đoán lâm sàng.

Lê Tiếu thở phào nhẹ nhõm đặt điện thoại xuống, trầm tư nhìn vào bóng đêm.Sau giờ tan ca thứ Hai hôm sau, Lê Tiếu lái xe đến khu tập thể cũ gần Giang Cảnh Hào Đình.

Cô đỗ xe bên đường, gọi điện thoại cho Quan Minh Ngọc.Chưa đến năm phút, bóng người tròn trịa chạy ra.

Tóc Quan Minh Ngọc vẫn còn ẩm, bọt xà phòng lấm tấm, rõ ràng đang tắm lại phải chạy vội ra ngoài.Cô nàng đi đến trước mặt Lê Tiếu, thờ gấp, dề dặt hỏi: "Cô Lê... cô tìm tôi sao?"

Lê Tiếu dựa vào cửa xe, bình tĩnh quan sát đối phương mấy lần, sau đó đưa cho cô ta một tấm danh thiếp: "Cô dành thời gian đi gặp Viện sĩ Giang Hàn Đức đi."

Quan Minh Ngọc cầm danh thiếp màu trắng bằng hai tay, nghiêm túc nhìn: "Đây là..."

"Viện sĩ Giang đã biết về ca bệnh của cô, trước hết cứ đi khám, chuyện khác chờ sau hằng nói."

Lê Tiếu chỉ giải thích một câu, dứt lời xoay người định lên xe.Quan Minh Ngọc vội bước tới, úp mở: "Cô Lê... khám này... có đắt không?"

Cô ta biết Lê Tiếu có lòng tốt, nhưng người nghèo đi khám bệnh có nhiều chuyện không phải muốn là được.

Có khi chi phí khám đủ đè nặng cả một gia đình.Lê Tiếu thoáng dừng chân, quay đầu nhìn Quan Minh Ngọc: "Miễn phí.

Cô cứ sắp xếp thời gian rồi nhanh chóng qua đó."

Quan Minh Ngọc đứng đó nhìn theo đuôi xe Lê Tiếu biến mất khỏi góc phố, rồi lại cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, hốc mắt đỏ ửng."

Minh Ngọc, em đứng đây làm gì?"

Lúc này, sau lưng cô ta truyền đến lời hỏi han ân cần.Có vẻ Quan Minh Thần mới từ công trường về, bộ đồ rằn ri trên người bám đầy bụi bẩn, tóc cũng thế.Quan Minh Ngọc đưa danh thiếp cho Quan Minh Thần, kế lại khái quát tình huống.

Quan Minh Thần nhíu mày: "Phòng thí nghiệm Y học Nhân Hòa?

Cô ta tốt bụng thế à?"

Quan Minh Thần với đầu óc đơn giản luôn không tin Lê Tiếu sẽ vô cớ giúp họ.Quan Minh Ngọc ngẫm lại những chuyện đã qua, gãi đầu: "Anh à, mặc kệ cô Lê nghĩ gì, em cũng muốn thử xem sao.

Chỉ là đi khám thôi mà, cũng không mất nhiều thời giờ."

So ra thì Quan Minh Ngọc lại tinh tế hơn.

Phòng thí nghiệm Y học, nghe là biết nơi này còn cao cấp hơn cả bệnh viện.Quan Minh Thần phủi bụi trên người, vẫn vô cùng hoài nghi: "Vậy để anh đi cùng em."

Nửa tiếng sau, tại Nam Dương Entertainment City.Lê Tiếu đỗ xe xong thì đi thẳng lên nhà hàng ở tầng bảy.

Giờ cao điểm nên trong nhà hàng rất đông khách.Đường Dực Đình ngồi gần cửa sổ, thấy Lê Tiếu liền vẫy tay: "Tiếu Tiếu, bên này!"

Lê Tiếu ngồi xuống, Đường Dực Đình rót cho cô ly nước, trêu: "Sao hôm nay cậu có thời gian rỗi thế?"

Trước đó Đường Dực Đình đã hẹn Lê Tiếu nhiều lần nhưng đều bị từ chối.

Hôm nay thì hay rồi.Lê Tiếu bưng ly nước uống một hớp rồi liếc đối phương: "Rảnh."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 158 Chuyện cười của cậu buồn cười thật đấy


Đường Dực Đình trợn mặt, sau đó chồm người về phía trước: "Tiếu à, cậu nói thật với mình đi, cậu thật sự đến Tập đoàn Diễn Hoàng thực tập à?"

Hai hôm trước tán gẫu với Tiếu Tiếu trên WeChat, cô mới biết được chuyện này.

Đường Dực Đình cảm thấy Lê Tiếu điên rồi.Lê Tiếu thản nhiên gật đầu: "Ừ, có vấn đề sao?"

"Cậu không thấy có vấn đề à?"

Đường Dực Đình không đáp mà hỏi ngược lại, chìa ngón tay đếm những lời đồn về Thương Úc.Cuối cùng, cô nàng nghiêm túc nhìn Lê Tiếu, nhỏ giọng: "Tóm lại, đại ca đó ngang ngược thành tính, giết người không chớp mắt, chỉ cần cụt hứng là bẻ cậu luôn.

Cậu thế này là dê vào hang cọp đấy, hỏi cậu có sợ không hả?"

Đường Dực Đình nói đến khô cả họng, vội cầm ly nước lên nhấp một ngụm.Sau đó, cô nàng nghe Lê Tiếu nói: "Chẳng sợ, dù gì mình cũng giết người không chớp mắt mà."

Đường Dực Đình nghẹn họng, thở dài: "Chuyện cười của cậu buồn cười thật đấy."

Cơm nước xong, Đường Dực Đình kéo Lê Tiếu đến quầy bar Lam Dạ.

Khó khăn lắm mới hẹn được Lê Tiếu, đương nhiên cô nàng không thể để người về dễ dàng rồi.

Cụ tổ này ngày nào cũng bận bịu như có trăm công nghìn việc vậy.Lê Tiếu liếc nhìn điện thoại: "Được, đi thôi."

Tại quầy bar Lam Dạ rực rỡ ánh đèn, âm nhạc du dương.Đường Dực Đình kéo Lê Tiếu đến trước quầy, gọi Ôn Thời ở phía trong: "Hi, Tiểu Ôn."

Ôn Thời đang bận rộn ngẩng đầu lên.

Ánh sáng lóa mắt vừa khéo rơi trên đầu vai Lê Tiếu khiến tâm thần anh ta chao đảo, nét mặt hiền hòa: "Lâu rồi hai người không đến!"

Vẫn là câu chào nghìn lần như một này.Lê Tiếu gật đầu chào anh ta, kéo ghế cao ra ngồi xuống, nhìn Đường Dực Đình: "Không phải muốn pha rượu cho mình à?"

Đường Dực Đình cười tủm tỉm khoác vai cô: "Babe, tối nay sẽ khiến cậu lác mắt!"

Dứt lời, cô nàng chui vào quầy pha chế, chiếm vị trí của Ôn Thời, bắt đầu táy máy bình shake với ly đong.Ôn Thời tò mò hỏi: "Muốn pha loại nào?"

Đường Dực Đình cầm đá viên hào phóng cho vào ly rock: "God father."

Loại sở trường của cô!Ngay sau đó, Đường Dực Đình nghe thấy Lê Tiếu chậm rãi nhắc nhỏ: "Cocktail God father thì phải dùng cốt rượu Scotch"Đường Dực Đình ngây người, lúng túng: "Không dùng Gin được sao?"

Lê Tiếu câm nín nhìn cô nàng.Ôn Thời bật cười, dịu dàng giải thích: "Gin phù hợp để pha chế Singapore Sling."

"Ồ!"

Thế nên, Đường Dực Đình vô cùng thoải mái cho Gin vào ly đong: "Không sao cả, cứ thế đi, dù sao tôi pha cái gì cậu ấy sẽ uống cái đó."

Lê Tiếu: Bỗng nhiên không muốn uống nữa!Uống rượu được một lúc, Lê Tiếu dựa vào quầy bar, thỉnh thoảng lướt màn hình điện thoại.

Ly cocktail trên bàn kia cô chỉ uống một ngụm.Còn Đường Dực Đình thì đứng trong quầy bar nghe Ôn Thời giảng giải kiến thức về pha chế, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu tức chết người.

Lê Tiếu thấy Đường Dực Đình đến là để phá quán thì đúng hơn.Lúc này đầu vai bị ai đó vỗ nhẹ, Lê Tiếu thờ ơ quay lại.

Đối phương vui vẻ ra mặt: "Tiểu Lê, thật sự là em à?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 159 Trọng Cửu Công gãy cổ tay rồi


Người đến là học trò của Cửu Công - Mặc Tề.Sau đợt nhập liệm lần trước, đã lâu rồi Lê Tiếu không gặp lại họ.Mặc Tề đứng đó, nét mặt tươi cười.Lê Tiếu nhìn sau lưng anh ta, nhỏ giọng trò chuyện: "Sư ca đến một mình sao?"

"Không, hôm nay bạn học tụ tập, cơm nước xong thì mọi người tập trung ở quầy bar."

Mặc Tề vừa nói vừa chỉ căn phòng phía sau.Qua khe cửa khép hờ có thể thấy loáng thoáng bảy, tám người cả trai lẫn gái.Lê Tiếu hỏi: "Dạo này thầy có khỏe không?"

"Ừm ..."

Mặc Tề ngập ngừng như thể không ngờ Lê Tiếu lại đột nhiên hỏi thăm về thầy.Mà biểu hiện của anh ta lập tức khiến Lê Tiếu chú ý.

Cô nhướng mày nhìn phản ứng kỳ lạ của Mặc Tề, sắc mặt lạnh đi.Mấy năm nay Lê Tiếu theo Trọng Cửu Công học văn hóa nhập liệm, quan hệ giữa hai người vừa là thầy trò vừa là bạn bè.

Cửu Công có vị trí rất quan trọng trong lòng cô.Với phản ứng của Mặc Tề lúc này, không cần nghĩ thì Lê Tiếu cũng biết đã có chuyện.

Thấy anh ta mãi chăng nói gì, cô mất hết kiên nhẫn, đứng lên: "Không nói thì tự em sẽ đến xem."

"Đừng, Tiểu Lê..."

Mặc Tề càng căng thăng, kéo khuýu tay cô: "Anh nói..."

Lê Tiếu thản nhiên tránh đi, hất cằm.Mặc Tề khẽ kéo Lê Tiếu đến một góc quầy bar yên tĩnh.

Anh ta nói một cách tự nhiên: "Thật ra thì mấy hôm trước thầy bất cẩn bị thương nhẹ, nhưng không sao đâu, em đừng lo quá, ổn cả rồi."

Lê Tiếu nhìn Mặc Tề không chớp mắt, gằn từng chữ một: "Thầy bị thương thế nào?"

Hơi thở Mặc Tề trở nên nặng nề: "Thì là... thôi, Tiểu Lê, anh nói thật với em vậy.

Lúc đầu thầy cũng không cho anh biết chuyện mình bị thương."

Anh ta nhìn Lê Tiếu, cúi đầu phiền não: "Biết vậy vừa rồi anh đã không chào em."

Lê Tiếu mất kiên nhẫn, đôi mắt nai trong trẻo liếc Mặc Tề rồi bỏ đi.Mặc Tề vội đuổi theo cô, thấp giọng nói: "Cổ tay của thầy.... gãy rồi."

Lê Tiếu lập tức dừng chân, đáy mắt tối tăm.Trọng Cửu Công là bậc thầy nhập liệm hàng đầu Nam Dương, cũng là nhân vật linh hồn trong giới văn hóa nhà quàn.

Ông sống bằng kỹ thuật này, đôi tay kia tượng trưng cho thân phận của ông.Gãy cổ tay không phải chuyện đùa!Dường như nhìn thấu hoài nghi của Lê Tiếu, Mặc Tề gãi đầu: "Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hôm trước anh đến nhà tang lê tìm thầy, vừa vào đã phát hiện thầy ngồi dưới đất, tay sưng lên, cổ tay gãy rồi."

"Thầy nói do lúc khuân đồ sơ ý bị gãy.

Nhưng anh có hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói... cô tay thầy có máu ứ rất nghiêm trọng, cứ như bị đập mạnh tạo ra."

Mặc Tề giải thích ngọn nguồn, cúi đầu tự trách.Nếu thầy biết anh ta nói chuyện này cho Tiểu Lê nghe thì liệu có trục xuất anh ta khỏi sư môn không đây.

Dù gì thầy cũng đã nhắc đi nhắc lại buộc anh ta không được hé nửa lời.Lê Tiếu cụp mắt, che đi gợn sóng mãnh liệt trong đáy mắt.

Đèn neon trong quầy bar quét qua gò má cô, chập chờn mê hoặc."

Thầy đang ở bệnh viện nào?"

Mặc Tề hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lê Tiếu, mím môi: "Bệnh viện trực thuộc Đại học Y."
 
Back
Top Bottom