- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Edit] Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn
Chương 48

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Mặt trăng và thỏ cỏ



Củ cải Thư Uyển cũng nghịch vài chiếc lá rau, nhổ thêm vài cây cỏ dại bên cạnh, rồi quấn chúng quanh ngón tay.
Cậu hỏi câu hỏi mà cậu muốn biết nhất: "Cậu và đội trưởng Tô, thật sự chỉ là đồng đội thôi sao?"
"Không chỉ vậy."
Phương Dương thấy đôi mắt to tròn của Thư Uyển lấp lánh sự tò mò, không trêu cậu nữa, cười nói: "Chúng em còn là bạn tốt, là anh em tốt.
Đội trưởng hơn em vài tuổi, em lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nên anh ấy đặc biệt thích chăm sóc em, giống như một người anh trai vậy."
Phương Dương cười hì hì bổ sung: "Chúng em thật sự không có hẹn hò đâu!"
Rõ ràng cậu ta cũng biết hành vi của mình và Tô Vân Hạc sẽ gây hiểu lầm cho người khác.Hai củ cải lùn đứng dậy khỏi luống rau, di chuyển đến một chiếc lều nhỏ dựng ở cạnh ngôi nhà phía sau.Dưới lều có một chiếc bàn thấp, hai bên là hai chiếc ghế nằm kiểu bãi biển, để người ta có thể thoải mái ngả lưng, tận hưởng làn gió mát trong đêm hè, dễ chịu vô cùng.Không còn những tòa nhà cao tầng che khuất, bầu trời đêm rộng lớn vô tận, thưa thớt vài vì sao nhỏ lấp lánh.Phương Dương dịch chiếc ghế nằm ra xa một chút, rồi hoàn toàn nằm dưới bầu trời đêm.
Cậu ta nhìn lên bầu trời bao la, tâm trạng hỗn loạn dần lắng lại.Đêm ở nông thôn rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve sầu kêu không ngừng nghỉ."
Thật ra, em đến đây để 'ké fame'."(*) Phương Dương đếm những ngôi sao lúc ẩn lúc hiện trên trời, khẽ nói: "Giống như lúc đến dự hôn lễ của anh và Úc tiên sinh, cũng là đi theo công ty để 'ké', để 'làm quen' chút."(*)蹭熱度 (cèng rèdù): Đây là một từ lóng trên mạng, thường chỉ việc lợi dụng một sự kiện, chủ đề, người nổi tiếng hay trào lưu đang hot để tăng sự chú ý hoặc nổi tiếng cho bản thân."
Vậy sao."
Thư Uyển cũng ngả người trên ghế, cùng Phương Dương nhìn lên một bầu trời."
Hình như, cũng không mang lại nhiều danh tiếng cho em lắm."
Thư Uyển nghĩ ngợi nghiêm túc, nói."
Hahahaha."
Phương Dương lật người, chống đầu nằm nghiêng: "Sao lại không, chẳng phải có người nói muốn thấy chúng ta hợp tác, rồi công ty lập tức liên hệ tổ chương trình, để em đến đây sao."
Thư Uyển quay đầu lại: "Vậy lúc ở trường quay, cậu đến nói chuyện với tôi, cũng là muốn 'ké fame' của tôi à?"
Phương Dương bị Thư Uyển nhìn, một chữ cũng không thể thốt ra khỏi cổ họng.
Cậu ta nằm lại, tiếp tục đếm sao, bỗng nói: "Nhóm T có thể sắp giải tán rồi."
"Ừ."
Thư Uyển cũng không hỏi thêm."
Bây giờ cơ hội lên sân khấu ít, nhóm chưa được hai năm đã giải tán là chuyện thường.
Thật ra, ngay từ khi mới thành lập, những người có năng lực đã bắt đầu nhận việc riêng rồi."
Phương Dương nói, "Giải tán chỉ là chuyện sớm muộn, người thông minh đã nghĩ đường lui sau này từ khi thành lập nhóm rồi."
"Em không biết nên đi đâu khi rời khỏi Thần Xán.
Ngoài nhảy, em chẳng có tài gì khác.
Dù sao nhóm cũng chưa tan, cứ thế kéo dài, kéo đến lúc công ty sắp xếp em đi đám cưới của anh."
Thật ra công ty muốn đưa vài diễn viên, ngôi sao đi cùng, để họ cố gắng tiếp cận một "kim chủ" nào đó.
Sau này thì không cần lo lắng về tài nguyên nữa.Kết quả là Phương Dương đứng trong đám người, như một chú chó nhà lạc vào bầy sói, chỉ biết "gâu gâu gâu", hoàn toàn không biết làm sao phối hợp với mọi người "gừ gừ gừ".Chú chó nhỏ lặng lẽ lảng vảng ở rìa tiệc cưới, làm một người vô hình.
Cho đến khi nhân vật chính của buổi tiệc, chàng hoàng tử nhỏ trong bộ vest màu trắng ngà, trông cực kỳ cao quý, chủ động đến bên cậu ta.Mặc dù chỉ đến để hỏi cậu một câu, có thấy nhân vật chính còn lại của bữa tiệc không."
Rõ ràng số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cũng thể hiện nhiệt tình như quen nhau từ lâu lắm, chắc dọa anh sợ rồi nhỉ."
Phương Dương cười, nói: "Anh thật sự chẳng biết từ chối, cứ để em tùy ý thể hiện, khiến cộng đồng mạng cứ tưởng chúng ta là bạn thân."
"Không làm tôi sợ đâu."
Thư Uyển đáp, cậu dừng một chút, hỏi ngược lại, "Vậy những sự nhiệt tình đó, không phải là thật lòng sao?"
"Cũng không hẳn."
Phương Dương do dự một lúc, có lẽ vì sao quá sáng, gió quá dịu, cậu ta quyết định tạm thời làm một người thành thật: "Thật ra, em rất muốn làm bạn với anh.
Nhưng vài lần em gặp anh, đều mang mục đích không trong sáng, điều này không thể thay đổi được.
Anh hỏi có thật lòng không, em không thể nói có mà không hổ thẹn với lương tâm được."
"Nếu vậy, chắc cũng không thể làm bạn với anh được rồi.
Em xin lỗi."
"Nếu cậu không nói, tôi cũng sẽ không biết những chuyện này."
Thư Uyển nói, "Bây giờ cậu kể hết cho tôi, tôi thấy cũng không sao cả."
Thư Uyển nắm cọng cỏ đã quấn cả buổi trong tay, đưa đến bên Phương Dương.
Ngón tay cậu xòe ra, một chú thỏ bằng cỏ nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay Thư Uyển."
Việc người với người quen biết nhau luôn mang theo đủ loại mục đích, điều này rất bình thường, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi."
"Thư Uyển, anh..."
Phương Dương cầm lấy chú thỏ cỏ nhỏ xíu, cười khổ: "Anh thật sự là một người kỳ lạ."
"Kỳ lạ?"
"Là... không giống mọi người lắm."
"Cứ như là người đến từ một không gian khác vậy."
Phương Dương vắt óc nghĩ ra một phép so sánh.Thư Uyển: "..."
"Có lẽ anh không biết, trong giới này việc các nhóm dựng CP là chuyện rất bình thường.
Nhóm bọn em cũng có ghép CP, mà em với đội trưởng là CP nổi tiếng nhất.
Lần này công ty sắp xếp để bọn em tham gia chương trình này, chính là muốn bọn em lại 'kinh doanh' CP một phen để củng cố fan.
Như vậy sau này nếu nhóm giải tán, fan cũng không tan hết."
Phương Dương lẩm bẩm: "Ban đầu em nghĩ đội trưởng sẽ không đồng ý đâu, anh ấy đã đàm phán với công ty mới rồi, hoàn toàn có thể từ chối những sắp xếp vô lý này."
Lần trước, Phương Dương một mình đến đám cưới của Thư Uyển và Úc Hằng Chương, sau khi về không biết "thằng nhãi" nào đã mách lẻo, Tô Vân Hạc lập tức đến tận nhà mắng cậu ta một trận.Tô Vân Hạc luôn rất ghét những trò mánh khóe, đi đường tắt, mà Thần Xán lại là công ty giỏi giở mấy chiêu trò nhỏ, nên việc Tô Vân Hạc không muốn gia hạn hợp đồng với Thần Xán là chuyện bình thường.Vậy mà lần này, anh ta lại đồng ý đi cùng Phương Dương tham gia chương trình tình cảm, làm một chuyện "người trong ngành đều hiểu" là vô cùng mất mặt."
Vậy giữa hai người, thật sự không phải là 'tình yêu' sao?"
Thư Uyển hỏi."
Tình yêu?"
Phương Dương suýt cười ngất, cậu ta ôm chú thỏ cỏ cười đến khản giọng, "Đương nhiên không phải!"
"Tình yêu ấy à..."
Một cơn gió đêm thổi qua, Phương Dương thoải mái nheo mắt, nói: "Em chưa từng nghĩ đến thứ phù phiếm như vậy.
Em chỉ muốn ở lại trong giới này, có cơm để ăn, không cần quá nổi tiếng, chỉ cần có sự nghiệp nhỏ của riêng mình, không bị đá ra khỏi cuộc chơi là được."
Phương Dương cảm thán: "Nhưng ở đây thật sự rất khó để vươn lên.
Không có lưu lượng thì không có gì cả, giống như một vòng luẩn quẩn.
Có mấy ai có thể kiên trì giữ vững lý tưởng ban đầu trong cái vòng hào nhoáng này, cam chịu lặng lẽ vô danh nhiều năm, để chờ một cơ hội rơi vào đầu mình chứ?"
"Đến cả phương hướng tương lai của mình còn không tìm thấy, em có tư cách gì để nói về tình yêu."
Phương Dương giơ chú thỏ cỏ lên cao, đối diện với vầng trăng ló ra khỏi đám mây.
Chú thỏ đã đáp xuống mặt trăng, cậu ta cười nói: "Đội trưởng, có lẽ anh ấy cũng sợ cậu em út trong nhóm sau khi nhóm tan rã sẽ thật sự mờ nhạt đến mức biến mất, nên mới hợp tác với em tham gia chương trình này thôi."
"Tinh thần trách nhiệm của anh ấy luôn rất mạnh.
Rõ ràng là em không chịu cố gắng, đâu phải lỗi của anh ấy."
Phương Dương nói vậy, nhưng Thư Uyển lại cảm thấy cậu ta có sự gắn bó mãnh liệt với Tô Vân Hạc.
Trước mặt Tô Vân Hạc, Phương Dương sẽ không thể hiện vẻ mặt u buồn như thế này.Phương Dương tự biết mình đã mất bình tĩnh.
Cậu ta chuyển chủ đề, hỏi Thư Uyển: "Cứ nói chuyện của em mãi, còn anh thì sao, Tiểu Uyển, anh có thích Úc tổng không?"
Nếu như vào ngày đầu tiên tham gia chương trình Phương Dương hỏi câu này, Thư Uyển có thể không chút do dự mà trả lời: Thích.Nhưng bây giờ Thư Uyển biết "thích" mà Phương Dương hỏi không phải là "thích" mà cậu đã hiểu.Nếu tách khỏi danh phận "phu quân", liệu cậu có còn thích Úc Hằng Chương không?Sự do dự của Thư Uyển khiến Phương Dương hiểu lầm thái độ của cậu.
Cậu ta thu lại chú thỏ cỏ, ngồi thẳng dậy, đặt chú thỏ vào giữa hai người.
Cứ như đang muốn xác nhận với Thư Uyển, cũng như muốn xác nhận với chính mình: "So với vầng trăng xa vời, thì chú thỏ nắm trong tay mới an toàn hơn, đúng không?"
Câu hỏi này quá khó với Thư Uyển, cậu còn chưa hiểu rõ "mặt trăng" là gì, làm sao có thể so sánh với "chú thỏ" được."
Phương Dương!
Cậu ném đồ cho tôi rồi tự mình đến đây nằm à??"
Giọng Tô Vân Hạc vang lên từ xa.Có lẽ chính Phương Dương cũng không nhận ra, khóe miệng cậu ta đã nhếch cao ngay khi nghe thấy giọng Tô Vân Hạc, nở một nụ cười thật tươi.
Cậu ta quay đầu lại, vẫy mạnh tay với Tô Vân Hạc: "Đội trưởng!
Nằm đây hóng gió thích lắm, em suýt ngủ quên luôn!
Đến đây với em đi?"
"Phương Dương, cậu đúng là thiếu đòn."
Tô Vân Hạc bước đến gần, ném hai mảnh tre dẹt nhỏ cho Phương Dương."
Cái gì đây?"
Phương Dương cầm "mảnh tre" lên, nhìn kỹ, hóa ra là tác phẩm đan tre của Tô Vân Hạc.
Cậu ta cười phá lên: "Hahahahahahaha, đội trưởng, không phải Thư Uyển dạy làm giỏ hoa quả à?
Cái của anh là cái gì thế này?
Hai mảnh tre dẹt à?"
"Thư Uyển dạy làm giỏ hoa quả!"
Tô Vân Hạc không thể nhịn được nữa, vung tay xuống, giật lấy hai "mảnh tre": "Đây là miếng lót cách nhiệt, được chưa?"
Phương Dương xoa cổ tay bị đánh đau, gật đầu: "Được được, mang về một cái lót nồi lẩu, một cái lót đĩa đồ ăn, vừa vặn nha~"Tô Vân Hạc: "..."
Lại muốn đánh người.Hai "mảnh tre" đan vào nhau được đặt trên chiếc bàn nhỏ.
Khi tách ra, để lộ ra hai chữ cái được đan cẩn thận bằng tre nhuộm đỏ, một chữ "Y", một chữ "H"....Thư Uyển trở lại sân trước, đúng lúc nghe tiếng thang máy xuống tầng một.
Cậu đứng dưới mái hiên, chờ Úc Hằng Chương đến bên mình."
Cho tiên sinh xem cái này."
Thư Uyển chụm hai lòng bàn tay lại, đưa tay đến trước mặt Úc Hằng Chương."
Ừ."
Úc Hằng Chương nhướng mày, hứng thú nhìn đôi tay nhỏ lấm đất của Thư Uyển.Như chú mèo dâng con mồi vừa bắt được, móng mèo mở ra, một con châu chấu lớn run rẩy râu trong lòng bàn tay mềm mại của chú mèo.Úc Hằng Chương theo bản năng lùi về phía sau.Nhìn kỹ lại, trong tay Thư Uyển là một con châu chấu bằng cỏ sống động như thật.Úc Hằng Chương: "..."
Thư Uyển đặt con châu chấu cỏ to hơn chú thỏ nhỏ mấy lần lên tay vịn xe lăn của Úc Hằng Chương.Để tránh cư dân mạng lại bàn tán về chênh lệch địa vị, cộng thêm phòng ở đây không trải thảm, mấy ngày quay chương trình, Thư Uyển không còn dựa vào chân Úc Hằng Chương nữa.Lâu lắm rồi cậu mới lại ngồi xuống bên cạnh Úc Hằng Chương, nghiêng đầu gối lên đầu gối của anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm từ một góc độ khác.Những vì sao ở đây có vẻ nhiều hơn ở sân sau."
Em đã nói gì với họ thế?"
Úc Hằng Chương hỏi."
Tiên sinh thấy rồi ạ?"
"Cửa sổ tầng hai vừa hay nhìn được."
"Chỉ là mấy chuyện linh tinh thôi."
Thư Uyển nói."
Là bí mật không thể kể cho tôi nghe à?"
Úc Hằng Chương vươn tay chạm vào con châu chấu trên tay vịn, cuối cùng đặt lên đỉnh đầu Thư Uyển xoa nhẹ.Thư Uyển cười khúc khích: "Vâng ạ."
"Ừ."
Úc Hằng Chương ngẩng đầu cùng Thư Uyển ngắm bầu trời sao, "Vậy tôi không hỏi nữa."
Thư Uyển nghĩ, tình yêu có lẽ thật sự là một thứ gì đó chua chát, nhưng hình như cũng có những khoảnh khắc ngọt ngào như mật.Nó là một thứ cảm xúc rất phức tạp....Nếu, nếu người bên cạnh không còn là phu quân của cậu nữa.Hình như, cậu vẫn sẽ muốn như thế này, cùng anh ngồi trong một đêm hè ở thôn quê, ngẩng đầu lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.Cứ như vậy mãi, cũng được.Tâm trạng thế này, liệu có phải là "tình yêu" không?