Edit: RyNgọn núi nơi Thích Hòa luyện công gọi là núi Vô Giới, không phải là vì nó rộng lớn tới không biên giới, mà vì nó có ngọn núi hiểm trở nhất làm bình phong, cao tưởng như không thấy đỉnh, quanh năm bị tầng mây bao phủ, vươn tới tận chân trời.Nhưng một ngọn núi có nguy nga cỡ nào thì cũng vẫn có ngọn.Dù là giữa hè, gió núi lúc tảng sáng vẫn hơi lạnh, luồn qua lụa trắng bọc mắt thiếu niên.Thân ảnh gầy gò như bóng ma, dễ dàng bước qua những vách đá nhô lên dựng đứng, không ngừng nhảy lên cao hơn.
Gặp vách núi cheo leo thẳng đứng phẳng lì không có điểm dừng chân, thiếu niên lại không hề rơi xuống, khẽ đạp vào không khí, như bước trên bậc thang, tiếp tục leo lên.Đỉnh núi rộng lớn, Bạch Vô Cầu râu tóc bạc phơ, người đầy mùi rượu, nheo mắt nhìn ánh bình minh.Ánh ban mai dát lên hào quang cho thiếu niên đang thoăn thoắt leo lên, khiến lão than thở."
Nếu đồ đệ của ta mà thấy Thê Vân Tung hắn mất 7 năm cũng không học được, lại bị một đứa bé như ngươi thành thạo, chắc sẽ tức tới nỗi 10 ngày không uống rượu mất."
"Tiên sinh, con đến chào từ biệt."
Thích Hòa đặt vò rượu mạnh trong tay xuống, nhắc nhở: "Uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe, ngài vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn."
"Đi đi đi đi, lão già này phải ở đây suốt hơn một năm, xương cốt sắp tan thành từng mảnh rồi."
Bạch Vô Cầu không tiến tới lấy rượu mà nói với vẻ phức tạp: "Về sau nếu sư đồ các ngươi gặp phải tên đồ đệ kia của ta...
Nếu nó dám trộm đồ của các ngươi, coi như nể tình ta, nhẹ tay với nó một chút.
Chỉ cần không đánh tàn phế tay chân là được, còn đâu cứ thoải mái."
Một năm rưỡi, Bạch Vô Cầu lẩm nhẩm trong lòng, còn là một đứa bé mù nữa.Lão có linh cảm có lẽ chỉ vài năm nữa, giang hồ này sẽ dấy lên gió tanh mưa máu.
Nhưng lão đã rời khỏi giang hồ từ lâu, không muốn dính dáng tới nữa, giờ chỉ có thể mặt dày nỗ lực để lại ấn tượng với người ta, biết đâu sau này lại phát huy tác dụng.Thích Hòa gật đầu, quay người vội vàng xuống núi.Bạch Vô Cầu chợt nhớ ra, vội vàng giơ tay: "Ấy ấy ấy từ từ, cổ, sư phụ ngươi hạ cổ ta đó, mau lấy ra cho ta!"
Thích Hòa quay đầu lại cười bảo: "Tiên sinh, sư phụ con đã lấy cổ ra rồi."
"Hả?
Khi nào?
Sao ta không có cảm giác gì hết vậy, hai người các ngươi không gạt ta chứ?"
Bạch Vô Cầu liên tục ném ra vấn đề, nhìn bóng dáng Thích Hòa dần biến mất, lầm bầm: "Chạy nhanh thật."
Lão mò lấy vò rượu bên cạnh, có chút đắc ý vểnh lâu: "Không hổ là người ta dạy."
Thích Hòa vận khinh công bay ra khỏi núi, một mạch đi tới bên ngoài rừng.Cậu nghe được ba tiếng hít thở, một là ngựa, một là ở bên ngoài xe ngựa, hẳn là người đánh xe.Căn cứ vào tần suất hô hấp, người đánh xe cũng là kẻ luyện võ.Gã vén rèm lên, Thích Hòa lên xe, ngửi được mùi hương đặc thù của sư phụ.Thanh niên đang ngồi nghiêng bên trong buồng xe được trải da hổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hè oi bức, trong góc xe có đặt một bình băng, hơi xua đi cái nóng.Thích Hòa mò được cái quạt tròn đặt bên cạnh bình, mở nắp bình ra, bắt đầu quạt gió, còn vận nội lực để khí lạnh lan ra trong xe nhanh hơn.Gió mát từng trận, mặt mày Lâm Chức giãn ra một chút.Cơ thể này cực kì sợ nóng, trước đó ở trong trại vẫn luôn mặc trang phục Miêu Cương nên cũng không tới nỗi nào.
Hai năm này ra ngoài mới thấy được gian nan, dù có mặc mỏng đến mấy thì trang phục Trung Nguyên vẫn luôn là lớp chồng lớp.Nội lực có thể chống lạnh, lại khó mà kháng nóng.
Cũng may Thích Hòa mùa hè là một cục băng nhỏ, không chỉ có tay chân lạnh, người cũng lạnh, nên buổi tối Lâm Chức ngủ cũng không bị nóng quá."
Nói xong với Bạch Vô Cầu rồi à?"
"Vâng, Bạch tiên sinh nói nếu ngày sau chúng ta gặp đồ đệ của ông ấy thì hãy nể mặt ông ấy xử lý nhẹ chút."
Lâm Chức khẽ cười, xem như trả lời.Lòng bàn tay bỗng cảm nhận được mát lạnh, Lâm Chức mở mắt, thấy Thích Hòa đang dán tay vào tay phải của y."
Sư phụ, hay là con ủ chân cho người nhé?"
Một tay thiếu niên đã đặt lên vạt áo, định dùng bụng làm lạnh chân cho sư phụ.
Hồi trước ở trong trại, mùa hè người trong trại gần như không đi vớ, sư phụ thỉnh thoảng sẽ gác đôi chân trần lên người cậu.
Chẳng qua giờ ra ngoài sư phụ lại hiếm khi làm vậy.Lâm Chức cười giễu cợt: "Người ngoài không biết lại tưởng ta đang nô dịch con."
Thích Hòa lắc đầu: "Ai dám nói vậy, con chỉ là sợ sư phụ bị nóng mệt người."
"Được rồi, người thì bé tí, còn không đủ cho ta giẫm hai cái."
"Sư phụ, con trưởng thành rồi."
Thích Hòa nhíu mày, tiến hành cường điệu.Một năm qua Thích Hòa lại cao hơn không ít.
Mặc dù mới 12 tuổi, nhưng cậu nhóc đã cao ngang ngực Lâm Chức, đấy là còn chưa tới tuổi trổ mã, thêm mấy năm nữa e là sẽ cao hơn rất nhiều.Lâm Chức chống cằm đánh giá thiếu niên đang cầm tay mình.
Khung xương tướng mặt của Thích Hòa rất đẹp, không phải kiểu đẹp rực rỡ sắc sảo, mà giống như ấn tượng của mọi người về quê hương Xuân Nghi của cậu, đẹp và tĩnh lặng.
Hàng mày như núi xa, khiến lụa trắng che mắt như sương trên núi, khó lòng nhìn rõ, lại góp phần khiến sống mũi càng thêm vượt trội, có thể thấy được sau này sẽ là một thanh niên tuấn tú cỡ nào."
Đúng, Tiểu Hòa nhà ta đã lớn rồi."
Ngữ điệu miễn cưỡng không giấu được ý trêu chọc, y buông tay trái xuống, đổi tư thế.
Ống tay áo theo đó rủ xuống, khiến cái chuông bạc đeo trên cổ tay khẽ vang.Năm ngoái Lâm Chức đã tiến hành cải tạo chuông của mình.
Đeo chuông bạc ở eo kết hợp với trang phục Miêu Cương đúng là rất thích hợp, nhưng ở Trung Nguyên mà mặc đồ Miêu Cương thì quá gây chú ý, không khác nào ra nắng lắc lư cho người ta thấy thân phận của y, rất dễ bị để mắt tới.Huống hồ thế đạo này xưa nay không thiếu hiệp khách luôn sẵn sàng xắn tay áo trừ gian diệt ác bảo vệ chính nghĩa, giết người của cổ giáo đâu cần lý do.
Y không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết, đổi chuông đeo ở eo thành vòng tay.Vòng tay dạng xích treo những cái lục lạc to nhỏ không đều, cái lục lạc to nhất rỗng ruột, bên trong là nhà của cổ trùng Thiên Tinh.Trong một hạt nhỏ hơn thì là con tiểu trùng chuyên dùng để truy tìm tung tích Lâm Chức mới luyện được năm nay.Nghe sư phụ trêu chọc, Thích Hòa không đáp, chỉ dùng lòng bàn tay của mình dán vào lòng bàn tay Lâm Chức, đo tay xem chênh lệch lớn nhỏ.Một ngày nào đó, tay của cậu sẽ to và rộng hơn tay sư phụ, tay của sư phụ sẽ bị cậu nắm trọn.Thích Hòa âm thầm chờ mong, chờ mong ngày mình trở nên mạnh hơn nữa.Lâm Chức nhìn đứa nhỏ cúi đầu so tay, cũng dung túng cho động tác của thằng bé, nói về kế hoạch tiếp theo."
Lần này chúng ta sẽ đi mất khoảng 3 ngày đường, tới phương Bắc, tìm Công Tử Kiếm Hoắc Vô Song.
Ta đã làm giao dịch với hắn, hắn đồng ý dạy con kiếm thuật."
Công tử kiếm Hoắc Vô Song nức tiếng giang hồ bằng kiếm pháp Phồn Hoa, đứng thứ 6 trên bảng xếp hạng top 100 hiện giờ.
Nhưng hắn đã mai danh ẩn tích rất lâu, từ mấy năm trước đã cùng vợ thoái ẩn giang hồ, không rõ tung tích.Hai năm trước Lâm Chức nghe được tin của hắn, hóa ra là vợ hắn bị bệnh, hắn tìm y hỏi thuốc bốn phương cho đến nay.Hai năm qua đi, bệnh của vợ hắn vẫn chưa hết, từ tình báo Lâm Chức nhận được thì vợ hắn e là đã hết thuốc cứu chữa, ngày sống không còn nhiều.Nửa tháng trước Lâm Chức tiếp xúc với Hoắc Vô Song, thân phận cổ sư của y khiến hắn quyết định mạo hiểm một lần.Lâm Chức không cần bắt mạch, kết luận mạch chứng của Hoắc phu nhân có thể xếp thành núi nhỏ, tất cả thầy thuốc tới khám sau đó đều đưa ra một đáp án.Tâm mạch bị tổn hại, khó mà trị liệu.Lâm Chức có thể luyện cổ bảo vệ tâm mạch của nàng, nhưng loại cổ trùng kéo dài tính mạng này thường yêu cầu hấp thụ sự sống từ người khác.Thích Hòa nghe sư phụ nói, thiếu niên đi theo y vài năm đã đoán được Lâm Chức muốn luyện cổ gì."
Cổ Tử Mẫu để chuyển sự sống?"
"Đúng."
Cổ tử sẽ hấp thụ chất dinh dưỡng từ cổ mẫu, duy trì sự sống.Hoắc Vô Song trả lời, hắn bằng lòng trồng cổ mẫu lên người mình, cùng phu nhân đồng sinh cộng tử.Vì chút hi vọng sống này, hắn không hề do dự trước điều kiện Lâm Chức đưa ra, thậm chí giục y mau chóng dẫn người tới.Thích Hòa nói: "Tình cảm của họ thật tốt."
Ngón tay Lâm Chức nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay Thích Hòa, y nói: "Không hỏi tại sao ta lại dẫn con đi học kiếm pháp?"
Thích Hòa vốn học đao, sau lại học chưởng pháp.
Hai thứ này có sự tương đồng nên không thành vấn đề, còn giúp Thích Hòa nghĩ ra một bộ đao pháp tương tự với đao pháp Hoành Đoạn, lại có phong cách của Hạo Nhiên Chưởng, thậm chí có thể phối hợp qua lại giữa chưởng và đao.Giờ lại học kiếm, e là sẽ còn khó học hơn cả người mới, thậm chí kết quả rất có thể là không am hiểu thứ nào hết.Dù là đao pháp Hoành Đoạn hay là Hạo Nhiên Chưởng thì đều dùng phong cách tấn công mạnh mẽ, thậm chí lấy công làm thủ, mục tiêu là phải nhanh mạnh chuẩn đả kích nhược điểm của đối phương, ép cho đối phương phải lùi liên tục.
Dù cho đối phương biết rõ một đao một chưởng kia sẽ đánh vào đâu thì cũng không có sức chống cự.Nhưng kiếm pháp Phồn Hoa của Hoắc Vô Song, nó đẹp đúng như cái tên của nó, không gọn gàng dứt khoát, thậm chí có rất nhiều kiếm chiêu trong mắt người ngoài là thừa thãi không cần thiết.Chiêu thức hoa lệ như ngàn vạn phồn hoa, tung bay ảo diệu, khiến người ta khó lòng xác định điểm rơi, có thể nói là một thái cực trái ngược với những công phu Thích Hòa từng luyện."
Sư phụ chắc chắn có ý của người, chỉ là con vẫn chưa hiểu thấu đáo."
Đúng là Thích Hòa không hiểu, nhưng sư phụ tốn nhiều công sức như vậy để tìm Hoắc Vô Song truyền thụ kiếm pháp cho cậu, Thích Hòa không muốn phụ lòng tốt của sư phụ."
Ngô Phong đã từng noi với ta, chiêu thức của người tập võ nếu có thể tương đồng với bản tính của người đó thì sẽ làm ít công to."
Ngô Phong không nói uyển chuyển như vậy, ông ta bảo Lâm Chức là Thích Hòa học chưởng pháp rất nhanh, nắm giữ tốt, nhưng chuyện này chỉ có thể chứng tỏ là Thích Hòa thông minh, chứng tỏ ngộ tính võ học của thằng bé cao, nhưng Thích Hòa không phù hợp với nó.Ngô Phong là người thẳng thắn, không có quá nhiều toan tính, hồi trẻ một lòng muốn đạt tới đỉnh cao của võ học, liên tục tìm người khiêu chiến tỉ thí.Thích Hoành Đoạn phát triển đao pháp Hoành Đoạn tới đỉnh cao mang về huy hoàng cho gia tộc, lại cũng là một người sảng khoái chính trực, không có quá nhiều lòng dạ suy tính.Thích Hòa lại khác, tuổi nhỏ đã thông minh, kín đáo cẩn thận, gia đình gặp biến cố lại càng thêm nhạy cảm, không dễ để lộ ý nghĩ trong lòng mình, có tính mê hoặc cao, có thể nói là trong bông có kim.Đao pháp và chưởng pháp như vậy, thằng bé sẽ vận dụng được tốt, nhưng Thích Hòa hoàn toàn có thể đi con đường khác để trở nên tốt hơn."
Ta để con học khinh công của Bạch Vô Cầu, học kiếm pháp của Hoắc Vô Song, không phải là để con đi theo con đường của họ.
Ta hi vọng con có thể từ chiêu thức của họ tìm được phong cách cho riêng mình."
"Người khác không nhìn ra sát chiêu của con thì sao nhìn thấu được con."
Thích Hòa suy tư rồi gật đầu: "Đồ nhi đã hiểu."
Thích Hòa thả tay Lâm Chức ra, đổi sang tay khác nắm.Đôi môi nhạt màu nhếch lên, tạo thành độ cong ngoan hiền, giải thích: "Tay kia nóng rồi ạ."
Lâm Chức xác định Thích Hòa còn chưa tới cái tuổi hiểu tình ái, thằng bé chỉ đơn thuần muốn đối xử tốt với sư phụ.Y cũng yên tâm, thế giới của trẻ con không nên nhiễm bất cứ sắc thái mập mờ nào của người trưởng thành.Sức khỏe Hoắc phu nhân không tốt, bởi vậy nên hai vợ chồng sống trong một tòa nhà yên tĩnh tách biệt với bên ngoài, tránh bị quấy rầy.Khí hậu nơi này rất đẹp, thích hợp để nghỉ mát vào mùa hè.
Lâm Chức tới đây cũng thấy thoải mái hơn, dắt Thích Hòa vào trong.Hoắc Vô Song chờ đã lâu, nghe tin lập tức ra ngoài đón Lâm Chức."
Những thứ ngươi viết trên danh sách ta đã chuẩn bị xong, phòng tối cũng đã có, chừng nào ngươi có thể bắt đầu luyện chế?"
"Ngay bây giờ, ta cần lấy máu của ngươi và phu nhân."
"Đi theo ta."
Hoắc Vô Song dồn hết tâm tư vào việc kéo dài tính mạng cho thê tử của mình, đợi lấy xong máu, hắn mới phát hiện thiếu niên mắt mù đi theo cổ sư trẻ tuổi kia.Nhịp thở và động tác của thiếu niên này không khác gì người thường nên ban nãy hắn không nhận ra khuyết tật của thằng bé.Hoắc Vô Song quan sát Thích Hòa, cũng không liên tưởng tới Thích tiểu công tử mắt mù bị diệt môn 3-4 năm trước, chỉ cảm thấy võ nghệ của đứa nhỏ này không tầm thường.Bởi vì con cổ kia chưa được luyện thành, Hoắc Vô Song bèn dạy trước cho Thích Hòa 20 thức đầu tiên của kiếm pháp Phồn Hoa.Nghe thì rất nhiều, thực tế lại không phải, bởi kiếm pháp Phồn Hoa có tổng cộng 120 thức.Trong lúc đó Lâm Chức cũng ra ngoài quan sát mấy lần, chỉ cảm thấy nhận xét của người giang hồ rằng kiếm pháp Phồn Hoa "khiến người ta hoa mắt" là rất đúng trọng tâm.Có mắt nhìn còn mệt, chứ đừng nói là người mắt mù.Cũng may Thích Hòa đủ kiên nhẫn, trí nhớ và khả năng tiếp thu cũng tuyệt vời, theo kịp được tiến độ.
Chỉ là chiêu kiếm của cậu nhóc đẹp thì có đẹp, nhưng không có sự linh động.Lâm Chức tốn tầm nửa tháng mới luyện ra một cặp Cổ Tử Mẫu.Hoắc phu nhân là một nữ nhân có vẻ ngoài thanh tú, khí chất như đóa sen, ôn hòa nhã nhặn.Bởi vì ốm yếu nên nàng gầy tới đáng sợ, Lâm Chức cẩn thẩn cắt một đường trên tay nàng.
Sắc mặt nữ nhân không hề thay đổi, còn quay sang nhìn phu quân trấn an.Cổ Tử tiến vào trong cơ thể Hoắc phu nhân, đau tới mức nàng phải nhíu mày ôm ngực.
Lâm Chức đã báo trước sẽ có tình huống này, nhưng Hoắc Vô Song vẫn hoảng, thấy thê tử một lúc sau hết đau hắn mới thở phào, để Lâm Chức trồng Cổ Mẫu vào người mình.Lâm Chức lại rạch một lỗ trên lồng ngực Hoắc Vô Song, trên tay y là Cổ Mẫu đen nhánh.
Y nhẹ nhàng lắc chuông bạc, Cổ Mẫu ngửi được mùi máu quen thuộc, chui vào trong máu thịt.Cơ thể bị Cổ Mẫu hấp thu dinh dưỡng sẽ phải chịu nhiều đau đớn hơn, Hoắc Vô Song lại không có phản ứng gì, sốt sắng hỏi thăm tình trạng của thê tử."
Khanh Khanh, tim còn đau không, còn cảm thấy thở không ra hơi không, có muốn ho không?"
Hoắc phu nhân do dự đè lên ngực, không chắc chắn lắm nói: "Hình như không còn khó chịu như trước nữa."
Hoắc Vô Song thở phào, có hiệu quả là được.Hắn trút bỏ vẻ u sầu nhiều ngày, khuôn mặt luôn mất tinh thần nay hớn hở vui mừng, liên tục cảm tạ Lâm Chức.Sau đó nhìn thiếu niên bịt mắt bằng lụa trắng, theo bản năng hỏi: "Cổ thuật của ngươi cao như vậy, nhưng mắt của lệnh đồ lại..."
Lâm Chức chỉ cười chứ không đáp, đề tài này cứ như vậy bị bỏ qua.Sau khi trở về chỗ ở, Thích Hòa mới nói với Lâm Chức: "Sư phụ, mặc dù bây giờ con không nhìn được, nhưng cũng không có gì ảnh hưởng, người đừng lo."
"Con sẽ nhìn thấy."
Lâm Chức xoa đầu cậu nhóc, như thể Thích Hòa vẫn là đứa bé 8 tuổi năm đó, nói cho cậu nghe cùng một đáp án.Sức khỏe của thê tử có chuyển biến tốt, Hoắc Vô Song càng thêm nghiêm túc dạy Thích Hòa.Cho dù thiên phú của Thích Hòa rất cao, Hoắc Vô Song vẫn không khỏi phàn nàn với Lâm Chức."
Kiếm pháp Phồn Hoa của ta phải mềm mại, linh động, tung bay khó lường.
Tiểu Hòa cầm kiếm như cầm đao, sự sát phạt quá nặng, khó mà giấu sắc bén."
Kiếm pháp Phồn Hoa do sư tổ của Hoắc Vô Song sáng tạo, mong muốn hòa hợp với đất trời, giấu kiếm trong mưa hoa rực rỡ, khiến người khó lòng phân biệt thứ ở giữa mày là hoa hay là kiếm.
Nhưng Thích Hòa vung kiếm, phồn hoa chỉ như màn che, sau nó chính là đao kiếm, mất đi cái tinh túy của bộ kiếm pháp này.Lâm Chức suy tư rồi rủ mắt cười: "Lấy kiếm làm đao thì có gì không thể."
Hoắc Vô Song muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhiều lời, dốc sức truyền dạy.Lần này thời gian học của Thích Hòa lâu hơn bất cứ lần nào trước đó.Kiếm quyết và tâm pháp của kiếm pháp Phồn Hoa trái ngược với tất cả những gì cậu từng học, cậu cần thời gian điều hòa hai loại nội lực hoàn toàn khác biệt trong cơ thể, cũng phải chịu đựng cơn đau mỗi khi tung chiêu mà vận sai kinh mạch.Thích Hòa không ngừng nghĩ tới những gì sư phụ từng nói, kết hợp khinh công Mạn Vân của Bạch Vô Cầu vào, thời gian dần trôi cũng lĩnh ngộ được đôi chút.Chỉ là kiếm với cậu là thứ quá nhẹ, không thể vung ra khí thế của đao pháp Hoành Đoạn hay Hạo Nhiên Chưởng.
Còn đao thì quá nặng, hoàn toàn không thể dung hợp với sự linh hoạt và tung bay của khinh công lẫn kiếm pháp Phồn Hoa.Lâm Chức thấy được tất cả, vào sinh nhật 13 tuổi của Thích Hòa, đưa cho cậu một món quà.Đó là một thanh kiếm bản rộng, trên giang hồ chưa từng có kiếm nào kiểu dáng như vậy, nó nặng và to hơn kiếm mỏng rất nhiều, nhưng lại nhẹ và hẹp hơn đao.Thích Hòa thích tới nỗi không muốn buông.
Thiếu niên tuấn tú trước mặt người ngoài luôn lễ độ ôn hòa giờ phút này lại ôm eo sư phụ làm nũng, đặt tên cho thanh kiếm này là "Vân Nguyệt".Rượu ngon ba ngàn vò, cuồng ca mời ai uống?
Vân Nguyệt và Thiên Tinh.Hoắc Vô Song cũng rất hứng thú với thanh kiếm kì lạ này, phải biết đao và kiếm là hai loại vũ khí có cách dùng sức khác nhau, nó không chỉ là khác biệt về ngoại hình.Tiếc là hắn không sờ được, gặp phải cái đinh mềm Thích Hòa.Từ ngày có Vân Nguyệt, Thích Hòa như cá gặp nước, ý tưởng trong lòng cũng ngày một rõ ràng.Lại một mùa xuân nữa, thiếu niên trong đình như tùng như bách, thân kiếm to rộng dính lên cánh hoa, vung vẩy trong gió, mông lung che khuất sắc lạnh.Hoắc Vô Song đứng một bên, đã hiểu câu "lấy kiếm làm đao" năm đó của Lâm Chức nghĩa là gì.Lúc có hứng hắn sẽ cầm đại một thứ đánh với Thích Hòa, lại chưa từng rút kiếm của mình, vì như thế là ức hiếp trẻ con.
Với công lực của hắn, dù là dùng một nhành liễu cũng có thể thoải mái đánh với Thích Hòa.Cành liễu mềm dẻo, rất phù hợp với kiếm pháp Phồn Hoa, mà kiếm của Hoắc Vô Song cũng là một thanh kiếm dẻo.Những lúc như vậy, Thích Hòa luôn có cảm giác cành liễu như rắn.
Cậu nghe được tiếng gió hỗn loạn, dùng Vân Nguyệt chặn công kích của Hoắc Vô Song, lại bị cành liễu mềm mại quấn lấy cổ tay.
Cậu xoay cổ tay, nội lực chấn động, cành liễu đứt gãy.Mỗi lần như vậy, Hoắc Vô Song sẽ cười thả ra cành cây đã gãy, tiếp tục chỉ dạy.Lâm Chức đứng trên cầu, nhìn thiếu niên không ngừng tiến bộ.Hoắc phu nhân đứng bên cạnh y, ánh mắt nhìn Thích Hòa tràn đầy yêu thương.
Nàng không có con, rất yêu thương và đau xót cho Thích Hòa, thế nên cũng thân thiết với thanh niên xinh đẹp bên cạnh, dù cho nàng biết đối phương là cổ sư rất nguy hiểm."
Tẩu phu nhân, phiền tẩu chăm sóc thằng bé mấy ngày, đệ phải ra ngoài một chuyến, chừng bốn ngày nữa sẽ về."
"Được, đệ đi cẩn thận."
Lâm Chức đã tìm ra đối thủ cho Thích Hòa, lần này ra ngoài là để bắt người.Trời vừa đổ mưa, xe ngựa chạy trên con đường đá xanh, làm tóe lên bọt nước.Lâm Chức ngồi trong xe, đối diện còn có hai người khác.Một kẻ mặt sẹo ngực có vằn hổ, trông rất hung ác.
Kẻ còn lại mặt trắng người gầy, môi tím đen, trông như sắp chết.Một con tôm nhỏ vô danh trên giang hồ cũng sẽ không tự nguyện làm đối thủ luyện tập cho người khác, chớ nói chi là cao thủ nổi tiếng.
Võ công càng cao, tất nhiên càng kiêu ngạo.
Thế nên những người Lâm Chức lựa chọn cho Thích Hòa đều là bị ép phải tự nguyện."
Giang hồ xếp hạng bảy mươi sáu, phản đồ Ngũ Uẩn Phái.
Giang hồ xếp hạng sáu mươi chín, Độc Hạt thiện dùng ám khí."
Lâm Chức cong mắt, sắc mặt hai người đối diện đang trúng nhuyễn cân tán dù rất khó coi, nhưng đều không mở miệng.Cái bảng xếp hạng Bách Hiểu Sanh này thật thú vị.
Nếu là đối đầu trực diện, 69 chắc chắn không đánh lại 76.
Vì 76 trước khi trở thành phản đồ của Ngũ Uẩn Phái đã từng là đệ tử thân truyền của trưởng lão, chưởng pháp lợi hại.
Nhưng số 69 được người ta gọi là Độc Hạt lại rất âm hiểm ác độc, gã có thể ngầm mưu đồ lẳng lặng ám sát người ta.Người của Lâm Chức chỉ mất 2 ngày để tìm và bắt được 76, nhưng 69 lại mất tới 5 ngày, bởi vì gã quá cẩn thận, xung quanh có quá nhiều ám khí."
Ta nói hẳn là các ngươi nghe được, biết mình sẽ phải làm gì chứ?"
Ngón tay Lâm Chức khẽ chạm vào chuông bạc trên cổ tay, dù cho lục lạc không kêu thì sắc mặt hai kẻ đối diện cũng xanh mét.Bọn họ thật sự không muốn trải nghiệm lại cảm giác côn trùng chui trong bụng nữa, 2 ngày trước khi lên đường đã nếm đủ rồi.76 ồm ồm nói: "Biết, giết người ngươi chỉ định."
69 không lên tiếng, khi bị bắt gã đã biết mình chỉ còn con đường chết, nghe vậy cũng không mấy lạc quan.Thanh niên trước mắt có thế lực lại thiện cổ, người y không giết được, bắt họ đi giết, khác nào để họ đi chịu chết.Lâm Chức không quan tâm ý nghĩ trong lòng họ, chỉ cần họ làm theo lời y nói là được.Thậm chí y chẳng cần nói cho họ biết chân tướng là gì, dù họ có biết hay không thì cũng vậy, bọn họ chỉ cần dốc toàn bộ công lực kích thích Thích Hòa là được.Giang hồ hiểm ác, khi bị tấn công, không ai biết điểm dừng là gì.01 bỗng kêu lên trong đầu Lâm Chức: [Kí chủ, trên xe có người!]01 mở bản đồ, một chấm đỏ thình lình di động theo bọn họ.Lâm Chức vốn đang suy tư không biết mới đầu đã bắt đồ đệ giết người có hơi quá ác không, không ngờ đã có kẻ tự đưa tới cửa.
Lâm Chức bảo dừng xe, xe ngựa lập tức ngừng.Lâm Chức xuống xe, trên nóc trống trơn, không một bóng người.01: [Hắn trốn xuống gầm rồi ạ!]Lâm Chức không hề bất ngờ, cúi người nhìn xuống, đối diện với một cặp mắt si mê.Lâm Chức mỉm cười, mở miệng mời: "Có muốn lên xe ngồi một lát không?"
Y đã xem hết chân dung của 100 người trên bảng xếp hạng, nhận ra kẻ trốn dưới gầm xe là ai.Từ hôm qua y đã gặp kẻ này, chỉ là không phải gặp mặt trực tiếp.Y uống trà trong trà lâu, tên này ở nóc nhà đối diện nhìn trộm y.Giang hồ xếp hạng 81, Triệu Chính Phi.
Trái ngược với cái tên chính trực của mình, con người gã chẳng hề đứng đắn.Công phu của gã không hề kém hai người trong xe, sở dĩ thứ hạng kém nhiều như vậy bởi vì gã là hái hoa tặc, là thể loại bị đa số người khinh thường.Xếp hạng của Bách Hiểu Sanh căn cứ vào mức độ gây tổn thương, cái loại chỉ một lòng hái hoa không giết người cướp của như Triệu Chính Phi, phủ nha bộ có khi còn chú ý tới gã nhiều hơn là giang hồ.Gã đứng thứ 81 là vì gã đã từng đùa bỡn Giảo Long Tiên Trần Tích Nương nổi tiếng là bà điên, vậy mà lại không chết, cũng có chút công phu bản lĩnh thật.Mỹ nhân phù dung đã tự mở miệng mời, Triệu Chính Phi lập tức hồn bay lên trời, mơ màng đồng ý, đi theo Lâm Chức lên xe.Đến khi nhìn thấy hai người khác trong xe, gã mới chợt thấy bất an."
Mỹ nhân, sao lại có nhiều người như vậy."
Triệu Chính Phi hơi co quắp, không nhịn được xoa tay.Lâm Chức khẽ cười: "Nhiều người mới náo nhiệt."
Ba kẻ này lần lượt xuất hiện trước mặt Thích Hòa, cho chúng chút hi vọng sống, để cả ba cùng xông lên.Mỹ nhân cười một tiếng, sợ hãi trong đầu Triệu Chính Phi lập tức bay mất ráo.Hai người khác thầm chửi đồ ngu, muốn có mỹ nhân thì còn phải xem ngươi có mạng không đã.Thích Hòa trông mong mấy ngày, cuối cùng cũng nghe được tiếng chuông của sư phụ.Khóe môi thiếu niên mới giương lên, đã nghe được âm thanh của kẻ bên cạnh sư phụ."
Mỹ nhân, nơi này là nhà em sao, đẹp thật đó."
"Em tên gì, đã có hôn phối chưa?"
"Em dùng huân hương gì vậy, sao mùi lại thơm thế?"
Mỹ nhân tiếp tục đi về phía trước, không đáp nửa câu, Triệu Chính Phi tiếp tục si mê nhìn y: "Rõ ràng thấy được đỉnh Quần Ngọc, mặt người nhành hoa đều thắm xuân*."*Gốc là 分明群玉山头见, 人面花枝一样春, nằm trong bài 4 câu thơ của Hoàng Phủ Bàng, một nhà thơ thời Đường.
Bài thơ này là để miêu tả vẻ đẹp của một người giống như cảnh đẹp thiên nhiên trong ngày xuân, bản edit là chém gió.Kiếm sắc xé rách không gian, nghiền nát cánh hoa, cắm xuống đất.
Vì dùng quá nhiều nội lực mà thân kiếm còn chấn động, phát ra tiếng ù ù.Thích Hòa đứng dưới tàng cây, mặt mày rét lạnh.Thiếu niên 14 tuổi không hiểu tình ý, nhưng đã biết như thế nào là sát ý.
Tác giả có lời muốn nói:Mới biến thành mạ thôi, còn một thời gian nữa mới chín, cái vui sướng của nuôi chồng từ bé là khi nửa xanh nửa vàng như vậy mà~*Đã giải thích ở chương trước, tác giả đang chơi chữ tên Thích Hòa.
Cũng thâm nho lắm, mạ non là còn xanh, mạ là thời kì Thích Hòa 12-17 tuổi tức nửa chín aka nửa vàng nửa xanh, đến khi thành lúa là 17-18 là vàng khè luôn =))))))))))))))))