Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Quyển 4] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

[Edit - Quyển 4] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Thế giới hiện thực (150)


Tác giả: Vân Phi Mặc"Nương tử định hồng hạnh xuất tường à?"

Giọng nói trầm trầm của Phong Ly Ngân hàm chứa tức giận, "Nương tử hồng hạnh xuất tường bao nhiêu thì vi phu nhất định sẽ xén bấy nhiêu, giam cầm nương tử trong bức tường của vi phu."

Bắc Vũ Đường ấn ngực y, "Bá đạo!"

"Bá đạo?"

Giọng Phong Ly Ngân đột nhiên khàn đi, "Mới vậy đã bá đạo rồi sao?

Lát vi phu còn bá đạo hơn."

Bắc Vũ Đường thấy được ngọn lửa nóng bỏng trong mắt y thì biết ngay y định làm gì.Quả nhiên, nàng bị đè ngay sau đó.Đường mật ngọt ngào là từ miêu tả chính xác cuộc sống của Bắc Vũ Đường lúc này nhất.Bên cạnh có người thân, có người yêu, có Mặc Nhi đáng yêu, tất cả đã khiến Bắc Vũ Đường rất thoả mãn.Nàng không hối hận vì đã từ bỏ con đường trường sinh, có họ, tất cả đều đáng giá, hơn tất cả, nam nhân ấy cuối cùng cũng nói hết tất cả về bản thân cho nàng.Bắc Vũ Đường sớm đã mơ hồ đoán được năng lực của y vượt xa tưởng tượng của mình, lúc đầu nàng nghĩ y rất lợi hại nên mới giấu được Thiên Đạo, sau khi biết thân phận của y thì mới biết thì ra thân phận của y đúng là không đơn giản, hù chết người không đền mạng.Sau khi biết thân phận của y, Bắc Vũ Đường bắt đầu 'tính sổ', nàng nhớ rõ tất cả những gì y từng nói.

Giờ có thể dùng để lăn lộn y rồi.Xuân đi thu tới, Bắc Vũ Đường làm bạn bên người thân mười năm, nhìn Tiểu Mặc Nhi dần trưởng thành, nhìn ca ca thành gia lập nghiệp, sinh một đôi nhi nữ.Bọn họ đã độc lập, Bắc Vũ Đường không còn vướng bận.Lúc này, hai người đang định đi du lịch, chỉ là địa điểm du lịch thì..."

Đường Nhi muốn đi đâu chơi?

Thế giới tinh tế?

Hay thế giới viễn cổ?

Hoặc là thế giới ma thú?"

Phong Ly Ngân liệt ra rất nhiều vị diện.Bắc Vũ Đường nghĩ nghĩ, "Đến thế giới ma thú đi."

"Được."

Nói đi là đi, Phong Ly Ngân ôm Bắc Vũ Đường biến mất tại chỗ.Trong biển sao, Bắc Vũ Đường nhớ ra gì đó."

Chúng ta cứ đi như vậy có ổn không?"

"Không sao, vi phu đã thông báo trước rồi."

Phong Ly Ngân nhàn nhạt nói.Ở thế giới ma thú ba năm, chờ đến khi Bắc Vũ Đường chơi chán thì chuyển đến thế giới tiếp theo.Có lúc họ sẽ dừng ở thế giới nào đó mấy chục năm, có lúc chỉ dừng lại một hai năm, thậm chí vài tháng là sẽ đi.Chơi đến chán, hai người hoá thân thành một đôi phu thê bình thường, mở một tiểu điếm, rước đón khách nhân, sống cuộc sống bình phàm.Mãi đến một ngày, Bắc Vũ Đường gặp một người.Một cô gái trẻ đứng ở đầu đường, tóc nhuộm vàng rối bù xù, người qua đường thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn qua.

Cô gái kia dường như rất hưởng thụ điều đó, đứng thẳng lưng, lắc lắc mông.Nếu không phải do dung mạo kia, Bắc Vũ Đường sẽ không chú ý đến người này.Người này cực kỳ giống Cố Phiên Nhiên.Có lẽ ánh mắt Bắc Vũ Đường quá khác lạ khiến cô ta chú ý, cô ta vừa quay đầu đã nhìn chằm chặp Phong Ly Ngân."

Soái ca."

Cô ta cười vũ mị với anh.Có lẽ cô ta nghĩ nụ cười đó rất mê người, nhưng trên người cô ta lại trông như gái làng chơi đang chào mời khách vậy."

Soái ca, tôi mời anh uống rượu nhé?"

Cô ta nhìn chằm chằm Phong Ly Ngân, sải bước về phía anh trên đôi giày cao 7cm.Cô ta cứ như không thấy Bắc Vũ Đường, vươn tay muốn đặt lên vai anh, nhưng còn chưa chạm đến nơi thì đã bị tóm lại.Bắc Vũ Đường cười như không cười, "Cô bé, còn nhỏ mà đã học thông đồng người khác rồi à?"

Tay bị tóm khiến cô gái kia rất tức giận, cô ta muốn giằng tay ra, nhưng làm thế nào cũng không giằng lại được, "Mày bỏ tay tao ra!"

Bắc Vũ Đường không dao động."

Mày mà còn không bỏ ra, tao sẽ gọi người tới!"

Cô ta uy hiếp."

Được."

Cô gái thấy Bắc Vũ Đường không sợ thì xì hơi.Bắc Vũ Đường thấy cô ta đã an phận thì thả tay cô ta ra.Cô gái vừa được thả đã lập tức lùi lại vài bước, hung tợn nói với Bắc Vũ Đường, "Lần sau đừng để tao gặp mày, không tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

Cô ta buông lời tàn nhẫn xong rồi vội vàng rời đi.Cô ta vừa đi, Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Phong Ly Ngân, "Giống lắm, phải không?"

Phong Ly Ngân nắm tay cô, dịu dàng nói, "Không phải rất giống, chính là ả."

Bắc Vũ Đường kinh ngạc trợn to mắt."

Sao cô ta có thể là Cố Phiên Nhiên được?"

Bắc Vũ Đường không tin nổi.Phong Ly Ngân dịu dàng giải thích, "Chúng ta tới lúc ả chưa xuyên qua."

Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ ra gì đó, chẳng lẽ là do lúc nàng thấy vị công chúa xuyên không ở thế giới nữ tôn kia, liên tưởng đến Cố Phiên Nhiên, nên mới nói là muốn xem thử Cố Phiên Nhiên trước lúc xuyên qua là người thế nào?Một cô gái sống và lớn lên trong xã hội một vợ một chồng, sao có thể ba chồng bốn hầu được.Một người xuyên đến thế giới nữ tôn thì có thể danh chính ngôn thuận có nhiều nam nhân, lại vì tìm được tình yêu mà tình nguyện cùng người đó một đời một kiếp một đôi.Một người xuyên đến thế giới phong kiến nam quyền, lại tọa ủng vô số mỹ nam.Cứ cảm thấy hai người họ nên ngược lại.Ngày đó cô chỉ thuận miệng cảm thán thôi, không ngờ anh lại ghi tạc trong lòng, lặng yên đưa cô đến thế giới vị diện trước khi Cố Phiên Nhiên xuyên đến.Vũ Đường cảm thấy ấm lòng vì tâm ý của anh, nhón mũi chân hôn nhẹ lên môi anh.Đôi mắt sâu thẳm của Phong Ly Ngân tối sầm đi, rũ mi lộ ra ánh sáng nhìn nàng, "Đường Nhi, em lại quyến rũ anh."

Đôi mắt Bắc Vũ Đường mở to, chưa kịp lên tiếng thì đôi môi đã bao phủ, một câu nói cũng đồng thời vang lên bên tai."

Nếu nương tử muốn, vi phu nhất định sẽ thoả mãn."

Sau đó, Thần Vương đại nhân không biết xấu hổ nào đó lại bắt đầu bá đạo hôn xuống, cuối cùng là ăn sạch.Đến khi tỉnh lại, Bắc Vũ Đường nằm trên giường lớn nhìn cửa phòng tắm mở ra, Phong Ly Ngân để ngực trần bước về phía nàng.Vừa tỉnh đã nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng, đúng là hơi khó tiêu.Phong Ly Ngân thấy nương tử cứ nhìn mình mãi, đôi mắt trầm đi, ngọn lửa dần nhen nhóm."

Nương tử lại bắt đầu quyến rũ vi phu rồi."

Bắc Vũ Đường vừa nghe đã biết anh định làm gì.Không biết xấu hổ...Cô nhấc chân muốn đá người nào đó đi, nhưng người nào đó lại mau chân mau tay tóm được cái chân của cô, sau đó lại không biết xấu hổ làm chuyện vô liêm sỉ.Giữa trưa hôm sau, Bắc Vũ Đường mặt lạnh ngồi trên ghế sofa, người nào đó thì chân chó làm đồ ăn ngon, bưng trà rót nước.Lăn lộn một buổi trưa, Bắc Vũ Đường cuối cùng không cứng rắn nổi nữa, hoà hoãn cho qua."

Nương tử, dẫn em tới một nơi."

Phong Ly Ngân thấy cô nguôi giận thì lập tức chân chó.Đêm mùa hè, gió lạnh lướt qua, trên một con đường xa hoa truỵ lạc là những quán bar sáng đèn, đôi khi có thể thấy những chùm sáng màu hồng phấn ở trong những quán bar đó.Trong quán bar tên '1997', tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy có ba cô gái mặc hở hang đang nhảy những điệu nhảy nóng bỏng, đám đàn ông bên dưới thì lộ vẻ mặt say mê nhìn họ chằm chằm, thi thoảng còn có những tiếng huýt sáo vang lên.Lúc này, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đang ngồi trên sofa, dù là bề ngoài hay khí chất thì hai người cũng khiến không ít người muốn lại gần, nhưng chỉ chạm đến ánh mắt lạnh buốt của Phong Ly Ngân thôi đã khiến họ không dám tiến lên nữa."

Dẫn em tới đây là vì muốn nói với em rằng anh còn rất trẻ hả?"

Bắc Vũ Đường trêu ghẹo.Đến giờ cô vẫn còn nhớ hành vi ấu trĩ của người nào đó khi cô bảo anh là trâu già gặm cỏ non.

Người nào đó vì chứng minh mình còn rất trẻ đã cùng cô làm rất nhiều những chuyện khó mà tưởng tượng, vì chỉ có người trẻ tuổi mới làm được như vậy.Mặt Phong Ly Ngân đen sì, lại chẳng thể làm gì cô."

Đường Nhi, em lại quyến rũ anh."

Ánh mắt kia như đang nói, có phải muốn anh chứng minh nữa không?Bắc Vũ Đường yên lặng trừng anh, "Háo sắc!"

Đúng lúc này, ba cô gái trên sàn nhảy rời đi, đổi sang một cô gái khác, cô gái đeo mặt nạ, người mặc khá kín, không giống ba cô gái nóng bỏng ban nãy.Nhưng cô gái kia vừa lên sàn nhảy, bên dưới lập tức náo nhiệt hẳn lên.Khi tiếng nhạc vang lên, cô gái vịn lấy cái cột thép, bắt đầu khiêu vũ, khác với múa cột bình thường ở chỗ, cô gái vừa múa vừa cởi quần áo, chỉ hơn mười phút, dáng người nóng bỏng đã lộ ra, người bên dưới cũng sáng cả mắt.Tiếng huýt sáo không ngừng vang lên, mà cô gái trên sân khấu lại như rắn nước, dựa vào cột thép vặn vẹo thân thể.Một điệu nhảy mà lại nhảy đến gợi cảm, quyến rũ như thế, đúng là lợi hại.Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm cô gái trên sân khấu đang không ngừng quyến rũ người ta, hơi ngạc nhiên, nhưng lại cũng cảm thấy hợp lý.Trong ngõ nhỏ sau quán bar, tiếng nam nữ thỉnh thoảng đan chéo vang lên.Hai gã đàn ông ôm một cô gái ra khỏi ngõ nhỏ vừa lúc gặp hai người Bắc Vũ Đường chuẩn bị lên xe.Cô gái dáng người nóng bỏng kia liếc mắt đã thấy Bắc Vũ Đường, nói với hai gã đàn ông bên cạnh, "Anh Long, anh Hổ, chính con ả kia đã bắt nạt em, hai anh phải ra mặt cho em nhé."

Hai gã đàn ông nhìn theo hướng ả chỉ, vừa lúc thấy Bắc Vũ Đường.Thấy hai người sắp lên taxi, hai gã cảm thấy họ chẳng phải người không thể trêu.Anh Long kia nhéo lên ngực ả, "Tiểu bảo bối, anh Long sẽ xả giận cho em.

Dám bắt nạt người phụ nữ của bọn anh, nhất định phải cho chúng nếm mùi."

Cô gái kia ngượng ngùng hôn mạnh hai người."

Em biết hai anh thương em nhất mà."

Được mỹ nhân khen, hai người hùng hổ cản taxi lại."

Hai người trên xe xuống ngay đây cho ông!"

Anh Hổ chống lên mui xe, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm người trong xe.Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân ngồi ở ghế sau thấy cô gái đứng cạnh họ thì đã hiểu lý do.Tài xế taxi khó xử nhìn hai vị khách đằng sau, người ngăn xe xăm trổ đầy mình, nhìn là biết du côn khó chọc rồi, hắn không dám trái lời."

Hai vị xem..."

"Đừng khó xử, chúng tôi xuống là được."

Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân vừa xuống thì tài xế taxi lái xe đi ngay.Anh Long và anh Hổ nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, cô quá đẹp, đẹp đến mức hai gã không rời nổi mắt.

Sau khi rời được mắt khỏi mặt nàng, hai gã nhìn xuống dưới, đôi mắt càng sáng hơn.Hai gã đều là cao thủ chơi gái, tuy cô mặc thùng thình, không lộ dáng người, nhưng hai gã đều có hoả nhãn kim tinh, chắc chắn có càn khôn rồi.Mặt đẹp, dáng đẹp, chắc chắn là vưu vật!Phụ nữ như thế, có thằng đàn ông nào không thích?

Hơn nữa hai gã còn là kẻ chơi gái như thay quần áo nên càng hận không thể dán lên cô luôn.Phong Ly Ngân thấy ánh mắt của hai gã, nheo mắt đầy nguy hiểm.Anh Long và anh Hổ càng nhìn càng vừa lòng, lè lưỡi liếm môi, "Thằng nhãi, người của mày bắt nạt người của bọn tao, mày muốn xử lý thế nào?"

Phong Ly Ngân không lên tiếng, Bắc Vũ Đường hỏi lại, "Các người muốn xử lý thế nào?"

Anh Long và anh Hổ nhìn nhau, đã thống nhất ý tưởng."

Bồi thường bọn tao mỗi người một vạn tiền bồi thường tổn thất tinh thần, mặt khác, mày ở lại với bọn tao một đêm, chuyện này coi như qua.

Không thì chúng mày đừng mong rời khỏi đây."

Nói xong câu cuối, anh Long kia hung hãn hẳn lên.Cố Phiên Nhiên đứng bên nghe thấy yêu cầu của hai gã thì hung tợn trừng Bắc Vũ Đường, hận không thể ăn thịt nàng luôn.Khi Bắc Vũ Đường xuống xe, Cố Phiên Nhiên đã chú ý thấy hai gã kia nhìn chằm chằm cô, không cần nói cũng biết hai gã có toan tính gì.Cố Phiên Nhiên trước giờ luôn kiêu ngạo vì dung mạo của mình, rất ít người có thể cướp đoạt đàn ông trong tay ả.

Giờ người phụ nữ này lại dễ dàng câu được hai gã đàn ông kia nên trong lòng ả rất không thoải mái.Tuy ả tính đá hai gã, đổi mấy người đàn ông khác, nhưng hôm nay thấy họ nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, bỏ qua mình, ả lại không nhịn được cơn tức.Anh Long vừa dứt lời thì nghe được giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, "Muốn chết."

Anh Long và anh Hổ thấy Phong Ly Ngân kiêu ngạo như thế thì lộ vẻ hung ác."

Thằng nhãi mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ nhỉ."

Hai gã không hẹn mà cùng đánh về phía Phong Ly Ngân.Cố Phiên Nhiên thấy soái ca sắp bị đánh thì không đành lòng.Một soái ca sắp bị đánh thành đầu heo, nghĩ thôi cũng thấy tiếc.Nhưng như vậy cũng tốt, chờ sau khi người phụ nữ của anh bị anh Long và anh Hổ làm bẩn, ả lại qua an ủi, không tin người không rơi vào tay ả.Dùng hai gã đàn ông thô bỉ đổi một soái ca, rất hời.Cố Phiên Nhiên nghĩ như thế, nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt đắc ý và thương hại.Nhìn anh Long và anh Hổ đã biết hai gã chẳng hiền lành gì, vào tay hai gã, nhất định người phụ nữ kia sẽ phải nếm mùi đau khổ.Trước đây mình cũng là đoá hoa thuần khiết, tiếc là bị hai tên khốn này để mắt đến.Bọn chúng không màng ý nguyện của ả, chiếm hữu ả.

Nếu ả không phục, chúng sẽ đánh ả một trận.

Vì để mình sống thoải mái, ả chỉ đành ép dạ cầu toàn.Dần dà, sau khi thăm dò được tính tình của hai gã, ả đảo khách thành chủ, sống rất thoải mái.Một người từng tốt đẹp và thuần khiết như ả, bị hai gã dạy dỗ, sớm đã trở nên sa đọa, không biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ biết sống tuỳ tính.Ả nhìn Bắc Vũ Đường trước mắt mà như thấy được mình trước kia.Cô sẽ mau chóng thành một người như ả thôi.Ả không phải người đầu tiên, mà người phụ nữ kia cũng sẽ chẳng phải người cuối cùng.Bắc Vũ Đường yên tĩnh đứng bên, biểu cảm nhàn nhạt, chẳng hề lo lắng.Cố Phiên Nhiên thấy cô như thê thì hỏi, "Mày không lo anh ta bị đánh chết à?

Anh Long và anh Hổ từng là quán quân tán thủ cả nước đấy.

Nếu mày muốn người yêu mày sống yên lành, tao khuyên mày nên chủ động theo anh Long và anh Hổ đi.

Họ rất thương phụ nữ đấy."(Tán thủ (: 散手, : Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.)Bắc Vũ Đường liếc ả một cái, không nói gì, ánh mắt lại dời về phía bên kia.Lúc này, Phong Ly Ngân đang đánh nhau với hai người, trong thế giới không có linh khí, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân sẽ không dùng pháp thuật, dù gặp nguy hiểm thì cũng sẽ dùng vũ lực của bản thân xử lý.Cho dù chỉ dùng sức mạnh vật lý, không phải ai cũng chịu được trước Phong Ly Ngân.

Anh Long và anh Hổ kia có thể chịu được ba chiêu của anh, võ công không phải hạng xoàng.Anh Long và anh Hổ giao đấu mấy chiêu, khuôn mặt chuyển từ đạm nhiên sang ngưng trọng.Bọn họ biết mình đá phải ván sắt rồi.Người đàn ông này rất khủng bố, hai người liên thủ rồi mà còn không áp chế được đối phương, thậm chí còn bị đối phương đè nặng, bị động tiếp chiêu.Sau mười chiêu, anh Long và anh Hổ nằm liệt trên đất.Phong Ly Ngân đi tới gần họ, trong tay là một con dao sắc bén.Anh Long và anh Hổ thấy vậy, khuôn mặt đại biến."

Chúng tôi xin thua."

Phong Ly Ngân như không thấy được sự sợ hãi trong mắt họ, càng như không nghe thấy tiếng xin tha của họ."

Đừng, đừng lại gần đây.

Mày giết bọn tao, mày cũng sẽ ngồi tù cả đời."

Anh Hổ hoảng sợ nói.Phong Ly Ngân nở nụ cười tối tăm.Anh Long và anh Hổ chỉ thấy ánh bạc lướt qua, sau đó, cơn đau thấu tim can từ hai chân truyền lên."

A!!!"

Hai người cùng kêu thảm thiết.Người xe đi qua lại như không nghe thấy được tiếng họ kêu.Cố Phiên Nhiên thấy hành động của anh cũng bị dọa sợ không dám nhúc nhích.Ngón tay thon dài nhẹ vung, con dao trong tay sượt qua tai Cố Phiên Nhiên, một lọn tóc rơi xuống.Cố Phiên Nhiên đờ người, hoảng sợ nhìn người đàn ông lạnh lùng đó.Rõ ràng trước đó còn cảm thấy anh rất tuấn tú, rất mê người, nhưng giờ ả chỉ cảm thấy lạnh toát, không dậy nổi một chút ái mộ.Bắc Vũ Đường nhìn người phụ nữ ngây ra như phỗng, vừa rồi cô đã thấy được quá khứ của ả qua ký ức.Hai gã kia chết cũng không ai thương.Sau khi họ rời đi, Cố Phiên Nhiên mới tỉnh táo lại, nhớ tới lời người phụ nữ kia nói trước khi rời đi, ánh mắt ả hơi trầm xuống."

Muốn sống thế nào thì phải tự mình quyết định và trả giá vì nó, không phải để cuộc đời quyết định."

Buồn cười!Cố Phiên Nhiên cười lạnh, đôi mắt đầy khinh thường.Cô có đàn ông che chở, nhìn là biết người sống hạnh phúc vô ưu vô lo.

Sao cô có thể hiểu được thế nào là tuyệt vọng, thế nào là đau khổ chứ!Cô có tư cách gì mà thuyết giáo ả?Tự mình quyết định cuộc sống?

Đúng là chó má!Cố Phiên Nhiên coi lời cô nói như chó sủa qua tai.Họ chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của ả, chớp mắt đã quên.
 
[Edit - Quyển 4] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Thành hôn


Tác giả: Vân Phi Mặc-Thế giới Chủ Thần-Những cung điện tinh mỹ tuyệt luân lơ lửng trên không, tiên khí vấn quanh, cảnh sắc xa hoa lộng lẫy tựa như tiên cảnh.

Ấy ấy, không đúng, nơi này còn cao cấp hơn cả tiên cảnh.Trong cung điện lớn nhất, xa hoa nhất, tinh mỹ nhất, một nữ tử tuyệt mỹ đang lười biếng nằm trên giường, thoải mái híp mắt phơi nắng.Ngoài tường cung, vài tiên tì đang bưng đồ từ ngoài điện vào."

Nghe nói nữ tử phàm trần được Thần Vương đại nhân mang về đang được sắp xếp ở đây."

"Đúng vậy."

"Đây là tẩm cung của Thần Vương đại nhân mà!"

Tiểu tiên tì rất kinh ngạc."

Các ngươi chưa thấy Thần Vương đại nhân đối xử với nữ tử phàm trần kia thế nào thôi, nói ra cũng sợ dọa các ngươi lắm."

Tiên tì biết chuyện nói."

Gì mà doạ được chúng ta thế?

Mẫu Đơn tỷ tỷ đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ đi mà."

Các tiểu tiên tì làm nũng.Tiên tì tên Mẫu Đơn nhỏ giọng nói, "Lúc ấy ta từ Vân Đức Điện về, trên đường thấy Thần Vương đại nhân trở lại, đang định tiến lên thì thấy Thần Vương đang ôm một nữ tử.

Các ngươi không biết đâu, Thần Vương đại nhân che chở nàng ấy trong lòng, ánh mắt đó quả là ngọt chết người luôn.

Ta chưa bao giờ thấy Thần Vương đại nhân đối xử với ai như thế chứ đừng nói là một nữ tử."

"Không thể nào đâu?"

Mấy tiên tì không tin lắm.Tính cách của Thần Vương đại nhân thế nào, các nàng sao mà hiểu được.Tiên tì Mẫu Đơn cười nói, "

Sau này các ngươi thấy sẽ biết."

Trong tường cung, Bắc Vũ Đường mở mắt, ánh mắt lướt ra ngoài.Người mà các nàng đang nhắc tới chính là nàng đó nhỉ.Bắc Vũ Đường ngồi dậy, rời khỏi cung điện, đâu đâu cũng xa hoa lộng lẫy, đây là tiên cảnh trong truyền thuyết sao?

Đúng là đẹp."

Ngươi là ai?"

Một tiểu tiên tì mặc phấn y đột nhiên thấy Bắc Vũ Đường đang đi bộ nên hỏi."

Ta, ta mới tới."

Tiểu tiên tì đánh giá nàng, khá đẹp, khuôn mặt xa lạ, chưa gặp bao giờ.Nàng ấy chỉ cung điện cách đó không xa, "Không thể qua bên đó, nhớ chưa?"

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua cung điện mình đã tới, gật đầu."

Nếu ngươi không có việc gì thì giúp ta chút đi."

Tiểu tiên tì nói."

Được."

Hai người đi về phía đại điện tiền viện, dọc đường thấy các tiên tì đang bận rộn bố trí màn lụa lấp lánh."

Đây là gì?"

Bắc Vũ Đường tò mò đánh giá màn lụa ngũ sắc rủ xuống tứ phía, vừa tới gần đã cảm nhận được tiên khí thuần tịnh quẩn quanh thân, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.Tiểu tiên tì thấy nàng không biết cả cái này thì hỏi, "Ngươi mới từ phía dưới lên hả?"

Bắc Vũ Đường gật đầu."

Chẳng trách."

Tiểu tiên tì ra vẻ đã hiểu, "Cái này tên là thất thải khinh vũ sa, lấy từ thiên hà, vạn năm mới có một cuộn, cực kỳ trân quý.

Dùng thất thải khinh vũ sa làm nghê thường không những đẹp mà còn có thể thông qua nó hấp thụ tiên linh khí, cung cấp cho người mặc, nó chính là một pháp khí tăng tốc tu luyện đấy."

Bắc Vũ Đường nhìn cả cung điện treo đầy thất thải khinh vũ sa mỏng, "Thì ra là thế, suýt nữa thì ta tưởng nó là vật bình thường."

Tiểu tiên tì thấy biểu cảm của nàng thì cười khẽ, "Ngươi tới các điện khác sẽ không thấy được nhiều như thế đâu.

Nhưng đây là cung điện của Phong Thần đại nhân.

Trong thế giới này, chỉ có Phong Thần đại nhân của chúng ta mới hào phóng thế thôi."

"Định tổ chức lễ mừng gì sao?"

Bắc Vũ Đường hỏi.Tiểu tiên tì kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi không biết cả cái này hả?"

Bắc Vũ Đường cười ha ha.Tiểu tiên tì thở dài, kiên nhẫn giải thích, "Phong Thần đại nhân sắp thành hôn.

Ngươi không biết đâu, tin này khiến chư thần đều bị tạc banh xác.

Giờ tất cả mọi người đều muốn tham gia hôn lễ của Phong Thần đại nhân, muốn xem thử nữ nhân Phong Thần đại nhân sắp nghênh thú."

Vì sao nàng không biết gì hết?!!!Bắc Vũ Đường hung hăng gạch một bút cho Phong Ly Ngân, quay đầu lại tính sổ với y!"

Ngoại giới tò mò, ta cũng tò mò.

Không biết nữ tử khuynh quốc khuynh thành thế nào mới khiến Phong Thần đại nhân của chúng ta cam nguyện thành hôn đây.

Từ khi Phong Thần đại nhân thành thần đến giờ thì ngài vẫn luôn độc thân.

Ngàn vạn năm qua, vô số tiên cơ, thiên nữ đều muốn thành gia với Phong Thần đại nhân.

Nhưng mà thần nữ có ý, thần vương vô tình, bao nhiêu thiên nữ, thần nữ đã phải buồn thương rồi đấy."

Tiểu tiên nữ mở máy nói là không dừng được."

Ngươi rất sùng bái Phong Thần đại nhân?"

Bắc Vũ Đường thuận miệng hỏi.Tiểu tiên tì trợn mắt, tức giận phồng má, "Chẳng lẽ ngươi không sùng bái Phong Thần đại nhân sao?

Ngài chính là thần vương tuấn mỹ nhất, mê người nhất ta từng thấy đấy!"

"Nếu ngươi biết sự tích về Phong Thần đại nhân, chắc chắn ngươi cũng sẽ hâm mộ ngài."

Bắc Vũ Đường có hứng, "Ồ, ta chưa bao giờ nghe sự tích về Phong Thần đại nhân đâu."

"Để ta kể cho mà nghe nè.

Năm đó Thiên Ma thường đến gây chuyện với chư thần, Phong Thần đại nhân và tam đại thần vương khác giết Thiên Ma không còn một manh giáp.

Ngài thậm chí còn một mình giết tới Thiên Ma Giới, tắm máu giết chết tám đại Thiên Ma..."

Tiểu tiên tì bắt đầu kể về những sự tích vĩ đại của Phong Thần đại nhân.Bắc Vũ Đường nghe rất chăm chú, thì ra y lợi hại như thế.Khi tiểu tiên tì nói khô hết cả miệng, Bắc Vũ Đường rót một ly tiên linh dịch đưa cho nàng ấy.Tiểu tiên tì thuận tay nhận lấy, uống một ngụm xong, đôi mắt trợn tròn."

Đây, đây...

Sao ngươi lại có tiên linh dịch?

Chỉ có Phong Thần đại nhân mới được dùng nó thôi!"

Tiêu tiên tì cảnh giác nhìn nàng như đang nhìn một kẻ trộm."

Đây là..."

Bắc Vũ Đường chưa nói hết lời, một giọng nói trầm thấp êm tai đã xen ngang."

Thì ra nương tử chạy tới đây."

Ngay sau đó, eo Bắc Vũ Đường bị ai đó ôm vào lòng.Tiểu tiên tì thấy người tới, đôi mắt linh động trợn to hơn."

Phong, Phong, Phong, Phong Thần đại nhân!"

Tiểu tiên tì vừa kích động vừa khiếp sợ quỳ xuống hành lễ.Bắc Vũ Đường nâng nàng ấy dậy.

Tiểu tiên tì vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt dịu dàng chan chứa ý cười của nàng."

Không cần câu nệ như thế."

Tiểu tiên tì trộm nhìn Phong Ly Ngân một cái, lại nhìn nữ tử còn đang được y ôm trong lòng, cảm thấy hình như có gì đó nổ tung trong đầu.Sau khi Phong Ly Ngân và Bắc Vũ Đường rời đi, tiểu tiên tì vẫn còn sững sờ.Mãi nửa ngày sau, nàng mới lẩm bẩm, "Thì ra nàng ấy chính là ý trung nhân của Phong Thần đại nhân."

Nàng ấy chưa bao giờ thấy Phong Thần đại nhân ôn nhu săn sóc như vậy đâu, mê người quá rồi!!Toang rồi, càng ngày càng thích Phong Thần đại nhân rồi!!Tiểu tiên tì si ngốc nhìn hướng họ rời đi.Toàn bộ Phong thần cung mau chóng biết Phong Thần đại nhân yêu thương vị nương nương này đến mức nào, quả là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.-Tẩm cung-Vị thần vương đại nhân nào đó giờ đang ngoan ngoãn quỳ bàn phím đối mặt với ánh mắt bất thiện của người nào đó."

Vì sao gạt ta?"

"Muốn nương tử kinh hỉ."

Thái độ của Phong Ly Ngân vô cùng tốt đẹp, thỉnh thoảng còn chớp đôi mắt đen, vẻ mặt lấy lòng.Nhìn y khom lưng cúi đầu mong nàng mềm lòng, Bắc Vũ Đường đỡ trán.Vì sao gia hoả này càng ngày càng vô sỉ thế?!Nàng vốn không phải giận thật, thấy y như vậy thì mềm lòng, đôi mắt đầy nhu tình."

Không phải thành hôn rồi à?"

Lần trước đã cử hành một hôn lễ, nàng vẫn còn nhớ lúc đó mệt đến mức nào đây.Phong Ly Ngân thấy được nhu tình trong mắt nàng, vô cùng vui vẻ quỳ bàn phím, y thích nương tử nhìn mình như thế.Nhưng y không dám lộ ra nửa phần vui mừng, nghiêm mặt nói, "Ở đó là Đường Nhi thành hôn với Phong Ly Ngân, nhưng ở đây là Phong Dịch, sao mà giống được."

Nghe lý do cưỡng từ đoạt lý ấy, Bắc Vũ Đường bật cười, đúng là ngày càng không biết xấu hổ.

Nếu những tiểu tiên tì ngoài cung sùng bái y thấy, chắc chắn một đời anh danh của y sẽ mất hết."

Nhưng mệt lắm."

Bắc Vũ Đường dịu dàng nói."

Không mệt đâu.

Không thể quấy rầy nương tử được."

"Nếu mệt..."

Đôi mắt Bắc Vũ Đường lộ vẻ giảo hoạt, "Nửa năm không cho lên giường của ta."

Phong Ly Ngân lập tức suy sụp, nửa năm lâu lắm."

Nương tử, nửa năm hơi tàn nhẫn."

"Lâu à?

Ta vốn định nói ba năm đấy.

Dù sao chàng nói không mệt mà, nếu không mệt thì bao lâu cũng chỉ là nói suông thôi.

Chúng ta định ba năm nhé."

Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nói.Khuôn mặt tuấn mỹ của người nào đó đầy đáng thương, "Nương tử..."

"Tướng công không hài lòng với thời gian này à?

Vậy chúng ta đổi thành mười..."

Phong Ly Ngân vội hô trước khi nàng nói ra từ cuối cùng, "Vừa lòng.

Ba năm, ba năm thôi."

Chờ đến tối, sau khi Vũ Đường ngủ, Phong Ly Ngân lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.-Chính điện-Phong Ly Ngân ngồi trên cùng, tay cầm ngọc giản ghi chép tiến trình lễ thành hôn."

Làm theo nó."

Phong Ly Ngân ném lại ngọc giản về tay thần tướng.Thần tướng vừa thấy, đôi mắt trợn to, "Thần Vương đại nhân, có đơn giản quá rồi không?"

Vốn tiến trình dài mấy chục bước, giờ chỉ còn lại một, hơn nữa còn là cái đơn giản nhất.

Đi từ ngoại điện vào chính điện, chào hỏi chúng thần, hết.Chúc phúc, đốt đèn, thừa loan,... không còn gì cả."

Ngươi có ý kiến?"

Phong Ly Ngân nghiêm mặt, hơi thở uy nghiêm đè xuống.Thần tướng sợ không dám cãi lại, "Tiểu thần không dám."

Phong Ly Ngân hừ lạnh.Ai dám chậm trễ cuộc sống tính phúc của y thì liệu thần hồn.Thần tướng đang định rời đi thì bị gọi lại."

Từ từ."

Phong Ly Ngân ném một ngọc phù vào tay hắn."

Đây là quy củ cần chú ý khi tham gia yến hội.

Nhớ, khách đến đều phải hành sự theo quy củ trên đó.

Ai làm trái thì ném ra ngoài."

Phong Ly Ngân vuốt cằm, như vậy thì sẽ không có ai dám đi quấy rầy nương tử.Nương tử sẽ không mệt, không mệt thì cuộc sống tính phúc của y vẫn còn.Phong Ly Ngân nghĩ rất đẹp, mà thần tướng nhận được lệnh xem xong toàn bộ quy củ thì cảm thấy không tốt tẹo nào.Phong Thần đại nhân của ta ơi, ngài chắc chắn đang mời khách chứ không phải tìm phạm nhân à?Thần tướng nhìn thấy lời uy hiếp cuối cùng từ Phong Thần đại nhân, chỉ đành ngửa đầu nhìn trời.'Ai dám cố ý phá huỷ quy củ chính là đang đối đầu với ta'.Người đối nghịch với Phong Thần đại nhân cuối cùng có kết cục thế nào?

Toàn bộ chư thần đều biết.Uy hiếp khách khứa, sợ là trước giờ chưa từng có hôn lễ nào như thế.Thần tướng đại nhân bắt đầu lo lắng, đến ngày đó, các thần vương khác thấy liệu có quay đầu đi luôn không đây?Ưu thương quá đi...Phong Thần đại nhân nhà họ không thành thân đã khiến người ta sốt ruột.Giờ thành thân lại khiến người ta kinh tâm động phách.-Mùng bảy tháng bảy-Chúng thần sôi nổi đáp mây bay đến, thường thường có thiên thần, thần nữ cười nói náo nhiệt đáp xuống chân trời, nhưng khi đến cổng lớn, nụ cười trên mặt họ biến mất.Một đám cần ngọc giản, biểu cảm cổ quái.Kẻ tới sau nhìn người tới trước như vậy thì đều tò mò."

Phía trước làm sao thế nhỉ?"

"Sao lại nghe thấy có người tức giận thế?"

"Hình như xảy ra chuyện gì rồi."

Những người không hiểu ra sao nhận được ngọc giản, nghe được lời tiểu tiên tì nói thì đều lộ ra vẻ nghi hoăc."

Thiên thần đại nhân, đây là quy củ khi tham gia yến hội, cần làm theo quy củ trên đó.

Nếu thiên thần đại nhân đồng ý thì mới được vào."

Tiểu tiên tì cung kính nói."

Quy củ?

Quy củ gì?"

Các thiên thần, thần nữ nghi hoặc đọc, đọc xong, sắc mặt đều trở nên rất xuất sắc.Một thiên thần khờ khạo hỏi thần nữ bên cạnh, "Thần nữ Liên Hoa, nếu ta nhớ không nhầm, ta tới tham gia hôn lễ nhỉ?"

Thần nữ Liên Hoa dở khóc dở cười, "Thiên thần Ngự Thuỷ không nhớ lầm đầu.

Chúng ta tới tham gia hôn lễ."

"Nhưng đây là..."

Thần nữ Liên Hoa đọc kỹ, cảm thán một câu, "Thần Vương đại nhân đối với Bắc cô nương thật tốt.

Đúng là bảo vệ và yêu thương khắc tận xương.

Aizz, ta càng muốn xem nàng là thần thánh phương nào mà lại khiến Phong thần đại nhân kiệt ngạo khó thuần thành như vậy."

Không ít người có cùng suy nghĩ với nàng, trước đó chúng thần đã tò mò không biết ai hàng phục được y.

Giờ thấy y che chở người ta như thế, chúng thần càng tò mò hơn.Các thiên thần và thần nữ sôi nổi ký hiệp ước nhục nước mất chủ quyền để tiến vào chủ điện.Thần tướng chấp hành mệnh lệnh thấy chúng thần ký rồi thì thở dài nhẹ nhõm.Hắn rất sợ chúng thần tức giận rồi quay đầu đi luôn.Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể, hôm nay ai mà đi thì chính là vả mặt Thần vương đại nhân, sau này còn bị Thần vương đại nhân âm thầm nhớ thương.Tứ đại Thần vương không ai dễ chọc, mà Phong thần đại nhân chính là người không nên dây vào nhất.Nếu bị y nhớ thương, ngày lành chấm hết.Sau khi chư thần tiến vào, một đội ngũ lắc lư tiến tới từ phía chân trời.

Có người thấy tiên hồ tám đầu kéo tiên kiệu thì đều dừng bước."

Vân Thần đại nhân tới."

Người nọ vừa dứt lời, có người kinh hô, "Chiến Thần đại nhân cũng tới."

Một đội thiên binh mặc giáp đầy khí thế cũng đang tiến về phía Phong Thần Cũng từ phía chân trời.Chúng thần đều đứng cửa chào đón, không ai dám vào trước."

Không biết Ngự Thần đại nhân có tới không nữa?"

Có thiên thần nhỏ giọng nói."

Chắc chắn sẽ đến."

Quả nhiên, sau khi thiên thần kia nói xong, Ngự Thần cưỡi thất sắc hoả điểu đến.Tứ đại Thần vương tề tựu là chuyện bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra.

Hôm nay may mắn nhìn thấy, chư thần đều cảm thấy không uổng công đi chuyến này.Đột nhiên, có người hỏi, "Theo các ngươi, lát các Thần vương đại nhân có bị bắt ký cái hiệp ước kia không?"

Người nọ suýt thì nói là hiệp ước không bình đẳng, nhưng nhớ mình còn đang ở Phong Thần Cung nên cẩn thận tìm từ.Các thiên thần và thần nữ nghe xong đều lộ vẻ mặt cổ quái, có người hưng phấn, có người khẩn trương, có người lạnh nhạt quan sát."

Theo bản thần thì hẳn là không."

"Đúng vậy, dù sao họ cũng là Thần vương."

Thần vương, sự tồn tại đứng đầu chư thần, bá chủ một phương.Tứ đại Thần vương, mỗi người một phương, thực lực tương đương.Ba vị Thần vương gần như đáp xuống cùng lúc, ba người hàn huyên xong rồi đi về phía Phong Thần Cung."

Nếu Phong thần đại nhân thật sự bắt ba vị Thần vương ký, liệu ba vị Thần vương có thoả hiệp không?"

Chúng thần nghe vậy đều lộ ra ánh mắt chờ mong.Vốn chư thần chỉ định ngoan ngoãn chờ đón tam đại Thần vương thôi, giờ cả đám đều nhón chân chờ mong xem họ sẽ đi vào thế nào.Chư thần chờ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, cả đám bừng bừng hứng thú, nhưng có người lại hốt hoảng.Đó không phải ai khác ngoài đệ nhất Thần tướng của Phong Thần Cung.Lúc này, Thần tướng thấp thỏm bất an chắn trước ba vị Thần vương, khiến cả ba hơi sửng sốt.Có người hưng phấn nói, "Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!"

"Vì sao bản thần lại kích động thế này!"

"Bản thần cũng thế!"....Thần tướng hành lễ với ba vị Thần vương, "Ba vị Thần vương đại nhân, đây là Phong Thần đại nhân bảo thuộc hạ đưa cho ba vị, mong ba vị đọc hết."

Ba người nhìn nhau, ba cái ngọc giản trôi nổi bay lên, rơi vào tay ba người.Sau khi xem xong, sắc mặt cả ba đều trở nên cổ quái, đặc biệt là Ngự Thần.Chiến Thần rùng mình, "Đây là chuẩn bị riêng cho chúng ta à?"

Thần tướng nghe ra Chiến Thần không vui, lòng run run, nhưng khuôn mặt vẫn trấn định, "Không phải.

Người tiến vào Phong Thần Cung đều phải làm theo quy củ trên đó."

Vân Thần đại nhân cười ha ha, "Thú vị lắm.

Bổn vương muốn xem thử nữ tử thế nào mới khiến hũ nút kia làm được đến mức này!"

Vân Thần đại nhân hoa tay, ngọc giản xuất hiện ấn ký của Vân Thần.Hai Thần vương khác cũng hành động tương tự.Ba ngọc giản vững vàng rơi vào tay Thần tướng.Chúng thần cùng hành lễ, "Thần Vương đại nhân."

Ba người đi qua chúng thần, chúng thần cũng theo sát sau đó.Bên kia, Bắc Vũ Đường đang ngáp, vài tiên tì muốn thúc giục, nhưng thấy nàng mơ màng sắp ngủ thì lại không dám tiến lên giục.Phong Thần đại nhân đã dặn là không được giục, không được làm nương nương cảm thấy mệt mỏi, nhưng giờ chúng thần đã đến cả rồi, chỉ chờ nàng thôi .Nhưng nương nương lại thích ngủ như thế, khiến các tiểu tiên tì hầu hạ đều lo lắng."

Chi Tử tỷ tỷ, phải làm sao đây?"

"Chờ thôi."

Bắc Vũ Đường mở mắt ra thì thấy các tiên tì nôn nóng bất an đi qua đi lại.Nàng nhìn thoáng qua sắc trời, nhớ hôm nay là ngày thành hôn, vội vàng đứng dậy."

Người đâu."

Các tiên tì đứng ở ngoài nghe được tiếng gọi thì vội vàng vào trong."

Nương nương cuối cùng cũng tỉnh rồi.

Khách khứa bên ngoài chỉ chờ mình người thôi đấy."

Tiểu tiên tì kia oán trách."

Vì sao không gọi ta?"

Bắc Vũ Đường nhìn tiểu tiên tì đó.Tiểu tiên tì đó lập tức không dám tiếp lời nữa.Tiên tì tên Chi Tử nói, "Nương nương, chúng ta giúp người thay y phục."

"Được."

Từng tầng thiên vũ linh sa được mặc lên, nữ tử vốn khuynh quốc khuynh thành giờ càng thêm thanh lệ tuyệt sắc."

Nương nương thật đẹp, đẹp hơn cả thần nữ của Thánh Điện."

Tiểu tiên tì thực lòng khen.Có người đẹp dáng vẻ.Có người đẹp ý vị.Có người lại đẹp từ trong ra ngoài, đẹp trời sinh.Ngoài điện, Phong Ly Ngân yên lặng chờ đợi.

Khi cửa điện từ từ mở ra, ánh sáng nhu hoà rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, đôi mắt sáng trong như nước tràn đầy tình ý đó lọt thẳng vào lòng y, khiến khuôn mặt lạnh lùng của y dần trở nên nhu hoà."

Đường Nhi."

Phong Ly Ngân nắm tay nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói với nàng, "Hôm nay nàng đẹp lắm."

Hai người bước lên lưng Phương Hoàng, phía trước có mười sáu tiên hạc cùng kêu to, thất thải tường vân dần dâng lên theo cánh hạc, chiếu rọi toàn bộ Phong Thần Cung, cả Phong Thần Cung tựa như đặt mình trong thất sắc tường vân."

Tới rồi."

Trong đại điện, cùng âm thanh đó, vô số cánh hoa hồng nhạt rơi xuống, đội hỉ được tiên hạc dẫn lối chậm rãi tiến về phía họ.Khi phượng hoàng đáp xuống, Phong Ly Ngân cẩn thận nắm tay đưa nàng xuống, vô số ánh mắt hướng về phía Bắc Vũ Đường, có người sáng mắt, có người lại tò mò đánh giá.Người khiến người ta chú ý nhất hôm nay chính là Bắc Vũ Đường.Bắc Vũ Đường không hề nhút nhát hay khẩn trương, nàng thong dong bước lên bậc thang, cùng Phong Ly Ngân nắm tay đi đến đại điện.Khi hai người đến cửa điện, chúng thần cùng chúc mừng."

Chúc mừng Phong Thần đại nhân, chúc Phong Thần đại nhân và nương nương cầm sắt hoà minh, thọ ngang trời đất."

Ba vị Thần vương cũng đánh giá Bắc Vũ Đường.Chiến Thần sâu kín nói, "Không nhìn ra có gì đặc biệt."

Ngự Thần cười nói, "Chuyện này chỉ có trải qua mới biết được thôi."

Vân Thần nhướng mày, hứng thú hỏi, "Nói như Ngự Cảnh đã nếm thử rồi vậy, thế vì sao ngươi vẫn cô đơn một mình, không thấy giai nhân bầu bạn thế?"

Ngự Thần cứng đờ người, hung hăng trừng Vân Thần, "Vân Điền, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu 'Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy' ở phàm giới à?

Nếu không như thế, tên Phong Dịch kia sẽ thành hôn?"

Chiến Thần gật đầu tán đồng.Chiến Thần nhìn Phong Dịch che chở nữ nhân kia như thế thì thì thầm một câu, "Thứ này quá khủng bố, hai vị đừng có chạm vào."

Từ khi Chiến Thần thấy bộ dạng chân chó của Phong Dịch, hắn âm thầm hạ quyết tâm, đánh chết cũng không chạm vào thứ gọi là 'yêu' kia, khủng bố quá đi mất!
 
[Edit - Quyển 4] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Phiên ngoại: Tử Mặc


Tác giả: Vân Phi MặcSau hôn lễ của Phong Thần đại nhân, chư thần lại quay về với cuộc sống thường nhật, chỉ là sau hôn lễ đó, tất cả đều biết Phong Thần đại nhân quan tâm vị kia đến mức nào.Khi mọi người đang sôi nổi nói với nhau về Phong Thần, Phong Ly Ngân đang lo lắng cho nữ nhân đang không ngừng nôn khan trước mặt mình.Y vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng thuận khí."

Đỡ hơn tí nào không?"

Bắc Vũ Đường thấy mặt y trắng bệch, không biết còn tưởng người nôn nghén là y chứ không phải nàng ấy chứ."

Đỡ hơn nhiều rồi."

Vừa nói xong, nàng lại bắt đầu nôn.Lăn lộn một canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại.Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy mình sắp mất nửa cái mạng rồi.Phong Ly Ngân thấy nàng mệt mỏi thì rất đau lòng, vuốt bụng nàng, nghiêm túc nói, "Tiểu gia hoả, con mà còn dám bắt nạt nương tử của ta, ra rồi ta xử lý con."

Bắc Vũ Đường bị y làm bật cười."

Nó là nhi tử hoặc nữ nhi của chàng đấy, chàng nỡ à?"

Bắc Vũ Đường chế nhạo.Phong Ly Ngân hừ hừ, "Dù là ai, nếu bắt nạt lão bà thì đều phải xử lý."

Bắc Vũ Đường thấy y nghiêm túc thì mỉm cười.

Nàng vuốt bụng, nghiêm túc nói với bé con, "Bảo bảo phải ngoan nhé, không thì cha con xử lý con đấy."

Nôn nghén một tháng mới hết, những ngày sau đó nàng rất thoải mái, ngày ngày ăn ăn uống uống, nhìn bụng mình to dần, cảm nhận được bảo bảo đang lớn lên mạnh khoẻ.-Bốn năm sau-Hoàng cung Thục Quốc, thiếu niên đế vương tuấn mỹ vừa đăng cơ ngồi ngay ngắn và uy nghi trên vương tọa trong Kim Loan Điện.

Đôi mắt hắn thâm thuý nhìn đại thần bên dưới.Các đại thần không ai dám khinh thường vị thiếu niên đế vương này.

Lúc hắn đăng cơ, có hai vị là nguyên lão tam triều muốn tạo áp lực với hắn, nhưng chưa đến hai tháng, cả hai nguyên lão tam triều kia đều đã mãn môn sao trảm.Thủ đoạn thiết huyết khiến toàn bộ đại thần không dám khinh thường hắn."

Bãi triều."

Thiếu niên Đế vương vừa hạ triều đã phi thẳng đến hậu cung.

Vừa đến Loan Phượng Điện, một bóng dáng nho nhỏ mặc phấn y đã chạy về phía hắn."

Ca ca."

Thiếu niên Đế vương nhìn thấy bé, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức trở nên nhu hoà, dang tay ôm bé vào lòng."

Ca ca."

Bé con ngọt ngào gọi, giọng không muốn xa rời.Dưới chân thiếu niên còn một cục bột nhỏ khác đang banh khuôn mặt đẹp, ngửa đầu nói với muội muội đang trong lòng người khác, "Phong Loan, muội lại ăn vạ leo lên Mặc ca ca rồi."

Phong Loan vươn đầu nhỏ, bĩu môi, "Ta thích Mặc ca ca.

Mặc ca ca cũng thích ôm Loan Nhi, đúng không?"

Tử Mặc đã trưởng thành, khuôn mặt không còn non nớt, thay vào đó là ngũ quan tuấn mỹ, là một mỹ thiếu niên.

Đôi mắt thâm thuý của thiếu niên đầy dịu dàng, "Ừ."

Tiểu Phong Loan nghe được đáp án vừa lòng thì cười rất tươi, cái đuôi nhỏ cong lên nói với ca ca sinh đôi Phong Minh của mình: "Xem đi xem đi, không phải ta ăn vạ Mặc ca ca đâu nhé, là Mặc ca ca không muốn rời xa ta."

Phong Minh không muốn nói chuyện với muội muội, nhìn thoáng qua Tử Mặc bằng ánh mắt đồng tình.Được rồi, sau khi bị muội muội ăn vạ thì sẽ bị muội ấy 'tra tấn'.Tử Mặc cười nói, "Loan Nhi nói rất đúng, là Mặc ca ca không muốn rời xa Loan Nhi."

Thái giám và cung nữ xung quanh cũng chỉ lúc này mới thấy được nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên Đế vương ấy."

Ca ca, ta muốn ăn kẹo dẻo."

Giọng nói non nớt và ngọt ngào vang lên.Tử Mặc lấy một miếng kẹo dẻo từ khay lên bón cho muội muội, thấy bé ăn xong lộ vẻ thoả mãn thì không tự giác bón tiếp."

Muội không ăn nữa đâu.

Muội muốn ăn quả khô."

Tiểu Phong Loan mềm mại nói."

Được."

Tử Mặc sủng nịch đáp.Tử Mặc lại cầm quả khô bón cho bé."

Ca ca, ta muốn ăn..."

Thái giám và cung nữ xung quanh chỉ có thể đứng một bên, Hoàng thượng không cho phép họ nhúng tay, chỉ cần là chuyện của tiểu Công chúa Phong Loan thì hắn đều tự mình làm.Tiểu Phong Loan cầm miếng trái cây trong mâm lên, giơ bàn tay bụ bẫm đến trước mặt hắn, "Ca ca ăn."

Đôi mắt Tử Mặc cong cong, khoé môi cũng không tự giác cong lên, hé miệng ăn trái cây.Tiểu Phong Loan chớp đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn, "Ngọt không?"

"Ngọt."

Tử Mặc sủng nịch nhéo nhẹ mũi tiểu gia hoả."

Ta cũng muốn."

Tiểu Phong Loan cười ngọt ngào."

Được."

Tử Mặc bắt đầu bón tiếp, thi thoảng lại xoa xoa cho bé.Phong Minh yên lặng đọc sách ở bên thường thường ngẩng đầu nhìn hai người, trề môi ra.Tiểu gia hoả không lương tâm, từ nửa năm trước, sau khi tới đây, bé luôn đi theo bên cạnh Tử Mặc ca ca.Trước kia, lúc ở Phong Thần Cung, lúc nào con nhóc ấy cũng theo sau mình như cái đuôi nhỏ, giờ lại làm phản rồi!Hừ hừ, sống tốt ghê!Tiểu Phong Minh hơi ghen, thường trừng Tiểu Phong Loan bằng ánh mắt u oán.Nhãi con vô lương tâm!Tiểu Phong Minh ngẩng đầu nhìn trời.Khi nào cha và nương mới về?Nửa năm trước, cha và nương dẫn họ tiến vào ba nghìn tiểu thế giới.

Ở đây, bé gặp được cữu cữu, ngoại tổ phụ, còn có rất nhiều người bên cạnh nương.Sau đó, nương và cha ra ngoài du lịch, nhưng họ du lịch lâu lắm rồi mà mãi chưa về.Bé hơi nhớ cha và nương.Vừa nhắc đến cha, Tiểu Phong Minh lại không vui lắm.Từ khi bé và Tiểu Phong Loan ra đời, cha thường hay nói mấy lời ghét bỏ hai bé, thường oán giận hai bé cướp mất nương.囧, sai rồi.

Là ghét bỏ mỗi bé thôi!Bởi vì mỗi lần Tiểu Phong Loan rưng rưng gọi cha thì cha sẽ lại chiều chuộng muội ấy vô cùng luôn!Tiểu Phong Minh nghĩ tới nghĩ lui, sao có cảm giác mình đáng thương vậy nhỉ?Bé nhất định là do nương nhặt được ven đường nên mới chỉ có nương thương bé!Ừ, nhất định là như vậy!Tối đến, Tử Mặc kể chuyện xưa, mãi đến khi Tiểu Phong Loan nhắm mắt lại đi ngủ mới thôi.

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo ấy, đôi mắt Tử Mặc càng nhu hoà.

Hắn cúi người, nhẹ hôn lên trán bé."

Ngủ ngon, tiểu công chúa của ta."

Tử Mặc rời khỏi tẩm cung của Tiểu Phong Loan, xoay người tiến vào phòng bên cạnh.Tiểu Phong Minh nghe được tiếng động thì mở mắt, xoa đôi mắt nhập nhèm rồi mới thấy rõ người tới."

Mặc ca ca."

Tử Mặc thấy bé đứng dậy thì vội ấn bé về, "Làm đệ thức à?"

Tiểu Phong Minh lắc đầu, "Không ạ."

"Có việc gì sao?"

Tử Mặc kiên nhẫn hỏi.Tiểu Phong Minh gật đầu, "Mặc ca ca, khi nào nương và cha mới về?

Ta nhớ nương."

Tử Mặc xoa đầu bé, "Khi nào nương chơi mệt rồi sẽ về."

"Vậy phải mất bao lâu?"

Tiểu Phong Minh chớp mắt, ngây thơ hỏi."

Một ngày ở Thiên cung."

"Dạ."

Tiểu Phong Minh nhận được đáp án vừa lòng, mỹ mãn nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn không quên dặn dò, "Ca ca ngủ ngon nhé."

Tử Mặc vỗ nhẹ má bé rồi đáp, "Ừ.

Ngủ ngon."
 
[Edit - Quyển 4] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Phiên ngoại: Ám Dạ


Tác giả: Vân Phi MặcTừ ngày có ký ức, hắn vẫn luôn sống ở một nơi không có tương lai.

Ở đây, có rất nhiều hài tử giống hắn, ngày ngày leo núi, học rất nhiều kỹ năng ám sát.

Mãi đến một ngày, quản sự nói với bọn hắn, chỉ có năm mươi người có thể sống sót.Trong sân có khoảng chừng trăm mười.

Đồng đội ngày xưa, vì sống sót, cầm dao xuống tay với đồng đội bên cạnh.Hắn may mắn sống sót trong vụ thảm sát hỗn loạn và máu me ấy.Khi đó, suy nghĩ duy nhất của hắn là muốn sống, muốn sống thì cần phải học tập, học đủ phương thức một kích tất sát.

Hắn chuyên tâm nghiên cứu, luyện tập liên tục, không dám lơi lỏng.Qua nhiều lần chém giết, đối thủ càng lúc càng mạnh, hắn sống sót, trở thành một trong những người mạnh nhất.Hắn giống như một cỗ máy giết chóc, không có tư tưởng, không có cuộc sống, không có bất kỳ thứ gì.Tín niệm duy nhất của hắn là sống sót.Liên tục tìm được đường sống trong chỗ chết, liên tục ám sát, liên tục bước ra từ núi xác biển máu.Từ một sát thủ hạng đồng không có tiếng tăm, từng bước trở thành sát thủ đứng đầu tổ chức.Khi hắn biết người bên trên muốn giết hắn, dùng mạng hắn để hãm hại trọng thần của quốc gia nào đó, hắn vẫn vờ như không biết gì cả.Hắn chỉ muốn tồn tại mà thôi.Vì sao họ không thể thành toàn cho hắn?Hắn giết bát đại chấp sự, kẻ vẫn luôn ẩn sau màn kia hạ lệnh truy sát hắn.Lệnh truy sát vừa phát, toàn bộ sát thủ đều truy đuổi hắn.Giết chóc vô tận khiến hắn cảm nhận được mình vẫn còn tồn tại.Máu tươi ấm áp khiến hắn biết mình vẫn còn tồn tại.Hắn nghĩ cuộc đời hắn sẽ trôi qua như thế, mãi đến một ngày bị ai đó giết.Mãi đến một ngày, mười tám kim bài sát thủ vây sát, hắn giết đến chết lặng, đến mất cảm giác, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm: Sống.

Khi sát thủ cuối cùng chết dưới đao của hắn, sức lực của hắn đã sớm cạn kiệt.Hắn mơ màng rời đi, đi rất xa.

Xa bao nhiêu?

Hắn không rõ.

Hắn ngất đi khi nào?

Hắn cũng không rõ.Tuy đã trốn thoát, nhưng hắn cũng bị trọng thương.

Trên đường đào vong, hắn gặp một đôi mẫu tử.Đó là lần đầu tiên hắn gặp họ.

Lần đầu gặp nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng rất đặc biệt, khác hẳn toàn bộ nữ tử hắn từng gặp.Người bình thường thấy một người dính đầy máu tươi sẽ hoảng sợ rời đi, nhưng hai mẫu tử lại không nhíu mày lấy một cái.Mỗi nữ tử thấy dung mạo hắn đều sẽ bị dung mạo của hắn hấp dẫn, nhưng trong mắt nàng, hắn không thấy bất kỳ cảm xúc gì, tựa như khuôn mặt của hắn vô cùng bình thường.Hắn chán ghét những nữ nhân nhìn chằm chằm mặt mình với vẻ hâm mộ và tham lam.Vậy nên, có một ngày, một nữ tử nhìn thấy dung mạo của hắn mà ánh mắt vẫn sáng trong, ánh mắt đó thật đặc biệt, bất tri bất giác khắc dấu vào lòng hắn.Hắn nghĩ họ chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của nhau, không ngờ họ lại một lần nữa tương ngộ, lại là lúc hắn chật vật nhất.

Tựa như mỗi lần gặp họ, hắn luôn chật vật như thế.Họ lại một lần nữa ra tay tương trợ, hơn nữa còn không hỏi đến chuyện của hắn, càng không lấy ân đòi báo đáp.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được thiện ý thuần tuý không pha lẫn lợi ích.Hắn không biết thế nào là ấm áp.Nhưng hắn cảm nhận được nó ở họ.Hắn chưa từng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì.Nhưng hắn lại bị ảnh hưởng bởi họ.Thế nào là rung động?

Là đôi tay nàng lôi hắn ra khỏi vực sâu vạn trượng, là nàng giúp hắn thấy được ánh sáng, là nàng giúp một kẻ chưa từng có gia đình như hắn cảm nhận được ấm áp.Hắn vốn định lặng lẽ canh giữ bên cạnh nàng đến khi già đi, đến khi qua đời.Nhưng trời cao lại như muốn đùa giỡn hắn.Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt nàng, có gì đó không bình thường.Hắn nghĩ đó là ảo giác của mình, nhưng nhìn nàng bày bố từng bước, hắn lại không chắc chắn.Khi thấy những người có liên quan đến Cố Phiên Nhiên dần đi lên tuyệt lộ, hắn đột nhiên có suy đoán, mình cũng xem như người có liên quan đến nữ nhân kia, phải không?Trong lòng hắn, đó chỉ là một nhiệm vụ.Nhưng nàng sẽ nghĩ như vậy sao?Ám Dạ hơi mông lung, lần đầu tiên trong đời hắn mông lung.Mãi đến một ngày, ánh mắt nàng nhìn mình lơ đãng toát ra sát ý, hắn đã hiểu ra.Có lẽ, hắn chính là mục tiêu tiếp theo của nàng.Nhưng, sâu trong lòng, có một âm thanh bảo hắn, đó chỉ là ảo giác của hắn thôi.Ám Dạ đè nén suy nghĩ đáng sợ kia, chôn sâu nó tận đáy lòng.Mãi đến một ngày, nàng nói, "Sắp hết thời hạn một năm rồi.

Trong ba tháng cuối cùng, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.

Chuyện này rất nguy hiểm, rất có thể ngươi sẽ chết trong nhiệm vụ.

Ngươi có thể chọn làm, cũng có thể từ chối."

Nháy mắt, vết sẹo vẫn luôn máu tươi đầm đìa trong lòng bị vạch trần.Ngày này tới rồi.Mạng này là nàng cho, nàng muốn thu hồi, hắn sẽ không cự tuyệt.Hắn lên đường không biết ngày đêm, một tháng sau, hắn tới Thục Quốc.Quan sát nửa tháng, hắn yên lặng tiến vào Hoàng cung, đang định động thủ thì hắn nghe được một bí mật.Một kẻ cả người đầy vết thương, sắp tàn phế bị đưa đến Ngự Thư Phòng gặp mặt Thục Vương.Người đó chính là thuộc hạ đắc lực của Thục Vương được Bắc Vũ Đường thả đi lúc trước.Hắn thuật lại từ đầu đến cuối lời Bắc Vũ Đường nói cho Thục Vương.Lúc đó, Ám Dạ đã hiểu được tâm ý của nàng.Chung quy, trong lòng nàng, hắn vẫn khác những người đó.Nhận ra điều này khiến trái tim tịch mịch của hắn lại bùng lên hy vọng sống.Hắn vốn ôm tâm thái phải chết đến ám sát, giờ lại lùi bước.

Dù biết sau hôm nay, Thục Vương sẽ tăng cường hộ vệ, sẽ càng khó giết, hắn vẫn rút lui.Hắn muốn sống sót quay về, muốn một lần nữa đứng trước mặt nàng, hỏi ra nghi hoặc hắn chưa từng hỏi.Ám Dạ bắt đầu ẩn nấp, ám vệ quanh Thục Vương dần nhiều lên, hắn vẫn không ra tay mà chờ đợi một thời cơ.Hai tháng sau, Thục Vương ra ngoài, hắn tìm được cơ hội, thành công giết chết Thục Vương.

Nhưng hắn cũng mau chóng bị ám vệ phát hiện, bị vô số ám vệ vây sát.Vừa giết vừa lùi, không biết đường lui.Một phi kiếm đâm trúng ngực hắn, thân thể như diều đứt dây rơi xuống vách núi.

Hắn không nghe được tiếng nước chảy mạnh dưới vách núi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng một đêm đó.Nàng mỉm cười với mình, đôi mắt cong cong như sao trời lộng lẫy, khắc sâu vào lòng hắn."

Vì sao ngươi vẫn luôn đeo mặt nạ?"

"Có phải vì người đầu tiên thấy mặt ngươi sẽ trở thành thê tử của ngươi không?"

Hắn muốn trả lời nàng, "Đúng vậy."

Người đầu tiên tháo mặt nạ của hắn xuống, thấy dung nhan của hắn, sẽ là thê tử của hắn.Tiếc là, hắn không thể nói cho nàng.Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, 'Tùm', hắn rơi vào sông, trước khi hôn mê, bên tai hắn dường như vang lên một âm thanh quen thuộc."

Ám Dạ, Ám Dạ."......–Hết–Vậy là hành trình của chị Đường đã đi đến hồi kết rồi.

Cám ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ Ro nhé, hẹn gặp lại mọi người nha :3Ngày bắt đầu: Tui hổng nhớNgày kết thúc: 19/02/2023.
 
Back
Top Bottom