[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 84,794
- 0
- 0
[Edit] 💦 Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn
🪅 Chương 58
🪅 Chương 58
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chạy trước đã rồi tính!
🏮🏮🏮
Mười cuộc đối thoại mở đầu bằng "tôi có một người bạn...
" thì hết chín là đang nói về chính mình, Phương Dương đang định trêu chọc một phen, bảo Thư Uyển có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải mượn cớ, thì ngay sau đó liền thấy dòng chữ "có thai rồi".Phương Dương: "..."
Hóa ra là hỏi giúp bạn thật à.Bỏ đi tâm trạng đùa cợt, Phương Dương nghiêm túc xem chuyện là thế nào.[Thư Tiểu Uyển]: Người bạn đó và chồng cô ấy kết hôn vì lý do bên ngoài, vốn dĩ đã định sẵn 3 năm sau sẽ ly hôn.[Thư Tiểu Uyển]: Kết quả là người bạn đó có thai.[Thư Tiểu Uyển]: Chồng cô ấy không biết cô ấy có thể mang thai.[Thư Tiểu Uyển]: Bạn tôi vẫn chưa dám nói chuyện này với chồng, chỉ mới hỏi dò thử, chồng cô ấy trả lời rất chắc chắn là không thích trẻ con.[Thư Tiểu Uyển]: Bây giờ cô ấy phải làm sao đây?Mấy tin nhắn liên tiếp được gửi tới, Phương Dương xem mà ngây cả người.
Nếu tin này không phải do Thư Uyển gửi, cậu ta sẽ nghĩ vế sau còn có câu "chuyển cho tôi 50 tệ, giúp bạn tôi lật ngược thế cờ, bắt đầu hành trình làm mẹ đơn thân".Nhưng đây là do Thư Uyển gửi đến.
Bất kể câu chuyện này có thật hay không, rõ ràng là Thư Uyển đang tìm kiếm câu trả lời từ cậu ta.Phương Dương nghĩ ngợi một chút, nhắn lại: Vậy cô ấy có muốn đứa trẻ này không?Bên kia lập tức trả lời: Muốn.Thảo luận chuyện này khá phức tạp, nhắn tin không tiện nói, Phương Dương liền gọi điện cho Thư Uyển."
Có phải bạn của anh bị tên cặn bã lừa rồi không?
Gì mà không biết cô ấy có thể mang thai?
Trừ khi bạn của anh có bệnh tật gì đó liên quan đến cơ thể, nếu không thì làm sao lại không biết chuyện này được?
Đàn ông nói không dùng bao là không dùng, sướng xong thì con gái chịu tội, một câu 'không biết' là xong chuyện, cũng quá vô trách nhiệm rồi!"
Thư Uyển bị nói đến mức hai má nóng bừng, cậu ấp úng nói: "Cũng gần như là có bệnh, tóm lại là... vốn dĩ bạn tôi là thể chất tuyệt đối không thể mang thai, trong nhận thức của chồng cô ấy thì cô ấy cũng tuyệt đối không thể nào có thai được."
"Chồng cô ấy thường ngày...
đối xử với cô ấy rất tốt, không phải là người vô trách nhiệm, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Vậy à?"
Phương Dương có chút nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng không quen biết hai nhân vật chính trong câu chuyện, không tiện phán xét nhiều, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết vấn đề.
Phương Dương nói: "Thực lực kinh tế của bạn anh thế nào?
Nếu cô ấy muốn đứa bé này, vậy thì bỏ cha giữ con, một mình nuôi nấng."
"Bỏ... bỏ cha giữ con?"
Lần này đến lượt Thư Uyển nghe mà ngẩn ra."
Đúng vậy, dù sao cũng đã nói trước là 3 năm sẽ ly hôn, cùng lắm chỉ là sớm hơn một chút, có mất mát gì đâu?
Hay là giữa hai người đó có thỏa thuận gì khác?
Cũng chẳng sao cả, người đàn ông không thích trẻ con, anh ta không muốn thì bạn anh tự mình nuôi thôi."
"Không phải..."
Thư Uyển cảm thấy có lẽ mình chưa giải thích rõ tình hình, cậu nói, "Lúc đầu bọn họ nói 3 năm thì ly hôn, nhưng bây giờ... bạn tôi không chắc chồng cô ấy có phải là... cũng thích cô ấy không."
Phương Dương: "..."
Bé con cũng có rồi, bây giờ mới nghĩ đến chuyện này có phải hơi muộn rồi không.Không đùa nữa, Phương Dương cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi của não yêu đương qua cả điện thoại.Nếu không phải chắc chắn Thư Uyển trăm phần trăm không thể có thai, cậu ta đã nghi ngờ "người bạn" này chính là Thư Uyển rồi.Phương Dương phân tích: "Nếu bạn anh đã do dự có nên nói ra chuyện này hay không, vậy chứng tỏ cô ấy không có cảm giác an toàn trong mối quan hệ này.
Sự 'thích' của người chồng trên danh nghĩa kia không thể khiến cô ấy tin chắc rằng dù có biến cố như đứa bé này, chồng cô ấy vẫn sẽ tiếp tục thích cô ấy."
"Thật ra em thấy bạn anh chẳng cần phải rối rắm như vậy.
Nói với chồng, nếu anh ta chấp nhận, vậy thì mọi chuyện đều tốt lành; không chấp nhận, thì ly hôn tự mình nuôi con.
Anh xem, kết quả tệ nhất cũng chỉ là ly hôn và tự nuôi con thôi.
Biết rõ bản chất tình yêu sớm một chút, còn có thể bớt dằn vặt."
Phương Dương nhắc nhở: "Nhưng cô ấy nhất định phải suy nghĩ kỹ xem mình có thực sự muốn đứa bé này không, bây giờ nuôi một đứa trẻ tốn kém lắm, huống chi là một mình nuôi.
Bạn của anh có công việc riêng chứ?"
"Có..."
Thư Uyển do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tình hình của cô ấy thực ra cũng giống tôi, cậu thấy cô ấy có đủ sức nuôi một đứa bé không?"
Phương Dương: "..."
Cứ thế này nữa, cậu ta thật sự phải nghi ngờ Thư Uyển rốt cuộc có thể sinh con hay không rồi."
Nuôi thì chắc chắn nuôi được, chỉ là xem nuôi như thế nào thôi.
Trẻ con chẳng phải đều là 'thú nuốt vàng' sao."
Phương Dương đoán rằng người bạn kia của Thư Uyển đang có tâm lý trốn tránh, không muốn nảy sinh tranh cãi với người chồng cưới trước yêu sau vào lúc tình cảm đang tiến triển tốt đẹp, cũng sợ việc chồng không thích trẻ con sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.Phương Dương đưa ra một ý kiến chẳng mấy hay ho: "Hay là bảo bạn của anh ra ngoài đi du lịch, thư giãn một chút xem sao?
Nếu thật sự không ổn, cũng có thể sinh đứa bé ở ngoài, chờ con chào đời rồi mới quay về.
Khi đó đứa bé đã ra đời rồi, chồng cô ấy còn có thể nói gì nữa?
Không muốn thì mọi người chia tay trong hòa bình thôi."
Thư Uyển: "..."
Cách này cậu chưa từng nghĩ đến..."
Bạn của anh có khả năng tự nuôi con, cũng không nhất thiết phải yêu cầu chồng chu cấp, thật sự chẳng cần phải sợ.
Còn nhớ lần trước chúng ta nói không, so với việc theo đuổi 'mặt trăng' xa xôi, chi bằng nắm lấy 'chú thỏ nhỏ' trong tay, phải không nào."
Cho đến khi cúp điện thoại, Thư Uyển vẫn còn suy nghĩ, cậu thật sự có thể một mình nuôi lớn một đứa trẻ sao?...Và rốt cuộc tại sao cậu lại không dám nói chuyện này với Úc Hằng Chương.Có lẽ đôi khi người ta sẽ trở nên nhát gan như vậy, trong mắt Phương Dương là chuyện nhỏ "cùng lắm thì ly hôn", trong mắt Thư Uyển, lại biến thành vô số nhánh rẽ, cậu lo lắng Úc Hằng Chương sẽ ghét bỏ cậu, sợ Úc Hằng Chương không chấp nhận đứa bé, và quan trọng nhất là... cậu không muốn ly hôn với Úc Hằng Chương.Phương Dương muốn nắm trong tay "chú thỏ cỏ", còn Thư Uyển lại có chút tham lam, "mặt trăng" và "chú thỏ" cậu đều muốn.Nói thì nói vậy, lúc ở nhà một mình Thư Uyển cũng lén lút tính toán xem nửa năm qua mình đi làm đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền.Lúc kết hôn, cậu đã đưa thẻ ngân hàng cho Úc Hằng Chương, nhưng điện thoại có liên kết với ngân hàng trực tuyến, vậy nên cậu vẫn có thể dùng tiền trong thẻ.Không xem thì thôi, xem rồi mới giật mình, Thư Uyển nhìn vào cuốn cẩm nang nuôi con bình dân mà cậu tổng hợp từ nhiều nguồn thông tin, rồi so sánh với số tiền trong thẻ ngân hàng của mình, kinh ngạc phát hiện ra hình như mình không chỉ có thể nuôi con khôn lớn khỏe mạnh, mà thậm chí còn có thể nâng cấp tiêu dùng, làm thêm một cuốn cẩm nang nuôi con tinh tế nữa.Chủ yếu là trong thẻ của cậu ngoài những khoản tiền tham gia các chương trình và quảng cáo, còn có cả những khoản lợi nhuận từ việc Úc Hằng Chương giúp cậu quản lý tài chính.Cũng không biết Úc Hằng Chương đã quản lý như thế nào, quản lý rồi quản lý, quỹ đen nhỏ của Thư Uyển đã tăng lên gấp bội.Thư Uyển thừa nhận Phương Dương nói đúng, trong tay có tiền trong lòng không hoảng.
Sau khi xác định được mình có thể tự nuôi con, áp lực tâm lý của Thư Uyển bỗng chốc vơi đi rất nhiều, có cảm giác an tâm như thể ít nhất mình cũng có một con đường lui.Khi Thư Uyển còn đang suy nghĩ về tính khả thi của chuyện "đi du lịch rồi mang theo một đứa bé về nhà", thì Úc Hằng Chương đã kết thúc cuộc sống bận rộn không phải tăng ca thì cũng là xã giao của mình.Buổi tối, hai người hiếm hoi cùng ngồi ăn cơm với nhau, Úc Hằng Chương nói: "Lương Thích bảo em vì lo chuyện của ông nội nên đã từ chối một số công việc.
Tang lễ của ông nội đã qua một thời gian rồi, trong nhà cũng không có nhiều quy tắc như vậy, nếu em có công việc nào muốn đi thì cứ đi đi."
Thư Uyển cắn đũa, ánh mắt lảng tránh.Cũng không phải vì chuyện này.Úc Hằng Chương ngồi đối diện bàn ăn, cẩn thận quan sát Thư Uyển.
Sau một thời gian bồi bổ, sắc mặt nhợt nhạt của cậu vì mấy ngày tang lễ đã hồng hào trở lại.
Gò má hơi tròn trịa, không gầy không béo, trông rất khỏe mạnh.Tầm mắt anh rơi vào bộ đồ ở nhà rộng rãi.
Đầu đông rồi, trong nhà vẫn chưa bật sưởi sàn, không biết cậu nhóc tìm đâu ra chiếc áo len cũ của anh, mặc lên người.
Áo rộng hơn hai cỡ, quấn Thư Uyển kín mít, trông vừa ấm áp vừa đáng yêu.Ánh mắt anh kín đáo lướt qua phần bụng của Thư Uyển dưới lớp quần áo rộng.Những nếp gấp nơi vải áo kéo căng ra thành một đường cong, dường như không giống với hình dáng vòng eo bình thường.Mỗi tối hai người đều ngủ chung giường, dù Úc Hằng Chương có bận rộn và mệt mỏi thế nào, ôm lâu đến vậy đáng lẽ anh phải nhận ra điều bất thường rồi mới đúng.Bụng của Thư Uyển căng tròn thấy rõ.
Lúc đầu, Úc Hằng Chương chỉ nghĩ là cậu ăn nhiều nên mập lên.
Nhưng về sau, khi bụng càng ngày càng to ra, rõ ràng không thể dùng lý do "ăn nhiều" để giải thích nữa.Tứ chi và gương mặt Thư Uyển chẳng hề có dấu hiệu tăng cân, chỉ có bụng mỗi ngày một lớn hơn.
Bởi Thư Uyển chưa từng than phiền cảm giác khó chịu, nên Úc Hằng Chương vẫn cho rằng đó chỉ là đầy hơi hoặc nguyên nhân thông thường nào khác.
Nhưng lâu đến vậy mà bụng vẫn không xẹp xuống, rõ ràng có điều gì đó không ổn.Thư Uyển đứng dậy múc canh cho Úc Hằng Chương.
Hai chiếc cúc áo trước ngực cậu không cài chặt, vô tình tuột ra.
Chỉ trong một thoáng, Úc Hằng Chương liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong lớp áo len rộng.Bên trong vẫn có bộ đồ mặc ở nhà, nhưng không còn sự che chắn của áo len, độ cong của phần bụng hoàn toàn không thể che giấu được nữa.Tác động thị giác này còn mãnh liệt hơn nhiều so với cảm giác sờ thấy mỗi tối, Úc Hằng Chương lập tức đặt đũa xuống.Tay đang múc canh của Thư Uyển khựng lại, cậu ngơ ngác nhìn Úc Hằng Chương bỗng dưng biến sắc: "Tiên sinh, sao vậy ạ?"
Úc Hằng Chương cầm lấy chén trong tay Thư Uyển, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Thư Uyển, bụng của em là sao vậy?"
Bàn tay bị Úc Hằng Chương nắm lấy run lên, Thư Uyển vội vàng rút tay mình về, cậu lùi lại một bước nhìn Úc Hằng Chương, gượng gạo nở nụ cười: "Không có gì đâu tiên sinh, chỉ là dạo này... dạo này em ăn hơi nhiều, mập lên thôi ạ..."
Úc Hằng Chương bình tĩnh nhìn Thư Uyển, nói: "Không phải lý do này, nói thật đi."
Khí thế mạnh mẽ của người ở vị trí cao khiến Thư Uyển đột nhiên nhớ tới khung cảnh trong giấc mơ.
Đã lâu lắm rồi cậu không còn thấy sợ hãi khi đối diện với Úc Hằng Chương nữa, vậy mà giờ phút này, cậu lại không thể kìm chế nổi cơ thể mình run rẩy.
Cậu há miệng muốn nói, nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt có thể sẽ hiện lên trên gương mặt của Úc Hằng Chương, mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra được."
Em... em không biết..."
Thư Uyển đứng đối diện Úc Hằng Chương, hai tay siết chặt trước bụng như một hàng rào phòng vệ, giọng nói pha lẫn tiếng nức nở, "Tiên sinh... em không biết mà..."
Úc Hằng Chương nhớ rõ bác sĩ từng dặn, Thư Uyển không thể chịu đựng kích thích mạnh.
Anh nhận ra vừa rồi vì quá sốt ruột nên đã để cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát, khiến Thư Uyển hoảng sợ rồi.Không thể ép cậu.Úc Hằng Chương im lặng một lúc, cố gắng ổn định lại bản thân trước, rồi mới đưa tay về phía Thư Uyển, giọng nói dịu dàng: "Chân anh không tiện đi lại, em qua đây được không?"
Nếu Úc Hằng Chương chỉ bảo cậu qua đây, Thư Uyển đang căng thẳng có lẽ sẽ còn do dự, nhưng tiên sinh lại nói chân mình không tốt...
Thư Uyển mím môi, bước tới một bước, nắm lấy tay Úc Hằng Chương.Kéo người đến trước mặt, nắm lấy cả hai tay, Úc Hằng Chương ngẩng đầu nói: "Anh không có ý chất vấn em, chỉ là lo lắng cho em thôi.
Em hiểu chứ?"
"Vâng..."
Giọng Thư Uyển run rẩy, ngoan ngoãn gật đầu.
Giọng điệu của Úc Hằng Chương quá dịu dàng, ngược lại khiến hốc mắt cậu nóng lên."
Vậy, bây giờ anh có thể hỏi cơ thể em đã xảy ra chuyện gì được không?"
Một tay của Úc Hằng Chương nắm lấy tay Thư Uyển, cùng đặt lên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.Quần áo bị ép xuống hiện rõ đường cong, bụng của Thư Uyển vậy mà đã to như phụ nữ mang thai 5, 6 tháng.Úc Hằng Chương lại muốn nhíu mày, anh kìm nén biểu cảm trên mặt, chờ đợi Thư Uyển đưa ra một câu trả lời.Thư Uyển chỉ cắn môi, im lặng nhìn anh, rất lâu sau mới lí nhí nói: "Em... em cũng không rõ lắm..."
Úc Hằng Chương nhìn Thư Uyển một lát, nhìn đến mức đôi mắt to của Thư Uyển cứ chớp liên tục.
Anh không hỏi thêm nữa, mà bóp nhẹ những ngón tay đang lạnh đi của Thư Uyển, nói: "Ăn cơm trước đã."
Một bữa cơm kết thúc trong im lặng, sau bữa ăn Úc Hằng Chương đi vào thư phòng, dường như là có một cuộc điện thoại quan trọng.Không còn bị gọi lại để hỏi chuyện, Thư Uyển vừa thở phào nhẹ nhõm, lại càng thêm lo lắng.Giờ không hỏi, nhưng sau này chắc chắn vẫn sẽ hỏi tiếp.Nhưng bây giờ không phải Thư Uyển không muốn nói, mà là vừa rồi Úc Hằng Chương vừa hỏi, Thư Uyển lại bất giác nhớ đến bản thỏa thuận ly hôn kia, kết quả là như bị câm, không nói ra được điều gì.Nếu lần sau tiên sinh hỏi lại thì cậu phải làm sao?
Vẫn không nói gì cả sao?Chuyện này là cậu không nói thì có thể trốn tránh được ư?[Sinh con ở bên ngoài rồi hẵng quay về...]Câu nói này lóe lên trong đầu Thư Uyển.Dọn dẹp bát đũa xong, Thư Uyển do dự lại gần phòng làm việc, muốn xem Úc Hằng Chương đang làm gì.Cửa thư phòng không đóng chặt, giọng nói chuyện từ trong phòng vọng ra: "...Khối u?
Tôi không xác định được, ngoài việc bụng em ấy phình to ra, thì các mặt khác không thấy vấn đề rõ rệt."
"...
Cho nên vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra đúng không?...
Ừm, được, tôi biết rồi, vậy thì hẹn vào ngày mai nhé, tôi sẽ đưa em ấy đi."
Sắc mặt Thư Uyển đột ngột thay đổi, cậu lùi lại một bước, rón rén rời khỏi cửa phòng làm việc.Mãi cho đến khi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Thư Uyển mới dám hít sâu một hơi, trong đầu cậu đã rối thành một mớ bòng bong, cậu hoảng loạn nghĩ: Làm sao đây?
Tiên sinh không xử lý công việc, mà là đang bàn với người khác chuyện đưa cậu đến bệnh viện!Đứa bé là của cậu và tiên sinh, nếu tiên sinh cho rằng cậu là quái vật, không muốn đứa bé này, nhất định bắt cậu phá bỏ nó thì phải làm sao?Hiện thực và giấc mơ trùng lặp, Thư Uyển thật sự sợ rằng vào bệnh viện rồi đứa bé này sẽ không giữ được.Sinh con ở bên ngoài rồi hẵng quay về...Giọng nói nhẹ nhàng của Phương Dương không ngừng vang vọng trong đầu Thư Uyển.Nơi này không phải là Lương phủ, không có hộ viện gác cửa, chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể rời đi.Tạm thời xa tiên sinh một thời gian, đợi đến khi đứa bé chào đời, rồi quay về.
Đến lúc đó, cho dù tiên sinh không muốn đứa bé này, cậu cũng có thể tự mình nuôi con khôn lớn.........Úc Hằng Chương gọi điện thoại đến rất muộn mới xong, anh đã hỏi rất nhiều người, tư vấn cặn kẽ về tình hình của Thư Uyển, mọi chuyện vẫn phải đợi đến bệnh viện kiểm tra mới có thể kết luận được.Trở về phòng ngủ, Úc Hằng Chương định nói với Thư Uyển chuyện ngày mai đi bệnh viện kiểm tra, lại phát hiện cậu đã ngủ rồi.Chiếc xe lăn đi đến bên giường, nhìn dáng vẻ say ngủ của Thư Uyển, tay Úc Hằng Chương cách một lớp chăn xoa xoa lên chiếc bụng đang nhô cao của cậu.Trong lúc nói chuyện điện thoại, bác sĩ đã dựa vào miêu tả của anh để đưa ra rất nhiều khả năng.
Có trường hợp nghiêm trọng, cũng có vấn đề nhỏ chỉ cần phối hợp điều trị là có thể giải quyết.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bụng đã to đến mức này, rất có thể sẽ phải phẫu thuật.Thư Uyển sợ bệnh viện như vậy, chắc cũng là vì thế nên mới kéo dài mãi không chịu nói gì.Nhưng bệnh không thể không chữa, cũng không phải cứ kéo dài là sẽ tự khỏi.Úc Hằng Chương nghĩ, trạng thái của Thư Uyển trông vẫn ổn, chắc chắn sẽ không sao đâu.Lại cọ cọ lên gò má mềm mại của cậu một lúc, Úc Hằng Chương quyết định để Thư Uyển ngủ một giấc ngon, đợi sáng mai tỉnh dậy sẽ nói với cậu chuyện đã hẹn lịch ở bệnh viện.Đèn đầu giường tắt đi, trong bóng tối, hơi thở của Úc Hằng Chương dần trở nên đều đặn.Hàng mi dài khẽ run lên, một đôi mắt sáng rỡ mở ra trong đêm.Thư Uyển nghiêng đầu nhìn anh, sau đó thật cẩn thận, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm mình ra, rồi lặng lẽ bước xuống giường...