Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
119144409-256-k18164.jpg

[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Tác giả: HamNguyet
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện :Sư huynh,rất vô lương

Tác giả:Tương Ba Lục

Thể loại: NP( 1 nữ n nam), xuyên không, dị giới, nữ cường, sủng văn, tu chân, huyền huyễn, cổ đại.

Số chương: Bao gồm 4 quyển
-Quyển 1:Thánh Long đại lục
Từ chương 1-84
-Quyển 2:Bồng Lai tiên đảo
Từ chương 1-143
-Quyển 3:
Từ chương 1-149
-Quyển 4:
Từ chương 1-49
-Phiên ngoại:1-15 chương
Nguồn CV:khuynhdiem
Editor:HamNguyet

Tình trạng: +Chính văn & phiên ngoại (Hoàn) +Bản edit (đang tiến hành)
Nơi post:Truyện được post duy nhất tại wattpad & Diendanlequydon đều được ghi dưới tài khoản có tên HamNguyet.
=>Các nàng nhấn vô để đọc truyện nhé...!

 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Văn án


Văn Án
Editor:HamNguyet

Nội dung giới thiệu:

Lam Kiều Nguyệt —thiên tài tu luyện của tu chân thế gia thời hiện đại được gia chủ chỉ định là người thừa kế Lam gia, ngoài ý muốn xuyên qua đến Trấn Nam Vương phủ –Sở quốc, trở thành đích nữ Tần Lạc Y bị chỉ hôn cho Tam hoàng tử đương triều.
(đích nữ:tiểu thư dòng chính thất)

Kiếp trước, nàng là thiên tài tu luyện.

Kiếp này, nàng là phế tài tu luyện, trong cơ thể còn có phong ấn kỳ quái.
(Phế tài:bất tài,vô dụng,không có tài)

Tỷ tỷ rắn rết muốn cướp vị hôn phu của nàng, dùng thiên hạ dâm độc phá hư danh tiết nàng.

Nàng khinh thường cười lạnh, có chút tài mọn!

Ngươi tìm một nam nhân đến, ta liền tìm mười nam nhân hoàn trả...Hại người xong còn muốn gả cho lang quân như ý?

Không có cửa đâu!

Hừ!!

Cái gì?

Xuân dược nửa canh giờ không giải sẽ mất mạng?

Đơn giản, tìm đại một nam nhân thuận mắt làm giải dược là được.

Có điều...chính là...chính là...

Vì cái gì nàng tùy tiện tìm một nam nhân, cư nhiên là Thái tử Sở quốc dưới một người, trên vạn người?

Vị hôn phu nghe tin nàng thất trinh liền đen mặt, ngăn nàng lại chất vấn: "Nói cho ta biết kẻ gian phu kia là ai, trong phủ hoàng tử, ta thưởng ngươi vị trí thiếp thất..."

Ngữ khí bố thí tràn ngập khinh thường.

Nàng cắn môi vẻ mặt khó xử, vươn năm ngón tay ra đếm: "Một, hai, ba...Ngươi, đến tột cùng là muốn ta nói người nào cho ngươi?"

Phốc, vị hôn phu tức giận run rẩy, thổ huyết ngã xuống đất!

Gương mặt tuyệt mỹ tràn ra ý cười...Thiếp vị cũng tốt, chính vị cũng thế, nàng không hiếm lạ, nàng còn muốn tìm kiếm tiên đạo vô thượng, muốn cởi bỏ phong ấn kỳ quái trong cơ thể, không có thời gian lập gia thất!

Nghe nói vượt biển Thánh Long đại lục có Bồng Lai tiên đảo, trên đảo có tiên nhân pháp lực cao cường, Tần Lạc Y mừng như điên, gánh nặng cởi bỏ, từ nay về sau trên con đường tu tiên của nàng, kích tình bắn ra bốn phía...

Đệ nhất tiên môn Phiêu Miểu Tông không thu đệ tử kinh mạch bế tắc?

Không sao, nàng có thể luyện ra vô số đan dược cao giai, coi như đường mà ăn.

Mỗ nữ thắt lưng cõng ngân phiếu, tay cầm thỏi vàng, cười hì hì xuất ra một bình lại một bình đan dược đưa ra trước mặt chưởng môn.

Chưởng môn trợn mắt há hốc mồm: "Khụ, đến tột cùng ngươi có bao nhiêu?"

Mỗ nữ nét mặt tươi cười như hoa, lại lần nữa thoải mái xuất ra vô số bình.

Chưởng môn giật mình, vui vẻ ra mặt: "Đã trăm năm ta chưa từng thu đồ đệ, hôm nay vô cùng hợp ý ngươi, thu làm đệ tử chân truyền!"

Bồng Lai tiên đảo địa linh nhân kiệt, chuyên sản sinh ra tuấn nam mỹ nữ.

Cái gì?

Người bị nàng đâm một châm biến thành không được là Nhị sư huynh của nàng?

Không có việc gì, năm đó ta không biết, hiện tại là sư huynh muội, sư huynh muội cần phải tương thân tương ái, một châm có thể làm cho sư huynh hùng phong đại chấn lần nữa.

Ai cũng nói Đại sư huynh ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, cùng Ngũ sư tỷ cửu thiên huyền nữ là một đôi trời đất tạo nên, nhưng vì cái gì hắn không quan tâm Ngũ sư tỷ, lại cố tình muốn cùng nàng thảo luận song tu chi đạo?

.....Và còn nữa.....Còn nữa.....
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
QUYỂN 1:Thánh Long đại lục-Chương 1:Dị thế trọng sinh


Chương 1:Dị thế trọng sinh
Editor:HamNguyet

Sở quốc.

Trấn Nam Vương phủ

Trong vương phủ điêu lan ngọc thế, tân khách như trảy hội, nói cười ồn ào, một mảnh náo nhiệt, cảnh tượng thái bình.
*(Điêu lan ngọc thế:
Điêu: Trạm khắc
Lan: Lan can
Ngọc: ngọc thạch
Thế: bậc thềm
*Ở đây ý nói là lan can trạm trổ tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc thạch quý giá.dùng để diễn tả một công trình kiến trúc giàu sang,tráng lệ.)*

Những người này hôm nay đến Trấn Nam Vương phủ, đều vì chúc mừng tướng quân Tần Lăng Vân uy vũ tấn tước Trấn Nam Vương gia, trở thành Vương gia khác họ đầu tiên ở Sở quốc từ khi khai quốc trăm năm nay.

Không chỉ có quan to quyền quý Sở quốc mang theo gia quyến đến Trấn Nam Vương phủ, thậm chí hoàng đế bệ hạ cùng năm vị hoàng tử, bao gồm Thái tử, đều tự mình đưa hạ lễ lựa chọn kỹ càng tới cửa chúc mừng.

Lương đình tinh xảo, vài nam tử thần thái tuấn mỹ, cùng đứng một chỗ quay quanh nam tử thân tử y, khoanh tay đứng thẳng nói chuyện cùng nam tử trẻ tuổi bên cạnh.
*(Tử ở đây không phải là chết mà còn có nghĩa là màu tím...Tử y: y phục màu tím)*

Trong đình thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng thoải mái.

Tử y nam tử khóe môi hàm chứa ý cười nhợt nhạt, toàn thân tản ra một cỗ khí chất cao quý, ánh mắt thâm thúy hơi nhíu lại, nhìn hoa hải đường nở rộ ngoài đình(1).

Cách đó không xa, bốn nữ tử trẻ tuổi lặng lẽ đi tới, trong đó có ba người dung mạo diễm lệ, dáng người thướt tha, một nữ tử khác thấy không rõ diện mạo, vì trên mặt nàng mang theo cái khăn lụa màu trắng, chỉ lộ ra một đôi phượng mâu hắc bạch phân minh đi đến.

Các nàng không dám tiến tới quá gần, tựa hồ sợ bị người trong đình phát hiện, tránh sau thân cây cổ thụ, thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài lặng lẽ đánh giá.

"Hì hì, các ngươi xem, người mặc tử y kia chính là Thái tử điện hạ!"

Vân Khinh La hướng ra ngoài liếc mắt một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng nổi lên rặng mây đỏ bừng, che miệng khanh khách cười nhẹ.

"Khinh La, chúng ta đều biết ngươi thích Thái tử điện hạ, nhưng chúng ta hôm nay không phải đến xem Thái tử điện hạ...Là muội muội ta muốn đến xem Tam hoàng tử điện hạ a!"

Tần Lạc Hàn bĩu môi, trêu tức nói, quay đầu nhìn nữ tử trên mặt mang khăn lụa trắng, chỗ sâu nhất trong đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia hận ý.

Một năm trước, nước láng giềng Yến quốc cùng Triệu quốc liên thủ, lấy trăm vạn hùng binh đến xâm phạm biên cảnh Sở quốc, thời gian ngắn ngủi một tháng, khí thế như rồng chiếm lĩnh một nửa quốc thổ Sở quốc, chủ tướng lĩnh quân tức thì bị người bắn một tiễn xuyên tim, chết trận sa trường!

Mắt thấy địch nhân dần dần tới gần kinh thành, sắp bị mất nước, hoàng đế Sở quốc vô cùng tức giận, phái ra phụ tá mưu trí lại có thể chinh chiến sa trường, võ nghệ cao cường uy vũ tướng quân, cũng chính là phụ thân của nàng-Tần Lăng Vân làm chủ soái, chỉnh đốn lại năm mươi vạn binh mã ngăn cản tiến công thế tới rào rạt của hai nước Yến-Triệu.

Chỉ mới một năm thời gian, phụ thân nàng không phụ sự kì vọng của hoàng đế, làm giảm sút sĩ khí, binh mã quân đội hai nước Triệu-Yến bị tổn lại nặng nề!

Không chỉ đoạt lại thành trì bị mất, còn thừa thắng xông lên, thế như chẻ tre chiếm lĩnh một nửa lãnh thổ của bọn họ, thẳng đến khi hoàng đế hai nước Triệu-Yến gửi thư cầu hoà, ký kết rất nhiều hiệp ước không bình đẳng, quân đội mới không tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, nhưng thành trì đã chiếm lĩnh được, tự nhiên sẽ không trả lại cho bọn họ.

Nguyên bản hoàng đế Sở quốc sắp mất nước, lại lần nữa tọa ổn long ỷ, lãnh thổ Sở quốc không chỉ mở rộng gấp đôi, tự nhiên mặt rồng đại duyệt, đại xá thiên hạ.

Nửa tháng trước, phụ thân nàng hồi kinh, hoàng đế Sở quốc tự mình đi ra bên ngoài kinh thành năm trăm dặm, nghênh đón hắn trở về, trên Kim Loan điện, không chỉ phá lệ khai ân, tứ phong hắn thành Vương gia khác họ duy nhất Sở quốc từ khi khai quốc tới nay, còn đích nữ hắn ,Tần Lạc Y mười sáu tuổi tứ hôn cho một trong năm hoàng tử, một người tuấn mỹ, tài hoa- Tam hoàng tử điện hạ!

Thậm chí còn định ra ngày trước, nửa năm sau liền gả nhập Tam hoàng tử phủ.

Nghĩ đến đây, hận ý trong đôi mắt Tần Lạc Hàn càng đậm, khoé môi nàng mang theo nụ cười mưu tính, rất nhanh liền che giấu, không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì người được chỉ hôn là Tần Lạc Y, mà không phải Tần Lạc Hàn nàng?

Tần Lạc Y là một người quái dị, làm sao xứng đôi với Tam hoàng tử điện hạ phong tư lỗi lạc?

Hơn nữa nàng rõ ràng lớn hơn Tần Lạc Y!

Tam hoàng tử điện hạ nguyên bản là của nàng!

Mà tất cả chuyện này, đều do Tần Lạc Y là đích nữ trong phủ, mà nàng là thứ xuất!

Tần Lạc Y đối với ánh mắt tỷ tỷ chan chứa hận ý không hề phát giác, ánh mắt nàng sớm đã dừng trên người nam tử tuấn mỹ một thân bạch y trong đám người kia, phượng mâu hiện lên ý e lệ.

Tần Lạc Hàn thấy, âm thầm cắn chặt răng.

"Lạc Y muội muội, đợi thêm nửa năm nữa, muội có thể làm Tam hoàng tử phi a, đến lúc đó mỗi ngày trong phủ Tam hoàng tử đều thấy được người, muội cần gì ba ba chạy tới đây a!

Như vậy không tốt..."

Một nữ tử khác tên Mạnh Uyển Tình mặc thân phấn y yểu điệu đột nhiên giương giọng trêu đùa, thanh âm nàng thanh thúy mang theo một cỗ khí chất ngây thơ, nhất thời ánh mắt mọi người trong đình nơi xa đều bị hấp dẫn lại đây.

Tần Lạc Y xấu hổ quẫn bách cúi đầu, cắn môi đỏ mọng, bàn tay trắng nõn giấu trong tay áo nắm chặt...Rõ ràng nói là lặng lẽ lại đây xem, vì cái gì Mạnh Uyển Tình đột nhiên lớn tiếng nói chuyện?

Hiện tại Tam hoàng tử biết chính mình vụng trộm chạy tới nhìn hắn, nói không chừng sẽ hiểu lầm mình là loại nữ tử thiếu gia giáo, từ nay về sau sẽ xem nhẹ chính mình.

Một giọt lệ trong suốt trong mắt rơi xuống.

Trong mắt Mạnh Uyển Tình cùng Tần Lạc Hàn đều hiện lên khoái ý, Tần Lạc Hàn giả trang, thật cẩn thận tiêu sái lại đây, đỡ cánh tay nàng nói: "Muội muội, Uyển Tình nói đúng, chúng ta trở về đi!

Nơi này không phải địa phương chúng ta nên đến, nếu phụ thân biết, nhất định sẽ tức giận..."

Vừa nói chuyện, một bên hướng về phía lương đình dò xét, vẻ mặt bộ dáng lo lắng, trên tay lôi kéo tay Tần Lạc Y, muốn lôi nàng đi.

(1)Hoa hải đường:
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 1.1:Dị thế trọng sinh


Chương 1.1:Dị thế trọng sinh
Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y ngây ngốc ngẩng đầu, phượng mâu nhìn tỷ tỷ Tần Lạc Hàn lộ vẻ không thể tin.

Tỷ tỷ...Vì sao nói như vậy?

Rõ ràng các nàng mạnh mẽ lôi kéo mình đến, các nàng đều nói muốn kiến thức phong thái lỗi lạc của Thái tử điện hạ một chút, mới mạnh mẽ lôi kéo nàng đi cùng!

Tam hoàng tử nơi xa một thân bạch y, ánh mắt nhìn phương hướng các nàng, mâu quang sâu thẳm lợi hại, như một cây đao dừng trên người Tần Lạc Y.

Tâm Tần Lạc Y nháy mắt chìm xuống đáy cốc, hàng lông mi cong dài chớp chớp, giãy khỏi tay Tần Lạc Hàn cùng Mạnh Uyển Tình muốn chạy đi.

Tần Lạc Hàn cùng Mạnh Uyển Tình đưa lưng về phía người trong đình, trong mắt hiện lên ác ý, không muốn buông tay ra, chân giẫm lên vạt y phục Tần Lạc Y, "Phanh" một tiếng ngã xuống hồ sen bên cạnh.

"A!

Tần muội muội rơi xuống nước."

Vân Khinh La trừng lớn mắt, nhìn người ngã xuống hồ sen, bàn tay mềm mại nâng lên che lại đôi môi đỏ mọng kinh hô.

"Người tới a, người mau tới a, cứu muội muội ta, mau tới cứu muội muội ta."

Tần Lạc Hàn cũng mở miệng đứng lên hô to, vẻ mặt thất kinh, chỗ sâu trong đáy mắt, hiện lên đắc ý thản nhiên.

Mấy người trong lương đình bay nhanh vội vàng tới.

Một đạo thân ảnh màu trắng, không chút do dự nhảy xuống, lát sau liền ôm Tần Lạc Y rơi xuống nước còn chưa chìm hẳn lên.

Tóc Tần Lạc Y ướt đẫm, dính trên hai gò má nho nhỏ, khăn lụa trắng nguyên bản trên mặt bị nước cuốn trôi mất, hé ra khuôn mặt đỏ bừng.

Bạch y nam tử đúng là Tam hoàng tử Sở quốc, phu quân được tứ hôn cho Tần Lạc Y-Sở Dật Tu, nhìn tiểu nhân nhi lạnh run trong lòng, ánh mắt hiện lên chút u quang.

Thái tử Sở Dật Phong bước nhanh tới, khuôn mặt tuấn tú mang theo quan tâm: "Tam Hoàng đệ, Tần cô nương không có việc gì đi?"

Cũng không nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng chật vật kia.

Sở Dật Tu lộ ra một chút ý cười: "Uống mấy ngụm nước, hẳn là không có trở ngại, nhưng phải nhanh chóng đi thay y phục, bằng không sẽ dễ dàng cảm mạo..."

Ôm Tần Lạc Y tiêu sái rời khỏi.

Tần Lạc Y hơi đứng lên, giọt nước trên y phục tí tách chảy từ trên người xuống, Tần Lạc Hàn vội vàng chạy lại, hướng tới Thái tử cùng Tam hoàng tử phúc thân, trong miệng liên tục nói lời cảm tạ.

Sau đó xoay người gấp gáp nói: "Muội muội, chúng ta nhanh đi đổi y phục khác...Đừng để cảm mạo làm điện hạ lo lắng!"

Nhìn nhìn Tam hoàng tử điện hạ, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Muội muội, cho dù bị điện hạ phát hiện, ngươi cũng không nên nhảy xuống hồ a..."

Tần Lạc Y trong lòng vừa tức vừa khổ.

Vừa rồi bị người giẫm lên vạt y phục, rõ ràng có một đôi tay lơ đãng đẩy mạnh nàng vào trong hồ.

Nhưng bản thân lúc này chật vật, không thể giải thích, Tần Lạc Y đành tránh đi, khi tỉnh táo lại đưa tay lên che mặt chạy như điên về phía trước.

"Ai, muội muội, muội đợi ta a!"

Tần Lạc Hàn ngẩn ra, hướng tới Thái tử cùng Tam hoàng tử lộ ra ý cười hối lỗi, phúc thân lần nữa, đuổi theo.

"Tỷ tỷ, vừa rồi vì sao tỷ nói là muội muốn gặp Tam hoàng tử điện hạ!"

Đến một toà tiểu viện hẻo lánh trong Trấn Nam Vương phủ, Tần Lạc Y thay sang y phục do nha đầu Tuyết Nhi mang đến, cắn môi nhỏ giọng hỏi Tần Lạc Hàn.

Nàng có biết nói như vậy sau này thành hôn điện hạ sẽ dùng dạng ánh mắt khinh thị gì nhìn chính mình hay không?

Tần Lạc Hàn cười cười: "Muội muội, muội phải tin tưởng tỷ, tỷ đều vì tốt cho muội!

Đến, muội uống xong bát canh này, tỷ tỷ liền nói cho muội biết nguyên nhân!"

Tần Lạc Y hồ nghi nhìn Tần Lạc Hàn, cuối cùng tiếp nhận bát canh nhã nhặn uống, sau đó dùng phượng mâu tối đen nhìn Tần Lạc Hàn, hy vọng tỷ tỷ cho chính mình một lý do hợp lý, cho tới nay, tỷ tỷ đều đối với tính cách yếu đuối của mình chiếu cố có thêm, nhưng tỷ tỷ hôm nay...Nàng thật xa lạ!

Tần Lạc Hàn nhìn Tần Lạc Y cầm chén canh uống xong, nha đầu Tuyết Nhi bên cạnh tiếp nhận bát...Khoé môi ôn nhu đột nhiên tràn ra ý cười đắc ý: "Muội muội, bát canh này bỏ thêm xuân dược, muội uống vào có thấy tốt không a?"

Bỏ thêm xuân dược vào canh?

Tần Lạc Y bị tin tức này cả kinh ngẩn ngơ, trong phượng mâu lộ vẻ không thể tin, còn có tuyệt vọng: "Vì sao...Vì sao bỏ thêm xuân dược vào canh, tỷ tỷ...Tỷ gạt muội đi?

Tỷ tỷ, tỷ không cần đem loại chuyện này ra vui đùa!"

Tần Lạc Hàn hất cằm, khinh miệt nhìn Tần Lạc Y: "Tần Lạc Y, ngươi nhìn lại ngươi đi, muốn gả gấp cho Tam hoàng tử điện hạ sao? ngươi nằm mơ đi!"

Tần Lạc Y nhìn gương mặt Tần Lạc Hàn dữ tợn, nhẹ nhàng thì thào: "Vì sao phải đối xử với ta như vậy, ngươi...Chẳng lẽ người ngươi thích không phải Thái tử điện hạ, là Tam hoàng tử..."

"Phải!

Ta thích Tam hoàng tử điện hạ, ta yêu Tam hoàng tử điện hạ!

Ngươi xú nữ nhân này, cho dù xách giày cho Tam hoàng tử điện hạ cũng không xứng!"

Tần Lạc Hàn hung tợn nói.

"Biết không?

Trong canh bỏ thêm xuân dược kì dâm tán mạnh mẽ nhất, ha ha, nếu nửa canh giờ không cùng người ái ân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bất quá, ngươi yên tâm, lập tức sẽ có người lại đây giải xuân dược cho ngươi, ngươi sẽ không chết, ha ha...ta sẽ không cho ngươi chết, sẽ để ngươi hảo hảo mà sống, sau đó bị Tam hoàng tử hưu, nhìn ta thay ngươi mặc giá y đẹp đẽ quý giá, gả nhập Tam hoàng tử phủ!"

"Oẹ!"

Tần Lạc Y thống khổ lắc đầu, nhìn tỷ tỷ trước mặt hoàn toàn xa lạ, không thể tin những lời nói độc ác kia từ trong miệng Tần Lạc Hàn phát ra, đưa tay vào trong cổ họng, muốn nôn ra toàn bộ bát canh bị bỏ thuốc vừa uống.

Tần Lạc Hàn khinh thường nhìn Tần Lạc Y giãy dụa.

Tần Lạc Y cố gắng nửa ngày, cũng không thể đem canh nôn ra, nhìn nha đầu Tuyết Nhi kề sát vào bên tai Tần Lạc Hàn, nhỏ giọng nói, có người sắp tới, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, giãy dụa muốn chạy đi, lại phát hiện hai chân như nhũn ra, căn bản không có cách nào chuyển động.

Tiểu viện này, không phải nơi nàng ở, tất cả nha đầu, bà tử đều đuổi đi nơi khác, chỗ này căn bản không ai thèm đến, đừng nói hiện tại, chính là ngày thường, cũng không có dù chỉ một người lảng vảng tại nơi hẻo lánh này.

Nguyên lai...Tần Lạc Hàn thiết kế tất cả bẫy rập chỉ chờ nàng nhảy vào!

Trên mặt hiện lên chút bi thương tuyệt nhiên nói: "Tần Lạc Hàn, cho dù ta chết, cũng sẽ không cho ngươi được như ý nguyện!"

Nói xong, xoay người đập đầu vào cây cột bên cạnh.
..........

Trước mắt Lam Kiều Nguyệt biến thành màu đen, đầu đau kịch liệt, đau đến mức như bị người cầm búa tạ gõ vào, trên người một mảnh nóng rực bỏng rát, khiến cho nàng thập phần khó chịu.

Trong lòng hiện lên một chút cười khổ.

Chẳng lẽ nàng chưa chết sao?

Nhưng rõ ràng nàng bị thương ở ngực, làm sao có khả năng chưa chết?

Trọng thương như vậy, cho dù trình độ khoa học tiên tiến đến mấy cũng cứu không nổi nàng!

Hoặc là kỳ thật nàng đã chết, hiện tại đang ở trong luyện ngục! nên mới có loại cảm giác vừa nóng vừa đau rát này?

Nghĩ đến Lam Kiều Nguyệt nàng sống hai mươi năm lăm, cả ngày tu luyện, không làm chuyện tình thương thiên hại lí gì, người khác xuống địa ngục luân hồi, nàng cũng nên như vậy mới phải, vì sao phải chịu khổ trong luyện ngục!

Chẳng lẽ bởi vì trước khi chết nàng giết đôi cẩu nam nữ kia? nếu giết hai người kia, phải xuống luyện ngục, nàng tuyệt không hối hận!

"Mau...Ngươi mau đi qua nhìn xem, nàng ta đã chết chưa?"

Thanh âm nữ tử trẻ tuổi, dồn dập sắc nhọn mang theo bối rối khó nén, ở bên tai Tần Lạc Y vang lên.

Thế nhưng bên cạnh còn có người!Không chỉ một người!

Lam Kiều Nguyệt đang trong tình trạng hôn mê theo phản xạ ngừng hô hấp.

Làn hương nồng đậm tới gần, sau đó có người đặt ngón tay lên chóp mũi nàng, chỉ trong chớp mắt, bàn tay kia vội vàng thu hồi, trên mặt bị bám làn hương làm người không thoải mái.

"Tiểu thư...Tiểu thư...

Nàng...Nàng...Không còn thở, đã chết!"

Đồng dạng thanh âm một nữ tử trẻ tuổi khác bối rối vừa nói vừa khóc.

"Đồ vô dụng!

Ngươi khóc cái gì!" nữ tử hạ giọng quát lên: "Không cần lo cho nàng ta, chết thì chết đi, như vậy cũng tốt...giảm bớt cho ta nhiều chuyện, bớt phiền toái !"

Thanh âm bình tĩnh, không còn bối rối như ban đầu.

"Vậy tiểu thư...Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"

Thanh âm khác thật cẩn thận hỏi lại.

"Còn có thể làm sao bây giờ?

Đương nhiên là nhanh rời khỏi nơi này!"

Thanh âm nữ tử chán ghét nói: "Thật xui xẻo!"

Tiếng mở cửa chậm chạp nhẹ nhàng cùng tiếng bước chân đi xa.

Đợi tiếng bước chân kia hoàn toàn tiêu sái rời khỏi, Lam Kiều Nguyệt cố sức mở mắt ra.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 2:Trúng xuân dược


Chương 2:Trúng xuân dược
Editor:HamNguyet

Trong phòng trừ bỏ nàng, không có một bóng người, vách tường màu trắng, khắp nơi lộ ra rách nát loang lổ, góc tường kết nhiều tơ võng mạng nhện, trên mặt đất tro bụi trải rộng.

Xung quanh đặt rất nhiều gia cụ cổ kính không dùng đến, tuy rằng bám đầy bụi, kiểu dáng rất khác biệt tao nhã.

Trong mắt Lam Kiều Nguyệt hiện lên hào quang.

Nơi này không phải Lam gia!

Nàng sinh hoạt ở Lam gia hai mươi năm lăm, không có nơi nào chưa từng đặt chân qua?

Lam gia căn bản không có phòng ở như vậy, cũng không có dụng cụ như vậy!

Huống chi, nàng sắp cử hành hôn lễ, Lam gia từ trên xuống dưới bố trí một mảnh hỉ sắc, quét tước sạch sẽ, đừng nói mạng nhện, chỉ sợ một con nhện cũng không tìm thấy.

Nơi này cũng không phải bệnh viện!Không có hương vị thuốc sát trùng...Còn có thanh âm của hai nữ tử vừa rồi, rõ ràng cực kì xa lạ!

Hơi hơi rũ mắt hướng trên người nhìn lại, trên ngực lông tóc vô thương, hơn nữa y phục trên người nàng là loại y phục cổ trang!

Trên trán có dòng nước ướt át chảy xuống, đưa tay lên sờ thử, tất cả đều là máu tươi.

Trên cây cột cách nàng không xa cũng là một mảnh đỏ tươi!

Thấp giọng hừ một tiếng, Lam Kiều Nguyệt nằm úp sấp té trên mặt đất gắng gượng chống tay chịu đựng đau đầu đứng lên, đi đến trước bàn trang điểm trong góc phòng.

Trong gương chiếu ra một thân ảnh hoàn toàn xa lạ.

Y phục màu lan sắc, thoạt nhìn thanh nhã thoát tục, trên mặt váy thêu lên những đoá hoa mai tinh xảo, thắt lưng được bao quanh bởi đai lưng màu lam, buộc gọn vòng eo con kiến hoàn mỹ cùng tôn lên bộ ngực no đủ của nàng.

Mái tóc dài ẩm ướt đơn giản được
búi gọn lên bằng trâm tử ngọc, thần sắc tái nhợt gần như trong suốt, thoạt nhìn khuôn mặt trẻ tuổi non nớt, đỏ bừng như bị sởi, phía trên thái dương có miệng vết thương chưa ngưng kết miệng hoàn toàn...Liếc mắt một cái nhìn lại, đúng là thập phần khủng bố!

Lam Kiều Nguyệt híp mắt nhìn thân ảnh trong gương, một lát sau, đột nhiên nở nụ cười phong tình vạn chủng.

Xem ra nàng đã xuyên không đến một thế giới khác như trong truyền thuyết thường nhắc đến, xuyên vào khối thân thể xa lạ này!

Ánh mắt sắc bén trong trẻo lạnh lùng đảo qua cây cột, nhìn đến mảng vết máu đỏ tươi, lại sờ sờ trên đầu...Trong lòng hiểu rõ, bản tôn khối thân thể này, hẳn là tự sát đi.

Không biết nàng ta vì lý do gì mà tự sát!

Nghĩ đến hai nữ tử vừa rồi vội vội vàng vàng rời đi, trong phượng mâu hiện lên chút ám quang.

Hơi nhếch khóe môi một cái, nếu nàng hiện tại chiếm dụng thân thể này, nàng nhất định sẽ giúp bản tôn điều tra rõ ràng nguyên nhân tự sát, có thù tất báo, có oan giải oan...Coi như sự tình duy nhất nàng có thể làm vì khối thân thể này!

Nhìn đến miệng vết thương trên trán, tay nàng khẽ nhúc nhích, nghĩ muốn thi triển thuật trị liệu vết thương, khẩu quyết niệm ra, nhưng không ngưng kết được chút linh lực nào.

Đôi mắt châu ngọc tròn to nhìn chằm chằm ngón tay xa lạ, nàng tự giễu nở nụ cười.

Xem ra nàng không chỉ mất đi thân thể, thậm chí ngay cả linh lực hơn hai mươi năm lăm vất vả tu luyện cũng mất đi toàn bộ!

Bắt đầu lại tất cả nữa bắt đầu!

Cảm giác nóng rực trên người càng ngày càng lợi hại, nàng mím chặt môi, hai ngón tay đặt lên mạch đập, sắc mặt đột nhiên thay đổi...Cư nhiên là xuân dược!

Hơn nữa là xuân dược có dược tính cực kì lợi hại!

Nàng bỗng chốc thanh tỉnh, nghĩ đến nữ tử cổ đại nặng nhất trinh tiết, mà y phục trên người nàng, là loại y phục dành cho nữ tử cổ đại...Chẳng lẽ do bản tôn trúng xuân dược, nên phẫn hận tự sát?

Phượng mâu hiện lên lạnh lẽo, tàn khốc.

Vừa rồi hai nữ tử kia rời đi, tốt nhất cùng việc này không quan hệ...Nếu không, nàng nhất định sẽ khiến cho các nàng nếm thử thủ đoạn lợi hại của Lam Kiều Nguyệt nàng!
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 2.1:Trúng xuân dược


Chương 2.1:Trúng xuân dược
Editor:HamNguyet

Bàn tay nắm chặt dần buông lỏng, nàng đem vết máu trên trán lau đi, máu đã không còn chảy lợi hại như vừa rồi, nhưng không có thuốc, cũng không có thuật trị liệu như trước, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể phục hồi!

Hơi hơi nhíu mi.

Chính mình chết qua một lần, xuyên qua trọng sinh thực không dễ dàng, không thể để cho khối thân thể này mất máu quá nhiều!

Hơn nữa xuân dược phải nhanh chóng giải trừ mới tốt, thời gian trì hoãn càng lâu, kinh mạnh cơ thể tổn thương càng nặng nề, đối với tu luyện sau này trăm hại mà không một lợi!

Nơi này hẻo lánh, hai nữ tử kia vừa rồi rời đi, khẳng định sẽ không trở lại, không biết nàng có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được một nam nhân làm giải dược hay không.

Thật vất vả sống thêm một đời, nàng không muốn cứ như vậy im lặng chết đi!

Nghĩ đến đây, nàng có chút bủn rủn, thân thể dị thường nóng rực, xoay người đi ra ngoài cửa.

Ra tới cửa, nhìn mảnh rừng cây tối tăm âm u bên ngoài, liếc mắt nhìn lại một cái, đừng nói người, ngay cả quỷ hồn cũng không thấy, trong rừng trồng không ít cây cối trân quý, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương khí thản nhiên truyền đến.

Lam Kiều Nguyệt tựa vào gốc cây đại thụ lớn, bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân sàn sạt trên lá cây.

Trong lòng Lam Kiều Nguyệt căng thẳng.

Híp mắt nhìn qua.

Một đạo thân ảnh thon dài tử sắc đi tới, trong nháy mắt đi qua từng khúc quanh đứng trước mặt nàng, ánh mắt dị thường sắc bén tràn ngập đánh giá, nhíu mày chậm rãi mở miệng: "Tần cô nương, ngươi không có việc gì đi?"

Nguyên lai bản tôn thân thể này họ Tần!

Lam Kiều Nguyệt trong lòng nhất thời hiểu dõ, mắt liễm buông xuống, dấu đi tinh quang trong mắt, ngón tay xoa nhẹ trên trán, cúi đầu nói: "Ta...Ta không cẩn thận đụng vào đầu!"

Thấy nam tử im lặng không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn nàng, sau đó khẽ mở miệng cười, trong mắt có chút ánh sáng tà tứ nói: "Nguyên lai không cẩn thận đụng vào đầu a...Xem ra vừa rồi ngươi cũng không cẩn thận rơi vào hồ sen đi?"

Trong thanh âm trêu chọc mang theo một tia ẩn ẩn trêu tức.

Lam Kiều Nguyệt cúi đầu càng thấp, không nói gì, con ngươi tối đen xẹt qua ánh sáng lạnh, xem ra bản tôn khối thân thể này hôm nay gặp không ít chuyện ngoài ý muốn a!

Nàng không nói lời nào, tử y nam tử cũng không để ý, ánh mắt sâu thẳm dừng trên miệng vết thương ở trán, một lát sau đưa tay xuất ra bình ngọc màu xanh biếc tinh xảo, đưa tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: "Thuốc mỡ này có thể trị thương, ngươi cầm thoa nhẹ lên trán...Nơi này rất hẻo lánh, không phải địa phương ngươi nên ngây ngốc ở lâu, sớm chút rời đi đi..."

Ngừng lại một chút, nhìn cây đại thụ che khuất một vùng trời xung quanh, cười nói: "Đừng không cẩn thận đụng đầu vào cây a!"

"Đa tạ!"

Lam Kiều Nguyệt ngẩng đầu lên, hướng tới hắn mỉm cười, sau đó nhanh tay tiếp nhận bình thuốc mỡ trong tay hắn, tử y nam tử nhìn nàng bỗng nhiên nở nụ cười, trong chốc lát giật mình.

Rõ ràng vẻ mặt nàng đỏ ửng, trên trán còn có vết máu đỏ tươi...Vì sao hắn lại cảm thấy nàng không hề khó coi, hơn nữa còn xinh đẹp lạ thường khiến người cảm thấy lạnh lẽo?

Nhẹ nhàng lắc đầu, tự giễu nở nụ cười, chẳng lẽ do bản thân sống trên chiến trường lâu năm, thời điểm gặp qua nữ nhân quá ít, cả ngày quanh quẩn trước mắt đều là một đám nam nhân cao lớn thô kệch, hiện tại nhìn thấy Tần Lạc Y mới cảm thấy đẹp mắt?

Đem thuốc mỡ để lại.

Lam Kiều Nguyệt giống như không hề nhìn đến hắn giật mình ngây ngốc, thời điểm tiếp nhận thuốc mỡ, ngón tay như có như không vô ý chạm vào lòng bàn tay tử y nam tử.

Chỉ trong thời khắc ngắn ngủi chạm nhẹ kia, tử y nam tử liền phát giác bàn tay trắng nõn của nàng nóng kinh người, vẻ mặt khẽ biến, nhanh nhẹn bắt lấy tay nàng, trầm giọng hỏi:"Tại sao tay ngươi nóng như vậy?ngươi làm sao vậy?"

Lam Kiều Nguyệt khó hiểu trừng mắt nhìn, bàn tay bị hắn kéo đứng không vững, đột nhiên ngã xuống, tử y nam tử vội vàng đỡ lấy, Lam Kiều Nguyệt ngã hẳn vào lòng hắn, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý thực hiện được mưu đồ, nâng tay lên phía sau cổ hắn điểm huyệt khiến hắn ngất đi.

Tử y nam tử không tiếng động ngã xuống.

*(Spoil:Tiết lộ trước với các nàng tử y nam tử này là một trong các nam9 nhé...!)*
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 3:Đại Hắc kì quái


Chương 3:Đại Hắc kì quái
Editor:HamNguyet

Lam Kiều Nguyệt từ trong lòng tử y nam tử ngã xuống đất chui ra ngoài, một bên ngón tay co rút đau đớn không thôi vì quá sức, một bên hướng tới tử y nam tử.

Không biết tử y nam tử cùng bản tôn thân thể này có quan hệ gì, vừa rồi vì không để hắn phát hiện điểm khác thường, nên không dám yên tâm lớn mật đánh giá hắn.

Hiện ra ở trước mặt nàng là một khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi.

Thoạt nhìn nhiều nhất không quá hai mươi tuổi, sống mũi cao thẳng, bên dưới là môi mỏng hoàn mỹ, đường cằm cong thon gọn duyên dáng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút tà khí, trong tà khí mang theo phong lưu, trong phong lưu lại mang theo ngạo khí thản nhiên.

Lam Kiều Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt như tinh điêu ngọc mài mà thành, ở hiện đại nhìn quen tuấn nam mỹ nữ nên không tùy tiện động dung, nhướng mày cười cười, nhịn không được đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ kia.
*(-tinh điêu ngọc mài:gương mặt đẹp như tượng điêu khắc,nhẵn mịn như ngọc được mài giũa.

-động dung:thay đổi sắc mặt.)*

"Bản cô nương hôm nay trúng xuân dược, nơi này hẻo lánh ngay cả quỷ hồn đều không có, nên đành lấy ngươi làm giải dược...Bất quá, bộ dáng ngươi tuấn tú như vậy, bản cô nương coi như không chịu thiệt a!"

Dưới bàn tay là làn da trắng nõn bóng loáng, thật sự làm cho người ta có chút yêu thích không buông tay, Lam Kiều Nguyệt ở trên mặt hắn lưu luyến nửa ngày, mới lưu luyến buông tay ra.

Trên người càng thêm nóng rực.

Bởi vì bàn tay cùng mặt hắn đụng chạm tiếp xúc thân mật, khiến cho thân thể nàng từng trận xôn xao.Hơn nữa xúc cảm trên người hắn dị thường lạnh lẽo, hoàn toàn đối lập với thân thể từng trận nóng rực của nàng...Nếu không khắc chế bản thân, nói không chừng nàng nhịn không được liền thoát y phục hắn, ở tại chỗ này cường hắn!

Đứng lên híp mắt nhìn quanh bốn phía, trong rừng thật lớn, trừ bỏ tiểu viện nàng vừa ra khỏi cách đây không xa, trên cơ bản không còn tiểu viện nào khác, xung quanh được bao vây bởi thành tường đỏ sậm, cao lớn rắn chắc, bởi vì tường vây quá cao, nhìn không thấy bên ngoài là cái gì, thậm chí ngay cả tiếng người nói cũng nghe không đến một câu.

Nàng có chút đăm chiêu vuốt cằm, phượng mâu lóe ra tinh quang:"Tường vây quá cao, hiện tại thân mình ta không ổn, mình ta còn miễn cưỡng đi qua được, bất quá..."

Nhìn tử y nam tử nằm trên đất, lắc lắc đầu: "Hơn nữa thêm cả ngươi, khẳng định không có biện pháp đi ra ngoài...Chẳng lẽ chỉ có thể giải quyết ngay tại chỗ?"

Thời điểm ở hiện đại, mặc dù nàng có một vị hôn phu, hơn nữa sắp thành thân, nhưng thủy chung không vượt qua đạo phòng tuyến cuối cùng...Chẳng lẽ nàng sống thêm một đời, liền phải làm chuyện đó ngay tại chỗ này?

Đúng là nghịch chuyển càn khôn a!!!

Hai nữ tử kia rời đi, không biết khi nào trở về...Vạn nhất nàng đang làm đến một nửa, đang ở thời điểm mấu chốt, có người khác đến, vậy không phải thật sự bị người bắt hai kẻ thông dâm tại trận sao?

Nàng vừa mới xuyên qua đến dị thế, tất cả không rõ ràng, làm việc gì cũng nên cẩn thận suy nghĩ kĩ mới phải!

Còn có nam tử này...Không chỉ tuấn mỹ, trên người hắn một thân tử y thoạt nhìn không phải phàm phẩm, chỉ cần dựa vào thiết kế thắt lưng được thêu bằng ngân tuyến, trong quý khí lại không xa hoa, tục tằng...Ngọc bội bên hông, chất ngọc ôn nhuận, thủ công khéo léo tinh xảo, mặt trên còn khắc mây trắng phiêu miểu.

Nam nhân này, vừa thấy chính là phi phú tức quý, nếu thật sự ngay tại nơi này cường hắn, lỡ hắn tỉnh lại vạn nhất thẹn quá hoá giận.
*(phi phú tức quý:không giàu sang thì cũng là quyền quý)*

Đang ở thời điểm do dự, một đạo bóng đen đột nhiên từ xa "sưu" một tiếng phóng lại đây, hướng về phía nàng lao thẳng tới.

Lam Kiều Nguyệt cả kinh, trong phượng mâu hiện lên sát khí lạnh thấu xương, nâng tay đem trâm tử ngọc trên đầu rút xuống, nắm chặt trong tay, khởi động thân mình, sẵn sàng chuẩn bị công kích.

Đạo bóng đen kia dừng ở một vị trí nhất định cách nàng không xa, là một sinh vật cỡ lớn vừa giống miêu lại vừa giống hổ, ở trước mặt nàng ra sức dùng móng vuốt cào đất, đồng tử tối đen lớn như chuông đồng, nức nở nhìn chằm chằm nàng, thật giống biểu hiện đang cực kì lo lắng.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 3.1:Đại Hắc kì quái


Chương 3.1:Đại Hắc kì quái
Editor:HamNguyet

Gặp quỷ!

Lam Kiều Nguyệt nhịn không được nhíu mi tâm, nghĩ muốn nhìn rõ một chút...Mẹ nó, nàng nhìn thấy trong đôi mắt sinh vật kia tràn ngập lo lắng nhìn nàng, thật sự quá dị thường!

Hơn nữa trực giác của nàng cho thấy sinh vật kì quái gấp hai lần nàng sẽ không thương tổn nàng...Một người một vật mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, nàng ngồi xổm thân mình xuống, nâng tay chậm rãi thử thăm dò qua sờ nó.Tay kia vẫn cầm chặt trâm tử ngọc, để phòng ngừa vạn nhất.

Chạm vào tay là bộ lông màu đen thực mềm mịn, khuynh hướng cảm xúc vô cùng tốt, tay nàng chạm vào không khiến sinh vật kia tức giận, ngược lại trong mắt loé ra hào quang vui sướng khác thường, đột nhiên thấy nó nhấc chân thăm dò từng bước một hướng về phía nàng, sau đó nằm phủ phục hẳn dưới chân nàng, để nàng vuốt ve, dịu ngoan dị thường.

Lam Kiều Nguyệt vui mừng quá đỗi, nhìn hình thể to lớn của đại sinh vật, trong đầu đột nhiên linh quang chợt loé, chỉ tử y nam tử nằm trên đất, thân mật nói với nó: "Chúng ta không thể để hắn cứ nằm tại nơi này...Đại Hắc, chúng ta nghĩ biện pháp đem hắn đi chỗ khác được không?

Đến một địa phương bí ẩn không bị người phát hiện !"

Sau khi nói xong, nháy mắt phượng mâu loé ra tinh quang, Đại Hắc là cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng...Nàng thử thăm dò kêu lên, cảm thấy rất có khả năng sinh vật kì quái này tên Đại Hắc.

"Ngao!"

Nguyên bản đại sinh vật trước mặt nằm dưới chân nàng đột nhiên lăn lông lốc xoay người đứng lên, ánh mắt như chuông đồng dường như loé ra quang mang trong suốt, còn hướng về phía nàng dùng sức gật đầu.

Lam Kiều Nguyệt cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống!

Thật sự tên Đại Hắc?

Còn có...Chẳng lẽ nó có thể nghe hiểu lời chính mình nói?

Còn có thể gật đầu!

Thật sự là cực kì quỷ dị a...Vừa rồi nàng muốn mượn sức nó mà thôi...Tưởng rằng phải câu thông thật lâu, không nghĩ tới nhanh như vậy, Đại Hắc liền hoàn toàn sáng tỏ ý tứ nàng!

Đại Hắc ở trước người tử y nam tử nằm úp sấp thân mình xuống, quay đầu hướng tới nàng lắc lắc, giống như đang thúc giục nàng nhanh lên.

Trong lòng Lam Kiều Nguyệt không ức chế được kích động, cũng bất chấp suy nghĩ không rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tiến lên từng bước, kéo tay tử y nam tử, đặt hắn nằm úp sấp lên trên lưng Đại Hắc.

Theo ý Đại Hắc, cũng muốn nàng ngồi lên, chờ nàng ngồi ổn định, Đại Hắc "sưu" một tiếng, chớp mắt hướng tới phía tường vây bật nhảy qua.

Tường vây cao khoảng gần ba thước, Đại Hắc cõng hai người trên lưng lấy đà bật người qua, nhẹ nhàng không tiếng động đi ra ngoài.

Bên ngoài tường vây là một ngõ nhỏ u tĩnh, Đại Hắc thành thục quen đường mang theo bọn họ đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ lại bôn ba chạy một đường, cũng may Đại Hắc tỉnh táo dị thường, dọc theo đường đi đều chọn địa phương cực kì vắng vẻ mà chạy, một người cũng không gặp được...Lướt qua phiến rừng đào đua nở, đi qua hai ngọn núi, lúc này mới ngừng lại, hướng về phía nàng hưng phấn "Ngao ngao" kêu hai tiếng.

Lam Kiều Nguyệt đưa mắt nhìn lại, ở trước mặt bọn họ, có một sơn động thập phần bí ẩn.Cúi đầu vỗ vỗ đầu Đại Hắc tán thưởng: "Đại Hắc, làm tốt lắm!

Bất quá, nơi này tuy rằng đủ bí ẩn, nhưng cũng có chút, không tốt..."

Nhẹ nhàng lắc đầu, lần đầu tiên của nàng, không muốn ở ngay trong sơn động không biết tên này, bên trong có lẽ còn có không ít sinh vật kì quá hai chân, rồi bốn chân, ngay cả nhưng sinh vật không có chân cũng có!

Lại liếc mắt nhìn một cái.Lắc lắc đầu.Nơi này thực sự có chút không thích hợp!

Nhưng trước mặt nàng không phải một thi thể, mà rõ ràng là một đại mỹ nam!

Đại Hắc cúi thấp đầu, ánh mắt chuông đồng dường như đang lóe sáng, thực giống như đang suy ngẫm bình thường..."

Ba"một tiếng, Lam Kiều Nguyệt vỗ đầu chính mình, đem ánh mắt dừng lại trên người Đại Hắc.

Lại nhìn xuống, thần kinh nàng khẳng định quá yếu!

Một đại sinh vật kì quái...Ách, nàng thế nhưng tự cảm thấy muốn tự hỏi!

Mẹ nó, thay đổi một thân thể mới, cảm giác của nàng cũng rất không bình thường!

=>>>Cầu vote+cmt...😅😅😅
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 4:Thủ đoạn ác độc


Chương 4:Thủ đoạn ác độc
Editor:HamNguyet

Thời điểm Sở Dật Phong tỉnh lại, liền nhìn thấy một nữ nhân, tóc tai bù xù ngồi khoá chặt trên người hắn, cố dùng sức tháo đai lưng ngọc đái trên người hắn ra.

Miệng còn thì thào lẩm bẩm: "Đáng chết!

Như thế nào không tháo ra được!

Không có việc gì đem một cái đai lưng chế tác tinh xảo như vậy làm gì, thiết kế không khác cơ quan là bao..."

"Tháo không ra sao, muốn ta hỗ trợ giúp hay không?"

Sở Dật Phong vô cùng âm lãnh mở miệng, nhìn đến nữ nhân ngồi trên người hắn, ánh mắt lộ ra hàn ý lạnh thấu xương như băng.

Tần Lạc Y...Nữ nhân chết tiệt này!

Dám can đảm đánh lén hắn!

Là ai cho nàng mượn lá gan lớn như vậy, dám can đảm làm ra loại chuyện tình đại nghịch bất đạo này?

"Ngươi nguyện ý hỗ trợ....Vậy đương nhiên rất tốt!"

Nữ nhân ngồi trên lưng hắn phấn đấu không thôi ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn cười sáng sủa.

Trong phượng mâu tối đen như ngọc, lóe ra tinh quang chói mắt.

Trên mặt lộ ra đỏ ửng không bình thường, khuôn mặt kia nguyên bản khiến người liên tưởng đến bệnh sởi, lại có cảm giác khuôn mặt kia không xấu ngược lại còn phi thường xinh đẹp.

Tâm tình Sở Dật Phong như đang trôi xa.

Ánh mắt hắn không nhịn được từ mặt nàng rời đi, dừng trên thân thể nàng, lúc này mới phát hiện, trên người nàng chỉ mặc một tầng áo trắng mỏng manh, áo khoác, váy ngoài sớm đã bị cởi xuống, vứt lung tung ở một bên.

Tầng áo mỏng màu trắng, thực đơn bạc, cổ áo hơi mở ra, theo phương hướng hắn, có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo trên cổ, cùng bộ ngực no đủ theo hô hấp mà phập phồng lên xuống...

Ánh mắt Sở Dật Phong ám trầm.

Không nghĩ tới giấu bên trong quần áo Tần Lạc Y, là một thân thể mê người như vậy.

Thu liễm tâm thần, lại ngẩng đầu lần nữa, từ trên người nàng rời đi, thẳng tắp chăm chú nhìn trên mặt nàng, hàn quang lạnh lẽo như lưỡi đao: "Tần Lạc Y...Ngươi muốn làm cái gì?

Ngươi là một nữ tử chưa gả đi, hiện tại không biết xấu hổ ngồi trên thân nam nhân, còn muốn thoát quần áo nam nhân, ngươi còn không biết xấu hổ!

Nhanh chóng cút ngay..."

Lam Kiều Nguyệt miễn cưỡng ngồi trên người hắn, nghiêng đầu cười hì hì nói: "Thì ra tên ta là Tần Lạc Y a...Ngươi nhận thức ta, vậy ngươi tên gì a...Tại sao ta không nhận thức ngươi?"

Hắn nhìn ánh mắt dị thường xa lạ, loại ánh mắt như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Kỳ thật vốn là lần đầu tiên.

Trong lòng Sở Dật Phong rùng mình, ánh mắt sắc bén đánh giá nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi không biết tên chính mình?"

Thanh âm vẫn lạnh băng cực điểm.

Chẳng lẽ này nữ nhân này, không phải Tần Lạc Y?

Nhưng bộ dáng này cùng Tần Lạc Y giống nhau như đúc....Không!

Không có khả năng, lớn lên giống nhau cũng liền thôi, dấu hiệu hồng sắc bệnh sởi này là dấu hiệu độc môn của Tần Lạc Y không thể nhầm lẫn vào đâu được.

Lam Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn, lơ đãng xoa vết thương trên trán, dùng sức nghĩ nghĩ, lập tức biểu hiện thực mất mát từ bỏ: "Nghĩ không ra...Hiện tại cái gì ta cũng không nghĩ ra, trên người ta nóng quá!

Hì hì, trên người ngươi thật mát, thật thoải mái, ngươi không phải nói đem đai lưng giúp ta cởi bỏ sao, ngươi mau ra tay a!"

Thân mình ngồi trên người hắn lơ đãng xoay xoay, đụng chạm đến địa phương hắn mẫn cảm, đưa tay kéo kéo đai lưng, không dám thúc giục hắn.

Trong lòng cười thầm không thôi.

Nàng hiện tại không có linh lực, điểm huyệt đạo trọng yếu của hắn, có thể khiến hắn lâm vào hôn mê, nhưng lực đạo không lớn, nên hiện tại hắn tỉnh lại cũng nằm trong dự kiến từ lúc đầu của nàng!

Ánh mắt Sở Dật Phong sắc bén theo tay nàng chỉ dừng trên vết thương trên trán nàng, nơi đó đỏ hồng một mảnh, máu đã ngừng chảy, có hương thơm thản nhiên quen thuộc truyền đến...Hẳn là dùng thuốc mỡ hắn đưa cầm máu!

"Ngươi thật sự không nhớ được cái gì?"

Chẳng lẽ bởi vì bị thương đầu óc?

Nên bất đắc dĩ quên hết mọi chuyện trước kia?

Trước kia Sở quốc cũng nghe nói qua có loại chuyện này...Nhưng lúc trước nhìn đến nàng vẫn rất tốt, hiện tại bị thương đầu óc...Là ngoài ý muốn, hoặc có nguyên nhân khác...
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 4.1:Thủ đoạn ác độc


Chương 4.1:Thủ đoạn ác độc
Editor:HamNguyet

Lam Kiều Nguyệt...Không, hiện tại là Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y dùng sức gật đầu, bày ra vẻ mặt bộ dáng thống khổ, lẩm bẩm nói: "Ta không nhớ gì hết, hiện tại đầu ta đau quá...Ta không muốn suy nghĩ, ngươi đem y phục thoát ra nhanh lên...Trên người ngươi thực mát mẻ, thoải mái, mà trên người ta nóng quá a, ta sắp nóng chết rồi!"

Đưa tay kéo tay hắn đến trên đai lưng của hắn.

Sở Dật Phong dùng sức gạt tay nàng ra, Tần Lạc Y lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, cánh tay ở trong không trung khua loạn lung tung kéo lấy một thứ, gắt gao bắt lấy không buông tay, thân mình sau khi ổn định ghé sát vào người tử y nam tử, dùng sức thở dốc cố đứng lên.

Trong lòng thấp giọng nguyền rủa.Không phải nàng đang giả trang đáng thương.

Mẹ nó, xuân dược kia quả nhiên lợi hại, nàng sắp bị dược tính xuân dược thiêu đốt đến nơi, nam tử không hiểu phong tình này, nếu không giải độc cho nàng, nàng nhất định dục hỏa đốt người mà chết!Thật vất vả sống thêm một đời, nàng thật sự không muốn cứ chết đi như vậy.

Lần này Sở Dật Phong không tiếp tục đẩy nàng ra, nhìn nàng thở gấp ghé trên người hắn, phượng mâu dần dần tràn ngập sương mù, kéo một bàn tay nàng sờ sờ, cảm giác nóng rực, so với lúc trước trong Trấn Nam vương phủ càng thiêu đốt hơn.

Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ biến sắc, vẻ mặt quỷ dị nhìn mặt nàng đỏ hồng khát vọng sủng ái, hắn là người trong cung, đối với thủ đoạn phi tử hậu cung tranh thủ tình cảm tự nhiên thập phần rõ ràng...Tần Lạc Y rõ ràng trúng xuân dược!

Hơn nữa phát tác lợi hại như vậy, phải là xuân dược vô cùng lợi hại!

Nàng là nữ nhân Tam hoàng đệ nửa năm nữa sẽ thú qua cửa, lại là đích nữ Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân của Sở quốc quyền thế ngập trời, là nhân vật chạm tay có thể bỏng.

Là ai có lá gan lớn như vậy, dám bỏ thuốc hại nàng?

Còn có vết thương trên trán nàng...Hắn sâu kín tự trầm ngâm, Tần Lạc Y lại vặn vẹo thân mình, bàn tay bị hắn giữ chặt không cử động được, tuy rằng tay hắn mát mẻ, nhưng thời gian một lát, đã bị nàng nhiễm nhiệt nóng qua, vẫn cảm thấy chưa đủ, nàng theo cổ tay áo hắn, sờ soạng lên, phía trên một mảnh lạnh lẽo.

Thỏa mãn thở dài ra tiếng.

Sở Dật Phong từ trong trầm ngâm bị tiếng thở dài của nàng làm bừng tỉnh, theo phản xạ muốn đem tay nàng đẩy ra, đột nhiên nhìn đến vết thương trên trán nàng, cùng với khuôn mặt đỏ hồng thoả mãn, tâm nhất thời sinh không đành lòng, khuôn mặt tuấn mỹ tà khí, ý cười có chút phong lưu nói:"Tần Lạc Y, ngươi rất khó chịu phải không?"

Tần Lạc Y mở to mắt nhìn hắn, dùng sức gật đầu: "Biết ta khó chịu, ngươi mau thoát y phục mình ra..."

Nam tử này, quá không được tự nhiên đi, như vậy mà hắn cũng nhẫn được, chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt chính mình hiện tại, nên hắn mới như vậy?

Sở Dật Phong gắt gao cầm bàn tay mềm mại đang nắm chặt tay hắn của nàng thập phần kiên quyết rút ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: "Hiện giờ ta thoát y phục cũng không thể cho ngươi mát mẻ, bất quá...Ta biết có người có thể giúp ngươi không cần tiếp tục khó chịu!"
*(tựa tiếu phi tiếu:cười như không cười)*

"Ai?"

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, thuận thế hỏi, trong lòng một mảnh rùng mình, chẳng lẽ nàng thành thân, vốn đã có trượng phu ở nhà?

Hoàn hảo nàng bị thương trên đầu, có thể giả trang mất trí nhớ, bằng không đã sớm bại lộ!

"Ngươi đứng lên...Ta liền nói cho ngươi!"

Sở Dật Phong ý cười trong suốt nhìn nàng ghé sát trên người chính mình, cười nói.

Tần Lạc Y cố tình do dự nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không cần, nếu ngươi dối gạt ta làm sao bây giờ...Ô ô, ta sẽ bị nóng đến chết!"

Ghé vào trên người hắn tiếp xúc thân mật.

Sở Dật Phong bị nàng đụng chạm khiến khuôn mặt biến sắc, cảm giác được máu trong thân thể đột nhiên hướng tới một chỗ, làm cho nơi đó trở nên vô cùng cứng rắn...Ánh mắt tối đen nhất thời trở nên dị thường u ám.
 
Back
Top Bottom