Edit: RyLâm Chức còn chưa mở mắt đã cảm nhận được cơn đau, giống như là có một khối khí không ngừng va chạm trong bụng y, rồi lan ra khắp toàn thân, mỗi nơi dòng khí chạy tới đều đau đớn.Loại cảm giác này tương tự với nội lực và yêu lực, nhưng lại hơi khác, khiến y không biết khống chế như thế nào.Cũng may 01 nhanh chóng hiện lên, mở ra một cái sơ đồ kinh mạch, đồng thời dùng mũi tên đánh dấu biểu thị cách vận khí.Lâm Chức vận khí mấy vòng, luồng khí màu đỏ nhạt kia mới ngừng quấy loạn, ngoan ngoãn trở về đan điền.Lúc bấy giờ y mới mở mắt, thấy được bài trí trong phòng.Bàn gỗ lim, bình phong vẽ tranh núi, bài trí cổ kính cho thấy thời đại y đang ở.Lâm Chức dùng khăn lau mồ hôi mỏng trên trán, rót một bình trà nguội nhấp chút, đáp lại sự lo lắng của 01, rồi mới tiếp nhận tin tức của thế giới này.Hơi khác với dự đoán của y, nhưng cũng nằm trong dự đoán.Đây là một thế giới có người tu tiên, là kiểu có thể cầu đạo thành tiên.Lần này mảnh vỡ người yêu gọi là Đình Nghiễn, sinh ra ở một gia tộc tu chân đang thời kì xuống dốc.Khi linh khí bị phát hiện, các gia tộc tu chân mọc lên như nấm, đồng thời tiến vào thời kì thịnh vượng.
Họ dùng thế lực của gia tộc để sàng lọc đệ tử, đồng thời chồng chất một đống tài nguyên để bồi dưỡng, khiến bọn họ ở giai đoạn đầu rất có tiếng nói.Nhưng theo sự hưng khởi của các môn phái, và sự phân tách của Vực Tu Chân và Vực Phàm Nhân, các gia tộc bắt đầu suy sụp.Tài nguyên của gia tộc là có tính khuynh hướng, đồng thời cũng có hạn, sẽ chỉ trút xuống trên người thiên tài.Dù là người bình thường không có tư chất tu tiên cũng muốn bước lên cầu tiên sơn xin một cơ duyên, huống hồ là đám con cháu có chút tài năng kia.
Trong tình huống bị bỏ quên, ràng buộc huyết thống cũng không thể ngăn cản bọn họ đầu quân nơi khác, chớ nói chi chặt đứt trần duyên chính là bước đầu tiên khi đặt chân lên con đường tu tiên.Mà dù có là thiên tài được tập trung tài nguyên thì cũng phải tới các môn phái lớn bồi dưỡng, kết quả là thế lực môn phái theo đà áp đảo gia tộc.
Khi Đình Nghiễn chào đời, các gia tộc tu chân chỉ còn lác đác vài cái.Dù vậy, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.
Là người có thiên phú nhất thế hệ này, Đình Nghiễn có được tất cả tài nguyên.
Mà hắn cũng không phụ sự kì vọng của tộc nhân, 7 tuổi dẫn khí nhập thể, 13 tuổi Trúc Cơ.Loại trình độ này ở giới tu chân cũng hiếm, không phải ngàn dặm mới tìm được một mà là cả triệu dặm mới tìm được một, nhưng số lượng tu chân giả có tới một triệu không thì còn chờ bàn thêm.Trình độ này để mà so với xã hội hiện đại thì là 7 tuổi học xong cấp 3, 13 tuổi thi đỗ nghiên cứu sinh.Khi nhà họ Đình tràn đầy vui vẻ muốn đưa Đình Nghiễn vào một môn phái bồi dưỡng, tai hoạ lại tới trước một bước.Tà tu ngấp nghé Đình Nghiễn, muốn luyện chế hắn thành con rối của mình.Cả gia tộc bị tàn sát, Đình Nghiễn lại làm một hành vi khiến người ta chấn động, hắn dùng chân khí tự bạo, phá hủy căn cơ vừa dựng thành.Tà tu ban đầu là căm tức, sau là tiếc nuối.
Dù sao một tu sĩ không thầy dạy cũng biết tự bạo là cực kì hiếm.Trận thảm án này khiến Quy Nhất Tông để ý.
Quy Nhất Tông là một trong những môn phái lớn của giới tu chân, nhà họ Đình không ít lần tặng đồ để mở rộng quan hệ.
Lần này gặp nguy hiểm họ cũng lập tức cầu cứu, nhưng chung quy vẫn quá trễ.Chưởng sự Quy Nhất Tông có giao tình với nhà họ Đình không đành lòng, mang Đình Nghiễn về lại môn phái dưỡng thương.Xuất phát từ lòng thương xót cho một thiên tài bị xóa bỏ, Đan Phong trưởng lão của Quy Nhất Tông đích thân ra trận trị liệu, bảo vệ tính mạng cho Đình Nghiễn.
Nhưng vì di chứng quá nặng, Đình Nghiễn vẫn là bệnh tật triền miên, vận động mạnh một chút là ho ra máu.Tất cả mọi người cho rằng cuộc đời hắn sẽ chỉ như vậy, vô duyên với tu tiên.
Với thân thể bệnh nan y đó, có lẽ đời hắn chỉ tựa hạt sương mai, thoáng qua là biến mất.Nhưng như thiên phú khiến người ta kinh ngạc của hắn, Đình Nghiễn thể hiện một sức sống ngoan cường.
Trong tình trạng nội phủ vỡ vụn, hắn lại lần nữa dẫn khí nhập thể.Thật ra chỉ cần linh căn còn thì đây không phải vấn đề, chấn động là ở chỗ nội phủ còn bất ổn mà hắn đã nhảy vọt tới Trúc Cơ, như vậy thật sự khiến người ta không tin nổi.Hắn lết cơ thể bệnh tật, vượt qua 999 bậc thang thành tiên, trở thành một trong số ít những người đăng đỉnh của Quy Nhất Tông.
Phải biết những người khác đều là lão tổ tông lão yêu quái, khi còn sống là huyền thoại, chết vẫn là huyền thoại.Mà khi tất cả cho rằng hắn sẽ tu phù hoặc trận hoặc đan, Đình Nghiễn một lần nữa khiến tất cả há hốc, gia nhập Kiếm Phong.Cơ thể ốm đau đó luyện kiếm, ai cũng sợ có ngày hắn không chịu nổi, mà thực tế hắn cũng nhiều lần ho ra máu, thậm chí còn ngất.Mỗi lần mọi người cảm thấy hắn sẽ chết, hắn lại kiên cường sống tiếp, chẳng qua là mỗi lần vượt lôi kiếp đều cần trưởng lão Đan Phong trông coi mười ngày nửa tháng.Cứ như vậy, mọi người chết lặng nhìn Đình Nghiễn từ Kim Đan đến Nguyên Anh rồi trở thành lão tổ Hóa Thần, trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Quy Nhất Tông, người đứng đầu Kiếm Phong.
Và cho đến giờ, Đình Nghiễn vẫn đau ốm.Nhưng chớ vì hắn bệnh mà coi thường sự nguy hiểm của hắn, những kẻ dám làm vậy đều đã thành vong hồn dưới kiếm Đình Nghiễn.
Mà hắn cũng đã tìm được tên tà tu năm đó tàn sát nhà mình, ném gã vào vực sâu ăn xương.Đọc đến đây, Lâm Chức khựng lại.Nếu đã báo thù, chứng tỏ chuyện này không còn là khúc mắc của hắn.
Chẳng lẽ y học kì tích lần này là y phải khiến người đàn ông quanh năm đau ốm đó khỏe mạnh như ban đầu?Cái này làm Lâm Chức thấy hơi lạ.
Từ tư liệu hiện có, Quy Nhất Tông hiển nhiên rất coi trọng Đình Nghiễn, chưa bao giờ tiếc đan dược quý hiếm cho hắn, mà Đình Nghiễn cũng đã tới Cảnh Giới Hóa Thần.
Hắn còn không thể làm được, y dùng tình yêu nghe chừng cũng không làm được.Nhưng đọc tiếp đoạn sau, Lâm Chức đã hiểu.Chuyện trở nên thú vị bất ngờ, khóe môi thanh niên khẽ cong.Cảnh giới của Đình Nghiễn đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, chỉ cần vượt qua ngưỡng cửa là sẽ tới Hợp Thể kỳ.
Chênh lệch giữa các cảnh giới tu chân không thể nói là nhỏ, nhưng Đình Nghiễn lại mãi chưa đột phá được.Hắn đã trải qua hết các kiếp nạn, trừ tình kiếp.Kết hợp với bối cảnh hiện tại, độ tình kiếp chính là quá trình nhập thế rồi lại xuất thế.Sở dĩ nó được gọi là kiếp nạn, bởi nó là bước nhất định phải trải qua.Tình kiếp với rất nhiều tu chân giả mà nói không phải chuyện gì khó, thật lòng yêu một người rồi buông bỏ là được.
Mấu chốt là khám phá hồng trần, để chữ tình không trở thành ràng buộc trên con đường ngộ đạo.Nhưng Đình Nghiễn chưa từng yêu, tất nhiên cũng không có con đường khám phá hồng trần.Đình Nghiễn không muốn phiền phức, không muốn đi tìm tình kiếp của mình, thế là hắn dứt khoát chia tách một hồn một phách chứa yêu hận, tạo nó thành cá thể độc lập, khá giống với hóa thân nhưng cũng hơi khác, để nó phụ trách độ tình kiếp.Đợi đến khi nhánh hồn này độ kiếp thành công, hắn chỉ cần thu lại hồn phách là được.Chuyện này nói thì đơn giản, làm lại rất khó, còn có nguy hiểm cực lớn.
Chia tách hồn phách là hành vi gây ảnh hưởng tới thể xác lẫn tâm cảnh, với cả người bình thường cũng không ai lại đi phân chia hồn phách của mình.Đình Nghiễn đã cho nhánh hồn của hắn xuống núi, vài ngày nữa nhánh hồn sẽ tới Quy Nhất Tông tiến hành đo lường linh căn, bái nhập sơn môn.Lâm Chức đã tiêu hóa xong tư liệu hệ thống cho, lại rót một chén nước, không nôn nóng uống hết mà từ từ nhấp từng ngụm."
Đình Nghiễn muốn thu hồi nhánh hồn thì phải dùng cách gì?
Giết nó, cắn nuốt nó?"
Thấy kí chủ rất hứng thú hỏi, 01 im lặng vài giây.
Sao nó cảm giác kí chủ không chỉ không bối rối lo lắng, mà còn đang rất hào hứng xem kịch nhỉ?01: [Về lí thuyết là như vậy ạ.]"Hắn đúng là thích xé nhỏ mình ra rồi tự sát."
Giữa hàng mày không hề có nếp nhăn, thanh niên đặt lại chén trà lên bàn.01 ngẫm nghĩ, cũng đúng, người thiết kế đúng là vì bệnh nên không ngừng phân liệt ra các mảnh vỡ nhân cách, đồng thời mỗi mảnh vỡ đều có khuynh hướng tự sát mãnh liệt.
Hắn vì tự cứu nên buộc phải ngủ đông trong chương trình, đợi được cứu rỗi.Lâm Chức đưa ra giả thiết: "Vậy nếu nhánh hồn giết chủ thể thì sao?"
01 bị hỏi thì thành thật đáp: [Tôi không biết ạ.
Nhưng hẳn là nhánh hồn không làm được, dù sao hắn cũng chỉ là một bộ phận của chủ thể, còn vừa mới sinh nữa, chắc là thực lực cũng không mạnh vậy đâu?]Lâm Chức suy tư: "Tức là vẫn có thể làm được."
01: [Kí chủ, anh đang nghĩ chuyện nguy hiểm gì vậy!]Lâm Chức mỉm cười: "Tùy cơ ứng biến thôi mà."
Lâm Chức đối xử công bằng với mọi mảnh vỡ của người yêu, với mảnh vỡ của mảnh vỡ tất nhiên là cũng thế.Cho nên y không coi nhánh hồn đã có ý thức riêng là cá thể phụ thuộc vào Đình Nghiễn, người yêu chia làm hai nửa, đương nhiên là bên nào khiến y vui lòng hơn thì y giúp.01 hiểu được ý tứ của kí chủ, không biết đây gọi là quá yêu hay là quá tàn nhẫn nữa.Lâm Chức gõ ngón tay lên mặt bàn, trước mắt thì nhiệm vụ cứu rỗi ở thế giới này đã rất rõ ràng, y hẳn là phải trợ giúp hồn phách của Đình Nghiễn được hoàn chỉnh.Với cái đà này, chưa chắc nhánh hồn đã vượt qua được tình kiếp, có lẽ là trong lúc hồn phách trở về sẽ xảy ra tai họa ngầm hoặc vấn đề, hoặc là nhánh hồn đã có ý thức độc lập muốn xâm chiếm chủ thể.
Tóm lại kết cục của Đình Nghiễn chắc chắn là tử vong."
Nhưng tôi giúp hắn vượt qua tình kiếp là để hắn yêu tôi xong lại buông bỏ tôi, cái này thì hơi khó."
Cái Lâm Chức muốn là tình sâu cuồng nhiệt và si mê, nếu có thể bị buông bỏ dễ dàng như vậy thì quá tẻ nhạt vô vị.Kẻ sẽ buông bỏ tất nhiên không phải người y muốn chọn, vậy lại hình thành mâu thuẫn.[Tình kiếp cũng không chỉ có buông bỏ mới có thể vượt qua, mục tiêu không tu đạo vô tình, hiểu được bản chất của tình yêu cũng là một phần của khám phá hồng trần.
Kí chủ chỉ cần để hồn phách của hắn hợp nhất là được!]Giọng 01 vẫn tràn đầy sức sống như bao lần: [Trị liệu hắn, để hắn biết thế giới này tốt đẹp cỡ nào!]"Vậy thì dễ rồi."
Trước đó Lâm Chức nghĩ hơi quá tệ, ai bảo giới tu chân không có yêu hận tình thù, tìm đạo lữ sinh con cũng đâu có thiếu, nhân chi sở dĩ có chữ nhân, chính là vì khó mà lột trừ bản tính."
Được rồi, gửi tư liệu của nguyên chủ cho tôi."
Lâm Chức nhìn nốt ruồi ở chính giữa cổ tay, y cần phải làm rõ tình huống hiện tại.Nghe vậy, 01 hỏa tốc truyền thông tin.Trong thế giới này, sự khác nhau giữa người phàm và người tu tiên rất đơn giản, đó chính là linh căn.Người sở hữu linh căn sẽ cảm nhận được linh khí, phẩm chất của linh căn càng tốt, độ nhạy bén với linh khí càng cao, cũng càng dễ hấp thụ linh khí, chứa đựng nhiều linh khí hơn.
Đây chính là điều kiện trời sinh.Bởi vì mọi người đều ngưỡng mộ tu chân giả, nên dù là người bình thường không thể tới Vực Tu Chân, có điều kiện đều sẽ bỏ ra rất nhiều tiền để kiểm tra linh căn, đây là bước đầu tiên để tiến vào Vực Tu Chân.Chỉ là thế gian này người phàm vẫn chiếm đa số, nhiều nơi ngay cả tu tiên là gì cũng không biết.Nguyên chủ là loại trước, gã là một tên mơ tưởng chuyện tu tiên đắc đạo, nhưng kiểm tra linh căn xong mới biết mình không có duyên.Rất nhiều người sẽ đến đó rồi thôi, nhưng nguyên chủ lại đi sai.Gã sinh ra trong gia đình buôn bán nhỏ, cha mẹ trong một lần theo thuyền chở hàng bất hạnh gặp nạn, gã lại chẳng có tài năng kinh doanh gì, bèn bán sạch gia sản.Thuở nhỏ gã từng gặp tu chân giả, một lòng muốn trở thành người như vậy.
Gã tự thấy mình rất có tư chất, si mê với cầu tiên vấn đạo, nhưng linh cầu đưa ra đáp án là gã không có linh căn.
Chuyện này khiến nguyên chủ không thể chấp nhận, gã không cam tâm làm người bình thường, thế là bước lên con đường bất chính.Chỉ có linh căn mới có thể tu luyện, đây là nhận thức chung của giới tu tiên.
Có chính đạo ắt có tà ma ngoại đạo, có đạo tu tất nhiên cũng có tà tu.Đương nhiên là để đi được tới vị trí đại năng, tà tu cũng phải có linh căn, nhưng làm lâu la thì không cần.Nguyên chủ dùng đan dược, cái giá là tiêu hao sinh mệnh.
Nhưng gã không sợ, chỉ mừng rỡ khi mình có thể dẫn khí nhập thể, bước lên con đường tu tiên.Gã tu luyện theo công pháp, không bao lâu sau cảm nhận được linh khí hỗn loạn.
Gã không biết nguyên nhân, cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi xuống nỗ lực tu luyện.
Nếu không phải Lâm Chức tới, gã chắc đã nổ chết tươi.Lâm Chức nhíu mày, đi tới bên giường cầm sổ tay tu luyện của nguyên chủ.Trên bìa viết mấy chữ to "Bí Pháp Hợp Hoan", khiến Lâm Chức không khỏi lặng thinh.Y mở ra xem, bên trong cũng không phải là tranh khiêu dâm, đúng hơn là đoạn đầu không phải.Đoạn đầu là biện pháp dẫn khí nhập thể, một vài khẩu quyết thuật pháp đơn giản, biện pháp dẫn dắt linh lực.
Đoạn sau lại là từ nông đến sâu, làm sao để dùng phương pháp "hợp hoan" để đề cao năng lực của bản thân.Nhìn qua thì có vẻ không có vấn đề, mà tại sao linh lực lại loạn thành như vậy, nhưng đây không phải vấn đề hàng đầu Lâm Chức cần hỏi."
Không có linh căn thì tôi phải làm gì để tiếp cận nhánh hồn?"
01 bảo đảm: [Kí chủ yên tâm, tinh thần lực càng cao thì cảm giác của anh với đối với linh khí càng mạnh.
Nói cách khác, người có hồn lực càng mạnh thì linh căn càng tốt.
Nguyên chủ không có nhưng anh chắc chắn có!]Không ai hiểu rõ hồn lực của kí chủ hơn nó!Lâm Chức thả lỏng hơn, hỏi tiếp: "Tôi cũng không thể tới danh môn chính phái với cơ thể đầy mùi tà tu như vậy được, phải làm sao để tan rã sức mạnh này?"
Hệ thống vừa mới chỉ đạo y, nó chắc chắn biết cần làm gì.01 - quản gia cần kiệm - nói: [Anh muốn rã nó á?
Thực lực của nguyên chủ bây giờ chỉ là nhập môn thôi, luyện khí 0.3 tầng, sẽ không bị phát hiện đâu.]"Quy tắc vận linh khí cơ sở của mỗi môn phái giống nhau à?"
01 tra tìm: [Không.]Lâm Chức kiên nhẫn nói: "Nếu vậy thì giữ lại cũng có ích lợi gì đâu, hơn nữa cũng chỉ có vậy, đâu cần thiết phải giữ lại?"
Dù sao cũng là bé ngốc nhà mình, dạy dần thôi.Lâm Chức không định luyện hóa luồng sức mạnh này, y cần một thân phận sạch sẽ tuyệt đối để ra sân, tránh phát sinh thêm sự cố.01 hiểu ra: [À à đúng rồi, vậy để tôi truyền thông tin về phương pháp rã linh lực cho anh, nhưng có thể sẽ đau lắm đó.]Lâm Chức ngồi xuống vận khí, dựa theo nhắc nhở của hệ thống, làm tan rã linh khí màu đỏ nhạt.Linh khí chảy từ cơ thể ra không hề ôn hòa như lúc hấp thụ nó, cảm giác như có từng cây kim mọc từ mạch máu đâm ra da thịt bên ngoài.
Lâm Chức nhịn đau, đợi linh khí tan đi.Cũng may linh khí vốn không nhiều, nhưng rất đột nhiên, phần linh khí bị đẩy ra bỗng kịch liệt dao động, một lần nữa trào vào nội phủ, ngưng thành một khối đỏ nhạt, sau đó biến mất.Lâm Chức cảm thấy bụng như bị phỏng, y nhíu mày cởi quần áo, nhìn thấy dấu vết dưới rốn.Một hình bán nguyệt màu đỏ bọc lấy cái rốn, một lát sau, cảm giác bỏng rát kia cũng biến mất.Lâm Chức sờ trăng đỏ trên bụng, chờ một lúc cũng không thấy có gì xảy ra.Y kiểm tra nội phủ trống rỗng của mình, hoàn toàn không tìm được luồng linh khí màu đỏ nhạt kia.01 sốc: [Tại sao lại có chuyện này, thật kì lạ.]Lâm Chức quan sát một hồi, sau đó mặc lại quần áo.Đây chắc chắn có liên quan tới những điểm kì lạ về nguyên chủ.
Dù là tà tu thì cũng không thể nổ chết vì tu luyện công pháp sơ giai được, cũng không biết là do thể chất của gã, hay là do công pháp, hay là đan dược.Nhứng thứ này đều do nguyên chủ mua được từ một buổi tụ hội cầu tiên bí mật, người tham đự đều đội mũ rộng vành, không biết thân phận của nhau.
Với năng lực hiện tại của Lâm Chức, để tìm ra người bán mấy thứ này là bất khả thi.Lâm Chức tạm dừng suy nghĩ, đợi y gia nhập Quy Nhất Tông rồi ắt sẽ có biện pháp xử lý.Y nhìn quanh, thu dọn một ít đồ, ra cửa tìm người môi giới rồi treo bán nhà, sau đó đi xử lý nốt những tài sản khác dưới danh nghĩa nguyên chủ.Vực Phàm Nhân có thuyền tiên chuyên chạy tới Vực Tu Chân, vé một chiều tương đương với toàn bộ tài sản còn sót lại của nguyên chủ.Hoàn tất việc chuyển tài sản thành tiền mặt, Lâm Chức đi tới mục đích, giao tiền bước lên thuyền.Đây là một con thuyền dạng pháp khí, lơ lửng giữa không trung, giao tiền xong cầm bằng chứng, sẽ có tu chân giả đáp lên pháp khí chỉ dẫn.Lâm Chức thấy đám người này vẫn rất có đầu óc kinh doanh, tu sĩ ở nhân gian kiếm vàng bạc đoán sơ là biết toàn hạng tôm tép ở Vực Tu Chân.
Tu vi của những người này không thể tiến bộ thêm, chi bằng tận hưởng số thời gian còn lại.
Bọn họ ở giới tu chân là sâu là kiến, ở nhân gian lại là tiên trưởng cao quý, còn có chìa khóa tới vực Tu Chân.Lâm Chức cũng không phải là khinh thường những người này, vì nếu không có họ thì sao người phàm có thể tìm được đường chính xác.Y khách khí hành lễ với tu sĩ trung niên tới tiếp mình, ngồi xuống vị trí đã mua trên thuyền.Bên trong thuyền khá là tinh xảo, từng cái ghế được đặt sát vào nhau, có thể ngồi khoảng 20 người.Lúc Lâm Chức vào, bên trong gần như đã đầy.Y chọn một ghế trống ngồi xuống, mở bản đồ trong đầu.Thu nhỏ lại tới mức nhất định mới thấy được chấm đỏ và chấm đen cách mình rất xa.Chấm đỏ là Đình Nghiễn, chấm đen là nhánh hồn của hắn - Nguyên Chỉ.Nguyên Chỉ, duyên chỉ*, từ cái tên này có thể thấy được kì vọng của Đình Nghiễn.*Nguyên Chỉ là 元止 (yuán zhǐ), duyên chỉ là 缘止 (yuán zhǐ), chơi chữ Nguyên với chữ duyên, "Chỉ" có nghĩa là dừng/ngăn cản.
Ở đây Lâm Chức ám chỉ việc Đình Nghiễn tách hồn mình ra để nhánh hồn đi độ tình kiếp thay mình aka cản duyên.
Trong lúc suy tư, Lâm Chức nghe được người bên cạnh hỏi."
Huynh đài, điểm đến của ngươi là đâu?"
Lâm Chức quay sang, thấy một công tử thiếu niên rất khí phách giàu sang.Nhìn cây quạt trong tay cậu ta là biết nó được tỉ mỉ chế tác, ngọc bội đính vào quạt lại càng là thượng hạng.
Thiếu niên tủm tỉm cười, có vẻ rất thân thiện."
Quy Nhất Tông."
Cái này cũng không cần giấu, thuyền này chỉ đi tới ba môn phái, lúc xuống thuyền những người khác sẽ biết điểm đến của y."
Hay quá, chúng ta cùng đường rồi.
Ta tên Cao Cừ, không biết huynh đài họ gì?"
Cao Cừ khép quạt, hưng phấn nói."
Lâm."
"Lâm huynh, vậy chúng ta hãy quan tâm nhau trên đường nhé!"
Cao Cừ là một thiếu niên hoạt ngôn, có lẽ là sắp tới tiên giới khiến cậu chàng có ham muốn biểu đạt rất phong phú."
Không biết chúng ta sẽ có linh căn gì nhỉ, mấy thứ trôi dạt tới Vực Phàm Nhân chẳng có gì tốt hết, dù là linh cầu đo lường cũng là loại hạ cấp nhất, chỉ có thể nhìn ra là có hay không, không nhìn được là hệ nào."
Cao Cừ nghĩ linh tinh: "Ta hi vọng mình là hỏa, lôi cũng được, cái gì cũng tốt, đơn linh căn là tốt nhất.
Nếu không được thì song linh căn cũng tốt."
Theo giải thích của hệ thống, linh căn ở thế giới này có tổng cộng 6 loại thuộc tính, chính xác hơn là 7.Theo thứ tự là lôi kim mộc thủy hỏa thổ, và băng - biến chủng của thủy.Các thuộc tính khác nhau sẽ mạnh theo các hướng khác nhau, tức là thuộc tính sẽ quyết định phần nào con đường mà tu sĩ phải đi.
Linh căn càng thuần khiết thì thiên phú càng cao, linh căn càng tạp thì càng cần hấp thụ nhiều linh khí để nuôi dưỡng, so với đơn linh căn thì là gấp đôi công sức mà hiệu quả chỉ bằng một nửa.Nghe được lời của Cao Cừ, có người trên thuyền không nhịn được cười thành tiếng."
Ngươi tưởng đơn song linh căn là cải bắp à?
Đơn linh căn là vạn người chọn một, song linh căn cũng là nghìn người có một, nhiều nhất là tam linh căn tu giả.
Tứ linh căn e rằng tu đến Trúc Cơ hậu kỳ là cùng, ngũ linh căn chỉ có thể làm nô bộc, lục linh căn chỉ mạnh hơn người thường một chút, có khi còn chẳng bằng người phàm tinh anh, cơ bản là vô duyên với tiên đạo."
Nữ nhân đang nói có vẻ khá am hiểu chuyện này, nàng thở dài: "Nếu có được tứ linh căn, ít nhất cũng có thể ở lại ngoại môn đại môn phái, may mắn thì có thể sẽ có chút địa vị ở mấy tiểu môn tiểu phái, chỉ mong ta sẽ không quá tệ."
Lời này gần như là tạt một gáo nước lạnh vào những người trên thuyền đang một lòng muốn lên núi tiên cầu đạo, mọi người tưởng là có linh căn thì tiên đồ sẽ thênh thang, ai ngờ đây chỉ mới là nhập môn.Cao Cừ phe phẩy quạt: "Dù sao ta cũng chỉ đi chơi thôi, không được thì cùng lắm về trần gian sống một đời tiêu dao hạnh phúc."
Cậu ta lại lầm bầm: "Ông trời ơi, ta lùi thêm bước nữa, tam linh căn cũng được, làm ơn đi."
Lâm Chức nghe được khẽ cười, nhấp ngụm trà không nói gì.Y không tò mò cũng không có khuynh hướng, đến lúc đó ắt có kết quả.Người chưa ngồi đầy, thuyền đã khởi động.Pháp khí càng lúc càng bay cao, tuy chưa đến độ cao trên tầng mây, nhưng cũng đã cách mặt đất rất xa.Nhóm người phàm cảm nhận trái tim đập thình thịch, càng thêm chờ mong với con đường phía trước.
Lâm Chức ở hiện đại đã quen ngồi máy bay, độ cao này còn chưa bằng máy bay, tất nhiên rất bình thản, rơi vào mắt Cao Cừ thì đây rõ ràng là phong thái của cao thủ.
Thiếu niên càng thêm nhiệt tình trò chuyện.
Lâm Chức cũng không ngại kết bạn, thuận theo nói đôi câu, chẳng mấy chốc Cao Cừ đã coi y là tri kỉ.
Môn phái đầu tiên thuyền đỗ lại là Lạc Ngọc Môn, nữ nhân trước đó nói chuyện xuống ở đây.Tiếp theo là Ngự Thú Tông, sau đó mới là Quy Nhất Tông.Lâm Chức và Cao Cừ với bốn người nữa là những người cuối cùng xuống thuyền.
Vừa xuống đã thấy một hàng dài người xếp hàng, trong mây mù ờ ảo chỉ có thể thấy được một góc cổng vào.Có người cúi đầu chán nản, có người đăm chiêu suy tư rời đi, khiến những người trong hàng càng bồn chồn.Hàng người tiến lên rất nhanh, khi còn hơn chục người phía trước, Lâm Chức đã nắm được quy trình.Người tới kiểm tra chỉ cần đặt tay lên quả cầu linh khí tinh khiết, dẫn khí nhập thể rồi truyền linh khí vào đó.
Quả cầu sẽ hiện lên các chùm sáng với màu sắc khác nhau, số chùm sáng đại diện cho số linh căn, và màu đại diện cho thuộc tính.
Dọc đường họ đã thấy khá nhiều tứ linh căn và tam linh căn, tam linh căn sẽ được giữ lại, dưới mức này thì chỉ có thể ra về.Cao Cừ càng nhìn càng thấp thỏm, đứng sau lưng Lâm Chức liên tục khấn bái các vị Phật Tổ Bồ Tát.Nhanh chóng đến lượt Lâm Chức, vị đệ tử cầm bút mặc trang phục của Quy Nhất Tông không buồn ngẩng lên đã nói: "Tên, tuổi."
"Lâm Chức, hai mươi."
Đệ tử nhanh chóng ghi vào danh sách, nói lại cách sử dụng linh cầu.Lâm Chức hấp thụ một sợi linh khí, truyền vào linh cầu, chờ đợi kết quả.Rất mau, linh cầu hiện lên một màu xanh lá cây.Khối sáng màu xanh trong quả cầu pha lê trong suốt liên tục phình to, cuối cùng tỏa ánh sáng rực rỡ tưởng như đốt cháy mắt người.
Đệ tử kinh ngạc la lên: "Đơn linh căn hệ mộc!"
"Xin ngài chờ một chút, lát nữa sẽ có người dẫn ngài đi tiếp."
Đệ tử dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp lại tôn kính nhìn Lâm Chức, đưa cho y một tấm thẻ bằng ngọc.Lâm Chức từ ánh mắt của hắn thấy được chút tiếc nuối mờ nhạt, suy tư.
Thiên tài đơn linh căn thu hút sự chú ý của mọi người, Cao Cừ tràn đầy kính nể, đăng kí xong nóng lòng tiến hành kiểm tra.Chùm sáng hỗn loạn giao hòa, đệ tử nói: "Lục linh căn, tiếp theo."
Cao Cừ sững lại, sau đó vờ như phóng khoáng phe phẩy cây quạt.
"Lâm huynh, ta phải đi rồi, chúc huynh tiên đồ thênh thang, mãi luôn thuận lợi."
Lâm Chức khẽ thở dài: "Bảo trọng."
Là người đầu tiên y quen thuộc ở thế giới này, Lâm Chức đúng là thấy hơi tiếc cho cậu ta.Nhìn Lâm Chức bước vào cánh cổng lượn lờ mây mù, Cao Cừ mới quay đi bước trở về.
Lần đầu tiên chàng thiếu niên ý thức được rõ ràng và sâu sắc như vậy cái gọi là tiên phàm khác biệt.Lâm Chức không quay đầu lại, bước qua cổng, cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi.Một con đường núi uốn khúc đi lên, dường như ẩn vào trong mây.Đệ tử nhắc nhở: "Có trận pháp, hãy chú ý đi theo ta."
Lâm Chức đáp lời, đi chừng 20 bước thì cảnh vật trước mắt lại thay đổi.Cây cối cao chót vót, xanh tươi tràn đầy sức sống, một cái sân lớn hiện ra trước mắt, những bậc thang xa xôi lúc nãy giờ đã gần trong gang tấc, không thấy dấu vết chạm khắc nhân tạo, như thể trời sinh đã vậy.
Lâm Chức biết, đây chính là bậc thang thành tiên 999 bậc.
"Đây là Khấu Tâm Quan có lợi cho tu hành, lúc bước lên bậc thang đừng nghĩ đến trần duyên, nhưng cũng đừng quá ép bản thân.
Dù đi được bao nhiêu bậc cũng không thể quyết định tạo hóa tương lai của đạo hữu.
Xin hãy giữ tấm phù lục này cẩn thận, nếu đạo hữu quyết định kết thúc thì bóp nát nó được."
"Ta là ngoại môn chưởng sự Hành Vũ, đạo hữu có gì không hiểu có thể thoải mái hỏi ta."
Hành Vũ có bề ngoài là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, đôi má tròn, nụ cười tủm tỉm rất dễ thương.Trong mắt hắn, tu giả đơn linh căn, dù bây giờ vẫn còn là người phàm thì cũng chắc chắn sẽ là đệ tử nội môn.Huống chi đây còn là mộc linh căn, là dược tu chính hiệu.
Từ xưa đan dược không phân biệt, trong giới tu chân có thể đắc tội cao thủ này cao thủ kia, nhưng tuyệt đối không được đắc tội dược tu và đan tu, vì ai chẳng có lúc cần đan dược.
Hành Vũ tất nhiên sẽ thân thiện hết mức có thể.
Nếu không phải Lâm Chức chưa chính thức bái nhập môn phái, Hành Vũ còn muốn gọi người ta là sư huynh.Lâm Chức nhận phù lục, nói cảm tạ rồi hỏi: "Những người khác đều lên rồi sao?"
"Đúng, các đạo hữu khác đều đã ở phía trước, đạo hữu cũng nên khởi hành thôi."
Sau một hồi trò chuyện, Lâm Chức đi tới trước bậc thang thành tiên.
Ban đầu nó như đi cầu thang bình thường, không có gì khác.
Lâm Chức đi liên tục 50-60 bậc thang mới cảm nhận được chút lực cản.
Y không thấy có vấn đề gì, tiếp tục đi thêm vài chục bậc nữa, ở bậc thứ 98 nhìn thấy một bóng người.Đối phương có vẻ khá vất vả, chỉ chạm mắt với Lâm Chức một cái rồi tiếp tục cố gắng đi lên.
Lâm Chức vượt qua hắn.
Trong lúc đi, thỉnh thoảng trong đầu sẽ hiện lên ký ức của nguyên chủ.
Những vui sướng khổ đau và chấp niệm này không thuộc về y, cho nên Lâm Chức nhanh chóng vượt qua hai người nữa, đi tới bậc thang 230.
Phía trước có một cô gái mặc đồ màu cam đang thở hổn hển, thấy Lâm Chức thì mắt nàng ta sáng lên, nhiệt tình chào hỏi."
Chào đạo hữu, ta là Tịch Đồng Anh, song linh căn lôi hỏa, người đằng trước là bằng hữu Kỷ Giao của ta, song linh căn lôi thủy.
Đã có duyên gặp thì chúng ta kết bạn nhé, dù sao sau này cũng là đồng môn."
Thiếu niên áo tím đứng cách Tịch Đồng Anh bốn bậc thang nghe vậy gật đầu chào Lâm Chức."
Lâm Chức, mộc linh căn."
Nghe được linh căn của y, Tịch Đồng Anh và Kỷ Giao đều trố mắt."
Về sau huynh có dược liệu gì muốn đào thì cứ việc tìm hai bọn ta hỗ trợ!"
Từ ngôn từ và biểu cảm của họ, cộng thêm thái độ của vị chưởng sự dưới núi, Lâm Chức đã đoán được nghề linh căn chọn cho mình.Làm y sư làm vú em làm nhân viên hậu cần?Đây không phải sở trường của Lâm Chức.
Chăm sóc hoa cỏ là thú vui tao nhã khi rảnh, nhưng nếu cả đời chỉ có vậy thì sẽ rất nhàm chán.Vô hại không màng danh lợi là lớp ngụy trang để dụ bắt con mồi, nhưng nếu không có bản lĩnh cắn nuốt giết chóc thì đúng thật là một thứ vô hại.Lâm Chức thành thật hỏi: "Mộc linh căn không thể luyện kiếm à?"
Tịch Đồng Anh và Kỷ Giao sững sờ, đồng loạt lắc đầu."
Ta chưa từng nghe nói."
"Ta chưa từng gặp ai như vậy."
"Thuộc tính linh căn khác nhau sẽ tạo ra hiệu quả khác biệt cho kiếm khí, ví dụ như thổ linh căn mạnh về phòng ngự sẽ giúp kiến kiên cố hơn, càng miễn bàn tới các hệ như thủy băng hỏa lôi kim.
Nhưng mộc thì bổ trợ được như thế nào, mộc linh căn giống như cây cối hoa quả, bản thân nó đã vô duyên với chém giết rồi."
"Mộc hỏa song linh căn là lí tưởng cho đan tu, thậm chí là hỏa áp mộc.
Dược tu có đơn linh căn thuần mộc cực ít, bọn họ có lực tương tác tuyệt đối với thực vật, tính cách cũng điềm đạm không thích giết chóc...
Đây là những gì mẫu thân ta nói."
Tịch Đồng Anh vắt óc thuật lại những gì mẫu thân dạy bảo, nỗ lực thuyết phục mỹ nhân linh căn hệ mộc trước mặt đừng lầm đường lạc lối.Lâm Chức nghe tới đoạn tính cách thì khẽ cười.
So với động vật, đúng là lực uy hiếp của thực vật với nhân loại yếu hơn, chúng luôn im lặng ở một chỗ, dù cho có hoa có trái để chứng tỏ sinh mệnh của mình có tồn tại thì phần lớn người ta cũng đã quen quy chúng thành vật chết.
Nhưng khi chúng thật sự "sống", có chắc là sẽ không nguy hiểm không?Tịch Đồng Anh nói: "Huynh chắc chắn sẽ là đệ tử được nâng niu của Dược Phong.
Nhưng mà huynh muốn học kiếm cũng dễ hiểu, có ai mà không muốn trở thành đệ tử của Kiếm Tôn Đình Nghiễn chứ!"
"Lại nói, không biết Kiếm Tôn có linh căn gì nhỉ, nhất kiếm sương hàn, hẳn là linh căn hệ băng rồi."
Kỷ Giao xin lỗi Lâm Chức: "Nàng luôn vậy đấy, hay nói, nói một hồi thành nói một mình."
Lâm Chức cười: "Không sao, ta cũng tò mò không biết ngài ấy có linh căn hệ gì."
Đúng là y không biết, trong tư liệu cũng không miêu tả, chỉ nói Đình Nghiễn là đơn linh căn.Kỷ Giao gia nhập chủ đề: "Thế như lôi đình, biết đâu lại là linh căn hệ lôi."
"Sao lại vậy được, Kiếm Tôn Đình Nghiễn chẳng giống hệ lôi chút nào, mẫu thân ta nói ngài ấy rất hiền hòa dịu dàng, có thể là hệ thủy?"
Tịch Đồng Anh vừa đoán vừa leo cầu thang đi tiếp, bắt kịp Kỷ Giao xong nàng thở còn nặng hơn."
Cảm giác như đang cõng một ngọn núi leo lên vậy, mệt chết ta rồi."
Nàng nhìn sang Lâm Chức vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng, không khỏi lộ vẻ hâm mộ: "Đây là sự khác biệt của đơn linh căn sao, Nguyên Chỉ cũng leo lên từ nãy rồi, đúng là khủng bố."
Nghe thấy tên Nguyên Chỉ, mi mắt Lâm Chức khẽ run.
Y nói với hai thiếu niên: "Ta cũng đi trước một bước, lát nữa gặp."
Tịch Đồng Anh tràn đầy ý chí nói: "Gặp nhau trên đỉnh núi!"
Lâm Chức tiến về phía trước.
Sau hai trăm bậc thì lực cản có mạnh hơn một chút, cảm giác giống đi ngược dòng nước biển, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận.Qua ba trăm bậc, quá khứ của chính Lâm Chức ùa đến.
Nhưng Lâm Chức đã có thể chấp nhận tất cả, chấp nhận những gì tạo nên bản thân, cũng không cho rằng có vấn đề gì.
Tiền duyên đã cạn từ lâu, những yêu hận thật giả đó tất nhiên càng không thể khiến y dừng bước.Bốn trăm bậc, mỹ nhân với nhan sắc tuyệt trần ôm ấp chào mời, gầy béo cao thấp có đủ, mời người thưởng gió trăng.
Nhưng mà Lâm Chức thích đàn ông, lịch sự từ chối.
Mấy bậc sau có vẻ như cầu thang đã nhận ra thiếu sót nên bổ sung, đủ loại hình trai đẹp, thậm chí còn có tai thú đuôi thú, Lâm Chức lễ độ thưởng thức, nhưng vẫn không dừng lại.Năm trăm bậc, núi vàng biển bạc đủ để nhấn chìm người, ngọc ngà châu báu.
Lâm Chức nghĩ giá trị của tiền tệ lưu thông rất quan trọng, những thứ này ở tu chân giới không có tác dụng gì, bèn đi tiếp.
Vàng bạc châu báu trước mặt bỗng đổi thành linh mạch linh quặng, nhưng Lâm Chức vẫn chưa hiểu sức mua của tiền tệ giới tu chân, cả đường chỉ ước tính đánh giá, không hề dao động.
Sáu trăm bậc, đế vương tối cao của nhân gian, vinh quang vô thượng khi thành tiên, các loại ảo ảnh khiến người dễ dàng lạc lối, Lâm Chức lại vẫn không rung chuyển.Bảy trăm bậc, yêu hận tham si, phẫn nộ phản bội.
Nhìn ảo ảnh những người bạn trai cũ lạnh lùng nói lời tàn nhẫn, Lâm Chức lại nghĩ đều chết cả rồi, còn gì để nói nữa đâu.
Đoạn sinh ly tử biệt ở sau càng miễn bàn, những cục cưng này của y tro cũng chẳng còn.
Tám trăm bậc, tử vong địa ngục, yêu thú ma vật quỷ quái, sấm sét rung chuyển đất trời, các hình phạt tàn khốc chồng chất.
Cảm giác chết đi sống lại rất chân thật, nhưng chính vì quá chân thật nên với Lâm Chức lại thành giả dối.
Y trải qua một trăm cách chết, bước tới bậc thứ chín trăm.Đến đây, y vẫn chưa thấy bóng dáng Nguyên Chỉ.
Y không cho rằng đối phương đã bóp nát phù lục rời đi, có thể là đã lên tới đỉnh rồi.Những thứ này đều không thể lay động Đình Nghiễn, sao có thể ảnh hưởng nhánh hồn của hắn.
Một ý thức mới sinh, không yêu không hận không dục không cầu, không sợ tử vong, mỗi bước tất nhiên rất vững vàng.Bước lên bậc thứ 901, Lâm Chức dường như đã mất ngũ giác.Y bước đi trong bóng tối vô tận, dứt khoát nhắm mắt, tìm kiếm bậc thang.900 bậc, áp lực tinh thần khiến người sụp đổ, lang thang trong bóng tối vô biên, trở thành đứa trẻ yếu đuối đối mặt với các loại nguy hiểm, thành ông già sắp chết, thành người phàm trong năm thiên tai nhìn lương thực từng chút một biến mất, thành con cá bị giết mổ mà không thể phát ra tiếng hét, thành khách lữ hành trong sa mạc sắp chết khát tưởng trước mắt là ốc đảo nhưng phát hiện chỉ là ảo ảnh...
Vô số tiếng nói vang vọng, dừng lại đi, dừng lại thì có thể nghỉ ngơi, có thể thư giãn rồi.Lâm Chức đã không thể dựa vào mắt để tìm bậc thang nữa, chỉ có thể tưởng tượng phía trước có bậc thang, bước vào từng cơn ác mộng.Cho đến bước cuối cùng, đạp hụt.Y rơi vào một vòng tay lạnh lẽo, cảm giác như rơi vào ngực một thanh kiếm, vững chắc đáng tin cậy và sắc bén."
Bổ nguyên đan, mau ăn đi."
Có người lo lắng đưa đan dược, Lâm Chức nuốt vào mới cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi, đầu óc cũng dần tỉnh táo, thấy được tình huống trước mắt.
Trước mặt y có ba nam một nữ đang đứng, bốn người đều mặc trang phục của Quy Nhất Tông, nhưng sang trọng hơn nhiều so với mấy vị đệ tử y gặp dưới núi, họ hẳn là các phong chủ.Bên cạnh còn có Tịch Đồng Anh và Kỷ Giao đang há hốc.
Người đỡ y là một thiếu niên áo đen, đôi mắt thuần khiết lại sắc bén, như một thanh kiếm mới sinh chưa có vỏ."
Đa tạ."
Lâm Chức mỉm cười với cậu, nói cảm ơn xong cơ thể rất tự nhiên tách khỏi người ta.Lâm Chức không nghe mấy lời khen ngợi của các trưởng lão, cảm giác được thiếu niên luôn nhìn mình, ánh mắt đó thẳng thắn và chưa từng dời đi.Nguyên Chỉ nhìn đến là trắng trợn, sau đó bỗng đối mắt với thanh niên gần trong gang tấc.Thanh niên thật sự rất đẹp, đôi mắt như trăng như nước, chỉ hơi cong thôi đã đủ động lòng người.
Nét mặt Nguyên Chỉ không đổi, đẹp, thích ngắm, ngắm tiếp.Trưởng lão Dược Phong nhìn trưởng lão Đan Phong, rất hùng hồn nói: "Lần này ngươi không thể tranh với ta rồi, hắn sinh ra là người của Dược Phong chúng ta!"
Theo thỏa thuận bất thành văn giữa họ, song linh căn hỏa áp mộc đi Đan Phong, mộc áp hỏa đi Dược Phong, nhưng đôi khi chênh lệch không nhiều, hai vị trưởng lão sẽ tranh giành một phen.Trưởng lão Đan Phong khẽ hừ một tiếng: "Vớ vẩn, đã thấy linh căn hệ hỏa đi Dược Phong bao giờ chưa."
Lâm Chức đối mặt vài vị trưởng lão, một lần nữa hỏi: "Ta không thể gia nhập Kiếm Phong sao?"
Mấy vị trưởng lão hết hồn, vội vàng khuyên bảo đứa nhỏ sắp lạc đường nên quay lại.Trưởng lão Đan Phong tận tình nhắn nhủ: "Nếu là vì Đình Nghiễn thì không nên đâu, sức khỏe hắn không tốt, sức lực có hạn, một đệ tử đã dạy không xuể rồi.
Với cả linh căn hệ mộc thật sự không thích hợp đánh..."
Không ai hỏi vị đệ tử duy nhất kia là ai, vì đáp án đã quá rõ ràng.Thiếu niên đơn linh căn hệ kim vượt qua bậc thang thành tiên, hiển nhiên là phiên bản của Kiếm Tôn, cậu sinh là để làm một thanh kiếm sắc bén vô song.Vài tiếng ho bỗng vang lên, tiếp theo là một giọng nam dịu dàng kèm tiếng cười: "Ngũ Đông sư thúc lại nói xấu ta đấy à?"
Thanh niên áo trắng bước xuống từ thuyền sen, đôi mắt màu trà liếc nhìn mọi người.
Nước da nhợt nhạt, màu môi cũng nhạt, vẻ ốm yếu bệnh tật khó che giấu, lúc nói cười vẫn không tránh khỏi ho khẽ vài tiếng.
Trưởng lão Ngũ Đông không nhịn được trợn mắt nói: "Ngươi còn cần ta nói xấu à."
Trong các trưởng lão có mặt, chỉ có lão và trưởng lão Dược Phong đứng im, hai vị khác đều hành lễ với thanh niên: "Đình Nghiễn sư thúc."
Tịch Đồng Anh và Kỷ Giao cũng vội vàng hành lễ: "Bái kiến Kiếm Tôn."
Nguyên Chỉ không nhúc nhích, Lâm Chức cũng vậy.Ánh mắt Đình Nghiễn quét qua Nguyên Chỉ, rơi trên người Lâm Chức.
Với tu vi của hắn, không cần linh cầu cũng có thể thấy màu sắc linh khí bao quanh người y."
Đơn linh căn hệ mộc, đúng là hiếm thấy.
Vừa rồi ta nghe ngươi nói muốn học kiếm?"
Nguyên Chỉ nhìn thẳng Đình Nghiễn, không nhịn được gật đầu.Lâm Chức chắp tay hành lễ, lễ độ nói: "Kiếm Tôn thấy chuyện này có thể thực hiện không?"
Nguyên Chỉ lại thầm gật đầu, còn gật hẳn hai lần.Đình Nghiễn suy tư vài giây rồi mới nói: "Có thể, nhưng ta không dạy được ngươi."
Trên mặt thanh niên hiện vẻ áy náy, ai nhìn cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và không đành lòng của hắn.
Lâm Chức nhìn đôi mắt nhạt màu kia, thầm nhướn mày.Thú vị, tình cảm này không phải giả, là thật, cũng không phải xuất phát từ kết nối đặc biệt với y.
Đình Nghiễn chỉ là một trưởng lão tông môn thấy áy náy với việc phá vỡ hi vọng của đệ tử mới nhập môn.
Không phải kiểu dịu dàng chết người, mặt cười lòng không cười như Bùi Đạc; cũng không phải loại hòa nhã khó phân thật giả của y; mà là chân thực hiền hòa nhưng lạnh nhạt.
Tựa như cơn gió chỉ khi quét qua mặt mới có thể cảm nhận nó tồn tại, rõ ràng, nhưng thoáng qua là mất.
Lòng hắn là giá băng, Lâm Chức khẳng định.Ngay cả yêu hận hắn còn có thể bóc tách ra, nhìn chúng sinh như cỏ cây, lúc vô tình bẻ gãy một cành hoa, hắn cũng sẽ có loại giây lát dịu dàng và áy náy này.
Trưởng lão Dược Phong vô cùng lo lắng, sợ đồ đệ sắp tới tay nghĩ quẩn.
Nhưng thanh niên đăm chiêu một hồi bỗng cười: "Ta hiểu rồi, đa tạ Kiếm Tôn."
Trưởng lão Dược Phong thở phào, đa tạ trời đất."
Từ nay ngươi là đệ tử ta rồi, mau mau theo ta đi đăng ký."
Trưởng lão Dược Phong lấy ra pháp khí, vỗ đám mây của mình.Mặc dù người không chạy được, nhưng lão sốt ruột chứ.
Lỡ thằng bé nhất quyết muốn học kiếm, không bái Đình Nghiễn lại đi bái các chủ sự khác của Kiếm Phong làm sư phụ thì sao.
Lão đâu phải chưa gặp loại cứng đầu cứng cổ này.
Năm xưa có một đứa nhỏ là mầm mống thủy mộc cực tốt để làm dược tu, lại nhất quyết đi luyện đan.
Linh căn không có hỏa không nhóm được lửa vẫn đòi luyện đan, ngày ngày mượn lửa làm nổ lò luyện vẫn không chịu về làm vườn.
Lỡ đứa nhỏ này cũng sống chết đòi làm người đầu tiên hệ mộc luyện kiếm, lão sẽ khóc lụt cả mười hai phong mất.
Khóc đến đất long, núi lở, tráng sĩ chết, rồi sau thang trời, lối đá mới nối liền*.*Hai câu trong bài Đường Tới Nước Thục Gian Nan (Thục Đạo Nan) của Lý Bạch, bản dịch thơ lấy của Trần Trọng San, nguồn Thi Viện.Lâm Chức nhẹ nhàng vẫy tay chào đám Tịch Đồng Anh, sau đó đi theo vị sư phụ vừa ra lò của mình.
Đình Nghiễn không ở lại lâu, dẫn Nguyên Chỉ rời đi.Trên đường về núi chính của Kiếm Phong, Nguyên Chỉ hỏi: "Tại sao không nhận y?"
"Ta đã trả lời rồi, ta không dạy được y."
Đình Nghiễn nghiêng người tựa trên thuyền sen, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Lần sau ở trước mặt người ngoài nhớ hành lễ với ta."
Ngón tay hắn móc vào mây, tiên hạc bay trong mây lập tức mang tới một con linh ngư cho hắn, chờ linh lực tan vào lòng bàn tay hắn mới hỏi: "Ngươi có hứng thú với y?"
Đối phương dùng xác phàm vượt qua bậc thang thành tiên, đúng là rất đáng để chú ý.
Nguyên Chỉ dứt khoát đáp: "Đúng, y là tình kiếp."
Đình Nghiên mở mắt, hỏi Nguyên Chỉ: "Ngươi chắc chứ?"
"Nhanh vậy sao."
Đình Nghiễn lầm bầm, biết vậy hắn đã làm chuyện này sớm hơn, đỡ tốn nhiều thời gian như vậy.Thiếu niên áo đen ôm kiếm gật đầu: "Chắc chắn, lần đầu tiên nhìn thấy y ta đã biết, y là của ta."