- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,514
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Edit] Phi Điển Hình Cứu Rỗi (2) - Tiểu Ngô Quân
Chương 225
Chương 225
Edit: RyID mà Lâm Chức để ý tên là "Thơ Có Mấy Dòng", trang cá nhân ghi giới tính nam, tuổi 99.
Nhưng lướt trên trang cá nhân thì người này đăng ảnh khoe váy, còn có một vài hình ảnh cosplay nhân vật anime, có thể thấy đây là con gái, tuổi cũng không lớn lắm.Lâm Chức xem hết bài viết của cô ấy, phát hiện lần đầu cô gái này đề cập tới Tiểu Hạ là từ giữa tháng 5.
Đây là bài tag bạn thân vào tương tác, ID được tag "Là Hạ Hạ Đây", vào tài khoản có thể thấy cũng là một cô gái thích xem anime, ngoài ra không còn manh mối nào khác."
Cô ấy viết rằng, Tiểu Hạ và mình sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, rất có duyên phận."
"Chỉ dựa vào chi tiết này để nghi ngờ thì có lẽ chưa đủ, vì thế giới này tồn tại trùng hợp.
Nhưng quá nhiều trùng hợp thì không phải trùng hợp nữa."
Lâm Chức lại cho Cừu Hoặc xem hai dòng trạng thái.
Một cái là ảnh định vị của "Thơ Có Mấy Dòng", hiển thị ở thành phố Như Ninh, vài bình luận với bạn bè và bài đăng trên Tieba cũng cho thấy cô ấy là người bản địa.
Cái còn lại là dòng trạng thái mới nhất, đăng cách đây một tiếng rưỡi.
"Họ hẹn nhau ngày mai gặp ở công viên giải trí?
Xem ra cô ấy rất có thể là số 3."
Sắc mặt Cừu Hoặc trở nên nặng nề.
Quan điểm của anh nhất trí với Lâm Chức, thế giới đâu thể có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.Sinh nhật ngày 13 tháng 10, kết bạn với người có biệt danh là Tiểu Hạ, quen biết được vài tháng, và cuộc gọi báo trước việc giết người.Kể cả có là tìm nhầm người thì cũng tốt hơn ngồi yên không làm gì.
Chỉ cần có một tia hi vọng, Cừu Hoặc cũng sẽ không bỏ qua."
Sáng mai xuất phát, thời gian quá ngắn, chỉ dựa vào tấm ảnh này thì không biết có tìm được người không."
Cừu Hoặc dùng máy tính của Lâm Chức, gửi ảnh của "Thơ Có Mấy Hàng" sang máy mình, sau đó gọi điện lôi đồng nghiệp ra khỏi chăn để tăng ca.
"Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Cừu Hoặc sao chép kết nối, nét mặt rất nghiêm túc."
Còn chưa biết đúng hay sai mà, cũng chưa biết có kịp không."
Lâm Chức biết mình có lẽ không tìm nhầm, nhưng y vốn là người thích tỏ ra khiêm tốn.
Dù chỉ có một phần nghìn xác suất là sai, y cũng sẽ không làm tròn nó xuống.
Chỉ khi vật đã thật sự nằm trong túi, không có khả năng thay đổi, y mới có thể điềm đạm tươi cười, nhẹ nhàng để lại dấu ấn trong lòng người ta."
Người trong đội cũng đã dùng phương pháp này, nhưng quá nhiều quá tạp quá chậm, anh có thể làm được việc này là rất giỏi.
Tôi phải đi ngay, có việc thì gọi cho tôi."
Về đợt hành động ngày mai, dù không yên tâm Lâm Chức, Cừu Hoặc cũng phải đi.Lâm Chức không định đi theo, gật đầu với Cừu Hoặc."
Đợi tôi về, anh không cần uống thuốc cũng có thể ngủ ngon."
Cừu Hoặc nắm gáy Lâm Chức hôn một cái, để lại câu này rồi rời khỏi.
Anh vẫn nhớ vừa rồi Lâm Chức nói không muốn uống thuốc, anh rất muốn dỗ người ngủ rồi mới đi, nhưng thời gian không đủ.Lâm Chức nhìn bóng lưng Cừu Hoặc, liếm môi.Ngủ ngon á, Lâm Chức không đồng ý, so với bị chịch tới mức kiệt sức ngủ mất, uống thuốc rồi ngủ vẫn hòa bình hơn.01 nghi hoặc nói: [Kí chủ, chúng ta không đi theo ạ?][Tại sao phải đi theo?]Lâm Chức hỏi ngược lại, không cần thiết, y cũng không có dự định này.Dù có phục hồi thể lực, thể năng của y cũng không tốt lắm.
Dù y biết đâu là nhược điểm trên cơ thể con người, nhưng muốn bỏ qua giới hạn của thể xác để làm được thì vẫn hơi khó.Hơn nữa có cứu được "Thơ Có Mấy Hàng" không, trước hết phải xem có tìm được đối phương không.Lâm Chức đi ra ban công, nhìn chiếc xe chạy vào màn đêm.Trên trời lưa thưa vài ngôi sao, tâm trạng y dường như lại tệ hơn.Trạng thái tinh thần không ổn định, lấy giây làm đơn vị thời gian.
Khi không uống thuốc, cảm xúc có thể từ vui vẻ đến bực bội rồi đến chán nản chỉ trong chớp mắt, biến đổi thất thường.Lâm Chức vào phòng tắm, bảo 01 chú ý tình hình bên Cừu Hoặc.
Y không uống thuốc, ép bản thân chìm vào giấc ngủ.Cục cảnh sát đèn đuốc sáng trưng, trên máy tính là tất cả ảnh tài khoản "Thơ Có Mấy Hàng" đăng tải.
Họ đang dốc toàn lực, dùng công nghệ mới nhất để tìm kiếm, những người khác thì đàm phán với bên nền tảng xem có thể tìm thông tin đăng ký của người dùng không.Cừu Hoặc không hiểu cái này, cũng không giục, anh lần theo manh mối điện thoại bị đánh cắp trên xe buýt.Sau khi hung thủ gọi cú điện thoại kia, thẻ sim luôn ở trạng thái không thể liên lạc, điện thoại cũng tắt để tránh bị tra định vị.Lúc chiều Cừu Hoặc đã đi điều camera giám sát đoạn đường đó.
Cùng với Nguy Doãn Quân, hai người mỗi người đối mặt với màn hình xem hơn một tiếng.Vị trí hành khách đó đứng khá gần điểm mù, anh ta lại đứng những năm trạm, trong năm trạm này còn có hai trạm có lưu lượng người khá lớn, người qua người lại, rất khó nhìn rõ là ai đã ăn cắp điện thoại của anh ta.Nhìn tới mức tròng mắt sắp rơi ra, Nguy Doãn Quân mới tìm được người.
Cô lớn tuổi hơn Cừu Hoặc, ban đầu cũng không ở đội hình sự mà thực tập ở đồn cảnh sát khu vực, tham gia nhóm chống móc túi.
Tuy đã chuyển công tác lâu rồi, nhưng công lực vẫn còn, tinh mắt bắt được một người phụ nữ đi qua hành khách kia.Xem trang phục thì là một cô gái chừng hai mươi tuổi, còn nhỏ mà tay đã nhanh vậy rồi.
Một thoáng đi qua vị khách kia đã kịp móc điện thoại trong túi anh ta, bỏ vào túi xách mình đang cầm, sau đó xuống xe.Tìm được người, Cừu Hoặc cầm video đi tìm cảnh sát khu vực phụ trách mảng này, xem họ có quen không.Một lúc sau bên kia nhắn lại, họ có biết người này.
Cô gái này còn nhỏ nhưng đã bị bắt hai lần.Khi Cừu Hoặc đến nhà, cô ta đang xử lý hàng.
Cừu Hoặc giơ giấy chứng nhận, cô gái kia vừa nghe liên quan đến mạng người, lập tức run rẩy lấy ra cái túi đã đầy một nửa.
Bên trong là điện thoại và máy tính bảng đã tắt nguồn, nói mình chỉ là ăn cắp vặt, chưa từng giết người.Cừu Hoặc hỏi tung tích cái điện thoại sáng nay cô ta ăn cắp ở khung thời gian và đoạn đường kia, cô ta trả lời ngay.Cô ta luôn là ăn cắp đủ số lượng rồi bán một thể.
Kiểu dáng khác nhau, cũ mới sẽ có giá khác nhau, nên mỗi cái cô ta ăn cắp được thường sẽ bị rút sim để tạm đó chưa bán, đủ số lượng rồi mới giao cho một người gọi là anh Từ.Anh Từ mở tiệm sửa chữa hàng điện tử, cũng mua bán các loại điện thoại máy tính cũ.
Sáng nay anh Từ đột nhiên gọi cho cô ấy, hỏi có hàng hôm nay mới lấy chưa rút sim không, anh ta cần, cô ta lập tức mang tới.Cừu Hoặc giao cô gái này cho đồng nghiệp xử lý, đi tìm anh Từ kia.
Dưới sự tra hỏi, anh Từ cho biết hàng là do một tay anh chị ở khu này tên là Đại Vu yêu cầu, anh ta chỉ chịu trách nhiệm thu hàng bán hàng, còn lại hoàn toàn không biết.Loại cáo già này giỏi nhất là diễn, anh ta ra vẻ hoàn toàn không biết điện thoại mình mua bán là tang vật trộm cắp, Cừu Hoặc cũng lười nói nhảm với anh ta.
Tên Đại Vu kia không có nhà, Cừu Hoặc cho người truy tìm tung tích gã rồi lại đi bận việc khác.Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được Đại Vu.
Những nơi gã thường đi như quán ăn vỉa hè, phòng cá độ, quán bar, phòng bi-a đều không thấy bóng dáng.
Mấy tay anh chị khác cũng không biết gã đi đâu, hỏi bên cạnh Đại Vu có người nào tên hoặc biệt danh là Tiểu Hạ không, những người đó đều lắc đầu, cho biết chưa thấy người như vậy bên cạnh Đại Vu."
Có kết quả chưa?"
"Vẫn chưa."
Với công nghệ hiện tại, trong tình huống không có tiền án, dùng ảnh để tìm người là rất khó, chưa kể đối phương còn luôn trong tình trạng trang điểm đậm.
Cừu Hoặc cũng bó tay, đối phương không online, anh không thể định vị địa chỉ IP cụ thể của cô gái này.Nguy Doãn Quân đã nhắn cho "Thơ Có Mấy Hàng", cũng nhắn riêng cho những người bạn khác của cô ấy, hy vọng có thể ngăn cô ấy đi chơi vào ngày mai.Chỉ có hai người đọc tin nhắn, một người thì tưởng là lừa đảo nên block họ, người còn lại yêu cầu họ chụp giấy chứng nhận.
Nguy Doãn Quân từ chối chụp ảnh nhưng cho biết có thể gọi video để chứng minh, cũng bị đối phương nghi ngờ là lừa đảo.Dù sao lừa đảo bây giờ cái gì cũng có, giả mạo cảnh sát thêm số liên lạc để gọi điện đe dọa không biết có bao nhiêu.Nên dù đã tìm được người, họ lại gặp khó khăn mới.
Hung thủ quá xảo quyệt, không có bằng chứng thì không thể kết tội hắn.
Lúc đó dù có biết hắn là ai, nhiều khả năng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thoát thân.
Cừu Hoặc sắp xếp bằng chứng và manh mối hiện có, nghe được tiếng điện thoại rung, có người gửi tin nhắn cho anh.[Tra ra rồi, loại hàng anh gửi qua là hàng nhái của một phiên bản cao cấp, ban đầu nó từ bên Vân Tỉnh chảy ra.]Nhìn thấy hai chữ Vân Tỉnh, lông mày Cừu Hoặc nhảy một cái.Khi tìm thấy camera dưới tủ giày nhà Lâm Chức, Cừu Hoặc phát hiện đây là hàng cao cấp, sau đó lại cảm thấy không đúng.Hung thủ đặt một cái camera có thể tích không quá nhỏ ở một nơi dễ bị phát hiện như vậy, còn là một cái máy đắt đỏ, thật sự không cần phải làm vậy.
Từ vài vụ án trước có thể thấy, hung thủ thường xuyên tiếp xúc với tầng lớp bình dân, rất biết bày tỏ sự đồng cảm với họ, chứng tỏ xuất thân của hắn không quá tốt, cũng không quá giàu có.
Sự bất hợp lý này khiến Cừu Hoặc quan sát kĩ cái camera, phát hiện chất liệu lớp vỏ ngoài của nó khá thô ráp.
Anh biết hung thủ sẽ không để lại dấu vân tay, cộng thêm lúc đó tâm trạng rất tệ nên đã giẫm nát camera, thấy kết cấu dây kiểu cũ bên trong thì càng chắc chắn phán đoán của mình, đóng gói mang về cục.Có điều thứ này hình như không lưu thông trên thị trường, đồng nghiệp chỉ biết đây là loại camera có chức năng quay phim bình thường, không thể truyền hình ảnh trực tiếp, nhưng không biết nguồn gốc.Càng là hàng cao cấp đôi khi càng dễ truy tìm, loại hàng nhái kém chất lượng này thì không biết có bao nhiêu.
Cừu Hoặc đành chụp ảnh lại, nhờ người bạn cùng lớp từng mua thiết bị camera cho mình giúp đỡ.Biết được đáp án, anh nhắn tin cảm ơn đối phương, nhìn thứ được đựng trong túi vật chứng trên bàn.Anh dùng lực không nhỏ, camera hỏng hoàn toàn, hộp đựng chip cũng nứt, nhưng con chip lưu trữ bên trong vẫn đọc được, chỉ là không có gì.Điều này có nghĩa là nó căn bản không được bật.Người đặt camera không phải muốn dùng thứ này giám sát Lâm Chức, mà là đe dọa và trêu ghẹo.Cừu Hoặc đã xem camera ở sảnh, nhưng vì Lâm Chức rời nhà hai ba ngày, rất khó để xác định chính xác ai đã làm việc này.Vân Tỉnh...
Cừu Hoặc có hơi nhạy cảm với địa điểm này.
Trong nhiệm vụ mà mẹ anh hy sinh, ông trùm của tập đoàn tội phạm đó chính là người Vân Tỉnh.
Lão ta dẫn theo một vài đồng hương đến Như Ninh cắm rễ, tiến hành hoạt động phạm pháp giữa Như Ninh và Vân Tỉnh.Kẻ giết cha anh rồi bỏ trốn là tay sai trung thành nhất của lão, cũng là người Vân Tỉnh.Có thể là trùng hợp, có thể không, Cừu Hoặc không rõ.Tâm trạng anh có phần u ám, nhìn thấy bản nhạc violin vẽ tay kẹp trong tài liệu mới bình tĩnh lại.Dù có tìm được "Thơ Có Mấy Hàng" không thì anh cũng phải bố trí người ở công viên giải trí.Cho đến sáng hôm sau, họ vẫn không thể từ lượng thông tin có hạn tìm ra danh tính của cô bé có ID "Thơ Có Mấy Hàng", tin nhắn riêng gửi cho đối phương cũng luôn ở trạng thái chưa đọc.Cừu Hoặc không chần chừ nữa, chiếu bản đồ công viên giải trí lên, yêu cầu mọi người sẵn sàng chờ lệnh.Đặt trọng điểm theo dõi ở khu vực xung quanh đu quay ngựa gỗ, nhấn mạnh trang phục nổi bật của cô bé số 3.Vì lần hành động này, Nguy Doãn Quân chỉ kịp nằm úp mặt lên bàn ngủ vài tiếng, mắt đầy máu tơ nhìn điện thoại, cầu nguyện cô bé có thể là nạn nhân kia mau thấy được nhắc nhở của mình.Lưu lượng người ở nơi công cộng luôn rất đông vào ngày Chủ Nhật.
Nhân viên văn phòng được nghỉ, học sinh được nghỉ, người như bông tuyết đổ về những nơi giải trí náo nhiệt.Lại thêm bây giờ là nghỉ hè, lưu lượng khách của công viên giải trí còn đông hơn một ngày cuối tuần bình thường.Ứng Thi Vũ trang điểm xinh đẹp, tạm biệt ba mẹ, vui vẻ ra ngoài, đứng ở cổng vẫy tay gọi taxi.Cô đã đặt trước vé trên mạng, đỡ phải xếp hàng dài mua vé.
Ứng Thi Vũ báo với mọi người trong nhóm là đã ra ngoài, lại không có ai trả lời.
Cô cũng không thất vọng, dù sao đám bạn toàn là cú đêm, giờ là lúc họ ngủ bù. [Cứ nghĩ lát nữa có thể gặp bồ là tui vui lắm á!
Tui tốn những nửa tiếng trang điểm kĩ càng đó!]Bên kia nhanh chóng trả lời: [Đảm bảo sẽ chụp cho bồ cực xinh!
Tui cũng chờ mong lắm!][Nhưng hôm nay đông người quá, ở cổng chính chắc sẽ khó gặp, tụi mình gặp ở cổng số 3 nhé!] Ứng Thi Vũ ngạc nhiên, tìm kiếm một hồi mới biết cổng số 3 là một trong những lối ra.
Cô nghĩ cũng tốt, buổi sáng lối vào công viên chắc chắn rất đông, không mấy ai sẽ chờ ở lối ra, thích hợp để gặp mặt.[Ok, tui sắp tới rồi, lát nữa gặp nhé.]Tiểu Hạ: [Ok, tui còn mang quà cho bồ nè.] Ứng Thi Vũ đầy mong chờ, nhìn ra ngoài thấy nắng thì hơi bất mãn.Hôm nay trời nắng to quá, lớp trang điểm rất dễ bị trôi, họ nhất định phải đi đu quay ngựa gỗ chụp ảnh trước mới được.Quầy bán vé công viên giải trí có mấy hàng dài người xếp hàng, tiếng cười đùa và tiếng khóc ầm ĩ của bọn trẻ hòa vào nhau lộn xộn.Lâm Chức đứng trong đám đông, cố kìm nén cảm xúc.Y đã đánh giá thấp tác động của những nơi ồn ào như thế này với mình, ở đây thật sự quá ồn.Trẻ con hay la hét vô cớ, dù vui hay buồn, giọng chúng the thé, chọc vào thần kinh người, đẩy nhanh quá trình tinh thần sụp đổLâm Chức xếp hàng, quét vé điện tử vào công viên giải trí.Đêm qua y không đi theo Cừu Hoặc là vì không cần thiết, nhưng không có nghĩa hôm nay y sẽ không tới đây.Trên dưới đu quay ngựa gỗ đều có đèn lấp lánh, những chú ngựa cầu vồng với tư thế đáng yêu, giai điệu leng keng rất sôi động.Lâm Chức không gia nhập đội ngũ xếp hàng mà tựa vào lan can, quan sát người xung quanh.Trong đầu y là bản đồ 01 mở cho, chấm đỏ đại diện cho Cừu Hoặc ở cách đây không xa.Cổng số 3 công viên giải trí, Ứng Thi Vũ xuống xe chỉnh lại váy, nhìn xung quanh.Lối ra thưa thớt vài người, cô không thấy Tiểu Hạ, cúi đầu nhắn tin cho người ta.Vai đột nhiên bị vỗ, Ứng Thi Vũ giật thót, vội quay đầu.
Trước mắt là một ly trà sữa vị dâu, mấy viên đá bên trong có thể xua tan cái nóng."
Thi Thi, làm bồ sợ rồi à?"
Ứng Thi Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào "cô gái" cao gầy trước mặt.Tiểu Hạ đội tóc giả màu hạt dẻ, makeup tinh tế, cổ đeo choker phối màu với váy.
Nếu không phải giọng nói trầm khá nam tính thì hầu như không ai nghĩ đây là nam giả nữ."
Cảm ơn nhé, bồ đẹp quá đi!"
Ứng Thi Vũ vui vẻ cảm ơn, ánh mắt không nhịn được rơi vào ngực Tiểu Hạ.Tiểu Hạ chuẩn bị thật chu đáo, còn mặc cả ngực giả nữa, lần sau mình phải dụ cậu ấy đi cosplay anime mới được.
Ứng Thi Vũ hài lòng mơ tưởng, cùng người ta đi về phía cổng chính.Ở cách đó không xa, Cừu Hoặc nghe được tiếng thở hơi gấp gáp của Nguy Doãn Quân bên cạnh.Khi số 3 vừa xuống xe, họ đã muốn tiến lên tiếp xúc, nhưng chưa đến gần thì mục tiêu đã xuất hiện.Tới gần hơn có thể sẽ đánh rắn động cỏ, nếu hung thủ đột nhiên tấn công nạn nhân thì không ổn.Cừu Hoặc ấn tai nghe: "Mục tiêu di chuyển."
"Muốn xông ra còng tay thằng đó quá."
Chu Nhị Hà không nhịn được nghiến răng.
Hung thủ mà họ ngày nhớ đêm mong giờ đang gần trong gang tấc, sao họ có thể không kích động đây.
Nhưng không đủ bằng chứng, dù có bắt người thì cũng không làm gì được."
Làm theo kế hoạch, cử vài khuôn mặt lạ lại gần tiếp xúc.
Tìm cớ khống chế hắn, đừng để hắn chạy."
Cừu Hoặc không sợ đánh rắn động cỏ, anh chỉ sợ làm mà không có kết quả.Anh hy vọng có nhiều thông tin hơn, kể cả khi người này có thể không phải hung thủ.Ứng Thi Vũ vừa uống trà sữa vừa theo Tiểu Hạ đến cổng chính, theo dòng người chầm chậm tiến vào công viên.
"Tụi mình đi đu quay ngựa gỗ trước đi!"
Ứng Thi Vũ đề nghị, Tiểu Hạ cười đáp lại.
Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ bên cạnh, như là nhìn một tác phẩm hoàn hảo sắp thành hình.
"Oa, đằng kia có một anh đẹp trai kìa."
Ứng Thi Vũ đột nhiên phấn khích, kéo tay áo Tiểu Hạ.Tiểu Hạ nhìn sang, đối diện với tầm mắt của thanh niên dưới đu quay ngựa gỗ.
Thanh niên cong mắt cười với hắn, xinh đẹp và vô hại.