Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

[Edit] Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn
🪅 Chương 48


Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Mặt trăng và thỏ cỏ

🏮🏮🏮

Củ cải Thư Uyển cũng nghịch vài chiếc lá rau, nhổ thêm vài cây cỏ dại bên cạnh, rồi quấn chúng quanh ngón tay.

Cậu hỏi câu hỏi mà cậu muốn biết nhất: "Cậu và đội trưởng Tô, thật sự chỉ là đồng đội thôi sao?"

"Không chỉ vậy."

Phương Dương thấy đôi mắt to tròn của Thư Uyển lấp lánh sự tò mò, không trêu cậu nữa, cười nói: "Chúng em còn là bạn tốt, là anh em tốt.

Đội trưởng hơn em vài tuổi, em lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nên anh ấy đặc biệt thích chăm sóc em, giống như một người anh trai vậy."

Phương Dương cười hì hì bổ sung: "Chúng em thật sự không có hẹn hò đâu!"

Rõ ràng cậu ta cũng biết hành vi của mình và Tô Vân Hạc sẽ gây hiểu lầm cho người khác.Hai củ cải lùn đứng dậy khỏi luống rau, di chuyển đến một chiếc lều nhỏ dựng ở cạnh ngôi nhà phía sau.Dưới lều có một chiếc bàn thấp, hai bên là hai chiếc ghế nằm kiểu bãi biển, để người ta có thể thoải mái ngả lưng, tận hưởng làn gió mát trong đêm hè, dễ chịu vô cùng.Không còn những tòa nhà cao tầng che khuất, bầu trời đêm rộng lớn vô tận, thưa thớt vài vì sao nhỏ lấp lánh.Phương Dương dịch chiếc ghế nằm ra xa một chút, rồi hoàn toàn nằm dưới bầu trời đêm.

Cậu ta nhìn lên bầu trời bao la, tâm trạng hỗn loạn dần lắng lại.Đêm ở nông thôn rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve sầu kêu không ngừng nghỉ."

Thật ra, em đến đây để 'ké fame'."(*) Phương Dương đếm những ngôi sao lúc ẩn lúc hiện trên trời, khẽ nói: "Giống như lúc đến dự hôn lễ của anh và Úc tiên sinh, cũng là đi theo công ty để 'ké', để 'làm quen' chút."(*)蹭熱度 (cèng rèdù): Đây là một từ lóng trên mạng, thường chỉ việc lợi dụng một sự kiện, chủ đề, người nổi tiếng hay trào lưu đang hot để tăng sự chú ý hoặc nổi tiếng cho bản thân."

Vậy sao."

Thư Uyển cũng ngả người trên ghế, cùng Phương Dương nhìn lên một bầu trời."

Hình như, cũng không mang lại nhiều danh tiếng cho em lắm."

Thư Uyển nghĩ ngợi nghiêm túc, nói."

Hahahaha."

Phương Dương lật người, chống đầu nằm nghiêng: "Sao lại không, chẳng phải có người nói muốn thấy chúng ta hợp tác, rồi công ty lập tức liên hệ tổ chương trình, để em đến đây sao."

Thư Uyển quay đầu lại: "Vậy lúc ở trường quay, cậu đến nói chuyện với tôi, cũng là muốn 'ké fame' của tôi à?"

Phương Dương bị Thư Uyển nhìn, một chữ cũng không thể thốt ra khỏi cổ họng.

Cậu ta nằm lại, tiếp tục đếm sao, bỗng nói: "Nhóm T có thể sắp giải tán rồi."

"Ừ."

Thư Uyển cũng không hỏi thêm."

Bây giờ cơ hội lên sân khấu ít, nhóm chưa được hai năm đã giải tán là chuyện thường.

Thật ra, ngay từ khi mới thành lập, những người có năng lực đã bắt đầu nhận việc riêng rồi."

Phương Dương nói, "Giải tán chỉ là chuyện sớm muộn, người thông minh đã nghĩ đường lui sau này từ khi thành lập nhóm rồi."

"Em không biết nên đi đâu khi rời khỏi Thần Xán.

Ngoài nhảy, em chẳng có tài gì khác.

Dù sao nhóm cũng chưa tan, cứ thế kéo dài, kéo đến lúc công ty sắp xếp em đi đám cưới của anh."

Thật ra công ty muốn đưa vài diễn viên, ngôi sao đi cùng, để họ cố gắng tiếp cận một "kim chủ" nào đó.

Sau này thì không cần lo lắng về tài nguyên nữa.Kết quả là Phương Dương đứng trong đám người, như một chú chó nhà lạc vào bầy sói, chỉ biết "gâu gâu gâu", hoàn toàn không biết làm sao phối hợp với mọi người "gừ gừ gừ".Chú chó nhỏ lặng lẽ lảng vảng ở rìa tiệc cưới, làm một người vô hình.

Cho đến khi nhân vật chính của buổi tiệc, chàng hoàng tử nhỏ trong bộ vest màu trắng ngà, trông cực kỳ cao quý, chủ động đến bên cậu ta.Mặc dù chỉ đến để hỏi cậu một câu, có thấy nhân vật chính còn lại của bữa tiệc không."

Rõ ràng số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cũng thể hiện nhiệt tình như quen nhau từ lâu lắm, chắc dọa anh sợ rồi nhỉ."

Phương Dương cười, nói: "Anh thật sự chẳng biết từ chối, cứ để em tùy ý thể hiện, khiến cộng đồng mạng cứ tưởng chúng ta là bạn thân."

"Không làm tôi sợ đâu."

Thư Uyển đáp, cậu dừng một chút, hỏi ngược lại, "Vậy những sự nhiệt tình đó, không phải là thật lòng sao?"

"Cũng không hẳn."

Phương Dương do dự một lúc, có lẽ vì sao quá sáng, gió quá dịu, cậu ta quyết định tạm thời làm một người thành thật: "Thật ra, em rất muốn làm bạn với anh.

Nhưng vài lần em gặp anh, đều mang mục đích không trong sáng, điều này không thể thay đổi được.

Anh hỏi có thật lòng không, em không thể nói có mà không hổ thẹn với lương tâm được."

"Nếu vậy, chắc cũng không thể làm bạn với anh được rồi.

Em xin lỗi."

"Nếu cậu không nói, tôi cũng sẽ không biết những chuyện này."

Thư Uyển nói, "Bây giờ cậu kể hết cho tôi, tôi thấy cũng không sao cả."

Thư Uyển nắm cọng cỏ đã quấn cả buổi trong tay, đưa đến bên Phương Dương.

Ngón tay cậu xòe ra, một chú thỏ bằng cỏ nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay Thư Uyển."

Việc người với người quen biết nhau luôn mang theo đủ loại mục đích, điều này rất bình thường, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi."

"Thư Uyển, anh..."

Phương Dương cầm lấy chú thỏ cỏ nhỏ xíu, cười khổ: "Anh thật sự là một người kỳ lạ."

"Kỳ lạ?"

"Là... không giống mọi người lắm."

"Cứ như là người đến từ một không gian khác vậy."

Phương Dương vắt óc nghĩ ra một phép so sánh.Thư Uyển: "..."

"Có lẽ anh không biết, trong giới này việc các nhóm dựng CP là chuyện rất bình thường.

Nhóm bọn em cũng có ghép CP, mà em với đội trưởng là CP nổi tiếng nhất.

Lần này công ty sắp xếp để bọn em tham gia chương trình này, chính là muốn bọn em lại 'kinh doanh' CP một phen để củng cố fan.

Như vậy sau này nếu nhóm giải tán, fan cũng không tan hết."

Phương Dương lẩm bẩm: "Ban đầu em nghĩ đội trưởng sẽ không đồng ý đâu, anh ấy đã đàm phán với công ty mới rồi, hoàn toàn có thể từ chối những sắp xếp vô lý này."

Lần trước, Phương Dương một mình đến đám cưới của Thư Uyển và Úc Hằng Chương, sau khi về không biết "thằng nhãi" nào đã mách lẻo, Tô Vân Hạc lập tức đến tận nhà mắng cậu ta một trận.Tô Vân Hạc luôn rất ghét những trò mánh khóe, đi đường tắt, mà Thần Xán lại là công ty giỏi giở mấy chiêu trò nhỏ, nên việc Tô Vân Hạc không muốn gia hạn hợp đồng với Thần Xán là chuyện bình thường.Vậy mà lần này, anh ta lại đồng ý đi cùng Phương Dương tham gia chương trình tình cảm, làm một chuyện "người trong ngành đều hiểu" là vô cùng mất mặt."

Vậy giữa hai người, thật sự không phải là 'tình yêu' sao?"

Thư Uyển hỏi."

Tình yêu?"

Phương Dương suýt cười ngất, cậu ta ôm chú thỏ cỏ cười đến khản giọng, "Đương nhiên không phải!"

"Tình yêu ấy à..."

Một cơn gió đêm thổi qua, Phương Dương thoải mái nheo mắt, nói: "Em chưa từng nghĩ đến thứ phù phiếm như vậy.

Em chỉ muốn ở lại trong giới này, có cơm để ăn, không cần quá nổi tiếng, chỉ cần có sự nghiệp nhỏ của riêng mình, không bị đá ra khỏi cuộc chơi là được."

Phương Dương cảm thán: "Nhưng ở đây thật sự rất khó để vươn lên.

Không có lưu lượng thì không có gì cả, giống như một vòng luẩn quẩn.

Có mấy ai có thể kiên trì giữ vững lý tưởng ban đầu trong cái vòng hào nhoáng này, cam chịu lặng lẽ vô danh nhiều năm, để chờ một cơ hội rơi vào đầu mình chứ?"

"Đến cả phương hướng tương lai của mình còn không tìm thấy, em có tư cách gì để nói về tình yêu."

Phương Dương giơ chú thỏ cỏ lên cao, đối diện với vầng trăng ló ra khỏi đám mây.

Chú thỏ đã đáp xuống mặt trăng, cậu ta cười nói: "Đội trưởng, có lẽ anh ấy cũng sợ cậu em út trong nhóm sau khi nhóm tan rã sẽ thật sự mờ nhạt đến mức biến mất, nên mới hợp tác với em tham gia chương trình này thôi."

"Tinh thần trách nhiệm của anh ấy luôn rất mạnh.

Rõ ràng là em không chịu cố gắng, đâu phải lỗi của anh ấy."

Phương Dương nói vậy, nhưng Thư Uyển lại cảm thấy cậu ta có sự gắn bó mãnh liệt với Tô Vân Hạc.

Trước mặt Tô Vân Hạc, Phương Dương sẽ không thể hiện vẻ mặt u buồn như thế này.Phương Dương tự biết mình đã mất bình tĩnh.

Cậu ta chuyển chủ đề, hỏi Thư Uyển: "Cứ nói chuyện của em mãi, còn anh thì sao, Tiểu Uyển, anh có thích Úc tổng không?"

Nếu như vào ngày đầu tiên tham gia chương trình Phương Dương hỏi câu này, Thư Uyển có thể không chút do dự mà trả lời: Thích.Nhưng bây giờ Thư Uyển biết "thích" mà Phương Dương hỏi không phải là "thích" mà cậu đã hiểu.Nếu tách khỏi danh phận "phu quân", liệu cậu có còn thích Úc Hằng Chương không?Sự do dự của Thư Uyển khiến Phương Dương hiểu lầm thái độ của cậu.

Cậu ta thu lại chú thỏ cỏ, ngồi thẳng dậy, đặt chú thỏ vào giữa hai người.

Cứ như đang muốn xác nhận với Thư Uyển, cũng như muốn xác nhận với chính mình: "So với vầng trăng xa vời, thì chú thỏ nắm trong tay mới an toàn hơn, đúng không?"

Câu hỏi này quá khó với Thư Uyển, cậu còn chưa hiểu rõ "mặt trăng" là gì, làm sao có thể so sánh với "chú thỏ" được."

Phương Dương!

Cậu ném đồ cho tôi rồi tự mình đến đây nằm à??"

Giọng Tô Vân Hạc vang lên từ xa.Có lẽ chính Phương Dương cũng không nhận ra, khóe miệng cậu ta đã nhếch cao ngay khi nghe thấy giọng Tô Vân Hạc, nở một nụ cười thật tươi.

Cậu ta quay đầu lại, vẫy mạnh tay với Tô Vân Hạc: "Đội trưởng!

Nằm đây hóng gió thích lắm, em suýt ngủ quên luôn!

Đến đây với em đi?"

"Phương Dương, cậu đúng là thiếu đòn."

Tô Vân Hạc bước đến gần, ném hai mảnh tre dẹt nhỏ cho Phương Dương."

Cái gì đây?"

Phương Dương cầm "mảnh tre" lên, nhìn kỹ, hóa ra là tác phẩm đan tre của Tô Vân Hạc.

Cậu ta cười phá lên: "Hahahahahahaha, đội trưởng, không phải Thư Uyển dạy làm giỏ hoa quả à?

Cái của anh là cái gì thế này?

Hai mảnh tre dẹt à?"

"Thư Uyển dạy làm giỏ hoa quả!"

Tô Vân Hạc không thể nhịn được nữa, vung tay xuống, giật lấy hai "mảnh tre": "Đây là miếng lót cách nhiệt, được chưa?"

Phương Dương xoa cổ tay bị đánh đau, gật đầu: "Được được, mang về một cái lót nồi lẩu, một cái lót đĩa đồ ăn, vừa vặn nha~"Tô Vân Hạc: "..."

Lại muốn đánh người.Hai "mảnh tre" đan vào nhau được đặt trên chiếc bàn nhỏ.

Khi tách ra, để lộ ra hai chữ cái được đan cẩn thận bằng tre nhuộm đỏ, một chữ "Y", một chữ "H"....Thư Uyển trở lại sân trước, đúng lúc nghe tiếng thang máy xuống tầng một.

Cậu đứng dưới mái hiên, chờ Úc Hằng Chương đến bên mình."

Cho tiên sinh xem cái này."

Thư Uyển chụm hai lòng bàn tay lại, đưa tay đến trước mặt Úc Hằng Chương."

Ừ."

Úc Hằng Chương nhướng mày, hứng thú nhìn đôi tay nhỏ lấm đất của Thư Uyển.Như chú mèo dâng con mồi vừa bắt được, móng mèo mở ra, một con châu chấu lớn run rẩy râu trong lòng bàn tay mềm mại của chú mèo.Úc Hằng Chương theo bản năng lùi về phía sau.Nhìn kỹ lại, trong tay Thư Uyển là một con châu chấu bằng cỏ sống động như thật.Úc Hằng Chương: "..."

Thư Uyển đặt con châu chấu cỏ to hơn chú thỏ nhỏ mấy lần lên tay vịn xe lăn của Úc Hằng Chương.Để tránh cư dân mạng lại bàn tán về chênh lệch địa vị, cộng thêm phòng ở đây không trải thảm, mấy ngày quay chương trình, Thư Uyển không còn dựa vào chân Úc Hằng Chương nữa.Lâu lắm rồi cậu mới lại ngồi xuống bên cạnh Úc Hằng Chương, nghiêng đầu gối lên đầu gối của anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm từ một góc độ khác.Những vì sao ở đây có vẻ nhiều hơn ở sân sau."

Em đã nói gì với họ thế?"

Úc Hằng Chương hỏi."

Tiên sinh thấy rồi ạ?"

"Cửa sổ tầng hai vừa hay nhìn được."

"Chỉ là mấy chuyện linh tinh thôi."

Thư Uyển nói."

Là bí mật không thể kể cho tôi nghe à?"

Úc Hằng Chương vươn tay chạm vào con châu chấu trên tay vịn, cuối cùng đặt lên đỉnh đầu Thư Uyển xoa nhẹ.Thư Uyển cười khúc khích: "Vâng ạ."

"Ừ."

Úc Hằng Chương ngẩng đầu cùng Thư Uyển ngắm bầu trời sao, "Vậy tôi không hỏi nữa."

Thư Uyển nghĩ, tình yêu có lẽ thật sự là một thứ gì đó chua chát, nhưng hình như cũng có những khoảnh khắc ngọt ngào như mật.Nó là một thứ cảm xúc rất phức tạp....Nếu, nếu người bên cạnh không còn là phu quân của cậu nữa.Hình như, cậu vẫn sẽ muốn như thế này, cùng anh ngồi trong một đêm hè ở thôn quê, ngẩng đầu lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.Cứ như vậy mãi, cũng được.Tâm trạng thế này, liệu có phải là "tình yêu" không?
 
[Edit] Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn
🪅 Chương 49


Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Cái nick phụ của cậu bị lộ mất một nửa rồi QAQ

🏮🏮🏮

Tiên sinh bắt đầu nhìn cậu lâu hơn.Đây là điều Thư Uyển mới phát hiện gần đây.Hơn nữa, ánh mắt của tiên sinh không còn né tránh, mà thẳng thắn dõi theo mọi hành động của cậu.

Có vẻ như anh đang quan sát, nhưng cũng có thể chỉ là đang nhìn cậu mà ngẩn ngơ.Thư Uyển không thể đoán được Úc Hằng Chương đang nghĩ gì chỉ qua ánh mắt ấy, nhưng cậu biết anh chắc chắn đang nghĩ về một số chuyện, một số chuyện liên quan đến cậu.Tiên sinh cũng có bí mật giấu cậu.Ban đầu Thư Uyển có hơi lo lắng rằng liệu Úc Hằng Chương có phát hiện ra cậu không phải Thư Uyển thật hay không.

Nhưng ánh mắt trầm tĩnh của anh lại giống như một vũng nước ấm, từ từ đun sôi chú ếch nhỏ Thư Uyển.

Đun mãi, chú ếch nhỏ Thư Uyển quen với nhiệt độ nước ấm, liền quên đi nguy hiểm tiềm ẩn.Úc Hằng Chương không có ý tra hỏi cậu, Thư Uyển dần cảm thấy việc quay đầu lại là có thể chạm phải ánh mắt của anh, dường như cũng không phải là chuyện gì cần phải chột dạ.Thậm chí, cậu còn cảm thấy điều này... mang lại một cảm giác an tâm rất kỳ diệu.Chỉ cần cậu quay đầu, sẽ có một người cậu tin tưởng ở phía sau, dịu dàng dõi theo cậu, đáp lại từng lời nói của cậu."

Trước đây em thích gì?"

Chiều hôm đó, sau khi tiễn Phương Dương và Tô Vân Hạc rời đi, Thư Uyển và Úc Hằng Chương ngồi ở khu vực chiếu sáng rất tốt trên sàn tatami, trò chuyện một cách vu vơ.Câu hỏi bất ngờ của Úc Hằng Chương khiến Thư Uyển suy nghĩ một hồi rồi mới lưỡng lự đáp: "Chắc là...

đánh đàn ạ?"

"Vậy thì khi về có thể mở cho em một studio âm nhạc, sau này em thu âm hay phối khí đều tiện.

Hay em muốn ra ngoài biểu diễn?

Cũng được."

Úc Hằng Chương trầm tư: "Với trình độ của em, sẽ không thiếu lời mời đâu, hoàn toàn có thể thử những sân khấu lớn hơn."

Thư Uyển: "..."

Thư Uyển không theo kịp mạch suy nghĩ của Úc Hằng Chương: "Tiên sinh, em đâu có định làm âm nhạc đâu..."

"Không phải em nói thích chơi đàn à?"

Úc Hằng Chương nhìn cậu, "Thích, thì sẽ muốn đào sâu hơn ở lĩnh vực này.

Hay em muốn làm đầu bếp hơn?

Tôi thấy em làm điểm tâm rất giỏi.

Chúng ta có thể thành lập một thương hiệu."

Thư Uyển: "..."

Thư Uyển không biết nên khóc hay cười: "Dù là nấu ăn hay đánh đàn, những thứ đó chỉ là sở thích của em thôi, để giải trí là chính.

Sao tự nhiên tiên sinh lại muốn giúp em phát triển sự nghiệp vậy?

Công việc bây giờ của em không phải là diễn viên sao?"

"Nhưng làm diễn viên... có phải là ước muốn ban đầu của em không?"

Úc Hằng Chương hỏi, giọng ẩn ý."

Cái này thì không ạ..."

Dù sao trong suy nghĩ ban đầu của Thư Uyển, "diễn viên" là tầng lớp thấp kém.Nhưng thời đại đã khác, thật sự trở thành diễn viên ở đây Thư Uyển cảm thấy khá vui.

Cậu cười nói: "Trước đây em đã nói với tiên sinh rồi mà, em cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc."

Úc Hằng Chương nhìn cậu rất lâu mới chuyển tầm mắt đi, nói: "Ừm."

Câu hỏi của Úc Hằng Chương đến một cách vô cớ, và kết thúc cũng đột ngột.Cho đến tối hôm đó, khi Thư Uyển đang mơ màng gần ngủ, bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm vào lòng.

Giọng nói của Úc Hằng Chương áp vào mặt cậu, rất nhẹ, anh hỏi: "Thư Uyển, một ngày nào đó em có đột nhiên biến mất không?"

"Hả?"

Bộ não đang nửa tỉnh nửa mê của cậu không kịp phản ứng với những lời thì thầm như đang ru ngủ kia.

Cậu cố gắng ghép nối từng âm tiết, bàn tay nặng nề giơ lên, khó khăn nắm lấy vạt áo của Úc Hằng Chương, lẩm bẩm: "Không... biến mất đâu..."

Úc Hằng Chương nghe được giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi của Thư Uyển, anh nắm lấy bàn tay mềm mại đang giữ vạt áo mình, kéo đặt lên ngực trái.Dưới ánh trăng mờ ảo, Úc Hằng Chương cúi đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, hiền hòa đang say ngủ, và nốt ruồi nhỏ màu đỏ không thể bỏ qua trên mí mắt cậu.Ngày "Thư Uyển" bước lên du thuyền Thế Gia, có người đã chụp được ảnh lúc cậu cụp mắt xuống.Bởi vì mở chế độ chụp liên tục, trong loạt ảnh ấy rõ ràng không hề có nốt ruồi son nào trên mí mắt.Chỉ một nốt ruồi, vốn dĩ không đủ để khiến Úc Hằng Chương nảy sinh nghi ngờ về những chuyện hoang đường, kỳ lạ.Nhưng kết hợp với sự thay đổi đột ngột trong tính cách của Thư Uyển sau khi từ biển trở về, cùng với những kỹ năng như đàn cổ cầm, tỳ bà, múa, thêu thùa... vốn không hề có chút dấu vết nào trong suốt 22 năm trước của Thư Uyển, và cả kết quả xét nghiệm cho thấy cậu và Thư Trạch không có quan hệ huyết thống...Loại bỏ tất cả các câu trả lời sai, điều còn lại, dù có hoang đường đến đâu, cũng có thể là sự thật.Cuối tháng 3, trên biển cả mênh mông xa bờ, chàng trai chuyên ngành piano của Học viện Điện ảnh, người đã ký thỏa thuận với anh để lợi dụng hôn nhân đổi lấy tài nguyên, đã rơi xuống từ du thuyền...

Và người được vớt lên, lại là một chàng trai thậm chí không biết dùng thẻ phòng của du thuyền.Bác sĩ cấp cứu tại hiện trường nói, lúc đó Thư Uyển mặc một bộ trang phục ngắn kiểu cổ xưa, rất gọn gàng, không giống với Hán phục hiện đại.

Lúc đó vì bận cấp cứu nên không kịp nghĩ nhiều.

Sau đó, không biết những bộ đồ bị ướt ấy đã được thay đi đâu.Sau một cuộc cấp cứu, một chàng trai không biết dùng thẻ phòng, dùng dao nĩa vụng về, cũng không biết đi thang máy, đã trở thành "Thư Uyển".Những vết sẹo không rõ nguồn gốc, cách nói chuyện nửa văn cổ nửa văn hiện đại, cùng những giá trị sống không phù hợp...

Tất cả những điều bất hợp lý ấy dường như đều có thể tìm thấy lời giải thích từ điểm khởi đầu này.Cầm một xấp báo cáo điều tra dày cộp, trợ lý Trần không để lại bất kỳ kết luận nào ở cuối, nhưng những nội dung này đã chỉ ra một điều không thể rõ ràng hơn.Thư Uyển hiện tại, rất có thể là một người không thuộc về thời đại này.Úc Hằng Chương ôm chặt người đã ngủ say trong lòng, khẽ thì thầm: "...Em sẽ không rời đi thật chứ?"

"Nhưng em chẳng muốn gì cả, làm sao có thể tìm thấy cảm giác thuộc về nơi này."

Cái đầu tựa trên ngực anh khẽ động đậy.

Úc Hằng Chương nới lỏng vòng tay, thấy Thư Uyển đã bước vào giấc mơ, như bị tiếng nói của anh kéo quay lại.Cậu cố gắng mở mắt, dẫu sắp ngủ đến nơi, nhưng vẫn kiên định nói: "...Tiên sinh chính là nơi em thuộc về."

Ánh mắt Úc Hằng Chương thoáng tối lại.Anh nhẹ nhàng vuốt lưng Thư Uyển, lần này thực sự dỗ cậu ngủ say.

Anh cũng đã đưa ra quyết định của mình.Nếu Thư Uyển đã bước vào cuộc đời anh, vậy anh sẽ giữ chặt cậu trai không rõ lai lịch này lại, không để cậu rời đi nữa....Trước khi chương trình Mở Ra Chương Mới Của Tình Yêu kết thúc ghi hình, bộ phim Thịnh Thế An đã được phát sóng thuận lợi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã vươn lên đứng đầu bảng xếp hạng các bộ phim truyền hình hot nhất gần đây.Nhờ cách kể chuyện theo lối đan xen, ngay từ 6 tập đầu tiên, nhân vật Nhan Vô Trần do Thư Uyển thủ vai đã sớm xuất hiện.Cuối tập 6, mạch phim tiến đến cảnh Lạc Vương mở yến tiệc linh đình.Trong yến tiệc xa hoa tột cùng, Nhan Vô Trần mặc một thân áo trắng ôm đàn xuất hiện, khí chất thoát tục, tựa như thần tiên giáng thế.Y thong thả ngồi xuống, gảy một khúc đàn.

Trong lúc đó, y và Lạc Vương nhiều lần chạm mắt, khiến "radar CP" của khán giả đồng loạt reo vang.Nhờ những lần xây dựng trước đó, mà màn thể hiện xuất sắc của Thư Uyển trong phim đã đẩy nhân vật Nhan Vô Trần lên đỉnh cao.

Chỉ vừa xuất hiện, cậu đã chiếm 3 từ khóa trên hot search liên tiếp.

Dù là fan yêu thích nhan sắc hay fan xem trọng kỹ năng, họ đều tìm thấy niềm tự hào nơi Thư Uyển.Thấy chưa, người mà tôi hâm mộ xuất sắc như vậy đấy!

Năng lực không thể nghi ngờ!Và những phân cảnh đối diễn giữa Nhan Vô Trần và Lạc Vương cũng trở thành tâm điểm chú ý của đông đảo fan CP.

Chỉ có điều, việc chờ đợi tập mới quá khổ, khiến mọi người không khỏi nhớ đến 2 diễn viên đóng vai này, đang cùng nhau ghi hình cho một chương trình.Lại còn là một chương trình về hôn nhân nữa chứ!Mặc dù 2 người họ không kết hôn với nhau.Nhưng cũng không thể bỏ qua được.Tổ chương trình Mở Ra Chương Mới Của Tình Yêu vui mừng đón nhận làn sóng lưu lượng này, đồng thời thầm khen ngợi sự sáng suốt của mình khi ký hợp đồng với 2 gia đình của Thư Uyển và Cát Thụy Thu.Mà đạo diễn Thịnh Thế An là Mạnh Huy Viễn cuối cùng cũng đạt được mong muốn, sau khi trao đổi với tổ chương trình đã giành được một tập để quảng bá.Vì chương trình Mở Ra Chương Mới Của Tình Yêu sắp kết thúc ghi hình, nên đạo diễn Mạnh đã khẩn cấp dành một ngày, ngồi máy bay rồi chuyển sang xe riêng, mang theo một chiếc gimbal(*), chạy thẳng đến ngôi làng hẻo lánh nơi 3 cặp đôi đang sống.(*) Gimbal là thiết bị chống rung thông minh, giúp giữ ổn định hình ảnh khi quay video hoặc livestream, đặc biệt hữu ích khi quay lúc di chuyển, mang lại chất lượng hình ảnh mượt, chuyên nghiệp.Chiếc gimbal của đạo diễn Mạnh chủ yếu để giữ ổn định chiếc điện thoại đang livestream.Sau một cuộc thảo luận nhanh chóng với tổ chương trình, hai bên quyết định thử livestream một lần.Mục đích của Mạnh Huy Viễn là để kịp thời gian quảng bá, "thêm củi" cho bộ phim của mình, còn tổ chương trình thì muốn thử nghiệm một bước đột phá mới.Vì thời gian gấp rút không kịp dựng dàn thiết bị livestream chuyên nghiệp, nên lần này họ quyết định dùng điện thoại để phát sóng.

Thêm nữa, màn hình điện thoại có giới hạn, chắc cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến lượt xem của tập đó.

Coi như đây là một lần thử nghiệm.Hai bên nhất trí, Mạnh Huy Viễn lập tức cầm điện thoại do tổ chương trình chuẩn bị, dẫn khán giả "đột nhập" vào hậu trường của "Lạc Vương" và "Nhan Vô Trần".[Aaaaaa, con đường này đã xuất hiện trong tập 1, chắc sắp đến rồi!][Hồi hộp quá!

Sắp được gặp bé Uyển rồi đúng không!

Hai tuần này quay chương trình cùng chồng là bé Uyển biến mất luôn, Weibo cũng không cập nhật nữa, đúng là chỉ biết có yêu đương mà, tôi chịu thua luôn.][Đạo diễn Mạnh, tôi đã PR Thịnh Thế An vào group chat của gia đình rồi, cô hai của tôi xem xong còn khen hay nữa!

Xin đạo diễn hãy quay bé Uyển và Úc tổng nhiều hơn nữa aaaaa!][Điện thoại đang ở trong tay đạo diễn Mạnh, chắc anh ấy sẽ quay nhiều cảnh Thư Uyển và Cát Thụy Thu cùng khung hình nhỉ?

Tôi thích lắm, muốn 'ship' Lạc Vương và tiểu cầm sư của anh ấy phiên bản hiện đại!]"Cái màn hình bé như vậy, tôi quay được ai đây?

Nhìn khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của tôi mà vẫn chưa hài lòng sao?"

Mạnh Huy Viễn vừa nói vừa sờ cằm, còn nháy mắt một cái về phía ống kính.Cư dân mạng: [...]Lượng người xem livestream nhanh chóng giảm xuống."

Ối ối, quay lại nhanh nào, tôi đùa thôi mà!"

Mạnh Huy Viễn hét lên, "A, các fan trong livestream đừng thoát nhé, chúng ta sắp đến nơi rồi, tôi đã thấy bóng dáng của Tiểu Uyển và Thụy Thu rồi!"

Cư dân mạng vừa trêu xong liền nhanh chóng quay lại livestream.

Họ thấy màn hình rung nhẹ, hình ảnh hiện ra không còn là gương mặt trung niên cố làm màu của Mạnh Huy Viễn, mà là hai người đang đứng nói chuyện ở ngã tư đường."

Thư Uyển!

Thụy Thu!"

Cả hai người cùng quay đầu lại.

Lượt xem trực tiếp tăng vọt, phòng livestream lập tức bùng nổ.[Aaaa!

Lạc Vương và Vô Trần phiên bản hiện đại!!

Trời ơi, họ thật sự quá hợp nhau!!!][Sao không thấy Úc tổng với thầy Thường đâu nhỉ?

Họ không lên hình à?][Hahaha có phải lại để hai người họ ở nhà không, tập 1 thấy họ ở trong bếp mà tôi cười muốn chết.

Đúng là không nói lấy một câu, tôi không dám tưởng tượng bây giờ trong nhà yên tĩnh đến mức nào.][Mọi người 'ship' văn minh nhé~.

Hai người đều là người đã có gia đình rồi~]"Đạo diễn Mạnh, lâu rồi không gặp."

Cát Thụy Thu ôm Mạnh Huy Viễn một cái, Mạnh Huy Viễn cười: "Lâu cái gì, tôi còn thấy như mới vừa đóng máy hôm qua thôi."

Hắn quay sang Thư Uyển: "Tôi và Tiểu Uyển mới là lâu rồi không gặp, lần trước cậu đến nhà người ta ăn ké mà không thèm rủ tôi, tôi nhớ kỹ chuyện này đấy."

Cát Thụy Thu bất lực: "Rõ ràng là anh không có thời gian."

"Đạo diễn Mạnh."

Thư Uyển cũng nhẹ nhàng ôm Mạnh Huy Viễn một cái.Mạnh Huy Viễn vỗ vai Thư Uyển, nhìn kỹ cậu 2 lần, bệnh nghề nghiệp của đạo diễn tái phát, lập tức nhận ra sự khác biệt của Thư Uyển.

Hắn hơi ngạc nhiên: "Đồ ăn ở chỗ này tốt đến vậy sao?

Tôi thấy Tiểu Uyển tròn trịa hơn so với lúc quay phim nhiều đấy."

"Thật không?

Chắc do chúng tôi gặp nhau thường xuyên nên tôi không nhận ra."

Cát Thụy Thu cũng lùi lại hai bước, nhìn Thư Uyển từ trên xuống dưới, "Nhưng mà anh nói thế thì..."

"Tiểu Uyển, hình như em thật sự mập lên một chút đấy?"

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thư Uyển, cậu véo má mình, rồi lại sờ bụng một cách lo lắng.

Cát Thụy Thu cũng véo một cái vào má mềm mại của Thư Uyển, dùng khuỷu tay chọc Mạnh Huy Viễn, cười nói: "Làm gì có chuyện Thư Uyển mập lên?

Tôi thấy cậu ấy bây giờ mới vừa vặn!

Rõ ràng là đồ ăn trong đoàn phim không ngon nên cậu ấy mới gầy đi, đây là công sức Úc tổng vất vả nuôi mới được như này đấy."

"Cậu vu khống tôi đấy nhé!"

Mạnh Huy Viễn lên tiếng giải thích trước ống kính: "Khán giả đừng nghe người này nói linh tinh, đồ ăn trong đoàn phim của chúng tôi rất ngon nha!

Tôi có video hậu trường làm bằng chứng!"

Mấy người vừa nói vừa cười đi vào làng, chẳng ai để ý đến màn hình.

Còn nhân viên theo sau đang cầm điện thoại livestream và theo dõi bình luận, đã đổ mồ hôi hột.Khoan đã, sao trên màn hình toàn thấy mọi người bình luận là Thư Uyển có thai vậy??Mập lên là có thai ư?

Đây là một 'meme' mới à?

Thư Uyển dù có xinh đẹp đến mấy thì cũng là một người đàn ông chính hiệu mà!?Cứ thế này thì phòng livestream có bị khóa không đây...
 
[Edit] Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn
🪅 Chương 50


Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Tại sao lại không thể có thai thật chứ?!

🏮🏮🏮

"Trưa nay mấy giờ ăn cơm vậy?" – Mạnh Huy Viễn vừa hỏi vừa giơ điện thoại lên quay xung quanh, cảm thán: "Phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, bầu không khí cũng vô cùng dễ chịu tự nhiên, khiến người ta cảm thấy thư thái, sống ở đây chắc chắn rất thoải mái."

Hôm nay khác hẳn hôm đến cùng Phương Dương, trời mờ sương vừa mới tạnh mưa, nghe nói tối còn có mưa nữa, nhiệt độ không cao, rất mát mẻ.Rừng trúc bao quanh ngôi làng bị sương mù bao phủ, mơ hồ không rõ, tạo nên một vẻ đẹp hư ảo."

Chúng ta ăn cơm lúc nào thì còn tùy thuộc vào việc anh đi cùng chúng tôi về nhà lúc nào."

Cát Thụy Thu nói: "Về đến nhà rồi thì đầu bếp của chúng tôi mới có thể bắt đầu nấu cơm chứ, đạo diễn Mạnh."

Mạnh Huy Viễn nghe vậy, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc phê bình: "Sao cậu không nói sớm."

"Anh cũng có hỏi đâu."

Cát Thụy Thu kéo Thư Uyển lại: "Hơn nữa, một người to tướng đứng đây, anh không thấy sao?

Cậu ấy không về thì ai nấu cơm cho anh ăn?"

Mạnh Huy Viễn nhìn khuôn mặt này, khí chất này của Thư Uyển, đứng trên những bậc đá phủ rêu xanh trông thật thuần khiết.

Hắn lại thấy tay ngứa ngáy muốn rút điện thoại.Cảm hứng là thứ thoắt đến thoắt đi, nếu không kịp nắm bắt lúc này, giây sau nó sẽ lập tức biến mất khỏi đầu.

Mạnh Huy Viễn đành lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp mấy tấm ảnh của Thư Uyển.Đảm bảo lần này đã chụp đủ, hắn mới bỏ điện thoại vào túi, còn kéo khóa cẩn thận, rồi quay người tìm nhân viên để lấy lại chiếc điện thoại đang dùng để livestream, chuẩn bị xem khán giả đang bình luận gì, nhằm phân tán sự chú ý.Nhân viên do dự một lúc, xác nhận chuyện "mang thai" kia đã trôi qua, lúc này mới dám đưa điện thoại cho Mạnh Huy Viễn."

'Viên Hân và Tôn Gia Di đâu rồi?' cái này tôi đã hỏi rồi, hôm nay họ ra ngoài chơi.

Đợi đến khi bản chính thức phát sóng, mọi người sẽ biết bọn họ đã đi đâu hưởng thụ thế giới hai người."

"'Muốn xem nữ thần Viên', cái này phải xem chiều nay họ có quay về không đã, nếu về thì tôi sẽ dẫn mọi người qua chào hỏi.

Tôi cũng đã từng hợp tác với Viên Hân và Gia Di rồi, người quen cả mà."

Mạnh Huy Viễn tiếp tục đọc bình luận: "'Đạo diễn Mạnh, anh đợi cơm của Thư Uyển lâu lắm rồi đúng không?'.

Đúng vậy!

Sáng nay tôi còn chưa ăn sáng, chỉ chờ bữa trưa này thôi!"

Cát Thụy Thu vỗ vai Thư Uyển: "Nghe thấy chưa, vị này lại bắt đầu bóng gió gây áp lực cho người khác rồi."

Thư Uyển nghiêm túc cân nhắc: "Hay em thêm một món nữa nhé?"

"Đoàn phim đóng máy rồi, đừng chiều cái thói hư tật xấu của anh ta nữa."

"Cát Thụy Thu!

Cậu suốt ngày như vậy, sao không dạy cậu ấy điều gì tốt đẹp hả!"

Mạnh Huy Viễn tức giận, "Lần này đóng máy, lần sau không hợp tác nữa đúng không?"

"Cái này đều học từ anh mà."

Cát Thụy Thu đắc ý, "Đạo diễn, anh vừa nói 'lần sau' à.

Vậy là lần sau chúng ta còn hợp tác nữa sao?

Nhanh lên, Tiểu Uyển, nhớ kỹ nhé, đạo diễn Mạnh nói lần sau còn hợp tác nữa đó."

Mạnh Huy Viễn: "..."

Ba câu nói, ép một vị đạo diễn nổi tiếng hứa thêm một cơ hội hợp tác.Thư Uyển vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt như đã học được rồi.Mạnh Huy Viễn tố cáo với khán giả: "Mọi người nhìn xem, hai người họ ở trong đoàn phim cứ bắt nạt tôi như thế này đấy."

Nhưng khán giả lại chỉ "hahaha", cùng với màn hình tràn ngập bình luận: [Đã chụp màn hình, đạo diễn Mạnh nói muốn hợp tác lần hai.]Mạnh Huy Viễn nghiến răng nghiến lợi: "Cứ cười đi, lát nữa tôi sẽ là người duy nhất được ăn món do chính tay Thư Uyển nấu, còn các người thì không được ăn, hahaha!"

Cư dân mạng: [...]Xem ra đạo diễn mới là phản diện lớn nhất của Thịnh Thế An!Vì là Thư Uyển nấu cơm, nên bữa trưa sẽ được làm ở nhà cậu.

Ba người vào nhà, bên trong yên tĩnh đến lạ thường, phần bình luận rộ lên, ai nấy đều hỏi hai vị tiên sinh có phải đang mắt to trừng mắt nhỏ, xem ai định lực mạnh hơn không.Hai vị tiên sinh không nhàm chán như vậy, nhưng cũng không khác mấy.Đi đến gần bếp, mới có tiếng động nhỏ truyền ra."

Cạch" một tiếng, Úc Hằng Chương hạ quân cờ trắng.Thường Tiên Giác đặt dao xuống, lau tay, nghiên cứu ván cờ.

Úc Hằng Chương thì thay thế công việc của hắn, tiếp tục thái rau.Hai người này đúng là nhân tài.

Bị vợ bỏ lại ở nhà xử lý nguyên liệu, thế mà vừa làm vừa chơi cờ vây.Mạnh Huy Viễn giơ điện thoại: "..."

Nghe Cát Thụy Thu nói rằng khi Thư Uyển nấu cơm, Úc Hằng Chương sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, hắn còn nửa tin nửa ngờ, không tưởng tượng nổi cảnh Úc tổng làm phụ bếp.

Nào ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.Hai vị Tiên sinh ngẩng đầu lên khỏi công việc riêng của mình, phá vỡ sự im lặng, và chào Mạnh Huy Viễn: "Đạo diễn Mạnh."

Phần bình luận đã cười đến mức điên rồi.[Không phải chứ, hai người này là sao vậy?Không thích nói chuyện đến thế cơ à??

Chẳng phải vẫn nói chuyện bình thường với người khác sao hahaha.][Cùng giới tính nên bài xích nhau à hahaha.][Nói bài xích mà còn chơi cờ với nhau, trời ơi, tôi cười chết mất, cảm giác có thể xem cảnh sinh hoạt hằng ngày của 4 người này đến 100 tập luôn ấy.][Thần tán thành!

Làm 100 tập đi!]...[Khoan đã tôi đột nhiên nhận ra từ khi vào nhà, đạo diễn nói ít đi hẳn.][Sao mà không ít được, Úc Hằng Chương đích thân vào bếp nấu cơm cho anh ta, chẳng lẽ bạn không thấy đạo diễn luôn trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh à?][Tôi còn tưởng đang tạo hiệu ứng chương trình cơ, đâu cần khoa trương thế chứ?

Úc Hằng Chương nấu ăn thì cứ nấu thôi, chẳng lẽ anh ta không phải người à, nấu một bữa cơm mà quý giá đến vậy sao?][Không phải vấn đề quý giá hay không.

Úc Hằng Chương đã đầu tư tiền cho đoàn phim đấy, anh thử nghĩ xem ông chủ của mình đích thân vào bếp nấu cơm cho anh ăn, anh có ngồi yên được không?]Đương nhiên là không thể nào ngồi yên rồi.Mạnh Huy Viễn cũng muốn vào bếp phụ giúp, chần chừ hồi lâu mới tìm được cơ hội, hắn lập tức xông lên, giành lấy việc bóc tỏi cho ông chủ.Cái bếp vốn không lớn, thoáng chốc đã chen chúc 5 người.Thư Uyển đang cầm xẻng đảo thức ăn, cánh tay vung lên chẳng đủ chỗ, cuối cùng cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, giận dữ đuổi thẳng cả 3 người -- ngoài Cát Thụy Thu, ra khỏi bếp, ngay cả bàn cờ đang đánh dở cũng bị ném ra ngoài.Cậu thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng có chỗ đứng rồi."

Cát Thụy Thu cười đến mức vỗ bàn: "Không tệ nha, Tiểu Uyển, em đã trưởng thành rồi!

Phải có khí thế như này mới được chứ!"

Lúc này Thư Uyển mới nhận ra mình vừa làm những việc mà trước đây cậu không dám nghĩ tới.Thế mà cậu không nói hai lời đã đuổi cả phu quân ra ngoài!Nhưng hình như... chuyện này cũng không có gì kỳ lạ lắm.Có lẽ tất cả đều nhờ sự bao dung của Úc Hằng Chương.

Trong vô thức, Thư Uyển dần dần hòa nhập vào nhịp sống của xã hội hiện đại, không còn cảm thấy bản thân thấp kém hơn người khác.Những trải nghiệm ở kiếp trước, đối với cậu mà nói, giờ đây đã dần trở thành một giấc mơ sắp bị quên lãng....Khi ăn cơm, Mạnh Huy Viễn với tâm lý trả thù đã cẩn thận quay từng món ăn cho khán giả xem trực tiếp.

Kết hợp với ngôn ngữ máy quay chuyên nghiệp và lời mô tả sinh động, anh ta đã thành công khiến một loạt khán giả phẫn nộ, thề sẽ đưa vị đạo diễn vô lương tâm này lên hot search.Mạnh Huy Viễn vô cùng hài lòng nhìn nhiệt độ phòng livestream tăng vọt, sau đó đặt điện thoại cố định, vui vẻ ngồi xuống bắt đầu ăn.Cuối cùng cũng được nếm thử món ăn đã "cám dỗ" biết bao bạn bè trên mạng xã hội thèm thuồng bấy lâu nay của Thư Uyển.

Quả nhiên danh bất hư truyền, mùi vị còn ngon hơn cả hình ảnh!Nhìn gương mặt hạnh phúc của đạo diễn khi vùi đầu ăn uống, khán giả càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Càng không thể có được thì lại càng muốn, những món ăn trên màn hình càng nhìn càng thấy thơm ngon.

Cùng với đó, tài nấu nướng của Thư Uyển và cái tên Mạnh Huy Viễn cùng lúc leo thẳng lên hot search.Khi đã tích lũy đủ độ hot, cũng là lúc bước vào giai đoạn tuyên truyền bộ phim.

Thực ra cũng không cần Thư Uyển và Cát Thụy Thu phải làm gì đặc biệt, chỉ cần hai người họ ngồi đó, là đã có thể đưa khán giả trở lại bối cảnh của Thịnh Thế An.Điều mọi người mong chờ nhất, đương nhiên là cảnh Thư Uyển đánh đàn.Địa điểm được chọn là khu tatami có ánh sáng tốt.

Thư Uyển lấy ra chiếc cổ cầm mới mua, cùng Cát Thụy Thu ngồi đối diện ống kính.

Chỉ vài âm thanh đơn giản giống như khi còn ở phim trường, đã lập tức đưa Cát Thụy Thu vào vai diễn.Sự chuyển biến cảm xúc trong khoảnh khắc đó khiến khán giả xem trực tiếp cảm nhận rõ ràng diễn xuất của hai người đỉnh đến mức nào.Cho dù không có phục trang, cho dù cảnh quay không đúng, nhưng khí chất giữa hai người đủ để khiến người xem tin rằng ngồi ở đây không phải là Thư Uyển và Cát Thụy Thu, mà chính là Nhan Vô Trần và Lạc Vương.Họ không nói quá nhiều lời thoại, chỉ ngẫu hứng diễn cảnh Lạc Vương tranh thủ lúc phê duyệt công văn, gọi Nhan Vô Trần đến gảy đàn.

Một số khán giả đã mua tài khoản VIP của trang web xem phim lập tức liên tưởng đến cốt truyện mới nhất, nơi Nhan Vô Trần tự hủy đôi mắt để chứng minh sự trong sạch.[Aaaaaa, không ngờ lại được xem ngoại truyện ở đây...

Nếu Lạc Vương không đa nghi như vậy thì tốt rồi, họ sẽ luôn có thể trò chuyện thoải mái như bây giờ.

Đáng tiếc, Nhan Vô Trần cũng bắt đầu sợ Lạc Vương rồi...][Sao lại sợ?

Tên Lạc Vương chó má đó lại làm gì nữa?!

Là tình tiết nào vậy aaaaa?

Trong đoạn giới thiệu không phải Nhan Vô Trần bị mù rồi sao?

Có phải vì chuyện này không?][Nội dung mới cập nhật của tài khoản VIP ngày hôm qua.

Lạc Vương nghi ngờ Nhan Vô Trần, vì để chứng minh bản thân tuyệt đối trung thành, Nhan Vô Trần đã tự hủy đôi mắt QAQ][Thằng cha nào viết kịch bản vậy!

Không thể chịu nổi, Nhan Vô Trần ngốc quá, vậy mà chỉ vì ân tri ngộ lúc đó, sẵn sàng bỏ đi đôi mắt của mình!][Cảm giác chuyện không đơn giản vậy đâu...

Đạo diễn!

Có thể tăng tốc chiếu phim được không!

Tôi gấp lắm rồi!]Đạo diễn Mạnh ngồi sau màn hình, nhìn bình luận mà cười hớn hở: "Đừng gấp, 'dao lớn'(*) cần đến thì sẽ đến thôi."(*) 大刀: ở đây là cách nói ẩn dụ, ám chỉ drama lớn, biến cố, hoặc tình tiết gay cấn sắp xảy ra trong phim/truyện."

Đạo diễn Mạnh, anh còn nói nữa tôi sợ fan sẽ chặn anh ở sân bay rồi đánh cho một trận đấy."

Thư Uyển đánh đàn xong.

Cát Thụy Thu nhanh chóng thoát khỏi trạng thái vai diễn, khí chất u ám, thần kinh biến mất sạch, trở lại thành thầy Cát ôn hòa, vui vẻ đùa giỡn với đạo diễn.Thường Tiên Giác ngồi sau ống kính, ánh mắt nhìn Cát Thụy Thu sáng lấp lánh.Cát Thụy Thu nhận ra ánh mắt của hắn, cười nói: "Sao?

Bị diễn xuất của em mê hoặc rồi à?"

'Cái hũ nút' như Thường Tiên Giác lại thẳng thắn gật đầu: "Ừ, rất mê người."

Nói xong, mặt Cát Thụy Thu đỏ bừng.Nghe thấy giọng của Thường Tiên Giác, khán giả ào ạt yêu cầu hai vị tiên sinh cũng vào khung hình để cùng tương tác.Thực ra, một vị "cao thủ" điều khiển xe lăn nào đó đã lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Thư Uyển, giúp cậu buộc gọn những lọn tóc rối che khuất tầm nhìn lúc nãy khi diễn.[Tôi cứ nghĩ trên cổ tay Úc tổng đeo cái gì... cứ tưởng là một loại công nghệ đen mới nào đó, hóa ra thật sự là dây chun à!

Luôn sẵn sàng buộc tóc cho vợ đúng không??][Tôi vừa định nói tóc Tiểu Uyển dài quá, có nên cắt ngắn đi không, hóa ra tóc dài dùng để làm việc này, thất kính rồi!][Kỹ thuật điêu luyện quá... búi tóc củ tỏi đáng yêu quá...

Úc tổng, bình thường ở nhà chắc không ít lần buộc tóc cho vợ đúng không?][Hình như Uyển bảo vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, không nói gì, ngoan ngoãn quá.

Cảnh 'người lớn chăm sóc tỉ mỉ cho bạn nhỏ hơn' này, ai hiểu được chứ các bạn ơi!]Dù sao đây cũng là chương trình tạp kỹ, không thể chỉ ngồi livestream tuyên truyền phim mãi.

Một lát nữa, Thư Uyển và Cát Thụy Thu sẽ tiếp tục tương tác, trả lời một vài câu hỏi của khán giả, sau đó cả nhóm sẽ ra ngoài tham quan.Đúng lúc ruộng lúa của ông lão nhà bên đang thu hoạch, bọn họ có thể đến trải nghiệm thử.Theo yêu cầu của khán giả, 5 người ngồi vào trước ống kính theo vị trí so le.

Đạo diễn dẫn hai diễn viên trả lời các câu hỏi liên quan đến phim, còn hai vị tiên sinh thì tập trung vào việc "theo dõi vợ", ánh mắt dịu dàng như nước.Mạnh Huy Viễn chen giữa cảm thấy vô cùng thừa thãi."

'Nhan Vô Trần thà mất đi đôi mắt cũng muốn ở lại bên Lạc Vương, có phải có mục đích khác không?'.

Cái này không thể nói được đâu nhé, mọi người muốn biết thì hãy tiếp tục theo dõi các tập mới của Thịnh Thế An nha..."

Được mọi người hỗ trợ, Thư Uyển dần nắm bắt được cách nói chuyện khi livestream, phối hợp với Cát Thụy Thu và đạo diễn Mạnh tương tác với khán giả.Úc Hằng Chương ở bên cạnh không có việc gì làm, chu đáo bóc một múi quýt cho Thư Uyển.

Cát Thụy Thu thấy vậy, nhất thời không biết nói gì: "Hai người vẫn còn ăn quýt này hả..."

Quýt ở nhà anh ta chua không tả nổi, để trong tủ lạnh rồi không bao giờ lấy ra nữa.Thư Uyển bẻ một nửa đưa cho Mạnh Huy Viễn đang tò mò, còn mình ăn nửa kia, nhỏ giọng nói: "Thật ra rất ngon...

Lần trước em cũng đã nói rồi, ăn quen là được mà."

Mạnh Huy Viễn thấy Thư Uyển ăn ngon lành, liền không suy nghĩ mà bỏ luôn nửa múi quýt vào miệng.Ngay lập tức, gương mặt hắn vặn vẹo, tối sầm, không còn kiểm soát nổi biểu cảm.Mạnh Huy Viễn bị chua đến mức mặt nhăn lại.

Hắn cầm lấy khăn giấy mà Cát Thụy Thu đã chuẩn bị sẵn, nhổ quýt ra khỏi miệng, phàn nàn: "Thứ này cũng có thể ăn quen sao??

Thư Uyển, cậu đỉnh thật sự."

"Thật ra em còn định hỏi thầy Cát xem quýt này mua ở đâu để mang về một ít..."

Trong tủ lạnh chỉ còn đúng một quả, mấy hôm nay Thư Uyển đã ăn rất tiết chế rồi.Cát Thụy Thu: "..."

Cát Thụy Thu nói với vẻ khó tả: "Lát nữa tôi sẽ đi xem ông chú kia còn ở đó không."

Nhưng trong lòng anh ta có dự cảm rằng ông chú đó chắc đã đổi chỗ bán rồi, nếu không sẽ dễ bị người ta đánh lắm.Sự cố nhỏ kết thúc, mọi người đang định tiếp tục xem bình luận để trả lời câu hỏi, thì nhân viên ngồi ngoài ống kính bỗng lên tiếng: "Mọi người còn câu hỏi nào muốn hỏi các thầy không?

Đừng chỉ spam một câu mãi thế, như vậy khó nhìn thấy nội dung lắm!"

Trong phần bình luận, các khán giả đang điên cuồng lặp đi lặp lại cùng một câu.

Sau lời nhắc nhở, cuối cùng mới dần dần xuất hiện những câu hỏi khác.Bình luận nhảy quá nhanh, 4 người còn lại chưa kịp nhìn rõ nên không phản ứng gì.Chỉ có Thư Uyển là người đầu tiên nhìn thấy tên mình, rồi lập tức chú ý đến một từ khóa — "có thai".[Thư Uyển thích ăn chua, thích ngủ, ăn uống thất thường nhưng lại tăng cân.

Tại sao lại không thể là mang thai chứ!]Mang thai...Là cái 'mang thai' mà cậu nghĩ sao...Bình luận đã trôi đi rồi, Thư Uyển cũng mới chậm rãi phản ứng lại được ý nghĩa của câu nói đó.Đầu óc cậu bỗng chốc trống rỗng, ngây người tại chỗ.
 
Back
Top Bottom