- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,569
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Edit] Phi Điển Hình Cứu Rỗi (2) - Tiểu Ngô Quân
Chương 235
Chương 235
Edit: RyMột câu không đầu không đuôi khiến Cừu Hoặc nhíu mày.
Đây là số máy bàn, anh lập tức gọi lại.Người phụ nữ ở đầu dây bên kia có chất giọng địa phương đặc sệt, lẫn trong tiếng mưa rơi hơi khó nghe.Được biết đây là một quán hàng rong ở khu Giếng Đông, ban nãy có một thanh niên tới đây gọi nhờ điện thoại, người đã đi.Cừu Hoặc hỏi: "Người kia có đeo găng không?"
"Hình như là có á, trời mưa cũng đâu lạnh vậy đâu, lạ thật."
Cừu Hoặc nhớ địa chỉ, kéo rèm ra, nhìn bầu trời đen nhánh bên ngoài.
Cơn mưa như trút nước dường như bao trùm cả thành phố, có thể rửa trôi rất nhiều dấu vết.Ả chỉ muốn tặng hoa cho mình Lâm Chức?
Ả lại giết người, lại gặp một người chứng kiến khác?Hay là có người muốn ả tặng hoa cho người khác?Mặc dù tỉ lệ của trường hợp thứ hai không cao lắm, nhưng Cừu Hoặc lại không nhịn được nghĩ đến bó hoa trắng trong trí nhớ.Nếu là cái đầu, vậy phán đoán trước đó của anh là sai, anh cho rằng Tiểu Hạ sẽ không lại giết người nhanh như vậy.Lâm Chức buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, lầm bầm hỏi thăm tình huống.Cừu Hoặc vừa đáp vừa trở lại giường, để tránh hơi lạnh trên người làm Lâm Chức giật mình, anh nằm một lúc cho ấm rồi mới tới gần.Lâm Chức thì có thể đoán được ngay là trường hợp thứ hai, nhưng y không thể khẳng định với Cừu Hoặc.
Vì xét từ góc độ thân phận hiện giờ, y sẽ không biết chuyện bó hoa tang gửi tới cho anh vào mỗi ngày sinh nhật."
Đúng là khó chọn, trong thời tiết như vậy cô ta cũng khó hẹn được mục tiêu ra, nên nhiều khả năng không phải cái trước.
Nhưng nếu là cái sau thì cũng lạ...
Chẳng lẽ cô ta bị kích thích nên lựa chọn gây án lần nữa để cảnh cáo các anh, nhưng bị người khác bắt gặp?"
Lâm Chức dựa theo logic đưa ra lựa chọn, thậm chí còn nói ra suy luận, nhưng để lại khoảng dừng trong lời nói cho sự nghi hoặc tự nhiên xuất hiện rồi trôi đi như mây."
Không hỏi anh tại sao nghĩ đến trường hợp sau à?"
"Nếu anh muốn nói thì nói."
Tuy đây là trong tình huống y đã biết sự thật, nhưng ngay cả khi không biết, Lâm Chức cũng sẽ nói như vậy.Dù là người thân thiết nhất cũng nên giữ bí mật của riêng mình.
Tuy nhiên, người yêu của y luôn thẳng thắn."
Cũng không phải là bí mật."
Đối với Cừu Hoặc, những việc này không cần phải đặc biệt tâm sự, nhưng nếu đã liên quan đến Lâm Chức thì cũng nên nói rõ.Về cái chết của cha mẹ, Cừu Hoặc chỉ đơn giản khái quát câu rồi tập trung chuyện bó hoa."
Tên thật của gã đó là Vương Nham, biệt danh Chó Xám, là tay sai của ông trùm tập đoàn kia, cũng là đàn em trung thành nhất của hắn.
Tên tội phạm đó chết, thế lực của tập đoàn cũng tan rã 7-8 phần.
Lúc ấy Chó Xám dẫn theo vài người đi nước ngoài làm giao dịch nên tình cờ tránh được bão."
"Gã bị truy nã công khai, nhưng luôn không có manh mối gì, không ai nghĩ gã sẽ thay đổi ngoại hình rồi quay lại báo thù."
Loại băng đảng tội phạm này vì lợi ích mà quay lưng với nhau là chuyện bình thường, thế lực chống lưng sụp đổ, phần lớn sẽ cầm tiền chạy trốn tới nơi khác hưởng lạc hoặc làm lại từ đầu, hiếm ai mạo hiểm quay lại báo thù."
Lần đầu tiên nhận được hoa anh cũng không để ý, tưởng là người ta vô tình để nhầm, nhưng đến năm thứ hai năm thứ ba thì khác.
Có lần ở cổng trường, anh nhìn thấy gã.
Dù chỉ gặp gã có một lần, anh cũng không thể quên được khuôn mặt đó.
Lát sau có người đến đón nên gã mau chóng bỏ đi, sau đó anh không thấy gã nữa, nhưng bó hoa kia vẫn đều đặn xuất hiện hàng năm."
"Có lẽ đây là đe dọa, cũng có thể là khoe khoang.
Tóm lại những năm đó ông bà ngoại anh luôn sống trong lo sợ, có lần còn muốn chuyển nhà.
Lúc đó có một chú tình cờ tra được dấu vết gã đang hoạt động ở Tam Giác Vàng, họ mới yên tâm."
"Mỗi năm đều có hoa, nhưng ngoài hoa ra thì không có chuyện khác.
Bọn nó cũng chỉ là chó mất chủ, không làm nên trò trống gì."
Đôi mắt Cừu Hoặc trong màn đêm tối tăm không rõ.
Ông bà ngoại là lo lắng, nhưng anh thì vẫn luôn chờ mong được gặp lại Chó Xám, để an ủi linh hồn cha mẹ ở trên trời.
Tiếc là đối phương luôn trốn chui trốn nhủi, không dám lộ mặt.
Anh nghe nói gã bị thương lúc ở biên giới, bây giờ không biết thế nào rồi.Nếu gã đã tiếp xúc với Hạ Sí, chứng tỏ gã vẫn sống khỏe mạnh."
Nếu đúng như anh nghĩ, có vẻ gã đã bị từ chối."
Đúng là một kết quả không hề bất ngờ, Lâm Chức cảm thấy người đa nghi như Hạ Sí sẽ không tin người khác, nhất là khi cô ta đang làm những việc nhạy cảm sợ bị phát hiện như vậy.Hạ Sí đã dành thời gian dài để xây dựng nền tảng, cô ta muốn thực hiện kế hoạch của mình, sao có thể chấp nhận người khác can thiệp.
Dù là vẽ tranh, văn chương, âm nhạc hay điêu khắc, chỉ cần có liên quan đến nghệ thuật, những người cho rằng mình đang sáng tạo tác phẩm vĩ đại đều có sự ngạo mạn của họ.
Họ không thể cho phép một nét vẽ trong tranh của mình do người khác thêm vào, hay một dòng trong đó do người khác viết ra."
Nhắc mới nhớ, em phát hiện gần đây có người đang theo dõi em."
Lâm Chức thò tay mở ngăn kéo đầu giường, lấy một tờ giấy ở trong đó, tiện thể bật đèn phòng ngủ.Ánh sáng đột nhiên xuất hiện đâm vào mắt, Lâm Chức giơ tay che, thấy rõ vẻ căng thẳng của Cừu Hoặc."
Anh sẽ cho người đi tra, hai đội viên của anh sẽ luân phiên trực, anh sẽ lưu số điện thoại của họ cho em, một khi phát hiện nguy hiểm thì phải lập tức gọi cho họ.
Bọn anh sẽ cố gắng bắt tên đó."
Cừu Hoặc không nhận ra người trong tranh, nhưng chỉ cần xâu chuỗi sự kiện, anh biết tên này là người của ai.Giọng Cừu Hoặc lạnh lẽo: "Chuyện này anh sẽ xử lý."
Lâm Chức mỉm cười: "Em biết."
Đối mặt với người thân thiết, thanh niên luôn tạo một cảm giác dịu dàng và yên bình.
Mưa đêm như lưới dày đặc, bao phủ thế giới trong tình ý.Cừu Hoặc tắt đèn, ôm người chặt hơn.Nghĩ đến bức tranh vừa rồi, anh nhận ra kỹ thuật vẽ của Lâm Chức rất tốt.Không chỉ thế, violin hẳn là cũng kéo rất hay, tuy là anh chưa nghe bao giờ, chỉ nhìn thấy một bản nhạc.Y là một người rất xuất sắc, không cần bàn cãi.Cừu Hoặc không khỏi nhớ lại lần đầu gặp y.
Ở trong phòng thẩm vấn, dưới cái nhìn chằm chằm của anh, khi thanh niên ngẩng lên, linh hồn bên trong dường như đã hoàn thành đổi mới.Y có đôi mắt cười rất mềm mại thơ ngây, bực bội và hoảng loạn đã biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh không thể giả tạo, xuất phát từ chính bản thân vô cùng mạnh mẽ của y.Cừu Hoặc từng đoán Lâm Chức bị phân liệt nhân cách, nhưng trong suốt thời gian qua, anh chắc chắn người ban đầu xuất hiện không xuất hiện lại.Sự hoang đường này đủ để phá vỡ thế giới quan duy vật, Cừu Hoặc im lặng tiêu hóa nó.Anh không hỏi, vì không cần hỏi, vì nhiều việc thật ra cũng không cần giải thích.
Nếu có ngày Lâm Chức muốn nói, y sẽ nói.
Nhưng Cừu Hoặc lại không mong có ngày đó, theo hiểu biết của anh về Lâm Chức, ngày đó có thể là lúc chia ly.Trong suy tư chồng chất, Cừu Hoặc nghĩ ra một cách có thể kích thích Hạ Sí.Sự coi trọng của cô ta với Lâm Chức, hay nói đúng hơn là chấp niệm với thân phận người chứng kiến, họ có thể lợi dụng cái này.Mưa ngoài cửa sổ không có xu hướng nhỏ lại, tia chớp thỉnh thoảng xuất hiện giữa các tầng mây khiến thành phố lập lòe.
Cái bóng nháy mắt được kéo dài, rồi biến mất trong đêm khuya vắng vẻ.Đèn đường không mấy sáng tỏ trở nên mờ ảo hơn dưới làn mưa đêm.
Nước mưa liên tục lăn xuống áo mưa, hội tụ với đồng loại dưới mặt đất, cùng trút vào những khe nứt rỉ sét, trở thành một phần của dòng suối.Mười lăm giây, Hạ Sí lặp lại con số này trong lòng, thời gian tiếp nhận cuộc gọi là mười lăm giây.Số 6, Hạ Sí nói thầm, vội vã tiến về phía trước.Cơn mưa đêm qua dường như rửa trôi mọi bẩn thỉu và bụi bặm giữa trời đất, ngày hôm sau trời quang, xanh biếc như được kì cọ cẩn thận.
Không có tầng mây che chắn, ánh nắng độc ác như thường lệ, kết hợp với hơi ẩm chưa tan hết, khiến thành phố như một cái lồng hấp.Lâm Chức được đánh thức bởi mùi thức ăn, đánh răng rửa mặt xong thấy Cừu Hoặc đeo tạp dề bưng bát bún ra bàn.Tạp dề trong nhà là do Cừu Hoặc mua, dù sao phòng bếp cũng là lãnh địa của anh.
Màu đen trắng không có gì lãng mạn, treo trên thân hình cao lớn của người đàn ông lại cũng giảm bớt sự lạnh lùng.Lâm Chức ít khi gặp Cừu Hoặc vào buổi sáng, nhưng y cũng không hỏi sao anh chưa tới cục."
Tiểu thuyết của em viết đến đâu rồi?"
Cừu Hoặc không có thói quen lúc ăn không được nói, ở cục mọi người cũng là gắp hai miếng cơm rồi nói chuyện vụ án, có nhiều khi vội, vừa ăn vừa nhìn ảnh hiện trường đẫm máu cũng là bình thường.Lâm Chức: "Hôm qua đã đăng, đăng tạm hai chương trên diễn đàn."
Cừu Hoặc đối diện với Lâm Chức, đối phương cũng có ý nghĩ giống anh.Loại cảm giác này thích thật, ngôn ngữ cơ thể của Cừu Hoặc càng thêm thư thái."
Xem ra em biết anh muốn nói gì với em, nhưng như vậy không sao chứ?"
Muốn dụ hung thủ ra mặt thì phải dùng thứ ả quan tâm nhất, dù là phải chọc giận cô ả.Nếu Hạ Sí để ý "tác phẩm" như vậy, thậm chí không bằng lòng để người khác hỗ trợ, vậy sỉ nhục hay thậm chí là bẻ cong tác phẩm của ả chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Hạ Sí."
Thứ em viết, em tất nhiên có quyền quyết định sẽ đăng ở đâu, huống hồ bây giờ đây mới là chuyện quan trọng nhất."
Lâm Chức cố tình đăng lên diễn đàn thành phố, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã thu hút rất nhiều người quan tâm vì đề tài.Mặc dù lúc sáng tác y đã cố gắng che giấu địa danh, nhưng vì địa hình đặc biệt của vụ án đầu tiên, đã có hai cư dân mạng ở gần con hẻm chỉ ra chi tiết này.Cuộc trò chuyện không cần nhiều lời đã có thể ăn ý hiểu nhau ở bữa sáng đã kết thúc, rửa bát xong, Cừu Hoặc thay đồ đi ra ngoài.Lúc chuyển vào nhà Lâm Chức, anh đã mang theo một ít quần áo hay mặc tới, chúng được treo ngay ngắn trong tủ, dán sát vào quần áo của thanh niên.Cừu Hoặc đi làm, căn nhà trở nên yên tĩnh.Lâm Chức cúi người cầm điều khiển điều hòa trên bàn trà, chỉnh nhiệt độ thấp xuống.Mấy phút sau y lại cầm điều khiển nhấn mấy cái, lực nhấn khá nặng.01 có chút lo âu nhìn y, nó sốt ruột đảo quanh nhưng cũng không biết phải sao.Nó không dám mở miệng, bởi vì lần trước khi nó lên tiếng trong tình huống tương tự đã khiến tâm trạng của kí chủ trở nên tệ hơn.Dù cho lần đó kí chủ rất ôn hòa nói y muốn được yên tĩnh, nhưng chỉ một câu đó thôi 01 đã cảm giác được kiên nhẫn của y đang xói mòn.01 không khỏi tự trách, nó cũng không hiểu tại sao lại ngẫu nhiên tiến vào cơ thể này khiến kí chủ phải chịu bệnh tật giày vò.Cơn nóng được gió lạnh nhân tạo xua tan, ánh mắt Lâm Chức rơi vào cửa sổ đi ra ban công, phát hiện điểm khác biệt.Y tới gần quan sát, phát hiện trên mỗi ô cửa kính đều dán một lớp màng mỏng.
Y vào phòng ngủ xem, cửa sổ phòng ngủ cũng dán màng chống nhìn trộm.Cái này là sáng nay Cừu Hoặc loay ngoay, người đàn ông này luôn dứt khoát quả quyết, còn chưa từng kể công.Đây đại khái là một tính cách của chủ thể, mỗi mảnh vỡ nhân cách đều ít nhiều thể hiện điều này, dù là Tạ Thanh thích đòi phần thưởng nhất, nhưng lúc dỗ ngon dỗ ngọt cũng chỉ kể vài việc nhỏ.Chuyện này khiến tâm trạng Lâm Chức khá hơn một chút, nhưng chỉ là một chút.Bệnh tật về mặt sinh lý không phải do lý trí điều khiển, để tránh cho buồn ngủ, tránh chịu ảnh hưởng của thuốc, y đã vài ngày không uống thuốc.Cảm giác đột nhiên cắt thuốc cũng không tốt đẹp gì, dù không có yếu tố kích thích thì tâm trạng y cũng sẽ vô cớ tụt xuống đáy vực, chuyển đổi giữa sự bực bội muốn phá hủy mọi thứ và việc chán ghét không muốn chạm vào bất cứ vật gì.Chỉ khi ở trước mặt Cừu Hoặc, y mới có thể giữ được chút bình tĩnh.Lâm Chức biết rõ mình cứ kìm nén cảm xúc như vậy sớm muộn cũng sẽ phản tác dụng, nhưng y không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài, càng không thích điên cuồng la hét.Điều chỉnh xong nhịp thở, Lâm Chức mở máy tính, đăng chương mới.Chuột lăn lên lăn xuống, Lâm Chức đọc từng bình luận, màn hình phản chiếu trong con ngươi, theo dõi sự thật ẩn sau những tài khoản trên mạng ảo này.Trong một tiệm net ở góc phố Viễn Kiều, màn hình phản chiếu khuôn mặt người điều khiển, thanh niên gầy gò với bản mặt lờ đờ gãi mái tóc rối, giơ tay ngáp một cái.Máy này gần cửa sau, hôm qua trời mưa khiến cái hố trên đất thành vũng nước, trộn với các loại rác, bốc mùi kinh không chịu được.
Chu Thiên Đồng lại không quan tâm, dụi điếu thuốc trong tay rồi ném ra ngoài.
Lát sau gã thấy người mình đợi đi tới thì lập tức ngồi thẳng lưng, còn hơi mất tự nhiên vuốt lại tóc."
Chị Tiểu Hạ, mau ngồi đi, máy này em mở sẵn cho chị rồi."
Gã niềm nở cười, khuôn mặt không được đẹp lắm tỏa ra sự thật thà chất phác.
Cô gái ngồi xuống, năm tờ tiền màu hồng mệnh giá 100 được đặt lên bàn."
Chị Hạ, không cần không cần."
Hạ Sí không cho từ chối: "Hôm nay chơi với chị, chị mời."
"Nhưng nhiều quá."
"Chị sắp phải trả phòng nhưng chưa tìm được chỗ ở mới, tới chỗ cậu ở tạm mấy hôm."
Chu Thiên Đồng hơi căng thẳng chà chà tay, nghe thế gật đầu, bỏ tiền vào túi.Ánh mắt Hạ Sí rơi lên màn hình máy tính, ngón tay thành thạo mở game, nhưng có vẻ không mấy tập trung.
Lần này nhất định phải hoàn hảo tuyệt đối.Trong lúc chờ game khởi động, Hạ Sí quen tay mở web vào Tieba lướt bài.Khi thấy một trong những bài hot được đẩy lên, ả vô thức nắm chặt con chuột.Qua những dòng chữ đó, ả như thấy được khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ không tì vết của thanh niên.Ả không chỉ một lần tiếc nuối việc Lâm Chức không sinh ngày 13 tháng 10, nếu vậy thì mọi thứ quá hoàn hảo rồi.Khu Giếng Đông.Cừu Hoặc đã điều camera của cửa hàng tiện lợi và giám sát quanh đây.
Trong camera, Hạ Sí mặc áo mưa đen che mặt, tay đeo găng da, gọi điện thoại xong lập tức bỏ đi.Không thu hoạch được gì, tối qua mưa rất to, tầm nhìn bị hạn chế, camera dọc đường cũng không quay được.Đây là việc trong dự đoán, Cừu Hoặc mang tư liệu về cục."
Thẻ của Hạ Sí có động tĩnh, tối qua cô ta rút 100 nghìn tệ tiền mặt ở máy ATM."
Nguy Doãn Quân phát video giám sát của máy ATM, Hạ Sí vẫn là bộ dạng đó, máy ATM này cách khu Giếng Đông không xa lắm.Đây là tin tốt, Hạ Sí rõ ràng không biết danh tính thật của mình đã bị cảnh sát tìm được, nếu không cô ta sẽ không chỉ rút 100 nghìn.Giả sử Hạ Sí tiếp tục dùng danh tính gốc hành động, họ có thể nhanh chóng tìm được dấu vết của cô ta.Chu Nhị Hà được Cừu Hoặc phái đi điều tra người theo dõi Lâm Chức, Chúc Trường Đông hẹn với chủ nhà xem nhà, đến giờ họ lập tức xuất phát."
Cũng lạ, gọi cho thằng nhỏ đó mấy cú đều không được, nếu không phải tháng này nó đã nộp tiền thuê thì tôi còn tưởng nó định chạy lấy người."
"Nó thuê cũng được nửa năm rồi, tiền thuê luôn nộp đúng hạn, chỉ là ít giao tiếp với người khác."
Chủ nhà gõ cửa, đợi vài phút mà trong nhà vẫn không có phản ứng.Ổ khóa đã được thay, chủ nhà đành phải đi tìm thợ khóa.
Bên ngoài nắng chang chang, rèm trong nhà lại bị kéo kín, không khí không lưu thông được, bốc một mùi lạ.
Chủ nhà vội mở đèn, sợ phòng bị hư hại hoặc là thành phòng có ma.May là đèn bật lên cũng không thấy cảnh tượng gì khủng bố, cũng không có gì bẩn, rất bình thường.Cừu Hoặc nhìn Chúc Trường Đông một cái, Chúc Trường Đông lập tức vỗ vai chủ nhà."
Để mấy ông anh tôi vào xem, tôi với bác ra ngoài nói chuyện giá cả đi.
Nhà này bác mua cũng nhiều năm rồi..."
Chúc Trường Đông nói vậy là có ý ép giá, chủ nhà nghe thế lập tức biện minh, hai người vừa nói vừa đi ra cửa.Đây là căn hộ hai phòng hai sảnh, diện tích phòng khách khá lớn.Cảnh sát bên đội thu thập chứng cứ đi vào phòng tắm thu thập tóc, Cừu Hoặc vào phòng ngủ chính.Trong tủ quần áo phòng ngủ chính vẫn để tóc giả và quần áo, đồ nam đồ nữ trộn lẫn lộn xộn, có thể thấy chủ nhân rời đi rất vội vàng.
Sơn tường không đều, có vẻ từng có thứ được dán ở đây nhưng bị xé xuống.
Bên cạnh bồn rửa bát trong bếp và trên sàn có một ít mảnh vụn, là dấu vết giấy bị đốt.
Phòng ngủ phụ có một cái lồng chim trống, trên đó còn có phân chim khô cứng chưa dọn sạch.Dù không thu thập được manh mối quan trọng, nhưng mấy chi tiết này đều đúng với suy đoán.Cừu Hoặc đang chụp ảnh, điện thoại trong tay đột nhiên rung.Nghe xong nội dung, sắc mặt anh đen kịt."
Đội trưởng Cừu, nhận được điện thoại báo án, người ta phát hiện xác chết nữ chưa rõ danh tính trong một con hẻm ở khu Giếng Đông, xác được treo trên dây điện, trên ngực có vết dao hình tam giác ngược."
Thấy nhóm người xem nhà vội vã ra ngoài, chủ nhà không nhịn được gọi lại: "Đừng vội đi mà, nếu thấy đắt thì chúng ta có thể thương lượng, mua bán không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn!"
Giọng Chúc Trường Đông từ dưới bay lên: "Xin lỗi, lần sau nói chuyện tiếp nhé."
Chủ nhà lầm bầm mấy câu, nhìn căn nhà âm u, không hiểu sao lại rùng mình một cái, vội đóng cửa lại, nhắn một tin giải thích chuyện hôm nay cho người thuê không liên lạc được của mình.
Nhưng tin nhắn này cũng chưa từng được trả lời.