- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 426,734
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Edit] Phi Điển Hình Cứu Rỗi (2) - Tiểu Ngô Quân
Chương 165
Chương 165
Edit: Ry"Tỉ thí với hắn một trận, thắng thì ngươi có thể ở lại."
Lâm Chức đứng một bên cầu, nhìn thiếu niên trong đình.Triệu Chính Phi là thể loại háo sắc rác rưởi, thấy người đẹp là đi không nổi, thấy sắc đẹp tuyệt trần lại càng mất hết đầu óc, người ta nói cái gì gã đồng ý cái đó.Điều kiện Lâm Chức đưa ra cũng không khó, gã thấy đối thủ chỉ là một thằng oắt mắt mù, căn bản không thấy nguy hiểm gì, cho rằng mỹ nhân đang tạo cơ hội cho mình ở lại.Dù là tạm thời chưa thân mật được, nhưng có thể đi theo ngửi mùi cũng khiến gã lâng lâng."
Được được được, tỉ thí tỉ thí."
Triệu Chính Phi không chờ nổi, vội vã nhảy từ cầu tới đình.
Từ ống tay áo bay ra dây sắt với song liềm đặc chế, miệng nói "mời".Từ câu kia, Thích Hòa đã biết ý đồ của sư phụ.Nhưng cậu rất không vui, rất rất không vui.Người này mang đến cho cậu một cảm giác rất ghê tởm, dù cho cậu không nhìn thấy, cậu cũng có thể cảm nhận được nước miếng của gã sắp chảy tới người sư phụ.
Đó là một loại ngấp nghé và xúc phạm khiến người ta căm ghét.Gã lấy đâu ra tự tin gã sẽ được ở lại, gã mà cũng xứng?Thích Hòa vươn tay, thanh kiếm rộng cắm trên đất bắt đầu chấn động.Triệu Chính Phi nhìn thanh kiếm kì lạ bay từ bùn đất lên tay thiếu niên, lập tức hoàn hồn, thoáng tỉnh lại khỏi trạng thái bị mê hoặc tới điên đảo.Có thể dùng nội lực hút kiếm tới tay, nội lực của thiếu niên này không hề tầm thường.Triệu Chính Phi là hái hoa tặc, thân pháp linh hoạt, song liềm do gã điều khiển lại càng linh hoạt, có thể bắn ra co lại rất tự nhiên.Hai người có qua có lại hơn ba mươi chiêu, thế kiếm Vân Nguyệt ác liệt, không thể đỡ.Dây sắt và thân kiếm va chạm rồi bắn ra, tóe lên tia lửa, Triệu Chính Phi bay ngược ra sau, lòng có hãi hùng.Trước mắt xuất hiện kiếm hoa hỗn loạn, gã chưa từng thấy kiếm pháp Phồn Hoa, chỉ thấy thế công tới tấp, buộc phải liên tục lùi về.
Nhưng chỉ chớp mắt sau mũi kiếm đã thay đổi, tung bay rồi bổ ngang như đại đao, kề sát cổ gã.Triệu Chính Phi gập eo né tránh, nghe tiếng kiếm xé gió bên tai.
Vừa đứng dậy lập tức dùng khinh công nhảy lên cây hoa đào lớn nhất trong sân, thở hổn hển.Đầu óc của gã cuối cùng cũng tỉnh táo, mỹ nhân đang đứng trên cầu thưởng thức cuộc chiến cũng trở thành họa bì chết người.Chính diện so chiêu gã chắc chắn đánh không lại, mà gã vốn dĩ không thích chém chém giết giết, gã chỉ muốn ngắm mỹ nhân hái hoa.36 kế, chuồn là thượng sách.Vì giữ mạng nhỏ, Triệu Chính Phi chỉ có thể đau đớn chào từ biệt mỹ nhân."
Giết hắn."
Lâm Chức nhìn ra Triệu Chính Phi muốn chạy, nhẹ nhàng ra lệnh.Y không hạ cổ cho Triệu Chính Phi, mặt hàng này không đáng để y lãng phí cổ trùng.Vành tai Thích Hòa nhúc nhích, đề khí bay lên.Triệu Chính Phi nghe được câu đòi mạng kia, sợ tới nỗi nhanh chân hơn.
Nhưng chỉ chớp mắt sau con ngươi gã thít chặt.
Thiếu niên mắt mù đáng lẽ phải ở sau lưng gã lại như bóng ma trôi tới trước mặt, chặn đường đi của gã.Triệu Chính Phi dùng liềm móc lấy mái hiên bên kia, vội vàng đu qua mới né được sát chiêu.Thích Hòa không chút do dự đuổi theo.
Chiêu thức và nội lực của Triệu Chính Phi đều không bằng thiếu niên, chỉ có thể phát huy sở trường tránh né.Động tĩnh trong sân quá lớn, Hoắc Vô Song cũng tới xem náo nhiệt.Thầy Hoắc bình luận: "Quá nóng vội."
"Bốn lần."
"Cái gì?"
"Thằng bé có bốn lần có thể giết Triệu Chính Phi nhưng đều bỏ lỡ."
Lâm Chức nhàn nhạt chỉ ra sơ hở của Thích Hòa.
Có lẽ là lần đầu tiên thiếu niên đối địch nên không có kinh nghiệm, hoặc là do tâm thái đang bị ảnh hưởng, đúng như Hoắc Vô Song nói, Thích Hòa quá nóng vội.Thích Hòa quá muốn giết Triệu Chính Phi, nhưng người sống đâu phải bia ngắm, người đang nỗ lực chạy trốn càng không phải, thế nên cậu không ngừng bỏ lỡ cơ hội.
Xét về võ lực, Thích Hòa chắc chắn đứng trên Triệu Chính Phi, dù là công phu hay nội lực, thậm chí là vũ khí.
Nhưng kinh nghiệm giang hồ của Triệu Chính Phi, nhất là kinh nghiệm chạy trốn quá phong phú.
Gã vốn là phường trộm cắp, làm những việc không thể thấy mặt trời.
Đừng nói là nhà người thường, đến nhà của người trong võ lâm gã còn có thể vụng trốn lẻn vào, chưa từng bị quan phủ bắt, có thể thấy kĩ thuật chạy trốn của gã cao siêu tới mức nào.Thích Hòa không nhìn được là nhược điểm, nhưng có lúc không bị ánh mắt vướng bận mới càng dễ tập trung.Chỉ cần Thích Hòa bình tĩnh lại, phán đoán hơi thở của Triệu Chính Phi, cậu đã có thể giết gã bằng một chiêu, chứ không phải lãng phí nhiều thời gian như vậy quần nhau với gã.Lâm Chức tất nhiên biết một phần là do y.
Thích Hòa là một đứa nhỏ rất có chính kiến, rất ông cụ non, nhưng dính tới y là sẽ mất bình tĩnh.Như vậy không tốt, Lâm Chức không hi vọng loại tình huống này xuất hiện.
Đây chỉ là có kẻ muốn dán lấy y, nếu là tình huống nghiêm trọng hơn thì sao.Trong đình, Thích Hòa bị con chuột Triệu Chính Phi dắt mũi bay vài vòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ý thức được vấn đề.Cậu đứng lại, không ra chiêu nữa.Triệu Chính Phi đang ra sức chạy cũng nhận ra, ngừng thở dán lên vách tường, lưỡi liềm móc lấy ngọn cây, làm nhiễu sự chú ý của thiếu niên mắt mù.
Gã nhân cơ hội này vọt lên, lao tới chỗ tường cao muốn chạy ra ngoài.Kiếm trong tay thiếu niên như rồng bơi, cuốn lên hoa đào đầy đất, vung ra một đường.Lưỡi kiếm cuốn sạch cánh hoa, đâm lên trên.
Cánh hoa mềm mại bị trút xuống kiếm ý, như là từng lưỡi đao sắc bén, chui vào trong cơ thể Triệu Chính Phi.Triệu Chính Phi cứng đờ, bịch một tiếng rơi xuống đất.Hoắc Vô Song vội vàng đi xem.
Bề ngoài thì Triệu Chính Phi không có vết thương nào, cẩn thận quan sát mới thấy vết cắt rất mỏng trên quần áo.
Những cánh hoa kia ở lại trong cơ thể gã, không chui ra.Kiểu chết đẹp mà lại kì dị, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.Hoắc Vô Song không nhịn được vỗ tay tán thưởng, đây không phải thức nào thuộc về kiếm pháp Phồn Hoa, nhưng lại có phong cách của kiếm pháp Phồn Hoa."
Hiền đệ, vị học trò này của ta đúng là khó lường.
E là trăm năm tới giang hồ khó có người nào bì kịp hắn."
Lâm Chức cong môi, chấp nhận lời khen này.Thiếu niên cầm kiếm lại không có nét mừng trên mặt, tuy là lĩnh ngộ kiếm chiêu mới, tâm trạng của cậu lại không thể nói là tốt.Cậu không biết phiền muộn này từ đâu mà tới, dù cho kẻ dưới đất đã chết.Lâm Chức giơ tay gọi người tới xử lý thi thể, đi tới bên Thích Hòa."
Lần đầu tiên giết người, cảm giác thế nào?"
Thích Hòa giật mình, nhỏ giọng đáp: "Đồ nhi không có cảm giác gì."
Không có khó chịu, cũng không có sảng khoái, chỉ có một cảm giác không rõ nguyên nhân mà người đã bị giết bao trùm lấy cậu."
Kẻ này được quan phủ treo thưởng 500 lượng bạc, ta sẽ để người nhận thưởng làm tiền tiêu vặt cho con."
Hái hoa tặc nào phải thứ gì tốt.
Triệu Chính Phi trông cũng đàng hoàng không tới nỗi xấu xí, nhưng việc gã làm là thấp hèn đáng chết.Có vài cô gái nghĩ rằng chưa bị đoạt đi trong trắng, chỉ là bị sờ mó chút nên cũng ráng nhẫn nhịn không nói ra.
Nhưng cũng có những thiếu nữ tuổi nhỏ bị lừa gạt, lại ngốc nghếch cho rằng gặp được người định mệnh.
Và tất nhiên cũng có những cô gái tính tình rắn rỏi, không chịu được nhục nhã nên đi tìm cái chết.
Loại người này để sống chính là một tai họa.Giọng Lâm Chức vẫn đầy ý cười, nói ra lại không phải khen ngợi.
Y hỏi: "Biết vừa rồi con đã phạm bao nhiêu sai lầm không, mất công cho con theo học Bạch Vô Cầu, tại sao lại luôn chậm hơn hắn một bước?"
Bao nhiêu năm theo Lâm Chức, đây là lần đầu tiên Thích Hòa bị sư phụ răn dạy.Cậu cũng biết biểu hiện vừa rồi của mình không được tốt, nếu không lấy ra chiêu cuối cùng kia, e là sư phụ sẽ không nhắc tới chuyện thưởng bạc, càng sẽ không cười nói những chuyện này với cậu."
Là đồ nhi sai.
Hắn xúc phạm sư phụ khiến cảm xúc của đồ nhi không ổn định."
Cánh môi thiếu niên nhợt nhạt không còn hồng hào, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp và dải lụa trắng băng mắt, ai nhìn cũng sẽ xót xa.Tâm trạng vốn không được tốt, như vậy càng khiến Thích Hòa lộ vẻ cô đơn.Lâm Chức nhìn nhóc con này giả bộ đáng thương, thấp giọng nói: "Mấy tháng nữa là sinh nhật 14 tuổi của con, qua 14 tuổi là tuổi mụ sẽ 15.
Con lớn rồi, muốn làm được việc lớn thì nhớ lấy đừng để chuyện khác làm loạn lòng."
Thích Hòa ngoan ngoãn trả lời: "Đồ nhi đã biết."
"Lát nữa sẽ còn người tới tỉ thí với con, đừng có lại chủ quan."
"Vâng."
Hàng mi rung rung, tơ lụa che giấu hoang mang trong mắt thiếu niên.Lòng cậu vẫn có bức bối, nhưng cậu không biết mình muốn hỏi gì, hỏi như thế nào, thật sự quá kì quái.Lâm Chức để người mang số 76 vào sân, bản thân thì đi tìm một nơi có tầm nhìn tốt để thưởng thức, bên cạnh còn có Hoắc Vô Song ngồi chung."
Thích Hòa đã học xong kiếm pháp Phồn Hoa, không tới ba tháng, thằng bé sẽ học thành."
Nói học thành thì cũng không hẳn, Thích Hòa đã thay đổi kiếm pháp Phồn Hoa của hắn thành thứ gì đó hắn cũng không nhận ra.
Trông thì vẫn có phong cách của Phồn Hoa, nhưng chắc chắn không phải là nó.Kiếm pháp của hắn đã đủ khiến người ta khó nắm bắt, Thích Hòa biến tấu nó đi xong lại càng quỷ dị khó lường.
Thằng bé có nhu có cương, nối liền chuyển biến đột ngột lại hết sức tự nhiên.
Kẻ địch có thể dễ dàng chống đỡ chiêu kiếm thì sẽ phải đối mặt với đao pháp, mà kể cả khi vũ khí của Thích Hòa bị đánh bay, cậu vẫn có thể nhanh chóng sử dụng chưởng pháp.Khinh công của thiếu niên lại càng linh hoạt nhẹ nhàng, phối hợp với kiếm, đao và chưởng pháp, khiến người khó lòng phân biệt đâu mới là chiêu số của cậu.Hoắc Vô Song nghiêng đầu nhìn Lâm Chức đang thưởng trà, không nói được rốt cuộc là ai trong đôi thầy trò này kì quái hơn."
Đến lúc đó chúng ta cũng nên cáo từ."
Lâm Chức đặt chén trà lên bàn.
Thích Hòa không cần thầy dạy nữa, thằng bé đã tìm được phong cách của mình.
Đợi một thời gian nữa là cậu nhóc sẽ hoàn toàn thoát được khỏi cái bóng của những người thầy này, sáng tạo ra chiêu thức thuộc về bản thân.Thứ Thích Hòa thiếu là kinh nghiệm, kinh nghiệm đối phó với lòng người thiện ác."
Đợi đến khi Thích Hòa 14 đi, Khanh Khanh vẫn luôn mong mỏi được tổ chức sinh nhật cho thằng bé."
Mùng 9 tháng 4 năm ngoái, Trần Khanh mang trà bánh tới cho Thích Hòa, thấy Lâm Chức đang làm mì mới biết hôm đó là sinh nhật của cậu nhóc, cứ hối hận mãi không kịp làm món ngon hơn để Thích Hòa thưởng thức.Được biết cha mẹ Thích Hòa đã qua đời, Trần Khanh lại càng xót xa đứa nhỏ này, gần như coi thằng bé là con trai ruột."
Được.
Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở huynh, dù nội công của huynh có thâm hậu thì dưới tác động của cổ trùng, không tới 7 năm huynh cũng sẽ bị hút khô chất dinh dưỡng.
Loại phương pháp mượn dùng sự sống để kéo dài tính mạng này vốn không thể lâu dài."
"Tính thêm hai năm qua, tức là được chín năm.
Với ta và Khanh Khanh thì như vậy đã là khó có được."
Sắc mặt Hoắc Vô Song vẫn như thường, thậm chí còn mỉm cười: "Có thể cùng Khanh Khanh chung mệnh, ta đã mãn nguyện, tất cả là nhờ có đệ."
Hắn còn cười giỡn: "Nếu không phải đệ chỉ hơn Tiểu Hòa 9 tuổi, ngoại hình còn hoàn toàn khác nhau, nói thằng bé là con hay đệ của đệ ta cũng tin."
"Có đôi khi tính nết hai người như từ một khuôn đúc ra, nhất là khi đệ tốn công tốn sức suy nghĩ cho thằng bé như vậy.
Đệ hoàn toàn khác với những cổ sư ta từng nghe nói, như thể đệ không có mong muốn của chính mình."
Phần lớn người Ma giáo đều rất buông thả ham muốn, cái ham muốn này không chỉ là về dục vọng, mà còn có ham tài, ham quyền ham giết chóc.
Bọn họ chỉ làm những gì mình thích.Cổ sư Miêu Cương thường được biết đến như âm u, ma mị, hoặc là móc nối với tà ma dị giáo, không bị quy củ của giang hồ Trung Nguyên trói buộc.Nhưng Lâm Chức lại khác.
Có đôi khi Hoắc Vô Song cảm thấy y còn hiểu đạo lí đối nhân xử thế vòng vo của Trung Nguyên hơn cả người Trung Nguyên.Y chưa từng mặc trang phục có liên quan tới Miêu Cương trước mặt họ, giấu kín sự nguy hiểm của bản thân, có đôi khi còn ôn hòa tới độ làm Hoắc Vô Song quên mất thân phận của y."
Ta có mong muốn của bản thân."
Lâm Chức chống đầu, lười nhác nhìn thiếu niên trong đình, hắn chính là mong muốn của y.Rồi y lẩm bẩm: "Hắn không thể là con trai hoặc đệ đệ của ta."
Câu sau thì Hoắc Vô Song không nghe rõ, nhưng hắn cũng không hỏi lại, chú tâm quan sát trận chiến trong viện.Số 76 từng chiêu đều là tử thủ, gã vẫn nhớ lời nói của thanh niên xinh đẹp ngồi đằng kia, cũng nhớ rõ con cổ trong cơ thể mình.Số 76 dùng Huyền Diệu Chưởng của Ngũ Uẩn Phái, Thích Hòa rất quen thuộc loại chưởng pháp này.Ngô Phong đã từng phân tích phá giải cho cậu nghe về nó nên Thích Hòa biết mấu chốt để phá địch.Kiếm rộng như đao, chém vào chân gã đàn ông.
Bị gã đỡ thì kiếm rộng lại thể hiện sự mềm mại hoàn toàn khác biệt với đao, đâm vào ngón tay của gã.
Thích Hòa xoay cổ tay, nội lực chấn kiếm, kiếm lại thành đao xoáy tròn, cắt đứt ba ngón tay đối thủ.Hoắc Vô Song gật gù: "Đây mới là tiêu chuẩn thằng bé nên có."
Nhưng đây không phải đấu trường có điểm dừng, dù không có ba ngón tay, số 76 vẫn tiếp tục nhào tới.Thích Hòa càng đánh càng tỉnh táo, càng đánh mạch suy nghĩ càng rõ ràng.Người đối mặt với sát ý dữ dội của người khác thường sẽ có lúc dao động, Thích Hòa lại không.
Cậu không nhìn thấy, thế nên lòng không vướng bận.Mùi máu nồng sẽ chỉ khiến cậu nghĩ tới sư phụ vì chăn nuôi cổ trùng mà ngày ngày nỗ lực.
Để làm được một chuyện rất khó thì phải có sự quyết tâm tuyệt đối và lòng kiên trì, vì nó không tiếc hết thảy, không do dự không sợ hãi.
Đây là những gì cậu học được từ sư phụ.Số 76 đã chết, Thích Hòa buông kiếm Vân Nguyệt, dùng chưởng pháp số 76 quen thuộc giết gã, làm vỡ nát tâm mạch của gã.Lâm Chức không cho Thích Hòa cơ hội thở dốc, không chớp mắt để người mang số 69 vào.Hoắc Vô Song cũng kinh ngạc: "Phương thức huấn luyện này có phải hơi quá khắc nghiệt rồi không?"
"Trải nghiệm trước nguy hiểm không phải chuyện xấu."
Lâm Chức vẫn chưa tra ra được lí do khiến nhà họ Thích gặp nạn.
Tất nhiên chuyện này có một phần là do y quá cẩn thận, sợ kẻ giật dây nhận ra, khiến hắn để ý tới mình sớm hơn.
Dù sao y còn chưa rõ kẻ kia rốt cuộc thuộc phe nào trong 10 thế lực hàng đầu giang hồ.Mười vị trí đầu giang hồ, một cung hai trang ba môn bốn theo thứ tự là: Điểm Thúy Cung, Ngân Nguyệt Sơn Trang, Bích Nguyên Sơn Trang, Túy Nguyệt Môn, Thất Tinh Môn, Xích Vũ Môn, Ngũ Uẩn Phái, Vấn Duyên Phái, Thanh Ảnh Phái, Linh Sơn Phái.Trong đó thì Xích Vũ Môn, Vấn Duyên Phái thuộc Ma giáo Trung Nguyên, khác với Miêu Cương Cổ Giáo và Tái Ngoại* Thánh Giáo.*Có nghĩa là bên ngoài Vạn Lý Trường ThànhĐiểm Thúy Cung, Túy Nguyệt Môn và Thanh Ảnh Phái thuộc diện trung lập, bọn họ nửa chính nửa tà, khó định hình, cụ thể phải xem tác phong của chưởng môn nắm quyền.Linh Sơn Phái lại lánh đời, người trong giang hồ hiếm khi gặp đệ tử Linh Sơn Phái, nhưng mỗi đệ tử ra trận đều có thực lực không thể khinh thường.
Người trong giang hồ không biết thực lực chân chính của Linh Sơn Phái, thế nên xếp họ ở vị trí thứ 10.
Mà đệ tử của Linh Sơn Phái cũng luôn khiêm tốn bí ẩn, chưa từng có điều tiếng.Ngân Nguyệt Sơn Trang, Thất Tinh Môn, Ngũ Uẩn Phái đều thuộc kiểu chú trọng nghĩa hiệp.
Bích Nguyên Sơn Trang cũng vậy, nhưng nó lại tương đối đặc biệt, không hoàn toàn thuộc về giang hồ.Bích Nguyên Sơn Trang nổi tiếng với nghề y, đã sản xuất ra rất nhiều danh y, dược cốc và dược điền dưới danh nghĩa họ là vô số.
Người trong giang hồ chém chém giết giết là chuyện thường, bị thương cũng rất bình thường.
Nhưng chọc ai cũng không được chọc thầy thuốc, vì không ai có thể đảm bảo mình cả đời không ốm đau bệnh tật.Huống hồ Bích Nguyên Sơn Trang không chỉ có y sư sở hữu võ công, mà còn có rất nhiều thầy thuốc bình thường.
Bọn họ trải rộng khắp nơi, tưởng như bình thường nhưng thực tế lại thuộc Bích Nguyên Sơn Trang.
Thậm chí Thái Y Viện ở hoàng cung cũng có y sư của họ.Nếu Bích Nguyên Sơn Trang xảy ra chuyện, ảnh hưởng không chỉ là giang hồ.
Thế nên nơi này còn được triều đình che chở, triều đình cũng cần dùng họ để kiểm soát giá thuốc.Hồi đó, trừ Xích Vũ Môn và Linh Sơn Phái ra thì 8 nhà còn lại đều phái người tới xem chuyện nhà họ Thích.
Loại trừ Bích Nguyên Sơn Trang ra thì 7 nhà còn lại đều biểu thị có thể nhận nuôi Thích Hòa.Tất nhiên giữa 7 nhà cũng không thiếu tranh chấp.
Ví dụ như Vấn Duyên Phái của Ma giáo cũng nằm trong số đó, môn chủ không phải quang minh chính đại ngồi trong phòng phát biểu, mà là khi những môn phái khác đưa ra đề nghị, hắn cũng không chê chuyện lớn bồi thêm một câu như vậy, sau đó trốn đi xem náo nhiệt.Cổ Khống Tâm chưa rõ tung tích, không biết đã bị gieo vào người ai.Xích Vũ Môn và Linh Sơn Phái trông như không phái ai tới, nhưng rốt cuộc họ có sai đệ tử tới ngầm theo dõi không thì Lâm Chức không biết.Hoắc Vô Song nhìn dáng vẻ suy tư của Lâm Chức, không đưa ý kiến với cách nuôi dạy trẻ nhỏ của y nữa.Hắn không phải người trong cuộc, làm sao biết được tình huống thực tế, tóm lại Lâm Chức sẽ không hại đồ đệ của mình.Cuộc chiến trong sân đang ở tình thế im lìm tới quái dị.Độc Hạt không am hiểu đánh trực diện, thế nên ngay từ lúc bắt đầu gã đã tìm chỗ trốn, lợi dụng việc thiếu niên bị mù, điều chỉnh nhịp thở để thằng bé không tìm được mình.Thích Hòa không sốt ruột, lẳng lặng nghe tiếng gió.Thiếu niên chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, cậu đã học được chờ đợi trong im lặng.
Dù là thuở nhỏ bị cha mẹ nhét vào cơ quan chờ đợi tới bình minh, hay là tỉnh dậy trong quan tài, đợi vị sư phụ xa lạ tới đón.Độc không màu không vị theo gió lan tới, Thích Hòa khẽ nhúc nhích, giơ kiếm lên cuốn bay hoa tàn, đâm về một hướng.Cậu cẩn thận lắng nghe tiếng cánh hoa chạm đất, tay mân mê một mảnh lá cây, để nó như mũi tên bắn về một hướng.Độc Hạt hoảng sợ, vội vàng tránh né, phát ra tiếng động.Gã vội nói: "Sao ngươi lại không trúng độc?"
Thích Hòa không đáp, mặt mày lại có chút kiêu ngạo giãn ra.Sư phụ bồi dưỡng khả năng kháng độc của cậu suốt hai năm, bắt đầu là chút sâu độc rắn độc, sau đó là nhện bò cạp, cuối cùng chính là cổ.Thích Hòa vì thế mà nếm trải trăm loại đau đớn, làn da liên tục nát rữa, đến Lâm Đường cũng sợ.
Nhưng Thích Hòa lại tự nguyện chịu đựng những thứ này.Cậu đã hưởng qua thứ độc nhất, đó chính là máu của sư phụ.Đó là một loại cảm giác như sắp bị nhiệt độ cao làm tan đến chết.
Trong lúc Thích Hòa sốt tới mất nhận thức, vị máu tươi ở đầu lưỡi đã tan, thậm chí còn thấy ngọt.Cho nên khi cậu nói với sư phụ máu của người ngọt, sư phụ nói rằng cậu sốt tới mất tỉnh táo rồi.Độc của kẻ này còn không bằng một giọt máu của sư phụ mà cũng mơ độc được cậu?Độc Hạt tiếp tục cẩn thận ẩn núp, lần này Thích Hòa lại không đợi nữa.Cậu không tấn công mà bắt đầu luyện kiếm quyết Phồn Hoa.
Dù là kiếm rộng thì cũng không ảnh hưởng gì tới độ linh hoạt mượt mà.Người khác muốn đánh lén, cậu tất nhiên không thể đứng im chờ người ta công kích.Biết rõ có người đang canh cơ hội giết mình, Thích Hòa vẫn thoải mái múa kiếm.Lâm Chức chống má, cảm thấy đúng là rất có tính thưởng thức.Hoắc Vô Song ném bội kiếm của mình cho Thích Hòa, bảo cậu múa 100 thức đầu.Thích Hòa đổi kiếm, bóng hình tung bay.
Đương là lúc hoa đào nở đẹp nhất, giữa trời hoa rụng rực rỡ, thanh kiếm mảnh hoàn toàn biến mất trong đó.So với kiếm Vân Nguyệt thì thanh kiếm này vẫn thích hợp với kiếm pháp Phồn Hoa hơn, sự mềm mại lên một tầm cao mới.Hoắc Vô Song không khỏi cảm thán, hắn học từ nhỏ cũng không thể học nhanh được như đứa bé này.Dáng thiếu niên đứng thẳng, hồi nhỏ gầy gầy nho nhỏ, giờ còn cao hơn Lâm Chức một chút.Thanh lịch tao nhã, như lan mọc dại như gió ngày xuân.Hoắc Vô Song cười nói: "Nếu mà múa khi say thì sẽ còn đẹp nữa, tiếc là thắng bé chưa thể uống rượu."
Trong bầu không khí như vậy, Độc Hạt lại là kẻ không nhịn được.Gã mở miệng, biểu thị mình có thể làm trâu làm ngựa cho Lâm Chức, chỉ xin một con đường sống."
Ta đã nói rồi, hắn sống thì ngươi chết."
Lâm Chức đáp, độ cong nơi khóe mắt chưa từng thay đổi.Đáng lẽ ban nãy y nên ngăn cản Thích Hòa giết số 76, nhưng Thích Hòa ra tay nhanh đến mức y cũng khó nhìn thấu, chớp mắt người đã chết.Với tính tình của số 69, nhốt gã ở nơi này là hạn chế sự phát huy của gã.
Gã là kiểu phải chuẩn bị đầy đủ rồi mới ám sát, nhưng tình huống hôm nay lại không do gã chuẩn bị.Nhưng chuyện đã tới nước này, Lâm Chức tất nhiên sẽ không thả gã đi, gã không nên biết những gì diễn ra ở đây.Số 69 cắn răng, chỉ có thể liều mạng một lần.Ám khí tuôn ra từ người gã như mưa, bay về phía Thích Hòa đang múa kiếm.Kiếm phong múa thành tàn ảnh trên không trung, va chạm với ám khí thành những tiếng leng keng.Thân pháp của Thích Hòa được Bạch Vô Cầu luyện cho tới cực hạn, loại trình độ này ngay cả tránh cũng không cần.
Cậu nâng Vân Nguyệt lên, xoáy đao bốc đám ám khí đánh trả.Lần này còn phân thắng bại nhanh hơn trước, Thích Hòa trả lại bội kiếm cho Hoắc Vô Song.Hoắc Vô Song biết không còn ai thì nói: "Cũng muộn rồi, về dùng bữa thôi.
Hôm nay Khanh Khanh còn xuống bếp làm vịt bát bảo đấy."
Lâm Chức gật đầu: "Đi thôi."
Y cho người thu dọn đình viện, Thích Hòa đi theo sau y, nghe tiếng chuông trên cổ tay Lâm Chức như tiếng chỉ dẫn.Cùng với tiếng chuông này, cổ trùng trong cơ thể số 69 hóa thành nước, tan vào máu thịt.Lâm Chức truyền nội lực vào một cái chốt trong lục lạc, chuông không kêu nữa.Khi không cần dùng tới cổ, Lâm Chức hiếm khi để chuông kêu.Hồi xưa lúc còn ở trong trại, để tiện mang theo Lâm Đường và Thích Hòa, y sẽ dùng tiếng chuông để nói cho tụi nhỏ biết nên đi về hướng nào.Ngoài tình huống đó ra thì chỉ khi y trêu Thích Hòa mới cố tình lắc chuông.Có lẽ về sau nó sẽ còn có công dụng khác, nhưng đó cũng là sau này.Mọi chuyện còn nhanh hơn dự đoán của Hoắc Vô Song, đầu tháng Ba Thích Hòa đã nắm giữ được kiếm pháp Phồn Hoa, có thể xuất sư.Về sau chỉ là Hoắc Vô Song nhận chiêu cho Thích Hòa, để kiếm pháp của thằng bé nhuần nhuyễn và tùy ý hơn, thỉnh thoảng sẽ có những chiêu thức bên ngoài 120 thức kia.Thích Hòa biết thật ra ban đầu kiếm pháp Phồn Hoa chỉ có 40 thức, vào tay sư phụ của Hoắc Vô Song thành 80 thức, tới tay Hoắc Vô Song thành 120 thức.Đấu luyện với người đứng thứ 7 giang hồ, kiếm pháp của Thích Hòa ngày càng nhuần nhuyễn, cũng dần thoát khỏi cái bóng của Hoắc Vô Song.
Nhưng cái tính tùy ý sáng tạo kiếm chiêu thì lại học được trọn vẹn bản sắc.Thích Hòa đã học xong, đúng như mong muốn của Trần Khanh, Lâm Chức định ở lại cùng Thích Hòa tới mùng 9 tháng 4.Tiếc là họ vẫn không có cơ hội đó.
Mùng 3 tháng 4, Lâm Chức nhận tin ở Tây Nam phát hiện hành tung một người giống với Thích Hoành Đoạn.Đã gần 6 năm, lần đầu tiên Thích Hòa nghe được tin tức có liên quan tới người nhà.
Không cần cậu đề nghị, Lâm Chức cũng không định ở thêm.Lâm Chức chào từ biệt vợ chồng Hoắc Vô Song, dẫn theo Thích Hòa tiến về Tây Nam, chính thức bước vào vòng xoáy mang tên giang hồ.