Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 20 Em và anh ấy chỉ thì thầm vài câu...


Chỉ cần cô muốn...Tim Lê Tiếu như ngừng đập một giây, sóng mắt nhuốm vẻ kinh ngạc.Lúc này Thương Úc hơi híp mắt lại, nghiêng người về phía trước, cất giọng mê hoặc: "Nói tôi nghe, cô có muốn không?"

Lê Tiếu cố gắng xem nhẹ gương mặt đẹp trai khiến tim mình đập loạn, thật thà trả lời: "Dĩ nhiên muốn, Diễn gia có thể giúp tôi sao?"

Ánh mắt anh rơi vào bờ vai cô, môi mỏng nhếch lên: "Vậy tôi sẽ giúp cô được như ý."

Lê Tiếu còn muốn hỏi thêm thì bị tiếng bước chân sau lưng đột nhiên cắt ngang.

Lê Thừa đang vội vã đi tới bên cạnh cô.Khí chất hai người đàn ông này ngang nhau, chiều cao cũng không ai thua kém ai.

Lê Thừa khoác tay lên vai Lê Tiếu, ý tứ muốn bảo vệ cô: "Cái gọi là được như ý của Diễn gia chính là để em trai mình ăn hiếp em gái tôi à?"

Thật ra Lê Thừa không biết Lê Tiếu và Thương Ức đang nói chuyện gì, nhưng anh nghe được rất rõ ràng cái câu "được như ý".Tuy rằng đây là lần đầu gặp mặt, nhưng Lê Thừa biết rõ Thương Thiếu Diễn không phải là người dễ dàng nổi lòng từ bi.

Những năm nay, sự tích của người đàn ông này ở Nam Dương lưu truyền khắp nơi, cho dù Lê Tam ở biên giới thủ đoạn máu lạnh cũng không dám xung đột trực diện với anh ta.

Lúc này Thương Úc lạnh nhạt nhìn sang góc vườn hoa, thấy Thương Lục lảo đảo dựa vào vai tài xế, dáng vẻ tiều tụy.Chẳng mấy chốc, anh dời tầm mắt, đút tay vào túi quần, thản nhiên nói: "Chuyện nó gây ra thì phải tự mình gánh lấy hậu quả."

Lê Thừa cau mày: "Vậy sao?"

Thương Úc lãnh đạm xoay người rời đi."

Anh... anh à, e rằng em không xong rồi..."

Thương Lục thở không ra hơi lẩm bẩm theo bóng lưng của anh trai mình, nói xong lại bám chặt lấy tay của tài xế, nhìn Lê Thừa đầy cảnh giác.Anh ta từng nghe nói, Lê Thừa của nhà họ Lê là cao thủ tung hoành ở biên giới!

Nếu hôm nay anh trai mà bỏ mặc anh ta, có phải anh ta sẽ bị đám hầu gái ngũ mã phanh thây ở nhà họ Lê không?Anh ơi, cứu mạng.Thương Lục kéo tài xế chạy loạng choạng ra cổng lớn.Lê Thừa nói với theo: "Thương Lục, đời còn dài, sau này chúng ta còn gặp lại."

Ai muốn gặp lại anh chứ!Thương Lục muốn chửi đổng, nhưng thật sự không còn sức, ra tới bên ngoài thì gần như phải dùng cả tay chân mới bò lên được ghế sau xe.Chuyện hứa hôn vốn nên bị hủy nay dường như lại rơi vào bế tắc.Đoàn xe bên ngoài đi rồi, Lê Thừa cúi đầu hỏi Lê Tiếu: "Em và Thương Thiếu Diễn đã nói chuyện gì?"

Ánh mắt Lê Tiếu vẫn còn lưu luyến ngoài cổng chính, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn Lê Thừa, vui vẻ nói: "Không có gì, chỉ thì thầm vài câu thôi."

"Thì thầm vài câu?

Em và anh ta?"

Lê Thừa trố mắt nhìn Lê Tiếu, ngón tay cốc nhẹ một cái lên trán cô: "Em có chắc là thì thầm vài câu mà không phải là trăng trối vài lời không?

Anh đã dặn em nhiều lần rồi, không được đi trêu chọc..."

Lê Tiếu ngáp dài một cái, khoát tay: "Biết rồi, biết rồi.

Em tới trường đây."

"Nhóc kia, anh còn chưa nói xong..."

Đại ca biên giới máu lạnh phiền não không thôi vì bị bỏ rơi.Cô em gái này từ nhỏ đã có chính kiến, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng nếu thật sự nó chọc phải Thương Thiếu Diễn thì chỉ sợ là cả nhà họ Lê cũng không thể nào bảo vệ được.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 21 Khẩu Desert Eagle hoàng kim


Tại ga-ra nhà họ Lê, Lê Tiếu vừa mới tới gần chiếc Mercedes G-Class của mình thì thấy có người đang ngồi ở ghế lái phụ.Cô tới gần thì cửa sổ xe cũng hạ xuống, gương mặt quyến rũ của Nam Hân hiện ra: "Bé cưng, nhớ chị không?"

Lê Tiếu liếc cô nàng một cái rồi leo lên ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Chị về cùng Lê Tam à?"

Nam Hân hất tóc, chồm sang phía Lê Tiếu: "Đúng vậy.

Không phải chị đây làm kẻ xấu vì bé cưng nhà chúng ta sao?

Thế nào, vừa rồi em có hài lòng với biểu hiện của chị không?"

Lúc này, Nam Hân đã thay bộ trang phục hầu gái ra, dáng người xinh đẹp quyến rũ.

Người phụ nữ như thế này có thể trở thành thủ hạ đắc lực của Lê Thừa thì tuyệt đối không phải chỉ nhờ dáng vẻ xinh đẹp.Nếu có người nhìn thấy Nam Hân mặt không đổi sắc xuyên qua mưa bom lửa đạn thì nhất định sẽ không dám xem thường cô nữa.

Mà quan hệ giữa cô và Lê Tiếu có thể dùng câu "vào sinh ra tử" để hình dung.Trong rừng rậm ở biên giới hỗn loạn, Lê Tiếu mười chín tuổi năm ấy đã từng cứu Nam Hân một lần.Lúc này, Lê Tiếu bấm hạ cửa số, gác cùi chỏ lên cửa xe, liếc mắt trêu: "Kỹ năng của chị tụt lùi hay là sức chịu đựng của Thương Lục kém vậy?

Hình như chị có làm gì đâu..."

Cô còn chưa dứt lời thì Nam Hân đã trợn mắt khinh thường: "Do anh ta quá yếu thôi, còn chẳng cho chị cơ hội để phát huy."

Đang nói thì nhìn thấy cách ăn mặc thoải mái của Lê Tiếu, Nam Hân lại hỏi: "Em định ra ngoài à?"

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa số, trả lời: "Vâng, đến trường."

Khóe môi Nam Hân giật giật, mở cửa xe, ngay sau đó quay sang nhắc nhở: "Tạm thời chị không về lại biên giới, có chuyện gì thì cứ gọi chị.

Còn nữa, chị vừa mới bỏ món quà mới nhất vào hộp đựng đồ cho em.

Không cần cảm ơn!"

Nói xong, Nam Hân nghiêng người xuống xe, rời khỏi ga-ra.

Lê Tiếu mở hộp đựng đồ giữa ghế ngồi ra, bên trong là khẩu Desert Eagle hoàng kim đã được cải tiến.Thân súng màu vàng kim sáng lóng lánh, cỡ 0.357 chính là ấn bản sưu tập mà bao người tranh giành.Lê Tiếu cầm thân súng lạnh buốt trong tay, suy tư không biết hỏa lực sẽ mạnh hơn gấp mấy lần so với súng thường trong trường bắn.Lê Tiếu thích súng ống, cũng như đam mê các loại máy móc tinh vị.

Cô có sở thích đặc biệt này cũng nhờ việc buôn bán của Lê Thừa ở biên giới.Mười giờ rưỡi sáng, Lê Tiếu lái xe đến trường Đại học Y khoa Nam Dương.Gần tới mùa tốt nghiệp, sân trường vắng bóng các sinh viên năm tư.

Cô đồ xe ở ven đường rồi đi bộ về phía cổng chính.Năm đó Lê Tiếu nằm trong top 100 người có điểm thi đại học cao nhất toàn thành phố.

Nhưng người nhà không muốn cô rời khỏi Nam Dương, nên sau khi thảo luận, cả nhà đều nhất trí để Lê Tiếu ở lại Nam Dương, học Đại học Y.Lúc ấy Lê Quảng Minh đã nói: "Trường top hay không không quan trọng, dù sao chuyện trở thành người xuất sắc cứ để cho ba người anh của con làm là được.

Lê Tiếu con là con gái duy nhất trong nhà, tận hưởng cuộc sống đi con.

Học hành vất vả như vậy, con muốn vào trường nào cũng được."

Thế nên, cả ba nguyện vọng của Lê Tiếu đều có tên Đại học Y khoa Nam Dương.

Bởi vì điểm thi cao, cuối cùng cô chọn Công nghệ y sinh - chuyên ngành đứng đầu của Đại học Y.Đại học Y Nam Dương có khuôn viên rất rộng, khu giảng đường, khu sinh hoạt và khu thể thao được bố trí theo hình tam giác.Bước vào khu vực đầy hơi thở học thuật, trên "bảng vàng" bên phải còn có ảnh của Lê Tiếu đoạt giải thưởng nghiên cứu.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 22 Ba mình không cho khoe giàu


Lê Tiếu chậm rãi đi về ký túc xá.

Luận văn tốt nghiệp của cô vần đang lưu trữ trong máy vi tính ở ký túc xá, tuần sau là phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp rồi."

Tiếu Tiếu..."

Bên hồ Minh Viễn có tiếng người gọi cô.Cô thấy Đường Dực Đình, bên cạnh Đường Dực Đình còn có một bóng người quen nữa, nhân viên pha chế ở quán bar Entertainment City - Ôn Thời.Cùng lúc ấy, Đường Dực Đình bước vội về phía Lê Tiếu, nhìn cô một lượt, hất cằm kiêu căng, hỏi: "Cô chủ, có phải cô quên gì không?"

Chà, đang muốn nhắc khéo với cô cái túi da Chanel đây mà.

Lê Tiếu thờ ơ nhìn về phía ngoài cổng trường, bĩu môi: "Ở cốp sau, tự đi lấy đi."

"Cảm ơn cô chủ!"

Đường Dực Đình lập tức nịnh nọt khoác vaiLê Tiếu: "Nói nghe xem, đêm hôm đó cậu bỏ đi với nhân vật lớn nào vậy."

Vừa hay Ôn Thời cũng đi đến cạnh hai cô, nở nụ cười dịu dàng, gật đầu với Lê Tiếu.Lê Tiếu không trả lời Đường Dực Đình mà hỏi Ôn Thời: "Sao anh lại đến Đại học Y?"

"Tôi đến hỗ trợ thầy, vừa hay gặp mặt Tiểu Đường."

Ôn Thời cười nhạt trả lời.Lúc trước, Đường Dực Đình hay đến quán bar Entertainment City với Lê Tiếu nên cũng thân với Ôn Thời.Đường Dực Đình bất mãn khi Lê Tiếu nói sang chuyện khác, nên bóp cổ tay cô rồi nhỏ giọng: "Vừa rồi Tiểu Ôn nói với mình, hôm đó cậu rời đi cùng Thương Thiếu Diễn.

Thật hay giá thế, là đại ma đầu của Nam Dương ấy à?"

Nhìn dáng vẻ trông mong của Đường Dực Đình là biết ngay tâm hồn hóng hớt đã bùng cháy rồi, nhưng cô lắc đầu không nói gì.Đường Dực Đình nghẹn họng: "Ôi, mình đã bảo mà, sao cậu có thể quen biết Thương Thiếu Diễn được, thế thì cậu...."

Cô nàng còn chưa dứt câu, Lê Tiếu đã lạnh mặt bổ sung: "Anh ta không phải đại ma đầu."

Đường Dực Đình lập tức ngây người: "!!"

Lê Tiếu ngạo nghễ nhướng mày: "Mình về ký túc xả đây, hai người trò chuyện đi."

"Khoan đã, mình cũng đi nữa, Tiểu Ôn, anh tự chơi đi nhé."

Đường Dực Đình tung tăng cùng Lê Tiếu đi đến ký túc xá.Ôn Thời đứng đó, nhìn bóng lưng mảnh mai Lê Tiểu mà nét mặt dịu dàng thoáng qua suy nghĩ sâu xa.Lê Tiếu và Đường Dực Đình sóng vai đến ký túc xá, lại gặp bạn cùng phòng Giang Ức ngay dưới lầu.Giang Ức liếc Lê Tiếu mặc T-shirt và quần jeans bằng ánh mắt thiếu thân thiện, rồi nhìn lại mình mặc váy áo của thương hiệu nổi tiếng nên nảy sinh cảm giác ưu việt: "Hôm nay cô về ở à?"

Lê Tiếu lạnh nhạt nói: "Không về."

Giang Ức có ý đối địch rất mãnh liệt với Lê Tiếu.

Nguyên nhân chủ yếu là từ việc cô ta ỷ vào bản thân xinh đẹp, cực kỳ tự tin mình sẽ trở thành hoa khôi của khoa, hay thậm chí là người xuất chúng nhất của Đại học Y, cuối cùng lại bị Lê Tiếu đè bẹp.

Thế là bốn năm qua cô ta luôn coi Lê Tiếu là cái gai trong mắt."

Ồ, lại ra ngoài làm việc à?"

Giang Ức cười lạnh.Lúc này, Đường Dực Đình không nhịn được nữa, vừa chuẩn bị khẩu chiến một phen thì đã nghe Lê Tiếu gọi: "Đi thôi."

Đường Dực Đình không cam lòng, lúc vào ký túc xá vẫn còn giậm chân: "Sắp tốt nghiệp rồi mà cậu vẫn còn nhường nhịn cô ta thế à?

Cái gì gọi là lại ra ngoài làm việc?

Cậu phải nói tên ba cậu ra để vả vào mặt cô ta chứ!"

Lê Tiếu chỉ cười nhạt: "Ba mình không cho khoe giàu."

Sự thật đúng là vậy, vì năm bảy tuổi cô từng bị bắt cóc, thế nên có rất ít người biết việc cô chủ của nhà họ Lê ở Nam Dương tên là Lê Tiếu.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 23 Mình đi tìm việc


Lê Tiếu quay về phòng ký túc xá bốn người với Đường Dực Đình, lãy máy vì tính rồi rời khỏi khuôn viên đại học.Đường Dực Đình theo sát Lê Tiếu ra đường cái, thấy chiếc Mercedes G-Class lại không cam lòng mà gặng hỏi: "Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, cậu không tính cho Giang Ức một bài học à?

Mấy năm nay cô ta đồn thổi sau lưng cậu nhiều lắm đấy."

Lê Tiếu ôm laptop mỏng nhẹ trên tay, lạnh nhạt nói: "Không có hứng."

Đường Dực Đình làu bàu: "Thà cậu nói thẳng mình lười còn hơn!"

Phải, Lê Tiếu rất lười!

Không chỉ riêng tính tình mà cả giao tiếp ngày thường cũng chẳng mấy mặn mà.Không phải cô cố ý như thế, vì bị gia đình chiều chuộng thành vậy mà thôi.Trong ký ức của Đường Dực Đình, việc người nhà chiều chuộng Lê Tiếu đúng là đến mức ai thấy cũng phẫn nộ.Đường Dực Đình từng nghe nói, trước năm năm tuổi, Lê Tiếu có thể ra đường mà chân không cần chạm đất vì đi đâu đều có anh trai bế, muốn ăn uống gì cũng không cần phải đưa tay, vì đã có các anh tranh làm thay.Thể nên, có thể tóm gọn về quá trình trưởng thành của Lê Tiêu bằng một câu đó chính là được cả gia đình nâng như năng trứng, hứng như hứng hoa.Đường Dực Đình càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã sống uỗng phí hai mươi hai năm.

Dù gì cô cũng là cô chủ nhà họ Đường - một trong năm gia tộc lớn của Nam Dương - nhưng so với Lê Tiếu, cô cứ cảm thấy mình như được nhặt từ ống cống vậy.Lê Tiếu đã đi đến bên chiếc Mercedes, lấy túi xách Chanel từ cốp sau ra đưa cho Đường Dực Đình.

Đường Dực Đình vui vẻ ôm vào lòng, đưa mũi đến trước túi ngửi, là mùi tiền!"

Minh đi trước đây."

Lê Tiếu đóng cốp sau, nói với Đường Dực Đình.Đường Dực Đình ôm túi, vẻ mặt hoài nghi: "Cậu đi đâu thế?

Sắp tốt nghiệp rồi mà sao còn bận hơn hồi đi học vậy?"

Lê Tiếu mở cửa xe, thản nhiên trả lời: "Mình đi tìm việc."

Không phải Lê Tiếu được cử đi học ở Sở Nghiên cứu khoa học à?

Tìm việc gì cơ?Đường Dực Đình còn chưa hoàn hồn thì cô đã lái xe đi rồi.Đương nhiên Lê Tiếu không đi tìm việc, mà lái một vòng ở ngoại ô Nam Dương, gần trưa mới về nhà họ Lê.Cô xách máy vi tính vào sảnh chính, còn chưa đến phòng khách đã nghe thấy tiếng tranh chấp."

Ba, ba càng nói con càng thấy khó hiểu.

Chúng ta tranh luận cả buổi trời, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Ba không muốn cho Tiếu Tiếu từ hôn đúng không?"

Người lên tiếng là Lê Ngạn.Nghe thế, Lê Tiếu lập tức dừng chân, dựa vào mặt tường cẩm
thạch ở sảnh ra vào, đường hoàng nghe trộm.Ngay lúc này, Lê Quảng Minh đập mạnh ly trà lên bàn, nghiêm giọng nói: "Con thì biết gì!

Muốn từ hôn cũng cần ông cụ Thương đồng ý mới được, Thương Lục có tư cách gì mà quyết định!"

"Thế Thương Thiếu Diễn cũng không quyết định được sao?"

Lê Quân thấp giọng, không vui: "Ba à, bao nhiêu năm qua ba chưa từng nói rõ lai lịch chuyện hứa hôn này với bọn con.

Tới giờ Tiếu Tiếu còn bị Thương Lục đối xử lạnh nhạt, ba vẫn không tính nói thật sao?"

Lê Thừa hít một hơi thuốc lá: "Ba, hôm nay ba cũng thấy thái độ của Thương Lục rồi đấy.

Con mặc kệ ba có nỗi khổ gì, nhưng nếu ba cứ cương quyết để Tiếu Tiếu lấy Thương Lục thì..."

Lê Thừa tiếp tục nhả khói, cương quyết nói tiếp: "Con không ngại triệu tập tất cả thế lực ở vùng biên giới để tranh chấp với người nhà họ Thương đâu!

Ý của con là thế đấy, ba liệu mà làm."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 24 Lê Tam, anh về hưu cho rồi


Sự bảo vệ của ba người anh trai khiến Lê Tiếu thấy ấm áp trong lòng.Tuy vậy cô lại không mấy để tâm với cuộc tranh luận gay gắt trong phòng.

Không cần biết là vì nguyên nhân gì, cô chắc chắn có thể huỷ bỏ được hôn ước này.

Vì cách dây không lâu, chính Thương Úc đã cam kết với cô, chỉ cần cô muốn là có thế hủy hôn.Lê Tiểu không muốn ba và các anh nảy sinh tranh chấp lớn vì mình, nén khoảng mấy giây sau, cô nhanh chóng lộ mặt.Cô vừa xuất hiện, bầu không khí căng thẳng trong phòng khách lập tức dịu đi.Lê Quảng Minh thoáng ngạc nhiên nhìn Lê Tiếu.

Có thể vì chột đạ nên ông bất giác đứng dậy, vừa đi về phía cô vừa xoa tay và nói: "Con gái ngoan về rồi à, có mệt không con?

Sao không chơi thêm nữa hằng về?Lé Tiếu nghiên ngằm nhìn Lê Quảng Minh, lại nhìn ba người anh rồi lạnh nhạt nói: "Ba à, nếu từ hôn cần đến sự đồng ý của ông cụ Thương thì cứ chờ đã.

Mọi người không cần phải tranh cãi vì chuyện này."

Lẻ Quảng Minh gật đầu, vui vẻ vỗ vai Lê Tiếu: "Con gái ba đúng là hiểu lý lẽ nhất."

Sau bữa trưa, mấy người anh lần lượt ra ngoài.

Lê Tiếu ngồi một mình ở sân thượng tầng ba, trên bàn trà thủy tinh bày máy xay cà phê.Lê Tiếu nhìn sắc trời mù sương, đầu ngón tay gõ trên đầu gối, sau đó cầm điện thoại gọi một cuộc."

Bé cưng, mới đó đã nhớ chị rồi à?"

Giọng Nam Hân ngọt ngào truyền đến.Lê Tiếu mím môi, mắt nhìn xa xăm: "Em cần số điện thoại của Thương Thiếu Diễn."

Nam Hân nghiêm túc hỏi lại: "Em muốn làm gì?"

"Không đưa sao?

Vậy tự em..."

"Đưa, đưa đưa, chị đưa chứ!"

Nam Hân vội nói, rất sợ "tiểu tổ tông" này tự ra tay lại mệt người: "Chuyện đơn giản như vậy không cần em phải nhọc công đâu.

Lát nữa chị nhắn cho em."

Trước khi cúp máy, Lê Tiếu lạnh nhạt dặn dò: "Đừng nói cho Lê Tam."

Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã có được số của Thương Úc.Nhìn dãy số kia, trước mắt cô lại hiện ra bóng dáng người đàn ông ngạo mạn.Đương nhiên cô có thể tra ra số điện thoại của Thương Úc, nhưng nếu tự đăng nhập vào hệ thống tra hỏi của biên giới, ắt hắn sẽ kinh động đến Lê Thừa.

Thế nên để Nam Hân giúp là cách tốt nhất.Lê Tiếu thất thần nhìn số điện thoại trong một thoáng, sau đó gửi tin nhắn: Chỉ cần tôi muốn là từ hôn được sao?Tin nhắn phản hồi: Hả?

Cái gì?Lê Tiếu nhìn tin nhắn, cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nhắn lại: Diễn gia không nhớ lời mình đã nói?Sau đó, đối phương gửi cho cô một câu: Xin lỗi, tôi là trợ lý Lưu Vân của Diễn gia.

Đây là số điện thoại của tôi.

Cậu là ai, có cần tôi chuyển lời không?Lê Tiếu bình thản nhìn tin nhắn, sau đó ném điện thoại lên bàn trà.

Mạng lưới thông tin có thể thâu tóm mọi điều mà chỉ được như thế này thôi ư?Lê Tam, anh về hưu cho rồi!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 25 Baby Girl


Ngay lúc ấy, tại sân bay quốc tế Nam Dương.Máy bay riêng của Diễn Hoàng đang chờ chỉ thị cất cánh ở bãi đỗ.Trong buồng lái, Lưu Vân ngồi ghế cạnh cửa sổ, gương mặt anh tuấn nhìn màn hình điện thoại với vẻ khó hiểu.Không lâu sau, anh ta nhìn người đàn ông đối diện, đứng dậy đưa điện thoại qua: "Lão đai, anh xem cái này."

Lúc này Thương Úc đang tựa người trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe vậy, anh chậm rãi hé mi, đuôi mắt hơi cong lộ vẻ mệt mỏi."

Tôi nhận được tin nhắn, tra thử thì... cô Lê gửi."

Thương Úc híp mắt, nhận lấy điện thoại, cất giọng lành lạnh: "Sao cô ấy có số của cậu?"

Lão đại, anh không cảm thấy chuyện này nên hỏi cô Lê sao?

Lưu Vân không nói gì, lẳng lặng về chỗ, nhìn mây đen ngoài cửa sổ, bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời.Anh ta cũng muốn biết tại sao!Bên kia, Thương Úc liếc màn hình điện thoại, lướt qua nội dung tin nhắn, sau đó ném nó lên đùi Lưu Vân: "Nói cô ấy biết, tôi nhớ rõ."

Lưu Vân không dám hỏi thêm, lập tức lấy điện thoại nhắn lại cho Lê Tiếu.Cùng lúc đó, Thương Úc lấy điện thoại của mình lên, mở danh bạ rồi lưu số của Lê Tiếu.Biệt danh: Baby GirlTâm trạng âm u chất chồng của Lê Tiếu đã bị quét sạch sau khi nhận được tin nhắn của Lưu Vân.Cô mơ hồ cảm thấy, Lệ Thừa tự xưng là trùm biên giới cũng chẳng là gì so với Thương Úc.

Có số điện thoại thôi cũng không tra được, còn chẳng có ích bằng Lê Thiếu Quyền.Ô, suýt thì quên, hệ thống thu thập thông tin của biên giới là do Lê Thiếu Quyền và Lê Thừa cùng nhau lập nên.Lê Tiếu thoáng trầm tư, lắc đầu thở dài, đứng dậy về phòng.

Cô ngồi trước bàn, mở máy tính xách tay mang từ trường về.

Trong máy không lưu trữ gì nhiều, chỉ có mấy tệp tài liệu học tập.Cô mở luận văn ra chuẩn bị xem xét tổng thể một phen.

Nhưng với hai tiếng bấm chuột vang lên, tệp tài liệu tự động biến mất.Luận văn xấp xỉ chục nghìn chữ, cô đã mất một tuần để viết.Ánh mắt Lê Tiếu như ngấm sương lạnh, cô lắng lặng ổn định tâm trạng trong mấy giây.

Cô chỉ cài đặt mật mã đơn giản cho máy tính này, bình thường để trong ký túc xá, việc tài liệu bị hỏng không phải tình cờ, có lẽ là... do người làm.Lê Tiếu than: "Phiền thật."

Giây kế tiếp, cô đặt hai tay lên bàn phím, thao tác đon giản, của sổ pop-up lịch sử đăng nhập hiện lên màn hình.Lê Tiếu ấn phím Enter, màn hình đen nhanh chóng hiện lên lịch sử khởi động máy.Ba ngày trước, đêm khuya một giờ hai mươi tám phút, có người phá mật mã máy tính của cô, hơn nữa còn sử dụng File Shredder để tiến hành tiêu hủy toàn bộ tài liệu bên trong với một cú nhấn chuột.Lê Tiếu cố gắng nhớ lại, buổi tối ba ngày trước, hình như cô đến quán bar ở Entertainment City.Ngoại trừ Giang Ức, cô thật không nghĩ ra ai khác sử dụng thủđoạn kém như vậy để xóa dữ liệu.Xem ra đúng như những gì Đường Dực Đình nói, Lê Tiếu cô đã quá dung túng Giang Ức.Lê Tiếu bình thản nhìn lịch sử hoạt động, ngay sau đó bực bội gõ bàn phím, bắt đầu khôi phục dữ liệu máy tính.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 26 Không tranh không giành


Lê Tiểu không phải hacker, nhưng kỹ thuật máy tính của cô vượt hẳn người thường.Dù gì ở bên cạnh Lê Thiếu Quyền – fan cuồng chính hiệu của Honker Union – lâu ngày mưa dầm thấm đất, năng lực viết mã code của Lê Tiểu siêu việt không kém.

Chỉ là cô quá lười đánh máy, lười suy nghĩ, làm việc gì cũng thuận theo tự nhiên, không tranh không giành.Chưa đến mười phút, tài liệu bị phá đã hoàn toàn được khôi phục.

Lê Tiểu gõ nhẹ một tay lên bàn phím.Phá luật luận văn của cô vì muốn cô không thể tốt nghiệp đúng hạn ư?Nếu là chuyện khác thì cô có thể mắt nhắm mắt mở.

Nhưng về nguyên tắc, cô quyết không chấp nhận sơ sót nào.Lê Tiểu khẽ nhếch môi, đóng cửa sổ luận văn, truy cập bộ nhớ camera.Dù gì đây cũng là máy vi tính mà Lê Thiếu Quyền đã cài đặt cho cô, thế nên hệ thống chức năng bộ nhớ của webcam cũng được anh ta cài đặt đặc biệt.Có lẽ người phá tài liệu không hề ngờ rằng, đêm khuya ba hôm trước, hành động của họ đã bị webcam máy vi tính ghi hình lại.Chạng vạng tối, Lê Tiếu đang làm tổ trên ghế trước cửa sổ nhìn bản thiết kế.

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, Lê Ngạn không mời mà đến."

Tiếu Tiếu, em đang làm gì thế?"

Lê Ngạn mặc vest trắng chỉn chu, đuôi tóc được vuốt keo cố định sau gáy, cổ áo còn thắt một chiếc nơ hồng, trông khá phóng túng.Lê Tiếu liếc mắt nhìn anh: "Anh đi thi hoa hậu à?"

Lê Ngạn chỉnh lại nơ, cúi đầu nhìn phục trang của mình: "Thế nào, đẹp lắm đúng không?

Đi thôi, anh dẫn em đi giải sầu."

Lê Tiếu câm nín, lắc đầu từ chối: "Em không đi."

"Không đi không được!"

Lê Ngạn xụ mặt đi đến bên cạnh cô, lấy điện thoại của cô: "Tối nay khách sạn Hoàng Gia có một buổi triển lãm tranh, em đi với anh, tiện chọn mấy bức giúp anh luôn.

Số tiền kiếm được chúng ta chia bốn sáu, em thấy sao?"

Lê Tiếu thở dài, nhỏm dậy khỏi ghế: "Nhìn em thiếu tiền lắm à?"

"Em không thiếu tiền, nhưng anh muốn cho em!

Mau thay đồ, anh chờ em dưới lầu."

Nửa tiếng sau, Lê Tiếu thay lễ phục màu đen rồi theo Lê Ngạn lên chiếc Bentley Continental của gia đình.Lê Ngạn cầm điện thoại xem giới thiệu về buổi triển lãm, thỉnh thoảng lẩm bẩm."

Ai tổ chức triển lãm tranh tối nay thế?"

Lê Tiếu nghe Lê Ngạn lẩm bẩm "danh họa cổ điển châu Âu" nên hỏi.Mấy năm nay, danh họa cổ điển châu Âu hiếm khi xuất hiện ở các buổi triển lãm trong thành phố, hầu hết đều được người sưu tầm và viện bảo tàng lưu giữ, sao triển lãm tranh tối nay lại có?Lê Ngạn vừa xem điện thoại vừa giải thích: "Nghe nói do Tập đoàn Diễn Hoàng Foundation tổ chức.

Anh xem qua bản giới thiệu điện tử thì có mấy bức trông được lắm."

Mắt Lê Tiếu sáng lên.

Hóa ra là Tập đoàn Diễn Hoàng.Cô trầm ngâm, nhìn ra ngoài cửa: "Thương Thiếu Diễn có đến không?"

Lê Ngạn lơ đăng đáp lại: "Chắc anh ta không tham dự mấy buổi triển lãm thế này đâu.

Hơn nữa sáng nay nghe ba nói, hình như hôm nay anh ta về Parma rồi."

Thương Úc về Parma rồi?Tầm mắt Lê Tiếu thoáng mơ hồ, bỗng nhiên có cảm giác khao khát về đất nước Parma này.Không biết đó là nơi thế nào mà tạo nên một Thương Úc tác phong tùy tiện, ngang ngược như vậy.Xe chạy nửa tiếng đồng hồ, khách sạn Hoàng Gia đã gần ngay trước mắt.Lê Tiếu mặc lễ phục màu đen khoác tay Lê Ngạn bước lên thảm đỏ trước cửa.

Một đen một trắng kết hợp dưới ánh đèn lờ mờ thu hút sự chú ý của mọi người.Triển lãm tranh tối nay được tổ chức ở Hành Lang Nghệ Thuật của khách sạn Hoàng Gia.

Hai anh em đi đến hành lang dài, bầu không khí yên tĩnh đậm đà hơi thở văn hóa nghệ thuật.Đúng là có rất nhiều danh họa, nghe nói còn có cả bản gốc châu Âu cổ điển đã thật truyền từ lâu được ghi chép trong "Danh họa thông giám".Lúc này, Lê Ngạn đứng ở Hành Lang Nghệ Thuật băn khoăn nhìn xung quanh, sau đó hơi cúi đầu, nói nhỏ với Lê Tiếu: "Bé cưng, em nhìn bức 'The Harvester' kia xem, có đáng để mua không?"

Bức tranh sơn dầu cổ điển được treo ở vị trí dễ thấy nhất trong hành lang, dấu vết tang thương được thời gian khắc họa, hòa cùng nhân tính của tầng đáy xã hội trong từng nét vẽ trông càng có sức hút.Lê Tiếu quan sát tỉ mỉ bức họa.

Đây là tranh sơn dầu đề tài thôn quê vào nửa cuối thế kỷ mười chín.

Phong cách tổng thể chú trọng nông xá, đồng cỏ, làng mạc,... trông rất trong lành và chân thật.Một lúc lâu sau, Lê Tiếu khẽ gật đầu, nói: "Là tác phẩm của Falion vào năm 1882.

Nếu có thể mua lại bức tranh này thì anh sẽ sang tay chí ít giá gấp đôi."

Nghe thế, Lê Ngạn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Lê Tiếu khen ngợi: "Được đấy, cả tác phẩm của Falion cũng nhớ nữa.

Thế thì anh yên tâm rồi."

Lê Tiếu lạnh nhạt liếc anh, dửng dưng hất tay anh ra: "Đều nhờ anh ban tặng!"

Ba người con trai nhà họ Lê bình thường không có sở thích gì khác ngoài thú vui duy nhất là truyền thụ cho Lê Tiếu vô điều kiện những kỹ năng của mình, từ nhỏ đến lớn, liên tục không ngừng, như thể sợ không có ai nối nghiệp họ vậy.Lê Ngạn không để bụng, lại quàng vai Lê Tiếu, lúc thì dừng chân khi thì thảo luận trước các bức danh họa.Ngay lúc này, trong phòng quan sát ở hậu đài của Hành Lang Nghệ Thuật, một thanh niên ăn mặc diêm đúa ngồi trên ghế cứ như không xương.

Anh ta gảy chuỗi hạt hổ phách trong tay, ánh mắt thích thú dõi theo Lê Tiếu.Người này tên Truy Phong, là một trong bốn trợ thủ của Thương Úc."

Cậu Phong, cô bé này rất có mắt nhìn!"

Ông Lưu - quản lý của Tập đoàn Diễn Hoàng Foundation cười tươi chỉ vào Lê Tiếu trong màn hình giám sát.Vì trong buổi triển lãm có không ít danh họa đắt giá, thế nên toàn bộ Hành Lang Nghệ Thuật được lắp đặt camera giám sát 360 độ không góc chết.

Lời bình của Lê Tiếu về danh họa đương nhiên cũng được thu trọn.Truy Phong quơ quơ chuỗi hạt, cười tà: "Đúng là không tệ, vẻ ngoài cũng rất được."

Nghe thế, ông Lưu lập tức hiểu ý xoa tay: "Thế... chi bằng để tôi tiến cử cho cậu Phong?"

"Ông quen à?"

Truy Phong liếc nhìn ông Lưu."

Tôi không quen cô ấy, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy là Lê Ngạn.

Tôi có chút giao tình với cậu ta, có thể tán gẫu được."

Truy Phong không nói gì, nhưng đôi mắt hừng hực lửa nóng.Nhiều năm qua, anh ta chưa từng gặp cô gái nào vừa đẹp vừa cá tính thế này, rất đáng để có được!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 27 Muốn theo đuổi cô gái này!


Thương Úc về Parma rồi?Tầm mắt Lê Tiếu thoáng mơ hồ, bỗng nhiên có cảm giác khao khát về đất nước Parma này.Không biết đó là nơi thế nào mà tạo nên một Thương Úc tác phong tùy tiện, ngang ngược như vậy.Xe chạy nửa tiếng đồng hồ, khách sạn Hoàng Gia đã gần ngay trước mắt.Lê Tiếu mặc lễ phục màu đen khoác tay Lê Ngạn bước lên thảm đỏ trước cửa.

Một đen một trắng kết hợp dưới ánh đèn lờ mờ thu hút sự chú ý của mọi người.Triển lãm tranh tối nay được tổ chức ở Hành Lang Nghệ Thuật của khách sạn Hoàng Gia.

Hai anh em đi đến hành lang dài, bầu không khí yên tĩnh đậm đà hơi thở văn hóa nghệ thuật.Đúng là có rất nhiều danh họa, nghe nói còn có cả bản gốc châu Âu cổ điển đã thất truyền từ lâu được ghi chép trong "Danh họa thông giám".Lúc này, Lê Ngạn đứng ở Hành Lang Nghệ Thuật băn khoăn nhìn xung quanh, sau đó hơi cúi đầu, nói nhỏ với Lê Tiếu: "Bé cưng, em nhìn bức 'The Harvester' kia xem, có đáng để mua không?"

Bức tranh sơn dầu cổ điển được treo ở vị trí dễ thấy nhất trong hành lang, dấu vết tang thương được thời gian khắc họa, hòa cùng nhân tính của tầng đáy xã hội trong từng nét vẽ trông càng có sức hút.Lê Tiếu quan sát tỉ mỉ bức họa.

Đây là tranh sơn dầu đề tài thôn quê vào nửa cuối thế kỷ mười chín.

Phong cách tổng thể chú trọng nông xá, đồng cỏ, làng mạc,... trông rất trong lành và chân thật.Một lúc lâu sau, Lê Tiếu khẽ gật đầu, nói: "Là tác phẩm của Falion vào năm 1882.

Nếu có thể mua lại bức tranh này thì anh sẽ sang tay chí ít giá gấp đôi."

Nghe thế, Lê Ngạn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Lê Tiếu khen ngợi: "Được đấy, cả tác phẩm của Falion cũng nhớ nữa.

Thế thì anh yên tâm rồi."

Lê Tiếu lạnh nhạt liếc anh, dửng dưng hất tay anh ra: "Đều nhờ anh ban tặng!"

Ba người con trai nhà họ Lê bình thường không có sở thích gì khác ngoài thú vui duy nhất là truyền thụ cho Lê Tiếu vô điều kiện những kỹ năng của mình, từ nhỏ đến lớn, liên tục không ngừng, như thể sợ không có ai nối nghiệp họ vậy.Lê Ngạn không để bụng, lại quàng vai Lê Tiếu, lúc thì dừng chân khi thì thảo luận trước các bức danh họa.Ngay lúc này, trong phòng quan sát ở hậu đài của Hành Lang Nghệ Thuật, một thanh niên ăn mặc diêm đúa ngồi trên ghế cứ như không xương.

Anh ta gảy chuỗi hạt hổ phách trong tay, ánh mắt thích thú dõi theo Lê Tiếu.Người này tên Truy Phong, là một trong bốn trợ thủ của Thương Úc."

Cậu Phong, cô bé này rất có mắt nhìn!"

Ông Lưu - quản lý của Tập đoàn Diễn Hoàng Foundation cười tươi chỉ vào Lê Tiếu trong màn hình giám sát.Vì trong buổi triển lãm có không ít danh họa đắt giá, thế nên toàn bộ Hành Lang Nghệ Thuật được lắp đặt camera giám sát 360 độ không góc chết.

Lời bình của Lê Tiếu về danh họa đương nhiên cũng được thu trọn.Truy Phong quơ quơ chuỗi hạt, cười tà: "Đúng là không tệ, vẻ ngoài cũng rất được."

Nghe thế, ông Lưu lập tức hiểu ý xoa tay: "Thế... chi bằng để tôi tiến cử cho cậu Phong?"

"Ông quen à?"

Truy Phong liếc nhìn ông Lưu."

Tôi không quen cô ấy, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy là Lê Ngạn.

Tôi có chút giao tình với cậu ta, có thể tán gẫu được."

Truy Phong không nói gì, nhưng đôi mắt hừng hực lửa nóng.Nhiều năm qua, anh ta chưa từng gặp cô gái nào vừa đẹp vừa cá tính thế này, rất đáng để có được!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 28 Anh ta là người của Thương Úc


Ý cười trên môi Truy Phong càng sâu, anh ta nhìn chẳm chằm cánh tay đang ôm Lê Tiếu của Lê Ngạn, trào phúng nói: "Vừa rồi ông có nghe anh ta gọi cô ấy là 'bé cưng' không?

Ông nói xem quan hệ của họ thế nào?"

"Ôi, đàn ông mà, đến một nơi thế này hầu hết đều dẫn theo bạn gái để giữ thể diện."

Ông Lưu kết luận.Thấy Truy Phong rất muốn theo đuổi Lê Tiếu, ông ta không do dự nữa mà nói thẳng: "Cậu Phong đừng lo, Lê Ngạn không có sở thích gì khác ngoài danh họa.

Nếu cậu thật sự thích cô gái này, tôi lấy hai bức tranh trao đổi với cậu ta là êm thôi."

Truy Phong cố nghĩ đến cái tên Lê Ngạn, một lúc sau mới đưa ra câu đánh giá: "Anh ta là Lê Ngạn, người tự xưng là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia của Nam Dương?"

Ông Lưu vỗ đùi: "Đúng!

Chính là cậu ta!

Nói dễ nghe là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia, nhưng thắng thắn thì một doanh nhân sang tay các danh họa thôi."

Truy Phong hiểu ra, chậm rãi đứng dậy: "Đi thôi."

"Nào, mời cậu đi bên này!"

Chưa đến hai mươi phút, Lê Tiếu đã xem qua hết tất cả danh họa ở Hành Lang Nghệ Thuật.

Ngoại trừ "The Harvester" thì các bức khác không cần thiết phải mua lại.Cô hết hứng dựa vào một góc rẽ hành lang, cầm điện thoại tra cứu về Parma.Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Lê Tiếu tắt màn hình, từ từ nghiêng đầu, chỉ thấy hai người đàn ông đang đi về phía mình.Không quen.

Lê Tiếu liếc qua rồi quay đi.Thấy thế, Truy Phong vô thức nhíu mày.

Có người ngó lơ... gương mặt này của anh ta?

Nên biết rằng, gương mặt của anh ta đã từng thu hút bao nhiêu trai gái theo đuổi.Cô ấy... mù sao?Ông Lưu trộm liếc Truy Phong, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng với anh ta: "Cậu Phong, cậu trò chuyện với cô ấy trước đi, để tôi đi tìmLê Ngạn."

Truy Phong chỉ ừ một tiếng, đợi ông Lưu đi rồi mới chậm rãi đến trước mặt Lê Tiếu, học theo tư thế của cô mà ngả ngớn dựa vào tường: "Cô em, có hứng thú làm quen không?"

Lúc này, Lê Tiếu mới nhìn vào mắt Truy Phong.

Hai người đều lười biếng dựa tường, hơn nữa còn mặc quần áo cùng màu trông rất ăn ý.Cô lạnh nhạt từ chối: "Không hứng thú."

Truy Phong nghẹn họng, giơ tay vuốt chân mày.

Cá tính đấy, anh ta càng muốn theo đuổi."

Làm quen rồi sẽ có hứng thú.

Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Truy Phong."

Truy Phong?Cải tên này rất hiếm gặp.

Lê Tiếu liếc nhìn vẻ tùy tiện của Truy Phong, cảm thấy quen quen.Bồng dung, cô nghĩ đến một khả năng, nheo mắt nghiền ngẩm: "Cái tên Truy Phong này khiến tôi nghĩ đến Lưu Vân."

"Hử?

Cô em biết Lưu Vân?"

Quả nhiên anh ta là người của Thương Úc!Tác phong y hệt nhau!Hàng mi Lê Tiếu khẽ run, cô cười: "Không quen.

Tôi có người bạn đặt tên trên mạng là Truy Phong Lưu Vân."

"Trùng hợp vậy!"

Truy Phong hoàn toàn không để ý đến ánh mắt gian xảo của Lê Tiếu, tự cảm thấy hài lòng mà nghiêng người về phía cô: "Vậy cô em nói xem, thế này có phải duyên phận hay không?"

Truy Phong là một chàng công tử trời sinh phóng túng, thích nhất là người đẹp có phong thái riêng biệt.

Mà đôi mắt nai trong trẻo mơ màng kia của Lê Tiếu lại càng khiến anh ta rung động.Lúc này, Lê Tiếu nhìn Truy Phong, mim cười: "Anh Truy Phong là người của Tập đoàn Diễn Hoàng?"

Truy Phong khựng lại, kinh ngạc nhìn nụ cười của Lê Tiếu: "Phải, kẻ hèn này là Tổng Giám đốc điều hành của Diễn Hoàng."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 29 Danh thiếp của một tên ngốc


Lê Tiếu liếc nhìn đầu mày cuối mắt tùy tiện của Truy Phong, dối lòng tán dương: "Anh đây thật ưu tú!"

"Không dám không dám."

Truy Phong phất tay đắc ý, nhìn Lê Tiếu nóng hừng hực như lửa.Lúc này, Lê Tiếu chậm rãi điều chỉnh tư thế, dựa lưng vào tường, nhìn điện thoại như vô tình mà hỏi: "Anh Truy Phong là Tổng Giám đốc điều hành, thế...

Diễn gia thì sao?

Anh ta là nhân vật thế nào ở Tập đoàn Diễn Hoàng?"

Vừa dứt lời, Lê Tiếu đã nhạy bén nhận ra hơi thở nguy hiểm đến từ Truy Phong.Ánh mắt Truy Phong sâu kín quan sát Lê Tiếu, vẻ giễu cợt trên mặt biến mất, lạnh lùng cảnh cáo: "Cô em à, hiếu kỳ là chuyện tốt, nhưng thứ gì không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi."

Với vai trò là bốn trợ thủ đắc lực, họ rất kiêng kị việc người ngoài vô tình hay cố ý dò hỏi tin tức của Diễn gia.Lúc này, Lê Tiếu liếc xéo vẻ mặt thay đổi đột ngột của Truy Phong, bắt gặp ánh mắt của anh ta mà nhếch môi nói: "Hỏi chút thôi, đâu cần phải căng thẳng thế.

Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, tò mò về Tập đoàn Diễn Hoàng thì cũng dễ hiểu mà, đúng không?"

Truy Phong ngượng ngùng sờ mũi, đánh giá Lê Tiếu rồi đổi để tài: "Cô em còn đi học à?"

"Phải, sắp tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ thực tập."

Lê Tiếu cố ra vẻ buồn bã.Truy Phong nhíu mày, áp sát đến trước mặt Lê Tiêu, mỉm cười xấu xa: "Muốn đến Diễn Hoàng thực tập không?"

Lê Tiếu ngẩng đầu lên, đôi mắt nai lấp lánh, dáng vẻ trông như được lợi mà sợ: "Tôi đến đó được sao?"

"Được, đương nhiên được rồi!"

Truy Phong kìm lòng không đặng trước gương mặt xinh đẹp của Lê Tiếu, cảm thấy mình như đang chao lượn, nếu không sao chân lại nhũn vậy chứ.Khi cười, cô gái này trông thật đẹp, sinh động lại rực rỡ.Mười phút sau, Lê Tiếu quay lại sân trong hành lang, Lê Ngạn ở phía trước đang trao đổi chi tiết việc đổi chác danh họa với ông Lưu.Đương nhiên, vị doanh nhân kiêm nghệ thuật gia này đã bị ông Lưu gài, bức "The Harvester" kia đã được Lê Ngạn mua với giá ba mươi triệu USD.Trên đường về, Lê Ngạn còn đắm chìm trong tâm trạng vui sưỡng vì có được danh họa.

Nương theo ánh đèn đường rọi vào trong xe, anh chợt chú ý đến tấm thiếp trong tay Lê Tiếu."

Em đang cầm gì thế?"

Lê Ngạn tò mò kéo cổ tay cô, vừa rút ra đã nghe Lê Tiếu thờ ơ đáp lại: "Danh thiếp của một tên ngốc."họ Truy?Lê Ngạn nhíu mày, cúi đầu nhìn, cái tên nghe ngu xuẩn thật, Lê Ngạn ngạc nhiên."

Người này... là Tổng Giám đốc điều hành của Diễn Hoàng?"

Đừng nói là Tổng Giám đốc điều hành, dù là trợ lý điều hành thôi cũng thuộc vào dạng không phải ai cũng có thể gặp được.

Em gái quý báu nhà anh đi dạo một vòng ở hành lang đã gặp được ngay
Tổng Giám đốc điều hành?"

Anh ta đưa danh thiếp cho em làm gì?"

Lê Ngạn hoài nghi.Lê Tiếu chống cắm nhìn tấm danh thiếp, cười sâu xa: "Anh ta thiếu trợ lý, còn em vừa hay thiếu kinh nghiệm thực tập."

Nói chính xác hơn, cô đang thiếu một cơ hội có thể bước vào Tập đoàn Diễn Hoàng.
 
Back
Top Bottom