Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 130 Giàu có thật đấy


Viện sĩ Giang chậm rãi ngồi xuống: "Tiếu Tiếu, giới thiệu với trò, đây là Liên Trinh, chuyên về nghiên cứu ung bướu gen di truyền."

"Lần này cậu ấy giao lưu học tập với Sở Nghiên cứu khoa học.

Nhưng điều kiện bên kia có hạn nên thầy đã phá lệ để cậu ấy nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của chúng ta.

Trước đó chẳng phải trò cũng có hứng thú với nghiên cứu ung bướu di truyền sao?

Về sau có thời gian trò có thể trao đổi thêm với Liên Trinh."

Nghe thế, Lê Tiếu lễ phép gật đầu chào Liên Trinh: "Xin chào đàn anh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Đối với nhân viên nghiên cứu khoa học, Lê Tiếu sẽ dành cho đối phương sự tôn trọng cao nhất.Liên Trinh gật đầu, giọng nói nhã nhặn khiến người ta như được đón gió xuân: "Đàn em đừng khách sáo, nếu có gì cần anh giúp thì xin cứ nói."

Viện sĩ Giang giới thiệu cho hai người rồi phất tay để Liên Trinh ra ngoài trước.Đợi anh ấy đi rồi, Lê Tiếu mới kéo ghế qua, ngồi đối diện Viện sĩ Giang: "Thầy có lời muốn nói với em sao?"

Viện sĩ Giang cười: "Người khác không biết bối cảnh của trò, nhưng thây thì biết.

Nói thầy nghe xem, tại sao phải đợi đến tháng Chín mới đến Sở Nghiên cứu?"

Khi Lê Tiếu học năm ba, biết Viện sĩ Giang muốn bố trí một phòng thí nghiệm độc lập nhưng không đủ tài chính, nên cô đã đề xuất việc đầu tư, nhưng làm thế nào ông cũng quyết không đồng ý.Dù là tiền trợ cấp quốc gia, cộng với giải thưởng đạt được trong các hạng mục nghiên cứu cũng không đủ chi phí một năm cho phòng thí nghiệm.

Cuối cùng không còn cách nào, Lê Tiếu đành tiết lộ thân phận.

Khi ấy Viện sĩ Giang mới vui vẻ đồng ý cho Lê Tiếu bỏ vốn sáng lập phòng thí nghiệm.

Mà hai chữ "Nhân Hòa" cũng là Viện sĩ Giang lấy từ tên của Lê Tiếu.Dù gì... năm đó ông đã thấy số dư trong thẻ ngân hàng của Lê Tiếu ít nhất là mười số 0.Giàu thật đấy!

Còn nhiều hơn tiền kiếm được cả đời nhờ nghiên cứu khoa học của ông!Lúc này, Lê Tiếu dựa vào ghế, nói: "Thưa thầy, em muốn chơi thêm ba tháng rồi mới đi làm."

Viện sĩ Giang tức không để đâu cho hết: "Lê Tiếu lại bổ sung: "Nhưng nếu thầy có dự án thì lúc nào em cũng có thể tham gia."

Vẻ mặt Viện sĩ Giang mới hòa hoãn lại."

Vậy được, thế trò cứ chơi đã, nếu muốn đến Sở Nghiên cứu khoa học sớm thì nhớ phải báo lại thầy."

Viện sĩ Giang lại tận tình dặn đò đôi câu.

Đợi ông dứt lời, Lê Tiếu mới nói sang chuyện khác: "Thưa thầy, còn một chuyện nữa, liên quan đến một trường hợp đặc biệt gần đây em tiếp xúc."

Mắt Viện sĩ Giang sáng lên: "Trường hợp gì?

Nói nghe thử xem."

Lê Tiếu kể lại sơ lược tình huống của Quan Minh Ngọc, cuối cùng đăm chiêu phân tích: "Thưa thầy, thầy nói xem, liệu tình huống của cô ấy có liên quan đến đột biến nhiễm sắc thể không?"

Viện sĩ Giang nhíu chặt mày: "Cũng chưa hẳn, ca bệnh này trò gặp ở đâu?"

Lê Tiếu nghiền ngẫm: "Tình cờ quen một người, cô ấy đến bệnh viện trực thuộc Đại học Y xét nghiệm, lúc ấy có bác sĩ nghi rằng là bệnh đột biến nhiễm sắc thể."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 131 Tần Tứ cứu tất cả mọi người


"Đột biến nhiễm sắc thể ở người trưởng thành rất hiếm gặp, trừ phi có nguyên nhân đặc biệt.

Nhưng trường hợp của cô ấy đúng là đáng để nghiên cứu."

Viện sĩ Giang lẩm bẩm.Lê Tiếu nói thẳng: "Nếu tiện thì chi bằng hôm khác em dẫn cô ấy đến gặp thầy nhé?"

"Được, trường hợp này đúng là hiếm gặp.

Dù gì gần đây thầy cũng ở phòng thí nghiệm, lúc nào trò dẫn đến cũng được, tiện thì thầy sẽ tiến hành xét nghiệm gen cho cô ấy."

Bốn giờ rưỡi chiều, trời lại lất phất mưa ngâu.Lê Tiếu ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa liếc mắt đã thấy Lạc Vũ cảm ô đen đứng trên bậc thang chờ cô.

"Đợi lâu rồi à."

Lê Tiếu tiến đến nói lời khách sáo, Lạc Vũ bình thản trả lời: "Bổn phận của tôi thôi.

Xong việc rồi sao?

Vừa rồi lão đại có gọi, nói vết thương trên chân cô... nên thay băng rồi."

"Được, đi thôi."

Lê Tiếu cũng biết hôm nay mình khó có thể về nhà.

Thương Tung Hải đã gọi cho Lê Quảng Minh, nếu cô quyết làm theo ý mình thì quá thất lễ.Lạc Vũ che ô mở cửa xe cho Lê Tiếu, hai người về biệt thự Nam Dương.

Trời mưa nên đường quốc lộ Bàn Sơn trơn trượt.

Vì an toàn, Lạc Vũ lái rất chậm.

Gần sáu giờ tối, xe mới lái vào sân ngoài biệt thư.Vào phòng khách, Lê Tiếu thấy Thương Úc tay kẹp điếu thuốc, cầm bình thuốc nhỏ màu xanh, đang xem hướng dẫn sử dụng."

Họp xong rồi à?"

Thương Úc đặt tờ hướng dẫn sử dụng xuống, ngước mắt nhìn cô.Lê Tiếu đi tới, ngồi xuống nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay anh: "Đây là gì thế?"

"Thuốc bôi ngoài da."

Lê Tiếu nhịn cười, nhận lấy bình thuốc, nhìn thoáng qua: "Nhà thuốc nào sản xuất vậy?

Hình như chưa từng thấy bán."

"Công nghiệp dược Thương thị."

Thương Úc khẽ nhếch môi, hơi nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, giọng trầm thấp: "Đang trong giai đoạn thử nghiệm, trước mắt vẫn chưa đi vào sản xuất."

Khi hai người đang trò chuyện, từ chỗ thang máy truyền đến tiếng bước chân.

Thương Tung Hải và tâm phúc của ông đồng thời xuất hiện, nhưng vẻ mặt họ căng thẳng và nặng nề.Thương Úc híp mắt, nhìn tâm phúc bên cạnh Thương Tung Hải, chờ đối phương lên tiếng.Tâm phúc nặng nề thở dài, ánh mắt vô cùng buồn rầu: "Diễn gia, vừa nhận được tin báo, phía Parma xảy ra chuyện."

"Nói đi!"

Khí thế của Thương Úc đột nhiên thay đổi, chân mày khóe mắt hiện lên sự sắc bén.Tâm phúc liếc nhìn Thương Tung Hải rồi đi đến trước mặt Thương Úc, nói: "Chiều nay cậu Hai tụ tập trên du thuyền với mấy cậu chủ nhà họ Hoắc và Lục, nhưng không biết nguyên nhân do đâu mà du thuyền phát nổ, giờ mọi người....

đều không rõ sống chết."

Nổ du thuyền?Lê Tiếu kinh ngạc ngẩng đầu.Bọn họ ở Nam Dương, Thương Lục lại xảy ra chuyện ở Parma, dù giờ về ngay thì cũng mất ít nhất bốn giờ bay.Lúc này, Thương Tung Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt tràng hạt trong tay, giọng điệu đẳng đẳng sát khí: "Dám làm con tôi bị thương, tôi phải khiến tất cả bọn chúng chôn cùng."

Thương Úc cũng mang khí thế sát phạt, ánh mắt u ám.Bồng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề.

Tâm phúc vội lấy điện thoại ra nghe.Cuộc gọi từ Parma, chưa đến nửa phút thì vẻ mặt của anh ta từ nặng nề trở thành kinh ngạc, sau đó là mừng rõ.

Anh ta nói với Thương Úc và Thương Tung Hải: "Thưa ông chủ và cậu chủ, cậu Hai không sao, không hề bị thương.

Nghe nói có một người đàn ông tên Tần Tứ đã cứu tất cả mọi người."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 132 Sau này có cơ hội lại đến Parma


"Tần Tứ?"

Thương Tung Hải thoáng trầm ngâm: "Có phải người trẻ tuổi mà lần trước Ninh Viễn Hàng đưa đến nhà chính không?"

Ninh Viễn Hàng là tù trưởng của Parma.Khoảng bảy, tám năm trước, phủ tù trưởng của Ninh Viễn Hàng bỗng có thêm hai người lạ gồm một ông lão và một thanh niên ốm yếu.Tâm phúc liên tục gật đầu, ánh mắt vẫn mừng rỡ: "Phải phải, chính là cậu ấy."

Nghe thế, Thương Úc và Thương Tung Hải nhìn nhau, vẻ mặt không còn nghiêm túc đáng sợ như trước nữa.Thương Tung Hải lần chuỗi hạt, cảm khái: "Không ngờ Tần Từ này bình thường giấu nghề mà lúc nguy cấp lại dũng cảm đứng ra như vậy."

Vừa nói, ông vừa nhìn về phía tâm phúc và hỏi lại: "Thằng nhóc thối kia thật sự không bị thương chứ?"

Tâm phúc thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Ông chủ yên tâm, vừa rồi tôi nghe được tiếng của cậu Hai trong điện thoại.

Cậu ấy nhờ tôi hỏi thăm ông."

"Hừ, cái thằng vô tích sự."

Dù ngoài miệng Thương Tung Hải tức giận mắng mỏ, nhưng vẻ mặt đã thả lỏng hơn nhiều: "Nếu nó không sao thì chuyện trở về cứ theo kế hoạch vậy.

Ngoài ra bảo lại quản gia, tạm thời đừng để Thương Lục ra ngoài, phái người giảm sát chặt chẽ, mọi chuyện chờ tôi về rồi tính tiếp."

Ông vừa dứt lời, Thương Ức cụp mắt, nói: "Ngày mai con về với ba."

Thương Tung Hải ngạc nhiên nhìn anh, rồi lại nhìn thoáng qua Lê Tiếu: "Cũng được, vậy sáng mai lên đường."

Một lát sau, Thương Tung Hải theo tâm phúc đến phòng trà.Trong phòng khách, Lê Tiếu ngồi cạnh Thương Úc, trong tay vẫn còn cầm bình hồ lô màu xanh: "Sáng mai mấy giờ anh và bác trai bay?"

"Mười giờ."

Thương Úc liếc nhìn cô, bắt lấy bình thuốc, trâm giọng nói: "Bôi thuốc đi."

"Để tôi tự làm, tay tôi không bị thương..."

Nghe thế, môi Thương Ức khẽ nhếch: "Ừ, nhớ đừng dùng nhiều quả, tác dụng thuốc rất mạnh."

Lê Tiếu vuốt ve bình thuốc, nhìn anh: "Diễn gia, lần này anh về Parma bao lâu?"

Thương Úc chậm rãi quay đầu.

Khoảng cách này lại làm Lê Tiếu nhìn thấy nốt ruồi ở đuôi mắt trái của anh, bỗng muốn chạm vào.

"Không biết nữa, em muốn đi à?"

Anh mắt Lê Tiếu hơi lóe lên, cô lại cười tủm tỉm lắc đâu: "Cũng muốn, nhưng lần này không được.

Mai là lễ mừng thọ của ông ngoại, tôi không thể vắng mặt."

Thương Úc hiểu ra: "Vậy sau này có cơ hội lại đi."

Sau bữa cơm chiều, Lạc Vũ dẫn Lê Tiếu đến phòng khách tầng hai, vừa khéo lại ở ngay bên cạnh phòng trà.Lần đầu ngủ lại biệt thự Nam Dương, với Lê Tiếu mà nói thì có phần mới lạ.

Căn phòng kiếu suite với kết cấu đơn giản, màu xám chủ đạo kết hợp với ánh đèn ấm áp, rất phù hợp với thẩm mỹ của
Thương Úc.

Phía Nam căn phòng là cửa sổ sát đất lớn có ban công ngắm cảnh.

Cô đẩy cửa sổ ra, vịn vào lan can ngắm núi non xa xa trong màn đêm mà không khỏi thở dài.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 133 Giả ngốc


Bỗng dưng, mùi đan hương thoang thoảng trong không gian khiến Lê Tiếu kinh ngạc nhìn sang.Lúc này, trên ban công bên cạnh cách nhau chưa đến hai mét, Thương Tung Hải ngồi trên xích đu, trước bàn đốt huân hương, ngâm trà, thích ý nhìn cô: "Cháu gái à, sao lại thở dài thế?"

Lê Tiếu xoay người về phía Thương Tung Hải, gật đầu: "Dạ không có gì, quấy rầy bác trai rồi ạ."

Thương Tung Hải cầm tách trà trên bàn ngửi, nói với Lê Tiếu: "Không sao, muốn sang đây uống trà không?"

Lê Tiếu híp mắt: "Dạ được, cháu tới ngay, bác chờ một lát."

Lê Tiếu đi ra phòng khách, qua một ngã rẽ là đến phòng trà.Tâm phúc dẫn cô đến ban công phòng trà rồi rời đi.Đêm đen như mực, Lê Tiếu ngồi trên ghế mềm đối diện Thương Tung Hải, nhìn hương bạch đàn phảng phất, hương thơm quẩn quanh một lúc lâu vẫn không tiêu tan.Lê Tiếu im lặng mấy giây, đến khi Thương Tung Hải đấy một tách hồng trà nghi ngút khói tới trước mặt, cô mới lễ phép gật đầu: "Cảm ơn bác."

"Đừng khách sáo."

Thương Tung Hải phất tay, thấy bàn chân cô bèn hỏi: "Chân đã đỡ chưa?"

Lê Tiểu không khỏi bật cười, sau đó rụt chân lại: "Chỉ bị thương nhẹ thôi ạ, cũng không chảy máu, bác trai không cần bận tâm."

"Thật sự không sao chứ?"

"Dạ không sao."

Thương lung Hải im lặng một lúc rồi lắc đầu cười khẽ: "Bác còn tưởng vết thương nghiêm trọng lắm mới khiến Thiếu Diễn căng thẳng như vậy."

"Chiều nay cháu không ở trong biệt thự, nó còn sắp xếp cho Lưu Vân ngồi trực thăng đến xưởng thuốc ở thành phố Lâm lấy thuốc thử nghiệm."

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lê Tiếu, Thương Tung Hải cảm khái: "Nhiều năm rồi bác chưa thấy Thiếu Diễn căng thắng như vậy."

Lê Tiếu cụp mắt uống trà.

Nhìn cô có vẻ ung dung nhưng ngón tay siết chặt tách trà, hàng mi khẽ run đã thoáng để lộ tâm sự của mình.

Mà Thương Tung Hải trầm tư nhìn cô, chốc lát không ai tiếp tục đề tài này nữa.Lát sau, Lê Tiếu nhìn Thương Tung Hải, mở lời: "Bình thường bác định cư ở Parma ạ?"

"Phải, bác không quen với khí hậu ở Nam Dương, ở Parma vẫn hợp hơn."

Thương Tung Hải nhìn ra xa xăm, nhấp một ngụm trà, nghe được giọng đầy mong chờ của Lê Tiếu: "Nghe nói cảnh sắc
Parma rất đẹp, bí ẩn lại đặc sắc.

Nghe bác trai nói thế, cháu càng muốn đi xem thử."

Thương Tung Hải quay đầu, bất ngờ chạm phải tầm mắt của Lê Tiếu.

Đôi mắt trong trẻo của cô dường như thật sự tràn đầy mong đợi và khát khao.Mặt Thương Tung Hải không hề đổi sắc, ông híp mắt: "Đúng là vậy, bao năm nay Parma thay đối rất nhiều, có thời gian thì về thăm một chuyến."

Lại là một lời nhắc nhở đầy thâm ý, Lê Tiếu gật đầu: "Bác trai nói đúng, nhưng trước giờ cháu chưa từng đến, cũng không có cách nào chứng kiến những thay đổi đó, nói ra đúng là hơi tiếc."

Lê Tiếu giả ngốc thăm dò dụng ý của Thương Tung Hải.

Cô nói rõ mình chưa từng đến Parma, sao có thể "về thăm một chuyến" được?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 134 Nhà Diễn gia toàn đồ công nghệ cao


Nhưng lần này vẫn vậy..

Thương Trung Hải cụp mắt uống trà, không đáp.Qua một lúc, ông đặt ly trà lên bàn, sau đó mới nói: "Trên đời này ai cũng có tiếc nuối, nhưng chỉ cần còn sống thì sẽ có cơ hội bù đắp."

Lời này có hàm ý quá sâu xa, thậm chí Lê Tiếu nghĩ dù cô có hỏi thì chắc chắn Thương Tung Hải cũng sẽ không nói thắng với cô.

Vì ngay từ đầu ông đã không định nhiều lời mà như thợ săn đang từng bước một dụ cô rơi vào "cạm bẫy" ông đã giăng.Nửa tiếng sau, Lê Tiếu quay lại phòng dành cho khách.Rạng sáng.

Chưa đến bảy giờ, tắm xong thì Lê Tiếu ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, Lạc Vũ đã đợi từ lâu, thấy Lê Tiếu thì nói: "Lão đại chờ cô ở phòng ăn."

"Được."

Lê Tiếu thoáng dừng bước rồi liếc mắt nhìn Lạc Vũ: "Cô chuẩn bị bộ đồ này giúp tôi à?"

Sáng nay cô ngủ dậy vào phòng tắm liền thấy bộ đồ mới.Lạc Vũ thoáng nhìn cô, lắc đầu: "Không phải..."

Lê Tiếu nhìn bộ dạng do dự của đối phương thì biết được suy đoán của mình là chính xác.Đi xuống phòng ăn ở tầng bán ngầm, trước bàn chỉ có mình Thương Úc.Nhìn thấy Lê Tiếu, anh ra hiệu với cô: "Ngồi xuống dùng bữa đi."

Lê Tiếu thong thả ngồi xuống, nhìn đồ ăn trên bàn rồi nói: "Có cần chờ bác trai cùng dùng bữa không?"

"Không cần, ăn xong thì tôi đưa em về trước."

Phải rồi, hôm nay họ sẽ lên đường vê Parma.Lê Tiếu cầm ly sữa nhấp một ngụm.

Khi cầm đũa gắp đồ ăn, thấy anh đang ngồi xem điện thoại, cô làm như vô tình hỏi: "Tối qua Diễn gia ngủ ngon không?"

Ngón tay đang lướt màn hình của Thương Úc thoáng ngừng, anh ngước mắt nhìn Lê Tiếu: "Cũng không tồi.

Sao thế?

Phòng ở không thoải mái à?"

"Ừm..."

Lê Tiếu thoáng trầm ngâm, tặc lưỡi: "Không phải, thoải mái lắm, chỉ là thấy hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ?

Nói nghe thử xem?"

Thương Úc đặt điện thoại xuống.Lê Tiếu cắn bánh mì nướng, nói: "Tối qua hình như có người vào phòng tôi.

Vì lúc tôi ngủ không tắt đèn, cũng không kéo rèm cửa sổ, nhưng sáng nay lúc tôi dậy, đèn tắt mà rèm cũng kéo, anh nói xem có lạ không?"

Phòng ăn im lặng hai giây, sau đó Thương Úc lại cầm điện thoại lên, liếc nhìn cô, giáo hoạt nhếch môi: "Phòng khách có thiết bị camera ảnh nhiệt và cảm biến chuyển động.

Nếu trong mười phút mà nguồn nhiệt không có dấu hiệu hoạt động, nó sẽ tự động tắt đèn đóng cửa sổ."

"Ô, ra là thế.."

Lê Tiếu thản nhiên gật đầu, gắp một miếng trứng chân cho vào miệng, mơ hồ nói: "Nhà Diễn gia đúng là toàn đồ công nghệ cao, thiết bị cảm biến chuyển động chẳng những có thể tự động tắt đèn đóng cửa, còn có thể bôi thuốc cho tôi nữa."

Dứt lời, trong phòng ăn cực kỳ im ắng.

Thương Úc nhìn cô nghiền ngẫm, không nói gì.

Lê Tiếu thì ngẩng đầu nhìn về phía anh, mặt mày gian manh.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 135 Vậy thì tuỳ cô


Dùng bữa xong, Lê Tiếu khéo léo từ chối đề nghị đích thân đưa cô về của Thương Úc, Cô lên xe của Lạc Vũ, vẫy tay tạm biệt với bóng người ngoài cửa xe.Cũng không biết bao giờ anh mới từ Parma trở lại.

Dù sao, chuyện du thuyền của Thương Lục phát nổ cũng không giống như tình cờ.

Bóng dáng biệt thự nhỏ dần, Lê Tiếu không khỏi khẽ thở dài.

Chỉ mong có thể đi sớm về sớm.Chín giờ sáng, Lạc Vũ đỗ xe trước chung cư Nhã Thự Viên.

Lúc Lê Tiếu đẩy cửa xuống xe, cô nói với Lạc Vũ: "Cô về đi, hôm nay không cần theo tôi."

Cô đi mừng thọ ông ngoại, để Lạc Vũ đi cùng thì không thích hợp.

Nhưng ai ngờ..."

Đây là công việc của tôi."

Lạc Vũ chấp nhất trả lời.

Tuy giọng điệu không cứng nhắc nhưng cũng khiến người ta nghẹn lời.Lê Tiếu nhướng mày: "Vậy thì tùy cô."

Dứt lời, cô đóng cửa xe rồi vào chung cư.Mấy ngày trước cậu Út đã nhắc cô nhớ chuẩn bị quà cho ông cụ, thế nên Lê Tiếu mới đến Nhã Thự Viên, chọn cả buổi trời mới gom đủ một bộ văn phòng tứ bảo(*)Xong việc, Lê Tiếu không đi cửa chính mà gọi xe riêng đi từ cửa Nam phía sau chung cư tới Tập đoàn Diễn Hoàng lấy xe.Biệt thự Tông Lư nằm gần sông Nam Dương, xung quanh đẹp như một bức tranh sơn thủy.Lê Tiếu đỗ xe ở ven đường trước cửa, cầm theo chiếc hộp xuống xe bước vào.

Vòng qua bức tường bình phong điêu khắc "Thượng thiện nhược thủy", cô thấy quản gia mỉm cười tới nghênh đón.

Lúc đi vào phòng khách, quản gia còn không quên thông báo với bên trong: "Ông cụ, Tiếu Tiếu tới rồi."

Quản gia vừa dứt lời, trong phòng khách lập tức truyền đến tiếng vờ khiển trách: "Bảo nó đi đi.

Bao lâu không đến thăm tôi rồi, tôi không có đứa cháu ngoại bất hiếu này!"

Lê Tiếu và quản gia nhìn nhau cười, sau đó cô chậm rãi bước vào phòng khách, hơi khom người với ông lão ngồi trên: "Ông ngoại bớt giận, chắng phải cháu đã đến rồi sao!"

Đoàn Cảnh Minh - gia chủ trước đây của nhà họ Đoàn, bảy mươi sáu tuổi, mặt mày hiền hậu, đầu nhiều sợi bạc nhưng trông vẫn rất quắc thước.Cậu út Đoàn Nguyên Huy ngồi trong phòng khách trêu: "Ba à, dạo này Tiếu Tiếu nó bận chuyện tốt nghiệp, mãi mới tới một làn, ba nhất định phải đuổi nó đi sao?"

Đoàn Cảnh Minh đang vui vẻ nhìn Lê Tiếu, nghe thế thi xụ mặt mìng Đoàn Nguyên Huy: "Anh im miệng, sao chuyện gì cũng có mặt anh thế!"

Dạy đỗ Đoàn Nguyên Huy xong, ông cụ nhìn về phía Lê Tiếu, cũng không nỡ giận, vội gọi cô: "Tiếu Tiếu à, cháu bận lắm sao?

Xem cháu mệt chưa kìa, gầy đi bao nhiêu."

Lê Tiếu không khỏi buồn cười, đi tới đưa chiếc hộp cho Đoàn Cảnh Minh: "Ông ngoại, đây là quà của ông, chúc ông mạnh khỏe bình an."

Đoàn Cảnh Minh nhận lấy chiếc hộp rồi đặt lên bàn trà bên cạnh, tất cả sự chú ý đều dồn vào Lê Tiếu, kéo tay cô: "Được, được, cháu thật có lòng.

Tiếu Tiếu à, chuyện tốt nghiệp phiền phức lắm sao?"

"Dạ ổn, cũng sắp xong rồi ạ."

Đoàn Cảnh Minh thấy Lê Tiếu gầy rộc đi thì không khỏi trừng Đoàn Nguyên Huy: "Anh sao thế?

Tiếu Tiếu nhà chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, anh là trưởng phòng giáo vụ mà không biết tạo điều kiện cho cháu nó à?

Anh làm cậu kiểu gì đấy?"

Đoàn Nguyên Huy tự dưng nằm không cũng trúng đạn:"..."
——————-
(*) Văn phòng tứ bảo gồm "bút, nghiên, giấy, mực" là bốn vật quý của chốn làm văn, trung gian chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 136 Ngu xuẩn viết hoa


Lại thêm nửa tiếng nữa, người nhà họ Đoàn lục tục đến 1 đông đủ.Đoàn Cảnh Minh chỉ có bốn đứa con, hai trai hai gái.

Ngoài Đoàn Thục Viện và Đoàn Nguyên Huy thì còn một người bác cả là Đoàn Nguyên Hoằng và bác hai Đoàn Thục Hoa.Chỉ chốc lát, Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện đã đến.

Hai người vừa vào nhà đã tìm Lê Tiếu.

Mãi mới thấy cô đang ngồi trên ghế xích đu ở sân sau biệt thự, hai vợ chồng vội vàng đi đến, hỏi han cô đủ chuyện."

Út cưng à, bị thương có nặng không?

Rốt cuộc con bị thương ở đâu?"

"Tiếu Tiếu à, thật sự không cần đến bệnh viện sao?"

Lê Tiếu đành đứng dậy, chỉ vào vết thương chỉ còn là một vết cắt mờ trên chân mình, bất đắc dĩ thở dài.

Đoàn Thục Viện và Lê Quảng Minh không hẹn mà cùng nhìn vào "vết thương" rất mờ trên chân cô, rồi cả hai im lặng, vẻ mặt câm nín.Vết thương lớn thật, lành mất rồi!Có trời mới biết, hôm qua suýt nữa hai người họ đã ngồi xe cấp cứu đến biệt thự Nam Dương đón người luôn đấy.Lê Tiếu luôn miệng nhấn mạnh rằng mình không sao họ mới thở phào nhẹ nhõm: "Tiếu Tiếu à, vậy con cứ ngồi đây, ba mẹ qua chào ông ngoại con đã."

Bầu trời hôm nay không mấy sáng sủa, nhưng không gió mưa, nhiệt độ cũng dễ chịu.

Lê Tiếu khép hờ mắt, lay ghế xích đu, nhàn nhã hưởng thụ sự yên tĩnh hiêm có.Gần trưa, khi Lê Tiếu đang nửa mê nửa tỉnh thì mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

Cô chau mày, đồng thời hé mắt.Tiếng giều cợt không chút thân thiện cũng truyền đến: "Chà, mọi người đều ở sảnh trước chúc thọ ông nội, cô ta thì hay rồi, núp ở chỗ này yên tĩnh chưa kìa."

Người lên tiếng là chị họ Đoàn Diệc Tuyên lớn hơn Lê Tiếu hai tuổi, con gái út của bác Cả, trước giờ luôn bất hòa với Lê Tiếu.Chàng thanh niên bên cạnh Đoàn Diệc Tuyên chau mày: "Em đừng bới móc, ông nội đã nói Tiếu Tiếu đến sớm và chúc thọ ông rồi."

"Đoàn Diệc Lang, anh sao thế hả, lúc nào cũng bênh nó, rốt cuộc ai mới là em ruột của anh?"

Hai anh em cãi nhau, giọng Đoàn Diệc Tuyên càng lúc càng cao.

Lê Tiếu buồn bực chau mày, đứng dậy đi theo đường mòn vào sâu trong sân sau.Thấy thế, Đoàn Diệc Tuyên tức giận mà không biết trút vào đâu.

Vì Lê Tiếu mà cô ta cãi nhau với anh ruột, ấy thế mà người ta lại bỏ đi trước.Đoàn Diệc Tuyên trợn mắt, chỉ theo bóng lưng Lê Tiếu hét lên: "Lê Tiếu, mày chờ đó!"

Đoàn Diệc Lang dạy bảo Đoàn Diệc Tuyên đôi câu xong bèn nhanh chân đuổi theo Lê Tiếu.Cả nhà họ Đoàn đều cưng chiều Lê Tiếu, rõ ràng cô chỉ là cháu ngoại, nhưng ai nấy đều thiên vị cô.

Chính vì thế Đoàn Diệc Tuyên rất ghét Lê Tiếu, từ nhỏ đã cho rằng chính Lê Tiếu đã cướp mất sự nuông chiều vốn thuộc về cô ta.Sâu trong sân sau, Lê Tiếu nghiêng người dựa vào cây hoa gạo, cúi đầu xem điện thoại.

Đôi giày AJ dừng trước mặt cô, Đoàn Diệc Lang áy náy nói: "Tiếu Tiếu, em đừng để bụng, tính tình Diệc Tuyên nó vậy đấy."

Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn Đoàn Diệc Lang, rồi lại cúi đầu: "Ờ."

Đương nhiên cô chẳng thèm để ý.

Lúc nào Đoàn Diệc Tuyên bới móc đều bị dạy dỗ, nhưng vẫn không chừa.

Trong mắt Lê Tiếu, cô chị họ đó chính là ngu xuẩn viết hoa.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 137 Chèn ép Lê Tiếu


Đoàn Diệc Lang nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô mà không biết nên nói sao cho phải.Anh ta biết, vì Đoàn Diệc Tuyên nên trước giờ Tiếu Tiếu không thân thiết với bọn họ, mà cực kỳ xa cách.

Anh ta muốn phá vỡ hiện trạng này nhưng thật sự có lòng mà không có sức.Một lát sau, Lê Tiếu nhắn tin WeChat xong bèn đi về phía sân trước, hất cằm: "Mau đi ăn thôi."

Đoàn Diệc Lang đi theo cô, thỉnh thoảng chen vào đôi câu: "Tiếu Tiếu, lần này em chuẩn bị quà gì cho ông nội thế?"

"Món quà nhỏ thôi."

Lê Tiếu lời ít ý nhiều.Mãn Đường Uyển là phòng ăn của biệt thự, được chính Đoàn Cảnh Minh đặt tên, ngụ ý con cháu đầy nhà.Mười hai giờ trưa, tiệc thọ bắt đầu, già trẻ trai gái đều tề tụ ở sảnh.Lê Quân và Lê Ngạn cũng có mặt.

Hai người ngồi hai bên Lê Tiếu, khi bắt đầu nhập tiệc thì không ngừng gắp đồ ăn vào bát của cô.Con cháu tuổi tác trạc nhau chỉ có Lê Tiếu, Đoàn Diệc Lang và Đoàn Diệc Tuyên.

Con của bác hai Đoàn Thục Hoa đều đi du học không về, còn cậu Út vẫn đang độc thân.Lúc này, Đoàn Diệc Tuyên ngồi cách mấy ghế nhìn màn gắp thức ăn với ánh mắt vô cùng khinh thường, siết chặt đôi đữa, lau bàu: "Không có tay hay sao mà ăn cơm cũng cản người khác gắp đồ ăn giúp."

Đoàn Diệc Lang ngối cạnh dùng đầu gối đụng chân cô ta dưới bàn: "Lo mà ăn đi, đừng có lắm chuyện."

Đoàn Diệc Lang không muốn xảy ra chuyện không vui trên bàn ăn, nhưng lại không biết rắng mình càng như thế thì Đoàn Diệc Tuyên càng không ưa Lê Tiếu.Trong bữa ăn, mọi người đều nâng ly chúc thọ Đoàn Cảnh Minh.

Lúc đến lượt Đoàn Diệc Tuyên, cô ta đứng dậy, thong thá đến cạnh ông cụ: "Ông nội, cháu chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay."

"Được, được, ông nội nhận lời chúc của cháu."

Đoàn Cảnh Minh vui vẻ vỗ vai cô ta, nhấp ngụm rượu, định đặt ly xuống thì Đoàn Diệc Tuyên đã nói tiếp: "Ông nội, có phải ông vẫn chưa xem qua quà mà bọn cháu chuẩn bị không ạ?"

Cô ta vừa nói vừa nhướng mày khiêu khích Lê Tiếu, dáng về đắc ý đúng là ngu xuẩn.Đoàn Cảnh Minh cười nhạt, ánh mắt quét qua phòng khách ngoài sảnh: "Phải, ông vẫn chưa xem, Tuyên Tuyên không nói thì ông cũng quên."

"Vậy lát dùng bữa xong bọn cháu mở quà với ông nội nhé, cháu háo hức lắm đấy."

Háo hức thấy cảnh Lê Tiếu bị cô ta vả mặt!Đoàn Diệc Tuyên chắc chắn quà năm nay của cô ta sẽ được lòng ông nội, chèn ép Lê Tiêu đến câm nín.Một giờ rưỡi chiều, bữa trưa kết thúc.Cả nhà già trẻ lớn bé đều ngôi ở sảnh ngoài.

Quản gia cho dọn một cái bàn vuông để bày quà mà mọi người mang đến."

Thưa ông, ông muốn mở cái nào trước ạ?"

Quản gia đến cạnh Đoàn Cảnh Minh, nhỏ giọng hỏi.Đoàn Cảnh Minh phất tay, nhìn Đoàn Diệc Tuyên: "Tuyên Tuyên à, không phải cháu nói muốn mở quà giúp ông nội sao?

Chi bằng cháu nói xem, nên mở quà nào trước?"

Đoàn Diệc Tuyên đứng dậy đi đến trước bàn, nhìn thoáng qua, tâm mắt dừng lại ở chiếc hộp màu nâu, cười nhạo rồi nói với Đoàn Cảnh Minh: "Ông nội, hộp quà to nhỏ khác nhau, chỉ bằng chúng ta mở theo thứ tự từ nhỏ đến lớn đi."

"Được, nghe cháu."

Vì vậy, Đoàn Diệc Tuyên vô cùng đắc ý đứng trước bàn cùng quản gia mở quà.Đoàn Cảnh Minh ngồi gần bàn, không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy quà trong hộp.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 138 Nghiên mực Bàn Cổ


Quà mới được mở hơn nửa, trên bàn còn lại mấy hộp gấm tuyệt đẹp cùng với chiếc hộp vô cùng tầm thường.Ánh mắt Đoàn Diệc Tuyên lóe lên, cô ta quay lại nhìn Lê Tiếu: "Tiếp theo có muốn chị mở quà của em không?"

Cô ta đã nghe ngóng từ chỗ quản gia từ trước, chiếc hộp cũ rích đó là quà của Lê Tiếu, nhìn qua là thấy chẳng có lòng rồi!

Thế nên cô ta tính lợi dụng Lê Tiếu thả con săn sắt bắt con cá rô.Lê Tiếu thờ ơ nhìn Đoàn Diệc Tuyên: "Tùy chị."

Nhưng Đoàn Cảnh Minh lại không thuận theo: "Chà, Tuyên Tuyên à, thế này không được đâu, tự cháu nói muốn mở quà theo thứ tự từ nhỏ đến lớn mà.

Hộp quà Tiếu Tiếu mang đến là lớn nhất, theo lý sẽ mở sau cùng."

Một tay Đoàn Diệc Tuyên đã sờ vào hộp, nghe Đoàn Cảnh Minh nói thế đành rụt tay về: "Ông nội, cháu chỉ đùa em ấy thôi mà."

"Được rồi, được rồi, cháu mau mở đi."

Đoàn Cảnh Minh vừa nói vừa nhìn con cái: "Hôm nay không dễ gì bốn đứa mới tụ họp đủ, lát nữa đều không được về sớm đấy, mở quà xong thì chơi bài với ba, chúng ta xôm tụ một phen."

Người bạn đời của Đoàn Cảnh Minh mất sớm, bình thường ờ nhà chỉ có quản gia và người giúp việc.

Nhân dịp đại thọ con cái mới tụ họp đông đủ, đương nhiên ông không mong họ về sớm.Mà Đoàn Diệc Tuyên cũng không lề mề nữa, nhanh chóng mở quà.

Lát sau, quà đã được mở gần hết.

Đoàn Cảnh Minh cầm bình hoa giả cổ và tranh chữ di tích cổ lên nhìn qua rồi đưa cho quản gia cất.

Có thể thấy, ông không mấy hứng thú với chuyện quà cáp.Lúc này trên bàn chỉ còn lại một hộp gấm hình vuông và hộp bình thường.Đoàn Diệc Tuyên tỏ vẻ rất đắc ý, cầm hộp gấm lên, vừa hít thở sâu vừa mở chốt ngầm, vênh váo đưa đến trước mặt Đoàn Cảnh Minh: "Ông nội, ông xem cái nghiên mực này... có thích không ạ?"

Nghe thế, Đoàn Cảnh Minh đang uống trà hé mắt nhìn qua.Đột nhiên ông vội đặt cái tách xuống, mắt sáng lên: "Đây...

đây là nghiên mực Bàn Cổ?"

Đoàn Diệc Tuyên tự mãn gật đầu, cố ý cao giọng nói: "Dạ đúng.

Ông nội, đây là nghiên mực Bàn Cổ tùng hạc diên niên, cháu cất công mang về từ núi Bàn Cổ cho ông đó.

Hơn nữa, trước đó cái nghiên mực này từng xuất hiện trong buổi triển lãm giao lưu di sản văn hóa phi vật thể, đã có lịch sử mười mấy năm."

Lúc này, dường như tất cả quà cáp trước mặt đều trở thành phông nền.Đoàn Cảnh Minh cực kỳ vui vẻ nâng nghiên mực lên.

Đá xanh lốm đốm thượng hạng điêu khắc nên, phong cách cổ xưa nền nã, màu sắc trong trẻo có độ sâu, công nghệ điêu khắc tinh xảo, nhìn qua là biết giá cả không hề rẻ.Huống chi, Bàn Cổ vốn là một trong ba đại danh nghiên mực nổi tiếng trong nước.Đoàn Cảnh Minh nhìn mấy lần, trong mắt đầy ý cười: "Tuyên Tuyên thật có lòng, ông rất thích.

Nghiên mực Bàn Cổ này quả thật đặc biệt, đường nét điêu khắc trông rất sống động.

Tuyệt, tuyệt quá."

Mọi người trong sảnh đều chụm đầu ghé tai.

Đoàn Thục Hoa quay sang nói với Đoàn Nguyên Hoằng: "Tuyên Tuyên càng ngày càng hiếu thảo, chúng ta tặng bao nhiều quà cũng không bằng nghiên mực này của con bé."

Đoàn Nguyên Hoằng cảm thấy hãnh diện, vui vẻ nói: "Con bé này cũng không nói cho em biết.

Chẳng trách trước đó nó chạy đến núi Bàn Cổ, hóa ra là tìm nghiên mực cho ba."

Nghe nói gia tộc truyền thừa có thế làm ra nghiên mực Bàn Cổ tùng hạc diên niên định cư ở gần núi Bàn Cố, có thê thấy con bé rất có lòng.Nhận được lời ca ngợi của mọi người, Đoàn Diệc Tuyên cố ra vẻ khiêm tốn mà cúi đầu: "Chỉ cần ông nội thích là được."

Mà lúc này, ông bà Lê thản nhiên đứng xem, Đoàn Nguyên Huy thờ ơ uống trà, còn Lê Quân và Lê Ngạn thì thỉnh thoảng châm trà, đưa trái cây cho Lê Tiếu, cả nhà đều chắng mấy bận tâm.Đoàn Nguyên Hoằng nhìn về phía Lê Tiếu: "Chỉ còn lại món quà cuối, là của Tiếu Tiếu phải không?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 139 Bốn vật phẩm độc nhất vô nhị


Nghe thế, Đoàn Diệc Tuyên quay lại trước bàn vuông, nhìn cái hộp xấu xí cuối cùng đầy chê bai, bĩu môi mở khoá.

Nghe tiếng vang, Đoàn Cảnh Minh còn đang thưởng thức nghiên mực Bàn Cổ cũng nhìn sang.Đoàn Diệc Tuyên mở nắp hộp ra tự ý đánh giá món đồ bên trong, sau đó cười khinh miệt: "Tiếu Tiếu, em tặng thứ rách nát gì cho ông nội thế?

Nghiên mực này sao lại mẻ một góc vậy?"

Cô ta không ngờ quà tặng của Tiếu Tiếu cũng là nghiên mực, nhưng nhìn qua trông rất bình thường, cứ như đã bị dùng qua rồi."

Tuyên Tuyên, không được nói linh tinh!"

Đoàn Nguyên Hoằng cảnh cáo, cẩn thận quan sát sắc mặt Lê Quảng Minh, sợ sẽ chọc giận cậu em rể giàu có này.Ngay lúc Đoàn Diệc Tuyên định lấy đồ ra khỏi hộp thì Đoàn Cảnh Minh bỗng hét lớn: "Đừng động vào!"

Đoàn Diệc Tuyên sợ hết hồn, suýt chút nữa đã trượt tay đánh rơi cả hộp.Lê Tiếu liếc nhìn cô ta, thờ ơ nhắc nhở: "Chị họ à, cẩn thận đấy, đồ bên trong đều là độc nhất vô nhị."

Độc nhất vô nhị?

Ý gì đây?"

Tuyên Tuyên, cháu tránh ra, đừng có dụng lung tung" Đoàn Cảnh Minh đưa nghiên mực Bàn Cổ cho quán gia, bước nhanh đến hơi thở đần trở nên dồn dập.trước bàn, đẩy Đoàn Diệc Tuyên ra, cẩn thận quan sát đồ trong hộp "Tiếu...

Tiếu Tiếu à, nghiên mực này của cháu..."

Đoàn Cảnh Minh đánh giá văn phòng tứ bảo trong hộp không chớp mắt, muốn đưa tay sờ nhưng vội rụt lại vì sợ sẽ làm hỏng.Lê Tiếu gác một tay lên tay vịn, thong thả nhai táo đỏ: "Nghiên mực đá Tùng Hoa điêu khắc hoa văn linh chi thời Cản Thanh."

Vẻ mặt đắc ý của Đoàn Diệc Tuyên cứng đờ.

Đồ thời Thanh?Sau đó, cô ta lại nghe giọng nói run run của Đoàn Cảnh Minh "Vậy giấy Tuyên Thành này...."

Lê Tiếu tiếp tục giải thích: "Là giấy chép Kinh Tây Tạng mô phỏng đời nhà Thanh."

Trong sảnh vô cùng yên ắng.Ngón tay Đoàn Diệc Tuyên bấu chặt vào mép bàn, vẻ mặt càng cứng đờ.

Đồ nhà Thanh hiện giờ lại phổ biến thế sao?"

Tiếu Tiếu, cháu đừng nói với ông ngoại, thoi mực này là "mọc Ngự Chế Long Văn của Càn Thanh đấy nhé."

Đoàn Cảnh Minh kích động tới mức huyết áp sắp tăng cao.Người thích chơi chữ đều biết, trong giới văn vật, bốn trân phẩm văn phòng tứ bảo có giá trị sưu tầm nhất này đều là thứ khó mà thấy được.

Vậy mà Tiếu Tiếu nhà ông chẳng những gom đủ, lại còn để trong một cái hộp tầm thường, đúng là phí của trời!Nghe câu hỏi run run của ông cụ, Lê Tiếu gật đầu, nói: "Dạ phải, ông ngoại thật tinh mắt."

Đoàn Cành Minh ôm ngực bình tĩnh trở lại, một tay chống mặt bìn chỉ vào bút lông sói kia: "Vậy đây chính là bút lông trúc điêu Khắc hoa điều thời nhà Minh triều Vạn Lịch rồi..."

"Da phải."

Lê Tiểu đáp, sau đó khổ não cau mày: "Cháu tính thu thập cả bộ văn phòng tứ bảo thời Càn Thanh cho ông, nhưng cháu chỉ tìm được bút lông thời nhà Minh Vạn Lịch này thôi.

Ông ngoại dùng tạm trước, chờ sau này cháu tìm được đồ tốt hơn lại tặng ông."

Đoàn Diệc Tuyên câm lặng.

Dùng tạm bút lông thời Minh Vạn Lịch?

Dù cô ta không am hiểu lịch sử, nhưng cũng biết những thứ này chắc đều là cổ vật có giá trị sưu tầm.Chỉ chốc lát, những người trong sảnh đều vây quanh bàn, ngoại trừ bốn người nhà họ Lê.Đoàn Nguyên Hoằng trố mắt nghẹn họng nhìn đồ trong hộp, muốn sờ thử nhưng lại bị Đoàn Cảnh Minh hất tay: "Đừng chạm vào, làm hỏng con có đền nổi không!"

Một lúc sau, Đoàn Diệc Tuyên mới nói nên lời, nhưng không cam lòng: "Đồ Càn Thanh và Minh Vạn Lịch dễ tìm vậy sao?

Lễ nao... là đồ giả?"

Nghe thế, Lê Quảng Minh bất mãn, nhưng là dượng, ông lại chẳng thể đối chất với cháu gái được, như vậy quá mất mặt.
 
Back
Top Bottom