Edit: RySắc trời ngả hoàng hôn, sắp tối rồi.Tạ Thanh bĩu môi sửa soạn lại trang phục, từ trên xuống dưới tỏa ra sự u uất không hài lòng.Hắn chỉ cởi mỗi khóa quần, nhưng quần áo vẫn bị bẩn.
Tạ Thanh dùng khăn ướt lau, vừa lau vừa chửi cái con tập làm văn thành tinh kia sửa lại thiết lập của hắn.Không khí tốt như thế mà không thể chơi tới bến.Không gian của quan tài này rộng hơn mấy cái bên ngoài, cũng sâu hơn, miễn cưỡng đủ cho Lâm Chức quỳ ghé vào trên người Tạ Thanh, nhẹ nhàng nhấp nhô.Y đợi Tạ Thanh lau xong mới hóa về dạng người, lắng nghe nhịp tim ổn định trong lồng ngực hắn.01 không thông báo nhiệm vụ thành công, chứng tỏ Tạ Thanh còn chấp niệm chưa hoàn thành có liên quan tới y.
Lâm Chức không biết là cái gì, cũng không muốn biết.
Từ trong tiềm thức y đã cảm thấy nhiều khả năng không phải nội dung gì nghiêm chỉnh.Đào Xuyên ở bên ngoài nhắc nhở mọi người sắp tới đêm, để tất cả chuẩn bị sẵn sàng.Khi vệt sáng cuối cùng biến mất nơi chân trời, vầng trăng không có tầng mây che đậy treo cao, ánh sáng trắng bệch phủ xuống.Khu nghĩa địa phía Đông im ắng, các quan tài không có động tĩnh nào, như thể chúng vốn nên như vậy.Từ sâu trong rừng vọng ra tiếng gầm ghè trầm thấp, Thi Vương không nhận được hưởng ứng từ bầy tôi mở to mắt, ra khỏi quan tài, một lần nữa ra lệnh.Tiếng cương thi va chạm với quan tài cực kì rõ rệt trong đêm, khiến các người chơi thầm lo lắng.Đối mặt với mệnh lệnh của Thi Vương, chú an hồn mất một phần hiệu lực.
Những cương thi vốn nên ngủ say đã bị đánh thức, muốn ra khỏi quan tài, nhưng chúng chịu ảnh hưởng của bùa vàng và chú thuật nên tạm thời chưa ra được.Ngày càng có nhiều cương thi va chạm với quan tài, các người chơi cũng lập tức tiến hành ngụy trang, tránh cho bị phát hiện.Lâm Chức đè lại tay Tạ Thanh, ra hiệu cho hắn không cần đánh nắp quan tài.Cái quan tài gốc và xác khô trong đó đã hóa thành bột mịn từ lâu, Lâm Chức ngụy trang cho quan tài của mình, làm vài thủ thuật che mắt, khiến người ta nhìn vào tưởng đây vẫn là cái quan tài ban đầu.Nếu không che giấu thì đồng đội đã phát hiện chấn động kì lạ và âm thanh vọng ra.Sương mù xám trắng tràn ra từ khe hở quan tài, tiếp tục tạo thành ảo ảnh cho người nhìn.Thi Nhất Mông vừa đẩy cái xác bên cạnh mình, vừa thầm kính nể đồng đội ở sát vách.Hai người nhét chung một chỗ không biết là học từ đâu, nhưng một người chắc chắn đã phải hi sinh rất lớn.Thi Nhất Mông thổn thức trong lòng, tiếp tục dùng người bạn cùng phòng 1 tiếng qua để tông quan tài.
May mà cương thi bị ánh nắng giết xong trở nên khô cạn không còn mùi xác chết nữa, nếu không thì đúng là không ở nổi.Thi Vương nhảy ra khỏi rừng, thấy một đống quan tài không ngừng lắc lư, trên mỗi cái đều dán bùa vàng chu sa, lập tức gầm thét.Gió nổi lên, bùa vàng trên quan tài rì rào trong gió như sắp bị cuốn rơi, nhưng khi gió ngừng, chúng vẫn vững vàng tại chỗ.Chuyện này khiến Thi Vương càng tức giận, khuôn mặt mọc đầy lông xanh của nó trở nên dữ tợn đáng sợ, mắt tỏa ra ánh sáng đỏ.Nó muốn dùng thi độc ô nhiễm những lá bùa vàng này, làm chúng mất hiệu quả.Nhưng đúng lúc này, một cái quan tài bỗng bật nắp, cái nắp bay thẳng về phía Thi Vương.Tay Thi Vương chọc thủng quan tài, làm nó vỡ vụn, sau đo đối diện với một cây kiếm đồng tiền.Cùng lúc đó, lại có vài bóng người nhảy ra từ quan tài.Tiểu Cửu nắm bóng lửa ném về phía Thi Vương, Thi Vương đánh bay kiếm đồng tiền, né tránh ngọn lửa, lại bị một khối ánh sáng đập trúng.Nó gào lên những tiếng thảm thiết xuyên thấu rừng cây, khiến các quan tài lắc lư mạnh hơn, bùa vàng lung lay.Thi Vương mặc kệ đạo sĩ, chuyển sang tấn công nhân loại dám làm nó bị đau.Tạ Thanh không ngạc nhiên trước kết quả này, thiên phú của hắn đúng là luôn gây max điểm thù hận với quái.Các đồng đội giật mình, bọn họ biết Tạ Thanh có thể triệu hồi ánh sáng, lúc vạch kế hoạch tất cả đã tiết lộ thiên phú của nhau để tiện hợp tác.
Chẳng qua họ không ngờ ánh sáng này có lực sát thương mạnh như vậy.
Bọn họ cứ tưởng Tạ Thanh là kiểu tương lai nhờ nhà vợ, không ngờ thanh niên này giấu nghề.Đào Xuyên là ngạc nhiên nhất, bởi anh cảm nhận được năng lượng Viêm Dương chí thuần, giống ánh nắng mặt trời.
Loại thiên phú này ở trong phó bản chỉ có thể nói là đáng sợ.Tạ Thanh ngửa ra sau tránh đòn, búng tay một cái, ánh sáng nổ tung trước mắt Thi Vương.Lúc này thị lực của Thi Vương lại thành điểm yếu của nó, nó buộc phải nhắm mắt.
Đào Xuyên đã đọc xong chú thuật, đánh vào lưng nó.Cục diện bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Tạ Thanh gọi ra ánh sáng, Tiểu Cửu liên tục ném bóng lửa, lão Hồng thì vừa nhảy vừa tranh thủ dán phù, thỉnh thoảng còn dán thêm cho mấy cái quan tài sắp bật nắp.
Thi Nhất Mông thì vừa giơ gương bát quái chĩa thẳng vào cương thi, vừa ném gạo nếp.Đào Xuyên tiến có thể dùng kiếm đồng tiền và bùa vàng tạo lửa tạo ánh sáng tấn công, lui thì có thể dùng suy nghĩ vẽ bùa trói buộc hành động của Thi Vương.
Thành ra Lâm Chức không tìm được cơ hội, đành phải thu tay về.Thi Vương thấy phiền hà vô cùng, bị đám ruồi bọ này làm cho bực bội.Lý trí nói với nó rằng phải giết đạo sĩ trước, rồi giết từng kẻ kia.
Nhưng mà ánh sáng cứ liên tục nhấp nháy trước mắt, cảm giác đau khi bị lửa đốt cháy và bị gương bát quái chiếu rọi khiến nó vừa e ngại vừa hận.Trong nghĩa địa có quá nhiều quan tài, hạn chế hành động.
Tạ Thanh nhảy từ cái mộ này sang mộ khác, nhưng Thi Vương rất là bền bỉ với mong muốn giết hắn, tay liên tục đâm xuyên quan tài.
Quan tài vỡ vụn, có vài con cương thi thoát ra ngã xuống, giãy giụa nhảy lên.Trông chúng có vẻ yếu hơn bình thường một chút, nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng.
Lão Hồng và Thi Nhất Mông vội vàng đi dán thêm bùa.Lâm Chức cuối cùng cũng có cơ hội ra tay, ngăn cảm đám cương thi kia tấn công người chơi."
Tôi dẫn Thi Vương đi, chúng ta chuyển sang nơi khác."
Tạ Thanh chạy về phía trước, tiếng tan trong gió.Các đồng đội ngập ngừng muốn nói Thi Vương chưa chắc đã chạy theo ông, nhưng rồi họ nhanh chóng câm nín, nhìn Thi Vương dí theo sát Tạ Thanh.Quá ác, thật sự là quá ác.
Dùng ánh sáng đốt nách Thi Vương, nó thả tay xuống thì đốt mắt nó, chơi mấy trò kiểu này Thi Vương không dí hắn thì dí ai.Lâm Chức ra hiệu cho các đồng đội đuổi theo Tạ Thanh: "Mọi người đi trước đi, chỗ này để tôi xử lý."
Tiểu Cửu nhìn 4 con cương thi nhảy ra, lo lắng hỏi: "Một mình cậu ổn chứ?"
Lâm Chức gật đầu, y muốn thử xem mình có thể điều khiển loại quái vật này không.
Chẳng mấy khi có cơ hội đối mặt với chúng một mình, vừa hay thử nghiệm luôn.Thất bại cũng không sao, y không cần thở, đám cương thi này không thể tìm được y.
Mà nếu quá nguy hiểm thì y vẫn có thể khôi phục nguyên hình, chúng càng không thể tạo thành tổn thương với y.Thấy đại lão khẳng định chắc nịch như thế, đám Tiểu Cửu cũng không lảm nhảm, không ở lại làm vướng chân thêm, đuổi theo Thi Vương.Lâm Chức thấy họ đi xa rồi mới nhìn đống vật thí nghiệm trước mặt, khẽ cong môi.Một bên khác, Tạ Thanh đang kéo Thi Vương tới địa hình thoáng hơn để dễ bao vây nó.Hắn không nhịn được đè ngực, phát hiện nơi trước giờ sẽ đau khi vận động mạnh giờ lại chẳng có phản ứng gì.Như thể bệnh tim của hắn đã khỏi, sẽ không đau thắt vì vận động dữ dội nữa.Để kiểm chứng ý nghĩ này, Tạ Thanh lao thẳng tới trước mặt Thi Vương, chỉ còn mấy bước nữa lại thắng gấp chuyển hướng chạy sang chỗ khác, còn không quên cho nách nó tỏa sáng một tí.Thi Vương suýt ngã xuống đất phải nói là tức điên, mà Tạ Thanh càng chạy càng cười tươi hơn, tim hắn thật sự không đau nữa.Đây quả thực là trời cao mặc chim bay biển rộng mặc cá bơi, Tạ Thanh cứ thế dẫn Thi Vương chạy thi marathon 1 ngàn mét.Các đồng đội chạy một lúc lâu mới đuổi kịp, thở hổn hển gia nhập chiến đấu, chia sẻ chút áp lực với hắn.Tạ Thanh ra hiệu cho Đào Xuyên, ý bảo anh ta chuẩn bị cho chiêu cuối.
Đào Xuyên hiểu ý, tìm một vị trí an toàn nhắm mắt dùng tư tưởng vẽ bùa.Ánh nắng hừng hực bỗng chiếu sáng bầu trời trong một giây, khiến người ta ngỡ như đang ở ban ngày.Đào Xuyên dung nhập phù chú vào kiếm đồng tiền, dẫn lôi hỏa tới, trong ánh sáng Viêm Dương bổ về phía Thi Vương lông xanh.Thi Vương bị đánh thành hai nửa, biến thành xương khô trong nắng ấm.Trời bỗng tối om, sáng tối tương phản cực đoan khiến tất cả phải nhắm mắt lại làm quen.Tạ Thanh lau mồ hôi trán, điều chỉnh hô hấp, nhìn quanh tìm Lâm Chức.Vợ hắn đâu rồi???Bên kia, Thi Nhất Mông thở phào: "Cuối cùng cũng kết thúc."
Cổ thụ ở bên ngoài cũng thở phào, cuối cùng cũng kết thúc.Lão không nên tò mò về câu truyện này, biết vậy đã đỡ phải xem 口口口口 hết 3/4 truyện, cút mau lên.Điểm tích lũy đã kết toán xong trên giao diện của mỗi người chơi, không chậm trễ nửa giây, hiệu suất siêu cao.Tạ Thanh định quay lại tìm Lâm Chức, lại bị Đào Xuyên ngăn cản.Đào Xuyên không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Người yêu cậu là một cái xác sống."
Anh ta không muốn trừ ma gì lúc này, cũng không định can thiệp vào đời sống tình cảm của người khác, chỉ là cho rằng Tạ Thanh có quyền được biết sự thật.Tình trạng của cái người tên Lâm Chức kia quá kì lạ, sao y có thể duy trì loại trạng thái đó ở chỗ này.
Không giống người chơi bình thường, mà giống một loại sức mạnh không rõ.Tạ Thanh lắc đầu: "Anh sai rồi."
Đào Xuyên thầm nhíu mày, nếu là thể loại não yêu đương không phân rõ phải trái thì anh không muốn rỗi hơi nói thêm, anh ta cũng không có đam mê làm đạo sĩ cứu thế.Sau đó Đào Xuyên thấy thanh niên trước mặt nở một nụ cười xán lạn bất thường, sửa lại lỗi sai cho anh: "Em ấy là quỷ đó."...
Đồ điên.Cậu vui cái khỉ gì hả!Đào Xuyên không hiểu được mạch não của Tạ Thanh, anh ta có cảm giác mình mà đi trễ thêm một bước thì sẽ gia tăng nguy cơ chảy máu não.Thế nên đạo sĩ trẻ tuổi dứt khoát nhấn nút, biến mất khỏi phó bản.Tạ Thanh nhìn đạo sĩ đã biến mất, câu an ủi "là do vợ tôi quá đỉnh chứ không phải do anh yếu nghề" kẹt lại trong họng không có cơ hội nói ra, mất mát thở dài.Nhưng rồi mắt hắn sáng lên, nhanh chân chạy tới trước mặt Lâm Chức, hưng phấn nói: "Vợ ơi, tim anh không đau!"
Lâm Chức vừa mới thí nghiệm thành công nên tâm trạng cũng tốt, nghe vậy trong mắt hiện ý cười, giơ tay lên: "Tới không gian nghỉ ngơi của anh rồi nói tiếp."
Tạ Thanh mất hai giây mới kịp phản ứng, xác nhận lại: "Em có thể tiến vào?"
Lâm Chức gật đầu, một giây sau đã bị Tạ Thanh kéo tay, lôi vào không gian nghỉ ngơi màu trắng thuần.Tạ Thanh mở cửa hàng, chuẩn xác tìm tới mô hình phòng mình muốn, nhấn mua.Người chơi có thể trang trí không gian nghỉ ngơi cá nhân, dù sao thì nơi này là để dừng chân thở dốc, cũng có khác gì nhà đâu.Mấy mô hình trang trí cửa hàng bán có hai phiên bản là một lần và vĩnh cửu, mô hình một lần giá rất rẻ.
Tạ Thanh đã xem hết mấy cái này, còn tưởng tượng cảnh cùng Lâm Chức vào đây ở, nên giờ không cần lãng phí thời gian suy nghĩ.Vấn đề về trái tim tất nhiên sẽ hỏi, nhưng mãi mới có được thế giới hai người với vợ, hiển nhiên phải là vừa làm vừa hỏi.
Tạ Thanh vẫn còn đau đáu cái chuyện làm chưa tận hứng.Mục đích của Tạ Thanh quá rõ ràng, Lâm Chức còn chưa kịp xem không gian nghỉ ngơi đột nhiên rực rỡ hẳn lên, đập vào mắt đã là một cái bồn tắm lớn siêu xa hoa, cùng với cửa sổ sát đất mô phỏng cảnh đêm trên cao."
Vợ ơi, chúng mình tắm chung đi."
Lời lẽ đáng yêu, giọng điệu hoạt bát, thanh niên gạ gẫm.Tạ Thanh bế ngang Lâm Chức lên, đi tới nơi được đánh giá là một trong mười vị trí thiết yếu cho cặp đôi.
Thế là gạch bớt được 1 cái trên danh sách rồi, à còn cửa sổ sát đất nữa, hai cái.Lâm Chức không ở dạng người, y đang là nguyên hình.
Sau khi rời khỏi phó bản kia, hiệu quả ngoại hình trong cốt truyện đã biến mất.Áo cưới đỏ chót dính nước trở nên nặng nề, Tạ Thanh không cho Lâm Chức cởi ra, tự tay cởi váy áo phức tạp của cô dâu thời xưa.Cái chân thon dài trắng nõn của thiếu niên khẽ chuyển động trong dòng nước ấm áp, khiến sóng nước dập dờn.Nói đến trái tim, tiếng Tạ Thanh nhảy cẫng."
Vợ ơi em đỉnh thật đó, em chữa khỏi cho lòng anh."
Tạ Thanh lẩm bẩm bên tai Lâm Chức, hôn cổ y.Không chỉ là cơ quan duy trì sinh mệnh cho hắn, còn có trái tim luôn chất chứa chết chóc kia.Tạ Thanh lặp đi lặp lại nỉ non tên của người yêu: "Lâm Chức, anh thật sự rất yêu em."
"Anh thật sự rất rất yêu em."
Yêu thương và khao khát của Tạ Thanh không hề che giấu, Lâm Chức vui vẻ giãn mặt mày, hấp thụ loại cảm xúc này, y tựa như tường vi được tưới rót đến rực rỡ.
Dòng nước bởi động tác của họ mà chảy vào, cảm giác rất lạ.
Ngón tay cầm mép bồn tắm hiện lên màu đỏ nhạt, nốt ruồi nhỏ ở chính giữa cổ tay có dấu hôn tươi mới.Trong không gian nghỉ ngơi không có công cụ tính thời gian, thế nên rất khó phát hiện tốc độ chảy của thời gian.Tạ Thanh tích lũy được kha khá điểm nên không thèm quan tâm điểm tự động trừ sau mỗi giờ.
Không bị ai quấy nhiễu, còn vừa mới tỏ tình với người yêu, có bao nhiêu thời gian cũng sợ không đủ.Cái khiến Tạ Thanh rất mừng là cảnh đô thị về đêm bên ngoài cửa sổ cực kì chân thực.Mặc dù biết rõ đây là đất bằng, nhưng bị ảo giác và giác quan ảnh hưởng, hắn dường như đang ở trên tầng cao thật, cùng Lâm Chức thưởng thức cảnh đêm.Kính cửa sổ sát đất hơi lạnh, Lâm Chức lại không bị ảnh hưởng, có lẽ là vì cơ thể y cũng lạnh như vậy.Dưới sự ảnh hưởng của Tạ Thanh, Lâm Chức chỉ có thể cảm nhận được nhiệt liệt như muốn nuốt chửng mình.
Niêm mạc đỏ rực vì ma sát không ngừng, đó là sự cố chấp như thể không nghiền nát người tới mức lí trí tán loạn thì sẽ không bỏ qua.Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, bên tai Lâm Chức vẫn còn vang vọng tiếng Tạ Thanh: "Vợ ơi, em để quan tài ở đây nha, chỗ này sẽ là nhà của chúng ta, giường của em đặt ở đây cũng rất thích hợp."
Rõ ràng là một chuyện kinh dị, Tạ Thanh nói ra lại có vẻ khá bình dị ấm áp.
Nhưng chính sự ấm áp đó mới lại càng thêm kì quái.Chẳng qua bất kỳ chuyện không hợp thói thường nào, áp dụng với Tạ Thanh lại như một lẽ đương nhiên.Lâm Chức không chịu nổi đòi hỏi của thanh niên, cho quan tài hiện ra sau đó thiếp đi.Cơ thể sẽ không mệt mỏi, nhưng mà tinh thần của y mệt.Xúc giác quá mãnh liệt xếp chồng khiến người ta hoài nghi phải chăng giá trị trần đã bị phá vỡ, tạo thành ảo giác đáng sợ như thể đại não cũng bị đâm....Lâm Chức cho là mình mở mắt sẽ nằm trên cái giường lớn y nhìn thấy trước khi ngủ, nhưng tình huống không phải như vậy.Xuyên qua không gian chật hẹp gọn gàng, y nhìn thấy màu trắng đang chuyển động.
Đây là không gian nghỉ ngơi, nhưng Lâm Chức nhớ rõ trước khi ngủ thứ y thấy là trần nhà phong cách khách sạn.Lâm Chức chống tay ngồi dậy khỏi quan tài.
Không gian thuần trắng vắng vẻ vô cùng, không có dấu vết từng được trang trí bởi mô hình, cũng không thấy Tạ Thanh.Tay dường như chạm đến thứ gì, Lâm Chức cúi đầu, nhìn thấy trong quan tài của mình có một đống bánh kẹo với một cái máy chơi game - đồ vĩnh cửu trước đó Tạ Thanh mua sắm.
Bên cạnh còn có tờ giấy, phía trên là chữ viết rồng bay phượng múa của chồng y.--- Vợ ngủ ngoan nhé, anh đi làm.Lâm Chức đã hiểu, bởi vì người chơi rời đi nên mô hình trang trí dùng một lần cũng mất hiệu lực.Lâm Chức suy tư.
Huyết khế quy định y không thể cách Tạ Thanh quá xa, nhưng Tạ Thanh đang trong phó bản, y lại có thể tiếp tục ở lại không gian nghỉ ngơi, chứng tỏ cái không gian này giống như một cái không gian di động kẹp giữa các phó bản, chỉ mở ra khi phó bản đóng.Lâm Chức bóc một viên kẹo vị cam, bỏ vào miệng, hỏi 01: [Tạ Thanh đi được bao lâu rồi?]01 tính toán vài giây rồi đáp: [Chừng 5 tiếng ạ, nhưng tốc độ thời gian trôi trong phó bản có thể sẽ khác, tôi cũng không có cách nào để xác thực.]Sau đó nó vui sướng nói: [Kí chủ, anh có thể xem nắp quan tài của mình, có bất ngờ đó!]Gì vậy?
Không đóng được nữa à?Câu này hiện lên trong đầu Lâm Chức, khiến y không khỏi khựng lại.Chắc chắn là bị Tạ Thanh lây bệnh, trước kia mấy lời dí dỏm kiểu này sẽ không xuất hiện trong đầu của y.Lâm Chức bước ra khỏi quan tài, nhìn cái nắp được đặt nghiêng một bên, tìm kiếm thứ 01 nói là bất ngờ.Mặt trong của nắp, gần phần đầu, có một hình vẽ mèo đơn giản được khắc lên.Ngón tay Lâm Chức mơn trớn vết khắc, không nhịn được cười.Trước đó y từng nghĩ không biết biểu tượng tâm linh của Tạ Thanh sẽ dùng hình thức nào để xuất hiện.
Từ khi nhìn thấy móc khóa hình con mèo trong tranh của Cảnh Tầm là y đã biết biểu tượng tâm linh có hình ảnh cố định, nhưng hình thức sẽ không cố định, sẽ căn cứ vào hoàn cảnh và đặc điểm của mảnh vỡ linh hồn mà có biến hóa phù hợp.Lâm Chức còn chưa kịp nghĩ lần này sẽ thấy con mèo dưới dạng gì, đã bị động tác của Tạ Thanh làm nhiễu loạn.Đáp án đúng là rất có phong cách cá nhân của Tạ Thanh, quan tài là cái nôi nơi Tạ Thanh chào đời, với hắn mà nói, cũng là một hình ảnh thu nhỏ tốt đẹp của cái chết.Lâm Chức giơ tay ước lượng, căn cứ theo vị trí thì khi đậy nắp con mèo sẽ đối diện với mặt y, tức là nếu y nằm trong quan tài, chỉ cần mở mắt ra là sẽ thấy nó.Đầu lưỡi khuấy động viên kẹo, đường cong bên khóe môi lớn dần.Thật sự rất đáng yêu.Lâm Chức dứt khoát rời khỏi không gian nghỉ ngơi, đi tới phó bản của Tạ Thanh.Đây là một cái sàn đấu khá lớn, đứng đối diện với người chơi là một đám quái vật có hình thù như con người lai với động vật.Trên sàn đấu là một người đàn ông đeo mặt nạ đang tràn đầy phấn khởi xem tranh tài.Một người chơi đang vật lộn với quái vật trên sân, ngoài cùng bên góc trái của sàn đấu là hàng ngũ những người chơi khác.
Tạ Thanh tựa vào mép sân, quần áo dính máu, trên tay quấn băng gạc.Tiến trình của phó bản hẳn là đã được hơn nửa, bên cạnh Tạ Thanh có một người chơi đã gục, bên còn lại là một người chơi cụt tay, hiển nhiên đều đã thi đấu xong.
Ngoài người chơi đang vật lộn ra thì còn một người nữa sẽ phải lên đấu.Tạ Thanh mất tập trung nghịch băng gạc trên tay, mắt theo dõi tình hình chiến đấu cách đó không xa, trong đầu lại thèm hôn vợ.Không biết vợ đã tỉnh ngủ chưa, Tạ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, tiếp tục buồn phiền tự trách vì trước đó dùng tiền vung tay quá trán.Hắn nhìn tiền xu trong tay, 100 điểm tích lũy này đủ cho hắn và Lâm Chức ở trong không gian nghỉ ngơi hơn một ngày.Lúc mua hắn chỉ là ham vui với muốn tìm cách tiêu xài điểm nhanh nhất, cũng không cho rằng đồng tiền này có công dụng đặc biệt gì.Sau khi gặp được Lâm Chức, hắn lại cảm thấy có thể đồng tiền này báo được hung cát thật, tại nó đo cũng chuẩn.Nhưng đây là theo chủ nghĩa duy tâm.
Vì cùng một vấn đề, tung đồng xu thêm vài lần thì kiểu gì cũng sẽ có đáp án khác, tóm lại là bài toán xác suất.Tạ Thanh thả lại đồng tiền vào túi, không nghĩ đến chuyện rốt cuộc nó có tác dụng hay không nữa, dù sao cũng là vật đính ước giữa hắn và Lâm Chức.
Với cả đồ trong cửa hàng đúng là được định giá rất vô lý, một cái váy ngắn lại có giá gấp mấy chục lần bánh mì.
Mấy món đồ mà người chơi gần như sẽ không động tới còn được bán mắc hơn.Cũng có thể là chúng được xếp theo độ hiếm của vàng mã, tại vì xe ngựa dùng một lần được bán rất rẻ.
Ngày lễ ngày tết, người ở trên hóa vàng cho người bên dưới thường sẽ đốt xe cộ nhà cửa, cống phẩm như cơm canh lại càng thiết yếu.
Nhưng chẳng ai lại đốt sườn xám xẻ tà cao.Tạ Thanh bị ý nghĩ của mình chọc cười, rồi hắn bỗng cảm nhận được cái nhìn quen thuộc.Trước mắt chỉ có không khí, đồng đội bên cạnh lẫn boss phó bản ở trên đều không nhận ra, Tạ Thanh lại cảm nhận được, vợ hắn tới rồi.Tạ Thanh lấy tiền xu ra tung lên.Khi tiền xu rơi xuống tay hắn, nó rõ ràng dừng giữa không trung trong tích tắc, từ mặt chữ đổi sang mặt hoa.Tạ Thanh mỉm cười, tiếc là hắn không thấy cũng không sờ được vợ, muốn ôm hôn chút cũng không được.Trong lúc Tạ Thanh vò đầu bứt tai nghĩ cách để giao lưu với vợ mình, lại cảm nhận được Lâm Chức chạm vào cái tay quấn băng gạc.Tạ Thanh nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, chỉ là không cẩn thận bị xước một chút."
Mấy vết thương này ra khỏi phó bản vào không gian nghỉ ngơi là sẽ biến mất, thế nên người chơi chỉ cần còn thở tới lúc vượt ải thành công là sẽ được hồi lại đầy máu.Cảm giác được một thứ lành lạnh luồn qua băng gạc chui vào, Tạ Thanh hiểu ý Lâm Chức, gỡ lớp băng ra.Lòng bàn tay của hắn bị thứ gì sắc bén cắt, máu thịt be bét, phần miệng vết thương còn hơi chuyển đen.Lâm Chức nhíu mày.
Y không có năng lực chữa trị, nhưng y có thể giúp Tạ Thanh tạm thời không cảm nhận được đau đớn.
Sương mù xám trắng tràn ra từ đầu ngón tay, khi sắp chạm tới lòng bàn tay Tạ Thanh lại dừng.Lâm Chức thu hồi sương mù, mắt đen hiện ý cười, y có ý tưởng này hay hơn.Tạ Thanh xòe tay giơ lên, trong mắt những người khác thì là hắn đang ngẩn người nhìn vết thương, nhưng Tạ Thanh biết Lâm Chức đang cầm tay mình.Xúc cảm ướt át mềm mại truyền đến, khiến cái tay còn lại của hắn nắm chặt.Thần kinh ở khu vực bị thương dường như trở nên trì độn, đến cảm giác đau cũng yếu hẳn, tê ngứa nhiều hơn, tê tới nỗi lan nửa bên người.Dù cho không nhìn thấy Lâm Chức thì hắn cũng có thể tưởng tượng được cảnh kia.Máu ở vết thương đông lại, Tạ Thanh không nhịn được vươn tay, chạm vào đôi môi và đầu lưỡi thiếu niên.Mẹ nó, nổ mất, Tạ Thanh hít sâu một hơi, không nhịn được dùng tinh hoa quốc gia bày tỏ cảm xúc của mình.Thắng bại trên sân đã rõ, người chơi thua cuộc bị quái vật nuốt ăn.
Nhờ thế Lâm Chức mới biết phó bản này không phải có 5 người chơi, mà là 6 người, chỉ là người thua đã bị ăn thịt.Người cuối cùng chưa đấu hiển nhiên đang rất sợ, run rẩy đi ra giữa sân."
Khoan."
Tạ Thanh bỗng giơ tay, cắt ngang động tác của đồng đội.
Hắn đón nhận cái nhìn của boss, hỏi: "Tôi có thể lên thay cậu ta không?"
Người chơi nọ không tin nổi nhìn vị đồng đội xa lạ này, ngay cả người chơi bị cụt tay kia cũng ngẩng lên."
Nói trước đây không phải chủ nghĩa anh hùng gì hết, chỉ là tôi đang vội thôi, có thể đánh nhanh hơn không?"
Tạ Thanh nhìn boss, giọng điệu hỏi thăm rất thành khẩn.Boss cho là hắn đang kiếm chuyện, bật cười, rất hào phóng đồng ý: "Đương nhiên là được."
Tạ Thanh đi ra giữa sân, đối đầu với con quái vật vốn dành cho đồng đội, cùng với hai con quái vật đã ăn thịt đồng đội của hắn, tổng cộng ba con.Boss híp mắt cười: "Chưa bắt đầu nên mày có thể đổi ý, chỉ là nếu mày đổi ý, vị đồng đội mà mày thay mặt hỗ trợ sẽ phải đối đầu với số lượng thú cưng gấp đôi."
Trong tay Tạ Thanh hình thành lưỡi đao ánh sáng, hắn thúc giục: "Đã bảo không phải là giúp cậu ta rồi, đây đang vội, mau bắt đầu đi."
Cái chỗ đang tràn trề sức sống đó, không dùng phương thức khác để di dời thì hắn sẽ bị tất cả cho là biến thái mất.Chỉ vài giây ngắn ngủi mà tâm trạng vị đồng đội kia lên voi xuống chó liên tục, căng thẳng quan sát tình thế.Boss giơ tay, ba con quái vật xông lên tấn công Tạ Thanh.Người này đúng là rất mạnh, nhưng hai quyền khó địch bốn tay, để xem lúc bị cắn chết thì hắn còn dám ngông như thế nữa không.Nhưng rồi nụ cười trên mặt boss nhanh chóng lụi tàn, gã nhìn chằm chằm sàn đấu.Không đúng, người này có vấn đề!Ngoài mấy chiêu thức hắn đã dùng để chiến đấu trước đó thì rõ ràng hắn đang có ngoại lực giúp đỡ.Vừa rồi K19 sắp cắn được hắn rồi, lại bị một sức mạnh vô hình hất tung, thét lên nhảy sang một bên.Một mình thanh niên đối phó với ba con quái vật phòng thí nghiệm mà vẫn thắng thế, mà trong lúc boss nghĩ mấy cái này, K37 đã chết.Gã không nhịn được đứng lên, khẳng định: "Mày gian lận!"
Có sự tồn tại vô hình nào đó ở ngay bên cạnh tên này.Hai người chơi vẫn còn tỉnh rất bất ngờ, nhất là vị đồng đội được Tạ Thanh "giúp đỡ", lớn tiếng nói: "Cái trò này thì gian lận kiểu gì?
Kể cả bọn tao có dùng điểm tích lũy mua đồ thì cũng là được phép sử dụng!"
Sức mạnh hai bên chênh lệch quá lớn, thiên phú và điểm tích lũy đều là đồ vũ trang cho họ, sao có thể tính là gian lận.Lưỡi đao ánh sáng trong tay Tạ Thanh đâm vào tim quái vật, tan ra biến mất.
Cùng lúc đó, con quái vật cuối cùng cũng tự động rơi đầu xuống đất dù cho hắn chưa kịp làm gì."
Đúng rồi, sao có thể nói là gian lận được."
Tạ Thanh mở miệng, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.Hắn và Lâm Chức là một thể, vợ hắn tới giúp hắn thì sao lại tính là gian lận, hì hì.Boss giận không kiềm được, nhưng mà dựa theo quy tắc, trò chơi này nên kết thúc.Gã đảnh phải trơ mắt nhìn người chơi biến mất.
Giây phút phó bản khép lại, gã mới nhìn thấy con quỷ mặc áo cưới màu đỏ bên cạnh thanh niên, không khỏi trợn to mắt."
Mày quả nhiên..."
Chưa nói hết đã bị sương mù nuốt chửng.Linh hồn được hình thành bởi chấp niệm này có sức chiến đấu kém xa oán linh trong phó bản Hải nương nương, Lâm Chức chán ghét bỏ qua đống kí ức kia, cùng Tạ Thanh tiến vào không gian nghỉ ngơi.Lần này Tạ Thanh đổi mô hình khác, ôm hôn Lâm Chức, say đắm trong những cái hôn này.Hắn liếc thấy nắp quan tài đang để ngửa, nét mặt bỗng trở nên xấu hổ, vành tai cũng đỏ rực."
Vợ nhìn thấy rồi à?"
"Hửm?"
Lâm Chức nhướng mày, y biết Tạ Thanh đang nói cái gì, cố tình làm ra phản ứng như vậy.Đúng là thanh niên thuần khiết lập dị, hôn hít lên giường thì chẳng thấy nhăn nhó thẹn thùng bao giờ, lén lút khắc mèo trên nắp quan tài của y thì lại bẽn lẽn như thể lén gửi thư tình bị phát hiện."
Con mèo đó."
Tạ Thanh chỉ chỉ, nhìn vào mắt Lâm Chức: "Về sau nếu anh không ở bên cạnh, em ngủ bên trong nhìn thấy nó thì sẽ nhớ đến anh."
Lâm Chức miễn cưỡng đáp: "Biết rồi, lát nữa sẽ mở rộng quan tài thành mộ đôi."
Nếu là người khác thì chắc sẽ đau đầu vắt óc nghĩ xem đây có phải ám chỉ buồn đau nào đó không, nhưng Tạ Thanh đảm bảo không liên quan gì tới mấy chữ đó.
Đây vốn là thế giới sau khi chết, hắn không cho rằng y sẽ sớm rời khỏi đây.Tạ Thanh thơm lên mặt Lâm Chức mấy cái thật kêu, rạo rực nói: "Đúng là chỉ có vợ hiểu anh."
Lâm Chức nói được thì làm được, quan tài màu đỏ biến thành phiên bản cho hai người.Hình dạng có hơi kì, cũng không đẹp lắm, nhưng thôi thì nể tình Tạ Thanh cười hớn hở như vậy, Lâm Chức tạm thời tha thứ cho sản phẩm nằm ngoài thẩm mỹ của mình.Chính ra Lâm Chức cũng không biết chấp niệm của Tạ Thanh về y đến khi nào sẽ hoàn thành, nhưng cũng không quá để ý.Mỗi khi hoàn thành một phó bản, Tạ Thanh sẽ chui vào không gian nghỉ ngơi quấn lấy Lâm Chức vài ngày.
Có lần còn mặt dày ăn vạ làm nũng, vòi Lâm Chức hóa ra sườn xám xẻ tà cao cho hắn xem.Đôi chân dài phác họa đường cong mỗi bước đi, phong cảnh như ẩn như hiện.Tạ Thanh ở lại lâu hơn hẳn, cũng may điểm tích lũy đủ cho hắn phá như vậy.Theo số lần vượt ải gia tăng, năng lực của Tạ Thanh cũng mạnh hơn.Có một lần tiến vào phó bản chạy trốn, quy tắc chính là sống sót trong bầy oán quỷ.Khác hẳn với các đồng đội mặt mày thận trọng, Tạ Thanh toét miệng cười.Đây chẳng phải là tiệc buffet sao?Hắn trao đổi với đồng đội rồi sử dụng thiên phú của mình.Hắn có thể nuốt ánh sáng, đồng nghĩa với hắn không chỉ có thể khiến đêm tối biến thành ban ngày, mà cũng có thể làm ban ngày biến thành đêm tối.Ánh sáng tạm thời bị cắn nuốt, phó bản nháy mắt chìm trong bóng tối, tiện cho Lâm Chức hành động."
Vợ ơi, ăn cơm nào."
Theo như lời của người có mặt ở đó kể lại, thực tế không ai biết chuyện gì xảy ra, quỷ quái tháo chạy khắp nơi.
Khi họ nhìn thấy oán linh hùng mạnh hiện lên bên cạnh thanh niên thì đã được người ta gánh qua ải rồi.Một lần vượt ải siêu tốc độ này khiến Tạ Thanh và Lâm Chức trở thành truyền thuyết của giới người chơi.Nếu gặp một thanh niên gọi vợ với không khí thì đừng có tưởng là hắn bị ngu, người ta có vợ thật đó.Ngày 01 hiện lên nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ là một ngày không có gì đặc biệt.Lúc ấy họ mới làm xong, Tạ Thanh đang ôm y vuốt ve, âm thanh của 01 đột nhiên vang lên trong đầu.Trước khi 01 hỏi Lâm Chức đã nói: [Tạm ngừng.]01: [Vâng, bắt đầu đếm ngược 7 ngày tạm ngừng.]"Vợ ơi, giá mà mình nuôi được thú cưng nhỉ.
Mèo chó không được rồi, tụi mình không ở thì chúng nó sẽ cô đơn lắm.
Hay là nuôi rùa đen đi, nó sẽ sống với chúng ta rất lâu."
Tạ Thanh mặc sức tưởng tượng, không gian hệ thống đã được hắn trang hoàng đậm chất gia đình, phiên bản mô hình dùng một lần đã bị hắn vứt ra sau đầu."
E là không được, thời gian của em không còn nhiều."
Lâm Chức đưa ra quyết định trong thời gian cực ngắn, nói với Tạ Thanh sự thật."
Chỉ có 7 ngày, không có cách nào hết, không liên quan tới bất kì sức mạnh nào.
Em vốn là người phải biến mất, vì anh nên em mới ở lại đây lâu như vậy."
Trò chơi vô hạn rất đặc thù, nếu 7 ngày này y bày tỏ muốn cùng Tạ Thanh ở một chỗ, Tạ Thanh chắc chắn sẽ phát hiện.Tạ Thanh sững sờ, đại não trống rỗng suốt mấy phút.Sau đó hắn nắm chặt tay Lâm Chức, giọng hơi khàn: "Em phải dẫn anh theo, dù có là tan biến!"
"Được."
Điểm tích lũy của Tạ Thanh đủ cho họ ở trong không gian nghỉ ngơi 7 ngày, thậm chí là nhiều hơn.
Tạ Thanh cũng không chỉ tập trung làm tình với Lâm Chức, hắn vẫn mua một con rùa đen làm thú cưng.Ở căn nhà hắn xây dựng, bọn họ giống như một cặp đôi bình thường sống ở hiện thực, cho tới giây phút cuối cùng trước khi chia ly."
Vợ ơi, chúng mình như này cũng tính là hợp táng đấy nhỉ."
Tạ Thanh nằm trong quan tài của hai người, miễn cưỡng nhếch mép.Hắn lưu luyến không rời: "Vợ à, kiếp sau em nhớ phải vui vẻ hoạt bát lên nhé, đừng cứ ép buộc tạo áp lực khiến bản thân căng cứng như vậy."
"Nếu em còn kí ức thì nhất định phải tới tìm anh đấy, còn không anh đi tìm em cũng được."
"Vợ à, anh yêu em nhiều lắm, đây là câu cuối cùng trong đời này."
"À thôi, là câu suýt cuối, vì còn một câu nữa."
"Anh yêu em."[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, tiến về thế giới tiếp theo.]
_____________________________Tạm biệt thanh niên thuần khiết tưng tửng, ông này là mát nhất trong tất cả, phải tới tận khi gặp chủ thể (tầm chương 300 hơn) thì chúng ta mới được gặp lại bộ trưởng bộ lạc quan =)))))))))Do giới hạn 200 chương của wattpad nên bộ này sẽ chia làm 2 quyển, quyển 2 sẽ bao gồm thế giới 6 cho đến hết ngoại truyện.
Mai mọi người nhớ check quyển 2 để xem thế giới 6 (bắt đầu từ chương 156) nhé.