Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 140 Con gái cưng quá hiếu thảo


Không thấy ông nối giận, Đoàn Diệc Tuyên đinh ninh là mình đúng nên nói tiếp: "Tiếu Tiếu đừng hiểu lầm, chị nói thế cũng vì sợ em bị lừa thôi.

Hay là... tìm người giám định thử xem.

Nếu là đồ thật thì đương nhiên là tốt rồi, lỡ đâu là hàng giá, há chẳng phải ông nội đã mừng hụt sao?"

Ông cụ Đoàn không vui liếc Đoàn Diệc Tuyên: "Tuyên Tuyên, cháu nói gì thế?"

"Ha!"

Khi mọi người đang thảo luận xem đồ thật hay giả, Lê Ngạn cười một tiếng: "Em họ à, thiếu hiểu biết thì đừng lên tiếng.

Không nhận ra ký hiệu trên hộp à?

Từ khi nào mọi người nghe nói đồ lấy từ hội đấu giá Venus là giả vậy?"

Lê Ngạn vừa dứt lời, Lê Quân cũng đặt ly trà xuống, mặt mày nghiêm túc: "Diệc Tuyên à, nếu như em khẳng định chúng là đồ giá, vậy ngày mai anh sẽ phái người hẹn gặp người phụ trách hội đấu giá Venus, điều kiện tiên quyết là em phải đưa ra được chứng cứ."

Mặt mày Đoàn Diệc Tuyên tái mét.

Cô ta có thể nhắm vào Lê Tiếu, nhưng không dám tùy tiện gây hấn với Lê Ngạn và Lê Quân.Hai ông anh họ này, một người là quan lớn Nam Dương, một người là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia, chỉ cần động ngón tay cũng có thể tiêu diệt cả nhà họ Đoàn.

Có tiền, có quyền, có địa vị, khác hắn với Lê Tiếu.Lúc này sắc mặt của Đoàn Nguyên Hoằng cũng khó coi, ông trừng mắt nhìn Đoàn Diệc Tuyên, ngăn cô ta sau lưng mình, cười với Lê Quân: "Tiểu Quân, Tiểu Ngạn à, Diệc Tuyên còn nhỏ, cháu đừng nghe em nó nói linh tinh, em nó không có ý đó."

Kịch hay qua đi, quà được mở hết, Đoàn Diệc Tuyên hoảng hốt quay lại chỗ mà mãi vẫn chưa bình tĩnh nổi.Tại sao lại thế?

Món quà cô ta chuẩn bị lâu như vậy vẫn thua Lê Tiếu.Trong sảnh, Đoàn Cảnh Minh vẫn còn đứng trước bàn thưởng thức quà Lê Tiếu tặng, những người khác lần lượt ngồi xuống, không ai lên tiếng.Đoàn Diệc Lang nhìn em gái ngồi cạnh mình, không khỏi lắc đâu thở dài: "Em xem, em cần gì phải thế?

Lại tự chuốc lấy nhục."

Đoàn Diệc Tuyên cắn môi trợn mắt nhìn anh ta, hẳn học nói: "Nếu chúng ta giàu như thế thì em cũng có thể tặng đồ cổ cho ông nội."

Ngay lập tức, mọi người đồng loạt nhìn Đoàn Diệc Tuyên.Đoàn Diệc Lang căng thẳng, đang muốn khiến trách cô ta thì Đoàn Thục Viện im lặng bấy lâu chợt đanh mặt nói: "Tuyên Tuyên, thể nào gọi là giàu thì có thể tặng đồ cổ?

Quà tặng ông là ở tấm lòng có thể dùng tiền tài cân đo đong đếm sao?"

"Cô Ba à, cháu..."

Đoàn Thục Viện bất mãn quay đi , hoàn toàn không muốn nghe cô ta giải thích.Bâu không khí trở nên nặng nề.Khoảng mấy phút sau, Đoàn Cảnh Minh cẩn thận đóng nắp nộp, ôm lên như vật quý, sợ va chạm sứt mẻ."

Được rồi, quà mọi người tặng ông đều thích cả, không nên tranh cãi vì chuyện vặt vãnh như vậy."

Đoàn Cảnh Minh quay lại chỗ, đặt cái hộp ở bên cạnh, quên luôn cái nghiên mực mà Đoàn Diệc Tuyên tặng trước đó.Đúng lúc này, người giúp việc ngoài sảnh bước nhanh đến, thì thầm mấy câu bên tai quản gia rồi lại vội vã rời đi.Đoàn Cảnh Minh nghi hoặc, vuốt ve cái hộp trong tay, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Quản gia nhìn Lê Tiếu vừa mừng vừa sợ, nói năng không mạch lạc: "Thưa ông, Tiếu Tiếu còn một món quà lớn hơn cho ông, vừa được đưa đến, đang ở ngoài cửa."

Lê Tiếu: Sao cô lại không biết?Cả ông bà Lê cũng ngạc nhiên nhìn cô, cảm động vô cùng.

Cô con gái cưng quá hiếu thảo!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 141 Sở thích giống nhau, rất xứng đôi


Chưa đến năm phút, bốn năm người giúp việc mang món ,quà lớn phủ vải đó từ ngoài cưa vào sảnh.

Mà sau lưng bọn họ... có cả Lạc Vũ.Lê Tiếu đỡ trán: Cô biết đại khái là ai đưa đến rồi!"

Tiếu Tiếu à, đó là gì thế?"

Đoàn Cảnh Minh nhìn món quà mà người giúp việc mang tới, bề ngoài có vẻ là bình phong.Lê Tiếu mím môi đứng dậy, bước đến chỗ Lạc Vũ, lắng lặng nhìn đối phương.Lạc Vũ gật đầu, thong thả nói: "Ông cụ Đoàn, đây là bình phong phúc lộc thọ bằng gỗ long não nghìn năm mà cô Lê tặng ông.

Nghe nói mùa hạ gần sông Nam Dương có nhiều muỗi, vừa khéo bình phong gỗ long não này có công hiệu đuổi muỗi, giúp ngon giấc."

Đoàn Cảnh Minh vui mừng quá đỗi: "Gỗ long não nghìn năm?

Ôi chao, cháu gái cưng của ông à, cái này phải tốn biết bao chứ!"

Lê Tiếu nhìn xuống đất, cô cũng muốn biết lắm...Người giúp việc đặt bình phong xuống, Lạc Vũ tiến đến kéo tấm vải đỏ lên, bức bình phong chạm trố phúc lộc thọ đập vào mắt, màu sắc đậm nét, điêu khắc tinh tế, trong không khí còn thoang thoảng mùi gỗ long não.Đoàn Cảnh Minh bấn loạn, thích đến nỗi chạm vào không muốn buông tay, vội gọi người giúp việc đưa vào phòng ngủ ở sân sau, Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lạc Vũ gật đầu chào, lúc xoay người thì nói nhỏ với Lê Tiếu: "Tôi chờ cô ở ngoài cửa chính."

Lê Tiếu khẽ gật đầu.Nửa tiếng sau, Đoàn Cảnh Minh gọi con cái cùng ông chơi mạt chược.Vì chiều còn có việc nên Lê Quân và Lê Ngạn ra về trước.

Lê Tiếu lại đến sân sau ngồi trên ghế xích đu tận hưởng sự yên tĩnh, thuận tiện lấy điện thoại nhắn tin WeChat với Thương Úc.Lê Tiếu: Diễn gia, bình phong gỗ long não là anh đưa đến à?Đã hơn hai giờ chiều, chắc họ đã đến Parma.Tin nhắn gửi đi chưa tới ba phút, anh đã nhắn lại hai dòng.Thương Úc: Phải.Thương Úc: Tấm lòng.Lê Tiếu nhìn nội dung tin, ánh mắt lóe lên, gõ mấy chữ: Cảm ơn Diễn gia tiền nhiều chơi lớn.Thương Úc: Chuyện nhỏ.Lê Tiếu nhoen miệng cười, đắn đo một lúc, cuối cùng gửi emoji [hoa hông] cho anh.Lần này Thương Úc không trả lời, nhưng nụ cười bên môi Lê Tiếu lại tươi hơn.Có đôi lời cô sẽ không vạch trần.

Bởi vì nếu như bình phong kia đại biểu tấm lòng của Thương Úc, Vậy Lạc Vũ sẽ không dùng danh nghĩa của cô để tặng cho ông ngoại.

Chắc là lo tối qua cô ở biệt thự
Nam Dương không có thời gian chuẩn bị quà chu đáo, nên mới tặng thay cụ.Mấy phút sau, Lê Tiếu đứng dậy đi thắng ra cửa.Bên đường, Lạc Vũ đang ngồi hút thuốc trong xe.

Thấy Lê Tiếu đi ra, cô ta đẩy cửa xe: "Giờ đi à?"

Lê Tiếu khẽ lắc đầu, dựa vào đầu xe, hỏi Lạc Vũ: "Bức bình phong đó không phải mua đấy chứ?"

Gỗ long não nghìn năm vô giá!Lạc Vũ gẩy tàn thuốc, đáp: "Ừm, là đồ sưu tầm riêng của lão đại."

Lê Tiếu hiểu ra, nhíu mày: "Anh ấy thích bình phong à?"

Lạc Vũ liếc nhìn Lê Tiếu, đắn đo mấy giây mới đáp: "Không chỉ thế, thứ anh ấy sưu tầm nhiều nhất là ngọc thạch... và cả súng."

Lê Tiếu mim môi, cụp mắt.

Ừm, sở thích của hai người bọn họ gần giống nhau, đúng là xứng đôi!Thật ra những lời này của Lạc Vũ cũng có ý thăm dò.

Cô ta muốn xem thử, nếu Lê Tiếu biết sở thích sưu tầm súng của đại ca thì sẽ có phản ứng gì.Liệu Lê Tiếu có kinh ngạc hay thậm chí sợ hãi không.Dù thân phận của anh Ba Lê Tiếu ở biên giới không thấp, nhưng cô ta không cho rằng Lê Thừa lại nỡ để Lê Tiếu tiếp xúc với mặt trái xấu xí trên đời.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 142 Không được sao?


Lạc Vũ nhìn Lê Tiếu không chóp mắt, muốn thăm dò từv ẻ mặt đối phương.

Nhưng Lê Tiếu thản nhiên trông về phương xa, lời nói ra lại khiến người nghe giật mình: "Anh ấy sưu tầm loại súng gì thế?"

Qua một lát, Lê Tiếu không nhận được câu trả lời của đối phương nên liếc mắt nhướng mày: "Không thể nói à?"

Vấn đề nằm ở 'không thể nói' sao?Không đợi Lạc Vũ phản ứng, Lê Tiếu đã bĩu môi: "Thế thì thôi."

Sau này có cơ hội, tự cô sẽ hỏi Thương Úc.Lê Tiêu quay đi, ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Lạc Vũ siết chặt, bước tới hỏi: "'Cô am hiểu về súng vậy à?"

Người nhà họ Lê thật sự chịu để Lê Tiếu tiếp xúc với vũ khí sao?"

Không được sao?"

Lê Tiếu quay đầu nhìn Lạc Vũ, không đáp mà hỏi ngược lại.Khóe môi Lạc Vũ giật giật, ánh mắt dò xét nhưng không nói gì.

Lê Tiếu lạnh nhạt trề môi, đi thắng vào biệt thự.Bảy giờ tối, dùng bữa xong thì mọi người lần lượt rời khỏi biệt thự Tông Lư.Đoàn Cánh Minh lưu luyến tiễn mọi người đến cửa, dỡi mắt nhìn theo họ rời đi.Trước khi tạm biệt, Đoàn Diệc Tuyên đứng bên cạnh chiếc Lexus của nhà mình, nhìn Lê Tiếu bước lên chiếc Mercedes mà vừa đố kị vừa ghen ghét.

Cô ta cũng có xe, nhưng chỉ là một chiếc Infiniti tầm thường, hoàn toàn thua xa chiếc G-Class cao cấp của Lê Tiếu.Đoàn Diệc Lang ngồi ghế sau, hạ cửa kính xuống gọi cô ta: "Đừng nhìn nữa, mau lên xe."

Đoàn Diệc Tuyên khó chịu trợn mắt nhìn anh, vừa vào xe đã làu bàu: "Chờ em vào được Tập đoàn Diễn Hoàng rồi sẽ tự mua xe cho mình."

Đoàn Nguyên Hoằng nhìn cô ta qua kính chiếu hậu: "Tuyên Tuyên, người một nhà với nhau mà sao cứ so đo thế con."

Bà Đoàn ngồi ghế phó lái không vui lẩm bẩm: "Ông còn không biết xấu hổ à, nhìn xem ông là anh Cả mà có chút uy nghiêm nào trước mặt em gái và em rể mình không?"

"Ông cụ nhà cũng vậy, Tuyên Tuyên nhà chúng ta cất công chạy đến núi Bàn Cổ mang nghiên mực về, thế mà chẳng bằng mấy thứ rách nát của Lê Tiếu."

"Đoàn Nguyên Hoằng, ông đúng là hèn nhát, em rể giàu có đến thế mà không biết đường nịnh bợ, ông xem gia đình chúng ta sống thế nào?

Sao ông không học em trai Đoàn Nguyên Huy của ông một chút vậy hả?"

Thật ra gia đình nhà bác Cả đã được xem là giàu có rồi, nhưng lòng người mãi mãi không biết đủ.Được mẹ bênh nên Đoàn Diệc Tuyên càng hăng: "Phải đấy, mẹ nói đúng, chú Út không những nịnh bợ dượng mà còn thiên vị Lê Tiếu.

Nghe nói luận văn tốt nghiệp của cô ta nhờ chú út nên mới được thông qua đó."

"Được rồi, nói mấy thứ này có ích gì?"

Đoàn Nguyên Hoằng khó chịu nhìn mẹ con họ: "Người ta giàu có là việc của người ta, so gì mà so.

Người nhà với nhau, nói gì mà nịnh với chả nọt."

"Ông..."

Bà Đoàn tức giận liếc mắt không muốn tranh cãi thêm, sau đó quay sang Đoàn Diệc Tuyên: "Tuyên Tuyên à, đừng nghe ba con.

Nghe nói gần đây con đã lọt vào kỳ sát hạch cuối của Tập đoàn Diễn Hoàng rồi phải không, nhớ thể hiện cho tốt, chờ sau này con thăng quan tiến chức, mình cũng mua đồ cổ để nhà họ Lê phải hâm mộ."

"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng!"

Sau khi rời biệt thự, ba chiếc xe của Lê Tiếu, ông bà Lê và Lạc Vũ nối nhau chạy trên đường quốc lộ ven sông.Trời dần tối, khi luồng ánh sáng cuối cùng khuất nơi chân trời, đèn đường hai bên cũng vừa khéo sáng lên.

Một tay Lê Tiếu điều khiên xe, tay trái gác lên cửa xe, thỉnh thoảng liếc nhìn xe sau.

Xe của Lạc Vũ vân luôn xuất hiện trong tầm mắt, duy trì khoảng cách vừa phải với xe cô.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 143 Lạc Vũ bị bao vây


Gió đêm và hơi ẩm ven sông tràn vào qua cửa xe, thổi tung mái tóc Lê Tiếu.

Cô định kéo cửa xe lên thì đúng lúc này, ở làn xe đối diện có ba chiếc xe con màu đen lao đến, tốc độ phải hơn 80km/h làm cuộn lên một đợt gió mạnh thét gào.Lê Tiếu chau mày, ngay lúc kéo cửa kính lên thì nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đất chói tai ở phía sau.

Cô nhìn qua gương chiếu hậu thì phát hiện ba chiếc xe màu đen kia cua gấp để quay đầu, hơn nữa còn kẹp xe của Lạc Vũ ở giữa theo thế hình tam giác.Quốc lộ ven sông có làn đôi, lúc này không có nhiều xe, ở giữa không có rào chắn giao thông.

Xe của Lạc Vũ bị kìm kẹp hai bên, mà chắn ngay phía trước là xe con màu đen buông rèm che đang không ngừng lắc lư, ý đồ ép chiếc SUV phải dừng lại.Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dù Lê Tiếu đã giảm tốc độ, nhưng vì đường quốc lộ quanh co, khoảng cách xe phía sau dần bị kéo giãn.Lê Tiếu nheo mắt, gõ gõ vô lăng.

Ba chiếc xe con đó rõ ràng nhắm vào Lạc Vũ.Ngay lúc Lê Tiếu định quay đầu xe thì điện thoại đặt trên ghế phó lái chợt reo, Lê Quảng Minh gọi tới.Lê Tiếu ấn nghe qua bluetooth, giọng nói hoài nghi của Lê Quảng Minh truyền đến: "Tiếu Tiếu à, sao hai đứa không theo kịp thế?"

"Ba, con và bạn có việc cần xử lý, mọi người về trước đi, không cần chờ bọn con đâu."

Về tình về lý, Lê Tiếu đều tính quay lại xem sao.Lê Quảng Minh đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhỏ: "Vừa rồi ba thấy có ba chiếc xe chạy ngược chiều nhanh lắm, chắc là đám đua xe đường phố, mấy đứa phải tránh xa ra đấy."

Lê Tiếu vâng lời rồi nhanh chóng cúp máy.Lúc này, qua gương chiếu hậu, cô không còn thấy Lạc Vũ và ba chiếc xe kia đâu.

Cô đánh tay lái, bánh xe ma sát trên đường quốc lộ tạo ra vết vệt đen rõ ràng.

Sau khi quay đầu, cô đạp ga chạy lại theo đường cũ.Lúc này bên lê đường, dưới ánh đèn nhập nhoạng, xe của Lạc Vũ đã bị ép dừng lại, hình như đâm vào đuôi xe đằng trước.Bốn chiếc xe dừng lại giữa đường, mấy chiếc xe phía sau buộc phải dừng lại cách đó không xa, bấm còi inh ỏi, trong đó có cả chiếc Lexus của bác cả Đoàn Nguyên Hoằng.Lê Tiếu giảm tốc độ, dừng xe ở làn đường đối diện.

Cô hạ hờ cửa kính xe xuống, đánh giá tình huống bên ngoài.Lạc Vũ đang dựa người bên cửa xe, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ khá ngông cuồng.Cùng lúc đó, cửa của ba chiếc xe con mở ra, khoảng bảy tám người lập tức lao xuống.

Họ đều mặc đồ đen, nét mặt hung hãn, nhìn như đám giang hồ.Lạc Vũ khoanh tay trước ngực, miệng cắn thuốc lá, phả một làn khói trăng, nheo mắt khiêu khích: "Đồng loạt xông lên hay từng người một?"

Dường như cô ta đã quá quen thuộc với tình cảnh như vậy.Người đàn ông ao đen cao trên mét chín đi tới trước mặt Lạc Vũ, nhìn xuống, cất tiêng chỉ hai người nghe được: "Xem ra cô Vũ hoàn toàn không biết sọ?"

Lạc Vũ thoáng lui ra sau, nhìn đôi mắt tối tăm của đối phương, sau đó phun khói vào mặt gã: "Bại tướng dưới tay thì có gì phải sợ?"

Gã đàn ông không giận mà còn cười: "Bại tướng dưới tay?

Cô Vũ thử đoán xem, hôm nay ai thắng ai thua?"

Vừa dứt lời, gã bỗng ra tay, nắm đấm nhanh và mạnh mẽ nhắm thẳng mặt Lạc Vũ.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 144 Trúng kế


Lạc Vũ cảnh giác ngả người ra sau, khó khăn lắm mới tránh 1 được thế tấn công của đối phương.

Ngay sau đó, bảy tám tên côn đồ xung quanh cũng đồng loạt xông lên.Lê Tiếu ngồi trong xe nhìn Lạc Vũ bị bao vây, vẻ mặt vẫn lạnh.Quan sát theo tình hình thì tạm thời Lạc Vũ ngang tay với tám gã này.Hơn nữa từ thế tấn công và mức độ nhạy bén của Lạc Vũ thì thấy ứng phó rất thành thạo, chắc cũng là tuyển thủ đã trải qua trăm trận.Lê Tiếu thấy mình quay lại hơi thừa.

Đối với một trong bốn trợ thủ của Thương Úc, làm gì có chuyện không giải quyết được mấy tên giang hồ này.Nhưng không ngờ ngay lúc này, gã áo đen cầm đầu nắm được chỗ yếu, bỗng nghiêng người nhấc chân đá vào bụng Lạc Vũ.

Dù Lạc Vũ tránh được, nhưng vẫn bị mũi giày của đổi phương đá trúng eo.Tám gã đàn ông tấn công cô ta không ngừng, Lạc Vũ có mạnh hơn nữa thì cũng không khỏi trúng vài đòn.

Cô ta lui về sau hai bước, phun đầu thuốc trong miệng ra, nghiến răng, dường như đang tìm đường đột phá vòng vây.Nhưng sau khi gã đàn ông kia đá Lạc Vũ một cước thì giơ tay lên ra hiệu, những người khác cũng lập tức ngừng công kích.Gã phúi cổ áo, giều cợt: "Cô Vũ à, mới đó không gặp, sao bản lĩnh của cô lại sa sút thế?"

"Mới đó không gặp, mày vẫn lèm bèm như vậy."

Đối mặt với lời đáp trả trào phúng của Lạc Vũ, đối phương cũng không giận mà còn thích thú rút một con dao sắc bén trong túi ra, vung vẩy trên tay: "Cô Vũ à, so miệng lưỡi cũng chẳng ý nghĩa gì.

Chi bằng, cô nhìn thử con dao này đi, nhận ra nó chứ?

Để tôi nhắc cô, lúc ấy tôi dùng nó rạch từng đường trên người Thanh Vũ, sâu đến tận xương.

Sao nào, cô có muốn thử không?"

Nhắc đến Thanh Vũ, sắc mặt Lạc Vũ lập tức thay đổi.Lê Tiếu ở trong xe cũng nheo mắt, Thanh Vũ với tình trạng tử vong kinh khủng trong nhà quàn kia là do họ sát hại?Nói vậy, đám người này là đối thủ của Diễn Hoàng.Lúc này, phản ứng của Lạc Vũ đều lọt vào mắt đối phương.

Gã đàn ông tiếp tục vung dao găm, cười gian xảo: "Chậc, nói ra cũng đáng tiếc, người trẻ tuổi ưu tú như vậy, chỉ vì bảo vệ bí mật nghiên cứu của các người mà mất mạng."

"Cô Vũ à, mọi người đều kiếm cơm cả, có phải cô cũng thấy thật không đáng?

Hay là... chúng ta làm giao dịch đi?

Chỉ cần cô nói ra điều tôi muốn biết, tôi sẽ để cô đi.

Nếu không, bốn trợ thủ của Thương Thiếu Diễn e là sau này chỉ còn lại ba đấy."

Tên này lắm lời thật.Lạc Vũ nhổ nước bọt: "Mày nằm mơ đi!"

Lúc này, gã đàn ông cảm thấy lời uy hiếp của mình đường như có tác dụng, lại khuyên nhủ chân thành: "Cô Vũ à, đừng từ chối tôi nhanh thế chứ.

Cô cẩn thận cân nhắc xem, tôi chờ cô."

"Đương nhiên, cô cũng đừng trông mong sẽ có người đến cứu cô.

Đêm nay sẽ không có ai xông vào con đường này được đâu!"

"Huống chi, sáng nay Thương Thiếu Diễn đã rời khỏi Nam Dương, cô tưởng tôi không biết sao?"

Lời nói ám chỉ Thương Thiếu Diễn không có ở đây, sẽ không ai đến cứu cô ta đâu.Sắc mặt Lạc Vũ không thay đổi, cô ta nhìn dao găm trong tay gã, cánh mũi phập phồng, trong mắt lộ vẻ tàn nhẫn: "Thanh Vũ là do mày giết?"

"Đúng thì sao?

Muốn tính sổ tao à?"

Gã đàn ông phách lối nhướng mày, đưa dao găm lên ngửi: "Cô nhắc tôi mới nhớ, hình như trên đây vẫn còn mùi máu của nó này."

"Tên khốn nhà mày!"

Lạc Vũ tức tối gầm lên, khi đám người chưa kịp phản ứng thì cô ta đã nhanh nhẹn vung quyền tới.Thấy thế, Lê Tiếu chau mày thở dài.Lạc Vũ sẽ thua thôi!Rõ ràng đối phương đã cố khích tướng, gãi đúng chỗ ngứa của Lạc Vũ.Quả như dự đoán, ngay lúc Lê Tiếu đẩy cửa xuống xe, Lạc Vũ đang nổi giận mất khôn lâm vào rối loạn.

Từng chiêu thức của cô ta đều liều mạng công kích đối phương, nhưng tên áo đen kia gặp chiêu nào phá chiêu đó, tránh được mọi thế tấn công.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 145 Bắt giặc phải bắt tướng trước


Lê Tiếu vừa xuống xe, Lạc Vũ đã vì thế tấn công hỗn loạn mà trao cơ hội cho gã đàn ông kia.Đối phương vung dao găm, tuyệt tình cắm vào vai trái của Lạc Vũ, máu tươi văng tung tóe.

Sau đó gã nâng cùi chỏ thúc một cú thật mạnh vào cằm Lạc Vũ, ghì cổ đè cô ta trên nắp cabo.Yết hầu vốn là vị trí yếu ớt nhất của con người, thủ đoạn tấn công này cực giống những kẻ liều mạng.

Yết hầu Lạc Vũ bị siết chặt cả người nằm ngửa trên nắp cabo, nhưng ánh mắt giận dũ vẫn quyết không chịu thua."

Mày bảo hôm nay ai là bại tướng dưới tay?"

Cánh tay nồi đầy gân xanh của gã đàn ông đè mạnh trên cổ Lạc Vũ.

Thấy cô ta không nói nên lời, nụ cười của gã càng điên cuồng hơn.Vào lúc này, những chiếc xe bị chặn lại phía sau không dám bấm còi nữa.

Ai nấy đều dè dặt lùi xe từng chút một, sợ tình cảnh ẩu đả ác liệt này sẽ liên lụy đến mình.Lạc Vũ bị bắt, không nói một lời, chỉ có cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm tên áo đen.Chắc vì bị ánh mắt của cô ta kích thích, gã nghiến răng, thúc đầu gối vào bụng Lạc Vũ, mặt mày ác độc: "Mày còn nhìn vậy nữa, tao sẽ,..."

"Sẽ làm sao?"

Đột nhiên, một giọng nói biếng nhác đặc trưng vang lên từ phía sau.Mọi người giật mình, rồi rít quay đầu lại.Dưới ánh đèn đường lu mở, Lê Tiếu đút tay vào túi thong thả đi đến."

Cô đang nói chuyện với tôi à?"

Gã xoay người, cùi chỏ đang kìm Lạc Vũ lơi lỏng đi, đánh giá Lê Tiếu.

Một cô nàng vô cùng xinh dẹp, vóc dáng nhỏ nhắn, trông rất yếu ớt.Lê Tiếu nhìn đầu vai Lạc Vũ, phán đoán sơ lược vị trí của dao găm không tổn thương đến chỗ hiểm.Ừm, không chết được.Lạc Vũ nghe tiếng Lê Tiếu, trong mắt lướt qua sự căng thẳng và chán ghét.

Rốt cuộc cô có biết tình thế bây giờ ra sao không?

Đột ngột quay lại như vậy rõ ràng là thêm phiền!Lạc Vũ vùng vẫy, cố nén đau gầm nhẹ: "Cút!"

Tự cô ta còn không lo nổi thân mình, không thể kéo cả Lê Tiếu vào đường cùng này được.Lê Tiếu lạnh nhạt lườm Lạc Vũ: "Người lâm trận mà rối trí không có tư cách mở miệng!"

Gã đàn ông nghe đối thoại của hai người mà phản ứng hơi chậm chạp.Cô nàng xinh đẹp trước mặt có lai lịch thế nào?Nhưng bọn họ còn chưa kip phản ứng, Lê Tiếu đã hỏi: "Đánh tiếp không?

Không đánh thì cút!"

"Cô...

ối!"

Gã đàn ông còn muốn châm chọc đôi câu, nhưng chưa kịp nói thì Lê Tiêu đã xoay người đá thắng lên mặt gã.Cú tấn công bất ngờ khiến gã hoàn toàn không kịp phản ứng, bụm mặt va vào thân xe bên cạnh, vì thế mà Lạc Vũ cũng lấy lại được tự do.Cô ta lảo đảo đi đến cạnh Lê Tiếu, chắn trước mặt cô.Lê Tiếu chau mày, gạt cô ta ra: "Bại tướng, tránh ra!"

"Khốn kiếp!

Xông lên hết cho tao!"

Tên đàn ông xoa cằm, vung tay lên, cả đám lại bắt đầu tấn công.Lạc Vũ bị thương, lòng rối như tơ vò, gắng gượng muốn chặn hết công kích giúp Lê Tiếu, nhưng chẳng có tác dụng.Trong lúc mơ hồ, cô ta lại nghe một câu giễu cợt: "Cô không hiểu đạo lý muốn bắt giặc thì phải bắt tướng trước à?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 146 Người mà chúng mày không thể dây vào


Lời vừa dứt, Lạc Vũ chỉ thấy một bóng đen lướt qua, sau đó tận mắt thấy Lê Tiếu nhẹ nhàng tung người lên, một chân đạp đầu gối phải của gã đàn ông, đầu gối chân kia thúc mạnh vào cằm đổi phương.

Tàn nhẫn đến nỗi sức lực tung ra đủ để gã này hộc máu, dường như đã cắn nát đầu lưỡi.Chiêu này khiến Lạc Vũ cảm thấy máu toàn thân như đông lại.Thậm chí cô ta còn chưa kịp phản ứng thì mọi người đã dừng tay.Còn về nguyên nhân...

Lê Tiếu đang cầm con dao găm kia kề trên cổ gã đàn ông.Lạc Vũ ngẩn người nhìn bả vai mình.

Quả nhiên... dao găm đã biến mất.

Cô ta rút dao găm khỏi bả vai mình lúc nào thế, sao không có cảm giác gì?Lúc này, miệng gã đàn ông vẫn còn đang trào máu, mắt đỏ ngầu, con dao găm lạnh lẽo kề trên cổ khiến gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.Lê Tiếu đè mạnh hơn, lưỡi dao sắc bén lập tức rạch trên da gã: "Đánh nữa không?"

Gã không dám thở mạnh, đây là lần thứ hai gã thua trong tay phụ nữ, lần đầu là Lạc Vũ."

Cô em, biết tôi là ai không?"

Dù nói không mạch lạc nhưng gã vẫn lên giọng uy hiếp.Lê Tiếu nhíu mày, thản nhiên nói: "Người sống hoặc người chết, tự chọn đi."

Gã đàn ông không trả lời, như đang nghiền ngẫm dụng ý của cô.Lê Tiếu quay đầu nhìn Lạc Vũ: "Chân còn chưa gãy thì lên xe chờ tôi."

"Cô..."

"Đừng lảm nhảm nữa!"

Lê Tiếu quát lên, ánh mắt sắc bén.Lạc Vũ do dự mãi, cuối cùng đành nhìn chằm chằm đối phương rồi lùi ra sau từng bước một.Gã đàn ông thừa dịp Lê Tiếu phân tâm, chợt tóm cổ tay cô, vừa định ghì cô thì bỗng dưng ngực cứng ngắc, bên tai truyền đến mấy chữ nhẹ tênh: "Đừng nhúc nhích."

Gã trừng Lê Tiếu, tầm mắt cứng đờ nhìn xuống, một khẩu Desert Eagle vàng chói chĩa thẳng vào ngực.Khoảng cách của hai người rất gần, áo khoác của gã cũng vừa khéo che đi họng súng, người ngoài hoàn toàn không thấy rốt cuộc cô đang cầm thứ gì.Lê Tiếu chậm rãi lên nòng, nhếch mép: "Tối nay, để bọn tôi đi hoặc là... các người chết chắc."

Vẻ mặt gã đàn ông dữ tợn: "Cô là ai?

Dám dùng súng ở Nam Dương?"

Lê Tiếu chĩa họng súng lên ngực gã, cười nhạt: "Người mà chúng mày không thể dây vào, muốn thử không?"

Ai dám thử chứ?

Dù động tác của họ có nhanh đi chẳng nữa thì có thể nhanh hơn súng sao?

Lại còn là khẩu súng Desert Eagle vàng kim, cả thế giới không quá một trăm chiếc.Gã đằng đằng sát khí trợn mắt nhìn Lê Tiếu, ngông cuồng tuyên bố: "Cô sẽ hối hận."

"Tôi trả lại nguyên vẹn lời này cho anh!"

Vẻ mặt Lê Tiếu thản nhiên, sau đó hướng về phía đám côn đồ: "Bảo họ đi trước, anh ở lại."

Gã sợ ná thở: "Cô muốn gì?"

"Cứ làm theo là được, nói lắm thế?"

Lê Tiếu chẳng mấy kiên nhẫn.

Dù không cam lòng, nhưng vì mạng sống mà gã không thể không ra hiệu cho thuộc hạ rút quân.Sau khi ba chiếc xe con rời đi với tốc độ rùa bò, Lê Tiếu thu lại dao găm, hất cằm với gã: "Giao điện thoại ra."

"Khốn kiếp..."

Gã còn chưa dứt lời đã thấy tay Lê Tiếu muốn cướp cò, thế là tá hỏa đưa điện thoại trong túi cho cô.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 147 Người này là Lê Tiếu sao?


Lê Tiếu cầm điện thoại của đối phương cho vào túi áo khoác.

Trong bóng đêm, gã đàn ông cần thận quan sát từng động tác của Lê Tiếu, sợ cô bóp cò sẽ khiến mình mất mạng.Lúc này, Lê Tiếu dùng họng súng chọt vào gã, bảo gã lùi lại.

Gã làm theo, nhưng ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm cô: "Chắc chắn cô sẽ hối hận."

Lê Tiếu thản nhiên liếc gã, bình tĩnh nhét khẩu Desert Eagle ra sau lưng.

Lúc quay đi, cô vung tay, dao găm sắc bén lập tức đâm vào bắp đùi gã."

Ối..."

Gã hét lên, cả người đổ lên đầu xe.

Gã gồng sức đỡ thân mình, mặt mày dữ tợn hận không thể bằm vằm Lê Tiếu ra.Con dao găm đó đâm sâu vào da thịt, máu chảy không ngừng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.Lê Tiếu nhíu mày, đi tới rút dao ra, cười ôn hòa: "Tạm biệt."

Gã đàn ông: Xong rồi ư?Đâm bắp đùi của gã rồi cứ thế mà đi?

Gã còn tưởng tối nay khó thoát được rồi cơ.Quả nhiên là con nhóc không có đầu óc.

Sau này chắc chấn tao sẽ khiến mày phải hối hận vì những hành động hôm nay, Lê Tiếu đi thẳng lên xe, Lạc Vũ ngồi ghế phó lái bên cạnh nhìn cô không hề chớp mắt như rất lạ lẫm.Lê Tiếu ném dao găm trong tay vào lòng Lạc Vũ, chẳng thèm nhìn cô ta mà gọi điện ngay cho ba nuôi là Cục trưởng Cục cảnh sát Nam Dương.Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lê Tiếu lái xe đi.

Nhìn bóng người đi tập tễnh ở làn xe đối diện, khóe miệng cô nhếch lên.Cô quay đầu xe đến cạnh gã đàn ông, hạ cửa kính xuống và nhắc nhở: "Đừng có chết vì mất máu quá nhiều đấy, tôi khuyên anh đứng yên tại chỗ thì hơn."

Gã đàn ông chợt dừng bước, cúi đầu nhìn chân trái.

Vải đen bị máu tươi thấm ướt, cả dấu chân trên đất cũng lưu lại vết máu.

Thấy đối phương sợ hãi, Lê Tiếu cười khẽ, kéo cửa kính lên rồi nhanh chóng rời khỏi quốc lộ ven sông.Lúc này, vì ba chiếc xe con màu đen đã rời đi, chướng ngại vật trên đường được loại bỏ, dù chỉ còn lại chiếc SUV của Lạc Vũ ở đó nhưng không ảnh hưởng đến tình hình giao thông.Cuối cùng, dòng xe bị chặn lại phía sau đã có thể vòng lái đi qua.

Trong chiếc Lexus của nhà bác Cả, Đoàn Diệc Tuyên ngồi hàng sau chỉ vào hình ảnh video không sắc nét trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm: "Người này là Lê Tiếu sao?"

Buổi tối ở quốc lộ ven sông bỗng xảy ra ẩu đả, xe cộ bị chặn lại đằng sau đều chứng kiến toàn bộ quá trình.Đoàn Nguyên Hoằng căng thẳng cầm tay lái, yêu cầu Đoàn Diệc Tuyên: "Tuyên Tuyên à, đừng nói linh tinh, mau xóa video đi."

Đoàn Diệc Tuyên không nói gì, chỉ cầm điện thoại trầm tư.Nếu người đánh nhau thật sự là Lê Tiếu, vậy có thể... tố cáo cô tội quấy rối trị an công cộng không?Hai mươi phút sau, Lê Tiếu lái xe đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa.

Cô nhìn Lạc Vũ mặt mày tái mét: "Xuống xe đi."

Lúc này đã hơn tám giờ, nhưng các phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn.

Lê Tiếu đưa Lạc Vũ đến phòng nghiên cứu thứ hai từ cuối hàng lang.

Cô bật điện, hất cằm nói: "Ngồi đó, đợi tôi một lát."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 148 Lê Tiếu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi


Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã lấy dụng cụ y tế trong tủ thuốc khử trùng ra.Cô quay lại cạnh Lạc Vũ, đeo găng tay y tế nhắc nhở: "Cỏi đồ ra"Từ đầu đến cuối, Lê Tiếu quá bình tĩnh không giống như một cô nàng mới hai mươi hai.

Trong lòng Lạc Vũ có rất nhiều nghi vấn, cô ta chần chừ mấy giây rồi nhịn đau để cởi áo khoác ra.Lê Tiếu cầm bông tiệt trùng lau vết máu trên vai Lạc Vũ.

Vết thương tuy sâu nhưng đúng là không đâm vào chỗ hiểm.Lạc Vũ nhìn dáng vẻ nghiêm túc xử lý vết thương của cô, bèn hỏi: "Sao cô lại lấy điện thoại của gã?"

Lê Tiếu trả lời: "Đề phòng gã gọi cứu binh đến."

Lạc Vũ quên mất khả năng này, chưa kịp hỏi tiếp thì Lê Tiếu đã bổ sung: "Ngoài ra, điện thoại của gã có ích với các cô."

Lời này khiến Lạc Vũ im lặng.

Những gì xảy ra tối nay hoàn toàn phá vỡ nhận thức và thành kiến của cô ta với Lê Tiếu.

Lạc Vũ chợt nhớ đến câu mà Lưu Vân từng nói với mình.Cô Lê không phải bình hoa di động!Giờ nhìn lại đúng là không phải, có thể đánh đấm cầm dao với nét mặt không đổi, đúng là một đóa hoa hồng có gai.Không lâu sau, Lê Tiếu khâu xong vết thương của Lạc Vũ, lại cầm thuốc thoa lên băng gạc.

Băng bó vết thương xong, Lê Tiếu đưa điện thoại cho cô ta.Lạc Vũ nhận lấy chiếc điện thoại màu đen vừa dày vừa nặng kia mà ánh mắt rất phức tạp: "Vừa rồi sao cô lại gọi cảnh sát?"

Vừa rồi ở trên xe, chính tai Lạc Vũ nghe Lê Tiếu gọi cho Phí Chí Hồng của Cục Cảnh sát Nam Dương.

Cô ta vốn muốn cản lại nhưng thật sự không kịp.Nếu Lê Tiếu không báo cảnh sát, cô ta đã có thể báo cho người của Ám Đường tới xử lý.

Dù gì đối phương cũng đã hại chết Thanh Vũ, đưa đến Cục Cảnh sát thì hời cho gã quá.Lê Tiếu dọn dẹp xong đi đến bồn rửa tay, từ tốn nói: "Dù tôi không báo cảnh sát thì tối nay các người cũng không lôi gã đi được."

Lạc Vũ chậm rãi mặc áo khoác vào, nhíu mày hỏi: "Sao cô lại cho là thế?

Có phải cô xem thường thực lực của Diễn Hoàng quá không?"

Ở cái đất Nam Dương này, không ai có thể phủ nhận địa vị của Diễn Hoàng.Lê Tiếu lấy khăn giấy lau tay, tựa vào mép bàn: "Trước giờ tôi chưa từng xem thường bất kỳ ai.

Các người muốn âm thầm xử lý gã chẳng sao, nhưng thời cơ và tình hình tối nay rất không thỏa."

"Quốc lộ ven sông gắn đầy camera giám sát, đồng thời sau lưng còn có bảy chiếc xe bị chặn lại, nếu không báo cảnh sát thì những điều này đều sẽ trở thành tai họa ngầm.

Thế nên, tôi mới lấy điện thoại... xem như là bồi thường cho cô."

So với thái độ nôn nóng của Lạc Vũ thì suy tính của Lê Tiếu vẹn toàn hơn.

Quốc lộ xảy ra vụ ẩu đả nghiêm trọng, nếu không xứ lý thoa đáng thì rất dễ khiến dư luận chú ý.

Cảnh sát ra mặt mới có thể khống chế được.

Dù gì cũng không ai có thể bảo đảm rằng ở đằng sau có ai quay video lại hay không.Lạc Vũ không biết nói gì, lòng rối như tơ vò.

Thậm chí cô còn nhớ đến mấy tiếng trước, ở ngoài cửa biệt thự Tông Lư, mình còn muốn dùng súng để thăm dò lòng can đảm của Lê Tiếu nữa.Nào ngờ, hóa ra là do mình thiển cận mà thôi.

Lê Tiếu rõ là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.Im lặng một lúc lâu, Lạc Vũ mới lẩm bẩm: "Tối nay, cảm ơn."

Lê Tiếu thản nhiên nhìn Lạc Vũ: "Không cần cảm ơn, tôi vốn cho rằng cô có thể xử lý ổn thỏa, nên ngay từ đầu cũng không tính ra tay."

Lạc Vũ: Nhói lòng thật!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 149 Lão đại, anh xem cái này đi


Cùng lúc đó, tại nhà họ Thương ở Parma.Gần mười hai giờ khuya, một đám thanh niên ngồi tụm lại với nhau trên ban công lộ thiên tầng hai mang đậm phong cách cổ xưa ở hậu viện nhà chính.Trên bàn, vỏ chai rượu lăn lóc, Thương Lục biếng nhác trườn người trên lan can, nhìn thảo dược trồng trong sân sau, nỉ non: "Nếu không nhờ có Tần Tứ, giờ tôi không còn thấy được những cục cưng này rồi."

Thoát chết sau tai nạn mới biết trân trọng tính mạng.Nghe vậy, Lục Hi Hằng ngẩng đầu thở dài nhìn bóng đêm: "Đúng thế, mạng của chúng ta được Tần Tứ ban cho."

"

Sau này Tần Tứ mà cần, dù có vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng quyết không từ!"

Hoắc Minh nói.Mấy anh em đã say, trên mặt hiện rõ sự ngông cuồng của tuổi trẻ.Thương Lục lảo đảo đứng dậy, ngó nghiêng xung quanh: "Anh tôi và Tần Tứ sao còn chưa quay lại?

Hai người họ chuyện trò gì mà lâu thế?"

"Hay là... cậu đi xem thử đi?"

Lục Hì Hằng xấu tính giễu cợt.Nghe thế, Thương Lục sợ run người: "Thôi bỏ đi, cứ chờ thôi.

Quấy rầy anh Cả bàn chuyện, anh ấy lột da tôi mất."

Trong sảnh ngập tràn khói thuốc ở hậu viện, dưới ánh đèn địu dịu, Thương Úc và Tần Tứ ngồi nghiêm chỉnh trước tủ thuốc, trước mặt hai người bày rượu sake.Thương Úc đặt một tay lên mép bàn, nhìn thẳng Tần Tứ: "Quyết đi thật à?"

Đối diện, Tần Tứ mặc sơ mi đen giống Thương Úc, mim môi, ánh mắt sâu xa: "Phải, cũng đến lúc rồi."

Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Thương Ức uống cạn ly rượu: "Không tính báo với bọn họ một tiếng sao?"

Tân Tứ cũng nâng ly: "Sớm muộn gì cũng phải đi, nói làm gì cho phiền não.

Cứu họ chỉ là tiện tay, chưa từng nghĩ đến việc được báo đáp."

Thương Úc đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng Tần Tứ.Đầu ngón tay anh gõ lên bàn, nhêch môi: "Nếu đã quyết đi thì tôi cũng không giữ nữa.

Sau này có gì cần giúp thì cứ nói."

Tân Tứ híp mắt, ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói với Thương Úc: "Chuyện sau này tạm thời không nhắc đến, giờ đúng là có chuyện cần anh giúp."

Thương Úc nhếch môi: "Cậu nói đi."

"Sau khi tôi về Lệ Thành, hãy giúp tôi xóa sạch hành tung"Rõ ràng Tần Tứ không muốn các anh em ở Parma tìm được mình.

"Tính buông bỏ mọi thứ ở Parma à?"

"Cứ cho là vậy đi, quay về Lệ Thành xem như bắt đầu lại."

Tần Tứ không giải thích nhiều, Thương Úc cũng không hỏi thêm.Hai người cụng ly, uống rượu rồi Thương Úc đồng ý với yêu cầu của đối phương: "

Sau này gặp lại."

"Cảm ơn."

Mấy phút sau, Tần Tứ đi rồi, Thương Úc ngồi một mình dưới ánh đèn, nhìn sang ban công lộ thiên ở hậu viện.Không lâu sau đó, Lưu Vân vội vàng đi vào, đưa di động cho Thương Úc: "Lão đại, Lạc Vũ gặp chuyện ở Nam Dương.

Anh... xem qua cái này đi."

Parma với Nam Dương lệch nhau bốn tiếng.

Lúc này, trong nước đang là tám giờ tối, còn Parma đã về khuya.Thương Úc nhận lấy điện thoại, trên màn hình là đoạn video trích xuất từ CCTV trên quốc lộ.

Cảnh tượng một chiếc Mercedes G-Class lái qua, sau đó là chiếc SUV của Lạc Vũ bị ba chiếc xe con bao vây.
 
Back
Top Bottom