Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

[Edit] Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 149: Một trời một vực


Chương 149: Một trời một vực An Nhu yên lặng một lát, lẽ ra cậu còn muốn khiêm tốn, nhưng nghĩ lại thì không cần phải khiêm tốn làm gì.Lời này vốn chẳng sai.Cuộc hôn nhân giữa cậu và Mạc Thịnh Hoan được ông cụ góp phần thúc đẩy không ít, đây quả thật là chuyện tốt nhất mà ông từng làm."

Cảm ơn ba."

An Nhu nói một cách chân thành."

Ba mới là người nên cảm ơn con."

Ông cụ Mạc nở nụ cười mang mấy phần chua xót: "Nếu không nhờ có con, Thịnh Hoan sẽ không khá lên được.

Bây giờ còn có hai đứa con, nó đã có một gia đình thật sự thuộc về mình."

An Nhu cúi đầu cười ngại ngùng.Cửa phòng bệnh mở ra, Mạc Thịnh Hoan cầm điện thoại đi vào, giơ màn hình về phía giường bệnh.Bên kia màn hình là Triệu Vị, thấy ông cụ Mạc nằm trên giường, vẻ mặt Triệu Vị kinh ngạc: "Ơ kìa chú em, sao lại trông tàn tạ như thế này?"

"Chào ông anh."

Ông cụ Mạc chào hỏi: "Già rồi, cơ thể không xài được nữa, không theo ý muốn của mình."

"Chú em vậy là không được, dù sao chúng ta cũng là thông gia, thế mà chú không nói với tôi tiếng nào."

Triệu Vị trách móc: "Nếu không phải hôm nay Thịnh Hoan đúng giờ gọi video cho tôi, chắc tôi cũng chưa biết chuyện đâu."

Nghe Triệu Vị nói ngày nào Mạc Thịnh Hoan cũng gọi video cho ông, trong lòng ông cụ Mạc không khỏi chua lè."

Tôi cũng vừa mới tỉnh."

"Chú em nhớ bảo trọng sức khỏe, còn phải gặp mặt cháu nội nữa đấy."

Triệu Vị nói: "Tôi phải khen chú dạy được đứa con giỏi giang, ngày nào Thịnh Hoan cũng vào bếp nhờ tôi chỉ dạy nấu cho An Nhu ăn, siêng hơn cả đồ đệ của tôi nữa!"

Vừa nghe nói Mạc Thịnh Hoan gọi video cho Triệu Vị là để học nấu ăn, ông cụ Mạc lập tức thoải mái hơn nhiều."

Đây đâu phải do tôi dạy, là Tiểu An dạy tốt!"

Hai ông cụ cười thành tiếng, An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, khóe môi không nhịn được cũng cong lên.Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, hai người ngồi xe về nhà.

Vừa về đến nhà, An Nhu đã ngồi phịch xuống ghế sô pha, không muốn nhúc nhích.Tuy đã muộn nhưng món canh của thím Dương vẫn phải có, An Nhu vừa uống vừa bóp mặt mình, hình như đã tròn trịa thấy rõ.Trước khi đi ngủ, cậu nghiêm túc nhìn Mạc Thịnh Hoan."

Ông xã, em có béo hay không?"

Mạc Thịnh Hoan yên tĩnh hai giây, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc."

Nhu Nhu có thế nào cũng đẹp."

Dục vọng cầu sinh thật mãnh liệt!

An Nhu cúi đầu nhéo bắp tay bắp chân, cảm giác khắp người đều mỡ màng."

Đợi sinh con xong nhất định phải giảm cân."

An Nhu hạ quyết tâm, nói với Mạc Thịnh Hoan: "Đến lúc đó ông xã phải giám sát em đó!"

Đôi đồng tử đen láy của Mạc Thịnh Hoan cụp xuống, nắm lấy tay cậu, ánh mắt khẩn cầu: "Nhu Nhu, đợi cơ thể hồi phục rồi mới giảm cân, được không em?"

Ba của tụi nhỏ đã nói vậy, thái độ còn thành khẩn đến thế, An Nhu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thịnh Hoan mà liên tục gật đầu: "Được, đương nhiên là được!"

Mạc Thịnh Hoan ngước lên, trong mắt mang ý cười, đến gần hôn lên bên má cậu.Trưa hôm sau, An Nhu tan học thì phát hiện sách chuyên ngành cho buổi chiều đã để quên ở nhà.

Vừa vào cửa, cậu liền nhận ra bầu không khí khác hẳn thường ngày."

Thím Dương?"

An Nhu thay giày ngay cửa: "Chú Mạc về rồi ạ?"

Thím Dương vội vàng chạy ra, cùng lúc đó cửa thư phòng cũng mở.

Mạc Thịnh Hoan và Mạc Thành Hoàn, một bên khác còn có cả Trương Vân, hình như ba người đang bàn bạc chuyện gì đó.Nhìn thấy An Nhu, Mạc Thịnh Hoan lập tức rời khỏi thư phòng, còn tiện tay đóng cửa lại."

Nhu Nhu?"

Mạc Thịnh Hoan bước về phía cậu."

Em quên mang sách buổi chiều."

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, cau mày liếc thoáng qua cửa thư phòng: "Sao bọn họ lại đến đây?"

"Đến cảm ơn."

Mạc Thịnh Hoan nói ngắn gọn.An Nhu nhất thời phản ứng lại.

Chú Mạc để Mạc Thành Hoàn làm phó tổng giám đốc, theo lý quả thực Mạc Thành Hoàn và Trương Vân nên đến cửa nói cảm ơn.Không phải tới kiếm chuyện là được.An Nhu thở hắt ra.Kể từ khi Mạc Thịnh Khang bị phán tù chung thân, Trương Vân vẫn chưa ly hôn với ông ta.

Nghe nói gần đây bà ta đang bán tháo số đồ cổ thư pháp được Mạc Thịnh Khang sưu tầm mấy năm nay, trong đó có vài bức Mạc Thịnh Khang cực kỳ yêu thích, giá trị của chúng có thể lên đến cả trăm vạn. triệu tệNếu chuyện này truyền tới tai Mạc Thịnh Khang, không chừng ông ta sẽ bị tức chết.Thứ nhất là có được một bộn tiền, thứ hai là hiện tại Mạc Thành Hoàn đã trở thành phó tổng giám đốc, dường như Mạc Thịnh Khang vừa đi, phong thủy của cái nhà này đột nhiên tốt hơn hẳn."

Để tôi bảo họ về."

Mạc Thịnh Hoan cẩn thận đỡ An Nhu."

Nếu họ đã tới cảm ơn vậy cứ để họ cảm ơn cho trót, chứ bắt người ta làm một nửa rồi ra về thì không tốt lắm."

An Nhu nở nụ cười.Mạc Thịnh Hoan im lặng hồi lâu, sau đó xoay người mở cửa thư phòng, nhưng rất nhanh đã quay lại bên cạnh An Nhu.Trương Vân lấm lét thò đầu ra xem tình hình bên ngoài, Mạc Thành Hoàn định đi ra thì bị bà cản lại.Thấy An Nhu ngồi một mình, Trương Vân cười hì hì, sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi phòng, đứng cách một mét, cố hết sức nở nụ cười."

Chào anh dâu."

Lần đầu tiên trông thấy Trương Vân khép nép từ tốn, An Nhu có cảm giác mới lạ."

Xin chào."

Cậu hơi mỉm cười, trong lòng thiếu điều muốn cười phá lên.Trương Vân quay đầu lại, vẫy tay với Mạc Thành Hoàn còn ở trong thư phòng: "Thành Hoàn, mau đến chào chú dâu của con."

An Nhu thong thả cầm ly nước lên, đưa mắt nhìn Mạc Thành Hoàn đi tới."

Chào chú dâu."

Đôi mắt Mạc Thành Hoàn nhìn sang hướng khác."

Mấy ngày không gặp mà cháu trai của tôi đã cao lớn thế này."

An Nhu nhướng mày từ từ đặt ly nước xuống, cố gắng nhịn cười.Con mẹ nó anh cũng có ngày này!

"Xem anh dâu nói gì kìa, hơn hai mươi rồi sao còn lớn được nữa.

Thành Hoàn nó..."

Trương Vân chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt hờ hững của người đàn ông bên cạnh An Nhu."

Nó..."

Trương Vân gió chiều nào theo chiều nấy: "Chắc là nó dậy thì lần hai."

An Nhu nghẹn cười, đột nhiên được trải nghiệm cảm giác cáo mượn oai hùm.Dậy thì lần hai, vậy mà Trương Vân cũng dám nói ra câu này.Mạc Thành Hoàn im lặng gục đầu xuống, tầm mắt dừng trên bụng An Nhu."

Mấy ngày không gặp, khí sắc anh dâu vẫn tốt thật đấy.

Mang thai bảy tám tháng mà vẫn còn đi học, anh dâu giỏi ghê."

Trương Vân tâng bốc: "Nếu năm đó tôi ham học như anh dâu, nói không chừng cũng đã là sinh viên đại học!"

Nhìn Trương Vân thao thao bất tuyệt, An Nhu không khỏi buồn cười."

Bà cũng đâu có thua kém."

An Nhu nhàn nhã đáp: "Nghe nói gần đây bà bán không ít thứ, trên người chắc phải có mấy chục vạn (~ trăm triệu) đi."

Trương Vân nghẹn họng, căng thẳng liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, cười xuề xòa với An Nhu: "Còn không phải do Mạc Thịnh Khang bị bỏ tù, nhà họ Mạc không trả chi thẻ tín dụng cho chúng tôi nữa, mà chi tiêu hằng ngày của hai mẹ con tôi không phải con số nhỏ, vì vậy mới bán chút đồ của ông ta để lấy tiền mặt trang trải cuộc sống."

"Bán lấy tiền thì không thành vấn đề, dù sao cũng là của cải nhà các người.

Nhưng nếu có thứ đồ nào không rõ lai lịch thì vẫn nên cẩn thận, đừng để liên lụy đến nhà họ Mạc."

An Nhu nhắc nhở: "Nếu bà không hiểu gì về thư pháp và đồ cổ thì có thể nhờ người giúp đỡ, đừng có lỗ mãng."

Trương Vân biết điều nghe lời, gật đầu liên tục.Nhìn dáng vẻ của Trương Vân, kiếp trước hai người cũng giống thế này, chẳng qua chỉ đổi vị trí cho nhau.Nhưng An Nhu không có thói quen bắt nạt người khác, thấy dáng vẻ của Trương Vân thì cậu cũng không nhiều lời."

Cậu Thịnh Hoan, cậu An."

Thím Dương đi tới: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong."

Lúc này cậu cũng đói bụng nên quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan.Mọi người đi vào nhà ăn, trên bàn ăn đa phần là các món do nhà bếp tư nhân đưa tới.

Mạc Thịnh Hoan đi vào bếp, để lại mấy người ngồi nhìn một bàn đồ ăn thơm phức mà chẳng thể ăn."

Mọi người ăn trước đi."

An Nhu mở lời: "Lát nữa Thịnh Hoan mới ra."

"Chủ nhà còn chưa động đũa, sao chúng tôi dám ăn, cùng đợi đi."

Trương Vân giơ tay che bụng miễn cho phát ra âm thanh gì, nụ cười có phần hơi miễn cưỡng.An Nhu chỉ cười mà không nói.

Chốc lát sau, Mạc Thịnh Hoan bưng ra một bát mì chay đặt trước mặt cậu, lại phối với mấy món khác, vừa bổ dưỡng vừa tốt cho sức khỏe.Trương Vân trợn mắt nhìn hai người họ: "Anh hai đích thân vào bếp?"

"Ừm."

An Nhu không khỏi kiêu ngạo."

Nhớ năm đó tôi mang thai, lão khốn Mạc Thịnh Khang chẳng thèm nấu được một bữa cơm cho tôi."

Trương Vân vô cùng ghen tị.Mạc Thành Hoàn yên lặng nhìn đồ ăn bày trước mặt An Nhu, mỗi một món đều do một người đàn ông khác dụng tâm làm ra."

Anh hai thật lợi hại, làm cũng ra hình ra dạng đấy."

Trương Vân chú ý những lát cà rốt trang trí đều được tỉa thành hình cánh hoa."

Ban đầu chú ấy không biết làm đâu, đều nhờ đi theo ông ngoại tôi học hỏi."

An Nhu mỉm cười nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Ông xã của em vất vả rồi ạ."

Mạc Thịnh Hoan ngước lên, trong mắt chứa đầy ý cười.Dù chưa ăn cơm, nhưng Trương Vân nhìn hai người đối diện đã có cảm giác no rồi.Mạc Thành Hoàn ngồi một bên, cúi đầu không nói lời nào.Bữa cơm diễn ra trong im lặng, Trương Vân suy nghĩ mãi rốt cuộc năm đó mình đã gả cho hạng người gì, còn Mạc Thành Hoàn thì ăn đồ ăn mà mùi vị như nhai sáp.Đến khi ăn xong, Mạc Thịnh Hoan đứng dậy thu dọn bát đũa trước mặt cậu, đem xuống bếp rửa sạch rồi cho vào tủ khử trùng.Trương Vân trợn trừng mắt, nhìn An Nhu bằng ánh mắt không thể tin nổi."

Chú ấy đặc biệt chú ý vấn đề ăn uống của tôi, đến nỗi bát đũa tôi dùng đều do chú ấy rửa."

An Nhu cười bất lực: "Đợi sau khi sinh xong có lẽ sẽ tốt hơn."

Trương Vân kinh ngạc cảm thán, không ngờ còn có thể làm như vậy!Mạc Thành Hoàn có vẻ nuốt không trôi, đành đặt đũa xuống.

Ngay từ đầu điều kiện của anh ta đã tốt hơn Mạc Thịnh Hoan gấp nhiều lần, nhưng An Nhu thà gả cho người chú này chứ nhất quyết không chọn anh ta, mới đầu anh ta đã từng nghi ngờ, cũng từng chất vấn An Nhu.Nhưng đến giờ phút này, mọi thứ đã quá rõ.Bản thân anh ta không biết nấu ăn, cũng không chịu học.

Kiếp trước toàn được An Nhu nấu cho ăn, đừng nói rửa bát, đến việc dọn dẹp cũng chưa bao giờ làm.Sau khi ăn xong, An Nhu cảm thấy hơi mệt, nhưng vẫn chưa ngủ liền được, cậu đành đỡ thắt lưng đi tới đi lui trong phòng khách xem như đi dạo.Mạc Thịnh Hoan làm cái đuôi theo sau An Nhu, hai người cùng đi dạo trong phòng khách.

Trương Vân và Mạc Thành Hoàn ngồi trên sô pha, một lần nữa sâu sắc cảm nhận được sự tồn tại dư thừa của mình."

Hay chúng ta về thôi?"

Trương Vân giật nhẹ con trai mình.Mạc Thành Hoàn vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt luôn nhìn theo An Nhu.Đi được một lúc, cậu từ từ ngồi xuống, Mạc Thịnh Hoan xoa eo bóp vai cho cậu.Mạc Thành Hoàn nhìn xuống cái bụng của An Nhu, trong mắt là nỗi nhớ nhung vô ngần.Phát hiện Mạc Thịnh Hoan nhìn qua đây, Trương Vân nhanh chóng giải thích hộ: "Chắc nó chưa từng thấy đàn ông mang thai bao giờ, đừng để ý đến nó."

An Nhu âm thầm trợn mắt."

Hai người về đi."

Mạc Thịnh Hoan liếc nhìn Mạc Thành Hoàn rồi đứng dậy đi mở cửa.Trương Vân xấu hổ, vội vàng kéo tay con trai mình: "Chú dâu của con cần nghỉ ngơi, chúng ta về thôi."

Mạc Thành Hoàn đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn An Nhu, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp."

Trước đây anh chưa từng nghe, bây giờ... có thể nghe thử được không?"

An Nhu xoa bụng, mỉm cười ngẩng đầu."

Trước đây chưa từng nghe thì bây giờ cũng không cần thiết nghe."

Trương Vân kéo Mạc Thành Hoàn ra ngoài, trưng ra nụ cười chào tạm biệt hai người.

Mạc Thịnh Hoan mặt không cảm xúc đóng cửa lại, cúi đầu im lặng một lát mới xoay người nhìn An Nhu.Nhìn dáng vẻ của chú Mạc, cậu cười tủm tỉm kéo áo lên: "Ông xã có muốn nghe không?"

Sắc mặt Mạc Thịnh Hoan dịu đi, dẫn An Nhu vào phòng ngủ, lấy ống nghe ra nghe nhịp đập của thai nhi, dùng lòng bàn tay đã chà xát cho ấm đặt lên bụng cậu.Giống như hai chú ngựa con chạy "lộc cộc" không ngừng vó, Mạc Thịnh Hoan nhắm mắt lại, bàn tay đỡ thắt lưng An Nhu, khóe môi hơi nhếch lên.Kể từ khi sắp xếp chức vụ phó tổng giám đốc, Mạc Thịnh Hoan càng có cơ hội đường đường chính chính cùng An Nhu đến lớp huấn luyện, hầu như mọi người trong lớp đều biết đến cặp chồng chồng này.An Nhu cũng muốn khiêm tốn, nhưng chú Mạc thật sự quá nổi bật, thân hình cao lớn, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.Kết thúc khóa học buổi sáng, An Nhu đang chuẩn bị cùng Mạc Thinh Hoan rời đi, đột nhiên một thai phụ trong lớp đi tới chỗ họ, hỏi An Nhu có muốn nhận nuôi mèo con không."

Mèo con do mèo mẹ nhà tôi sinh ra, đã xét nghiệm ký sinh trùng Toxoplasma và kiểm tra các bệnh truyền nhiễm, kết quả biểu hiện nó rất khỏe mạnh.

Chỗ tôi còn có lồng và sữa bột cho mèo, có thể tặng cho cậu luôn."

Người phụ nữ mang thai có vẻ hơi sốt ruột, lâu lâu lại nhìn ra phía cửa lớp.(*) Ký sinh trùng Toxoplasma (trùng cong): sống và sinh sản trong ruột mèo, theo phân mèo đi ra ngoài môi trường.

Khi tiếp xúc với đất, nước hoặc ăn thực phẩm chưa nấu chín chứa nang trứng sẽ có nguy cơ nhiễm trùng.

Đặc biệt lây truyền từ mẹ sang con thông qua nhau thai, gây ra biến chứng dị tật bẩm sinh ở thai nhi (nghe kém, chậm phát triển thần kinh, nhiễm trùng mắt) và tình trạng thai chết lưu.

Tự nhiên cho mèo?Còn có chuyện tốt như vậy à?An Nhu khó hiểu: "Nếu mèo đang khỏe mạnh sao cô không tự nuôi đi?"

"Người nhà tôi không cho nuôi."

Người phụ nữ buồn bã: "Con mèo trước đây tôi nuôi đã bị họ mang đi tặng cho người khác.

Vào một đêm mấy hôm trước, con mèo đó bất ngờ ngậm một con mèo con xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Mèo mẹ không còn sống được nữa, máu chảy khắp mông nó, nhưng mèo con vẫn còn sống, mắt còn chưa mở."
 
[Edit] Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 150: Gia đình có mèo


Chương 150: Gia đình có mèo Thấy An Nhu do dự, người phụ nữ cũng không ép mà chỉ nở nụ cười bảo: "Nếu không tiện thì thôi, để tôi hỏi người khác."

"Cô có thể ra ngoài hỏi xem."

An Nhu có ý tốt đưa ra đề nghị: "Trong đây đều là người mang thai, ít nhiều cũng có chút kiêng kị."

Người phụ nữ mang thai miễn cưỡng cười, gật đầu với An Nhu.Cậu nhìn người phụ nữ đi hỏi mấy người khác, nhưng ai nấy đều lắc đầu khi được hỏi.An Nhu không nhịn được trực tiếp đi hỏi giáo viên về vấn đề nuôi mèo, giáo viên hắng giọng, tăng lớn âm lượng."

Quả thực trên cơ thể chó mèo sẽ có ký sinh trùng, chúng có khả năng khiến thai nhi bị dị tật bẩm sinh và sinh non.

Nhưng ít ai biết hầu hết các loài động vật có vú và loài chim đều có thể bị nhiễm ký sinh trùng Toxoplasma."

"Nếu ăn thịt lợn, dê, bò, thỏ và gia cầm chưa được nấu chín càng dễ bị nhiễm Toxoplasma."

"Vậy nên chỉ cần tẩy giun sán cho chó mèo, tiêm ngừa vắc xin định kỳ, không cho động vật ăn thịt tươi, làm kiểm tra Toxoplasma.

Khi đã áp dụng biện pháp phòng ngừa an toàn thì người mang thai cũng có thể nuôi thú cưng."

Hầu như những người trong lớp đều nghe thấy giọng nói của giáo viên.

Người phụ nữ mang thai xoay người, tính nói gì đó nhưng mặt đột nhiên biến sắc.Một người phụ nữ trung niên đang đứng ở ngay cửa, tay đeo một chiếc túi xách, không hề khách khí nhìn thẳng vào giáo viên."

Loại giáo viên gì đây!"

Người phụ nữ trung niên trừng mắt: "Thế mà dám khuyến khích người mang thai nuôi thú cưng, nhỡ xảy ra chuyện thì cô gánh nổi trách nhiệm không?"

"Tôi chỉ nói sự thật thôi."

Giáo viên nhìn người đàn bà kia: "Nhiều người coi thú cưng như người nhà của mình.

Nếu bởi vì mang thai mà phải đem thú cưng đi bỏ, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người mang thai."

"Tôi khinh!"

Bà ta phun nước bọt vào người giáo viên: "Đồ giáo viên chết bầm, toàn dạy những thứ rác rưởi!"

"Mẹ."

Người phụ nữ mang thai nhờ người khác nuôi hộ mèo bước tới: "Mẹ làm cái gì vậy?"

Giáo viên bị người đàn bà này chọc tức, lớn giọng đáp: "Thú cưng có thể xoa dịu cảm xúc của người mang thai.

Từ lâu nghiên cứu khoa học đã chứng minh chỉ cần nuôi đúng cách thì chó mèo sẽ không ảnh hưởng đến người chủ mang thai.

Nuôi chúng cũng giúp đứa trẻ có thể sớm thích ứng, hạ thấp tỉ lệ bị hen suyễn!"

"Tôi không rảnh nghe cô nói nhảm!"

Bà ta hùng hổ ném túi xách về phía giáo viên, thai phụ vội vàng ngăn lại, trong mắt đầy hoảng sợ."

Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!"

Thai phụ một tay ôm bụng, tay kia cố gắng kéo bà đi."

Cái loại súc sinh chỉ biết cào người kia của cô đúng là thứ xui xẻo!"

Bà ta la mắng om sòm: "Lẽ ra ngay từ đầu nên cho nó chết nhân đạo, tốt bụng giữ lại mạng cho nó để bây giờ gặp phải bao nhiêu chuyện phiền phức!"

Người phụ nữ mang thai cúi đầu cắn môi, lí nhí nói: "Trước giờ nó chưa từng cào người, là do mẹ đá nó..."

"Cái gì?"

Bà ta trừng mắt quát.Thai phụ mím môi, buồn bã không nói nên lời."

Hừ."

Người đàn bà trung niên quay đầu đi: "Đi, về sau tốt nhất đừng đến chỗ này nữa!

Con trai tôi cho tiền cô không phải để cô tiêu xài phung phí vào những nơi như thế này."

Thai phụ cắn môi cam chịu."

Còn cái thứ nghiệp chướng kia mau ném đi càng sớm càng tốt."

Bà ta càng kiêu ngạo được nước lấn tới: "Không có con trai tôi, cô chẳng là cái thá gì hết!

Nếu cháu trai của nhà họ Lưu chúng tôi mà bị gì thì cô cứ đợi đó!"

Nhìn cảnh tượng trước mắt, An Nhu không khỏi siết chặt tay.Người đàn bà trung niên này giống hệt Trương Vân ở kiếp trước!Thai phụ rơm rớm nước mắt, ngay sau đó lau nước mắt, nhìn các thai phu thai phụ khác trong lớp cầu cứu.Cô chỉ muốn tìm cho bé mèo một con đường sống, ngoài ra không mong cầu gì hơn."

Chị ơi."

An Nhu mở miệng: "Mèo con của chị ở đâu?"

Ánh mắt thai phụ hơi sáng lên, gần như lập tức được tăng thêm sức mạnh: "Chị đưa em đến đó!"

"Tại sao lại có loại người vô trách nhiệm với con cái vậy chứ!"

Người đàn bà trung niên chế nhạo An Nhu: "Nếu như bị sinh non, đứa trẻ sinh ra là quái vật thì đừng trách người khác."

An Nhu không khách sáo trừng mắt với bà ta: "Tôi thích nuôi thì nuôi, liên quan gì đến bà."

Bà ta liếc nhìn An Nhu, há miệng muốn nói gì đó, nhưng khi thấy người đàn ông cao lớn đứng cạnh cậu, mọi lời nói đều nuốt ngược vào bụng.Thai phụ nôn nóng đi đằng trước dẫn đường, cô gửi tạm mèo con ở một tiệm thú cưng, nhân viên trong tiệm biết cô dẫn người tới nhận nuôi thì lập tức mỉm cười."

Ai muốn nhận nuôi đây?"

Nhân viên thu dọn đồ đạc của mèo con rồi nhìn mấy người đi theo phía sau thai phụ."

Tôi."

An Nhu tiến lên trước, cúi đầu quan sát con mèo trong lồng.Toàn thân trắng như tuyết, giống như một tinh linh nhỏ, cặp mắt màu xanh thẫm như lục bảo.Nhân viên phát hiện người muốn nhận nuôi đang mang thai, có hơi do dự hỏi: "Xin hỏi, sau khi nhận nuôi thì hằng ngày ai sẽ chăm sóc mèo con?"

An Nhu quay đầu lại chớp mắt với chú Mạc.Mạc Thịnh Hoan bước lên một bước, mặt không biểu cảm nhìn nhân viên trong tiệm.Thấy chú Mạc đã đồng ý, An Nhu liền vui vẻ đáp: "Ông xã của tôi sẽ chăm sóc nó!"

"Được rồi."

Nhân viên nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Thưa ngài, trước đây ngài đã nuôi mèo bao giờ chưa?"

"Rồi."

Mạc Thịnh Hoan trả lời ngắn gọn.Vừa nghe lời này, An Nhu vội kéo tay áo Mạc Thịnh Hoan: "Chú Mạc, nuôi trong game không tính đâu!"

Tiểu Hoan Hoan dưới sự nuôi nấng của chú Mạc hiện đã là một con mèo già trên cấp 50, kỹ năng đạt cấp tối đa, rất cao quý kiêu ngạo."

Chưa."

Mạc Thịnh Hoan sửa lại.Nhân viên cạn lời nhìn người đàn ông trước mặt.Đại ca à, có nghiêm túc không vậy?"

Vậy tôi sẽ nói kỹ hơn cho ngài."

Nhân viên đành lên tiếng giải thích: "Con mèo con này còn chưa đủ tháng, khi đến một môi trường mới, nó sẽ sinh ra cảm giác bất an.

Ngài có thể chuẩn bị cho nó một cái ổ rộng rãi mềm mại, để nó từ từ học cách làm quen."

"Không được cho uống sữa bò, ở đây có sữa bột dành cho mèo con, mỗi ngày cho uống bốn năm lần, chia thành nhiều bữa nhỏ.

Còn nữa, đừng để người mang thai tắm rửa hay dọn vệ sinh cho mèo..."

Mạc Thịnh Hoan cẩn thận nghe nhân viên dặn dò, An Nhu vừa nắm tay chú Mạc vừa tò mò ngắm tên nhóc trong lồng.Mèo con cũng nghiêng đầu nhìn An Nhu, tay chân ngắn ngủn bám vào lồng, lộ ra miếng đệm thịt màu hồng nhạt, kêu lên nghe như tiếng của trẻ sơ sinh.

An Nhu ngạc nhiên ôm ngực, sao lại có sinh vật đáng yêu như vậy!

"Cảm ơn, cảm ơn cậu."

Thai phụ cảm tạ An Nhu, ánh mắt vô cùng biết ơn."

Mau đi thôi."

Người phụ nữ trung niên đi theo sau bọn họ, ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn cô con dâu: "Con trai tôi sắp về nhà rồi, cô còn chưa nấu cơm đâu đấy."

An Nhu nghe vậy thì quay đầu nhìn bà ta."

Con dâu của bà mang thai bảy tháng rồi mà vẫn phải nấu cơm?"

"Nó không làm chẳng lẽ tôi làm?"

Bà ta bất mãn phản bác: "Muốn tôi hầu hạ ngược lại nó hay sao?"

Đỉnh đầu An Nhu nhảy ra mấy dấu chấm hỏi."

Thai nhi trong bụng đến tháng thứ bảy, thai phụ đã rất vất vả, đến chăm sóc bản thân còn khó, huống chi bà còn bắt phải chăm sóc con trai bà?"

"Đây là việc nó nên làm thôi."

Người đàn bà nói như lẽ đương nhiên: "Nhà chúng tôi tốn mười vạn cưới nó về, nấu cơm thì đã làm sao?"(*) 10 vạn = 344.806.000 VND"Theo như lời bà thì không bằng thuê bảo mẫu cho rồi."

An Nhu không hề yếu thế."

Chuyện nhà tôi không đến lượt một người ngoài như cậu xen vào."

Người đàn bà khó chịu ra mặt."

Điều đó chỉ thể hiện cách hành vi của bà còn khiến người ngoài như tôi không thể làm ngơ được!"

An Nhu vặn lại."

Không sao."

Thai phụ miễn cưỡng cười, đi tới hòa giải: "Chỉ là nấu cơm thôi mà, nhanh lắm, không có vấn đề gì đâu."

An Nhu nhìn nhân viên đưa qua mấy món đồ của mèo con, còn tặng Mạc Thịnh Hoan một cái bát ăn cho mèo.Người phụ nữ trung niên nhìn đống đồ liền quay đầu trừng mắt."

Đúng là cái đồ phá của!"

"Những thứ này đều mua bằng tiền của con."

Thai phụ sốt ruột giải thích."

Bây giờ cô mang thai không thể đi làm, lương cơ bản cũng chỉ hơn hai nghìn, còn mua cả đống thứ như thế này."

Sắc mặt bà ta lộ vẻ chán ghét: "Một con mèo còn quý hơn người!" (*) 2 nghìn = 6.896.120 VNDAn Nhu hít sâu một hơi, giơ điện thoại tới gần thai phụ."

Chúng ta kết bạn đi, sau này cũng tiện thông báo tình hình của mèo con cho chị."

"Được!"

Thai phụ vui vẻ lấy điện thoại kết bạn với cậu.Mắt thấy chú Mạc xách theo một túi đồ lớn đi tới, cậu liền chào tạm biệt thai phụ.

Sau khi rời khỏi tiệm, An Nhu nhìn thoáng qua tên nhóc trong lồng, tìm tài khoản Wechat của thai phụ, nhấn vào nút chuyển tiền, xác nhận vân tay rồi chuyển khoản thành công.Mạc Thịnh Hoan thấy nhưng không nói gì."

Muốn thoát khỏi cảnh ngộ này cần một cơ hội."

An Nhu mím môi.Cơ hội của cậu là phát hiện Mạc Thành Hoàn mua cho bạch nguyệt quang của mình một chiếc đồng hồ hiệu, một chiếc ví đắt tiền.Có lẽ cậu cũng có thể tạo ra cơ hội cho người khác, giúp họ không gặp phải tình cảnh khốn khổ như kiếp trước của mình.Bỏ ra số tiền lớn nhận nuôi mèo con, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan trở về nhà.

Thím Dương nhìn thấy mèo thì bất ngờ không biết nói gì.An Nhu chịu trách nhiệm làm công tác tư tưởng cho thím Dương, còn Mạc Thịnh Hoan thì phụ trách lấy đồ ra sắp xếp.

Tên nhóc này có vẻ đã nhịn lâu rồi, vừa được thả ra đã đi thẳng tới chậu cát dành cho mèo.Bên này An Nhu và thím Dương đang nói chuyện, vừa quay đầu lại đã thấy phân mèo rơi vãi lung tung, Mạc Thịnh Hoan đứng bất động trước chậu cát, giữ im lặng thật lâu.Cậu tò mò ghé lại gần thì bị bàn tay của Mạc Thịnh Hoan ngăn lại.Nhưng chỉ trong nháy mắt đó thôi, An Nhu vẫn ngửi được cái mùi làm người ta hoài nghi nhân sinh.An Nhu bóp mũi, nhìn tên nhóc đang làm quen với môi trường mới với ánh mắt không thể tin nổi.Vật nhỏ đáng yêu như thế có thể tạo ra cái mùi thối hoắc kia được nhỉ!An Nhu giơ tay lên bịt mũi Mạc Thịnh Hoan, nhìn đối phương lấy cái xẻng bằng nhựa xúc một cục phân mèo bỏ vào túi nilon, buộc kín rồi ném vào thùng rác."

Hình như trên mạng có bán bồn vệ sinh tự động lọc phân mèo."

An Nhu chột dạ nói: "Nên mua cho nó một cái, nhỉ?"

Mạc Thịnh Hoan gật đầu thật mạnh.Trong nhà đột nhiên có thêm một thành viên nhỏ, An Nhu thường xuyên thấy chú Mạc cầm điện thoại, nhìn Tiểu Hoan Hoan tiên khí bất phàm, lạnh lùng mỹ lệ động lòng người trong game, sau đó lại quay sang nhìn tên nhóc gầy gò, cảm giác như một cơn gió cũng có thể thổi bay nó, ánh mắt chồng chất hoài nghi."

Nuôi nhiều là ổn thôi."

An Nhu an ủi Mạc Thịnh Hoan: "Hiện giờ chúng ta là một gia đình có mèo, chờ tụi nhỏ ra đời sẽ có bạn chơi cùng."

Mèo con không hề sợ sệt, bám lấy ống quần An Nhu leo lên tới chỗ cao nhất, thông thường Mạc Thịnh Hoan sẽ túm gáy nó thả xuống đất.Hai người bắt đầu cuộc sống chăm mèo như chăm con.

Chưa đến một tháng, mèo con như thay da đổi thịt, từ một con mèo gầy guộc giờ đã có da có thịt, hai bên tai có chấm nhỏ màu đen, cặp mắt tròn xoe xanh thẳm, miệng nhỏ hồng hào, cơ thể phủ bộ lông trắng như tuyết, ai gặp phát mê.Sự hiện diện của mèo con đã giúp An Nhu giảm bớt cảm xúc lo âu, ngay cả thần kinh căng thẳng của chú Mạc cũng được thả lỏng.Có mèo con rồi, Mạc Thịnh Hoan cuối cùng cũng buông tha cho hai con thỏ bông sắp bị hành đến mức trụi lông, bế mèo tập tư thế ôm con.

Vì mèo con sức đề kháng kém, không thể tắm rửa, cho nên Mạc Thịnh Hoan chỉ có thể tập luyện giả tưởng.Mèo con nghiêng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang làm bộ xối nước ướt người mình, nhẹ nhàng chà xát.

Dù mèo ta hơi bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn làm một công cụ mèo vô tri.An Nhu ngồi một bên, gạch bỏ một ô trên tấm lịch, ngày sinh đã gần kề.Buổi tối đi ngủ, An Nhu mơ hồ cảm giác bụng mình chuyển động dữ dội, nhưng không hề đau đớn.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu nhận ra mình hít thở nhẹ đi hơn, cúi nhìn xuống cái bụng, hai đứa nhỏ có vẻ hơi mệt vì chuyển động nhiều, một lúc lâu sau vẫn khá yên tĩnh.
 
Back
Top Bottom