Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)

[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 5:Không phải cái này nọ


Chương 5: Không phải cái này nọ
Editor:HamNguyet

Mất khí lực thật lớn, Sở Dật Phong mới khống chế được nữ nhân nóng như lửa đốt kia trên thân mình:"Ta sẽ không lừa ngươi!

Ta mang ngươi đi tìm vị hôn phu của ngươi...Chỉ có hắn mới có thể giúp ngươi hết khó chịu!"

Vị hôn phu?

Tần Lạc Y nghe vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa thành thân...Vậy là tốt rồi!

Nàng không muốn ngày đầu tiên xuyên đến, sẽ phải đối mặt với công công nghiêm khắc không biết tên, bà bà biến thái, còn có một đám muội muội, đệ đệ tính tình cổ quái, bảy đại cô cô, tám vị a di của trượng phu!
*(+công công, bà bà:cách gọi cha mẹ trồng cổ đại
+cô cô, a di:cô, dì)*

Quan trọng hơn là...Nàng không muốn để một nam nhân xa lạ, mỗi ngày đều chạy đến trên giường nàng, muốn nàng thực hiện nghĩa vụ phu thê!

Ngẫm lại thật ghê tởm!

Chớp chớp phượng mâu, trong mắt liễm diễm ánh sáng rọi lưu động, nhìn người bị mình đặt ở dưới thân, có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn nam tử tuấn mỹ tà khí này.

Thầm nghĩ trong lòng, so sánh với vị hôn phu không biết tên kia của nàng, nàng đối với nam nhân dưới thân mình có vẻ vừa lòng hơn, còn không bằng...

Nghĩ đến đây, nàng khẽ mở môi đỏ mọng, cười mở nhan, cố tình không hiểu hỏi: "Vị hôn phu là cái gì...Vì sao hắn không làm cho ta hết khó chịu, rõ ràng ngươi cũng có thể a!"

Vừa nói, bàn tay vừa như xà linh động hướng tới vạt áo hỗn độn hơi mở trước ngực hắn chui vào trong.

Xúc cảm lạnh lẽo mịn màng làm thần kinh nàng thoả mãn mở miệng phát ra tiếng thở dài.

Cùng nàng hoàn toàn tương phản, trên ngực cảm giác lửa nóng, lại làm cho Sở Dật Phong đổ hút một ngụm khí lạnh, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt tối đen sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.Lạnh lùng nói: "Vị hôn phu của ngươi không phải cái này nọ..."

"Nga, nguyên lai vị hôn phu kia của ta không phải cái này nọ a!"

Tần Lạc Y đánh gãy lời hắn nói, sắc mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu không phải sợ nam tử này đột nhiên thẹn quá hoá giận, nàng nhịn không được muốn cười to.

Sở Dật Phong sinh khí thiếu chút nữa thổ huyết.

Vị hôn phu của nàng là Tam đệ hắn, nếu Tam đệ hắn là cái này nọ, vậy hắn là cái gì?

Hắn là Thái tử Sở quốc!

Không nghĩ tới Sở Dật Phong hắn thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ, hôm nay đụng phải nữ nhân bị hỏng đầu này!

Dưới thân khó chịu đòi mạng, phẫn nộ kêu gào sắp không chịu nổi khống chế...Nữ nhân ngu ngốc này còn ở trên người hắn sờ loạn, quả thực là tìm đường chết!

Dùng sức bắt lấy bàn tay nàng đang quấy rối trên người hắn, ngồi dậy, trừng mắt nhìn nàng lạnh giọng nói: "Vị hôn phu của ngươi là người, không phải cái này nọ!

Đi xuống, nếu không đi xuống, tính nhẫn nại của ta không tốt, nói không chừng thất thủ một cái ta liền chặt đứt cổ ngươi!"

"Ôi, buông tay, tốt lắm, tốt lắm, ta buông tay...Ta biết vị hôn phu kia của ta không phải cái này nọ...hắn không phải cái này nọ, là người...Ta đã biết..."

Tần Lạc Y bị hắn nắm chặt tay đến phát đau, nhất thời hô to gọi nhỏ lên, thân mình ngồi trên người hắn vặn vẹo càng thêm lợi hại.

"Đáng chết!

Không được cử động!"

Sở Dật Phong đem tay nàng bỏ ra, sắc mặt càng trở lên đỏ bừng, vừa rồi hù doạ muốn chặt đứt cổ nàng, hiện tại hắn thực tình muốn bóp chết nàng: "Đi xuống!"

Tần Lạc Y như thật sự bị bộ dáng hắn hung thần ác sát dọa sợ , co rúm lại một chút, nâng một chân lên buông lỏng hắn ra, trong lòng Sở Dật Phong nhất thời buông lỏng.

Còn không đợi hắn hoàn toàn trầm tĩnh lại, Tần Lạc Y đột nhiên thả chân xuống, làm như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nghi hoặc nói: "Ngươi nói mang ta đi tìm vị hôn phu của ta...Ta còn chưa biết hắn ở nơi nào, có xa hay không a, nếu ở xa...Chờ ngươi tìm được hắn, không phải ta sẽ chết vì nóng sao?"

Lời này là nói thật.

Nếu hiện tại đặt quả trứng chim lên người này, chỉ sợ có thể nướng chín!
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 5.1:Không phải cái này nọ


Chương 5.1:Không phải cái này nọ
Editor:HamNguyet

Nhìn Tần Lạc Y trên người chính mình không chịu nổi nữa, khoé mắt Sở Dật Phong run rẩy không thôi...Còn có Tam đệ hắn kia...Hiện tại hắn mới nhớ tới, lúc trước, mẫu phi Liễu Hiền phi của Tam đệ hắn bệnh cũ tái phát, Tam đệ hắn lòng nóng như lửa đốt, đã mang theo người đi tới Thần Y Cốc phía nam Sở quốc tự mình tìm kiếm dược liệu!

Chiếu theo tốc độ của hắn ta, chỉ sợ hiện tại đã đi ra khỏi kinh thành được mấy trăm dặm!

Tốc độ chính mình nhanh hơn nữa, cũng phải mất vài ngày mới đuổi tới được...Mà Tần Lạc Y, nhìn bộ dáng nàng, nếu cố gắng chống đỡ chỉ qua được hôm nay!

Tần Lạc Y vẫn nhìn hắn, không buông tha biểu tình biến hoá nhỏ nhất trên mặt hắn...Nhìn trong mắt hắn ám quang chợt lóe, trong lòng hiểu rõ, càng không nguyện ý xuống dưới.

Khuôn mặt nàng bởi vì xuân dược mà hai tròng mắt có vẻ tình dục mênh mông, Sở Dật Phong nói giọng khàn khàn: "Đợi không được cũng phải đợi...Tần Lạc Y...Vị hôn phu của ngươi sẽ là trượng phu ngươi sau này, là người qua nửa năm nữa sẽ thú ngươi qua cửa, cũng là người ngươi ái mộ...Hiện tại ngươi không thoải mái do trúng xuân dược, ngươi phải chờ hắn trở về giải độc cho ngươi....Bất luận kẻ nào cũng không được, bằng không, sau khi trượng phu ngươi trở về sẽ không yêu thương ngươi, cả đời cũng không!"

Nàng hiện tại đụng phải đầu, nên cái gì cũng không biết, nếu đợi đến khi nàng nhớ lại, chưa thành hôn đã thất trinh, mà người nàng thất trinh không phải trượng phu nàng...người nam nhân nào sẽ nuốt trôi khẩu khí này?

Nếu nàng không phải đích nữ Tần Lăng Vân, cũng không phải nữ nhân tương lai của Tam đệ hắn...Hắn mới lười cùng nàng tốn nhiều lời lẽ!

Dám xuống tay với hắn...hắn đã sớm một chưởng chụp chết nàng!

"Trượng phu của ta...Người ta thích...Cả đời?"

Tần Lạc Y cố tình khó hiểu cúi thấp đầu trầm tư một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Vậy hắn cũng thích ta sao, cũng yêu ta sao?"

Trong lòng Sở Dật Phong đột nhiên bị kiềm hãm.

Tam đệ hắn...Tâm cao khí ngạo, ở Sở quốc, dáng vẻ tài hoa, phong lưu phóng khoáng, còn nghĩ cùng hắn địa vị ngang nhau, từ những điểm trên...Hắn ta sẽ thích Tần Lạc Y sao?

Không!

Sẽ không!

Híp mắt lại, nhìn những chấm đỏ lấm tấm trên mặt Tần Lạc Y, trong lòng Sở Dật Phong đã có đáp án!

Chỉ sợ Tam đệ hắn không chỉ không thích nàng, còn đang suy nghĩ tìm kiếm phương pháp, hy vọng phụ hoàng thay đổi chủ ý!

Tần Lạc Y cười lạnh.

Hừ, dựa vào diện mạo thân thể này...Nếu nói vị hôn phu hiện tại kia của nàng thích nàng, nàng mới không tin!

Thích chưng diện là thiên tính của con người!

Đời trước của nàng...Nàng cũng rất đẹp, những nam nhân yêu thích nàng cũng bởi vì gương mặt tuyệt mĩ kia, nên đối với nàng nhất kiến chung tình.

Nhưng xinh đẹp thì như thế nào, nàng rất đẹp, so với bất kì một nữ nhân nào của Lam gia, đường tỷ của nàng, mới được coi là tuyệt mĩ đến mức không chân thật, không nhiễm khói lửa nhân gian!

Ha ha, ở thời điểm nàng không biết, vị hôn phu của nàng lại đối với vị đường tỷ Lam Tâm Mị khuôn mặt thiên sứ, tâm địa rắn rết nhất kiến chung tình!

Cuối cùng, hai người bọn họ liên thủ phản bội nàng!

Trong lòng nàng phẫn nộ ngập trời, trong phượng mâu chợt loé lên chút đau thương sau đó biết mất rất nhanh, Sở Dật Phong đem đau thương của nàng thu vào đáy mắt, trong lòng không hiểu vừa động.

Thiếu chút nữa không nhịn được kéo nàng vào lòng, hảo hảo an ủi nàng một phen.

"Ngươi không nói lời nào...Khẳng định chỉ có ta thích hắn, mà hắn không thích ta phải không..."

Thanh âm Tần Lạc Y chậm rãi trào ra từ đôi môi đỏ mọng, đột nhiên hướng tới hắn nở nụ cười tuyệt mĩ, dị thường chói mắt, cường thế nói: "Nếu hắn không thích ta, như vậy vị hôn phu không có cũng thế, ta mới không hiếm lạ hắn...Ta không cần hắn giúp ta giải độc, ta muốn ngươi giải!"

Thanh âm bởi vì nóng rực mà trở nên khàn khàn, sau khi nói xong, ánh mắt Sở Dật Phong ngây ngốc nhìn nàng, nàng hung hăng hôn xuống bạc môi hoàn mĩ của hắn.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 6:Không thể nhịn được nữa


Chương 6:Không thể nhịn được nữa
Editor:HamNguyet

So với đôi môi đỏ mọng vô cùng nóng rực của nàng, đôi môi nam tử dưới thân mát lạnh đến cực điểm, ôn nhuận mềm mại, còn tản ra một loại hương thơm thản nhiên dễ ngửi.

Tần Lạc Y mới biết vị, nhịn không được muốn càng nhiều hơn, hai tay đưa qua, toàn bộ thân thể, ghé vào trên người Sở Dật Phong .

Trong đầu Sở Dật Phong oanh một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt căng thẳng, con ngươi hẹp dài quyến rũ nhíu lại, bên trong đôi mắt đen nhen nhóm ngọn lửa, sau đó bắt đầu hừng hực thiêu đốt.

Xoay người đem Tần Lạc Y đặt dưới thân, ánh mắt nóng rực trừng nàng, cắn răng nói giọng khàn khàn: "Tần Lạc Y, ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi cố ý không nghe...Về sau không nên hối hận!"

Tần Lạc Y mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ quyến rũ phong tình câu nhân, nhìn hắn hì hì cười: "Yên tâm, ta sẽ không hối hận..."

Bất quá là một tầng màng vô dụng mà thôi, nàng vĩnh viễn sẽ không hối hận!

Sở Dật Phong nhắm mắt lại, sau khi mở ra, trong mắt dục hỏa càng đậm, nhìn nàng thật sâu một cái, đột nhiên dùng sức đem y phục đơn bạc ngăn trên người nàng kéo ra toàn bộ, dùng sức hôn lên xương quai xanh của nàng.

"A!"

Chưa từng có khúc nhạc dạo đầu, Tần Lạc Y liền cảm giác được thân thể hai người hợp lại làm một.

Đáng chết!

Tần Lạc Y nhắm mắt lại, tận lực không nhìn tử y nam tử rõ ràng thoạt nhìn thập phần nhã nhặn cao quý lại thô lỗ đến cực điểm, nàng thực sợ chính mình nhìn hắn, sẽ không khống chế được, một cước đá hắn xuống dưới!

Hiện tại, nàng còn cần hắn giải độc cho nàng!

Không thể đem người này đá bay, tuy rằng trước kia nàng chưa từng làm qua việc này...Mà thân thể này vô cùng yếu ớt, hiện tại nàng thay đổi một thân thể mới, lại trúng xuân dược, cả người mềm nhũn, nếu thật sự muốn đá hắn xuống cũng không có bao nhiêu sức lực.

Nhẫn đi!

Nhịn một chút liền trôi qua!

Nhưng thật sự nhịn không được a!

Năm phút đồng hồ sau, Tần Lạc Y rốt cuộc không nhịn được, mở mắt ra nhìn tử y nam tử phía trên thái dương tẩm mồ hôi, nhíu mày hô hấp dồn dập, thoạt nhìn coi như rất khó chịu, nàng gầm nhẹ một cước đem hắn đá xuống.

Mẹ nó!

Biết rõ nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, chưa gả cho người.

Cũng không biết thương hương tiếc ngọc một chút!

Hoặc là hắn căn bản có ý định trả thù?

Trả thù chính mình đánh hắn ngất xỉu, sau đó bắt hắn đến trong này?

Nếu thật sự như vậy, nam nhân này thật đúng là con mẹ nó nhỏ nhen!

Sở Dật Phong trong lúc vô ý, bị nàng đá ngã lăn ở một bên, mày nhíu chặt, cổ họng nhất thời không phát ra tiếng, nhìn khuôn mặt nàng tuyệt mĩ đỏ hồng, nói giọng khàn khàn: "Tần Lạc Y...Chẳng lẽ ngươi không muốn giải độc sao?"

Sao khi nói xong, lại đem nàng đặt dưới thân lần nữa.

Tần Lạc Y nổi giận.

Nếu không phải vì hiểu biết độc, nàng còn phải nhẫn hắn lâu như vậy sao?

Nam nhân này con mẹ nó là cầm thú!

Không...Tất cả nam nhân đều là cầm thú! vị hôn phu trước kia luôn dùng sắc mặt dị thường dối trá xuất hiện trước mắt nàng.

Hai tay bên người nắm chặt thành quyền.

"Hô!"

Một tiếng thở dốc thật mạnh, Sở Dật Phong rốt cục từ trên người nàng xuống, ngã vào một bên, mồ hôi đầm đìa, trên mặt tuấn dật mang theo một chút thoả mãn kỳ dị.

Tần Lạc Y âm thầm hút thật sâu hai khẩu khí, bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra...Nếu Sở Dật Phong chậm trễ một phút đồng hồ nữa thôi, sẽ tránh không khỏi bị nàng một hồi ác tấu!

Sở Dật Phong nghiêng người nằm một bên, lẳng lặng nhìn Tần Lạc Y.

Tóc đen phân tán sau đầu, từ bên cạnh nhìn qua, gương mặt nàng cực kì xinh đẹp, phải nói là tuyệt mĩ, làn da thực nhẵn mịn, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, bởi vì trên mặt có những vết nhỏ mẩn đỏ, thường thường làm cho người ta vừa thấy liền bỏ qua cái khác, chỉ nhìn đến chỗ thiếu hụt của nàng.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 6.1:Không thể nhịn được nữa


Chương 6.1:Không thể nhịn được nữa
Editor:HamNguyet

Mâu quang trở nên ám trầm.

Nữ nhân mất đi lần đầu tiên quan trọng nhất, hơn nữa không phải trượng phu của nàng...Nàng thật sự sẽ không hối hận sao?

Thậm chí còn nói ra lời như vậy!

Còn nhớ rõ ban ngày hôm nay đứng bên cạnh đình, nàng lặng lẽ đến xem Tam Hoàng đệ...Tuy rằng đeo khăn che mặt, nhưng khi nàng nhìn về phía Tam đệ trong mắt vui mừng không tránh được ánh mắt hắn.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bởi vì nàng đụng phải đầu mà quên hắn ta, thậm chí cũng quên đi tình ý đối với hắn ta sao?

Hắn ở nơi nào đó trầm ngâm không thôi.

Tần Lạc Y từ trên giường ngồi dậy, bọc chăn, không liếc mắt nhìn Sở Dật Phong một cái, xoay lưng về phía hắn đem y phục vứt loạn trên mặt đất mặc vào, vẻ mặt lạnh nhạt.

Mi tâm Sở Dật Phong nhíu chặt, trong mắt hiện lên ám quang sắc bén, trong lòng thập phần khó chịu!

Nhìn vào động tác Tần Lạc Y lúc này, trên người như có như không phát ra vẻ xa cách, đột nhiên có loại cảm giác sau khi bị nữ nhân này dùng qua, liền hung hăng vứt bỏ.

Khoé môi lộ ra ý cười tà tứ, chậm rãi mở miệng: "Ngươi đang làm cái gì?"

Thanh âm hắn trầm thấp từ tính, cực kì mị hoặc, như một dòng điện đột ngột xâm nhập đi qua trái tim Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y như bị điện giật, đáy lòng run lên, quay đầu nhìn hắn nói: "Mặc y phục...Hiện tại ta không còn khó chịu, ta muốn cùng Đại Hắc trở về nhà!"

Hơi hất cằm, trên mặt nở nụ cười xán lạn, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng lạnh nhạt, hờ hững đưa lưng về phía hắn như vừa rồi.

Sinh vật kì quái tên Đại Hắc kia sau khi tìm được phế phòng bỏ hoang này vẫn ở ngoài cửa phòng canh giữ, từ khe cửa nhìn qua, còn có thể nhìn thấy bóng đen đi tới đi lui.

Nhìn ý cười trên mặt nàng.

Trong lòng Sở Dật Phong buông lỏng, cái loại cảm giác bị vứt bỏ này đột nhiên biến mất không thấy, tâm tình bay bổng.

Nhìn ngoài cửa, cũng thấy được bóng đen.

Kia quả thật là Đại Hắc, là linh sủng của đích nữ Tần Lạc Y-Trấn Nam Vương phủ, có thể nói từ khi nàng sinh ra đã luôn đi theo nàng...Nhưng nghe nói trước kia Tần Lạc Y vẫn không thích nó.

Âm thầm hừ lạnh một tiếng, hôm nay chính mình bị đưa tới nơi này, tất nhiên Đại Hắc xuất không ít lực!

Bằng không chỉ dựa vào thân thể nữ tử yếu ớt của Tần Lạc Y, làm sao có khả năng đem hắn hôn mê tới nơi thâm sơn cùng cốc này!
*(thâm sơn cùng cốc:Nơi hẻo lánh xa xôi ở núi rừng)*

Tần Lạc Y quay đầu lại tiếp tục mặc y phục.

Ý cười trên mặt biến mất lần nữa.

Trong lòng hiểu được nàng phải nhanh rời khỏi đây, mau chóng xác định rõ ràng Tần Lạc Y đến tột cùng là loại người nào, về sau nàng phải đối mặt với cái gì.

Còn có hai nữ tử từng xuất hiện bên cạnh mình có vai trò gì trong chuyện này.

"Đại Hắc...Tần Lạc Y, sao ngươi biết nó tên Đại Hắc, hay mới vừa rồi...chuyện ngươi nói ngươi không nhớ gì hết đều là gạt ta?"

Sở Dật Phong tổng cảm thấy có cái gì không thích hợp lại liếc mắt nhìn Đại Hắc ngoài cửa một cái, đột nhiên biến sắc, thanh âm trở nên dị thường trầm thấp sắc bén, thậm chí còn có một cỗ sát khí.

Chẳng lẽ việc hôm nay chính là một cái bẫy?

Một cái bẫy chỉ nhằm vào hắn?

Nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm khó coi, đột nhiên xuất thủ, đem Tần Lạc Y kéo lại, đặt dưới thân chính mình, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.

Trong đầu vô số ý niệm hiện lên.

Nếu đây là một cái bẫy, như vậy do ai sắp đặt?

Tần Lăng Vân?

Tam Hoàng đệ?

Hoặc là Đại Hoàng huynh của hắn?

Tần Lạc Y trở tay không kịp, hơn nữa trong cơ thể không có linh lực, liền bị Sở Dật Phong kéo lại trên giường, nhìn vẻ tàn nhẫn trên mặt hắn, trong lòng rùng mình, trên mặt cười nở hoa, chính là ý cười không đạt tới đáy mắt: "Vốn là không nhớ rõ, ta lừa ngươi làm cái gì, Đại Hắc...Ta không biết vì cái gì, nhìn đến nó, trong đầu ta liền toát ra một cái tên!"
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 7:Hoàn toàn giải độc


Chương 7:Hoàn toàn giải độc
Editor:HamNguyet

Đồng tử Sở Dật Phong co rụt lại, vẻ sắc bén trên mặt dần buông lỏng, thản nhiên nói: "Thì ra là như vậy..."

Chẳng lẽ nàng đụng phải đầu chính là tạm thời quên tất cả sao?

Chỉ cần lơ đãng tiếp xúc những thứ quen thuộc, sẽ chậm rãi nhớ lại tất cả?

Bao gồm tình cảm đối với Sở Dật Tu?

Không biết vì cái gì, nghĩ đến đây, trong lòng hắn có một tia ý tứ hàm xúc khó hiểu hiện lên.

Tần Lạc Y đưa tay hắn đẩy ra, trừng mắt nhìn hắn nói: "Đương nhiên là như thế...Ta lừa ngươi làm gì, ta lừa ngươi cũng không có chỗ tốt!"

Vừa nói vừa lấy y phục muốn mặc vào.

Trực giác trong lòng phải nhanh rời khỏi nơi này, cả nam tử này...Chỉ sợ đây cũng là một nhân vật nguy hiểm!Trước kia nàng có linh lực cường đại hộ thể, nên không cần đem người nào để vào mắt, nhưng hiện tại...Trong con ngươi tối đen xẹt qua một chút tự giễu...Vẫn là tạm thời cách xa những sinh vật nguy hiểm này mới phải!

Trên mặt Sở Dật Phong còn đang trầm tư suy ngẫm, vẫn mang bộ dáng tức giận, đột nhiên tà tứ nở nụ cười, trong tươi cười mang theo phong lưu tuấn tú không che giấu, sờ cằm hoàn mỹ, chậm rãi nói: "Là ta hiểu lầm ngươi...Bất quá, Lạc Y, độc của ngươi còn chưa giải hoàn toàn, ngươi liền vội vã trở về, không sợ tiếp tục khó chịu sao?"

Sau khi nói xong, trên mặt ý cười càng sâu, nhìn nàng đầy hảo ý.

Tần Lạc Y quay đầu, trừng mắt nhìn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:"Độc...Không phải đã giải sao?"

Trong lòng thầm kêu không ổn, chẳng lẽ xuân dược kia một lần còn không thể giải sạch sẽ?

Nàng còn phải tiếp tục chịu tra tấn như vừa rồi?

Thật sự là đáng chết!

Sở Dật Phong híp mắt gật đầu: "Ngươi trúng độc thập phần lợi hại, nếu không tin...Ngươi có cảm thấy trên người lại bắt đầu nóng lên hay không?"

Ánh mắt Tần Lạc Y đen láy vòng vo chuyển động, gật gật đầu.

Xuân dược kia quả nhiên chưa giải sạch sẽ...Hai nữ tử kia, chờ nàng bắt được các nàng, khó chịu hôm nay nàng phải chịu, nhất định bắt các nàng chịu gấp trăm,ngàn lần!

"Tại sao có thể như vậy?"

Trong miệng nàng thì thào, vẻ mặt nghi hoặc: "Đến tột cùng là ai hạ độc ta...Vì sao bọn họ hạ độc ta a?

Nếu ngươi nhận thức ta...Trước kia có phải ta từng đắc tội qua người nào hay không, nên bọn họ mới hạ độc ta..."

Sở Dật Phong nhíu mi, thanh âm có chút khàn khàn: "Là ai hạ độc ngươi ta không biết...Ngươi nhìn đến Đại Hắc có thể nhớ tới tên nó, chắc không bao lâu, ngươi sẽ nhớ được là ai hạ độc ngươi!"

Tần Lạc Y âm thầm hừ lạnh một tiếng.Nàng cùng nguyên chủ trước kia căn bản không phải một người, có thể nhớ tới tên Đại Hắc, cũng là ngẫu nhiên mà thôi...Có lẽ vì tên Đại Hắc đã thâm nhập vào sâu trong đầu nàng!

Ai biết về sau nàng còn nhớ tới chút gì không?

Có thể khẳng định là, nàng không gặp vận may như các tiền bối xuyên không trong tiểu thuyết, kế thừa đầy đủ trí nhớ của nguyên chủ...Cũng may đầu nàng bị thương, chỉ dựa vào điểm này hẳn dễ dàng lừa dối qua.

"Ách..."

Chỉ nói một lát công phu, nhiệt khí trong cơ thể nàng đột nhiên mãnh liệt mênh mông xông lên lần nữa, da thịt vừa mới khôi phục trắng nõn thoáng chốc bịt kín một màu hồng diễm lệ, phượng mâu liễm diễm mê ly, toàn thân tràn ngập loại cảm giác kỳ dị mị hoặc.

Mâu quang Sở Dật Phong tối sầm lại, nâng tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đem nàng đặt dưới thân hắn lần nữa, ánh mắt gắt gao khóa trụ phượng mâu phong tình của nàng, ngón tay dễ dàng đem một thân y phục nàng vừa mặc xong cởi xuống: "Y Y, có phải rất khó chịu không..."

Ánh mắt Tần Lạc Y mông lung, ý thức rất rõ ràng, gật gật đầu: "Ừ..."

"Ha ha, Y Y đáng thương...Yên tâm, đem tất cả giao cho ta, trong chốc lát ngươi sẽ không tiếp tục khó chịu!"

Sở Dật Phong cười khẽ, trong thanh âm mang theo sung sướng khác thường, ngón tay trên thân thể nàng bắt đầu di chuyển.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 7.1:Hoàn toàn giải độc


Chương 7.1:Hoàn toàn giải độc
Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y âm thầm nghĩ không muốn tốn hơi thừa lời.

Hai tay chủ động di chuyển trên người hắn, vặn vẹo thân mình theo, hy vọng có thể khiến nam tử này không còn thô lỗ như ấn tượng lần đầu tiên.

Nhưng nàng hiển nhiên đã đánh giá cao định lực nam tử này, nàng không chủ động còn tốt, chỉ một lần chủ động, đã khiến hắn nhịn không được, sau khi hít một hơi thật sâu, liền đem nàng tử hình ngay tại chỗ !

Sau khi triền miên, trong gian phòng nho nhỏ, thanh âm than nhẹ ái muội rốt cục ngừng lại.

Vân đình vũ nghỉ, mái tóc Tần Lạc Y dài đen thấm đầy mồ hôi phân tán hỗn độn không chịu nổi sau đầu, khuôn mặt đỏ hồng.

Bộ dáng mỹ phong tình khiến Sở Dật Phong trên người nàng nhịn không được hướng môi nàng đi xuống, trong lúc dây dưa, hắn vẫn chưa từng hôn môi nàng, nhưng hiện tại nhịn không được muốn nếm thử tư vị của nàng.

Ngực Tần Lạc Y phập phồng kịch liệt nghiêng đầu lơ đãng quay đi, lẩm bẩm nói: "Ngươi nhanh đứng lên, ép ta sắp không thở nổi!"

Vì phối hợp lời nàng, nàng còn hé miệng hô hai khẩu khí, ở dưới thân hắn giãy dụa muốn ra...Cảnh tượng tuyệt mỹ ái muội vừa rồi kia, đột nhiên bị đánh tan.

Trong mắt Sở Dật Phong hiện lên chút ảo não.

Lập tức cười cười ngã sang một bên.

Nhìn nàng đứng lên đem y phục vội vội vàng vàng mặc lên người.

Nhưng không biết do mất trí nhớ hay có lý do nào khác, động tác nàng mặc y phục thủy chung khiến cho người ta có cảm giác thập phần mới lạ...Hai mắt Sở Dật Phong nhìn nhìn, rốt cuộc nhịn không được, cũng đứng dậy, kéo nàng qua giúp nàng mặc y phục.

Tần Lạc Y không cự tuyệt.

Tuy rằng y phục do chính mình thoát, đại khái đã nhớ kỹ trong đầu kiện nào mặc bên trong, kiện nào mặc bên ngoài, nhưng muốn đem một kiện lại một kiện mặc hoàn chỉnh, thật đúng là làm cho nàng thực buồn rầu.

Nếu hiện tại có người nguyện ý hỗ trợ, nàng tự nhiên cho cơ hội.

Huống chi vừa rồi, trừ bỏ lần đầu tiên, thời điểm khác nam tử này coi như ôn nhu, không tiếp tục khiến nàng có cảm giác khó chịu như lần đầu tiên.

Sau khi giúp nàng đem y phục mặc vào, Sở Dật Phong còn giúp nàng vơ gọn tóc lại, chỉ là vơ gọn sau người, không tạo thành hình dáng.

Thu thập thoả đáng tất cả, hai người mở cửa đi ra ngoài.

Đại Hắc vẫn canh giữ ngoài cửa nhìn đến nàng đi ra, hưng phấn hướng nàng nhào tới, thân thiết cọ cọ trên đùi nàng.

Tần Lạc Y nở nụ cười."

Đại Hắc...Chúng ta về nhà!"

Nhấc chân an vị trên người Đại Hắc.

Sở Dật Phong nhíu mày, nhìn Đại Hắc, lại nhìn vẻ mặt Tần Lạc Y đầy ý cười ngồi trên người Đại Hắc, đột nhiên nhấc chân đi lên.

Đại Hắc có chút bất mãn hướng tới hắn hừ một tiếng, đôi mắt lớn như chuông đồng phiếm thần sắc hung ác .

Lần đầu tiên nhìn đến hắn như vậy, Tần Lạc Y nhíu mày, nở nụ cười.

Nguyên bản nàng còn tưởng rằng Đại Hắc chỉ có bộ dáng hung mãnh mà thôi, tính cách coi như dịu ngoan...Xem ra là chính mình đã nhìn nhầm!

Xoa xoa bộ lông thật dài trên đầu của nó, tiếp tục vỗ đầu nó nói: "Đại Hắc, đi thôi!"

Nếu tử y nam tử này do nàng mang đến đây, tự nhiên phải đưa hắn ra ngoài, sắc trời đã gần hoàng hôn, xung quanh nơi này đều là cây cối, sau khi đêm xuống, nói không chừng thực hung hiểm!

Sở Dật Phong cười khẽ.

Hai bàn tay không khách khí ôm ngang lưng Tần Lạc Y đang ngồi phía trước chính mình.

Thân mình Tần Lạc Y nhịn không được cứng đờ, nhìn đến xung quanh không có người liền nhíu mi tâm, lập tức không thèm để ý thả lỏng xuống.

Đại Hắc tiếp tục hung hăng trừng mắt liếc nhìn Sở Dật Phong một cái, sau quay đầu như mũi tên phóng về phía trước.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 8:Trở về vương phủ


Chương 8:Trở về vương phủ
Editor:HamNguyet

"Y nhi!"

"Y nhi, con ở nơi nào!"

"Tiểu thư!

Tiểu thư...!"

"Muội muội, muội muội, muội ở nơi nào..."
......

Tần Lạc Y ngồi trên lưng Đại Hắc, vừa mới từ phía trên tường vây đi vào, liền nghe được vô số thanh âm vô cùng lo lắng từ nơi xa truyền đến.

Đại Hắc ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt kia như đang hỏi nàng muốn đi qua đó hay không...khoé mắt Tần Lạc Y run rẩy không thôi.

Hiện tại, nàng nhớ tới gian phế phòng lúc trước khi nàng mới xuyên tới đây.

Tử y nam tử nói nàng tên Tần Lạc Y, là tam nữ nhi của Tần Lăng Vân Trấn Nam Vương phủ, mẫu thân nàng là kế thất của Tần Lăng Vân-Tạ Như Yên, ở Tần gia, nàng còn có một ca ca, một tỷ tỷ.

Ca ca tên Tần Thiên, tỷ tỷ tên Tần Lạc Hàn.
*(kế thất: vợ kế, nhưng cũng là chính thất)*

Thanh âm ngoài rừng cây càng ngày càng gần, hướng tới phương hướng nàng đang đứng đi tới, trong miệng gọi Y nhi.

Trong lòng Tần Lạc Y vừa động, xem ra gần hai canh giờ nàng không hiện thân, những người này đều đến tìm nàng.

Xoay người từ trên lưng Đại Hắc nhảy xuống, ý bảo Đại Hắc tránh đi đám người rời khỏi nơi này, chính mình lắc người tiến vào gian phế phòng trước mắt kia, sau đó ngã xuống tư thế giả trang bất tỉnh.

Sau một lát, đại môn khép hờ bị đẩy ra, ngọn lửa đèn lồng chiếu sáng vào trong gian phòng.

Tần Lạc Y nhắm mắt lại, giả dạng bộ dáng chính mình hôn mê bất tỉnh.

"A!

Tam tiểu thư ở trong này, phu nhân, Tam tiểu thư ở trong này..."

Thanh âm cất cao có vẻ sắc nhọn hoảng sợ.

Ngọn lửa đèn lồng lung lay trước mặt hướng nàng đi tới.

Vô số tiếng bước chân bối rối theo bốn phương tám hướng chạy vội tới, vội vã kéo nhau vào phòng.

"Y nhi!

Y nhi, con làm sao vậy?"

Một thanh âm cực kỳ dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai nàng, trong thanh âm người tới mang theo bối rối lo lắng, sau đó nàng bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, bàn tay run run xoa nhẹ trán nàng.

Cảm giác vòng tay ấm áp, nhất thời khiến nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới bắt đầu nhìn đến vết máu trên trán nàng, nàng còn tưởng rằng..."

Mau!

Đi nói cho Vương gia, nói đã tìm thấy Y nhi...Tiểu thư bị trọng thương, gọi người lập tức đi tìm đại phu đến!

Phải nhanh..."

"Vâng!"

Đám hạ nhân cung kính lên tiếng trả lời, sau đó gấp gáp chạy ra ngoài mời đại phu.

"Y nhi, tại sao con ngu ngốc như vậy!Nếu con có chuyện không hay xảy ra, nương phải làm sao bây giờ a...Y nhi...Y nhi của ta..."

Thanh âm dễ nghe gắt gao ôm chặt nàng, cúi đầu bên tai nàng thở dài thấp giọng khóc.

Mấy đạo thanh âm khuyên giải vang lên trong phòng.

"Phu nhân!

Tiểu thư nhất định cát nhân thiên tướng!

Nơi này là phế phòng, trên đầu tiểu thư có miệng vết thương, không thể ở trong này quá lâu, vẫn nên đem tiểu thư trở về trước, chờ đại phu lại đây xem..."
*(cát nhân thiên tướng:Cát nhân thiên tướng – 吉人天相 – jí rén tiān xìang.
+cát nhân: người thiện lương có phúc khí.
+thiên tướng: được trời giúp đỡ.
–>người tốt sẽ được trời giúp đỡ).

"Đúng vậy!

Phu nhân, ngài đừng thương tâm, nếu thân mình ngài không ổn, ai tới chiếu cố tiểu thư..."
......

Phụ nhân ôm lấy Tần Lạc Y nghe vậy, rốt cục ngừng khóc, rất nhanh, nàng bị người bế lên đưa vào trong kiệu cực mềm.

Không lâu sau, đại phu đến đây, hơn nữa người đến là ngự y nổi danh, đức cao vọng trọng nhất trong cung-Hoa ngự y!

Tần Lạc Y nằm trên giường, vẫn không mở mắt, một bên bị thương chảy không ít máu, sau lại chạy đến trong rừng rậm xa như vậy, cùng tử y nam tử kia mấy độ mây mưa thất thường, giải xuân dược trong cơ thể, lúc này thực mệt mỏi.

Rất nhanh liền ngủ.

Vết máu trên trán nàng, nguyên bản đã lau khô không ít, còn thoa thuốc mỡ, nhưng đã có người thay nàng lo nghĩ chu đáo, không chỉ đem thuốc mỡ trên trán nàng tẩy đi, còn đổ thêm ít máu lên, từ bàn tay hắn còn tô vẽ khiến miệng vết thương của nàng thoạt nhìn đáng sợ không ít.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 8.1:Trở về vương phủ


Chương 8.1:Trở về vương phủ
Editor:HamNguyet

Bình thuốc mỡ hắn đưa nàng có kích cỡ khá lớn, cũng không thu hồi lại, còn dặn nàng về sau mỗi ngày thoa thuốc lên miệng vết thương hai lần, buổi sáng một lần, buổi tối một lần, rất nhanh có thể lành, còn không lưu lại vết sẹo.

Miệng vết thương là thật, cho dù Hoa ngự y kia y thuật cao minh, nàng cũng không sợ ông ta nhìn thấy.
......

Không biết qua bao lâu, Tần Lạc Y từ trong mê man dần dần tỉnh lại.

"Mẫu thân, muội muội còn chưa tỉnh sao?

Đã hai ngày qua, không phải Hoa ngự y đã nói muội muội không có việc gì sao?"

Một đạo thanh âm xa lạ mang theo chút quen thuộc, đột nhiên vang lên bên tai nàng.

Nghe được thanh âm kia, trong lòng Tần Lạc Y rùng mình.

Nàng ta gọi chính mình là muội muội, chẳng lẽ nàng ta chính là Tần Lạc Hàn?

Trầm mặc một lát, một thanh âm quen thuộc khác cũng vang lên: "Đúng vậy, đã hai ngày còn chưa tỉnh lại, Vương gia đã phái người đi thỉnh Hoa ngự y!"

Là phụ nhân ôm nàng kinh hoảng kêu nàng là Y nhi khi nàng giả trang hôn mê, còn tự xưng là nương, xem ra nàng chính là kế thất Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân--Tạ Như Yên.

"Nga!

Vậy thật tốt quá, Hoa ngự y đến đây, tiếp tục gọi hắn hảo hảo xem bệnh cho muội muội!

Nói không chừng muội muội có thể nhanh chóng tỉnh lại..."

Thanh âm trẻ tuổi lúc ban đầu kia mang theo hưng phấn, cười nói.

"Chỉ hy vọng như thế!"

Tạ Như Yên thở dài một hơi, lặng im một lát đột nhiên nói: "Hàn nhi, ngươi cùng ta nói, đến tột cùng ngày hôm đó xảy ra chuyện gì?

Vì sao muội muội rơi vào trong nước, sau đó một mình đi đến địa phương hẻo lánh như vậy, ta nghe Khinh La nói, ngày đó sau khi muội muội ngươi rơi xuống nước được Tam hoàng tử cứu lên, ngươi có đuổi theo..."

"Mẫu thân, đều là ta không tốt!"

Tần Lạc Hàn nhỏ giọng mở miệng, trong thanh âm có một chút áy náy: "Ngày đó, Tam muội muội nghe nói Tam hoàng tử tới...Nói muốn lặng lẽ đi nhìn một cái, ngài cũng biết, Tam muội muội đã được hoàng thượng tứ hôn cho Tam hoàng tử, mà Y nhi thực thích Tam hoàng tử, ta nghĩ lặng lẽ nhìn một cái, hẳn là không có chuyện gì, nên chúng ta mới tới đó..."

"Nào biết chúng ta vừa nói xong, đã bị bọn họ phát hiện, muội muội một lòng gấp gáp, không cẩn thận rơi vào trong nước...Tam hoàng tử cứu muội muội lên...Nước đem khăn che mặt của muội muội trôi đi...Muội muội...Ai, Tam muội muội vội vàng chạy đi, ta đuổi theo một lát mới kịp chân nàng, nghĩ đến phòng ta cách đó gần nhất, liền đưa muội muội đến phòng ta..."

"Ta kêu Tuyết Nhi đi lấy y phục cho muội muội, sau khi đổi xong, ta cùng muội muội ở trong phòng nói chuyện, nhưng muội muội...Tâm tình muội muội thật không tốt!

Chúng ta không nói được mấy câu, muội muội liền đứng dậy, nàng nói muốn ra ngoài giải sầu một chút, còn không cho bất luận kẻ nào đi theo...Sớm biết rằng muội muội sẽ luẩn quẩn trong lòng...Mặc kệ Y nhi nói gì, ta vẫn nên đi theo bên người nàng...Sẽ không khiến muội muội bị như bây giờ..."

Tạ Như Yên nghe vậy im lặng.

Gian phế phòng kia, nàng đã phái người nhìn qua, hai ngày nay chính mình cũng tự đi qua hai lần, trên cây cột kia tất cả đều là máu tươi!

Còn có vết thương trên trán Tần Lạc Y, nàng hỏi qua Hoa ngự y có kinh nghiệm phong phú, Hoa ngự y khẳng định nói, miệng viết thương kia do Y nhi tự đụng mà thành.

Chẳng lẽ Y nhi thật sự vì khăn che mặt trôi theo dòng nước, bị Thái tử, Tam hoàng tử, còn có các nhi tử, nữ nhi của một vài quyền thần thấy được khuôn mặt thật...Nhất thời nghĩ không thông, nên tìm ý kiến nông cạn?

Y nhi ngốc!

Nàng thích Tam hoàng tử lâu như vậy...Thật vất vả bệ hạ mới mở kim khẩu, vì nàng tứ hôn, mắt thấy sắp gả cho Tam hoàng tử làm phi, nàng như thế nào lại nghĩ quẩn như vậy!
*(kim khẩu:lời vàng)*

Bàn tay ôn nhuận xoa mặt Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y chậm rãi mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tràn ngập thương tiếc.

"Y nhi, con tỉnh?

Thật tốt quá!"

Cặp ánh mắt đột nhiên sáng ngời, trong mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, cúi người lại đây nóng bỏng nhìn nàng.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 9:Thật sự mất trí nhớ ?


Chương 9:Thật sự mất trí nhớ ?

Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn.

Ngồi bên giường nàng là một nữ nhân thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, thanh âm dịu dàng, khuôn mặt tú lệ, trên người mặc một kiện nguyệt sắc, quần lụa mỏng, đai lưng dệt màu tím nhạt, y phục thập phần thanh nhã, đoan trang, trên đầu cắm bộ trâm minh châu lưu tô cực kì tinh xảo, lỗ tai đeo một đôi hoa tai cầu kì khảm đá hồng ngọc.

Trong lòng Tần Lạc Y hiểu rõ, nữ tử ung dung tú lệ này, hẳn là mẫu thân hiện tại của nàng--Tạ Như Yên!

Ở phía sau Tạ Như Yên, là một nữ tử trẻ tuổi một thân y phục hồng phấn, thời điểm nhìn thấy nàng mở mắt, trong mắt không có thần sắc vui mừng, ngược lại trở lên kinh hoảng không thôi, sắc mặt dị thường tái nhợt, không tự chủ được lui về phía sau từng bước.

Tần Lạc Y chú ý đến động tác của nàng ta, trong lòng cười lạnh, chỗ sâu nhất phượng mâu xẹt nhanh qua một chút sát khí.Nhưng tia sát khí kia không đợi người phát hiện đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Thanh âm nữ tử này nàng rất quen thuộc!

Thời điểm khi nàng vừa xuyên đến, liền nghe được thanh âm của một trong hai nữ tử!

Mà vừa rồi Tạ Như Yên gọi nàng ta là Hàn nhi, nàng ta lại xưng hô chính mình là muội muội.

Dùng đầu gối cũng đoán được, nữ tử này, hẳn là thứ nữ của Tần Lăng Vân Trấn Nam Vương phủ, cũng là tỷ tỷ "Thân ái" Tần Lạc Hàn của nàng!

Tạ Như Yên nhìn đến nữ nhi hôn mê hai ngày rốt cục tỉnh lại, vui vẻ ra mặt giữ chặt tay nàng, thập phần thân thiết nhìn nàng nói: "Y nhi, rốt cuộc con cũng tỉnh lại, hai ngày này nương lo lắng gần chết, con hài tử này, như thế nào ngốc như vậy a..."

Ngừng lại một chút, lại vuốt tóc nàng ôn nhu nói: "Có chỗ nào không thoải mái hay không, đầu còn đau không?

Hai ngày nay con không ăn cái gì, muốn ăn cái gì, nương gọi người làm cho con ăn..."

Trong lời nói ôn nhuận tràn ngập quan tâm, Tần Lạc Y đem ánh mắt từ trên người Tần Lạc Hàn rời đi.

"Cái kia...Người là nương ta sao...Người trẻ tuổi như vậy, cư nhiên là nương ta a..."

Tần Lạc Y vừa nói chuyện, một bên nhịn không được khóe miệng co rút, nhưng con ngươi khi nhìn Tạ Như Yên lại vô cùng trong suốt.

Lời này vừa nói ra, Tạ Như Yên đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt có ánh sáng kỳ dị chợt lóe mà qua, lập tức nhìn nàng nói: "Y nhi...Ta đương nhiên là nương của con a...Con đụng phải đầu, không phải ngay cả nương cũng không nhớ được đi?"

Tần Lạc Y làm ra bộ dáng thập phần mờ mịt, lắc lắc đầu: "Người thật sự là nương ta sao?

Ta không nhớ rõ...Đầu ta đau quá, cái gì ta cũng không nhớ rõ!"

Tạ Như Yên trừng lớn mắt.

Sau một lát mới hồi phục tinh thần lại, chưa từ bỏ ý định chỉ vào mặt Tần Lạc Hàn đang đứng phía sau chính mình nói: "Kia...Con có biết nàng là ai chăng?"

Ánh mắt Tần Lạc Y dừng lại trên người Tần Lạc Hàn.

Tần Lạc Hàn nhìn nàng, hô hấp ngừng lại, tim đập nhanh.

"Nàng là tỷ tỷ xinh đẹp..."

Tần Lạc Y đem Tần Lạc Hàn khác thường thu hết vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại nở một nụ cười vô cùng thiên chân.

Tần Lạc Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi nhếch một cái, trên mặt mang vẻ lo lắng nói: "Tại sao có thể như vậy...Nương, xem ra muội muội thật sự đã quên chúng ta..."

Thần sắc Tạ Như Yên vô cùng lo lắng, liền nhìn đến Hoa ngự y một đầu tóc bạc trắng đi đến.

Cùng hắn đi vào là một nam tử mặc y quan khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dáng nam tử y quan mày rậm mắt to, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị, toàn thân tản ra khí chất uy nghiêm, mâu quang lợi hại, khoé môi tươi cười, mâu quang lợi hại khi nhìn đến Tần Lạc Y trên giường đã mở mắt ra, trở nên nhu hòa không ít.

"Y nhi, con rốt cục tỉnh!"

Bước nhanh đến trước mặt nàng, cúi thân mình xuống nhìn nàng, trong mắt vui mừng quan tâm.

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt xa lạ nhìn hắn.

Nam tử y quan ngẩn ra, hơi nhíu mày, Tạ Như Yên hướng hắn thi lễ, sau đó thập phần lo lắng nói: "Vương gia, Y nhi không thích hợp!

Nàng không nhớ Hàn nhi, cũng không nhớ ta..."

Nam tử y quan này chính là người vài ngày trước mới lập được chiến công hiển hách, được ban thưởng trở thành Vương gia Sở quốc-- Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân.

Hoa ngự y đứng trước mặt Tần Lạc Y, nhíu mày, nét mặt già nua nhăn thành đoá hoa cúc, bắt mạch cho nàng, lại nhìn miệng vết thương trên trán nàng.

"Quận chúa, người có nhớ rõ tên người là gì không?"

"Không nhớ rõ!"
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 9.1:Thật sự mất trí nhớ ?


Chương 9.1:Thật sự mất trí nhớ ?

Editor:HamNguyet

Vẻ mặt Hoa ngự y nghiêm túc hỏi lại nàng mấy vấn đề, Tần Lạc Y đều mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không nhớ dõ.

"Hồi Vương gia, đầu quận chúa bị thương nặng, hẳn là mất trí nhớ!"

Hoa ngự y đứng dậy, vuốt râu, lắc lắc đầu, đưa ra kết luận cuối cùng.

Đáy lòng Tần Lạc Y không tiếng động nở nụ cười.

Có lời nói lão ngự y này, hành vi về sau của nàng, cho dù khác thường không giống trước kia, cũng không khiến cho người khác hoài nghi.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tần Lạc Hàn vẫn đứng bên người nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong mắt có ảo não, cũng có may mắn.

Dư quang khóe mắt Tần Lạc Y thoáng nhìn qua, trong lòng cười lạnh.

Nàng từng một lòng đắm chìm trong tu luyện, đối với lời vị hôn phu nói, bởi vì thương hắn, cho tới bây giờ vẫn tin tưởng không nghi ngờ, kết quả cuối cùng chính mình đưa tới họa sát thân!

Đường tỷ tương thân tương ái của nàng không chỉ đoạt vị hôn phu của nàng, hơn nữa còn cùng nam tử chết tiệt kia liên thủ phản bội cảm tình nàng, mà vị hôn phu của nàng thậm chí còn vì nữ tử kia đoạt đi vị trí gia chủ vốn thuộc về nàng, đối với nàng ngoan độc hạ sát thủ.

Mà hiện tại, nàng trọng sinh trên người Tần Lạc Y, quyết không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng!

Tần Lạc Hàn...nữ tử này, tốt nhất cùng việc nàng bị thương, trúng xuân dược không dính dáng đến, nếu không, nàng sẽ làm cho nàng ta biết thế nào được gọi là sống không bằng chết!

"Mất trí nhớ?"

Tần Lăng Vân nhìn nữ nhi có vẻ tái nhợt mệt mỏi nằm trên giường, trong mắt tràn ngập thương tiếc: "Kia, đến khi nào nàng có thể nhớ lại?"

"Chuyện này không xác định được !"

Hoa ngự y trầm ngâm một lát nói: "Hiện tượng mất trí nhớ do thời điểm va chạm mà thành, khi va chạm với lực đạo lớn khiến đầu tụ máu, trước hết hạ quan khai cho quận chúa chút thuốc lưu thông máu, có lẽ mấy tháng sau, máu tụ tự tan, quận chúa sẽ chậm rãi khôi phục trí nhớ trước kia..."

"Mấy tháng sau nàng có thể nhớ lại mọi chuyện?"

Tần Lăng Vân nghe vậy, khóe môi nổi lên ý cười.

Tạ Như Yên như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tần Lạc Hàn lại vò chặt khăn tay, âm thầm cắn răng nghiến lợi.

Hoa ngự y lắc lắc đầu: "Thời gian mấy tháng là tình huống lạc quan, thời gian cụ thể có thể dài hơn, cũng không xác định dõ, cũng có khả năng cần vài năm, hoặc quận chúa sẽ cả đời đều không nhớ lại..."

Ý cười môi Tần Lăng Vân giảm đi, nhìn ánh mắt nữ nhi sáng ngời trong suốt đang nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ, tuấn mi nhíu chặt: "Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?"

Hoa ngự y lắc đầu lần nữa: "Thương thế của quận chúa ở đầu, có thể hữu kinh vô hiểm tỉnh lại đã được coi là kỳ tích...Vương gia, cái khác liền thuận theo tự nhiên đi...Ân, trừ bỏ dùng thuốc, có thể kể thật nhiều chuyện trước kia cho quận chúa nghe, đến những địa phương quen thuộc, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều đối với bệnh tình của quận chúa..."

Tần Lăng Vân gật đầu, trước khi Hoa ngự y xuất môn liền đích thân khai thuốc xong mới rời đi.

Mười ngày sau, thương thế trên người Tần Lạc Y đã bình phục không sai biệt lắm, từ trong miệng Tạ Như Yên cùng các nha đầu, bà tử, nàng đối với thế giới này cũng hiểu biết không ít.

Nơi này là Thánh Long đại lục ,diện tích lãnh thổ Thánh Long đại lục mở mang, nguyên bản ba đại quốc Sở, Yến, Triệu, ở thế chân vạc, chung quanh còn có rất nhiều tiểu quốc, nhưng lãnh thổ tiểu quốc bần hàn, lực lượng quá yếu, đều dựa vào hơi thở ba đại quốc mà sinh tồn, trở thành phụ quốc của ba đại quốc.

Chẳng qua cục diện thế chân vạc này mấy tháng trước bị đánh vỡ.

Hai đại quốc Yến-Triệu bí mật liên thủ muốn nuốt chửng Sở quốc, đem Sở quốc chia cắt, nào biết rằng âm mưu không chỉ thất bại, ngược lại bị phụ thân nàng, hiện tại là Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân dẫn binh đánh lui, đoạt lại thành trì, thế như chẻ tre đánh tới trong nước hai đại quốc Yến-Triệu, đoạt hơn phân nửa lãnh thổ hai quốc gia.

Hiện tại Thánh Long đại lục, lãnh thổ Sở quốc rộng lớn, chiếm một nửa có dư, mà nguyên bản hai đại quốc Yến-Triệu đang ở thế chân vạc cũng sợ hãi nhượng bộ.

Đương nhiên, tất cả chuyện này đều do công lao phụ thân nàng Tần Lăng Vân, hoàng đế Sở quốc ngoại lệ ban thưởng, phong phụ thân nàng thành Trấn Nam Vương gia, phong nàng thành quận chúa, hơn nữa còn tứ hôn nàng cho người tài hoa, tuấn mỹ vô trù-Tam hoàng tử Sở Dật Tu.
 
Back
Top Bottom