Chương 4Lộ Vô Quy đang lim dim ngủ thì nghe thấy Hiểu Sinh gọi mình về phòng và có ai đó đẩy nàng.
Nàng buồn ngủ đến mức không muốn nhúc nhích, nhưng Trang Hiểu Sinh cứ giục giã, nên nàng đành đứng dậy, thậm chí không buồn mở mắt.
Nhắm mắt như thế, nàng vào phòng ngủ một mạch như thể đã quen đường, nằm vật ra trên giường, kéo chăn đắp kín mít rồi ngủ thiếp đi.
Vừa lúc nàng sắp thiếp đi, Trang Hiểu Sinh đến bảo nàng ăn sáng rồi hẵn ngủ.
Lộ Vô Quy buồn ngủ tới nỗi không để ý tới Trang Hiểu Sinh, giả vờ ngủ, không muốn nghe cô ấy lải nhải.
Cũng may vợ của Trang Phú Khánh lòng tốt bụng, tới cạnh thì thầm: "Để Nhị Nha ngủ thêm chút đi.
Khi nào Đại sư tới, ngài ấy sẽ làm lễ, con bé sẽ chả ngủ được nữa đâu.'' Nàng âm thầm giơ ngón cái lên với vợ Trang Phú Khánh.
Sau đó nàng nghe thấy Trang Hiểu Sinh ngồi bên giường, cởi giày, chen vào nằm cùng nàng, còn đẩy nàng vào trong, bảo cô ấy cũng ngủ thêm tí nữa.Lộ Vô Quy ngoan ngoãn lăn vào trong cùng của giường, ôm mép giường, nhường chỗ cho Trang Hiểu Sinh.Trang Hiểu Sinh thì thầm: "Ngủ đi.'' Cô ấy kéo chăn đắp lên người Lộ Vô Quy, rồi ngủ bên cạnh.Lộ Vô Quy ngủ không được ngon giấc.
Bên ngoài quá ồn ào, người qua kẻ lại, nói chuyện ầm ĩ, tiếng ồn vang vọng trong tai nàng.
Nơi ở của nàng trước đây vốn rất yên tĩnh.
Ngoại trừ Trang Phú Khánh và vợ ông thỉnh thoảng sang giúp nàng và ông làm việc nhà, chỉ có muỗi và rắn.
À, hồi nhỏ, Hiểu Sinh thường về nhà vào cuối tuần dạy nàng đọc viết.
Sau khi lên đại học, mỗi kỳ nghỉ đông, cô ấy đều về nhà dạy cho nàng học tiếng Ngữ văn và Toán, cách dạy của cô khác với ông.
Hầu như mỗi chữ tiếng Trung đều được viết khác nhau, Hiểu Sinh không hiểu nổi những từ ngữ và phép tính mà ông dạy.
Cô ấy cho rằng nàng chỉ đang viết nghệch ngoạc, nhưng vì Hiểu Sinh tốt bụng dỗ dành nàng học nên nàng đã không cười.
Nhưng chị Hiểu Sinh lúc này thật phiền phức.
Rõ ràng là chị ấy đang trằn trọc và không ngủ được, nhưng chị vẫn cứ nằm cạnh và chen vào ngủ cùng.
Nàng vừa vô tình chạm vào tay chị, rồi lại sờ sờ.
Rồi nàng đắp chăn lên người chị, chỉ chừa phần đầu.
Nàng cũng ôm chị qua lớp chăn, như thể chị ấy sắp chết cóng giữa tiết trời đầu thu này.
Nàng lại vặn vẹo vài lần, cố đẩy cái bếp lò to xác này của chị Hiểu Sinh ra.
Chị Hiểu Sinh nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngủ ngoan đi.
Tay em lạnh lắm, để chị sưởi cho em.'' Nàng lén ở trong chăn khẽ chạm tay mình.
Tay nàng đâu có lạnh!
Mà nàng quá buồn ngủ, nghĩ vì chị Hiểu Sinh dỗ, nóng chút cũng không sao.Sau giấc ngủ chập chờn khoảng ba bốn tiếng, Lộ Vô Quy bỗng giật mình vì thanh âm loảng xoảng của nghi lễ, ngồi bật dậy.
Đúng lúc đó, vợ Trang Phú Khánh đẩy cửa ra kêu: "Nhị Nha, dậy đi!
Đại sư đã bắt đầu lễ rồi.
Này, con đang làm gì vậy?''Lộ Vô Quy quay đầu nhìn vợ Trang Phú Khánh, rồi lại nhìn mình.
Nghe thấy tiếng động, nàng vô thức làm động tác tay và tạo hình thủ ấn!
Hừ, tất cả là tại ác mộng!
Tuy nhiên, qua động tác của mình, nàng biết chắc chắn người làm chủ nghi lễ, Đạo sĩ kia, đã rung chuông gọi hồn.
Nàng lau mồ hôi trán, trèo xuống giường, đang định chải đầu thì vợ Trang Phú Khánh đã ngăn nàng lại.
"Không được chải đầu.'' Bà nói tiếp: "Không được rửa mặt, không được gội đầu, không tắm rửa, không ăn thịt...'' Nàng nghĩ tới việc Đạo sĩ nọ đã tính toán rằng một tuần sau là ngày hạ quan của ông, nàng không được tắm táp hay ăn thịt trong tuần trước ngày hạ quan.
Nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng biết ngày sinh và giờ mất của ông, nên nàng tự tính toán.
Nàng lập tức không vui.
Cái rắm ấy!
Ông có thể được hạ táng vào ngày mai!
Khi chạy tới linh đường, nàng thấy một người đàn ông khoảng bảy mươi tuổi, gần bằng tuổi ông nàng, đang dẫn hai đồ đệ làm nghi thức quanh linh cữu của ông.
Thấy nàng đến gần, ông ta tiếp tục tụng kinh siêu độ và chỉ tay về phía nàng, ra hiệu cho nàng quỳ xuống trước linh cữu.
Nàng định nói: "Mai có thể hạ quan'' thì ông ta quát: "Quỳ xuống!'' Vợ Trang Phú Khánh lập tức kéo nàng xuống bồ đoàn, bắt nàng quỳ."
Cúi xuống-''"Đứng lên-''"Quỳ xuống-''Lộ Vô Quy cảm thấy mình đang bị tra tấn khi phải quỳ gối, đứng lên, cúi như này.Sau khi làm lễ xong, Lộ Vô Quy đến tìm Hiểu Sinh tìm ủi an.
Quay lại, nàng thấy Đạo sĩ vẫy tay với nàng rồi dẫn nàng vào trong phòng.
Nàng đi theo ông ta, nghe thấy Đạo sĩ hỏi Trang Hiểu Sinh: "Tối qua có gặp chuyện gì không?'' Ông quay sang nhìn nàng, vẫy tay lại hỏi: "Có chuyện gì không?''Lộ Vô Quy cảm thấy chuyện đêm qua tựa giấc mơ, vừa quỷ dị vừa kỳ lạ.
Nếu nói ra, sợ rằng sẽ lại bị coi là đồ ngốc, nên nàng im lặng.Đạo sĩ chỉ vào cổ Trang Hiểu Sinh và nói: "Nhìn kỹ cổ cô ấy đi.''Lộ Vô Quy liếc nhìn cổ Trang Hiểu Sinh, lập tức phát hiện vết cào đêm qua trên cổ cô ấy đỏ rực, to bằng nửa lòng bàn tay.
Nàng tiến lại gần Trang Hiểu Sinh để nhìn kỹ hơn, thấy vết cào hơi đen.
Nàng nghe thấy Đạo sĩ lên tiếng: "Chúng ta cần biết nó là gì để chẩn đúng bệnh rồi bốc thuốc.
Đêm qua có gì đó đã ghé thăm?'' Thế là nàng đáp: "Một bà lão.''"Trông thế nào?''Lộ Vô Quy buột miệng đáp: "Giống một con chồn sóc.'' Nàng nói thêm: "À, còn có một con mèo đen nữa.''Đạo sĩ rít lên một tiếng rồi hỏi: "Nó tới đây làm gì?
Nó nói gì?''Lộ Vô Quy đáp: "Bà ta muốn đồ trong phòng ông.
Bà ta còn kêu tôi gom hết ra để cho bà ta tự lựa.''Trang Hiểu Sinh trợn mắt: "Sao chị lại không biết gì hết?''Lộ Vô Quy nói: "Chị ngủ như heo vậy, bị bóp cổ cũng không dậy.''Đạo sĩ không nói gì nữa, quay người đi ra ngoài, đổ đầy nước vào một cái bát, chế thành nước bùa đưa cho Trang Hiểu Sinh, bảo Trang Hiểu Sinh uống.Trang Hiểu Sinh cầm bát, nhìn nước bùa vẫn còn nguyên tro, phân vân không biết có nên uống hay không.
Nếu không uống, thì có vẻ hơi tà đạo.
Còn nếu uống, nghe có vẻ không khoa học một tí nào.
Cô ấy thấy Lộ Vô Quy mở to mắt nhìn nước bùa trong bát, cô nghe Đạo sĩ lên tiếng: "Uống hết đi.'' Trang Hiểu Sinh cố nhịn lại, uống một hơi cạn sạch.Lộ Vô Quy nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp, trông quen quen ở gần đó, hét vang lên: "Ôi, Trang tiểu thư, cô lại bị ma ám ư!
Nhà cô đúng là có ma thật!
Ôi, chúng ta phải về nhà ăn cơm trước khi trời tối...'' Giọng của cô ta lớn tới nỗi thu hút rất nhiều bác gái khác.
Lộ Vô Quy cảm thấy giọng nói tựa sấm rền kia đang ám chỉ mình, nàng ngờ rằng Trang Hiểu Sinh cũng cảm thấy vậy, bởi vì nàng thấy mặt Hiểu Sinh đã tái nhợt.Vì tiếng la hét của bà dì béo, Lộ Vô Quy nghe thấy mọi người trong sân bàn tán về chuyện nhà nàng bị ma ám.
Càng nói càng phấn khích.
Cứ như tận mắt chứng kiến cảnh đêm đêm có người treo cổ lên xà nhà.
Họ bàn tán như thể trước sau nhà nàng đều là hang cùng ngõ hẻm của ma quỷ.
Thậm chí còn nói chuyện ma ám trong thung lũng có khi là chuyện của nhà nàng.
Chẳng lẽ nhà nàng còn có quỷ treo cổ?
Lộ Vô Quy vô thức nhìn xà nhà, thầm nghĩ: "Chẳng phải từng nghe chỗ có người treo cổ lên xà nhà sẽ có vết hằn ư?
Nhà mình chưa từng có ai treo, làm sao có ma?"
Nàng ngơ ngẩn khi nghe bà dì bên cạnh thầm thì: "Nhìn kìa, nhìn kia kìa, con ngốc đó lại nhìn xà nhà.
Nghe nói đầu óc nó không bình thường, lại có thể thấy vong hồn.
Hình như nó đang thấy đó.''"Tôi nghe nói nó bị thiếu hồn, mệnh yếu dễ bị ma quỷ nhập.
Này, lần trước cũng vậy, chuyện nhà bà Ngô hàng xóm tôi.
Bà nhớ chứ, mộ bà ấy rỉ nước, nó bị nhập tìm tới nhà họ Ngô.
Sáng sớm đấy tôi cho gà ăn, tôi thấy con ngốc này ngủ trước cửa Ngô gia, hôm sau, chẳng phải lão Ngô còn kéo người lên núi sửa mộ ư?''"À đúng, đúng rồi.
Thằng bé con nhà Lý Tứ chết đuối trong ao nước trên núi, mấy ngày rồi chưa thấy xác...''"Này đừng nói nữa, Phú Khánh tới rồi...''Lộ Vô Quy đột nhiên cảm thấy Trang Hiểu Sinh siết chặt tay mình.
Nàng bối rối quay lại nhìn cô ấy, cô ấy thì thầm: "Sau khi hạ táng ông, em cùng chị lên thành phố nhé?'' Nàng mừng rỡ reo lên: "Chúng ta sẽ đi máy bay sao?''Trang Hiểu Sinh gật đầu: "Nếu em đồng ý, chị sẽ nói chuyện với bố mẹ chị và đặt vé máy bay cho em.
À, ông đã làm thẻ căn cước cho em chưa?"
Lộ Vô Quy đáp: "Rồi á.''Trang Hiểu Sinh nói: "Vậy đưa cho chị căn cước sau đi.''Nghĩ đến việc được lên máy bay, Lộ Vô Quy mừng rỡ tới mức không thể chờ thêm được nữa, lập tức chạy về phòng, lấy chiếc balo chị Hiểu Sinh mua cho từ trong tủ ra, lấy căn cước của mình, đưa cho chị Hiểu Sinh.Ăn trưa xong, Lộ Vô Quy nằm dài trên bàn bát tiên, nhàn nhã lật giở cuốn sổ nhỏ ghi danh sách lễ vật, thỉnh thoảng liếc nhìn lư hương xem còn gì cần bổ sung không.
Bên ngoài, Trang Hiểu Sinh và vợ Trang Phú Khánh đang bận rộn dọn dẹp bàn ghế bừa bộn do khách khứa để lại, quét dọn xương xẩu, khăn giấy và các thứ linh tinh khác.
Sân cách linh đường một đoạn ngắn, Lộ Vô Quy có thể nghe thấy tiếng họ trò chuyện.Lộ Vô Quy nghe vợ Trang Phú Khánh hỏi Trang Hiểu Sinh có bạn trai chưa, công việc có thuận lợi không.
Bà còn dặn dò Trang Hiểu Sinh phải tiết kiệm hơn nữa, đừng gửi tiền về nhà thường xuyên nữa.
"Nhị Nha giờ khoẻ mạnh rồi, không còn ốm đau vặt nữa.
Chỉ cần vài bữa cơm, vài bộ đồ, mỗi năm cũng không tiêu quá hai xu.
Rồi con sẽ định cư ở thành phố lớn.
Mẹ nghe nói nhà cửa ở đó đắt đỏ, nên con phải tiết kiệm nhiều hơn.
Gia đình sẽ không giúp con gì được nhiều, con phải tự lo liệu.
Khi nào chúng ta già yếu không còn sức lao động nữa, con sẽ phải lo cho Nhị Nha, lúc đó con phải tiêu tiền.
Nhân lúc bố con còn sức làm, gia đình chưa phải gánh nặng, con hãy tiết kiệm đi...''Lộ Vô Quy nghe vợ Trang Phú Khánh thì thào, cảm thấy vợ Trang Phú Khánh còn nói giỏi hơn cả việc tụng kinh."
Mẹ ơi, con đã đặt vé máy bay cho Nhị Nha và muốn đưa con bé theo.''"Cái gì?
Sao con đặt vé cho Nhị Nha?
Con đưa con bé đi thật ư?
Chi phí sinh hoạt ở thành phố đắt đỏ lắm.
Nếu mọi người biết con có một đứa em gái như Nhị Nha sống cùng, ai còn muốn làm bạn trai hay kết hôn chứ?''"Khi chúng ta cho ông nhận nuôi Nhị Nha, chúng ta đã đồng ý con bé không thể sống cùng chúng ta nữa.
Giờ ông Hứa mất rồi, Nhị Nha sống một mình ở đây, không ai chăm sóc.
Con bé bị mộng du và cần có người ngủ cùng ban đêm.''"Thì đưa con bé về nhà.''"Bố tin chắc rằng gia đình chúng ta không thể nuôi dưỡng Nhị Nha, ông ấy sẽ không chịu.
Tuy có chút mê tín, nhưng tin vẫn hơn là không tin.
Hơn nữa, y học hiện đại rất phát triển.
Con muốn đưa Nhị Nha tới bệnh viện kiểm tra xem chứng mộng du có chữa được không.''"Mộng du có thể trị được ư?''"Nghe nói mộng du có liên quan tới thần kinh hoạt động quá mức.
Sau khi ngủ, hệ thần kinh trung ương vẫn còn hoạt động, không nghỉ ngơi, nên mới xảy ra hiện tượng mộng du.
Uống thuốc ức chế hoạt động tế bào thần kinh chắc sẽ có hiệu quả.
Con không phải sinh viên y khoa nên không rành về lĩnh vực này.
Đưa con bé đi kiểm tra ở bệnh viện cũng tốt.
Biết đâu chữa khỏi?
Tuy trí óc Nhị Nha hơi kém, nhưng con bé không tới nỗi không biết tự chăm sóc mình hoặc học hành.
Giờ con bé trưởng thành rồi.
Con muốn đưa con bé ra ngoài tìm một công việc đơn giản kiếm sống.'' Trang Hiểu Sinh dừng một chút, nói tiếp: "Không phải con không nuôi nấng con bé, mà là cuộc sống luôn có lúc thăng trầm khó lường.
Nhỡ như có gì xảy ra, con bé vẫn biết tự lo được, phải không?''Một lúc lâu sau, Lộ Vô Quy nghe thấy vợ Trang Phú Khánh thở dài: "Con là người có học thức, tốt nghiệp đại học trọng điểm, hiểu nhiều biết rộng.
Bố con đồng ý, mẹ cũng không phản đối.''Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Sao không hỏi ý kiến của con?'' Nàng vui vẻ nghĩ, lần này nhất định sẽ được cùng chị Hiểu Sinh lên thành phố lớn, ngắm nhìn những toà nhà cao chục tầng, thậm chí còn có thể bay lên mây.
Vừa mới vui vẻ, nàng thấy một bà cô bưng đĩa rau đi ngang qua.
Nàng liếc nhìn bà ta, nghe tiếng bà lẩm bẩm với ai đó trong bếp: "Ngu xuẩn!
Ông mình dưỡng dục hơn mười năm nay mất rồi, vậy mà còn cười cợt được.''"Nhà họ Trang lần này chắc phải tốn mấy chục ngàn tệ cho đám tang Hứa Đạo Công nhỉ?
Nghe nói mộ được lát gạch.
Hứa Đạo Công tính giỏi thật.
Ông ấy nhận nuôi đứa con gái ngốc nghếch của Trang Phú Khánh, giờ lại được nhà họ Trang chăm sóc tuổi già, tiễn đưa tận nơi.
Ông ấy còn được tổ chức tang sự long trọng, nghe nói kéo dài bảy ngày.
Là do Ứng đại sư tính toán.
Ban đầu lễ an táng có thể diễn ra vào ngày mai, nhưng Ứng đại sư tính, mai hạ táng sẽ gây tổn thất cho con cháu đời sau, nên Trang Phú Khánh không chịu.
Bà nói xem con ngốc này không phải con cháu Hứa Đạo Công, mà Hứa Đạo Công lại không có con cháu, sợ mất gì?
Nếu tang lễ kéo dài nữa, tiền sẽ ngày tốn kém.''"Sao sợ chứ?
Họ giờ giàu lắm.
Con gái lớn của Trang Phú Khánh tốt nghiệp trường đại học trọng điểm.
Nghe nói con bé làm quản lý một công ty lớn, có năng lực, còn kiếm được nhiều tiền.
Lương tháng con bé hơn mười ngàn tệ, chưa kể tiền thưởng cuối năm.''"Thật sao?
Ôi chao!
Sinh viên từ các trường đại học trọng điểm có khác.''"Ồ!
Nghe nói Hứa Đạo Công là một vị Đạo sĩ am hiểu phong thuỷ.
Trang Phú Khánh mang Nhị Nha cho Hứa Đạo Công để ông ấy xem phong thuỷ cho gia đình.
Trang Phú Khánh đã nhờ Hứa Đạo Công tìm cho họ một mảnh đất tốt rồi âm thầm chôn cất tổ tiên ở đó.
Nếu không, làm sao con gái lớn của Trang Phú Khánh lại học hành giỏi như thế, còn ra thành phố lớn tìm được việc làm tốt?
Nhìn gia đình Hứa Nhị Muội kìa, con trai bà ta cũng tốt nghiệp đại học rồi.
Nghe nói tháng trước đã nhờ Hứa Nhị Muội gửi tiền, nói rằng kiếm không đủ sống.
Con gái lấy chồng thì không thể hưởng phúc phần mộ tổ tiên phù hộ.'' "Thật hay điêu vậy?''"Thật chứ sao không?
Nhìn xem nhà Trang Phú Khánh trước kia nghèo rách mồng tơi cỡ nào.
Nếu không, Nhị Nha cũng không tới mức khờ khờ như thế.
Mà nhìn gia đình họ hiện giờ kìa, Hiểu Sinh thành đạt thế nào rồi.
Hồi học đại học, con bé còn được học bổng nữa chứ.
Đến giờ, trong thôn cũng không ai cùng thế hệ với con bé thành đạt hay kiếm được nhiều tiền như thế.''"Ối trời ơi — con rắn to quá!'' Một tiếng hét thảng thốt vang lên từ trong nhà kho.Lộ Vô Quy giật mình vì tiếng hét lớn đột ngột.
Nàng nghiêng người nhìn về phía nhà bếp, thấy mấy bà cô phụ bếp vẫn cầm dao bếp chạy tới nhà kho.
Rồi nàng nghe thấy tiếng thét liên tục.
"Trời ơi, rắn to quá!'' "Ôi trời, con rắn này có sừng trên đầu này.''"Má ơi, con này còn có nổi cục gì trên đầu nữa.''"Lão Tài, Lão Tài đâu mau tới đây, con rắn to quá!''"Mẹ, nó ở trên xà nhà.''"Có phải nó bò lên xà nhà không?
To quá!''Lộ Vô Quy chạy tới nhà kho chất củi, chen chúc qua giữa đám bà dì đang la hét, thấy một con rắn màu trắng to lớn đang bò lên xà nhà.
Con rắn to hơn cả cánh tay nàng, chỉ riêng cái đuôi thò ra khỏi xà đã dài hơn một mét.
Tính cả thân mình, Lộ Vô Quy ước chừng nó phải dài ít nhất ba mét.
Con rắn vươn cổ ra khỏi xà và thè lưỡi về phía cửa.
Vì đang đối diện với mọi người, Lộ Vô Quy có thể thấy rõ ràng trên trán nó có thứ gì đó tựa như cái sừng, rất dễ thấy.
Lộ Vô Quy tự hỏi: "Mụn nước hay là sừng?
Rắn mà có sừng ư?''Một gã đàn ông to lớn, lưng dài đẩy Lộ Vô Quy ra cửa.
Ông ta hét: "Mẹ kiếp!
Rắn gì to thế!'' Rồi kêu lớn: "Triệu Lão Ngũ, Triệu Lão Ngũ, mau tới đây!
Là con rắn trắng khổng lồ, trông như bạch tạng vậy.
Nếu chúng ta bắt được, chúng ta sẽ bán được hàng chục ngàn tệ!
Mau ôm thang tới đây!''Đột nhiên, Lộ Vô Quy thấy mắt rắn trắng nheo lại.
Nàng không rõ là mình hoa mắt hay thực sự có một tia sáng xanh loé lên trong mắt nó.
Rồi nàng thấy ánh sáng loé lên, con rắn lớn nhảy xuống từ thanh xà như đang bay và cắn vào cổ người đàn ông cao lớn.
Ông ta hét một tiếng "A!'', lấy tay bụm cổ.Con rắn quay đầu và chui vào trong đống củi.Giữa những tiếng la gào "Đau quá, chết tôi rồi'', người đàn ông to cao ngã oạch xuống đất và rống gào đau đớn.
Một người phụ nữ lao tới bên cạnh ông ta và kêu to: "Lão Tài!'' Bà ta hoảng sợ tới mức không biết nên làm gì.
"Con rắn này có độc.'' Một người phụ nữ kêu lên, tất cả mọi người vốn đang chen chúc trong nhà kho đều đồng loạt ào hết cả ra ngoài.
Người ngồi xổm bên cạnh lão Tài kêu: "Ai đó gọi xe tới đưa anh ấy đến bệnh viện đi... lão Tài của tôi...''Vợ Trang Phú Khánh thấy vậy gào lên: "Nhanh giúp ông ấy!
Đưa ông ấy tới bệnh viện trước đi!
Chiếc xe Phú Khánh gọi giao hàng vẫn còn ở ngoài, tài xế còn đang đánh mạt chược.
Nhanh lên, đưa ông ấy lên xe tới bệnh viện.
Thầy Vương, thầy Vương...''Những đầu bếp đang chơi mạt chược ngoài sân và nấu ăn trong bếp đã chạy tới và vội vã khiêng người đàn ông cao to ra ngoài.Người phụ nữ gọi lão Tài nắm lấy tay vợ Trang Phú Khánh nói: "Chị Thái Phân à, lão Tài nhà tôi bị rắn cắn ở nhà chị.
Chị phải tới bệnh viện chung với tôi.'' Bà ta kéo vợ Trang Phú Khánh lên xe.
Vợ Trang Phú Khánh không thể vùng vẫy thoát ra được, bèn lớn tiếng quát lên: "Hiểu Sinh, coi chừng Nhị Nha, con bé không biết gì, đừng để con bé vô nhà kho!
Trời ạ, sao lại có chuyện chứ!''