Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 10 Trái cây này đắt lắm nhỉ?


Lê Tiếu cản một miếng bánh mì, ung dung đáp: "Ngày mai."

Lê Ngạn gật đầu, hung hăng nói: "Thằng chó Thương Lục, chờ anh Cả và chú Ba về, xem bọn tao xử lý mày thế nào."

Ăn sáng xong, Lê Tiếu về phòng, cầm di động lên mới nhận ra tối qua tắt máy đã quên mở lại.Trong tích tắc màn hình sáng lên, Lê Tiếu có cảm giác như điện thoại muốn nổ tung.

Hai mươi mấy tin nhắn đều do Đường Dực Đình gửi tới.Đọc hết toàn bộ tin nhắn, khóe môi Lê Tiếu không khỏi giật giật vài cái.

Cô có thể tưởng tượng được cảnh Đường Dực Đình đứng trước cửa phòng tài vụ hùng hổ gửi tin nhắn cho mình.Lê Tiếu tự biết mình đuối lý nên trả lời lại vài chữ.

Sau đó, cô lại lên trang web của Chanel, tìm mẫu túi xách mới nhất, chụp ảnh màn hình rồi gửi cho Đường Dực Đình, nhắn thêm: Mai tặng cậu.

Đường gia Tiểu Đình trả lời ngay tắp lự: Cảm ơn cô chủ, cô chủ cứ việc bận rộn nè. (Xoa tay mong chờ.jpg)Chiều hôm ấy, Lê Tiếu đến Entertainment City lấy xe, rồi lại đi tới cửa hàng Chanel.Cho hộp quà vào cốp xe xong, cô ngồi trầm tư trên ghế lái một lúc mới lái xe tới khu nhà Giang Cảnh Hào Đình, nơi ở của anh họ Lê Thiếu Quyền của cô.Lái xe tới ngã tư, Lê Tiếu nhìn thấy có quầy bán trái cây thì dừng lại mua một nải chuối.

Đến thăm anh họ không thể đi tay không được.•••Căn hộ được thiết kế theo kiểu thông tầng, Lê Tiếu một tay xách chuối một tay bấm mở khóa vân tay.Cửa phòng vừa mở ra, mùi thuốc lá gay mũi ập vào mặt.

Lê Tiếu đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai.

Lúc này, Lê Thiếu Quyền đang ngồi trước máy tính nhập code, mãi tóc lâu ngày không cắt nên đã dài ra trông thấy.Anh ta là con trai duy nhất của bác hai Lê Tiếu, xuất thân giàu có, hai mươi sáu tuổi vẫn chưa có nghề ngỗng đàng hoàng.

Giấc mộng cả đời chính là trở thành ông trùm của Honker Union, hay gọi tắt là bố già Hacker.Honker là một danh hiệu, chỉ những hacker trong nước đã từng đại chiến với các hacker nước ngoài tại Nam Dương.

Sau này có không ít thanh niên tự lập thành nhóm liên minh hackers, cùng chung chí hướng tiêu diệt đám hackers phi pháp có ý đồ làm nhiều loạn kinh tế nơi này.Năm đó, Lê Thiếu Quyền mới mười sáu tuổi nhưng đã si mê gia nhập tổ chức hóa thân chính nghĩa - Honker Union.Lê Tiếu nheo mắt đi tới trước bàn máy tính, đặt ba trái chuối trước mặt Lê Thiếu Quyền.

Mùi thuốc lá nồng nặc trong không khíkhiến cô phải nhăn mày, nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ sát đất đang mở rộng, rồi lại nhìn gạt tàn thuốc đầy ắp, sao anh ta còn chưa hút đến chết nhỉ?Lúc này, Lê Thiếu Quyền đang cắn đầu thuốc lá ngẩng đâu, đôi mắt thâm quầng, miệng lẩm bà lẩm bẩm: "Trái cây này...

đắt lắm nhỉ!"

Ba trái chuối tiêu, phóng khoáng quá.Lê Tiếu thuận thế tựa vào bàn máy tính: "Lễ ít lòng nhiều, giúp em điều tra một người."

Ngón tay gõ phím của Lê Thiếu Quyền dừng lại, anh ta lấy điếu thuốc xuống, cầm chuối lên quơ quơ: "Bố già tương lai của Honker Union chỉ đáng giá ba trái chuối hả?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 11 Có tiền thì em chính là daddy


L ê Tiếu thản nhiên nhìn Lê Thiếu Quyền, lấy lại chuối trong 1 tay anh ta, tự bóc ăn một quả rồi nói: "Anh nhận được tiền sinh hoạt tháng này rồi à?"

Lê Thiếu Quyền tái mặt, dụi thuốc lá và đứng bật dậy, xoa tay vào quần: "Dạ daddy, daddy nói mình điều tra ai?"

Từ khi Lê Thiếu Quyền mê muội internet, bác Hai của Lê Tiếu tức khỏi phải bàn, thẳng tay cắt luôn tiền sinh hoạt của anh ta.

Năm, sáu năm nay toàn là Lê Tiếu tiếp tế tiền chi tiêu hằng ngày cho anh ta.Có tiền thì em chính là daddy!Lê Tiếu liếc anh ta, cầm điện thoại chuyển khoản ngay năm trăm nghìn tệ: "Thương Úc."

Lê Thiếu Quyền lại ngồi xuống, nhìn tin nhắn thông báo đã nhận được tiền còn cười hì hì nói câu "Cảm ơn daddy", sau đó thành thạo mở hộp tìm kiếm cài đặt sẵn trên máy tính ra và hỏi: "Chữ 'Úc' nào?"

"Úc trong 'nồng đậm sâu nặng' ấy."

Lê Tiếu nhớ đến khí chất bí hiểm mãnh liệt trên người Thương Úc mà mím môi, ngay cả chuối trong miệng cũng trở nên ngọt hơn.Sau hàng loạt tiếng "lách cách" vang lên, Lê Thiếu Quyền ngẩng đầu lên với sắc mặt kỳ quái: "Không có người này, em có nhớ nhầm tên không đấy?"

Lê Tiếu ném vỏ chuối vào thùng rác, nhìn về cửa số, nói: "Vậy anh tìm thử...

Thương Thiếu Diễn đi."

Nhưng Lê Thiếu Quyền vừa mới đánh xong hai chữ bỗng khựng lại, kinh ngạc nhìn Lê Tiếu, căng thẳng hỏi: "Thương Thiếu Diễn, có phải là Thương, Thiếu, Diễn, mà anh biết không?"

"Chứ sao?"

Lê Tiếu nhếch chân mày.Lê Thiếu Quyền nhăn trán, nghiêm túc hỏi: "Vị tổ tông Nam Dương này chọc phải em à?"

Lê Tiếu sắp mất hết kiên nhẫn, miễn cưỡng nói với Lê Thiếu Quyền: "Có phải là anh không tra được đúng không?"

Lê Thiếu Quyền cảm thấy kỹ thuật vi tính siêu phàm của bản thân bị xúc phạm bèn hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa mà liên tục gõ bàn phím...Từng giây từng phút thời gian trôi qua, trong phòng sách chỉ toàn tiếng gõ phím và những lời ca thán từ Lê Thiếu Quyền: " Ể?

Ủa?

Hả?

Á?..."

Lê Tiếu nghe giọng điệu của anh ta nên thầm đoán... chắc làthất bại rồi.Chỉ có thế mà còn muốn gia nhập Honker Union?

Để chà toilet hay sao?Mười phút lại trôi qua, Lê Tiếu im lặng định ra về.Ngay lúc này, Lê Thiếu Quyền đột nhiên rú lên một tiếng, đập râm râm xuống bàn, la to: "Vào rồi, vào được rồi, mau lại đây xem!"

Lê Tiếu dừng bước, trong mắt thoáng chốc tràn đầy năng lượng.Cô đi đến bên cạnh Lê Thiếu Quyền, mà người này đã tự đọc to: "Thương Thiếu Diễn, quê quán Parma, năm nay hai mươi bảy tuổi...

ôi, cái quái gì đây?"

Theo vẻ mặt kinh hãi của anh ta, Lê Tiếu nhìn lên màn hình vi tính, tất cả dữ liệu đều đã biến mất.

Vài giây sau anh ta còn bị phản công.Trên trang chủ đen kịt chỉ hiện lên một dấu chấm than to màu đỏ cùng hàng chữ tiếng Anh: WARNING!Lê Tiếu cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả này.

Quả nhiên, anh rất bí ẩn.Lúc này, Lê Thiếu Quyền đang trợn mắt há mồm nhìn màn hình máy tính, hết gõ phím lại bấm chuột nhưng đều vô ích.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 12 Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân


Bến giờ chiều, Lê Tiếu quay về biệt thự nhà họ Lê.Vừa bước vào cửa cô đã nghe thấy giọng nói trong trẻo du dương hô lên: "Út cưng Tiếu Tiếu của mẹ về rồi đấy à?"

Mắt Lê Tiếu ánh lên ý cười, hướng về phía phòng khách đáp: "Mẹ, con đây."

Đoàn Thục Viện, nữ chủ nhân nhà họ Lê tuy đã ngoài năm mươi, nhưng cuộc sống giàu sang nhiều năm vẫn giữ nguyên cho bà vẻ đẹp mặn mà tự nhiên, đoan trang quý phái.Đoàn Thục Viện bước nhanh đến trước mặt Lê Tiếu, ôm chặt cô vào lòng, vừa xoa vừa nói: "Út cưng, mẹ về muộn, để con chịu thiệt rồi."

Đoàn Thục Viện cao khoảng mét bảy, xấp xỉ Lê Tiếu.

Mà bà lại đi giày cao gót, dáng người cân đối.Lê Tiếu chui ra khỏi lòng mẹ, chỉnh lại đầu tóc mình: "Mẹ vừa về sao không lên lầu nghỉ ngơi cho khỏé?"

"Mẹ không mệt.

Út cưng tới đây, lần này tham dự tuần lễ thời trang, mẹ có mua cho con vài bộ trang phục, xem có thích không!"

Đoàn Thục Viện kéo Lê Tiếu vào phòng khách, ngồi xuống sô pha, cảm điện thoại bắt đầu khoe: "Con xem, cái váy ngắn màu vàng nhạt này con mà mặc là bảo đảm như tiên nữ giáng trần luôn.

Còn cả bộ này..."

Cứ thế Đoàn Thục Viện như đài phát thanh không ngừng nghi suốt hai mươi phút.

Đến khi Lê Quảng Minh, Lê Ngạn và Lê Quân từ phòng sách tầng hai đi xuống mà Đoàn Thục Viện vẫn còn thao thao bất tuyệt.Ba bộ trang phục thường ngày, hai bộ lễ phục, bảy cái quần jeans, tám cái áo khoác, còn có cả kẹp tóc số lượng có hạn, tổng cộng khoảng mười hai triệu.

Những thứ này đều được mua cho Lê Tiếu.Đoàn Thục Viện uống ngụm nước, sau đó đưa điện thoại cho Lê Tiếu: "Út cưng, thích không?

Tới này các thương hiệu sẽ gửi thẳng đến nhà.

Lần này mẹ về gấp quá, còn bốn, năm show trình diễn thời trang vẫn chưa xem.

Lần sau mẹ mua tiếp cho con nhé."

Lê Tiếu cầm lấy chiếc điện thoại đã bắt đầu nóng lên, bấm tắt màn hình: "Thích lắm, cảm ơn mẹ."

Cuộc sống ngày thường thế này, thấy riết mà quen!Lúc này, Lê Quảng Minh và mọi người đã ngồi vào bàn.

Anh cả Lê Quân là cán bộ cấp cao của ban Thư ký Nam Dương, khí chất uy nghiêm, áo vest phẳng phiu.

Vì chuyện Lê Tiếu bị từ hôn, anh đã hoãn buổi hội nghị hòa đàm ở nước ngoài để về nhà họ Lê trước.Lê Quân cẩn thận nhìn Lê Tiếu, thấy dáng vẻ cô vẫn như thường mà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh lục từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ dài tinh xảo, vừa nghiêm nghị vừa áy náy nói: "Tiếu Tiếu, anh đi công tác bận rộn, không kịp mua quà cho em.

Em cầm tạm chiếc bút máy bạch kim Montblanc này nhé."

Lê Tiếu nhận hộp quà, lấy bút máy ra, xoay trên ngón tay một vòng, rồi nói cảm ơn.Lê Quảng Minh thấy vậy thì vui vẻ, giây tiếp theo bực mình vỗ mạnh lên vai Lê Ngạn một cái: "Con nhìn anh Cả con đi!"

Lê Ngạn bị đánh: "..."

Lê Quân chỉnh lại cổ tay áo, đôi mắt sắc lạnh: "Ba mẹ, nói chuyện chính đi.

Thương Lục đột ngột từ hôn như vậy, trước đó nó có nói gì với hai người không?"

Lê Quảng Minh còn chưa lên tiếng, gương mặt đang tươi cười của Đoàn Thục Viện bỗng chốc trở nên nặng nề, rất ra dáng nữ chủ nhân: "Nó đơn phương yêu cầu từ hôn, trước giờ chưa từng hỏi ý kiến của ba mẹ.

Nếu biết trước như thế thì mẹ đã không sắp xếp cho Tiếu Tiếu và nó gặp riêng rồi, đúng là khinh người quá đáng."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 13 Quả thật em hơi ấm ức


Lê Quân nheo mắt nói: "Nói vậy là Thương Lục không xem nhà họ Lê chúng ta ra gì rồi!"

Nghe đến đây, Lê Ngạn nóng lòng muốn biểu hiện nãy giờ lập tức hùa theo: "Anh Cả nói không sai, em thấy Thương Lục kia đúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà."

Lê Quân liếc anh ta một cái, bổ sung thêm: "Anh đã điều tra tình hình Thương Lục mấy năm gần đây, lý lịch trong sạch, ít nhất là trên phương diện quan hệ nam nữ vẫn xem là tờ giấy trắng."

"Chuyện đính hôn đã có từ lâu, nó sớm không hủy muộn không hủy, sao nhất định phải hủy vào lúc Tiếu Tiếu sắp tốt nghiệp?"

Đoàn Thục Viện cười nhạt: "Chẳng phải nó bảo ngày mai sang thăm nhà sao?

Nếu nó không đưa ra lý do hợp lý thì chuyện này không xong đâu."

Vì muốn bảo vệ Lê Tiếu mà cả gia đình ngồi trong phòng khách vắt nát óc suy tính đối sách.Lê Tiếu vẫn luôn im lặng nay thay đổi tư thế thoải mái hơn, vùi mình trong ghế sô pha, từ tốn nói: "Con đồng ý hủy bỏ chuyện đính hôn mà."

Lê Quảng Minh và mọi người lập tức nhìn sang.Đoàn Thục Viện đau lòng xoa đầu Lê Tiếu: "Út cưng nói thật lòng sao?"

Khách quan mà nói, dù là xuất thân hay lý lịch thì thẳng nhóc thối Thương Lục đều xứng đôi với Lê Tiếu.

Huống chi, chuyện đính hôn này...Ngay lúc này, Lê Quảng Minh cũng khó xử phụ họa theo: "Tiếu Tiếu à, ba biết con khó chịu, nhưng..."

Đến đây ông khựng lại.Thật ra thì trước giờ Lê Tiếu chưa từng quan tâm đến chuyện đính hôn này.

Nhưng giờ đây thấy thái độ của ba mẹ, cô càng dám khẳng định nguyên nhân của cuộc hôn nhân đính ước từ bé này có vấn đề.

Cô dựa vào thành ghế, nhìn sắc mặt của ba mẹ, khẽ nhếch môi: "Người ta đã yêu cầu hủy hôn rồi, vậy thì cứ hủy đi, con không có ý kiến."

Lê Ngạn nén giận hỏi lại: "Cứ thế hủy bỏ thì có hời cho thằng nhãi kia quá không?"

Lê Tiếu vô tội nhìn Lê Ngạn, thờ ơ gật đầu: "Hình như là vậy, chẳng qua em thấy hơi ấm ức thật."

Cô vừa nói xong, người nhà họ Lê liền hằm hè, đưa ra hàng loạt cách thức đánh phủ đầu Thương Lục.

Tên oắt Lục nhà họ Thương kia, mi cứ chờ đấy!

Hai giờ sau, chạng vạng tối, anh ba Lê Thừa cũng đã về đến nhà.Ông trùm buôn bán khét tiếng tại biên giới, vai choàng áo khoác đen, vừa bước vào phòng khách thì không khí xung quanh dường như cũng thoang thoảng mùi máu tanh.Ba đứa con trai nhà họ Lê ai nấy đều tài giỏi.

Anh cả Lê Quân là cán bộ cấp cao chính phái ở Nam Dương, anh hai Lê Ngạn là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia đầy mùi tiền, còn anh ba Lê Thừa chính là một con buôn máu lạnh dạo chơi trên lằn ranh sinh tử.Mà trong nhà thì Lê Tiếu thân thiết với anh Ba nhất.

Lúc này, Lê Thừa đi lên tầng ba, gõ cửa phòng ngủ của Lê Tiếu: "Tiếu, anh Ba đây."

Giọng Lê Thừa khàn khàn có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn rất hùng hồn.Nghe tiếng gõ cửa, Lê Tiếu gập máy tính, đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Lê Thừa, cô biếng nhác hỏi: "Bao lâu rồi anh chưa về nhà nhỉ?"

Lê Thừa vào phòng, kéo ghế qua rồi ngồi phịch xuống, áo khoác tuột khỏi bờ vai, để lộ báng súng lục phía sau hông: "Gần đây biên giới bộn bề nhiều việc, không phải anh đã về rồi sao?

Nói đi, chuyện
Thương Lục là thế nào?"

Lê Tiếu nhìn trần nhà, đi tới bên cạnh anh, chống tay lên ghế, cầm lấy báng súng mà thưởng thức: "Chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng nói."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 14 Anh biết Thương Thiếu Diễn không?


Rõ ràng Lê Tiếu không muốn bàn thêm về chuyện Thương Lục từ hôn.cái chuyện hứa hôn từ bé chẳng biết ở đâu ra, có từ hôn cũng đúng ý cô.Lê Thừa hơi hất cằm, trên gương mặt quyết đoán hiện lên nụ cười cưng chiều: "Không muốn nói sao?"

Lê Tiếu nhìn Lê Thừa, thuận thế ném súng trả cho anh rồi ngồi trên mép giường, hai tay chống sau lưng: "Phải."

Dường như chỉ khi ở trước mặt Lê Thừa, Lê Tiếu mới có thể bộc lộ những cảm xúc chân thật.

Lê Thừa híp mắt, đáy mắt ẩn chứa vẻ tàn nhẫn: "Vậy thì không cần nói, để anh Ba đòi lại những uất ức mà em đã chịu vì cậu ta."

Lê Tiếu ngồi bên giường đung đưa chân, ánh mắt rơi trên áo khoác đen sau ghế, trong đầu lại hiện lên hình bóng của một người khác.Cô phiền muộn, chậm rãi hỏi: "Từ biên giới về có mệt không anh?"

"Không mệt, muốn làm gì?"

Lâu nay Lê Thừa luôn nuông chiều Lê Tiếu không có giới hạn.Thấy vậy, trong đôi mắt luôn thờ ơ của Lê Tiếu chọt hiện vẻ nôn nóng: "Quy tắc cũ?"

"Được, đi thôi!"

Lê Thừa vừa nói vừa đứng dậy, xoa đầu Lê Tiếu, sau đó hai anh em đi đến bãi đỗ xe.

Qua khoảng năm phút, hai chiếc Ferrari lái ra khỏi nhà họ Lê.Bảy giờ tối, tại trường bắn Bác Lan.

Lê Tiếu đeo kính an toàn và nút bịt tai, đứng trước bãi bắn đơn.

Trang phục bắn súng màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, tóc buộc đuôi ngựa buông sau gáy, khí chất lạnh lùng hiên ngang.Dường như chỉ khi đứng ở sân bắn, vẻ thờ ơ của Lê Tiếu mới có thể biến mất hoàn toàn.Cô cúi đầu nhìn súng lục dân dụng trên bàn, cầm lấy báng súng, dù trọng lượng hay cảm giác khi cầm đều khác hắn loại được chế tạo dưới trướng của anh Ba.

Lê Tiếu cầm băng đạn, thành thạo lắp ráp xong thì giương tay bắn ba phát đạn.Hai viên ghim ở vòng mười, một viên ở vòng tám.

Với thành tích này, Lê Tiếu híp mắt tỏ vẻ bất mãn.

Cô lắc lắc cổ tay, lại nhắm ngay hồng tâm mà bắn.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, Lê Tiếu đã bắn đến trăm phát, cho đến khi gan bàn tay tê rần, cô mới buông súng xuống.

Một tay vịn bệ bắn, một tay xoa gáy, cô cất giọng: "Không bắn nữa..."

Lê Thừa ngồi trên ghế nghỉ sau lưng Lê Tiếu nghe thế thì nhìn bảng thành tích: "Em bắn trúng vòng tám hai mươi ba lần.

Với thành tích này mà ở biên giới thì đủ cho em chết cả trăm lần rồi."

Lê Thừa rất hiểu em gái mình, kết quả bắn tối nay có thể chứng minh một điều: lòng cô không yên.

Lúc này Lê Tiếu đang xoa bóp cánh tay bỗng hỏi Lê Thừa: "Lê Tam, anh biết Thương Thiếu Diễn không?"

"Thương Thiếu Diễn?"

Lê Thừa rụt chân lại, chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng người: "Người của Tập đoàn Diễn Hoàng ấy à?"

Lê Tiếu đi đến trước mặt anh, cầm nước bổ sung năng lượng trên bàn, uống một ngụm lớn, nhướng mày đáp: "Phải, anh có biết không?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 15 Thì ra Thương Lục có bệnh


Lê Thừa tò mò nhìn Lê Tiếu, vài giây sau, anh lắc đầu khó hiểu: "Không biết.

Thương Thiếu Diễn ở Nam Dương nổi danh là bí ẩn, rồng thần thấy đầu chứ không thấy đuôi.

Bao nhiêu năm qua có bao người muốn chụp được tấm hình của anh ta còn khó hơn cả lên trời, em hỏi anh ta làm gì?"

Lê Tiếu ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn gan bàn tay phải hơi sưng, nói: "Không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi.

Anh ta là anh trai của Thương Lục.

Nếu chuyện đính hôn giữa bọn em không bị hủy bỏ thì sau này anh ta cũng là anh trai của em."

Cô vừa dứt lời, Lê Thừa đã liếc cô: "Em thiếu anh trai à?

Ba anh trai ở nhà còn chưa đủ sao?"

Xong, lại ganh ty rồi!Lê Tiếu kín đáo nhìn Lê Thừa, mím môi không lên tiếng.Hai anh em ngồi trong khu nghỉ ngơi im lặng trong chốc lát, sau đó Lê Thừa châm điếu thuốc, nhắc nhở: "Tiếu, đừng tò mò về Thương Thiếu Diễn, anh ta không phải người tốt gì."

Lê Tiếu lườm Lê Thừa một cái sắc như dao, im lặng nuốt lại lời đã lên đến khóe môi.Hình như mọi người đều không muốn nói quá nhiều về Thương Thiếu Diễn.

Nhưng họ càng như vậy, sự cố chấp của cô về anh càng tăng.Dưới vẻ ngoài tuấn tú, ngang ngược kia rốt cuộc ân chứa linh hồn như thế nào?Đêm đó, sau khi trở về nhà họ Lê, Lê Tiếu ở lì trong phòng.Mười giờ tối, cô đang lướt mấy trang web thì màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn WeChat.Đường gia Tiểu Đình: Mình có một bí mật, không biết có nên nói hay không.Lê Tiếu: Vậy thì đừng nói.Đường gia Tiểu Đình: Thật sự là bí mật động trời mà, liên quan đến hạnh phúc cả đời sau của cậu đấy, cậu không muốn biết thật à?Đường gia Tiểu Đình: (Ảnh 'Cho cậu một lần cơ hội nữa để chuẩn bị phát ngôn')Lê Tiếu nhìn thấy tin nhắn này cũng không trả lời, mà quay lại trang chủ Tập đoàn Diễn Hoàng tiếp tục xem tin tức.Ba phút sau, mấy tin nhắn WeChat liên tục được gửi tới.Đường gia Tiểu Đình: Liên quan đến Thương Lục.Đường gia Tiểu Đình: Cậu có muốn biết tại sao anh ta lại từ hôn không?Đường gia Tiểu Đình: Mình nói với cậu, thì ra anh ta có bệnh!Đường gia Tiểu Đình: Mình nghe lén điện thoại của
anh họ.Đường gia Tiểu Đình: Thương Lục có bệnh khó nói.

Anh ta không thể chạm vào phụ nữ.

Nghe nói chạm vào là sẽ nôn thốc nôn tháo đấy!Theo sau tin nhắn này là ba dấu chấm than liên tiếp, như thể Đường Dực Đình muốn chứng minh mình khiếp sợ đến cỡ nào.Lê Tiếu nhìn tất cả nội dung, nhếch môi, đôi mắt nai lóe sáng.Thì ra là thế.Không thể chạm vào phụ nữ, đúng là bệnh khó nói.

Nhưng nhớ lại dáng vẻ phách lối của Thương Lục khi từ hôn trước mặt mình, cô thật sự không nhìn ra anh ta có bất kỳ chứng bệnh gì.Vậy...Lê Tiếu nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, sau đó lắng lặng chụp lại màn hình rồi gửi cho Lê Thừa.Muốn hủy bỏ chuyện đính ước này thì nhất định phải hủy bỏ triệt để.

Cô rất mong đợi ngày mai.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 16 Thương Lục bị chơi xấu


Chín giờ sáng hôm sau.Sắc trời âm u phủ đầy sương, mặt trời bị mây đen che phủ.Thương Lục lái xe đến gần nhà họ Lê.

Hôm nay anh ta mặc quần tây áo sơ mi, một tay cầm lái, mắt đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi, liên tục thở dài.

Hơn 10 m phía trước chính là cổng chính nhà họ Lê.

Nghĩ tới tình cảnh phải đối mặt thôi là Thương Lục vô cùng bực bội.

Lúc chọn dâu đã không hỏi ý kiến của anh ta, giờ từ hôn lại bắt anh ta ra mặt, công lý ở đâu!Thương Lục oán hận nhìn vào cánh cổng được điêu khắc tinh tế, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rồi mới xuống xe.Anh ta bấm chuông cửa.

Sau một hồi chuông du dương, cổng chính tự động mở ra.Thương Lục tay không đứng giữa hai cánh cổng, thấy một đoàn hầu gái xếp thành hàng trong biệt thự xa hoa mà vô cùng bối rối.Gia đình gì vậy chứ?

Tất cả người giúp việc đều là nữ?Lúc này, người hầu gái đứng đầu bê một cái khay đi tới trước mặt Thương Lục, đưa chiếc khăn lông trên đó cho anh ta, mim cười nói: "Xin chào cậu Thương, chào mừng cậu tới nhà họ Lê, mời cậu lau tay trước."

Người hầu gái trông rất trẻ tuổi, thậm chí còn cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ.

Sắc mặt Thương Lục cứng đờ.

Đây nào phải là nhà họ Lê, mà là...

địa ngục mới đúng.Chỉ chốc lát sau anh ta lấy lại tinh thần, nhìn người hầu gái với vẻ đề phòng, vô thức lui ra sau một bước: "Cô cứ để xuống đi, tôi tự lấy."

Người hầu gái rất nghe lời, đặt lại khăn lông trên khay, thản nhiên bước tới gần Thương Lục.Lúc này, Thương Lục chớm giận.Anh ta cảnh giác híp mắt lại, giọng điệu quở trách: "Đứng gần thế làm gì?

Đây là phép tiếp khách của nhà họ Lê à?"

Người hầu gái cười tươi như hoa: "Nghe nói cậu Thương đây là bác sĩ, thường ngày làm việc ở bệnh viện, cho nên đây là khử trùng theo lệ, mong cậu thứ lỗi."

Thương Lục không lên tiếng, cảm thấy người ta coi mình như vi khuẩn di động, bị đối xử khác biệt.

Im lặng một lúc, Thương Lục nhăn nhó, bất đắc dĩ cầm khăn lông lên.

Vừa định lau ngón tay thì người hầu gái trước mặt bỗng nhào vào lòng anh ta, miệng thốt lên: "Ôi chao, trơn quá..."

Thương Lục lập tức bùng nổ.

"Cái gì chứ!

Oe!"

Khoảnh khắc Thương Lục nôn thốc nôn tháo ra, trong sân biệt thự im lặng như tờ.

Tất cả hầu gái đều trợn mắt há mồm, hoàn toàn quên cả phản ứng.

Quỷ thần ơi, trên đời này thật sự có người chạm phải phụ nữ là sẽ nôn sao?Mà trong lúc Thương Lục khom lưng nôn thốc nôn tháo, người hầu gái giả vờ ngã kia lập tức đẩy anh ta ra, nhanh chóng chuồn sang bên cạnh.Giờ phút này, dù Thương Lục có ngu đi chăng nữa cũng đoán ra được ngọn nguồn mọi việc.Người nhà họ Lê cố ý.Mỗi lần Thương Lục chạm phải phụ nữ thì sẽ nôn đến mệt lã.Mà sáng nay anh ta lại chưa ăn, nên lần này xem như là nôn cả nước chua trong bụng ra."

Các người bảo Lê Tiếu ra đây cho tôi!"

Thương Lục khàn giọng gào lên, mắt đỏ ngầu long lanh nước.Vừa rồi bị người hầu gái nhào vào, hiện giờ trên người anh ta bắt đầu nổi mẩn đỏ, bụng như sóng cồn, bước đi cũng khó khăn.Trong sân không có ai trả lời, bước chân anh ta loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững được, anh ta ngước thì nhìn thấy người nhà họ Lê nối đuôi nhau đi ra.Thương Lục dụi mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, đứng thẳng lưng.Nhìn Lê Quảng Minh đi đầu tiên, anh ta định lên tiếng thì thấy đối phương giơ tay, sốt ruột nói với quản gia: "Mở cửa mau."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 17 Thương Úc đích thân đến từ hôn


Lúc này Thương Lục đã nôn đến mức không biết trời trăng mây gió.

Anh ta ôm bụng, vẻ mặt giận dữ nhìn chẳm chẳm người nhà họ Lê đang đứng ở hành lang, đinh ninh họ đang muốn đuổi mình.Lời mắng mỏ còn chưa kịp thốt ra thì cổng chính sau lưng lại được mở ra.

Gió mát thổi qua, giữa hàng cây xanh râm mát ngoài cửa, đập vào mắt là một đoàn xe sang khí thế lăn bánh trên đường.Chiếc xe đi đầu từ từ dừng lại.

Tài xế xuống xe rồi đi vòng đến phía sau, khom người mở cửa, một tay che mui xe, cung kính lên tiếng: "Chủ nhân, đến nhà họ Lê rồi."

Thương Úc tới!Vài phút trước khi Thương Lục bị gây khó dễ, Lê Quảng Minh nhận được điện thoại của Lưu Vân - tâm phúc của Thương Úc, nói rằng hôm nay ông trùm Nam Dương sẽ đích thân đến từ hôn.Mặc dù đều là gia đình giàu có nhất ở Nam Dương, nhưng nhiều năm qua, Lê Quảng Minh và Thương Úc chỉ gặp nhau được một lần.

Đó là năm năm trước.Hôm nay, Lê Quảng Minh hơn năm mươi tuổi vẫn vừa tán thưởng vừa kiêng dè Thương Thiếu Diễn.

Đôi chân dài mặc quần tây đen bước ra từ ghế sau, Thương Úc xuất hiện.Môi anh khẽ mím, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt đen u ám.

Chẳng hiểu vì sao vừa nhìn thấy anh là Lê Tiếu đã cảm thấy hình như anh không được vui.Thương Úc vẫn mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, cổ áo để mở ba cúc, trông vừa nghiêm túc vừa ngang ngược.

Ánh mắt anh đảo qua từng người, dễ dàng nhìn thấy Lê Tiếu đang đứng bên cạnh Lê Thừa.Chưa tới một giây, anh ra hiệu với tài xế bên cạnh.

Sau đó tài xế đi tới cốp xe, lấy rất nhiều quà ra.

Lúc này, Thương Lục đang đè nén cơn buồn nôn, loạng choạng đi đến tố cáo với Thương Úc: "Anh, bọn họ..."

Thương Úc liếc sang một cái sắc lẹm khiến Thương Lục hít một hơi thật sâu, nuốt hết mấy lời oán trách vào bụng.Lúc này, Lê Quảng Minh đã cùng Đoàn Thục Viện ra đến cửa tiếp đón.

Gặp lại sau năm năm, ông trùm Nam Dương này ngày càng chín chắn, kín đáo, nhưng vẻ kiêu ngạo lại càng khiến người ta thấy áp lực."

Ông Lê, làm phiền rồi."

Thương Úc nhìn Lê Quảng Minh, gật đầu lên tiếng trước.

Giọng nói trầm bổng như rượu ngon, khiến người ta say mê."

Cậu Thương quá lời rồi, không phiền chút nào.

Mời vào trong."

Thái độ của Lê Quảng Minh đối với Thương Úc có thể nói là vô cùng khách sáo.Trước mặt bố già của Tập đoàn Diễn Hoàng nắm trong tay mạch kinh tế của cả Nam Dương thì cái địa vị giàu có nhất của nh họ Lê thật sự không đáng nhắc tới.Giờ phút này, Lê Tiếu nhìn Thương Úc đi ngang qua cuốn theo mùi thuốc lá thoang thoảng, mê hoặc lòng người.

Rõ ràng anh Ba cũng hút thuốc, Lê Thiếu Quyền cũng vậy, nhưng hình như chỉ mỗi mùi hương trên người anh là dễ chịu nhất.Lê Tiếu nghiêng mặt cười thầm, đi vào nhà theo.

Còn Thương Lục thì bị bỏ lại phía sau không ngừng nôn khan mà cũng chẳng ai thèm hỏi thăm.Trong phòng khách, không khí vô cùng nghiêm túc.

Lê Tiếu là người cuối cùng đi vào.

Vì sự hiện diện của Thương Úc mà đại sảnh thường ngày rộng lớn lại có vẻ chật hẹp.Anh ngồi bắt chéo chân trên chiếc sô pha đôi.

Dù anh im lặng không nói, nhưng khí thế mạnh mẽ khiến bầu không khí vô cùng áp lực.Lê Tiếu nhìn quanh thì thấy chỉ còn lại vị trí bên cạnh Thương Úc.

Vậy nên cô không hề do dự bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, lên tiếng chào: "Hi, Diễn gia."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 18 Chuyện đính ước từ bé này quan trọng vậy sao?


Lê Quảng Minh nhìn tới nhìn lui giữa Lê Tiếu và Thương Úc, sợ con gái cưng mình chọc giận vị bố già này bèn vội vàng nói sang chuyện khác: "Cậu Thương tới nhà quả thật là khiến nhà họ Lê nở mày nở mặt!"

Dù gì ba cũng mang danh là một tỷ phú, có thể bình tĩnh chút được không?

Lê Tiếu thở dài bất đắc dĩ, bắt chéo chân, tựa người vào ghế.Hôm nay cô mặc quần jeans xám, kết hợp với áo T-shirt trắng ngắn tay, vạt áo nhét trong lưng quần, vừa năng động lại thoải mái.Đặc biệt là đôi chân kia, vừa thon lại vừa dài, tư thế ngồi giống hệt Thương Úc.Lúc này, Thương Úc liếc nhìn tài xế bên cạnh, cất tiếng: "Ông Lê, tôi trịnh trọng bày tỏ sự đáng tiếc về chuyện hủy hôn giữa Thương Lục và cô nhà."

Giọng điệu từ tốn, thái độ điềm đạm lễ phép.

Tài xế
cũng đúng lúc đặt hộp quà lên bàn trà.Nét mặt Lê Quảng Minh hơi khựng lại, nụ cười dẫn biến mất: "Cho nên, chuyện đính hôn này thật sự không thể tiếp tục?"

Thương Úc nhận lấy tách trà từ tay người giúp việc, căm nắp gạt lá trà ra: "Chắc mọi người cũng đã biết được chứng bệnh của Thương Lục, e rằng trước mắt chỉ có thể là vậy."

"Xin hỏi ông cụ Thương có biết chuyện từ hôn không?"

Ánh mắt Lê Quảng Minh nặng nề, chân mày nhíu chặt, không giống như cố tình khách sáo.Lê Tiếu quan sát Lê Quảng Minh, sự hoài nghi đè nén trong lòng bấy lâu nay lại trỗi dậy.Thương Úc nhấp một ngụm hồng trà, chậm rãi ngưc lên, nhìn thắng vào mắt Lê Quảng Minh: "Trước mắt ba tôi vẫn chưa biết.

Ngày mai tôi về lại Parma sẽ truyền đạt giúp ông."

Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện nhìn nhau đầy khó hiểu.Lúc họ trao đổi ánh mắt, Lê Tiếu đột nhiên cười khẽ một tiếng, thốt ra lời khiến mọi người kinh ngạc: "Như thế cũng tốt, làm phiền Diễn gia rồi."

Cô vừa dứt lời, Thương Úc liền liếc sang.

Cô gái bên cạnh đang nhướng đuôi mày, cười gian xảo.

"Tiếu Tiếu!"

Lê Quảng Minh hô khẽ một tiếng.

Tuy ông không lớn tiếng, nhưng trong mắt đầy vẻ bất mãn.Thấy thế, Lê Tiếu híp mắt lại, vuốt ve móng tay mình, vẻ mặt rất thản nhiên: "Ba, con nói sai ư?"

Thật ra Lê Tiếu có thể đoán được một vài điều từ nét mặt của ba mẹ.

Họ hoàn toàn không muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này.Vậy rốt cuộc là vì lý do gì?Giờ phút này, dưới ánh mắt tò mò của Lê Tiếu, Lê Quảng Minh biết rõ mình đã tiết lộ quá nhiều.

Ông giãn mày, sau đó nói với Thương Úc: "Cậu Thương, có thể lên lầu nói chuyện không?"

Thương Úc vuốt ve tách trà sứ xanh, mắt nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Lê Tiếu, hơi gật đầu rồi trầm giọng đáp: "Được."

Một lát sau, Lê Quảng Minh và Thương Úc mất hút sau đầu cầu thang xoắn ốc ở tầng hai.Lê Tiếu chống trán, hỏi nhìn Đoàn Thục Viện: "Mẹ, có phải ba mẹ không muốn con từ hôn với Thương Lục không?"

Đoàn Thục Viện dối lòng phản bác: "Sao có thể, làm gì có chuyện đó."

Lê Quân nhìn xung quanh: "Anh cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của ba thật lạ!"

"Mẹ, có phải ba và mẹ có chuyện giấu chúng con không?

Rõ ràng Thương Lục không muốn kết hôn với Tiếu Tiếu, mà con thì lại thấy hình như ba mẹ rất kiên trì.

Chẳng lẽ chuyện đính hôn này có sự tích gì sao?"

Lê Ngạn cũng không hiểu bèn hỏi.Đoàn Thục Viện dữ dằn liếc Lê Ngạn: "Sự tích cái gì chứ?

Chẳng phải là rất lâu về trước..."

Cứ mỗi lần Lê Tiếu hoặc mấy anh trai hỏi thăm về chuyện hứa hôn từ nhỏ thì ba mẹ đều sẽ dùng giọng điệu qua loa như thế.Lê Thừa mất hết kiên nhẫn, cắt ngang lời Đoàn Thục Viện, lạnh giọng nói: "Mẹ, đã vậy thì hủy bỏ chuyện đính hôn này đi.

Hôm nay Thương Thiếu Diễn ra mặt thay Thương Lục, theo con thấy anh ta tính che chở cho em trai mình.

Xem ra con phải dùng cách khác để trút giận giúp Tiếu Tiếu rồi."

Nghi thức tiếp đón sáng tạo ngoài cửa hôm nay chính là kế hoạch của Lê Thừa, cũng là "quà ra mắt" dành cho Thương Lục.Còn cô gái xinh đẹp giả trang làm người hầu kia chính là cao thủ số một dưới tay anh: Nam Hân.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 19 Anh và ba tôi đã nói chuyện gì?


Khoảng hai mươi lăm phút sau, trên cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Trong phòng khách yên tĩnh, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.

Trừ Lê Tiếu ngồi trên sô pha không nhúc nhích, cô nhìn chằm chẳm mũi chân mình, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Mãi đến khi Lê Quảng Minh và Thương Úc trở lại phòng khách, cô mới chậm rãi nhìn về phía họ.Thương Úc thong thả đi qua phòng khách, điềm nhiên nói: "Xin dừng bước, không cần tiễn."

Lê Quảng Minh cười ngượng ngùng: "Thế... tôi sẽ chờ câu trả lời chắc chắn của ông cụ Thương."

Thương Úc không trả lời, chỉ cụp mắt.Không biết bọn họ đã nói gì, nhưng không khí giữa Thương Úc và Lê Quảng Minh thật kỳ lạ.Đoàn Thục Viện bước tới, vì lo lắng tiếp đón không chu đáo nên khách sáo mời mọc: "Cậu Thương phải đi rồi sao?

Nếu không vội thì ở lại dùng bữa nhé?"

"Không cần.

Cảm ơn."

Giọng điệu trả lời của Thương Úc nặng nề, dù vẫn rất phong độ nhưng ánh mắt sâu thằm khó đoán.Chờ đến khi anh ra tới sánh ở cửa trước, tài xế ớ sau lưng mới nối gót theo sau.Trong lúc vợ chồng và người nhà họ Lê còn mải thất thần nhìn theo Thương Úc, Lê Tiếu đã đứng lên đi ra ngoài."

Tiếu Tiếu!"

Lê Thừa ở đằng sau kinh ngạc kêu lên, nhưng Lê Tiếu đã biến mất nơi sảnh trước.Ngoài sân, Lê Tiếu chậm rãi theo sát Thương Úc.

Mà ở gần vườn hoa nhỏ bên phải, Thương Lục đang ôm bụng ngồi xổm dưới gốc cây phong, mặt mày trắng bệch, thỉnh thoảng nôn ọe vài cái, vừa thê thảm vừa buồn cười."

Diễn gia!"

Giọng nói trong trẻo hoạt bát của Lê Tiếu khẽ vang lên, tài xế nhìn thoáng qua, sau đó hiểu ý mà xoay người đi tới vườn hoa nhỏ.Thương Ức dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lê Tiếu, anh hỏi: "Chuyện gì?"

Lê Tiếu chớp chớp mắt, đút tay vào túi quần jeans, thẳng thắn trả lời: "Tôi có thể hỏi một câu không.

Anh và ba tôi đã nói chuyện gì?"

Tâm trạng của Lê Tiếu rất phiền muộn, cô không nghi ngờ tình thương yêu cũng như sự che chở của ba mẹ mình, chẳng qua cô không hiểu vì sao họ lại chấp nhất như thế về chuyện đính hôn giữa cô và Thương Lục thì hơn.Thương Úc nhìn Lê Tiếu, thản nhiên đáp: "Cô nên hỏi ba mình""Anh không thể cho tôi biết sao?"

Lê Tiếu nhíu mày, bất chọt ngẫng đầu lên nhìn đối phương.

Đôi mắt nai kia nhìn như vô hại nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén.Người đàn ông tỉ mỉ đánh giá gương mặt xinh xắn, quyến rũ của cô, từ chối vô cùng dứt khoát: "Xin lỗi, không thế."

Đã nói đến nước này, Lê Tiếu trở nên nóng nảy, ánh mắt tối sâm, giọng điệu cũng cứng ngắc: "Câu hỏi cuối cùng, cuộc hôn nhân này có thể hủy bỏ không?"

Trước mặt Thương Úc, một Lê Tiếu lâu nay thờ ơ lãnh đạm bỗng chốc quên mất phải ngụy trang.Ngay lúc cô nghĩ rằng Thương Úc sẽ không trả lời thì bên tai lại vang lên câu nói: "Chỉ cần cô muốn thì có thể hủy."
 
Back
Top Bottom